Tôi ngồi bất động trong phòng, mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ được đặt trên chiếc bàn nhỏ. Bây giờ là 23 giờ 55 phút, và chỉ 5 phút nữa thôi là tôi sẽ bước sang tuổi 30. Tôi đã rất mong đợi khoảnh khắc này sẽ diễn ra - không phải vì bất kỳ món quà xa hoa, hay do buổi tiệc chúc mừng nào sẽ được tổ chức - mà đơn giản bởi đây chính là một cột mốc đánh dấu với tôi thôi.
Tôi bất giác nhìn quanh căn phòng của mình, một căn phòng cho thuê với sự thưa thớt đồ vật làm trọng tâm, khiến tôi chợt nhận ra bản thân đã cô độc tới mức nào. Bằng chứng là tôi không nhận được bất cứ lời chúc nào từ bạn bè hay người thân, tôi không biết mời ai đến dự sinh nhật mình - không, đúng hơn, tôi còn chẳng có ai để chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt này cả. Dẫu thế, sự phần khích của tôi vẫn cứ theo đó mà nhân lên.
Mỗi giây trôi qua như tăng thêm thử thách cho sự kiên nhẫn của tôi, trong khi sự bồn chồn cũng đang nhốn nháo làm loạn. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm nửa đêm, tất cả tiếng chuông báo thức từ đồng hồ và điện thoại của tôi đều đồng thời vang lên, phát ra một giai điệu vui tai. Chỉ trực chờ có thế, tôi nhảy cẫng lên, đấm mạnh tay lên trời một cách đắc thắng.
“Cuối cùng ngày này cũng đến! Chúc mừng sinh nhật lần thứ 30 của mình!” Tôi hét lên.
Ngẩng đầu mình lên để nhìn căn phòng này lại lần nữa, tôi không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Thứ duy nhất tạo điểm nhấn cho căn phòng của tôi chính là một kệ sách chứa đầy những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng cùng những cuốn sách tài liệu. Đúng rồi đấy, dẫu tôi đã ba chục tuổi đầu, tôi vẫn say mê những thứ như ma thuật, phù thủy, và tôi vẫn mang trong mình mong ước rằng những thứ đó có tồn tại ngoài đời. Mà, ai trong chúng ta ắt hẳn cũng một lần mơ rằng rằng mình có thể niệm phép, bay trong không trung hay sử dụng ma thuật, phải không?
Hướng mắt lên trần nhà, một làn sóng cảm xúc dần khuấy động trong cơ thể tôi.
“Một gã đàn ông tội nghiệp ba-chục-xuân-xanh-mà-vẫn-còn-trinh hẳn vẫn có thể trở thành phù thủy! Mình sẽ chứng minh điều đó ngay bây giờ!”
Tôi hít một hơi thật sâu, trong thâm tâm biết rõ rằng những truyền thuyết đô thị kiểu vậy chẳng có mấy cái là thật. Tuy nhiên, tôi chẳng thể kiềm lại sự tò mò đang trào dâng trong cơ thể. Suy cho cùng, mọi nhà phát minh vĩ đại trong lịch sử đều phải trải qua giai đoạn bị chế nhạo và nghi ngờ mà.
Vừa hưng phấn vừa hoài nghi, tôi giơ tay mình ra và thử niệm chú, “Hỏa cầu!” Tôi hét lên, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Chỉ có giọng nói của tôi là vang vọng lại mà thôi. Tôi thử lại lần nữa, lần này niệm những phép như “Thiên lôi! Phong bạo! Băng hàn!” nhưng chẳng có phép nào hoạt động.
Không nản lòng, tôi tiếp tục niệm chú, lần này bằng vẻ mặt cực-kì-nghiêm-túc.
“Hỡi thứ sinh vật kỳ huyền bí, sinh ra từ tận cùng của vực thẳm, cấu thành từ sự pha trộn giữa bóng tối và ánh sáng, mau xuất hiện trước vị chủ nhân là ta!”
Tất nhiên, sẽ chẳng có bất kỳ ma quỷ hay linh thú nào sẽ xuất hiện bằng câu triệu hồi của tôi, nhưng tôi vẫn phải thử. Tôi tiếp tục niệm chú với mọi kĩ thuật và tên gọi mà tôi có thể nghĩ ra, dựa vào game, truyện tranh và thậm chí cả cuốn vở cấp hai cũ của tôi, nhưng tồn tại trước mặt tôi vẫn chỉ là khoảng không trống rỗng.
Tôi bực bội dội hai tay vào tường, rồi sụp cả cơ thể xuống.
“Chẳng có… câu thần chú nào hoạt động cả,” Tôi lẩm bẩm.
Tôi cũng đã mơ hồ biết rằng mình sẽ không thể trở thành phù thủy dẫu đã trải qua ba mươi xuân xanh mà vẫn còn trinh. Ít nhất tôi hi vọng bản thân có thể thấy những fairy, nhưng chẳng thứ gì hiện ra trước đôi mắt phàm tục này cả. Hy vọng nhỏ nhoi của tôi đã tan biến, kéo theo cả hy vọng sống của tôi cùng nhau tiến vào hư vô.
Thực tại này quá đỗi nhàm chán đi mà, tôi nghĩ thầm. Sẽ chẳng tồn tại các sự kiện bất ngờ giúp tôi khai mở tiềm năng ẩn trong bản thân. Sẽ không có ma thuật hay phép sư gì hết. Đây chỉ là một thế giới bình thường mà thôi.
“Thật là nhàm chán…”
“ … -Mà, giờ tốt hơn là mình nên đi nghỉ. Sáng mai mình vẫn phải dậy đi làm mà,” tôi tự nhủ với bản thân như thể.
Nhưng khi màn đêm chậm rãi bước tiếp, cảm giác cô đơn và thất vọng bắt đầu bao trùm lấy tôi, khiến tâm trí tôi dần trở nên trống rỗng. Chấp nhận số phận nghiệt ngã, tôi đi về phía chiếc giường của mình.
Đột nhiên, lòng ngực tôi bỗng đau nhói lên. Đó là một cơn đau dữ dội như muốn tê liệt toàn bộ cơ thể tôi. Tôi co giật, ngã gục xuống sàn, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang và sợ hãi trước tình huống không thể lý giải nổi.
Tôi chưa bao giờ dính phải cơn đau tim thế này. Trong suốt cuộc đời của mình, cơ thể tôi luôn khoẻ mạnh và chưa hề dính phải bất kì bệnh tật hay thương tổn nào quá nghiêm trọng. Vậy mà, giờ đây tôi lại phải quằn quại trong cơn đau đớn mà chính bản thân còn không rõ nguyên do tại sao.
Cơn đau cứ dần dà mà mạnh hơn, kéo theo đó là sự lo lắng trong cơ thể tôi. Tôi sợ hãi – vậy ra đây là kết cục của đời mình ư? Mình sắp chết sao?
Cơn đau ngày càng hành tôi hơn, cùng với tiếng tim đập thùm thụp vang lên trong màng nhĩ - tôi như cảm thấy sự run rẩy trong từng nhịp đập nó vang lên. Tầm nhìn của tôi bắt đầu bị móp méo, tăng thêm sự hoảng loạn và mất phương hướng trong tôi.
Và rồi, tôi bất tỉnh, “đầu hàng vô điều kiện” trước cơn đau đột ngột không rõ nguyên do.
○●○
Khi tỉnh dậy, tầm nhìn của tôi mờ hẳn đi, khiến tôi phải tự hỏi liệu những người sở hữu tầm nhìn kém luôn nhìn thế giới kiểu vậy à. Tôi có thể lờ mờ thấy được thứ gì đó trông như trần nhà ở phía trên, đồng thời tôi cũng cảm thấy được sự ấm áp hiện hữu trong cơ thể - chúng giúp tôi nhận ra rằng bản thân hiện vẫn còn sống. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra được sự thật ấy. Vậy tức là giờ tôi đang ở trong bệnh viện, hay đang trên chiếc xe cấp cứu mà ai đó đã gọi giúp tôi. Tôi thầm cảm ơn người đã giúp tôi, một kẻ mà tôi còn chẳng biết danh. Rất có thể người tốt bụng ấy chính là hàng xóm của tôi, bởi tôi đã hú hét, còn đập cả tay vào tường tối qua mà.
Những cảm giác đau đớn lúc nãy thật khủng khiếp, chỉ nhớ lại thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình rồi.
Khi nằm ở đây, tôi chợt nhận ra có bóng dáng ai đó đang đứng bên cạnh mình. Tôi mở miệng - trong lòng tự hỏi liệu đó có phải người đã giúp tôi lúc nãy không, và nói “Da…”
Nhưng đây không phải giọng của tôi, cũng chẳng phải tông giọng mà tôi quen thuộc. Giọng của nó cao đến lạ, nghe như tiếng khóc của một đứa trẻ vậy. Trong cơn bối tối, tôi nói lại,“Da…?”
—Để rồi, tôi nhận ra đó đích thị là giọng của bản thân.
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ vọng xuống.
“Ôi trời, có chuyện gì thế, hả Theon bé bỏng của ta?”
Mặc dù tôi không thể nhìn rõ lắm, nhưng trước mắt tôi là bóng dáng của một người phụ nữ to lớn đang dùng hai tay ôm tôi. Sự hoảng sợ bắt đầu dâng lên, tôi cố gắng nhìn xuống cơ thể của mình, nhưng cổ tôi lại chẳng chịu di chuyển cho tử tế. Dẫu vậy, tôi vẫn có thể di chuyển tầm nhìn của bản thân, để rồi đập vào tầm nhìn hư ảo của tôi là một đôi bàn tay nhỏ, nhỏ đến mức mà tôi bắt đầu hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Tôi không muốn tin vào nó, nhưng não tôi đang dần đi tới kết luận rằng cơ thể tôi đã biến thành cơ thể của một em bé.
“Daa, auu, daa!” Tôi tiếp tục kêu lên bằng giọng nói the thé của mình.
“Hmm? Con đói à, hay con muốn ‘hái hoa’?” người phụ nữ nói.
Giọng nói của cô ấy thật nhẹ nhàng, nhưng tôi lại cảm thấy như thế nó vọng lại từ dưới mặt nước thẳm sâu. Tôi có thể nghe được, nhưng rất khó để tôi có thể tập trung mà hiểu những gì cô ấy nói. Tuy nhiên, nếu tôi là một đứa trẻ thì người phụ nữ hẳn là y tá, hoặc là mẹ của tôi.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi - chẳng lẽ đây chính là ‘chuyển sinh’? Có phải tôi đã chết vì cơn đau tim lúc nãy và được chuyển sinh sang một thế giới khác? Nghe có vẻ phi lý, nhưng kịch bản này lại quá đỗi quen thuộc với tôi.
Đảo ánh nhìn của bản thân sang xung quanh, tôi có thể thấy được khuôn mặt, màu tóc của người phụ nữ và khung cảnh trong căn phòng - những bằng chứng rõ ràng giúp tôi nhận ra nơi đây không phải Nhật Bản. Giả sử đây có là nước ngoài đi nữa, thì quần áo và nội thất trong căn phòng trông lại cổ kính tới lạ. Hơn nữa, người phụ nữ ấy nói tiếng Nhật và còn gọi tôi với cái tên là Theon - một cái tên nghe nước ngoài thấy rõ.
Tất cả những điều này khiến tôi tin rằng khả năng rất cao nơi này là một thế giới khác. Và rồi tôi chợt nhận ra—nếu đây là một thế giới khác, chắc chắn thứ ấy tồn tại ở nơi này. Liệu đó là Quái vật, Fairy, Tinh linh, hay là Anh hùng và Ma vương? Không, có một thứ còn thú vị hơn gấp nhiều lần, đó chính là—ma thuật!
Khi nhận ra nơi đây có lẽ sẽ tồn tại phép thuật và pháp sư, một cảm giác phấn khích dâng trào trong tôi. Lẽ nào sự tò mò mãnh liệt của tôi về ma thuật đã chạm được đến Chúa, và ngài ấy đã ban cho tôi ân huệ này như để đáp gọi nguyện cầu từ tôi. Tôi không thể không biết ơn Chúa, dẫu tôi còn chẳng biết liệu ngài có tồn tại hay không.
Tuy nhiên, chưa mừng rỡ được bao lâu thì tôi nhận ra rằng cơ thể mình chẳng thể xê nhích lấy một phân. Một đứa trẻ sơ sinh tất nhiên là không nói được, vậy nên tôi chẳng thể làm gì vào lúc này. Tệ hơn nữa, một cơn buồn ngủ khủng khiếp bắt đầu tấn công tinh thần tôi. Mà, tôi tự hỏi, liệu bản thân có đang nghĩ quá lên không nhỉ. Dẫu sao, tuy hình thái bên ngoài của tôi là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng trí óc tôi lại thuộc về một người trưởng thành mà.
Đột nhiên, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi. Nếu tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ thì sao nhỉ? Ý nghĩ đáng sợ đó khiến tôi chẳng muốn thiếp đi chút nào. Tôi không muốn trở lại với cái thực tài nhàm chán ấy. Ở trong thế giới này, tôi hẳn sẽ có cơ hội được sử dụng ma thuật mà.
Khi tôi chìm vào giấc ngủ, một cảm giác ấm áp và hạnh phúc kì lạ bao trùm lấy tôi.