Trans: oMoon, DIREETH.
Edit: Moon Like TeaVài tuần đã trôi qua kể từ khi Julis cùng mọi người bắt đầu học tập sinh hoạt tại học viện.
Về cơ bản, các lớp sẽ có những tiết học giảng dạy lý thuyết vào buổi sáng, còn những tiết buổi chiều sẽ được dành ra để huấn luyện giao tranh thực chiến.
Chỉ là chương trình học của lớp S rất đặt biệt, các tiết học được tách ra hoàn toàn và khác biệt so với những lớp khác. Có thể nói chất lượng giảng dạy của lớp S phản ánh bộ mặt về chất lượng đào tạo tại học viện.
Sau vài tuần, các học viên bắt đầu hoạt động sinh hoạt với nhau, đã có vài nhóm lớp được thành lập.
Trong số đó, có hai nhóm là tâm điểm của sự chú ý.
Nhóm đầu tiên là
“Này, Cecilia? Cậu có nghĩ là tớ cần phải học pháp thuật không? Đằng nào thì thằng này cũng dùng nó được quái đâu? Và cậu cũng biết là tớ đã học xong hầu hết các nguyên lý ma thuật từ chỗ sư phụ rồi đúng chứ? Vậy,…… bây giờ có thể cho tớ được phép ngừng quỳ ở đây được không?”
“Kh! Cậu Không được phép! Đến lớp là để giúp cậu học hỏi kiến thức, cho nên cậu hãy lắng nghe bài giảng một cách nghiêm túc và đừng có mà ngủ gật như thế. Coi như đây là hình phạt cho cậu đi.”
“Ơ…Nhưng…., việc cậu ngồi lên đùi càng khiến cho tớ cảm thấy *Mất tập trung* hơn đấy? Từ đầu thì mục đích của hình phạt này là gì? Với tư thế này, tớ có thể tấn công cậu từ phía sau đấy, hiểu không hả?”
“T, tấ….. .!? Đ…. Đùa như vậy đã đủ rồi! Cậu hãy tỏ ra ăn năn chút đi chứ HmMP!”
“Uầy, sao thằng này là người có lỗi ở đây?”
“Từ đầu, Julis xứng đáng nhận những hậu quả đấy
Không bàn cãi gì hơn nữa!”
Sau lớp học buổi sáng, Julis Anderberg đang ở thế seiza quỳ ở góc lớp.
Và một vài lí do nào đó mà, cô nàng thánh nữ Cecilia lại đang giận dữ ngồi trên đùi cậu. Dù vậy khuôn mặt của cô cũng phần nào lộ ra vẻ nào đó hạnh phúc.
……… Chà nói chung thì, cô nàng hiện đang thuyết giáo cậu với nụ cười thật tươi.
“Tính ra, chỉ có Julis là người dám công khai bảo rằng sẽ ‘có thể động thủ’ trước thánh nữ đấy.”
“Không phủ nhận điều đó!”
Ở hàng ghế phía đối diện, có hai người ngồi cười ngây ngốc trước hoàn cảnh éo le đầy bất hạnh của Julis. Đó là con gái nhà Hầu Tước, Anastasia và con trai nhà Bá Tước, Richard. Rõ ràng cả hai đang tận hưởng sự bất hạnh của cậu.
“*Cười bất lực* Một cách thần kỳ nào đó mà gần đây mình đã quen với những vụ này.”
Trước sự việc đang diễn ra trước mắt, một cô gái bất giác không tài nào giấu được nụ cười chua chát của mình, với mái tóc vàng chanh được chải gọn, để lộ ra hai đôi tai dài đặc trưng, vẻ ngoài ấy của cô nhìn qua thì trông rất khác với những người khác. Cô nàng Elf đấy chính là Mirabelle.
Nhóm đầu tiên được nhắc đến sẽ gồm năm người: Tiểu thư nhà công tước, Anastasia; Richard, con trai dòng dõi nhà bá tước; Cô nàng tộc Elf, Mirabelle; và cuối cùng, nhân tố gắn kết những người trên đó chính là Julis, được xem như là con trai bất tài của lãnh chúa vùng biên giới.
Một phần do không có sự phân biệt nào về địa vị hay chủng tộc, giữa các học sinh luôn được học viện đối xử một cách công bằng. Nên việc một nhóm kỳ lạ như vậy xuất hiện thì không hẳn là sẽ không xảy ra. Hơn hết giữa các thành viên không có xích mích hay những vấn đề đối lập nào. Giữa họ không có những khoảng cách nào về thường thức địa vị xã hội cả. Bởi vì thế, nhóm của Julis nổi bật và trở thành tiêu điểm nóng trong lớp. Nổi bật là thế nhưng không ai dám tiếp cận hay sinh sự gì cả. Bởi trong nhóm Julis toàn là những cá nhân sở hữu những khả năng chiến đấu kiệt xuất.
Tuy nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ
“Ah, hôm nay mấy cậu cũng tụ tập ở đây nữa sao?”
Cô thiếu nữ tóc sáng bạc xuất hiện với phong thái trang trọng.
“Emilia hoàn thành công việc rồi đấy à?”
“Phải, tớ vừa đi hỏi giáo sư về phần có liên quan tới nội dung của bài giảng lúc nãy thôi.”
Một người có dòng máu cao quý nhất, là thành viên trong gia đình hoàng gia
Cô công chúa thứ 3, Emilia Lapis Lazuli.
“Julis, Cậu nên nhìn mà noi gương theo Emilia đi á.”
“Không đời nào! Mệt lắm! Tớ thích được chăm lo như vầy mãi cho đến lúc lên thiên đường thôi! Mà ngoài ra còn phải kiếm tiền rồi sau đó tới nhà thổ để vui đùa xuyên đêm với các chị *lớn* nữa chứ!”
“Julis-kun vẫn luôn thành thật như vậy nhỉ…………”
“Người anh em, tôi ngưỡng mộ cậu quá.”
“Chỉ có anh em tốt như cậu mới hiểu được niềm vui đấy của tớ.”
Khung cảnh nhóm Julis trò chuyện và cười đùa trở nên vô cùng nổi bật trong lớp. Bởi tất cả trong số họ đều là những người đặc biệt, điều đó khiến cho bất kì ai cũng phải cảm thấy ái ngại trong việc tiếp cận và chỉ có thể đứng ngoài quan sát họ mà thôi.
Trong một nhóm toàn là những tài năng xuất chúng, có một cá nhân đã làm thay đổi ấn tượng của mọi người về mình khi cậu bắt đầu nhập học.
“Nhưng Cecilia, cậu cũng biết là tớ không cần phải tham gia lớp dạy pháp thuật. Tớ là một ma thuật sư chứ không phải là pháp sư cậu nhớ chứ?”
Đó là Julis Anderberg. Chàng trai bị mọi người xem là kẻ bất tài và bị coi thường vì không có khả năng sử dụng pháp thuật
“Julis!?”
“Hửm? Tớ đây.“
“Nãy giờ cậu có chịu nghe tớ nói không hả?”
“Tớ chẳng nghe thấy cậu nói gì cả.”
“Boo! Julis, boo …!”
Từ ban đầu, bởi địa vị bậc thấp của mình, cậu đã bị những quý tộc khác
không kiêng nể mà chế giễu là một kẻ phế vật.
Chúng đã tuôn ra những lời lăng mạ bảo Julis là một kẻ phế vật, đáng thương, và cảm thấy ngạc nhiên khi một đứa vô năng không dùng được pháp thuật như cậu lại xuất hiện tại học viện.
Chà, ta hãy cùng quay lại ngày tổ chức bài đánh giá đầu tiên, Julis có thể đánh ngang tầm với cả Caesar, người đang là một mạo hiểm giả hạng S. Hơn hết cậu xuất sắc ở tất cả các học phần ngoại trừ những môn có liên quan đến pháp thuật.
Hầu hết mọi người đều đã nhận ra khả năng thực sự của Julis.
Tuy nhiên, sự công nhận đó chỉ có ở duy nhất tại lớp S. Đồng nghĩa với việc, nếu những lớp khác không biết về thực lực khủng bố đấy của Julis thì chúng vẫn sẽ cứ chế giễu cậu như thường mà thôi.
……. Có điều, những người bên cạnh Julis sẽ không chịu để yên cho việc như thế tiếp diễn. Dẫu sao, họ đều là những người có cả sức mạng lẫn quyền lực….. Cho nên không một ai có ý định châm chọc Julis.
Tuy nhiên, kể cả có như vậy thì những học viên cùng lớp vẫn không muốn kết bạn với Julis.
Có lẽ bởi người mà họ luôn cho rằng đó là một kẻ thấp kém thực tế lại tài giỏi hơn bản thân là một điều mà lọng tự trọng của họ không cho phép.
Quay lại nói về chiều dư luận thay đổi rõ rệt tại học viện.
[Này, hôm nay có vẻ Byrne-sama lại chỉ một mình mà ngồi đó rồi]
[Đồ ngốc! Đừng có dại mà lắm lời về chuyện của ngài ấy như vậy.]
“……..”
Byrne, người đang cô đơn tại một góc lớp học. Sau sự việc tại phòng ăn, danh tiếng của Byrne trượt không phanh.
Tuy rằng mọi người không trực tiếp nói thẳng mặt hắn. Bởi Byrne đến từ nhà Công tước, nếu hắn mà có địa vị thấp như Julis thì có lẽ sẽ có vài người hành động trực tiếp chống lại hắn.
“……”
Byrne, không hề phản ứng gì trước những lời xì xầm của đám người xung quanh. Không phải vì……. Hắn trở nên rộng lượng.
[Này, nhắc mới nhớ, mày có biết là Byrne-sama đã chính thức bị loại khỏi vị trí người kế vị trong gia tộc rồi đấy.]
[Yea….. Có vẻ như công chúa Emilia đã trực tiếp tới và nói chuyện với nhà Công Tước Huguenot]
[Uwaaaa…… Đó là hậu quả của việc không chịu nghe lời cảnh cáo của Emilia-sama sao.]
Lý do giải thích cho việc không ai dám dính liếu tới Byrne là bởi: “Nếu làm thân với Byrne thì công chúa Emilia có ghim mình không?” Đại loại bởi hôm ở sảnh ăn, trước sự chứng kiến của mọi người, cô đã cho hắn một lời cảnh báo đầy gai góc.
“…..”
Vì thế, Byrne bị cô lập. Hắn vung nắm đấm vào khoảng không.
♦️♦️♦️
(CHẾT TIỆT CHẾT TIỆT CHẾT TIỆT CHẾT TIỆT CHẾT TIỆT CHẾT TIỆT M* NÓ!!!!!!)
Đêm đó Byrne hắn nộ khí xung thiên, hậm hực dậm từng bước chân đi quanh khu vườn. Sự hận thù cao đến độ mà tay hắn siết chặt lại và có thể cắn chặt môi mình bất kỳ lúc nào.
“D*t M* chúng bây!!”
Hắn phát tiết đá bay cái chậu cây ở trước mặt, xả hết những bực tức và hận thù đã được tích trữ.
(Tao là con trai nhà công tước mà chúng mày lại dám làm làm bẽ mặt tao như thế!)
Hắn nghĩ những thành viên nhà quý tộc công tước như hắn là một sự tồn tại nên được mọi người đứng ở sau tôn thờ và kính trọng
Nhưng thực tế ra sao?
Hắn bị công chúng chế giễu và lên án.
(Thằng phế vật và cả con ả công chúa đó………! Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho tụi mày!)
Lúc này sự thù hận đã chiếm lĩnh lấy Byrne.
(Không bỏ quaKhông bỏ quaKhông bỏ quaKhông bỏ quaKhông bỏ quaKhông bỏ quaKhông bỏ quaKhông bỏ qua, Không thể nào tha cho chúng được!!!!!)
Và rồi sâu trong khu vườn, một giọng nói vang lên.
“Cậu bé đằng đó, mi có khao khát sở hữu sức mạnh không?”
Trong sự tức giận, hắn chỉ chú tâm vào việc tàn phá ngôi vườn để xả sự oán hận mà không để vào tai giọng nói kia.
“Mi căm thù ả, hận ả đến tận xương tủy? Để giúp ngươi, ta có thể trao cho ngươi sức mạnh tối thượng để
có thể chà đạp cô ả công chúa đó.”
Bất giác Byrne không suy nghĩ nhiều mà gật đầu.
Chính hắn cũng chả kiểm soát được hành động của mình.
Và rồi sau đó
“
Vì công cuộc hồi sinh rồng hắc ám, ta sẽ trao sức mạnh này cho ngươi, chàng trai.”