Phần 1
Trong giờ chủ nhiệm đầu tuần, các học sinh được thông báo về việc tổ chức một「Cuộc chiến Tranh cử」thay vì là「Bầu cử」thông thường.
"Chia đội sao?"
Các học sinh trở nên náo động khi nghe thấy những từ kị lạ đó, Liz Liza-sensei phải đập bàn giáo viên để làm các học sinh im lặng.
"Để thể hiện được sức mạnh và khả năng lãnh đạo của một kị sĩ, các ứng viên phải dẫn dắt những người hỗ trợ mình, như là đồng đội, và chiến đấu trong các trận đấu đội. Mọi người đều cần phải suy nghĩ về điều gì là nên làm để có thể tạo được một đội tốt."
Mỗi đội tham gia vào giải đấu này sẽ bao gồm hai kiếm sĩ và hai Thánh tích Pháp sư, bốn người một đội.
Đó là Trận đấu Đội Tranh cử.
"Các học sinh bình thường chỉ đến xem thôi sao?"
"Không, khi giải đấu kết thúc thì tiếp theo một cuộc bỏ phiếu sẽ được tiến hành. Ngay cả khi như này, một người chiến thắng chung cuộc trong giải đấu, nhưng các học sinh khác đánh giá rằng cách chiến đấu của cậu ta không thích hợp, thì cơ hội trở thành Tổng Hội trưởng Hội Học sinh của cậu ta gần như bằng không. Tuyên ngôn của một người như kị sĩ không thể chỉ thể hiện qua lời nói suông mà còn phải thể hiện qua chiến đấu nữa... có thể nói rằng đây không chỉ đơn giản là「Công ước」mà còn là Đấu ước.
Nói cách khác, giải đấu này đóng vai trò như chiến dịch tranh cử giống như trong tranh cử thông thường vậy. Các học sinh sẽ theo dõi các ứng cử viên chiến đấu và quyết định kết quả thông qua việc bỏ phiếu.
"Chuyện gì sẽ xảy ra với Hội trưởng Hội học sinh hiện tại của Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật?"
Một học sinh lo lắng hỏi. Cô ấy có lẽ là một người hâm mộ của Kaguya-senpai hay Hoshikaze-senpai.
"Đây không phải là một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm, vậy nên theo nguyên tắc chung thì hội học sinh hiện tại sẽ vẫn được duy trì."
Nghe câu trả lời đó, các học sinh, cả Kazuki nữa, thở phào nhẹ nhõm.
"Tuy nhiên, một lúc nắm giữ hai chức vụ thì sẽ không được công nhận. Ví dụ như, trong trường hợp Otonashi Kaguya được bầu thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, thì Kaguya sẽ phải bỏ chức vụ Hội trưởng Hội học sinh Khoa Ma thuật. Ngay sau đó, vì chiếc ghế Hội trưởng Hội học sinh Khoa Ma thuật sẽ bị trống, nên một cuộc bầu cử bổ sung sẽ được tiến hành."
Trên bảng đen, Liz Liza-sensei viết chữ「Tổng Hội trưởng Hội học sinh」ở trên cao, bên dưới nó là hai chữ「Hội trưởng Hội học sinh Khoa Ma thuật」và「Hội trưởng Hội học sinh Khoa Kiếm thuật」được viết kế bên nhau, tạo nên hình ảnh của một sơ đồ tổ chức.
"Các ứng cử viên sẽ được tập hợp bằng cách được người khác đề cử hoặc tự ứng cử. Giấy tờ cho việc này sẽ được nộp lại ở phòng giáo viên, vậy nên nếu các em có hứng thú thì hãy thông báo tại phòng giáo viên trong ngày hôm nay nhé. Còn với việc đề cử, trong trường hợp không nhận được sử đồng ý của người được đề cử, thì nó sẽ được xem là vô hiệu. Nếu một lá đơn đề cử được gửi đến, thì người được đề cử sẽ được liên lạc, vậy nên hãy nhanh chóng quyết định của mình đi đấy."
Lớp học trở nên huyên náo bởi những tiếng nói chuyện, sự việc xảy ra quá đột ngột này là một việc làm nhiều học sinh rất hứng thú.
Tuy nhiên với Kazuki, sự kiện này không phải là sự kiện của một người nào khác.
Bởi vì từ lâu rồi, ngài Hiệu trưởng đã nói với cậu rằng ông sẽ bí mật đề cử cậu lên làm Tổng Hội trưởng Hội học sinh.
Không có lựa chọn từ chối được. Để tiếp tục được ở lại Ngôi nhà của Phù thủy, Kazuki phải thắng được vị trí Tổng Hội trưởng Hội học sinh. Hiệu trưởng Amasaki sẽ không chấp nhận điều ngược lại.
Tuy nhiên, dù thế nhưng những người có ảnh hưởng lớn như Kaguya-senpai vẫn tồn tại, liệu họ có tụ họp lại như các ứng cử viên trong cuộc bầu cử này không? Sao việc này lại tiến triển thành một giải đấu quy mô lớn như vậy, cậu có linh cảm xấu về việc này.
Với một sự kiện chưa từng có tiền lệ như vậy, không thể phủ nhận rằng các giáo viên đang bắt đầu việc này mà không hề quan tâm đến sự phản đối của học sinh.
"Những hướng dẫn cho các ứng cử viên sẽ được thông báo trong hội trường sau giờ học, việc bốc thăm để phân chia vị trí của các ứng cử viên trong giải đấu cũng sẽ diễn ra vào lúc đó. Cho đến lúc đó thì các ứng cử viên nên bắt đầu thành lập đội của mình. Như mọi người đã biết, những học sinh làm việc giấy tờ trong hội học sinh sẽ nằm trong nhóm ưu tú, kể cả là với Kị sĩ Đoàn, nhưng lần này một phần thưởng sẽ được trao cho các học sinh tham gia thi đấu, chỉ cần tham gia vào giải đấu là được. Cô hi vọng mọi người sẽ chủ động tham gia vào giải đấu này. Đồng thời, còn có một chuyện nữa..."
Vào lúc đó những vấn đề về thông tin đã kết thúc, hay là chúng tôi đã nghĩ vậy, nhưng Liz Liza-sensei vẫn còn việc để nói.
"Vào cuối tuần vừa rồi, đã có ba trường hợp các học sinh bị tấn công bởi một kẻ đáng nghi, tất cả đều diễn ra một cách suôn sẻ. Các học sinh vẫn an toàn, nhưng tên thủ phạm lại không bị camera giám sát ghi lại và đến giờ thì hắn vẫn chưa bị bắt. Theo đó, một nhiệm vụ dự kiến sẽ giao cho hội học sinh và các học sinh có thứ hạng cao thực hiện việc tuần tra, an ninh sẽ được siết chặt hơn. Nhất định chúng ta phải bắt tên thủ phạm phải trả giá càng sớm càng tốt vì thái độ dám coi thường Học viện Kị sĩ, tất cả các em có đồng ý không? Vì lí do đó, những học sinh không tự tin về khả năng của mình sẽ phải hạn chế việc đi ra ngoài vào ban đêm."
Học viện Kị sĩ bị tấn công bởi một kẻ đáng ngờ... đúng là một kẻ đáng nghi táo tợn.
Trong khi các học sinh đang trở nên náo động, Kazuki liền nhớ lại cuộc tấn công của kẻ bí ẩn đó trong cuộc hẹn.
Và rồi trong giờ ăn trưa hôm đó...
Để có thể cùng ăn trưa với nhau, Kazuki, Mio, Lotte, và Koyuki, đã ghép bàn lại với nhau theo hình chữ thập. Ngay khi họ vừa mới bắt đầu, tất cả điện thoại của họ đồng loạt reo lên.
Đó là tin nhắn triệu tập của Kaguya-senpai.
Ngay cả một người không có nổi một xu dính túi khi tới Nhật như Lotte cũng được Học viện cấp cho một chiếc điện thoại.
Cả bốn người rời khỏi trường và tiến đến Ngôi nhà của Phù thủy bằng cách băng qua khu vườn.
Trong phòng khách của Ngôi nhà của Phù thủy, những người đã tụ tập trước ở đó gồm có:
Cặp đôi tiền bối Kaguya-senpai và Hoshikaze-senpai.
Bộ ba quen thuộc của Hội học sinh Khoa Kiếm thuật Kanae, Kamiizumi-senpai và Torazou-senpai.
Hơn nữa cả Kohaku và Kazuha-senpai cũng đang ở đó.
Những con người có ảnh hưởng lớn mà Kazuki quen biết đều tập trung hết ở đây.
Mọi người đều đang thư giãn trên những chiếc sofa và ghế cổ hay đang thoải mái đứng quanh bàn.
Kazuki và những người khác ngồi vào chiếc sofa thích hợp. Mio ngồi ở bên phải Kazuki, Koyuki ngồi phía bên trái, còn Lotte, không hiểu sao, lại ngồi trong lòng Kazuki.
Kazuki, 'Oi', dù nghĩ vậy nhưng cậu lại ôm chặt Lotte từ phía sau.
"Không biết mọi người đã đến đủ chưa nhỉ... xem như mọi người đã ở đây cả rồi, dĩ nhiên, là vì lí do không gì khác ngoài Trận đấu Đội Tranh cử."
Kaguya-senpai nhìn quanh mọi người từ giữa phòng khách và bắt đầu cuộc thảo luận.
"Trong căn phòng này, những nhà vô địch ưu tú của học viện đều đã tụ tập hết ở đây. Tớ muốn chúng ta hãy thảo luận và quyết định những thành viên này sẽ chia thành những đội như thế nào. Đầu tiên, bao nhiêu trong số chúng ta sẽ thành ứng cử viên? Dĩ nhiên, tớ cũng nhận được một đề cử cho cuộc thi này rồi."
"Tớ cũng đã được đề cử."
Hoshikaze-senpai giơ tay ngay lập tức. Không thể nào mà một người nổi tiếng như senpai mà không nhận được đề cử cả.
"Việc đó, cậu hoàn toàn không có ý định sẽ rút lui, đúng không?"
"Ừ. Tớ đã thua khi chúng ta chiến đấu giành chiếc ghế hội trưởng hội học sinh Khoa Ma thuật, nhưng lần này tớ nhất định sẽ thắng được Kaguya, cậu hãy chờ xem!"
"Fufufu, dũng cảm lắm... Nhưng lần này tớ sẽ lại một lần nữa buộc Hikaru phải kêu lên những tiếng dễ thương thôi!"
Kaguya-senpai nhoẻn miệng cười toe toét trước những lời của Hoshikaze-senpai, người vừa mới đứng dậy; tia lửa điện bắn ra khi họ nhìn chằm chằm vào nhau.
"Tôi cũng đã nhận được đề cử, nhưng tôi đã từ chối nó rồi."
Người vừa cộc cằn nói vậy là Kanae, người đang đứng vòng tay tựa lưng vào tường.
"Sao vậy?" Kaguya-senpai hỏi.
"Rõ ràng mà. Người duy nhất thích hợp cho chiếc ghế Tổng Hội trưởng Hội học sinh là Nii-sama mà. Ý tôi là, ngay từ đầu thì không phải là tôi trở thành hội trưởng hội học sinh vì tôi muốn vậy. Đó chỉ là do khi tôi đang nhắm đến vị trí số một ở Khoa Kiếm thuật, bọn họ đã biến tôi thành hội trưởng theo ý của họ mà thôi, tất cả chỉ có vậy."
"Tớ cũng vậy~"
Nghe thấy những lời của Kanae, Kamiizumi-senpai người đang uể oải ngồi trên chiếc sofa chỉ hùa theo một cách mù quáng mà không ý tứ gì cả.
"Hai người này là những kẻ không có điểm nào tốt ngoài sức mạnh của họ, và cứ như thế, mọi công việc thực tế đều bị dồn sang tôi..."
Torazou-senpai người đang ngồi bên Kamiizumi-senpai bất lực ngả người ra sau chiếc sofa với sự mệt mỏi dễ dàng nhận ra.
"Vậy, Kana-chan sẽ tham gia vào đội của Otouto-kun để cùng chiến đấu sao?"
"Không... Tôi sẽ chiến đấu với Nii-sama! Nii-sama, anh vẫn chưa quên đúng không? Trong buổi lễ khai giảng, lời thề mà chúng ta đã lập rằng chúng ta sẽ là đối thủ của nhau từ giờ đấy!"
"Anh vẫn còn nhớ nhưng... chúng ta sẽ thực hiện lời hứa đó trong giải đấu này sao!?"
"Để Nii-sama có thể đứng được trên đỉnh của Học viện này, anh phải vượt qua bức tường là em!"
Kanae bước rời khỏi bức tường mà cô đã đứng tựa lưng vào từ nãy đến giờ và nhìn chằm chằm vào Kazuki với ánh mắt rực lửa.
"...Với một người mạnh như Kanae-san đang đứng ở vị trí trung lập, việc này sẽ trở thành một ranh giới giữa thắng và bại cho người nào có thể chiêu mộ được cô ấy trở thành thành viên. Vậy nói cách khác, tâm điểm của cuộc thảo luận là chuyện như vậy nhỉ?"
Khi Hoshikaze-senpai lẩm bẩm như vậy, Kaguya-senpai gật đầu mạnh mẽ và nói "Đúng vậy! Đúng như cậu nói!"
"Tớ không muốn một cuộc cạnh tranh gay gắt diễn ra giữa những người mạnh, vậy nên tớ tạo ra một cơ hội để chúng ta cùng tập trung nói chuyện với nhau. Đầu tiên tớ muốn mọi người ở đây tuyên bố vị trí của mình là ứng cử viên hay tự do! Otouto-kun có phải là một ứng cử viên không?"
"Vâng, em được để cử."
... Mặc dù vậy, cậu lại không nói tên người đã đề cử cậu.
"Em không được đề cử và cũng sẽ không tuyên bố tranh cử gì cả desu." "Em cũng không." "...Tôi cũng thế."
Liên tiếp Lotte, Koyuki, và Mio, ba người họ lần lượt tuyên bố vị trí của mình. Mio đang bĩu môi đầy thất vọng. Có vẻ như cô ấy muốn được một ai đó đề cử thì phải.
"Đây là một cơ hội hiếm có, vậy nên có ổn không nếu cậu không tuyên bố tranh cử?"
Koyuki liếc nhìn Mio và nói vậy.
Khi Mio tự giới thiệu bản thân mình trong ngày đầu nhập học, cô ấy đã tuyên bố rằng mình đang nhắm đến vị trí Hội trưởng Hội học sinh.
"Nếu tớ làm vậy thì tớ sẽ không thể ở cùng đội với Kazuki... dù thế nào thì tớ cũng không có cảm giác có thể thắng được Kazuki hay Kaguya-senpai."
"Không ngờ cậu dám chấp nhận sự thật đó đấy." Koyuki nói với vẻ mặt bất ngờ.
"Nhưng số học sinh của Khoa Ma thuật có thể vào đội của Kazuki-oniisan là chỉ một người thôi mà desu?"
Khi Lotte nói vậy, cả ba người họ liền lập tức nhìn nhau.
Đột nhiên, Kazuki lại thấy rõ chỉ số tình cảm của mọi người. Đồ thị chỉ số tình cảm bỗng xuất hiện trước mắt cậu.
Amasaki Mio―146 Lotte―114 Hiakari Koyuki―108 Otonashi Kaguya―88
Hoshikaze Hikaru―50 Tsukahara Kazuha―29
Chỉ số tình cảm của Lotte và Koyuki cho phép cậu có thể sử dụng「phép thuật cấp 5」mạnh mẽ, trong khi chỉ số cao ngất của Mio cho phép cậu dùng đến 「phép thuật cấp 7」mà ngay cả Mio cũng không dùng được.
"Hiakari, không phải cậu đã cùng một mình chiến đấu với Kauzki liên tục ngày hôm đó dưới lòng đất sao? Lần này cậu nên nhường đi."
"Nếu cậu nói vậy thì, không phải Amasaki-san đã ở cùng đội với chỉ Kazuki trong thời gian dài sao?"
"Vậy loại trừ thì, lần này sẽ là lượt của em desu."
Chống lại việc thừa nước đục thả câu của Lotte giữa cuộc chiến của Mio và Koyuki, Mio "Nyaa", dọa cô ấy.
Ngay sau đó, Lotte liền vui vẻ sủa lên "Wan!" và Koyuki thì lại thì thầm "Puu".
Hoshikaze-senpai dõi theo cuộc tranh cãi giữa ba người bọn họ như người giám hộ của họ và cười "Ahaha".
"Vậy, thay vì chiêu mộ thành viên từ bộ ba wan-nyaa-puu chỉ vừa mới vào học viện được một tháng, thì các học sinh năm hai thường mạnh hơn, nhưng em nghĩ nếu có thể, em muốn tạo nhóm với một đồng đội từ Ngôi nhà của Phù thủy."
"Tôi cũng đươc đề cử, nhưng tôi đã rút lui. Gánh nặng là quá lớn." "Mình cũng vậy~"
Torazou-senpai đang nói 'không được, không được' trong khi vẫy vẫy tay, tiếp theo là Kamiizumi-senpai chỉ theo sau anh ấy một cách mù quáng.
"Vậy là cả ba người trong Hội học sinh của Khoa Kiếm thuật đều không trở thành ứng cử viên, nếu là như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với Hội học sinh của Khoa Kiếm thuật? Kanae không còn là hội trưởng nữa, phải không?"
Đột nhiên Kazuki nhận ra việc đó và hỏi. Trong sự kiện lần trước khi họ phải chiến đấu với Naiarlahoteph, đã có một sự kiện là Kohaku đã đánh bại Kanae và chiếm lấy sức mạnh chính trị của Khoa Kiếm thuật.
"Đến giờ thì Kohaku vẫn là hội trưởng. Em hoàn toàn không có ý định sẽ trở lại vị trí đó. Cuối cùng thì gánh nặng cũng đã được gỡ bỏ khỏi vai. Từ giờ em sẽ không còn bị công việc thường ngày truy đuổi nữa mà sẽ chú tâm hoàn toàn vào tình yêu dành cho Nii-sama!"
Bên cạnh biểu hiện bừng sáng của Kanae, biểu hiện của Kohaku tối sầm đi.
"...Vào lúc đó tại hạ có một mục tiêu và đã chiếm lấy chiếc ghế hội trưởng, nhưng giờ thì mọi chuyện lại thành ra rằng vị trí đó không khác gì một gánh nặng. Có quá nhiều công việc thường ngày, cứ như là ngày nào cũng luôn có thư ý kiến và tư vấn nhân sinh được các học sinh gửi đến vậy, tại hạ cũng không thể nhớ được tên của tất cả các học sinh... tại hạ không thể nào có được uy tín như Kana-nyan-senpai được. Và rồi lợi dụng cơ hội này tại hạ định sẽ xin từ chức. Và rồi tại hạ sẽ đề nghị tổ chức một cuộc bầu cử dân chủ trong Khoa Kiếm thuật từ giờ!"
"Na!? Đợi một chút đã, cô đang định từ bỏ chức vụ của mình sao!?"
"Tại hạ sẽ làm cho Kana-nyan-senpai trở lại chiếc ghế Hội trưởng bằng mọi giá có thể! Vì lí do đó, nên về việc Tranh cử Tổng Hội trưởng Hội học sinh nữa, tại hạ đã nhận được một đề cử từ Mikohime-sama nhưng tại hạ đã từ chối rồi."
"Kết cục đề cử của mình lại hoàn toàn vô dụng."
Bên canh Kohaku, Kazuha-senpai bĩu môi.
"Ngược lại, tôi cũng được Kohaku đề cử nhưng rồi cũng đã từ chối. Nếu có người nào như tôi mà lại tuyên bố tranh cử thì, tôi sẽ cười chết mất..."
Hai người bạn thân này, Kohaku và Kazuha, đều đề cử lẫn nhau nhưng có vẻ như cả hai người đều cùng từ chối nó.
"Vậy là các ứng cử viên ở đây là gồm có Hikaru, Otouto-kun, và tớ, vậy là có ba người đúng không? Số lượng người lại ít một cách không ngờ."
"Nhưng tớ nghĩ là với số lượng người ở đây thì cũng ổn, chúng ta có thể chia 11 người ở đây thành ba đội."
Mọi người đều gật đầu trong khi Kaguya-senpai và Hoshikaze-senpai đang đếm số người trên đầu ngón tay. Có tất cả mười một người ở trong căn phòng này, vậy nên nếu tính ra thì một đội cần phải mời thêm một kiếm sĩ khác từ bên ngoài.
"Vậy em sẽ tham gia vào đội của Hikaru-senpai desu!"
Từ trong nhóm ba người vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào nhau, Lotte bước lùi một bước và ôm chặt Hoshikaze-senpai.
Hoshikaze-senpai cười hạnh phúc và ôm lại cô bé. ...Có cảm giác như đang nhìn một vị hoàng tử và một cô công chúa vậy.
"Chị thật sự rất muốn cùng đội với Koyuki-chan, vì chị biết em ấy lâu nhất."
Kaguya-senpai nhẹ nhàng nắm tay Koyuki. Koyuki đáp "Vâng" và nắm tay senpai.
"Tớ sẽ ở cùng với Kazuki-!"
Mio trông như thể cô ấy đang tự làm nũng với chính bản thân mình và nắm tay Kazuki.
"Liệu có phải, Mio lo lắng cho anh không?"
"Dù gì thì, nếu em không ở bên Kazuki, nếu trái tim Kazuki ngừng đập thì..."
Trong khi bám chặt lấy cánh tay Kazuki, Mio cúi gằm mặt xuống với một khuôn mặt trông như sắp òa khóc.
"Không sao đâu mà, anh sẽ không để một chuyện như trái tim anh ngừng đập dễ dàng như vậy đâu..."
Kazuki cười gượng gạo trong khi xoa đầu Mio với ý định làm dịu cô ấy.
"Kazuki, hãy để tại hạ được làm đồng đội của cậu. Và rồi, khi chúng ta giành chiến thắng chung cuộc, hãy kết hôn đi."
"Nếu như cậu ngừng việc gây áp lực mạnh mẽ về chuyện kết hôn, thì để cậu gia nhập cũng tốt thôi."
"Muu... Được." Với một biểu hiện chua chát, Kohaku được thêm vào đội.
Trong cơn hoảng loạn, Kazuha-senpai bùng cháy.
"Khoan, khoan, khoan đã Kohaku! Sao em lại gia nhập đội của tên trơ trẽn đó chứ?"
"Mikohime-sama... Xin lỗi, tại hạ muốn được chiến đấu cùng với Kazuki."
"Ở đây chị không quen biết người nào khác ngoài Kohaku mà!? Chị được gọi đến đây mà thậm chí không hề biết vì lí gì do mà chị phải cảm nhận sự cô độc này... Gr, thành lập nhóm, đúng là ác mộng...!"
Có vẻ như một chấn thương tâm lí kì lạ đang được tạo ra từ bên trong Kazuha-senpai, khuôn mặt cô dần tái nhợt đi. Từ nãy đến giờ Kazuha-senpai đã liên tục cảm thấy khó chịu trong Căn nhà của Phù thủy.
"Vậy thì vào cùng đội với tại hạ đi!"
"Eh? Kazuha-senpai sẽ gia nhập vào đội em sao, thật vậy sao?"
Khi Kazuki mở to mắt vì kinh ngạc, Kazuha-senpai hét lên "Đừng có hiều nhầm!"
"Đó là vì tôi muốn được chiến đấu cùng với Kohaku! Dù gì thì... Kohaku là... là bạn của tôi!"
"Mikohime-sama... không ngờ người lại lại đi xa đến mức phải gia nhập vào cùng đội với Kazuki, người mà chị ghét..."
Kohaku thấy cực kì cảm động trong lòng và nhìn Kazuha-senpai.
"Vậy thì đừng gọi chị là Mikohime-sama nữa đi! Gọi tên của chị ấy–!"
"Ka, Kazuha-senpai..."
Kohaku người không được phép gọi Kazuha-senpai là Mikohime cuối cùng cũng đã bị đánh bại hoàn toàn.
"Làm được rồi...! Dù là nếu có thể thì chị muốn em gọi mà không có kính ngữ...!"
Kazuha-senpai làm một điệu bộ quyết tâm.
『GUWAHHAHHA, như thế này thì hai người không còn là chủ nhân và tùy tùng nữa, mà hai người đã trở thành bạn thật sự rồi đấy!』
Hình tượng Futsunushi no Kami xuất hiện bên cạnh Kazuha-senpai và cười vang.
Cũng giống như cách Kohaku tự ý quyết định Kazuki là chồng tương lai của mình, có vẻ như cô ấy cũng tự cho Kazuha-senpai là chủ nhân của mình.
Vì lí do nào đó, Kohaku thật sự đã tạo ra một sự giả định đầy cực đoan, hay có lẽ cậu nên nói là cô ấy thật sự là một con người thẳng thắn khi cô đã quyết định điều gì đấy.
"Im mồm đi Futsunushi no Baka [1]! Đừng có tự ý xuất hiện như thế chứ!!"
Khuôn mặt Kazuha-senpai trở nên đỏ lựng trong khi cố vẫy tay (funfun!) quanh hình bóng Futsunushi no Kami.
Bộ đôi kiếm sĩ quyến rũ nhưng cũng rất đáng tin cậy gia nhập đội của Kazuki.
Nhìn thấy tình hình từ chỗ đang tựa lưng vào tường, Kanae di chuyển và tiếp cận hướng của Kaguya-senpai.
"Này Kaguya. Hãy thêm tôi vào đội đi."
"Kana-chan sẽ tham gia vào đội mình sao? Vậy là cậu cuối cùng cũng thành bạn của mình sao!?"
"Đừng có hiểu lầm! Tôi bất đắc dĩ mới phải tham gia vào đội của cô nhưng... tôi phải làm việc này để có thể trở thành bức tường lớn nhất cản đường Nii-sama. Vì thế tôi phải tạo ra đội mạnh nhất!"
Kanae và Kaguya-senpai bắt tay nhau thật chặt. Không nghi ngờ gì, đội mạnh nhất của Học viện này đã được tạo ra ngay tại đây.
"Này, Iori. Cậu cũng tham gia vào đây."
"Ể, nhưng mình không muốn~. Hoshikaze-san ngầu hơn! Dù thật ra là cùng với Hayashizaki-kun cũng được~."
"Thế cũng được, đến đây nào." Khi Hoshikaze-senpai mở rộng vòng tay với một nụ cười như hoàng tử, "Kyaa–" Kamiizimi-senpai đứng dậy và bay đến Hoshikaze-senpai một cách đầy khí thế.
"Fuh, đành chịu vậy... Torazou. Cậu chỉ là một sự thay thế bất đắc dĩ nhưng thế là được rồi."
"... Thay vì là Kanae-kaichou, tôi cũng muốn ở trong đội của hoàng tử Hoshikaze có vẻ dịu dàng hơn, thế có vẻ tốt hơn."
"Cậu đang nói cái gì vậy hả? Hoshikaze Hikaru bị mắc chứng sợ đàn ông đấy biết không? Biết thân biết phận đi, tên ngốc."
Kanae kéo tay Torazou-senpai mà không cho phép anh ấy có thể đồng tình hay từ chối. Torazou-senpai thì 'Ah, là vậy sao' và tán thành.
"Bên cạnh đó, cậu thích phụ nữ trưởng thành và ở đây không có ai hợp với khẩu vị của cậu đúng không? Đừng có quá khó tính."
"Không, không phải là tôi nghĩ Hoshikaze-san theo cách đó, chỉ là bộ đôi hội trưởng phía bên này trông rất đáng sợ, đúng không..."
"Torazou-kun? Tớ có đáng sợ chút nào đâu?"
Kaguya-senpai lén lút len lỏi ra phía sau Torazou-senpai, rồi thình lình cô ấy dùng cả hai tay để bắt lấy đầu anh ấy.
"HIII!? Guernica-san đang đến!"
"C-cậu bảo ai là Guernica-san hả!"
Kaguya-senpai ngay lập tức ép vào đầu của Torazou-senpai (guriguri).
"Và như thế thì sự phân chia 11 người đã hoàn thành. Dù là chỉ có đội của tôi là thiếu một người."
Hoshikaze-senpai nói vậy sau khi nhìn quanh tất cả mọi người.
Hayashizaki Kazuki – Amasaki Mio – Hikita Kohaku – Tsukahara Kazuha.
Otonashi Kaguya – Hiakari Koyuki – Haayashizaki Kanae – Yamada Torazou.
Hoshikaze Hikaru – Lotte – Kamiizimi Iori.
"Đội của bộ đôi hội trưởng có vẻ hơi đáng sợ, nhưng đội mình cũng không tệ, phải không?"
Mio thì thầm vào tai cậu từ bên cạnh. Nhưng Kazuki lại đau đáu một mối lo ngại mờ nhạt, cậu cau mày.
"Đúng thật là chúng ta có những thành viên mạnh mẽ nhưng... Anh có cảm giác chúng ta sẽ bị ảnh hưởng bởi luật lệ."
"Luật lệ?" Mio nghiên đầu hỏi.
Và rồi, sau giờ học:
Các ứng cử viên cùng với thành viên đội của mình đang tụ tập ở trong hội trường.
Hội trường sừng sững ở phần bên trong của sảnh đài phun nước ở trung tâm của học viện, nó là một công trình lộng lẫy một cách khác thường. Với những khối gạch cổ điển, cũng không ngoa khi nói rằng tòa nhà này cùng với đài phun nước chính là biểu tượng của học viện này.
Buổi lễ khai giảng được tổ chức ở đại sảnh phía trước đài phun nước vì mục đích thực hiện màn trình diễn khắc chế con rồng, nhưng những buổi lễ lớn khác như Đại hội Học sinh hay Lễ Tốt nghiệp đều được tổ chức ở hội trường.
Kazuki và những người khác, tổng số 11 người cuối cùng cũng tụ họp lại thành một nhóm ở hội trường.
Khi cánh cửa nặng nề được mở ra, hội trường hơi sáng lên bởi ánh sáng gián tiếp được lắp đặt trên mái vòm cao có hình vòng cung, vô số những chiếc ghế xếp thành từng hàng đối diện với sân khấu như một nhà hát trang nghiêm.
"Vẫn chưa có ai đến đây nhưng tớ tự hỏi không biết có ứng cử viên đúng nghĩa đen nào không nữa? Phần lớn những người có thứ hạng cao ở năm hai đều đã bị Kaguya giải quyết trong các trận đấu rồi, vậy nên họ thậm chí sẽ không cảm thấy muốn đến, nhỉ? Ahaha."
Trong khi ngồi xuống một cái ghế thích hợp, Hoshikaze-senpai cười.
"Cái gì mà giải quyết chứ, thôi nào-, đứng có nói như tớ là người Hoa Kì vậy chứ."
Kaguya-senpai nổi giận.
Kaguya-senpai đã phải nhận lệnh thôi miên rằng 「Cô ấy phải thành người mạnh nhất」từ cha mình, Nguyên Hiệu trưởng Otonashi.
Vì bị ảnh hưởng bởi việc đó, nên có vẻ như đến tận bây giờ Kaguya-senpai đã đánh bại những người mạnh khác trong các trận đấu.
"Hơn nữa cũng có rất nhiều người không muốn chiến đấu với Kaguya thêm lần nào nữa."
"Ah, em có thể hiểu được điều đó."
Kazuki lập tức tán thành. Hàng loạt phép thuật có thể làm người ta ngất xỉu trong đau đớn như「Hoa tàn Phục hận/ Chịu đựng đau đớn」,「Màn đêm Tự hoạiHắc Huyền Sát Thân」và「Đớn đau Tột cùng/ Nhân đôi Đau đớn」, hay vô hiệu hóa các giác quan 「Vòng xoáy Địa ngục Cận kềVòng xoáy Tử thần」, rồi sau khi đối phương đang quằn quại vì những cái trên thì họ sẽ bị tấn công bởi「Vực thẳm Hắc ám」, tất cả đều là những cơn ác mộng kinh hoàng. Cô ấy sẽ không dùng trong trận chiến với học sinh khác nhưng đòn kết liễu như「Ảo mộng Hỏa NgụcGuernica」cũng sẽ hỗ trợ trong chiến đấu.
"Hoshikaze-senpai đã luôn thách đấu Kaguya-senpai bất kể bảo nhiêu lần nhỉ, không còn nghi ngờ gì nữa, chị là M phải không?"
Koyuki thầm thì, nghe vậy Kazuki làm vẻ mặt như mới ngộ ra.
"Cậu nhắc mình mới hiểu ra...có khi nào là thế không ?"
"Khoan! Chỉ là hiểu lầm thôi, Hayashizaki-kun! Bởi vì, không phải cứ thua mãi rất bực mình sao!!"
"Đúng vậy, hoàng tử chỉ là rất dũng cảm thôi!"
Từ phía bên cạnh Hoshikaze-senpai, một cô gái đột nhiên ló mặt ra.
Cô ấy là thành viên mà Hoshikaze-senpai vừa chiêu mộ, một học sinh năm hai Khoa Kiếm thuật. Tên cô ấy là Kimura Tonomi-san.
Cô ấy có vóc người nhỏ con với tóc tết tít, không khí quanh cô ấy như một chú chó giống nhỏ ngây thơ. Chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nào xem cô ấy là một kiếm sĩ mạnh mẽ được, nhưng... nhìn thấy cơ chân cô, cậu có thể đoán là cô ấy khá điêu luyện.
"Đợi đã Kazuki, nãy giờ anh đang nhìn chằm chằm vào đâu vậy!?"
Mio, với một ánh mắt sắc bén, gặng hỏi Kazuki, người đang bí mật quan sát phần cơ thể dưới của một cô gái mà cậu vừa gặp lần đầu.
"Chỉ là cơ chân thôi. Phái Hayashizaki là trường phái coi trọng việc quan sát mà."
"Nó là một loại hứng thú sao!? Biến thái! ...Cả chân em cũng đẹp lắm nè, thấy không. Nhìn đây nè-."
Mio kéo hờ váy lên và để lộ ra đôi chân thon thả tuyệt đẹp của mình. Mặc dù sự thật là, cậu không hề có cái hứng thú như vậy.
"Kazuki, chỉ cần phát ngôn sai lầm một chút và rồi cậu sẽ trở thành một kiếm sĩ biến thái tầm thường đấy. Còn Amasaki-san nữa, đừng có dễ dàng để lộ chân của mình như vậy."
Koyuki xen vào với một biểu hiện đáng kinh ngạc.
Mặt khác, Kimura-senpai tiếp tục hết lòng bảo vệ Hoshikaze-senpai.
"Để có thể đánh bại hội trưởng hội học sinh hắc ám và thanh tẩy bóng tối trong học viện, hoàng tử đã tiếp tục chiến đấu chống lại thứ phép thuật hung bạo vô song đó mà không hề lay chuyển! Fan club của chúng tôi luôn không ngừng dõi theo tấm lưng dũng cảm ấy!
Đúng là một niềm đam mê tuyệt vời. Vì lí do nào đó mà Hoshikaze-senpai lại có rất nhiều người hâm mộ ở Khoa Kiếm thuật.
"Tớ tự hỏi có phải mình bị coi là vua quỷ tà ác, vĩ đại trong số fan hâm mộ Hoshikaze Hikaru không nữa?"
Khóe miệng của Kaguya-senpai co giật khi nghe thấy những lời hơi quá như vậy.
Đội của Hoshikaze-senpai được nắm giữ hoàn toàn trong tay Hoshikaze-senpai, không nói đến Kimura-senpai, cả Lotte và Kamiizumi-senpai nữa, không khí quanh họ có cảm giác còn giống một harem hơn của Kazuki nữa.
"Đúng thật là tớ là người đã đá bay mọi người một cách bừa bãi khi trở thành hội trưởng hội học sinh, nhưng không phải là tớ đã chiến đấu với tất cả những người mạnh trong học viện này đâu. Ví dụ như chị em là Ryuutaki chẳng hạn..."
Kaguya-senpai người vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nói.
"Ừm, nhưng những cô gái đó không có lí do nào để tuyên bố ứng cử vào một thứ như trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, không phải vậy sao?"
"–Ara? Tôi tự hỏi liệu có phải mọi người đang nói về chúng tôi không vậy?"
Vào lúc đó cánh cổng của hội trường được mở ra (giiii), cùng với sự xuất hiện của một giọng nói có một hiện diện ấn tượng ngay cả trong sự im lặng.
Cùng với ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào sau lưng họ, ai đó đang tiến vào.
Cứ như nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến vậy, đôi mắt Kaguya-senpai mở to đầy kinh ngạc.
"Ryuutaki Miyabi-san và Ryuutaki Shinobu-san…"
Có vẻ như họ rất có thể là song sinh, khuôn mặt của họ giống nhau như hai giọt nước vậy.
Với mái tóc dài lượn sóng mềm mượt và vóc dáng cao và thanh mảnh, họ có một hào quang giống như những quý cô thượng lưu vậy. Tương xứng với ấn tượng hào nhoáng của họ, có một sự sắc bén đáng lưu tâm trong đôi mắt thanh tú của họ.
Và rồi mặc dù có nhiều nét rất giống nhau ở vóc dáng, kiểu tóc, và vẻ ngoài, nhưng đồng thời cũng có sự đối lập giữa họ.
Một người là mái tóc đen, trong khi người còn lại là mái tóc bạc sáng ngời – một tiên nhân.
"Hai người họ luôn nhận nhiệm vụ bằng cách tạo thành một nhóm với chỉ hai người họ thôi. Họ để lại một bảng thành tích tốt, vậy nên rõ ràng là họ rất mạnh, tuy nhiên họ chưa bao giờ chiến đấu với bất cứ ai. Họ chưa từng phối hợp với bất cứ ai, luôn chỉ có hai người họ thôi. Họ khá là kì lạ."
Hoshikaze-senpai bí mật thì thầm vào tai của Kazuki. Không biết họ có nghe thấy tiếng thì thầm không, nhưng họ lại quay sang hướng này.
"Tiên nhân là tôi tên là Miyabi, đây là cô em song sinh của tôi Shinobu. Chúng tôi là học sinh năm hai của Khoa Ma thuật."
Miyabi-senpai ngay lập tức chỉ nhìn vào Kazuki. Kazuki vô tình ấp úng.
Miyabi-senpai duyên dáng bước gần đến vị trí của Kazuki, khuôn mặt vô cảm ẩn chứa ẩn tình ở đâu đó đến gần khuôn mặt của Kazuki và rồi cô ấy thì thầm vào tai Kazuki.
Đó là một giọng nói khàn khàn như chạm vào tai cậu.
"Không phải cậu là người đã giết 「Thần Xúc tu」đã mang tiên đến với thế giới con người sao?"
Kazuki vô tình sửng sốt. Chưa nói đến sự tồn tại của Naiarlahoteph, thậm chí cả vấn đề với những thí nghiệm trên cơ thể người mà cựu Hiệu trưởng Otonashi đã thực hiện cũng không được công bố ra xã hội. Làm sao chị ấy có thể biết được về hắn chứ...
"Vì mục đích tự bảo vệ bản thân, tôi luôn sắp xếp các thông tin theo trình tự. Vì dù sao thì, tôi đã bị một tên đầy xúc tu bí ẩn nhắm trong một thời gian dài mà. Có vẻ như tên đó muốn dùng một tiên nhân như tôi, người đã được nuôi lớn một cách an toàn, tiếp tục làm vật thí nghiệm... Thế nên tôi phải bày tỏ sự biết ơn với cậu, phải không?"
Khi đó, Miyabi-senpai cười tươi.
"Nếu cậu thấy được, thì sao cậu không ngừng làm người tình của Kaguya và đến chỗ tôi nhỉ?"
Miyabi-senpai đưa tay ra và vuốt má của Kazuki với cách thức vuốt ve như thể cô ấy đang thường thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
"Onee-sama!... Đùa giỡn cũng có mức độ thôi chứ...!"
Từ hướng cô em gái song sinh với mái tóc đen –Shinobu-senpai cuống cuồng đến gần Miyabi-senpai trong khi lắc lư mái tóc gợn sóng của mình và ngăn cánh tay ấy.
Cả hai người họ có gương mặt rất giống nhau, nhưng trái ngược với Miyabi-senpai người rất điềm tĩnh, thư thái, Shinobu-senpai có một vẻ mặt hung dữ trông có vẻ như cô ấy đang dồn sức lực về chân mày mình vậy.
"Ý em đùa là sao vậy? Chị đang nghiêm túc đấy em biết không, cậu ấy là một ân nhân đã hạ kẻ thù của chị. Không thể nào mà chị lại không thấy tràn đầy xúc cảm trong trái tim mình từ việc đó được."
Nở một nụ cười tinh tế, Miyabi-senpai liên tục hướng ánh nhìn đầy nhiệt huyết về phía Kazuki.
"Miyabi-san! ...Miyabi-san và Shinobu-san không có vẻ hứng thú gì với một thứ như vị trí Tổng Hội trưởng Hội học sinh, vậy sao hai người lại ở đây?"
Kaguya-senpai lao người đi xuyên qua giữa đám đông như thể muốn gây cản trở Miyabi-senpai và hỏi cô ấy.
"Đúng, tôi hoàn toàn không hứng thú chút nào. Với tôi thì vẫn ổn cho dù cái loại học viện này có ngừng hoạt động đi nữa. Không thể nào không cảm thấy sự căm thù lạnh lẽo trong trái tim này được. Cả việc chúng tôi chưa hề chiến đấu với ai cho đến giờ cũng là để chúng tôi không dính vào một thứ như hội trưởng hội học sinh."
"Nếu là vậy thì, tại sao?"
Kaguya-senpai ôm vai của Kazuki và kéo cậu gần về phía mình trong lúc nói.
"Cậu chẳng có chút điềm tĩnh nào, nhỉ." Trong khi trêu đùa với hành động của Kaguya-senpai như thế,
"Chúng tôi chỉ được chiêu mộ thôi, cậu biết không? Người đã tuyên bố tranh cử là quý ông anh trai của cặp anh em này đây."
Người xuất hiện ở nơi này không chỉ có chị em Ryuutaki – cũng đúng thôi, bởi vì một đội không thể nào tồn tại chỉ với hai người họ được. Hơi trễ hơn đội mình một tí, có hai học sinh nam đi vào trong hội trường.
"A, anh em nhà Takasugi sao!?" Kohaku kêu lên với biểu hiện khó chịu.
Người vừa xuất hiện là một học sinh nam của Khoa Kiếm thuật với thân hình vạm vỡ. Với một khuôn mặt góc cạnh và mái tóc cắt ngắn, họ có một khuôn mặt thật sự rất ngang bướng. Họ cũng là song sinh, cả hai người đều phản ánh hình ảnh của nhau.
"Hội trưởng Hội học sinh Hikita Kohaku... Với cách giải quyết mọi việc của cô và cựu hội trưởng Hayshizaki Kanae, chẳng có sự thay đổi nào diễn ra ở Khoa Kiếm thuật cả! Chúng tôi sẽ tự hành động để có thể thay đổi Khoa Kiếm thuật bằng chính tay mình!"
"Chúng tôi sẽ cái cách cái học viện luôn ưu tiên tối đa cho Khoa Ma thuật theo đúng nghĩa đen này! Bởi anh em chúng tôi!!"
Cả hai người họ đột nhiên hét to lên.
"Takasugi Shūsui-senpai và Takasugi Harunari-senpai. Ai là anh, cả tại hạ cũng không thể nhận ra sự khác biệt được... Họ là người ủng hộ cực kì triệt để việc 「Chống Khoa Ma thuật」. Cũng không ngoa khi nói rằng họ đã là các chính trị gia dù chỉ mới là học sinh."
Kohaku nói với vẻ mặt chán nản.
"Cả Kohaku cũng ủng hộ khá triệt để việc chống Khoa Ma thuật mà phải không? Cô thậm chí còn đẩy kế hoạch sang đến bước tiếp theo nữa mà."
"Thứ tôi bênh vực chỉ là một thứ vô giá trị nếu cậu so sánh với hai người này! Gần như là ngày nào hai người này cũng đến phòng hội học sinh mang theo những bức thư kiến nghị kì quặc... hơn một nửa nỗi lo sợ của tại hạ là vì bọn họ...!"
Kohaku hướng ánh mắt phẫn nộ đến hai anh em đó. Nếu cô ấy đã nói đến mức như vậy rồi, thì họ có lẽ là cực đoan đến như vậy.
Như thể đáp lại cái nhìn của Kohaku, cả hai người họ siết chặt nắm đấm và hét lên ý kiến của họ cho dù không có ai hỏi.
"Sự bạo ngược của Thánh tích Pháp sư không được phép tiếp tục hơn nữa! Vì sự tồn vong của đất nước này, rất cần phải đưa các Thánh tích Pháp sư vào vòng kiểm soát! Không phải như những con người mà là như những món vũ khí!"
"Chính sách của chúng tôi là như vậy, các Thánh tích pháp sư phải bị tước đoạt quyền con người cơ bản!"
Tước đoạt quyền con người – Kazuki theo phản xạ nghi ngờ tai mình. Mấy tên này, chúng vừa nói cái gì thế?
"Nghe đây! Thứ quan trọng nhất đối với một quốc gia hiện đại chính là sự phân chia rạch ròi giữa 「con người」và 「Lực lượng quân sự」! Không gì khác ngoài để cho đất nước này có thể tiến hành chiến tranh, không gì khác ngoài đất nước để cho có thể sử dụng sức mạnh quân sự! Vậy nên, binh lính cần phải bị tách biệt khỏi quần chúng, không thể chấp nhận việc vũ khí không thể được kiểm soát và để ở nơi mà người thường không thể nào với tới được!"
"Binh lính và vũ khí chỉ được phép sử dụng sức mạnh của mình cho đất nước! Điều luật này tạo nên sự khác biệt giữa tội phạm và chiến tranh! Đây là nguyên tắc lớn nhất làm nên sự khác biệt giữa công xã nguyên thủy và một quốc gia hiện đại! Các ngươi có hiểu được không?"
Không thể nào hiểu nổi. Kazuki chết lặng người. Kohaku thì lại nói "Bọn họ lại bắt đầu nữa rồi..." và thở dài.
"Trong suốt thời đại cũ, sức mạnh quân sự được gọi là khoa học! Các thành viên của đất nước làm việc chăm chỉ để phát minh ra các nguồn tài nguyên, nhờ vào nỗ lực của họ mà sức mạnh quân sự khoa học được tăng cường, và như thế vũ khí họ tạo ra có thể được bất cứ ai sử dụng! Rào cản giữa những người lính làm chủ được vũ khí và dân thường bị xóa bỏ! Kết quả là chính phủ và người dân có thể dễ dàng điều khiển được sức mạnh quân sự! Tuy nhiên bây giờ thì lại khác!"
"Phép thuật Triệu hồi không thể được sử dụng bởi người khác ngoài Thánh tích Pháp sư! Mối đe dọa đó cần phải được chính phủ xem xét kĩ càng hơn! Khi tất cả các Thánh tích Pháp sư nổi loạn và tạo ra một cuộc đảo chính, chính phủ sẽ không có cách nào để chống cự! Thậm chí khi họ bị trúng bom hạt nhân, những người này là những người có thể cười ngay chính giữa vụ nổ như không có gì!"
"Vì vậy, chúng ta phải nhìn nhận rằng việc đối xử với các Thánh tích Pháp sư như「Vũ khí vô cảm」cần phải được thực hiện càng triệt để càng tốt mà không có ngoại lệ! Các Thánh tích Pháp sư cần phải được giam giữ trong các cơ sở cách li và phải vùi đầu trong việc giáo dục tư tưởng, tất cả người thân đều phải bị giam giữ như con tin! Như thế, hình thức lực lượng quân sự trong thời đại mới mới được kiểm soát!"
"Nhìn xa hơn ra ngoài đại dương đi! Các quốc gia khác đã từ bỏ tình trạng là một quốc gia hiện đại, suy yếu thành một quốc gia tôn giáo! Bằng việc cho các Thánh tích Pháp sư sự đối đãi đặc biệt, nước ta cũng đang trong quá trình phạm phải sự ngu muội tương tự! Việc thay đổi phương hướng mà cuối cùng cũng được thực hiện lại vẫn còn quá mơ hồ! Tôi nói là quá mơ hồ! Chúng tôi sẽ trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh của học viện này để từ từ thay đổi xã hội! Biểu tượng của Học viện Kị sĩ có sức mạnh để làm được điều đó!"
"Những tên khốn kia! Các ngươi có lí do nào để chiến đấu không!? Có động cơ nào có thể đứng ngang hàng với tư tưởng vĩ đại của chúng tôi không!!?"
Khi đó cả hai người họ trở nên im lặng. Có vẻ như bài phát biểu dài dòng của họ đã kết thúc.
Mấy tên này... Chúng có thật sự nghiêm túc khi nói những điều đó không?
Họ không hề có chút niềm tin con người nào với Thánh tích Pháp sư cả, hậu quả là họ không định đối xử với thánh tích pháp sư như con người, nếu không thì đất nước sẽ không thật sự được nắm giữ – nói ngắn gọn nó là một lập luận phí lí như thế.
『Này... Hayashizaki Kazuki. Tuyệt đối không được để thua mấy tên này đấy...』
Leme nói trong tâm trí cậu. Giọng của cô đang lộ rõ một sự khinh miệt rõ ràng.
"Đợi một chút, giải đấu chỉ là thời gian để vận động thôi, sau trận chiến sẽ có một cuộc bầu chọn mà? Nếu mấy tên này truyền bá những tuyên bố như vậy khắp nơi, vậy thì không thể nào có người nào trong Khoa Ma thuật sẽ bầu cho họ, vậy nên dù cho họ có giành chiến thắng chung cuộc trong giải đấu họ cũng không thể nào được bầu, không phải vậy sao? ...Ngay từ đầu việc đó đã vô ích rồi, phải không?"
Hoshikaze-senpai thì thầm lơ đãng. ...Chị ấy nói mọi thứ ngay từ đầu đã vô ích, đó thật sự là một nhận định đúng đắn.
"Chúng ta không thể thật sự biết được đâu. Sự bầu chọn từ Khoa Ma thuật sẽ chia đều cho tất cả mọi người ở đây, nhưng nếu phiếu bầu của Khoa Kiếm thuật đều dồn hết về chúng, thì chúng vẫn có thể được bầu. Khoa Kiếm thuật tuân theo học thuyết sức mạnh thật sự mà, nếu mấy tên này giành chiến thắng chung cuộc thì ý tưởng đáng lo ngại đó sẽ..."
"Dù có nói là họ sẽ theo học thuyết sức mạnh thật sự đến thế đi nữa, nhưng tớ không nghĩ là cả Khoa Kiếm thuật cũng suy nghĩ sâu xa đến thế đâu..."
Với sự lo ngại của Kaguya-senpai, Kohaku lắc đầu với biểu hiện cứng nhắc.
"Fufufufufu. Thú vị lắm phải không? Những đứa trẻ này đúng là những nhà cách mạng trẻ."
Miyabi-senpai đột liên bật cười. Kaguya-senpai nghiêm nghị lườm cô ấy.
"Dù cho cậu cũng là một Thánh tích Pháp Sư, cậu cũng ủng hộ quan điểm của những người này sao?"
"Những「nạn nhân」khốn khổ của chính phủ Nhật Bản là chúng tôi. Phần nào sẽ tốt hơn nếu thậm chí xảy ra một chuyện như cái loại đất nước này bị lật đổ hoàn toàn ngay từ gốc rễ của nó. Tiên nhân chúng tôi có quyền mong ước điều đó. Phải không, Hiakari-san?"
Miyabi-senpai hướng ánh mắt đến Koyuki người cũng là một tiên như cô ấy.
Như thể để phản đối lại cô, Koyuki nắm chặt lấy tay áo Kazuki.
"Than vãn vì hoàn cảnh riêng của mình, giận dữ, đố kị với những người khác, tôi đã ngừng làm những việc như thế rồi. Bởi vì, có một con người nọ đã tìm thấy tôi. Một người luôn nghĩ tôi là rất đáng trân trọng."
Miyabi-senpai hơi mở to mắt một chút, và rồi cô ấy lại nhìn Kazuki lần nữa.
"Hayashizaki Kazuki. Quả nhiên cậu là một đứa trẻ rất thú vị. Làm một việc như ôm ấp một tiên nhân đến mức như thế này, việc đó làm tôi muốn thử được thuần hóa như vậy đấy."
"Nee-sama, xin hãy thôi đi! ...Bên cạnh đó... một chuyện như tiên..."
"Em đang hơn dỗi vì cái gì vậy? Nào giờ, sao ta không tìm một chỗ ngồi nhỉ, Shinobu."
Với Shinobu-senpai người đang có cảm xúc trở nên cực kì hung tợn, Miyabi-senpai kéo tay cô ấy đi với một biểu hiện dịu dàng và chọn một chỗ ngồi cách xa vị trí của nhóm Kazuki. Anh em Takasugi cũng theo sau họ.
Khi đi ngang qua trước mặt Kazuki và nhóm của cậu trên đường đi, họ mở to mắt và lườm Kazuki.
"Tôi đánh giá cao tư tưởng của hai người, nhưng rốt cuộc chúng tôi không thể đồng tình với quan điểm đó được."
Kazuki tuyên bố vậy trước bốn con mắt của hai người đang lườm cậu.
"Vậy sao? Nếu chúng ta đối lập tư tưởng với nhau thì hãy chờ đến trận chiến! Cậu có biết, hiện nay khi thuật giả kim đã làm giảm gánh nặng lên tài nguyên của Trái Đất, thì những cuộc chiến tranh của loài người xảy ra đều là do sự đối lập tư tưởng không?"
"Chúng tôi nhất định sẽ dạy cho cậu thấy sự yếu ớt của thanh kiếm thiếu lí tưởng của cậu!"
"Nói thì nghe hay lắm, nhưng với tư cách là kiếm sĩ thì mấy tên này chẳng khác gì tép riu đâu, Nii-sama."
Kanae thì thầm với một cái thở dài. Gương mặt của anh em nhà Takasugi trở nên đỏ lựng và vẻ ngoài của họ trở nên đầy giận dữ – không nói lại điều gì, họ ngồi ra phía sau chị em Ryuutaki.
"Nii-sama, những lời biện hộ của anh em Takasugi thật khó chịu, nhưng rắc rối thật sự có lẽ là chị em Ryuutaki đó."
Việc đó, thông qua vẻ ngoài của hai chị em, Kazuki cũng phần nào hiểu được.
"Như thế thì đã có được 4 đội. Không phải là chúng ta không thể tổ chức một giải đấu với số lượng này, nhưng cũng khá là cô đơn nhỉ? Liệu có còn đội nào sẽ đến nữa không?"
Hoshikaze-senpai quay mặt lại về phía cánh cổng hội trường trong khi lấy tay che mắt mình và đùa giỡn.
"Hya–haha! Nếu đã muốn vậy thì chúng tôi đến đây!"
"Uwa, đừng có phấn khích như vậy chứ!?" Hoshikaze-senpai mở to mắt.
Nhân vật đang mở cánh cửa trong khi cười vang một cách điên dại không chỉ có một người. Một số lượng lớn người đang theo sau cô ấy một cách đều đặn. Họ là một hỗn hợp giữa các học sinh Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật, một nhóm với số lượng vài chục người.
"Kaguya-chan yoo–, chúng tôi sẽ không cho phép cô phớt lờ chúng tôi và tự giới thiệu bản thân mình là người mạnh nhất đâu! Tôi nhất định sẽ dạy cho cô biết vị thế của mình trong giải đấu này-!"
Đó là điều mà cô gái của Khoa Ma thuật dẫn đầu đoàn người nói.
"Phải, phải–, anekii–"
Bên cạnh cô, một học sinh nữ của Khoa Ma thuật nói vậy với một thái độ rất trẻ con.
"Mibu Akira-san và... Asamiya Anna-san...?"
"Hyuu–! Kaguya-chan, nhớ được tên của những kẻ như chúng tôi, tôi vui quá đi!"
"Hội trưởng-sama dù sao cũng nghiêm túc thái quá mà, cô ấy nhất định sẽ nhớ một thứ như tên của tất cả các học sinh–, anekii–"
Người mà được gọi là anekii là một người cao lớn, trong khi người đang cư xử như một đứa trẻ thì ngược lại rất thấp bé, khi nhìn vào hai người họ, từ "không cân xứng" xuất hiện trong đầu cậu.
" Cậu biết không, một việc như nhớ tên hết tất cả tên của các cậu... hãy nhớ lại tôi đã cảnh cáo hai cậu bao nhiêu lần rồi đi. Dù sao thì hai người cũng là những đứa trẻ ngỗ nghịch mà."
Kaguya-senpai, người bị vướng vào những người đang cư xử thô lỗ như vậy, nói với vẻ mặt cay đắng.
"Đứa trẻ ngỗ nghịch sao?" Kazuki hỏi từ bên cạnh.
Từ lúc cậu vào học viện đến giờ đã được một tháng rưỡi rồi, sự nghiêm ngặt trong học viện quốc gia này có thể nhanh chóng nhận ra qua trải nghiệm của cậu. Xét cho cùng, học viện này là nơi nuôi dưỡng những kị sĩ sẽ trở thành nền tảng quốc phòng của đất nước, nên một chuyện như để cho học sinh vô lễ là không thể xảy ra.
Liệu một thứ như đứa trẻ ngỗ nghịch có tồn tại trong học viện này không?
"Không phải họ nổi loạn như kiểu cúp học, gây gỗ đánh nhau hay phạm tội trong trường học đâu, chỉ là... những cô gái này hoàn toàn không tham dự bất cứ trận đấu hay nhiệm vụ nào. Họ là những học sinh bất hợp tác với mọi hoạt động của trường. Người cao hơn là Mybu Akira-san, còn người thấp hơn là Asamiya Anna-san."
"Đó chỉ là vì chúng tôi thật sự muốn được dành thời gian cho những hoạt động bình thường của học sinh cao trung thôi. Chúng tôi không có bổn phận phải làm nhiệm vụ, đúng không–. Mệt lắm – cậu biết không–. Đừng có mà xem chúng tôi như trái táo thối chỉ vì chúng tôi không tham gia một thứ như thế–"
"Phải phải–, anekii–. Cái cách nói chuyện, những học sinh danh dự này thật đáng ghét mà–"
Đôi mắt Mibu-senpai và Asamiya-senpai đâu đấy ẩn chứa một sự hoang dã, họ thao thao bất tuyệt và bày tỏ thái độ mỉa mai. Dù cho họ có một khuôn mặt rất đẹp nếu cười một cách bình thường.
Không có nghĩa vụ phải tham gia trận đấu hay làm nhiệm vụ– đó là vì sự phản đối mạnh mẽ của xã hội về việc học sinh của Học viện Kị sĩ bị bắt buộc phải tham gia thực chiến.
Nếu một học sinh tốt nghiệp từ Học viện Kị sĩ khi họ vẫn ở thứ hạng thấp, thì việc đó sẽ ảnh hưởng lớn đến sự thăng tiến thứ hạng của một kị sĩ. Dù vậy, nếu chính bản thân học sinh đó không quan tâm và từ chối nhiệm vụ, thì ngay cả học viện cũng không thể làm việc gì nghiêm khắc được.
Đúng thật là có hơi phóng đại nếu nói họ là đám phản loạn, nhưng họ trông thật sự giống vậy.
"Trong Học viện Kị sĩ, dù cho cậu không hề có bất cứ mong muốn được trở thành một kĩ sĩ nào, nhưng miễn là một「Bí tích」xuất hiện trên cậu, cậu không có quyền được từ chối và phải nhập học vào trường, vậy... kiểu học sinh thế này sẽ xuất hiện như một hệ quả tất yếu. Dù vậy, tôi cũng muốn họ sống một cuộc sống học đường tích cực, thế nên đôi lúc tôi gọi họ, nhưng..."
Kaguya-senpai nói với một khuôn mặt lộ rõ vẻ suy tư.
Kazuki theo phản xạ nhìn xuống bí tích của mình ở mặt sau bàn tay trái.
Mình cũng từng trải nghiệm cảm giác nhập học vào học viện này một cách miễn cưỡng.
Thậm chí trong trái tim cậu, cậu cũng từng đồng cảm với những lời của Mibu-senpai và Asamiya-senpai.
Vì thế nên cậu không thể hành động như thể cậu có thể bất cẩn đến mức như vậy.
"Chỉ là, đến mức độ từng người trong số những cô gái này đều có thứ hạng thấp, nhưng sức mạnh thật sự của họ thì chưa thể biết được."
Với chị em Ryuutaki, vì họ thường xuyên nâng cao thành tích trong các nhiệm vụ, nên họ vẫn được biết đến là những người mạnh. Nhưng trong trường hợp đó, có vẻ như không thể biết được sức mạnh thật sự của Mibu-senpai và nhóm của cô.
Mibu-senpai và nhóm của cô đang đứng đầu và đang thỏa thích tán gẫu. Nhưng cả ở sau lưng họ, một hàng dài số lượng lớn học sinh đang dần hình thành. Có vẻ như có đến hàng chục người từ Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật đang ở đó.
"Err, những học sinh ở phía sau, tất cả bọn họ cũng là những học sinh phản loạn sao?"
"Họ đang hợp tác với những loại người như thế, nhưng có vẻ như có một vài đứa trẻ không được bình thường lắm cũng đang lẫn vào trong. Họ đến đây vì mục đích quái gì vậy nhỉ?"
Kaguya-senpai làm vẻ mặt mơ hồ. Đúng thật là không thể ngờ được những người tham gia lại xuất hiện như thế này.
"Nii-sama." Kanae cũng đang đến gần tai Kazuki.
"Những kiếm sĩ của Khoa Kiếm thuật đang tụ tập ở đây, thay vì là nói rằng em biết họ là những người mạnh, nhưng có vẻ như họ là một nhóm khá đồng đều đấy nhỉ? Không có hệ thống cấp bậc ở Khoa Kiếm thuật, nên em không thật sự biết rõ sức mạnh của họ."
Vì sự hạn chế rằng các học sinh của Khoa Kiếm thuật không thể nhận nhiệm vụ mà không đi cùng với một học sinh của Khoa Ma thuật, nên thậm chí cả hệ thống cấp bậc cũng không tồn tại.
Trong một thời gian dài cho đến nay, Khoa Kiếm thuật chỉ được đối xử như phần bổ sung của Khoa Ma thuật.
Khác với Khoa Ma thuật chỉ toàn là những học sinh nữ, Khoa Kiếm thuật thì lại kết hợp cả nam và nữ. Khi cậu đang quan sát đám đông đang mặc đồng phục của Khoa Kiếm thuật, đột nhiên, Kazuki cảm thấy một cái nhìn mạnh mẽ hướng về phía cậu.
Kazuki cũng hướng mắt về phía chủ nhân của cái nhìn đó, đôi mắt cậu bắt gặp nguồn gốc của cái nhìn.
Cô nữ sinh đó đang nhìn Kazuki, cô ấy tỏ vẻ sửng sốt.
Có thể cảm thấy một sự bất ngờ mạnh mẽ, tuy nhiên biểu hiện của cô lại như thể nó không được phép xuất hiện trên gương mặt và cô ấy đang cố chịu đựng sự bất ngờ đó.
Con người này là.... Không, đúng hơn là vóc dáng con người này, và ấn tượng về cấu trúc cơ bắp... Tuy nhiên, cô ấy lại giả vờ như không nhận ra được ánh mắt của mình đã bắt gặp ánh mắt của Kazuki và liếc mắt đi vời một vẻ mặt giả tạo. Đúng hơn là nếu cô ấy làm một việc như vậy, ừm, cô ấy thật sự bất ngờ, đúng không nhỉ?
"Có vẻ như toàn bộ các ứng cử viên đã có mặt rồi nhỉ."
Ngay khi đó Liz Liza-sensei xuất hiện trên sân khấu tay cầm một cái loa phát thanh.
Như thường lệ cô ấy vẫn là một sensei nhỏ con, giống một đứa trẻ, cả khi họ đang nhìn cô trên sân khấu từ dưới.
"Ehem. Lũ rác rưởi được chọn kia, việc giải thích về cuộc chiến Tranh cử sẽ được tiến hành. Hãy ngồi xuống, ngừng nói chuyện riêng và dỏng cái lỗ tai lên mà nghe đây."
Nhận được chỉ dẫn của Liz Liza-sensei với những từ ngữ thoá mạ không cần thiết, Mibu-senpai và những người khác cũng ngồi xuống.
"Đầu tiên... Cuộc chiến Tranh cử Tổng Hội trưởng Hội học sinh là một giải đấu đội giữa những đội bốn thành viên, mỗi đội bao gồm hai học sinh của Khoa Ma thuật và hai học sinh của Khoa Kiếm thuật. Những học sinh bình thường sẽ theo dõi lối chiến đấu của các em trong giải đấu và sau đó một cuộc bỏ phiếu sẽ được tiến hành. Cuộc bỏ phiếu này sẽ được tiến hành vào một buổi đại hội học sinh. Vì việc các học sinh theo dõi những trận đấu trong nội bộ là rất quan trọng, nên chúng ta sẽ không mời những khán giả từ bên ngoài trường học như những trận phân hạng trong nội bộ được."
Sự kiện lần này không phải là một lễ hội để vui đùa, đến cùng thì đây là một tình huống nghiêm ngặt và cứng nhắc.
"Ban đầu đại hội học sinh sẽ được tổ chức vào giữa tháng này, nhưng nó đã bị dời lại đến cuối tháng. Còn giải đấu... số lượng ứng cử viên là 16, 16 đội. Với số lượng đội như thế này, vòng đầu tiên sẽ gồm tám trận đấu, vòng tiếp theo sẽ có bốn trận, rồi bán kết sẽ có hai trận và cuối cùng là trận chung kết... giải đấu này sẽ diễn ra như vậy."
Màn hình trắng được kéo xuống (vù––) sau lưng Liz Liza-sensei, trên màn hình, sơ đồ giải đấu đang được chiếu với trận chung kết cuối cùng ở trên cùng và 16 nhánh bên dưới nó.
Để giành được thắng lợi cuối cùng, một đội phải chiến thắng liên tiếp 4 trận đấu.
Kazuki quan sát những người đang ngồi đây. Có tất cả 16 đội bốn người; thế nên có tổng cộng 64 học sinh đang tập hợp lại ở đây.
Tất cả đều là những học sinh được tập trung một cách nghiêm túc để đánh bại Kaguya-senpai hay Hoshikaze-senpai.
"Vòng đầu tiên sẽ được tổ chức vào thứ Tư của tuần thứ Ba trong tháng Năm, vòng thứ hai là vào thứ Sáu cũng tuần đó, sau ngày nghỉ cuối tuần là trận bán kết vào ngày thứ Hai của tuần tiếp theo, và rồi cuối cùng trận chung kết sẽ được diễn ra vào ngày thứ Tư tuần đó. Mật độ thi đấu là ba trận một tuần, rõ chưa hả? Sau đó sẽ là Đại hội Học sinh. Bắt đầu từ tháng sau, Học viện Kị sĩ sẽ được điều hành dưới tay của Tổng Hội trưởng Hội học sinh mới."
Hội trường trở nên náo nhiệt hơn một chút. Ẩn trong lịch trình này là một ý nghĩa ẩn sau.
Nhịp độ 3 trận một tuần. Điều đó có nghĩa là có không nhiều hơn một ngày giữa trận đầu tiên và trận tiếp theo.
Mỗi người thì mỗi khác, nhưng nếu người nào đó sử dụng pháp lực của mình đến cạn kiệt thì cậu ta cần đến hai ngày để hoàn toàn bình phục. Với một nhịp độ thi đấu đến tận ba trận một tuần như thế này, sẽ có khả năng là họ sẽ không thể nào hồi phục lại pháp lực của mình được.
Việc tiết kiệm pháp lực một cách khéo léo mà vẫn chiến thắng được trận chiến là điều bắt buộc.
"Không phải giải đấu hằng ngày sao. Phiền rồi đây."
...Bên cạnh cậu Kaguya-senpai đang không do dự thầm thì một điều thật đáng sợ.
Nếu họ làm một việc nặng đô đến như vậy, thì những người sẽ rơi vào tình trạng say ma thuật sẽ liên tiếp xuất hiện đấy, chị biết không?
"Luật lệ của những trận đấu cũng giống với những trận thách đấu. Địa điểm thì sẽ dùng cả của Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật, chỉ có trận chung kết sẽ được tổ chức ở đại sảnh đài phun nước."
Vì những trận thách đấu thường được tiến hành với khoảng cách 50m giữa hai đấu thủ, vậy nên sẽ cần một khoảng không gian khá rộng. Địa điểm đó thỏa mãn được điều kiện đó, và trên hết là vì cần phải đặt những hàng ghế khán giả xung quanh đấu trường, nên nó là nơi hoàn toàn thích hợp cho sự kiện lần này.
"Tuy nhiên, như một biện pháp đặc biệt chỉ cho lần này, các học sinh Khoa Ma thuật sẽ bị cấm sử dụng vũ khí, tương tự với những học sinh Khoa Kiếm thuật sử dụng ma kiếm – nói ngắn gọn khi chiến đấu chỉ được sử dụng sự kết hợp giữa kiếm kĩ và phép thuật thông thường. Việc này là để quan sát cách mà người đội trưởng sẽ điều khiển hai loại quân thế nào. Đội trưởng của mỗi đội tất nhiên là sẽ được công nhận bởi khán giả. Và Thần Khí nữa, vì sự công bằng, những món đó cũng bị cấm."
Đúng như cậu nghĩ, luật lệ như vậy đã được ban hành.
"... Đ-đùa thôi, phải không..."
Từ vị trí ngồi sau lưng Kazuki, một giọng nói kinh ngạc phát ra.
Khi cậu quay lưng lại, khuôn mặt của Kazuha-senpai đã trở nên tái nhợt.
Đội của Kazuki mạnh hay yếu phụ thuộc lớn vào việc những luật lệ đặc biệt như thế có được áp dụng hay không.
Kazuki người chuyên môn là kiếm thuật dù cho là ở Khoa Ma thuật, Kazuha-senpai người có thể triệu hồi Futsunushi no Kami dù cho là ở Khoa Kiếm thuật, và rồi Kohaku người sở hữu đến bảy mảnh Thần Khí và có thể sử dụng chúng một cách điêu luyện mà không gặp trở ngại gì... đội này được tập hợp chỉ từ những thành phần bất thường. Khi tình thế thay đổi theo hướng chỉ có Mio mới có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh như thế này, việc họ có thể chiến thắng được đội của những senpai cho đến cuối thật...
Ừm, tình huống ngẫu nhiên này có thể coi là công bằng được không?
Hayashizaki Kazuki – phải chiến đấu không phải như một kiếm sĩ của Khoa Ma thuật, mà là một Thánh tích Pháp sư đơn thuần, mọi chuyện đã trở nên như vậy.
"Trọng tài sẽ là các giáo viên, nhưng một 「Ban quản lí Giải đấu Tranh cử」sẽ được thành lập. Tất cả là vậy. Có câu hỏi nào không?"
Trả lời câu hỏi của Liz Liza-sensei, cả hội trường chỉ đáp trả bằng một sự yên lặng hoàn toàn (shi––n).
"Nếu vậy thì, tiếp theo việc bốc thăm chọn vị trí sẽ được tiến hành. Đứng lên, lũ rác rưởi!"
"Hyahhaa–! Là bốc thăm đó–!" Mibu-senpai giơ cả hai tay lên trời và hét lên.
"Chúng ta sẽ được gì đây, chúng ta sẽ được gì đây, anekii–!" Asamiya-senpai cũng hét to lên theo.
Họ bị sao vậy?
"Những quả bóng được ghi số sẽ được đặt bên trong chiếc hộp này, hãy lần lượt bốc chúng ra. Những con số đó chính là số của trận đấu. Đầu tiên hãy bắt đầu từ Otonashi Kaguya, lên đây!"
Liz Liza-sensei cầm và giơ cao chiếc hộp lên bằng hai tay, và rồi cô ấy gọi Kaguya-senpai.
Kaguya-senpai bước lên trên sân khấu và chọn ra một quả bóng... "Là số 2." Cô ấy nói.
Ở trên cột 「Vòng 1 Trận thứ 2 」trên biểu đồ giải đấu, dòng chữ「Đội Kaguya」cùng các chữ cái bắt đầu nổi lên.
Theo sau cô ấy, Kazuki được gọi. Cậu lấy ra một quả bóng, số trên nó là... "Là số 1."
Trên cột 「Vòng 1 Trận 1」, 「Đội Kazuki」và tên cậu xuất hiện.
Nói cách khác là cậu sẽ chiến đấu vòng đầu tiên với một đội cũng bốc được cùng con số với cậu, trận tiếp theo thì khả năng cậu sẽ phải sớm đối mặt với Kagura-senpai là rất cao.
Theo sau cậu, Hoshikaze-senpai bước lên trên sân khấu, "Số 5 sao", Cô cho biết.
Hoshikaze-senpai sẽ đấu trận thứ 5 của vòng 1. Nếu như cô ấy muốn đấu với Kazuki, thì họ không có cơ hội nào ngoài tiến đến vòng chung kết.
Khi các đội từ Ngôi nhà của Phù thủy đã được gọi tên, tiếp theo là Mibu Akira-senpai được gọi lên trên sân khấu.
"Tôi số 6 sao –! Đúng là một con số vô dụng, hyahhaa––! Fuck you mee-n!"
Với một sức ép khó hiểu, tên của Mibu-senpai được khắc lên trên cột của trận thứ sáu. Nếu như Mibu-senpai có thể thắng được trận đầu tiên, thì có vẻ như cô ấy sẽ phải đối đầu với Hoshikaze-senpai ở vòng thứ hai.
Takasugi Shūsui được gọi tiếp theo. Cậu tuyên bố "Số Ba!" với giọng lớn.
Nếu bằng cách nào đó Kazuki đánh bại được Kaguya-senpai, thì có khả năng cậu sẽ đối mặt với Miyubi-senpai và nhóm của cô ở trận bán kết.
Dĩ nhiên là sẽ có khả năng rằng vẫn còn những người mạnh khác vẫn đang ẩn nấp, nhưng – những đội khác tiếp tục bốc thăm một cách liên tục, những cột còn trống khác của biểu đồ giải đấu lần lượt được điền vào.
"Như thế này thì cuộc họp giải thích đã kết thúc. Tiếp theo trong giai đoạn cho đến khi giải đấu diễn ra, hãy tự luyện tập đặc biệt cho mình đi."
Để lại những lời đó vào cuối, Liz Liza-sensei đi khỏi sân khấu.
Ngay khi buổi họp giải thích kết thúc, Hoshikaze-senpai và Kazuha-senpai đến gần chỗ Kazuki đang đứng.
"Hayashizaki-kun, chị có chuyện muốn nói với em, có được không?"
"Hayashizaki Kazuki! C, có chuyện này tôi muốn nói!"
Sau đó, hai người đó lại nhìn vào nhau và
"Xin lỗi, nói trước đi"
"K-không, cậu nói trước đi"
Họ trở nên lịch sự và bắt đầu nhường nhau nói.
Trong khoảng thời gian khi Kazuki đang nhìn vào hai người họ một cách lơ đãng, điện thoại trong túi cậu rung lên.
"Không sao đâu, cậu có thể nói trước." Hoshikaze-senpai nhường lượt của mình với thái độ thoải mái.
Với việc đường truyền mạng và hoạt động thương mại với những nước hải ngoại khác bị cắt đứt, sự phát triển các thiết bị đặc dụng chỉ dành riêng cho người Nhật lại bắt đầu xuất hiện trở lại với điện thoại di động. Dưới nền tảng mới trong nước, nhiều doanh nghiệp và công xưởng đã thỏa thích chế tạo và bán ra một số lượng lớn những mẫu mã khác nhau.
Mẫu ưa thích của Kazuki không phải là cái gọi là thiết bị đa dụngsmartphone, mà là thiết bị kiểu nút cố địnhgarakee[2] chỉ tập trung vào chức năng nghe gọi và nhắn tin. Ứng dụng sổ sách kế toán gia dụng được cài đặt trong đó, một thiết bị thật sự rất giống của một bà nội trợ.
Thứ cậu nhận được trong điện thoại của mình là một tin nhắn từ Liz Liza-sensei. Để học sinh có thể nhận được liên lạc từ học viện bất cứ lúc nào, các giáo viên đều biết được địa chỉ liên lạc của tất cả các học sinh trong trường.
『Sau việc này, hãy đến phòng họp ở tòa nhà chính của Học viện. Một cách bí mật.』
Có vẻ như tin nhắn cũng được gửi đến Kaguya-senpai cùng lúc đó.
"Hoshikaze-senpai, Kazuha-senpai, em có chút chuyện phải làm."
"Được. Không sao, không sao. Chỉ cần dành cho chị chút thời gian tối nay ở Ngôi nhà của Phù thủy, nhé–!"
"Vậy, vậy thì mai tôi sẽ đến, xin phép...!"
Hoshikaze-senpai với một khuôn mặt tươi cười trong sáng, và Kazuha-senpai với giọng có vẻ như sắp tan biến, cả hai người tiễn Kazuki người đang đi ra khỏi hội trường.
Kaguya-senpai đi bên cạnh cậu, cô đan tay với Kazuki và siết chặt nó.
"Otouto-kun, em cũng nhận được tin nhắn đúng không? Hãy đi cùng nhau nhé-!"
Kazuki bỗng nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp Kaguya-senpai, lúc đó cô ấy cũng đột nhiên đan tay với cậu thế này.
Tôi tự hỏi không biết bao nhiêu lần chị ấy đã cứu tôi người chỉ vừa mới vào học viện vào lúc đó bằng sự tốt bụng và tử tế này. Cũng có những tình huống khó xử khi cậu phải chiến đấu với Kaguya-senpai, nhưng cậu cảm thấy cực kì hạnh phúc vì cậu có thể lấy lại được mối quan hệ của cậu với chị ấy.
"Em đang cười vì điều gì vậy?" Kaguya-senpai hỏi với biệu cảm dịu dàng.
"Không có gì.", cứ thế cậu vẫy tay và đi ra khỏi hội trường.
– Tuy nhiên nếu là Kaguya-senpai, cô ấy sẽ muốn được đi đường vòng để đến nơi.
"Lâu thật đấy, tên rác rưởi mới nổi và tên rác rưởi hạng một!"
Ngay khi họ đặt chân vào phòng họp, Liz Liza-sensei liền quăng vào mặt họ những lời lăng mạ.
Người mà cô ấy nói là mới nổi là tôi, trong khi hạng một là nói đến Kaguya-senpai, có phải ý cô ấy là vậy không?
"Chị thật sự rất nhớ những khi bị lăng mạ như thế này bởi Liz Liza-sensei-. Liz Liza-sensei là chủ nhiệm lớp chị năm ngoái đấy em biết không? Cô ấy là một giáo viên luôn cư xử với vẻ ngoài đáng sợ và khinh thường mọi người vì lo lắng về cơ thể nhỏ bé của cô, nhưng sự thật là cô ấy là một giáo viên rất tốt bụng, rất dễ thương và rất đáng tin cậy. Chị rất yêu cô ấy♡"
"Cả em cũng biết được Liz Liza-sensei là một cô giáo tốt bụng như thế nào đấy. Đến giờ em đã nhận được sự giúp đỡ của cô ấy nhiều lần rồi."
"Đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa và mau ngồi xuống đi."
Liz Liza-sensei nhướn mày và hét lên; Kazuki và Kaguya liền nhanh chóng ngồi xuống bàn bên cạnh nhau.
"Là một cựu kị sĩ, Westwood-sensei là giáo viên với thành tích xuất sắc nhất trong học viện này. Rõ ràng là ngoại hình của cô ấy rất dễ thân mật, nhưng cũng đừng quên dành sự tôn trọng cho cô ấy."
Hiệu trưởng Amasaki cũng ở trong căn phòng. Cả hai giáo viên đều đang đối diện với Kazuki và Kaguya ngay trước mắt.
"Việc này đã trở thành một việc rất đáng ngờ."
Hiệu trưởng Amasaki đột nhiên nói trong khi ngả người về phía trước.
"Thầy bảo đáng ngờ là sao ạ, có phải là về việc cuộc chiến Tranh cử được tổ chức không?"
"Đúng vậy. Ý tôi là ở chức vụ của chúng tôi, chúng tôi định sẽ quyết định Tổng Hội trưởng Hội học sinh với một cuộc bầu cử theo cách thật sự thông thường và phổ biến. Nhưng Chủ tịch Hội đồng mới được bổ nhiệm lại chống đối và rốt cuộc lại thành ra thế này..."
Hiệu trưởng Amasaki làm khuôn mặt già đã nhăn nheo của mình lại càng nhăn nhó hơn, rồi ông ấy đập bàn với cơn thịnh nộ đùng đùng thấy rõ... Đáng sợ thật!
"Đến giờ vẫn không có sự tương tác giữa hai khoa, vậy nên Khoa Ma thuật không biết gì về Khoa Kiếm thuật, Khoa kiếm thuật không biết gì về Khoa Ma thuật. Vì việc đó nên sẽ không được ích lợi gì, dù cho chúng ta có thực hiện một việc như bầu cử thông thường, vậy nên hãy tổ chức một giải đấu để chúng ta có thể thấy được sức mạnh và tài chỉ huy như một kị sĩ, tên đó đưa ra ý kiến như vậy đó!"
"Không phải việc đó nghe rất thuyết phục sao?" "Đúng vậy mà, nó nghe rất thuyết phục mà?"
Kazuki và Kaguya-senpai vô tình đồng thanh với nhau.
"Bởi vì nó nghe rất thuyết phục nên tôi mới bực mình! Dõng dạc đưa ra một ý kiến thuyết phục đến như vậy trước mặt các giáo viên khác, tôi không thể nào tiêu diệt được cái đề nghị đó bất kể có cố gắng thế nào! Sao hắn dám ném bùn vào mặt tôi dù chỉ mới đến hả!"
Này, này, thầy đang nói cài gì vậy hả, cái con người quyền lực đáng sợ này.
"Cậu có biết là ở chức vụ của tôi, nếu tôi lan truyền thông tin về việc cậu đã đánh bại Otonashi Kaguya trong khi tổ chức một cuộc bầu cử bình thường, chắc chắn là cậu sẽ được bầu, rồi tôi còn nghĩ đến viễn cảnh khi Otonashi Kaguya sẽ hỗ trợ cậu ở bên cạnh. Bất kể mọi thứ như vậy, giờ thì khả năng rằng những học sinh khác, những người chẳng ai quan tâm, sẽ được bầu bỗng nhiên xuất hiện!"
"Không, với một giáo viên thì một việc như chống lưng một học sinh cụ thể là không được đâu..."
Nhưng sự chỉ trích của thầy ấy về「những học sinh khác mà chẳng ai quan tâm 」, quả nhiên nó không thật sự là những từ thiếu suy nghĩ nhỉ?
"Muu, vậy là có một ý đinh như vậy sao, lấy mình để làm nền..."
Kaguya-senpai nhíu mày của mình hết mức có thể; cô ấy còn phồng má mình hết sức. Sự không hài lòng của cô ấy thể hiện rất nhiều trên khuôn mặt của cô. Đó là một Kaguya-senpai người đang rất phẫn nộ và tức giận.
"Errr... Kaguya-senpai, xin đừng biểu lộ vẻ mặt quá đỗi kì lạ như thế dù chị có một vẻ đẹp cực kì hiếm có như vậy."
Kazuki an ủi cô ấy từ bên cạnh, nhưng "Otouto-kun-!" Kaguya-senpai quay mặt sang hướng của Kazuki. Cô ấy trông như một cái bánh màn thầu khi nhìn trực diện vào. Dù gì thì má của cô ấy cũng rất mềm mại nên cô ấy mới có thể phồng má đến mức đó được.
"C-chị vẫn chưa thua Otouto-kun mà! Khi chị mất đi lí trí và chiến đấu với Otouto-kun, có vẻ như là Otouto-kun đã thắng, tuy nhiên nếu chị đang ở trong tình trạng khi lí trí của chị đã hồi phục và tràn đầy trí tuệ, thì chị vẫn mạnh hơn! Chị vẫn là senpai và Otouto-kun là học trò của chị!"
"Về việc senpai nói rằng mình đã mất lí trí vào lúc đó, senpai thật sự không nhớ gì về trận chiến đó sao?"
"Chị không nhớớớớ. Chị chỉ nhớ Otouto-kun với khuôn mặt ngầu theo một cách rất dễ thương, tuy nhiên em lại ôm chị với đôi tay mạnh mẽ của một người đàn ông và nói「Em yêu chị」với chị, ngoài việc đó thì chị không nhớ bất cứ thứ gì."
"Senpai thật sự nhớ được giờ khắc quan trọng với độ chính xác tuyệt đối như vậy sao? Dù vậy em cũng không thật sự có ý định rút lui đâu."
"Như vậy đấy! Otouto-kun quá phấn khích là không tốt đâu! Chị vẫn là Onee-san!"
"Vâ~ng. Vậy hãy chiến đấu và giải quyết trong giải đấu này nhé."
Kazuki quay mặt lại đối diện với các giáo viên trong khi liên tục chọc cái má phồng của Kaguya-senpai.
"...Nếu việc đó là như vậy, thì có vấn đề gì về việc tổ chức giải đấu một cách bình thường không?"
"Fun, với tôi thì trở thành kẻ xấu vẫn không sao nếu hai người nói về việc công bằng, nhưng với cả tôi, tôi không thật sự quan tâm lắm nếu Otonashi Kaguya hay Hoshikaze Hikaru trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh. Nhưng... Chủ tịch hội đồng mới vừa được chính phủ bổ nhiệm đến đây lại đưa ra ý kiến như thế này, và rồi như để hưởng ứng lại việc đó thì có một số lượng lớn học sinh lại tham gia tranh cử. Từng người trong số những học tuyên bố tranh cử đều là học sinh phản loạn của Khoa Ma thuật. Các em có thật sự nghĩ là bọn họ có mong muốn được dẫn dắt học viện mới này nếu họ thật sự trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh không? Các em không thấy nó rất đáng ngờ sao?"
Kazuki cuối cùng cũng nhận ra được thứ mà vị hiệu trưởng mới sắc sảo này đang lo ngại.
Thật không phải khi có những định kiến về học sinh chỉ vị họ phản loạn, tuy nhiên...
Khi Kaguya-senpai cũng cùng suy nghĩ với Kazuki, hiệu trưởng Amasaki nói.
"Chủ tịch hội đồng mới được bổ nhiệm và, những học sinh vừa đột nhiên tuyên bố tranh cử có thể có sự hợp tác với nhau. Vì mục tiêu chống lưng cho một hội trưởng hội học sinh bù nhìn, luôn hành động theo ý muốn của chủ tịch hội đồng mới. Kết quả là, ông ta sẽ chiếm được học viện này. Vậy là thầy đang lo lắng về mối nguy đó, có phải không?"
"Đúng là như vậy." Hiệu trường Amasaki gật đầu.
Chủ tịch hội đồng mới có lẽ dã mua chuộc các học sinh phản loạn. Nếu Chủ tịch hội đồng mới và Tổng Hội trưởng Hội học sinh lại thông đồng với nhau thì, vị trí của Hiệu trưởng Amasaki cũng sẽ bị đe dọa nữa. Nói ngắn gọn là, quyền lãnh đạo Học viện Kị sĩ đang bị nhắm đến.
"Không chỉ các học sinh phản loạn, mà cả anh em nhà Takasugi của Khoa Kiếm thuật cung đã tuyên bố tranh cử."
Nội dung trong những tuyên bố của bọn họ là một chuyện khác, nhưng những người đó đúng là có ý chí mạnh mẽ.
"Tên của Chủ tịch hội đồng mới là Takasugi Takayoshi. ...Cha của hai anh em đó."
"...Vậy sao." Kazuki theo phản xạ làm một khuôn mặt chua chát.
"Chủ tịch hội đồng mới Takasugi ban đầu đưa ra đề xuất là chỉ lấy người dành chiến thắng chung cuộc làm Tổng Hội trưởng Hội học sinh. Chúng tôi đã phản đối quan điểm đó và kết cục là nó được định hình là sẽ có một cuộc bầu cử được tổ chức sau giải đấu. Tất nhiên nó là một việc tốt để tất cả học sinh đều có cơ hội. Tuy nhiên Học viện Kị sĩ này không phải là một học viện bình thường. Một âm mưu kì lạ không được phép tồn tại dưới hình thức một ý kiến. Sẽ rất rắc rối nếu cơ quan quan trọng của đất nước này bị chiếm dụng như Hiệu trưởng Otonashi đã từng làm. ...Ah, xin lỗi."
Kaguya-senpai cảm thấy hoàn toàn chán nản vì cha mình bị nói xấu, Hiệu trưởng Amasaki nhanh chóng che đậy nó.
Cho đến giờ Học viện Kị sĩ nằm dưới sự chỉ đạo của Hiệu trưởng cũ Otonashi đã thực hiện chính sách ưu đãi đối với các Thánh tích Pháp sư, hành động đó đã để lại ảnh hưởng của nó đến cả xã hội hiện nay và các thiết lập của Kị sĩ đoàn.
Sự ảnh hưởng của Học viện Kị sĩ quốc gia không thể coi nhẹ được chỉ vì phần lớn họ đều chỉ là những đứa trẻ trong một học viện. Những học sinh đã tốt nghiệp từ học viện này sẽ cấu thành tổ chức quốc phòng duy nhất của đất nước này, Kị sĩ Đoàn, những thành viên của Hội học sinh và những học sinh ở hạng A cũng sẽ rất hứa hẹn sẽ trở thành những thành phần ưu tú trong tổ chức đó.
Nếu như có ai đó điều kiển được Học viện Kị sĩ, thí cũng có thể nói là họ đã điều khiển được tương lai của Kị sĩ Đoàn.
Nó là một cơ quan quan trọng với quốc gia như vậy, và vì thế nên... Hiệu trưởng và Chủ tịch hội đồng của Học viện Kị sĩ phải được tiến cử từ những người thích hợp. Hiệu trưởng cũ Otonashi cũng vậy, từ đầu ông ấy là một quan chức cấp cao của chính phủ đã điều hành một dự án thí nghiệm bí mật lên cơ thể người thuộc chính phủ.
Hiệu trưởng Amasaki cũng từng có một ý định muốn chiếm lấy Học viện Kị sĩ, tuy nhiên... nếu mục tiêu của Chủ tịch Hội đồng Takasugi là tận dụng ý kiến dư luận gần đây và làm náo động nó để hướng đến việc「tước quyền con người cơ bản của các Thánh tích Pháp sư」, thì nó sẽ là một chuyện rất tệ hại.
"Cũng có thể... Hayashizaki Kazuki, nhiều người vẫn còn hoài nghi về sức mạnh của cậu, nhưng cũng vẫn có khả năng là có người nào nó muốn làm yếu đi sức mạnh và vị thế của cậu bằng cách chống lưng các ứng cử viên khác để làm chướng ngại. Vì mục tiêu làm cậu không thể trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh."
"Không lẽ ý thầy là... cố ý làm một việc như thế vì một người như em..."
"Đó không phải một sự phóng đại đâu. Cũng như tôi, và Hiệu trưởng Otonashi trong quá khứ, những người không thể tiêu hóa nổi sự tồn tại của「Vua của các Thánh tích Pháp sư」cũng tồn tại. Nếu tôi phải nói thêm... ví dụ như trong thế giới cũ đi, cậu giống như một món vũ khí mới đang trong quá trình phát triển vậy. Một quả bom hạt nhân, hay tương tự vậy. Các cường quốc phép thuật khác hẳn đã đánh mùi được cậu thông qua gián điệp, nên sẽ có thể tồn tại một quốc gia khác hỗ trợ Chủ tịch Hội đồng Takasugi như vậy. Ý tôi nói đáng ngờ là bao gồm cả những vấn đề xa đến như vậy. Này, không có việc gì đáng ngờ xảy ra quanh cậu chứ?"
"Nếu nói về chuyện đáng ngờ thì, trước giờ, chỉ có một cuộc tấn công từ một người kì lạ đã làm tim em ngừng đập thôi."
Khi Kazuki đột nhiên nói ra câu đó, không khí trong khu vực đột nhiên lạnh như băng.
"Xin lỗi nhưng mới nãy, em vừa mới nói gì vậy? Chị không nghe rõ lắm."
"À không, lúc trước, em bị tấn công bởi một người phụ nữ trong trang phục đen từ đầu đến ngón chân, trái tim em đã ngừng đập, nhưng rồi em đã được Mio chữa trị."
"C-chị chưa từng nghe gì về việc đó đấy!? Em có báo cáo việc đó lại một cách hẳn hoi chưa vậy!?"
"...Em hoàn toàn quên báo cáo nó mất. Vì em thật sự nghĩ là lần sau em gặp lại cô ta em sẽ bắt được cô ta hoàn toàn và tìm ra danh tính thật sự của cô ấy."
"Cậu bị ngu sao!? Cậu không hiểu được giá trị của bản thân mình sao!? Còn hơn cả việc ngăn cản cậu trong cuộc chiến tranh cử, họ còn cố ám sát cậu đấy!!"
Kazuki có hơi bất ngờ trước cái nhìn đầy giận dữ của Hiệu trưởng Amasaki.
...Giá trị bản thân mình. Đó là một thứ mà chính bản thân cậu cũng không hiểu, thế mà người này lại nhận ra được nó.
"Otouto-kun... sao em lại có thể bình tĩnh như vậy sau một việc như thế chứ?"
Kaguya-senpai cũng nhìn trách móc cậu từ ngay bên cạnh.
"Nhưng cho dù em có báo cáo lại với Kị sĩ Đoàn ở xung quanh Học viện Kị sĩ, thì họ cũng không thể đến ngay lập tức được mà."
Vì đã có những trường hợp học sinh của Học viện Kị sĩ từng làm việc như một đặc vụ của Kị sĩ Đoàn thông qua việc thực hiện các công việc dưới hình thức là các nhiệm vụ, sự phân bố các kị sĩ xung quanh khu vực Học viện Kị sĩ rất mỏng. Họ đang dồn sự thiếu nhân lực về phía học viện.
"...Việc này đã trở nên thật sự đáng ngờ rồi nhỉ. Cả những ngày gần đây còn có những trường hợp học sinh của Học viện Kị sĩ bị tấn công. Cả hai chuyện này có lẽ là có sự liên hệ nào đó."
...Kazuki bị tấn công trong một ngày hiếm hoi mà việc cậu ra ngoài đã bị đánh hơi, vì thế nên tên sát thủ đó chắc chắn phải là một người có liên hệ với học viện. Hiệu trưởng Amasaki phỏng đoán như vậy. Kazuki cũng có vài manh mối.
Thậm chí trong những trường các hợp học sinh bị tấn công khác, tất cả đều diễn ra ngoài tầm của camera an ninh. Cách làm việc tỉ mỉ đó của hung thủ thể hiện rõ qua việc họ nắm bắt một các hoàn chỉ những điểm mù của các camera an ninh, việc này là bất khả thi với một người không có liên hệ gì với học viện, hay gì đó tương tự.
Ngay sau đó, rõ ràng là hai trường hợp này có lẽ có sự liên kết với nhau.
Tuy nhiên nếu là vậy thì, không tính đến mục tiêu của cuộc tấn công vào Kazuki, nhưng mục tiêu của việc tấn công các học sinh khác có thể là gì chứ? Tất cả các nạn nhân đều có thể xoay sở trốn thoát an toàn. Cái ác nào có thể đang rình rập đằng sau những việc này? Không lẽ tên sát thủ đó lại thiếu năng lực đến mức như vậy sao?
"Cuộc chiến tranh cử được đề nghị vị sự xuất hiện của Chủ tịch Hội đồng vừa mới đến, những học sinh với sức mạnh không xác định đột nhiên lại tự nguyện và tuyên bố tranh cử, tên sát thủ đã tấn công Hayashizaki Kazuki, những cuộc tấn công vào ba học sinh... đã có quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp. Tất cả những việc này rất có thể sẽ kết nối với nhau bởi cùng một sợi dây."
Liz Liza-sensei kết nối tất cả những sự khả nghi lại và phân chia chúng.
"Chúng ta có biết chút gì về tiểu sử của Chủ tịch Hội đồng Takasugi không?"
Khi Kazuki hỏi về nhân vật đang đứng ở trung tâm của những biến động này, Hiệu trưởng Amasaki thở một hơi rõ dài.
"Tất nhiên là tôi biết rồi. Ông ta là một kẻ có liên hệ mật thiết với một tổ chức chính trị được gọi là 「Kiếm Chí Đảng[3]」. Kenshitou này luôn chống lại sự đối xử ưu đãi với các Thánh tích pháp sư, họ tăng cường ảnh hưởng của mình bằng cách tận dụng sự suy yếu của Đảng Chuyên chế Thánh tích và nhanh chóng vận động dữ dội hơn.
Lời vận động mà anh em nhà Takasugi phun ra lúc trước cũng trùng khớp một cách hoàn hảo với chính sách của Kenshitou.
"Chúng tôi biết là họ đang mong đợi cuộc chiến tranh cử này. Nhưng đi xa đến mức phải cố ám sát Hayashizaki Kazuki... tôi không nghĩ là họ phải làm đến mức đó vì cuộc chiến tranh cử đâu. Những kẻ hưởng lợi nhiều nhất từ việc giết Hayashizaki Kazuki chính là những nước khác. Kenshitou có thể có một mối liên hệ đen tối với một Quốc gia Phép thuật tiên tiến khác. Nhưng cũng không đơn giản để hiểu rõ một việc như thế này dù có điều tra lí lịch của họ đi nữa."
Chủ tịch Hội đồng Takasugi đứng đằng sau những học sinh bất ngờ tuyên bố tranh cử, và rồi còn có Kenshitou đứng đằng sau Chủ tịch Hội đồng Takasugi, và đứng đằng sau họ có thể còn có một Cường quốc Ma thuật khác...
Đây không phải là một vấn đề có nguồn gốc đơn giản.
Nếu trong trường hợp đó, không phải là cậu muốn biện hộ cho bản thân, tuy nhiên, khi cậu đánh lừa tên sát thủ đó để lấy thông tin, nó không ngờ lại trở nên có ý nghĩa lớn.
"Tên sát thủ đến nhằm vào tôi dùng võ thuật Trung Quốc. Thế nên em nghĩ có khả năng cao là cô ta có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Nghe thấy những lời của Kazuki, cả ba người đang cúi gằm mặt nãy giờ bỗng ngước mặt lên một cách tự nhiên.
"...Đất nước 「Chūkadou」sao?"
Chūkadou – đất nước gần Nhật Bản nhất trong số Bảy Cường quốc Ma thuật.
Đất nước đã từng được gọi là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa, vì sự xuất hiện của kỉ nguyên của phép thuật này, họ đã gặp được những đối tượng có trong đức tin của họ từ thời cổ đại, các đạo sĩ trong 「Đạo giáo」, cấu trúc của chính phủ đã thay đổi từ 「chủ nghĩa cộng sản 」thành 「Học thuyết Đạo giáo」, cả tên của đất nước cũng được đổi thành Chūkadou.
Tuy nhiên giáo lí của Đạo giáo đã trở thành nguyên tắc chính trị của họ, thậm chí dù là một quốc gia tôn giáo, chính phủ của họ vẫn thấm đẫm tính Chủ nghĩa dĩ Hoa vi trung mạnh mẽ, rằng Trung Quốc là trung tâm của thế giới và các quốc gia khác phải sát nhập vào Trung Quốc, một lí tưởng như thế được nêu cao như một tôn giáo mà họ tính ngưỡng vậy. Họ được cho là đất nước nguy hiểm nhất trong Bảy Cường quốc Phép thuật.
Beatrix đã từng nói vài thứ về chuyện một đất nước vô lí nào đó có gửi sát thủ đến ám sát Kazuki cũng chẳng lạ gì.
Nếu xét về mặt vị trí địa lí và lí tưởng của họ thì, ứng cử viên hàng đầu sẽ cố gắng làm một chuyện như thế này không ai khác ngoài đất nước Chūkadou này cả.
"Từ xa xưa Nhật Bản đã được cho là một 「gián điệp Thiên Đường」, thế nhưng... . Có rất nhiều chính trị gia của Kenshitou nhận được sự hỗ trợ cá nhân từ Trung Quốc, ý em là những kẻ đó là những kẻ đã gây ra chuỗi sự việc này sao?"
Kaguya-senpai cau mày lo lắng.
Nhưng nói việc Kenshitou và Trung Quốc có một mối liên kết bất hợp pháp, và rồi cuộc tấn công vào Kazuki và sự huyên náo về cuộc chiến tranh cử có liên hệ chặt chẽ với nhau với nhau, cũng không gì khác ngoài một suy đoán vừa mới nổi lên.
Nhưng khi một hình tượng như Trung Quốc trở nên rõ ràng, sự kì lạ lập tức gia tăng.
"Tình trạng hiện giờ của vấn đề có lẽ có thể cho là nó đến từ việc Naiarlahoteph bị đánh bại và sức ảnh hưởng chính trị của Hiệu trưởng cũ Otonashi và đảng phải của ông ta sụp đổ. Chúng ta có lẽ đã tự gây ra một núi rắc rối rồi."
Liz Liza-sensei nói với biểu cảm phức tạp.
Hiệu trưởng cũ Otonashi và đảng phái của ông xem các Thánh tích là một thứ tuyệt đối và ông ta thậm chí còn thực hiện các thí nghiệm trên cơ thể người vì mục tiêu tạo ra một Thánh tích Pháp sư còn mạnh hơn nữa, nhưng... cùng lúc đó họ cũng trở thành một rào cản với Trung Quốc. Họ cũng bao gồm cả những người đã lãnh đạo công tác ngoại giao và quốc phòng cho đến bây giờ.
Những người đã tạo ra sự hỗn loạn chính trị này hoàn toàn không phải ai khác ngoài Kazuki và mọi người.
"Sẽ tốt biết mấy nếu tất cả những việc này chỉ là sự lo lắng không cần thiết. Vẫn còn rất nhiều phần chỉ là sự suy đoán mà thôi... Tuy nhiên nếu tình hình thật sự giống với những gì mà tôi suy nghĩ, thì bất kể chuyện gì cả ba người các cậu nhất định phải đánh bại bất cứ ai trên đường. Phòng tránh việc ám sát Hayashizaki Kazuki, bảo vệ chiếc ghế Tổng Hội trưởng Hội học sinh, đó là những mục tiêu tuyệt đối lúc này."
Hiệu trưởng Amasaki nói với giọng cực kì nghiêm trọng.
Đến tận giờ phút này, Kazuki cuối cùng cũng cảm thấy cậu đã bị kéo vào trung tâm của một vấn đề lớn đến nỗi cậu không thể tưởng tượng được.
Việc đó nhắc cậu nhớ lại, cả khi cậu mới nhập học vào học viện này, có một chuyện mà cậu đã tự hỏi với chính bản thân mình.
– Tại sao, vì mục đích gì mà cậu lại nhận được sức mạnh như thế này?
Lúc này, Thánh tích của Kazuki bắt đầu nhận được sức mạnh và ý nghĩa thậm chí còn lớn hơn so với trước đây.
"Otouto-kun... vì lí do nào mà em trông có vẻ suy tư vậy?"
Lúc này đã là buổi tối. Trong khi đang trên đường trở về Ngôi nhà của Phù thủy, Kaguya-senpai hỏi một cách lo lắng.
"Chỉ vì mình có một sức mạnh đặc biệt, cũng không sao nếu em không làm nhặng xị lên hay làm một việc vô lí đâu biết không – đó là kiểu khuôn mặt mà em có vẻ đang thể hiện, đúng như tôi nghĩ, Otouto-kun vẫn còn quá sớm để trở thành một thứ như hội trưởng hội học sinh. Em vẫn còn một quãng đường dài phải đi, vậy nên chị sẽ bảo vệ Otouto-kun."
Kaguya-senpai nắm chặt lấy tay của Kazuki. Một hơi ấm nhẹ nhàng... nếu như cậu dựa vào senpai như thế này, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên dễ chịu hơn. Tuy nhiên Kazuki đã biết rõ, rằng cả senpai cũng đã phải liên tục gian khổ một mình chịu một gánh nặng cho đến giờ.
"Không, em cũng muốn bảo vệ senpai nữa."
Câu trả lời mà cậu đã tìm ra trong trận chiến lần trước, đó là 「sức mạnh để bảo vệ những điều quan trọng」.
Kazuki mạnh mẽ siết chặt lấy bàn tay của Kaguya-senpai, Kaguya-senpai nhìn chằm chằm vào Kazuki.
"...Mồ! Lại là cái vẻ ngoài ngầu lòi dễ thương đó! Chỉ vì em đã trở nên mạnh mẽ hơn một chút mà em đã lại với quá tầm mình một lần nữa rồi!!"
Kaguya-senpai vùng vẫy cái tay đang nắm tay của Kazuki như thể cô ấy đang dần trở nên xấu hổ vậy.
Phần 2
"Mừng em trở về, Hayashizaki-kun!" "Vậy là người đã về rồi, vị Vua của tôi!"
Khi cậu trở về phòng mình, ở trong phòng Hoshikaze-senpai và Leme đang chơi đấu vật chuyên nghiệp. Leme phóng một nhát chặt chéo trúng vào gáy của Hoshikaze-senpai, để đáp trả Hoshikaze-senpai chụp lấy cả hai chân của Leme đang trốn chạy và xoay vòng cô.
Dĩ nhiên là cơ thể của cả hai người đều được phép thuật bảo vệ, nên việc này chỉ ở mức độ chơi đùa với nhau thôi.
Kazuki theo phản xạ trở nên hoang mang. Mio và những người khác cũng thường hay đến phòng cậu, thế nên cậu luôn dọn dẹp sạch sẽ phòng mình để không phải xấu hổ vị bị ai đó nhìn thấy. Gần đây thì họ có thể thoải mái ra vào miễn là họ gõ cửa trước.
Tuy nhiên từ trước đến giờ Hoshikaze-senpai chưa từng đến đây.
"Có vẻ như người này có chuyện muốn bàn bạc."
Leme vừa bị ném bay lên giường và ngã lăn quay ra nói vậy. Chiếc váy đầm của cô ấy bị lật ngược lên và phần mông không-pantsu của cô ấy thấp thoáng bên dưới chiếc váy. ...Áo quần của cô được tạo ra bằng phép thuật nên cô không hề để ý, nhưng ít nhất thì hãy che thân bằng một cái pantsu đi chứ.
"Phải phải, chị có một chuyện muốn thảo luận giữa những người đàn ông!"
Vị senpai đang mặt đối mặt với cậu lúc này mặc một chiếc bra-top và quần bó với một cảm giác bóng loáng bí ẩn. Chúng là những trang phục bó chất lượng cao được tạo ra bằng thuật giả kim. Nó bám sát vào cơ thể người mặc, dãn rộng và gắn kết với từng chuyện động của cơ thể, sự thông thoáng cũng rất tốt, nó thậm chí còn điều hòa nhiệt độ bằng cách phản ứng với lượng rất nhỏ pháp lực.
Vì lí do nào đó mà có vẻ như vị senpai này lại mặt bộ đồ lót năng động này như đồ thường ở nhà.
Tuy nhiên vấn đề với bộ đồ lót này là nó làm cho từng đường nét của cơ thể hiện hiện rõ một cách hoàn hảo. Nó bám rõ rệt vào từng đường nét trên đùi và khu vực lân cận của cô, ôm sát vào ngực và mông của cô và cứ như thế cậu có thể biết được hình dạng của chúng. Nó được tô điểm bằng hai màu sắc thay đổi từ xanh dương đậm và xanh nhạt, nhưng với cậu thì nó chẳng khác gì nghệ thuật sơn trên cơ thể.
Cậu có cảm giác một cô gái không thể nào được phép đến trước một cậu con trai trong trang phục này.
"Senpai bảo là giữa những người đàn ông, nhưng senpai không phải là con trai mà? Bên cạnh đó senpai lại... trông như thế."
Kazuki tránh ánh mắt khỏi Hoshizake-senpai người đang có biển hiện ngây thơ.
"Hmm? Ừm mặc kệ đi, ngồi xuống."
Hoshikaze-senpai thả mình xuống chiếc giường với cặp chân mở rộng và cô ngồi bắt chéo chân, rồi cô giục Kazuki ngồi xuống bên cạnh cô. Làm một tư thế như vậy với ngoại hình như thế, sao cậu có thể coi cô ấy là một người đàn ông sau khi nhìn thấy vậy được, cậu nghĩ vậy. Nhưng khi Kazuki ngồi xuống chỗ cô ấy đang chỉ vào, Leme từng bước đến gần Kazuki.
"Sự thật là... cô ấy thật sự muốn chinh phục chứng sợ đàn ông của mình. Vì thế cô ấy muốn được hợp tác với cậu, người bạn của cô ấy."
"Chinh phục chứng sợ đàn ông... sao?"
Hoshikaze-senpai bị chứng sợ đàn ông. Dù cho luôn được mến mộ như một hoàng tử nhờ khuôn mặt song tính khả ái, cô gái này lại sợ con trai, dù luôn mong mỏi một tình bạn giữa những người đàn ông. Đúng là một người khó hiểu.
"Từ giờ trở đi sự phối hợp với Khoa Kiếm thuật sẽ tăng lên mạnh mẽ, đúng không? Có rất nhiều con trai ở Khoa Kiếm thuật, vậy nên chị đang suy nghĩ là mình không thể mãi như vậy được. Đặc biệt là khi chị đang nghĩ đến việc đánh bại Kaguya và trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh sau này!"
"Đúng thật là như vậy nhỉ. Nhưng chứng sợ đàn ông của senpai, vấn đề đó là như thế nào vậy?"
Sau khi Hoshikaze-senpai hít một hơi thật sâu, cô đột ngột nắm chặt lấy tay của Kazuki.
Mặc dù cô ấy luôn nói chuyện như một vị hoàng tử trưởng thành, nhưng thứ cậu cảm nhận được là bàn tay mềm mại của con gái. Cậu thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút.
Mặt khác – máu liền bị rút cạn khỏi gương mặt của Hoshikaze-senpai một cách nhanh chóng. Trong nháy mắt, đôi mắt của senpai đã ngấn lệ, và ngón tay lạnh lẽo của cô ấy trở nên run rẩy.
"Sen, senpai, xin đừng cố quá!"
Cậu không thể chịu được khi thấy cô ấy như vậy, Kazuki tự mình rút tay lại.
"Nhưng chị không muốn em hiểu nhầm, không phải là chị thật sự ghét Hayashizaki-kun."
"Dĩ nhiên là em biết vậy mà."
"Nói chuyện mặt đối mặt như thế này với chị thì không sao. Lúc đầu thì cả việc đó cũng làm chị sợ hãi rồi, nhưng sau thời gian ở cùng với nhau thì chị đã biết được Hayashizaki-kun là một người tốt. Chị có thể giữ được bình tĩnh với lí do này."
Chỉ số tình cảm của Hoshikaze-senpai là – 50. Một mức độ đủ cao để có thể nói là 「bạn tốt」. Còn có ảnh hưởng từ chứng sợ đàn ông của chị ấy, nhưng khi họ cùng tập kiếm với nhau, khoảng cách giữa họ đã dần được thu hẹp.
"Dù vậy, những việc như chạm và thu hẹp khoảng cách vẫn chưa được nhỉ?"
"Phải. Một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ và mùi của họ rất đáng sợ. Nếu chỉ nói chuyện như thế này thì chị có thể nhẹ nhõm vì biết được Hayashizaki-kun là người tốt, nhưng khi chạm vào hay khoảng cách quá gần, nỗi sợ lại dâng trào từ đâu đó ở sâu bên trong bất chấp lí trí của chị..."
"Em, thật sự bốc mùi đàn ông như vậy sao? Mặc dù em nghĩ là mình cũng không ẻo lả."
"Quả nhiên khi chạm vào em thì cảm giác như em thật sự là một cậu con trai. Nhân tiện khi chị tham khảo ý kiến của Kaguya, Kaguya lại nói là 「bình thường thì cậu ấy là một hậu bối tốt bụng, nhưng đôi khi lại có những lúc cậu ấy đột nhiên trở nên dữ dội làm ngực mình như thắt lại」. Giữ bí mật chuyện này nhé."
"Chị ấy, chị ấy nói một chuyện như vậy sao..."
Với Kazuki, Kaguya-senpai là một người mà cậu cảm thấy giống một người「phụ nữ」nhất. Nhưng không ngờ rằng Kaguya-senpai trên thực tế cũng mạnh mẽ coi cậu như một người「đàn ông」.
Suy nghĩ về cái cách chị ấy luôn đối xử với cậu như một cậu nhóc... D-dù sao thì giờ không phải lúc!
"Vậy giờ, senpai tính giải quyết chuyện này thế nào?"
"Chị không biết, không phải sẽ tốt hơn nếu đơn giản là chị làm quen với một cậu trai sao, chị nghĩ vậy. Thế nên chị muốn tham khảo ý kiến của em, tuy nhiên... chị muốn ăn bám trong căn phòng này!"
"Ăn bám, senpai định ở lại đây sao!? Dù là từ đầu chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà, nhưng một cậu trai với một cô gái cùng sống trong căn phòng chật hẹp này sẽ tạo ra vấn đề đấy."
Đúng là Mio, Lotte, và Koyuki cũng thường đến đây chơi, nhưng không khi nào họ đến đây hằng đêm cả.
"Không vấn đề gì! Bằng cách chơi đùa cùng nhau chỉ với hai người chúng ta trong không gian chật hẹp này và nói chuyện cùng nhau khi ngủ, một tình bạn sâu đậm giữa những người đàn ông sẽ được sinh ra, như thế thì chị nghĩ mình nhất định sẽ vượt qua được chứng sợ đàn ông!"
Với cậu thì làm một việc như trải qua một khoảng thời gian dài cùng nhau với vị senpai ngây thơ đang mặc trang phục khiêu gợi này, lí trí của cậu mới là thứ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên... không còn ai khác mà senpai có thể nhờ cậy được.
"Rõ, nếu là vì lợi ích của senpai, thì em sẽ thể hiện sức chịu đựng của một kiếm sĩ!"
Nghe thấy tuyên bố đó, Leme bĩu môi từ bên cạnh cậu, cô nói một câu qua thần giao cách cảm.
『Gần đây, Đức Vua cứ luôn đuổi Leme đi ngay lập tức... dù là sẽ tốt biết mấy nếu Leme được ở cùng với Đức Vua vào giờ ngủ. Thời gian dành cho Lemegetongia đình giờ không còn đủ nữa...』
Xin lỗi, Kazuki suy nghĩ trong lòng để đáp lại. Giờ khi cô ấy nói, cậu đã không hề nghĩ gì đến trường hợp của Leme.
Leme thực thể hóa ở thế giới này bằng pháp lực của Kazuki. Vì thế nên khi cô ấy thực thể cô thường ở cạnh Kazuki càng nhiều càng tốt, có vẻ như việc ngủ cùng với nhau vào ban đêm sẽ tốt cho việc tiêu tốn năng lượng của cô ấy.
Nhưng khi Mio và những người khác đến chơi trong căn phòng này, Leme thường ưu tiên cho họ và trở lại Dị giới.
Nếu Hoshikaze-senpai định ở lại căn phòng này một thời gian dài, nó sẽ là một vấn đề lớn đến mức có thể dồn Leme vào chân tường.
『Ừm, việc này là vì mục tiêu harem nên cũng không sao. Đây là một cơ hội hiếm có, nên Leme sẽ đến chỗ của Futsunushi no Kami vậy.』
...Giờ khi nhắc đến thì, mối quan hệ bạn bè giữa các Diva ở Dị giới trở nên như thế nào vậy?
『Diva có một khu vực được gọi là 「Vùng đất Thần thoạiLãnh thổ」, hình ảnh của Dị giới là rất hỗn loạn, nhưng có cảm giác có sự phân chia vùng đất giữa các Diva. Lãnh thổ này có thể thoải mái ra vào bởi các Diva có quan hệ thân mật, nhưng Diva từ thần thoại khác hoàn toàn không thể đặt chân vào trong. Nói ngắn gọn về cơ bản tất cả các Diva đều ở cố định trong Thần thoại của họ thôi. 』
Dĩ nhiên là thậm chí trong cùng một Thần thoại cũng có quan hệ đối địch như Thor và những người khác trong Thần thoại Bắc Âu với Loki.
『72 Trụ cột của Solomon luôn liên hệ mật thiết với nhau, nhưng Leme đã bị mất trí nhớ nên em hoàn toàn tách biệt với họ. Nhưng nhờ vào những mối liên hệ mà anh đã thiết lập, Leme đã có thể kết nối được với những người như Phoenix hay Asmodeus. Với cả Futsunushi no Kami nữa, lúc này, Leme đã có thể nói chuyện được với ông ấy. Leme có hơi lo lắng về xu hướng của Truyền thuyết Nhật Bản, nên Leme sẽ hỏi ông ấy về nhiều thứ. ...Dù gì thì Truyền thuyết Nhật Bản là truyền thuyết nguyên bản của đất nước này mà.』
Khi cô ấy truyền truyền tải ý nghĩ thông qua thần giao cách cảm đến Kazuki như thế, Leme lại nói "Mọi chuyện là vậy đó, bái bai!" Cô ấy nói câu đó bằng cái miệng trên cơ thể đã thực thể của cô, sau đó cơ thể đó nhanh chóng biến mất và trở lại Dị giới.
"Ehh, Leme-¬chan sao vậy? Vậy mà chị nghĩ là ba chúng ta sẽ cùng chơi đùa chứ."
Hoshikaze-senpai, người không tự nhận thức được rằng chính chị ấy là người đã buộc Leme phải đi, trông có vẻ thất vọng.
Còn với Leme, thay vì là chơi với ba người, việc để Kazuki lại một mình cùng với một cô gái quan trọng hơn.
"Dù sao thì, trước mắt hãy cứ chơi cùng nhau đã! Chơi game đi, game!"
Hoshikaze-senpai ngồi xuống chiếc giường một lần nữa với tiếng nảy lên và nắm lấy tay cầm của máy chơi game trong phòng Kazuki. Đó là một hệ thống game mà cậu nhận được để giết thời gian khi cậu bị Kohaku giam ở Khoa Kiếm thuật.
Đến giờ thì khi Mio hay Lotte đến phòng Kazuki chơi thì họ vẫn thường đấu với nhau bằng hệ thống game này.
"Người thua phải chấp nhận một trò chơi trừng phạt!"
"Lại là một chuyện giống như một cậu con trai cao trung thường làm... Vậy trò chơi trừng phạt thì phải làm chuyện gì đây?"
Vị hoàng tử vui vẻ Hoshikaze-senpai trông như có chút tinh nghịch và đôi mắt cô trở nên lấp lánh.
"Người thua cuộc, sẽ phải tỏ tình với idol của lớp, Mio-chan!"
"Việc đó thật sự giống một cậu trai cao trung! ...Nhưng dừng lại đi, chuyện như thế..."
"Fufufu, em sợ rồi sao~♪"
"Đừng có khiêu khích người khác như một cậu trai cao trung vậy chứ. Làm một việc như tỏ tình giả chỉ xem thường cô gái đó thôi chị biết không? Đồng thời làm việc đó sẽ làm Mio cực kì giận đấy. Với lại Hoshikaze-senpai khác lớp với cô ấy mà phải không?"
Đồng thời Mio cũng không thật sự là idol trong lớp.
"Mồ. Đúng là một sức phản đối mạnh mẽ.... Vậy thì người thua sẽ phải bóp bộ ngực lớn của Kaguya từ phía sau và bỏ chạy ngay lập tức!"
Hoshikaze-senpai bóp bóp cả hai tay mình trong không khí khi nói vậy.
"Không phải việc đó đã rơi xuống cấp độ của một trò đủa của học sinh tiểu học sao!? Làm ơn thôi đi, chuyện như vậy chỉ giống như quấy rối với những cô gái thôi. Mọi thứ nãy giờ thật quá khiếm nhã."
"Vậy thì người thua cuộc phải mặc đồ của con gái thì sao!?"
"Vậy không phải người duy nhất phải xấu hổ chỉ có mình em thôi sao!? Chị sẽ trông rất bình thường với hình phạt đó, đúng không!?"
"Em đang nói gì vậy! Cả chị cũng sẽ xấu hổ với việc đó đấy!!"
"Không, đợi một chút. ...Vậy nếu senpai thua thì chị phải mặc trang phục hầu gái!"
Kazuki đề xuất một chuyện thiên về sở thích của cậu.
"H,hầu gái sao? Phải mặc trang phục với nhiều đường diềm xếp đó sao? Chị sao?"
"Đúng vậy, suốt cả một ngày, senpai sẽ phải phục vụ như một hầu gái!"
Senpai cau mày cân nhắc.
"S, sự tàn khốc đó thật sự rất phù hợp với một trò chơi trừng phạt. ...Tuy nhiên, quân tử nhất ngôn nhé! Để đổi lại, nếu em thua thì em sẽ phải trở thành một cô bé dễ thương và phải chụp ảnh kỉ niệm với vai trò là bạn gái của chị đấy!"
Tưởng tượng ra hình ảnh chính cậu mặc trang phục của con gái trong khi phải giả bộ duyên dáng bên cạnh một tên điển trai như Hoshikaze-senpai, Kazuki cảm thấy lạnh sống lưng. Là một người đàn ông, cậu không được thua trận này bằng bất cứ giá nào!
"Vậy thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi chiến đấu trong 3 hiệp!" "Được, em chấp nhận lời thách đấu!"
Cả hai người họ đối diện với màn hình của trò chơi ba chiều được tạo ra bằng Phantasmagoria và cầm lấy tay cầm cùng một lúc.
– Trong một nốt nhạc, Kazuki thua.
"...X, xin đợi chút đã! Bất luận thế nào, dùng 「Lôi tốc」là gian lận mà phải không!? Như thế không được tính là thắng!"
Dùng phép thuật của Baal, tín hiệu điện truyền qua toàn bộ cơ thể của Hoshikaze-senpai được khuếch đại lên, và cô hạ gục Kazuki một cách không thương tiếc bằng sức mạnh bùng nổ và phản xạ phi thường.
...Một chuyện như thế, khi senpai đột nhiên đọc thần chú ở sau lưng cậu, cậu thắc mắc không biết cô ấy đang định làm chuyện quái gì.
"Hehehe, chúng ta đã quyết định luật nào cấm dùng Phép thuật Triệu hồi nhỉ? Sử dụng toàn bộ mọi thứ có trong phạm vi của luật để giành lấy chiến thắng, thế mới gọi là trận chiến giữa những người đàn ông!"
Đúng là họ nên thống nhất luật lệ từ trước.
"Hayashizaki-kun là bạn gái của mình~♪" Hoshikaze-senpai ngân nga một câu hát kì lạ.
Kazuki trở nên thật sự bất mãn khi nghe câu hát đó.
"Vậy thì trận đầu coi như em thua, nhưng đổi lại thì từ giờ trơ đi sẽ không được dùng Phép thuật Triệu hồi nữa!"
Tuy nhiên, hãy nhớ rằng chỉ là 「Phép thuật Triệu hồi 」mà thôi. Kazuki bổ sung một điều trong lòng cậu.
"Được rồi, chị chấp nhận lời thách đấu!" Và như thế senpai cầm cái điều khiển lên một cách đắc thắng.
– Trong một nốt nhạc, Hoshikaze-senpai thua.
"Ha, Hayashizaki-kun, vừa nãy, em đã Dự đoán trong giây phút pháp lực được tạo ra từ trong trò chơi, đúng không!? Em đã tận dụng Tăng cường Cảm nhận!"
"Lộ rồi nhỉ."
Đúng như kinh nghiệm khi cậu cùng chơi game với Lotte lúc trước, cậu không thể nhận ra được dấu hiệu để có thể Dự đoán từ những chuyển động kỹ thuật số của nhân vật trong game trên màn hình.
Tuy nhiên khi một pháp sư trở nên say mê khi chơi một trò chơi mà mình không quen thuộc, người đó sẽ vô thức tạo ra một Trường Tăng cường Thể chất từ sự quyết tâm của bản thân để chơi nhanh hơn dù chỉ một chút. Chuyển động đó sẽ thể hiện hành động tiếp theo của người chơi chỉ sớm hơn một chút so với bản thân người đó.
Thứ Kazuki Dự đoán không phải là màn hình trò chơi, mà chính là pháp lực yếu do cơ thể con người tỏa ta khi đang chơi trò chơi.
"Thật trẻ con! Em thật là trẻ con! Lại làm một việc như sử dụng tuyệt kĩ của phái Hayashizaki chỉ vì một trò chơi!"
"Senpai cũng là đồ đệ của em, vậy nên lúc này tình trạng của senpai cũng tương đối giống với một kiếm sĩ của phái Hayashizaki. Senpai bị đánh bại trong một trận chiến giữa hai kiếm sĩ, tất cả chỉ có vậy..."
"Cái lí do gì vậy chứứứ–! Chị vẫn chưa được học kĩ năng Dự đoán mà! Thể hiện một thái độ như thế này, em không thấy xấu hổ khi là một kiếm sĩ sao!?"
"Phái Hayashizaki là kiếm kĩ để thực chiến... điều đáng xấu hổ nhất là bị đánh bại. Fuffuffu."
"Cái gì mà 「Fuffuffu」chứ! Chị không nghĩ Hayashizaki -kun lại là một đứa trẻ như vậy! Thế cũng được, trận này xem như em thắng. Nhưng lần tiếp theo thì sẽ không được chấp nhận! Tăng cường Cảm nhận là gian lận!"
"Được. Lúc nãy em cũng thua vì 「Lôi Tốc 」thôi."
Trong khi cong môi thành cái bỉu môi (muu––), Hoshikaze-senpai lại cầm lấy tay cầm.
Và rồi bức màn của trận thứ ba định mệnh được vén lên.
Nhân vật mà senpai sử dụng từ đầu là một nhân vật tập trung vào tốc độ và được trang bị một thanh katana Nhật Bản.
Phía bên kia chiến tuyến, nhân vật mà Kazuki sử dụng là một nhân vật có điểm mạnh là những đòn tấn công lửa tầm xa, một nhân vật kĩ thuật, yếu về chiến đấu cận chiến, mặc dù là đang ở trong một trò chiến đấu. Cách để tạo khoảng cách là rất khó.
"Nhân vật của Hayashizaki-kun, cô ấy trong hơi giống với Mio-chan nhỉ?"
"Giờ khi chị nói đến thì, đúng thật là vậy, em hoàn toàn không nhận ra đấy."
"Nhân tiện thì chị cũng chọn một nhân vật ngầu lòi có cảm giác rất giống em đấy!"
"T-thật vậy sao?... không, mình đã gục ngã trong lúc đang xấu hổ!"
"Đư–ợc, Hayashizaki-kun của tớ, hạ gục Mio-chan đi!"
"Uwa, Mio của mình đã bị mình đánh ngã!"
Khi chị ấy đến gần, (nhân vật giống với) Mio này rất yếu! Trước khi cậu kịp kêu lên 'ah' cậu đã bị đánh ngã xuống đất bằng một combo, cậu thậm chí không thể tận dụng được lợi thế những đòn tấn công tầm xa của nhân vật và hoàn toàn rơi vào tình thế này!
"Mio! Mio của tôi–!"
Kazuki vô thức kêu lên.
"Anh gọi em sao? Kazuki? Cái gì mà 'Mio của tôi' vậy chứ... ehehe♪"
Tiếng động cánh cửa phòng mở ra (gacha-) vang lên, tiếng của Mio vọng vào.
Vì lí do nào đó mà có vẻ như Mio thật đã đến thật. Tuy nhiên cậu không còn chỗ nào trong tâm trí để bận tâm về chuyện đó được!
"Mio! Em cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!"
Kazuki nói mà không hề rời mắt khỏi màn hình đến cuối cùng.
"Eh!? Nhưng em luôn cố gắng hết mình mà!? Em luôn nỗ lực gấp nhiều lần những người khác mà!"
"Aah, Mio pháp sư lang băm! Em thật sự yếu với cận chiến mà!!"
"Thật xấu xa, dù cho em luôn lo lắng về chuyện đó!! Sao anh lại nói những lời ích kỉ như vậy chứ!?"
"Mio, di chuyển nhanh hơn nữa!"
"Eh!? Đ, được! Em sẽ cố gắng hết mình vậy nên hãy theo dõi em đấy, được chứ!"
Mio bắt đầu bước liên tục từ bên cạnh (shutan – shutan–) bên cạnh Kazuki với tốc độ đáng kinh ngạc.
Kuh... cậu không thể tập trung khi cô ấy đang thực hiện những chuyển động thú vị như thế trong góc tầm nhìn của cậu như vậy được!
Lúc đó thì Hoshikaze-senpai đang không thương tiếc bón hành cho cậu một cách nặng nề.
"Tiến lên Hayashizaki-kun! Chém Mio-chan thành từng mảnh đi!!"
"Ehh, em sẽ bị chém thành từng mảnh sao!?"
"Chạy, chay đi Mio–!"
Kazuki tuyệt vọng hét lên với (nhân vật giống) Mio trên màn hình.
"Vâng!"
Mio chạy ra khỏi phòng trong chớp mắt.
Cô ấy thật sự là một người dễ bị cuốn theo tâm trạng. Dù là có vẻ như giữa chừng cô ấy cũng đã mơ hồ hiểu được vấn đề.
Dù sao đi nữa thì giờ cậu đã có thể tập trung vào trò chơi...!
Cậu chỉ còn lại một chút máu.Tuy nhiên lúc này cậu đang phải tuyệt vọng phòng ngự, tránh né và chịu đựng trong khi đang dồn thanh tuyệt chiêu. Nói cách khác việc này giống như đọc thần chú của Phép thuật Triệu hồi vậy.
"Chạy không ngừng từ nơi này sang nơi khác như vậy, thật chẳng nam tính chút nào!"
Lúc đầu thì Hoshikaze-senpai chơi trò chơi với đầy những thử nghiệm và lỗi, nhưng dần dần chị ấy đã có thể thực hiện tuyệt kĩ một cách mượt mà, và chị bắt đầu xây dựng lối đánh của riêng mình. Tuy nhiên đó là việc tốt với Kazuki. Cũng đáng khi đưa trận chiến thành một trận chiến kéo dài, ngược lại thì các chuyển động của chị ấy dần trở nên dễ đoán!
...Ở đó! Trong khi đang chạy đi khỏi đòn tấn công, cậu giải phóng tuyệt chiêu siêu kết liễu của cậu từ khoảng cách xa với thời điểm mà cậu sẽ không thể nào làm lại được!
Ở nơi mà nhân vật của Hoshikaze-senpai đang cứng đờ, đòn tấn công trúng một cách tuyệt diệu.
Đối phương có rất nhiều chiêu, nhưng vể sức mạnh trong một đòn đánh, (nhân vật giống) Mio mạnh hơn!
Nhắm vào thời điểm như thế này trở thành một quyết định đúng đắn, Kazuki đã hoàn toàn hiểu rõ được trò chiến đấu này.
Trong khi vẫn bền bỉ với gần như không còn chút máu nào, Kazuki lặp đi lặp lại việc đó. Và rồi–
"Em thắng rồi! Trang phục hầu gái!!"
– Cuối cùng cậu giơ hai tay cao lên trời.
"Sao lại hăng hái vậy chứ! Em thật sự muốn bắt chị phải mặc trang phục hầu gái và làm chị xấu hổ đến thế sao!?"
Hoshikaze-senpai ngả người ra phía sau với chân tay giang rộng ra. Cử động một cách mạnh mẽ như vậy làm ngực chị ấy lắc và nảy, trở thành độc dược với mắt cậu đến nỗi cậu ước chị ấy đừng làm thế nữa.
"Em chỉ muốn được được senpai phục vụ khi senpai đang mặc một trang phục nữ tính, chỉ thế thôi."
"Mồ~. Ngay từ đầu đã bất công rồi, Hayashizaki-kun đã chơi trò này quen rồi!"
"Dù gì thì đây cũng là trò chơi của em nên việc đó cũng bình thường thôi. Nhưng, không phải là senpai đã đề nghị chơi trò này sao?"
"Em nhường chị chút cũng có sao đâu–!"
Trong khi lăn lộn, senpai đá và vùng vẫy bằng cả hai tay hai chân.
"Nếu senpai nghĩ như vậy, thì xin đừng đề nghị một trò chơi trừng phạt khiến em bằng mọi giá cũng không muốn thua."
"Nhưng, chị đã nghĩ là việc thắng trận đầu là chắc chắn nếu chị dùng Lôi tốc, nên..."
Hoàng tử đang hờn dỗi. Chuyện như thế thì thật nhỏ mọn, và chị ấy cũng đã quá ngây thơ.
"Woow senpai, chị đẹp lắm đấy chị biết không? Fuffuffu."
"Thế nên, đừng có mà 「fuffuffu」nữa–. Mới lúc nãy thôi chị có thể cảm nhận được máu S đang dâng trào từ nụ cười đó của em đấy..."
Hoshikaze-senpai người đang mặc một trang phục hầu gái lên trên bộ đồ bó của mình đang co người lại với một khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu thấy có cảm giác 「cô hầu dễ thương」từ Mio và những người khác, nhưng với Hoshikaze-senpai, những từ như đẹp hay đáng yêu hợp với chị ấy hơn.
"Một vóc dáng cao với một vẻ ngoài mạnh mẽ, em có thể thấy cảm giác 「cô hầu đáng tin cậy」từ senpai. Bất kể có làm việc gì đi nữa, senpai trông như có lẽ sẽ có thể làm mọi thứ một cách khéo léo và nhanh chóng."
"Mồ–, Hayashizaki-kun đã biết về nó rồi đúng không–. Rằng chị là một người đãng trí."
"Vấn còn những khiếm khuyết như vậy nữa, không phải thế làm chị còn dễ thương hơn sao?"
"Đừng có nói chị dễ thương–!" Hoshikaze-senpai giận dữ vẫy tay lên xuống.
"Vậy giờ, hãy ra ngoài cho mọi người cùng chiêm ngưỡng nào."
"Eee! Không được, không được, Kaguya sẽ cười chị mất!"
"Nó sẽ không phải là trò chơi trừng phạt nếu mọi người không thấy được nó. Nếu là một bức ảnh kỉ niệm của em trong trang phục con gái, thì senpai cũng sẽ cho mọi người cùng xem phải không?"
"Nhất định chị sẽ làm chuyện đó, nhưng. Nhưng... chị chỉ muốn làm hầu gái của Hayashizaki-kun thôi..."
Senpai đang ngước nhìn cậu với ánh mắt đẫm lệ, cô van xin cậu với hai tay khẽ nắm trước miệng và biểu hiện đau khổ. Trái tim Kazuki đột nhiên đau nhói.
"Làm ơn mà, đổi lại chị sẽ nghe theo một yêu cầu của em bất kể đó là thứ gì, nên..."
"Đ,đành chịu vậy. Vậy thì em sẽ không cho ai khác được thấy senpai, senpai là người hầu của riêng em thôi."
"Cảm ơn em rất nhiều, Chủ nhân! Chủ nhân!!"
Hoshikaze-senpai vỡ òa trong cảm xúc quỳ xuống trước Kazuki và gọi cậu là Chủ nhân liên tục.
– Ngay khi đó cánh cửa phòng mở ra với một tiếng 'cạch' và Koyuki xuất hiện.
Cả cơ thể Hoshikaze-senpai cứng đờ trong nháy mắt và chị ấy như hóa đá.
Tiếng gõ cửa của Koyuki khá nhẹ nhàng mà, vậy nên đôi khi cũng khó mà nghe thấy được.
Koyuki luân phiên nhìn về phía Hoshikaze-senpai người đang quỳ trong trang phục hầu gái và Kazuki, "...cưỡng chế phục vụ..." và thế đôi mắt của cô ấy trở nên cực kì lạnh lẽo.
"Có vẻ như hai người đang bận nhỉ, tôi xin lỗi. Kazuki no baka."
Cánh cửa đóng sầm lại, Koyuki đã đi mất hút.
"Khoan đã Koyuki-chan! Em hiểu lầm rồi, ít nhất hãy nghe chị giải thích đã!!"
Hoshikaze-senpai hoảng hốt đuổi theo.
"Nhắc mới nhớ, mọi người thường hay đến căn phòng này một cách thoải mái."
Có vẻ như có một thứ như một cô hầu bí mật là bất khả thi, dù có làm gì đi nữa.
"Senpai, chị thật sự định ở lại căn phòng này tối nay sao?"
"Chị đang định làm thế, nhưng liệu có làm em thấy bất tiện không? Xem này, chị có mang gối sang nữa!"
Chị ấy cởi bộ trang phục hầu gái khi đến giờ ngủ và trở lại với bộ đồ bó của mình, senpai mang chiếc gối yêu thích của mình ra cho Kazuki xem.
"Vậy thì chị hãy ngủ trên giường đi, Senpai. Em sẽ ngủ trên sàn."
"Chị rất cảm kích khi nghe em nói vậy, thế nhưng... sự thật là khi chị đang đợi em về, chị đã bí mật ngửi mùi hương của em trên tấm đệm."
"...Chị làm cái gì thế, xấu hổ chết được."
"Chị cũng không quen với mùi của con trai. Nhưng khác với trực tiếp ngửi mùi một cậu trai, khi ngửi mùi đệm của em thì nó không đáng sợ chút nào mà vì lí do nào đó trái tim chị lại đập nhanh hơn và chị không thể nào bình tĩnh được... vậy nên chị sẽ ngủ trên sàn!"
Hoshikaze-senpai lao xuống sàn gỗ với một cú lăn người.
"Nhưng em sẽ không thể bình tĩnh được nếu chỉ có em được ngủ trên giường trong khi senpai lại phải ngủ dưới sàn."
"Vậy thì hãy cùng ngủ cùng nhau! Nếu cơ thể chúng ta không trực tiếp chạm vào nhau hay đến quá gần, thì chị sẽ không sao đâu!"
Nếu chị ấy đã nói vậy, Kazuki cũng hăng hái lao mình xuống sàn.
Sàn nhà có cảm giác rất cứng, nhưng vì lí do nào đó nó làm cậu nhớ lại khoảng thời gian khi cậu còn nhỏ.
"Làm một việc như thế này thật sự làm ta cảm thấy chúng ta thật sự thân nhau nhỉ! Đúng vậy, từ giờ trở đi chị sẽ gọi em là Kazuki! Hehehe, Kazuki, Kazuki!"
Trong khi vung chân đá lung tung trên sàn, senpai đối mặt với cậu bằng một nụ cười rạng rỡ.
"Vậy em sẽ gọi senpai là Hikaru-senpai, được chứ?"
Nếu senpai đang tìm kiếm một tình bạn như thế, vậy thì Kazuki cũng cần phải đáp lại cảm xúc của cô ấy.
"Uu–n, em cũng không cần gọi chị là senpai đâu. Nhưng nếu em quan tâm đến việc đó thì cũng được!"
Khi Kazuki tắt điện trong phòng, sự căng thẳng của senpai lại càng tăng lên thêm nữa.
"Kazuki, em thích ai nhất trong số những cô gái ở Ngôi nhà của Phù thủy?"
"S, sao tự nhiên chị lại hỏi chuyện đó? Giờ là đêm trong chuyến đi dã ngoại của trường sao?"
"Thôi nào, nói đi–, chúng ta cùng là con trai nên không sao đâu đúng không–. Chị sẽ giữ bí mật với mọi người–. Này, nói đi~."
"Em đã nói Hikaru-senpai không phải là con trai mà!"
Phần 3
Sáng sớm hôm sau, Kazuki và Hoshikaze-senpai thức dậy gần như cùng lúc.
Đôi mắt họ gặp nhau trong nháy mắt, senpai liền cười "Ahaha".
"Chào buổi sáng, Kazuki. ...Ahaha, chúng ta phải thay đồ để tập luyện nữa nhỉ."
Cô ấy đứng dậy với một nụ cười tươi, rồi senpai cởi quần mình ra một cách nhanh chóng.
Cặp mông tươi trẻ và sáng ngời đang tỏa ra sắc trắng của một cô gái liền đập vào mắt cậu một cách trực tiếp.
Senpai đang mơ ngủ. Sự phát triển quá đột ngột này đến cả Kazuki cũng không thể nào Dự đoán được.
"Se, senpai!" Cậu hét to lên sau khi theo phản xạ liếc mắt sang hướng khác. Tuy nhiên cậu nhận ra rằng lúc này vẫn còn là lúc mọi người đang ngủ trong phòng khác nên Kazuki giảm âm lượng xuống.
"...Hãy thay đồ trong phòng chị ấy, đồ của Hikaru-senpai cũng không có ở đây mà..."
"Eeeh? Giờ khi em nói thì, đây là phòng chị mà sao Kazuki lại ở đây?"
"Đây là phòng của em đấy...!"
Cậu không thể đuổi Hikaru-senpai người bị chứng sợ đàn ông một cách thẳng thừng được, Kazuki tiếp cận chị ấy chỉ bằng giọng mình.
Âm thanh sột soạt khi chiếc bra-top được cởi ra vang đến tai của Kazuki người đang liếc mắt đi còn xa hơn nữa.
Nó vẫn tiếp diễn, âm thanh sột soạt của quần áo và tiếng tìm đồ trong tủ.
Khi cậu tự ý hướng mắt mình về phía nguồn âm, cậu thấy Hoshikaze-senpai đang mặc quần đùi của mình.
"Senpai, đừng có mặt đồ lót của em mà!!"
"Xin lỗi Kazuki... chị đã cho em thấy một thứ dơ bẩn."
"Dơ bẩn sao?"
"Mông chị..."
"Không, nó rất đẹp là đằng khác. Rất bóng loáng."
Cuộc hội thoại kiểu gì vậy?
"Liệu có phải là, em mệt vì phải chơi cùng chị suốt tối hôm qua chăng?" (chơi cái gì mà mệt vậy nhỉ :v)
Hikaru-senpai, người đã thay đồ sang một bộ đồng phục thể dục dành cho việc luyện tập, nói với thái độ như đang tự nhủ trong khi đang bước đi trên hành lang.
"Không có chuyện đó đâu. Chơi đùa và thác loạn cùng với chị rất vui mà."
"Thật vậy sao!? Chị vui lắm~, vì đó là lần đầu chị vui đùa cùng với một người bạn cùng giới đấy."
"Em đã nói là chúng ta không cùng giới mà. Chị nói vậy là có chủ đích muốn em phải tsukkomi lại sao?"
"Ahaha. Nhưng quả nhiên, chúng ta thật sự giống như những người cùng giới khi không có một chút do dự nào giữa chúng ta như thế này."
Hoshikaze-senpai có lẽ đã mong mỏi một mối quan hệ có thể được gọi là tình bạn từ lâu lắm rồi.
Những cô gái luôn yêu mến cô ấy như một hoàng tử hơi khác với một người bạn.
『...Nhưng việc anh vẫn chưa nhận được chìa khóa từ cô ấy cũng khá là đáng lo đấy.』
Trong đầu Kazuki, Leme đang nói qua thần giao cách cảm.
Em ấy đã trở về từ chỗ của Futsunushi no Kami rồi sao? Cô ấy không ở chỗ của Futsunushi no Kami lâu đến thế, tuy nhiên Kazuki hoàn toàn không biết Leme đã làm gì ở Dị giới.
Khi Leme không thực thể trong thế giới này, cô ấy không có bất cứ mối liên kết nào với những Diva khác và cô ấy có lẽ đã hoàn toàn cô đơn ở Dị giới trong một thời gian dài. Khi cậu nghĩ đến việc đó, một cảm giác rằng cậu cần phải chủ động hơn với những cô gái đang dâng trào bên trong cậu.
Hoshikaze Hikaru – 54. Bất kể những giờ phút vui vẻ mà họ có với nhau tối hôm qua, tốc độ gia tăng chỉ số tình cảm của vị senpai bị chứng sợ đàn ông trong lòng này thật chậm.
『Con số này có thể là giới hạn của tâm trạng tốt giữa hai người bạn thân cùng giới.』
Biểu cảm của Kazuki trở nên mù mịt khi nghe thấy những lời của Leme. Khi cậu thấy Hikaru-senpai chơi đùa vui vẻ, cảm giác muốn cho chị ấy một khoảng thời gian vui vẻ nhiều hơn với tư cách là một người bạn dâng trào trong cậu.
Thế nhưng việc đó là vô nghĩa sao? Mối quan hệ mà Leme đang tìm kiếm, sẽ là vô nghĩa nếu nó chỉ là tình bạn...
Kazuki và Hikaru-senpai cứ như thế đi đến sân tập. Không khí trong lành lúc tờ mờ sáng làm cho cảm xúc mù mịt trong lòng cậu trở nên nhẹ nhõm đôi chút. Trên khoảng sân tập vẫn còn tối mịt, có bóng dáng một người đang đứng đợi.
"Hayashizaki, à ừm, tôi cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu nên tôi đứng đợi."
"Kazuha-senpai."
Giờ khi nhớ lại thì, Kazuha-senpai lúc trước cũng đã nói là cô ấy có chuyện muốn nói với cậu.
"Vậy, senpai định nói về chuyện gì vậy?"
Lúc này, Kazuki đang đứng cách xa Hikaru-senpai để cô ấy không nghe được họ nói chuyện và hỏi Kazuha-senpai.
"Cậu biết đó... trước giờ tôi toàn nói những thứ không hay với cậu, không, thật ra thì tôi không thích cậu, nhưng..."
Trong khi cúi gằm mặt và hằn học, Kazuha-senpai bắt đầu lời mở đầu cho chuyện cô ấy muốn nói. Tuy nhiên chỉ số tình cảm của cô ấy lúc này là 29. Không thể nào mà con số đó là cao được, nhưng sự thật là sâu trong thâm tâm thì cô ấy không ghét cậu.
"Nhưng tôi tôn trọng cậu như một kiếm sĩ! Vậy nên thật ra cả tôi nữa, cũng muốn học kiếm thuật từ cậu!"
"Dù sao thì chúng ta cũng cùng đội mà, thật tình thì em cũng không phiền đâu. Nhưng senpai với em thì có được không?"
"Lúc đầu thì tôi có nhờ Kohaku dạy tôi... nhưng con người đó không giỏi trong cả việc dạy và nương tay với người khác, em ấy đột nhiên dùng một phương pháp thực chiến rồi lại nói những thứ như 「Em xin lỗi」hay 「Thứ lỗi cho em」trong khi lại nghiêm túc chém tôi bằng toàn bộ sức lực. Đ-đáng sợ lắm. Tôi như thấy một cỗ máy giết người vậy."
"Cô ấy không có ý xấu và chỉ là hơi hậu đậu, nhưng không phải thế chỉ làm senpai mất tự tin thôi sao?"
"Tôi nghĩ cậu vẫn tốt hơn là cỗ máy chém giết đó! Tốt hơn, ý tôi là... khi cậu dạy tôi lúc trước có hơi bực mình nhưng, những gì cậu nói là rất chính xác! Cậu là ổn rồi!!"
Chị ấy đã đạt được kết quả cụ thể rồi sao? Kazuha-senpai lên giọng với tâm trạng phấn khởi.
"Đồng thời còn vì cảm xúc được tham gia vào cuộc chiến tranh cử và được đắc thắng nhìn những kẻ khác trong Khoa Kiếm thuật nữa. Lúc đầu thì tôi nghĩ sẽ không sao nếu tôi gây ấn tượng với sức mạnh của Futsunushi no Kami, nhưng luật lệ đã cấm nó nên... nếu cứ thế này thì tôi sẽ bị mọi người chê cười mất..."
Kazuha-senpai người rất yêu kiếm và đã giao ước với một Diva kiếm, nhưng kiếm thuật của cô ấy lại rất non nớt, nên có vẻ như cô ấy bị những người trong Khoa Kiếm thuật chê cười vì học thuyết sức mạnh thật sự.
Trong cuộc chiến tranh cử được tổ chức trước toàn thể học sinh trong trường này, đó là cơ hội để chiến thắng trước mắt mọi người.
... Kazuha-senpai luôn nói những thứ như Kazuki là kẻ thù của phụ nữ, nhưng bản thân Kazuki lại không hề ghét vị senpai này. Kazuha-senpai yêu kiếm hơn tất cả, cô ấy luôn cố gắng vượt lên từ dưới đáy.
Nếu có người có thể thân thiết được với cậu nhất, thì có lẽ sẽ là cô gái này.
"Hikaru-senpai, để senpai này tham gia cùng chúng ta có được không?"
Kazuki gọi Hikaru-senpai người đang thực hiện bài thể dục mềm dẻo từ sớm ở chỗ cách họ một chút.
Hikaru-senpai đáp lại bằng một nụ cười của hoàng tử về hướng này. Cô ấy trông sáng ngời dưới ánh nắng buổi sáng từ phía sau lưng.
"Dĩ nhiên, chị không phiền đâu. Chào mừng."
Kazuha-senpai đang nhìn chằm chẳm vào nụ cười đó.
"Hayashizaki Kazuki... Người đó, cô ấy thật sự quá ngầu, sao mà tôi cảm thấy như muốn thu mình lại trước cô ấy vậy."
"Nhưng, Hikaru-senpai cũng vì cái vẻ ngầu lòi đó mà có rất ít bạn. Vậy nên đừng để ý vẻ ngoài của chị ấy, xin hãy xem chị ấy là một cô gái bình thường và trở thành bạn với chị ấy."
"V,vậy sao!? Cô ấy cũng 「cô độc」giống tôi sao!?"
Kazuha-senpai nhìn chằm chằm Hikaru-senpai với đôi mắt sáng ngời đầy sự đồng cảm.
"Tớ là Hoshikaze Hikaru. Hân hạnh."
"T, tôi là Tsukahara Kazuha! Xin hãy chiếu cố!"
Cả hai người đến gần nhau và nắm chặt lấy tay của nhau.
Chú thích
↑ Cái này editor cố tình thay vào đấy :v
↑ cục gạch
↑ Hán tự : 剣志党/Ý nghĩa : Đảng Sùng bái Kiếm pháp