------------------------------------------------------------------------
Chương 1. Quá khứ và số phận.
Vương quốc Zhcted có tất cả 7 công quốc.
Trong số đó có Olmutz nằm ở miền Nam Zhcted.
Cho dù được biết đến với cái tên “Vương quốc của tuyết và rừng” bởi một mùa đông dài hơn so với những Vương quốc khác, miền Nam của Zhcted có rất nhiều vùng với khí hậu ấm áp. Thế nhưng, Olmutz với địa hình nhiều đồi núi lại là một ngoại lệ. Những cơn gió lạnh giá từ trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng tại đó đủ khiến cho cả những con thú phải co ro lại trong bộ lông của mình.
Lãnh chúa cai quản Olmutz có tên là Ludmira Lurie. Năm nay đã được 17 tuổi, cô ta là một trong những Vanadis kiêu hãnh của Vương quốc Zhcted. Dù thường được biết đến với biệt danh Michelia [Hộ Liên Tuyết Cơ ], thế nhưng những người thân thiết vẫn gọi cô là Mira.
Vào một ngày mùa đông, khi mà cái lạnh buốt giá vẫn còn đang tiếp tục hoành hành, một sứ giả của Leitmeritz đã xin được diện kiến cô.
“Thời tiết này đi lại cũng khó khăn nhỉ?”
Trước người sứ giả gấp đôi tuổi mình, Mira nói lời cảm ơn và mời ông ta ngồi.
Ở giữa căn phòng khách có một lò sưởi bằng gạch to lớn, lúc này đây đang cháy rừng rực sưởi ấm cho cả căn phòng. Một tấm thảm len thượng hạng được trải trên sàn phòng. Treo trên tường là một bức hoạ sống động mô tả cảnh gặt hái vào giữa mùa thu.
Với mái tóc xanh cắt ngang vai, Mira hiện đang mặc một bộ đồ bằng lụa trên cơ thể nhỏ nhắn của mình. Dù không kém phần đáng yêu, thế nhưng, cùng với nét mặt của cô gái, trông cô ta vẫn hết phần đĩnh đạc. Bên cạnh cô là Lavias [Hộ Liên], Long khí của cô.
Cúi đầu cảm ơn xong, viên sứ giả mới ngồi xuống sau khi cẩn thận đặt chiếc túi đang cầm tay xuống sàn nhà.
Căn phòng lúc này không được sáng sủa cho lắm. Nguyên do là bởi ngoài ngọn nến trên bàn và ánh lửa từ lò sưởi ra, trong phòng không còn một nguồn sáng nào khác. Cửa sổ lúc này đều được đóng chặt, kéo rèm kín mít để giữ ấm cho bên trong. Chưa kể, vì ngày cũng đã sắp qua, cho dù có ngó ra cửa sổ cũng khó mà nhìn thấy cái gì khác được.
Bưng chiếc ấm nước sôi trên bàn lên, Mira bắt đầu pha trà đen cho hai người uống. Đương nhiên một là để dành cho viên sứ giả.
Đáng nhẽ ra đây là công việc của người hầu, thế nhưng nếu thấy cần thiết, cô sẵn sàng tự mình pha trà ngay.
Một chiếc chén sứ bốc hơi nghi ngút được đặt nhẹ nhàng trước mặt viên sứ giả. Nằm cạnh đó là một đĩa nhỏ đựng mứt dâu.
“Xin chân thành cảm ơn ngài.”
Vừa lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt, phần do căn phòng ấm áp, phần do căng thẳng, viên sứ giả nói lời cảm ơn và đưa chén lên. Sau khi làm một ngụm trà, ông ta cho một chút mứt vào và khuấy đều lên.
“Dù bận rộn như vậy mà ngài vẫn dành thời gian cho tôi. Xin cảm ơn ngài rất nhiều. Tiện cho phép tôi được hỏi điều này. Trên đường tới đây, tôi có nghe là quân Muozinel đang dàn quân ở biên giới phía Nam đã rút lui…”
“Đúng vậy. Thuộc hạ của ta đã xác nhận điều đó.”
Trong khi những làn hơi nước nóng hổi bốc lên từ tách trà mơn trớn cằm mình, Mira thốt lên với giọng điều có phần thất vọng.
“Chúng ở lại biên giới tận một tháng mà không hề có gây hấn với ai hết, kể cả là với ta hay là với các quý tộc khác. Báo lại như vậy cho Chủ nhân của ngươi.”
Chủ nhân. Nói cách khác chính là Vanadis Eleanora Viltaria xứ LeitMeritz. Viên sứ giả đặt chén trà xuống và rối rít nói lời cảm ơn.
Vừa chậm rãi thưởng thức tách trà của mình, Mira ngồi đợi chờ lời đáp của viên sứ giả. Không thể nào có chuyện một người cất công vượt qua những cơn gió cắt da cắt thịt tới tận đây chỉ để dò hỏi về tình hình quân Muozinel được. Thứ cô băn khoăn nhất là chiếc túi đang đặt dưới chân ông ta. Vì đã được kiểm tra từ trước nên xem ra trong đó không có thứ gì nguy hiểm.
Viên sứ giả đăm đăm nhìn Mira với vẻ mặt đầy nghiêm nghị, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.
“Tôi đến đây xin diện kiến Vanadis-sama vào ngày hôm nay cũng là vì chuyện của Bá tước Tigrevurmud Vorn vốn đang trú lại tại Leitmeritz chúng tôi.”
“Tigre…vurmud ư?”
Đôi mắt xanh biếc của Mira tràn đầy ngỡ ngàng. Thiếu chút nữa là cô đã thốt lên “Tigre” – biệt danh của anh, thế nhưng cô kịp sửa lại ngay sau đó. Đối với Tigre, cô vẫn luôn có cảm tình với anh, cho dù đó là từ một Vanadis hay một thiếu nữ đi nữa.
“Có chuyện gì xảy ra với ngài Bá tước ư?”
Mira hỏi lại, bề ngoài vẫn ra vẻ thật điềm tĩnh. Thế nhưng, đến cả vẻ mặt đó cũng dần dần tan vỡ sau khi cô nghe câu chuyện của người sứ giả. Mặc dù nhận thấy điều đó, thế nhưng viên sứ giả vẫn không dừng nói.
Vào tầm cuối mùa hè, Tigre được Quốc vương Victor của Zhcted yêu cầu đi tới Vương quốc Asavarre nằm ở phía Tây bên kia đại dương.
Vào lúc đó, tại Asvarre, 2 Hoàng tử và 1 Công chúa đang tranh giành nhau ngôi báu, và Zhcted đã quyết định chọn ủng hộ cho Hoàng tử Germaine. Tigre được cử làm sứ giả tới gặp vị Hoàng tử.
Tiếp đó, sau vô vàn biến cố, Germaine đã mất mạng; Tigre cùng với một viên Tướng trẻ mang tên Tallard Graham đã cùng hợp lực với nhau, và, thế là, Công chúa Guinevere là người chiến thắng. Guinevere muốn bắt tay với
Zhcted, và Tigre nhờ thế mà cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tuy nhiên, sau đấy, một chuyện không lành đã xảy ra.
Trong chuyến hành trình hồi hương, con thuyền chở Tigre đã bị một kẻ nào đó tấn công.
“Theo như những gì Vanadis Sophia Obertas-sama, lúc đó cũng đang ở cùng trên thuyền của ngài Bá tước, kể lại, xem ra là họ đã bị một con Badva [Hải Long] to lớn không kém con thuyền tấn công.”
Con Hải Long đã phá huỷ hoàn toàn con thuyền, khiến cho vô số người bị biển sâu tăm tối giữa đêm nuốt chửng.
Và, trong số đó xem ra có cả Tigre.
“Sophia-sama đã nói là họ đã nỗ lực tìm kiếm Bá tước Vorn, tuy nhiên vẫn không tài nào tìm ra được xác của ngài.”
“--- Ra vậy.”
Mira chỉ nói có vậy, cô gái đặt tách trà sứ trắng muốt của mình xuống bàn. Đôi bàn tay run run của cô vô tình khiến cho chiếc tách va xuống bàn mạnh hơn cô tưởng.
Lánh mắt đi khỏi nữ Vanadis tóc xanh, viên sứ giả cẩn trọng nâng chiếc túi ở dưới chân mình lên. Ông ta rút từ trong đó ra một gói được bọc bằng lụa và đặt lên bàn.
Sau khi tháo bỏ lớp vải bọc bên ngoài ra, trước mặt họ hiện lên vài chiếc chai bằng sứ. Mỗi chai lại có dáng vẻ cũng như màu nắp khác nhau. Vừa nhìn vào đó, viên sứ giả trịnh trọng nói tiếp.
“Xem ra Bá tước Vorn đã mua những thứ này từ Asvarre. Một món quà dành riêng cho Vanadis-sama.”
“Cho ta ư…?”
Mira nhấc một chiếc chai lên và mở nắp ra. Một mùi hương kỳ lạ đủ khiến cho con tim người ta phải trĩu lại mơn trớn cánh mũi của cô gái. Cô ngay lập tức nhận ra đó là thứ gì. Trà đen.
“Ta xin được chấp nhận món quà này.”
Mira mỉm cười, thế nhưng viên sứ giả vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm xuống bàn, không dám ngẩng mặt lên. Nữ Vanadis tóc xanh cũng không trách cứ gì ông ta. Cô quay sang một chủ đề khác.
“Tiện cũng nói, Bệ hạ có nói gì về việc của Bá tước Tigrevurmud không?”
“Không, điều này thì tôi không được biết.”
--- Không rõ Đức vua định tính làm gì đây.
Mira cảm thấy trong lòng đầy rối bời. Một chuyện như vậy không thể nào che đậy mãi được. Cho dù đã suy yếu đi từ sau cuộc nội chiến, không đời nào Brune sẽ để yên được.
--- Chắc chắn sẽ phải có ai đó đứng ra chịu trách nhiệm. Không biết liệu Bệ hạ có định đổ hết lên đầu Eleonora không đây.
Sau đó, sau khi hỏi han và nghe viên sứ giả trả lời về cục diện của Zhcted hiện tại, Mira cho gọi viên tổng quản của mình vào. Cô ra lệnh cho ông ta đưa người sứ giả tới phòng nghỉ. Sau khi viên sứ giả đứng dậy và kính cẩn nói lời cảm tạ, ông ta liền rời khỏi phòng.
Còn lại một mình trong căn phòng, Mira nhìn chằm chằm vào hàng chai trước mặt. Cô cầm một chiếc lên mà ôm thật chặt vào lòng.
“Không thể nào có chuyện cậu chết được--- Cơ mà”
Một tiếng lẩm bẩm đầy giận dữ nhưng không kém phần đau buồn thoát ra từ đôi môi run rẩy của cô gái. Một khi cô bước ra khỏi căn phòng này, cô sẽ phải là Ludmira Lurie – Lãnh chúa xứ Olmutz. Vì thế, trong chút thời gian ngắn ngủi được ở một mình đó, cô muốn thổ lộ cho bằng hết mọi cảm xúc của mình ra.
“Đã tặng thì tự mình mà mang quà đến chứ. Đồ ngốc…”
Sau đó, Mira lại nghĩ tới nữ Vanadis ở xứ Leitmeritz xa xôi.
Eleanora Viltaria. Có lẽ cô ta cũng cảm thấy đau khổ không kém gì cô, có lẽ còn hơn cả thế nữa.
Chỉ có duy nhất tiếng củi nổ lép bép vang vọng trong căn phòng im ắng.
.
.
Trên bầu trời trắng xoá phủ đầy mây, từng bông tuyết lặng lẽ rơi lất phất xuống.
Tất cả nhanh chóng tan biến ngay khi vừa mới chạm đất. Binh lính bắt đầu thở dài đầy rầu rĩ. Tuyết rơi khiến cho từng cơn gió lại càng thêm phần giá buốt, thậm chí còn đóng băng cả hơi thở của họ. Chưa kể, hiện tại họ đang cắm trại ở ngoài trời.
Tất cả những gì họ có thể làm là trò chuyện dăm ba câu, xát hai tay vào nhau, và, cầu nguyện cho trời đừng có lạnh thêm nữa.
Thảo nguyên Radom nằm chếch về phía Nam một chút so với chính giữa của Vương quốc Zhcted.
Trên vùng đất chật hẹp đó, xấp xỉ 2.000 quân đang tụ tập tại đây.
Khoảng 1.000 quân trong số đứng dưới
trướng của nữ Vanadis Eleonora Viltaria xứ Leitmertiz, còn lại 1.000 quân là do nữ Vanadis Elizavetta Fomina xứ Lebus chỉ huy. Dưới lá cờ hiệu của Hai Công quốc cùng với ngọn quốc kỳ Hắc Long của Zhcted, đoàn quân đang lúi húi bắt tay vào việc cắm trại.
Vài ngày trước, Công tước Bydgauche Ilda, một trong những đại quý tộc của Vương quốc, đã xua quân hòng tấn công Bá tước Pardu Eugene.
Vâng mệnh của nhà vua, 2 nữ Vanadis cùng với binh lính của mình đã rời khỏi lãnh thổ của mình để ngăn chặn Ilda lại. Vào lúc này, hai bên đã hội quân tại Radom để trao đổi thông tin tình báo.
Thế nhưng, vào lúc này, 2 người lại đang gườm gườm nhìn nhau nảy nửa, hai đôi mắt hừng hực lửa giận. Cả 2 đều đã cầm sẵn Long khí của mình trong tay. Bầu không khí xung quanh tựa như muốn nghẹt lại. Trong khi đó, tuyết vẫn bay lất phất tựa như không hề đoái hoài tới cảnh tượng kia.
Eleanora, hay còn được những người quen biết gọi là Ellen. Không chỉ là một cô gái 17 tuổi xinh đẹp và đầy ấn tượng, cô còn là một chiến binh cừ khôi, một chỉ huy tài ba với biệt danh Silvfrau [Ngân Thiểm Phong Cơ] và Meltis [Kiếm Vũ Công Chúa].
Mặc một bộ chiến phục màu xanh da trời, tay lăm lăm thanh kiếm, đôi mắt đỏ rực của Ellen cháy bừng lên đầy thịnh nộ, tựa như muốn thổi bay bất cứ kẻ nào không may mắn lạc phải vào ảnh mắt của cô.
Là người đang đối đầu với Ellen, Elizavetta cũng là một người với vẻ đẹp đủ khiến cho ai chiêm ngưỡng cũng phải nín thở.
Tuy nhiên, thứ khiến cho người khác phải chú ý nhất lại không phải là mái tóc đỏ chói lọi, bộ váy màu tím trên thân thể nảy nở kia, mà cõ lẽ lại là đôi mắt hai màu của cô gái --- Laziris [Mắt Cầu Vồng].
Con mắt phải màu vàng bừng bừng chí khí, con mắt trái màu xanh ẩn chứa một cảm xúc rực cháy giống như hai viên đá Tourmaline, loé lên lấp lánh mà không kém phần cháy bỏng.
Trong tay Elizavetta là một ngọn roi đen tuyền. Cũng như thanh kiếm của Ellen, ngọn roi đen đó cũng là một Long khí với cái tên Valitsaif [Lôi Oa].
Định mệnh đã đưa đẩy 2 cô gái đối mặt nhau không biết bao nhiêu lần, và, có thể nói rằng quan hệ giữa hai bên luôn quay cuồng trong giông bão. Thế nhưng, họ không bao giờ vô cớ đối đầu nhau. Nguồn cơn của mọi việc đều bắt đầu từ chàng trai trẻ đang cưỡi ngựa bên cạnh Elizavetta.
Dáng vóc tầm thước, vẻ mặt giản dị nhưng đầy hào hiệp. Anh ta khoác trên người một chiếc áo lót lông thú, đeo 1 cây cung sau lưng kèm một bao tên bên hông.
Chàng trai trẻ đó tự xưng là Urz. Có lẽ đó cũng không phải là tên thật của anh. Nguyên do là bởi chàng trai đã đánh mất toàn bộ ký ức của mình.
Vào 1 tháng trước, Urz được tìm thấy đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trên một bãi biển nằm tại miền Tây của Zhcted. Anh được một vài người dân làng tình cờ đi ngang qua cứu giúp, tuy nhiên, sau khi hồi tỉnh anh không tài nào nhớ ra nổi bất cứ thứ gì về bản thân hết.
Cái tên Urz kia là những gì anh thốt ra sau không biết bao nhiêu lần người làng gặng hỏi, dù cho anh có nhớ hay không đi nữa.
Tiếp theo đó, sau một hồi đầy những thăng trầm. cuối cùng nhờ có Elizavetta đem lòng quý mếm mà anh trở thành một thuộc hạ của cô ta. Có thể nói từ khi được giữ lại làm hầu cận của cô gái, cuộc đời anh cũng không tới nỗi nào.
Urz cũng không hề cảm thấy khó chịu với người chủ nhân mới của mình.
--- Cho dù cũng có điều này điều kia, xem ra ngài ấy cũng không phải là người xấu.
Đó là những gì anh nghĩ, chưa kể tới việc anh vẫn còn nợ cô khi mà được cô ra tay cứu giúp, dù cho anh chỉ là một con người cầu bất cầu bơ tới vậy. Anh định sẽ hầu hạ cô cho tới khi nào lấy lại được trí nhớ.
Thế nhưng, lúc này đây, Ellen đang gọi Urz bằng một cái tên hoàn toàn khác.
“Tigrevurmud Vorn. Đó là tên thật của cậu.” Cô nói.
Ngay cả người hiệp sĩ trọc đầu điển trai mặt đỏ gay đang lên tiếng không kém phần quyết liệt so với chủ nhân của mình cũng một mực gọi anh là “Ngài Tigrevurmud.”
Trong khi Urz vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, Elizavetta đã chen vào ngay, như thể không còn có thể chịu thêm bất cứ giây phút nào nữa. Cô ta hét lên rằng Urz là thuộc hạ của cô, rằng cô không hề biết bất cứ ai mang tên Tigrevurmud Vorn hết.
Và, tất cả những điều đó cuối cùng cũng dẫn tới cục diện như hiện tại.
Ellen và Elizavetta, không thèm thủ thế trước, mắt gườm gườm dán chặt vào nhau. Một cơn gió cuồn cuộn bao quanh thanh kiếm của Ellen, trong khi ngọn roi đen của Ellen cũng không hề kém cạnh với những tia lửa điện bắn ra tứ phía.
Tựa như theo sau đó sẽ là một cuộc đụng độ không thể tránh khỏi được. Cả 2 nữ Vanadis cùng điều hoà lại nhịp thở, ước lượng khoảng cách giữa hai bên, cố gắng tìm ra sơ hở của đối phương hòng ra đòn đầu tiên.
Thế nhưng, có một người thậm chí còn hành động nhanh hơn cả hai cô gái. Người đó không ai khác ngoài chính Urz ra. Bằng một cử động đầy tự nhiên, chàng trai trẻ lao ra chen vào giữa 2 cô gái.
“Tigre…”
Khuôn mặt của nữ Vanadis tóc màu bạch kim, đang đầy căng thẳng, chợt hơi thả lỏng ra một chút. Ở phía bên kia, nữ Vanadis tóc đỏ định lên giọng quát tháo, thế nhưng cô không tài nào thốt nổi được bất cứ thứ gì. Điều duy nhất cô ta có thể làm là nắm chặt vào cán cây roi đen của mình.
Ngẩng mặt lên nhìn Ellen, Urz điềm tĩnh lên tiếng bằng một giọng đầy lạnh lùng.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không hề nhớ ra nổi ngài là ai.”
Những bông tuyết đang nhảy múa trên không trung bỗng dưng như thể đều đông cứng lại.
Ellen mở tròn xoe mắt ra, miệng không thốt nổi được lời nào, đến cả một ngón tay cũng không cựa quậy nổi. Ngay cả vị hiệp sĩ đầu trọc cũng bất ngờ tới nỗi nín thinh lại. Trước mặt hai người, chàng trai trẻ cúi thấp đầu xuống.
“Thế nhưng, xin ngài đừng có bắt nạt chủ nhân tôi nữa.”
Ngẩng đầu lên, Urz ngoái cổ về phía con ngựa của mình mà quay lại với Elizavetta.
Một bầu không khí lặng thinh phủ xuống mọi người có mặt tại đó. Ngoại trừ mình Urz ra, ba người còn lại đều tái mét mặt lại, kể cả là Elizavetta, chủ nhân của anh đi nữa.
Phải mất gần tới cả chục giây nữ Vanadis tóc bạch kim mới điềm tĩnh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kia.
“--- Elizavetta, thứ lỗi cho tôi.”
Tra lại kiếm vào vỏ, Ellen bước xuống con ngựa của mình. Cô lại gần nữ Vanadis tóc đỏ và cúi thấp đầu xuống, không kém Urz ban nãy là mấy.
“Xem ra là tôi đã nhầm. Mong cô thứ lỗi cho hành động thất lễ ban nãy của tôi.”
Vừa nói, Ellen nắm chặt tay lại, giọng cô run run lên. Bao nhiêu cảm xúc trong cô tựa như chỉ chực chờ vỡ oà ra, thế nhưng cô gái chỉ biết nén lại trong tim mình.
Elizavetta chỉ lặng im quan sát mái đầu màu bạch kim. Không phải là cô ta đang trù tính điều gì hết, đơn giản chỉ là cô cũng không biết phải nói lại ra sao. Những gì Urz và Ellen vừa làm đều nằm ngoài dự liệu của cô hết.
“… Eleanora, cô hiểu như vậy là được rồi.”
Thả lỏng tay ra khỏi cán cây roi, Elizavetta thở dài một tiếng và nói. Cho dù trời rét căm căm, tuyết rơi khắp nơi như vậy mà trán cô gái vẫn nhễ nhại mồ hôi.
Giống như Ellen, Elizavetta cũng cuốn ngọn roi đen của mình lại mà treo bên hông, tỏ rõ ra rằng cô cũng không có ý định đối đầu.
“Tôi cũng không muốn phải gây hấn không cần thiết. Nếu cô đã nói vậy thì coi như không có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Cảm ơn, Elizavetta.”
Ellen ngẩng mặt lên. Trên gương mặt cô không hề có chút giận dữ hay thù hằn gì hết, thế nhưng cho dù có lấy lại được bình tĩnh đi chăng nữa, giọng nói của cô gái cũng không còn mạnh mẽ nữa.
“Tiện thể, có gì hãy đợi 1 tiếng nữa rồi hãy họp chiến lược.”
“Được rồi. Tôi không có phản đối gì hết.”
Elizavetta gật đầu. Dường như có một cái gì đó đầy ngập ngừng đang trôi nổi giữa hai bên. Cho dù chỉ là một chút thôi, họ vẫn cần thời gian để có thể trấn tĩnh lại.
“Vậy thì, chúng ta sẽ cắm trại tại đây. Dù sau thì khoảng 1 tiếng nữa là tắt nắng rồi.”
“Có cần chúng tôi mang nến và bàn sang không?”
“Nếu cần thì hai bên có gì thì dùng nấy, để thiếu cái gì thì không hay chút nào. Bên chúng tôi sẽ chuẩn bị những gì cần thiết.--- Vậy thì, hẹn gặp lại sau một tiếng nữa.”
Ellen sau đó liền trèo lại lên ngựa. Hai người cúi đầu chào nhau. Vị hiệp sĩ trọc đầu vẫn cố ngoái lại nhìn Urz, thế nhưng khi thấy chủ nhân của mình đang chuẩn bị rời đi, anh đành phải đi theo nữ Vanadis tóc bạch kim.
Phải đợi tới khi hình bóng của Lãnh chúa xứ Leitmeritz chỉ còn là một chấm nhỏ nơi chân trời, Elizavetta mới dám thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô gái quay sang nhìn Urz, trông cô không khác gì một đứa trẻ đang hờn dỗi.
“Ta không bị bắt nạt gì hết.”
Đó là thứ đầu tiên cô nói với người thuộc hạ trẻ tuổi của mình với một giọng có phần đầy kẻ cả. Sau khi hấp háy mắt vài cái, Urz mới rụt rè đáp “Ừ.” Thái độ này của anh chàng đáng nhẽ ra có thể bị coi là bất kính, thế nhưng Elizavetta chỉ quay ngựa lại mà không nói năng gì thêm. Urz vội vã đi theo cô gái.
Vừa cưỡi ngựa về phía doanh trại quân mình, Elizavetta chợt gọi tên Urz ra.
“Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta.--- Thật đó.”
Urz không tài nào nhìn được vẻ mặt của nữ chủ nhân mình, nguyên do là bởi cô đang quay lưng lại với anh.Thế nhưng, giọng nói của nữ Vanadis giữa muôn trùng ngọn gió của tiết trời mùa động kia lại đầy những hạnh phúc và ngượng ngập đan xen vào nhau.
Khi hai người về tới trại, vừa vặn tuyết cũng ngừng rơi.
Về phần Leitmeritz, khi quay về tới trại và bước vào lều chỉ huy, người hiệp sĩ đầu trọc đã lên tiếng ngay như thể không còn nín lặng thêm được nữa.
“Vanadis-sama. Tại sao ngài lại làm vậy? Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chẳng phải là Ngài Tigrevurmud sao?”
“Rurick, bình tĩnh lại nào.”
Ellen nhẹ nhàng nhắc nhở. Không hiểu nổi nguyên do là sao, vị hiệp sĩ mang tên Rurick kia đành lặng lẽ lấy một cái ghế ra cho nữ chủ nhân của mình. Đó chỉ là một chiếc ghế đơn giản, có thể gấp ra gấp vào được. Thêm nữa, anh ta còn để thêm một chiếc đệm lên đó nữa.
“Cảm ơn nhé.”
Vừa nói, Ellen liền ngồi xuống ghế.
Liếc xuống lòng bàn tay phải của mình, cô nhìn vài chỗ đang hằn đỏ lên. Tất cả đều là vết móng tay nắm vào. Nếu mà không nắm chặt tay như vậy, có lẽ cô đã không thể nào kìm nén nổi lòng mình được nữa.
“Đừng có bắt nạt… hử. May mà ta vẫn còn nén lại được. Vây ra, trong mắt cậu ta, xem ra là ta đang bắt nạt Elizavetta.”
“Có lẽ ngài ấy nói thế là để dàn hoà mà thôi.”
Đặt một ngọn nến cạnh Ellen xong, Rurick vừa nói để an ủi cô gái. Thế nhưng anh vốn không phải là một người có tài ăn nói. Anh chỉ biết nói có vậy. Cho dù gật đầu, Ellen cũng không thực sự đồng tình với điều đó, cô làm vậy chỉ là vì cảm kích trước sự quan tâm của thuộc hạ mình mà thôi.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên căn lều.
Chợt một làn gió từ đâu thổi vào trong căn lều kín mít.
Một luồng gió dịu êm khẽ khàng vuốt ve bờ má của Ellen, làm cho ánh nến chập chờn nhảy múa. Chính thanh kiếm bên hông cô, Long khí với sức mạnh của gió, là chủ nhân của cơn gió kia.
“Arifal…”
Mở tròn mắt ra, Ellen gọi tên thanh kiếm của mình, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đôi mắt đỏ rực của cô gái sáng lên lấp lánh, tựa thể như cuối cùng cô gái cũng bừng tỉnh lại. Cô khẽ vỗ nhẹ lên bao của thanh kiếm, lúc này đang cố động viên chủ nhân của mình, thay cho lời cảm ơn.
--- Đúng vậy, giờ đâu phải là lúc để buồn bã.
Ellen cuối cùng cũng vững tâm lại, cô khoanh tay và quay sang nhìn Rurick.
“Rurick. Ta cũng nghĩ như vậy. Cậu ta chắc chắn là Tigre.”
“Vậy tại sao…?”
“Đơn giản thôi. Chúng ta không có bằng chứng gì hết.”
Ellen nhanh chóng đáp lại.
“Chúng ta không hề có bắt cứ bằng chứng nào để chứng minh người mang tên Urz đó thật sự là Tigre hết. Chưa kể, tệ hơn là cậu ta còn mất trí nhớ nữa.”
“Thế nhưng chẳng phải Ngài Tigrevurmud đã phản ứng lại trước lời của chúng ta sao. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi là…”
“Kể cả là có yêu cầu được nói chuyện với cậu ta đi nữa thì chắc chắn Elizavetta sẽ từ chối thẳng thừng ngay. Ta không rõ trước đó có chuyện gì, thế nhưng xem ra cô ta có vẻ khá thân mật với Tigre. Nếu chúng ta mà cố ý can thiệp, e là sẽ có rắc rối ngay.”
“Hay là chúng ta trình việc này lên Hoàng cung?”
Vừa nảy ra một ý hay cái, mặt mày Rurick sáng bừng hẳn. Thậm chí cả cái đầu trọc lóc của anh chàng dưới ngọn nến cũng tựa như sáng loé lên.
“Ngài Tigrevurmud là thượng khách được Vương quốc Brune giao cho chúng ta. Vì việc này mà ngay cả Hoàng cung cũng trở nên rối ren. Nếu mà chúng ta báo lại việc này thì chẳng phải tình hình sẽ có lợi cho chúng ta hơn ư?”
“Không phải là ta chưa tính tới chuyện đó, thế nhưng---”
Ellen nghiêm mặt nói, trông cô u ám như thể đang chờ đợi một cái gì đó đầy tăm tối.
“Cứ cho như là người đó lấy lại được trí nhớ đi, nhỡ như… nhỡ như, thực sự đó không phải là cậu ta, và chúng ta mới là người nhầm lẫn thì sao?”
Tới đây Rurick không dám cười trừ cho qua chuyện. Cho dù có muốn thốt lên, bụng dạ anh co thắt lại vì căng thẳng, khiến cho anh chàng không nói nổi được lời nào.
Vừa nhìn người hiệp sĩ trọc đầu đang dáo dác nhìn quanh quẩn đầy thông cảm, Ellen lại nói tiếp.
“Không rõ là ai, nhưng ta nhớ là đã có một người từng nói rằng trên thế giới này có vài ba người có mặt giống hệt nhau. Có thể đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Kể cả là có phản ứng trước lời nói của chúng ta đi nữa, có lẽ đó chỉ là vì một từ nào đó khơi dậy tâm trí của cậu ta mà thôi. Có lẽ chính chúng ta mới là người hy vọng hão huyền khi mà biết chuyện người đó bị mất trí nhớ.”
Thực tế, không có ai dám bảo chuyện đó là không tưởng hết. Ngay từ đầu, Tigre đã bị ngã xuống biển khơi, vào mùa đông, giữa đêm hôm khuya khoắt, cho dù có tìm kiếm cật lực tới mấy cũng không tìm được. Bảo rằng anh còn sống mới là chuyện khó tin.
“Nếu như cậu ta là một người hoàn toàn khác, Elizavetta có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho ta lần này được. Quan hệ giữa Leitmeritz và Lebus cho tới giờ phút này đã đi xuống tới mức báo động rồi. Thậm chí có lẽ đã tới lúc chúng ta phải tính tới giao tranh. Chỉ cần sai một bước thôi là cả Legnica có thể cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này.”
Legnica nằm giữa miền Đông Nam của Leitmeritz và Đông Bắc của Lebus. Đây là vùng lãnh thổ từng nằm dưới quyền cai quản của nữ Vanadis Alexandra Alshavin.
Với biệt danh Falpram [Hoàng Viêm Ẩn Cơ], cô ta đã qua đời vì bệnh tật, và tới lúc này nữ Vanadis kế nhiệm cô vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Một khi mà bị kéo vào xung đột với cục diện như hiện tại, nơi này có thể sẽ phải chịu những tổn thất không thể nào lường trước được.
“Hiện tại ngay cả Hoàng cung cũng đang cật lực nghĩ kế đối phó với Brune ra sao. Rốt cuộc thì một người khách được giao cho chúng ta đã chết bởi lệnh của Đức vua.”
Trong thoáng chốc, giọng nói của Ellen phảng phất một cơn giận dữ bừng cháy. Im lặng một hồi hòng để nén lại cảm xúc đang chực tuôn trào của mình, khoé miệng của cô gái nở ra một nụ cười đầy mỉa mai.
“Giờ cứ thử mang người đó lên Hoàng cung để rồi phát hiện ra đó là người khác xem. Nếu như đó là nhầm lẫm thì chúng ta khó mà có thể thoát được tội. Và phía Brune có thể sẽ cho là chúng ta đang định lập lờ đánh lận con đen hòng lừa dối họ.”
Rurick lầm bầm vài tiếng. Nếu mà là vậy thì có lẽ một cuộc chiến tranh giữa Zhcted và Brune sẽ nổ ra ngay.
Dịu mặt lại, Ellen điềm tĩnh nói tiếp.
“Chỉ còn một chút thời gian nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu. Tạm thời chúng ta hãy tạm thời quên chuyện của Tigre đi mà tập trung vào Công tước Bydgauche. Cho dù là ta có nổi nóng trước mặt Elizavetta hơn anh đi nữa thì cũng chẳng đủ sức thuyết phục là mấy đâu.”
“Làm sao…”
“Làm sao có thể như thế được,” Rurick định nói vậy, thế nhưng anh đổi ý ngay mà nghiêm mặt lại.
“Rõ. Tôi sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành và bình tĩnh lại ngay.”
“Nếu muốn anh có thể uống một cốc rượu vang. Trời lạnh thế này, ngay cả Elizavetta cũng không phản đối đâu.”
Nghe Ellen nói vậy, Rurick liền đứng chào và rời khỏi căn lều.
Và thế là, chỉ còn lại mình Ellen.
Mặt nghiêm nghị, hai tay vẫn khoanh lại, Silvfrau [Ngân Quang Thiểm Cơ] chỉ im lìm nhìn về khoảng không trước mặt.
.
.
Đối diện với trại của Ellen là trại của quân Lebus. Tại lều chỉ huy, lúc này đây cùng với Elizavetta và Urz còn có Naum, một hiệp sĩ kiêm phụ tá của nữ Vanadis.
Cho dù mới ngoài 30, nhìn mái tóc muối tiêu kèm theo những nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt mày râu nhẵn nhụi kia là đủ thấy con người này đã từng có một cuộc đời đầy những khổ cực và nhọc nhằn.
Naum là một trong số ít những người ủng hộ việc chấp nhận một Urz danh tính mập mờ dưới trướng của Elizavetta.
Trước khi bước vào lều, Elizavetta vẫn cố ra vẻ đầy kiêu hãnh. Tuy nhiên, vừa mới bước vào trong, chỉ còn mỗi ánh mắt của Urz và Naum đang hướng về mình, bỗng dưng cô lại một nụ cười đầy tươi tắn.
“Urz. Nghỉ ngơi cho tới khi nào cuộc họp bắt đầu đi.”
“… Ngài để tôi tham gia như thế liệu có phải là ý hay không?”
Urz dè dặt hỏi lại. Rõ ràng chính anh là nguyên nhân dẫn tới việc hai Vanadis thiếu chút nữa là xô xát. Elizavetta gật đầu, vẻ mặt tựa như muốn nói “đương nhiên”.
“Nếu mà để người khác ra thì còn khả nghi hơn nhiều. Ngươi cứ có mặt làm hầu cận của ta là hay hơn cả.”
“Cảm ơn ngài.”
Vừa lấy ghế ra cho cô, Urz, vẫn chưa hết ngỡ ngàng, vội nói lời cảm tạ. Trong khi thắp nến, Naum liền hỏi nữ Vanadis tóc đỏ.
“Ngài có muốn dùng một chút Kvass không?” (N/d: Kvass là một loại nước uống làm từ lúa mạch đen lên men, ngắn gọn là một loại bia nhẹ. Hừm, hết vang rồi tới vodka và kvass, tương lai lẽ nào sẽ có Nếp mới chăng?)
“Không cần đâu. Ta nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi ngay.”
“Rõ. Tôi sẽ đợi ở bên ngoài, có gì cần xin ngài cứ việc gọi.”
Naum nháy mắt một cái với Urz rồi rời khỏi căn lều.
“Vậy thì tôi cũng xin phép được ra ngoài một lát.”
Urz vừa định đi theo Naum thì, vừa mới quay lưng lại, chợt chủ nhân của anh lại gọi lại. Quay lại phía sau, nữ Vanadis Mắt Cầu Vồng đang nhìn anh với vẻ mặt đầy ngập ngừng. Dáng vẻ kiêu hãnh đứng đầu đoàn quân của cô gái tựa như đã biến mất không còn để lại chút tăm hơi.
“Cấm được nói với ai biết những gì ta nói về Eleanora.”
Urz mỉm cười ngượng nghịu. Đó cũng chỉ là điều mà Naum muốn biết đích xác. Thế nhưng, chủ nhân của anh, thay vì là ra lệnh, trông cô như thể là đang van xin nài nỉ. Anh cảm thấy cô gái thật là đáng thương, tuy nhiên Urz không dám nói điều đó ra khỏi mồm.
“Nếu mà có phải bị bắt nói sơ qua, hay là tôi sẽ tránh không đi sâu vào chi tiết những gì chúng ta đã nói vậy, như thế là ổn chứ?”
“Vậy thì được.”
Elizavetta ngoài mặt ra vẻ khó chịu, thế nhưng giọng của cô gái lại không hề cảm thấy như vậy. Xem ra là cô vẫn đang cố vớt vát cho niềm kiêu hãnh của mình. Urz chỉ mỉm cười, anh cúi đầu xuống và bước ra khỏi căn lều.
Một cơn gió lạnh lẽo chợt thổi thốc vào người chàng trai trẻ. Vừa run rẩy, anh vừa ngước nhìn lên bầu trời tối tăm. Trên đó, trăng sao đang dần sáng lên lấp lánh.
Một vài ngọn lửa trại được đốt lên khắp khu đóng quân. Lúc này binh lính cũng đang chuẩn bị nấu bữa tối. Họ bắc lên trên một chiếc lò được đắp bằng đất một chiếc chảo lớn. Hơi nước từ chảo bốc lên nghi ngút, hoà vào màn đêm u ám.
Xung quanh chiếc chảo, người thì hơ tay trên lửa, kẻ thì dùng vodka xoa khắp tay chân cho ấm người lên. Nhìn cảnh đó, một vài người chép miệng mà thốt lên “Quá là phí phạm.”
--- Nếu nhớ không nhầm, tối nay sẽ có súp Ukha.
Ukha là một món ăn quen thuộc ở Zhcted, làm bằng cách đổ nhiều nước vào chảo, sau đó thái rau và cá thành từng khúc mà bỏ vào nấu cho thật nhừ. Hôm nay, món súp được nấu bằng cá thu, hành, khoai tây và cà rốt. Cho dù chỉ có muối ướp sẵn ở cá mà thôi, tuy nhiên xem ra như vậy là đủ.
Trong khi lơ đãng nhắm nhìn chảo thức ăn, chợt có ai đó gọi Urz lại khiến anh quay ra. Naum đang đứng tại đó, trong tay anh là một chai Kvas và 2 khúc bánh mỳ đen to tướng.
“Không rõ cuộc họp sẽ kéo dài bao lâu nữa. Dù không được nóng cho lắm, nhưng thôi có gì ăn tạm vậy.”
“Cảm ơn ngài.”
Urz nhận lấy khúc bánh mỳ. Bụng dạ đang cồn cào nên anh chân tình cảm ơn người hiệp sĩ.
“Cơ mà trời đang lạnh. Hay là vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
“Để chủ nhân một mình như vậy liệu có ổn không?”
“Có binh lính coi chừng rồi, một chút thôi chắc sẽ không sao đâu. Dù sao thì chút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu mà.”
Hai người vừa nhấm nháp bánh mỳ vừa sánh vai nhau mà bước đi.
“Dù ta đoán được phần nào, cho ta biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao cuộc họp phải để tới một tiếng nữa mới bắt đầu được vậy?”
Urz liền trình bày vắn tắt mọi chuyện, từ việc Ellen và Rurick gọi anh là Tigre, việc Elizavetta phản đối điều đó dẫn tới cãi cọ, cho tới việc anh chen vào căn ngăn và đáp rằng anh là thuộc hạ của Elizavetta.
“--- và, Vanadis-sama xứ Leitmertiz liền xin lỗi chủ nhân. Chuyện là như vậy.”
Urz ngẩng mặt lên nhìn vị hiệp sĩ hơn mình cả chục tuổi ra vẻ biết lỗi. Càng nghe anh nói, xem ra Naum càng thêm phần ủ rũ, trông vết nhăn của anh ta càng như hằn sâu lại. Thêm nữa, có lẽ là mái đầu của anh ta lại bạc thêm đi mấy sợi.
Nghe xong câu chuyện, Naum thở dài thườn thượt, tay di di lên những vết nhăn trên mặt mình.
“Ra là vậy. Không, cậu làm thế là đúng. Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng tránh được tình huống xấu nhất.”
Vào lúc Elizavetta nói là sẽ đi tới cuộc họp với Urz, Naum đã kịch liệt phản đối. Vị hiệp sĩ e sợ tới việc hai nữ Vanadis có thể mất bình tĩnh mà gây hấn nhau.
“Naum-san, có điều này tôi muốn hỏi ngài.”
Cắn lấy một miếng bánh mỳ, Urz làm một ngụm Kvas cho ướt miệng, anh nghiêm nghị nhìn sang Naum. Vì lúc này Naum cũng đang nhai ngấu nghiến, anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu đáp lại.
“Lẽ nào tôi lại giống cái người mang tên Tigrevurmud đến vậy sao?”
“… Ta cũng không rõ nữa.”
Cuối cùng nuốt được mẩu bánh mỳ, vừa lau miệng Naum vừa đáp.
“Cả Vanadis-sama và ta đều chưa từng được gặp mặt Tigrevurmud Vorn. Thế nhưng, chúng tôi đã nghe nhiều thứ về con người này. Nếu mà Vanadis-sama xứ Leitmeritz đã nói là vậy thì có lẽ cậu giống người đó như đúc cũng nên.”
Naum bắt đầu kể lại những gì mình biết Tigrevurmud Vorn. Rằng đó là một người kỳ tài đã kết thúc cuộc nội chiến ở Brune vào năm trước, là người đã đẩy lui quân Muozinel xâm lược tận 20.000 quân chỉ với vỏn vẻn chưa đầy 2.000 quân.
“Người ta đồn là người đó có tài bắn cung không mấy ai sánh bằng. Cho dù con mồi có xa tới mấy thì người đó cũng đều có thể bắn hạ được, thậm chí là chỉ cần đúng một mũi tên. Chưa kể người ta còn nói là Tigrevurmud Vorn đã tự mình giết chết một con Rồng nữa.”
“Xem ra đó không thể nào là tôi được rồi.”
Urz mỉm cười mà nhún vai. Ngay cả chàng trai trẻ này cũng thừa biết rằng vảy của Rồng cứng tới độ ngay cả một thanh kiếm được rèn từ thép cũng không thể nào chọc thủng, thậm chí để lại một vết chầy xước cũng không. Dù Naum cũng cười phá lên, anh ta nhanh chóng nghiêm mặt lại ngay.
“Cũng có thể là cậu đã quên mất thôi.”
Hai người cùng đồng loạt dừng chân lại. Naum từ tốn nói tiếp.
“Nếu muốn, chúng tôi sẽ cố thương thuyết với Leitmeritz sau khi xử lý việc này xong xuôi, nhờ họ coi sóc cũng như tìm kiếm danh tính của cậu. Leitmertiz vốn có quan hệ hảo hữu với Vương quốc Brune. Chắc chắn là họ sẽ nắm giữ nhiều thông tin về khoản này hơn là của Lebus.”
Urz không đáp lại ngay, anh chỉ cắm mắt xuống đất, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“Có điều này tôi muốn hỏi ngài, tuy nhiên liệu ngài có thể tôi được hỏi trước chứ?”
Nhận lấy chai Kvas, Naum gật đầu. Urz lên tiếng hỏi, mắt anh chứa đầy nghi hoặc.
“Tại sao chủ nhân lại quan tâm tới tôi đến vậy?”
Theo như những gì Naum đã nói với anh từ trước, Elizavetta đem lòng mến mộ anh là bởi cô đánh giá rất cao tài bắn cung của anh, và cũng là vì anh là thuộc hạ đầu tiên do chính tay cô chọn ra.
Thế nhưng, khi lời qua tiếng lại với Ellen, Elizavetta lại thét lên rằng “Urz của tôi”.
Cho dù xét tới cả việc tâm tình của cô gái lúc đó đang căng lên không khác gì dây đàn đi nữa, thế nhưng lẽ nào như thế là đủ để cô thốt lên những từ đó? Urz cảm thấy như vậy thật sự là quá lạ lùng. Thêm nữa, mới chỉ có một tháng trôi qua kể từ khi anh phục vụ ở trong Lâu đài Lebus.
Trước câu hỏi đó, Naum băn khoăn đến ngỡ ngàng nhìn lại chàng trai trẻ. Urz cảm thấy trong lòng đầy bối rối, không rõ những điều mình vừa nói có phải là quá kỳ lạ hay không.
Naum lắc đầu, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vừa day day lên những vết nhăn trên mặt, anh ta thở dài một tiếng.
“Có ai từng bảo cậu là chậm tiêu chưa?”
“Chậm…?”
“Cậu đúng là chậm tiêu. Thật sự là chậm tiêu. Thôi thì cứ cho là bởi vì cậu bị mất trí đi.”
Thấy Urz vẫn thẫn thờ đứng nhìn, Naum lại nhấn mạnh thêm vào chữ “chậm”, miệng anh ta nở một nụ cười đầy kinh ngạc.
“Một, chủ nhân đánh giá cao tài bắn cung của cậu. Hai, cậu là thuộc hạ đầu tiên do chính ngài tự tay chọn ra. Ta đã nói hai việc này rồi, đúng không nào?”
Urz gật đầu. Bỗng dưng, từ trong tâm trí của anh chợt hiện ra hình ảnh của một cô gái.
Đó chính là hình bóng của nữ Vanadis tóc bạch kim anh mới gặp cách đây không lâu. Tựa như vì đang ở trước mặt người cô mới gặp lần đầu kia, cô gái nở một nụ cười rặng rỡ mà nói.
-
Cậu là tù binh của tôi. Nghĩ lại, cậu là người đầu tiên tôi bắt về làm tù binh.
-
Tôi đã phải lòng với tài bắn cung của cậu rồi.
“…Urz?”
Phải đợi tới khi Naum gọi Urz mới bừng tỉnh. Vị hiệp sĩ nhìn Urz đầy lạ lùng.
“Sao vậy? Sao tự dưng lại đứng đực mặt ra thế?”
“Không… Ừm, chỉ là tự dưng tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt chủ nhân thôi.”
Cảm thấy là không nên nhắc tới Ellen, Urz cố tình đánh lảng đi. Naum liền mỉm cười.
“Ừ. Một cuộc gặp gỡ đầu tiên tồi tệ nhất có thể.”
Khi mới gặp Elizavetta lần đầu tiên, Urz đang ở trên một bãi biển với một vài người dân làng gần đó. Chợt họ bị một đám hải tặc tấn công. Chúng đông đến độ, nếu như không có Elizavetta tình cơ đi qua, có lẽ Urz và dân làng khó lòng mà thoát nạn.
Nói là vậy, thật lòng mà nói anh cũng khó có thể coi đó là may mắn được. Đó là bởi Elizavetta, tay lăm lăm Long khí, đã ra lệnh cho Urz cùng vài người làng khác trèo thuyền để đuổi theo đám cướp biển đang bỏ chạy. Vì cả Naum cũng đi theo Elizavetta vào lúc đó, những ký ức đó tới tận bận giờ vẫn là người hiệp sĩ phải đau quặn bụng lại.
“Urz. Khi mới gặp Vanadis-sama, ngài có hỏi cậu về màu mắt của ngài, đúng không? Cậu có nhớ là đã trả lời là gì không?”
Cố nén cười lại, vị Hiệp sĩ thường ngày bi quan trỏ tay vào Urz.
Sau khi nháy mắt một hồi như để lục lọi lại trí nhớ của mình, Urz gật đầu.
“Chúng giống như mắt mèo. Tôi nhớ là mình đã trả lời như vậy.”
Và, cũng vì câu trả lời đó, anh đã bị một người dân làng đẩy ra khỏi thuyền. Trong số tất cả kỷ niệm của mình, đó có lẽ là điều anh không bao giờ có thể quên được.
Naum mỉm cười buồn bã. Anh liếc mắt khỏi Urz, nhìn sang những binh lính đang quây quần bên bếp lửa. Đứng tận đây hai người vẫn có thể nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ của họ.
Với một cái nhìn đầy xa xăm, Naum lại làm một ngụm Kvas nữa.
“Đôi mắt của Vanadis-sama được người ta gọi bằng cái tên Laziris [Mắt Cầu Vồng]. Ở Lebus điều này được coi điềm lành, và nhờ thế ngài được mọi người ở đây rất kính trọng. --- Thế nhưng, ở nơi Vanadis-sama sinh ra và lớn lên, mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn.”
Nửa sau lời nói của vị hiệp sĩ chứa đầy những cai đắng và giận dữ.
“Người ta cho rằng đó là điềm gở. Một thứ quái dị. Một thứ đầy xui xẻo. Đến tận bây giờ tại nơi đấy vẫn tin vào điều đó… Vanadis-sama là con ngoài giá thú của một quý tộc, thế nhưng vì đôi mắt đó, ngài buộc phải lớn lên tại một vùng quê nghèo khổ, bị coi là một đứa trẻ bị bỏ rơi không cha không mẹ.”
Vậy ra là Elizavetta đã bị chính cha mẹ mình bỏ rơi. Urz nín thở lại, mặt anh nhăn nhúm đi vì giận dữ. Vị hiệp sĩ tóc xám lại kể tiếp.
“Tất cả đều chỉ là vì ngài có đôi mắt khác màu nhau. Thế nhưng, chỉ vì điều đó mà ngài luôn bị khinh bỉ, nguyền rủa và bắt nạt. Già trẻ, lớn bé, không một ai chịu coi ngài ấy là bạn hết. Ngài đã phải sống những ngày như thế cho tới khi lên 10 tuổi. Dù không bao giờ nhắc tới, thế nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó là một phần đời đau đớn đủ để cho ngài không bao giờ muốn kể lại.”
“Vậy thì sao ngài lại biết được chuyện đó?”
“Ta đã tự mình đi điều tra.”
Naum nhanh chóng trả lời. Nhận thấy ánh mắt của chàng trai trẻ lộ rõ vẻ nghi vấn, vị hiệp sĩ chỉ mỉm cười mềm mỏng.
“Đừng có làm bộ dạng đó chứ. Chẳng phải ta đã nói ngài ấy là một đứa con ngoài giá thú của một quý tộc rồi còn gì. Là một người phụng sự cho Lebus cũng như cho ngài, đương nhiên là ta phải điều tra về việc này chứ.”
“… Ngài nói đúng. Thứ lỗi cho tôi.”
Urz ngay lập tức suy nghĩ lại và nói lời xin lỗi trước vị hiệp sĩ với bộ dạng bơ phờ. Mới tới Lebus có 1 tháng, tuy nhiên chàng trai đã đủ hiểu rằng đó là một việc cần thiết. Naum không hề cảm thấy bị xúc phạm, anh ta lại làm một ngụm Kvas nữa.
“Đương nhiên, không đời nào ta lại báo lại với Vanadis-sama là ta đã điều tra việc đó. Ta vẫn phải vờ như là không rõ đầu đuôi mọi chuyện ra sao. Mong là cậu đừng có ra vẻ là đã biết chuyện này trước mặt ngài.”
“Rõ. Tiện cho phép tôi hỏi thêm. Liệu những người trong ngôi làng đó có biết danh tính của chủ nhân không?”
Thấy Urz hỏi vậy, Naum liền đưa tay lên che mặt, tựa như muốn che giấu vẻ mặt của mình.
“Tinh mắt đấy…Những viên chức sắc trong làng, trong đó có cả trưởng làng, đều biết rõ rằng ngài ấy là con gái của một quý tộc. Đó là tại sao chúng luôn dừng lại ở mức bắt nạt, miễn là không để ngài ấy mất mạng. Có lẽ chúng cho rằng làm như vậy là không sao, nhưng xem ra có khi là bởi chúng cũng chỉ hiểu được tới mức đó là cùng.”
Urz cảm thấy rợn sống lưng. Có lẽ đó không phải là bởi bầu trời tâm tối hay những cơn gió lạnh lẽo đang thổi vi vu kia.
“Quay lại câu chuyện --- Lên 10 tuổi, ngài ấy được cha mình mang về.”
--- Xem ra cũng chẳng phải là tử tế gì đâu.
Cho dù vẫn nhìn vào Naum, Urz vẫn chăm chú lắng nghe mà không để lộ những gì mình nghĩ ra ngoài.
“Có vẻ là đứa trẻ được chọn để thừa kế ông ta đã qua đời vì bệnh tật, và ngài ấy là người duy nhất mang dòng máu của ông ta. Thêm nữa, có một số nơi như Lebus lại tôn trọng Laziris [Mắt Cầu Vồng] nữa. Có lẽ là ông ta đã nhận ra điều đó quá muộn màng.”
--- Vậy là ông ta sẵn sàng vứt bỏ con mình đi để rồi lại mang về chỉ vì có lợi cho bản thân ư.
Urz ngày càng tức tối trước một con người bỉ ổi tới vậy. Tâm trí của chàng trai trẻ sục sôi tới độ hầu như không còn quan tâm tới tiết trời lộng gió mùa đông nữa. Nhận ra điều đó, Naum cũng trở nên im lặng. Phải gần chục giây sau anh ta mới bắt đầu nói tiếp.
“Xem ra cuộc sống của ngài với cha mình không hề dễ chịu nào. Cũng không có gì là lạ lùng. Bản thân ông ta cũng đâu có chấp nhận Laziris [Mắt Cầu Vồng] chứ. Và thế là, cách đây 3 năm trước. Ngài ấy, khi tròn 15 tuổi, đã trở thành 1 Vanadis.”
“3 năm trước ư…?”
Nhìn một Urz đầy ngỡ ngàng, Naum nghiêm trang gật đầu.
“Khi ngài mới tới Lebus lần đầu tiên, bất cứ ai nhìn thấy ngài ấy cũng hiểu ngài bối rối tới mức nào. Có lẽ điều mà ngài ngạc nhiên nhất là khi chúng tôi đặc biệt cảm thấy thoải mái với Đôi mắt Cầu Vồng kia.”
Hai con mắt khác màu nhau đó là một thứ gì đó đầy điềm gở. Một thứ gì đó ghê tởm tới độ gây cho cô không biết bao khổ đau. Cô đã phải sống với suy nghĩ đó trong đầu suốt bây lâu nay, vậy mà giờ đây, mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi. Đối với Elizavetta, không còn gì là lạ khi mà bản thân cô cảm thấy thật sự kinh ngạc, như thể cả vũ trụ này vừa bị ai đó lật ngược lại.
“Sau một thời gian sống ở trong Lâu đài, ngài ấy luôn hỏi chúng tôi 1 câu.”
Ngươi. Ngươi nghĩ sao về đôi mắt của ta? Cứ việc nói thật lòng mình đi.
“--- Ta đã trả lời rằng ‘Đôi mắt của ngài như là những viên đá quý’.”
Vừa lắc lắc chai Kvas xem còn chút nào không, Naum méo xệch miệng lại.
“Ta đã định trả lời thành thực bằng tất cả vốn từ nghèo nàn của mình, nhưng thực lòng mà nói, ta cũng phải nghĩ tới địa vị tôi tớ của mình nữa. Không chỉ có ta, mà cả những người được hỏi điều đó nữa. Có lẽ là ngài biết rõ điều đó. Mỗi khi nghe trả lời, trông ngài ấy lộ rõ vẻ chán nản. Thế nhưng---”
Naum chợt nở một nụ cười có phần nào đó vui vẻ hơn nhiều so với lúc trước, mắt hướng về Urz. Thế nhưng, trong đôi mắt đó lại có một cái gì đó hết sức chân thành.
“Rồi thì tới lượt cậu xuất hiện. Tôi thật sự ngạc nhiên trước câu trả lời của câu, thế nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy Vanadis-sama cười như thế từ trước tới giờ. Tôi cho rằng đó mới là điều ngài ấy mong chờ từ trong tận trái tim mình.”
Khi nhìn vào Đôi mắt Cầu Vồng đó, Urz không hề coi đó là điềm lành hay dữ gì hết.
Mặc kệ cả dáng vẻ Elizavetta, vốn dĩ chỉ nhìn qua là đủ thấy cô ta là một người có địa vị không hề thấp kém chút nào, anh chỉ nghiêm túc nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.
Có lẽ là bởi vì Urz đã mất trí nhớ, không còn nhớ gì về danh tính của mình, không còn một chút khái niệm nào về định kiến hay địa vị cao thấp nữa, cho nên anh mới có thể làm được điều đó.
Naum đưa tay ra và nắm lấy vai của Urz. Đôi mắt của vị hiệp sĩ dán chặt vào khuôn mặt ngỡ ngàng của chàng trai trẻ.
“Ta đã hỏi cậu rằng liệu cậu có muốn đến Leitmertiz, đúng không nào? Ta không hề có ý định nuốt lời. Nếu cần, ta sẽ thuyết phục Vanadis-sama. Thế nhưng, nếu như hỏi rằng thực lòng ta muốn gì, ta sẽ nói rằng ta muốn cậu ở lại Lebus và phụng sự cho Vanadis-sama. Ta biết những gì ta vừa nói quả là ích kỷ…”
Như thể như muốn tống hết mọi không khí khỏi lá phổi của mình, Naum nói liền một mạch không ngưng nghỉ. Cho dù đúng là vai của anh đang bị nắm chặt lấy, trước cặp mắt đầy nhiệt huyết của người hiệp sĩ, Urz không tài nào lánh mắt ra chỗ khác nổi.
“--- Cô ấy cần cậu.”
Bàn tay đang nắm lấy vai của Urz ngày càng thêm bóp chặt lại, khiến cho Urz phải nhăn mặt mà rên rỉ. Chợt nhận ra điều đó, Naum vội bỏ tay ra ngay. “Xin lỗi”, anh ta hạ thấp giọng xuống và nói.
Urz lắc đầu, ra vẻ không sao. Anh liếc mắt xuống đất mà lặng lẽ thở dài một hơi.
--- Xem ra mình lại vướng vào một chuyện đầy rắc rối đây…
Không phải là anh trách cứ gì Naum, Vốn dĩ đó cũng là điều mà Urz tò mò. Nhờ đó mà anh mới hiểu tại sao Elizavetta lại quan tâm tới một kẻ như anh tới vậy.
Anh thật sự không nghĩ là mình lại vướng vào một chuyện nghiêm trọng tới thế.
--- Biết làm gì đây?
Anh không hề ghét bỏ Elizavetta. Anh vẫn còn nợ cô gái vì được cô mang theo. Nếu mà không có chuyện cô yêu cầu anh đi theo cách đây 1 tháng trước, cõ lẽ giờ này Urz vẫn còn đang ở cái làng chài cá đó. Chắc chắn là lúc này đây anh vẫn còn đang giúp đỡ dân làng hòng tích cóp đủ tiền lộ phí cho cuộc hành trình tìm kiếm danh tính của mình.
--- Thế nhưng.
Hình bóng của cô gái tóc bạch kim và người hiệp sĩ đầu trọc theo hầu cô ta không hiểu sao lại hiện lên trong tâm trí chàng trai. Những lời họ nói ra có cái gì đó đầy tuyệt vọng, đầy dữ dội. Có cái gì đó đầy chân thành.
--- Nhớ không nhầm thì chủ nhân đã gọi cô ta là Eleanora.
Anh cố thầm thì cái tên đó vài lần. Lạ lùng thay, cái tên đó không hiểu sao lại khiến cho trái tim của chàng trai trẻ dễ chịu tới vậy. Nếu như đó là một tình bạn, anh cảm thấy dường như thứ tình bạn đó đã lên tới mức tin tưởng tuyệt đối vào nhau mà không một chút nghi ngờ.
Trong khi Urz vẫn còn chưa hết bối rối và mâu thuẫn, Naum chỉ lặng lẽ ngồi im. Trong bóng tối, vị hiệp sĩ chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của chàng trai trẻ.
Sau một hồi lâu, Urz mới ngẩng mặt lên, trông anh đầy vẻ buồn bã.
“Thứ lỗi cho tôi.”
Naum không phản ứng gì lại ngay; sau tầm 5 giây anh ta mới buông thõng vai xuống mà thở dài.
“Không, không sao đâu. Thứ lỗi cho tôi vì đã nói những điều khiến cậu phải bận tâm tới vậy.”
“Không, tôi cho là ngài đã kể cho một cậu chuyện vô giá. Và, tôi có một yêu cầu.”
Trước những gì Urz vừa nói, Naum lộ rõ vẻ nghi hoặc. Anh ta ra hiệu cho chàng trai trẻ nói tiếp.
“Liệu ngài có thể điều tra về Tigrevurmud Vorn được không? Xem đó là một con người như thế nào, địa vị ra sao. Dù chủ nhân đã bảo rằng người đó đã chết trên biển, nhưng sự thật có phải là vậy không? Liệu người đó… có thực sự là tôi không?”
Urz nói như thể nhấn nhá từng chữ cái một, để rồi cuối cùng đi tới cái kết luận kia.
“Cho tới khi nào tôi biết được hay lấy lại được trí nhớ của mình, tôi sẽ phục vụ cho chủ nhân. Tôi không muốn hứa hẹn điều gì quá vội vàng về chủ nhân được.”
Naum chỉ biết trợn trừng mắt lên nhìn chàng trai trẻ với khuôn mặt dửng dưng kia. Mất tới một phút mới trấn tĩnh lại nổi, anh ta liền nở một nụ cười đầy tinh quái.
“Vậy thôi ư? Như ta đã nói ban nãy rồi đó. Kể cả là ta có biết nhiều thứ đi nữa thì chắc gì ta sẽ nói cho cậu chứ. Không, có khi ngay từ đầu ta cũng chẳng tốn công điều tra làm gì.”
“Tôi không bận tâm về điều đó đâu.”
Urz chỉ cười mà đáp lại. Naum đã tin tưởng và kể cho anh nghe về quá khứ của Elizavetta, cho nên anh cũng quyết định là sẽ tin tưởng vị hiệp sĩ.
Nhìn chàng trai trẻ một hồi, Naum liền nở một nụ cười đầy kinh ngạc.
“Vậy thì từ bây giờ tôi sẽ trông cậy vào cậu. Tôi cũng sẽ làm tất cả những gì có thể cho cậu.”
“Tôi cũng vậy. Hy vọng là chúng ta có thể hợp tác ăn ý với nhau.”
Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, hai người cùng trao nhau một cái bắt tay thật chặt. Ở phía bên kia, Urz vừa nói vừa ngượng ngùng gãi má.
“Tiện thể, có điều này tôi muốn hỏi ngài.”
“Gì vậy?”
Naum hỏi sau khi buông tay ra. Urz cau mày và hỏi với vẻ mặt tựa như một kỳ thủ đang nóng lòng muốn đánh nước tiếp theo.
“Chuyện gì đã xảy ra giữa chủ nhân của chúng ta và Eleanora-sama xứ Leitmeritz vậy?”
“Sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Nhìn chủ nhân và Eleanora-sama là tôi cũng phần nào đoán được…”
Urz lấp liếm vò mái tóc đỏ thẫm của mình. Thế nhưng, nhìn vẻ mặt của Naum thôi là đủ thấy xem ra phải có chuyện gì đó giữa hai con người kia.
Urz không hề biết gì tới việc đó. Khi gặp nhau, trông Elizavetta có vẻ gì đó hơi cứng nhắc. Ngoài ra, cả thái độ của Ellen cũng khá là lạ lùng. Chả nhẽ sự xuất hiện của anh tại đây lại có thể gây nên nhiều xúc cảm tới vậy ư?
“… Hừm. Trước khi cuộc họp bắt đầu, ít nhiều thì chúng ta cũng cần phải biết phía bên kia ra sao.”
Naum nghiêng đầu sang một bên, mắt hướng về chàng trai trẻ sau khi dốc ngược chai nước mà hớp lấy giọt cuối cùng. Đôi mắt của người hiệp sĩ tối sầm lại tựa như đang nhìn về một bãi đầm lầy.
“Như cậu thấy đấy, hai người từng có qua lại với nhau. Vào mùa thu 2 năm về trước, một trận đại dịch đã quét qua ngôi làng nằm ở vùng đất trực thuộc của Hoàng gia. Ngôi làng này lại còn nằm ngay sát biên giới của Lebus. Vanadis-sama đã cho hoả táng toàn bộ xác chết và cách li tất cả những ai chưa bị nhiễm bệnh trong một khoảng thời gian.
Urz nghiêm mặt gật đầu. Anh hiểu rằng cho dù nhìn qua thì cách hành xử của Elizavetta có vẻ là quá thô bạo, thế nhưng đó lại là biện pháp đúng đắn. Nếu như bị đặt vào vị trí của cô gái, anh cũng sẽ phải làm điều tương tự để ngăn sự lan tràn của dịch bệnh.
“Ngôi làng này xem ra là một chốn hoài niệm của Vanadis-sama xứ Leitmeritz. Cô đã đề nghị để được chăm sóc số người bị buộc phải cách ly.”
“Như vậy chẳng phải là quá tốt sao?”
“Thế nhưng, Vanadis-sama của chúng ta lại từ chối, nói rằng không nên để quá nhiều Vanadis can thiệp vào một nơi nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của Hoàng gia. Thật ra, bản thân Hoàng tộc cũng có vẻ không được tán thành với hành động của ngài ấy. Họ cho rằng có phải là vì ngài không tin vào Bệ hạ hay không.”
Naum mỉa mai cười lớn, còn Urz thì ngạc nhiên đến lặng cả người.
Đối phó với đại dịch giống như một cuộc chạy đua với thời gian. Càng trì hoãn thì tổn thất càng leo vọt. Vào những lúc như vậy, ai có thể hành động thì phải có biện pháp càng nhanh càng tốt. Việc này không hề liên quan gì tới Nhà Vua hay tin tưởng hết.
“Không phải là Vanadis-sama để kệ cho những người đó tự phó mặc với số phận của họ. Ngài vẫn chuẩn bị nhu yếu phẩm để họ có thể vượt qua được mùa đông, đồng thời còn kiếm cả thầy thuốc nữa. Ngài ấy còn hứa là sẽ giúp đỡ họ xây dựng lại ngôi làng. Và, tôi xin được nhắc lại, kể cả là khi ngôi làng đó thuộc vùng lãnh thổ nằm dưới quyền cai quản trực tiếp của Hoàng gia đi chăng nữa. Thế nhưng, hầu hết số người đó đều không qua khỏi được mùa đông.”
Urz cắn chặt môi lại. Trước hành động của Elizavetta và tâm tình của Ellen lúc đó, một giọng nói đau đớn như thể chỉ muốn thoát ra khỏi hai hàm răng của anh.
“Vanadis-sama xứ Leitmeritz đã cho rằng tất cả mọi lỗi lầm đều là do Vanadis-sama của chúng ta. Dù sao thì chúng ta cũng không thể nào tránh né trách nhiệm được. Rốt cuộc thì ngài ấy đã từ chối mọi lời đề nghị để rồi dẫn tới kết cục đó. Đó có thể coi là lần đầu tiên số phận khiến cho hai người đối đầu nhau như vậy.”
Trước lời cuối cùng của Naum, Urz ngẩn người ra.
“… Liệu sau đó còn chuyện gì nữa không?”
”Có. Chuyện này cũng không cách xa chuyện kia là mấy.”
Naum mệt mỏi mỉm cười và bắt đầu bước đi. Đã tới lúc vị hiệp sĩ phải quay lại trại. Urz cũng bước theo anh ta.
“Ta đã kể cho cậu việc cha của Vanadis-sama là một quý tộc, đúng không? Tên ông ta là Rodion Abt, thế nhưng đó không phải là một con người tử tế gì. Ông ta đã biển thủ tiền thuế, đã vậy lại còn làm giả báo cáo, tâu lên Kinh thành rằng năm đó mất mùa cộng với cần nhiều tiền để sửa cầu nữa. Thêm vào đó, ông ta lại còn tập trung trộm cướp trên lãnh địa mình để tấn công các làng mạc và thị trấn thuộc các lãnh thổ lân cận nữa.”
Naum nói tới đây thì ngừng lại trong chốc lát. Cả hai người đều quay sang nhìn nhau với vẻ đầy khó nói. Họ đều không thể ngờ được một con người như thế lại là cha của Elizavetta được. Sau đó, Naum mới khó nhọc kể tiếp được.
“Lãnh thổ của lãnh chúa Rodion lại nằm gần với Leitmertiz. Đương nhiên là Vanadis-sama xứ Leitmeritz đã được Bệ hạ ra lệnh trấn áp ông ta, thế nhưng Vanadis-sama của chúng ta lại cầu xin Vanadis-sama xứ Leitmeritz giao cho ngài việc này. Ngài hứa sẽ thuyết phục và bắt Lãnh chúa Rodion phải đền tội. Vanadis-sama xứ Leitmeritz đã đồng ý, thế nhưng---”
“Sau đó thì sao vậy?”
“Lãnh chúa Rodion không hề xuất hiện ở nơi đàm phán, thay vào đó lại tìm đường tẩu thoát. Và thế là ông ta đã bị Vanadis-sama xứ Leitmeritz giết chết.”
Urz không biết phải nói gì trước câu chuyện đầy oan nghiệt kia.
“Sau đó, Vanadis-sama của chúng ta đã thách đấu với Vanadis-sama xứ Leitmeritz. Và ngài đã thua trận. Thua thảm bại.”
Có lẽ là bởi Naum đang cố kìm nén toàn bộ cảm xúc của mình lại mà giọng của vị hiệp sĩ trở nên lạnh ngắt. Về phần Urz, anh chỉ muốn vùi đầu vào tay mình. Câu chuyện này không thể nào chỉ mang số phận ra mà giải thích được nữa.
Đợi cho cảm xúc trong lòng dần lắng xuống, Urz chuyển sang hỏi thứ khác.
“Vậy thì chủ nhân có kế thừa Nhà Abt không?”
Nếu không nhầm, anh có nhớ là trong số các Vanadis có một người mang tên Valentina. Vì có gốc gác quý tộc, trong tên này có chứa tới 2 cái họ liền. Anh băng khoăn không rõ đối với Elizavetta thì sao.
“Do bị tình nghi là chống lại mệnh lệnh của Hoàng gia, Nhà Abt đã không còn tồn tại nữa. Cả Vanadis-sama cũng không thèm đoái hoài tới việc bảo vệ Nhà Abt. Ta hiểu tâm tình lúc đó của ngài. Và, vào mùa thu năm trước---”
Ngạc nhiên là câu chuyện của Urz vẫn chưa tới hồi kết. Urz nhỉn sang vị hiệp sĩ như muốn hỏi “vẫn còn nữa ư?”. Thế nhưng, người hiệp sĩ tóc xám vẫn tiếp tục nói như thể là lẽ đương nhiên.
“Cậu biết Legnica nằm tại phía Nam Lebus chứ? Vanadis Alexandra-sama cai quản vùng này xem ra có quan hệ với Vanadis-sama xứ Leitmeritz, đủ để coi hai người này là bạn vong niên… Vanadis-sama của chúng ta đã tiến quân tới Legnica.”
“Tha cho tôi đi nào”, Urz lầm bầm trong họng, thế nhưng tới tận đây rồi anh không thể nào mà ngừng được. Urz dồn sức xuống đôi chân đang bủn rủn của mình, cố bước thật vững chãi xuống nền đất lạnh cứng.
“Vào lúc đó, Vanadis-sama xứ Leitmeritz đang ở Brune, thế nhưng ngài ấy đã quay về nhanh chóng tới kinh ngạc. Vanadis-sama xứ Leitmeritz đã đối đầu với chúng tôi thay vì Alexandra-sama lúc này đang nằm liệt giường vì bệnh.”
“Tại sao chủ nhân lại tấn công Legnica?”
“Tất cả đều là vì chuyện chính trị. Nếu muốn biết rõ ơn thì lựa lúc mà hỏi chính Vanadis-sama ấy.”
Naum lập lờ đáp. Không phải là anh ta không trả lời được, thế nhưng để giải thích được chuyện này thì vị hiệp sĩ sẽ phải cần tới kha khá thời gian, và, cho dù có sắp xếp thế nào đi nữa thì đơn giản là họ không có đủ ngần ấy thời gian.
“Số phận của chủ nhân và Vanadis-sama xứ Leitmeritz là như vậy đấy. May quá, xem ra là chúng ta vẫn tới kịp giờ.”
“Ừm, liệu ngài có thể thay tôi đi tham dự cuộc họp được không?”
Vởi vẻ mặt hết sức nghiêm túc, Urz lên tiếng van nài. Kể cả là Elizavetta có quý anh bao nhiêu đi nữa, không có chuyện gì tệ hơn là việc tham gia vào một cuộc họp giữa hai cô gái kia. Anh cho rằng phải kìm lòng lắm họ mới không gây gổ nhau ở đó được.
Cả người hiệp sĩ lẫn chàng trai trẻ đều dừng chân lại. Một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lên 2 người. Vừa lắc lắc chai Kvas rỗng không, Naum nhún hẳn vai mình xuống.
“Xin lỗi nhé, Urz. Ta cũng muốn đi thay cậu lắm, thế nhưng ta không thể nào tìm ra cớ gì để thuyết phục Vanadis-sama được.”
“Ơ, ban nãy chẳng phải ngài đã nói là xem làm tất cả những gì có thể cơ mà?”
“Những gì ta có thể thôi. Cái này đối với ta thì hơi bất khả thi đó.”
“Chẳng phải ngài đã nói chắc nịch lắm mà?”
Thấy Urz chỉ ra điều đó, giọng nói nghiêm nghị tới nghẹt thở ban nãy của Naum dường như vào lúc này trở nên bình thản như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng.
“Còn trẻ thì cần phải có kinh nghiệm. Chúc may mắn nhé.”
“Tôi tưởng là chỗ nào khó thì cần phải có những ai lão luyện chứ?”
“Kể cả là lần này cậu có trốn tránh được thì rồi cũng có ngày cậu sẽ được giao làm việc lớn. Rốt cuộc thì nghĩ thế nào thì nghĩ, việc này ngoài cậu ra thì chẳng có ai phù hợp hơn nữa. Cậu đã ăn uống đầy đủ và chuẩn bị kỹ càng rồi, đúng không nào? Nếu là vậy thì cậu sẽ làm được ngay ấy mà.”
“Nếu tôi mà bị đau bụng bởi bánh mỳ của Naum-san là tôi sẽ thưa lên chủ nhân đó.”
Hai con người không thèm nhìn nhau một hồi lâu, miệng nở một nụ cười buồn bã. Cho dù ngạc nhiên, Urz cũng không tài nào có thể trách cứ bản tính cứng đầu của Naum được.
Quay lưng lại, Naum đặt tay lên vai Urz và cúi đầu xuống.
“Xin cậu hãy làm việc đó. Chắc là buổi họp này sẽ do Vanadis-sama toàn quyền chủ trì rồi. Ngài ấy không bao giờ hỏi tới ý kiến của hầu cận đâu, có chăng thì ngài cho phép thì cậu mới được phép lên tiếng. Nói cách khác, cậu chỉ việc giữ im lặng là được.”
“Thế nhưng nhỡ như hai bên gây gổ với nhau thì sao?”
“Vậy thì thử tìm cách dỗ ngọt Vanadis-sama thôi. Nếu cần, cậu cứ việc quở trách như khi mắng bọn trẻ con quấy khóc ấy. Tôi sẽ nhận hết trách nhiệm cho.”
“… Cầu xin chư vị thánh thần đừng để cho chuyện tới tận nước đó.”
Tưởng tượng cảnh Elizavetta phụng phịu như một đứa trẻ vừa bị mắng xong, Urz chỉ biết đáp lại bằng một vẻ mặt đầy ngao ngán mà thôi.
.
.
Một chiếc lều do bên Ellen dựng lên được đặt tại chính giữa hai khu đóng quân.
Tại đó, 4 người đang ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn cũ kỹ. Ánh nến chập chờn chiếu sáng lên vài tấm bản đồ được trải rộng trên mặt bàn trước khuôn mặt của 4 con người.
Bên Lebus có Elizavetta và Urz, còn Ellen và Rurick là đại diện cho bên Leitmeritz.
“--- Xin được giới thiệu một lần nữa, tôi là Vanadis Elizavetta Fomina xứ Lebus.”
“Tôi là Vanadis Eleanora Viltaria xứ Leitmeritz.”
Hai nữ Vanadis đứng với vẻ mặt đầy khó chịu, mũi chun lại, lưng thẳng , hai tay khoanh lại, mắt gườm gườm nhìn nhau đầy dữ dội. Cả hai cùng nhau ưỡn bộ ngực đẫy đà của mình ra như thể muốn khiêu khích đối phương.
Đang đứng cạnh Ellen, Rurick cũng có cảm xúc tương tự, vẻ mặt anh ta cứng anh lại, căng thẳng trông thấy. Thậm chí Urz còn lo không rõ anh ta có làm sao không.
Cả Urz và Rurick cùng xưng danh ra theo sau chủ nhân của họ và cúi chào nhau. Đây cũng là lúc Urz biết được tên của Rurick. Trước cái tên đó, chàng trai trẻ tựa như cảm thấy có cái gì đó đang mặc lại trong sâu thẳm tâm trí của mình. Thế nhưng, cuộc họp sắp bắt đầu nên anh đành phải chuyến hướng tập trung của mình đi.
Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, như thể muốn phá vỡ nỗi lo của Urz.
Cả Elizavetta và Ellen cùng trải những tấm bản đồ mình mang theo ra lên bàn, cũng như trình bày lại đường hành quân của họ cho tới ngày hôm nay và tình hình của quân trinh sát bằng những miếng gỗ nhỏ. Không hổ danh là những viên tướng kỳ cựu, hai cô gái hiểu ngay ra ý định của đối phương cho dù bên kia vẫn chưa hề giải thích chi tiết ra.
“Phải mất mười ngày đi bằng ngựa để đi từ Bydgauche tới Pardu.”
“Thế nhưng rõ ràng là Công tước Bydgauche đã tránh đường chính ra để hành quân. Để tới được Pardu, xem ra ông ta sẽ còn phải mất thêm vài ngày nữa.”
Ngẩng mặt lên khỏi đống bản đồ trên bàn, Ellen nhìn thẳng vào nữ Vanadis tóc đỏ.
“Elizavetta. Cô cho là Công tước Bydgauche sẽ mang theo bao nhiêu binh lính? Cứ cho là ông ta chỉ có khoảng 1,2 ngày để gom quân thôi.”
“Từ 1.500 cho tới 3.000 quân. Đương nhiên là chúng ta phải tính tới việc đối phó với 3.000 quân.”
“3.000 hử… không hổ danh là một Công tước. Xem ra sẽ khó khăn đây.”
Rurick lầm bầm đầy khó nhọc. Thế nhưng, Lãnh chúa của anh ta chỉ bình thản lắc đầu.
“Đúng là chúng ta không thể bất cẩn, thế nhưng chỉ chênh lệch nhau có 1.000 quân thôi. Elizavetta và ta sẽ có cách.”
“Vậy Bá tước Pardu có bao nhiêu quân?”
“Chắc là ông ta sẽ có được tầm 1.000 quân. Thế nhưng, nếu có thể, tôi không muốn binh lính của Eugene-dono… Bá tước Pardu phải ra trận.”
“Tại sao chứ? Chẳng phải đây là vấn đề giữa Công tước Bydgauche và Bá tước Pardu sao?”
Thấy Elizavetta cau mày bất mãn như thế, Ellen chỉ lạnh lẽo đáp lại.
“Như cô đã nói, đáng nhẽ ra binh lính của Bá tước cũng phải nếm mùi tham chiến. Thế nhưng, thành thực mà nói, quân của Bá tước cũng không hề mạnh mẽ gì cho cam. Bản thân Bá tước cũng không phải là người có tài dụng binh. Nếu mà để họ thua trận thì nhuệ khí của quân ta sẽ giảm sút, nhuệ khí phe Bydgauche lại được dịp tăng lên. Như vậy sẽ càng thêm phần khó khăn mà thôi.”
Sự thật đúng là như vậy. Thế nhưng Elizavetta vẫn chưa chịu đầu hàng.
“Đúng là cô nói không sai, thế nhưng đáng nhẽ ra cô nên để binh sĩ của Bá tước Pardu ra tham chiến. Thế nhưng nếu mà Bá tước lại nhục nhã tới độ không dám để binh lính bảo vệ lãnh thổ của mình thì đó lại là một chuyện khác.”
Những gì Elizavetta cũng không hoàn toàn là sai. Không ai có thể đoán trước là kết cục sẽ ra sao, thế nhưng không nghi ngờ gì nữa, Eugene luôn bị các vùng lân cận đánh giá rất thấp.
Ellen cũng hiểu điều đó, tuy nhiên cô định dàn xếp mọi chuyện trước khi Công tước Bydgauche kịp tới Pardu nên cô không hề yêu cầu Bá tước viện trợ binh lính sang.
Nếu mà trận đánh này sẽ diễn ra ngoài Pardu thì Eugene không có lý do gì phải gửi quân sang. Ellen và Elizavetta sẽ thực thi mệnh lệnh của Hoàng gia: ngăn chặn bước tiến của Công tước Bydgauche. Hai người quyết định với nhau là như vậy.
Ellen lại chăm chú nhìn về đống bản đồ. Cả Elizavetta lẫn cô đều không hề bắt gặp quân Bydgauche. Họ đều đang phải tính tới tình huống xấu nhất – giao chiến ở trong lãnh thổ của Pardu.
Thở dài một tiếng, khuông mặt của Ellen tựa như muốn nói “đành chịu thôi.”
“Được thôi. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện. Cứ giả sử là Công tước chỉ gửi được 30 kỵ binh đi. Chúng ta sẽ nhập 30 kỵ binh này vào quân của tôi. Bá tước sẽ trấn thủ tại lãnh thổ của mình. Như vậy coi như là ổn thoả.”
“Cô có thể cho tôi biết lý do được không?”
“Cả hai đoàn quân của chúng hầu hết đều là kỵ binh. Kể cả là có thêm bộ binh vào nữa thì sẽ chỉ thêm vướng chân mà thôi. Mặt khác, bên Bá tước cũng không thể nào có thể huy động được nhiều kỵ binh được. 30 là đủ rồi. Thêm vào đó, quân phe tôi biết rõ binh lính của Bá tước, nhưng quân phe cô thì không.”
“Tại sao cô không để Bá tước chỉ huy 30 kỵ binh đó?”
Trước câu hỏi Elizavetta, Ellen liền nở một nụ cười đáng kinh ngạc.
“Như tôi đã nói ban nãy, ngài Bá tước không phải là người giỏi dụng binh. Bên cạnh đó, với cả quân của tôi, quân của cô và quân của ngài Bá tước ở trên chiến trường, phải có một người trung gian để việc chỉ huy có thể diễn ra trôi chảy được. Tôi xin được nói trước là tôi không muốn làm việc đó. Elizavetta, vậy còn cô thì sao?”
“… Được rồi. Vậy thì Bá tước Eugene sẽ ở lại Pardu.”
Về phần Elizavetta, cô không tài nào chịu được việc phải chỉ huy một đội quân yếu ớt. Tuỳ vào tình hình mà điều đó có thể gây tổn hại tới quân của cô. Việc này tốt hơn hết nên để Ellen quyết định.
“Thế nhưng nếu mà quân số của Công tước lên tới 3.000 quân thật thì dù là trinh sát của tôi hay của cô tìm thấy đi chăng nữa cũng đều có thể tìm ra được ngay. Khó có chuyện là giờ này bọn họ vẫn còn lang thang ở trên miền Bắc lắm.”
Thấy Ellen nói vậy trong khi nhìn bản đồ, Elizavetta lộ rõ vẻ bối rối.
“Có thể là ông ta đã chia quân thành nhiều đạo quân nhỏ và hành quân bằng nhiều đường khác nhau. Rốt cuộc thì binh lính của Công tước cũng không phải là hạng tồi chút nào.”
“Cô biết rõ Công tước tới mức đó ư?”
Đôi mắt đỏ của cô gái sáng bừng lên đầy ngạc nhiên. Ellen chăm chú nhìn vào Elziavetta. Nữ Vanadis Laziris [Mắt Cầu Vồng] cũng nhíu mày lại đầy kinh ngạc.
“Công tước là một người có ảnh hưởng rất lớn ở miền Bắc Vương quốc. Không một quý tộc nào ở miền Bắc lại chưa từng qua lại với Công tước.”
“Ra vậy… Thế còn phía Nam Kinh thành?”
Elizavetta lắc đầu.
“Vì là người nắm giữ quyền kế vị ngôi báu nên tôi nghĩ là không có bất cứ ai…”
Ellen cau mày trước từ “quyền kế vị ngôi báu”. Nếu cô nhớ không sai thì cả Eugene cũng nắm trong tay quyền kế vị.
“Nhắc tới chuyện tới Kinh thành, chẳng phải chúng nên bàn về việc đó sao?”
Thấy bên kia lẩm bẩm cái gì đó, Elizavetta lộ rõ vẻ hồ nghi.
“Cô đang nói về chuyện gì đó? Tôi không thích ai đó giữ bí mật không chịu nói ra như thế đâu.”
Vừa nhìn Elizavetta với vẻ đầy khó chịu, Ellen lên tiếng, ra vẻ như không còn cách nào khác.
“Ngay cả Bá tước Pardu cũng là người có quyền kế vị. Đó là những gì tôi nghĩ đó.:
Một cuộc
chiến tranh giành ngôi báu. Cho dù Ellen nghĩ là như vậy, Elizavetta liền nheo mắt lại, không thoải mái chút nào, như thể những lời nói đó động chạm tới tâm tư tình cảm của cô.
“Tất cả mọi chuyện chỉ là do chai rượu mà Bá tước Pardu gửi tới Công tước Bydgauche thôi.”
Một chai rượu tẩm độc , khiến cho một người hầu cận của Ilda phải bỏ mạng. Đó cũng là lý do tại sao Ilda lại điều binh như vậy.
“Vụ đầu độc đó rốt cuộc cũng chỉ là chiêu trò của Công tước Bydgauche thôi.”
Ellen phản đối lại ngay. Đối với nữ Vanadis tóc bạch kim, Bá tước Pardu Eugene là một người thầy của cô. Vì thế, cô biết rõ tính cách của ông ta. Không đời nào cô lại có thể để yên được.
“Xin cả hai ngài hãy tạm để chuyện đó sang một bên.”
Cảm thấy là bắt đầu có mùi nguy hiểm, Urz nhanh chóng chen vào can ngăn hai bên. Rurick cũng lớn tiếng ra vẻ đồng tình với Urz.
“Cậu ta nói đúng đó. Chúng ta phải ưu tiên việc tìm kiếm tung tích của quân Bydgauche lên hàng đầu. Tiện thể, thế ngài Hầu cận kia có ý kiến gì không?”
Những gì Rurick vừa nói cốt là để mọi người quay lại về công việc chính, vì thế anh cũng không hy vọng là bên kia sẽ đáp lại. Urz cũng biết là vậy, thế nhưng nếu mà không nói gì, anh sợ là sẽ làm cho Elizavetta phải xấu hổ. Để kéo dài thêm chút thời gian, chàng trai trẻ bèn nói.
“Thứ lỗi cho tôi, thế nhưng ngài có thể kể thêm về Công tước Bydgauche được không?”
“Đúng vậy. Bản thân tôi cũng không biết rõ về Công tước cho lắm. Nếu cô có thể cho chúng tôi biết thêm về ông ta thì tốt biết mấy.”
Ellen cùng đồng tình với ý của anh. Cô tạm ngưng cơn thù hằn với Elizavetta lại mà quay sang Urz. Đôi mắt hai bên chợt bắt gặp nhau, không hiểu sao Urz lại cảm thấy giật nảy mình. Trái tim anh chợt như muốn nhảy dựng lên.
Từ khi gặp nhau tại ngôi lều này, Ellen vẫn chưa một lần nào nhìn thẳng vào Urz. Kể cả khi Urz xưng danh, cô cũng không mảy may ngó tới. Ngược lại, Rurick thi thoảng lại lo lắng liếc trộm sang anh.
Thế nhưng, như thể nhận ra nỗi bất an của Urz, Ellen lại quay lại về Elizavetta. Nữ Vanadis tóc đỏ cuối cùng cũng trấn an lại và kể.
“Công tước là một con người xứng đáng với từ ‘thật thà’. Thậm chí có thể nói ông ta hợp với việc xông pha ngoài chiến trận cùng binh lính hơn là ngồi sau bàn giấy. Thế nhưng, ông ta không phải là một kẻ thích giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực.”
“Ô!”, Ellen thốt lên đầy ngưỡng mộ. Hình như xen vào đó còn có chút đồng cảm nữa. Elizavetta lại nói tiếp.
“Ông ta có tài dụng binh, thế nhưng bản thân Công tước cũng là một chiến binh có hạng. Dù là đánh kiếm hay cưỡi ngựa, tôi dám cá là không có một ai ở phương Bắc có thể vượt qua Công tước được.”
“Nếu như ông ta là vậy thì niềm kiêu hãnh của một người lính trong lòng ông ta chắc cũng không kém phần sâu đậm. Chiến tích gần đây nhất của ông ta là gì?”
“Ông ta nhận được lệnh từ Bệ hạ cách đây 2 tháng trước đi tiễu trừ man di đang quấy phá miền Bắc. Chắc chắn sẽ có rất nhiều quý tộc mang nợ ông ta.”
Trộm cướp và man di là một trong những vấn đề thường gặp và nhức nhối đối với những quý tộc có lãnh địa.
Kể cả là có tiêu diệt được những kẻ cướp phá trong lãnh địa của mình đi nữa, thể nào cũng sẽ có thêm những kẻ như vậy nữa từ bên ngoài chui vào. Thậm chí những kẻ phạm tội tày định bị trục xuất khỏi làng và thị trấn cũng như lính đánh thuê không còn một xu dính túi cũng có thể chọn lấy con đường cướp bóc. Dù có cho quân lính đánh đuổi đi, chúng sẽ lại quay về cướp phá một khi mọi chuyện lắng xuống.
“Vậy thì Công tước có thể sẽ đi qua lãnh thổ của những quý tộc đồng minh của mình; xem ra Pardu có thể đang nằm trong tầm ngắm hử.”
“Tôi không cho rằng điều đó là không thể, thế nhưng như vậy chẳng phải cũng nguy hiểm lắm sao?”
Elizavetta cảm thấy khó tin. Cả Ellen và Elizavetta đều đã cho cử trinh sát tới những lãnh thổ nằm dọc theo đường cái để thu thập thông tin. Nếu mà chỉ cần một ai trong số những quý tộc cai quản những vùng như vậy để hé lộ tin tức về Ilda, dù chỉ là một chút, ra ngoài thì thể nào họ đã tìm ra được ông ta rồi.
Xem ra cũng không thực sự tán thành với kế hoạch đó,Ellen nhanh chóng gật đầu khi Elizavetta thắc mắc như thế.
“Đúng là thế. Vậy thì ông ta đang ở đâu…?”
“Cho phép tôi được nêu ý kiến của mình không?”
Lần này tới lượt Urz lên tiếng. Trong khi 2 Vanadis còn đang mải bàn bạc, chàng trai trẻ này trong khi quan sát bản đồ đã nảy ra một ý.
Khi thấy hai người kia gật đầu, Urz liền chỉ vào một điểm trên bản đồ.
Anh vạch ra một đường về phía Nam.
“Có lẽ nào Công tước Bydgauche đã đi theo đường này để tiến về phía Nam?”
Nơi Urz đang chỉ vào là một vùng đầy những đồi núi. Tại đó, anh vạch ra một đường đi từ Bydgauche tới tận Pardu.
Đương nhiên là anh không vạch ra một đường thẳng tắp, mà là làm sao cho trinh sát của Ellen và Elizavetta không thể nào lần ra được. Nguyên do là bởi cả hai hầu như đều không gửi trinh sát lên vùng đồi núi.
“Một ý kiến rất thú vị.”
Ellen sáng bừng mắt lên, miện nhoẻn cười đầy vui vẻ.
“Thế nhưng, mùa này rất khó để có thể trèo núi được. Đó là lý do tại sao tôi và Elizavetta lại không gửi trinh sát tới đó.”
Trong khi ở trên đồng bằng, tuyết nhanh chóng tan đi ngay thì trên đồi núi, tuyết lại không hề biến mất, thay vào đó chúng lại chất đống dần lên, che phủ mặt đất, níu kéo bước chân của cả người lẫn ngựa lại. Không khí tại đó còn lạnh lẽo hơn bởi tuyết đã hấp thu hết toàn bộ hơi ấm còn sót lại. Tuyết phủ trắng che dấu đi toàn bộ những điểm mốc, khiến cho nhiều người lầm tưởng là có thể bước đi được tại đó.
Có vô vàn những câu chuyện về một đoàn quân hùng hậu đi trên những rặng núi phủ trắng tuyết, gặp tai nạn và không còn để lại dấu tích gì ở những quốc gia có tuyết rơi như Zhcted. Thêm vào đó, cả Ellen lẫn Elizavetta đều không tin là Ilda, một người dạn dày trận mạc tới vậy, lại liều lĩnh chọn con đường này.
“Kể cả là có chọn những dãy núi thấp nhất cũng như đi theo những đường có ít tuyết rơi đi nữa thì binh lính sẽ chỉ càng thêm phần mệt mỏi. làm cho cuộc hành quân càng thêm phần trì trệ mà thôi.”
“Urz. Công tước Bydgauche đáng nhẽ ra phải tính tới việc hành quân thần tốc để có thể đánh nhanh thắng nhanh. Mặt khác, ông ta thể nào cũng sẽ kiêu hãnh đi theo đường cái.”
Elizavetta lên tiếng quở trách Urz. Cô không định dùng những lời như “đừng có nói năng hồ đồ”. Trong đôi mắt hai màu của cô, đến tận giờ này cô vẫn không rõ phải đối xử với người thuộc hạ mất trí này ra sao. Thế nhưng, Urz lại lắc đầu.
“Chẳng phải nếu dùng xe trượt là sẽ giải quyết được vấn đề đó ư?”
Nữ Vanadis tóc bạch kim mở tròn mắt ra, trong khi đó nữ Vanadis tóc đỏ vội quay xuống nhìn vào tấm bản đồ. Một tiếng trầm trồ đầy thán phục thoát ra từ miệng của Rurick, lúc này vẫn đang theo dõi cuộc trao đổi giữa ba người.
“Nếu mà là Công tước Bydgauche, ông ta có thể ngay lập tức chuẩn bị được 1.000 tới 2.000 xe trượt.”
“Đúng vậy. Nếu mà chất lên đó giáp trụ, lương thực và chất đốt, sau đó tìm tới những nơi có tuyết…”
Vừa quan sát bản đồ, hai nữ Vanadis cùng nhau bàn bạc.
Kể cả là có dùng tới xe trượt, cuộc hành quân qua đồi núi thể nào cũng sẽ đầy khó khăn, chưa kể là vẫn không kém phần nguy hiểm. Thế nhưng, tốc độ hành quân sẽ hoàn toàn khác biệt. Urz lại nói.
Kể cả là trên đồng bằng, nếu mà không có gì che chắn, từ xa cũng có thể thấy khói từ lửa trại. Ở trên núi thì lại càng dễ phát hiện hơn, nhất là với thời tiết như thế này.”
Giờ này vẫn còn đang là mùa đông. Để cho binh lính không bị chết rét, nhất thiết là phải có lửa. Không chỉ là lửa trại để thắp sáng, mà còn để binh lính sưởi ấm. Về phần ăn uống, nếu như không có thức ăn nóng, nhuệ khí của đoàn quân sẽ nhanh chóng suy sụp ngay.
“Đổi lại, cục diện trên đồi núi sẽ khó mà có thể quan sát dễ dàng như trên đồng bằng được. Chúng ta nên nấp dưới tán cây để đối phương không tìm được ra, thêm nữa lại còn phải nhớ đốt lửa ở dưới bóng núi nữa.”
Trước những gì Urz vừa nói, Ellen và Elizavetta cùng quay sang nhìn nhau. Kế hoạch mà họ vẫn tưởng là lố bịch đó giờ đây lại thực tế đến bất ngờ.
“Đó là một điểm mù. Thế nhưng, nghĩ được tới việc dùng xe trượt thì quả là giỏi.”
Nở một nụ cười như muốn nói “Tốt lắm”, Ellen chân thành khen ngợi Urz. Chàng trai trẻ ngại ngùng vò tung mái tóc đỏ của mình lên.
“Tôi vốn chỉ là một người chăn ngựa cách đây không lâu thôi. Bên cạnh việc thắng yên cương, tôi còn phải xem xét cả xe trượt…”
“Chăn ngựa!?”
2 tiếng hét lên đầy ngỡ ngàng át cả giọng nói của Urz. Đó là tiếng của Ellen và Urick. Nữ Vanadis tóc bạch kim ngớ người ra mà nhìn chằm chằm vào Elizavetta. Cho dù nữ Vanadis Laziris cũng phải giật mình trước cái nhìn của phía bên kia, cô gái tỏ ra hờn dỗi mà nói.
“C-cô có ý kiến gì không?”
“Tôi không có ý kiến gì hết, nhưng mà…”
Ra vẻ do dự, Ellen hết nhìn mặt người hầu cận lại quay sang lãnh chúa xứ Lebus.
“Có thăng cấp thì cũng có giới hạn thôi chứ. Binh lính có phàn nàn gì về việc này không?”
“…Không có vấn đề chi hết.”
Cho dù Elizavetta cố gắng ưỡn ngực ra vẻ không có gì, giọng nói của cô quá yếu ớt để chứng minh cho điều đó.
“Được rồi. Tôi cũng không hề có hứng thú chọc ngoáy vào chuyện người khác làm gì.”
Ellen cũng không đào sâu gì thêm, cô quay lại về việc hành quân ra sao.
“Tôi.. tôi đồng tình với ý kiến hiện tại. Tôi cho là chúng ta sẽ đi theo hướng suy nghĩ là quân Bydgauche hiện đang vượt núi bằng cách dùng tới xe trượt.”
Thấy Ellen nói năng có cái gì đó hơi dùng dằng, Elizavetta nheo mặt lại. Thế nhưng, vì nữ Vanadis tóc bạch kim vẫn tiếp tục nói như không có gì chuyện gì xảy ra, cô chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Từ bây giờ, tôi sẽ tới Pardu để mượn binh, đồng thời gửi trinh sát tới các vùng đồi núi. Còn cô thì sao?”
“Tôi cũng sẽ tiến về hướng Nam, nhưng sẽ đi theo một con đường khác. Để tìm ra quân của Công tước Bydgauche thì làm như vậy vẫn hơn là đi cùng nhau, đúng không nào? Thêm nữa---”
Sau một hồi do dự, Elizavetta mới nói tiếp.
“Nếu như phát hiện ra quân Bydgauche trước, tôi muốn thử thương thuyết với Công tước trước.”
Elizavetta đã từng gặp Ilda. Thêm vào đó, yêu cầu của Hoàng cung là ngăn chặn Công tước lại. Lời đề nghị của cô xem ra rất tự nhiên.
“… Được thôi. Nếu thế thì xin nhờ cô vậy.”
Sau đó, hai cô gái ở lại thống nhất với nhau vài chi tiết nữa, như là việc liên lạc giữa hai bên, và thế là cuộc họp tới đó là kết thúc.
-----------------------