Ngày đầu tiên của học kỳ hai, Tống Lãng Huy đem quà từ nam bán cầu về cho Trần Trác. Hai người vẫn chưa kịp chuyện trò về kỳ nghỉ Tết thì đã có bạn học khác sấn tới hỏi Tống Lãng Huy:
– Tiểu Tống Tiểu Tống, nghe nói cậu lại nhận phim mới hả, là tác phẩm của đạo diễn đại tài Tô Lịch phải không?!
Gần đây đúng là trên các diễn đàn tin tức đều thảo luận về chuyện này, nói Tống Lãng Huy sắp đóng phim điện ảnh của Tô Lịch. Với địa vị trong giới của Tô Lịch, ai cũng cảm thấy Tống Lãng Huy còn trẻ tuổi mà đã có cơ hội hợp tác với đạo diễn gạo cội trong nghề chẳng qua chỉ là “ta mượn sức gió để bay lên trời” mà thôi.
Tống Lãng Huy không trực tiếp thỏa mãn trí tò mò của chúng bạn, chỉ nói:
– Cậu cứ đợi xem tin tức thì biết thôi.
Đợi tụi kia tản đi hết, Trần Trác mới lên tiếng:
– … Cậu lại sắp đi đóng phim nữa à?
Câu này của Trần Trác cũng không phải muốn trách móc gì, chỉ là đã quen với Tống Lãng Huy cuối học kỳ trước đi học tan học đúng giờ quy định như học sinh bình thường rồi, giờ mới chợt ý thức được ngoài nhiệm vụ học tập thì anh vẫn còn một thân phận khác.
Tống Lãng Huy giải thích rất chân thành:
– Thật ra trước đó bố mẹ mình có bảo là lên cấp ba đừng nhận phim hay hoạt động gì khác nữa, vì nếu tiếp tục diễn mấy vai học sinh tuổi nổi loạn cũng chẳng có gì hay ho. Nhưng lần này là tác phẩm của Tô Lịch, mình biết mọi người đều cho rằng đây là nhờ nể mặt bố mẹ mình, nhưng thật ra trước mặt đạo diễn Tô bố mẹ mình không đến mức nói những câu như vậy. Nhiều diễn viên trẻ mới vào nghề ba bốn năm mà chỉ được làm diễn viên quần chúng trong phim của chú ấy thôi. Chú ấy bằng lòng chọn mình là báu lắm rồi, mình không muốn để lỡ.
Trần Trác gật đầu, bảo:
– Mình hiểu rồi, cậu cố gắng lên nhé.
Giống như cậu lúc mới chớm nghĩ “chia tay” vật lý vậy, một mặt ý thức được đây là giới hạn của mình, mặt khác lại không muốn lặp lại cuộc đời của bố mẹ. Mà Tống Lãng Huy lựa chọn đứng trước ánh đèn flash như bố mẹ anh thật ra cũng chẳng thoải mái là bao, huống hồ chi Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ lại đứng ở một nơi cao như thế.
Quả nhiên sau khai giảng một tuần, Tống Lãng Huy đã xin nghỉ một tháng. Cuối tuần anh gọi điện thoại cho Trần Trác nói sắp sửa đi trải nghiệm cuộc sống nông thôn. Giờ cơm tối, khi ông của Trần Trác chuyển kênh tivi có lướt ngang qua kênh giải trí, đúng lúc họ cũng đang nói về chuyện này. Phim điện ảnh của Tô Lịch luôn được chú ý ngay từ khi lễ khai máy bắt đầu, chỉ trong ba giây ngắn ngủi ông nội dừng kênh, khuôn mặt của Tống Lãng Huy đã lướt vội qua màn hình.
Thật ra khi Tống Lãng Huy không ở trường thì cuộc sống của Trần Trác cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng qua là sau giờ học đội tuyển thì không phải ở lại thêm hai tiếng nữa thôi. Trong lớp hay có mấy đứa con gái mua tạp chí giải trí, truyền thông cũng theo dõi sát sao tiến trình quay của bộ phim này, ngặt nỗi công tác bảo mật quá tốt nên non nửa tháng rồi vẫn chưa ai biết kịch bản như thế nào.
Thứ Sáu tan học, thầy Chu gọi Trần Trác lên văn phòng, ngoài mấy việc chung của lớp thì còn hỏi tình hình học tập của cậu dạo này, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một xấp đề ôn:
– Là thế này, thầy thấy em với Tống Lãng Huy khá thân thiết với nhau, học kỳ trước hai đứa còn là đôi bạn cùng tiến, sự giúp đỡ của em mang lại hiệu quả vô cùng rõ rệt… Tối qua bố mẹ trò ấy có hẹn ăn cơm với ban giám hiệu nhà trường, bố Tống Lãng Huy bảo ở trong đoàn phim trò ấy học chỉ được bữa đực bữa cái, cuối tuần này em giúp thầy mang xấp đề này cho Tống Lãng Huy, hôm đó đoàn phim đi lấy cảnh ở trường sư phạm gần nhà em đó.
Trần Trác không phản đối sự bất hợp lý trong cách thu xếp này, cậu gật đầu đồng ý.
Thầy Chu đưa danh thiếp của trợ lý Tống Cảnh cho cậu, bảo cậu liên lạc hẹn thời gian với địa điểm trước. Trần Trác nhủ bụng, có khi Tống Cảnh còn chưa nói với con trai chuyện đưa bài tập này ấy chứ.
Trần Trác hẹn người trợ lý vào chiều thứ Bảy, trường sư phạm không xa nhà cậu lắm, đoàn phim mượn một tòa nhà đã bỏ hoang trong đó. Khi Trần Trác đến thì người trợ lý đã đợi dưới lầu rồi. Nói là trợ lý chứ cũng có tiếng nói trong giới, nhưng thái độ khi gặp Trần Trác thì rất khách sáo:
– Đúng là làm phiền con quá, Lãng Lãng đang trang điểm trên lầu, hay là chú dẫn con lên để con đưa bài cho nó nhé. Con cứ lấy cái danh hiệu nhất trường ra để đe nẹt nó, chứ là chú thì có khi mới quay người là nó quăng bài đi luôn ấy chứ.
Phòng trang điểm trên lầu ba, vừa rẽ ở hành lang là có thể nghe thấy tiếng ồn ào của mấy cậu con trai rồi. Khi Trần Trác và người trợ lý đến nơi thì thợ trang điểm đang đánh mắt cho Tống Lãng Huy, còn anh thì đang nhắm tịt. Trợ lý định gọi Tống Lãng Huy nhưng thợ trang điểm giơ tay ra dấu “suỵt”, sợ anh nghe tiếng lại nhúc nhích lung tung phải đánh lại từ đầu. Trợ lý hiểu ý, cùng Trần Trác đứng đợi ở cửa.
Tống Lãng Huy phải ngồi im nhưng miệng thì không ngậm được. Trong phòng trang điểm còn có một hai cậu con trai cũng đang trang điểm. Trần Trác không quan tâm đến giới giải trí lắm nhưng cũng có thể nhận ra hai cậu này chắc cũng là đời thứ hai của minh tinh nào đó. Một đứa mở miệng hỏi:
– Lão Tống à, thành thật khai báo đi, bị đưa đến trường điểm ông rầu sắp thúi ruột rồi phải không.
Tống Lãng Huy không dám cựa quậy mạnh, chỉ ậm ờ đáp “Không đến nỗi.”
Nhưng mà hai tên kia vừa nghe thế thì kích động hơn, một tên không thèm trang điểm nữa mà soài người sang bên cạnh Tống Lãng Huy:
– Đừng nói là ông bị tẩy não, trở nên đam mê học tập rồi đấy nhé?
Trần Trác có thể nghe ra được, trong logic của đám người này, đam mê học tập là một chuyện hoạt kê.
Cậu tưởng Tống Lãng Huy đã không còn đến mức kháng cự chuyện học nữa rồi, học kỳ trước những lần Tống Lãng Huy chủ động yêu cầu muốn tiến bộ hơn cũng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ anh lại bảo:
– Khùng, ông mới đam mê học tập đấy Trang Phi Dư. Ở đó đứa nào cũng như con robot vậy, học một mình thì không nói làm gì, còn đòi giúp đỡ bạn bè cùng tiến bộ nữa chứ.
Câu này khiến “robot” Trần Trác đứng ngoài cửa hơi bị lúng túng. Nếu như lát nữa vào giới thiệu bản thân, Trần Trác chỉ e mình sẽ bị mọi người quan sát như con thú trong vườn bách thảo vậy. Cậu không giận, chỉ hơi buồn và thất vọng thôi. Cậu tưởng Tống Lãng Huy sẽ cho ra một câu trả lời khác cơ, nhưng anh lại trở về làm cái con búp bê xinh đẹp không não, không biết làm bài Vật lý.
Chú trợ lý đứng bên cạnh cũng khó xử, Trần Trác đưa tài liệu cho chú:
– Phiền chú đưa tài liệu cho Tống Lãng Huy, ba giờ con còn lớp phụ đạo.
Chú trợ lý đuổi theo, gọi “Này, cậu bé”. Trần Trác chỉ vẫy tay chứ chẳng buồn ngoái đầu lại.
Khi chú trợ lý cầm xấp đề về phòng trang điểm thì Tống Lãng Huy đã xong rồi, thấy chú vào anh cất tiếng chào hỏi:
– Chú Kỷ, lúc nãy chú hô hoán gọi ai thế?
Mặt Kỷ Phong quàu quạu, đưa đề sang trước mặt anh chứ không thèm nói gì.
Tống Lãng Huy hồ nghi lật ra coi:
– Cái gì đây chú? Đề ôn thi tháng của trường con? Chú lấy ở đâu ra vậy?
– Nãy bạn con mới đem tới đấy, ngay cái lúc con bảo bạn ở trường toàn là robot.
Thật ra Tống Lãng Huy đã đoán được phần nào, nhưng lại sợ đoán chơi thành thật:
– Bạn nào vậy chú?
– Hình như tên Trình Trác () thì phải.
() Trình Trác đọc là /zheng zhuo/, Trần Trác đọc là /zhen zhuo/, chữ Trác đồng âm nhưng viết khác.
Tống Lãng Huy không đính chính cách đọc của chú, anh vội vàng chạy bổ ra hành lang, nhưng đã không còn thấy ai nữa. Anh lại phi nhanh xuống dưới lầu, nhưng tòa nhà này cách cổng lớn quá xa, đến cả bóng lưng Trần Trác anh cũng chả thấy đâu.
Anh thấy hoang mang khôn xiết. Gặp được rồi thì thế nào? Chẳng lẽ đuổi theo giải thích những lời vừa nãy không phải thật lòng ư, liệu Trần Trác có tin anh không? Hay anh phải phân bua rằng anh chỉ “đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, lăn lộn trong cái giới này lâu, đương nhiên anh không thể xử sự ngây thơ đơn thuần như một học sinh cấp ba bình thường được.
Trước khi quen biết Trần Trác, bạn bè của anh chỉ toàn là đám nhóc tì nhà sao như thế này thôi, không phải tụi nó cảm thấy việc học hành chăm chỉ là sai, nhưng tụi nó luôn cho rằng người học hành chăm chỉ không cùng một thế giới với tụi nó. Tống Lãng Huy chơi với tụi nó lâu, vì sợ anh “gần mực thì đen” nên Tống Cảnh mới ép anh học ở trường thực nghiệm. Lo lắng của Tống Cảnh không phải là không có duyên cớ. Ví dụ như hôm nay, khi Tống Lãng Huy gặp tụi Trang Phi Dư thì tụi nó đang chia sẻ với nhau chỗ nào bán ma túy.
Thật ra Tống Lãng Huy cảm thấy mình là người theo trường phái nửa vời. Anh không hẳn thích cách sống của tụi Trang Phi Dư, nhưng cũng không thể nghiêm túc như học sinh cấp ba bình thường giống Trần Trác. Có lúc ở trước mặt Trần Trác, anh cảm thấy cậu quá thẳng thừng, quá non trẻ, nhưng khi chơi với tụi Trang Phi Dư vắt mũi chưa sạch giả làm người lớn thì lại cảm thấy tụi nó không đứng đắn.
Tống Lãng Huy hoài nghi người bị khùng là bản thân mình.
Anh không nghĩ Trần Trác sẽ giận. Con người Trần Trác hình như không bao giờ biến chuyển cảm xúc thái quá, câu nói bá láp vừa rồi của anh cũng sẽ không kích nổ được cậu, cùng lắm là Trần Trác sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa thôi. Giống như lúc mới quen biết nhau vậy, Trần Trác sẽ đi học lớp đội tuyển của cậu ấy, thảo luận bài học với Lý Quyết, tan học về nhà sẽ không xem tivi, không xem tạp chí giải trí, Tống Lãng Huy sẽ không có một gam cơ hội nào để xuất hiện trong cuộc đời cậu.
Điều này khiến anh cảm thấy chán nản hơn cả Trần Trác tức giận hay là bản thân anh bị bẽ mặt trước tụi Trang Phi Dư.
Trên bờ vực sắp mất đi người bạn mang tên Trần Trác, Tống Lãng Huy đột nhiên nhận ra mình không muốn đánh mất người bạn này, không muốn một chút nào.