Trans: Night
Edit: Hz
=====================================
Chương 55: Học sinh kém không có nghĩa là học sinh dốt
Lời của lớp trưởng lập tức nhận được nhiều ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa hận của mọi người.
Lớp trưởng này tên là Khương Hữu Tài, là học sinh giỏi nổi tiếng của trường.
Người này chính là sinh ra để học tập!
Hắn đều đứng đầu trong toàn bộ các bài thi của các năm, những người ở lớp chọn kế bên cũng đến vài lần để mời hắn chuyển sang lớp họ nhưng hắn lại không đi.
Nguyên nhân tại sao thì khá nhiều người rõ, đó chính là Khương Hữu Tài rất thích Mộ Dung Điệp.
Nhưng khi hắn tỏ tình với Mộ Dung Điệp thì bị Mộ Dung Điệp từ chối với lý do là cô không muốn yêu đương khi còn học cao trung.
Nhưng Khương Hữu Tài vẫn không từ bỏ, hắn thấy mình vừa học giỏi như vậy, lại nằm trong top của toàn trường, nên nhất định là hắn có thể có được Mộ Dung Điệp!
“Cô Lý, mười phút quá dài, Em chỉ cần 5 phút là học xong rồi.” [note18047]
Khương Hưu Tài ngồi tại chỗ, chậm rãi đề nghĩ giáo viên rút ngắn giới hạn cho hắn.
“Mm, tất cả mọi người đều phải noi gương của Khương Hữu Tài đấy.”
Giáo viên chậm rãi gật đầu, vui mừng nói, “Các em nhìn xem, em ấy cũng học cùng một bài văn như thế, nhưng sao em ấy lại học nhanh như vậy? đó là bởi vì em ấy chăm chỉ học hành. Nếu các em mà học được như khi ăn thì tôi đã không phải lo như thế này rồi. Bài kiểm tra lần trước, điểm bình quân lớp của chúng ta chỉ vừa đủ tiêu chuẩn thôi! Mấy đứa! Bởi vì giáo viên chủ nhiệm của mấy đứa là tôi, một giáo viên dạy tiếng anh, ấy vậy mà kết quả lại như thế này khiến cho tôi vô cùng xấu hổ!”
Nói xong, cô thở dài một cách nặng nề.
Một đám học sinh cũng không biết nên nói gì cho phải, nhưng ánh mắt của họ khi nhìn Khương Hữu Tài đều đầy phẫn uất.
“Trần Tài, em cùng với Lưu Dịch cũng nên cố gắng hơn những người khác.”
Vị giáo viên chủ nhiệm nhìn vào 2 học sinh phía sau Khương Hữu Tài, liền thở dài, nói.
“Điểm tiếng anh của 2 em chỉ ở mức trung bình thôi. Tôi xếp chỗ Hữu Tài ngồi trước các em là để các em học hỏi trò ấy……”
Vãi, sao cô lại chỉa mũi dùi về phía mình rồi ……
Lưu Dịch bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, Khương Hữu Tài đột nhiên nói.
“Cô Lý, em xin được đổi chỗ!”
“Sao?”
Giáo viên chủ nhiệm kinh ngạc, bà không hiểu tại sao Khương Hữu Tài lại đột nhiên muốn đổi chỗ ngồi.
“Cô Lý, hai người họ hôm nào cũng nói chuyện, ngủ trong lớp, không những thế còn ngáy ngủ sau em nữa khiến em không thể tập trung học được! Cô Lý, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sợ rằng thành tích học tập của mình sẽ bị giảm sút.”
“Oh?”
Cô chủ nhiệm ngắt lời Khương Hữu Tài, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lưu Dịch và Trần Tài.
“Hai đứa em đúng là không có chí tiến thủ gì cả! Ngày mai đem……”
Lưu Dịch lập tức giật mình trong tim.
Đệch, cô giáo muốn ra chiêu tất sát, “ triệu hồi phụ huynh” !
Khương Hữu Tài cũng thật quá đáng, hắn muốn hại bọn mình!
Trần Tài cũng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Khương Hữu Tài.
“Thưa cô! Chúng em cũng muốn giúp đỡ bạn trong lớp.”
Lúc này, Mộ Dung Điệp bỗng nhiên nói nhỏ, “Nếu Hữu Tài sợ ảnh hưởng tới thành tích của mình, vậy thì hãy để em cùng Vương Lạc Lạc ngồi trước Lưu Dịch đi.”
Chỉ vài từ đó đã lập tức khiến cho toàn bộ học sinh trong lớp sốc.
ĐM!
Họ cực kỳ ghen tỵ với Lưu Dịch!
Mộ Dung Điệp chủ động yêu cầu ngồi trước Lưu Dịch!
Mẹ nó…. Cấp độ đối đãi gì đây!
Lưu Dịch cũng đứng hình, rốt cuộc chuyện này là sao……
Nhưng Mộ Dung Điệp biết rằng, sở dĩ, Khương Hữu Tài muốn nhắm vào Lưu Dịch chính là vì việc cô đem Lưu Dịch ra làm bia chắn.
Nếu như Lưu Dịch bị mời phụ huynh đến…… thì bản tính cao ngạo và lòng tự tôn của mình thật sự khó mà tiếp nhận được việc này.
Nhưng dừơng như cô không nhận ra rằng, ngay khi cô vừa thốt ra những lời đó, ánh mắt của Khương Hữu Tài đối với Lưu Dịch lại càng hiểm ác thêm.
“Mấy đứa……”
Giáo viên chủ nhiệm nhất thời không kịp phản ứng.
Mộ Dung Điệp là một trong những học sinh trong lớp khiến cho bà thấy đau đầu, bởi cô là học sinh mà bà không được động vào.
Nhưng cũng may là Mộ Dung Diệp rất phải phép, cô chưa gây cho bà bất cứ phiền toái nào.
Nhưng hôm nay…… mặt trời mọc đằng Tây sao ?
“Cái này…… Vương Lạc Lạc, không được nằm lên bàn.”
Cô giáo chủ nhiệm thấy rằng bà không thể giải quyết vấn đề này được, vì thế, bà lái sang vấn đề khác và nói đùa.
“Thưa cô, ngực em lớn quá, chúng đang rơi trong hoảng loạn!”
Lời Vương Lạc Lạc trực tiếp khiến cho vị giáo viên chủ nhiệm cũng phải cạn lời.
Mấy học sinh khác cũng đều nhịn cười, họ không dám làm ồn.
“Vương Lạc Lạc, không được làm loạn……”
“Thưa cô, em không có làm loạn, ngực của thật sự rất nặng mà!”
Vương Lạc Lạc làm cặp mắt đáng thương nhìn giáo viên chủ nhiệm, Lý Quyên Hoa.
Lý Quyên Hoa cũng chỉ có thể đau đầu.
Ai…… học sinh ngày nay, thật khó quản mà.
Trước kia khi mình mới làm giáo viên, các phụ huynh sẽ đem học sinh tới và nói với mình.
“Cô Lý, tôi giao phó con của mình cho cô! Nếu nó không nghe lời, hay không chịu khó học tập, thì cô cứ đánh nó cho tôi!”
Nếu học sinh đó mà nghịch ngợm thì sẽ bị mình đánh. Nếu chúng về nhà méc phụ huynh, thì chúng sẽ được ăn đánh thêm 1 chặp nữa!
Cho nên ngày xưa học sinh đều rất ngoan và sợ giáo viên.
Nhưng giờ thì đã không còn như vậy nữa, toàn bộ các học sinh hiện giờ của mình đều là một đám công tử và tiểu thư, chúng đều được nuông chiều từ bé.
Nếu mà mình đánh chúng, thể nào chúng cũng về nhà mà khóc lóc nói với phụ huynh, và ngày hôm sau phụ huynh chúng sẽ tìm tới cửa và nói.
“Ngay cả chúng tôi còn không dám đánh nó, cô dựa vào cái gì mà dám đánh nó hả?!”
Những lời kêu ca đó làm xấu đi danh tiếng của trường. nên, mình phải đi xin lỗi liên tục vì lý do đó. Và nó trực tiếp khiến cho mình gặp rắc rối với ban quản lý của trường nữa.
Aizz, thật sự là không quản nổi mà.
“Thưa cô, cô không thể cứ chuyển chỗ em cùng với Tiểu Điệp tỷ ra đằng sau được sao?!”
Vương Lạc Lạc cũng giơ tay, nói, “Cùng nhau tiến bộ, đây là nghĩa vụ của học sinh ngoan tụi em mà, đúng không ạ?!”
“Cái này……”
Lý Quyên Hoa có chút do dự.
Bà không thể hiểu được rốt cuộc là Vương Lạc Lạc và Mộ Dung Điệp đang có ý đồ gì.
“Cô Lý, em không cần người khác giúp em cải thiện thành tích học tập của mình đâu.”
Vào lúc này, Lưu Dịch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cậu đứng lên nói thẳng, “Em hoàn toàn có thể dựa vào chính mình để tiến bộ.”
Câu đó khiến cho Khương Hữu Tài nhịn không được mà cười ha hả, Mộ Dung Điệp cũng thiếu chút nữa là xì ra khói vì giận.
Mình có ý tốt muốn giúp hắn, vậy mà cái tên này lại không biết cảm kích!
“Đại ca, đừng mà!”
Trần Tài ở bên cạnh căng thẳng kéo tay áo Lưu Dịch, “Có hai mỹ nữ Mộ Dung Điệp và Vương Lạc Lạc ngồi trước chúng ta ……. Thật tốt biết bao……”
“Không phải là mày đang theo đuổi Vương Ngữ Tranh sao?”
Lưu Dịch nói ngắn gọn.
“ Phải ha……”
Trần Tài thành thật.
“Mấy đứa…… Muốn làm loạn sao……”
Lý Quyên Hoa đau đầu.
Mấy học sinh này, sao hôm nào cũng gây chuyện vậy.
Lưu Dịch bình thường hiền lành, mà sao hôm nay lại thành như thế này!
“Cô Lý, tuy rằng thành tích học tập của bọn em không được tốt, nhưng xin đừng coi thường bọn em.”
Lưu Dịch nói, “Bọn em cũng có nỗ lực, mỗi ngày bọn em đều về nhà làm bài tập về nhà, và cũng có soạn bài trước. Tuy rằng thành tích không bằng với các học sinh giỏi, nhưng cũng không nên mặc định cho rằng bọn em đều học dốt!”
“Em……”
Nghe được lời Lưu Dịch, Lý Quyên Hoa bị sốc.
“Hơn nữa mặc dù thành tích học tập của bọn em không tốt, nhưng tương lai sau này của bọn em vẫn còn có những hướng đi khác. Thành tích giỏi không phải là tất cả! Mong cô Lý đừng mang thành kiến với bọn em!”
“Lưu Dịch, sao mày có thể nói như vậy với giáo viên?”
Không chờ Lý Quyên Hoa nói gì hết, Khương Hữu Tài lại đột nhiên đứng lên, nhìn Lưu Dịch, cao ngạo nói.
“Dựa vào thành tích học tập của mày, mà có tư cách nói chuyện với cô sao?”
“Thành tích học tập có thể quyết định mọi thứ sao?”
Lưu Dịch không lùi bước chút nào, trực tiếp phản kích Khương Hữu Tài, “Chẳng lẽ sau này khi đi tìm 1 công việc, ông chủ hỏi cậu giỏi cái gì, thì cậu nói cậu đạt 100đ trong bài kiểm tra sao?”
Cả lớp lập tức cười lên.
Khương Hữu Tài nghẹn đến mức đỏ bừng mặt.
“Lưu Dịch, đây chỉ là mày ghen tỵ thôi!”
Hắn chỉ vào mặt Lưu Dịch, kêu lên “Mày chỉ là một tên học sinh dốt ghen tỵ với những học sinh giỏi bọn tao thôi! Thật đáng buồn, mày hết cứu được rồi!”
“Quả thật là tôi học không được tốt lắm, nhưng đừng có mà sỉ nhục nhân phẩm của tôi.”
Lưu Dịch nói, “Có lẽ bọn tôi khá ngốc, bọn tôi không đủ chăm chỉ. Nhưng chỉ với điều này mà đã gán ngay cho bọn tôi cái mác học sinh “ thấp kém” thì tôi thấy người có vấn đề về nhân phẩm chính là cậu đó.”
“Mày có tư cách gì mà kêu tao!”
Khương Hữu Tài hét, “Đến cả một bài văn tiếng anh đơn giản mà còn không nhớ nổi, thì lấy tư cách để mà nói chuyện với tao! Thằng phế vật, mày sẽ chỉ là một học sinh thấp kém mãn kiếp thôi!”
“Ai nói rằng tôi không nhớ nổi?”
Lưu Dịch nhăn mày.
Tên Khương Hữu Tài này thật quá đáng!
Nếu mình không phản kích hắn câu nào thì hắn leo lên đầu lên cổ mình mà ị mất.
Mình hiện giờ đã không còn là tên Lưu Dịch nhát cáy trước kia nữa rồi……
Cậu siết chặt nắm tay, đanh mắt nhìn Khương Hữu Tài.
“Tôi nhớ xong rồi.”
“Hả? Ha ha ha ha……”
Khương Hữu Tài nhịn không được, cười ha hả, “Còn chưa đến bốn phút, mà mày đã nhớ hết rồi sao? Đến cả tao cũng không làm được mà mày làm được sao?”
“Nếu tôi thật sự nhớ được hết thì sao?”
Lưu Dịch hỏi.
“Nếu mày thật sự nhớ được thì tao sẽ quỳ xuống gọi mày là ông nội!”
“Không cần cậu gọi tôi là ông nội, nếu tôi nhớ được, thì cậu phải xin lỗi tôi, Trần Tài cùng tất cả các học sinh có thành tích thấp trong lớp.”
Lưu Dịch nói từ từ, “bởi vì cậu đã xúc phạm đến nhân phẩm của bọn tôi.”
“Đầu mày bị đập vô đâu rồi!”
Khương Hữu Tài không hề tin là Lưu Dịch đã học thuộc được bài văn, vì thế hắn gật đầu và trực tiếp nói, “Tao hứa với mày, nhưng nếu mày không thuộc thì phải làm sao đây?”
“Nếu tôi không làm được thì, Lưu Dịch tôi nguyện ý thôi học!”
Lời của Lưu Dịch khiến cả lớp đứng hình.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cậu, họ chưa từng nghĩ rằng cậu có thể thốt ra 1 câu như vậy!
Thôi học, đây không phải chuyện nhỏ chút nào!
“Lưu Dịch, xuất phát điểm của em là tốt.”
Lý Quyên Hoa cũng sợ rằng việc bé xé ra to, vội vàng nói, “Như vậy đi, cô sẽ là người làm chứng cho em, nếu em không viết lại được, thì sẽ phải chép phạt toàn bộ quyển sách Tiếng anh, sau đó xin lỗi Khương Hữu Tài, được không?”
Bởi giáo viên đã lên tiếng, Lưu Dịch chỉ còn cách đồng ý.
Khương Hữu Tài cũng không ý kiến gì hết, cả hai người đều gật đầu.
Những học sinh khác cũng vui vẻ ngồi xem chuyện này và làm ồn, bài kiểm tra này coi bộ vui rồi đây!
“Lưu Dịch, lên bục và viết lên bảng đi.”
Lý Quyên Hoa chỉ vào bảng đen và nói.
“Vâng!”
Lưu Dịch sải bước tới trước bảng đen và bắt đầu cầm phấn viết
Nhiều học sinh yếu đều chăm chú nhìn cậu. Nếu họ muốn xem một học sinh yếu đấu tranh hết mình như thế nào, thì họ phải theo dõi Lưu Dịch!
“Đại ca…… Cố lên ……”
Trần Tài nắm tay lại và cổ vũ cho Lưu Dich.
“Tiểu điệp tỷ…… chị nói xem, cậu có thể làm được không?”
Vương Lạc Lạc cũng có chút lo lắng nhìn Lưu Dịch, hỏi.
“Hừ!Chị quan tâm làm gì!”
Mộ Dung Điệp bĩu môi, “Cái tên ngốc này chỉ biết đi tìm rắc rối!”