Trans: Night
Edit: Hz
====================================
CHƯƠNG 61: Mày là thằng rác rưởi
“Nghe nói là anh đã tỏ tình với Vương Ngữ Tranh ở lớp chọn sao?”
Sáng sớm hôm sau, vừa mới bước vào lớp, Lưu Dịch đã bị Vương Lạc Lạc hỏi từ phía sau.
Mồ hôi lạnh lập tức đổ đầy mặt Lưu Dịch .
Chuyện này là sao vậy?
Mình tỏ tình với Vương Ngữ Tranh lúc nào chứ?
Vương Lạc Lạc nhìn chòng chọc vào cậu với đôi mắt tò mò.
Mộ Dung Điệp ngồi bên cạnh thì đang hết sức chăm chú nhìn vào ipad, nhưng Lưu Dịch nhận ra rằng mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào trang công cụ tìm kiếm được một hồi lâu rồi.
“Anh tỏ tình với Vương Ngữ Tranh lúc nào chứ.”
Lưu Dịch vội vàng giải thích, “Đừng có nói bậy nữa, được không! Làm xấu danh dự nữ sinh nhà người ta đó.”
“Hay lắm…… Còn nói làm xấu danh dự người ta cái gì chứ!”
Vương Lạc Lạc vui vẻ cười, “Ngay lúc này đây, không ai trong trường là không biết anh, Lưu Dịch, năm hai lớp hai, đã chạy tới lớp chọn, và ngay trước mặt Lâm Hoa Dương, anh đã đưa cho Vương Ngữ Tranh một lá thư tình!”
“Lá thư tình đó có phải của anh đâu!”
Lưu Dịch cuống quít nói, “Nó là của Trần Tài nhờ anh đưa hộ mà!”
“Hả? Thật sao?”
Nghe được lời này, Mộ Dung Điệp đang ngồi nhìn ipad, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Dịch.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Lưu Dịch quay đầu nhìn lại, đúng vào lúc Trần Tài đang ngậm bánh bao đi vào lớp.
Cậu lập tức tiến đến, kéo Trần Tài sang bên cạnh người mình, chỉ vào người này và nói.
“Chính là nó đã nhờ tôi đưa thư mà. Trần Tài, mày mau giải thích hộ tao cái!”
“Mẹ nó, đại ca, em còn chưa nói với anh chuyện này nữa!”
Cấm bánh bao trong tay, Trần Tài nhìn Lưu Dịch với vẻ mặt ai oán, nói.
“Không phải là anh muốn giúp em theo đuổi Vương Ngữ Tranh sao…… sao anh lại xuống tay luôn vậy…… đại ca, anh không thể như vậy được. Có phải là anh thấy Vương Ngữ Tranh xinh đẹp quá mà nhịn không được nên động lòng luôn, đúng không hả?”
“Má, động tâm con em chú!”
Lưu Dịch tức khắc cho Trần Tài một đấm, sau đó nói, “Giờ tao chỉ một lòng tu…… Một lòng học tập thôi, nào có mơ tưởng đến Vương Ngữ Tranh chứ! Chuyện hôm qua, tao chỉ là thay mày đưa thư tình thôi, được chưa!”
“Thật vậy không?”
Khi Trần Tài nhìn vào Lưu Dịch, cậu bỗng nhiên nhận ra.
“Oh oh oh! Đúng rồi, em nhớ ra rồi! Hình như là em đã quên ký tên lên bức thư tình kia mất rồi!”
“VL, mày có lầm thật hay không đấy!”
Lưu Dịch rất muốn tặng cho Trần Tài một cú đá bay xuống tầng dưới.
Cái chuyện hư cấu gì đây chứ!
Đưa thư tình mà quên viết tên lên!
“Ah, không sao đâu, dù sao thì có khi Vương Ngữ Tranh cũng chẳng thích em đâu.”
Trần Tài đột nhiên cười khúc khích, nói, “Đại ca, bên lớp năm có một em trông cũng không tồi, hôm qua em đã gặp cổ khi đi xe buýt…… Thế này đi, anh giúp em đưa một bức thư tình cho ẻm đi!”
“Đi chết đi!”
Lưu Dịch lập tức đẩy Trần Tài ra thật xa, thiệt là không muốn gặp cái thằng này lần nào nữa mà!
“Vậy ra đúng là anh đưa thư tình giúp Trần Tài à!”
Vương Lạc Lạc kêu lên, “Vậy sao anh lại muốn giúp Vương Ngữ Tranh chống lại Lâm Hoa Dương vậy!”
“Chỉ là anh thấy hắn không vừa mắt thôi……”
Lưu Dịch nói, “Hắn thật quá đáng, theo đuổi con gái mà lại dùng đến cách thô lỗ như vậy! Em có biết lúc ấy hắn đã uy hiếp Vương Ngữ Tranh như thế nào không?”
“Uy hiếp như thế nào?”
Hai cô gái cùng lúc hỏi.
Tuy rằng cả hai đều đã nghe nói tên Lâm Hoa Dương này đã luôn hoành hành ngang ngược rồi, nhưng cụ thể như thế nào thì thật ra, các nàng chưa từng thấy qua.
“Hắn uy hiếp Vương Ngữ Tranh rằng, nếu Vương Ngữ Tranh không thừa nhận Lâm Hoa Dương là bạn trai cổ thì hắn sẽ cưỡng hôn cô ấy trước mặt cả lớp Vương Ngữ Tranh……”
“Cái gì! Đây mà là nam nhân á, rác rưởi thì có!”
Vương Lạc Lạc tức khắc không nhịn được mà vung vẩy nắm tay, phẫn nộ nói.
“Thật là ỷ thế hiếp người mà.”
Mộ Dung Điệp cũng hơi nhíu lông mày, “Ỷ vào lão cha hắn là hiệu trưởng, nên không thèm kiêng nể gì hết, thật là vô pháp vô thiên mà, Mộ Dung Điệp, ta coi thường nhất là những kẻ như vậy.”
Tuy rằng Mộ Dung Điệp là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng, đối với tên công tử Lâm Hoa Dương này mà nói, thì cô chán ghét cực độ.
“Không sai, cậu nói xem, một nam sinh như vậy, tôi có thể không đứng lên chống lại hắn sao?”
Lưu Dịch nói.
“Nhưng…… Vì anh không phải là người theo đuổi Vương Ngữ Tranh…… Vậy nên, với anh mà nói, phải nhận hình phạt này có chút…… không công bằng đó. ”
Vương Lạc Lạc bỗng nhiên nói thêm.
“Gì? Hình phạt? Hình phạt gì?”
“Anh đi theo em.”
Thừa dịp còn chưa vào học, Vương Lạc Lạc kéo tay Lưu Dịch và đi ra ngoài .
Mộ Dung Điệp cũng theo sát sau đó.
Ba người đi vào hành lang, đứng trước bảng thông báo.
Nhìn lên hàng chữ đỏ thẫm, trong mắt Lưu Dịch bùng lên lửa giận.
“Thông báo xử phạt: học sinh năm hai lớp hai, Lưu Dịch đã làm nhiễu loạn kỷ luật của lớp chọn, khiêu khích học sinh, vì vậy thông báo để phê bình.”
Tuy rằng chỉ là một thông báo phê bình vô cùng đơn giản thôi, nhưng đã khiến cho Lưu Dịch bực bội đến không được.
Còn có chuyện đổi trắng thay đen như vậy sao?
Toàn thân Lưu Dịch lạnh đi.
Nơi này là trường học, là trường học đó!
Đáng ra thì nơi này là chỗ dạy học và giáo dục, nhưng giờ thì sao chứ?
Nơi này giờ đây còn đen tối hơn cả nhà tù nữa!
Chỉ vì Lâm Hoa Dương là con trai của hiệu trưởng,và mình đã chống lại hắn, hắn chỉ nói một câu thôi, là có thể khiến mình bị thông báo phê bình sao?!
Mà trường học còn chẳng điều tra lấy bằng chứng mà đã trực tiếp thông báo rồi!
Lý do cho chuyện này là gì đây!
Còn có công lý ở đây sao?
Lưu Dịch nắm chặt tay, quay đầu và đi về phía hành lang bên kia.
“Lưu Dịch, Lưu Dịch anh định đi đây vậy? Anh không định đi đánh Lâm Hoa Dương đấy chứ?”
Vương Lạc Lạc vội vàng kêu lên.
“Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh ngăn tên ngốc này lại……”
Mộ Dung Điệp, ờ bên cạnh, lo lắng nói.
Nếu mà đánh nhau thật, thì chắc chắn rằng Lưu Dịch sẽ chịu thiệt thòi lớn!
Vì nhà cậu chẳng có quyền lực gì cả, vậy nên trường học có thể dễ dàng đuổi học cậu!
“Muốn đánh hắn thì cũng nên mang em theo chứ!”
Lời của Vương Lạc Lạc khiến Mộ Dung Điệp xém thì quỳ rạp xuống đất.
Con nha đầu thúi này muốn làm mọi việc loạn hết lên sao!
“Em còn nói cái gì nữa vậy! Mau đuổi theo hắn thôi!”
Hai tiểu mỹ nữ lập tức đuổi theo sau Lưu Dịch.
Lần này, Lưu Dịch không đi đến lớp chọn, mà là văn phòng ở cuối hành lang.
Tâm trạng của Lý Quyên Hoa hôm nay không được tốt, cô sắp làm bảng đánh giá cuối năm, mặc dù lớp cô vẫn luôn được nhận những đánh giá tốt, thế nhưng, một học sinh trong lớp cô lại bị phê bình trước toàn trường.
Sao việc này có thể khiến cho Lý Quyên Hoa không giận được cơ chứ?
Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới điểm của cô và có thể khiến cho tiền thưởng cuối năm của cô bị cắt giảm.
Thằng nhóc Lưu Dịch này vốn là một học sinh thành thật, tuy rằng thành tích của nó không được tốt cho lắm, nhưng từ trước tới nay, nó vẫn chưa từng gây ra chuyện gì hết.
Nhưng giờ thì thằng bé bị gì vậy…… tự dưng lại bị thông báo phê bình là sao chứ!
“Hoa Dương à, bản thông báo phê bình này, em hài lòng rồi chứ?”
Ở một phía của văn phòng chủ nhiệm, Trương Dục Nhân có chút quan tâm hỏi Lâm Hoa Dương đang ngồi ở một bên uống trà.
“Cảm ơn chú Trương, tuy rằng bản thông báo phê bình có hơi quá đơn giản, nhưng hẳn nó đã dạy cho thằng Lưu Dịch kia một bài học rồi.”
Với nụ cười trên môi, Lâm Hoa Dương chậm rãi nói, “Nhưng thằng Lưu Dịch này rất ngạo mạn, nó thực sự dám chạy đến lớp chọn chúng em để kiếm chuyện. Lớp chọn của chúng em là một lớp khác biệt với những lớp khác, thấy biết rồi đấy.”
“Phải, phải, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm khắc, Hoa Dương, em cứ yên tâm đi.”
Trương Dục Nhân vội vàng nói.
Sau đó, hắn quay đầu ra chỗ Lý Quyên Hoa, nói.
“Cô Lý à, lớp cô dạo gần đây có vẻ không được tốt lắm, sao lại có một học sinh không có phép tắc chút nào như Lưu Dịch vậy? Xem ra là có vấn để với phương thức giáo dục của cô rồi.”
Lý Quyên Hoa tức khắc thấy có chút ghê tởm.
Tên Trương Dục Nhân này, vì muốn nhanh chóng được lên chức Hiệu Phó, vậy nên hắn rất bao bọc cho Lâm Hoa Dương.
Chắc chỉ còn thiếu mỗi quỳ xuống liếm chân Lâm Hoa Dương thôi.
Lại còn dám hoài nghi phương pháp giáo dục của Lý Quyên Hoa mình nữa?
Đùa nhau chắc!
“Chủ nhiệm Trương, thằng bé Lưu Dịch này vẫn luôn thành thật, từ trước tới nay, chưa gây ra chuyện gì hết……”
“Nói hươu nói vượn gì vậy! Cô Lý, đến nước này rồi mà cô còn bao che cho học sinh của mình sao!”
Trương Dục Nhân không nhịn được mà có hơi cau mày lại, không vui nói.
“Cô Lý, phương pháp dạy học của cô như vậy là không đúng! Nếu học sinh của cô phạm lỗi thì cô nên lập tức xử lý nghiêm khắc! Thái độ của cô như vậy mà được sao! Tôi nghĩ, cô nên trở về và suy nghĩ lại một chút rồi. Còn về đánh giá cuối năm của cô, tôi phải xem xét kỹ đến điểm thi đua của cô rồi.”
Lý Quyên Hoa lập tức cảm thấy bi phẫn.
Cái loại người gì đây!
Ngay thời điểm Lý Quyên Hoa cảm thấy bất lực, có tiếng gõ phát ra từ cánh cửa văn phòng.
“Mời vào!”
Vị giáo viên ở gần đó lên tiếng.
Tiếp đó, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra.
Điều khiến cho Lý Quyên Hoa ngạc nhiên chính là học sinh của cô, Lưu Dịch, người mà họ chỉ vừa nhắc đến, đang quang minh chính đại bước vào.
Ở phía sau cậu, còn có Vương Lạc Lạc cùng với Mộ Dung Điệp nữa!
Trời ạ, đội hình gì đây!
“Lưu Dịch, sao…… sao em lại đến đây……”
Lý Quyên Hoa kinh ngạc kêu lên.
“Ồ? Đây là Lưu Dịch sao?”
Trương Dục Nhân cũng có chút bất ngờ.
“Lâm Hoa Dương!”
Lưu Dịch vốn định trình bày tình cảnh của mình cho giáo viên biết, nhưng ngay khi cậu tiến vào văn phòng và thấy Lâm Hoa Dương, ngọn lửa phẫn nộ trong cậu liền trỗi dậy.
“Không được xúc động!”
Vào lúc này, giọng Lâm Đồng vang lên bên tai Lưu Dịch.
“Cẩn thận nhân cách thứ hai của ngươi……”
Nghe được những lời này của Lâm Đồng, Lưu Dịch lập tức sửng sốt, vội vàng hít thở sâu, điều chỉnh lại tinh thần của mình.
Cùng lúc đó, Cửu Huyền Tâm Kinh cũng bí mật luân chuyển trong người cậu, giúp cho tâm trí cậu được tỉnh táo.
“Chủ nhiệm Trương, trường ta đã trở nên quá khoan dung rồi hay sao?”
Vào lúc này, câu đó của Lâm Hoa Dương khiến cho Lưu Dịch bắt đầu cảm thấy bực bội.
“Sao học sinh có thể tùy tiện bước vào văn phòng giáo viên, hệt như khi chúng có thể tùy ý vào lớp chọn bọn em và làm phiền đến việc học của chúng em vậy?”
“Lưu Dịch, nơi này không phải là nơi mà học sinh như trò đi vào, cút đi.”
Trương Dục Nhân lập tức tàn nhẫn quát tháo.
“Trương……”
Không chờ Lưu Dịch nổi giận, Mộ Dung Điệp là người đầu tiên nổi giận.
Cô chuẩn bị cất lời thì Lưu Dịch duỗi tay ra, cản cô lại.
“Chủ nhiệm Trương, đúng không?”
Lưu Dịch đang phẫn nộ, nhân cách thứ hai của cậu cũng bắt đầu có chút ảnh hưởng tới cậu.
Lưu Dịch thường ngày hay ăn nói vụng về, nhưng, vào lúc này lại lớn giọng và dõng dạc nói.
“Em muốn hỏi thầy một chút, chính xác thì một học sinh như em là loại nào học sinh như thế nào?”
“Hừ, việc này còn muốn hỏi ta sao?”
Trương Dục Nhân khoanh tay, ngạo mạn nói, “Không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết làm ảnh hưởng đến việc học tập của học sinh khác, rác rưởi, chính là mày!”
“Ồ? Vậy sao? Ông dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Lưu Dịch khẽ nhướn mày, sau đó hỏi.
“Thông báo hôm nay đã nói hết rồi.”
Trương Dục Nhân nhạo báng, “Hơn nữa, tao cũng đã hỏi thăm thành tích học tập của mày rồi. Tao phải nói rằng, mày chính là một thằng rác rưởi!”