Âu Dương Lan Lan đã ăn hết bát canh trứng muối với cá thì Tiêu Đồng mới xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt nhăn nhó, đôi mắt đo đỏ như vừa mới khóc xong, thần thái có vẻ lo lắng. Âu Dương Lan Lan hỏi nhỏ, có phải là cơn nghiện đang đến, anh lắc đầu nói, bụng anh đau quá. Âu Dương Lan Lan vừa thương vừa buồn cười, nói đùa:
- Đau bụng đến độ phải khóc như trẻ con sao! Đừng thấy anh to xác mà cho là anh đã trưởng thành, anh vẫn còn ủy mị như một đứa trẻ!
Ăn cơm tối xong, Âu Dương Lan Lan tựa vào cánh tay Tiêu Đồng rời khỏi quán cơm. Anh cảm thấy ngượng ngập vì sự thân thiết quá mức của Âu Dương Lan Lan trước ánh mắt của những người dân bản xứ cũng như hai “vị khách” vãng lai nên cố ý đẩy nhẹ cô ra. Sự thay đổi quá nhanh, lúc thì nhiệt tình, lúc thì lạnh nhạt của Tiêu Đồng khiến đôi khi Âu Dương Lan Lan cũng âm thầm tự hỏi, liệu mình đã hiểu hết Tiêu Đồng hay chưa? Cô cũng không thể được xác định vị trí của cô trong lòng anh lúc này.
Quay về đến xưởng, hai người trông thấy Kiến Quân đang leo lên chiếc xe Mercedes của lão Thạch và bắt đầu khởi động máy. Còn Âu Dương Thiên và lão Hoàng đang ở trong phòng làm việc của lão Thạch bàn tán chuyện gì đó kịch liệt lắm. Kiến Quân gọi Âu Dương Lan Lan đến bên cạnh, thì thầm:
- Lan Lan, cô mau chóng thu xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi.
Điều này nằm ngoài dự tính của Âu Dương Lan Lan, cô hỏi:
- Khuya lắm rồi mà còn đi đâu?
Kiến Quân đưa mắt nhìn Tiêu Đồng, lúc ấy anh đang đứng cách họ khoảng năm mét, nói nhỏ:
- Đừng hỏi, tôi sẽ nói cho cô hay ngay lập tức.
Rõ ràng là Kiến Quân đang tranh thủ bất kỳ có hội nào để có thể lấy lòng Âu Dương Lan Lan nhưng có điều không hiểu vì sao thời gian gần đây gã lại tỏ ra thích thú với việc úp úp mở mở như vậy. Âu Dương Lan Lan ghét cay ghét đắng loại đàn ông lúc nào cũng cố tình làm ra vẻ quan trọng như vậy. Cô không thèm hỏi thêm, chạy vào phòng định chộp lấy bố mà hỏi mọi chuyện.
Khi cô xuất hiện trong phòng thì Âu Dương Thiên và lão Thạch đang cãi nhau về chuyện gì đó. Hai bên đều gằm ghè nhìn nhau, hơi thở cả hai đều nặng nề. Âu Dương Thiên nói:
- Lão Thạch, bao nhiêu năm nay tôi có giúp đỡ ông không? Tôi đã từng thất tín với ông bao giờ chưa? Một trăm ngàn đồng ông không có, nhưng cũng phải có năm bảy chục ngàn chứ. Trong vòng vài ngày tôi sẽ giao số hàng ấy, tôi sẽ hoàn lại ông cả vốn lẫn lãi. Sau này chúng ta còn muốn làm ăn với nhau nữa không?
- Một trăm ngàn không đáng là bao, không phải là tôi coi thường bạn bè nhưng quả thật lúc này tôi không biết lấy đâu ra cho đủ số tiền mặt ấy. - Ngừng lại một lát, lão nói tiếp - Súng thì có đấy nhưng ông chủ La à, ông không tin tôi, đúng không? Tại sao nói đi là đi ngay, không nói trước với nhau một lời như vậy?
- Không phải là tôi đã nói với cậu rằng tôi đã nhớ nhầm thời gian giao dịch với K Hồng Kông rồi hay sao? Âu Dương Thiên nói - Sáng sớm ngày mai, tôi nhất thiết phải có mặt ở Chu Hải. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, ông còn tin lời La Trường Thoái này nữa không? Ông sợ tôi lừa lấy tiền, lấy xe hay sao? Lão Hoàng đã nói sẽ ở lại rồi kia mà, hay ông muốn con gái tôi ở lại đây để làm con tin?
Âu Dương Lan Lan thoáng giật mình vì nghe những lời đối thoại rất nặng nề giữa hai người. Lão Hoàng nói:
- Có phải là xưởng trưởng Thạch nghĩ rằng Công ty Đại Nghiệp của chúng tôi một lần vấp váp là phá sản luôn? Ông nên biết điều này, căn cứ vào quan hệ của ông chủ La, Đại Nghiệp của chúng tôi sẽ có một ngày hưng thịnh trở lại. Ông đừng quá coi trọng tiền bạc mà coi thường chúng tôi như vậy.
- Làm gì còn Công ty Đại Nghiệp nữa. - Lão Thạch cười khô khốc - Không phải là nó đã bị cảnh sát niêm phong từ lâu lắm rồi sao?
Những lời nói không một chút lưu tình của lão Thạch khiến lão Hoàng cứng miệng, chỉ biết đứng im trợn mắt nhìn. Nét mặt lão chẳng khác của loài hổ báo sa cơ bị những con vật bé nhỏ coi thường. Âu Dương Thiên cởi chiếc đồng hồ đang đeo trên tay ra, đồng thời cũng cởi nốt chiếc nhẫn trên ngón tay ra đặt lên bàn, nói:
- Xưởng trưởng Thạch. Đây là đồng hồ Côn Luân, đây là nhẫn bạch kim, tôi mua chúng với giá hơn ba trăm nghìn. Bây giờ để lại chỗ cậu, có được không?
Lão Thạch cười ra chiều khó xử, nói:
- Ông chủ La, ông làm gì vậy. Chúng ta vẫn còn có thể thương lượng kia mà. Lâu nay hàng của tôi không xuất đi được, không còn tiền để phát lương cho thợ nữa. Nói một cách thật lòng là lúc này chúng tôi không thể kiếm đủ số tiền mặt lớn như vậy. Thế này nhé, bây giờ tôi còn trong tay hơn bảy mươi nghìn, tôi sẽ đưa toàn bộ cho ông, có được không?
Nói xong lão Thạch đến bên két sắt lấy bọc tiền ra, ngoài ra còn có ba khẩu súng ngắn và hai hộp đạn. Âu Dương Thiên bảo Kiến Quân đi vào phòng nhận lấy mọi thứ, không có lấy một tiếng chào tạm biệt, bước ra khỏi nhà. Lão Thạch đuổi theo, nói:
- Ông chủ La, lô hàng này bao giờ thì chuyển đi. Tôi chờ điện thoại của ông!
Lão Hoàng nói như muốn trấn an:
- Yên tâm đi, có tôi bên cạnh ông, ông còn sợ gì nữa? Ông sợ là ông chủ La sẽ bỏ rơi cả tôi sao?
Hình như lão Hoàng nói với lão Thạch nhưng cố ý để cho Âu Dương Thiên nghe thấy.
Âu Dương Lan Lan cũng chạy theo, gọi lớn: Bố! Âu Dương Thiên chỉ quay đầu nhìn lại, nói gọn:
- Mau mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!
Nhìn sắc mặt bố lúc này, Âu Dương Lan Lan biết là không nên hỏi nhiều, ngay lập tức chạy về phòng, nhét vội một số hành lý của mình lẫn Tiêu Đồng vào va ly rồi chuẩn bị rời khỏi phòng.
Tự nãy giờ Tiêu Đồng vẫn đứng ở ngoài cửa, lúc này mới nghi nghi ngờ ngờ bước vào trong, hỏi:
- Sao thế? Chúng ta phải đi à?
- Đúng vậy, mau thu dọn đồ đạc của anh đi!
Tiêu Đồng vẫn đứng im như trời trồng, nét mặt còn tỏ ra lo lắng hơn Âu Dương Lan Lan nhiều:
- Khuya khoắt thế này còn đi đâu? Em hãy nói với bố, sáng mai hẵng đi không được sao?
- Không được. Anh không trông thấy cả rồi sao. thiếu chút nữa thì bố em đã gây nhau với lão Thạch. Hơn nữa, chỗ này không đủ điều kiện để cho anh cai nghiện đâu!
- Nhưng... bụng anh đang rất đau, anh muốn nằm một lát.
- Anh cố chịu đựng một tí đi. Bố em đã bảo đi thì nhất định ông cũng phải có lý do chính đáng.
Âu Dương Lan Lan vừa nói vừa nhặt chiếc balô của Tiêu Đồng ném về phía anh rồi đi ra khỏi cửa. Tiêu Đồng làm ra vẻ lưu luyến nơi này, chần chừ do dự không muốn lên xe.
Chiếc xe chạy một cách vội vã rời khỏi xưởng, hai chiếc đèn pha chiếu sáng rực con đường nông thôn yên ả. Âu Dương Lan Lan ngoái đầu nhìn lại, thấy lão Thạch và lão Hoàng đứng trước cổng dùng ánh mắt tống tiễn họ. Chiếc xe lúc lắc tròng trành leo qua những đoạn đường núi đầy đá sỏi, Âu Dương Thiên và Kiến Quân trao đổi với nhau nhưng vẫn không biết đi theo con đường nào là tốt nhất. Rõ ràng là chuyến đi này cũng mông lung về phương hướng như những chuyến trước mà thôi. Âu Dương Lan Lan và Tiêu Đồng ngồi ở băng sau. Cả hai đều không biết là chuyến đi Chu Hải này, họ phải ngồi bao lâu trên xe. Chiếc xe tròng trành nghiêng ngã khiến cảm giác buồn ngủ của mọi người cũng tan biến rất nhanh.
Ngủ gà ngủ gật cho đến sáng thì chiếc xe đã tiến vào một thành phố. Âu Dương Lan Lan đã tỉnh hẳn và nhận ra là mọi người đang đi giữa màn sương sớm bên bờ Châu Giang, sau đó thì nhận ra công viên Hoàng Hoa Cương và núi Việt Tú. Cô hỏi có vẻ nghi ngờ:
- Bố, chúng ta không đến Chu Hải sao? Đây là Quảng Châu!
Nửa tiếng đồng hồ sau họ đã ngồi trong tiệm cà phê của khách sạn nổi tiếng Thiên Nga Trắng để thưởng thức một bữa sáng thật thịnh soạn. Ngắm nhìn say sưa những dụng cụ ăn tinh khiết, chiếc khăn ăn được hấp nóng tỏa mùi thơm nồng nàn, những món ăn chế biến cực kỳ tinh xảo và cốc cà phê Colombia thơm đến ngạt mũi trước mặt, hình như Âu Dương Lan Lan tìm lại được một thời kỳ quá vãng vàng son của mình. Qua một thời gian thử thách cô mới nhận ra rằng, thực tế là mình không thể thoát ly được lối sống giàu sang quý tộc. Những gì có trước mặt Âu Dương Lan Lan lúc này khiến cô trở nên hưng phấn hơn nhưng cũng không thể tránh được tâm trạng lo lắng mơ hồ khi nghĩ về quãng đường xa hơn ở phía trước. Cô liếc nhìn Tiêu Đồng, cho dù vừa rồi anh đã hút một điếu thuốc trên xe nhưng không hiểu vì sao trước những món sơn hào hải vị lâu ngày mới có như vậy mà anh ăn uống vẫn rất uể oải. Cô nghĩ có lẽ là chứng đau bụng đêm qua vẫn còn hành hạ anh.
Ăn sáng xong, Âu Dương Lan Lan bảo Tiêu Đồng lên phòng trước rồi kéo Kiến Quân lại để hỏi nguyên nhân vì sao đêm qua lại đột ngột rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy ấy. Kiến Quân trả lời qua loa đại khái với lý do là gã cần phải theo bố cô đi làm việc ngay, thậm chí chưa kịp thuê phòng cho cả hai người ở đây, chỉ chờ ăn sáng xong là sẽ đánh xe đi ngay. Âu Dương Lan Lan tiễn bố và Kiến Quân nơi tiền sảnh xong, Âu Dương Lan Lan đi lên lầu trở về phòng mà Kiến Quân vừa kịp thuê cho Tiêu Đồng và cô. Tiêu Đồng đang tắm, đứng ngoài cửa cô hỏi vọng vào là anh có muốn đi chơi một vòng hay là ngủ? Tiêu Đồng hỏi vọng ra, bố em và Kiến Quân đi đâu? Âu Dương Lan Lan nói, Hai người có việc, đã rời khỏi khách sạn rồi. Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã tắt, Tiêu Đồng cuốn người trong khăn bước ra, vò vò mái đầu ướt nhẹp, nói:
- Anh muốn ngủ.
Âu Dương Lan Lan vào phòng tắm, tắm xong thì như thường lệ, cô trần truồng đi từ phòng tắm ra, chui vào chăn của Tiêu Đồng. Nhưng anh đã mặc quần áo ngủ không biết từ bao giờ. Họ nằm duỗi thẳng bên nhau, được một lát thì Âu Dương Lan Lan trở mình, cầm tay Tiêu Đồng đặt lên bụng mình, đưa mắt nhìn anh như muốn dò xem cảm giác của anh rồi nói bằng một giọng chứa chan hạnh phúc:
- Anh chưa đụng đến nó bao giờ, đây là con anh!
Tiêu Đồng đưa mắt nhìn cô, gương mặt hầu như không có phản ứng gì. Âu Dương Lan Lan biết, Tiêu Đồng chưa hề chuẩn bị gì cho việc làm bố vì mọi chuyện diễn ra quá đỗi đột ngột. Cô bắt đầu thủ thỉ bên tai anh về những dự định tương lai cho con, bảo anh thử đoán nó là con gái hay con trai, Tiêu Đồng nói, chắc là con gái. Cô hỏi, Vì sao lại có thể là con gái. Anh nói bởi vì em quá mãnh liệt, khi chúng ta gần nhau thì em lại là người chủ động làm chuyện ấy. Trong sách có nói rằng, khi tng trùng của người đàn ông kết hợp với trứng của người đàn bà, nếu tng trùng chiếm thế thượng phong thì kết quả sẽ là con trai. Nếu trứng của người đàn bà chiếm thế chủ động thì kết quả sẽ là con gái. Cô cười nói, Anh hiểu nhiều chuyện thật, bề ngoài thì anh có vẻ nghiêm túc như Khổng Tử nhưng lại khổ công nghiên cứu chuyện nam nữ, nói ra có vẻ có lý lắm. Rồi cô hỏi: Anh thích con trai hay con gái? Tiêu Đồng không do dự, nói: Con gái. Tại sao? Vì con gái giống bố, con trai giống mẹ. Âu Dương Lan Lan trừng mắt: Bắt đầu chọc giận em đấy phải không?
Một khoảng lặng khá lâu giữa hai người, cả hai đều ngước nhìn lên trần nhà như đang theo đuổi những suy nghĩ riêng. Cuối cùng thì Âu Dương Lan Lan là người phá vỡ sự yên lặng ấy:
- Đặt tên cho con đi. Anh nói trước đi.
- Trai hay gái còn chưa biết, làm sao đặt tên. Chưa nghe nói có ai đặt tên con sớm như vậy.
- Hình như anh không có một chút tình yêu nào với con, đúng không. Từ chỗ này mà nói, xem ra anh vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh phải nhớ, sau này nếu sinh con trai và lại giống em thì anh cũng phải đối xử tốt với nó, yêu nó. Dù sao thì nó cũng là cốt nhục của anh.
Hình như Tiêu Đồng đã muốn ngủ nên không thấy anh lên tiếng. Âu Dương Lan Lan chồm người lên một tí, lại thấy đôi mắt anh vẫn mở trừng trừng, chuyển hướng câu chuyện thật đột ngột:
- Bố em và Kiến Quân đi làm việc gì, bao giờ thì quay lại?
Âu Dương Lan Lan lặng im giây lâu rồi mới nói:
- Em cũng như anh thôi, không biết gì cả.
- Có phải là đi gặp người bên Hồng Kông?
- Không phải, theo kế hoạch thì đêm nay họ mới đến.
- Thế thì chúng ta vội vã đến đây vào lúc nửa đêm làm gì khiến cho mọi người mất ngủ cả đêm. Để đến sáng hãy đi thì cũng vẫn kịp kia mà.
Âu Dương Lan Lan ngồi dậy, kéo chiếc chăn lên che ngực, tựa lưng vào đầu giường, nói:
- Anh có vẻ lưu luyến cái chỗ vừa bẩn thỉu vừa rách nát ấy lắm, riêng em thì không muốn ở thêm chỗ ấy một giờ, một phút nào nữa. - Ngừng lại một lát, cô nói tiếp - Anh biết không, bố em và mọi người đang nghi ngờ lão Thạch.
- Nghi ngờ điều gì?
Tiêu Đồng ngước mắt nhìn Âu Dương Lan Lan, thái độ hơi ngạc nhiên thậm chí là có chút hoảng sợ. Âu Dương Lan Lan nói tiếp:
- Đêm qua, Kiến Quân dùng điện thoại di động của lão Thạch gọi đi Hồng Kông và đã phát hiện ra trong bộ nhớ của chiếc điện thoại có lưu một số máy lạ thuộc mã số Bắc Kinh. Kiến Quân nghi ngờ, bèn gọi thử và đúng là có người nhận máy, hỏi Kiến Quân là anh tìm ai. Kiến Quân hỏi người bên đầu dây là ai thì bên kia cũng hỏi, thế anh là ai, Kiến Quân hỏi đó có phải là Cục Phòng cháy chữa cháy không thì bên kia lại nói, không phải là Cục Phòng cháy chữa cháy mà là Cục Công an!
Tiêu Đồng đứng sững sờ giây lâu rồi mói nói:
- Biết đâu là bên kia người ta đang đùa với Kiến Quân đấy thôi.
- Không biết là đùa hay thật nhưng cũng đủ làm cho Kiến Quân điếng người, ngay lập tức báo với bố. Bố bèn quyết định đi ngay trong đêm nhưng sợ lão Thạch không cho mượn tiền và mượn xe nên mới để lão Hoàng ở lại làm con tin. May mà chúng ta ăn cơm về sớm, còn không họ sẽ đánh xe đến đón chúng ta ở quán cơm rồi.
- Lão Hoàng biết chuyện này không?
- Không biết, chẳng qua lão cũng chỉ là một tờ giấy bọc bánh trứng mà thôi, chỉ được cái thấm nhiều dầu mỡ, nếu cho biết, lão có dám ở lại không? Bố em nói với họ là đi Chu Hải để gặp gỡ khách hàng Hồng Kông, không dám nói là đi đến Quảng Châu. Đương nhiên, bố em cũng không hề khẳng định là lão Thạch phản mình, chỉ có điều là không dám giúp lão xuất lô hàng này nữa. Do vậy bố mới để lão Hoàng lại lo liệu việc này. Nếu lô hàng này mà đến được Hồng Kông thì cuộc sống của chúng ta sau này cũng đỡ lo lắng phần nào.
- Tại sao bố em lại không khẳng định là lão Hoàng phản bội mình?
Âu Dương Lan Lan nhìn Tiêu Đồng, nụ cười của cô rất lạnh:
- Nếu cú điện thoại ấy không phải do lão Thạch gọi đi thì là do anh, ngoài ra không còn ai nữa!
- Anh? - Tiêu Đồng ngồi nhổm dậy, sắc mặt trắng bệch - Tại sao lại là anh?
- Ngoài hai người ra thì còn có ai, không lẽ là bố em gọi?
- Lão Hoàng, Kiến Quân. Tại sao không phải là họ?
Âu Dương Lan Lan suy nghĩ một lát rồi nói:
- Với lão Hoàng mà nói, cũng có thể có khả năng xảy ra nhưng Kiến Quân thì tuyệt đối không thể. Người này trung thành tuyệt đối với bố em, lại rất nghĩa khí. Lại nữa, trước đây anh ta đã từng theo đuổi em, vậy anh ta có đủ nhẫn tâm để hại em không?
- Thế thì anh đã hại em rồi!
Âu Dương Lan Lan đưa tay vuốt ve mặt anh:
- Đương nhiên không phải là anh rồi. Chẳng qua là Kiến Quân có chút nghi ngờ anh, cũng giống như anh hoài nghi anh ta thôi. Bố em làm việc gì cũng vô cùng thận trọng. Nếu ông cảm thấy không chắc chắn thì không bao giờ ra tay một cách vội vã đâu.
- Bố em và Kiến Quân vội vã đi như vậy có phải là để trốn tránh anh không?
- Cũng có thể là như vậy, nếu anh chớp một chút cơ hội nào đó cầm được điện thoại trên tay chỉ chỉ cần ba mươi phút sau là công an sẽ đến còng tay mọi người rồi.
- Nhưng tại sao họ không đưa em theo. Em không phải là bảo bối của bố em sao?
- Người mà cảnh sát cần bắt là bố em. Trước khi tìm được bố, chắc chắn là họ không hề động đến em.
Tiêu Đồng thẫn thờ giây lâu với những suy nghĩ rối tung trong đầu rồi nói:
- Tại sao em không bỏ anh để đi tìm họ?
Âu Dương Lan Lan nghiêng người hôn vào má anh, nói:
- Em không muốn con em sẽ không có bố!
Thực ra, Âu Dương Lan Lan không cùng đi vì cô biết là bố sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa con duy nhất để tìm thấy sự an toàn cho riêng mình. Còn cô, cô cũng không bao giờ bỏ rơi Tiêu Đồng. Trước khi đi, Âu Dương Thiên đã để lại cho Âu Dương Lan Lan một ít tiền và một máy điện thoại di động, nói là sẽ liên hệ với cô ngay lập tức. Chiếc điện thoại ấy luôn luôn mở và lúc nào cũng ở bên cô.
Hình như Tiêu Đồng cũng chẳng có tâm trạng nào mà đi đâu, cả ngày hôm ấy anh nằm dài trên giường. Buổi trưa, anh cùng Lan Lan ăn cơm lại nhà hàng của khách sạn. Cô gọi một vài món rau, một đĩa vây cá và một con cá hấp. Cô nghĩ, lâu lắm rồi mình không ăn vây cá và cũng chưa bao giờ được thưởng thức những món đặc sản Quảng Đông. Buổi chiều, hai người vẫn nằm dài trên giường, vuốt ve nhau trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, phấp phỏng chờ đợi tin tức của Âu Dương Thiên. Âu Dương Lan Lan nghĩ, có lẽ ngay trong đêm nay, cũng có thể là ngay trong sáng sớm mai, cả hai sẽ cùng mọi người lặng lẽ lên thuyền ở một nơi yên tĩnh nào đó, bắt đầu đoạn cuối của một giai đoạn trốn chạy.
Bữa tối, họ vẫn ở trong khách sạn nhưng đổi sang ăn ở một nhà hàng khác. Được nửa bữa cơm thì chuông điện thoại của Âu Dương Lan Lan réo vang, Âu Dương Thiên đã gọi điện đến. Âu Dương Lan Lan cảm thấy giọng nói của bố trong điện thoại như già hẳn đi, nghe ra chẳng khác nào một ông già tám mươi. Bố yêu cầu cô rời khỏi khách sạn một mình, không được mang theo Tiêu Đồng. Âu Dương Lan Lan liếc nhìn Tiêu Đồng đang ngồi ăn bên cạnh, hỏi tại sao lại như vậy? Bố cô nói, chuyện của Tiêu Đồng bố đã bố trí xong cả rồi. Bây giờ con phải rời khỏi khách sạn ngay, có một số việc không thể nói được trước mặt Tiêu Đồng.
Âu Dương Lan Lan tắt máy, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng, bình thản nói với Tiêu Đồng:
- Anh tiếp tục ăn nhé, ăn xong thì mang phiếu tính tiền về phòng. Bố em nói cần gặp em một lát, có thể là ông cầm cùng chiếc điện thoại này, em mang nó ra giao cho ông.
Tiêu Đồng rất bình tĩnh hỏi:
- Có cần anh đi với em không?
- Không cần. - Âu Dương Lan Lan vừa nói vừa đứng dậy - Em đi một mình cũng được.
Tiêu Đồng lạnh lùng đưa mắt nhìn cô:
- Em có quay lại không?
Âu Dương Lan Lan lặng người giây lát rồi nói:
- Đương nhiên, sao anh lại hỏi em như vậy?
- Anh nghĩ là bố em sẽ không để em quay lại nữa đâu.
Tất nhiên là Âu Dương Lan Lan hiểu ý Tiêu Đồng. Khi nói, trên môi anh lại điểm một nụ cười nhạt. Cô nói như thề:
- Nhất định em sẽ quay lại, em hứa. Em có thể lấy đứa con trong bụng mình để hứa với anh, anh vẫn không tin sao?
Tiêu Đồng không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm. Âu Dương Lan Lan thò tay vào túi lấy chìa khóa phòng đặt trước mặt Tiêu Đồng nhưng anh không hề liếc qua.
Âu Dương Lan Lan ra khỏi cổng khách sạn, gọi một chiếc taxi rồi căn cứ theo điểm hẹn mà bố đã nói, cô yêu cầu đến Cung Thể dục thể thao tỉnh. Cũng theo căn dặn của bố, cô bảo lái xe đi một vòng chung quanh cung giống như đi tìm đường, cũng làm ra vẻ tìm người. Cô ngoái đầu về phía sau quan sát và không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị theo dõi. Thêm một vòng nữa, đột nhiên cô trông thấy Kiến Quân lái chiếc Mercedes đang bám theo sau. Khi chiếc Mercedes đã vượt lên ngang bằng với chiếc taxi, cô yêu cầu lái xe dừng lại, vất tờ một trăm lên băng ghế và không chờ thối tiền, cô mở cửa xe lao xuống. Không đầy năm giây, cô đã ngồi trên chiếc Mercedes. Chiếc xe tiếp tục chạy vòng vèo một lát và sau khi xác định là không ai bám đuôi, nó mới chạy thẳng về phía khách sạn Hoa Viên và dừng ngay trước cổng. Bố cô đang chờ trong quán trà lộ thiên trong khách sạn. Từ đôi mắt vô cùng bình tĩnh của bố, cô hiểu là ông đã gặp gỡ những người Hồng Kông, hơn nữa là rất thuận lợi. Cô ngồi xuống bên cạnh bố, gọi một cốc nước. Kiến Quân ngồi ở một bàn khác, cách hai người khá xa.
- Cả ngày hôm nay hai đứa làm gì?
- Không làm gì cả, chỉ ở trong khách sạn.
- Chờ một lát nữa con sẽ gọi điện cho Tiêu Đồng, nói với nó là sáng mai sẽ quay về. Đêm nay con đi theo bố, chúng ta sẽ tìm một khách sạn khác ở qua đêm.
Âu Dương Lan Lan buồn rầu thầm nghĩ, quả nhiên là dự đoán của Tiêu Đồng không sai. Cô hỏi:
- Tại sao lại phải tìm khách sạn khác?
Âu Dương Thiên mở cặp da, lấy ra một phong thư đưa cho Âu Dương Lan Lan, nói:
- Phía Hồng Kông đã theo yêu cầu của bố đã an bài mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đi chuyến tàu sớm đến Phúc Châu, từ đó chúng ta sẽ bay trực tiếp đến Tanzania. Hộ chiếu đã có, vé máy bay cũng đã mua. Tất cả con cứ cầm lấy, nếu trường hợp bố và Kiến Quân có gặp điều gì ngoài ý muốn, con cứ việc cầm hộ chiếu và vé máy bay đi đến Tanzania. Ở đó sẽ có người đón con.
Âu Dương Lan Lan cầm lấy phong thư, vừa phấn khởi vừa nghi ngờ, hỏi:
- Không phải là bố còn phải giúp xưởng trưởng Thạch xuất một lô hàng cho phía Hồng Kông sao? Bố không làm nữa à?
Âu Dương Thiên mệt mỏi nói:
- Bố đã liên hệ với tất cả rồi. Lão Hoàng với lão Thạch cũng đã bắt đầu xuất phát ở Tân Điền, sáng sớm ngày mai hai bên sẽ gặp nhau trên biển và giao hàng luôn. Nếu không có chuyện gì xảy ra với lão Thạch thì coi như mệnh vận của lão Hoàng khá may mắn. Lão sẽ đi theo lô hàng ấy, sau đó lão sẽ đến Tanzania để tìm chúng ta. Nếu có vấn đề xảy ra thì âu đó cũng là số mệnh, lão Hoàng... Thôi, bố không thể nghĩ nhiều đến như vậy. Trong thiên hạ này không có tiệc vui nào là không tàn!
Trong lòng Âu Dương Lan Lan cảm thấy có một chút bất nhẫn. Tuy cô không thích lão Hoàng nhưng qua cách nói của bố, cô cũng nhận ra rằng trong giới giang hồ làm ăn phi pháp này, mọi mối quan hệ đều trở nên nhạt nhẽo. Nghĩ lại, cô thấy mình có diễm phúc, dù sao thì cũng được cuộc đời ưu đãi hơn. Cô thở dài, nói:
- Phía Hồng Kông tốt với chúng ta quá. Hộ chiếu, vé máy bay đều do họ nhúng tay vào. Họ vẫn còn rất tin tưởng ở bố.
- Họ không dám không làm cho chúng ta đâu. Có chuyện gì xảy ra với bố, họ cũng không được an toàn. - Âu Dương Thiên cười khổ - Lão Hoàng và Kiến Quân không hiểu được nội tình của họ nhưng bố thì nắm họ trong tay. Họ không thể không nghĩ đến cái miệng của bố khi nằm trong trại giam của công an. Hơn nữa, bố nắm rất nhiều manh mối làm ăn tại đại lục trong tay mình, sau này họ còn phải lợi dụng bố. Trong tương lai, việc bố nối lại những đường dây buôn bán ma túy trong đại lục không phải là không có khả năng.
Âu Dương Lan Lan mỉm cười. Cô mở phong thư và chăm chú kiểm tra mọi thứ bên trong: Hộ chiếu; vé tàu từ Quảng Châu đến Phúc Châu; vé máy bay từ Phúc Châu đến Tanzania; một xấp đô la Mỹ. Tên trên hộ chiếu là giả, lại có cả con dấu nhập cảnh và xuất cảnh của hải quan; lại còn có cả một số con dấu nhập và xuất cảnh của một số nước khác, tất cả đều giả nhưng tinh vi đến độ không thể phát hiện bất kỳ một khiếm khuyết nào. Kiểm lại một lượt nữa và hình như Âu Dương Lan Lan có cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó. Cô cau mày suy nghĩ trong một giây và đột nhiên giật mình biến sắc.
- Bố! Sao không có hộ chiếu của Tiêu Đồng? Anh ấy đi bằng cách nào?
- Lan Lan. - Âu Dương Thiên nghiêm sắc mặt - Con đừng mê muội nữa. Chúng ta chỉ còn con đường duy nhất này thôi, sống được là đã may lắm rồi. Vì sự an toàn của bố, của con, chúng ta đành phải bỏ Tiêu Đồng lại thôi.
- Không được. - Âu Dương Lan Lan lắc đầu - Tiêu Đồng là bố của đứa con nằm trong bụng con. - Cô nắm lấy tay Âu Dương Thiên lắc nhẹ - Bố! Con van xin bố, hãy cho Tiêu Đồng đi với chúng ta, con xin bố!
Hình như Âu Dương Thiên có chút mềm lòng, nói:
- Lan Lan, Tiêu Đồng tuyệt đối không được đi cùng với chúng ta. Cứ cho là bây giờ bố chấp nhận thỉnh cầu của con thì cũng không làm kịp hộ chiếu, không thể mua vé máy bay được nữa. Nếu lần này chúng ta có thể an toàn ra nước ngoài. Sau này chúng ta sẽ nghĩ cách đưa Tiêu Đồng sang để đoàn tụ với con, cách ấy đơn giản hơn nhiều.
- Không được, bố! - Nước mắt Âu Dương Lan Lan đã trào ra - Chúng ta đi rồi thì anh ấy biết đi về đâu? Để cho công an bắt hay là bị bắn chết? Nếu may mà còn sống thì sau này con biết tìm anh ấy ở đâu?
- Lan Lan! - Đột nhiên Âu Dương Thiên quát lên giận dữ - Đối với con, bố hay là Tiêu Đồng quan trọng hơn?
Mắt Âu Dương Lan Lan đỏ sòng sọc, gương mặt càng đỏ hơn, gào lên:
- Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời còn lại của con, tại sao bố không cho con biết trước?
Nói xong, Âu Dương Lan Lan đứng bật dậy, chạy vào vườn hoa của khách sạn. Cô nghĩ rằng bố sẽ chạy theo để khuyên bảo. Nhưng ông không làm như cô nghĩ, chỉ im lặng uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong ly, cầm lấy phong thư đang nằm trên mặt bàn nhét vào cặp da, tính tiền rồi liếc nhìn Kiến Quân. Gã đứng dậy đi đâu đó. Lúc này, Âu Dương Thiên mới đi vào vườn hoa, nhẹ nhàng đến bên cạnh Âu Dương Lan Lan, nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng mà từ trước đến nay Âu Dương Lan Lan chưa hề nghe thấy:
- Thế thì con hãy đi tìm nó vậy, bố với Kiến Quân sẽ đi vậy. Cứ cho là..., là bố chưa từng có con! Nói để con biết, lúc này bố đang nghi ngờ cú điện thoại gọi cho công an ấy là do chính Tiêu Đồng gọi! Con không sợ chết thì cứ đi tìm nó! Bố còn có Kiến Quân, bố không đi cùng con để tìm cái chết đâu! Con... hãy tự lo cho chính mình nhé!
Nói xong, Âu Dương Thiên xách va li bước đi. Lão cố ý nói bằng một giọng thật lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được vẻ run run. Khó lòng xác định lão run vì tức giận hay vì xúc động nhưng với Âu Dương Lan Lan mà nói, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lẽ vô tình đến như vậy xuất phát từ bố khiến cô không cảm thấy lạnh mà run bắn lên. Cô sợ hãi, cô kích động. Đúng vậy, bố cô đã nói một cách rõ ràng, lúc này không còn cơ hội để đưa Tiêu Đồng đi theo nữa, bởi anh không có hộ chiếu, không có vé máy bay. Cô biết, tất cả đều đã muộn, tất cả đều không thể vãn hồi. Chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết ngồi bệt xuống lối đi trong vườn hoa, khóc ngất.
Kiến Quân đã gọi một chiếc taxi đến ngay trước cổng khách sạn. Âu Dương Thiên lên xe nhưng xe vẫn chưa chạy. Họ vẫn chờ Âu Dương Lan Lan. Cô đã xuất hiện trước cổng với bộ dạng vô cùng thiểu não, vẫn tấm tức khóc khi leo lên xe.
Chiếc taxi rời khỏi cổng khách sạn, đi quanh co một vòng và đưa mọi người đến khách sạn Đông Phương bên cạnh ga. Chiếc Mercedes đưa họ từ Tân Điền đến đã bị họ bỏ lại trong bãi đỗ xe của khách sạn Hoa Viên.
Họ thuê phòng tại khách sạn Đông Phương. Chính Âu Dương Thiên lại là người đốc thúc cô hãy gọi điện cho Tiêu Đồng, lúc này vẫn đang ở tại khách sạn Thiên Nga Trắng. Đường điện thoại đã nối, cô hỏi:
- Anh đang làm gì?
- Không làm gì cả, xem tivi và chờ em quay lại.
Cô muốn khóc nhưng cố nén, nhớ lời bố, nói dối:
- Em đang ở trong nhà một người bạn của bố. Họ đang chơi mạt chược nhưng thiếu mất một người. Anh ngủ một mình nhé, sáng sớm mai em sẽ về.
- Ở chỗ em có điện thoại không? Nếu có chuyện gì anh sẽ gọi cho em.
Âu Dương Lan Lan đưa mắt liếc nhìn bố rồi ấp a ấp úng nói:
- Có, nhưng chủ nhà... không muốn nói số cho người khác... Dù sao thì sáng mai em cũng về rồi, anh cứ ngủ đi. Chúc anh ngủ ngon, em yêu anh!
Đặt ống nghe xuống, Âu Dương Lan Lan muốn khóc một trận cho vơi nhưng nước mắt chỉ đọng trong hốc mắt mà không chảy được ra ngoài. Cô nghĩ, có lẽ nào mối tình vừa tội lỗi vừa lãng mạn với Tiêu Đồng lại kết thúc thế này hay sao? Cho đến lúc này, cô không thể không thừa nhận một điều: Tiêu Đồng không yêu cô một cách thật lòng. Nhưng cô vẫn theo đuổi, vẫn cố gắng và thậm chí là dùng thủ đoạn... để có được anh. Nhưng tất cả đều đã chấm dứt hay sao? Cô nhận được cái gì trong cuộc chơi này? Nếu không có Tiêu Đồng, sau này đứa con của cô sẽ trở thành cái gì đây?
Đêm ấy, Âu Dương Thiên ở trong phòng Âu Dương Lan Lan để trông coi cô, hầu như lão không hề ngủ. Gần sáng, lão đánh thức Âu Dương Lan Lan rồi cùng với Kiến Quân đưa cô xuống lầu. Kiến Quân đến quầy lễ tân thanh toán, cô cũng bố ngồi ở ghế salon chờ. Không hiểu chuyện thanh toán gặp trở ngại gì mà Kiến Quân chạy đến bên cạnh Âu Dương Thiên nói. Hình như còn một khoản nào đó trong phòng mà chưa thanh toán, đề nghị Âu Dương Thiên đến quầy để trực tiếp trao đổi với nhân viên. Âu Dương Thiên đứng dậy bỏ đi, chiếc cặp da và chiếc điện thoại di động để trên bàn. Âu Dương Lan Lan nhìn trước nhìn sau thấy bố và Kiến Quân không chú ý bèn chộp lấy chiếc điện thoại, rất nhanh bấm số của khách sạn Thiên Nga Trắng. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng để từ biệt Tiêu Đồng.
Điện thoại đã nối với phòng Tiêu Đồng. Nghe thấy tiếng nói của anh, Âu Dương Lan Lan khóc thành tiếng. Tiếng Tiêu Đồng trong máy: Lan Lan à? Em đang ở đâu? Bao giờ thì em quay lại? Cô ấp úng, không biết nói thế nào trong lúc này.
- Tiêu Đồng... tạm biệt anh! Anh hãy tự lo cho chính mình. Nếu có gì quá khó khăn, anh hãy trở lại Tây Tạng nhé, tìm ông Chung và nhờ ông ta giấu anh một thời gian nữa... Em nhất định sẽ quay về tìm anh...
Tiêu Đồng im lặng, lâu lắm anh mới nói:
- Lan Lan, hãy nói cho anh biết, em đang ở đâu?
- Em đang ở... ở... gần ga. Em cần phải đi. Nhất định em sẽ trở lại tìm anh. Chúng ta sẽ gặp nhau trong một ngày gần đây. Thế nhé!
Không đợi Tiêu Đồng nói gì thêm, cô tắt máy bởi vì cô đã thấy bố và Kiến Quân đã làm thủ tục thanh toán xong. Cô đặt chiếc điện thoại vào vị trí cũ và tin rằng bố sẽ không nghi ngờ gì.
Bố cô đã quay lại và không hề nghi ngờ gì, cầm lấy chiếc túi da và điện thoại. Thần sắc của Âu Dương Thiên đã trở nên thư thái hơn, cười nhẹ với con gái và nói:
- Chúng ta đi ăn sáng.