Trần Trác ở phim trường gần một tháng rồi, chỉ có một đợt cuối tuần về Bắc Kinh. Máy bay vừa hạ cánh, vẫn còn đang lăn bánh trên đường băng thì Tống Lãng Huy đã gọi tới hẹn cậu đi ăn.
Trần Trác chỉ có thời gian nửa ngày ở đây thôi, lại còn có một cái hẹn khác đã xếp từ lâu rồi nên đành phải dời sang lần sau.
Tống Lãng Huy nghe thấy cậu từ chối mà cảm xúc vẫn không biến đổi gì quá nhiều, chỉ khẽ thở dài:
– Tiếc cho đống cà ra () mới được vận chuyển tới quá đi.
() cà ra: hay còn gọi là cua đại áp, là một loại cua nước ngọt bắt nguồn từ Trung Quốc, thường được nuôi ở hồ Dương Trừng, sau này du nhập sang các nước khác.
Mùa thu đương nhiên là mùa đẹp nhất để ăn cua, nhưng ngày mốt Trần Trác phải quay về phim trường rồi, quay bộ này sợ là phải tới đầu đông mới xong. Hai người mà muốn cùng ăn cua đúng mùa với nhau thì chắc phải đợi mùa thu sang năm. Khi Trần Trác đợi lấy hành lý chợt nghĩ tới câu “Đáng tiếc quá” của Tô Lịch hôm bữa. Bỏ lỡ cua đúng mùa và chia tay người mình thương thời trẻ, chẳng qua cũng chỉ được gói gọn bằng một câu “Đáng tiếc quá”.
Tống Lãng Huy cúp điện thoại, nhưng anh cũng không thấy buồn bã lắm. Anh biết thời gian Trần Trác về Bắc Kinh eo hẹp, còn anh thì lại chẳng có thân phận đặc biệt gì để được liệt trong danh sách ưu tiên của Trần Trác. Khoảng thời gian Trần Trác ở phim trường, ngày nào Tống Lãng Huy cũng theo dõi sát sao mọi động thái trên các trang tin tức giải trí. Đúng lúc gần đây anh cũng không quay phim, ngày nào cũng có cả tấn thời gian tìm kiếm Trần Trác trên Weibo. Thỉnh thoảng có mấy người hâm mộ đăng ghi chép về buổi ghé thăm phim trường, Tống Lãng Huy đều đổi sang tài khoản phụ rồi lén lưu bài lại. Đến cả chuyện Trần Trác về Bắc Kinh cũng không phải do Phương Dĩ Minh tiết lộ, mà là anh tìm được thông tin chuyến bay của các minh tinh từ bên phe chợ đen, cũng từ đó mà anh biết ngày mai Trần Trác sẽ phải quay về phim trường.
Dĩ nhiên Tống Lãng Huy biết hành vi lén lút này không phải thượng sách, vì mục tiêu của anh là muốn quay lại làm người yêu của Trần Trác chứ không phải là trưởng fanclub, có âm thầm cất bao nhiêu công đi nữa thì cũng không thể để cho Trần Trác biết được. Ngày hôm qua anh còn cố ý đặt cua hết trơn hết trọi, định dùng lí do thích hợp để phát triển tình cảm, nhưng đâu có ngờ máy bay còn chưa kịp dừng hẳn thì Trần Trác đã từ chối anh rồi. Tống Lãng Huy gọi điện cho Chương Nhân Ỷ, gửi hết cua ngon cho bố mẹ, nghĩ một hồi lại lấy điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản phụ lướt Weibo, lưu lại hai tấm hình của Trần Trác mà người hâm mộ đến đón đã chụp được.
Người Trần Trác sắp gặp là Lý Quyết. Về sau Lý Quyết đã học vật lý theo lẽ dĩ nhiên, cũng vào được viện nghiên cứu hàng đầu cả nước, chuyên phụ trách việc phóng vệ tinh. Công việc của Lý Quyết thường phải ở trạm phóng ở Tây Bắc, năm thì mười họa hai người mới cùng có thời gian rảnh ở Bắc Kinh, cuộc hẹn này xét về tình hay về lý thì cũng không nên khước từ.
Hai người hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ gần viện nghiên cứu Lý Quyết đang làm việc, vị trí hẻo lánh cho nên thưa người, phần lớn khách hàng đều là nhân viên của viện nghiên cứu, chẳng ai quan tâm hứng thú gì tới người nổi tiếng cả. Trước giờ Trần Trác không quen được mọi người chú ý quá nhiều, cũng không thích đi gặp bạn mà cũng phải giấu giấu giếm giếm, nhưng cũng may thái độ của cậu với truyền thông rất nhũn nhặn, đánh giá trong giới cũng tốt, vì thế đám thợ săn ảnh cũng biết giữ khoảng cách hợp lý. Đương nhiên có một điều Trần Trác không biết đó là ở giai đoạn trung gian này đã được Tống Lãng Huy nhờ Phương Dĩ Minh đánh tiếng trước.
Tin đồn Trần Trác định yêu đương hẹn hò Tống Lãng Huy biết thì đương nhiên người khác cũng sẽ nghe ngóng được. Trần Trác không ngờ khi Lý Quyết gặp mình, mới hai ba câu đã giới thiệu đối tượng cho mình. Anh bảo trong viện nghiên cứu có một đồng nghiệp mới vào trông rất được.
Trần Trác cũng không từ chối thẳng thừng:
– Sư huynh à, gầy đây em bận quay phim quá. Dù anh có hẹn người ta giúp em thì chắc lịch hẹn phải sang tới năm sau luôn đấy.
Lý Quyết biết cậu không có hứng thú mấy, bèn chọc:
– Không sao, bình thường cậu ta cũng toàn ở trạm phóng thôi, hai đứa làm Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp một lần cũng được.
Trần Trác sợ bị hiểu nhầm thành Vương Bảo Xuyến gìn giữ tiết hạnh (), đành phải giải thích:
– Không phải em không muốn gặp đâu, hay là thế này đi, chừng nào phim quay xong em trở về thì chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm.
() Vương Bảo Xuyến: một nhân vật dân gian, được biết tới với tấm lòng thủy chung, giữ gìn tiết hạnh suốt năm trong lúc chờ chồng tòng quân trở về.
Trần Trác tự răn mình, đến cả Tống Lãng Huy còn trở về làm bạn với cậu thì quen thêm một người bạn mới cũng không quá khó.
Lý Quyết và cậu đều không phải người có nhiều bạn, quan hệ giữa hai người có thể duy trì từ lúc học đội tuyển đến bây giờ cũng đã là hay lắm rồi. Lý Quyết theo thói quen kể cho cậu nghe những dự án trong công việc, lĩnh vực học thuật có động thái gì mới, Trần Trác bèn ngắt ngang:
– Sư huynh à, anh nói mấy chuyện này em cũng không hiểu đâu.
Nghiên cứu lý luận mênh mông vô bờ, đã mấy năm trời Trần Trác không đụng vào, giờ ngoài dạy kèm cho mấy đứa nhỏ ở nhà mỗi khi tết đến xuân về thì những chuyện khác cậu chỉ là dân nghiệp dư thôi. Trần Khải Sinh cứ thấy cậu giảng bài cho mấy đứa nhỏ là cơn tức lại trào ngược lên, ông luôn cho rằng con mình đáng lẽ ra là nhà vật lý học tương lai, thế mà bây giờ chỉ biết làm mỗi bài Vật lý cấp ba. Nhưng trái lại, mấy cô mấy dì thân thích chả thể nào hiểu nổi sự bực dọc của Trần Khải Sinh, bác gái của Trần Trác hay bảo: “Chú còn gì không vừa lòng nữa hả? Mấy người làm vật lý sao mà nổi tiếng được như A Trác? Đồng nghiệp trong cơ quan bọn chị ngưỡng mộ thằng bé lắm, hỏi nhờ chị xin ký tên, còn định giới thiệu con gái nhà họ cho A Trác nhà mình nữa đấy.”
Gặp Lý Quyết xong thì Trần Trác còn phải về công ty một chuyến. Mục đích chủ yếu cậu về Bắc Kinh cũng là vì chuyện này. Công ty định cho cậu nhận một chương trình truyền hình thực tế, cá nhân Trần Trác không đồng ý nên cậu muốn trình bày suy nghĩ của mình trước lãnh đạo.
Ấy thế mà người “lãnh đạo” công ty cử ra nói chuyện lại chính là Khâu Khải. Trần Trác gặp được hắn ta thì thả lỏng hơn nhiều, biểu cảm trông cũng nhẹ nhõm, cười bảo:
– Anh Khâu, em còn tưởng sắp phải đánh một trận chiến ác liệt chứ, anh tới thì đơn giản quá rồi, em thật sự không muốn nhận chương trình này đâu. An An cũng không nói rõ với em, sớm biết anh là người chịu trách nhiệm thì em đã chẳng cần về Bắc Kinh làm gì.
Người khác thì có thể không hiểu cậu nhưng Khâu Khải thì chắc chắn là hiểu. Thậm chí Trần Trác còn cảm thấy với tính cách của mình mà lên chương trình thực tế thì chỉ tổ phản tác dụng. Khâu Khải vẫn định thuyết phục cậu:
– Tuy bây giờ em ngày càng nhiều người hâm mộ, nhưng em cũng tạo khoảng cách quá lộ liễu với công chúng. Bao nhiêu người làm diễn viên, đến cả ngoài đời thật cũng phải diễn, còn em thì chỉ tạo cảm giác cho mọi người rằng em chỉ xem đây là một cái nghề.
Đánh giá này với Trần Trác còn là khiêm tốn. Cậu có thái độ nghiêm túc với diễn xuất nhưng không hoàn toàn ham mê nó. Nếu nói đến đam mê, có khi còn chẳng bằng Tống Lãng Huy năm mười sáu mười bảy tuổi nữa là.
Trần Trác nói:
– Em vẫn giữ suy nghĩ của mình. Trong năm nay công ty muốn em nhận thêm phim em không ý kiến, hoặc là công ty phải bồi thường vi phạm hợp đồng vì đã từ chối chương trình này em cũng đồng ý gánh sẻ.
Khâu Khải không làm khó cậu nữa, đây cũng là kết quả mà hắn từng đề cập với cấp trên:
– Thật ra công ty không hài lòng khi em không phối hợp với họ, nhưng xét thấy em vừa nhận được giải nên lần này coi như cho qua. Nhưng rất có khả năng sẽ còn lần sau, lần sau sau nữa, đến lúc đó người tới nói chuyện không phải là anh, và kết quả cũng sẽ không giống như lần này nữa đâu.
Trần Trác gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Trước khi đi Khâu Khải gọi cậu lại, hỏi:
– Tống Lãng Huy còn tìm em không?
Trần Trác không nghĩ nhiều, thành thật đáp:
– Hôm nay anh ấy hẹn em đi ăn, nhưng em không có thời gian nên không đi nữa.
Trần Trác đứng ở cửa, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Khâu Khải. Hắn ta bảo:
– Em… nhớ chú ý, đừng quá thân thiết với cậu ta.
Trần Trác đoán bên trong còn uẩn khúc gì đó, ví dụ như Khâu Khải lo ngại bộ phận quan hệ công chúng sẽ báo cáo lên cấp trên. Nhưng chuyện kết bạn là chuyện riêng của cậu, chuyện giữa cậu và Tống Lãng Huy sau này ra sao cũng không để người khác can thiệp. Cậu không trả lời trực tiếp, cũng không truy hỏi nguyên nhân, chỉ nói:
– Ngày mai em có chuyến bay sớm, em về trước đây.
Một mình Khâu Khải ngồi trong phòng họp hết mười lăm phút đồng hồ, trên mặt nồng nặc lo lắng và cáu kỉnh.
Trần Trác tự lái xe về nhà, trên đường WeChat có nhận được thông báo kết bạn mới, ba chữ “Tống Lãng Huy” to chình ình. Trong lúc đợi đèn đỏ, Trần Trác bấm chấp nhận.
Khi hai người còn hẹn hò thì vẫn chưa phải là thời đại của WeChat, những cuộc trò chuyện ngày xưa vẫn còn lưu trên QQ.
Tống Lãng Huy gửi lời mời kết bạn xong lại nhấp vào từ khóa tìm kiếm trên Weibo. Sau đó anh nhìn thấy một fan ruột của Trần Trác mà anh theo dõi đặc biệt đăng một tấm ảnh mờ nhòe, đi kèm là dòng chữ: “Hôm nay chị tui bắt gặp Tiểu Trần đi ăn với bạn nè, thế là chị ấy chụp ảnh gửi tui liền. Không biết người bạn này là gì của Tiểu Trần, cả hai đều đẹp trai quá thế (nói nhỏ: tui thấy đẹp đôi quá!), mọi người xem thôi đừng chia sẻ, cho Tiểu Trần nhà ta ít không gian riêng tư.”
Rất nhiều fan không ghi rõ tên thần tượng của mình để tránh bị người ngoài tra ra, nếu không nhờ trước đó Tống Lãng Huy thấy hình đón máy bay của cô gái này nên mới theo dõi thì chắc anh cũng bỏ lỡ mất rồi.
Tống Lãng Huy phóng lớn hết cỡ tấm hình, nhận ra người bạn này có vẻ là Lý Quyết. Trong lúc nhất thời, hàng đống suy nghĩ linh ta linh tinh trồi lên, nhưng anh không có tư cách yêu cầu Trần Trác ưu tiên mình trước Lý Quyết, cũng không có gan đi hỏi hai người họ có phải đã dệt nên câu chuyện tình cảm mới hay không. Vi thế việc đầu tiên mà anh làm là bình luận một câu “Cực! Kỳ! Không! Hợp!”, sau đó chặn luôn tài khoản của bà fan ruột này.
Anh thoát Weibo, tìm một tấm cà ra gửi cho Trần Trác.
Trần Trác đang lái xe nên không coi điện thoại. Hai mươi phút sau về đến nhà, trong lúc đi thang máy thì xem được tin nhắn khó hiểu này, trên ảnh là một đàn cà ra, cậu trả lời một dấu chấm hỏi.
Tống Lãng Huy trả lời rất nhanh, trong lúc đó thang máy đi từ tầng một lên tầng hai mươi hai.
“Cà ra ở hồ Dương Trừng nhiều vô kể.”
Anh lại đang gõ chữ tiếp.
“Không gặp được em thật tiếc quá chừng.”