Kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc. Không ngoài dự kiến, Tống Lãng Huy và Trần Trác được thầy Chu mời lên văn phòng.
Trên bàn là hai bài thi Vật lý. Một bài điểm tuyệt đối, một bài điểm. Sự chênh lệch thảm hại này làm Trần Trác chẳng dám nhìn.
Trên mặt thầy Chu không có biểu cảm gì cả, thầy chỉ đẩy hai bài thi tới gần hai người. Tống Lãng Huy cười hề hề dấn lên:
– Woah, thầy giáo Tiểu Trần giỏi quá. Cậu chính là Marie Curie tương lai đó.
Trần Trác không chắc Tống Lãng Huy có biết giới tính của Marie Curie hay không, cũng lười đính chính rằng lĩnh vực nghiên cứu của Marie Curie không phải là vật lý.
Vẻ nhăn nhở của Tống Lãng Huy châm thêm dầu vào lửa giận của thầy Chu, thầy đập cái bộp xuống bàn:
– Em vẫn còn sung sức quá nhỉ? Bố em gửi em tới đây là vì muốn em có thể học thêm kiến thức, sống cuộc sống của một học sinh bình thường. Thầy đã xem thành tích thi lên cấp ba của em, đâu đến nỗi như thế này. Vật lý lớp chỉ mới học được hai tháng, có khó đến thế không?
Tống Lãng Huy tắt nụ cười.
Trần Trác liếc anh qua khóe mắt. Người bình thường bị phê bình như vậy, không tủi thân thì cũng phải phồng mang trợn má. Nom Tống Lãng Huy rất buông thả, có vẻ như chẳng để tâm mấy đến chuyện này.
Ngay sau đó thầy Chu chuyển sang Trần Trác:
– Còn em nữa Trần Trác, thầy gọi em tới không phải để biểu dương em đâu. Kỳ quân sự thầy đã nói rồi mà phải không, phải giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ, hai tháng nay em có giám sát Tống Lãng Huy không?
Thầy Chu có một quan niệm “vinh nhục cùng chịu” rất chi là lạ lùng. Trần Trác thầm nhủ, Tống Lãng Huy học không chịu học, điểm số như thế nào thì một là chuyện của bản thân cậu ta; hai, người nên giám sát cậu ta là thầy giáo mới phải chứ. Ép uổng bạn bè giúp đỡ nhau không phải là lí do chính đáng. Cậu chỉ lẳng lặng nghe thầy nạt chứ không biện giải, cũng không phản bác.
Xưa nay Trần Trác hiếu học, nhưng cũng chẳng cho rằng điểm thấp là một chuyện sai trái.
Mỗi người đều có chí hướng riêng. Giờ mà bảo Trần Trác đứng trước ống kính thì chưa chắc cậu đã biết thu biết thả tự nhiên như Tống Lãng Huy.
Người lên tiếng là Tống Lãng Huy, nụ cười vẫn còn treo trên mặt anh, nhưng nét cười này không khiến Trần Trác dễ chịu hơn. Anh nói:
– Thầy Chu ơi, thầy đừng trách Trần Trác nữa, cậu ấy đã nhắc em mấy lần muốn dạy em học bù rồi mà do em không đồng ý đấy ạ. Em tự kiểm điểm mình sâu sắc, thời gian qua em vẫn còn ở trong đoàn phim nên đã không chú ý học hành, sang tuần sau bên kia quay xong rồi thì em nhất định sẽ học tập chăm chỉ. Em xin cam kết với thầy ạ.
Thầy Chu làm thinh một hồi lâu, trực giác mách bảo thầy có thể sự thật đúng là như vậy. Tống Lãng Huy không giống như người sẽ phối hợp trong các hoạt động học tập này. Nếu như Trần Trác có lòng giúp đỡ mà Tống Lãng Huy lại không nhận thì lúc nãy mình phê bình Trần Trác là không chính đáng. Lí do mình nổi quạu là vì thái độ lấc ca lấc cấc của Tống Lãng Huy, Trần Trác chẳng qua bị vạ lây mà thôi.
Ba người ngậm tăm hết hai phút đồng hồ, sau đó thầy Chu nói:
– Thôi được rồi, hai em về lớp đi. Kỳ thi lần sau nhất định phải chú tâm vào, cần bạn bè giúp đỡ thì hãy chủ động hơn, người ta toàn là đến tìm Trần Trác thôi, em hời sẵn rồi mà còn làm giá. Về lớp đi.
Tống Lãng Huy cúi người chào:
– Cảm ơn thầy Chu ạ! Em cam kết ngày mai sẽ “lưng ngay cổ thẳng”, nghiêm túc học tập!
Thầy Chu gồng gượng khuôn mặt sắp méo mó vì phá lên cười, nạt một câu:
– Thằng quỷ con!
Rời khỏi văn phòng, Trần Trác tìm cơ hội thích hợp để mở lời. Ban nãy thầy Chu tin lời Tống Lãng Huy, tuy Trần Trác cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải giúp người ta nhưng cũng không đồng nghĩa là cậu cần Tống Lãng Huy ôm hết mọi trách nhiệm. Tuy lần đầu tiên là do Tống Lãng Huy cho mình leo cây, nhưng lần thứ hai đến nhà Tống Lãng Huy thì cậu đã có thể giảng bài cho người ta rồi.
Bản tính của Trần Trác thiên hướng lạnh, trước giờ chỉ mong chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cho nên hôm đó nghe thấy Tống Lãng Huy bảo “Không cần giảng” thì cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ có một nỗi hổ thẹn nào đó bỗng chốc sinh sôi nảy nở trong lòng cậu chỉ vì hành động che chở của Tống Lãng Huy.
Cậu còn chưa kịp hỏi “Sao lúc nãy cậu nói linh tinh với thầy Chu”, cũng chưa kịp đề nghị “Hay là kể từ tuần này trở đi mình sẽ bắt đầu dạy kèm cho cậu vào mỗi chiều cuối tuần”, thì Tống Lãng Huy đã bảo “Mình phải về đoàn phim đây” rồi bay nhanh như gió biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Như vậy càng khiến Trần Trác thêm bức bối.
Cũng có thể là do cậu quá để tâm chuyện này cho nên diễn biến tâm lý của cậu chỉ toàn xoay quanh Tống Lãng Huy. Còn đối với anh thì đây chỉ là một tình tiết vặt vãnh được viết vài nét sơ sài không đáng quan trọng.
Khi Trần Trác trở về lớp thì tiết Ngữ văn đã bắt đầu được mười phút rồi. Cậu ngồi xuống ghế, bần thần nhìn chỗ trống của Tống Lãng Huy ở trước cậu mấy dãy.
Buổi trưa sau khi bảng điểm được phát ra thì cả lớp đều bu lại thành từng nhóm để thảo luận. Tuy các môn chính trị và lịch sử của Trần Trác không quá xuất sắc nhưng lần này các môn tự nhiên có độ khó cao nên chỉ cần nhờ một môn Vật lý cũng đủ để bù lại được thiếu sót các môn kia rồi. Trái với xếp hạng của cậu, tên của Tống Lãng Huy xuất hiện ở hàng dưới cùng trong bảng điểm, điểm Vật lý chỉ bằng một phần ba của Trần Trác.
Có mấy đứa con trai chun đến ngồi trước mặt Trần Trác, cười hệ hệ vào mấy đứa con gái kiếm Trần Trác xin cách giải bài Vật lý:
– Chậc chậc chậc, coi mấy bà kìa, bình thường chỉ mê mẩn Tống Lãng Huy, bây giờ mới biết lớp trưởng ưu tú rồi chứ gì… Mấy bà chỉ biết nhìn mặt con trai thôi, chỉ được cái mã bên ngoài thì có tác dụng gì đâu, thi Vật lý cũng chỉ được điểm, ngu hết chỗ nói.
Mấy đứa con gái đỏ bừng mặt đánh đập mấy thằng con trai, cả đám đuổi nhau chạy biến đi.
Trần Trác lại xem bảng điểm, điểm Vật lý của Tống Lãng Huy đúng thật chỉ có điểm, tổng điểm cũng nhờ Anh văn kéo lên.
Trần Trác nhớ tới cái hôm ở nhà Tống Lãng Huy, anh dùng biểu cảm hời hợt ngày thường để nói những câu này. Bây giờ bỗng nhiên cậu thấy thông cảm được một chút, cậu con trai được cưng như trứng từ nhỏ luôn bị mọi người mặc định là có cuộc sống suôn sẻ vô ưu vô lo, chắc cũng có rất nhiều điều không như ý mà người bình thường không hiểu được.
Như hiện giờ chẳng hạn, trong mắt cái đám con trai bình thường quàng vai bá cổ Tống Lãng Huy vòi anh dẫn tới phim trường gặp ngôi sao nữ, anh chẳng qua chỉ là một cái bình hoa di động.
Mà đa số mọi người đều thích “drama” này: Cậu con trai trên tivi tưởng chừng như không gì là không thể, rời khỏi ống kính cũng chỉ là một con búp bê không biết làm bài Vật lý.
Trần Trác nhận ra lối suy nghĩ của mình không giống mọi người. Từ nhỏ cậu đã học giỏi, cũng vì vậy mà có lòng tự tin của riêng mình, nhưng cậu chưa bao giờ cho rằng việc điểm thấp là một chuyện đáng xấu hổ. Giống như việc bạn không thể bảo rằng sao Mộc chắc chắn tốt hơn sao Thổ được, tụi nó chỉ không cùng quỹ đạo thôi mà.
Tối hôm đó khi ăn cơm Trần Trác đã chuyển tivi sang kênh nào có thật nhiều quảng cáo, quả nhiên gặp được gương mặt đầy đắc chí của Tống Lãng Huy trong cái quảng cáo nước ngọt kia. Lúc trước Trần Trác từng nghĩ, gương mặt đẹp như thế này mà đáng tiếc không biết làm bài tập Vật lý. Nhưng khi quảng cáo lặp lại hai ba lần, bỗng nhiên Trần Trác nghĩ khác, thần thái rạng rỡ thu hút như thế này, không biết làm bài Vật lý thì đã sao?
Đây là quỹ đạo của Tống Lãng Huy, bao nhiêu người đứng trước ống kính có khi còn chẳng lấy được điểm nữa là.
Đêm ngủ Trần Trác nằm mơ, trong mơ toàn là chai nước ngọt ấy.