Mahoutsukai no Konyakusha

chương 4 (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sleepy Rabbit

--------------

[Chào mừng cậu, Agedilus ]

Cậu ấy lại đến dinh thự Adina cùng chú Lancent sau vài hôm kể từ lúc cậu chữa lành cho ngón tay của tôi. Và cũng từ lúc đó, cậu ấy đã không còn giấu mái tóc đen của mình trước mọi người ở dinh thự Adina như trước nữa. Tôi không bao giờ chán khi phải ngắm mái tóc đen óng đấy cả cậu ta hết. Dù cho đôi khi nó khiến tôi cảm thấy nhớ về cái thế giới 『cũ』mà tôi sẽ mãi mãi không trở lại đó được nữa, nó tạo cho tôi vài cảm giác khó xử thế nào ấy.

Bạn có thể nói đó là bệnh nhớ nhà. Nó thật hoài niệm nhưng cũng thật đau đớn làm sao. CHo dù tôi không ghét gì thế giới 『mới』này, nhưng tôi không thể nào vơi đi được nỗi nhớ nhung khi vẫn còn nhiều thứ khiến tôi luyến tiếc ở thế giới 『cũ』kia. Cậu trai tóc đen ấy đã đưa 『tôi』trở về chính mình.

Cậu ta có nhận ra điều đó không? Hay đó chỉ là sự vô tình mà thôi? Tôi vẫn không biết được câu trả lời. Nhưng khi tôi hỏi cậu ấy để tôi chạm vào mái tóc đen nhánh đấy của cậu, cậu lại ngoan ngoãn để tôi làm vậy dù cậu vẫn đang rất bối rối và sợ hãi. Khi lướt ngón tay trên mái tóc đấy, có gì đó xuất hiện trong tôi, nhưng nó lại thật khiến trái tim tôi trở nên ấm áp.

「Cậu Agedilus—」

「Cô có thể gọi tôi là….」

「Hm?」

Và khi tôi chải tóc cậu ấy, và gọi tên cậu- cái tên mà sẽ khiến tôi líu lưỡi dù cho có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa- cậu ấy lập tức đáp lại. Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, cậu cũng quay lại và nhìn tôi qua đôi vai nhỏ bé ấy.

Cậu trả lời 「Cô có thể gọi tôi là Edi.」

Nó khiến tôi mất một thời gian để hiểu ý cậu ấy là gì- Edi

「Cậu Edi, nhỉ?」Tôi nghiêng đầu hỏi.

Cậu trả lời bằng giọng nhẹ nhàng phủ định điều tôi nói 「Cô không cần phải gọi tôi bằng Cậu đâu.」

「Vậy – Edi thôi, đúng chứ?」

Cậu gật đầu. Và từ lúc đó, một ngọn lửa đã cháy bừng trong tôi. “Edi” là tên gọi tắt của Agedius. Tôi biết cậu ấy rất trân trọng cái tên ‘Agedilus’ mà người bố nuôi yêu quý của cậu, chú Lancent đã cho cậu. Và dù vậy, cậu ấy vẫn muốn tôi gọi cậu là Edi.

Và cũng từ lúc đó tôi đã nhận ra, đối với cậu ấy, tôi là “đặc biệt”. Tôi là một ngoại lệ duy nhất với một chú thú nhỏ luôn thù địch mọi người xung quanh trừ người bố nuôi của cậu, một người mà cậu ấy sẽ luôn có thể hạnh phúc mỗi khi ở bên. Làm sao mà tôi lại không nhận ra ư? Nếu bất cứ ai dám hỏi câu đó thì mời bước ra đây mà xem đi. Và nếu muốn đánh nhau á, tôi đây này.

Trong lúc tâm trí tôi đang vẩn vơ, tôi đã gọi tên cậu ấy lần đầu tiên, khuôn mặt tôi vô thức tạo nên một nụ cười hạnh phúc.

[Edi.]

[...Hả?]

[Mình chỉ thử thôi.]

Cậu quay mặt đi, im lặng trước những gì tôi nói. Lén nhìn thoáng qua, đó không phải là hành động lạnh lùng gì, chỉ là cậu ấy quá xấu hổ không biết phải giấu ở đâu mà thôi.

Và cũng từ đó, tôi đã nhanh chóng quen với tên gọi Edi ấy của cậu.

Cậu ấy trông người lớn hơn so với tuổi hay ngoại hình của câu, và quãng thời gian được ở cùng với cậu ấy rất vui...Không, phải nói là rất thoải mái mới đúng chứ. Không phải là chúng tôi thân nhau lắm hay gì đó đâu. Chẳng qua chỉ là những đứa trẻ khác không dám lại gần đây mỗi khi mà cậu ấy tới thôi, nhưng cũng nhờ đó mà tôi cảm thấy ít trách nhiệm về nghĩa vụ của mình.

Cậu ấy không nói nhiều, cũng không cười hay khóc gì cả. Nhưng được ở bên cậu ấy, tôi lại được giải thoát khỏi hình tượng “người chị cả” , và điều đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Thật không hay khi nói điều đó nhỉ, nhưng tôi chưa bao giờ bất cẩn làm phiền cậu ấy như những đứa trẻ khác hết và chúng tôi hầu như dành hết thời gian để đọc sách cùng nhau. Tôi có thể nói là chúng tôi có chung một cảm giác khi cậu ấy chưa bao giờ tỏ vẻ chán nản gì cả.

Nếu tả chúng tôi lúc này thì tôi nghĩ là: Best Friend Forever nhỉ. Và từng lúc tôi càng nhận ra, chúng tôi đã đang trong mối quan hệ ban bè ấy rồi, có lẽ là từ lúc tôi gọi cậu ấy là “Edi”. Nhưng mà, dù cho có nói chúng tôi là bạn, chỉ có một thứ chúng tôi cùng làm hằng ngày- đọc sách cùng nhau và để tôi chải tóc cậu ấy.

Ở thế giới này, ai cũng sẽ hiểu rõ lí do vì sao bọn trẻ không dám lại gần dinh thự Adina mỗi khi có mặt cậu ấy. Điều này là tự nhiên mà thôi.Thậm chí đến đứa em ba tuổi của tôi cũng vô thức cảm nhận được ý nghĩa của tóc đen là thế nào. Đó có thể là lí do mà em ấy không bao giờ dám lại gần cậu ấy trừ khi có tôi ở bên.

Ngay cả cậu em trai đã quen với chú Lancent của tôi còn như vậy, thì chắc tôi không cần phải nói những đứa trẻ đến từ các gia đình không có mối quan hệ nào với các ma pháp sư sẽ phản ứng thế nào đâu nhỉ.

Có một lần chúng tôi đi ngang qua một đám trẻ và nó rất kinh khủng. Nó cực kì kinh khủng luôn đấy. Trong khi những đứa trẻ khác đang khóc lóc, sợ hãi khi nhìn thấy cậu ấy, thì tất cả những gì cậu ta làm chỉ là lãnh đạm đứng đó, vô cảm, lặng im nhìn. Tôi đã nghĩ rằng “sẽ tốt hơn nếu như cậu ấy khóc”, nhưng không có gì xảy ra cả, tôi nhớ là khi đó tôi còn cảm thấy tức giận khi cậu không chịu khóc.

Nếu như cậu ấy khóc, tôi sẽ có thể ở bên an ủi cậu ấy đến khi cậu thỏa mãn. Nhưng tại sao, cậu lại cứ đứng đó mà không làm gì cả, cứ vô cảm lặng im, để lại tôi loay quay nắm chặt lấy tay cậu. Nhưng dù không có chuyện gì mới xảy ra với bọn tôi, bàn tay của cậu ấy thật ấm áp, nó khiến trái tim tôi trở nên bối rối và khiến tôi không thể thốt ra được lời nào khác ngoài tên cậu.

Và câu chuyện đó chính là câu trả lời cho việc tại sao chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau mỗi khi cậu ấy tới. Giá như mình có thể tiến thêm chút nữa nhỉ…

Hai năm trôi qua trong chớp mắt.

Chúng tôi đã có- đáng lẽ đã có- một tình bạn đẹp. Cậu ấy không còn gặp tai nạn nào với bọn trẻ từ hôm đó nữa và cũng không có gì khác thay đổi. Chúng tôi cứ lặp đi lặp lại những công việc thường ngày như trước.

Chúng tôi cũng có làm vài công việc khác ngoài đọc sách cùng nhau nữa đấy. Dù không nhớ rõ hôm đó là ngày nào, nhưng kì lạ là tôi lại nhớ chính xác chúng tôi đã làm gì hôm ấy.

Ngay từ đầu, cậu ấy đã luôn cố gắng tránh ánh mắt của mọi người xung quanh và thường xuất hiện ở dinh thự Adina bởi việc chú Lancent cũng rất bận rộn trong công việc pháp sư hoàng gia và không muốn để cậu ấy lại một mình. “Tóc đen” không phải là thứ đáng để mà khoe ra cho công chúng- Cậu bé đó đang trong một tình huống khó khăn khi không một ai dám chăm coi cậu trừ chúng tôi ra hết. Có vẻ như cha mẹ của tôi đã hứa với chú Lancent rằng sẽ chăm sóc tốt và cung cấp đầy đủ cho cậu ấy những thứ mà chú Lancent không thể.

Và ở giữa những chuỗi ngày đấy, ngày hôm đó thật là lạ khi cậu ấy không tới dinh thự Adina- mà là tôi đi đến dinh thự Lancent để chơi với cậu. Agedilus chào đón chúng tôi và dẫn tôi đi đến vườn thảo dược của cậu. Hôm đó trời đã sang xuân, và không chỉ cây cỏ trong ngôi nhà kính ở trong khu vườn mà còn cả vô số những bông hoa đang thi nhau khoe sắc.

「Tuyệt quá đi! Chú Lancent làm hết việc này sao?」

「Đúng vậy. Ở đây hầu hết là cây thảo dược.」

「Chúng còn được làm thuốc nữa sao, đã vậy còn rất đẹp nữa chứ.」

Tôi nhớ rõ là chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện như thế trong khi cùng nhau đi dạo khắp khu vườn. Tôi cứ mãi đi theo cậu ấy, rồi đột nhiên cậu chui qua những cây hoa lớn và rồi tôi nhận ra, chúng tôi đang ở chỗ đất ở một góc nhỏ phía khu vườn.

「Đây là gì vậy...?」

「Vườn của tôi….」

「Thật ư!」

Không phải là không có lí do gì mà tôi đột nhiên tăng giọng của mình lên đâu nhé. Không cần biết chú Lancent đã hướng dẫn cậu ấy thế nào, nhưng khu vườn này thực sự là thứ mà không phải đứa trẻ chín tuổi nào cũng làm được đâu các bạn biết chứ. Và giữa những cây thảo dược và những cây hoa, chỉ có một loài hoa thu hút ánh nhìn của tôi nhất.

「Những bông hoa màu vàng này là cây chua me đất có phải không?」

Được bao bọc bởi vô số những thân cây màu đỏ và bị ẩn mình dưới hàng trăm cánh hoa, một bông hoa màu vàng năm cánh đang lặng lẽ nở rộ bên dưới. So với những bông hoa rực rỡ kia thì có hơi bất công một chút- nhưng đó có lẽ là lí do vì sao bông hoa màu vàng đấy lại nổi trội hơn tất cả. Cậu ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi để ý đến nó, nhưng khi tôi cúi xuống và nhẹ nhàng chạm vào nó, cậu ấy cuối cùng cũng chịu mở miệng.

「Ừ. Dù chỉ là cỏ, nhưng nó vẫn có thể làm thuốc được..」

「Thật sao, cây này cũng là thuốc luôn ư? Mình chỉ biết cây này sống dai lắm thôi.」Tôi nói, sử dụng những kiến thức từ tôi『trước』

Cậu ấy gật đầu. Tôi cũng biết cây chua me đất là thế nào đấy chứ, nó thuộc chi họ cỏ, nhưng nghĩ rằng nó cũng có thể được dùng làm thuốc….

「Phải rồi Edi, cậu có biết cây chua me đất tượng trưng cho thứ gì không?.」Tôi hỏi khi bỗng đột nhiên nhớ về ý nghĩa của các loài hoa. Mà hình như cậu ta còn chưa biết ý nghĩa loài hoa là thứ gì nữa kia.

Tôi đã vô tình tìm được một cuốn sách về ý nghĩa các loài hoa trong thư viện của bố tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngôn ngữ sinh học cũng có thể xuất hiện ở thế giới này. Và cứ như thế, tôi lại càng tìm ra nhiều thứ quen thuộc ở thế giới 『cũ』của mình, và cứ mỗi lần như vậy tôi lại luôn rơi vào trạng thái khó xử các bạn biết chứ.

「Mỗi loài hoa đều có ý nghĩa của riêng nó. Dù cho có là cỏ đi chăng nữa, nhưng anh chàng này vẫn mang một ý nghĩa của riêng mình cậu biết chứ? 」

Không hẳn là tôi biết rõ tất cả, nhưng ở cuộc sống 『cũ』, 『người mẹ』『trước』của tôi đã sai tôi đi xử lí hết đám cây hoa chua me đất ở trong vườn. Và thế là tôi sẵn tiện đi tìm hiểu nó và vô tình tìm được ý nghĩa của nó luôn.

「Ý nghĩa hoa chua me đất, để tớ nhớ xem nào… Niềm vui, lòng nhân hậu, và…」

Đúng vậy, vẫn còn một ý nghĩa nữa. Tôi nghĩ nó rất đáng yêu đấy, nhưng nói ra thế này thì có hơi xấu hổ một chút. Đôi mắt màu bình minh của cậu cứ nhìn chăm chú đến tôi như thể đang thúc dục tôi nói tiếp, nhưng tôi liền làm ngơ nó đi và cười.

「Và, umm, xin lỗi nhé. Mình quên mất khúc sau rồi.」

「……thế à.」

「Ừm.」

Chủ đề về hoa kết thúc, và sau đó chúng tôi cùng đi thưởng thức bánh và trà ở mà chú Lancent đã chuẩn bị cho, cùng nhau đọc sách y như những lúc ở dinh thự Adina.

Tôi sẽ nói lại lần nữa, trong suốt hai năm ở bên cậu ấy, không phải là chúng tôi không gặp rắc rối gì. Nhưng dù vậy, chúng tôi lại luôn có những chuỗi ngày hạnh phúc và bình yên.

--Và chắc chắn là bởi việc đó, tôi đã thiếu cảnh giác

Đó là khi tôi bị dính vào một tai nạn bởi sức mạnh của cậu ấy.

Không, nói “bị dính vào” là sai mất rồi. Nếu hỏi tại sao, thì đó hoàn toàn là do tôi mà ra cả. Một sai lầm mà tôi sẽ luôn phải hối hận đến cuối đời.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy có thể đọc được cuốn sách đó, chứ đừng nói gì đến việc đem nó ra thực hành. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ sai lầm của tôi mà thôi, và khi chính cái sai lầm đó xảy ra, mọi thứ đều đã quá muộn.

Cuốn ma đạo thư cấp cao đó có thể tồn tại trong căn nhà bởi đó chính là ngôi nhà của Quản lí Ma Đạo Thư. Sau tất cả, đó là thứ mà chúng tôi đáng lẽ không nên động vào khi ấy, nhưng chỉ tôi đã bỏ qua mọi thứ chỉ vì tính ích kỉ muốn đóng vai một người chị cả trước nỗi sợ cậu ấy đang từ từ vượt xa tôi. Mặc cho tuổi cơ thể của chúng tôi như nhau, nhưng tuổi đời bên trong thì lại khác: một người lớn và một đứa trẻ. Đó là lí do mà tôi không thể chịu thua, bởi nếu chuyện đó xảy ra, nó sẽ là một nỗi nhục nhã với tôi.

Tôi đã mang cuốn sách đấy từ thư viện của bố mình, cứ nghĩ rằng sẽ ổn nếu như mình chỉ tò mò một chút. Và khi chúng tôi mở cuốn sách đấy ra, vào chương về hỏa thuật, hình ảnh một con diễm thú đập vào mắt tôi.

Có bốn loại ma thuật tồn tại trên thế giới này, cụ thể là: Ma thuật mang nhiều hạn chế nhất, ma thuật của bản thân mình; Tinh linh Thuật sử dụng ma thuật từ những Linh Thú; Quang thuật sử dùng sức mạnh của những vị thần; Hắc thuật sử dụng sức mạnh của những con quỷ.

Đối với Tinh linh thuật, các Linh thú luôn ẩn mình dưới con mắt loài người và sẽ chỉ hiện ra khi cần thiết. Không phải bất kì pháp sư nào cũng có thể triệu hồi được một Linh thú cấp cao mà sẽ vâng lệnh mình, phải nói đó là một công việc gần như bất khả thi ở thế giới này.

Nhưng tôi đã không biết điều đó, tôi đã hoàn toàn bị hút hồn bởi vẻ đẹp của con Diễm thú và lẩm bẩm 「Ma thuật thực sự rất tuyệt nhỉ,」như thể đó là điều rất tự nhiên, nhưng khi đó nó chả khác gì một ngòi nổ cả. Tay tôi ngưng lật sang trang mới, và cậu ấy, vẫn cứ im lặng ngồi đấy, và đột nhiên gọi to tên tôi.

「Filmina.」

「Có chuyện gì vậy?」

「Cô muốn thấy nó không?」

Liệu khi đó tôi đã nhận ra chưa? Đôi mắt mang màu bình minh đấy trở nên hoàn toàn nghiêm túc như đang báo một điềm gì đấy. Có lẽ tôi đã nhận ra rồi. Tôi chắc chắn mình đã nhận ra rồi. Nhưng tôi lại chẳng biết mình nhận ra điều gì. Đó là lí do tôi gật đầu và đáp không chút chần chừ. Tất nhiên rồi.

Mọi người có thể đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi đấy. Lập tức, một con Linh thú khổng lồ tự bọc quanh mình một ngọn lửa rực rỡ xuất hiện, được triệu hồi và tạo ra nhờ ma lực của cậu ấy. Nhưng tiếc thay, cậu bé đã triệu hồi con quái vật đấy không hề có chút sức mạnh thật sự nào, bởi lẽ đó, con Diễm thú lập tức lao đến tấn công cậu bé ấy. Tôi liền nhảy tới và hét lên.

[EDI!!--]

Truyện Chữ Hay