Mở đầu.
Gió thổi cuồn cuộn, nồng nặc 1 mùi máu tanh.
1 bãi chiến trường. Đúng hơn, đây là 1 góc của chiến trường. Tại đó, những nhóm lính đánh thuê, được thuê bởi cả 2 phe, đang lao vào giao chiến, và, lúc này, sớm muộn gì 1 phe cũng sắp chịu cảnh bại trận.
Phe thua trận chính là phe thuê Figneria.
Kẻ địch của cô truy đuổi đám tàn binh, lúc này đang cuống cuồng bỏ chạy. Đồng đội của cô tứ tán mỗi người một phương. Xung quanh cô không còn ai nữa, ngoài một vài quân địch đang bám theo.
Chạy thục mạng, cô chém gục hết tên này tới tên khác. Mãi tới khi chỉ còn 2 người, Figneria mới dừng bước lại.
1 người dáng cao cao, mình mặc giáp da, tay cầm rìu chiến. Người còn lại thì gầy gò, mặc giáp xích và cầm thương.
Figneria cúi đầu xuống, né tránh lưỡi rìu cắt gió vun vút bay qua. Cô giậm mạnh chân xuống đất, nhảy vọt vào ngực gã cao to, 2 tay 2 thanh đoản kiếm mà chém 1 đường ngọt sớt.
1 tiếng hét ngắn ngủn gầm lên. Tay phải và bụng hắn, vốn không 1 mảnh giáp che chắn, nhuộm 1 màu máu đỏ thẫm. Gã cao to loạng choạng chực đổ. Bước thêm 1 bước nữa về phía trước, Figneria chém thêm 1 nhát nữa, rạch đứt cổ họng hắn ta. Hắn hộc máu xối xả, lăn lộn trên mặt đất, rồi, 1 lát sau, không cựa quậy gì nữa.
Tay cầm thương đứng lặng người trong bàng hoàng. Trong lúc còn đang băn khoăn không rõ phải tấn công ra sao, đồng đội của hắn lại bị hạ gục ngay trước mắt như vậy. Thành ra như thế cũng không có gì là lạ.
Figneria không đời nào để lỡ cơ hội đó. Ban đầu, cô nhắm tới gã cao to trước, cốt là định dùng xác hắn ta làm lá chặn để chặn ngọn thương của kẻ kia.
Cô rút ngắn khoảng cách giữa 2 bên chỉ trong 1 nhịp thở. Figneria ném thanh kiếm trong tay trái cô về phía đối phương. Không kịp suy nghĩ, hắn vội vung thương hòng gạt lưỡi kiếm đi.
1 tiếng rền rĩ vang lên, thanh đoản kiếm rơi xuống đất. Nhân lúc đó, Figneria tiến sát được tới gần gã cầm thương.
Biết lưỡi kiếm của cô không thể nào đâm xuyên được lớp giáp xích kia, cô đâm thẳng mũi kiếm bên tay phải của mình vào mặt địch thủ của mình. 1 tiếng khục khặc thoát ra khỏi miệng, gã cầm thương mở choàng mắt ra mà ngã bổ ngửa.
Tay vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm dính đầy những máu và mỡ, Figneria lặng lặng nhìn 2 địch thủ của mình, trên mặt không một chút biểu cảm đọng lại. Chắn chắn rằng chúng đã chết, cô nhặt thanh kiếm còn lại của mình rồi nhìn xung quanh.
Bầu trời đen tối chìm trong mây mù xám xịt dày đặc. Mặt đất phủ đầy cả núi xác. Rải rác khắp nơi toàn những đồ đạc vũ khí của lính đánh thuê; xác chết có kẻ mặc giáp da, có người giáp trụ đầy đủ.
“--- 1 trận đánh tồi tệ.”
Bỗng 1 giọn nói từ bên cạnh vang lên, Figneria vội nhảy giật lùi lại, 2 thanh đoản kiếm sẵn sàng giơ lên ngênh chiến. Nhìn ra phía giọng nói, 1 người đàn ông đang đứng từ đó tự khi nào.
Trông ông ta cũng tầm tuổi 30. Người tầm thước, trên tay cầm 1 thanh kiếm. Bộ áo giáp ông ta đang mặc giờ đây lấm lem đầy những máu với bùn đất. 1 vết sẹo trắng hếu lộ rõ trên má trái của ông ta. Cơ mà, rõ hơn cả là nụ cười điềm đạm của người đàn ông, vốn không hề ăn nhập gì với cảnh chiến trường.
“Cô được phe nào thuê?”
Vừa hỏi han như thể trò chuyện với 1 người bạn, người đàn ông kia hạ kiếm xuống, ngụ ý không muốn tỏ thái độ thù địch. Không hề lơ là cảnh giác, Figneria chỉ đáp lại cụt ngủn, mắt vẫn chăm chăm dõi theo khoảng cách giữa 2 bên. Người đàn ông kia thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu là vậy thì sao chúng ta không cùng nhau chạy trốn nhỉ? Xem ra rốt cuộc chúng ta sắp thua tới nơi rồi.”
Figneria không đáp lại ngay, ánh mắt cô dõi về 1 nơi xa xăm.
2 đoàn quân vẫn tiếp tục đấu chọi nẩy lửa. Tiếng gào thét, gầm rú, tiếng sắt thép loảng xoảng, thịt xương cắt xé hòa lẫn vào nhau. Đứng từ đây là đủ để nghe rõ âm thanh của chiến trường.
Như người kia vừa nói, phe thuê Figneria đang bị đẩy lui.
Một khi lính đánh thuê của phe bại trận bị bắt giữ, bán làm nô lệ vẫn còn là may mắn. Hầu hết phe thắng trận, thậm chí còn không thèm tốn công như thế, thường chọn giết luôn tại trận. Là phụ nữ, số phận của Figneria sẽ còn thê thảm hơn cả vậy.
Vẫn giữ khoảng cách với người kia, Figneria hỏi.
“Ông còn đồng đội không?”
“Có. Tôi đã để những ai tìm thấy được đi trước rồi. Vốn dĩ tôi chỉ quay lại đề phòng bỏ sót, cơ mà...”
Người đàn ông gượng cười. Người duy nhất còn sót lại là Figneria. Ông không có thời gian ngồi kiểm tra từng xác một xem có ai là đồng đội của mình không.
Figneria ngập ngừng không biết có nên tin người kia hay không. Tới tận lúc này, cô chưa bao giờ từng thuộc về bất cứ nhóm lính đánh thuê này. Dù cho thắng thua ra sao, cô vẫn luôn rời khỏi chiến trường 1 thân 1 mình mà thôi.
“--- Đi thôi.”
Bất chợt, người đàn ông quay lưng lại và chạy. Dù rằng vẫn chưa kịp đáp lại, Figneria cũng chạy theo ông ta.
1 kỵ binh bên đối phương đuổi theo 2 người, cơ mà người đàn ông đó và Figneria nhanh chóng hạ sát được hắn.
Họ cướp lấy ngựa của hắn ta và rời khỏi chiến trường.
Người đàn ông kia có tên là Vissarion. Ông ta là thủ lĩnh của 1 toán lính đánh thuê mang tên “Ngọn Gió Bạc.”
“Thủ lĩnh, lẽ nào ông còn nán lại bãi chiến trường để tìm kiếm thuộc hạ của mình sao?”
Trong khi Figneria ngỡ ngàng nhìn Vissarion, người thủ lĩnh lính đánh thuê chỉ gật đầu mà thản nhiên cười.
“Đó là con đường tôi chọn. Dù sao thì chúng tôi không còn mấy ai nữa.”
Lúc này Figneria đang ở trong doanh trại của Ngọn Gió Bạc. Sau khi thoát được khỏi chiến trường cùng Vissarion, cô dừng chân tại đây sau khi được ông mời. Cô muốn biết kết cục của trận chiến kia, cũng như bàn bạc xem sẽ phân chia số ngựa, chiến lợi phẩm duy nhất, ra sao.
Dù rằng, nếu ai mà hỏi liệu rằng họ sẽ bàn ngay khi tới doanh trại hay không, câu trả lời đường nhiên là không.
Rốt cuộc họ đã bại trận. Khắp doanh trại nhỏ bé lúc này chất đầy những thương binh. Những tiếng rên rĩ đau đớn, những tiếng gào thét không lời vẳng văng vang lên khắp nơi.
Phụ nữ chạy đôn đáo chạy đáo khắp nơi, người xách chai rượu, kẻ cầm bông băng giữa những người đàn ông, hoặc là đang dựa lưng vào nhau mà ngồi, hoặc rải áo khoác ra mà nằm.
--- Tính cả những ai không tham chiến thì có tầm dưới 30 người ở đây.
Figneria ngẫm nghĩ trong khi dõi theo những lính đánh thuê đang được chữa trị. Dù không nhiều nhặn gì, cầm đầu 1 nhóm lính đánh thuê đồng nghĩ với việc phải nắm trong tay những nhân lực cần thiết để điều hành nhóm.
Việc có phụ nữ trong hàng ngũ lính đánh thuê cũng không có gì là kỳ lạ. Từ nấu nướng, giặt giũ, may vá cho đến đi chợ trong thị trấn vẫn luôn cần có người quán xuyến. Giữa phụ nữ, vốn dĩ việc nội trợ nhà cửa hầu như đã ăn vào máu, vào đời sống thường nhật, và đàn ông, sự nhanh nhạy giữa 2 bên đã khác nhau 1 trời 1 vực rồi.
Chưa kể, phụ nữ còn thỏa mãn cả “nhu cầu” của đàn ông nữa. Lúc thì họ bầu bạn với cánh mày râu nóng nảy, khi thì lại lắng nghe những lời phàn nàn vu vơ, những câu chuyện anh hùng trận mạc. Không ai có thể dỗ dành và mua vui cho phe đàn ông tốt hơn phụ nữ được.
Tầm 1 tiếng trôi qua, công việc chăm sóc cho thương binh cũng xong xuôi, doanh trại đã phần nào yên ắng hơn. Lúc này Figneria mới nhận ra nhiều ánh mắt đang hướng về mình.
Dù vậy, những ánh mắt đó lại không có hề gì là thù địch. 1 lính đánh thuê nữ vốn dĩ đã là hiếm thấy. Thêm vào đó, bộ đồ của Figneria cũng rất đặc biệt. Cô mặc toàn 1 màu đen nhánh, 1 chiếc áo không tay, kèm theo đó là 1 bộ váy kéo dài chấm gót chân.
Cả trang phục của cô toát lên hình ảnh của 1 con chim ưng đầy sống động.
Chưa hết, lại còn phải kể tới chỉnh bản thân Figneria góp phần thu hút sự chú ý của mọi người nữa. Từng đường nét trên thân hình không chút thừa thãi của cô gái hiện rõ mồm mệt lên trên cả lớp trang phục của cô, ngay cả mái tóc đen dài che kín mắt trái của cô cũng đầy vẻ nữ tính.
Kể cả là dưới những con mắt dò xét xăm xoi nhất, Figneria vẫn 1 mực điềm tĩnh không hề lay động. Cô đã quá quen với những cái nhìn đó. Cơ mà, giả như ai mà có thái độ gì hỗn hào, cô cũng sẵn sàng đáp trả quyết liệt ngay. Dù rằng cặp đoản đao vẫn treo lủng lẳng trên thắt lưng buộc quanh hông, cô cũng không hề có ý định bất chợt tuốt ra làm gì.
Cơ mà, người đầu tiên bắt chuyện với cô gái lại nằm ngoài mọi dự kiến của cô.
“Chị là lính đánh thuê à?”
Một giọng nói của trẻ con đầy những căng thẳng, phấn khích và kỳ vọng vang lên. Figneria quay ra nhìn. Đôi mắt cô nheo lại, phần nào bối rối.
2 cô bé đang đứng tại đó. Thành ra, giọng nói trẻ con ban nãy cũng không có gì là lạ.
Một cô bé có phần năng nổ hơn, với mái tóc màu bạch kim và cặp mắt đỏ rực. Xem ra cô bé mới tầm chục tuổi. Cô mặc một chiếc áo vải gai đơn sơ, cùng 1 cái váy ngắn, sau lưng đeo 1 thanh kiếm.
Cô gái còn lại cao hơn, mái tóc vàng nhạt buộc thành 1 lọn vắt sang bên trái. Dường như cô lớn hơn cô bé tóc bạch kim tầm 2,3 tuổi. Trông nét mặt cô bé cứng đờ, dễ khiến người ta tự hỏi không biết đó là do căng thẳng hay không. Cô không hề mảy may để ý tới Figneria, ánh mắt của cô gái chỉ chăm chăm nhìn sang cô gái tóc bạch kim.
“Elen. Sao chưa chào khách đi? Mà không tự giới thiệu bản thân là bất lịch sự lắm đó.”
Trước lời của cô gái tóc vàng, Elen – cô gái tóc bạch kim – gật đầu 1 cái. Cô đứng thẳng người lại, cúi đầu chào rồi lại nhìn chăm chăm vào Figneria.
“Thưa cô, rất hân hạnh được gặp mặt cô. Tôi là Eleonora. Chị cao cao này là Limalisha. À ừm… Rất mong được làm quen với cô.”
Không biết phải đáp lại ra làm sao, Figneria chỉ biết ngỡ ngàng nhìn 2 đứa trẻ. Không như Limalisha, Eleonora – Elen – tính cách lại hoàn toàn khác xa. Cô bé còn quá nhỏ, kể cả là để phụ giúp việc lặt vặt đi nữa. Và, còn phải nhắc tới cả thanh kiếm đeo sau lưng cô nữa.
“--- Cảm ơn lời chào của em. Tôi là Figneria.”
Mất một lúc sau, Figneria mới đáp lại được. Có lẽ được lời của cô khích lệ, cặp mắt của Elen sáng bừng lên. Cô bé rướn hẳn người ra đằng trước.
“Figneria. Cô cũng là lính đánh thuê nhỉ? Em giờ mới học việc thôi, cơ mà rồi cũng có ngày em sẽ là 1 lính đánh thuê. Cô kể cho em nghe đi. Về luật của lính đánh thuê hay lính đánh thuê chiến đấu ra sao ấy…”
Figneria thẫn thờ không biết phải làm sao trước lời năn nỉ nhiệt thành của cô gái.
Từ trước tới nay, cô vẫn luôn quen với cảnh hạ gục không thương tiếc những kẻ cố tình đeo bám cô với ý đồ không hề trong sáng gì, cũng như phớt lờ những ánh mắt hận thù và khinh bỉ đi.
Cơ mà, đây là lần đầu tiên 1 đứa trẻ lại hỏi cô như vậy. Không thể phớt lờ, cũng không biết phải trả lời kiều gì, Figneria chỉ biết lặng lẽ nhìn 2 đứa trẻ.
Về phần Limalisha, cô gái cũng nhìn Elen với vẻ mặt đôi chút ngạc nhiên. Xem ra cô cũng không định ngăn Elen lại, trừ phi cô bé làm gì quá đà.
“Này 2 đứa, đừng có làm phiền khách chứ.”
Figneria ngẩng đầu lên trước giọng nói điềm tĩnh kia. Cả Elen lẫn Lim cũng quay sang nhìn.
Vissarion đang đi về phía họ. Trái với Figneria, lúc này đang mừng thầm trong lòng, Elen lại xịu mặt xuống.
“Con đâu có làm phiền gì đâu. Con chỉ muốn hỏi vài thứ thôi…”
“Ra là thế. Lần sau hẵng hỏi nhé. Ta với khách sắp bàn việc quan trọng rồi. Lim, dẫn con bé ra chỗ khác đi, và đừng có mà để nó nghe lén đấy.”
Nói vậy với Limalisha – Lim – xong, Vissarion ra hiệu cho Figneria vào lều. Nữ lính đánh thuê tóc đen âu yếm vỗ nhẹ lên đầu Elen.
“Hẹn gặp lại lần sau nhé.”
Và thế là, sau khi bước vào căn lều mà không kịp nhìn thấy phản ứng của Elen, cô cảm thấy đôi chút tiếc nuối trước hành động không hề giống mình chút nào đó.
Cuộc bàn bạc kết thúc trong chốc lát. Hai bên thương thảo và quyết định chuyển số ngựa ra thành tiền; trong đó Figneria nhận lấy 1 nửa khoàn tiền đó, còn ngựa thì về tay Vissarion.
Tiếp đó, cả 2 lại quay sang trao đổi tin tức với nhau. Họ chỉ cho nhau biết những thông tin như ở đâu chiến tranh khả năng sắp nổ ra, hay lãnh chúa nào trả lương hậu hĩnh hơn. Xong xuôi, Figneria chợt hỏi Vissarion, 1 điều mà cô vẫn băn khoăn từ nãy giờ.
“Cô bé Eleonora đó là con gái ông à?”
“Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?”
Vissarion ngỡ ngàng nhìn Figneria. Dù rằng cảm thấy đôi chút khó chịu trước lời của ông ta, nữ lính đánh thuê tóc đen vẫn tiếp tục nói tới việc Elen trông không giống như người làn việc vặt cho Ngọn Gió Bạc, cũng như thanh kiếm ở sau lưng cô bé.
“Tôi chưa bao giờ gặp 1 toán lính đánh thuê nào lại có trẻ con học nghề cả.”
“Ừm, đúng là thế.”
Vissarion chỉ mỉm cười, tay gãi gãi mái đầu đen nhánh của mình.
“Trông thì không giống đâu, cơ mà Elen cũng là thành viên kỳ cựu đó. Dù sao thì con bé cũng đã ở đây được 10 năm rồi.”
Theo như những gì Vissasory kể, xem ra ông ta đã tìm thấy Elen cách đây 10 năm. Không muốn bỏ rơi cô bé, ông ta đã mang cô về với toán lính đánh thuê của mình để nuôi nấng.
“Từ khi ý thức được mọi thứ, có lẽ bao quanh toàn người xấu như thế. Bản thân nó cũng lo việc lặt vặt được, cơ mà con nhóc chỉ thích vung kiếm chém loạn xạ mà thôi.”
Dù phàn nàn hệt như đang nhắc tới 1 đứa nhóc hư đốn, cơ mà, xen lẫn trong giọng nói của Vissarion là chút gì đó âu yếm dành cho Elen. Ông tự hào được làm người cha nuôi cho cô bé, và, không nghi ngờ gì nữa, cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
Đó là câu truyện khi Figneria được 18 tuổi, và Elen mới 10 tuổi.
Sau đấy, Figneria lang thang phiêu bạt hết chiến trường này sang chiến trường khác, không hề đi theo bất cứ toán lính đánh thuê nào. Lưỡi kiếm của cô gái ngày càng sắc bén qua bao trận chiến, vô số hiệp sĩ và lính đánh thuê có tiếng tăm cũng đã phải bỏ mạng dưới tay cô.
Không biết bao giờ, người ta đã gọi cô bằng cái tên “Chiến Đao Finé.”
Cô vẫn có dịp được tái ngộ Ngọn Gió Bạc thêm vài lần nữa, lúc thì giúp đỡ họ, khi thì lại được họ giúp đỡ. Vissarion, một con người tài trí hiếm có, kể cả khi là thủ lĩnh hay 1 chiến binh. Toàn bộ toán lính đánh thuê đều tin tưởng hết mực vào ông.
Lạ lùng là, cả Figneria cũng hợp với ông đến không ngờ. 2 bên đủ thân thiện để chọc ghẹo lẫn nhau trong khi chè chén, cơ mà, cô vẫn không phải là 1 thành viên của Ngọn Gió Bạc.
1 lần, Figneria được biết rằng Vissarion có 1 giấc mơ không hề ăn nhập gì với đời lính đánh thuê của mình. Người nói cho cô biết điều này không phải là Vissarion. Trong 1 bữa tiệc mừng thắng trận, con gái của người thủ lĩnh đã để lọt chuyện này ra.
“Cô biết không, Vissarion muốn lập ra 1 Vương quốc.”
“… 1 Vương quốc?”
“1 nơi để mọi người tránh cái rét giá lạnh, không phải chịu cảnh chết đói, không phải sợ cướp đường hay thú dữ, 1 nơi mọi người có thể được sống trong tươi cười. Vissarion muốn lập nên 1 Vương quốc như thế.”
Lập 1 Vương quốc.
1 giấc mơ viển vông đến nực cười. Ngay cả những người trong Ngọn Gió Bạc, vốn tin tưởng tuyệt đối vào Vissarion, vốn không đời nào trái lệnh của ông, cũng không hề nghiêm túc tin vào chuyện đó. Họ coi rằng đó chỉ là 1 chuyện đùa mà thôi.
Chính xác hơn, chỉ có duy nhất 1 người tin vào giấc mơ của ông. Đó là Elen.
Cô bé không ngần ngại tuyên bố rằng mình sẽ giúp Vissarion hoàn thành tâm nguyện của ông. Vì thế, cô mới luyện đánh kiếm cũng như học đọc và viết.
Phản ứng của Figneria cũng không khác gì hầu hết những thành viên của Ngọn Gió Bạc khi mới nghe câu chuyện đó lần đầu. Cô thực sự không nói được nổi lời nào.
“Kể cả là giấc mơ, sao ông không nghĩ ra cái gì thực tế hơn chút chứ?”
“Tôi muốn biến điều đó thành sự thật.”
Figneria không thể nào cười nổi trước lời đáp của Vissarion. Lý do là vì, dù cho người thủ lĩnh của toán lính đánh thuê đang mỉm cười, ánh mắt của ông lại lặng lẽ ngập tràn đầy những quyết tâm.
Sau đó, Figneria đành phải tiếp chuyện với Vissarion về việc đó thêm đôi ba bận nữa. Đó là bởi trừ 2 người ra: Elen và Lim, cô là người duy nhất chịu nghe giấc mơ của ông ta.
Thường thì, Figneria không hề hay biết gì về chuyện này. Cô chỉ biết lắng nghe, đôi lúc hỏi những gì mình quan tân tới mà thôi. Dù là vậy, Vissarion dường như cũng vui vẻ hơn khi có được 1 người lắng nghe quý giá như vậy.
Cơ mà, giấc mơ của Vissarion không bao giờ trở thành hiện thực.
Chính Figneria đã tước đoạt đi giấc mơ đó, cùng với tính mạng của ông.
Ở 1 trận chiến, cô và “Ngọn Gió Bạc” lại ở 2 đầu chiến tuyến. Trong trận đánh đó, Figneria đã 1 đấu 1 với Vissarion, để rồi giết chết ông ta.
Đối với 1 toán lính đánh thuê, phần lớn mọi thứ đều đổ dồn lên tài chỉ huy của thủ lĩnh. Ngọn Gió Bạc cũng không phải là 1 ngoại lệ. Sau khi cuộc chiến kết thúc, 1 số lính đánh thuê trong đó bỏ đi cùng ngày hôm đấy. Ngay cả phụ nữ, dù gần gũi với Ngọn Gió Bạc, cũng rời đi; 1 số lại nói rằng muốn quay về quê hương mình, để rồi cũng 1 đi không trở lại.
Như tuyết tan, toán lính đánh thuê lặng lẽ tan biến.
Đó là câu truyện khi Figneria được 20 tuổi, và Elen đã 13 tuổi.