“Tớ biết rồi.” Giản Thương hơi gật đầu, rút lấy bức thư trong tay cô.
Mất đi sức nặng kia, Vương San cảm thấy hiu quạnh, rõ ràng vô cùng chán nản, lại không thể nhỏ xuống một giọt nước mắt.
Sau đó, người mà cô thích cả năm trời, vào năm lớp ấy biến thành bạn học ngồi bàn trước của cô. Vương San ngốc nghếch trở thành người thường xuyên ngẩn ngơ.
Dưới áp lực việc học nặng nề, bài thi trong lớp tựa như bông tuyết bay xuống hàng loạt. Bài thi luôn đưa tới bên cô, cô phát một tờ cho bạn cùng bàn, một tờ cho chính mình, sau đó kiềm nén trái tim nhảy nhót mà truyền cho bàn sau.
“Khi đó có phải là anh cố ý hay không?” Vương San nhịn không được hỏi.
“Anh quen dùng tay phải lấy đồ, chuyển xuống đằng sau về phía bên phải chẳng phải bình thường lắm sao?”
“Anh có thể an ủi em một chút không hả?”
“Không thể.” Câu trả lời của Giản tiên sinh như đinh đóng cột.
Vương San rất buồn bực, người đàn ông này ấu trĩ quá đi.
Nhịn thôi nhịn thôi, Vương San chưa từng làm gì để xúc tiến tình cảm, trên thực tế quan hệ của bọn họ chính là bạn học xa lạ. Mà qua lâu như vậy, bức thư kia không hề truyền đến tin tức gì, Vương San cũng lười để ý đến.
Cứ thế thời gian không lưu tình chút nào mà tới ngày tốt nghiệp, dựa theo lẽ thường, duyên phận của bọn họ cũng nên kết thúc, thời gian sẽ không vì lời cầu nguyện của một cô gái mà trôi qua chầm chậm. Rất lâu về sau, chờ đến khi Vương San xóa đi ý nghĩ cuối cùng, bọn họ thật sự không còn ràng buộc, năm trăm lần ngoái đầu nhìn ở kiếp trước mới đổi lại được một lần thoáng gặp gỡ ở kiếp này.
“Bố ơi, tại sao bố thích mẹ ạ?”
“Bố đối với mẹ con là nhất kiến chung tình?”
“Nhất kiến chung tình là gì ạ?”