Mahouka Koukou no Rettousei

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dương lịch, Thứ Hai ngày mùng 10 tháng Sáu.

Mặc cho cuộc tấn công bất thường bằng ma thuật tầm xa xuyên đại dương mới chỉ diễn ra ngày hôm qua, cuộc sống vẫn cứ thế trôi mà không có lòng thương xót.

Tuy rằng Miyuki chưa hết lo lắng cho Minami, song như thường lệ, cô vẫn đến trường Đệ Nhất.

『Tatsuya-sama, anh còn nhiều việc bận mà...? 』

Minami ngả lưng trên giường, gửi tới Tatsuya một lời xin lỗi.

Thời điểm này, cô vẫn chưa thể chuyển động cơ thể một cách bình thường, nên cần phải nhờ đến một thiết bị hỗ trợ sức mạnh khung xương cho phần nửa thân trên.

『Anh đang được miễn học, không cần phải lo lắng về điều đó. 』

『Nhưng...』

『Không phải sẽ tốt hơn nếu em cứ nằm xuống và nghỉ ngơi một lát sao? 』

Dù cho cậu có nói thế bao nhiêu lần, vẫn không thể thuyết phục Minami "đừng lo lắng".

Tatsuya buộc phải thay đổi chủ đề để kết thúc cái vòng hỏi và trả lời luẩn quẩn đó.

Ngoài mục đích chuyển cuộc trò chuyện sang hướng khác, cậu cũng lo ngại cho cái khung xương chẳng lấy gì làm chắc chắn của Minami.

『Không. Bác sĩ khuyên em rằng nếu sử dụng thiết bị hỗ trợ này mà không chỉ nằm yên một chỗ, có thể trở về cuộc sống hàng ngày sớm hơn đó ạ. 』

『Nhưng trông em không được thoải mái. 』

Tatsuya đã khá quen với dạng thiết bị kiểu này, nó cũng giống chức năng hỗ trợ chuyển động của "mobile suit".

Về mặt hiệu suất, trang bị quân sự hiện đại có thể khác biệt, nhưng ít nhất cậu vẫn ý thức được chuyển động của cơ thể bị cản trở khi sử dụng nó.

Trọng lượng của khung xương ngoài được duy trì bằng cách tiếp xúc với bề mặt sàn nhà hoặc mặt đất, nên người sử dụng không cảm thấy sức nặng của thiết bị.

Tuy nhiên, nó được gắn chặt vào cơ thể, một áp lực nhất định là không thể tránh khỏi.

Suy cho cùng thì cũng không phải hoàn toàn bất tiện.

Tatsuya nghĩ vậy, nhưng...

『Không sao ạ. Bởi vì cảm giác của da vẫn chưa hoàn toàn trở lại, nên phần lớn em không cảm thấy mình đang mặc nó. 』

...cậu vô tình tròn mắt khi nghe được câu trả lời bất ngờ từ Minami.

『Cảm giác của em bị tê liệt sao...? 』

Tatsuya lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi, song có thể thấy cậu vẫn không ý thức được âm sắc trong tông giọng đó.

『Tê liệt thì hơi phóng đại rồi ạ...Em vẫn cảm nhận được một chút. 』

Giọng nói nghiêm túc của Tatsuya khiến Minami không biết phải trả lời ra sao như thể cô bị áp lực về tâm lý.

Nhưng rõ ràng cô không bận tâm về những bất thường tồn tại trong chính cơ thể mình.

『Vậy bác sĩ nói gì? 』

『Họ nói rằng cả não bộ lẫn hệ thần kinh đều không bị hư hại. Tình trạng bất thường của cơ thể là do di chứng tạm thời sau khi em kiệt sức thôi ạ. 』

『Nếu vậy thì tốt. 』

Dù miệng nói nói thế, song trong tâm, Tatsuya vẫn có vẻ lo lắng.

『Tatsuya-sama...Em có thể hỏi một điều được không ạ? 』

Sau này tự nhìn lại, thậm chí đến Minami cũng không hiểu tại sao cô lại hỏi điều này.

『Em cứ nói đi. 』

Tuy nhiên, ngay bây giờ, cô cảm thấy bản thân mình cần phải giải đáp khúc mắc ngay lập tức, không thể níu giữ trong lòng thêm nữa.

『Tại sao...Tatsuya-sama lại lo lắng cho em nhiều như vậy? 』

Lúc đầu Tatsuya khẽ nhíu mày vì không hiểu ý định thực sự của câu hỏi là sao.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lấy lại biểu cảm, rằng "anh hiểu rồi", một nụ cười gượng đi cùng ngay sau đó.

『Ừm, một người thiếu cảm xúc như anh lại đi quan tâm đến "người lạ", đúng là kì nhỉ. 』

『Kh-không, em không có ý như vậy ạ!!! 』

Minami nhanh chóng đáp lại vì nghĩ rằng Tatsuya hiểu nhầm ý cô.

『Không sao đâu. Em nói đúng. 』

Măc dù Tatsuya nói vậy, Minami vẫn nhận ra ấn tượng mà cậu đã che giấu sau khi nghe câu hỏi của cô.

Minami cảm thấy xấu hổ vì sự bất lịch sự đó.

Thời điểm này, xin lỗi âu cũng bất khả thi mất rồi.

『Chỉ có một sai lầm duy nhất trong nhận thức của em, Minami. Vì đối với anh, em không phải là "người lạ". 』

Miệng Minami lẩm bẩm "E~tsu...!?".

Phản ứng đó về cơ bản có thể coi là thô lỗ.

Song Tatsuya cũng không coi hành vi của cô là bất lịch sự.

『Minami, em biết bao nhiêu về anh? 』

Cậu chỉ đáp lại với câu hỏi đó.

Một câu hỏi mà Minami không tài nào trả lời nổi.

Tatsuya hiểu.

Và sau đó cũng tự thân trả lời câu hỏi do chính cậu đặt ra.

『Ngoại trừ những vấn đề liên quan đến Miyuki, anh không thể có cảm xúc thật sự nào khác. Có lẽ chính xác hơn nên nói rằng anh không thể có thứ xúc cảm mạnh mẽ nào khác ngoài Miyuki cả. 』

Minami biết điều này.

Vì vậy cô không thể nói bất cứ điều gì không cần thiết.

Đó là một bí mật quá đỗi quan trọng để một "người lạ" biết được.

『Nhưng Miyuki coi em như em gái. Minami, em là gia đình đối với Miyuki. Và bản thân anh cũng hiểu rằng cô gái tên Sakurai Minami này có một mối liên kết mãnh liệt với Miyuki nữa. Anh cũng lo lắng cho em, chính vì Miyuki quan tâm đến em từ sâu thẳm trong trái tim cô ấy. Dù rằng đối với em sẽ là thô lỗ, nhưng thông qua Miyuki, anh thực sự lo lắng cho em, Minami. 』

『...cảm ơn anh, thực sự là một vinh dự rất lớn đối với em. 』

Miyuki coi cô như em gái.

Mặt khác, Minami cảm thấy "biết ơn".

Tatsuya quan tâm tới cô vì tình cảm của cậu dành cho Miyuki.

Song đối với Minami, đó là "niềm vinh hạnh".

Như Tatsuya đã nói, và như Minami đã hiểu, cảm xúc của cậu dành cho cô, dù rằng có đi kèm với Miyuki, nhưng nó là thứ xúc cảm chân thành.

『Anh không hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói của em, nhưng...』

Dường như Tatsuya không hiểu Minami đã suy nghĩ điều gì để đi tới những lời như vậy.

『...Anh xin lỗi. 』

『Xin anh đừng bận tâm ạ. 』

Minami không thể giải thích những điều cô nghĩ.

Cô thà rút lại câu trả lời chứ không đáp lại những điều trái với ý muốn của cô.

『...Anh sẽ trở lại cùng với Miyuki vào buổi tối. Vậy nên hãy quên nhiệm vụ của em, và cứ tập trung vào hồi phục đi. 』

Tatsuya không thực sự quan tâm đến lời hồi đáp. Song,

『Vâng, em sẽ làm theo lời anh ạ. 』

Minami chỉ có thể cúi đầu nhẹ để tiễn Tatsuya ra về.

◇ ◇ ◇

Thực ra, ban đầu Miyuki định sẽ nghỉ học hôm nay.

Vì nỗi lo lắng với Minami, cô không đủ tự tin rằng mình có thể tập trung học tập.

Thay vào đó, cô muốn ở bênh cạnh Minami vào lúc này.

Nhưng, dù cho Miyuki ở đó thì sao, cô cũng đâu thể giúp gì cho quá trình điều trị.

Ngược lại, bác sĩ nói rằng nếu Miyuki ở bên cạnh Minami quá lâu, cô có thể vô thức giải phóng sóng Psion làm tác động đến khu vực tính toán ma pháp của cô bé.

Không thể giúp gì, lại còn có khả năng cản trở quá trình điều trị, vậy nên Miyuki quyết định không đi nữa.

Bản thân cô đã không còn tình trạng vô thức giải phóng sóng psion.

Có thể đó là điều xảy ra trước khi phá bỏ "Cam Kết", khi ma lực của cô chỉ còn một nửa.

Song Miyuki hiện tại có đủ sức mạnh để kiểm soát toàn bộ ma thuật của bản thân, và cô cũng không bao giờ gây áp lực lên các ma pháp sư khác một cách bừa bãi.

Tuy nhiên, cô cũng không thể phủ nhận rằng so với khả năng kiểm soát hoàn hảo Psion như Tatsuya, kĩ năng của cô vẫn còn yếu.

Miyuki nhận ra rằng dù lượng Psion của cô chưa đạt đến cấp độ của Tatsuya, nhưng lại cao hơn rất nhiều so với các ma pháp sư bình thường, khả năng có thể tác động tiêu cực tới sức khỏe của Minami theo đó cũng chẳng thể bác bỏ được.

Thiên – Địa – Nhân đều không có phép, Miyuki đành phải từ bỏ ước muốn chăm sóc cho Minami mà tới trường.

Thời điểm cô đặt chân vào lớp, ngay lập tức Honoka cùng Shizuku chạy đến bên với gương mặt lo lắng.

『Miyuki, cậu ổn chứ? 』

『Chuyện gì vậy? 』

Không phải Miyuki giả vờ rằng cô không hiểu.

Đột ngột bị hỏi "cậu ổn chứ?", nhận thức cô chưa đủ rõ ràng để đưa ra câu trả lời nào khác ngoài "chuyện gì vậy?".

Nếu đó là câu hỏi về một vấn đề nào khác thì sao, vội vã trả lời sẽ khiến bản thân mắc lỗi vô tình làm lộ thông tin mà đáng ra nên được giữ bí mật.

Dù sao thì vụ việc lần này, cảnh giác như vậy là không cần thiết.

『Là chuyện chính phủ mới thông báo ngày hôm qua ý, đó là nơi ở của Tatsuya-san phải không!? Miyuki đã nói sẽ ngủ qua đêm ở đó mà! 』

Có thể thấy rằng, cả Honoka và Shizuku đều nhận ra Tatsuya chính là mục tiêu bị tấn công ngày hôm qua.

『Ee~... Tatsuya-sama và tớ ổn, nhưng Minami-chan đã phải nhập viện và đang được điều trị. 』

Nói vậy, Miyuki ngồi xuống ghế.

『HẢ!? 』

『...em ấy bị thương sao? 』

Honoka đứng hình, Shizuku hỏi trong khi ngồi xuống vị trí của cô, quay lưng về phía bục giảng.

Chỗ ngồi của Shizuku ở phía trước Miyuki.

『Không phải là bị thương...nhưng, cũng tương tự như thế. 』

Miyuki ấp úng trả lời.

Quá nhiệt khu vực tính toán ma pháp nhìn chung chỉ có ma pháp sư mắc phải, và cũng không được coi là một loại bệnh tật hay chấn thương.

Bên cạnh đó, tâm trí và cơ thể là hai phạm trù khác biệt, vậy nên "tương tự như một vết thương" suy cho cùng cũng không phải lời nói dối.

『Vậy sao...Có tệ lắm không? 』

Shizuku không hỏi chi tiết về tình trạng của Minami, cô chỉ muốn biết nó nghiêm trọng tới mức độ nào.

『Vẫn chưa biết lúc nào có thể ra viện...』

Miyuki lộ rõ vẻ lo âu.

『Vậy sao......Tớ cũng rất lo cho em ấy. 』

Một biểu hiện tương tự cũng xuất hiện trên gương mặt Shizuku và Honoka sau đó.

『Bọn tớ có thể đến thăm viện được không? 』

『Chắc không có vấn đề gì đâu, dù sao thì nó cũng không phải bệnh truyền nhiễm gì. Tớ sẽ hỏi bác sĩ. 』

Miyuki không thể đáp lại lời đề nghị của Shizuku ngay lập tức.

Tất nhiên là cô vui vì họ muốn đến thăm Minami, nhưng đối với tình hình hiện tại, Miyuki không thể tự mình đưa ra sự đồng ý.

『Ừm. 』

『Hãy cho tớ biết nếu bác sĩ cho phép nhé. 』

『Tớ hiểu mà. 』

Miyuki gật đầu với một nụ cười nhẹ rồi tựa xuống mặt bàn.

◇ ◇ ◇

Tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên khiến Minami bất ngờ, cô liền hỏi 『Ai đó? 』.

Đã quá 11 giờ.

Có lẽ Tatsuya đang ở căn biệt thự Izu, trong khi Miyuki thì tại trường Đệ Nhất.

Đây là một bệnh viện nằm dưới sự kiểm soát của gia tộc Yotsuba, nhưng không có nghĩa là chỉ người nhà Yotsuba sử dụng nó.

Là một bệnh viện đa khoa, nên tự nhiên họ cũng có những bệnh nhân nói chung.

Song, Minami nghe được rằng phòng bệnh của cô đã được giám sát nghiêm ngặt cả trong lẫn ngoài.

Cô cũng không nghĩ về khả năng xuất hiện của một nhân vật đáng ngờ nào đó.

Ngược lại, Minami cho rằng một người có quan hệ với gia tộc Yotsuba đến để theo dõi bệnh tình của cô, nhưng, cô đã lầm.

『Kudou Minoru~desu. 』

Câu trả lời xuyên qua khe cửa là điều Minami không tài nào lường trước được.

『Mi-Minoru-sama!? 』

Đó là phản ứng tạm chấp nhận được duy nhất mà Minami có thể đưa ra lúc này, vì trong tâm trí của cô bây giờ đang hét lên thật to "Cái gì!!!".

Phản ứng như vậy không phải vì Minami tò mò "Tại sao Minoru lại biết cô nằm viện", hay "Tại sao Minoru lại biết đến bệnh viện này", mà hoàn toàn bởi vì ý thức của cô đã chìm sâu trong xấu hổ.

Dù sao thì thời gian Minami lên bảng đếm số cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Nhận thức về sự nền nếp của một thiếu nữ tuổi trăng tròn đã kéo cô trở về thực tại.

Vào buổi sáng trước khi Tatsuya đến, cô đã tự làm sạch bản thân.

Song, kể từ thời điểm đó Minami luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nên mái tóc gọn gàng khi ấy chẳng biết tại sao đã bù xù tự bao giờ.

Trên hết, Minami không thể cho phép bản thân đón tiếp Minoru trong bộ dạng cẩu thả như vậy được.

『Xin hãy chờ một chút ạ! 』

Minami bối rối trong khi di chuyển bàn tay phải nặng nề của cô bấm lấy nút lớn nhất của bộ điều khiển có dây đặt bên trong giường.

Phần thân trên của giường được nâng lên, giúp nửa trên cơ thể Minami thẳng dậy.

Khung xương phụ trợ cả hai bên di chuyển cùng lúc, nhẹ nhàng đẩy phần lưng của cô ra khỏi giường, tạo khoảng cách nhất định giữa nửa trên cơ thể và bề mặt nệm.

Các bộ phận bên trái và phải của khung xương được kết nối với nhau thông qua khoảng trống này, nhờ đó giữ vững nửa thân trên của Minami và hỗ trợ cơ thể cô cử động.

Với sự giúp đỡ của bộ phận hỗ trợ xương tay, Minami với lấy gương và lược.

Trong hoảng loạng, cô vừa nhìn vào gương, vừa chải lấy chải để mái tóc rối.

Thực ra Minami còn muốn trang điểm nữa cơ, nhưng với tình trạng hiện tại thì riêng việc chải tóc đã chạm đến giới hạn rồi.

Ngoài ra, cô không thể để Minoru đợi thêm nữa.

『...Để anh phải chờ rồi. Mời vào ạ. 』

Cửa phòng tích hợp công nghệ AI phân tích giọng nói Minami, rồi tự động mở khóa.

『Vậy anh mạn phép...』

{Thực ra Minoru và Minami bằng tuổi, nhưng Minami gọi Minoru-sama nên thôi cứ để xưng hô là anh em vậy}

Đi cùng tông giọng đôi chút do dự, Minoru bước vào.

Giây phút đó, một vầng hào quang bỗng chốc tỏa ra trong căn phòng.

Trong không gian nhuộm màu trắng tinh khiết, không chút bụi bẩn, chỉ có một người, hay đúng hơn là một nam thiên sứ hạ phàm xuống trần gian, bao xung quanh là những ánh sáng rực rỡ sắc màu.

Tất nhiên, cảnh tượng như vậy là do Minami tưởng tượng ra.

『Sakurai-san, em...cảm thấy thế nào rồi? 』

Minoru nở một nụ cười đẹp đến phi lý mà chẳng mảy may để ý đến phản ứng có phần thái quá của Minami.

Hoặc có thể, cậu không quan tâm đến những điều như vậy vào thời điểm này.

Mà cũng nhờ câu mở đầu của Minoru, người con gái trước mặt cậu đã bị kéo trở lại mặt đất từ thế giới huyễn tưởng của cô.

Khi Minami hiểu được những gì đang diễn ra, hàng loạt những câu hỏi bỗng hiện ra mồn một.

...Tại sao Minoru lại biết rằng cô phải nhập viện?

...Bằng cách nào Minoru lại biết cô đang điều trị tại bệnh viện này cơ chứ?

Song, Minami không hỏi.

『Vâng. Em không cảm thấy khó chịu hay đau đớn nữa. Bác sĩ nói rằng dù cho sức mạnh cơ thể vẫn chưa trở lại, nhưng em sẽ sớm cảm thấy tốt hơn thôi ạ. 』

Cô thật thà trả lời người con trai đối diện.

『Vậy thì tốt quá rồi. 』

Minoru mỉm cười.

Đôi gò má yếu ớt của Minami bất chợt đỏ lên.

Nếu nụ cười của Minoru nhỡ kéo dài thêm chút nữa, hẳn cô không thể tiếp tục giữ được ý thức do một nguyên nhân không được ổn cho lắm.

Minoru chuyển mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Minami.

Hành động đó khiến tâm trí của Minami dần biến mất, mà thậm chí cô còn chẳng tự ý thức được điều này.

Ngay cả những câu trả lời hay hỏi han xã giao, hoặc đơn giản hơn là "Tại sao hôm nay anh không đi học?", cô cũng chẳng thể nghĩ tới.

『...Sakurai-san. Bên cạnh đó, em có cảm thấy không ổn ở đâu nữa không? 』

『V-vâng? Ở đâu nữa là sao ạ? 』

Minoru đặt câu hỏi như một bác sĩ, khiến Minami cảm thấy ngạc nhiên vì sự bất thường này.

『Ví dụ như, mắt mờ, hay tai nghe không rõ chẳng hạn...』

『............』

Thật vậy, đúng là cô có các triệu chứng bị rối loạn xúc giác.

Nhưng nói ra với Minoru có ổn không?

Chẳng phải điều này chỉ khiến cậu thêm lo lắng thôi sao...nghĩ vậy khiến Minami ngập ngừng không nói.

『Không cần thiết phải trả lời cho người như anh. Có lẽ em đang nghĩ vậy đúng không? Nhưng đây là vấn đề quan trọng. Vậy nên, Sakurai-san, anh muốn em thành thật! 』

Sự do dự đã bị đánh bại bới ánh sáng từ đôi mắt chân thành nơi Minoru.

『...Một chút cảm giác về da ạ...』

『Xúc giác của em bị yếu đi sao!? 』

Gương mặt của Minoru lại chạm tới gần hơn cô gái.

Minami không thể chịu nổi, rồi bất chợt quay đi.

Ngay giây phút này, thứ xúc cảm mạnh mẽ nhất thúc bảo cô là "Mình không thể nhìn mặt anh ấy gần như vậy được", chứ không phải "Mình không được tỏ ra xấu hổ như thế này".

Không cần phải nói thêm, thực tế Minami quay mặt đi vì xấu hổ, nhưng không có nghĩa là lời nói của cô cũng vậy.

『V-vâng...Nhưng mà Minoru-sama, như em đã đề cập trước đây, xin hãy gọi em là Minami thôi ạ. 』

Vì lời đề nghị bất ngờ, tâm ý của Minoru đã lệch khỏi mối lo ngại về tình trạng hiện tại của Minami.

Cậu ngay lập tức nhận ra khoảng cách "đáng ngờ" giữa hai người rồi bỗng chốc tách ra với một tốc độ không thể miểu tả bằng lời.

『U-um...Nhưng mà...』

Mặc dù Minoru sở hữu vẻ đẹp vô song, nhưng suy cho cùng thì kinh nghiệm tình cảm nam nữ của cậu cũng chỉ là con số không tròn trĩnh.

Thậm chí vì vẻ đẹp quá đỗi xuất sắc đến mức huyền bí này, các cô gái còn không dám bén mảng tới gần cậu.

Mặc dù lý do thực sự không phải bản thân cậu là "một chàng trai kém nổi tiếng", mà đối với Minoru, chính vì cậu là "một chàng trai nổi tiếng", nên việc "gọi một cô gái xinh đẹp bằng tên riêng" có một chút khó khăn.

Đứng trước một vẻ đẹp hoàn mỹ như Miyuki, cậu lại không có cảm giác lảng tránh này.

Tuy nhiên, đối với những nam sinh cao trung...không, đúng hơn là đối với riêng Minoru, Minami là "một cô gái dễ thương", vậy nên cậu cảm thấy đôi chút xấu hổ.

『Nếu không thì em sẽ không còn lựa chọn nào khác...em sẽ gọi anh là "Kudou-sama" đó ạ...』

Mắt đối mắt, dù khoảng cách giữa hai người đã nới rộng, nhưng gương mặt Minami chỉ càng đỏ thêm.

Dựa trên thân phận và địa vị của hai người, ngay từ đầu Minami đã gọi Minoru là "Kudou-sama" rồi.

Nhưng Minami đã bắt đầu gọi "Minoru-sama" kể từ khi cậu thay đổi xưng hô với Tatsuya và Miyuki bằng tên riêng, bởi tựu chung lại cũng vì khó khăn để phân biệt hai người họ nếu gọi bằng "Shiba-san".

Do đó, "Kudou-sama" vốn là cách xưng hô phải phép trong trường hợp Tatsuya và Miyuki không có mặt.

Dường như Minami cũng nhận ra điều này.

Nhưng bản thân cô hiểu là một chuyện khác, tự Minami muốn tiếp tục gọi người con trai đối diện là "Minoru-sama".

『Anh hiểu rồi, Minami-san. 』

Thấy biểu hiện của Minami, Minoru bỗng quên đi cảm giác xấu hổ của mình khi nãy.

Nghe cô nói vậy, Minoru ngay lập tức trả lời lại ngay.

Chắc hẳn cậu không muốn cô gọi bằng cách xưng hô xa lạ, vẫn muốn Minami gọi cậu bằng tên riêng.

『V-vâng...Minoru-sama. 』

『...............』

『...............』

Nhưng tất nhiền là cảm giác ngượng ngùng vẫn chưa biến mất.

Hơn nữa, lần này không chỉ có Minoru.

Sự thẹn thùng của cả hai đồng điệu với nhau, tạo ra một hiệu ứng tuôn trào cảm xúc.

Trong căn phòng bệnh, nam thanh nữ tú, bầu không khí chỉ có thể miêu tả bằng một từ "tuổi trẻ".

『...Etto...bác sĩ có nói gì về vấn đề suy giảm xúc giác của em không? 』

『À, vâng, cái đó...Bởi vì não bộ và hệ thần kinh đều không bị tổn hại gì, nên họ nói chỉ là di chứng tạm thời thôi ạ... 』

Khuôn mặt của Minoru trở nên ảm đạm hơn khi nghe thấy lời đó.

Thấy sự thay đổi đó, Minami bắt đầu lo lắng.

Mặc dù cô cứ cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng kì thực cô đang rất sợ hãi bởi những biến chứng dị thường trên cơ thể mình.

Gia tộc Yotsuba đã nói với cô về sự bất ổn của một điều chỉnh thể.

Vậy nên, Minami biết, rồi một ngày nào đó số phận cũng sẽ đón lấy cô.

...Và cũng có khả năng, "ngày đó" đã thực sự đến rồi.

Chắc chắn là nói dối nếu bảo rằng Minami hoàn toàn không bận tâm về điều đó.

Nếu chỉ là sự lão hóa tự nhiên của cơ thể, cô sẽ không cảm thấy phiền.

Song, rõ ràng những biểu hiện này không đơn thuần là sự bất thường của năm giác quan.

Minami biết lý do chính là quá tải vùng tính toán ma pháp.

Và cô cũng thừa biết những cái chết đột ngột của các ma pháp sư điều chỉnh thể đa phần là do sử dụng ma thuật quá mức.

Cô đã tận dụng hết tất cả sức mạnh để bảo về Miyuki.

Vào lúc đó, Minami không hề giả vờ, mà cô thực sự đã sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng của bản thân mình.

Thậm chí cho tới giờ, cô cũng chừa một lần hối tiếc.

Nhưng, nghĩ về cái chết lại làm cô sợ hãi.

Vậy nên, không biết bao nhiêu lần, cô đã cố gắng để quên đi.

Cô tự huyễn hoặc bản thân, và giả bộ lạnh lùng với chính mình.

Song, thấy gương mặt của Minoru bây giờ, một hồi chuông bất an lại bắt đầu vang lên trong tim Minami một lần nữa.

『Minami-san, chuyện đó, anh có thể chạm vào tay em được chứ...? 』

『...Vâng, làm ơn? 』

Nếu bây giờ là một thời điểm khác, Minami sẽ không thể lặng lẽ mà trả lời như vậy.

Sự lo lắng tràn ngập trong tâm trí cô, đồng thời cũng làm giảm bớt sự bối rối vốn có của cô.

Nhờ bộ khung xương ngoài, Minami đưa bàn tay phải cho Minoru.

Mặt khác, người con trai lại tỏ ra ngại ngùng.

Mặc dù thực tế người yêu cầu là cậu, gò má với làn da trắng của Minoru lại đang đỏ dần lên thấy rõ.

Minoru cẩn thận đặt lòng bàn tay phải của cậu dưới lòng bàn tay phải của Minami.

Tiếp đến, cậu đặt bàn tay trái lên mu bàn tay cô.

Đúng như dự đoán, mặt Minami lập tức đỏ chót vì hành động này.

Minoru từ từ di chuyển bàn tay trái.

Nét xấu hổ vẫn còn lưu giữ, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn nghiêm túc.

Đôi mắt mãnh liệt đó dính chặt vào Minami.

Minoru khẽ nhíu mày vài lần như thể cảm giác được thứ gì đó mà cả các bác sĩ và Minami đều không biết.

Sau khoảng một phút, cậu buông tay ra, lấy một hơi thật sâu.

Dường như Minoru đã tập trung đến nối quên mất cả hít thở.

Cùng lúc đó, Minami cũng lặng lẽ thở hổn hển, nhưng phản ứng này là biểu hiện của sự căng thẳng, chứ không phải nhẹ nhõm.

Minoru thì không nhận ra hành động này của cô.

『...Minami-san. Nói thể này đối với em có thể là tàn nhẫn, nhưng tình trạng của em chưa được chữa lành. Khu vực tính toán ma pháp của em vẫn bị thương. Ngay cả khi cơ thể em tạm thời bình thường trở lại, anh không biết khi nào nó sẽ tiếp tục ngã quỵ một lần nữa... 』

『...Vậy sao ạ? 』

『Anh biết, điều đó rất khó tin. 』

Nhưng Minami tin những điều Minoru nói.

Ngược lại, cô cũng tin vào bản thân mình.

Minami nghĩ vậy, cô nhận ra rằng bản thân vốn đã biết rõ sự thật này.

『Song, anh hi vọng em có thể tin anh. 』

Mặc dù cô không nói ra, nhưng trong thâm tâm Minami đang rất bất ngờ mà vang lên tiếng "Ể!?".

Minoru muốn cô tin điều gì...?

Những lời đó thực sự cô chưa bào giờ lường tới.

Nhưng, những hoài nghi của Minami ngay lập tức có được câu trả lời.

『Anh chắc chắn sẽ tìm ra cách chữa trị, vì vậy em không được bỏ cuộc, nhé. 』

Trên mặt Minami có thể thấy rõ cô đang tự hỏi "Vì sao?".

Sáng nay, cô cũng đã hỏi Tatsuya như vậy.

Nhưng cô không tài nào quyết định liệu có nên hỏi Minoru một câu tương tự hay không.

『...Vâng. Em xin trông cậy vào anh, Minoru-sama. 』

Lại là một câu trả lời không lường trước được, đối với cả người con trai và người con gái.

◇ ◇ ◇

1 giờ chiều, Tatsuya hiện đang ăn trưa sau khi đặt chân đến căn biệt thự tại Izu để chuẩn bị hành lý.

Mặc dù cậu không cần phải tự mình gói gém và khuân vác hành trang, song việc chuyển giao dữ liệu nghiên cứu không thể giao cho người khác.

Nhà bếp và dụng cụ bên trong tất nhiên cũng là một phần của căn biệt thự, vậy nên, như thường lệ, bữa trưa của Tatsuya hôm nay vẫn là do Pixie nấu.

Thêm vào đó, không chỉ có dụng cụ nhà bếp, tất cả đồ đạc cũng như quần áo trong căn biệt thự này đều do một tay gia tộc Yotsuba chuẩn bị, nên suy cho cùng cũng không có quá nhiều hành lý cần phải chuyển sang căn hộ Chofu.

Lý do tại sao Tatsuya ăn trưa muộn như vậy là do cậu muốn chú tâm hoàn thành tất cả công việc càng sớm càng tốt.

Tatsuya là người duy nhất trên bàn ăn.

Những gia nhân khác đều đã ăn trong xe với hộp bento họ chuẩn bị sẵn.

Tatsuya có thể hiểu được cảm xúc của họ muốn lảng tránh cùng ngồi ăn trưa với “một người quan trọng”, nên cậu cũng không thúc ép.

『Tatsuya-sama, thứ lỗi cho tôi vì đã làm phiền người trong bữa ăn. 』

Khi Tatsuya đã ăn xong và đang thưởng thức ly café chiều, Hanabishi Hyougo bước vào.

Hôm nay, anh không đóng thùng trong một bộ âu phục ba mảnh thường ngày, mà thay vào đó là bộ đồng phục nhân viên vận tải.

Cần lưu ý rằng “Trông khá hợp” trong trường hợp này không đồng nghĩa với “Có vẻ thời trang”, mà có nghĩa là “Cũng không đến nỗi không thoải mái”.

Dù sao thì vẻ bề ngoài của Hyougo cũng không quan trọng mấy, anh vẫn như thường lệ, lịch sự cúi đầu chào Tatsuya.

『Không, tôi đã ăn xong rồi. Có chuyện gì sao? 』

『Tôi nhận được một báo cáo từ người chịu trách nhiệm bệnh viện đa khoa Chofu Aoba. 』

Bệnh viện đa khoa Chofu Aoba là nơi Minami đang nằm điều dưỡng.

Tatsuya bỗng chốc căng thẳng vì nghĩ rằng bệnh tình của Minami đã trầm trọng hơn, song cậu cũng nhanh chóng dập tắt suy nghĩ này.

Nếu điều đó xảy ra, hẳn tông giọng của Hyougo sẽ không bình tĩnh như thế.

Tại thời điểm này, Hyougo là một người cậu có thể tin tưởng được.

『Chuyện gì đã xảy ra? 』

『Khoảng 11 giờ, có một vị khách đã đến thăm phòng bênh của Sakurai. 』

Đối với Hyougo, Minami là một gia nhân của gia tộc Yotsuba.

Anh là một quản gia có địa vị cao hơn cô, nên cách gọi như vậy cũng là lẽ thường tình.

『Có ai đến thăm cô ấy sao? Tôi tưởng rằng số lượng người được phép ra vào phòng bệnh đã bị hạn chế rồi mà? 』

Tatsuya tỏ ra rất ngạc nhiên trước khi đặt câu hỏi.

『Phía bệnh viện cũng hiểu rõ điều này. Tuy nhiên, họ cũng không thể cứ thản nhiên mà mời người đó ra về. Vì vậy họ đã liên lạc về tông gia và được phép cho người đó vào thăm. 』

『Đó là ai? 』

Dựa vào cách đối xử của phía bệnh viện, hẳn người này không phải một nhân vật tầm thường.

Bên cạnh đó, thậm chí họ còn nhận được sự cho phép từ phía tông gia Yotsuba.

Song, Tatsuya vẫn chưa thể đoán ra nhân vật này là ai.

『Là con trai thứ ba của gia tộc Kudou, Kudou Minoru-sama. 』

Minoru là con út trong gia đình có năm anh chị em.

Theo thứ tự được sinh ra, cậu là người con thứ năm, đứng trên cậu có chị cả, anh hai, chị ba, một người anh trai khác rồi cuối cùng là Minoru.

『Minoru sao…? 』

Câu hỏi đầu tiên đặt ra trong tâm trí Tatsuya là tại sao Minoru lại đến vào ngày trong tuần.

Cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều để hiểu bằng cách nào Minoru lại biết được Minami phải nhập viện và bệnh viện ở đâu.

Theo bản năng, Tatsuya nhanh chóng đi đến kết luận là…Fujibayashi là người đã nói cho Minoru biết.

Trên thực tế, thông tin này là bí mật chỉ có người trong nội bộ quân đội được biết, song có vẻ như Fujibayashi bằng cách nào đó lại đồng cảm với cậu em trai.

Nếu Minoru cầu xin, chắc chắn những thông tin như vậy sẽ dễ dàng bị lộ.

Hơn thế nữa, đối với phía Quân đội Quốc phòng, chuyện này cũng không nhất thiết cần phải bảo an nghiêm ngặt.

Nhưng dẫu vậy, Tatsuya vẫn không tài nào hiểu được tại sao Minoru lại cúp học để vội vã đến thăm bệnh như thế.

Đúng ra thì khoảng thời gian Minoru và Minami quen biết nhau chính xác chỉ vỏn vẹn có ba ngày.

Ngay cả khi họ có hợp ý đi chăng nữa, cậu vẫn chưa nhận ra họ đã thực sự trở thành bạn bè từ khi nào.

Tại Kyoto, Minami đã chăm sóc khi Minoru bị ốm, nên khả năng cậu trai nảy sinh những cảm xúc nhất định không phải là không có.

Nhưng dù cho là vậy, tâm huyết của Minoru đặt vào việc này vẫn là quá lớn.

Tatsuya chưa đủ rõ về tính cách của Minoru đến độ có thể tự tin mà nói rằng hành động này không giống với cậu ấy thường ngày.

Tuy nhiên, Tatsuya biết về sự khao khát rời khỏi giường bệnh của cậu ấy, nên hành vi trốn học này có thể nói là không phù hợp với hình ảnh của Minoru cho lắm.

『Vậy, Minoru còn ở bệnh viện không? 』

Nếu Minoru còn ở bệnh viện, Tatsuya muốn đích thân hỏi rõ ràng ý định thực sự của cậu ấy là gì.

『Không, cậu ấy đã về rồi. Tôi nghe nói cậu ấy chỉ dành khoảng 20 phút trong phòng bệnh. 』

Không may thay, mọi thứ không theo dự định của Tatsuya.

Dường như thời gian Minoru dành ra là hơi ít so với tính toán của cậu.

Bản thân Tatsuya không rõ 20 phút so với thời gian thăm bệnh bình thường là dài hay ngắn.

Tuy nhiên, nếu mong muốn thăm bệnh của Minoru lớn đến nỗi cậu sẵn sàng cúp học ở trường, thì hẳn khoảng thời gian đó có vẻ thực sự ngắn ngủi.

(Không chỉ đơn giản là thăm bệnh, chẳng lẽ cậu ta có ý định nào khác?)

Có quá ít dữ kiện để tìm ra mục đích thực sự của Minoru là gì.

『Chuyện của Minoru, tôi hiểu rồi. Còn vấn đề nào khác nữa không? 』

『Không có gì đặc biệt. 』

Hyougo cúi đầu kính trọng sau khi nhận được chỉ thị cho lui.

Khi chỉ còn một mình, Tatsuya quay về phía Pixie đang ngồi bất động trong góc phòng ăn như một vật trang trí.

『Pixie, mang cho tôi thiết bị đầu cuối. 』

『Vâng, thưa Chủ Nhân. 』

Pixie đáp lại bằng bộ loa cơ học được gắn trong cơ thể mà không thông qua thần giao cách cảm, nhanh chóng đi đưa thiết bị đầu cuối cho Tatsuya.

Mùa thu năm ngoái, Tatsuya đã trao đổi thông tin liên lạc với Minoru.

Sau sự kiện Chu Công Cẩn, họ chưa từng gọi cho nhau một lần nào, nhưng nếu Minoru chưa đổi ID, cậu vẫn cho thể liên lạc được.

Song, chuyện vẫn không như mong đợi của Tatsuya.

Thiết bị đầu cuối không thông báo rằng ID không hợp lệ.

Vì ID được gắn trực tiếp vào thiết bị đầu cuối không thể sử dụng lại được, nên một khi đã thay đổi ID, thì ID cũ sẽ trở thành không hợp lệ.

Nói cách khác, âm báo cuộc gọi sẽ không phát ra âm thanh, và cùng với đó là tin nhắn ID không hợp lệ được gửi về.

Nếu thiết bị đầu cuối hết pin, điều tương tự cũng sẽ xảy ra.

Nhưng không có thông báo đó, vì vậy có thể Minoru đang ở trong tình huống không thể nghe máy, hoặc có thể cậu ấy đang giả bộ như là không thể.

(…nhưng, giả vờ không giống như phong cách của cậu ta)

Song không có bằng chứng thì chỉ là phỏng đoán.

Tatsuya quyết định chỉ tạm thời nghi ngờ về hành vi kì lạ này của Minoru.

◇ ◇ ◇

Khi Tatsuya gọi, Minoru đã ở trên chuyến tàu “Trailer” đường dài đến Nara.

Nhưng đây không phải lý do khiến Minoru không bắt máy.

“Trailer” là một dạng “xe lửa” có tích hợp các toa cá nhân.

Hành khách có thể tự do di chuyển trong toa riêng, không nhất thiết phải ngồi bó tay bó chân trong một không gian chật trội.

Tất nhiên là Minoru đã làm vậy.

Hiện cậu đang ngồi trong một toa cá nhân đóng kín.

Dù cho có gọi điện thoại hay nói chuyện to đến mấy, cậu cũng không làm phiền người khác.

Nhưng tại sao Minoru lại không bắt máy?

Bởi vì đơn giản cậu không nghe thấy tiếng chuông reo.

Vào thời điểm này, trong tâm trí Minoru đang diễn ra một cuộc hội thoại.

Tất nhiên đây chẳng phải kĩ năng phân thân trong đầu rồi để chúng tự nói chuyện với nhau.

Cậu không thể nghe được âm thanh nào khác khi đang mải tập trung trò chuyện với “kiến thức” của cậu, tức hồn ma của Chu Công Cẩn.

Minoru đã hỏi về phương pháp điều trị cho Minami, và câu trả lời “kiến thức” của cậu đưa ra là vô cùng tàn nhẫn.

(Rất khó để có thể khôi phục khu vực tính toán ma pháp của cô ấy)

(Vậy là, không thể chữa được sao? Tại sao chứ? Chẳng phải gia chủ nhà Ichijou cũng gặp vấn đề tương tự và hồi phục thành công rôi đó ư?)

Mặc dù trên thực tế nguyên nhân gây ra căn bệnh của Ichijou Gouki vẫn là một ẩn số, nhưng trong nội bộ Thập Sư Tộc, họ đều biết rằng nguyên nhân là quá nhiệt khu vực tính toán ma pháp.

Gia tộc Ichijou vừa qua đã thông báo giai đoạn phục hồi đã thành công, và gia tộc Kudou cũng đã đi đến kết luận thông tin trên là sự thật.

(Tổn hại của Ichijou Gouki không nghiêm trọng như thế này)

(Vậy ý ngươi là tình trạng của Minami nghiêm trọng hơn sao!?)

(Thể chất của cô ấy đã được hồi phục. Bác sĩ không nói dối)

(Thể chất?)

(Nếu cô ấy nghỉ ngơi, sự suy nhược của cơ thể vật lý và xúc giác sẽ trở lại trạng thái bình thường trong một thời gian tương đối ngắn)

Minoru bình tĩnh hơn một chút sau khi nghe vậy.

Song, sự lo lắng của cậu ngay lập tức bật trở lại.

(Tuy nhiên, chẳng phải nguyên nhân gây suy nhược thể chất là do tổn hại khu vực tính toán ma pháp sao? Nếu không khắc phục nguyên nhân, thì chẳng phải điều tương tự sẽ tái diễn à?)

(Xác xuất điều tương tự xảy ra là tương đối nhỏ. Không giống như “ta”, cô ấy không phải liên tục hỗ trợ cho hoạt động quá mức của Psion ở mức độ khiến cơ thể không chịu đựng được)

“Kiến thức” bình tĩnh nhận định, phần nào giúp Minoru giảm bớt lo lắng.

Thông thường, chỉ có những ma pháp sư xuất sắc mới có tần số Psion hoạt động cao.

Trong trường hợp của Minoru, đây chính là thứ gông cùm đã trói buộc tuổi thơ của cậu với giường bệnh.

Minoru cố gắng kiềm giữ sự tức giân đó trong tâm trí.

Bây giờ, ưu tiên quan trọng nhất là chữa khỏi cho Minami.

Đây không phải là lúc giãi bày về nỗi thống khổ trong quá khứ của cậu, điều mà chẳng thể làm gì khác được nữa.

(…Nghĩa là, cơ thể sẽ lại tiếp tục suy nhược nếu hoạt động Psion tăng lên sao?)

Khi phát động một ma thuật, hoạt động của Psion là thứ xảy ra bên trong các pháp sư.

Ma thuật càng mạnh, hoạt động này càng mãnh liệt hơn.

Nếu tần suất hoạt động Psion tăng lên gây ảnh hưởng tiêu cực tới thể chất, đồng nghĩa với việc Minami có thể ngất nếu cô phát động các ma thuật cấp độ cao.

Và các ma thuật cao cấp thực tế sẽ trở nên vô dụng với cô kể từ bây giờ.

(Đúng là vậy. So với “ta”, các điều kiện sẽ dễ dàng hơn, ít nhất là cuộc sống hàng ngày của cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng. Song, cũng như “ta”, khả năng sử dụng ma thuật của cô ấy sẽ bị giới hạn)

Minoru nghiến chặt răng.

Không thể sống như một ma pháp sư, đó là nỗi đau mà Minoru thấu hiểu.

Nhưng, Minami thì sao?

Nếu chẳng may không thể sử dụng phép thuật nữa, cô ấy có có chấp nhận nổi không?

(…Cô ấy có thể sống bình thường mà không sử dụng ma thuật không?)

(Thật không may, không thể khẳng định được. Cô ấy là một điều chỉnh thể, có lẽ cả bố mẹ cũng như phả hệ đều mang nguồn gốc điều chỉnh thể rồi. Dù cho bản thân cô ấy cố gắng không sử dụng ma thuật, vẫn có khả năng khu vực tính toán ma pháp sẽ tự mất kiểm soát và vượt quá giới hạn cho phép lên cơ thể cô ấy)

(Giống như “ta” sao?)

(Nếu đúng là vậy, tình trạng của cô ấy còn nghiêm trọng hơn so với “ta”. Mặc dù linh hồn của “ta” không đủ mạnh, nhưng cơ thể có một năng lực phục hồi cao. Vậy nên dù cho bị suy nhược nhiều lần nhưng cơ bản sẽ không chết. Tuy nhiên, với trường hợp của cô ấy, tổn thương tâm trí có thể sẽ dẫn đến mất mạng)

(…nhưng…lần này cô ấy đã được cứu rồi mà)

(Bởi vì có ai đó đã khôi phục tinh thần cô ấy ngay tại chỗ)

Trực giác của Minoru nói với cậu rằng, người đó là Tatsuya.

Minoru không biết về thất cả ma thuật Tatsuya sở hữu.

Nhưng, cậu đã theo dõi môn “Bia đá Mật mã” tại Cửu Hiệu Chiến cách đây hai năm qua TV.

Trong trận đấu đó, Tatsuya đã không thể tránh được đòn công kích của Ichijou Masaki, một đòn tấn công đủ mạnh để gây chết người.

Song, bằng cách nào đó Tatsuya đã hồi phục, tạo ra một tình tiết vô cùng bất ngờ khi đó.

Qua đó, Minoru cho rằng Tatsuya sở hữu một thứ ma thuật hồi phục cao cấp.

Và nếu có thể sử dụng cho bản thân, hẳn Tatsuya có thể sử dụng lên người khác.

(Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu tình trạng cô ấy chuyển biến xấu tại nơi không có “người đó”…?)

(Cô ấy sẽ không thể cứu được nữa. Đây là số phận được gắn với điều chỉnh thể. Rất có khả năng trường hợp này sẽ xảy ra với “Minami-san” nếu có lần sau)

(Vậy, phương pháp chữa trị cho cô ấy cũng giống như ta à…?)

(Hợp nhất với Parasite. Đây là phương pháp hiệu quả nhất)

Minoru ngắt cuộc đối thoại của cậu với “Kiến thức”.

Để cứu Minami, cậu phải khiến cô hợp nhất với một “Parasite”.

Minoru không thể tưởng tượng được thêm nữa.

Nhưng cậu cũng đang ở tình huống tương tự.

Càng nghĩ, Minoru càng cảm thấy có một thứ gì đó đang thôi thúc trái tim mình.

◇ ◇ ◇

Như Tatsuya đã hứa, cậu cùng Miyuki đã đến thăm Minami vào buổi tối.

Trong thời gian họ trò chuyện, Minami đã kể vể chuyến viếng thăm của Minoru vào buổi sáng.

『Vậy là Minoru đã nói sẽ tìm ra cách điều trị cho em sao? 』

『Vâng, Tatsuya-sama. 』

Có vẻ như, đó không đơn thuần chỉ là sự đồng cảm.

Nghe Minami nói vậy, Tatsuya khẽ gật đầu.

Mặc dù Tatsuya nghi ngờ ý định của Minoru, nhưng nghe về chuyện hai người họ nắm tay, và rồi cậu trai vuốt ve bàn tay của cô gái, nên cuối cùng Tatsuya đã tin rằng mục đích thực sự của Minoru là chữa khỏi cho Minami.

『Onii-sama, Minoru-kun có kiến thức như vậy ư? 』

Miyuki sau khi nghe câu chuyện của Minami, đưa ra một câu hỏi thú vị.

Phương pháp điều trị vùng tính toán ma pháp là một lĩnh vực phức tạp mà ngay cả gia tộc Yotsuba đã nhiều năm dày công nghiên cứu vẫn chưa thể tìm ra giải pháp hữu hiệu.

『Anh không thể nói rằng cậu ấy không có được. Như có thể thấy tại Cuộc thi Luận văn năm ngoái, sự hiểu biết của Minoru đã vượt xa mức độ học sinh cao trung. Ngoài ra, ma thuật của viện nghiên cứu số chin có các yếu tổ của cổ thuật, và cũng sử dụng những chú thuật liên quan tới ma pháp hệ can thiệp tinh thần. Có khả năng Minoru có thể tìm ra chìa khóa đề hồi phục khu vực tính toán ma pháp trong các nghiên cứu của viện nghiên cứu số chin trước đây. 』

『Nhưng gia tộc Yotsuba đã nghiên cứu không ngừng nghỉ về khu vực tính toán ma pháp kể từ khi còn viện nghiên cứu số bốn cũ mà. Song dù vậy phương pháp điều trị vẫn chưa được tìm thấy. Ngoài ra Minoru-kun còn bị mất cân bằng giữa khu vực tính toán ma pháp và thể chất nữa. Nếu cậu ấy có kiến thức như vậy, chẳng phải nên tự chữa trị cho bản thân mình trước sao anh? 』

『Minoru có thể hiểu rõ hơn vì trên hết cậu ấy gặp vấn đề tương tự. 』

Tatsuya nhẹ lắc đầu trước luận điểm của Miyuki.

『Chúng ta không nên nói về khả năng của Minoru tại đây vào lúc này. Cậu ấy đã nói sẽ tìm ra cách chữa trị cho Minami. Vậy nên chúng ta cũng nên chấp nhận nó như một ý định tốt từ phía cậu ấy. 』

『…Vâng. Đáng ra em không nên nói thế. 』

Tatsuya gật đầu với Miyuki, rồi quay về phía Minami một lần nữa.

『Minami, các bác sĩ cũng đang nỗ lực để chữa trị cho em. Tông gia cũng đã gửi người đến nghiên cứu thêm về lĩnh vực này, và bản thân anh cũng sẽ không ngồi yên một chỗ. Nên em cứ bình tĩnh và chờ đợi tin tốt nhé. 』

Tatsuya nói để giúp Minami lấy lại tự chủ.

『Vâng ạ. Ano, Tatsuya-sama…』

Song, dựa trên giọng nói của Minami, hình như cậu lỡ gây ra “hiệu ứng ngược lại” mất rồi.

Tatsuya hối hận một chút.

『Chuyện gì vậy? 』

Tất nhiên là cậu không thể hiện bất kì một biểu hiện lo lắng nào.

Với gương mặt điềm đạm, Tatsuya bảo Minami nói tiếp.

『Anh có thể khuyên Minoru-sama đừng cố làm những điều không thể được không ạ? 』

“Thật sao?”, Tatsuya lẩm bẩm trong tâm trí.

Dường như sự lo lắng của Minami không phải khả năng cô được chữa trị thành công, mà là những điều họ mới nãy vừa thảo luận về Minoru.

『Em cảm thấy Minoru có gì không ổn à? 』

『Vâng….Anh ấy nhìn rất căng thẳng. Như thể anh ấy không chỉ lo lắng cho em…mà ẩn chứa đằng sau còn đang che giấu một điều gì đó khác, nghiêm trọng hơn ạ…』

『Sắc mặt của Minoru có ổn xấu không? 』

『Không ạ. Anh ấy trông không có vẻ gì là quá sức hay suy nhược cả. 』

『…Em cảm thấy hơi lo, Onii-sama. 』

Miyuki nhìn Tatsuya với nét mặt bối rối, có lẽ sự lo lắng của Minami đã lây nhiễm sang cô mất rồi.

『Minoru là một chàng trai thông minh. Anh nghĩ cậu ấy sẽ không làm chuyện gì liều lĩnh đâu. 』

Dẫu cho Tatsuya nói vậy, cậu cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Cậu không biết nhiều về tính cách của Minoru.

Ít nhất thì với Minoru mà cậu gặp vào mùa thu năm ngoái, cậu ta sẽ không làm điều gì ngu ngốc.

Song, hành động của Minoru hiện tại thì không được ăn nhập với hình ảnh của cậu ta vào thời điểm đó.

Do đó, Tatsuya không cảm thấy an tâm chút nào.

(Hết chương 3)

Truyện Chữ Hay