“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Đó là những gì mà tiền bối Yukine thốt ra đầu tiên sau khi gặp tôi ở chân thác. Chị ấy trông lo lắng rất nhiều.
“Nếu chẳng may nhìn thấy một đĩa thức ăn được trang trí sặc sỡ bằng thứ gì đó kiểu như sơn huỳnh quang... thì chị sẽ nghĩ gì?”
Senpai nghiêng đầu sang một bên.
“Đấy mà là đồ ăn á?”
“Đúng hơn là một thứ vũ khí đủ mạnh để đẩy tâm trí ta đến bờ vực của sự điên loạn ạ...”
“...Chị vẫn không hiểu lắm, hay là hôm nay ta tạm gác việc luyện tập nhé?”
Tôi cân nhắc lời đề nghị của chị ấy. Nếu phải ngồi dưới thác nước lúc này thì tôi sẽ ngã gục xuống mất. Bỏ qua một hôm chắc cũng không sao đâu.
“Được đấy ạ... Hay là ta chạy bộ tiếp nhé? Em xin lỗi vì đã khiến chị phải mất công đến tận đây rồi. Hẹn gặp chị sau.”
Sau khi xin lỗi, tôi liền quay lại con đường chạy quen thuộc thì bỗng cảm thấy có ai đó kéo mạnh vào vai mình.
“Takioto. Chị không có nói vậy. Ý là em nên gác lại toàn bộ việc tập luyện trong hôm nay ấy.”
“Sao cơ ạ? Bộ chị không cảm thấy buồn ngủ, cơ bắp bị co giật hay gặp ảo giác khi không tập luyện sao?”
“Em bị co giật khi không tập luyện á?!”
Giờ nghĩ lại thì những gì tôi vừa mô tả khá giống với quá trình cai nghiện điển hình đấy chứ.
“Em không biết nữa, em chỉ thấy bồn chồn khi cơ thể không hoạt động thôi...”
“Bồn chồn à...? Chị cũng có thể hơi bồn chồn trước một trận đấu quan trọng. Nhưng hình như em nói hơi quá lên thôi... Hay là thế này. Giờ đi thay đồ tập đi. Chị biết cần phải đưa em đến đâu rồi.”
Sau khi chúng tôi đổi trang phục xong, senpai dẫn tôi đến một khu mua sắm tọa lạc khá gần với Học viện.
“Em có thích đồ ngọt không?”
Tôi gật đầu với Yukine ở bên cạnh. Nhờ thế tôi cũng mường tượng được nơi mà cả hai đang hướng đến.
“Được đấy. Em sẽ thích nơi này cho coi.”
Tôi đang mải nghĩ về những địa điểm trong trò chơi đã từng được đến thông qua các sự kiện hẹn hò thì chị ấy bỗng dưng dừng lại.
“Yukine-senpai, có chuyện g.......? Cô ấy thật đáng ngờ phải không?”
Đằng đó là một cô gái tóc vàng đang đội chiếc mũ sao cho thấp nhất có thể. Cổ đeo khẩu trang che miệng cùng với chiếc kính râm màu xanh đậm. Tuy không cao bằng Yukine nhưng vẫn nhỉnh hơn so với trung bình con gái. Sở hữu đôi chân thon dài lộ ra từ chiếc váy kia, cô có thể dễ dàng trở thành siêu mẫu nếu muốn.
“Em cũng nghĩ vậy sao?
Cổ là người nổi tiếng nào đó à? Nhưng mà bộ trang phục đó thực sự rất đáng ngờ và chỉ tổ làm cho bị chú ý hơn thôi. Ngoài ra cái thứ đồ hóa trang hệt như trong mấy bộ manga châm biếm ấy trông cẩu thả đến mức sẽ trở thành trò cười giữa đám đông vậy.
Cô gái được nhắc đến đang quanh quẩn giữa một nhà hàng và quầy bán mỳ. Dường như cô đang băn khoăn hay mâu thuẫn về điều gì đó thì phải.
“Ta nên làm gì đây?”
“Cô ấy trông đáng nghi lắm. Lại còn chả giống ai nữa. Hãy thử nói chuyện xem sao”, Yukine-senpai nói vậy rồi bắt đầu bước lại gần. Tôi nhanh chóng chạy đến trước mặt chị ấy, truyền mana vào khăn choàng và chuẩn bị biến nó thành bất kỳ hình dạng nào ngay lập tức nếu cần.
“Xin lỗi, có chuyện gì sao?” Yukine-senpai gọi người phụ nữ. Đúng lúc cô ấy trông thấy chúng tôi – đặc biệt là tôi – thì bỗng nhảy dựng và hét toáng lên.
“K-Không có gì cả!”
Cảm giác như tôi từng nghe cái giọng này trước đây rồi ấy. Hơn nữa gần đây còn nghe rất nhiều là khác. Khi tôi tiến lại nhìn kỹ hơn...
“...Đợi đã, là cậu à—?”
Tôi vừa định gọi tên thì cô ấy quay ngoắt lại rồi cố gắng bỏ chạy. Tuy nhiên điều này đã được lường trước, tôi ngay lập tức dùng Third Hand để tóm lấy cô gái đó. Cô ấy cố gắng đấm loạn xạ và vùng vẫy trong tay tôi. Khi làm vậy thì chiếc kính của cô rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.
“...Cậu đang làm gì thế hả Ludie?”
Kẻ lảng vảng đáng ngờ đang bị quấn trong khăn choàng của tôi không ai khác chính là Công chúa Điện hạ Marie-Ange de la Tréfle.
“Chúc quý khách ngon miệng”, cô phục vụ nói rồi rời đi chỗ khác. Trước mặt tôi là tiền bối Yukine Mizumori và đằng trước chị ấy là món tiramisu[note56628] vị matcha, ăn kèm với ly masu[note56627] cỡ nhỏ cùng trà xanh. Người vừa gọi món parfait[note56629] matcha và đang ngồi cạnh tôi là Ludie. Món ăn của cô ấy có vị trà xanh và đi kèm một quả dâu tây đặt ở trên lớp kem được đánh tơi xốp, người ta còn nhồi ở bên trong một lớp bột ngô nữa. Trông ngon thật đấy. Giá như được ăn hết tất cả chỗ này thì tuyệt.
Đáng nhẽ tôi nên yêu cầu đặt thêm thứ gì đó ở trên đĩa matcha rưới sốt socola của mình mới phải.
“Công chúa Tréfle, thần không ngờ là...”, chị Yukine lẩm bẩm một mình. Còn Ludie thì đang bận nhai thứ gì đó và lắc đầu.
“Chị là người hướng dẫn của Kousuke phải không? Cứ gọi Ludie là được rồi. Em không thích xưng hô cứng nhắc lắm đâu.”
Có vẻ Ludie đã không còn diện lên mình bộ trang phục đáng xấu hổ đó nữa, và như thường lệ, cô bỏ qua bất kỳ phong thái hoàng gia nào trước khi nói. Thật sự thì quần áo của cổ lúc đó nhìn dị quá trời.
Yukine-senpai thở ra một hơi. Chị ấy cảm thấy có chút rụt rè trước sự hiện diện của Hoàng tộc giống như tôi trước đây vậy.
“Nhưng mà, chính xác thì cậu định làm g—hự!”
Trước khi kịp hỏi hết thì Ludie đã đạp vào chân tôi. Cổ rõ ràng là không muốn nhắc về chuyện đó.
“P-Phải rồi. Em đang muốn hỏi về Học viện Ma thuật Tsukuyomi ạ. Nếu được thì chị có thể kể một chút cho em không”, Ludie xen vào để thay đổi chủ đề. Dù khá bối rối và khó xử trước cuộc trò chuyện này, senpai vẫn trả lời các câu hỏi của cô ấy. Một số điều chị ấy cung cấp còn đem lại cho tôi rất nhiều thông tin hữu ích nữa chứ.
“Em hiểu rồi ạ, vậy là cần phải đợi một thời gian sau khi nhập học thì mới được vào hầm ngục.”
“Các giảng viên đều đảm bảo ‘an toàn là trên hết’ mà. Ngoài ra em còn phải đi cùng một tiền bối trong chuyến thám hiểm đầu tiên của mình đấy.”
Ludie và tôi gật đầu hiểu ý. Có vẻ như mọi thứ vẫn theo mặc định.
Nếu thành phần tổ đội trong chuyến thám hiểm đầu tiên giống với trò chơi thì tôi sẽ tham gia cùng nhân vật chính. Các thành viên khác thay đổi tùy theo ý thích của cậu ta. Những người đó có thể là bất cứ ai, từ thú nhân cho đến cả Ludie và Yukine, tất cả đều do cậu ta chọn. Mong là ít nhất tôi sẽ được ở cùng một trong hai người, vì trò chuyện với họ sẽ dễ hơn so với người lạ nhiều.
“Chị có muốn đi vào hầm ngục với em không senpai? Có chị ở đó sẽ yên tâm lắm.”
Yukine cười khúc khích trước lời đề nghị của tôi.
“Nếu họ vẫn chọn ngẫu nhiên như năm ngoái thì cơ hội khá là mong manh đấy. Chị sẽ hỏi thử giảng viên nhưng đừng hy vọng quá nhé.”
Tôi vốn chỉ định hỏi chơi mà nghe như chị ấy sẽ giúp một tay luôn vậy. Mà nghĩ lại thì Marino-san sẽ sắp xếp một chút nếu chúng tôi yêu cầu thôi.
“Cảm ơn chị nhiều.”
Senpai cười rồi gật đầu.
“Em còn một thắc mắc nữa. Nghe nói có một vài hầm ngục ở quanh đây, nhưng liệu ta có được khám phá chúng nếu muốn không ạ?”
“Không đâu, nếu suôn sẻ thì em sẽ có thể ghé thăm một lượt thôi, nhưng lúc này em chỉ được bắt đầu với một vài hầm ngục nhất định. Như chị đã nói... ta phải chờ một thời gian sau khi nhập học.”
“Em hiểu rồi”, tôi gật đầu đáp lại. Quá trình này cũng tương tự như trò chơi ban đầu.
Điều tôi tò mò là liệu mấy cái hầm ngục được bổ sung trong bản mở rộng có tồn tại hay không. Chúng cũng nằm quanh đây thôi nhỉ? Nếu không có thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Nhắc đến đây mới nhớ... hầm ngục Cá tháng Tư được đặt ở chỗ này luôn sao? Đúng là một địa điểm đặc sắc theo nhiều nghĩa mà. Người nghĩ ra cái event đấy đạt đến trình độ thượng thừa luôn rồi.
Mà công nhận hồi đó vui thật. Tôi đã phải cày game sấp mặt để có thể mở được mọi hầm ngục có sẵn. Đặc biệt là khi cả năm hầm ngục ở bản bonus đều được phân phối cho năm hãng khác nhau, vậy nên họ bắt ta phải mua cả năm bản sao chết dẫm của trò chơi để mà mở được tất cả. Tôi còn nhớ mình phải chia chác tiền với thằng bạn nữa chứ. Nhưng mà bản thân cũng thèm gối ôm in hình Ludie và Yukine bỏ xừ ra, nên đành phải lăn lộn đó đây để tìm mua chúng từ Mango Books và ComfyMap.
Tôi với tay để lấy kem socola của mình thì tình cờ bắt gặp Ludie ở bên cạnh đang múc một thìa dâu tây đầy ắp kem matcha rồi đưa lên miệng.
“Gì thế?”
“À đâu, trông đồ ăn của cậu khá ngon thôi...”
Nói xong tôi liền há miệng ra. Cứ tưởng bằng phép màu nào đó cổ sẽ đút cho chứ, tất nhiên là chẳng có gì xảy ra cả.
“Thật vậy sao? Cậu thích mấy thứ kiểu như parfait à...?
“Tớ yêu mọi thứ liên quan đến đồ ngọt. Cả matcha cũng nằm trong số đó luôn.”
Tất nhiên tôi cũng thích các món parfait khác nữa. Kể từ khi chơi trò chơi này, tôi đã đặt tên cho một hiện tượng eroge phổ biến bằng cách gắn từ hội chứng vào trước tên của nữ chính. Còn về hiện tượng này là gì thì đương nhiên nó ám chỉ việc ta phải ngẫm nghĩ mỗi khi có một nhân vật nữ nào đó xuất hiện trên tuyến đường của nữ chính rồi. Cơ mà những fan chân chính sẽ có thể dùng tên nữ chính khác thay cho cái hội chứng này.
“Ồ, trùng hợp thật đấy. Chị cũng mê matcha lắm. Em có muốn một ít không? Chị ăn cũng nhiều rồi.”
Sau đó Yukine-senpai xoay chiếc hộp đựng bánh rồi hướng về phía tôi. À đúng rồi nhỉ, nếu sử dụng thìa mới và tránh chạm vào phần chị ấy đã ăn ra thì cả hai sẽ không bị hôn gián tiếp nữa. Thật thất vọng làm sao.“Cảm ơn chị ạ.”
Tôi đẩy phần kem matcha socola cho senpai rồi cảm ơn chị ấy. Senpai nghe vậy cũng với tay ra để đón nhận.
Tôi lấy thìa được đưa cho rồi xúc lên một miếng tiramisu vị matcha.
“Oooh, ngon quá đi mất.”
Không thể nào mà ngừng cười toe toét được. Phần kem socola matcha ngon bá cháy, còn tiramisu cũng không đến nỗi nào. Thực ra phải nói là xuất sắc mới đúng. Chắc chắn tôi sẽ gọi món này vào lần tới cho coi.
“...Trông cậu ăn như thế khiến tớ cũng muốn ăn thử xem sao... Cậu đúng là biết cách làm cho mọi thứ trông ngon miệng hơn đấy nhỉ?”
Khi cô ấy nói vậy, Ludie liền đưa món parfait của mình cho senpai.
Sau đó cả bọn đều chia sẻ đồ ngọt của mình.
***
“Hay là cậu thử dùng toàn bộ cơ thể ấy?”
“Toàn bộ cơ thể của tôi sao?”
“Ừ. Sẽ như nào nếu cậu vừa thực hiện một cú đá vòng cung khi xoay người và vừa tung ra một cú đấm? Claris đưa ra gợi ý cho tôi về một cú đá theo quỹ đạo tròn.
“...Để tôi thử xem.”
Sau khi cô ấy chuẩn bị xong khiên của mình, tôi xoay người nhảy lên rồi tung cú đấm nhắm thẳng vào nó.
“Nếu tình huống cần thiết, cậu cũng nên dùng song song cả Third Hand và Fourth Hand nữa.”
Theo như cô ấy đề xuất, tôi thử lại bằng cả hai Hand của mình, giáng thẳng xuống khiên như một cái búa. Đúng là sức mạnh có bùng lên đôi chút. Nhưng việc sử dụng cả hai đầu của khăn choàng cũng khiến khả năng phòng thủ của tôi kém ổn định hơn, nên là cảm tưởng như đang phô diễn sơ hở của mình ra vậy. Tuy nhiên, nếu tôi căn thời điểm đúng lúc thì chiêu này sẽ rất hứa hẹn cho coi.
Sau khi đã lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần và dần quen rồi, chúng tôi chuyển sang đấu giả lập. Tất nhiên, tôi cũng đảm bảo sẽ áp dụng chiêu thức mới này.
“...Không tệ đâu. Hôm nay thế là đủ rồi. Tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên dùng nó nhiều lần để có thể nâng cao trình độ của bản thân hơn nữa. Chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều đấy.”
“Ha-ha-ha......... Cảm ơn nhé Claris.”
“Có gì đâu, tôi luôn sẵn lòng hỗ trợ việc đào tạo này mà”, cô ấy mỉm cười đáp lại trong khi lau đi mồ hôi của mình. Tôi thì hiện đang thở hồng hộc chẳng ra hơi, còn cô ấy hầu như chẳng có dấu hiệu mỏi mệt gì cả. Hơn nữa...
“Mình vẫn còn phải đi một chặng đường dài đây...”
Các buổi huấn luyện của Claris thực sự đã khiến tôi nhận ra bản thân vẫn cần phải rèn giũa rất nhiều.
“Nghe có vẻ đáng lưu tâm đấy. Mà, tại sao đến giờ tớ vẫn không thể chiến đấu tử tế được nhỉ.”
Một chiếc khăn bay tới chỗ tôi kèm với lời đáp của cô ấy. Tôi cảm ơn Ludie rồi bắt lấy và lau mặt cho mình.
“Thôi mà Ludivine-sama, so với lứa tuổi thì người quá mạnh rồi đấy.”
Claris cố gắng trấn an Ludie, nhưng có vẻ cô ấy vẫn chưa hài lòng. Cô buồn bã nhìn về phía người hầu gái của mình.
Làm thế nào để Ludie mạnh mẽ hơn đây...?
“Ludie... hay là cậu nên học Vắn niệm đi?”
Vì là một trong những nữ chính nên cũng không mất nhiều thời gian để Ludie trở nên bá đạo. Ngoài ra trong trò chơi, cô sẽ học từ phép cường hóa tầm xa này đến phép cường hóa tầm xa khác. Vậy nên Vắn niệm sẽ mang lại lợi ích cho cô ấy hơn tất thảy các kỹ năng nào khác.
Nghĩ mà xem, khả năng của cô hoàn toàn đối lập so với Kousuke Takioto. Cậu ta có thể ném đi thứ này thứ nọ, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Tuy vậy khi chiến đấu, mớ cơ bắp của cậu ta sẽ có cơ hội được đụng đến nhiều.
Đáng ra chúng tôi phải là một cặp trời sinh mới đúng, cả hai sẽ cùng song kiếm hợp bích để mà bù đắp cho những nhược điểm của nhau.
“Ừm, tớ cũng muốn lắm... nhưng cậu có nghĩ tớ đủ khả năng để học lúc này không? Và chính xác thì phải nhờ ai dạy cho cơ chứ?”
Ludie nghiêng đầu. Đối với những nhân vật như cô ấy, người chơi cần dùng ma thuật tầm xa và dù muốn hay không, ta vẫn phải học mấy kỹ năng như Vô niệm hay Vắn niệm. Trong đó nhân vật game có thể học Vô niệm bằng cách thu thập vật phẩm từ hầm ngục hay là sau khi hoàn thành một event (bất kể cấp độ của nó là gì). Tuy vậy, trước lúc đó còn có Vắn niệm. Ta sẽ có được thứ này dù sức mạnh của nhân vật là bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng... do tôi vẫn chưa thành thạo Tâm nhãn nên cũng không nói trước được gì. Cơ mà...
“Tớ biết một người quanh đây có đủ chuyên môn và sẽ sẵn lòng dạy cho cậu đấy. Đúng ra là hai người lận.”
“Huh?”
Ludie hoàn toàn mù tịt, không rõ tôi đang ám chỉ ai. Nếu đã thế—
“Làm ơn hãy dạy cho cậu ấy đi mà chị!”
Tôi cúi đầu trước Onee-chan đang nhâm nhi tách cà phê và xem qua một số tài liệu của mình. Bên cạnh tôi Ludie cũng cúi đầu. Tôi vốn tưởng không nên để Công chúa điện hạ phải quỳ lạy mới phải, nhưng nghĩ lại, chắc hẳn cổ cũng được phép cúi người trước giáo viên và cố vấn chứ? Hay là không ta?
“Chị sẽ khá bận lúc mà trường vào học đấy... Còn bây giờ thì không sao. Nhưng đừng nhờ mẹ nhé. Bà ấy chắc không rảnh đâu.”
Sau khi để cho Onee-chan lo liệu, tôi tự mình đi tới thư viện... ít nhất là đến khi Claris bất ngờ xuất hiện.
“Cậu vẫn ổn khi không học Vắn niệm chứ?”
Tôi khẽ gật đầu đáp lại, sau đó cô ấy liền đi theo sau tôi. Bỏ lại Ludie một mình có sao không đấy? Chà, chắc là do có Onee-chan ở đấy để bảo vệ cổ rồi.
“Thường thì tôi hay chiến đấu bằng cách truyền mana vào khăn của mình.”
Kể từ khi tôi luôn duy trì mana hoạt động ngày qua ngày, lượng phép thuật trong người đã vận hành được tối đa 100% mà không cần nhờ đến sự trợ giúp của bất kỳ thần chú nào. Nhắc mới để ý, tôi chưa bao giờ ngừng dùng ma thuật cả... vậy thì điều gì đang diễn ra với bể chứa mana của bản thân vậy? Cảm giác như nó đã phát triển vượt quá giới hạn rồi ấy.
“Thế cậu định làm gì ở thư viện đây?”
Còn một thời gian nữa mới đến khóa thiền định của tôi với Yukine-senpai. Đáng ra tôi có thể nằm thư giãn trong phòng, nhưng ở đây lại có hẳn một thư viện lớn, nên là...
“À, tôi cũng không chắc lắm, chỉ ghé qua để xem có cuốn sách nào hữu ích không thôi.”
Tôi cũng có thể giết thời gian theo cách thiết thực nhất.
“Tôi hiểu rồi.”
Khi cánh cửa thư viện được mở ra, một làn gió đem theo mùi mực và giấy thổi vụt đến. Claris đã tìm hiểu qua về thư viện trước khi tìm thứ gì đó ở một khu vực cụ thể.
Dường như khu sách Ma thuật cường hóa và Ma thuật hồi phục có chứa rất nhiều kỹ năng mà có thể đem lại lợi ích, và sau khi lục lọi được một lúc, tôi đã tìm ra một cuốn sách rất chi là hứa hẹn.
Tôi bèn đưa khỏi kệ và mang nó đến sofa. Tiếp đó tôi mở tủ lạnh để lấy cà phê đá rồi ngồi xuống bắt đầu đọc.
“Ma thuật truyền thụ à?”
Chợt nghe thấy giọng nói vẳng bên tai, tôi theo bản năng đóng sầm cuốn sách lại. Nhìn sang thì Claris đang lượn lờ ở ngay cạnh.
“Cậu làm tôi giật mình đấy. Cậu đến từ lúc nào thế? Tôi còn chẳng nhận ra.”
“Là nhờ kỹ năng Ẩn thân đấy”, cô ấy mỉm cười đáp, trông có vẻ tự hào về bản thân. Có lẽ phong thái lạnh lùng đã khiến tôi có ấn tượng sai lầm về cổ, nhưng mà nụ cười bất chợt này trông đáng yêu ra phết.
“...Tôi cũng muốn ngày nào đó học được kỹ năng ấy lắm.”
“Tất nhiên. Tôi có thể dạy cho cậu trong quá trình luyện tập cùng nhau mà. Nhân tiện, Ma thuật truyền thụ phải không?”
“Đúng rồi”, tôi xác nhận. Ma thuật này cho phép ta truyền mana của mình cho người khác.
“Cậu chắc đã biết rồi Claris, nhưng lượng mana của tôi khá là bất bình thường.”
Không phải bất cứ quý ông lập dị nào dùng Kousuke Takioto đều là chuyên gia về phòng thủ cả. Sau khi tăng lượng MP của cậu ta nhiều nhất có thể, một vài trong số đó đã yêu cầu cậu phải học Ma thuật truyền thụ để trở thành cục pin mana di động. Vai trò này hoàn toàn phù hợp với Kousuke Takioto – người sở hữu trữ lượng MP lớn nhất trong số những nhân vật ở MX. Ít nhất đó là điều mọi người từng tin vào tại một thời điểm nào đó. Sau cùng thì cách chơi này chỉ được áp dụng trong một hai tuần đầu tiên sau khi trò chơi phát hành hoặc bởi những người đang thực hiện thử thách mà bản thân tự đề ra.
Do sự ra mắt của New game+ nên chiến thuật này không còn được ưa chuộng nữa; việc đánh bại trùm cuối xong rồi sẽ cho phép ta chuyển hết các chỉ số, vật phẩm hồi phục và tiền tệ của mình sang màn mới. Hơn nữa, ta còn có thể truy cập vào cửa hàng vật phẩm ngay lúc mới bắt đầu. Những gì còn sót lại từ lần chơi trước sẽ giúp ta sử dụng thoải mái các vật phẩm hồi phục MP như cơm bữa vậy, vì thế mà ngay sau đó, người chơi đã phải tự hỏi rằng cớ sao phải nhét Kousuke Takioto vào đội hình mình làm gì.
Tôi cũng tương tự thôi, ngoài nhân vật chính ra thì đều lấp đầy tất cả vị trí trong tổ đội bằng những cô gái xinh đẹp. Hiển nhiên là vậy rồi.
“Tôi hiểu. Cậu có thể sử dụng nó thực sự hiệu quả với cái thể trạng đặc biệt của mình”, Claris đồng ý.
Nếu chơi đến lần thứ hai thì tôi có thể đã không nghĩ đến kỹ năng này. Tuy nhiên trong lần chơi đầu tiên, việc tìm hiểu nó không hề lãng phí thời gian và công sức chút nào.
“Ludie luôn không ngừng đốt cháy mana của mình nên tôi nghĩ nếu có thể cho một ít mana thì cổ sẽ không phải lo bị cạn kiệt nữa.”
Nói trắng ra thì Ludie cần bổ sung nhiều mana để có thể bù đắp được đống ma thuật tầm xa mà cô ấy ném xung quanh. Trò chơi không có giới hạn số lần sử dụng vật phẩm nên ta chỉ cần có tiền là mọi chuyện dễ như ăn bánh thôi.
Tôi quay sang Claris thì thấy cô ấy như đang gặp khó khăn nào đó để trả lời. Điều này khiến tôi không khỏi bối rối, nhưng nhanh chóng lời giải đáp đã trở nên rõ ràng.
“À ừm, Công chúa Ludivine không biết bất kỳ ma thuật nào có thể tiêu hao mana nhanh như vậy đâu.”
...Chết cha. Tôi quên béng là Ludie khi mới đến Học viện chỉ được thiết kế để biết mỗi ma thuật sơ cấp mà thôi.
“Oh, uh, t-tôi đang nói về sau này ấy! Là vậy đó!”
“Đ-Đúng nhỉ, ma thuật này có vẻ khá hợp với ngài ấy đấy.”
Tôi chỉ biết quay lại với cuốn sách của mình trong khi đang loay hoay thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ trong phòng. Bỗng dưng một nguồn cảm hứng tự nhiên ập đến, tôi lập tức nhìn sang Claris.
“Thế cậu có dùng được loại ma thuật này không?”
“Có, cậu cần tôi dạy cho à?”
Tôi không thể kìm được nụ cười ngượng ngùng của mình.
Bản thân tôi vốn đã có được một kỹ năng rất chi là mạnh mẽ rồi. Hơn thế đó còn là thứ chưa từng tồn tại trong trò chơi gốc nữa chứ.
“Trời ạ.”
Sau khi luyện Ma thuật truyền thụ xong, tôi bước ra phòng khách và thấy những giọt nước đang rơi ngoài cửa sổ. Đáng nhẽ trời phải đổ mưa từ lúc tôi ra ngoài trước đó rồi, nhưng may thay thời tiết vẫn tạnh ráo cho đến khi trận đấu tập của chúng tôi kết thúc.
“Mưa to thật đấy.”
Dạo này không khí khá hanh khô nên hẳn với cây cối thì đây chính là lộc trời ban. Còn riêng tôi lại không quá vui mừng trước phước lành của Mẹ thiên nhiên tý nào. Nếu đến mai trời vẫn còn mưa như này, tôi sẽ không thể chạy bộ hay là được nhìn thấy khuôn mặt, được lắng nghe giọng nói, được hít thở chung bầu không khí tĩnh lặng của Yukine-senpai nữa, nhưng điều kinh khủng nhất là tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến cảnh thân hình nuột nà của chị ấy ướt đẫm dưới dòng thác lũ mất.
“Kousuke.”
Nghe thấy tên mình được gọi, tôi chợt bừng tỉnh. Onee-chan đang cầm đũa phép và nhìn chằm chằm vào tôi. Còn Ludie thì mệt mỏi đi theo chị ấy. Chắc là vừa học xong Vắn niệm. Theo như tôi được biết thì Hatsumi cực kỳ nghiêm khắc trong việc giảng dạy ma thuật và không hề nhượng bộ tý nào.
Ludie vẫn còn phải lo lắng về tổ chức đang nhắm vào mình nên động lực của cổ hẳn là rất nhiều. Tuy vậy, việc phải vận hành mana cho đến khi nó cạn kiệt khiến khả năng vận động trở nên rất khó khăn. Tôi lầm bầm với chính mình về việc Onee-chan đã hơi quá tay với cô ấy rồi.
Có thể nói rằng Ludie đang gặp trở ngại nhưng tôi vẫn muốn cô tập luyện cùng chị ấy. Ta càng làm cạn kiệt nguồn năng lượng của mình thì nó càng dễ mở rộng hơn.
“Kousuke, em sẵn sàng chưa?”
Tôi thấy bối rối. Sẵn sàng cho cái gì cơ?
“Trường học sắp mở cửa rồi đấy.”
Tôi gật đầu. Quả thực lễ khai giảng đang đến rất gần. Tất nhiên bản thân đã phải chuẩn bị chu đáo hết cả rồi.
“Xong xuôi rồi chị ạ. Ngoài ra cũng không có nhiều thứ cần lo liệu cho lắm.”
Lông mày của Onee-chan giãn ra một chút và khóe môi hơi nhếch lên. Hẳn đó là nỗ lực của chị ấy trong việc nở nụ cười. Tay phải chị ra dấu đồng tình.
“Được rồi. Đừng quên gì đấy nhé.”
Sau đó Onee-chan hướng đến cầu thang rồi bước xuống. Tôi bèn thử bắt chuyện với một Ludie đang nằm vật trên ghế sofa và nhìn như sắp ngất.
“Còn sống chứ?”
“...Không thể tiếp tục được nữa. Trước khi chết, tớ muốn được ăn mỳ ram...ừm, kem.”
Tay cô ấy đưa ra. Công chúa Ludivine đã hạ lệnh cho tôi phải đích thân mang đến.
“Thôi được rồi...”
Tôi mở tủ lạnh để tìm kem. Đúng như dự đoán về nhà Hanamura – nó chứa đầy ắp các món ăn đông lạnh có chất lượng hàng đầu. Tôi lấy ra hai cốc kem vị socola dâu yêu thích của Ludie rồi mang đến.
“Cảm ơn nhé...”
Tôi đưa cổ một chiếc rồi mở chiếc khác mà tôi đã tự đem cho mình... Điều này hơi khó để giải thích, nhưng có vẻ dạo gần đây tôi đã bớt e dè hơn đối với Ludie, chúng tôi dần dần cảm thấy như một gia đình vậy. Nhưng vì thế mà cả hai cũng khá khó xử khi ở cạnh nhau.
Vấn đề thứ hai là... đáng nhẽ Ludie chỉ bộc lộ con người thật của mình với nhân vật chính và các nữ chính khác mà thôi. Tôi đây có được phép thấy phiên bản này của cô ấy không nhỉ?
“Ồ, bộ tớ nói cho cậu biết vị yêu thích của mình rồi à?”
Có lẽ là chưa. Chỉ là tôi đã nghe rất nhiều trong game mà thôi.
“Ơ kìa, chẳng phải chúng ta từng nói chuyện này cùng với Yukine-senpai hay sao?”
Những lúc như này đòi hỏi ta phải trở nên tự tin hết mức có thể. Thường thì như thế là đủ để đánh lừa ai đó rồi.
“Thật á?” Ludie đáp lại, uể oải đưa kem lên miệng của mình. Với lượng mana trong cơ thể đã cạn kiệt, mỗi bước di chuyển của cô đều trở nên vật vã. Nhìn cô ấy gắng gượng như vậy, tôi bèn nảy ra một ý.
“...Này, Ludie, cậu cho phép tớ thực hành ma thuật lên cậu nhé?”
“Nói gì cơ?”
Cô ấy ngạc nhiên vẫy chiếc thìa về phía tôi, khuôn mặt lộ vẻ cau có.
“Thì, cậu thấy đấy, tớ đã được Claris dạy cho Ma thuật truyền thụ nhưng lại chưa từng thử nó với người khác bao giờ. Nếu cậu đồng ý thì tớ muốn dùng lên cậu xem sao.”
Cô ấy gật mạnh đầu trong khi vẫn cắn chặt chiếc thìa của mình. Cổ học đâu ra cái động tác dễ thương đó vậy? Chắc Ludie đây vẫn là phiên bản chưa hoàn chỉnh của hoàng gia nhỉ.
“Ồ, ma thuật này hiếm có đấy nha. Chẳng phải mấy thứ kiểu vậy khá là vô ích sao?”
Cô ấy nói đúng. Tuy nhiên, công hiệu sẽ tăng lên rất nhiều nếu ta nâng tối đa level kỹ năng của nó. Đấy cũng chính là lý do tại sao tôi muốn tăng cấp thứ này càng sớm càng tốt.
“Đúng là nó không tuyệt vời, nhưng bù lại tớ đang có trong mình một lượng mana khá là dị thường rồi. Cả hai đều bù trừ cho nhau thôi.”
“Chắc thế nhỉ.”
“Tớ thì vừa được thực hành, còn cậu lại vừa đỡ mệt mỏi do hết sạch mana đúng không? Vậy ý cậu sao đây?”
Ludie xác nhận.
“Không thành vấn đề. Nhưng làm nhanh lên nhé.”
Tay tôi đưa ra. Cổ thấy vậy bèn nghiêng đầu bối rối.
“Tay để làm gì thế?”
“À, xin lỗi. Tớ vẫn chưa thể cảm nhận được mana nếu không chạm tay vào mục tiêu của mình... Ngoài ra cậu cũng biết về thể trạng đặc biệt của tớ rồi đấy.”
Cô ấy gật đầu.
“P-Phải, tất nhiên rồi.”
Cô đặt cây kem xuống bàn rồi lấy khăn tay để lau. Sau đó bước lại gần và nắm tay tôi.
“Không cần phải lo lắng vậy đâu.”
“Không hề chút nào.”
Ngay cả khi lau bằng khăn rồi thì tay cô ấy vẫn đẫm trong mồ hôi.
“Tay cậu đẹp và ấm áp thật đấy.”
“Giữ kín mấy cái nhận xét rùng rợn và kết thúc nhanh đi đồ ngốc.”
Tôi đây lại chẳng để ý mình đã đưa ra bất kỳ nhận xét kỳ quặc nào cả. Thôi thì đành nghe theo yêu cầu và nhanh tay lên mới được.
“Hừm...tớ cảm nhận được rồi...”
Sau khi nắm bắt được lượng mana còn sót lại của Ludie, tôi lập tức tập trung vào cảm giác đó và truyền mana của mình vào.
“Sao rồi? Nếu thấy ổn thì tớ muốn tăng dần số lượng lên... Liệu có được không?”
“Ừ, nó đang chảy vào bên trong tớ. Tiếp đi... Bơm... thêm nữa... mnh.........? Oái?”
Tôi cũng bắt đầu xuất ra ngày càng nhiều mana. Tuy nhiên tốc độ dẫn truyền càng tăng thì tỷ lệ mana thất thoát ra không khí càng lớn. Vẫn cần phải luyện tập nhiều lắm.
“Hnnngh! Ê-Ê này!”
“Sao vậy, có vấn đề gì à?”
Khi tôi quay sang nhìn thì mặt Ludie đang đỏ bừng.
“C-Cậu có làm đúng không đấy? Tớ thấy nhột quá.”
“À thì bình thường thôi. Lúc đó mặt Claris cũng hơi đỏ mà.”
Nhớ lại lúc truyền mana cho Claris, cổ cũng lầm bầm gì đó kỳ lạ. “Hnnngh, phải mạnh mẽ lên, tuyệt đối không được sa ngã”, mấy câu kiểu kiểu vậy... Thế tức là sao nhỉ?
Thôi kệ. Cứ tăng số lượng xem.
“Unh, hnnggh, aaaaahn!”
“Ê-Ê này, đừng có tạo ra mấy âm thanh kỳ lạ đó chứ.”
Biểu cảm của Ludie lúc này thật khó tả, trông vừa khổ sở vừa sung sướng. Toàn bộ khuôn mặt của cổ vẫn còn đỏ bừng, kể cả đôi tai yêu tinh nhọn hoắt kia nữa.
“K-Không! T-Tệ thật rồi. Dừng lại điiiiiii!”
“Ờm, thật sự xin lỗi. Tớ vẫn chưa thành thạo lắm nên không thể đột ngột giảm số lượng ngay tức khắc được...”
Thì đấy, kiểu như mấy cái vòi nước cũ rích ấy—một khi ta đã mở chúng ra thì sẽ cần tốn khá nhiều công sức để mà đóng lại đúng không nào? Ngay cả tôi lúc nào cũng phải loay hoay để mà vặn được chúng.
“Đ-Đồ ngốcccccccc!!!”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ludie run rẩy, tôi biết mình đã tiêu đời, nhưng xui thay dòng chảy mana vẫn phải được dừng một cách từ từ. Có lẽ chỉ cần buông tay ra là được. Nhưng đấy là trên lý thuyết, thực tế thì tay của Ludie đã chuyển từ đụng chạm bình thường sang bóp chặt lấy tôi rồi.
“Eeep!”
Sau khi không thể buông ra được, cô ấy kéo toàn bộ cơ thể tôi về phía mình. Đúng khoảnh khắc đó, khuôn mặt của cô kề ngay trước mắt tôi, và cơ thể của cả hai áp lại gần hơn bao giờ hết.
Ngay lúc này, tôi đã nhận ra một điều mà trước giờ bản thân chưa từng nghĩ đến, đó là khi dùng Ma thuật truyền thụ, vùng da mà ta tiếp xúc càng lớn thì quá trình truyền mana đến mục tiêu càng hiệu quả hơn.
“Wah, wah, bwaaaaah!”
Mana bắt đầu tràn ra tại nơi chúng tôi chạm vào nhau. Ludie tựa lưng vào tôi, cô cất lên tiếng hét nghe hệt như trong mấy bộ manga cổ điển.
“Hwaaah…hwaaah…giúp tớ với…”
Cô ấy tựa vào người tôi, miệng thở hổn hển. Mùi hương ngọt ngào, đầy nữ tính ấy trộn lẫn với một chút mồ hôi khiến cho não tôi trực chờ để phát nổ. Tuy nhiên đó không phải là nhân tố kích thích duy nhất. Còn có cảm giác ấm áp mềm mại khi mà cô ấy đè sức nặng của mình lên người, và cả những giọt mồ hôi chảy trên chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo đó nữa – tất cả đều dồn dập gửi tới những xung thần kinh lan truyền khắp toàn bộ cơ thể tôi.
Thế này làm sao mà chịu được...
“L-Ludie, cậu ổn chứ?! Trước hết hãy tách nhau ra nhé?!”
Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đẫm lệ và ngơ ngác. Sau đó bám chặt lấy cánh tay một cách tuyệt vọng, không chịu buông ra tý nào. Nói trắng ra thì tôi đây cũng không muốn tách rời đâu. Nhưng tình huống này quá là nguy hiểm (theo nhiều nghĩa). Bây giờ hai đứa thực sự cần bỏ tay ra và tạo khoảng cách. Dù vậy tôi cứ muốn bíu ríu lấy nhau mãi, còn đối phương cũng chả muốn chịu thua.
Đến cuối cùng, Ludie cũng phải nhả tay tôi ra sau khi thần chú truyền mana đã kết thúc.
Cả hai đều ngồi cách xa nhau rồi bắt đầu chỉnh trang lại quần áo. Một phần tóc của cô ấy do bị mồ hôi thấm đẫm nên đã dính bệt vào da, khiến cô phải phẩy phẩy cái áo để cho không khí lọt vào.
Nhìn vào Ludie là biết, những lợi ích của Ma thuật truyền thụ quả thực rất cương cứn... à nhầm, tương xứng đấy chứ. Lúc này cổ đã ngập ngụa trong mana còn khuôn mặt thì chìm trong sắc đỏ.
“…………”
“…………”
Dù rằng cơ thể cô ấy đang trong tình trạng tốt nhưng bầu không khí trong phòng lại không được như vậy. Sự tĩnh lặng khiến ta ngạt thở.
Ludie đột ngột đứng dậy. Không nói không rằng quay gót bước về phía cửa. Mồ hôi ướt đẫm trên lưng cô đến mức dính chặt cả quần áo vào.
Tôi thì đi đến khu luyện tập ma thuật của nhà Hanamura để thay đổi không khí. Dù đã luyện tập được một lúc lâu rồi nhưng vẫn không tài nào tập trung được.
Chắc là đành từ bỏ rồi đi tắm phát vậy...
Nếu được thì tắm nước lạnh là tốt nhất. Cơ thể tôi vẫn còn đỏ bừng sau sự cố trước đó và đầu óc thì như muốn nổ tung, vậy nên tôi muốn hạ thấp thân nhiệt càng nhiều càng tốt. Nếu trời không mưa thì đây đã là thời điểm hoàn hảo để ngồi dưới chân thác và ổn định tâm trí rồi.
Sau khi thở dài một hơi, tôi bèn cởi khăn choàng của mình ra. Dù bản thân đổ khá nhiều mồ hôi nhưng đó chẳng bằng một hạt cát so với những gì Ludie đã trải qua cả. Tôi lau mồ hôi đang chảy dài trên trán rồi đi tắm. Đúng lúc vừa bước vào khu vực thay đồ thì cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Mặt tôi bị hơi nước bỏng rát phả thẳng vào. Đang ẩn mình trong làn sương khói ướt át đó chính là một cô gái tóc vàng với đôi tai nhỏ và nhọn nhô ra ở sau đầu. Tất nhiên, không ai khác chính là Ludie.
“…………”
“…………”
Sự tĩnh lặng. Đi kèm với một Ludie bị hóa đá đang trừng trừng nhìn.
Không biết cổ có tha thứ nếu tôi hét lên một tiếng Tee-hee với một cái lè lưỡi không nhỉ. Chắc là không đâu, thế chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
“…………”
“……Eeeeeeeeeeeeeeeek!”
Quả là một cảm xúc kỳ lạ. Không biết phải miêu tả như thế nào. Nó giống như đạt được sự toàn tri trong khoảnh khắc vậy. Thời gian xung quanh trôi chậm lại, nhưng bằng cách nào đó những suy nghĩ ào ạt trong đầu tôi lại thi nhau ập đến. Đấy chính là cảm giác mà tôi đang muốn nói tới.
Một dòng máu tụ lại trong đầu và giữa háng tôi.
Ngay khi la hét, cô ấy giơ bàn tay chứa đầy mana của mình lên không trung. Một điềm báo cho việc phải hứng một cú trực diện. Tuy vậy, trước khi bị trúng đòn và ngã xuống, tôi muốn có cơ hội được chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của Ludie qua làn hơi nước. Không may là khi sương khói đã tan đi phần nào, tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu và một phần chân của cổ mà thôi.
Không! Thế thì có tác dụng gì cơ chứ? Liếc qua thôi thì đủ làm sao được? Thật sự luôn? Tôi muốn thấy bằng mọi giá cơ. Đành quay qua quỳ lạy van xin trong lòng:
Làm ơn hãy cho con được thấy.Ước muốn sâu thẳm nhất dường như đã chạm tới cả thiên đường bởi vì ở đằng kia, hơi nước đang dần tan biến. Không, không hẳn là biến mất. Đúng hơn là vì lý do nào đó mà hình bóng của cô ấy gần như dần hiện ra trong tầm mắt. Dáng vẻ đó ngày càng rõ rệt. Độ phân giải cũng trở nên sắc nét hơn bao giờ hết, như thể tôi đang nhìn qua máy ảnh vậy. Cuối cùng, toàn cảnh cơ thể của Ludie đã lộ rõ, tôi chỉ biết đứng chết trân tại chỗ mà nhìn.
C-Cổ đang đeo khăn tắm quanh người...
Tâm trí tôi thầm nguyền rủa cái khăn đó. Điều đầu tiên cần giải đáp – sao cái khăn tắm quái gở lại ở đấy vậy, đùa nhau à? Tiếp đến, một câu hỏi chứa đầy sự giận dữ - vì cớ gì mà Ludie phải quấn khăn hả?! Cuối cùng, một thắc mắc hoàn toàn dở người – mấy cái khăn đó tồn tại để làm cái gì vậy trời?!
Trong thế giới 2D trước đây, tôi đã từng được ngắm thân hình lõa thể của cô ấy vô số lần. Tuy nhiên, xui thay đây lại là thế giới eroge – nơi bị ô nhiễm bởi thứ phát minh tồi tệ nhất từng xuất hiện trong lịch sử loài người – đó là khung kiểm duyệt.[note56630]
Tôi chỉ đơn thuần muốn được nhìn dưới dạng 3D. Có vậy thôi mà.
Thế thì tại sao nó lại bị giấu đi hả? Cho thằng này liếc cái thôi. làm ơn đấy...
Khi đang mải nhìn chằm chằm vào cái khăn, tôi chợt nhận ra một điều. Có thứ gì đó trông khá là lạ.
Không biết nguyên nhân do đâu, nhưng chiếc khăn đang dần trở nên trong suốt. Cứ đà này... có khả năng tôi sẽ thấy được chúng. TÔI SẼ THẤY ĐƯỢC CHÚNG ĐẤY!!! Hai nhúm xinh xinh nằm ở đầu mấy cái vếu khổng lồ.........?!
“Cậu nghĩ mình đang nhìn chằm chằm gì thế hả?!!! Gaaaaaaaah!!”
“Eep! T-Tớ xin lỗi mààààààà!!!”
Một quả cầu ánh sáng từ từ bay tới rồi đập thẳng vào mặt tôi, sau đó mọi thứ trước mắt trở nên trắng xóa.
Đã bao lâu trôi qua trong khi tôi nằm co ro dưới thứ ánh sáng chói lóa này rồi nhỉ?
Cô ấy đã xông thẳng vào phòng mà không thèm gõ cửa, và sau khi tôi nhanh tay đưa cho cái ghế, cô lặng lẽ ngồi.
Dù trước đó tôi đã xâm phạm đến Ludie lúc cả hai đụng nhau trong phòng tắm, cuối cùng chuyện này lại thành ra việc tôi lĩnh hội được kỹ năng Tâm nhãn. Không chỉ vậy, tôi còn được đắm mình trong thứ khung cảnh hùng vĩ đó, một khung cảnh tráng lệ hơn bất cứ kỳ quan nào mà hành tinh này có thể đem lại.
Còn bây giờ, đầu gối và trán tôi đang phải dập mạnh xuống nền đất do những hành vi dâm đãng của mình lúc trước, dù vậy tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm. Chính tôi đã cầu được ước thấy mà.
Không biết ổn chưa nhỉ? Tôi khẽ ngẩng đầu để coi mặt Ludie. Cô vẫn ngồi im thin thít, nheo mắt nhìn. Miệng cô mím chặt tới mức tưởng chừng như đôi môi bị keo 502 dán lại vậy. Liếc qua hai cái chân thon thả đang duỗi ra kia khiến cho suýt nữa thấy được phần dưới của chiếc váy rồi, tôi phải kìm nén lắm để vẫn giữ cái đầu ấn xuống đất thay vì lao vào ép má mình vào giữa cặp đùi đó đấy.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, Ludie đứng dậy và đưa tay về phía đầu tôi. Cô ấy nhéo lấy má phải bằng hết sức mình rồi lập tức véo nốt bên còn lại trước khi kéo căng chúng nhiều nhất có thể.
“Coái zì thoế.[note56631] Oái oái!”
Ludie thở dài rồi thả tay ra. Tôi xoa xoa hai bên má, ngước nhìn cảnh cô ấy đứng trước mặt mình với hai tay khoanh lại.
“Được rồi... chắc là tớ sẽ bỏ qua cho cậu vậy. Dù sao tớ cũng quấn khăn tắm rồi mà”, cô chẹp miệng với một nụ cười bực tức. Ờm, xin lỗi nha... về cái khăn đó thì...
“C-Cảm ơn người rất nhiều thưa Tiểu thư Ludie!”
Lẽ dĩ nhiên, thông tin đó phải là tuyệt mật.
“Ừ, nhưng mà! Tớ sẽ chỉ tha thứ với một điều kiện...... Tớ muốn cậu thực hiện một ước muốn của mình.”
Lúc này, ánh mắt cô tránh nhìn vào tôi.
“Ước muốn của cậu ư?”
Cổ đang nghĩ đến loại yêu cầu như nào nhỉ? Liệu tôi có thể làm được không đây? Nếu là về việc tạo ra một cái ghế, hay là liếm chân cho cô ấy thì tôi sẽ vui lòng thực hiện bao lâu cũng được. Ừ cứ mơ đi, chắc kèo 100% là cổ không đề cập đến mấy cái đó đâu.
“..........Ừm, tớ chỉ.... tớ chỉ muốn cậu chịu trách nhiệm thôi được chứ?”
Ồ, là chịu trách nhiệm sao. Tưởng gì, hóa ra chỉ có vậy à? Hừ, trách với chả nhiệm...
“................Ủa?”
Dừng khoảng chừng là 2s. Cụm từ “trách nhiệm” tức là cổ đang đề cập đến cái đấy á?! Thứ mà ta luôn thấy nó xuất hiện trong mấy bộ manga sao?!
“Có lẽ hơi kỳ lạ khi nói về bản thân mình, nhưng cậu biết tớ là thành viên giới quý tộc phải chứ? À thì, có những khía cạnh mà tớ không muốn để cho người khác nhìn thấy ấy.”
Ui, ui, chuyện này thật bất khả thi mà. Mấy cụm từ kiểu “thành viên quý tộc” hay là “khía cạnh không muốn bị dòm ngó”, rồi cả “chịu trách nhiệm” nữa, chúng đều tỏa ra cái hào quang cực kỳ nguy hiểm đấy.
N-Nhưng, liệu tôi có đủ tốt đối với cô ấy không đây? Người mà Ludie đang thú nhận chính là một thanh niên có trái tim nhét đầy một lượng lớn nữ chính game eroge đấy. Cơ mà nói đúng ra thì cổ cũng nằm trong số đó mà nhỉ.
“T-Thế nên là, cậu biết đấy... Xét theo biểu cảm mặt đang có thì hẳn cậu hiểu tớ nói gì rồi phải không? Tâm trí tớ bị nó quyến rũ ngay từ lần đầu được trải nghiệm. Tớ đã yêu mất rồi. Nhưng thế thì xấu hổ lắm... tớ đâu thể nói với bất cứ ai được. Giá như tớ được trải nghiệm nó mỗi ngày thì tốt biết mấy. Nếu cha mà biết thì ông sẽ cấm cản cho coi. Dù vậy cơ thể tớ vẫn run lên vì khao khát.”
Mặt tôi ra vẻ nghiêm túc và chỉnh lại tư thế của mình. Những khoảnh khắc như này thường đòi hỏi vẻ ngoài soái ca nhất mà tôi có thể phô ra được.
“K-Kousuke Takioto!”
Cô lấy hết can đảm để nâng đầu tôi lên rồi nắm lấy bàn tay phải. Môi cô run rẩy khi mà hơi thở nóng bỏng phả ra ngoài. Đôi mắt kia đẫm trong giọt lệ như đang trực chờ để tan vỡ, điều này càng khiến cho đồng tử xanh lục bảo của cô lấp lánh hơn bao giờ hết.
Ludie định ngập ngừng nói, nhưng trước khi cô kịp thốt ra lời nào thì đã cắn môi rồi cúi gằm xuống. Sau khi đã tự động viên bản thân rồi, cô ấy lại mạnh mẽ ngẩng mặt lên lần nữa. Đôi môi căng bóng và ngọt ngào tựa như quả dâu tây mọng nước của cô khẽ run rẩy rồi hít một hơi thật sâu trước khi nói.
“T-Tớ... muốn được ăn ramen!”
.................................Gì?
Thời gian như sững lại.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/magicalexplorer-ln/chuong-07-dat-duoc-ky-nang-theo-phong-cach-eroge-17