Cũng trong đêm đầy sao đó, cách Tô Châu nghìn vạn dặm, có một người cũng bất đắc dĩ phải náu thân trong thạch động, tâm sự ngổn ngang. Người đó là Tân Tiệp. Nhưng chàng có nghĩ đến Trương Thanh không?
Tân Tiệp ngồi trong thạch động, mắt nhìn ra phương trời xa xăm... Cách đó không xa, có lẽ chỉ mấy trượng đã là biển. Tiếng sóng xôn xao vỗ vào bờ cát.
Chàng nhớ lại một chưởng của Kim Bá Thắng Phật trong Hằng Hà tam Phật. Vì chưởng đó mà mãi đến bây giờ chàng vẫn trị liệu chưa khỏi.
Nhưng đã biết không phải là đối thủ của Kim Bá Thắng Phật, hai người lại không thù không oán, tại sao chàng phải tiếp chưởng đó? Tại sao lúc đó chàng quên rằng oán cừu của phụ mẫu còn chưa phục, thù hận của sư môn còn chưa báo và chàng còn rất nhiều việc phải làm?
Có phải vì Phương Thiếu Khuê không? Nếu không yêu nàng, dù nàng có là thê tử của Thiên Ma Kim Kỳ hay của bất kỳ ai thì đó cũng là việc riêng của họ.
Nàng đã nguyện ý rồi kia mà. Nếu chàng không yêu nàng thì tại sao lúc đó lại không quản gì đến tính mạng mà xông ra? Chẳng lẽ chỉ vì tinh thần nghĩa hiệp?
Nhưng nếu chàng yêu Phương Thiếu Khuê thì không thể để xảy ra kết cuộc đó, cứ bỏ mặc Phương Thiếu Khuê đi theo Kim Kỳ mới phải... Thế nhưng cho dù là nàng hay người khác, cứ cho rằng nàng đã tìm được chỗ náu thân...
Trong đầu chàng đầy rẫy những mâu thuẫn.
Đột nhiên... Chính lúc Tân Tiệp đang trầm tư mặc tưởng thì có hai bóng đen xuất hiện trên bờ đảo. Mặc dù cách thạch động khá xa nhưng vẫn có thể nhận ra ngoại hình của hai người đó dị dạng, khác hẳn người thường.
Người thứ nhất có thân thể to lớn nhưng đôi chân lại khẳng khiu như chân một nam hài bảy tám tuổi. Còn người kia mặt phẳng bẹt như tấm phản, không mũi không môi.
Người thứ nhất tuy đôi chân khẳng khiu nhưng thân pháp lại rất phi phàm.
Hai người vừa đi vừa dùng tay ra hiệu cho nhau. Hình như có một người bị câm.
Hai nhân ảnh đang đi về phía thạch động.
Dưới ánh sao, chỉ nhìn thân thể dị dạng và bộ mặt tàn khốc của hai người, máu của Tân Tiệp đã sôi lên.
Đó không phải là ai khác mà chính là hai huynh đệ họ Tiêu, Thiên Tàn và Thiên Phế, mấy chục năm vang danh trên giang hồ là Hải Thiên song sát.
Hai tên đại ma đầu biết rằng trên bờ đá hoang vu này không có người cư trú nên bước đi rất điềm tĩnh. Tiếng chân nghe rõ mồn một.
Tân Tiệp đang chìm trong suy tư thì bị tiếng bước chân làm sực tỉnh. Chàng cố sức khống chế nỗi căm hận của mình, bởi lúc này chính là giai đoạn trị thương cấp bách nhất, không thể động thủ. Nhưng hai tên tàn phế đó lại chính là đại cừu nhân bất cộng đới thiên, đã tàn sát cha mẹ chàng và hai lượt đẩy chàng vào chỗ chết.
Tân Tiệp cố đè nén cơn phẫn nộ đang dâng đầy lồng ngực. Sau đó đề khí kiểm tra thể trạng. Mặc dù hành động đã bình thường nhưng chân khí không thể nào ngưng tụ được. Trong trường hợp đó chỉ có thể hành động như một thường nhân, làm sao có thể động thủ cùng người được?
Hải Thiên song sát vẫn bình thản đi thẳng vào động.
Tân Tiệp lo lắng nghĩ thầm :
- “Nếu đổi vào lúc khác, hai tên quái nhân này dẫn xác đến tìm mình thì mình đỡ công phải đi tìm chúng, bởi vì hai tên này hành tung bất định, không dễ gì tìm gặp. Thế nhưng lúc này ta lại vô lực... Ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để chúng bỏ đi một cách yên ổn? Biết khi nào mới tìm được chúng?”
Vì sốt ruột, hai tay chàng cứ xoa xoa trên người, hy vọng tìm được vật gì có thể lợi dụng. Đột nhiên tay chàng chạm phải một vật. Lập tức một ý nghĩ lóe lên nhanh như tia chớp. Chàng mừng rỡ suýt kêu to lên thành tiếng.
Tân Tiệp lấy trong túi ra một chiếc bình nhỏ, nghĩ thầm :
- Trong pho Độc kinh của Độc Quân ghi rằng “Bích Ngọc Đoạn Trường một khi bức ra khỏi cơ thể, tiếp xúc với không khí thì lập tức tính chất hoàn toàn thay đổi, từ nội phát biến thành ngoại phát, hơn nữa còn mất đi tính tiềm phục mà phát tác ngay. Có thể dùng loại ốc trai bình thường làm giải dược sau khi đã làm giảm bớt uy lực của độc chất.”
Chàng tự nhủ :
- “Trong trường hợp này mà sử dụng thì thật là quá lý tưởng!”
Có thể đoán rằng, trong bình kia chính là “Bích Ngọc Đoạn Trường” mà Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư đã hợp lực bức ra khỏi cơ thể của Vô Hận Sinh.
Tân Tiệp nhẹ nhàng di động đến miệng hang, nép mình sau một tảng đá, cố nghĩ kế thi độc.
Huynh đệ Hải Thiên song sát chỉ còn cách động khẩu vài trượng.
Đột nhiên Tân Tiệp nghĩ ra một cách. Chàng mở nắp bình, vung tay rắc chất kịch độc trong bình xuống mặt đất cách mỏm đá chừng năm thước thành một hình bán nguyệt rộng chừng hai thước.
Hành động xong, chàng cúi nhặt một hòn đá to bằng nắm tay, tẩm chất độc vào một mặt rồi cất bình độc dược đi. Sau đó chàng cẩn thận đặt viên đá sao cho đừng chạm phải độc dịch rồi lùi lại năm thước nép mình vào một mô đá kín đáo để quan sát.
Hải Thiên song sát vẫn chưa phát hiện được gì, cứ đi thẳng vào cửa động.
Hiển nhiên chúng không ngờ rằng ở chốn hoang vu này có người tiềm phục, mà lại là kẻ thù không đội trời chung.
Tân Tiệp thì lo lắng đến toát mồ hôi. Phải làm sao để chúng dừng lại đúng nơi chàng bố trí độc dịch? Nếu không chặn lại đúng lúc, để chúng bước qua thì chúng sẽ hoàn toàn vô sự. Kế hoạch sẽ thất bại!
Càng tới gần, hai bộ mặt quỷ của Hải Thiên song sát trông càng đáng sợ.
Tân Tiệp khấn thầm :
“Xin cha mẹ ở trên trời phù hộ cho hài tử duy trì được một canh giờ để trừ đi hai tên súc sinh này.”
Tiếng sóng vẫn vỗ vào bờ oàm oạp.
Hải Thiên song sát càng lúc càng tới gần. Tân Tiệp càng thấy tim mình đập mạnh, tưởng chừng đối phương cũng nghe thấy, bởi vì đây không phải là chuyện báo thù mà còn là mạng sống của chàng nữa.
Tân Tiệp đã cầm sẵn hòn đá, ném ra.
Chàng làm việc này với hai mục đích. Thứ nhất, buộc Hải Thiên song sát đứng đúng chỗ mà chàng đã bố trí độc dịch, ít nhất là vài nhịp thở thì mới có tác dụng. Nếu chúng theo quy củ giang hồ lại cầm đúng hòn đá để trả lời chàng thì hy vọng lại nhiều hơn. Bởi thế hòn đá mà chàng ném ra phải hết sức chuẩn xác, rơi phía trước nơi chàng bố trí độc dịch đúng một tầm tay.
Tuy công lực của Tân Tiệp chưa phục hồi nhưng thủ pháp ném ám khí vẫn rất tinh diệu. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, hòn đá đã bay đi, rơi xuống cách chỗ chàng rải độc độ năm thước.
Tân Tiệp hít vào một hơi để lấy bình tĩnh, nép kỹ vào mô đá quan sát.
Hải Thiên song sát công lực phi phàm, lý nào lại không nghe tiếng đá rơi?
Hơn nữa, suốt đời hành khứ giang hồ, chúng biết rõ đó là phương thức đầu thạch vấn lộ, một cách thăm dò phản ứng của đối phương và chờ trả lời. Cả hai cùng dừng lại, kinh hãi nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ trong thạch động hoang vu giữa đảo vắng vẫn có cao thủ võ lâm?”
Tuy vậy, vốn là người từng trải, võ công lại cao cường nên chúng có coi trò này vào đâu?
Thiên Tàn Tiêu Hóa nhún chân nhảy một bước đã tới động khẩu, đưa mắt nhìn vào nhưng chẳng thấy bóng người nào.
Tân Tiệp nép sát vào mô đá, mắt không chớp, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Thiên Tàn Tiêu Hóa nhìn vào động không thấy ai thì lòng rất khinh ngạc.
Hắn cúi xuống xem, bắt gặp ngay hòn đá cách mình hơn trượng. Hiển nhiên đó là viên đá mà người trong hang vừa ném ra để vấn lộ.
Thiên Phế Tiêu Hao thì nôn nóng hơn, cũng nhảy tới ngang Thiên Tàn Tiêu Hóa nhìn quanh quan sát.
Cảnh tượng này chẳng khác gì một người thợ săn rình bẫy thú nhưng vì loài thú quá tinh ranh, đã đánh hơi thấy nguy hiểm nên đứng xa, không chịu đi vào cạm bẫy.
Tân Tiệp cũng hoàn toàn giống tâm trạng đó. Chàng nín thở chờ đợi.
Hải Thiên song sát vẫn đứng cách hòn đá tầm trượng, chỉ thiếu hai bước chân là đạp vào vùng đất đã được Tân Tiệp bố trí độc dịch. Nhưng chúng vẫn đứng yên nhìn quanh rồi chú mục nhìn vào thạch động.
Tân Tiệp run lên, nghĩ thầm :
- “Cầu sao cho hai tên ma đầu đó đừng nhận ra chỗ sơ hở.”
Với mục lực của Hải Thiên song sát, có lẽ chúng phát hiện ra chút màu xanh của chất độc trên hòn đá, nhưng vô cùng mờ nhạt khó mà nghi ngờ gì được.
Thời gian nặng nề trôi qua.
Tân Tiệp biết rằng nếu đối phương mà phát hiện ra khu đất được chàng bố trí độc dịch thì chỉ cần bước nhanh qua thì chúng sẽ bình yên vô sự. Lúc đó chúng sẽ chẳng khó khăn gì mà tìm ra được chàng, kẻ mà chúng muốn ăn tươi nuốt sống. Chàng đã thất tán hết công lực chưa phục nguyên, khác nào con dê trước vuốt hổ.
Thiên Tàn Tiêu Hóa trầm ngâm giây lát rồi bước lên một bước, hơi cúi người xuống...
Tân Tiệp như ngừng thở.
Chỉ còn cách hai thước nữa là tới khu đất bố trí độc dịch... Nếu hắn muốn nhặt hòn đá thì phải bước thêm một bước nữa, vừa vặn đứng ngay vào đó... Chỉ cần thời gian vài nhịp hô hấp là đủ...
Mấy chục năm Hải Thiên song sát tung hoành giang hồ, bị rất nhiều cao thủ võ lâm tìm cách tiêu diệt nên chúng hết sức đề phòng. Không những chúng giảo hoạt mà lúc nào cũng tỏ ra thận trọng. Nếu không thì đâu thể còn sống đến bây giờ? Đã không ít lần thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ chúng chẳng khác gì loài hồ ly đã thành tinh.
Chuyện có người đầu thạch vấn lộ là chuyện thường trên giang hồ, đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều, lại càng không đáng phải khẩn trương, đề phòng như thế.
Nhưng vốn tính đa nghi, chỉ cần nhận ra chút khác thường là chúng không thể bỏ qua.
Thiên Tàn Tiêu Hóa đi đến gần từng chút một. Chỉ còn nửa bước nữa thôi là đã tới độc trận.
Tân Tiệp cắn chặt môi, trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Đột nhiên Thiên Phế Tiêu Hao xòe tay ra, chừng như định chộp tay kéo Thiên Tàn Tiêu Hóa trở lại.
Tân Tiệp toát mồ hôi, cho rằng kế hoạch của mình đã bị bại lộ, tay xoa xoa vào người một cách bất lực. Chợt tay chàng chạm vào quyển “Độc kinh” của Kim Nhất Bằng, ghi chép tất cả các loại độc dược và giải dược trên thiên hạ. Chàng chợt lóe lên một ý, liền lôi ra khỏi túi ném cuốn Độc kinh ra cửa hang.
Nguyên Thiên Phế Tiêu Hao chụp tay Thiên Tàn Tiêu Hóa là để bảo hắn đừng vội, trước hết cũng dùng phương pháp đầu thạch vấn lộ xem người trong động có còn ở đó không vì Thiên Phế Tiêu Hao tưởng Thiên Tàn Tiêu Hóa định đi vào động truy tìm.
Nhưng Tân Tiệp lại nghĩ theo cách khác. Chàng sợ kế hoạch bị lộ nên mới ném ra cuốn “Độc kinh” với mục đích dẫn dụ đối phương. Cũng có thể đó là vì phu thê Tân Bằng Cửu đã nghe thấu lời khấn của cô nhi mà xui khiến Tân Tiệp làm như thế?
Biết đâu?
Tân Tiệp hành động như thế với ý đồ kích thích lòng tham của Hải Thiên song sát muốn đoạt bảo vật mà sa vào độc trận chứ chàng không biết rằng Hải Thiên song sát mang một điều ân hận lớn nhất là chúng không học được độc thuật để hoàn thiện sở học, có thể giết người không vấy máu. Chúng đã lao tâm khổ tứ rất nhiều, quyết tìm được pho “Độc kinh” đó. Thế nhưng đến nay chúng vẫn chưa được như nguyện. Bởi thế, dù nghe ở đâu có “Độc kinh”, dù biết chết thì chúng vẫn quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội.
Chỉ nghe “uỵch” một tiếng, pho “Độc kinh” đã rơi xuống đất. Trong đêm vắng, âm thanh vang đi thật xa.
Thiên Tàn Tiêu Hóa cảnh giác lùi về một bước, đưa mắt nhìn xem vật gì mới rơi xuống.
Hải Thiên song sát vốn là người rất thận trọng. Chúng lùi lại, vận công phòng bị, đề phòng người trong động ném ám khí.
Thiên Tàn Tiêu Hóa hừ một tiếng, cất giọng như từ cõi âm vọng về :
- Vị nào ở trong thạch động đó? Xin xuất hiện tương kiến! Chẳng lẽ sợ rằng huynh đệ chúng tôi không đủ tư cách?
Tuy hắn là kẻ lục lâm thảo khấu nhưng nói năng lại ra vẻ một quái kiệt giang hồ.
Nhưng bây giờ Tân Tiệp còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện lễ nghĩa. Lòng chàng thầm hối hận về chuyện mình vừa làm. Nếu sự thể không thành, để hai tên ma đầu đó lấy được “Độc kinh” thì chẳng hóa ra đã chắp cánh cho hổ sao?
Thiên Tàn Tiêu Hóa chờ một lúc, vẫn không thấy hồi âm liền quát lên :
- Thật là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ. Bằng hữu, chúng ta xông vào đây!
Tuy nói vậy nhưng tay hắn lại ra hiệu cho Thiên Phế Tiêu Hao vào xem vật vừa rơi xuống là gì. Đương nhiên huynh đệ song sinh quá hiểu ý nhau.
Thiên Phế Tiêu Hạo thận trọng tiếng vào. Hắn nhận ra một cuốn sách nằm ngay ngắn cách viên đá đối phương ném ra trước chỉ mấy tấc. Bìa sách viết hai chữ “Độc kinh” rất lớn.
Hai chữ đó vốn ăn sâu vào tiềm thức, là ước vọng của Hải Thiên song sát mấy chục năm nay. Thế mà giờ đây lại xuất hiện trong một thạch động trên hoang đảo như một phép tiên...
Thiên Phế Tiêu Hao mừng đến phát cuồng, liền quay lại vẫy Thiên Tàn Tiêu Hóa rồi bước lên, quên cả đề phòng...
Thiên Tàn Tiêu Hóa thận trọng hơn, kêu lên :
- Hãy chậm!
Hắn quên mất rằng Thiên Phế Tiêu Hao vừa câm vừa điếc. Khi nhớ lại thì liền lao người tới ngang Thiên Phế Tiêu Hao định kéo lại. Nhưng khi hắn thấy pho “Độc kinh” nằm ngay ngắn trên mặt đất thì mừng quýnh lên, không nghĩ đến chuyện ngăn cản Thiên Phế Tiêu Hao nữa, cũng mất luôn cả tính cảnh giác thường ngày. Trước hết hắn nhằm tảng đá trước mặt đánh ra một chưởng vì sợ rằng có nguy cơ tiềm phục nơi đó.
Hai tên ma đầu giảo hoạt cuối cùng vẫn phải mắc vào quỷ kế của Tân Tiệp.
“Bình” Tảng đá bị chưởng lực nghìn cân đánh vỡ tan, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, dội vào thạch động nghe đinh tai nhức óc. Âm thanh vang mãi hồi lâu vẫn chưa dứt.
Cho rằng như thế là đã loại trừ hết nguy cơ, cả hai cùng bước lên định nhặt lấy “Độc kinh”. Cả hai vừa vặn giẫm chân lên độc dịch.
“Bích Ngọc Đoạn Trường” là thứ độc bá đạo nhất trên thiên hạ nên độc tính cực mạnh. Vừa đứng vững trên đất có độc dịch, chưa kịp với lấy pho Độc kinh, Thiên Tàn Tiêu Hóa đã thấy chân tê đi, lập tức tỉnh ngộ.
Cả hai cùng hiểu ra là đã trúng độc kế của đối phương thì thấy hai chân tê đi, khắp mình nổi gai. Chúng lập tức khuỵu xuống, cố vận công bức độc chất ra.
Pho “Độc kinh” mà huynh đệ Hải Thiên song sát ngày trông đêm tưởng bây giờ đã nằm trong tầm tay nhưng chúng không có cách gì lấy được! Nhưng lúc này tính mạng là trọng, nghĩ gì tới bí kíp?
Gió thổi vào thạch động, lật lên từng trang sách nghe sột đoạt.
Thiên Phế Tiêu Hao chẳng nghe gì nhưng Thiên Tàn Tiêu Hóa tuy đã nhắm mắt vận công nhưng vẫn nghe âm thanh đầy cám dỗ đó.
Nấp sau tảng đá, Tân Tiệp thấy rõ cả hai tên ma đầu bị trúng độc xong thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tân Tiệp ngồi xuống, bắt đầu vận công tiếp tục trị thương.
Bây giờ trong ngoài động có ba người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, lại là kẻ thù bất cộng đáy thiên nhưng cùng có một hành động là đang vận công trị thương.
Thật cũng khéo diệu hợp. Hay chính trời xanh đã an bài như thế?
Năm xưa khi lần đầu Quang Trung cửu hào giải tán, Hải Thiên song sát tâm hàn ý lạnh đã tìm đến đảo hoang này, lấy thạch động làm nhà tiếp tục nghiên cứu võ nghệ. Sau một thời gian, hùng tâm lại phát, chúng rời hoang đảo trở về Trung Nguyên khôi phục lại Cửu hào. Lần này thì hùng chí lớn hơn, chúng rắp tâm bá chủ võ lâm. Nhưng chúng đã gặp phải trở ngại lớn là Tân Tiệp.
Lần đó Quang Trung cửu hào dốc lực tiêu diệt cho bằng được Tân Tiệp nên phải trả một giá rất đắt. Nhưng Quang Trung cửu hào không thể ngờ được rằng chàng vẫn còn sống. Sau cuộc chiến tàn khốc đó, Quang Trung cửu hào không còn chỗ đứng trong võ lâm nữa.
Về sau, Tân Tiệp đánh bại tên đại cao thủ Thiên Trúc là Kim Lỗ Ách ở Vô Vi sảnh trên núi Quế Sơn làm chấn động toàn võ lâm. Hải Thiên song sát mới biết rằng Quang Trung cửu hào tuy đã trả giá đắt như vậy mà vẫn không giết được Tân Tiệp. Trái lại, căn cứ vào truyền ngôn thì công lực của Tân Tiệp còn tăng tiến hơn trước nhiều. Tin tức đó làm Hải Thiên song sát vô cùng tuyệt vọng. Chúng tin rằng nhất định Tân Tiệp sẽ đến tìm chúng phục thù và lần này dốc toàn lực, Quang Trung cửu hào cũng không phải là đối thủ của chàng. Với hy vọng cầu sinh, Hải Thiên song sát lại giải tán Quang Trung cửu hào, bí mật trở về hoang đảo nơi trước đây chúng đã từng bình yên nghiên cứu và tập luyện võ nghệ trong suốt mấy năm, hy vọng rằng nơi hoang đảo xa xôi này sẽ thoát khỏi sự truy tìm của Tân Tiệp.
Không ngờ đây mới là chỗ lộ hẹp cừu nhân gặp nhau. Chúng tưởng rằng đã tìm trăm phương ngàn kế để có thể tránh thoát địch nhân nhưng không ngờ lại buộc phải đối đầu.
Đã sang canh ba.
Một canh giờ trôi qua. Tân Tiệp cảm thấy kinh mạch điều hòa, khí huyết lưu thông, không còn trở ngại gì nữa, công lực đã đề tụ dễ dàng. Như vậy là việc trị thương đã hoàn tất. Chàng hít sâu vào một hơi, vận hành huyết mạch trong cơ thể một lần cuối cùng rồi mới đứng lên đi ra khỏi động.
Hải Thiên song sát vẫn còn ngồi nhắm mắt vận công.
Tân Tiệp biết rằng công lực của chúng chỉ có thể bức được một phần độc tính chứ không đủ khả năng trị thương. Tuy nhiên độc tính cũng đã yếu đi một phần. Chàng bước đến trước mặt Song sát, cúi nhặt pho “Độc kinh”, nghĩ thầm :
- “Độc kinh”... lại là “Độc kinh”... thêm một lần nữa cứu ta thoát chết.
Chàng cất pho Độc kinh vào rồi từ từ vung chưởng lên nhằm vào đỉnh đầu Thiên Tàn Tiêu Hóa chuẩn bị kết liễu số phận cừu nhân. Chợt một ý nghĩ làm Tân Tiệp hạ tay xuống :
“Nếu làm thế ta chẳng mất chút khí lực nào cũng giết được hai tên súc sinh này. Nhưng như vậy thì không được quang minh chính đại. Còn chúng thì chết như vậy là quá nhẹ nhàng thanh thản... Ngày xưa hai tên quái vật này đã hành hạ phụ mẫu ta thế nào trước khi chết?”
Chàng tự nhủ :
- “Trong “Độc kinh” viết rằng “Đối với Bích Ngọc Đoạn Trường có thể dùng thịt ốc trai làm giải dược”. Bây giờ công lực của ta đã phục hồi. Trước hết ta hãy giải độc cho chúng, sau đó ta sẽ đấu một trận công bằng”.
Dù sao võ công của ta đã đủ thắng chúng rồi!”
Quyết định xong, Tân Tiệp bước ra khỏi động, đi đến bờ biển. Tân Tiệp đi dọc bờ biển một lúc đã tìm được mấy con ốc trai. Chàng đập vỏ lấy ruột bên trong rồi quay lại thạch động. Chàng đến trước Hải Thiên song sát nói :
- Giải dược đây!
Thiên Tàn Tiêu Hóa và Thiên Phế Tiêu Hao tuy biết đối phương xuất hiện nhưng cũng đành chịu vì không còn khả năng chống đỡ. Chúng chỉ biết nhắm mắt ngưng thần, cố vận nội lực trục chất độc ra khỏi cơ thể. Nghe tiếng quát, cả hai sực tỉnh mở mắt ra. Oan gia vốn đã ăn sâu vào tiềm thức nên chỉ thoạt nhìn chúng đã nhận ra chàng ngay. Bất giác lòng chúng chấn động mạnh.
Hải Thiên song sát giải tán Quang Trung cửu hào cốt là để tránh đại cừu là chàng. Cả hai thoái ẩn giang hồ, lẳng lặng tìm ra hoang đảo này cũng với mục đích đó. Thế mà bất ngờ lại gặp chính Tân Tiệp ngay tại sào huyệt của mình, hơn nữa lại gặp trong hoàn cảnh đang bị trúng độc, không còn sức phản kháng.
Chúng đã cầm chắc cái chết thì thử hỏi làm sao không run sợ?
Hải Thiên song sát giết người không nháy mắt. Số nạn nhân của chúng không sao đếm xuể. Thế nhưng trong giờ phút quan đầu của mình, chúng vẫn sợ chết. Phải chăng đó là bản tính tự nhiên của con người?
Tân Tiệp đưa tay ra, lạnh lùng nhắc lại :
- Giải dược đây! Thứ này có thể giải được “Bích Ngọc Đoạn Trường”!
Cả hai tên ma đầu vô cùng sững sờ. Khi thấy Tân Tiệp xuất hiện thì chúng hiểu rằng chính chàng đã thi độc với mục đích thế nào thì không cần nói cũng biết.
Nhưng nay Tân Tiệp lại định giải độc cho chúng, như vậy có ý gì?
Hải Thiên song sát nhìn thấy giải dược chỉ là mấy con trai sống tanh tưởi thì đưa mắt nhìn nhau.
Tân Tiệp nhíu mày hỏi :
- Các ngươi không muốn giải độc sao?
Lúc này Hải Thiên song sát còn mong muốn gì hơn là được giải độc? Đó là hy vọng duy nhất, dù rất mong manh để có thể tự cứu mình.
Thiên Tàn Tiêu Hóa nghĩ nhanh :
“Chắc rằng hắn không lừa mình. Hơn nữa mình đã trúng độc rồi, có uống thêm thứ độc chất khác thì cũng chết là cùng.
Nhưng vì sao hắn lại giải độc cho mình? Để hành hạ ư? Nếu sự thể đến nước đó thì ta cũng có thể tự tuyệt kia mà!”
Tân Tiệp cười nói :
- Tân mỗ là nhân vật nào, há lại lừa dối các ngươi sao?
Nói xong đưa nắm ốc trai cho Thiên Tàn Tiêu Hóa rồi đứng sang một bên.
Hải Thiên song sát với bản năng sinh tồn, dù chỉ là chút hy vọng nhỏ, cầm lấy nắm thịt trai nuốt chửng!
Tân Tiệp lại nói :
- Ta sẽ đứng đây chờ. Khi nào các ngươi trục độc xong thì lúc đó chúng ta sẽ tính sổ!
Giọng chàng tuy cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn run lên vì căm hận.
Hải Thiên song sát lý đâu không hiểu ra điều đó. Vốn đã hành khứ giang hồ mấy chục năm, chúng quá hiểu rằng kẻ địch càng bình tĩnh bao nhiêu thì càng đáng sợ bấy nhiêu. Nhưng lúc này chúng không còn thời gian bận tâm đến chuyện khác, chỉ lo tận lực giải độc.
Quả thật thịt ốc trai là thứ giải dược khá công hiệu. Chưa đến nửa canh giờ, Song sát đã cảm thấy chất độc mất hẳn, thể trạng bình thường công lực đã hoàn nguyên.
Thiên Tàn Tiêu Hóa mở mắt ra, nhìn thấy Tân Tiệp ngồi phía trước cách chừng một trượng, ngay chỗ tảng đá vừa bị hắn dùng chưởng đánh nát. Chàng ngồi đó, đưa đôi mắt sáng quắc giám sát chẳng khác nào mèo canh chuột. Thiên Tàn Tiêu Hóa cảm thấy một một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, vừa khiếp sợ vừa thù hận, quát to :
- Tên họ Tân kia! Muốn đánh thì đánh đi!
Hẳn là hắn không chịu nổi cái nhìn đó, lại càng không chịu nổi sự chờ đợi nặng nề chết chóc này. Sự chờ đợi có thể khiến người ta phát điên, cũng như tội nhân đang chờ đao phủ vung đao chém xuống!
Tân Tiệp lạnh giọng :
- Vội gì chứ? Cứ chờ tên đệ đệ súc sinh của ngươi phục nguyên đã!
Thiên Tàn Tiêu Hóa hậm hực nghiến răng nhưng không nói gì.
Tân Tiệp thong thả rút kiếm ra, giọng lạnh như băng :
- Giang hồ bao la, vậy mà các ngươi kéo tới đây tìm chết. Hôm nay ta không cần lợi dụng lúc các ngươi gặp nguy mà hạ thủ. Ta cho các ngươi một cơ hội quyết đấu công bằng, có chết cũng không oán thán gì được!
Chàng nói đến cái chết của đối phương như một điều tất yếu.
Thiên Tàn Tiêu Hóa tuy biết hôm nay lành ít dữ nhiều nhưng công lực đã phục hồi nên nhìn sang Thiên Phế Tiêu Hao nói :
- Tên họ Tân chớ cuồng ngạo. Kết cục ra sao còn chưa biết được. Cứ coi rằng hy vọng chia đều cho mỗi bên một nửa...
Tân Tiệp gật gật đầu, không đáp.
Lại thêm một khắc nữa trôi qua, Thiên Phế Tiêu Hao đã hồi phục được công lực.
Hải Thiên song sát không ước mà đồng đứng bật dậy, triển khai ngay trận thế cách Tân Tiệp năm thước.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Gió đêm xào xạc, sóng biển vỗ ì ầm. Trên trời ngàn sao nhấp nháy...
Tân Tiệp cầm chắc kiếm, ngước mắt nhìn trời, nói giọng bi thảm :
- Cha mẹ linh thiêng xin về đây chứng giám. Hôm nay con thể sẽ trả món nợ mười năm trước!
Nghe câu đó, Hải Thiên song sát mặt cùng tái nhợt đi, da mặt giần giật, máu trong người như đông lại vì khiếp sợ. Trước đây chúng chỉ suy đoán mà chưa tin chắc. Trước đây chúng chỉ suy đoán mà chưa tin chắc, bây giờ điều đáng sợ nhất đã xảy ra. Và có nghĩa là không còn cơ may nào đối với chúng nữa. Địch nhân không những võ công cao cường mà còn đáng sợ. Những hình ảnh mười năm trước chợt hiện lên trong đầu Hải Thiên song sát, sống động như chỉ mới hôm qua.
Đó là vụ huyết án ở Tân Gia Thôn mà chúng chính là thủ phạm. Nạn nhân đầu tiên là Tân Nghi, thân thể lõa lồ, bị nhục hình ngay trước mặt chồng con. Tân Bằng Cửu cố hết sức chịu nhục để khẩn cầu Hải Thiên song sát tha chết cho nhi tử độc nhất của mình lúc đó mới mười hai tuổi, nhưng cuối cùng, không sao nhịn được nữa, ông đã xông ra liều mạng...
Thiên Tàn Tiêu Hóa nhớ như in hình ảnh con trâu mộng bị mình bẻ gãy sừng, đau đến phát điên, lồng chạy mang theo trên lưng một hài tử mới mười hai tuổi vào lúc nửa đêm... Bất giác hắn run lên. Không ngờ trò chơi của hắn năm xưa đã gây nên đại họa...
“Nhưng con trâu mộng đã phát điên. Hài tử lại hoàn toàn không có võ công, chỉ cần ngã xuống là nát thây. Mà con trâu thì chỉ chạy lồng cho đến chết, quyết không thể dừng lại. Vậy thì phép màu nào mà hài tử đó không chết?”
Khi nghĩ ra cái trò đó, hắn vô cùng đắc ý vì cho rằng đó là nhục hình đớn đau nhất trong mọi nhục hình. Thậm chí hắn tin rằng hài tử đó sẽ sợ chết cứng trước khi rơi xuống và bị con trâu giẫm nát... Thế mà oái oăm thay, bây giờ chính hài tử ngày xưa lại là người đã mấy lần làm chúng khốn đốn. Và chính lúc này, hài tử đó đang đứng trước hắn lại là một sát tinh ghê sợ!
Tân Tiệp cất giọng lạnh như băng :
- Bọn súc sinh các ngươi biết ta là ai rồi chứ?
Thiên Tàn Tiêu Hóa sợ quá hóa liều, nghiến răng đáp :
- Tên họ Tân kia! Ta hối hận rằng mười năm trước đã không đập chết ngươi tại chỗ cùng cha mẹ ngươi!
Mắt Tân Tiệp chợt đỏ ngầu, cố ghìm nổi căm hận đang bốc lên ngùn ngụt, giọng đầy chết chóc :
- Các ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội nữa đâu! Nạp mạng đi!
Dứt lời, chàng vung kiếm lao tới.
Hải Thiên song sát không trách đối phương ngông cuồng như thế. Chúng tự biết cuộc chiến hôm nay hy vọng thắng rất ít nhưng cũng không thể tránh được.
Tân Tiệp vừa công kích đã xuất toàn lực.
Hồi trước trên núi Quy Sơn, Hải Thiên song sát đã liên thủ đánh chàng rơi xuống tuyệt cốc, nếu không nhờ “Cật Ma Thần Bộ” thì đã vùi thây dưới vực sâu rồi. Sau đó cũng chính Hải Thiên song sát phát động Quang Trung cửu hào vây sát chàng ở hoang sơn. Tuy thương tích đầy mình nhưng chàng may mắn thoát chết. Bởi thế lần này chàng không khách khí gì nữa, vừa xuất thủ đã thi triển tuyệt chiêu, quyết tâm lấy mạng đối phương.
Hải Thiên song sát không chờ Tân Tiệp tới gần, bốn chưởng nhất tề đánh ra, đều vận hết chân lực, thế như cuồng phong bão táp.
Tân Tiệp hừ một tiếng, thân ảnh chùng xuống nửa thước, trường kiếm biến chiêu, thi triển “Chu Sơn Hạ Thủy” từ trên cao quét ngang xuống, đồng thời tả chưởng đánh ngược lên.
Hải Thiên song sát chưa bao giờ gặp phải địch nhân kiếm chưởng hợp nhất thần tốc và uy mãnh đến thế. Thấy kình phong đánh ập tới, chúng đang bối rối lo đối phó với kiếm chiêu liền vội vã thoái lui.
Tân Tiệp lại xuất một chiêu “Tác Kinh Mai Diện”.
Thiên Tàn Tiêu Hóa chợt chùng người xuống thấp, song thủ hợp nhất đánh vào huyệt Quan Nguyên. Đồng thời Thiên Phế Tiêu Hao cũng nhằm hai vai Tân Tiệp đánh tới.
Tân Tiệp vội thu kiếm, lùi về một bước rồi đột nhiên quay sang trái dùng một chiêu “Long Giác Lập Kích” nhằm Thiên Phế Tiêu Hao công sang.
Ba người bắt đầu thi triển kỳ chiêu dị thức, cùng xuất tận công lực trong một cuộc chiến sinh tử. Chỉ phút chốc đã đấu được trăm chiêu.
Tân Tiệp càng đáng càng dũng mãnh, chiêu thức mỗi lúc một nhanh. Chỉ thấy một vùng rợp trời kiếm ảnh, dày đặc như tơ nhện! Hải Thiên song sát bị bức lùi dần, cuối cùng lọt vào giữa vòng kiếm ảnh đó.
Trong đêm tối, trường kiếm vạch thành ánh cầu vồng phi vũ như rồng bay phượng múa.
Lúc này Hải Thiên song sát tuy đã dốc tận lực nhưng không sao đối phó nổi nên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Đột nhiên Thiên Phế Tiêu Hao quát to lên một tiếng, vung chưởng dốc mười hai thành công lực đánh ra.
Thiên Tàn Tiêu Hóa thấy đệ đệ xuất chưởng thì đã biết đến lúc cần phản công với hy vọng thoát hiểm nên cũng thi triển “Song Phi Chưởng” với mười hai thành công lực.
Lúc này Hải Thiên song sát như đã phát cuồng, chưởng lực uy mãnh vô song nhằm vào những bộ vị khác nhau trên người Tân Tiệp đánh tới, thế như bài sơn đảo hải.
Tân Tiệp buộc phải thu chiêu nhường một chưởng.
Thiên Tàn Tiêu Hóa đắc ý hỏi :
- Thế nào?
Tân Tiệp nhếch môi cười đáp :
- Cứ tiếp tục xem!
Dứt lời, không chờ đối phương trả lời, chàng biến chiêu “Lãnh Mai Phất Diện”. Lúc này chàng cũng bị tình thế cuộc chiến cuốn hút vào, đồng thời chí căm thù trào dâng, quyết lấy mạng địch nhân thì mới chịu dừng tay. Mặt chàng hiện rõ sát cơ, chiêu thức tàn độc, cho dù thêm hai tên như thế cũng vị tất đã thay đổi được cục diện.
Tân Tiệp bản tính lạnh lùng đến tàn nhẫn, ân oán phân minh. Hơn nữa gia cừu đang đè nặng, đứng trước kẻ thù bất cộng đái thiên hận thù ghi xương khắc cốt thì chàng chỉ hận không thể xẻ thịt, lột da cừu nhân, lý đâu chịu nương tay?
Tuyệt chiêu vừa xuất, Hải Thiên song sát thất kinh lùi lại.
Tân Tiệp thừa thắng bám sát không rời. Trường kiếm biến chiêu, thi triển “Đại Diễn Thần Kiếm”. Chỉ với chiêu đầu tiên “Phong Hồi Lộ Chuyển”, với những biến hóa kỳ ảo đã làm cho Hải Thiên song sát bấn loạn.
Chúng đã từng nếm mùi “Đại Diễn Thần Kiếm”, nay thấy thế kiếm còn ác liệt hơn nên hốt hoảng lùi lại.
Tân Tiệp đã không còn nghĩ gì đến sinh tử mà đối phương thì kinh hồn bạt vía, buộc phải thối lui. Chỉ hai chiêu kiếm, Thiên Tàn Tiêu Hóa đã bị thương, nhưng vẫn dốc tận công lực đánh ra một chưởng.
Tân Tiệp thấy chưởng kình của đối phương đánh thẳng vào kiếm của mình với sức mạnh ngàn cân thì chàng biết đối phương đã liều mạng. Tuy chàng có cách ứng phó nhưng lòng vẫn thầm kinh hãi. Tân Tiệp cố duy trì cho kiếm khỏi rơi rồi bất ngờ thu ngược về.
Thiên Tàn Tiêu Hóa đã bị thương, không còn đủ nội lực để thu hút chân lực của đối phương nên chưởng lực lạc không.
Tân Tiệp lợi dụng khi đối phương còn đang mất trọng tâm, xuất một cước đá vào hạ bàn của Thiên Tàn Tiêu Hóa. Chàng không bỏ lỡ cơ hội sát thủ. Trường kiếm lại xuất chiêu “Đảo Dẫn Âm Dương” nhằm đúng ngực trái Thiên Phế Tiêu Hao.
Thiên Tàn Tiêu Hóa bấy giờ bị bức lùi sang phải tới năm sáu thước, mắt thấy Thiên Phế Tiêu Hao lâm vào hiểm cảnh nhưng không sao cứu kịp.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, Thiên Phế Tiêu Hao không nói được, chỉ ú ớ vài tiếng khàn khàn. Giống như thú dữ bị thương, trước khi bị kiếm đâm thẳng vào tim, hắn còn kịp xuất một chưởng. Tiếc rằng chưởng lực của Thiên Phế Tiêu Hao không trúng mục tiêu bởi người hắn đã bắt đầu ngã xuống. Chưởng lực đánh vào một tảng đá làm vỡ tan thành muôn mảnh.
Tân Tiệp cắm ngập trường kiếm vào ngực đối phương rồi rút ra ngay. Lòng chàng thầm kinh hãi vì trước khi chết, Thiên Phế Tiêu Hao còn đánh ra được một chưởng kinh hoàng như thế.
Máu từ hậu tâm Thiên Phế Tiêu Hao phụt lên cao tới gần trượng rồi xối ngược xuống thi thể hắn.
Thiên Tàn Tiêu Hóa không kịp giải cứu, mắt thấy bào đệ bị giết, còn lại một mình không qua nổi một chiêu của Tân Tiệp nên thừa lúc chưởng lực của Thiên Phế Tiêu Hao đánh tan tảng đá, khói bụi còn mù mịt, liền quay người chạy ra khỏi động.
Tân Tiệp chỉ thẫn thờ giây lát nhưng khi tỉnh lại thì Thiên Tàn Tiêu Hóa đã cách xa bốn năm trượng.
Nhưng sự đời nhiều khi rất công bằng.
Thiên Tàn Tiêu Hóa thất hồn bạt vía chạy ra khỏi động nhưng lại sa chân vào độc trận. Thế mới gọi là lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt.
Thiên Tàn Tiêu Hóa khựng người lại, không biết là kinh hoảng vì nhớ đến tác dụng khủng khiếp của “Bích Ngọc Đoạn Trường” hay vì bị chất độc xâm nhập.
Tân Tiệp bước tới, khi còn cách hai trượng liền lao cả thanh kiếm vào hậu tâm Thiên Tàn Tiêu Hóa. Chàng ngẩng mặt lên trời kêu lên thống thiết :
- Xin cha mẹ linh thiêng hãy chứng kiến!
Thiên Tàn Tiêu Hóa bị dư lực làm ngã sấp xuống, bị thanh kiếm xuyên qua tim cắm sâu xuống đất.
Một cơn gió thổi đến mang tiếng kêu u uất của Tân Tiệp vang khắp hoang đảo.
Hồi lâu, chàng mới chầm chậm bước đến rút thanh kiếm ra khỏi người Thiên Tàn Tiêu Hóa. Tân Tiệp không nhìn lại thi thể của Hải Thiên song sát lấy một lần.
Chàng ngước mặt nhìn bầu trời đêm, sắc mặt trắng nhợt như sáp.
Đầu óc Tân Tiệp quay cuồng rồi dần dần khôi phục lại từng mảng ký ức, mội lúc một rõ nét.
Chuyện bi thảm của mười năm trước như hiển hiện trước mắt chàng...
Tân Gia Thôn... một đêm xuân... Khắp thôn trang vẫn còn hương vị Tết...
Mẫu thân lõa lồ trong gió lạnh, chịu nhục hình trước hai tên quái vật, không còn sức kháng cự, chỉ có ánh mắt tuyệt vọng, nhục nhã và hận thù... Phụ thân nghiến chặt răng, môi bị cắn nát, máu chảy ròng ròng vì cố sức nín nhịn hòng giữ được tính mạng đứa con độc nhất... Cuối cùng ông không nhịn nổi, lao ra quyết sinh tử cùng kẻ thù nhưng chưa được một chiêu đã tán mạng bên cạnh thê tử... Tiếng cười cuồng dại của Hải Thiên song sát khi con trâu điên mang trên mình một hài tử lao đi giữa đêm đông như một trận cuồng phong...
Tất cả mọi chi tiết của cái đêm hãi hùng ấy hiện rõ trong đầu Tân Tiệp.
Da mặt chàng đã trắng nhợt, nay càng thêm nhợt nhạt. Rồi đột nhiên hai dòng lệ chảy xuống, thấm ướt ngực áo, rơi xuống mặt cát.
Tân Tiệp đứng lặng hồi lâu, chẳng khác gì pho tượng. Nếu ai nhìn thấy vẻ mặt chàng lúc đó, hẳn phải kinh hồn lạc phách.
Chàng vốn là người trầm lặng, ít bộc lộ nội tâm. Chỉ trừ khi trò chuyện với Ngô Lăng Phong, chàng mới có dịp cởi mở tâm hồn. Những lúc còn lại, nội tâm chàng hầu như đóng kín. Bởi thế mối cừu hận chứa trong lòng mỗi lúc một sâu.
Mãi đến hôm nay, tận tay chàng giết chết Hải Thiên song sát thì mối cừu hận ẩn tàng trong suốt mười năm nay mới òa vỡ...
Không những nước mắt rời khỏi mi mà hình như cả những mảnh tim cũng vỡ tan dần...
Không biết qua bao lâu, Tân Tiệp lại ngẩng đầu lên, thê thiết nói :
- Cha, mẹ... ! Hài nhi đã phục đại cừu cho cha mẹ...
Giọng chàng run lên, cố nói hết câu, hai hàm răng va vào nhau lập cập, nước mắt tuôn xối xả.
Tân Tiệp đăm đăm nhìn vào khoảng không, đột nhiên nghe rắc một tiếng, thanh trường kiếm trong tay bị bẻ gãy. Tay trái vẫn cầm mũi kiếm mà không hiểu mình đã làm gì.
Chàng cúi xuống nhìn rồi vứt cả hai nửa thanh kiếm xuống đất, quay người bỏ đi.
Phút chốc, bóng chàng khuất xa giữa đêm tối. Trên đảo chỉ còn lại thi thể của Hải Thiên song sát, một thuở tung hoành làm kinh hoàng võ lâm Trung Nguyên.
Bây giờ chỉ còn sóng biển làm bạn với linh hồn chúng và còn chăng nữa là một ít “Bích Ngọc Đoạn Trường” còn vương trên mặt đất.
Tân Tiệp đến bờ biển, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, căng buồm rời hoang đảo.
Chiếc thuyền nhỏ lướt sóng về hướng Tây, lát sau đã thành một chấm nhỏ giữa biển bao la.
Phương Đông đã ửng hồng.