Mở đầu.
Trăng treo vắt vẻo giữa bầu trời đêm đông quang đãng, tựa như một chiếc đĩa bạc với đường rìa mờ ảo, chiếu xuống mặt đất những tia sáng đầy êm dịu.
Đúng lúc đó, chợt có 3 bóng đen, né tránh ánh trăng, lẩn khuất giữa màn đêm tăm tối. Hình bóng của chúng hòa vào trong bóng tôi, không chỉ là vì giờ đã là giữa đêm, mà còn là bởi chúng hiện đang mặc đồ đen trên người. Thâm chí, ngay cả mặt chúng cũng được che đi bởi 1 mảnh vải đen, chỉ chừa ra vài lỗ hổng cho mắt và mũi.
Đám người đó đang ẩn nấp ngay chính Cung điện hoàng gia của Vương quốc Brune. Chính xác hơn là ở khu vườn nằm trên sân của Hoàng cung. Náu mình giữa những tượng và hoa lộng lẫy, 3 bóng đen đang chăm chú theo dõi tình hình ở trong hành lang.
1 viên quan đang rảo bước trên hành lang, tay dụi mắt ra chiều ngái ngủ. 3 kẻ kia biết rằng viên quan này đêm nào cũng làm việc tới khuya. Chúng đang chờ đợi cho ông ta rời đi.
Nháy mắt ra hiệu với nhau 1 cái, 3 kẻ kia lặng lẽ rời khỏi khu vườn, nhắm tới hành lang.
Dọc theo hành lang, cứ 1 đoạn là lại có đuốc lửa, kèm theo đó là lính gác. Lúc thì nép người xuống đất, lúc thì nấp sau cột nhà, 3 kẻ kia cẩn trọng lần theo hành lang.
Đích đến của chúng là phòng ngủ của công chúa. Nói cách khác, phòng ngủ của người đang trị vì Vương quốc này, Regin Ester Loire Bastien do Charles.
Tầm 20 ngày trước, những kẻ này đều đã chót lọt thâm nhập được vào Hoàng cung dưới lốt hoặc là người hầu của 1 quý tộc nào đó, là hầu giá, thậm chí cả lính mới nữa. Và, chúng đã nghiên cứu kỹ càng đường tới phòng ngủ của công chúa cũng như vị trí của lính gác.
Tất cả là để ám sát Regin.
Một hồi lâu sau đó, 3 kẻ sát thủ cũng tới gần được phòng ngủ của công chúa.
1 hiệp sĩ đang đứng canh ở ngay trước cửa phòng. Anh ta bận trên người 1 bộ áo giáp từ đầu tới chân, tay cầm 1 thanh kiếm. Lưỡi gươm xám xịt lóe lên lấp lánh, phản chiếu lại ánh lửa của ngọn đuốc. Không như những binh lính mà chúng lẻn qua được, người hiệp sĩ này trông như thể không có 1 chút sơ hở nào hết.
1 tên thích khách rút ra 1 thứ gì đó tựa như 1 cái gậy nhỏ. Hắn bỏ tấm vải bịt nửa dưới mặt mình ra, đưa cái gậy kia lên miệng. 1 tên khác cúi thấp người xuống, lầm lũi tiến về phía người hiệp sĩ.
Dường như cảm thấy có động tĩnh gì đó, viên hiệp sĩ quay ra nhìn về phía hắn ta. Anh ta nhấc tấm giáp che mặt lên, mắt chằm chằm nhìn vào trong đêm tối.
Đúng lúc đó, tên xác thủ đang kề cái gậy kia lên miệng thổi nhẹ 1 hơi.
Ngay lập tức, người hiệp sĩ mở choàng mắt ra, thốt lên 1 tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Tên sát thủ đã dung 1 mũi phi tiêu tẩm độc. Mũi phi tiêu như 1 cái định cắm phập vào má viên hiệp sĩ, khiến cho cả người anh ta tê cứng lại.
Dù loạng choạng chực ngã, người hiệp sĩ vẫn dồn sức xuống 2 chân, gắng gượng đứng vững. Thế nhưng, đó lại chính là điều mà đám sát thủ muốn. Nếu mà ngã, thể nào áo giáp của anh ta sẽ vang lên ầm ĩ ngay.
Tên thích khách đang tiến tới gần người hiệp sĩ kia liền xông lên, tay rút 1 con dao đã giấu sẵn từ trước. Không còn đủ sức để nhấc nổi kiếm nên, viên hiệp sĩ chỉ còn biết trừng mắt nhìn hắn ta.
Tên sát thủ kia liền đâm con dao với lưỡi
trông không khác gì 1 cái kim dày vào 1 kẽ hở trên bộ giáp. Lưỡi dao cắm sâu vào ngực của anh ta. Hắn đưa tay còn lại của mình ra bịt miệng viên hiệp sĩ, không để cho anh ta hét lên.
Tên còn lại lao ra, cướp lấy thanh kiếm trong tay người hiệp sĩ. Hầu như cùng 1 lúc, cả người của anh ta không còn chút sức lực gì nữa.
2 sát thủ đỡ lấy xác của người hiệp sĩ, cẩn thận đặt xuống dưới đất. Sau đó, tên cầm phi tiêu mới bước ra. 3 kẻ nhìn nhau 1 cái, để rồi 1 tên chạm nhẹ vào cửa. Hắn ra hiệu cho 2 kẻ còn lại rằng cửa khóa.
1 tên trong số chúng rút 1 sợi dây cong queo kỳ lạ từ trong người mình ra. Hắn đút sợi dây vào lỗ khóa. Chưa đầy 5 giâ, khóa đã vang lên đánh “cách” 1 tiếng nho nhỏ.
3 tên bèn rút rao ra. Cửa vừa mở ra 1 cái, chúng đã đồng loạt lao vào.
Đúng lúc đấy, 1 tiếng xé gió đáp trả lại những kẻ ám sát. 1 trong 3 tên bị thổi văng đi mà ngã sõng soài. Cả đầu lẫn ngực hắn đều lênh láng đầy những máu. 1 mũi tên dùng cho nỏ đang cắm sâu vào hắn.
2 tên còn lại nhận ra chúng đã bị rơi vào bẫy.
Trong bóng tối, 3 người đang đứng cạnh 1 chiếc giường có màn che.
Tất cả bọn họ đều mặc áo giáp, tay cầm nỏ. Ngực của bộ áo giáp có khắc biểu tượng của Hội Hiệp sĩ Calvados.
“Đám lưu manh dám lẻn vào phòng ngủ của Điện hạ Công chúa kia! Chúng bay đừng mơ chạy thoát nổi!”
1 vị hiệp sĩ dõng dạc thét lên. Vẫn còn đương tuổi tráng kiện, với 1 bộ râu rậm rạp dưới mũi cũng như trên đôi gò má, người đó có tên là Auguste. 2 người kia là thuộc hạ của ông ta.
Ngay sau khi Auguste lên tiếng, 2 hiệp sĩ còn lại thản nhiên ném chiếc nỏ vừa bắn xong sang 1 bên. Họ nhặt kiếm và khiên đặt ở dưới đất lên. 3 người đã phục sẵn ở đây từ 4 tiếng trước. Đôi mắt đã quen với bóng tối của họ nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của đám sát thủ.
Phe thích khách quyết định chậm hơn 1 chút so với bên hiệp sĩ. Cúi thấp người xuống, chúng thẳng tay cắt cổ tên đồng bọn bị trúng tên. Máu tươi phóng thẳng ra trong bóng tối, vạch ra 1 đường cong đỏ thẫm méo mó trên không trung. Chúng làm vậy hòng giết người diệt khẩu.
1 trong 2 tên còn lại tiến về 3 hiệp sĩ, trong khi tên kia lại lao ra chiếc giường có màn che. Chúng biết rằng kể cả có bỏ chạy đi nữa, chúng cũng không thể nào thoát được. Chúng cần phải có 1 con tin.
Auguste, 1 tay cầm kiếm, 1 tay cầm khiên, xông ra trước mặt tên sát thủ đang lao về chiếc giường. Gã thích khách nhắm chân Auguste mà chém trong khi lộn 1 vòng dưới đất. Thế nhưng, Auguste kịp vung lá chắn ra nhanh hơn hắn 1 nhịp. 1 tiếng va đập ầm ĩ vang lên, tên sát thủ đã bị đánh bật ra.
Cố nén đau lại, hắn nhổm người lên. Nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Auguste, hắn rút 1 cái ống nhỏ ra, đặt lên miệng mà thổi 1 mũi phi tiêu. Thế nhưng, Auguste nhanh chóng giơ khiên lên che lấy mặt mình. Mũi phi tiêu đập vào lá chắn mà rơi xuống đất.
Không phải là Auguste phát hiện ra việc tên sát thủ có ống thổi tiêu. Chỉ là ông ta cảnh giác việc đối phương có ám khí mà thôi. Đối với những kẻ có đủ sức để lẻn được vào phòng ngủ của công chúa như vậy, ông ta không thể nào coi nhẹ chúng được.
Tay sát thủ đứng dậy, tay phải hắn nắm chặt lấy con dao, tay trái cầm ống thổi tiêu. Hắn lao ra đối mặt với Auguste. Hắn không còn con đường nào khác ngoài vượt qua được Auguste và bắt lấy Regin.
10 ngày trước đây, Hội Hiệp sĩ Calvados được chỉ định làm cận vệ của Regin. Lúc đó, Auguste cùng 30 thuộc hạ đã tới kinh thành để báo cáo lại tình hình miền Tây Bắc. Và, ông ta được Tể tướng Pierre Badouin yêu cầu tới gặp mặt.
Auguste ngẩn ngơ trước mệnh lệnh bảo vệ Công chúa. Đáng nhẽ ra là trong cung cũng có binh lính nằm trực tiếp dưới quyền của Regin. Tại sao Badouin lại không dùng tới họ? Câu trả lời của viên Tể tướng già cho câu hỏi đó lại hết sức rõ ràng.
“Tôi sẽ để cho họ lo liệu chuyện đó khi Điện hạ còn thức. Lúc nào Công chúa đi ngủ, việc đó sẽ chuyển sang tay các ngài. Thêm vào đó, chỉ có ít người được biết về chuyện này thôi.”
Auguste hiểu ý nghĩa phần cuối của lời Tể tướng là sao. Điều đó đồng nghĩa với việc mục tiêu của Badouin là để vờ là bề ngoài, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Giả như công khai bổ sung thêm lính gác cho Regin cũng như thay đổi thời gian đứng gác, có lẽ ông ta đã lường trước được việc những kẻ đang nhắm tới tính mạng của Công chúa sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Auguste hoàn toàn đồng tình với lời đề nghị này. Một mặt, ông cùng 30 hiệp sĩ giả vờ rời ngay khỏi kinh thành vào ngày hôm đó, mặt khác, họ ẩn náu trong 1 căn phòng của Hoàng cung để tránh những con mắt dòm ngó từ bên ngoài.
Auguste đặt xác của thuộc hạ mìn xuống đất, tay vuốt mắt người đó. Sau đó, ông cay đắng quay sang nhìn xác của tên sát thủ. Hắn đã là 1 đối thủ đáng gờm, đủ để khiến cho ông không thể nào bắt sống hắn được.
“Chúng ta đã không thể nào bắt chúng khai ra xem ai đã thuê chúng…”
Không lâu sau đó, gần chục hiệp sĩ xuất hiện trong căn phòng ngủ. Họ đã vội vã chạy tới ngay sau khi nghe thấy tiếng thét của Auguste. Trước cảnh 5 cái xác nằm la liệt cả trong lẫn ngoài phòng, tất cả chỉ biết há hốc miệng ra. Auguste nhỏ nhẹ nói.
“Điện hạ vẫn an toàn. Chúng ta đã giết hết tất cả những kẻ lẻn vào phòng ngủ. Thế nhưng, không ai biết được rằng liệu đây có phải là tất cả không. Bảo với những người khác như vậy, đồng thời cắt cử người kiểm tra xung quanh Hoàng cung ngay.”
“Rõ, thưa ngài.”
Nhóm hiệp sĩ chia ra làm nhiều nhóm, 1 vài người trong họ đi ra ngoài thông báo, số còn lại mang xác của đồng đội họ lẫn của đám sát thủ ra khỏi phòng.
Cùng lúc đấy, từ đằng sau tấm màn, nữ Công chúa gọi Auguste lại.
“--- Auguste. Cho ta biết tình hình hiện tại.”
Auguste giật mình quay sang nhìn về chiếc giường. Ông cúi đầu chào Regin. Dưới ánh đuốc, hình bóng của nữ Công chúa hiện lên mờ ảo từ phía bên kia tấm màn.
Dù giọng cô đầy căng thẳng, cô gái vẫn giữ được bình tĩnh mà không hề tỏ ra 1 chút gì sợ hãi, kể cả là vừa có 1 vụ chém giết ghê rợn ở ngay bên kia tấm màn mỏng dính này.
Trong lòng hết sức kính phục trước cách xử sự của Regin, Auguste một lần nữa lại thuật lại mọi chuyện, dù lần này là cho nữ Công chúa.
“Thứ lỗi cho thần đã để phòng ngủ của Điện hạ nồng nặc mùi máu thế này.”
“Không sao đâu. Cho ta biết tên của 2 người hiệp sĩ đã qua đời là gì?”
Tuy hơi bối rối trước câu hỏi của cô gái, Auguste nói tên 2 người đó ra.
Regin liền cầu nguyện tới thần thánh cho linh hồn 2 hiệp sĩ được yên nghỉ.
“Ta sẽ không quên sự dũng cảm của 2 người bọn họ. Liệu ngươi có thể truyền lại lời ta cho thân nhân 2 người đó được không?”
“Thần sẽ truyền đạt lại không sót 1 từ nào.”
Auguste bỏ mũ giáp xuống và kính cẩn cúi thấp đầu.
“Nhân tiện, ngài có muốn đổi phòng ngủ không? Kể cả là có dọn sạch ngay đi nữa, mùi máu vẫn sẽ còn vương lại trong phòng này 1 thời gian.”
“Miễn là không cản trở gì tới việc hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi thì không cần thiết đâu.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Đương nhiên căn phòng ngủ này là nơi lý tưởng nhất để bảo vệ Regin. 1 niềm vui sướng bất chợt thổi bùng lên trong trái tim của vị hiệp sĩ đương tuổi tráng kiện.
--- Điện hạ quả là bình tĩnh đến đáng khâm phục. Rồi lại còn việc cầu nguyện cho thuộc hạ mình nữa…
Khi Regin mới lên cai quản Brune, nối ngôi Vua Faron, thành thực mà nói, Auguste đã cảm thấy rất lo âu.
Nguyên do là bởi nữ Công chúa trẻ tuổi này chưa hề có công trạng gì rõ ràng, Vẻ ngoài mỏng manh, ôn hậu cũng như phong thái điềm đạm của Regin lại càng khiến cô càng giống như 1 người trị vì không đáng tin cậy.
Thế nhưng, tất cả những điều đó đều là ấn tượng sai lầm. Cô gái vừa có cả sự hiền hòa, nhưng cũng không hề kém phần mạnh mẽ.
Sau khi dọn dẹp xong vũng máu trong phòng, các hiệp sĩ liền quay về vị trí của mình. Auguste cho những thuộc hạ sống sót nghỉ ngơi, cũng như tự mình chọn ra 2 hiệp sĩ trong số những người đang chờ lệnh.
--- Chắc là tới cuối đêm nay cũng sẽ không có 1 vụ tấn công nào nữa, cơ mà…
Ông không thể nào đảm bảo chắc chắn việc đó được. Vì Regin, ông cũng phải chuẩn bị.
“Ngài thấy thứ này thế nào?”
1 hiệp sĩ hạ giọng xuống nói trong khi nạp 1 mũi tên vào chiếc nỏ vừa mới nhặt lên. Auguste cũng nhỏ nhẹ đáp lại để không đánh động Công chúa đang ngủ ở đằng sau tấm màn.
“Mạnh khủng khiếp. Hơi tốn thời gian 1 chút, nhưng cũng rất đáng.”
“Cơ mà, đây cũng là 1 loại nỏ, phải không? Tôi không cho là chúng ta lại phải cần tới thứ này.”
Ở Vương quốc Brune, cung là 1 thứ luôn bị người ta coi thường.
Vũ khí này bị coi là thứ chỉ có thợ săn, nông dân, những kẻ hèn nhát và những người không biết cầm kiếm hay múa thương ra hồn dùng, và, đương nhiên cũng không có chuyện được đánh giá cao. Ngay cả trong Hội Hiệp sĩ Calvados của Auguste cũng vậy, quan điểm đó vẫn không hề thay đổi.
Thế nhưng, bản thân Auguste lại không hề có quan điểm hạn hẹp như vậy về cung.
Dù 1 phần là do ông xuất thân từ nông dân, nguyên do là vì ở Alsace, nơi Auguste sinh ra và lớn lên, không có nhiều người kỳ thị cung. Trái lại, lãnh chúa của họ, Tigrevurmud Vorn, hay còn được biết đến với cái tên Tigre, lại còn là 1 cung thủ tài ba, ngay cả Vương quốc khác cũng phải trầm trồ thán phục.
Khi được Badouin chọn làm cận vệ của Công chúa, Auguste đã đặt ra 1 điều kiện, rằng ông muốn được phát nỏ cho thuộc hạ mình. Thế nhưng ông muốn để việc này được diễn ra theo lệnh của viên Tể tướng.
“Kể cả là chúng tôi có chấp nhận làm cận vệ của Điện hạ Công chúa đi chăng nữa, đối phương sẽ không phải là loại người sẵn sàng đối đầu với chúng ta công bằng đâu. Trên hết, nếu là vì sự an nguy của Điện hạ, danh dự của Hiệp sĩ chúng tôi rốt cuộc cũng chỉ là thứ vứt đi mà thôi.”
Với lý lẽ đó, Auguste cũng nhận được sự đồng tình từ Badouin.
Có 1 vài lý do tại sao ông ta lại nghĩ tới việc dùng nỏ.
Sau trận giao tranh với quân Muozinel cũng như cuộc nội chiến, Hội Hiệp sĩ Calvados đã hao hụt mất tới 20% quân số. Dù được Vương quốc ban thưởng, họ cũng không thể nào bổ sung được thêm lại ngay. Phải mất kha khá thời gian để có thể huấn luyện từ 1 tân binh trở thành 1 Hiệp sĩ thực sự. Điều này hết sức cần thiết để phát triển sức mạnh quân sự của họ.
Thêm vào đó, so với cung, nỏ không cần phải huấn luyện kỹ càng như cung. Cực đoan mà nói, miễn rằng chỉ cần biết cách kéo dây, lắp tên và bóp cò là quá đủ.
Chưa hết, Auguste cũng nhắm tới việc một khi làm quen được với cung, có thể người ta sẽ có cái nhìn đúng đắn hơn về tài bắn cung của Tigre.
Đó là bởi dù thực tế, ngay cả trong những người kính phục Tigre vì là người anh hùng chấm dứt cuộc nội chiến, vẫn có 1 số tỏ ra dùng dằng khi nhắc tới tài bắn cung của anh.
“Dù vậy, tại sao lại có kẻ nhắm tới Điện hạ vào thời điểm này chứ?”
“Chính vì thời điểm này mà chúng mới nhắm tới, phải không nào?”
Để chuẩn bị cho lễ hội Halo – lễ mừng năm nói trong vài ngày nữa, rất đông người đã lũ lượt kéo về Kinh thành Nice. Trong số họ có đủ mọi loại người, dù là các lãnh chúa, những quý tộc từ nước ngoài, gánh hát rong, xiếc dạo, mục sư, hiệp sĩ lang thang… Thực tế, với ngày lễ hội ngày càng tới gần, con số này vẫn còn đang tiếp tục tăng.
Nếu như có chuyện gì xảy ra với Regin trong cục diện như vậy, Brune có lẽ sẽ chìm vào trong hỗn loạn. Mọi tin đồn thực giả sẽ đan xen vào nhau mà lan truyền đi khắp mọi miền của Vương quốc. Không nghi ngờ gì nữa, ngay cả những người không ở kinh đô cũng sẽ phải bàng hoàng.
Nạp tên và đặt kiếm xuống đất xong, Auguste và mọi người liền tắt đèn đi.
Họ không hề mảy may biết rằng vẫn còn có kẻ lẻn được vào cung điện trong đêm hôm đó bên cạnh 3 tên sát thủ kia.
Vào lúc đó, trong khi 1 số lượng lớn binh lính còn đang nhốn nháo sục sạo khắp Hoàng cung, 4 bóng đen đang đi dọc theo đồi núi Luberon, lần theo lối đi tới đường phố.
Cả 4 kẻ đó đều đã tẩu thoát thành công sau khi đột nhập vào Hoàng cung cũng như đạt được mục đích của mình. Tất cả đều mặc đồ đen từ đầu tới chân, chỉ chừa lại có vài lỗ nhỏ ở mắt, mũi và mồm.
2 kẻ dẫn đầu làm nhiệm vụ cảnh giới, 2 tên còn lại vác theo 1 thứ gì đó bọc trong vải đen. Thứ đó trông giống như một cây gậy, vừa to vừa nặng tới độ phải 2 người mới có thể mang đi được.
Đúng như kế hoạch, đám người đi vào 1 căn nhà cũ kỹ trong khi hòa mình vào đêm đen. Bên trong căn nhà cũng tối đen thui,thế nhưng có người ở trong đó.
“---- Làm tốt lắm.”
1 giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ trong bóng tối, kèm theo đó là 1 ngọn lửa được thắp lên theo. Xem ra, chính chủ nhân của giọng nói kia đã thắp lên ngọn lửa đó. Những kẻ mới vào không nói năng câu gì, chỉ lầm lũi tiến vào và đặt thứ chúng đang mang theo lên trên sàn nhà.
Dưới ánh lửa bập bùng, chủ nhân của giọng nói kia cũng xuất hiện. Đó là 1 người còn khá trẻ tuổi, với tóc bạc ngang vai. Trong tay của con người với những đường nét gọn gàng đủ để khiến cho người khác cảm thấy đầy đĩnh đạc đó là 1 chiếc đèn.
Tên của hắn ta là Charon Anquetil Greast. Từng là 1 hầu tước của Brune, cũng như nổi danh là cận vệ trung thành của Công tước Ganelon, chính con người này đã lên kế hoạch cũng như đứng đầu kế hoạch này.
Bước tới gần tấm vải bọc màu đen, Greast quỳ 1 chân xuống đất, đặt chiếc đèn trên tay sang 1 bên. Y đặt tay lên tấm vải, cẩn thận gỡ nó ra.
Bên trong đó là 1 thanh trường kiếm lớn nằm gọn trong bao.
“Durandal”, thanh bảo kiếm của Vương quốc Brune. Hắc hiệp sĩ Roland đã từng cầm cầm thanh kiếm này trước đây, thế nhưng, sau khi anh ta qua đời, Durandal lại được đặt ngay bên cạnh ngai vàng trong Hoàng cung.
--- Ra là vậy. Đây chính là…
Greast không khỏi phải nín thở. Dù đã có vài lần được tận mắt chứng kiến thanh kiếm nổi danh này, thế nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy lay động gì. Ngay cả khi nhìn thấy Durandal trong tay Roland, hắn cũng không mảy may 1 chút cảm xúc.
Thế nhưng, phải tới khi được cầm thanh bảo kiếm lên trong tay mà nhìn, y mới thực sự choáng ngợp trước sức mạnh bí hiểm của Durandal.
“Nghe đồn Durandal có sức mạnh để diệt trừ tà ma. Xem ra điều đó có lẽ là sự thật.”
Thở dài 1 tiếng, Greast lại cất thanh bảo kiếm vào trong tấm vải đen. Không nói năng câu gì, đám người mặc đồ đen kia lại lặng lẽ bước sang căn phòng bên cạnh. Khi hừng đông lên, Greast dự định sẽ chuyển Durandal lên 1 chiếc xe ngựa mà hắn đã chuẩn bị sẵn, đồng thời rời kinh thành cùng đồng bọn.
--- Chúng sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện nhắm tới tính mạng Công chúa lại là chỉ là đòn dương đông kích tây mà thôi.
Mục tiêu của Greast chính là đoạt lấy Durandal. Đương nhiên, để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hắn còn chuẩn bị 1 con át chủ bài, đó chính là âm mưu ám sát Regin hòng câu kéo thời gian.
Dù Greast đúng là trung gian, nhưng chính những thương nhân tại 1 thành phố cảng ở bờ biển Nam xứ Brune mới là kẻ bỏ tiền ra thuê đám sát thủ này. Vốn dĩ đám thương nhan đó luôn đem lòng bất mãn đối với việc Regin lên nối ngôi, chúng đã luôn nung nấu ý định tìm cách gạt bỏ cô đi.
Để mất thanh bảo kiếm chắc chắn sẽ là 1 đòn đau đối với Regin.
“Bên cạnh đám thương nhân đó còn có cả Melisande nữa. Rồi thì Vương quốc Sachstein. Xem ra đây sẽ là 1 trò vui đây.”
Melisande là vợ góa của Công tước Thenardier. Cô ta là một thành viên thuộc Hoàng tộc cũng như là chị em họ với Regin.
Ôm lấy thanh bảo kiếm cuộn trong vải bằng cả 2 tay, đột nhiên Greast tự nói với bản than mình.
“Cơ mà, không biết Ngài Ganelon đang làm gì vậy? Nói rằng sẽ quay lại trước mùa xuân thật, cơ mà…”
Phải tới bình minh, người trong cung điện mới nhận ra rằng Durandal đã biến mất. Lý do mọi người phát hiện ra chuyện này muộn tới vậy là vì tất cả còn đang chú tâm vào việc bảo vệ Regin.
Dù biết rằng là đã quá trễ, Regin vẫn ra lệnh tìm kiếm thủ phạm đã ăn trộm thanh bảo kiếm. Thế nhưng, vì không muốn để lộ chuyện này ra ngoài, rõ rang là việc điều tra đã vướng vào không ít khó khăn.
Thêm vào đó, Công chúa cũng còn phải đối mắt với tình hình hiện tại nữa.
Duradal vốn luôn xuất hiện ở phía sau ngai vàng. Chỉ cần biến mất như thế này là ai cũng sẽ dò hỏi ngay. Sớm muộn gì người ta sẽ chuyển từ thắc mắc dần sang nghi ngờ.
Vẫn còn 1 số lượng người rất lớn trong Vương quốc Brune tỏ ra thù địch với Regin. Không nghi ngờ gì nữa, sẽ có người tìm cách dồn ép cô vào thế bí.
Chỉ cần đi sai 1 li thôi là quyền lực của Regin sẽ lung lay tới tận gốc.
“Chỉ còn 1 cách…”
Regin, trong khi đang bàn bạc với Badouin tại phòng làm việc, rít lên, tựa như là muốn bật máu. Đôi vai cô rung lên bần bật trong giận dữ và nhục nhã. Trong tim mình, cô thầm gọi tên của Tigre. Cái tên của chàng trai trẻ tóc đỏ thẫm luôn giúp cho cô cam đảm hơn.
“Chúng ta sẽ làm 1 thanh Durandal giả.”
Đôi mắt xanh của nữ Công chúa sáng bừng lên đầy những lo toan, nhưng cũng không kém phần quyết tâm.