Trần Trác từ chối suất tuyển thẳng đến trường ở Thượng Hải, cũng nộp đơn xin rút khỏi đội tuyển.
Thầy Chu gọi điện thoại cho Trần Khải Sinh, tan học về nhà bà của Trần Trác đang nghe điện thoại của Trần Khải Sinh. Trần Trác nghe thấy bà mình cao giọng quát lên:
– Mày dám nổi sùng với nó! Mày với Tần Nghệ chọn công việc này không lúc nào ở nhà tao không nói làm gì, bao nhiêu năm nay chúng mày không thấy mắc nợ con trai chúng mày thì thôi, lại cứ ép uổng nó. A Trác cũng là người lớn rồi, nó chọn cái gì nó tự lo được. Một năm chúng mày gặp con chưa được một tháng, bây giờ lại đòi quyết định cuộc sống của nó? Thôi, A Trác về rồi, mày nói chuyện đàng hoàng với nó đi đấy.
Trần Trác nhận lấy điện thoại, giành nói trước:
– Bố, con từ chối suất tuyển thẳng rồi, cũng bảo thầy là con sẽ không học lớp đội tuyển nữa, cũng có nghĩa là cuộc thi sang năm con sẽ không tham gia.
Có lẽ Lý Quyết nói rất đúng, thật ra bản chất của Trần Khải Sinh hiền như khúc gỗ, hoặc có lẽ là bị ảnh hưởng bởi những lời bà của Trần Trác nói, bên chỗ Trần Khải Sinh tắc tị một hồi, cười khan hai tiếng, không xung đột trực diện nữa:
– Vậy à, cơ hội tuyển thẳng lần này cũng bình thường thôi, không tham gia đội tuyển thì thi đại học bình thường cũng có thể học vật lý mà.
Trần Trác không muốn an ủi kiểu lừa mình dối người với bố mình nữa:
– Bố ơi, ý của con là con không muốn học vật lý nữa, dù bằng bất cứ cách nào thì con cũng không muốn.
Trần Khải Sinh bắt đầu cuống lên, nhưng sau khi phát hiện con trai mình không còn nghe lời dễ bảo như hồi còn nhỏ nên cũng không nói ra được gì, thế là chỉ bỏ lại một câu “Thời gian còn dài, con đừng cứng miệng như vậy”, sau đó cúp máy.
Trần Trác nhớ lại lời Lý Quyết nói, bố mình dành cả đời trong phòng thí nghiệm, đến cả dạy con thế nào cũng chả biết.
Trần Trác ngồi xuống sô pha xem tivi với bà một lúc, đột nhiên bà hỏi:
– Không học vật lý thật à?
Trần Trác cũng không muốn gạt bà, khẽ “Vâng” một tiếng, lại hỏi:
– Bà thấy không tốt ạ?
Bà vỗ lên tay cậu:
– Cháu cũng không còn là trẻ con, bà tin vào lựa chọn của cháu. Học vật lý như bố mẹ cháu chả bao giờ ở nhà, vứt cháu cho bà nuôi, hồi bé cháu đổ bệnh toàn khóc đòi bố mẹ, vì chuyện này mà lúc trước không ít lần bà cãi nhau với bố mẹ cháu rồi. Tụi nó bảo bất đắc dĩ mới phải thế, nhưng trên đời có ai lại không bất đắc dĩ đâu? Cháu bà không bất đắc dĩ à? Bà biết, nói lớn lao thì đây là cống hiến cho tổ quốc, nhưng tuổi tác bà lớn rồi, cũng phận phàm phu tục tử, không có hoài bão lớn lao đó. Bà chỉ hy vọng cháu sống vui vẻ, sau này có được một gia đình nhỏ hạnh phúc của riêng mình.
Trần Trác nghe mà cay cay sống mũi, cậu đưa ra quyết định này tính ra cũng chỉ vì bồng bột và nổi loạn của tuổi trẻ, bản thân cũng chẳng biết đúng hay sai. Thậm chí cậu cảm thấy về bản chất cậu chỉ không muốn lặp lại con đường bố mẹ đã đi, cũng không muốn tiếp tục bình thản chấp nhận số mệnh bố mẹ an bài. Bà yêu chiều cậu, lúc nào cũng cho rằng cậu làm đúng, nhưng dù sao cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, hoàn toàn mù mờ và đầy ắp âu lo với tương lai.
Bà thấy mặt cậu đượm tâm sự, bèn trêu:
– Cháu xem mấy đứa diễn viên trên vô tuyến bây giờ toàn nhuộm đầu xanh đỏ, A Trác nhà chúng ta đẹp trai hơn chúng nó nhiều. Không học vật lý cũng chả sao, cháu bà đi đóng phim còn được.
Trần Trác nghe tới đây đột nhiên muốn kể bà nghe về Tống Lãng Huy, nên cậu nói:
– Bạn học của cháu có một người đang đóng phim đó bà.
Bà nói:
– Bà biết rồi, là thằng bé họ Tống gì đó phải không, toàn gọi điện thoại tìm cháu thôi, trước kia đâu thấy cháu thân với người bạn nào như thế. Hồi nhỏ cháu chả thích chơi với mấy đứa khác, bà còn lo lắng lắm cơ, bây giờ A Trác nhà ta cũng có bạn rồi, tốt quá. Khi bà còn trẻ rất thích xem phim bố thằng bé ấy đóng, tên Tống Cảnh phải không, cậu ta cũng đẹp trai lắm. Hôm nào bà cũng sẽ xem thử phim thằng bé kia đóng, xem nó với bố ai đẹp trai hơn.
Trần Trác cười khì, lòng thầm nghĩ, sẽ có một ngày cháu đưa người thật đến trước mặt bà, cho bà tận mắt nhìn xem có đẹp trai không.
Phim điện ảnh của Tống Lãng Huy sắp quay tới phần cuối rồi, cuối cùng đoàn phim cũng dời phim trường về. Trong mắt thầy Chu thì bọn họ vẫn là quan hệ đôi bạn cùng tiến, gần đây Tống Lãng Huy hay xin nghỉ, nhưng điểm thi lại tăng đều đều. Thầy Chu đã quên khuấy đi những phút không vui vì chuyện Trần Trác rút khỏi lớp đội tuyển, thầy lấy bài thi của Tống Lãng Huy ra biểu dương Trần Trác nức nở. Sau khi giao cho Trần Trác bài tập và đề ôn của Tống Lãng Huy, thầy lại bổ sung thêm:
– Thằng bé Tống Lãng Huy này điền bảng phân ban là ban tự nhiên, có gì em khuyên trò ấy giùm thầy. Tuy điểm số của trò ấy có tăng lên nhờ sự giúp đỡ của em, nhưng học xã hội vẫn dễ thở với trò ấy hơn, với lại đến khi em lên lớp thì làm gì còn thời gian trông chừng trò ấy nữa.
Đến phim trường Trần Trác trao đổi lại chuyện này, Tống Lãng Huy hỏi:
– Học ban tự nhiên không phải tốt à?
– Thầy Chu thấy cậu học xã hội thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ cần nhìn vào điểm số cũng thấy các môn xã hội của cậu có ưu thế hơn.
Tống Lãng Huy chả quan tâm:
– Điểm cao hay thấp chẳng có nghĩa lý gì quá lớn với mình cả, qua trung bình là được rồi – Anh ngừng một lát mới bộc bạch lời trong lòng mình – Thật ra là mình muốn ở cùng cậu nhiều hơn. Nếu sau này cậu đi Đức học tiến sĩ thật mà mình lại không đi được thì sao đây? Cậu còn đến viện nghiên cứu nữa, mình biết, sẽ mất rất rất nhiều năm, với lại mình cũng không thích học chính trị đâu.
Trần Trác nhìn người trước mắt mình, nhủ thầm, mình đâu chỉ trông chừng cậu ấy đến lớp , mình sẵn lòng trông nom cậu ấy đến bảy chục tuổi luôn cũng được. Nhưng quyết định liên quan đến tương lai thì không thể xem như trò đùa, thế là cậu vẫn nghinh mặt:
– Vậy cậu phải đạt đủ điểm trung bình môn Lý, người nổi tiếng như cậu là điểm thi đại học sẽ được nhân dân cả nước biết hết luôn đấy.
Tống Lãng Huy thấy bộ mặt nghiêm túc của Trần Trác là muốn nhào tới hôn. Chuyện hôn nhau này Tống Lãng Huy học nhanh lắm, gần như là không cần thầy dạy cũng tự hiểu, chốc chốc là lại muốn thử nghiệm trên người Trần Trác. Anh vừa hôn vừa nói:
– Biết rồi ạ, thưa thầy Tiểu Trần.
Anh vừa gọi thầy là Trần Trác lại được nhắc nhở. Trần Trác đẩy nhẹ anh ra, mặt cả hai đều hơi hây hây, Trần Trác hỏi anh một câu quan trọng:
– Cậu đã đóng cảnh hôn với thầy giáo của cậu trong phim chưa vậy?
Tống Lãng Huy suýt quên mất mình từng dùng chuyện này để “tán” người ta, sau này khi gọi điện thoại báo cáo tình hình ở phim trường anh cũng tự động bỏ qua đoạn đó.
Thật ra cảnh này được quay từ tuần trước rồi, nghĩ tới ngoài đời mình đã được hôn người mình thích rồi nên trong phim Tống Lãng Huy cũng không có chướng ngại tâm lý gì lớn lắm, chỉ xem như công việc thôi. Anh chạm môi với nam chính xong, Tô Lịch cũng hiểu tuổi anh còn nhỏ nên không yêu cầu cao, có cảnh tượng đại khái là được, chỉ yêu cầu cả hai phải diễn cho tròn màn dạo đầu và màn kết thúc, diễn đúng cảm giác là qua. Phần sau còn có cảnh Tống Lãng Huy ban đêm nằm trên giường nhớ lại nụ hôn ấy để “tự an ủi”, nhưng thật ra khi quay thì rất mơ hồ, ống kính chỉ tập trung vào gương mặt anh. Đạo diễn dặn dò anh tạo nét hơi phóng đãng một tí, nhưng thấy anh vẫn còn nhỏ nên ngại nói nhiều. Khi quay đúng là Tống Lãng Huy có nhớ đến thầy, nhưng không phải là thầy trong phim, mà là thầy Tiểu Trần.
Bây giờ anh cũng không thể dối gạt cho qua chuyện được, đợi đến khi phim được công chiếu Trần Trác đi xem là biết ngay anh có cảnh hôn hay không, vì thế anh lí nhí đáp:
– Quay rồi.
Tống Lãng Huy lớn lên trong giới giải trí, đã quen với việc tách bạch giữa phim và đời thật, thỉnh thoảng xem mấy bộ phim cũ còn thấy bố anh diễn cảnh yêu đương với người phụ nữ khác. Nhưng anh cũng từng nghe nói là có một số người yêu của diễn viên không chịu nổi tình huống đó, vì thế nếu Trần Trác muốn nổi giận thì anh cũng đành chấp nhận chịu trận.
Trần Trác không nổi giận, thậm chí cậu còn chẳng thèm nói câu nào. Cậu chỉ đứng dậy, hôn Tống Lãng Huy thật thô bạo.
Bình thường lúc hai người hôn nhau thì đều là Tống Lãng Huy “chỉ đạo”, lâu dần Trần Trác cũng học được kha khá. Nụ hôn này có đôi chút phẫn nộ, dù cậu hiểu tính đặc thù trong công việc của Tống Lãng Huy, nhưng thiếu niên tuổi mới lớn nào chịu được người mình thương đi thân mật với kẻ khác đâu.
Hôn xong Tống Lãng Huy ấm ức giải thích:
– Mình biết cậu không thích chuyện này, nhưng mà… Bố mình nói lúc trước khi mới hẹn hò với mẹ mình, có một bộ phim hơi thoáng, mẹ mình ngang ngược nằng nặc đòi chia tay, sau này hai người đã ra quyết sách về phim có cảnh tình cảm, bố mình nhận một bộ thì mẹ mình sẽ nhận một bộ, như vậy cho công bằng. Thật ra mình thấy cái trò này ngốc nghếch ghê. Sau này hai người đó đều đóng phim chính kịch, cũng không còn những cảnh quay như vậy nữa. Nhưng bây giờ mình mới xem như là vừa bắt đầu sự nghiệp, mới đầu thì phải quay những cảnh này rồi, cậu đừng giận nhé được không?
Trần Trác cũng không phải người ngang ngược vô cớ, cậu cười chọc anh:
– Ý của cậu là mình cũng nên đi tìm ai đó để đóng cảnh hôn phải không?
Tống Lãng Huy toáy lên, chắc có lẽ anh mới là người ngang ngược. Lần này đổi thành anh chủ động sấn lên hôn, tuy lòng cuống quýt nhưng hôn vẫn dịu dàng. Chuyện như thế này làm nhiều sẽ thành nghiện, vui thì hôn, không vui thì hôn, nghe thấy đối phương nói gì không vừa ý mình thì cũng hôn. Dường như chỉ cần là người trước mặt mình đây là đủ rồi, hôn bao nhiêu lần cũng chẳng chán.
Thời tiết giữa xuân là lúc dễ chịu khoan khoái nhất, hai chàng thiếu niên lặng lẽ hôn nhau trong phòng nghỉ. Mọi thứ thật ấm áp và trong sáng làm sao. Người trước mắt mình đây tốt như thế, không muốn chia sẻ với người khác dù là một tí tì ti. Tống Lãng Huy nói:
– Cậu hôn mình là được rồi.