Mai Kitsune Waifu

chương 37: phải nhìn đường trong khi đang chạy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 37: Phải nhìn đường trong khi đang chạy

"A a. . . Buồn ngủ quá. . ."

Sáng sớm, Lưu Dịch dụi mắt, đầu tóc cậu rối bù lên, cậu mặc bộ đồng phục cũ lên người. Hiện tại, bộ đồng phục kia của cậu vẫn còn đang phơi nên chưa thể mặc được.

Phải đến tận nửa đêm hôm qua Lưu Dịch mới được cho đi ngủ.

Con nhỏ Mã Viện Viện đêm qua thật là nhiễu sự mà, con bé này quả thật là một tiểu quỷ!

Hơn nữa, nó mới có 14 tuổi thôi mà đã tăng động như thế rồi.

Đêm qua, cô bé nằm trên giường và liên tục gào lên bắt Lưu Dịch phải kể chuyện. Nhưng mà, khi cậu kể chuyện về công chúa lọ lẹm hay công chúa bạch tuyết thì cô bé này lại không thích nghe!

Cuối cùng, Lưu Dịch không còn cách nào khác, đành phải mở ra máy tính, lên mạng và tìm được 1 quyển tiểu thuyết khá phổ biến《Cô giáo xinh đẹp của tôi》[note15146]

và đọc cho Mã Viện Viện nghe. Lúc đầu, khi cậu bắt đầu đọc thì thấy cũng khá tốt, nhưng, một lát sau, khi Lưu Dịch đọc đến tình tiết nhạy cảm, cậu thấy rất khó xử.

Nhưng, thật không ngờ rằng Mã Viện Viện lại nghe hết sức là chăm chú, khuôn mặt cô bé ngày càng đỏ, không biết là vì hưng phấn hay là thẹn thùng nữa, cô bé không cho Lưu Dịch bỏ qua những đoạn đó và bắt Lưu Dịch phải đọc cho bằng hết mới thôi.

Đến tận nửa đêm, thì Mã Viện Viện mới đi ngủ.

Lúc này, Lưu Dịch mới có thể trở về làm bài tập của mình. Một núi bài tập về nhà đang đợi cậu ở bàn, đến khi Lưu Dịch làm xong thì cũng đã canh ba rồi[note15147]

, chỉ đến lúc này, cậu mới có thể đi ngủ.

Thế nhưng, đúng lúc đó, Lâm Đồng lại quyết định bay ra, không cho Lưu Dịch ngủ và bảo cậu vào trong Linh Thức Hư Cảnh để tập luyện!

Lưu Dịch than vãn không ngừng !

Cậu cầu xin Lâm Đồng cậu cho đi ngủ một giờ, tuy nhiên, trong lúc cậu nằm thì Lâm Đồng lại kêu gào không ngừng bên tai cậu, khiến cho Lưu Dịch không thể ngủ được.

Không còn cách nào khác, Lưu Dịch đành phải vâng lời Lâm Đồng, cậu vào trong linh thức hư cảnh và không ngừng luyện tập.

Theo lý mà nói, nếu Lưu Dịch tu luyện Thiên Hồ Tâm Kinh thì không những cậu sẽ không thấy mệt mỏi, mà còn cảm thấy có sức sống hơn.

Nhưng, Lâm Đồng lại cố tình bảo cậu đi luyện công, cậu không ngừng tập luyện Đại Diệu Nhật Chưởng cùng với Linh Hồ Bộ!

Đây không còn để giúp cậu có thêm sức sống nữa, ngược lại, đây là một loại tra tấn thì đúng hơn!

Cho nên, khi trời sáng, Lưu Dịch uể oải đứng ở tầng dưới với cái cặp đeo sau lưng, hai mắt cậu hệt như gấu trúc vậy.

“Hưm! Nếu như ngươi lấy thời gian đối phó với con tiểu nha đầu kia để luyện công thì ngươi đã không mệt như vậy rồi!”

Lâm Đồng trong dạng tiểu hồ ly, nằm trên đỉnh đầu Lưu Dịch và nói.

“Tôi cũng có muốn như thế đâu……”

Lưu Dịch xoa mắt, và lẩm bẩm, “Hơn nữa, không phải Hồ Tiên tỷ tỷ đã nói sao…… chỉ có gia tăng hảo cảm độ của con gái mới có thể tăng cường sức mạnh của tôi thôi sao…… thế quái nào mà khi tôi làm tăng hảo cảm độ, thì tỷ lại không cảm thấy thoải mái vậy……” [note15148]

“Ai, ai không thoải mái chứ!”

Tiểu hồ ly lập tức bật dậy trên đầu Lưu Dịch, lông và đuôi của cô dựng hết cả lên, cô rít lên.

“Bổn tiểu thư đây đang giám sát ngươi đó! Ngươi có biết là lúc này, ngươi đang ở trong tình thế hiểm nghèo nào không đấy! Hiện tại, ngươi đang phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch, thông chưa hả?! Tên mặc vét đen đó, rồi cả cái người phụ nữ áo trắng kia nữa…… ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của 2 người đó, ngươi mà không luyện công cho thật tốt, thì ngươi làm cách nào để sống sót hả?”

“Hồ Tiên tỷ tỷ nói phải!”

Lưu Dịch gật đầu, “Tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện công.”

“Hưm, tốt hơn là như vậy đi…… đồ ngốc ……”

Hai chữ cuối cùng, Lâm Đồng nói ra trong khi cắn nhẹ vào môi. Chúng cực kỳ nhỏ, ngoại trừ cô ra, thì không có ai nghe được hết.

“Haiz, trong túi tôi còn có 7 tệ[note15149]

…… trừ bỏ tiền đi xe buýt đi, với 5 tệ này thì tôi ăn được cái gì đây……”

Lưu Dịch vuốt mấy đồng tiền trong túi và thấy chút buồn rầu.

Ở trường, một hộp cơm rẻ cũng phải 6 đồng rồi, đấy là còn chưa cho thịt vào. Nếu mà là hộp có thịt thì cũng phải trên dưới 10 đồng.

Lưu Dịch nhớ lại anh họ cậu có nói rằng hồi ảnh còn học sơ trung, hộp cơm chỉ có 2,5 đồng là đã đầy thịt rồi.

Haiz, tiếc là thời đại đó đã không còn nữa rồi!

Hiện tại một chén malatang[note15150]

cũng mất 8 đồng rồi!

Lưu Dịch điên cuồng chớp chớp đuôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, rồi nhìn chằm chằm vào mặt đất như thể để tìm mấy đồng tiền xu trên đất.

“Ngồi xe buýt công cộng cái gì! Chạy đến trường cho ta! Linh hồ bộ mà ta dạy cho ngươi để làm cảnh à?”

Lâm Đồng kêu lên.

“Không…… nhưng…… Tôi thật sự không còn nhiều sức lực…… Hơn nữa… tôi thực sự rất buồn ngủ ……”

Lưu Dịch đau lòng mà nói, “Tôi sợ rằng tôi sẽ ngủ gật trong lúc chạy rồi tông đầu vào xe ôtô mất……”

“Phế vật! Người còn trẻ, mà còn là một tu tiên giả nữa, mới thức có một đêm, mà đã biến thành cái bộ dạng này đây!”

Lâm Đồng kêu lên.

“Nhưng mà…… Tôi thật sự thực rất buồn ngủ…… đầu tôi lúc này vẫn còn đang mụ mẫn đây ……”

Lưu Dịch nói, hai mắt hơi nhắm lại.

Cậu đứng đó và nhẹ nhàng ngáp.

“Chết tiệt, hắn ngủ thật rồi! Tỉnh lại, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Lâm Đồng gào vào tai Lưu Dịch, Lưu Dịch choàng mở mắt.

“Đâu, tiền xu ở đâu!” [note15151]

“Tiền xu cái đầu nhà ngươi!”

Lâm Đồng vươn đôi móng vuốt nhỏ nhắn của cô, xách tai Lưu Dịch lên, làm cậu hơi đau và tỉnh hơn một chút.

“Ngươi thật là một tên rác rưởi! Nào, học hô hấp đại pháp cho ta!”

“Hô hấp đại pháp?”

Lưu Dịch chớp chớp mắt, không hiểu Lâm Đồng có ý gì nữa.

“Ngươi thử thì biết!”

Nói xong, Lâm Đồng nhảy xuống từ trên đầu Lưu Dịch, rồi mở miệng, cắn mạnh vào mũi của Lưu Dịch.

“Aaaaaaa!”

Lưu Dịch che mũi lại và kêu lên thảm thiết.

Vào khoảnh khắc đó, Đại Quán Đỉnh Thuật cũng ùa vào trong đầu Lưu Dịch.

Một loại pháp môn xuất hiện trong đầu cậu.

Đại Quán Đỉnh Thuật này quả thật là rất tiện lợi…… Nhưng chiêu này cũng đau quá!

“Hưm hưm! Biết bổn tiểu thư đây lợi hại như thế nào chưa!”

Lâm Đồng vểnh môi, đắc ý nói.

“Cú cắn đó của cô…… khiến tôi tỉnh hẳn rồi đó…… nhưng tôi vẫn thấy rất mụ mị ……”

Lưu Dịch che cái mũi đang nóng rát của mình nói, “Tôi thấy như đầu tôi đầy bột nhão rồi đấy……”

“Hưm, tên đầu heo, làm theo hô hấp đại pháp mà ta truyền cho ngươi đi, hít thở thử vài cái đi!”

“Oh, oh……”

Lưu Dịch gật đầu, rồi xuống tấn, dựa theo phương pháp được đưa vào trong tâm trí cậu, hít thở sâu vài cái.

Mỗi lần cậu hít thở, Lưu Dịch lập tức cảm thấy như không khí xung quanh cậu như có một loại khí tươi mát, thoải mái và mang theo linh lực nào đó, đi qua mũi vào trong cơ thể cậu và đi đến đan điền của cậu.

Loại linh lực này trung chuyển vài vòng bên đan điền của cậu, rồi chúng chuyền đến các cơ quan nội tạng của cậu, và thậm chí còn dung nhập vào trong máu cậu nữa.

Cảm giác này thật tuyệt!

Lưu Dịch không biết cảm giác khi hít ma túy sẽ như thế nào……nhưng, cảm giác thoải mái lúc này của cậu khiến cậu có cảm giác như đang hít ma túy vậy!

Thật thoải mái……

Tâm trí cậu cũng ngay lập tức trở nên sáng suốt hơn, cảm giác mơ mơ màng màng và nặng nề khi nãy đều tan biến hết.

Lưu Dịch chỉ mới hít thở sâu vài cái thôi mà cậu cảm thấy cực kỳ sảng khoái rồi.

Khi cậu mở mắt lại lần nữa, cậu cảm thấy hoàn toàn minh mẫn và đôi mắt cậu thì sáng ngời lên!

Hô hấp đại pháp thật là thần kỳ!

“Đây là kỹ thuật mà 1 tu tiên giả buộc phải có! Nó không những giúp cho tu tiên giả tiếp tục hoạt động và có tinh thần sảng khoái, mà nhất là lúc bị thương thì nó còn có thể tạm thời làm giảm bớt đau đớn nữa!” [note15152]

“Một chiêu thần kỳ như vậy…… sao cô không dạy cho tôi sớm hơn chứ……”

“Ngươi quá ngốc, nên bổn tiểu thư đây phải dạy cho ngươi từng cái từng cái một, hiểu không?!”

Lời của Lâm Đồng mang theo chút cảm giác có lỗi trong đó, sự thật là cô ấy đã quên mất về nó.

“Cảm ơn Hồ Tiên tỷ tỷ……”

Lưu Dịch hít thở sâu hai lần nữa, cậu cảm thấy tinh thần đã hưng phấn trở lại.

“Giờ thì chạy đến trường đi!”

“Được……”

Lưu Dịch lập tức khởi động Linh Hồ Bộ, cậu cảm thấy cả người như nhẹ đi rất nhiều.

Cậu sử dụng linh hồ bộ dựa theo mọi thành quả từ buổi huấn luyện tối qua.

Lưu Dịch chọn nơi có ít người để chạy, chỉ cần không có ở xung quanh thì cậu lập tức sẽ đạp nhẹ một chân lên mặt đất, hơi chùn đầu gối một tý, và nhảy một cú dài đến 5-6m. Khi cậu sắp chạm mặt đất, thì cậu sẽ lặp lại những gì đã làm khi nãy với chân kia, và lại nhảy một cú 5-6m nữa.

Cơ thể Lưu Dịch như một con châu chấu vậy, các động tác của cậu vừa nhanh chóng vừa nhanh nhẹn, không thua kém ô tô chút nào về khoản tốc độ.

Và khi cậu đến nơi có người, Lưu Dịch sẽ lập tức hạ tốc độ xuống một chút như đang chạy bộ vậy, chuyện đó vô cùng dễ dàng với cậu .

Tiểu hồ ly nhìn Lưu Dịch trong thỏa mãn.

Mặc dù tên này cực kỳ ngốc, nhưng cậu ta lại rất chăm chỉ!

Đêm qua, cậu ta vẫn còn bị trượt chân khi dùng Linh Hồ Bộ nhưng hôm nay thì cậu lại sử dụng nó rất tốt.

Miễn là cậu ta biết cách chạy trốn, thì lần sau, khi gặp lại tiên nữ kia, thì sẽ không cần lo bị bắt nữa.

Tốc độ của Lưu Dịch như là một cơn bão, chỉ trong một khoảng thời gian nhỏ, cậu đã đi ra khỏi con hẻm, và đến đường chính rồi.

Nếu muốn đến trường thì nhất định phải đi qua con đường chính này.

Nó là một cây cầu lớn, bên dưới là cầu là con sông chảy xa đến ngút tầm mắt.

Trường của Lưu Dịch ở bên kia bờ sông, cậu ung dung chạy trên cây cầu vượt.

Học sinh cao trung đi học đều rất sớm, hiện tại, trên cầu vượt, còn có mấy chàng trai, cô gái đang tập thể dục buổi sáng. Đầu họ đầy mồ hôi, họ mặc bộ quần áo thể thao cùng với chiếc khăn lông vắt ở trên vai, đang vừa chạy vừa thở hổn hà hổn hển ở hai bên đường dành cho người đi bộ của cầu.

Lưu Dịch hiển nhiên cũng thành một thành phần trong đó. Chỉ là trang phục cậu đang mặc có chút khác, cậu đang mặc bộ đồng phục cũ, đôi dày đang đi thì đã bị chuyển thành màu trắng bệch do bị giặt giũ quá mức.

Điểm mấu chốt là, cái cặp sách to khủng bố mà cậu đang đeo trên lưng, không biết là bên trong có chứa bao nhiêu quyển sách giáo khoa nữa. Nó rung lắc trong lúc Lưu Dịch chạy.

Một vài người đang đi bộ buổi sáng đều nhìn chằm chằm vào cậu, ngây người ra đấy.

Ngọa tào[note15153] , học sinh đó có thể lực thật tốt quá đi! Cái cặp sách nhìn qua cũng biết là rất nặng rồi…… vậy mà cậu ta còn phải cõng cái đấy trong khi chạy bộ!

M* nó, trông ngầu vl……

Vào lúc này, trong tầm mắt Lưu Dịch, bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của một cô gái cũng đang chạy bộ.

Dáng người của cổ cũng không tồi, thân trên của cô mặc cái áo sơ mi ngắn tay màu xám, eo của cô đang buộc một cái áo thể thao màu đen. Ở thân dưới của cô là cặp đùi thon dài, cổ đang mặc một cái quần thể thao màu đen.

Tuy rằng chiếc quần thể thao này rộng thùng thình, nhưng, nó không thể che lấp dáng người tuyệt vời của mỹ nữ này.

Cái mông của cô tạo hình đẹp đến phi thường, khi cô ấy chạy nhanh, hai cái đỉnh mông mềm mại nhô ra bị bọc lại bởi chiếc quần thể thao giống như hai quả dưa hấu vậy.

Mỗi bước cô ấy đi, cặp mông đang được bọc trong cái quần thể thao đó lại tạo nên một đường cong mỹ lệ! [note15154]

Kể cả có là Lưu Dịch đi nữa thì khi thấy cảnh như vậy cũng không thể không nuốt nước miếng.

“Này này này, quỷ háo sắc, ngươi nhìn cái gì kia!”

Vốn dĩ, Lâm Đồng vẫn luôn nằm vào trên đầu Lưu Dịch từ ban đầu rồi, nhưng hiện tại, cô bỗng nhiên vung vẩy cái đuôi của mình tới trước mặt Lưu Dịch, che đi tầm nhìn của cậu.

“Này này này! Tôi không thể nhìn thấy đường!”

Trước mặt Lưu Dịch tối sầm lại, cậu vội vàng kêu lên.

“Hưm, vốn dĩ là ngươi đâu có nhìn đường đâu!” [note15155]

Lâm Đồng nói thầm.

“Thôi làm loạn đi, Hồ Tiên tỷ tỷ…… Tôi đâm phải xe bây giờ……”

Lưu Dịch kéo cái đuôi cáo của Lâm Đồng ra. Cậu nhìn thấy mỹ nữ phía trước mặt cậu đã ngừng lại, cô quay khuôn mặt xinh đẹp lại và nhìn Lưu Dịch kỳ quái.

Truyện Chữ Hay