Mahoutsukai no Konyakusha

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sleepy Rabbit

--------------

Tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu câu chuyện của mình ở đây, kể lại nó y như những gì mà tôi đang làm- như thế này này.

Tên của tôi là Filmina Veer Adina, con gái đầu lòng nhà Adina, một gia đình quý tộc với chức vụ vừa đủ cao để có thể sống trong thủ đô. Nhưng nếu bạn không muốn nhớ những thông tin này thì thôi.

Tôi không có ý nói những thứ khó hiểu như 「Đó thực chất là tên 『Hiện giờ』của tôi, không phải là tên 『tôi trong quá khứ』của mình 」. Tôi chỉ nói nó không liên quan gì đến câu chuyện mà tôi muốn kể mà thôi.

Có vẻ như các bạn đã hiểu rồi nhỉ. Không cần phải hỏi đâu - không nghi ngờ gì nữa, tôi đã được trải nghiệm một việc gọi là đầu thai.

Đầu thai- hay còn được hiểu là sinh ra một lần nữa. Trong quá khứ, tôi từng sống ở một hành tinh gọi là Trái đất, ở một đất nước có tên Nhật Bản, sinh ra trong một gia đình rất đỗi bình thường và lớn lên như một cô gái bình thường. Tiện nói thêm, tôi vừa mới bước sang tuổi ba mươi đấy.

Bộ tôi đã quên mất mình là ai rồi sao? Không đâu, làm sao mà tôi có thể quên được. Tôi làm sao có thể quên được sự thật rằng tôi đột nhiên bị cho thôi việc hồi cao điểm của đợt thị trường việc làm bị đóng băng do suy thoái kinh tế. Tôi dừng việc tìm kiếm việc làm sau vài năm, và trong khi đang đi trên đường một mình vào ban đêm thì tôi gặp một tên giật túi. Liệu tôi có sai không khi đã phản kháng quá mức, không chịu buông túi xách của mình ra? Và cuối cùng tôi bị kéo lê trên đường bởi một chiếc xe hơi và chết như thế. Đó chính là『tôi』ở kiếp trước đấy.

Tôi được chuyển sinh đến thế giới này mà không biết gì về 『tôi』cho đến năm ba tuổi. Tôi bị mắc một dịch bệnh và bị sốt cao, suốt cả một tuần lòng vòng giữa ranh giới giữa sự sống và chết. Thậm chí đến cả người bố luôn giữ một khuôn mặt lạnh khi làm trong Ban quản lí Ma Đạo Thư ở cung điện với nickname “Smiles” cũng phải thú nhận rằng 「Đó là lần duy nhất mà bố đã sợ chết khiếp luôn đấy」. Chúng tôi vẫn nói về chuyện đó cho đến bây giờ, và tôi có thể nói đó là một thời điểm chuẩn hơn bao giờ hết.

Đúng vậy, bởi cơn sốt đó, tôi đã vô thức nhớ ra 『tôi』. Khi nằm rên rỉ trong những cơn ác mộng bởi cơn sốt, tôi tuyệt vọng suy nghĩ và chấp nhận 『tôi』trở thành một phần của chính mình. Nếu mà tôi không làm vậy, thì chắc chắn tôi đã bị nuốt chửng bởi 『tôi』và trở nên điên loạn.

Và thế là vào năm ba tuổi, khi đã chiến thắng được 『tôi』của ba mươi tuổi kia, thì cơn sốt cũng theo đó mà đi. Làm tốt lắm tôi ơi.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra sau đó, và tôi ba tuổi bỗng nhiên biến thành bản thân mình và trở thành tôi sau này, thế đấy. Tôi nhận ra thế giới này là nơi mà thường được gọi là thế giới giả tưởng trong kiếp trước của tôi, một thế giới của kiếm và ma thuật.

Đúng vậy, thế giới giả tưởng, một thế giới không chỉ có trong giấc mơ của những đứa trẻ, mà đến cả người lớn cũng phát cuồng vì chúng.

Khi tôi biết mình được tái sinh vào thế giới này, tôi-- có hơi xấu hổ một chút -- đã trở thành một con ngốc. Tôi cứ nghĩ mình là người được chọn, và gần như gây ra hàng đống hiểu lầm khủng khiếp. Tôi xin nhấn mạnh cái từ 『hầu hết』ở đây nhé. Và tôi buộc phải chấp nhận rằng, dù tôi có muốn hay không, thì tất cả cũng chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.

Một đứa trẻ được tái sinh và giữ được kí ức của kiếp trước. Nếu như bạn nhìn thoáng qua, thì việc này nghe như chuyện tôi sẽ được nổi tiếng khắp trên thế giới vậy, nhưng thực sự thì chẳng có gì xảy ra với tôi hết. Dù tôi có hỏi lí do tại sao bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì sự thật vẫn không thay đổi. Tôi chỉ là một đứa trẻ ba tuổi bình thường không hơn không kém mà thôi. Đúng vậy, vào những ngày đó, tôi chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi. Những khi mà tôi cố gắng sử dụng kiến thức từ kiếp trước của mình, thì mọi chuyện đều chẳng đâu vào đâu cả, và khi đó, tôi luôn luôn thất bại.

Lấy một ví dụ nhé, tôi từng nhắm tới việc trở thành một đứa trẻ thần đồng khi tôi còn nhỏ, tôi đã cố gắng đọc lấy một cuốn ma đạo thư.

Bố tôi, người đã nuôi lớn và chăm sóc tôi, một người luôn cần cù trong Bộ quản lí Ma Đạo Thư, luôn là người nằm trong hàng ngũ những quan chức chính phủ tài giỏi nhất. Và nhờ vậy, nhà chúng tôi sở hữu những cuốn ma đạo thư rất giá trị, và khi tôi cố đọc chúng thì sao?

Tất nhiên là tôi không thể rồi. Tôi chỉ mới có kiến thức về bảng chữ cái ở đây, hơn nữa, đống đó còn được viết bằng những chú ngữ ma thuật cực kì khó hiểu thế nên cỡ tôi làm sao mà đọc được. Không hề có thứ tiện lợi như 「Chữ viết ở thế giới 『cũ』 là ngôn ngữ ma thuật ở đây đâu!」. Tiếng anh từng là điểm mạnh của tôi 『cũ』, nhưng trong thế giới thì nó có ích gì cơ chứ?

Khi tôi ngồi xuống, ôm đầu trước những cuốn ma đạo thư tôi không thể đọc, người vú của tôi đã mắng tôi 「Đừng có phá nữa!」

Và thế là sau đó, tôi tự nhủ với mình rằng hãy thử một thanh kiếm xem sao. Và không cần nói cũng biết việc này thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả vụ cố đọc ma đạo thư.

Ban quản lí Ma Đạo Thư không thuộc bộ phận quân sự mà là thuộc bộ phận công công, thế nên không cần thiết phải có một thanh kiếm ở đấy. Nhưng bố tôi là người yêu thích kiếm thuật, nên ông ấy đôi khi cũng có luyện kiếm ở trong sân vườn. Tôi lấy thanh kiếm giả của bố ra, nó rất to và nặng so với cánh tay của một đứa trẻ ba tuổi, và tôi bắt đầu vung vẩy nó. 「Tiểu thư Adnia đang làm gì đó?!」và bị vú của tôi la rầy thêm một lần nữa.

Người bố hay nuông chiều mỉm cười cay đắng và nói, 「Con bé giống anh quá nhỉ?!」trong khi mẹ tôi thì nhướng mày lo lắng 「Filmina đúng là một đứa trẻ hiếu động...」

Sau những chuyện trên, chắc các bạn đang nghĩ tôi sẽ nhắm đến một câu chuyện cheat nào đó hay một dàn harem ngược nhỉ. Đương nhiên là không rồi. Tôi làm sao có đủ quyết tâm và can đảm để làm việc đó cơ chứ. Ngoại hình của tôi cao lắm là trên nửa trung bình, còn tâm trí tôi lại là của một phụ nữ ba mươi. Dù tôi đã được chuyển sinh sang thế giới khác, nhưng mấy chuyện như thế lại quá vớ vẩn với tôi.

Sau mọi chuyện, tôi đã lớn lên như thế đấy. Cảm giác khó chịu khi bên trong mình đã hơn 30 giờ đây đã bị lờ đi bằng 「Chỉ là một cô bé đang trong tuổi mới lớn hiếu động quá thôi .」. Điều này chắc chắn là nhờ vào công việc của bố tôi, Ban quản lí Ma Đạo Thư, như cái tên đã nói, ông quản lí ma đạo thư. Gia đình Adina đã làm việc đó từ rất lâu rồi và ông là đời thứ 14 đảm nhận công việc này.

Quản lí sẽ sử dụng những phương pháp đặc biệt để sao chép những cuốn ma đạo thư được yểm phép và họ sẽ phải bảo vệ những cuốn ma đạo thư cũ đó- Một vị trí không quá đặc sắc nhưng cũng không hề đơn giản chút nào phải chứ. Nhưng đó là là một nghề cao quý mà đến cả đức vua cũng phải để ý đến.

Quản lí Ma Đạo Thư đời thứ 15 tiếp theo không phải là tôi mà là đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi của tôi

Fernan. Biết được điều đó khiến tôi cảm thấy hơi… À xin lỗi, tôi hơi lạc đề rồi thì phải.

Dù sao đi nữa, đến cuối cùng. mọi người xung quanh tôi đều chỉ coi tôi trông có vẻ trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa khác bởi theo tôi nhớ thì tôi lúc nào cũng bị chôn vùi trong đống sách hết. Và thế là tôi cứ tiếp tục hành động như thế, dần dần, những nỗ lực của tôi cuối cùng cũng đã được đền đáp.

Là một đứa trẻ bên ngoài, nhưng lại là một người lớn (dù chưa tới khoảng nửa trung niên) bên trong. Tôi sẽ nói rõ luôn nhé: Tôi cực kì nổi tiếng hồi còn nhỏ luôn đấy. Nhưng khi nhìn lại, thì việc đó cũng chỉ là tự nhiên mà thôi.

Mọi chuyện đều có lí do cả đấy, khi đó tôi là một hình mẫu rất lí tưởng của một người lớn: nói tóm lại thì, tôi rất bình thường và không thể hiện những phẩm chất xấu. Lí do chính là tôi 『người lớn』nhất trong đám trẻ cùng lứa.

Tôi luôn ân cần với mọi người, cho bọn họ những lời khuyên mà họ muốn, khen khi họ làm tốt một việc gì đó 「Cậu tuyệt thật đấy!」hay an ủi khi họ mắc lỗi lầm 「Sai cũng không sao đâu nè, cậu nhìn xem, tớ cũng đâu có giỏi việc này lắm đâu đúng không, hay là chúng ta sẽ cùng luyện tập nhé?」

Tôi bắt chước cách nói của mẹ mình, vì thế nên tôi ngày càng mạnh mẽ tách ra khỏi bản thân mình hơn bên trong. Nhưng so với những người cùng lứa với mình, tôi có thể nói là tôi đã làm khá tốt đấy chứ.

Tôi vinh dự nhận lấy trọng trách trở thành một người chị cả của những đứa trẻ này, và không làm gì hơn ngoài việc giám sát chúng khi chúng tôi tổ chức tiệc trà ở nhà mình. Nhất là khi cùng chạy đi chơi, khuyên nhủ, hay đọc sách cùng nhau (đây là sở trường của tôi đấy, tôi không nói quá đâu). Sau tất cả, tôi là một đứa trẻ thật tuyệt vời đúng chứ.

Truyện Chữ Hay