CHƯƠNG 67: Không :lên" được
"Có gì đó thì phải? Hình như đang có ai kêu lên ở bên ngoài thì phải? "
Trong cuộc gặp mặt giữa các giáo viên bên trong văn phòng, một giáo viên nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nói.
"Anh muốn ra xem sao?"
"Chắc là lũ học sinh quậy phá thôi."
Chủ nhiệm Trương vẩy tay, nói, "Còn chuyện gì quan trọng hơn lễ thăng cấp trường ta chứ? Đợi đến khi buổi lễ kết thúc, rồi hẵng nói đến chuyện đó nhé!"
"Oh, được…."
Vị giáo viên đó chỉ còn cách đưa mắt đi.
Trời bên ngoài lúc này tối đen, không thể nhìn được gì dưới ánh trăng mờ mờ này hết.
Trương Dục Nhân thầm nghĩ.
Lưu Dịch, đây đều là do mày tự chuốc lấy thôi, đừng có trách Trương Dục Nhân tao.
Thằng học sinh này dám chĩa tay vào mặt mình và nói mình sai!
Hừm, tên đáng chết!
Nhưng Trương Dục Nhân không thể ngờ được rằng người đang hét ở ngoài kia không phải là Lưu Dịch mà lại là Viên Thiệu Quân.
Bắp chân trái của Viên Thiệu Quân bị dậm gãy. Hắn đổ mồ hôi lạnh, nằm trên đất, vừa ôm đùi vừa co giật.
Mã Nghệ Tuyền ở gần đó thấy được cảnh này thì rơi nước mắt, ả sụp người xuống, run rẩy trong góc.
Nhưng khi Lâm Hoa Dương bị tiếng hét thảm thiết này đánh tỉnh thì chỉ thấy được cảnh Viên Thiệu Quân đang khóc lóc. Mắt hắn trợn lên chỉ thấy được mỗi lòng trắng, hắn nằm thẳng trên đất.
Mẹ ơi…
Đáng lẽ ra phải là thằng Lưu Dịch bị đánh chết mới đúng….
Sao chuyện này có thể xảy ra chỉ trong chớp mắt được chứ….
Thấy cái chân xiên xẹo của Viên Thiệu Quân và nhớ lại rằng hắn mới chỉ bị vả một cái vào mặt thôi, Lâm Hoa Dương thầm mừng rỡ.
Mẹ nó…. Mình may vê lờ…
Người thông minh không nên để ý đến cái thiệt trước mắt.
"Tha...th-tha mạng…."
Viên Thiệu Quân đang vô cùng đau đớn. Mắt hắn tối sầm lại, nhìn Lưu Dịch đang nắm lấy chân mình. Hiện hắn đang nằm trên đất, liên tục cầu xin tha mạng.
Lưu Dịch cúi xuống bên cạnh Viên Thiệu Quân, giơ một tay ra, vỗ vỗ vào khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của hắn, rồi nói trong khi lau tay vào áo hắn. "Tha sao?"
"Là...làm….làm ơn… Làm ơn tha cho tôi…"
Đây là lần đầu tiên Viên Thiệu Quân biết sợ.
Hắn chưa từng nghĩ rằng sau khi làm mưa làm gió ở trường lâu như vậy, vậy mà hôm nay,
hắn lại bị ăn đánh đến mức thê thảm bởi một đứa học sinh vô danh.
"Đừng sợ thế chứ, này, hút điếu thuốc đi."
Lưu Dịch rút một điếu thuốc từ trong túi áo Viên Thiệu Quân và châm nó trên miệng hắn.
"Ngon không?"
Lưu Dịch hỏi.
"Ng-ngon…"
Viên Thiệu Quân vừa sốc vừa đau. Hắn không biết Lưu Dịch muốn làm gì hắn nữa.
"Mm, hút thuốc xong hẳn cũng đã giúp mày bình tĩnh lại rồi nhỉ, giờ thì trả lời tao xem."
Lưu Dịch nhìn xuống Viên Thiệu Quân, mỉm cười, nói.
"C,cái gì…."
Viên Thiệu Quân sợ hãi hỏi.
"Mày muốn tay trái hay tay phải? "
Chỉ với vài từ này, Lưu Dịch đã dọa cho Viên Thiệu Quân sợ xém đái ra quần.
"Đ,đại ca… anh là đại ca… em xin anh, tha cho em đi…."
"Mày không trả lời câu hỏi của tao à. Vậy thì tao sẽ chọn giúp mày."
Lưu Dịch vừa nói vừa nhìn tới nhìn lui 2 tay Viên Thiệu Quân.
"Hm, mày thuận tay trái hay tay phải đấy… tao nên giữ lại giúp cho mày tay thuận chứ, nhỉ… aiz… tao thấy mình biết nghĩ thật đó, tao quả là hình mẫu của Lôi Phong mà!"
Lưu Dịch vừa nói với giọng đầy tự luyến vừa chọc chọc má mình.
Viên Thiệu Quân muốn khóc.
Mẹ nó, sao có thể gọi đây là biết nghĩ được chứ?
"Đừng, đừng… tôi muốn cả hai, cả hai…"
"Oh? Mày muốn tao đánh gãy cả hai tay sao?"
Lưu Dịch chọc chọc má, "Yêu cầu như vậy cũng có à. Mày đúng là không phải người bình thường mà. "
"Không, không phải!"
Viên Thiệu Quân sợ thần bay phách tán, vội nói, "Tôi,tôi không muốn thế!"
"Mày không muốn 2 tay của mình sao?"
Lưu Dịch lắc đầu, "Vậy được rồi, theo ý mày đó."
Nói xong, Lưu Dịch đưa tay ra, nắm lấy tay của Viên Thiệu Quân và bẻ.
"Crắc!"
Tiếng xương gãy vang lên, theo sau đó là tiếng ré như lợn bị chọc tiết của Viên Thiệu Quân.
Và rồi, không chút khoảng dừng, Lưu Dịch bẻ nốt cánh tay còn lại của Viên Thiệu Quân.
Nỗi đau khiến cho Viên Thiệu Quân lăn ra bất tỉnh. Hắn nằm vật ra như con lợn chết.
Những người khác sợ khiếp vía. Một vài đứa học sinh còn không tự chủ được bản thân nên đã tè ra quần. Mùi tanh tưởi bay lên trong sân tập.
Vào lúc này, sao Lưu Dịch còn có thể được coi là một học sinh được nữa? Cậu có gì khác với ác ma không?
Nhất là sau khi chúng thấy Lưu Dịch thản nhiên đánh gãy chân và hai tay của Viên Thiệu Quân…
Chúng lập tức muốn trở thành một cậu học sinh ngoan ngoãn, thành thật, không bao giờ muốn đi bắt nạt nữa.
Lần này quả là khủng khiếp… .
Lần này quá bạo lực và máu me…
"Tao còn nghĩ mày có thể chịu thêm chút nữa cơ… nhưng không ngờ rằng mày lại chỉ được có thế này."
Lưu Dịch đứng dậy, nói, "Nếu không có đứa nào đưa nó đến bệnh viện chỉnh hình thì nó xong thật đấy. Giờ tao về đây, cứ đi đái tùy ý đi."
Nói rồi, cậu quay người và đi qua khỏi đám đông.
Không ai dám cản cậu lại hết, chúng đều sợ mình sẽ là người kế tiếp bị đánh gãy hai tay với chân.
Chỉ đến khi Lưu Dịch đã đi khuất tầm mắt rồi, Lâm Hoa Dương mới lồm cồm bò dậy.
ĐM…
Đáng sợ quá...
Thằng Lưu Dịch này như một con thú vậy…
Sao nó có thể khát máu như vậy được chứ…
"Lâm thiếu gia, …..ta làm gì giờ …"
Một tên học sinh sợ hãi hỏi.
"Mày hỏi nên làm gì là sao, nhanh đưa người bị thương đến viện đi…."
Lâm Hoa Dương có chút rùng mình.
Vụ việc hôm nay không có nhỏ chút nào hết…
Rất nhiều người bị thương, còn Viên Thiệu Quân thì xém chút nữa là thành phế nhân rồi.
Nhưng mình không nói chuyện này được…
Tại sao ư? Tại vì phía bên kia lại là một mình Lưu Dịch thôi. Sao mình có thể nói với người ngoài chuyện này chứ.
Lưu Dịch có thể một mình hạ được hơn 100 người sao?
Kể cả
người khác có tin đi nữa thì họ đánh được nó sao?
Lâm Hoa Dương thấy rằng đây là lần đầu tiên mà hắn bị mất mặt.
Những tên chuyên bắt nạt cũng thấy rằng chúng cũng nên nhanh đến viện. Một nhóm học sinh khoác vai dìu nhau. Chúng cũng không quên đem Viên Thiệu Quân theo mình và đến bệnh viện.
Trong chốc lát, toàn bộ người trong sân thể thao gần như đi hết.
Chỉ còn lại Mã Nghệ Tuyền vẫn đang trốn trong góc, khẽ rùng mình là còn lại.
"L-lâm công tử…."
Mã Nghệ Tuyền thấy được cái nhìn của Lâm Hoa Dương, yếu ớt nói.
Thấy Mã Nghệ Tuyền ngọt ngào, dễ thương, Lâm Hoa Dương tức khắc muốn thịt ả.
"Nghệ Tuyền, có chuyện gì sao?"
"C-chân em đang rất run…. Em không đi được…."
"Vậy anh sẽ đưa em đến phòng y tế nghỉ."
Lâm Hoa Dương nói xong, bước thẳng đến giúp Mã Nghệ Tuyền đứng dậy.
Cùng lúc đó, cái tay không ngoan ngoãn của hắn xoa bóp ngực Mã Nghệ Tuyền.
Mã Nghệ Tuyền kêu lên, nhưng sau khi liếc qua Lâm Hoa Dương đẹp trai kia, ả không nói gì hết.
Lâm Hoa Dương hài lòng, nghĩ rằng hắn đã được ả bật đèn xanh cho.
Hắn lập tức ôm ả trong khi giúp đỡ ả và đi đến phòng y tế bỏ hoang.
Viên Thiệu Quân đã chọn căn phòng y tế này làm cứ điểm vì nội thất bên trong nó khá là tươm tất, nó cũng có một cái giường nhỏ nữa, đây là thứ mà hắn cần nhất.
Hắn giúp Mã Nghệ Tuyền ngồi lên chiếc giường đó, rồi ôm lấy ả, nhẹ nhàng hỏi.
"Nghệ Tuyền, Viên Thiệu Quân tiêu rồi, em định làm gì sau này... "
Con tim Mã Nghệ Tuyền rung động. Ả nhìn vào người con trai đẹp trai vô song ở phía bên ả, không thể không nói.
"Em….em không biết nữa…. Em chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm…. "
"Vậy sao em không đi theo anh! Đi theo bổn thiểu gia!"
"Nhưng… nhưng sẽ thế nào nếu Viên Thiệu Quân quay trở lại…. Em sợ rằng hắn sẽ gây trở ngại cho Lâm thiếu gia. "
"Thế này thì sao… em làm tình nhân của anh, còn anh thì làm bạn trai chính thức của em, thế nào? "
Lâm Hoa Dương nghĩ, tôi sẽ không để cô trở thành bạn gái mình đâu. Bạn gái của tôi phải là Vương Ngữ Tranh, nữ nhân tài sắc vẹn toàn đó.
Như vầy tốt hơn.
"Được…. Vậy mong anh chăm sóc…. "
Mã Nghệ Tuyền cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Viên Thiệu Quân tiêu chắc rồi, vậy nên mình phải thay ô dù của mình thôi.
Bằng không, sao mình đối đầu được với Lưu Dịch đây.
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, sau khi liếc mắt đưa tình với nhau, ham muốn của chúng nổi lên, cuối cùng là hai người chúng quấn vào nhau.
Lâm Hoa Dương dựa vào khuôn mặt đẹp mã cùng với gia thế của mình mà đã chơi đùa với phụ nữ không ít lần.
Hắn không phải loại thiếu kinh nghiệm. Sau khi thành thục chơi đùa với Mã Nghệ Tuyền cho đến khi toàn cơ thể ả mềm đi, hắn lên cò súng, chuẩn bị tiến vào trận địa.
"Lâm thiếu gia… sau này, em chỉ có thể dựa dẫm vào mình anh thôi,.... Xin đừng để Lưu Dịch bắt nạt em…."
Ngay trước khi khẩu súng của Lâm Hoa Dương chuẩn bị vào trận địa. Giọng nói ngon ngọt, yếu ớt của Mã Nghệ Tuyền lập tức khiến hắn như thể rơi xuống ngục băng.
Cảnh Lưu Dịch đánh gãy tay của Viên Thiệu Quân liền tràn ngập tâm trí hắn.
Tiếng ré của Viên Thiệu Quân…
Nụ cười gian ác trên khóe môi Lưu Dịch…..
Trong chớp mắt, toàn thân Lâm Hoa Dương lạnh cóng, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Khẩu súng đã lên đạn của hắn ngay lập tức quắt lại.
"ĐM…"
Thấy đứa em của mình teo lại, Lâm Hoa Dương liền chửi lên.
"Lâm thiếu gia, sao vậy? "
Cơ thể Mã Nghệ Tuyền được Lâm Hoa Dương kích thích, đang chờ đến bước kế tiếp thì lại thấy Lâm Hoa Dương đột nhiên ngừng lại và chửi, ả không khỏi tò mò mà hỏi.
"K,không có gì..."
Lâm Hoa Dương đã nghĩ rằng chắc tại hắn đã quá sợ hãi, trách móc chính mình khi tự dưng lại nghĩ đến Lưu Dịch vào thời điểm then chốt này.
Hắn vội vùi mặt vào ngực Mã Nghệ Tuyền, bú, liếm, cố vực đứa em mình dậy.
Nhưng đứa em hắn lại như con rắn ngủ đông, bất kể hắn có gọi như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn không lên.
Mẹ nó… chuyện đ*o gì đây!
Con tim Lâm Hoa Dương bồn chồn.
Hắn đột nhiên đẩy Mã Nghệ Tuyền xuống và nói.
"Giúp anh bú thằng nhỏ đi!"
"Hả?"
Mã Nghệ Tuyền sốc.
"Nhanh, bảo bú thì bú đi!"
Đứa em Lâm Hoa Dương giờ đây phế rồi, hắn rất buồn, vậy nên không thể không gào lên.
"Oh, được…."
Mã Nghệ Tuyền run sợ, ả không dám bất tuân mệnh lệnh này, ả xuống dưới hắn. Ả cầm lấy đứa em teo quắt của hắn, đút vào miệng và rồi bú.
Miệng Mã Nghệ Tuyền rất ấm và dễ chịu, thế nhưng, khẩu súng của Lâm Hoa Dương không có chút dấu hiệu động đậy nào hết.
Được Mã Nghệ Tuyền bú, liếm, đứa bé vẫn duy trì trạng thái teo tóp của mình.
"Lưu Dịch! *** mày và cả nhà mày!"
Phải chờ đến khi Mã Nghệ Tuyền mệt lả, toàn mồ hôi hột, bỏ cuộc và nằm lên giường, Lâm Hoa Dương mới biết được rằng có vấn đề.
Trái tim hắn tràn đầy đau khổ. Hắn lập tức không thể không chửi lên. Vừa giận dữ, vừa tuyệt vọng, hắn chửi lớn.
Tiếng kêu đó tràn đầy tuyệt vọng, the thé và vang vọng đến văn phòng mà các giao viên còn đang tổ chức buổi họp mặt.
"Xem ra là có chuyện thật…"
Một vị giáo viên không khỏi lo lắng, nói.
"Không sao hết, không sao hết, có lẽ là có con chó sủa thôi, chúng ta cứ tiếp tục buổi gặp mặt đi! Việc thăng cấp trường quan trọng hơn, đúng chứ, hiệu trưởng Lâm?"
Trương Dục Nhân nhìn vào người đàn ông trung niên ngồi đối diện hắn.
"Đúng thế, việc thăng cấp trường là thứ trọng đại nhất lúc này. Giờ, kể cả con trai tôi có bị ốm đi nữa, tôi vẫn sẽ ở đây cho đến khi cuộc họp kết thúc. "
Hiệu trưởng Lâm nghiêm nghị nói, nhưng rồi, điện thoại lão lại đột ngột kêu lên.
Khi hiệu trưởng Lâm nghe máy, mặt lão lập tức trắng bệch.
"Con trai cưng, c-con nói gì cơ? Đợi đó, ba đến đây!"
Rồi lão nói với các vị giáo viên khác, "Cuộc họp mặt kết thúc tại đây!"
------------------------------------------------------------------------------------------