CHƯƠNG 78: Áo đôi
Không ai có thể phủ nhận rằng ngực Vương Lạc Lạc thực sự rất lớn và đầy đặn. Cái áo phông nhỏ của cô không thể che hết được nó, khiến cho một phần bộ ngực của cô bị lộ ra; nhìn vào rất đẹp mắt.
Bộ ngực như vậy mà đẩy lên mình… thì cảm giác như lên tiên vậy!
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ thôi.
Kể cả mình có muốn được đẩy ngực đi nữa…
Thì mình cũng không thể làm ở một nơi như thế này được!
"Không, không được…"
Vậy nên, Lưu Dịch từ chối và đơn giản nói, "Chúng ta không làm ở đây được…"
"Không sao cả… không có ai ở đây đâu."
Vương Lạc Lạc nói, sà vào người Lưu Dịch. Đôi tay của cô bất ngờ đặt lên ngực Lưu Dịch.
"Em muốn trả ơn cho Lưu Dịch ca ca…"
Nói xong, tay Vương Lạc Lạc bắt đầu xoa xoa ngực Lưu Dịch.
Đệch!
Lưu Dịch có chút ngẩn người.
Lẽ nào…
Đây chính là 'Đẩy ngực"' 'trong truyền thuyết?
Mẹ nó! Mình bị lừa rồi…
Trong khi Lưu Dịch vẫn còn đang tuyệt vọng thì một tiếng hét vang lên từ cửa nhà vệ sinh.
"Aa! Biến thái!"
Lại là tiếng hét của một cô gái.
Lưu Dịch và Vương Lạc Lạc vội quay đầu lại thì thấy bóng dáng của một người chạy đi.
"Ch,chúng ta nên quay về thôi…"
Lưu Dịch có chút vừa buồn vừa vui nói.
"Được rồi… Lần tới, khi nào ta có cơ hội thì em sẽ thưởng cho Lưu Dịch ca ca bằng đẩy ngực nữa! Giờ thì về thôi, không thì, tiểu Điệp tỷ tỷ lại sốt ruột mất."
Vương Lạc Lạc gật đầu và rồi quay lại, dẫn Lưu Dịch bước đến rạp phim.
Tim Lưu Dịch có chút nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì mình cũng không phải chịu đựng trong nhà vệ sinh nữ nữa rồi…
Hôm nay thật là một ngày đầy thất vọng với mình…
Hai người quay trở về rạp phim đúng vào lúc bộ phim đến giai đoạn thấp.
Mộ Dung Điệp ném ánh mắt u oán rồi hỏi.
"Hai người, làm gì mà lâu vậy?"
"Em vừa đẩy ngực cho Lưu Dịch ca ca một phút trước!"
Vương Lạc Lạc phấn khởi nói.
"Sao?"
Mộ Dung Điệp lập tức bị sốc. Cô quay ra, túm lấy cổ áo Lưu Dịch và giận dữ hỏi.
"Ngươi đã làm gì Lạc Lạc của ta?!"
"Tôi thề, tôi thực sự không có làm gì hết!"
Lưu Dịch muốn khóc mà chẳng có giọt nào.
Mình mà làm gì đó thật thì Mộ Dung Điệp giáo huấn cho một tràng mất…
Mẹ nó! Thật là bất công mà!
"Nhưng Lưu Dịch ca ca gầy quá. Ngực anh ấy cũng quá cứng nữa. em không cảm thấy gì hết."
Vài từ tiếp đến của Vương Lạc Lạc khiến cho Mộ Dung Điệp có chút xấu hổ.
Cô đột nhiên nhận ra rằng khái niệm ngực đẩy của cô gái ngực bự không não Vương Lạc Lạc này có hơi khác biệt.
"Nói tóm lại, ta sẽ không cho phép ngươi bắt nạt Lạc Lạc của ta! Nếu có gì thì cứ đến tìm bổn tiểu thư này!"
Nói thế xong, Mộ Dung Điệp còn ưỡn ngực ra nữa.
Lưu Dịch đột nhiên thấy có chút dấu hiệu nhô lên ở chỗ ngực Mộ Dung Điệp, rồi phàn nàn trong tim.
Trời ơi… hoàn toàn không thể so được với Vương Lạc Lạc!
Đẳng cấp khác biệt như trời với đất vậy!
Cứ như đinh Phan Xi Păng với hạt nho ấy.
Như thể cảm nhận được ánh mắt thương hại của Lưu Dịch, Mộ Dung Điệp lập tức không vui.
"Ngươi đang nhìn đi đâu vậy! Ngươi nghĩ ngực của bổn tiểu thư nhỏ sao?"
"Mộ Dung Điệp, đừng bao giờ nghĩ như vậy!"
Lưu Dịch lập tức nói với vẻ ngạc nhiên, "Cậu đã nghĩ quá lớn và quá sai rồi!"
"Oh?"
Mộ Dung Điệp bị sốc, nghĩ, Lưu Dịch định khen bộ ngực mình sao?
"Ngực nhỏ thực ra cũng đáng yêu mà, thật đấy!"
"Lưu Dịch, xuống địa ngục cho ta, xuống địa ngục đi!"
Mộ Dung Điệp thực lòng ước rằng cô có thể hạnh phúc mà cắn Lưu Dịch đến chết.
Sao tên này lại đáng ghét vậy!
Ông trời nên lấy sét đánh chết hắn đi!
Không, không thể để sét đánh chết hắn được, thế quá là tốt cho hắn!
Phải để bổn tiểu thư giày xéo tình cảm của hắn trước đã, rồi sau đó chém chết hắn sau!
Ừm ừm!
Đúng, chính nó!
Phần sau của bộ phim kinh dị này chiếu tiếp, hóa ra là nó lại rất buồn chán khiến cho 3 người họ mất đi cảm xúc của mình.
Cuối cùng thì bộ phim cũng chiếu xong. Vương Lạc Lạc đứng dậy, vươn vai và nói.
“Aiz… kết phim chán quá. Nhìn những người khác xem, họ đều ngủ cả rồi!”
Khi Vương Lạc Lạc ngáp, ngực cô gần như là bay ra khỏi chiếc áo phông, khiến cho người nhìn vào cô là Lưu Dịch không thể nhìn đi chỗ khác.
“Ngực của ai đó lôi cuốn hơn bộ phim, nhỉ?”
Mộ Dung Điệp ở gần đó không thể không giận dữ nói.
“Ahem…. không có gì… đi ăn đi…”
Lưu Dịch vội đổi chủ đề, “Ăn ma lang tang đi, tôi mời. Đừng nói tôi là người bủn xỉn nhé; hai người cứ ăn bao nhiêu thỏa thích đi!”
Mộ Dung Điệp và Vương Lạc Lạc đều nổi vằn đen. Họ đều nghĩ.
Dù có ăn bao nhiêu ma lang tang đi nữa thì vẫn là quá rẻ…
Lưu Dịch đúng là một tên keo kiệt đáng chết!
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại về gia cảnh tầm thường của cậu thì họ không quá quan tâm đến nữa.
Nếu Lưu Dịch tiết kiệm tiền cho nhà cậu thì Mộ Dung Điệp bọn họ phải thay đổi cái nhìn của mình đối với cậu.
“Chúng ta vẫn nên đi dạo mua đồ trước đi!”
Vương Lạc Lạc kêu lên, “Em đang rất mong chờ được chọn quần áo cho Lưu Dịch ca ca!”
“Con mắt của em quá đặc biệt!”
Mộ Dung Điệp vội nói, “Sẽ tốt hơn nếu để bổn tiểu thư chọn quần áo cho hắn!”
“Aiz… Tiểu Điệp tỷ tỷ à.... đây là dịp hiếm có mà…”
Vương Lạc Lạc xoa xoa ngón tay, nói, “Em rất giỏi mặc đồ cho búp bê… lần này, hãy để em mặc đồ cho người thật…”
“Bổn tiểu thư giỏi chọn đồ hơn!”
“Cho em một cơ hội đi… tiểu Điệp tỷ tỷ…”
“Thế này thì sao, mỗi người chúng ta từng người chọn quần áo đi?”
“Huh? Cũng được đấy!”
“Vậy đi!”
“Đồng ý!”
Hai cô gái giải quyết xong vấn đề ở bên cạnh Lưu Dịch đang đần mặt ra đó.
Đệch, muốn mua quần áo cho tôi sao, sao hai người lại không hỏi ý kiến của tôi chứ?
Tôi vừa mới thành một con búp bê sống à?
“Đi thôi! Mấy tên ngốc!”
Mộ Dung Điệp nói, rồi bắt đầu bước đến trung tâm mua sắm.
Vào lúc này, ở phía bên ngoài trung tâm mua sắm.
“Lam thiếu gia… khi nào thì chúng ta ra tay đó?”
Trong một tiệm trà đối diện với trung tâm mua sắm, Lâm Hoa Dương kiêu ngạo đang nôn nóng ngồi trước một cái bàn và liên tục nhìn ra ngoài con đường thông qua cửa sổ.
“Lâm thiếu gia có hơi nôn nóng rồi.”
Lam Hòa ngồi ở phía đối diện cái bàn, mỉm cười, chơi đùa với tách trà đỏ tía và nói.
“Tốt hơn là cậu nên thử Đại hồng bào chính cống này đi. Trà này còn đắt hơn cả vàng đó. Sản lượng của đại hồng bào này vô cùng thấp. Trước kia thủ tướng Chu đã tặng cho Nixon nửa cân Đại Hồng Bào, và nói đùa thì, đây chính là một nửa giang sơn của Trung Quốc đó.”
Lam Hòa từ từ kể lại lịch sử của trà Đại Hồng Bào này.
Ban đầu, lòng thù hận của Lam Hòa với Lưu Dịch vô cùng sâu sắc đến nỗi khiến hắn không thể ngủ ngon được. Hắn rất muốn dính đầu Lưu Dịch ở trên rổ bóng rổ và chơi đùa với nó vài lần mỗi ngày.
Nhưng, kể từ khi Mã Uy trở thành đường chủ của Hắc Long Bang, trái tim hắn cũng đã dịu xuống.
Vì hắn đã được Hắc Long Bang chống lưng cho, sao hắn có thể phiền muộn về một mình Lưu Dịch nữa chứ?
“Aiz… Tôi thực lòng không có tâm trạng để mà uống trà…”
Lâm Hoa Dương thở dài, nói.
“Lâm thiếu gia không cần phải lo lắng nữa. vì tôi đã mời cậu đến xem bộ phim này rồi, thế nên, bộ phim này chắc chắn là rất đặc sắc.”
Lam Hòa cười nói. “Cậu vẫn không tin vào tôi, Lam Hòa sao?”
Lam Hòa nghĩ rằng hôm nay hắn rất quyến rũ. Hắn tưởng tượng mình như một chiến lược gia ngồi bên trong quân trại vậy.
Mm, trước kia, không phải Gia Cát Lượng cũng bị hoài nghi như thế này sao?
Thời tam quốc có Gia Cát Lượng thì thời nay có ta, Lam Hòa!
“Nhưng… Lam thiếu gia à, Hắc Long Bang có thực sự đáng tin không vậy?”
Lâm Hoa Dương không thể không băn khoăn hỏi.
“Tôi đã bảo Viên Thiệu Quân tập hợp 100 học sinh rồi… nhưng chúng vẫn không thể hạ được Lưu Dịch…”
“Cắt, 100 học sinh của cậu chẳng là cái thá gì ngoài một lũ học sinh bình thường hết. Chúng không là cái gì hết!”
Lam Hòa không thể không nhạo báng, “Chúng còn có thể làm gì được nữa ngoài dọa nạt những người ít hơn mình rất nhiều? Sao chúng có thể so được với những bang phái trong thế giới ngầm thực sự chứ?”
“Cậu nói đúng…”
Lâm Hoa Dương gật đầu, “Nhưng giải quyết Lưu Dịch ngay trên đường phố nhộn nhịp này… không phải vậy sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát sao?”
“Bình tĩnh đi, tôi đã có chút mối quan hệ tốt với cảnh sát rồi.”
Lam Hòa cười, “Lâm thiếu gia ơi là Lâm thiếu gia, cậu đúng là vẫn còn là một thiếu gia của Lâm gia mà. Cậu nghĩ rằng Hắc Long Bang có thể lớn mạnh như thế này mà lại không có quan hệ với cảnh sát hay sao? Họ đã thu xếp cho chuyện này rồi. Cậu và tôi chỉ cần thoải mái ngồi đây mà xem phim thôi.”
“Hóa ra là vậy. Vậy thì tôi yên tâm rồi!”
Lâm Hoa Dương cười nói. Hắn rất phấn khích trong tim.
Hắc Long Bang đúng thực là băng đảng lớn nhất trong thành phố Bắc Long này, nếu họ mà đích thân ra tay thì một học sinh tầm thường như Lưu Dịch sẽ chẳng là gì hết.
“Cậu thấy chứ?”
Lam Hòa nói, chỉ xuống tầng dưới, “Giờ không còn ai ở trên đường nữa rồi, đúng không?”
Lâm Hoa Dương nhìn qua cửa sổ, xác thực rằng, con đường nhộn nhịp khi nãy giờ đã vắng tanh, chỉ còn có vài người đi bộ là ở đó.
Chỉ còn một vài cửa hàng ăn nhanh là còn mở. Một vài gã du côn đang ăn uống ở đó.
“Hắc Long Bang đã bắt đầu ra tay rồi đó. Họ đã dọn dẹp đường rồi. Chúng ta chỉ cần chờ cho đến khi Lưu Dịch bước chân ra khỏi rạp chiếu phim thôi, khi đó sẽ là giờ chết của nó.”
Con đường đã bị chặn lại. Lần này, Lam Hòa không còn dè dặt để xử Lưu Dịch nữa.
Kể cả sự việc có hóa lớn đi nữa thì Hắc Long Bang sẽ tìm một kẻ thế tội cho hắn.
Tất nhiên là chi phí sinh sống của gia đính đó là từ Lam Hòa rồi.
Trong thành phố Bắc Long này, không ai được chọc giận mình, Lam Hòa hết.
Hắn nắm chặt cốc lại. Mắt hắn bắt đầu phát ra đầy hưng phấn.
Mộ Dung Điệp là của ta!
Ở trung tâm mua sắm đối diện, dường như là Lưu Dịch vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm đang ập đến.
Vào lúc này, đầu cậu đang vô cùng đau, chuyện lớn rồi!
Hai cô gái này đã đi dạo mua sắm rất lâu rồi mà sự thực thì họ vẫn chưa mua cho cậu bộ nào hết. Mà thay vào đó, họ vui vẻ lấy ra bao nhiêu loại quần áo khác nhau để cậu thử.
Thế nên, Lưu Dich đã chạy ra chạy vào phòng thay đồ không biết bao lần rồi!
“Wow! Bộ quần áo bò kia rất tốt đấy !”
Vương Lạc Lạc đột nhiên thấy thích một bộ quần áo bò ở phiá sau quần thu ngân.
Có hai bộ quần áo bò trông rất đẹp đang được mặc lên 2 hình nộm.
Một bộ thì đen, còn bộ kia thì xanh dương.
Bộ màu đen là dành cho nam, còn bộ xanh dương là dành cho nữ, chúng rõ ràng là một bộ đồ đôi.
Sau khi Vương Lạc Lạc nhìn thấy cặp quần áo đó, cặp mắt cô đính lên chúng.
“Lưu Dịch ca ca, thử chúng đi!”
“Anh đã thử bao nhiêu lần rồi vậy?”
Lưu Dịch bất lực.
Cậu đã thử không biết bao nhiêu bộ quần áo rồi…
Mình không phải là chỗ treo quần áo. Có gì tốt khi mà thử biết bao quần áo mà lại chẳng mua gì chứ.
“Lưu Dịch ca ca… cứ thử đi mà…”
Vương Lạc Lạc kéo tay Lưu Dịch và làm nũng.
Mộ Dung Điệp ở gần đó cũng không khỏi thấy buồn.
“Ta cũng muốn thử nữa. Nếu chúng ta muốn mua thì chúng ta phải mua một đôi.”
“Vậy thử thôi…”
Lưu Dịch không can ngăn được hai cô gái nên phải theo sau hai cô đi vào cửa hàng.
"Kính chào Mộ Dung tiểu thư!"
Người bán hàng thực sự được đào tạo rất tốt. Hơn nữa, cô cũng nhận ra Mộ Dung Điệp nên ngay lập tức kính cẩn chào họ.
"Bộ quần áo này… bộ quần áo cặp đôi cho nam và nữ… tìm lấy một bộ phù hợp với dáng người bọn ta và mang ra đây!"
Mộ Dung Điệp lập tức vẫy tay và nói.