Thứ Tư, Thứ Năm và Thứ Sáu, tình hình trong và ngoài các quốc gia không có chuyển biến gì đặc biệt.
Dường như có một quãng nghỉ trong cuộc đối đầu trường kì giữa Tatsuya và Edward Clark trong giai đoạn này.
Nhưng cùng lúc đó, âm mưu của Raymond vẫn đang tiến triển sau lưng họ.
Dương lịch, thứ Bảy, ngày 15 tháng Sáu, tại một vùng ngoại ô Hoa Kì, Bắc Mỹ, thành phố Dallas, bang Texas.
Viện nghiên cứu Hạt gia tốc Quốc gia được đặt tại đây, với trang thiết bị là máy gia tốc hạt tuyến tính cỡ siêu lớn với tổng chiều dài lên tới 30km.
Từ rạng sáng, xung quanh máy gia tốc hạt này đang tiến hành chuẩn bị cho một thí nghiệm bí mật.
Nội dung của thí nghiệm này là tạo ra và làm bay hơi lỗ đen siêu nhỏ dựa trên Thuyết Chiều Thứ Nguyên Bên Kia.
Lần gần nhất một thí nghiệm tương tự được tiến hành là vào tháng Mười Hai năm 2095, nhưng mục đích lần đó là để tìm manh mối về ma thuật chuyển đổi vật chất thành năng lượng.
Nhưng lần này, tấm bia mà họ nhắm đến không phải là quan sát năng lượng được tạo ra từ sự bay hơi của lỗ đen siêu nhỏ nữa.
Thậm chí, việc cấu tạo thành công một lỗ đen vĩ mô cũng không quan trọng.
Thử nghiệm bí mật ngày hôm nay là để tìm ra những “đặc vụ bí ẩn” có thể xuất hiện.
Tuy nhiên, đối với các nhà khoa học, nhận được sự cho phép thực hiện lại thí nghiệm này sau một thời gian dài là cơ hội vô cùng quý giá.
Họ đang cháy bừng lên nhiệt huyết như những con nghiện khoa học, bởi chẳng ai muốn lãng phí nó.
Nhằm đối phó với các “đặc vụ bí ẩn”, không chỉ đơn vị tình báo mà cả đơn vị chống khủng bố cũng có tham gia.
Đó là các ma pháp sư trực thuộc STARS dưới sự chỉ đạo của Bộ Tổng tham mưu.
Nếu thực sự những đặc vụ đó xuất hiện, họ chắc chắn sẽ có ma thuật rất cao.
Đây cũng là lý do chỉ có STARS trong khi các đơn vị khác không tham gia, vì chiến lược này đã được bên phía STARS đề xuất ngay từ đầu.
『Jack, có hoạt động bất thường nào không? 』{Biệt danh của Jacob}
『Không có gì bất thường, Chỉ Huy. Vẫn chưa có “đặc vụ bí ẩn” nào xuất hiện. 』
Chỉ huy đơn vị số ba của STARS, Đại Úy Alexander Arcturus đã có mặt tại phòng bảo an để theo dõi toàn bộ quá trình xảy ra trong phòng thí nghiệm.
Người ông đang nói chuyện là Trung Úy Jacob Regulus, lớp nhất đẳng tinh, thành viên của đơn vị số ba.
Regulus hiện đang ở trong phòng điều khiển máy gia tốc và quan sát phạm vi xung quanh nhằm phát hiện các hành vi đáng ngờ.
『Tôi hiểu rồi. Tiếp tục theo dõi. 』
『Yes, Sir. 』
『Chỉ Huy. 』
Ngay lập tức khi Arcturus bỏ bộ đàm xuống, một thành viên thuộc lớp chòm sao tiến đến.
Tổ chức STARS được phân chia thành các lớp theo thứ tự giảm dần, bao gồm lớp thứ nhất, lớp thứ hai, lớp chòm sao, lớp hành tinh và lớp vệ tinh.
Hệ thống phân cấp này tách biệt với hệ thống quân hàm, nên vẫn thường xảy ra tình huống một sĩ quan trẻ tuổi thuộc lớp chòm sao nằm dưới sự chỉ huy của một sĩ quan cao cấp thuộc lớp hành tinh.
『Chuyện gì vậy? 』
Arctusrus nhanh chóng đáp lại cấp dưới, đề nghị anh ta tiếp tục.
『Có bằng chứng nào cho thấy phía Nhật Bản liên quan đến vụ của Trung Úy Fomalhaut không? Thành thực mà nói, tôi vẫn không thể tin được các đặc vụ Nhật Bản lại mạnh mẽ đến mức độ đó. 』
Mối nghi ngờ dấy lên như vậy là do sự chậm chễ phát sinh của thí nghiệm, khi đến tận giai đoạn này vẫn chưa thấy có gì bất thường.
Các thành viên thuộc lớp chòm sao đã bảo vệ Viện nghiên cứu Hạt gia tốc Quốc gia được một thời gian.
Họ đã ở đây trong những ngày trước khi buổi thí nghiệm thực tế bắt đầu.
Chính xác thì họ tập trung từ Chủ Nhật tuần trước.
Và cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa thấy bất kì dấu hiệu nào về kẻ thù, nên có hoài nghi âu cũng là điều dĩ nhiên.
『Năm ngoái, quân đội Nhật Bản đã tạo rađội quân pháp sư nhân tạo dưới hình thức người máy sử dụng parasite. 』
Để tránh cấp dưới xuống tinh thần, Arcturus đành phải tiết lộ một vài thông tin có mức độ bí mật tương đối thấp.
『Vũ khí dạng người sử dụng kí sinh trùng sao? 』
『Tôi nghĩ là có thể. Mặc dù về mặt lý thuyết thì chưa chắc chắn, nhưng đúng là có khả năng quân đội Nhật Bản có tham gia vào vụ Trung Úy Fomalhaut. 』
Tuy nhiên, có một sự hiểu lầm đằng sau lý luận của ông.
Tạo ra vũ khí hình người sử dụng parasite ban đầu là một phương pháp cải biến của kĩ thuật Shikigami – ma thuật thao túng đối tượng, khiến chúng hoạt động như một cơ thể sống.
Nhưng Shikigami và linh hồn nhân tạo chỉ có thể di chuyển cơ thể vật chất, chứ không thể phát động ma thuật.
Ngoài ra, chúng cũng không thể nắm quyền kiểm soát cơ thể vật lý bằng cách sử dụng não bộ điện tử được.
Vì lý do đó, nếu sở hữu parasite, khái niệm này có khả năng sẽ trở nên thực tiễn.
Nói cách khác, họ phải sử dụng parasite lên vũ khí trước khi hoàn thành một bước, thay vì phát triển vũ khí rồi mới sử dụng parasite.
Không chỉ có hiểu lầm này, mà tất cả những “giả thuyết” khác mà Regulus đã truyền đạt lại cho Arcturus và Chỉ huy Căn cứ Walker, thông tin đều bị sai lệch và thêm thắt nhiều “tình huống” khác nhau.
Và họ tin chắc rằng các “Đặc vụ Nhật Bản sẽ lại can thiệp” vào đợt tái thí nghiệm lỗ đen siêu nhỏ lần này.
『Là vậy sao…thứ lỗi cho tôi! 』
Thành viên thuộc lớp chòm sao này cũng không nghi ngờ gì trước những “giả thuyết” sai sự thật vừa được nêu lên.
Trong khi đó, vẫn chưa phát hiện nhân vật khả nghi nào bước vào phòng thí nghiệm.
Không, chính xác hơn thì không phải là “chưa phát hiện”, mà chỉ đơn giản người đó không bị coi là “đáng ngờ”.
Bởi vì nhân vật này có huy hiệu cao cấp trực thuộc Cơ quan Khoa học Quốc gia, nên âu cũng là lẽ thường tình.
Đó là Raymond Clark, cậu đã sử dụng quan hệ với cha mình và đến đây với tư cách một nhân viên tạm thời, chứ không đơn giản chỉ là vị khách mời thuần túy.
Cậu đang quan sát quá trình hoạt động của máy gia tốc hạt từ sân thượng tòa nhà văn phòng Viện nghiên cứu.
Chính Raymond là người đã bịa ra câu chuyện về những đặc vụ Nhật Bản vốn không hề tồn tại, biến nó thành điều kiện tiên quyết để thực hiện lại thí nghiệm nguy hiểm này.
Nhằm tạo ra một đội quân cho cuộc chiến với Tatsuya trong tương lai, Raymond quyết định đem parasite đến Thế Giới này một lần nữa.
Cậu lợi dụng khát khao trả thù của Regulus, người luôn không đồng tình với quyết định hành quyết tàn nhẫn đối với người bạn thân Fomalhaut của ông.
Raymond đã sắp đặt tất cả một cách hoàn hảo, để rồi đi tới thời khắc này nhờ sự phẫn nộ trong tim người đàn ông tên Regulus.
Chỉ bằng cách sử dụng một vài “gợi ý” nho nhỏ, Regulus đã hành động đúng như những gì Raymond mong đợi.
Regulus và Arcturus là ma pháp sư, vượt trội hơn rất nhiều so với cậu, nhưng cuối cùng họ đều bị xoay như những con rối trong vở kịch do Raymond viết.
Những ma pháp sư ưu tú của STARS, những người mà sức mạnh của cậu không bao giờ có thể tiếp cận được, giờ lại đang tấu hài trên sân khấu do cậu tạo ra.
Raymond đến tận đây để được xem buổi biểu diễn do cậu đạo diễn từ hàng ghế VIP.
Tuy kết thúc của vở hài kịch này khó có thể cười được, nhưng nội dung cũng khá là sâu sắc, và cậu phải tận mắt xác nhận điều đó xảy ra.
Ngoài ra, theo dõi mọi chuyện qua Hliðskjálf quá buồn tẻ, nên đối với Raymond, xem trực tiếp vẫn luôn thú vị hơn.
Thỏa mãn cơn tò mò và cảm giác như thể vừa gặt hái được một thành tựu to lớn, đó là những gì mà cậu muốn.
Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều thực sự bận rộn, bởi đây là cơ hội hiếm có nên họ rất tập trung.
Không có ai khiển trách Raymond vì chỉ đứng thưởng quan, tay vịn lan can mà ung dung trên sân thượng cả.
11 giờ sáng, thời điểm dự kiến bắt đầu buổi thí nghiệm đã đến.
STARS sẽ không tham gia trực tiếp vào quá trình thí nghiệm.
Regulus ngồi trong phòng điều khiển máy gia tốc, cũng không can thiệp.
Ngay từ đầu, Regulus đã không muốn can thiệp.
Ông không hề quan tâm dù cho thí nghiệm này có thành công hay thất bại.
Suy cho cùng, tất cả những gì ông muốn là tìm ra người đã dụ Fomalhaut vào cái bẫy này.
Ông nghĩ rằng chính những đặc vụ bí ẩn đã đẩy thí nghiệm đến kết quả sinh ra parasite.
Nếu tóm được họ, Regulus có thể tìm ra tổ chức của những người đó và tiêu diệt nó.
Ông thực sự tin là vậy.
Trong khi Regulus vẫn đang mải theo dõi xem có nhân vật nào hành xử đáng ngờ không, thì các nhà khoa học đã đưa ra lệnh khởi động máy gia tốc hạt.
Cỗ máy bắt đầu hoạt động, tiêu thụ nguồn điện khổng lồ.
Một chùm proton được nội xạ vào cả hai đầu máy, được gia tốc cho đến khi chúng va chạm vào nhau.
Thí nghiệm kết thúc ngay lập tức.
Họ có thể lặp lại các tiến trình cho đến khi thu được dữ liệu cần thiết, nhưng sau khi lần chạy đầu tiên thực hiện, họ không tiến hành lần thứ hai.
Không có vấn đề gì với máy gia tốc, mà chính xác hơn là thí nghiệm đã thành công ngay trong lần thử đầu tiên.
Ngay lập tức sau khi nghe thấy giọng nói của vị khoa học gia thông báo bắt đầu thí nghiệm, trong căn phòng điều khiển máy gia tốc, tầm nhìn của Regulus được bảo phủ bởi một màu tối tăm.
Trong khoảnh khắc đó, ông nghĩ rằng tòa nhà bị mất điện.
Nhưng sự hồ nghi này chỉ kéo dài một lúc.
Khoảnh khắc tiếp theo, Regulus cảm thấy cơn đau dữ dội lan đến, một cảm giác vô cùng ngột ngạt.
“Thứ gì đó” đang xâm chiếm “ông”.
“Thứ gì đó” đang cố gắng tiến vào bên trong “ông”.
Nhưng, không phải là về mặt vật lý.
Trực giác của Regulus cho rằng thứ đó không nhắm vào cơ thể vật chất.
Song, cơn đau này cũng hoàn toàn khác so với những đòn tấn công ma thuật can thiệp tinh thần ông đã từng gặp trong huấn luyện.
Nếu Regulus là một người phụ nữ có kinh nghiệm, ông chắc chắn sẽ so sánh điều này với cơn đau khi bị “phá trinh”.
Nhưng Regulus là đàn ông.
Ông không thể tưởng tượng được điều gì khác để so sánh với nỗi đau khủng khiếp này. [note10721]
Không chỉ cố để xua tan sự đau đớn, mà còn là những cảm xúc xấu xa đang tràn vào, Regulus vận tất cả sức mạnh ông có để trục xuất “thứ đó” ra.
Regulus không có bất kì khả năng nào về ma thuật hệ can thiệp tinh thần, và ông cũng không biết cách kiểm soát cơ thể khi tâm trí đang được sử dụng để điểu khiển tay chân.
Thay vào đó, ông cố gắng sử dụng một phương pháp thao túng psion đặc biệt, khác với ma thuật can thiệp tinh thần, đó là một ma pháp phi hệ thống, được phát động để sốc điện cơ thể Regulus.
Song, ma thuật phi hệ thống này, thứ vốn là một biện pháp hiệu quả nhằm chống lại các phép can thiệp tinh thần lại không có tác dụng gì với “kẻ xâm nhập”.
Phép sốc điện tan biến như thể nó chưa từng được phát động.
Cuộc xâm chiếm tiếp tục.
Một cảm giác như thể “thứ đó” không có ý chí của riêng nó.
Một “cái gì đó” đang cố gắng để hợp nhất với ông.
Đột nhiên, “xâm nhập” đã trở thành “đồng hóa”.
Cơn đau biến mất.
Cảm giác ngột ngạt cũng tiêu tan.
(…Đây có phải parasite không!?... )
Sự sợ hãi bùng nổ trong tâm trí ông.
Regulus hét lên với tất cả khả năng ông có.
Tuy nhiên, sự cố gắng đó cũng chỉ như những tia sáng cuối cùng của một ngọn nến đang mờ dần trước gió mà thôi.
Đột nhiên, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ.
Sự sợ hãi, sự tức giận, sự lo lắng về sự tồn tại hư cấu đó, tất cả đều rơi xuống đáy tâm thức của ông.
Tâm trí Regulus tĩnh lặng trở lại.
(…Tên ta là Jacob Regulus)
(…Chúng ta được Thế Giới này gọi là “parasite”)
Vậy là Regulus đã trở thành một “parasite”.
Trong khi đó, Arcturus đang ngồi trong phòng bảo an cũng đang cảm thấy có một thứ gì đó đang cố gắng xâm nhập vào trong tâm trí mình.
(…Một tinh linh…?)
Ông không cảm thấy đau đớn và ngột ngạt như những gì Regulus trải qua, bởi ông là người sử dụng tinh linh thuật.
Arcturus là một chuyên gia về ma thuật hệ dịch chuyển và cũng có khả năng triệu hồi tinh linh một cách hoàn hảo bằng cổ thuật.
Cổ thuật của ông có khả năng sử dụng những tinh linh bên trong giúp ông thao túng sức mạnh của chúng.
Đối với những con người hiện đại, có lẽ họ sẽ có ấn tượng rằng cách thức này cũng giống như vay mượn sức mạnh từ quỷ dữ để sử dụng chúng.
Arcturus từ lâu đã quan với cảm giác này, thứ gì đó tồn tại bên trong ông, thứ gì đó cố xâm nhập vào ông từ bên ngoài.
Ông không còn cảm thấy bối rối khi có “thứ gì đó” đang cố gắng xâm chiếm ông, đi ngược lại với ý muốn bản thân.
Bởi vì, Arcturus có cách để đối phó với thứ đó.
Nhưng, Arcturus đã tính toán sai, vì chúng là parasite, nên chúng không có “bản ngã”.
“Thứ đó” sở hữu một thực thể tâm linh khác ngoài chính nó.
Chúng không có ham muốn.
Vì thế, ông không thể phân biệt nó với chính bản thân mình.
Không có ý định gì, chỉ đơn giản là tìm cách vào bên trong.
Như thể những giọt nước thấm qua từng thớ vải, không thể ngăn cản, dần dần cắn nát trái tim ông.
Trái tim của Arcturus đã vượt qua nỗi sợ hãi khi ông nhận ra, rằng ma thuật của ông không có ảnh hưởng gì tới “kẻ xâm nhập”.
Ông đã cố triệu hồi một tinh linh để trục xuất thứ đó.
Song, tinh linh đó không đáp lại lời gọi của Arcturus.
Arcturus đã bị xâm chiếm.
Một lần nữa, thứ bên ngoài đã tràn vào cơ thể ông.
Họ hợp nhất.
Đột nhiên, “xâm nhập” trở thành “đồng hóa”.
Arcturus cảm thấy như cơ thể đã lấp đầy bởi “thứ đó”.
Một cảm giác liên kết thực sự mà không bao giờ có thể đạt được bằng cách triệu hồi tinh linh bình thường.
(…Vậy ra đây là sự hợp nhất giữa con người với tinh linh sao…)
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Arcturus “thực”.
(…Tên ta là Alexander Arcturus)
(…Chúng ta được Thế Giới này gọi là “parasite”)
Vậy là, Arcturus cũng đã trở thành một parasite.
『Đay quá, đau quá, đau quá!! 』
Trên sân thượng tòa nhà, Raymond đang quằn quại trong đau đớn.
『Đau đau đau đau đau quá!!! 』
Miệng cậu rỉ ra những tiếng kêu phàn nàn.
Một cơn đau cấp tính, như thể một thứ gì đó từ bên ngoài đang xâm chiếm tâm trí cậu.
Đôi với Raymond, người chưa bao giờ được huấn luyện để chống lại ma thuật can thiệp tinh thần, đó đơn giản là một cơn đau không tài nào chịu nổi.
Chỉ đơn thuần là đau đớn, cậu thậm chí còn không nhận thấy cảm giác ngột ngạt từ áp lực của “thứ đó”.
Tuy nhiên, bản ngã mạnh mẽ của Raymond kiên quyết từ chối thứ đang cố xâm chiếm tâm trí cậu từ bên ngoài.
Cơn đau dữ dội này là kết quả của sự kháng cự.
Và cậu không thể dừng nó lại vì thậm chí cậu còn không biết mình đang chống cự thứ đó.
『Đau đau đau đau đau đau đau đau đau quá!!!!!! 』
Nỗi thống khổ này không ngừng phá hủy tâm trí cậu.
Raymond đã may mắn, rằng bản ngã của cậu cuối cùng cũng nới lỏng sự kháng cự của nó.
Sự chống cự đã giảm, do đó tốc độ xâm chiếm tăng lên.
Raymond mất đi sức mạnh, cậu không còn có thể quằn quại và hét lên từ “đau quá” được nữa.
Cậu nằm bất động trên sàn nhà.
Chẳng khác nào một xác chết, cậu không còn ham muốn gì nữa.
Sự xâm chiếm diễn ra nhanh chóng.
Sự đồng hóa cũng diễn ra rất nhanh.
“Thứ gì đó” thâm nhập vào Raymond, và bởi vì cậu đã ngừng phản kháng, ham muốn của cậu được kéo vào lại từ bên trong.
Thứ đó là định hình lại tâm trí Raymond.
Không có khả năng đặc biệt nào, Raymond không thể làm nhân vật chính.
Nhưng trên tất cả mọi thứ, cậu luôn muốn trở thành một nhân vật chính trong câu chuyện của mình.
Raymond muốn đóng vai trò then chốt trong một câu chuyện lãng mạn, giống như truyền thuyết anh hùng chẳng hạn.
Chinh phục không gian bằng ma thuật.
Đối với cậu, đó cũng là sự lãng mạn.
Và Shiba Tatsuya, con người đã phủ nhận câu chuyện của Raymond, chính là một trở ngại.
Cậu không thể nào ép buộc Shiba Tatsuya đầu hàng.
Đối với Tatsuya, ngay cả sức mạnh của “Sirius”, pháp sư mạnh nhất STARS còn không gây ra mối đe dọa nào.
Vậy nên, Raymond muốn sức mạnh của parasite.
Nếu các ma pháp sư của STARS đồng hóa với parasite, họ có thể buộc Shiba Tatsuya phải cúi đầu.
…Đó là những gì Raymond nghĩ.
Vì mục đích này, cậu đã chuẩn bị “vở kịch” vừa rồi, để đánh bại Tatsuya bằng sức mạnh của parasite…
(…Đó là mong muốn của Raymond, là mong muốn của chúng ta)
(…Raymond/chúng ta muốn đánh bại Shiba Tatsuya)
(…Tên ta là Raymond Clark)
(…Chúng ta được Thế Giới này gọi là “parasite”)
(…Raymond/chúng ta sẽ khiến Shiba Tatsuya phải đầu hàng)
Bên trong Raymond, mong muốn méo mó đã trở thành lời thề.
Ký sinh trùng một lần nữa được triệu hồi đến Thế Giới này.
Không chỉ có ba người hợp nhất với chúng.
Toàn bộ đội Orion bao gồm ba người đang tuần tra bên ngoài tòa nhà cũng đã bị đồng hóa.
Sau khi hoàn thành thí nghiệm, năm người trừ Raymond trở về căn cứ của STARS tại New Mexico.
Không ai trong số những người xung quanh họ nhận thấy có gì bất thường.
Về phía Raymond, cậu trở về nhà tại California với khuôn mặt vô tư lự.
◇ ◇ ◇
Dương lịch, Chủ Nhật, ngày 16 tháng Sáu.
Kudou Minoru một lần nữa đến nhà kho nơi những hình nhân parasite được cất giữ.
Mới chỉ là rạng sáng, nên đường phố còn tối và yên tĩnh không bóng người.
Không ai trong gia đình biết cậu ở đây.
Cha và anh chị cũng như gia nhân đều nghĩ rằng cậu vẫn còn đang ngủ.
Không một ai quở trách cậu vì đã cúp học vào ngày hôm kia để đến Tokyo thăm Minami.
Chỉ có ông nội của cậu, Kudou Retsu tỏ ra quan tâm và dò hỏi tại sao, nhưng sau khi nghe lời giải thích từ phía cậu, ông chỉ đơn giản trả lời rằng “ông hiểu rồi”.
Ngoại trừ ông nội, chẳng còn ai trong gia đình hứng thú với Minoru, kể cả người cha, hay những người anh chị khác.
Đó là những gì Minoru nghĩ sau khi thấy phản ứng của họ.
Như dự đoán, thậm chí họ còn ít chú ý tới cậu hơn vào ngày hôm sau.
Dường như họ đã nhầm lẫn rằng sâu bên trong Minoru đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hoặc cũng có thể họ nghĩ rằng cậu sẽ chết bất cứ lúc nào, nên cứ để Minoru làm những gì cậu muốn.
Minoru biết ơn sự hiểu lầm này.
Bây giờ cậu hối tiếc vì đã dành thời gian không cần thiết cho việc nói chuyện với gia đình cũng như những gia nhân khác.
Cậu muốn cứu Minami.
Tất cả suy nghĩ của Minoru hoàn toàn bị che lấp bởi mong muốn này.
Minoru không hiểu tại sao cậu lại cố gắng đến thế.
Không, dường như cậu biết, nhưng cậu đã cố để lảng tránh.
Có lẽ đó là một loại ám ảnh chăng, như thể bản thân Minoru bị thúc đẩy bởi những cảm xúc phủ phiếm, chẳng hạn như tiếng sét ái tình, hay là tình yêu chớm nở dù chỉ gặp nhau có ba ngày.
Không giống như lần trước, cậu mở cửa nhà kho bằng ma thuật.
Ma thuật này là kết quả việc thực tiễn khả năng của “Kim tằm điện toán” mà cậu vận dụng từ kiến thức của Chu Công Cẩn.
Thứ này đã từng được Trần Tường Sơn sử dụng để xâm nhập vào chi nhánh của Hiệp hội Ma pháp tại Kanto.
Song, phiên bản ma thuật này cải tiến hơn nhiều so với cái mà Trần Tường Sơn sử dụng, nên không làm hệ thống báo động phát giác.
Không khí khô lạnh bao phủ lấy cơ thể Minoru.
Giống như lần trước, bầu không khí cũng chẳng bí hiểm gì lắm.
『Rốt cuộc, chỉ có thế này…』
Minoru vô tình tự thoại.
Không có câu trả lời nào từ sâu bên trong.
Bởi vì những lời này chỉ có một mục đích là để củng cố lòng quyết tâm của cậu.
Minoru tiến đến “cỗ quan tài” nằm ở nơi sâu nhất của nhà kho.
Xác chết của một người đàn ông phương Đông đang được giữ trong trạng thái đông lạnh.
Nó là một phần của nhóm parasite được Tatsuya và Mikihiko phong ấn trong khu rừng nhân tạo phía sau trường Đệ Nhất mùa đông năm ngoái.
Không phải hôn mê hay bất tỉnh, cơ thể này thực sự là một xác chết.
Để phong ấn parasite bên trong, các biểu tượng và hình vẽ khác nhau được khắc lên da của người đàn ông.
Xác chết này chính là nguồn cung cấp parasite để sử dụng cho việc tạo ra những hình nhân parasite.
Bằng cách làm suy yếu phong ấn đó, một phần parasite sẽ được giải phóng, và họ tìm cách đảm bảo rằng parasite bị phong ấn bên trong xác chết sẽ gửi một bản sao, tạo ra một cá thể mới.
Bản sao này được niệm vào một hình nhân hoặc xác chết khác, rồi bản chính sẽ lại được phong ấn một lần nữa.
Bằng cách đó, Viện nghiên cứu số chín cũ, bây giờ còn được biết đến là Viện nghiên cứu phát triển ma thuật số chín, đã tạo ra parasite.
Ngay cả bây giờ khi việc sản xuất parasite đã bị ngừng lại, các bộ hạ nhà Kudou vẫn tiếp tục niệm phép lên xác chết này sau mỗi 12 giờ.
Thời gian là 6 giờ sáng và sáu giờ chiều mỗi này.
Hiện tại là 4 giờ sáng, là thời điểm mà hiệu quả phong ấn đã bắt đầu suy yếu.
Minoru nhấn công tắc trên nắp quan tài.
Nó tự động mở ra.
Cái xác đó vận trên mình bộ đồ màu trắng.
Với Minoru, nó giống như một lời mời gọi.
Cậu không muốn nhìn thấy một cơ thể nam nhân đã chết trần trụi nằm đó.
Minoru đặt lòng bàn tay phải vào lồng ngực cứng như đã của xác chết lạnh băng kia.
Dĩ nhiên, chẳng có nhịp tim nào.
Minoru truyền psion qua lòng bàn tay vào cơ thể.
Một vài giây sau, cậu có thể cảm nhận sóng pushion.
Parasite bị phong ấn đã tỉnh giấc.
Minoru nuốt lấy nước bọt, nuốt luôn cả hơi thở đang trở nên dồn dập.
Cậu nghiến răng, mím chặt môi, nhịn thở.
Vượt qua sự do dự, Minoru xóa bỏ ma thuật được sử dụng trên phong ấn.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Thứ ánh sáng tựa như “Slime” bay ra khỏi cơ thể người đàn ông đó.
Đó là cách duy nhất để mô tả cảnh tượng Minoru đang nhìn thấy.
Một ánh sáng rực rỡ, phát ra từ một sinh vật vô hình vô dạng.
Xét về kích thước, đúng hơn nên gọi thứ đó là “Amoeba” (アメーバー; sinh vật đơn bào) thay cho “Slime”.
Con “Slime” cố tấn công Minoru, nhưng cậu không tránh nó.
Ngược lại, Minoru đưa tay ra, như thể đang mời con “Slime” đó nhập vào cơ thể cậu.
Trên chiếc áo len mỏng mùa hè của Minoru là họa tiết nổi với những hình khối.
Chiếc áo này đã được niệm vào đó ma thuật của chính Minoru.
Parasite bay thẳng vào trong đó, cứ như thể hạt cát bay vào máy hút bụi.
Một tiếng rên lên đau đớn phát ra từ khuôn miệng Minoru.
Cảm giác bị xâm chiếm khiến Minoru nhăn mặt, ngồi bệt xuống nền nhà kho.
Cậu cố ngồi khoanh chân, đặt cẳng chân trái lên đùi phải và ngược lại.
Đó là kiểu ngồi hoa sen – Kiết Già truyền thống.
Giữ tư thế này trong khi cố nén nhịn cơn đau, Minoru phát động ma pháp làm mát.
Cậu giảm nhiệt độ cơ thể xuống đủ để tạo ra một trạng thái như thể đã chết.
Mục tiêu của ma thuật này chính là Minoru.
Đưa cơ thể mình đến trạng thái gần chết, Minoru hướng tâm thức vào trong chính nó.
Điều kiện gần chết của cơ thể là yếu tố cần thiết để ngăn khả năng từ chối của parasite.
Giữ sự tỉnh táo, Minoru không để lỡ một giây phút nào.
Cùng lúc đó, parasite xâm chiếm, cố gắng phá hủy tâm trí cậu, còn Minoru thì cố gắng điều khiển lại parasite.
Cậu sẽ không cho parasite bắt được dù chỉ một giọt mong muốn của mình.
Cậu đinh chiếm lấy sức mạnh của parasite chỉ bằng cách sử dụng ý chí bản thân.
(Ta sẽ không bao giờ thua một sinh vật không có bản ngã!)
Cẩn thận hơn nhằm không phá hủy con parasite, cậu sử dụng ma thuật nhằm nô lệ hóa nó.
(Ta sẽ không để mất đi cảm xúc!)
(Nếu từ bỏ cảm xúc còn xót lại này, cuộc sống đơn giản sẽ chẳng còn nghĩa lý gì với ta nữa, ta sẽ là chính mình!)
Tâm trí Minoru hét lên, chiến đấu với parasite bên trong nó.
(Nếu ta không thể tự cứu bản thân mình, thì làm sao có thể nghĩ đến việc cứu cô ấy được chứ!)
Minoru quyết định hợp nhất với “parasite” để ngăn Minami phải chết.
Cậu muốn loại bỏ sự yếu đuối cố hữu trong cơ thể này.
Nhưng còn nhân cách, Minoru không muốn từ bỏ nó.
Cậu không chống lại sự cám dỗ mà kiến thức của Chu Công Cẩn đã cảnh báo.
Cậu muốn chắc chắn rằng có thể giữ được tâm trí, bản ngã mà hợp nhất với parasite.
Nếu Minoru xác nhận được rằng tâm trí của con người có thể đánh bại parasite cho dù có phải trao cơ thể cho nó, cậu sẽ sử dụng phương pháp này để cứu Minami.
Giống như, cậu tự đem bản thân mình ra để thử nghiệm.
Hay, có thể nói là một nghi lễ giúp cậu đạt được sức mạnh của quỷ bằng cách hy sinh chính mình.
Minoru quyết định như vậy, để nói lên thực tế rằng cậu chấp nhận tạm biệt cuộc sống cũ.
Song, cậu dự định sẽ thắng.
Ý chí của cậu sẽ dẫn đến thành công tuyệt đối.
Chẳng còn cách nào khác.
Minoru không thể tìm ra, dù cho cậu có kiến thức của Chu Công Cẩn.
Và một khi không còn đường lùi, cách duy nhất là phải thành công lần này.
Thất bại, không được chấp nhận!
Mong muốn mạnh mẽ là thứ vũ khí vĩ đại nhất Minoru đang sở hữu.
Nếu đơn giản là cần thiết phải giết dạng tâm linh này, yếu tố quyết định chính là kỹ thuật ma pháp.
Ví dụ như “Cocytus” của Miyuki có thể phá hủy khối hợp nhất giữa cơ thể và parasite.
Nhưng nếu muốn thuần hóa parasite, phương pháp này sẽ không hữu hiệu.
Chúng không giống như linh hồn ma quỷ của Chu Công Cẩn, kẻ đã mất mạng và chỉ còn lại lý trí.
Chúng là một sinh vật sống không có hình dạng vật chất, nhưng sở hữu bản năng tìm kiếm con mồi và tái tạo.
Để chế ngự chúng thành một phần bản thân, cần phải có trái tim vững chắc và không thể bị lay động.
Quyết tâm mù quáng đó đã đẩy Minoru tới mức này.
Tuy nhiên, ý chí mạnh mẽ đó đã giúp cậu chiến thắng.
(…Phục tùng ta, trở thành một phần của ta!)
Sự đồng hóa với parasite kết thúc với tiếng la thất thanh trong tâm trí Minoru.
(…Ta là Kudou Minoru)
(…Ta nghe thấy một giọng nói của chính mình)
(…Nó thì thầm rằng “hãy trở thành một với chúng ta”)
(…Nhưng)
(…Ta là ta)
(…Không phải là “chúng ta”)
Ngay cả khi đã hợp nhất với parasite, Minoru vẫn là “Kudou Minoru” lúc trước.
Cậu hủy đi ma thuật làm lạnh trước đó lên cơ thể, rồi nằm bệt xuống đất.
Sự đông cứng ngay lập tức được chữa lành.
Khả năng tái tạo này là phần thưởng từ việc hợp nhất với “parasite”.
Minoru nhận ra bằng cách nào đó một cơ quan mới đã hình thành sau trán cậu, thứ vốn không tồn tại lúc trước.
Nhưng hiện tại, điều này không ảnh hưởng tới cậu.
Minoru bắt đầu cười.
Nụ cười đầy ắp sự khoái trí và hạnh phúc vang lên trong căn nhà kho lạnh lẽo.
(Hết chương 5)