Madan no Ou to Vanadis

chương 1: olsina.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh trăng thu khẽ khàng chiếu sáng lên đoàn thuyền chiến lênh đênh trên mặt biển.

Toàn bộ số thuyền này đều là thuyền bên Legnica, bao gồm 30 con thuyền [Thương] hạng nhỏ và 3 chiến thuyền [Nỏ] cỡ lớn . Mỗi con thuyền đều treo những ngọn đèn lồng lớn ở bên mũi cũng như đuôi thuyền. Nhờ những ngọn đèn này mà các thuyền khác có thể ước lượng khoảng cách giữa hai bên được.

Nhiệm vụ của hạm đội này chính là tiêu diệt đám hải tặc lúc này đang ở ngay sát mũi Vương quốc Zhcted.

Ở trên mũi kỳ hạm Zhelezo Lev [Thiết Sư] của hạm đội này, có một cô gái đang giao đấu với một con Quỷ.

Một cô gái 22 tuổi, mái tóc đen dài ngang vai, cô đang mặc một bộ chiến y màu đen trên thân thể mảnh mai của mình.

Đối nghịch với vẻ ngoài yêu kiều, hai thanh đoản đao nằm trong tay cô gái cũng như cặp mắt đen nhanh hừng hực ý chí lại không hề yêu kiều hay mảnh mai gì hết.

Alexandra Alshavin là tên của cô gái trẻ đó. Những người thân vẫn hay gọi cô là “Sasha”. Cô là chỉ huy của toàn bộ hạm đội này, đồng thời là một trong bảy Vanadis của Vương quốc Zhcted.

Hai thanh đoản đao, một vàng một đỏ, đều cháy lên rực sáng. Không hề phải dùng tới thứ gì khác, tự thân cặp binh khí toả ra ngọn lửa như vậy.

Cặp đoản đao kỳ bí đó chính là Long khí của Sasha, Bargren Hoả Viêm, hay còn được biết đến với cái tên khác là [Thảo Quỷ Song Đao].

Con Quỷ đứng trước mặt cô vểnh mặt lên cười, mặt nhìn thẳng xuống cô gái. Với cơ thể khổng lồ phải gấp 2 lần so với Sasha, vai và ngực y to sộ, trông hắn ta đồ sộ tới độ tưởng như chỉ dùng một tay là có thể bóp nát một người. Một vết sẹo ghê rợn chạy dọc từ vai xuống ngực hắn ta.

Trên người của con Quỷ kia không hề có tới một sợi lông, màu da trắng ởn của hắn có cái gì đó đầy kì quái. Ba chiếc sừng cong cong mọc ra từ trên trán, thêm vào đó là khuôn mặt trông không khác gì một con chằn tinh bước ra từ truyện cổ tích bị bỏng hết một nửa mặt bên phải.

Cánh tay phải của con Quỷ đã bị cắt đứt từ cùi chỏ trở xuống. Cả một khúc thịt trắng nhợt nằm ngay ở trên sàn thuyền.

Con Quỷ kia mang tên Torbalan. Dù đã từng được nghe về hắn ta, đây là lần đầu tiên cô gái được tận mắt chứng kiến con Quỷ.

Dù vậy, Sasha không hề nao núng. Thủ thế sẵn sàng, cô cẩn trọng rút ngắn khoảng cách của mình với đối phương. Vết sẹo trên mặt và vai của con Quỷ vốn đã có từ trước, thế nhưng cánh tay phải bị cắt đứt kia là tác phẩm của Sasha. Đối với một đối thủ đao kiếm không làm gì được nổi, cô không việc gì phải do dự cả.

--- Hắn sẽ làm gì tiếp theo đây…?

Trước những đòn tấn công vừa xong của Torbalan, Sasha cho rằng hắn ta rất kiêu hãnh với sức mạnh phi thường đáng kinh ngạc của mình. Thêm nữa, hắn ta có thể tạo ra một cơn sóng sóng xung kích từ cơ thể y. Thế nhưng, là một con Quỷ, cho nên khả năng là có thể hắn không chỉ dừng lại ở đó. Không quá bất ngờ khi mà ngay cả Sasha cũng không thể nào đoán được đối phương của cô còn ngón đòn nào chưa giở ra.

--- Hình như Olga cũng có nói gì đó về việc này.

Sasha cố nhớ lại những gì nữ Vanadis Olga, người đã đối đầu với con quái vật này, nói, nhưng cô không thể nào tìm ra được thêm điều gì ngoài việc hắn ta có thể tạo sóng xung kích.

“Hay lắm, hay lắm.”

Torbalan nhặt cánh tay phải rơi ở trên boong thuyền lên. Cho dù vết cắt đã bị đốt cháy đen bởi ngọn lửa của thanh đoản đao, con Quỷ vẫn ấn chặt cánh tay đó vào vết thương đầy thuần thục.

Từ vết thương bốc lên khói trắng nghi ngút. Trước ánh mắt đầy bối rối của Sasha, Torbalan bỏ tay ra.

Cánh tay phải của hắn không hề rơi xuống. Cánh tay của con Quỷ, đáng nhẽ ra đã bị cắt đứt lìa, lại nối liền lại như thể chưa có gì xảy ra. Sasha sững sờ trước cảnh tượng đang bày ra trước mắt cô. Thế nhưng, điều cô ngạc nhiên không phải là ở tốc độ phục hồi trong nháy mắt của con Quỷ.

--- Cứ thế này,… kể cả có cắt đứt được đầu thì e là hắn cũng chưa chết được.

Một giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy qua thái dương của nữ Vanadis tóc đen. Torbalan xoay cánh tay phải của y vài lần như thể để kiểm tra.

Bầu không khí ngày càng thêm phần căng thẳng. Bỗng một tiếng động ồn ào, xuyên qua màn đêm, và lọt vào tai cô gái. Từ xa xa, nhiều đốm sáng hiện lên, xoay lắc loạn xạ tiến gần tới chỗ cô.

Sasha nhận ra ngay đó là binh lính và thuỷ thủ trên thuyền. Có lẽ họ nghe thấy tiếng Torbalan đập phá thuyền nên tới để kiểm tra tình hình.

Vẻ mặt Sasha lộ rõ vẻ bồn chồn. Dù tất cả số binh lính trên thuyền này đều được xếp vào hàng tinh nhuệ, thế nhưng đối thủ của họ là một con Quỷ với sức mạnh phi thường, không hề kém cạnh so với một con Rồng.

Đúng lúc tất cả sắp sửa xông lên giao chiến.

“--- Coi như đã đến lúc ta rút lui rồi.”

Từ miệng con Quỷ thốt lên một câu đầy bất ngờ. Torbalan lui lại một bước, vui vẻ ngắm nghía đám người cầm đuốc đang lao tới. Sasha cau mày, thủ thế sẵn sàng. Có thể đây là một cái bẫy, cô không thể nào lơ là cảnh giác được.

Torbalan đạp mạnh xuống sàn thuyền một tiếng nặng nề, trầm đục mà nhảy vọt lên.

Thế nhưng đó không phải là để tấn công. Thân thể cồng kềnh của con quái vật phóng qua lan can, và rơi thẳng xuống biển, theo sau đó là một chuỗi những tiếng quẫy nước bì bõm.

--- Không lẽ nào hắn ta lại bỏ chạy thật chứ…?

Hay là hắn định dụ họ đuổi theo?

Chạy tới bên lan can thuyền, Sasha đứng khựng lại. Cô bất động nhìn vào khoảng không đen tối mất một hồi lâu.

--- Có vẻ là đỡ hơn hử.

Sasha thở nhẹ một tiếng. Cô đứng yên như vậy không phải là do mệt mỏi sau khi giao đấu với con Quỷ, mà là bởi cơn đau trong người cô. Dù vậy, cô không cảm thấy quá đau đớn, chỉ thấy cử động hơi khó khăn một chút, nhưng lúc này thì cô có thể tạm phớt lờ đi được.

Binh lính và thuỷ thủ, tay cầm những ngọn đuốc rực lửa, đều lặng người giương mắt lên nhìn cảnh tượng tan hoang xung quanh. Họ bừng tỉnh lại khi nhìn thấy bóng dáng của Sasha. Tất cả đều lao ngay tới.

“Vanadis-sama, ngài không sao chứ?”

“… Tôi không sao. Mọi người không cần phải lo đâu.”

Mất một lúc Sasha mới đáp lại, nhưng xem ra không ai nhận ra điều đó giữa quang cảnh hỗn độn vào lúc này. Giắt cặp đoản đao lại vào hông, nữ Vanadis tóc đen lại nói.

“Tôi đã bị một thứ gì đó tấn công. Sau khi bị tôi chém trúng, thứ đó đã bỏ chạy đi mất. Trời quá tối nên tôi không kịp nhìn ra, nhưng có lẽ đó chính là một con Hải Long”

Cho rằng nếu mà kể về Torbalan thì chỉ càng làm cho mọi người sợ hãi không cần thiết, Sasha quyết định che giấu sự thật đi.

Tất cả những người có mặt trên thuyền lúc này đều biết tới chuyện một đoàn thuyền quay về từ Asvarre đã bị con Rồng biển tấn công. Vì thế, họ sẽ dễ chấp nhận chuyện đó hơn là một con Quỷ.

“Hình như một vài người đã bị rơi xuống biển. Dù không ở cách quá xa thuyền, nhưng hãy đi tìm họ đi.”

“Tuân lệnh. Vanadis-sama, xin ngài hãy quay về phòng nghỉ ngơi đi.”

Viên thuyền trưởng của con thuyền Zhelezo Lev [Thiết Sư] nghiêng mình kính cẩn mà nói. Dù là thuỷ thủ hay chiến binh đi nữa, ông ta cũng đều không hề tỏ ra kém cạnh. Chính vì vậy mà Sasha đã chọn con thuyền của ông làm thuyền chỉ huy.

Thế nhưng, Sasha chỉ lắc đầu trước lời đề nghị của viên thuyền trưởng.

“Tôi sẽ ở lại đây cho tới khi nào tìm kiếm xong xuôi. Dù sao thì nếu mà con Badva [Hải Long] mà quay lại thì có thể tôi sẽ phải tiêu diệt nó.”

Những người thuỷ thủ trên thuyền quay sang nhìn nhau. Đương nhiên là không ai khác ngoài nữ Vanadis tóc đen có thể đối đầu với một con Hải Long.

“Vanadis-sama, xin ngài hãy dùng cái này.”

Matvey bước ra từ đám thuỷ thủ, tay cầm một chiếc chăn trao cho Sasha. Ông ta là một con người đầy uy tín, với một thân thể lực lưỡng kể cả là so với những thuỷ thủ đang đứng bên cạnh, một vẻ mặt dữ dằn cùng chiếc áo khoác đỏ thêu hình Cá voi trắng ở sau lưng. Bản thân ông ta vốn là một thuỷ thủ dày dặn nhiều kinh nghiệm.

Ông ta còn là một người Sasha hết sức tin cậy. Chính ông đã tự nguyện xin tham gia vào cuộc chiến, để rồi hiện tại đang ở trên con thuyền này.

“Cảm ơn.”

Dù không cảm thấy lạnh cho lắm nhờ vào cặp Long khí treo bên hông, vì trân trọng lòng thành của Matvey, Sasha cảm ơn ông và nhận lấy tấm chăn. Nữ Vanadis tóc đen, sau khi khoác tấm chăn lên người, chìm trong suy nghĩ trong khi quan sát những thuỷ thủ đi lại bận rộn trước mặt mình. Cô băn khoăn không rõ mục đích của con Quỷ đó là gì.

“Matvey. Có điều này tôi muốn hỏi ông.”

Sau khi Sasha hạ thấp giọng gọi người đàn ông to lớn với khuôn mặt đáng sợ lại, ông ta ra hiệu với viên thuyền trưởng và bình thản rời đi.

Giữa những người thuỷ thủ qua lại tất bật, không có một ai có thời gian để để ý tới việc hai con người vừa mới bỏ đi.

Thêm nữa, hầu hết số thuỷ thủ hiện tại đang tập trung ở mũi thuyền, số người ở đuôi thuyền không còn là mấy. Dừng chân lại, Sasha quay lưng và hỏi thẳng thừng.

“Ông có thể cho tôi biết thêm về con Quỷ cưỡi trên con Hải Long tấn công ông không?”

Matvey ngay lập tức đổi sắc mặt khi mới nghe tới đó. Đột nhiên, ông ta hỏi lại, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong người mình lại.

“Hắn ta đã xuất hiện ư?”

“Có lẽ là vậy. Đầy là lần đầu tiên tôi gặp hắn ta.”

Vừa gật đầu, Matvey bắt đầu tả lại hình dạng của con Quỷ mà ông ta đã gặp. Nghe xong, không còn nghi ngờ gì nữa, Sasha nhận ra ngay đó cũng chính là con quái vật mà cô vừa gặp.

“Hắn ta đang ở gần đây…”

Thân hình to lớn của Matvey run lên, ông đưa mắt nhìn ra ngoài biển khơi. Cuồn cuộn trong đôi mắt của người đàn ông có cả giận dữ, cũng như cả sợ hãi. Đợi cho Matvey bình tĩnh lại, Sasha mới nói tiếp.

“Xin ông hãy giữ bí mật về điều này. Trước trận chiến sắp tới với đám hải tặc, tôi không muốn binh lính và thuỷ thủ lại phải thêm lo lắng.”

“Nhưng mà, thưa Vanadis-sama. Khả năng là chính Torbalan là kẻ cầm đầu đám hải tặc kia…”

“Con Quỷ đó ư?”

Dù nghi hoặc, Sasha chợt nhớ tới những gì Olga và mọi người đã nói. Torbalan đã giả trang dưới lốt người với cái tên Leicester, ẩn náu tại Vương quốc Asvarre, thậm chí hắn còn có quân lính dưới trướng, cũng như nắm trong tay trọng trách phòng thủ một Pháo đài.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Sasha lắc đầu và nói.

“Tạm thời chúng ta hãy giữ im lặng về chuyện này. Kể cả là có giải thích với từng thuyền trưởng đi nữa, chúng ta cũng không có đủ bằng chứng để làm họ tin được. Thế nhưng, ông nói không sai… Chúng ta nên đưa ra những chỉ thị, như ‘Nếu mà thuyền chỉ huy giương cờ vàng thì nhanh chóng rút lui ngay’ chẳng hạn, nếu như gặp phải tình huống đặc biệt cần kíp nào đó.”

“Vâng.”

Matvey nhẹ nhõm gật đầu. Như vậy, giả sử con Badva [Hải Long] có xuất hiện, ông vẫn có thể giải thích mọi chuyện đơn giản như thế.

Khi quay lại mũi thuyền, số lượng thuỷ thủ tại đó đã giảm đi phần nào, nguyên do là bởi công việc cũng đã xong xuôi. Viên thuyền trưởng nhìn thấy Sasha và Matvey, ông nhanh chóng bước tới phía 2 người.

“Vanadis-sama. Thứ lỗi cho tôi, thế nhưng tôi nghĩ là ngài nên chọn một con thuyền khác làm thuyền chỉ huy.”

“Thiệt hại lớn đến vậy sao?”

Sasha cau mày. Viên thuyền trưởng gật đầu buồn bã, không tài nào giấu nổi nỗi hối tiếc. Với một hạm đội lớn cỡ này, đối với một người thuỷ thủ, được phục vụ trên con thuyền chỉ huy là một danh dự vô cùng to lớn. Thêm vào đó, tổng chỉ huy của họ không ai khác chính là nữ Vanadis Sasha. Một quyết định khó khăn như thế này chắc chắn đã phải qua suy nghĩ thực sự chu đáo mới có thể đưa ra được.

“Dù con thuyền vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng một đêm thì không thể nào sửa chữa hoàn chỉnh được. Để con thuyền chỉ huy của Vanadis-sama tồi tàn như thế thì thực sự là quá hổ thẹn.”

Nữ Vanadis tóc đen hiểu ra ngay dụng ý mà viên thuyền trưởng không tiện nói ra. Sasha và hạm đội theo dự định sẽ hội quân với hạm đội của Lebus vào ngày mai. Có lẽ ông không nào muốn để người Lebus nhìn thấy vị Lãnh chúa của họ đi trên một con thuyền hư hại như thế này. Mỉm cười, Sasha trả lời, tỏ ra đã hiểu.

“Vậy thì, xin ông hãy cho tôi biết nên chọn con thuyền nào làm thuyền chỉ huy mới.”

Thuyền Zhelezo Lev [Thiết Sư] là một con thuyền [Nỏ], ngoài nó ra còn có thêm 2 con thuyền cùng lớp nữa.

Viên thuyền trưởng đã đề cử một con thuyền mang tên Dospe Ryba [Giáp Ngư]. Thuyền trưởng của Dospe Ryba [Giáp Ngư] có tên là Pavel, vốn từng là cấp dưới của thuyền trưởng thuyền Zhelezo Lev [Thiết Sư].

Sau khi nghe tin thuyền của mình được chọn làm thuyền chỉ huy mới, ban đầu Pavel không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng sau khi được nghe kể lại sự tình, ông ta nghĩ đến nỗi tiếc nuối của cấp trên cũ của mình mà thở dài một tiếng. Dù là vậy, ông ta nhanh chóng nghiêm mặt lại, ra lệnh cho thuỷ thủ trên thuyền cũng như tự mình ra đón tiếp Sasha.

Sau khi nghe thuyền trưởng thuyền Zhelezo Lev [Thiết Sư] thuật lại mọi việc lần nữa, Pavel vỗ vai ông ta tỏ vẻ cảm thông, sau đó quay sang Sasha.

“Tôi xin được gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới ngài vì đã được ngài chọn con thuyền này làm thuyền chỉ huy. Cho dù tự xét bản thân còn nhiều yếu kém, tôi xin được mang tất cả tài năng hèn mọn của bản thân ra cho Vanadis-sama sử dụng.”

Năm nay Pavel đã bước sang 45 tuổi. Nhìn từ sau lưng, trông ông ta có phần hơi to béo. Viên thuyền trưởng bận trên người một bộ áo giáp da, gia cố bằng rất nhiều miếng sắt xếp theo hình vảy cá. Khi cúi đầu trước mặt Sasha, những miếng sắt trên bộ áo giáp của ông ta va vào nhau, vang lên những tiếng leng keng, loảng xoảng. Dù có phần hơi thô kệch, giọng nói cũng như cử chỉ của ông ta lộ rõ lòng chân thành của mình.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã không thông báo sớm. Tôi mong là ông sẽ chiếu cố giúp đỡ cho.”

Và trong khi Sasha chuyển sang con thuyền mới, cuộc tìm kiếm cũng đi đến kết thúc.

Tuy phát hiện ra 3 thuỷ thủ đã mất tích, không một ai tìm ra được xác của họ, cho dù có sục sạo, tìm kiếm kĩ càng đến bao nhiêu nữa.

Ngày hôm sau, Sasha cuối cùng hội quân với hạm đội Lebus như dự định.

.

.

Dưới bầu trời trong xanh, cùng với ánh nắng chiếu sáng lấp lánh, biển cả bao la mênh mông, lung linh tựa như một viên ngọc thạch anh được nấu chảy ra. Hạm đội của Lebus lúc này đang dần xuất hiện ở bên kia mặt biển.

Tương tự như Legnica, thuyền chiến của Lebus cũng được chia làm 2 loại, bao gồm một lớp thuyền galley lớn và một lớp thuyền galley nhỏ hơn. Cho dù có đôi chỗ khác nhau, cả hai loại đều không thua kém nhau là mấy về mặt hiệu quả tác chiến.

Con thuyền chỉ huy của phe Lebus là một con thuyền galley cỡ nhỏ mang tên [Margarita]. Không như Legnica, vốn dùng tên của động vật, ở Lebus, thuyền thường đặt theo tên phụ nữ.

Bay phấp phới trên cột buồm chính là lá cờ Zirnitra [Hắc Long], quốc kỳ của Vương quốc Zhcted, cùng với một lá cờ hiệu của vùng Lebus. Trên nền màu tím sặc sỡ từ xa cũng không thể bỏ lỡ được, ngọn roi vàng, một Long khí mang tên Valitsaif [Hỗn Hung Thiểm Đình], được vung lên, vạch thành một đường cung tuyệt đẹp lên không trung.

Tổng chỉ huy của phe Lebus chính là Elizavetta Fomina, hay còn được biết đến với cái tên Isgrifa [Lôi Oa Thiểm Cơ]. Nữ Vanadis Laziris [Mắt Cầu Vồng], với đôi mắt hai màu khác nhau từ khi sinh ra đã có, lúc này đang mặc một bộ váy màu tím đầy kiêu kỳ, thêu đầy những hoạ tiết diềm và đăng ten.

Cuộn lại cây roi Valitsaif và giắt vào bên hông, với mái tóc đỏ bồng bềnh cùng vạt váy tung bay trong gió, nữ Vanadis oai vệ đứng ở ngay trên mũi thuyền của Margarita.

Phong thái uy nghiêm, cùng với sắc đẹp của mình, đủ khiến cho những người lính Legnica, vốn không có mấy thiện cảm đối với nữ Vanadis, cũng phải thốt lên trầm trồ thán phục. Hạm đội Lebus cho neo thuyền lại, giữ khoảng cách với hạm đội Legnica, chỉ để mỗi thuyền Margarita tiếp tục rẽ nước tiến lên.

Trên thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư] giương cao lá cờ của Legnica, nhằm chỉ rõ đây là con thuyền chỉ huy, cũng như đánh dấu vị trí của mình cho thuyền Margarita.

Với 2 thanh đoản đao màu vàng và đỏ bắt chéo nhau trên nền vàng, lá cờ cũng không hề kém phần bắt mắt so với bên Lebus.

Binh lính và thuỷ thủ Lebus đứng xếp hàng chỉnh tề trên boong thuyền Margarita, trông như thể muốn tỏ vẻ thách thức trước bên Legnica.

Phe Legnica cũng không hề chịu thua. Tất cả binh lính và thuỷ thủ bên Legnica cũng gườm gườm nhìn đáp trả lại. Cả hai bên đều cùng chung một suy nghĩ “chúng chỉ là đồng minh tạm thời mà thôi.” Sasha chỉ biết mỉm cười.

Thuyền Margarita dần dần tiến gần lại thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư]. Cùng với 2 viên thuyền trưởng, Elizavetta bước sang thuyền bên kia. Thực tế, Sasha vốn đang định sang thuyền của Elizavetta. Thế nhưng, nữ Vanadis Laziris [Mắt Cầu Vồng] không đồng ý, thay vào đó lại đi sang thuyền của cô.

Không rõ đó là bởi cô ta làm vậy là bởi sức khoẻ của Sasha, hay đơn giản là do không muốn binh lính Legnica lên thuyền của mình. Hoặc có lẽ là bởi cả 2 lý do trên.

Sasha tiến lên, chìa tay ra chào đón cô gái.

“Chào mừng cô đã lên thuyền của chúng tôi. Cảm ơn cô vì đã cất công đi đến tận đây.”

Thế nhưng, Elizavetta lại không thèm bắt tay. Ưỡn ngực lên, cô ta khoanh tay lại, mắt liếc nhìn binh lính Legnica đứng sau Sasha, và lên tiếng với vẻ mặt đầy thờ ơ.

“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nhanh chóng bắt đầu thôi.”

Cuộc họp bàn bạc chiến sự được diễn ra trong một căn phòng trên thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư]. Ngoài Sasha và Elizavetta ra còn có thêm 4 người nữa, 2 người bên Lebus, 1 thuyền trưởng bên Legnica, và Matvey.

Rải trên chiếc bàn rộng lớn được đóng cố định xuống sàn thuyền là một vài tấm hải đồ. 6 con người đứng xung quanh chiếc bàn, mắt chăm chăm nhìn xuống những tấm bản đồ. Elizavetta lên tiếng.

“Chúng tôi có 31 con thuyền, bao gồm 5 con thuyền cỡ lớn và 26 con thuyền cỡ nhỏ.”

“Bên chúng tôi có 34 thuyền. Chính xác hơn là 3 thuyền lớn và 31 thuyền nhỏ.”

Đối phương có khoảng trên dưới 80 thuyền. Họ thừa biết là, kể cả có gộp quân hai bên lại, quân số của họ vẫn thua kém so với bên hải tặc.

Người ta vẫn nói rằng so với trên đất liền, trong thuỷ chiến, quân số lại là nhân tố quan trọng hơn cả. Cùng với chiến trường rộng lớn, vấn đề không nằm ở chỗ thuyền chiến hơn kém nhau về mặt chiến đấu, mà là phương thức tấn công của hai bên đều bị giới hạn.

“Về động tĩnh của đối phương… Đội trinh sát của chúng tôi đã phát hiện ra 10 thuyền hải tặc vào ngày hôm qua.”

Trước những gì Sasha vừa nói ra, thuyền trưởng bên Legnica liền trải một tấm bản đồ ra. Đôi mắt hai màu của Elizavetta liếc sang hai thuyền trưởng của bên mình.

“Trinh sát bên chúng tôi cũng đã phát hiện ra quân địch vào trưa hôm qua. Xem ra cũng có khoảng 10 thuyền hải tặc đang rút về hướng Tây.”

Một tấm bản đồ nữa lại được đưa lên bàn. Ba thuyền trưởng cùng hừ lên một tiếng. Họ không thể nào khoanh vùng được vị trí của kẻ địch với thông tin ít ỏi như vậy. Elizavetta khoanh tay lại, ném một ánh mắt đầy khiêu khích sang Sasha.

“Alexandra. Cô có thể cho chúng tôi biết ý kiến của mình được không?”

Sasha đáp lại ánh mắt của nữ Vanadis tóc đỏ bằng một thái độ dịu dàng.

“Giả sử quân số của đối phương là 80 thuyền. Tôi cho là chúng đã cho chia hạm đội của mình thành 8 nhóm nhỏ, mỗi nhóm bao gồm 10 thuyền, và, sau khi thống nhất điểm hội quân, mỗi nhóm sẽ tản ra theo những hướng khác nhau. Có lẽ kẻ địch mà chúng tôi phát hiện ra là một nhóm khác so với nhóm mà bên cô đã tìm ra.”

Matvey gật đầu, tỏ vẻ đầy thán phục.

“Ra là vậy. Như ngài đã nói, với một hạm đội lên tới 80 thuyền, chắc chắn chúng sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc di chuyển cũng như neo thuyền; thế nhưng, nếu như phân thành 10 thuyền, chúng sẽ dễ dàng neo thuyền lại ở những hòn đảo nhỏ gần đây.”

Từ Zhcted tới Asvarre có vô số hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, một số có thể dùng làm nơi ẩn náu cho hải tặc. Không chỉ có Zhcted, mà ngay cả Brune và Asvarre nhiều lúc cũng phải phái thuyền chiến tới những nơi như vậy để tiễu trừ hải tặc.

Thế nhưng, chỉ 1, 2 năm thôi là lại có cướp biển tới trú ẩn ở những hòn đảo như vậy.

Cho dù bỏ ra không biết bao tiền của và nhân lực, không một Vương quốc nào có thể kiểm soát được toàn bộ số hòn đảo này, dẫn tới việc họ chỉ còn cách thực hiện những cuộc tuần dương định kỳ.

“Nhỡ như chúng cố thủ ở những hòn đảo như vậy thì sao?”

Elizavetta nhìn vào tấm bản đồ và hỏi. Sasha lắc đầu.

“Tôi không nghĩ là chúng có đủ lương thực để sống qua được mùa đông.”

Với những cơn gió lạnh lẽo liên miên tung hoành khắp đại dương suốt mùa đông, sóng biển lại càng thêm phần dữ dội. Bên cạnh việc dễ bị lật thuyền, khả năng chết cóng trên đường đi khiến cho những con thuyền buôn hiếm khi nào rời cảng vào mùa đông. Điều này đồng nghĩa với việc đám hải tặc sẽ mất đi con mồi béo bở của chúng, và, nếu như dùng hết số lương thực dự trữ trong tay, chúng sẽ nhanh chóng chết đói ngay sau đó.

“Vanadis-dono. Như ngài vừa nói, giả sử đám hải tặc chia quân thành từng nhóm 10 thuyền. Liệu có thể nào chúng đang định lén vượt qua chúng ta và tiến thẳng tới lục địa không?”

Một thuyền trưởng bên Lebus dè dặt cất tiếng hỏi Sasha.

“Nếu mà thuận gió, có lẽ là chúng có thể làm được điều đó.”

Sasha đáp lại. Nếu như thấy không cần thiết, cô đã nói thẳng “không thể nào” rồi.

“Thế nhưng, trong trường hợp này, chúng sẽ tự vứt bỏ ưu thế về mặt quân số của mình đi. Thêm vào đó, chúng sẽ tạo cơ hội để chúng ta dễ dàng đánh tập hậu từ phía sau. Ngoài ra, nếu mà quân số của đối phương chỉ có tầm 10 thuyền, chúng có thể sẽ đánh vào các cảng biển. Nếu là thế, chúng ta chỉ việc tiến quân và đánh hạ từng nhóm mà thôi.”

Viên thuyền trưởng bên Lebus rùng mình, hừ lên một tiếng. Đang đứng ở bên cạnh, Elizavetta liền chen vào.

“Đám hải tặc sẽ đánh hạ chúng ta trước, thuận đà tiến đánh cảng biển. Xem ra đó là ý kiến của cô. Với quân số bên ta thua kém như vậy, cô định giao chiến như thế nào?”

“Đúng vậy. Cô có thể đưa ra ý kiến của mình, được không?”

Sasha để lộ một nụ cười có phần tinh nghịch trước mặt Elizavetta. Dù nheo mắt lại tỏ vẻ khó chịu, Elizavetta vẫn ưỡn ngực lên đầy kiêu hãnh và đáp lại.

“Chia nhỏ đối phương ra, đánh hạ từng kẻ một. Tránh chỗ đông quân ra, hoặc là phá vỡ hàng ngũ đối phương và nhắm tới thuyền chỉ huy. Đó là hai lựa chọn duy nhất của chúng ta. Tôi dự định muốn nhắm tới thuyền chỉ huy của chúng.”

“Vậy thì hãy làm như vậy đi. Chúng ta sẽ lập đội hình trung quân, cánh phải và cánh trái như thế này. Tiếp theo, về đội hình của hậu quân…”

Sasha cầm vài tờ giấy lên và đặt lên trên bản đồ.

“Legnica sẽ đảm nhận trung quân và cánh trái. Lebus sẽ kiểm soát cảnh phải và hậu quân. Từ bây giờ, chúng ta sẽ dựa vào đội hình đối phường mà tuỳ cơ ứng biến. Giả dụ như cánh phải đối phương yếu thế hơn, thì Legnica sẽ đồng loạt tấn công và nghiền nát cánh phải của chúng. Còn khi cánh trái của chúng yếu hơn, Lebus sẽ là bên tấn công.

“… đồng loạt có nghĩa là khi Legnica di chuyển thì trung quân và cánh trái sẽ hợp lại thành một ư?”

Đôi mắt hai màu của cô gái lộ rõ vẻ bất ngờ và cảnh giác, Elizavetta lên tiếng hỏi. Sasha trả lời, vẻ mặt hiền hoà của cô không hề thay đổi.

“Đúng vậy. Nếu như Lebus là phe tấn công, đương nhiên là Legnica sẽ hỗ trợ ngay.”

Chỉ cần đi sai một bước là đối phương sẽ có cơ hội tiêu diệt họ ngay. Đây là một chiến thuật đầy táo bạo, khó ai có thể tin được là do một Sasha đầy điềm đạm đưa ra. Những thuyền trưởng khác không thể nào lên tiếng, phần vì lo lắng, phần vì ngưỡng mộ. Chỉ duy có mỗi Elizavetta là không hề lay động.

“Vậy nếu như hai cánh của đối phương đương tương nhau thì sao?”

“Tôi muốn Lebus sẽ đảm nhận việc tấn công. Dù sao thì chúng tôi vẫn luôn hỗ trợ cho phe cô từ bấy lâu nay rồi.”

“Nếu như chúng tôi điều động như thế, cô hiểu là làm như vậy thì chúng ta sẽ không còn quân dự bị nào đâu đấy.”

Vốn dĩ hậu quân đảm trách việc hỗ trợ, nhất là khi cần phải đảm bảo quân số.

“Quân số của chúng ta vốn ít hơn đối phương. Phải kiên nhẫn mới được.”

Sasha đáp lại không hề do dự. Elizavetta liền nở một nụ cười đầy thoả mãn.

“Dù nghe nói là cô đang dưỡng bệnh, như xem ra là tôi đã lo lắng quá thừa thãi.”

Sau đó, họ chuyển sang những vấn đề khác, ví dụ như hiệu lệnh tấn công. Sau khoảng 30 phút thì họ cũng bàn bạc xong. Trước khi Elizavetta kịp rời khỏi phòng cùng với thuyền trưởng của mình, Sasha gọi cô gái lại.

“Elizavetta. Có việc này tôi muốn bàn riêng với cô.”

Dù nữ Vanadis tóc đỏ quay lại nhìn đầy nghi hoặc, cô cũng ra lệnh cho 2 viên thuyền trưởng đứng đợi ở ngoài khi nhận thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Sasha. Sasha cũng ra hiệu cho thuyền trưởng bên mình ra ngoài đứng đợi.

Chỉ còn 3 người Sasha, Elizavetta và Matvey ở lại trong phòng. Giữa bầu không khí căng thẳng còn vương lại trong phòng từ buổi họp ban nãy, Elizavetta cảm thấy hơi bối rối, không rõ chuyện gì đang diễn ra.

“Chuyện này là chuyện nghiêm túc, không phải là đùa đâu.” Sasha mở lời.

“Cô đã từng gặp một con Quỷ bao giờ chưa?”

Căn phòng chợt trở nên im lặng, đến độ ngay cả tiếng thở cũng nghe rõ, tới tận cả phút.

“Hử?”

Phải mất một lúc thì Elizavetta mới thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc như vậy. Sasha và Matvey nhìn nhau, như thể hiểu được phản ứng của cô gái. Dù vậy, hai người không có ý định kết thúc cuộc nói chuyện như vậy.

“Tôi nói vậy không phải là để doạ dẫm hay lừa dối cô. Cô nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng sự thật là như vậy.”

Sasha nháy mắt ra hiệu cho Matvey. Cô giữ ông ta lại ở đây cũng là có lý do cả.

Matvey liền thuật lại chuyến đi từ Asvarre về Zhcted, về việc Torbalan và một con Badva [Hải Long] đã tấn công đoàn thuyền ra sao, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể. Cũng chính lúc này mà Elizavetta cũng biết được tin Olga, vốn hành tung đầy bí ẩn, và chuyện Tigre ngã xuống biển như thế nào.

“Hể. Vậy là Olga đã quay lại hử.”

Elizavetta khinh bỉ mỉm cười. Dù không biết lý do tại sao Olga lại bỏ đi, thế nhưng đối với Elizavetta, việc Olga rời bỏ nhiệm vụ của mình là điều thực sự đáng khinh miệt.

Dù cau mày, Matvey vẫn không lên tiếng phản đối. Ông hiểu rằng kể cả có nói tính cách của Olga ra sao đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

“Nhưng Alexandra này. Trong bức thư tôi nhận được từ cô, tôi nhớ là thư chỉ đề cập tới Hải Long thôi thì phải.”

“Thứ lỗi cho tôi. Vào lúc đó, bản thân tôi vẫn còn nghi ngờ về sự tồn tại của Quỷ. Dù cho là không đời nào Sophie… Sophia lại nói dối. Và chính tôi cũng không ngờ là mình lại bị lôi vào việc này.”

Sasha thẳng thắn thừa nhận lỗi của mình và cúi đầu xuống. Dù Elizavetta nheo mắt lại đầy nghi ngờ, nhưng không phải là vì thái độ của nữ Vanadis tóc đen, mà là bởi những gì cô vừa nói.

“Ý cô nói bị lôi vào là sao?”

“Vào tối hôm qua, thuyền của tôi đã bị tấn công.”

Elizavetta mở tròn xoe mắt nhìn. Sasha bắt đầu thản nhiên kể lại việc cô chạn trán Torbalan ở mũi thuyền Zhelezo Lev [Thiết Sư] vào tối hôm qua không chừa một chi tiết, kể cả là ngoại hình cũng như khả năng kỳ quái của con Quỷ.

“Torbalan đã đội lốt người và ẩn náu ở Vương quốc Asvarre. Hắn ta đã từng đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ một Pháo đài, và xem ra từng được giao cho 3.000 binh sĩ. Khả năng hắn là kẻ đứng đầu đám hải tặc là điều không thể bỏ qua được.”

“… Liệu có bằng chứng nào chứng mình cho việc con Quỷ này tấn công thuyền của cô không?”

“Với 80 thuyền như vậy, chúng ta có thể ước chừng quân số của đám hải tặc phải lên tới hơn 10.000 tên. Tập trung một lượng người lớn như vậy, và khiến chúng thay vì hướng tới Asvarre hay Brune, mà lại tới Zhcted, cô không nghĩ làm được như vậy là điều không hề đơn giản chút nào, đúng không?”

Elizavetta hướng mắt xuống bàn làm việc, im lặng như thể đồng tình với lời của Sasha. Một hồi lâu sau, cô thở dài mà hỏi.

“Mục tiêu của Quỷ đó là gì vậy?”

“Tôi không rõ. Theo như những gì Sophia và Olga đã nói, xem ra hắn biết điều gì đó về Vanadis. Dù sao đi nữa, tôi muốn cô ghi nhớ là Torbalan có thể xuất hiện và tấn công vào bất cứ lúc nào.”

“Xin chân thành cảm ơn vì lời khuyên của cô. --- Còn gì nữa không?”

Sau khi Sasha gật đầu, Elizavetta liền quay người lại, khiến cho vạt váy của mình bay lên phất phơ. Dù Matvey vừa định đi ra tiễn cô đi, cô gái nhanh chóng tự mình mở cửa.

“Vậy thì, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Nói xong, Elizavetta liền bước đi. Matvey vẫn chưa hết kinh ngạc, còn Sasha chỉ mỉm cười mà tiễn cô ta đi.

“Liệu như vậy sẽ ổn chứ?”

“Tôi đã nói những gì cần phải nói. Chúng ta chỉ có thể hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Sasha nói với giọng đầy ráo hoảnh. Dù không ghét bỏ Elizavetta, cô cũng không thực sự tin tưởng là Elizavetta đã đáp lại yêu cầu cô.

.

.

Cách hạm đội của liên quân Legnica và Lebus khoảng 1 ngày rưỡi đường biển về phía Tây có một hòn đảo mang tên Olsina.

Không ai rõ nguồn gốc của cái tên này từ đâu mà ra. Từ xa xưa hòn đảo này đã được đặt tên là vậy. Có người còn từng băn khoăn liệu đó có phải tên người đã tìm ra hòn đảo đó hay không. Trên hòn đảo hoang vu chỉ toàn đá này, những thuyền buôn tình cơ đi qua đảo vẫn thường neo thuyền lại ở đây để tránh mưa gió.

Và lúc này, hòn đảo vốn không một bóng người lại đang có tới 80 thuyền neo lại.

Tất cả những tấm buồm đang được cuộn lại trên đó đều cùng một màu đen, mũi thuyền được vẽ những cặp mắt to lớn, đầy đáng sợ.

Tất cả số thuyền này đều là thuyền hải tặc. Đây chính là hạm đội do Torbalan mang từ Asvarre tới đây. Đúng như những gì Sasha dự đoán, chúng đã chia thành những nhóm 10 thuyền và thăm dò nhất cử nhất động của đối phương, để rồi hội quân lại ở hòn đảo này theo lệnh của thủ lĩnh của chúng, Torbalan.

Torbalan cho gọi toàn bộ đội trưởng từng nhóm lại họp ở giữa hòn đảo. Lúc này hắn vẫn sử dụng lốt người Leicester của mình, cũng như khi đang ẩn náu ở Asvarre.

Trong khi Torbalan ngồi trên một chiếc ghế gỗ do thuộc hạ mang tới, các đội trưởng đều ngồi bệt xuống đất. Cảnh tượng này trông không khác gì như Vua và quân thần của mình.

“Quân số ra sao rồi?”

Torbalan cất tiếng hỏi, và các đội trưởng bắt đầu lần lượt trả lời. Số lượng cướp biển đã giảm đi gần 300 người so với khi khởi hành từ Asvarre. Bên cạnh một phần đã chết bởi tai nạn và thương tích trên chuyến đi còn có một số đã bỏ trốn. Con số này nằm trong dự liệu của Torbalan.

“Thế còn vũ khí, lương thực và nước uống?”

Vừa run lên bần bật trước cái lạnh – báo hiệu cho một mùa đông đang tới gần, đám hải tặc vừa đáp. Số vũ khí, lương thực và nước uống hiện tại còn đủ dùng trong 2 ngày nữa.

Gật đầu hài lòng, Torbalan lên tiếng với một giọng nói và nụ cười đầy vui vẻ.

“Chúng ta sẽ rời đảo vào sáng sớm mai để giao chiến với quân Zhcted.”

Toàn bộ các đội trưởng đều rùng mình bởi căng thẳng và sợ hãi. Dù bản thân cũng là những tay cướp biển kỳ cựu, thế nhưng chúng chưa bao giờ giao đấu trực diện với quân đội của một Vương quốc bao giờ, hay là chiến đấu với quy mô như hiện tại. Phục kích đoàn thuyền buôn và thuyền hộ tống, cướp bóc và đốt thuyền mới là cách chúng thường làm.

“Đối phương chỉ có tầm 60 thuyền là cùng. Đúng như những gì ta tính, chúng có ít quân hơn so với chúng ta. Một khi hạ gục được 60 thuyền này, sẽ không có gì cản đường chúng ta tới những cảng biển nữa. Các ngươi sẽ được thoả thích chém giết, cướp bóc và đốt phá thoải mái.”

Trán đám hải tặc đều cùng lạnh toát mồ hôi. Đối với chúng, giọng nói vui vẻ của Torbalan giống như thể thốt lên từ miệng của một con Quỷ bước ra trừ trong bóng tối sâu thẳm trong truyện cổ tích.

Trong câu truyện đó, những kẻ bị lôi kéo vào bóng tối sẽ dần mất đi thị giác, tiếp đến là khứu giác, thính giác, để rồi toàn bộ cơ thể trở nên tê liệt, không biết là đang tiến hay lùi, cuối cùng sẽ bị những con Quỷ lẩn khuất trong bóng tối ăn tươi nuốt sống.

Đám hải tặc đã nghĩ không sai. Dù sao đi nữa thì kẻ đang ngồi trước mặt chúng không phải là con người. Tuy nhiên, không một ai trong số chúng nhận ra điều đó.

“––Gerhard. Moritz. Albert.”

Trong số các đội trưởng ngồi trước mặt Torbalan, ba người được gọi tên đều đồng loạt đứng lên.

Gerhard là một người đàn ông to lớn, khuôn mặt bù xù những râu và tóc đỏ rực. Với một cơ thể to lớn, trong tay hắn là một cây rìu chiến cùng với một con dao giắt bên hông.

Trái lại với Gerhard, Moritz là một kẻ nhỏ bé, tóc vàng, râu mày nhẵn nhụi. Vũ khí của hắn ta là 2 cây dao đeo bên hông.

Albert là một kẻ ít nói với khuôn mặt đầy u ám. Thế nhưng, đây lại là một người dám dẫn đầu xung phong mỗi khi giao chiến. Cây thương nằm dưới chân y là vũ khí của người đàn ông này.

“Gerhard sẽ lo hậu quân, cánh trái Moritz và cánh phải Albert.”

Torbalan chia 80 thuyền ra làm 10 đội không chỉ là để trinh sát trên diện rộng, mà còn là để đánh giá khả năng của đội trưởng mỗi nhóm. Và hắn đã chọn ra được 3 người này. Tất cả đều là những người có năng lực, cho dù là chiến binh hay thuyền trưởng.

“Hãy nghĩ ngơi lấy sức cho ngày mai. Cứ việc ăn uống thoả thích no say.”

Trước lệnh của Torbalan, 3 viên đội trưởng cùng nhau cúi đầu cảm ơn. Thế nhưng, vẻ mặt của cả 3 lại không hề vui sướng gì, mà lại là kinh ngạc và e ngại.

Họ đều đoán trúng dụng ý của mệnh lệnh đó. Không phải là để nâng cao nhuệ khí, mục đích của Torbalan lại là khiến cho họ không còn đường rút lui khi mà không còn lương thực hay nước uống nữa.

Và 3 viên đội trưởng không có lựa chọn nào khác ngoại trừ tuân theo lệnh của y.

.

.

Vào chớm trưa ngày hôm sau, thuyền trinh sát của Liên quân Legnica và Albus đã phát hiện ra 80 con thuyền đang neo lại tại đảo Olsina.

Sau khi nhận được tin, Sasha và Elizavetta cho hạm đội tiến tới đảo Olsina với tốc độ chỉ bằng một nửa so với thông thường hòng cho quân thay nhau dưỡng sức. Một khi đã biết được vị trí của đối phương, họ không việc gì phải hối hả nữa. Thêm vào đó, bản thân bên Legnica có lý do riêng dẫn tới quyết định này.

Ngày hôm đó, Sasha đột nhiên lên cơn sốt từ sáng, khiến cho cô phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Dù vậy, thấy cô tỉnh táo và ăn được một chút thôi là thầy thuốc, thuyền trưởng Pavel và phụ tá Matvey của cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Tôi không thể làm gì được nhiều ở gần nơi chiến trường như thế này, thế nhưng xin ngài hãy bình tĩnh nghỉ ngơi cho.”

Cho dù vị thầy thuốc với chòm râu bạc dài mỉm cười, chỉ cần nhìn vào đôi mắt rưng rưng của ông ta thôi là đủ hiểu người đàn ông già cảm thấy tức giận đến bản thân mình như thế nào khi mà chỉ có thể bật ra được những lời như vậy. Đứng bên cạnh người thầy thuốc, Matvey và Pavel cùng nhìn xuống Sasha với vẻ mặt đầy u ám.

“Vanadis-sama. Xin ngài đừng có cố sức nữa. Chỉ cần ngài ở trên con thuyền này, có mặt cùng chiến trường với chúng tôi là đủ để binh lính hừng hực ý chí rồi.”

Trong khi Pavel đang nói lời an ủi, Matvey cũng mỉm cười mà nói thêm vào.

“Nếu mà có gì đó xảy ra, chúng ta vẫn còn có cả Vanadis-sama của Lebus nữa. Tôi hiểu ngài đang nghĩ gì, nhưng xin ngài đừng có ép mình như thế.”

Khi nói “có gì đó xảy ra” như vậy, đương nhiên Matvey đang muốn nói tới Torbalan. Không muốn để cho Pavel, thuyền trưởng thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư] biết, ông mới phải nói trại đi như vậy.

“Cảm ơn mọi người.”

Sasha lên tiếng cảm ơn, trán cô ướt đẫm mồ hôi đến nỗi vài sợi tóc đen của cô gái bết vào nhau. Người thầy thuốc già nhẹ nhàng dùng một chiếc khăn sạch lau mồ hôi cho cô.

Để Sasha lại cho ông ta chăm sóc, Pavel và Matvey rời khỏi phòng. Họ quay sang nhìn nhau.

“Liệu binh lính có biết gì về việc này không?”

Trước câu hỏi của Matvey, Pavel chỉ lắc đầu.

“Thế nhưng, từ khi rời khỏi cảng Lippner, binh lính cũng đã chú ý khá nhiều trước sự xuất hiện của Vanadis-sama. Những ai tinh ý có lẽ đã lờ mờ đoán được phần nào rồi.”

“Không biết liệu chúng ta còn có thể che giấu được bao lâu lấy cớ họp bàn nữa. Với khoảng cách của ta với địch lúc này, chúng ta sẽ giao chiến vào ngày mai. Nếu mà giải thích như thế này, e là sẽ có nghi ngờ ngay.”

“Dù sao đi nữa, với cục diện như hiện tại, Liên quân này thực sự có cả đống vấn đề. Thế nhưng chúng ta cũng không thể dừng lại được nữa.”

Pavel khó chịu cựa quậy mình, làm cho bộ áo giáp vang lên xủng xoẻn đầy lạ tai. Cả Matvey và Pavel đều muốn để Sasah nghỉ ngơi cho đến khi nào sức khoẻ của cô bình phục hẳn, thế nhưng họ không khỏi phải ấm ức khi mà tình hình không cho phép họ làm như vậy.

Vào sáng sớm ngày hôm sau, phe hải tặc cuối cùng cũng rời khỏi đảo Olsina.

Ở chân trời phía Tây, lúc này tia sáng bình minh vẫn chưa kịp chạm tới, bóng dáng tối tăm của 1 chiếc thuyền dần dần hiện ra. Rồi thì từ 1 chiếc, trở thành 2, trở thành 4 chỉ trong nháy mắt, trải dài ra trên mặt biển trong xanh.

Những con thuyền trinh sát đang ở gần đảo Olsina nhanh chóng quay về với hạm đội của mình. Cùng lúc đó, Liên quân Legnica và Lebus đang nằm cách hòn đảo về phía Đông Nam tầm 10 versta. Cả binh lẫn thuỷ thủ đều sẵn sàng hành động vào bất cứ lúc nào.

“--- Khởi hành.”

Đứng trên mũi thuyền Dopspe Ryba [Giáp Ngư], Sasha điềm tĩnh lên tiếng. May mắn là cơn sốt của cô sau một đêm đã dịu đi, lúc này cô đã có thể đường hoàng có mặt ở trên boong thuyền. Trước sự có mặt của cô, cả binh lính lẫn thuỷ thủ lại càng thêm phần hào hứng, họ tất bật làm việc như thể muốn xua tan bầu không khí sáng sớm lạnh lẽo. Matvey và Pavel cùng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Ở bên Lebus, Elizavetta lúc này cũng đĩnh đạc có mặt ở trên boong thuyền Margarita. Không muốn để thuyền của Legnica bỏ rơi về phía sau, hạm đội 31 con thuyền rẽ sóng hùng dũng tiến lên phía trước.

Phải đến tận gần 2 tiếng sau thì hai bên mới nhìn rõ được mặt nhau. Mặt trời lúc này vẫn chỉ còn là một chấm nhỏ bé, trời vẫn còn sớm tới độ người ta phải tự hỏi rằng liệu những ai sống ở thị trấn và thành phố đã ăn sáng xong chưa.

Không ai dám nói rằng những đám mây mỏng manh đang trải dài trên bầu trời kia hay cơn gió yếu ớt đang phờ phạc thổi có thể giúp gì cho những con thuyền kia được. Bản thân cả bên Liên quân lẫn hải tặc đều đã cho hạ buồm xuống mà dùng mái chèo để di chuyển.

Cho dù khoảng cách giữa hai bên chỉ vào khoảng 2 versta, không bên nào dám tiến lên trước hòng giao chiến ngay cả. Trên mặt biển lúc này đây phải có gần 150 con thuyền đang nổi lềnh bềnh. Giữa trời và đất, giữa những tiếng trống, tiếng kèn đầy giục giã, chỉnh đốn hàng ngũ không thôi là đã khó khăn lắm rồi.

Con thuyền cỡ nhỏ Margarita, vốn cơ động hơn nhiều so với con thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư] đồ sộ, tiến lên phía trước liên quân, để lại một vệt sóng nước trắng xoá ở phía sau. Dù vốn dĩ là để kiểm tra hàng ngũ, việc này thực chất cũng là một cách để khích lệ lòng quân.

Đứng trên mũi thuyền Margarita, chợt Elizavetta đánh mắt sang bên cạnh khi đang vượt qua con thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư]. Ánh mắt của cô ta cùng với ánh mắt của Sasha, lúc này đang đứng trên mũi thuyền của mình, bắt gặp nhau.

Sasah mỉm cười, cô rút hai thanh đoản đao ở bên hông mình ra và giơ lên cao. Không hề chịu kém cạnh, Elizavetta cũng nắm chặt ngọn roi đen đang được cuộn tròn lại và giơ lên, trông như thể giơ nắm đấm lên trời. Giữa binh lính và thuỷ thủ bắt đầu oà lên những tiếng hoan hô và hò hét đầy ồn ã.

Đi được một quãng xa với Dospe Ryba [Giáp Ngư], Elizavetta mới hạ cánh tay phải của mình xuống. Mặt cô đỏ bừng lên, không chỉ là bởi cơn gió biển lạnh lẽo.

Liên quân Legnica và Albus cuối cùng cũng chỉnh đốn hàng ngũ xong xuôi như dự định.

Bên Legnica do Sasha cầm đầu sẽ đảm trách vai trò quân chủ lực ở trung tâm cùng với cánh trái, với 20 thuyền ở trung quân cùng với 14 thuyền ở cánh trái. Chỉ huy cánh trái là một Hiệp sĩ trẻ tên Zaul, một người từng trải qua vô số những cuộc chạm trán với cướp biển. Anh ta là một người có thừa đủ năng lực để một mình chỉ huy hẳn một cánh quân.

Quân Lebus dưới quyền của Elizavetta sẽ đảm nhiệm cánh phải và hậu quân, với 20 thuyền ở bên cánh và 11 thuyền ở đằng sau.

Bên hải tặc cũng đã điều động xong xuôi. Boogeyman [Ba Bị], thuyền chỉ huy của chúng, với Torbalan ở trên đó, đang giương cao một lá cờ to lớn đầy kỳ quái ở trên cột buồm, với hình những con mắt đỏ trên nền cờ trắng.

Trung quân của chúng do Torbalan cầm đầu với quân số là 35 thuyền. Cánh phải do Albert chỉ huy, cánh trái do Moritz đảm nhiệm, mỗi cánh có 10 thuyền, và hậu quân dưới quyền Gerhard có cả thảy 15 thuyền.

“Vậy xem ra cuối cùng chúng ta cũng gặp đối phương rồi ư.”

Mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, Matvey đứng bên cạnh Sasha lẩm bẩm.

Đám mây mỏng dính ban nãy trên trời dần dần trở nên dày đặc hơn, từng cụm mây xám xịt che phủ đi cả mặt trời. Đứng trên boong thuyền Boogeyman [Ba Bị], Torbalan ngẩng mặt lên trời mà nhe răng ra cười.

Cho dù bên Liên quân có mặt trời ở phía sau lưng mình, và đám hải tặc đáng nhẽ ra sẽ bị ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt, bầu trời mây mù như lúc này hầu như đã khiến cho điều đó là không tưởng. Vốn dĩ bên hải tặc đang tính tới việc kéo dài thời gian cho tới khi nào mặt trời sẽ chiếu qua chỗ chúng, nhưng xem ra điều đó không còn là cần thiết nữa.

“Xem ra là bắt đầu thôi.”

Tiếng trống, tiếng kèn từ bên hải tặc bắt đầu gióng lên. Mười con thuyền tiên phong cũng chuyển mình tiến lên phía trước.

Vùng biển này vốn không có tên riêng. Người ta vẫn chỉ gọi đây là vùng biển lân cận với đảo Olsina mà thôi. Và thế là trận chiến mang tên “Thuỷ Chiến Olsina”, hay nói tắt là “Olsina” đã bắt đầu.

Dù không mạnh, từng cơn gió đều hết sức lạnh lẽo, những con sóng trắng xoá cũng bắt đầu nổi lên trên mặt biển xanh biếc. Giữa tiếng sóng biển gầm thét cùng với âm thanh hối hả quẫy nước của hàng tá những mái chèo khổng lồ, những tiếng ồn ào đầy bận rộn của cả binh lính lẫn thuỷ thủ trên boong thuyền lại càng thêm ầm ĩ.

--- Với trời lạnh như thế này, nếu mà có một cơn gió lớn nổi lên…

Nhìn lên trời, Sasha ngẫm nghĩ, cho dù mặt trời sẽ chiếu sáng toàn bộ biển cả ngay nếu mà đám mây kia tan biến.

Dospe Ryba [Giáp Ngư], thuyền chỉ huy của Sasha, lúc này đang ở phía trước quân chủ lực.

Cho dù nữ Vanadis tóc đen mong muốn được dẫn đầu đoàn quân, cô đã phải từ bỏ ý định đó do bị Matvey, thuyền trưởng cũng như toàn bộ thuỷ thủ kịch lịch phản đối. Trước lời đề nghị cương quyết yêu cầu cô đứng ở hậu quân, vị trí lúc này của cô hầu như là thoả hiệp đối với cả 2 bên.

Dù Sasha đứng ở mũi thuyền từ đầu cho tới khi bắt đầu giao chiến, hiện tại cô đang đứng ở giữa boong thuyền. Cô làm vậy không phải là vì có nhu cầu đặc biệt gì hết, có chăng là bởi ở mũi thuyền, binh lính đang dựng một tấm lá chắn khổng lồ hòng bảo vệ họ khỏi cung nỏ của đối phương.

Matvey lúc này đang đứng ở phía sau Sasha. Ông không hề quên đi ý định tìm kiếm Tigre sau cuộc chiến, thế nhưng ông ta đã sẵn sàng trở thành lá chắn của Sasha nếu cần.

“Đối phương, đội hình một hàng ngang, đang tiến về phía chúng ta. Có tổng cộng là 10 thuyền tất cả.”

Thuyền trưởng Pavel báo cáo lại tình hình. Kể cả là giữa những âm thanh sô bồ đầy huyên náo, kì lạ thay, giọng của ông vẫn dõng dạc như thường.

“Xét theo quân số của chúng, tôi cho rằng có lẽ chúng chỉ là đám tốt thế mạng mà thôi. Bọn chúng có lắp mũi nhọn ở thuyền không?”

Bằng việc lắp một mũi nhọn nằm ngay dưới mũi thuyền, cho dù đơn giản chỉ là một khúc gỗ bền chắc được vót nhọn một đầu, một con thuyền có thể đâm thủng và đánh chìm thuyền đối phương bằng việc liều mình lao thẳng vào phía bên kia. Pavel nghiêm mặt đáp.

“Dù không thể nào biết được, nhưng tôi cho rằng đó chắc chắn là như vậy.”

“Vậy thì tôi để ông định đoạt theo như kế hoạch mà làm.”

Đối với Legnica, vốn dày dạn kinh nghiệm thuỷ chiến, ngoại trừ trường hợp cực kỳ nghiêm trọng, hai bên chỉ cần trao đổi với nhau như thế này là đủ. Ngoài ra,

cho dù có bao nhiêu đi nữa, thời gian không bao giờ là đủ hết.

Giữa hàng chục mái chèo to lớn thò ra từ hai bên tưởng chừng như không chừa nổi một lổ hổng, giữ nguyên đội hình một hàng ngang, 10 con thuyền hải tặc từ từ tăng tốc tiến về phía trước. Những cặp mắt trên mũi thuyền của chúng trông như thể đang hướng những cái nhìn đấy ám muội về phía phe Legnica.

Cũng như đối phương của mình, bên cạnh những tên cướp biển đứng ở trên boong thuyền, tay cầm sẵn cung nỏ, cũng có nhiều kẻ đang dựng những tấm lá chắn khổng lồ. Thông qua báo cáo từ thuỷ thủ, các thuyền trưởng Legnica chắc chắn là kẻ địch đang dự định đâm thẳng vào thuyền của họ.

Ở bên Legnica, đối mặt với con thuyền kia, cũng chỉ có 10 con thuyền chậm rãi tiến lên. 10 con thuyền [Thương] cỡ nhỏ, không như đối phương, không hề có lắp mũi nhọn. Những con thuyền khác đều chèo ngược lại và rút lui.

Hai bên dần dần tiến gần lại.

Từ mỗi bên, hàng loạt những mũi tên từ cung và nỏ đồng loạt bắn ra tới tấp.

Nếu mà cung vạch ra những đường cong trên không, liên miên dội xuống đầu đối phương, thì nỏ lại xé toạc không trung mà phi thẳng vào mục tiêu, đâm xuyên qua lá chắn, cắm sâu vào người kẻ thù. Áo giáp da không thể nào ngăn được nổi một mũi tên từ nỏ bắn ra. Ngay cả tên từ cung bắn ra cũng sẽ gây nên thương tích trầm trọng một khi rơi trúng vào đầu, vào mặt. Trên boong thuyền lúc này vọng lên đầy những tiếng rên rỉ và gào thét đau đớn.

Giữa trận mưa tên không dứt, tiếng trống, tiếng kèn lại càng thêm phần mãnh liệt. Sau mệnh lệnh dõng dạc như thét của thuyền trưởng, mái chèo của 10 con thuyền bên Legnica nhanh chóng khua mạnh, đoàn thuyền lanh lẹ chuyển hướng hòng né tránh mũi nhọn của đối phương.

Nhận ra mục tiêu của bên Legnica, thuyền trưởng bên hải tặc bắt đầu nôn nóng. Chúng hối hả thúc giục rút tay chèo lại, nhưng đã quá chậm trễ.

Đoàn thuyền chiến của quân Legnica, sau khi né tránh mũi nhọn của bên hải tặc, đâm gẫy hàng tá mái chèo thò ra từ hai bên thuyền của chúng, kéo theo sau đó là tiếng thét thất thanh của đám tay chèo bên trong thuyền đối phương.

Để có thể thực hiện một hành động như thế này, người chỉ huy phải hiểu rõ rằng chỉ cần một chút sơ suất thôi là sẽ bị đâm chìm ngay, nếu mà không có quyết tâm cao độ cùng khả năng xuất sắc thì e họ không thể nào làm được điều này.

Thực tế, không phải toàn bộ 10 con thuyền đều thành công. 3 thuyền chiến, không kịp né tránh, đã bị đâm thủng gần mũi thuyền, ngay lập tức nghiêng hẳn sang một bên.

Có lẽ để miêu tả cảnh tượng đang diễn ra trên những con thuyền thủng lỗ chỗ, ta chỉ cần phải dùng một từ duy nhất: “hỗn loạn”.

Những ai ở trên boong thuyền, cảm thấy con thuyền đang dần chìm xuống, đều phải đối mặt với kẻ thù đang ở trước mặt họ, trong khi số khác lại nhanh chóng tập trung ở nơi bị thủng hòng cố gắng ngăn nước chảy vào.

Họ dùng tất cả mọi thứ, từ quần áo, vài buồm cho tới gỗ để bịt kín lỗ hổng lại, dùng xô múc nước biển ra trong khi nước biển ngập tới tận đầu gối.

Thế nhưng, khi nhận ra không thể nào vá kịp được thuyền, tất cả đều hối hả quay lại boong thuyền. Vào lúc đó, con thuyền ngày càng nghiêng hẳn sang 1 bên, đến nỗi những ai có mặt trên thuyền đều không còn bụng dạ nào để chiến đấu nữa.

Do thuyền bên hải tặc đều rút đi ngay để tránh bị chìm hoặc lật thuyền theo, binh lính và thuỷ thủ trên những con thuyền kia đều đồng loạt vứt bỏ vũ khí và nhảy ùm xuống biển. Những tiếng la hét vang vọng khắp nơi, cơn hỗn loạn lại càng thêm phần nhốn nháo khi mà mệnh lệnh không thể nào truyền đi được.

Nhiều người xui xẻo, bị vướng phải dây rợ hoặc đồ đạc, để rồi chịu chung số phận của con thuyền. Họ thậm chí còn không kịp nói lời cầu nguyện tới thần thánh, hay gọi tên người mình yêu thương ra trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Vào lúc như thế này, ngay cả những người kịp nhảy xuống biển cũng chưa chắn là đã an toàn. Đó là họ có thể dễ dàng bị những xoáy nước do con thuyền đang đắm gây nên cuốn trôi. Một khi bị cuốn vào thì đến cả những thuỷ thủ kỳ cựu nhất cũng không tài nào mà thoát ra được.

Những con người, vẫy vùng giữa biển cả cố thoát khỏi con thuyền đắm, bấu víu lấy những mảnh gỗ trôi lềnh phềnh trên mặt biển, vừa trôi dạt vừa cố né tránh cả tên lẫn người từ trên đầu rơi xuống.

Mặt biển lạnh lẽo như thể mùa đông đã tới tự bao giờ, bản thân đồng minh của họ cũng còn đang chiến đấu quyết liệt, không thể nào ứng cứu được. Có thể nói rằng hầu hết những người trên 3 con thuyền trên đều không được ai cứu giúp.

Trên 3 con thuyền [Thương] đó có khoảng 80 binh lính, 20 thuỷ thủ và hàng trăm tay chèo. Và thế là, chỉ trong chưa đầy vài phút, gần 600 sinh mạng con người đã

biến mất khỏi cõi đời này.

.

Kể cả là mất đi 3 thuyền, điều đó không có nghĩa là trận chiến bị gián đoạn. 7 con thuyền còn lại của Legnica, sau khi vượt qua đối phương, bắt đầu tản ra 2 bên, vạch nên một đường cung trên mặt biển.

Bên hải tặc không tài nào bắt kịp họ. Với 3 thuyền bên Legnica bị đánh chìm và toàn bộ số thuyền của bọn chúng đã phải rút hết mái chèo lại, chịu cảnh án binh bất động, ở một khía cạnh nào đó, có thể nói là bên chúng chưa bị sứt mẻ gì.

10 con thuyền ban nãy rút lui cũng bắt đầu rục rịch quay lại. Trong số đó có cả 3 con thuyền [Nỏ] cỡ lớn, và, đương nhiên, có cả thuyền Dospe Ryba [Giáp Ngư].

“Quân chủ lực của đối phương đã có động tĩnh gì chưa?”

Trên boong thuyền chỉ huy, Sasha lên tiếng hỏi Pavel. Viên thuyền trưởng mập mạp, sau khi dò hỏi người thuỷ thủ đang quan sát trên chòi đặt trên cột buồm, quay sang đáp.

“Hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì cả.”

“Vậy là 10 con thuyền này chắc chắn là tốt thí mạng rồi.”

Cho dù Sasha cố ra vẻ vô cảm, đó âu cũng chỉ là tạm thời. Để điều tra thực lực của bên cô, Torbalan đã mang 10 con thuyền này ra cảm tử, và, dù ít hay nhiều, làm tiêu hao bớt sinh lực của bên Legnica. Và thế là, 3 con thuyền đã bị biển cả nuốt trôi.

“Pavel. Tôi muốn được nghe ý kiến của ông về thực lực của đối phương.”

“Chỉ với 10 thuyền thôi thì e rằng tôi không thể nào rút ra được kết luận nào chắc chắn được.”

Dè dặt, viên thuyền trưởng đáp lại, lắc lư bộ áo giáp vảy của mình.

“Thế nhưng, tôi cho rằng chúng không phải là hạng vừa. Có lẽ quân chủ lực của chúng còn cơ động hơn cả chúng ta.”

“Ra vậy. Kẻ địch vẫn còn đông. Vì thế mà tôi mới hỏi vậy.”

Những gì Sasha vừa nói đồng nghĩa với việc cô muốn tiếp tục tiêu diệt hoàn toàn đội thuyền kia, đồng thời đề cao cảnh giác.

7 con thuyền còn lại bên hải tặc, hầu như bất động, bắn một trận mưa tên về phía hạm đội Legnica đang dần dần áp sát tới.

Cho dù đám cướp biển chống trả lại quyết liệt, trái lại, trong khi bên Legnica vừa bắn trả vừa tự do di chuyển xung quanh đối phương, chúng không tài nào xoay chuyển theo ý muốn nổi. Thứ duy nhất chúng có thể làm là quay trái hay phải, bằng một bên mái chèo, mà không thể nào tiến lên hay lùi xuống được.

Thêm vào đó, bên Legnica cũng bắt đầu sử dụng tới máy bắn đá.

Máy bắn đá sử dụng trong thuỷ chiến có kích cỡ nhỏ hơn so với loại dùng trên mặt đất. Tầm bắn đạt được cũng chỉ vào tầm 100 arshin. Hơn nữa, vì khá nặng nề, chúng chỉ xuất hiện trên những con thuyền lớp [Nỏ].

Thế nhưng, cả cung lẫn nỏ đều không thể nào sánh được với sức công phá của thứ vũ khí này.

Sử dụng thùng gỗ nén chặt đầy những viên đá hộc to bằng nắm đấm làm đạn, bất cứ kẻ nào bị bắn trúng phải sẽ chỉ còn là một đống máu thịt bầy nhầy. Chưa hết, sau khi thùng gỗ bị vỡ tung bởi va chạm, những viên đá nằm trong đó sẽ bắn tung ra, bay thẳng vào những kẻ nào xui xẻo đứng gần đó.

Toàn thân dập nát, xương cốt nát tan, tiếng la thét thất thanh hoà lẫn giữa những máu thịt phun ra tung toé. Cảnh tượng hỗn độn lại càng thêm rối loạn.

3 con thuyền cướp biển vẫn còn có thể tự do di chuyển cũng không thèm xông vào ứng cứu đồng minh của mình. Chúng nhăm nhe lao thẳng về phía trước, săn lùng con mồi mới.

3 thuyền chiến nằm gần với mũi tấn công của đám thuyền hải tặc nhất ở bên Legnica cũng quay thuyền lại và tiến lên. Tất cả đều là những con thuyền lớp [Thương].

Hai bên rút ngắn khoảng cách lại, và đồng loạt dùng cung và nỏ tấn công đối phương. Cho dù không bên nào chịu chùn bước, bên Legnica lại thay đổi lộ trình hòng né tránh mũi nhọn của đối phương. Thế nhưng, vừa mới nếm mùi cách đó không lâu, bên hải tặc cũng nhanh chóng quay thuyền lại.

Một âm thanh chát chúa vang lên. Thuyền chiến Legnica và thuyền hải tặc đâm thẳng vào nhau tại mũi thuyền. Cả binh lính lẫn hải tặc đều khuỵu gối xuống, cố chịu đựng cơn rung lắc dữ dội. Thiếu chút nữa thôi là 3 con thuyền bên Legnica cũng chịu chung số phận của những người đồng đội xấu số của họ.

Sau đó tầm 2 phút, cuộc giao chiến đã bước sang một giai đoạn mới – đánh cận chiến. Cùng nhau đổ dồn ra mũi thuyền, binh lính Legnica và hải tặc vứt bỏ cung và nỏ đi, chuyển sang dùng rìu và kiếm. Hai bên lọ mọ lao lên phía trước, cố tràn sang thuyền của đối phương.

Ai ở gần thì hoặc cầm kiếm ngắn hoặc rìu, hoặc là cầm thương xung phong hoặc là ném rìu tay. Những ai đứng ở xa thì lại dùng nỏ mà ngắm bắn đối phương.

Không còn là trận thư hùng giữa thuyền và thuyền nữa, giờ đây trận chiến đã trở thành một cuộc giao đấu giữa người và người. Kiếm càng chém càng sáng lên lấp lánh đầy những máu tươi. Rìu bổ thẳng xuống đầu, đập nát quai hàm của địch thủ, giật tung những tấm lá chắn xuống biển. Thương đâm thẳng, như thể muốn moi móc ruột gan của đối phương ra. Có kẻ hết bị đẩy ra đằng sau rồi lại bị kéo ra chỗ khác, vấp chân mà bị giết không kịp chống trả.

Những tiếng gào thét thất thanh như thể át đi những tiếng hò hét xung trận, để rồi lại bị những tiếng gào thét khác lấn át đi. Sàn thuyền nhuộm đỏ màu máu, xác người bị chà đạp lên, đâu đâu cùng thấy những vết giày đỏ thẫm in hằn trên đó. Xác chết, máu thịt và nội tạng rơi lõm bõm xuống biển, để rồi bị những con sóng trắng xoá nuốt chửng.

Cả hai bên đều sĩ khí ngất trời, quân số ở mũi thuyền cũng tương đương nhau, tưởng chừng như trận chiến sẽ cứ thế mà kéo dài dai dẵng. Nhưng thực tế lại không như vậy.

Những thuyền chiến khác bên Legnica, sau khi đi vòng một đoạn, xuất hiện ở bên phải và đằng sau con thuyền hải tặc, đồng thời nhả một trận mưa tên và đá không khoan nhượng xuống đầu đám cướp biển. Không một ai trong số binh lính hay thuỷ thủ Legnica lại bỏ dùng dằng bỏ lỡ cơ hội bao vây và hợp đồng tác chiến này.

Tên cắm ngập vào thuyền, buồm ướt đẫm những máu, xác chất đồng trên sàn. Binh lính Legnica lần lượt trèo qua mũi thuyền mà xông vào.

Đám hải tặc lẫn tay chèo đều bỏ hết vị trí, cầm vũ khí mà lao vào đánh trả, nhưng chúng không thể nào lật ngược nổi tình thế. Cuối cùng chúng cũng đành phải đầu hàng mà nhảy xuống biển hòng chạy trốn.

Dù có kẻ vứt bỏ vũ khí đi mà đầu hàng, nhiều kẻ khác khác vẫn ôm theo thương hay kiếm mà nhảy thẳng xuống nước. Cả tay chèo cũng tương tự. Đó là bởi vì không như bên Legnica, với lính riêng và thuỷ thủ riêng, tất cả những ai trên thuyền hải tặc, kể cả là giao chiến trực tiếp hay là làm việc khác, đều là cướp biển hết.

Nếu có thể, những con thuyền hải tặc không còn bóng dáng quân thù này có thể sẽ là một chiến lợi phẩm không tồi. Thế nhưng, không hề do dự, Sasha ra lệnh đốt ngay lập tức.

Sau khi nhận được tin quân chủ lực của đối phương đang rục rịch di chuyển, Sasha ngẩng mặt lên nhìn trời. Mây mù vẫn còn lững lờ che khuất mặt trời.

“Chúng ta có 17 thuyền. Và đối phương có 35 thuyền hử…”

Theo như kế hoạch, quân Lebus dưới quyền Elizavetta ở cánh phải sẽ hội quân với hậu quân và đi đường vòng, hòng đánh thọc sườn đối phương. Thêm nữa, 14 thuyền Legnica ở cánh trái lúc này có lẽ đang giao chiến với 10 thuyền hải tặc ở cánh trái.

“Có vẻ khó nhằn đây. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài cứ theo kế hoạch mà làm thôi.”

Thực ra, Sasah vẫn còn một con át chủ bài nữa.

Thế nhưng, bây giờ chưa phải lúc để cô dùng đến nó. Và, nếu có thể, cô cũng không muốn phải dùng tới.

.

.

Chuyển sang hạm đội Lebus ở cánh phải do Elizavetta cầm đầu, lúc này đang giao chiến với 10 thuyền hải tặc cầm đầu bởi Moritz.

Vào lúc trung quân đang bắt đầu chiến đấu, Elizavetta đã hội quân với 11 thuyền ở hậu quân. Với 31 thuyền chiến, phe Lebus có quân số đông gấp 3 lần so với đối phương của mình.

Thay vì tấn công vào tiền quân, Elizavetta lại cho hạm đội tiến về hướng Tây Bắc, chia thuyền ra làm 2 hàng ngang. Điều này đồng nghĩa với việc cô định đi vòng sang đánh tập kích vào cánh trái của kẻ địch.

Dù có gió Bắc thổi tới, nhưng xem đoàn thuyền không vì thế mà phải dừng bước.

Trong khi hàng đầu tiên băng băng vượt sóng nhanh thoăn thoắt, hàng thuyền Lebus thứ 2 lại có vẻ chậm chạp hơn, trông như thể chỉ đi nhanh bằng một nửa so với hàng thứ nhất.

Margarita, thuyền chỉ huy của hạm đội này, lúc này đây đang ở phía sau đoàn thuyền. Dù có vẻ là lạ khi mà không đứng ở trước đoàn quân, Elizavetta vẫn không hề trách cứ gì tốc độ chậm rãi của Margarita, đôi mắt của cô hướng về đại dương xanh biếc đang gầm thét dữ dội.

Trước động thái của quân Lebus, Moritz cũng bắt đầu ra lệnh cho thuộc hạ của mình. Ban đầu bên hải tặc cũng sắp quân theo một hàng, thế nhưng con thuyền đầu tiên ở bên phải lại bắt đầu tiến lên trước, tiếp đến là con thuyền bên cạnh nó. Cứ như thế, 10 con thuyền hải tặc nhanh chóng chuyển thành đội hình một hàng dọc.

Nếu mà quân Lebus đang tiến về hướng Tây Bắc, thể nào cũng sẽ xuất hiện một khoảng trống lớn giữa họ và quân chủ lực do Sasha cầm đầu. Moritz đang tính tới việc tiến thẳng tới đó để tấn công vào trung quân đối phương.

“--- Đúng như dự định.”

Nhận thấy hướng đi của đối phương, Elizavetta mỉm cười, ánh mắt của cô trông như ánh mắt của một thợ săn đang dõi theo con mồi đi vào cạm bẫy. Thuyền Margarita bắt đầu đi ngược lại.

Nếu như cố tình tạo một khoảng trống như thế này trong đội hình, đối phương sẽ chớp lấy cơ hội mà lao tới.

Tính trước được điều này, Elizavetta đã ra lệnh cho một vài thuyền chiến, trong đó có cả thuyền chỉ huy, giảm tốc độ xuống, đồng thời cho Margarita ở hàng thứ hai.

16 thuyền Lebus tiếp tục đi đường vòng, trong khi 15 thuyền con lại sẽ chặn đánh đối phương đang tới gần. Dẫn đầu đoàn thuyền này chính là thuyền Margarita. Hàng tá mái chèo đập mạnh xuống mặt biển, đẩy những thuyền chiến chồm lên những cơn sóng mà lao vào cuộc tập kích.

Đám hải tặc, sau khi nhận ra hướng đi của đối phương, đều quay thuyền về phía quân Lebus, vạch lên một vòng cung méo mó trên mặt biển. Vẫn còn cách xa mục tiêu chính, xem ra là chúng đang định hạ gục quân Lebus trước.

Khoảng cách giữa hai bên thu gọn lại trong từng giây một. Bóng dáng của Elizavetta đứng trên mũi thuyền Margarita, cộng với mái tóc đỏ chói lọi và bộ váy áo màu tím của cô gái đã thu hút lấy những cái nhìn từ lũ cướp biển. Chúng bắt đầu buông những lời tán tỉnh đầy thô tục ra, thậm chí còn có kẻ lại còn huýt sáo.

Không hề sợ hãi gì trước những lời khiêu khích đó, Elizavetta chỉ khẽ nhấc vạt váy lên mà duyên dáng cúi chào, miệng nở một nụ cười đầy giễu cợt. Cho dù đám hải tặc được thể lại càng hò hét táo tợn hơn, chúng nhanh chóng phải gào thét ngay sau đó.

Xé toạc bầu trời u ám, vô số những mũi tên từ phía sau Elizavetta đồng loạt phóng ra. Cả hai bên lúc này đã đủ gần để tên chạm tới đích. Cảm thấy chủ nhân của mình bị xúc phạm, binh lính trên thuyền Margarita mặt đỏ gay đầy phẫn nỗ, bật dây cung tánh tách bắn về phía đối phương.

Dù cũng bắn trả lại, đám hải tặc đã bị dồn vào thế bị động, thậm chí đến cả tư thế cũng không đứng vững nổi. Thêm vào đó, chúng còn đầy nghi hoặc khi nhận thấy Elizavetta vẫn còn đang đứng ở mũi thuyền.

Trông như một cô gái trẻ tuổi chưa đến 20, vậy mà cô ta đang định giao chiến mà không thèm mặc giáp trụ gì hết. Thêm vào đó, ngay cả thuyền trường cũng như binh lính dưới quyền cô ta cũng không hề có ý định cản trở cô gái.

Thực ra, đám hải tặc không thể nào biết rằng thuyền trưởng và binh lính bên kia phần nào đó đã từ bỏ chuyện ngăn cản chủ nhân của họ lại. Những tiếng hét xung trận bắt đầu vang vọng khắp không trung, nhuệ khí hừng hực hoà lẫn vào nhau, vẽ nên quang cảnh của một bãi chiến trường.

Gió ngày càng thêm phần khốc liệt, gầm rú lên dữ dội. Hoặc là mũi thuyền hai bên đâm vào nhau, hoặc là mái chèo của cả 2 vướng vào nhau. Sau một hồi va chạm khốc liệt, cuối cùng thì cũng đã có đường tiến tới thuyền đối phương.

Người đầu tiên có mặt ở mũi thuyền Margarita không ai khác ngoài chính Elizavetta ra. Ngọn roi Valitsaif

[Thiểm Đình] bên hông lúc này cũng đã nằm gọn trong tay cô.

Một tia sáng trong nháy mắt từ bên phải vọt sang bên trái.

Một tiếng nổ lớn, giống như tiếng vỗ tay của một kẻ khổng lồ vang lên, đi kèm theo đó một cơn mưa máu. Tiếp nối âm thanh đinh tai kia là một dàn đồng ca của những tiếng la hét.

Cây roi của Elizavetta, hoặc là cắt phăng mất một nửa mặt đối phương, để lộ cả xương ra ngoài, hoặc là róc hết sạch thịt khỏi cánh tay chúng, xé toạc cả một bên áo giáp. Không ai có thể tưởng tượng nổi một chiếc roi mỏng manh trong cánh tay nhỏ bé nõn nà kia lại có uy lực khủng khiếp đến vậy.

Một vài lão đảo ngã xuống biển, một vài quỳ xuống dưới vũng máu của mình, mắt đờ đẫn, miệng há hốc như muốn chực hét lên.

Không thèm để ý đến chúng, Elizavetta xoay cổ tay, quất ngọn roi xuống đất. Một tia sét màu đen phóng ra, gầm thét, vang vọng khắp không trung.

Những tiếng la hết và rên rỉ hoà lẫn vào nhau, lại có thêm 6 tên cướp biển rơi rụng xuống đất, rên rỉ trong đau đớn, kẻ vỡ đầu, người thì bụng dập, thậm chí có tên còn mất hết sạch ngón tay.

Những tên hải tặc lăm lăm vũ khí trong tay, vốn đang định trèo sang thuyền đối phương, đều sững người lại, mắt nhìn về Elizavetta như thể một con quái vật. Nữ Vanadis tóc đỏ đưa mắt một lượt nhìn đám cướp biển, miệng nở một nụ cười đầy ngọt ngào.

“--- Sao các ngươi không lại đây nhỉ?”

Đạp xuống mũi thuyền mình, để mặc cho vạt váy bay phất phơ, Elizavetta nhẹ nháng đáp xuống con thuyền hải tặc.

Như chợt bừng tỉnh lại, đám hải tặc vội vã nâng rìu lên, sẵn sàng nghênh chiến với Elizavetta, để rồi nằm lăn lộn giữa sàn thuyền trên một bãi máu thịt sau một cú đòn chớp nhoáng của Valitsaif

[Thiểm Đình].

Cứ mỗi khi ngọn roi đen trong tay Elizavetta vung lên, sấm chớp lại nổi lên đùng đùng tứ phía, đám hải tặc đều đồng loạt gục ngã, máu phun ra tứ tung. Trận giao chiến ngày càng giống như một cuộc thảm sát, chỉ riêng hình ảnh cô gái kiêu hãnh bước đi trên sàn thuyền chất đầy những xác kia thôi quả thật xứng danh Isgrifa [Lôi Oa Thiểm Cơ].

“Tên! Bắn tên đi!”

Một kẻ nào đó hét lên đầy hoảng loạn, những tên cướp biển đứng sau lưng hắn vội vã giương cung bắn ngay, mặc kệ tính mạng đồng đảng của chúng. Kẻ thì nạp tên vào nỏ bắn, thậm chí có tên còn ném cả dao lẫn rìu nữa.

Tựa như không thèm đoái hoài đến việc né tránh, Elizavetta khẽ xoay cổ tay lại. Valitsaif

xoay tít lại đầy uyển chuyển, bao lấy xung quanh nữ Vanadis tóc đỏ. Cây roi đen lúc này đây không khác gì một tấm lá chắn lấp loé những tia lửa điện, hất văng tất cả những thứ gì đang bay tới, kể cả là tên hay rìu đi nữa.

Đám hải tặc bắt đầu nao núng. Mặt chúng tái mét, mắt không dám rời khỏi Elizavetta. Chúng vội vã lùi lại một bước hòng kéo giãn khoảng cách giữa hai bên ra.

Đúng lúc đó, binh lính Lebus ra sức hò reo mà bước sang thuyền địch thủ. Thế nhưng, đối phương của họ đã không còn tinh thần chiến đấu gì nữa. Đến cả những kẻ vẫn còn cố bám trụ lại cũng chẳng còn mấy nả sức. Hoặc là chúng quay lưng bỏ chạy, hoặc là nhảy ùm xuống biển, hoặc là đầu hàng để rồi cũng bị đẩy văng xuống nước.

Elizavetta để đám hải tặc cho binh lính toàn quyền xử lý, cô quay đầu lại và đánh già tình hình.

Không chỉ ở đây, mà một con thuyền khác trong hạm đội của cô cũng đã áp sát vào thuyền đối phương, giao tranh đã nổ ra. Bên Lebus hiện đang đánh vào mạn thuyền đối phương, vốn đang tiến thẳng. Có thể nói đương nhiên trận giao chiến sẽ chuyển sang cận chiến trong chốc lát. Vậy mà, Elizavetta lại cảm thấy có gì đó không ổn, cô nheo mắt lại chăm chú quan sát.

Trong khi chìm trong dòng suy nghĩ như vậy, một người lính hộc tốc chạy tới chỗ cô. Trên mặt lẫn áo giáp của anh ta đầy những vệt máu loang lổ, phần vì do mồ hôi, phần vì do sóng biển.

“Đám tay chèo đã đầu hàng. Những kẻ khác đều đã nhảy xuống biển, con thuyền sắp hoàn toàn rơi vào tay chúng tau.”

“Được lắm. Vậy thì---”

Elizavetta đánh mắt sang một bên. Cô chỉ ngọn roi về con thuyền cướp biển đang nổi lềnh bềnh gần đó. Vào lúc này, một trận giao chiến nảy nửa cũng đang bùng nổ giữa hải tặc và binh lính Lebus.

“Bây giờ chúng ta sẽ tấn công con thuyền đó. Lao thẳng vào chúng cho ta.”

Dù ở khá gần, hai con thuyền vẫn phải giữ khoảng cách nhất định sao cho mái chèo đôi bên không bị vướng vào nhau. Ngay cả Elizavetta cũng không tài nào mà nhảy được tới tận đó.

Bản thân các tay chèo cũng là hải tặc, nếu mà để chúng cầm vũ khí mà trèo lên boong thuyền thì có lẽ mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối. Được hứa là sẽ có khoan hồng nếu như chúng, lúc này vẫn còn đang chưa hết hoảng sợ trước sức mạnh của Elizavetta, sẽ lái thuyền theo lệnh, cả đám tay chèo đều răm rắp quay thuyền lại ngay.

Mũi con thuyền quay hắn sang một bên, đè nát cả tá mái chèo từ thuyền đồng minh của chúng, rít lên một thứ âm thanh đầy chói tai, kèm theo đó là những mảnh mài chèo vụn văng lên cả sàn thuyền lẫn cột buồm, làm cho binh lính vội vã ôm chặt lấy đầu.

Con thuyền cướp biển đâm sầm vào đồng mình của nó, át đi cả tiếng nhốn nháo của binh khí, nhức nhối cả lỗ tai. Elizavetta dẫn đầu đoàn quân, cô nhảy thẳng tới mũi thuyền của đám hải tặc.

Và không khác gì ban nãy, nối theo sau đó lại là cảnh Valitsaif mặc sức tung hoành không khoan nhượng. Hơn nữa, với một bên là Elizavetta, một đằng là binh lính Lebus, đám hải tặc cả trước lẫn sau đều bị giáp kích, rơi vào thế gọng kìm.

Elizavetta vung ngọn roi đen lên, mỗi nhát roi lại kéo theo một dòng máu đỏ thẫm. Trước sự xuấ hiện của cô, binh lính Lebus lại càng thêm phần hào hứng, quân số đám hải tặc ngày càng lụi tàn.

Thế nhưng, không những kiểm soát cả cuộc giao chiến, Elizavetta còn hướng sự chú ý của mình về một thứ khác. Sau khi đáp xuống mạn trái, cô ta lao thẳng qua boong thuyền, đánh gục tất cả những kẻ nào dám cản đường, tiến ra mạn phải của thuyền.

Mặt biển xanh biếc mênh mông đầy những mảnh gỗ vụn và xác người nổi lềnh bềnh trên những cơn sóng. Từ xa xa, một nhóm 5 thuyền hải tặc đang cố hợp lại thành 1 hàng ngang.

--- Tiếp viện? Không, không phải.

Elizavetta ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đó là bởi vì 5 con thuyền kia đang tìm đường tẩu thoát.

Chợt cô nghe thấy một tiếng thét đầy tức tối vang lên từ bên hải tặc. “Chúng đang bỏ chạy kìa.”

Mở tròn xoe cặp mắt hai màu ra, Elizavetta đứng lặng người lại, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc trong tận 2 phút liền. Nữ Vanadis tóc đỏ cắn chặt môi lại, cố kìm nén những đợt sóng cảm xúc cuồn cuộn đang nổi lên trong tâm trí mình. Như thể chừng đó vẫn chưa đủ, cô nắm chặt bàn tay trái của mình vào lan can của con thuyền.

“Ra là vậy. Cuối cùng thì cũng đến nước này…”

Liếc mắt về phía những kẻ đang bỏ chạy, Elizavetta thốt lên đầy hặm hực.

5 con thuyền kia thuộc vào trong đội thuyền xung phong. Chưa hề tham gia giao chiến, chúng đã bỏ mặc đồng đảng của mình mà tháo chạy.

Cuối cùng Elizavetta cũng nhận ra cảm giác bất an trong lòng mình từ nãy tới giờ thực chất là gì. Cô cũng nhận ra bãi chiến trường phần nào cũng dịu đi hẳn, nhất là khi đối phương lại rút lui như vậy.

Elizavetta tìm đường quay về thuyền Margarita, lúc thì đánh tan tác đám cướp biển dám ngang nhiên cầm vũ khí lao vào cô, hoặc là chỉ hất văng chúng xuống biển xanh. Viên thuyền trưởng, dường như bồn chồn không đợi nổi Lãnh chúa của mình, hối hả lao tới.

“Sức mạnh của Vanadis-sama ra sao, chúng tôi đều biết rõ. Nhưng xin ngài, đừng có tự ném mình vào chốn nguy hiểm như thế này nữa.”

“Có muốn quở trách thì để sau đi. Báo cáo cho ta biết tình hiện tại ngay.”

Trước lời cầu xin khẩn khoản của người thuyền trưởng, Elizavetta chỉ đáp lại gọn lọn, đi thẳng ngay vào vấn đề.

Theo những gì viên thuyền trưởng báo lại, trong số 10 thuyền địch ở mũi tiến công đầu tiên, 5 thuyền ở lại cố thủ, hiện đang giao chiến với quân Lebus, còn 5 thuyền còn lại đã nhanh chân rút lui, không hề tham gia vào cuộc chiến.

“Tôi vẫn nghi là chúng đang định đi đường vòng hòng tập kích chúng ta, thế nhưng xem ra không phải là vậy. Dù cho đoán được lộ trình của một vài thuyền đối phương, nhưng e rằng cho đến khi nào nắm được ý định của chúng thì…”

“Làm tốt lắm.”

Elizavetta lên tiếng khen ngợi. Quân Lebus đã phải chia làm 2 rồi, lúc này mà còn chia nhỏ nữa thì e rằng sẽ càng nguy hiểm hơn.

Trong khi Isgrifa [Lôi Oa Thiểm Cơ] đang xem xét tình hình, 5 con thuyền hải tặc nhanh chóng rơi vào tay quân Lebus. Với 15 thuyền, về cơ bản cứ 3 thuyền chiến sẽ đối đầu với 1 thuyền hải tặc. Ngoài ra còn phải kể đến Elizavetta, một mình có thể chọi lại được cả nghìn người.

Sau tầm nửa tiếng, quân Lebus cũng đánh chìm 2 thuyền hải tặc và chiếm lấy 3 thuyền còn lại. Trên thực tế, bản thân bên Lebus cũng có thiệt hại nhất định. 1 thuyền chìm, một thuyền khác hiện tại hư hại quá nặng, khó bề chiến đấu tiếp được.

“Những ai còn chiến đấu được, hãy đi theo ta. Những ai không thể thì hãy ở lại đây và làm việc gì cần làm.”

Trước mệnh lệnh của Elizavetta, viên thuyền trưởng cho gọi thuỷ thủ lại và truyền lệnh. Tiếng trống kèn ngay lập tức được gióng lên, chen vào giữa những cơn gió biển, mang theo mệnh lệnh của Isgrifa [Lôi Oa Thiểm Cơ] tới từng thuyền một.

Con thuyền bị hỏng nặng nhất bắt đầu giương một lá cờ xanh to lớn lên, ý muốn nói rằng sẽ ở lại đây. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là con thuyền sẽ chỉ đứng im cho đến khi trận chiến kết thúc. Nhiệm vụ của họ sẽ là cứu những người bị rơi xuống biển và kéo những con thuyền hải tặc vừa chiếm được ra khỏi vùng chiến sự.

Mang theo 13 con thuyền còn lại, Elzavetta tiến về hướng Tây. Sau 2 tiếng họ phải hội quân lại được với 16 con thuyền trước đó và sẵn sàng tấn công quân chủ lực của đối phương.

Từ xa, đoàn thuyền chiến cũng nhận thấy vô số những con thuyền khác nhau. Cả binh lính lẫn thuỷ thủ bên Lebus cùng đồng thanh thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ngay cả Elizavetta cũng nín hơi lại.

16 thuyền chiến Lebus kia hiện đang bị bên hải tặc bao vậy. Kể cả là nhìn ở khoảng cách này cũng đủ thấy cục diện hiện tại không hề nghiêng về phía họ. Không nhầm vào đâu được, quân số của đối phương phải trên 10, nếu không muốn nói là 20 thuyền.

Nhanh lên nào. Elizavetta chỉ muốn hét lên thật lớn như vậy. Cô nắm chặt lấy Valitsaif đến độ tay cô đau nhói lên. Cố trấn tĩnh lại, cô thầm vạch ra bản đồ chiến sự trong đầu mình.

--- Khó có thể tin là quân chủ lực lại chia nhỏ lực lượng ra. Có lẽ chúng đã thực hiện điều này bằng việc mà không để hậu quân ở phía sau. Tất cả đều là để ngăn quân ta tiếp cận chủ lực, trong khi đưa cánh trái tiến lên phía trước…

Elizavetta đã nhận ra chiến thuật của Torbalan. Thêm vào đó, với trung quân lên tới 35 thuyền, tương ứng non nửa toàn bộ quân lực của hắn, xem ra y muốn nhanh chóng nghiền nát quân Legnica ở trung tâm, tiếp đó dần dần đánh hạ nốt quân Lebus.

Nếu là vậy, nhiệm vụ của cánh phải và cánh trái của chúng sẽ là ngăn không cho nhóm đánh tập kích tiếp cận với quân chủ lực.

Trong trường hợp cánh trái của phe cướp biển bị toàn bộ quân Lebus ngăn cản, đối phương sẽ cho hậu quân tới củng cố lực lượng, hòng kéo dài trận chiến ra.

Còn nếu như quân Lebus chỉ dùng một phần quân số đánh vu hồi, quân dự bị ở hậu quân sẽ chặn đánh họ. Vào lúc đó, trong khi cánh trái sẽ thu hút quân chủ lực của đối phương bằng cách hi sinh vài thuyền, số còn lại sẽ nhanh chóng rút lui và tập trung ở hậu quân. Tất cả đều chỉ là vì muốn tiêu hao quân số đối phương ở gần trung quân.

Cho dù là phải dùng chính đồng đảng của mình làm mồi nhử, Moritz không hề nao núng chút nào. Y còn không thèm bàn tới chuyện sẽ bỏ rơi họ. Torbalan đã chọn một con người như vậy để nắm giữ cánh trái của hạm đội.

Thêm vào đó, hậu quân lại nằm ở dưới tài chỉ huy khôn khéo của Gerhard. Thay vì trực tiếp tấn công đoàn thuyền đánh tập kích của Lebus, đầu tiên hắn lại tấn công vào mạn phải, đồng thời lén lút cho thuyền đi về tiền phương.

Tiếp đó, 5 thuyền dưới lệnh Moritz lại tấn công vào mạn trái của họ, tạo thành thế kìm kẹp. Không có 2 con người đó thì bên hải tặc khó mà có thể bao vậy 16 thuyền chiến Lebus trong thời gian ngắn như thế.

Đứng trên mũi thuyền Margarita, trong khi đưa mắt hướng về đối phương đang ngày càng đông lên cũng như thuyền bên mình, Elizavetta bực bội nói.

“Chúng ta đã bị một vố lừa ngoạn mục, ai có thể ngờ là chúng lại sẵn sàng bỏ rơi đồng đội như vậy. Thật không hổ danh cướp biển.”

Khoảng cách giữa họ tới đối phương ngày càng rút ngắn lại. Nếu mà cứ vậy mà tiến lên, bên Elizavetta có thể đánh tập hậu hoặc chọc sườn cánh quân của Moritz. Thế nhưng, Elizavetta lại ra lệnh mới.

“--- Chuyển hướng Tây Nam.”

Nói cách khác, đi chéo về bên trái. Đang dẫn đầu đoàn thuyền, thuyền Margarita bắt đầu đổi hướng, 12 thuyền còn lại cũng răm rắp làm theo. Tiếng loảng xoảng của binh khí, tiếng gầm rú của những chiến binh, tiếng nước biển xào xạc và tiếng kẽo kẹt từ những con thuyền, tất cả cùng bám theo làn gió biển mà đến bên tai Elizavetta.

Nén chặt cơn thịnh nộ trong người lại, Elizavetta nâng Thiểm Đình lên, điều hoà lại nhịp thở.

Dù thấm mệt, nhưng cô vẫn còn có thể chiến đấu tiếp được.

Cho dù Sasha đã bảo cô phải giữ lấy sức lực, cô cảm thấy lúc này tạm thời vẫn ổn.

Khoảng cách giữa hai bên rút gọn lại chỉ còn khoảng vài trăm arshin. Nhận ra sự xuất hiện của đoàn thuyền, bên hải tặc bắt đầu bắn tên sang. Tuy nhiên, xem ra hầu hết vẫn còn đang tập trung vào việc tiến đánh nhóm tập kích, chỉ có lèo tèo vài mũi tên bay tới.

Quân Lebus đi vượt qua cánh quân của Moritz, nhắm thẳng vào đội thuyền chiến của Gerhard.

Elzavetta trỏ về một con thuyền trong số đó.

Quân Lebus bắt đầu tăng tốc. Những cơn gió biển lạnh lẽo được dịp nổi lên cuồn cuộn. Mặc kệ những mũi tên đập chan chát vào thuyền, thuyền Margarita vẫn tiếp tục cưỡi sóng lao lên.

Với thuyền hải tặc hiện đang quay về hướng nhóm tập kích, thuyền Margarita đang định nhắm tới đuôi thuyền của đối phương. Háng tá cướp biển, tay cầm sẵn vũ khí, đừng chờ sẵn ở đuôi thuyền, trên miệng chúng đều nở một nụ cười đầy man rợ. Chúng định sẽ trèo sang thuyền Margarita ngay khi áp sát được.

Thế nhưng, cơ hội mà chúng hằng mong đợi đó không bao giờ xuất hiện.

Khi Margarita còn cách thuyền của đám hải tặc 10 arshin, chợt Elizavetta giơ Valitsaif lên.

Ngọn roi đen, như thể nhảy múa giữa không trung, chia làm 9 mũi roi, mỗi phần đều lấp loé đầy những tia sét trắng dã. Cảnh tượng bày ra trước mắt mọi người sáng chói lọi, tới độ hình bóng của Elizavetta như thể tan biến đi từ khi nào. Một thứ âm thanh, sinh ra từ những tia sét đang rầm rộ phóng ra, thổi phình bầu không khí lên, đập thẳng vào tai những tên hải tặc vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Cặp mắt vàng – xanh ánh lên một cơn thèm khát đầy huỷ diệt, nữ Vanadis Laziris [Mắt Cầu Vồng] thét lên.

“Gron Lazriga, Thiên Địa Chước Phá Trảo!”

9 tia sét gầm thét, bay thẳng vào thuyền của đám hải tặc, thắp sáng cả một vùng trời. Một cột nước rầm rộ bay vọt lên, dội thẳng xuống cả 2 bên một trận mưa nước biển kèm theo vô số những mảnh gỗ vụn. Từ bên cướp biển vang vọng đầy những tiếng la hét, kéo theo sau đó tiếng nước kêu ùng ục.

Phải đến khi những ngọn tầm sét kia biến mất và đôi mắt của mọi người bớt nhức nhối, hầu hết phần đuôi của con thuyền hải tặc đã bị phá nát, con thuyền đang nhanh chóng chìm xuống mặt nước.

Gọi là lỗ thì cũng không hẳn, nói đúng hơn thì giống như thể có ai đó thọc vào rồi rút phăng đi toàn bộ đuôi thuyền của đám cướp biển. Những tên ban nãy còn đứng ở đó đều bị rơi tùm xuống nước, mặt biển đột ngột biến thành một cơn xoáy nước kỳ quái, như thể muốn nuốt chửng con thuyền theo. Cái mà Elizavetta nhắm đến không phải là đám hải tặc, mà chính là bản thân con thuyền.

Trong khi Elizavetta thở nhẹ một hơi, binh lính Lebus, tay cầm khiên, hộc tốc lao ra. Vào những lúc như thế này, họ không tài nào đoán trước được đối phương sẽ bắn tên hay không. Vì thế, ưu tiên hàng đầu của họ là bảo vệ chủ nhân của mình.

Từ tốn đi về phía người thuyền trưởng,

Isgrifa [Lôi Oa Thiểm Cơ] lệnh cho toàn bộ thuyền chiến tiếp tục tấn công đoàn thuyền của Gerhard. Viên thuyền trưởng không tuân lệnh ngay, thay vào đó lại ra vẻ buồn rầu mà nói.

“Liệu từ bây giờ ngài có thể cư xử phải phép hơn một chút được không?”

“Ồ, ta tưởng là từ nãy tới giờ vẫn cư xử đúng mực lắm rồi, người không thấy sao?”

Elizavetta hất mái tóc loà xoà trên trán sang một bên và đáp. Lúc này đây cô gái đã cảm thấy khá rã rời. Trước trận giao chiến với Torbalan, tốt hơn hết là cô không dùng đến Viralt [Long Thuật] của mình là hay hơn cả.

Chớp lấy thời cơ khi đối phương vẫn còn ngơ ngác trước cơn sét ban nãy, quân Lebus bắt đầu đi đường vòng hòng chọc sườn đội thuyền của Gerhard. Họ đâm thẳng vào thuyền của bên hải tặc không khác gì một con cá mập lao vào con mồi của mình, vừa thét lên vừa trèo lên thuyền của chúng.

Cho dù đám cướp biển cố sống cố chết chống trọi lại, hình ảnh của Viralt [Long Thuật] ban nãy vẫn còn in hằn vào trong tâm trí, khiến cho tinh thần của chúng càng thêm phần lụi tàn. Một thuyền, rồi lại thêm một thuyền nữa, hoặc rơi vào tay quân Lebus, hoặc là bị đánh chìm, quân số của đối phương ngày càng giảm sút. Có những thuyền bị đốt cháy, vừa chìm vừa phả ra những cột khói đen thui lên trời.

Nếu mà Moritz và Gerhard vẫn còn hiệp đồng tác chiến được, có lẽ chúng đã có thể tiếp chiến với Elizavetta hiệu quả hơn nhiều. Thế nhưng, một khi bị chia cắt như hiện tại, điều đó thực sự là không tưởng.

Sau cùng thì, những con thuyền cướp biển mà Elizavetta đánh chìm bằng Viralt [Long Thuật] đều là những thuyền đóng vai trò then chốt trong kế hoạch của Moritz và Gerhard. Không phải ngẫu nhiên mà nữ Vanadis tóc đỏ lại chú ý tới chúng mà lại mặc kệ đội thuyền của Moritz.

Ngay cả Torbalan, kẻ vạch ra toàn bộ chiến thuật, cũng không tài nào ngờ rằng chính Elizavetta lại có thể sắp đặt tới nước này được.

Torbalan vốn cho rằng quân Lebus sẽ đánh thẳng vào đội thuyền của Moritz hòng giải cứu đồng đội đang bị vây khốn. Tiếp đó, Moritz sẽ vờ phá vỡ vòng vây hòng dụ họ vào thế trận vây hãm,

để rồi tiêu diệt toàn bộ đối phương một thể. Và đáng nhẽ ra mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.

Có lẽ lần này, Elizavetta đã mưu trí hơn so với Torbalan.

Nhóm đánh tập kích, sau khi thoát khỏi vòng vây, bỏ đội thuyền của Gerhard ở cánh phải lại cho đồng đội của mình xử lý, thay vào đó lại bắt đầu phản công đội thuyền Moritz ở cánh trái.

Long thuật của Elizavetta vẫn còn vang vọng trong đầu của đám hải tặc.

Một tia sét trắng, đi kèm với sấm nổ vang dội, chính là dấu hiệu cho thấy nữ Vanadis đang dẫn đầu đoàn quân lao vào giữa chốn binh đao. Không có một binh lính Lebus nào lại không cảm thấy hào hứng khi biết được điều đó. Kể cả những ai bị thương trầm trọng, đang quỳ gối cũng chống binh khí đẫm máu của mình hòng tiếp tục chiến đấu.

Không có vũ khí, họ lại lấy lá chắn, hoặc là cùng vài người vác xuồng lên mà ném thẳng vào mặt đối phương. Người thì cướp lấy vũ khí từ xác chết dưới đất, kẻ thì bị đánh văng mà rơi xuống biển xanh.

Đó là một trận chiến long trời lở đất, đến độ đám hải tặc vốn quen với việc chém giết cũng phải tái mét mặt đi.

Vào lúc đó, Moritz vẫn còn 4 thuyền trong tay, nhưng 2 thuyền đang nhanh chóng mất hút dưới mặt nước biển. Nhóm đánh tập kích của Lebus, từ chỗ bị giáp kích 3 mặt, lúc này như muốn không hề nương tay, trút hết mọi cơn giận dữ xuống đầu đối phương.

Moritz không còn bụng dạ nào mà phản công nữa. Y lấy một con thuyền đồng đảng làm lá chắn, cho thuyền của mình quay đầu lại.

Hắn bỏ chạy, mặc kệ thuộc hạ của mình.

Cho dù nhóm đánh tập kích cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng đó, cơn sốc từ đám hải tặc thậm chí còn to lớn hơn nhiều. Từ con thuyền dùng để thế mạng kia, hết kẻ này tới kẻ khác, không tuyệt vọng mà nhảy xuống biển thì cũng vứt bỏ vũ khí mà giơ tay đầu hàng. Dù có những tên vẫn tiếp tục chiến đấu, nhưng rõ ràng nhuệ khí của chúng đã tụt giảm rõ rệt.

Trước sự rút lui không hề báo trước của Moritz, đội thuyền của Gerhard cũng không kém phần bất an. Tương tự như bên kia, có những kẻ đã bắt đầu quăng binh khí lại, trèo lên xuồng hòng chạy trốn.

Ban đầu Gerhard vẫn còn hăng hái chỉ huy trên thuyền của mình, thế nhưng, sau khi thấy cảnh binh lính Lebus nối đuôi nhau trèo lên mũi và đuôi thuyền, cuối cùng hắn cũng không màng tới việc ra lệnh nữa. Nắm chặt lẫy cây rìu chiến trong tay, y rống lên một tiếng đầy thú vật, và xông lên.

Cho dù binh lính Lebus hoặc là vung kiếm lên, giương thương ra hay bắn tên vào Gerhard, sức mạnh của tay hải tặc tóc đỏ với cơ thể lực lượng trui rèn bởi chiến đấu và biển cả kia cũng không phải là hạng tầm thường.

Một đòn từ lưỡi rìu kia là đủ để đập nát cả sọ lẫn mũ giáp của một binh lính Lebus, hất văng cả máu lẫn não lên sàn thuyền. Rút mạnh cây rìu đẫm máu của mình và đạp văng cái xác kia đi, y lại vung rìu sang một bên, cắt phăng đầu của một người khác.

Trước sự dũng cảm của chỉ huy chúng, đám cướp biển được thể lấy lại tinh thần. Trong khi đó, choáng ngợp trước sự hung hãn của đối phương, bên Lebus bắt đầu lui lại vài bước. Vung vẫy lưỡi rìu đẫm máu xuống sàn thuyền đỏ thẫm, Gerhard lao về phía trước.

Đôi mắt của y nhắm tới hình bóng của Elizavetta, lúc này đang vung Thiểm Đình hạ gục đám cướp biển.

Mỗi đường roi của cô đều không thể nào nắm bắt nổi, và một phần vì tầm đánh rất rộng của thứ binh khí này, binh lính Lebus đều đứng cách khoảng 3,4 bước chân. Mái tóc đỏ rực rỡ và bộ váy màu tím đầy nổi bật, từ xa cũng có thể nhìn thấy, đều khiến cho nhuệ khí của thuộc hạ cô thêm phần tăng vọt.

Ngay cả ở trong thuỷ chiến, đánh hạ được chỉ huy đối phương cũng có thể lật ngược cục diện. Hoặc đẩy binh lính Lebus sang một bên, hoặc dùng cây rìu của mình vung lên chém giết, Gerhard xông ra tấn công Elizavetta. Y bỏ tay phải ra khỏi chiếc rìu chiến, chỉ dùng tay trái vung lên.

Vừa liếc thấy tên cướp biển tóc đỏ, Elizavetta lặng lẽ xoay bàn tay phải của mình lại.

Cán của ngọn rìu kia bị thổi bay, vang lên một tiếng khô khốc giòn tan, lưỡi rìu xám xịt cắm ngập xuống mạn thuyền. Dù mất đi vũ khí như vậy, nhưng Gerhard lại rút con dao ở bên thắt lưng mình ra đầy thuần thục.

Dù hầu hết địch thủ bị y đánh hạ đều là ở dưới lưỡi rìu chiến, trước một đối thủ đáng gờm, trong khi thu hút sự chú ý của đối phương bằng cơ thể to lớn của mình kèm theo cây rìu chiến, hắn sẽ dùng dao hòng đâm vào những điểm tử huyệt của địch thủ. Đó chính là cách chiến đấu của tên cướp biển này.

Hắn biết là mình không thể nào đỡ được ngọn roi kia. Thuộc hạ của Eliavetta cũng không tài nào đến kịp để ứng cứu được. Cảm thấy chiến thắng đã nằm trong tầm tay, Gerhard đâm mạnh lưỡi dao vào mặt Elizavetta.

Ngay sau đó, chính tên hải tặc tóc đỏ lại là người được một dịp quay cuồng. Con dao của y bị hất văng lên trời, cả thân người sồ sộ của hắn bị quật ngã xuống sàn.

Không thèm né lưỡi dao đang lao tới, Elizavetta bình thản dùng tay trái tóm lấy mặt của Gerhard mà dùng sức đập xuống. Thay vì là khiến hắn ta mất thăng bằng, cô chỉ dùng bằng chính sức của mình hòng ép hắn phải ngã xuống.

Một sức mạnh khó tin đến vậy, ngay cả từ “siêu nhân” cũng không đủ để diễn tả. Vóc người to lớn của Gerhard cộng với cơ bắp của hắn nặng tới độ ngay cả một người trưởng thành cũng khó mà có thể nhấc lên được. Vậy mà một cô gái chưa tròn 20 tuổi lại có thể quật ngã chừng đó chỉ bằng một tay.

Thế nhưng, Gerhard cũng không kịp có thời gian để ngẫm nghĩ tới chuyện đó. Ngay khi Elizavetta thả mặt của tên cướp biển ra, binh lính Lebus lao tới, dùng thương chọc thẳng vào người hắn ta. Gerhard chết, mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Với Moritz bỏ chạy và Gerhard tử trận, cuối cùng cuộc giao chiến ở khu vực này cũng đi tới kết thúc. Số thuyền hải tặc còn lại đều bỏ chạy tứ tán ngay lập tức.

Elzavetta nghiêm cấm thuộc hạ của mình đuổi theo. Không phải là vì thương sót, mà là bởi cô vẫn còn một kẻ địch nữa cần phải đánh bại.

“Tạm ngưng kiểm tra thiệt hại lại. Cũng không cần phải chỉnh đốn lại hàng ngũ. Đã đến lúc chúng ta đánh chọc sườn quân chủ lực của đối phương.”

Elizavetta lệnh cho thuyền trưởng quay thuyền Margarita về hướng Tây. Trung quân của đám hải tặc do Torbalan cầm đầu chắc chắn đang nằm ở đó.

Trước tiếng trống kèn dùng làm tín hiệu để ra lệnh cho các thuyền khác, Margarita dẫn đầu hạm đội, rẽ nước tiến về phía trước. 20 con thuyền còn có thể tiếp tục chiến đấu theo sau, 3 chuyền bị hư hại nặng nề ở lại, tiếp tục đảm nhiệm việc ứng cứu những người bị rơi xuống biển.

“Tốn nhiều thời

gian hơn mình nghĩ. Ngay cả thuyền lẫn người cũng…”

Vừa nghe báo cáo ở trên mũi thuyền,

Elizabetta cắn chặt môi lại đầy bực bội. Cô băn khoăn không rõ cục diện ở trung quân và cánh trái ra sao.

“Ráng đợi một lúc nữa thôi, tôi sẽ đến ngay.”

Và đó cũng là lúc toàn bộ cánh trái của quân Legnica đã bị cánh phải của phe hải tặc tiêu diệt hoàn toàn.

.

.

Diễn biến của trận giao chiến giữa cánh trái quân Legnica, dẫn đầu bởi Hiệp sĩ Zaul, và cánh phải bên cướp biển, với Albert cầm đầu, có thể tóm gọn lại như sau.

Về mặt quân số, bên Legnica có 14 thuyền trong khi bên hải tặc có 10 thuyền. Biết rằng đối phương ít quân hơn, Zaul cho đổi

đội hình một hàng ngang thành đội hình cánh cung, với cánh trái và phải tiến lên và trung quân lui xuống. Anh ta định tiêu diệt đối phương bằng cách bao vây chúng lại.

Trong khi đó, Albert lại lệnh cho 10 thuyền hải tặc của mình chuyển thành đội hình một hàng dọc. Rõ ràng là chúng đang định đi vòng ra phía sau quân Legnica bằng cách phá vỡ vòng vây.

Ở cuộc giao tranh này, Albert lại là người thắng cuộc. Dù bên hải tặc bị mưa tên rơi phủ đầu, và bị mất tới 3 thuyền do bị thuyền bên Legnica đâm phải, chúng vẫn phá vỡ vòng vây do Zaul lập ra, chia cắt và tiến ra sau lưng họ.

Sau đó, chúng đi vòng sang trái, vây lấy một mặt của đoàn thuyền chiến Legnica vừa mới bị chia cắt xong. Mất đi lợi thế về quân số, những con thuyền Legnica đều bị tập kích, để rồi chịu cảnh bị đốt cháy mà không thể nào chống trả lại nổi, và chìm xuống đáy biển.

“Thuyền chỉ huy. Đi tìm thuyền chỉ huy đi!”

Zaul khàn khàn lệnh cho quân Legnica cấp tốc tiến về thuyền chỉ huy của đối phương. Cho dù điều này nâng cao đáng kể sĩ khí của đoàn quân, kết quả vẫn là thất bại.

Một thuyền hải tặc húc mạnh vào mạn thuyền của Zaul, dẫn đến thuyền của anh bị kẹt trong một rặng đá ngầm. Albert, chỉ huy của bên hải tặc, thừa biết rặng đá này nằm ở chỗ nào.

Cho dù cố vùng vẫy bao nhiêu đi nữa, mài chèo trên thuyền của Zaul không đập vào nước thì cũng va phải đá ngầm. Với thuyền chỉ huy không tài nào nhúc nhích nổi, cánh trái của đoàn quân bắt đầu rơi vào hỗn loạn.

Con thuyền hải tặc vừa đâm vào thuyền của Zaul cũng bị mắc kẹt, nhưng điều đó vẫn nằm trong dự liệu của chúng.

Bên cướp biển bắt đầu dùng cung và nỏ tấn công vào thuyền của Zaul. Thêm vào đó, một số thuyền hải tặc khác cũng bắt đầu dùng cả tên lửa từ tứ phía bắn tới.

“Ta chỉ có thể tới được đây thôi ư… Xem ra ta không thể nào kịp xin lỗi vì đã để những binh lính và thuỷ thủ do Vanadis-sama tin tưởng giao cho phải bỏ mạng ở đây rồi.”

Trên con thuyền không còn nước cứu vãn được, Zaul tiếc nuối. Trước trận mưa tên liên tu bất tận, anh ta lệnh cho toàn bộ thuộc hạ của mình hạ xuồng xuống, cứu được càng nhiều người càng tốt, và nhanh chóng trốn ra biển ngay lập tức.

Thế nhưng, bản thân Zaul lại ở lại, cùng chịu chung số phận với con thuyền xấu số. Vào lúc bóng dáng của vị Hiệp sĩ chìm trong biển lửa, người ta vẫn đồn nhau rằng có hơn 30 mũi tên đã cắm vào anh ta.

Ngọn lửa thiêu rụi con thuyền của Zaul cũng lan sang cả con thuyền cướp biển đang mắc kẹt lại ở rặng đá ngầm. Hai con thuyền trở thành hai ngọn đuốc khổng lồ trên rặng đá, phả khói đen ngun ngút lên bầu trời cho tới khi hoàn toàn cháy rụi.

Những tưởng sĩ khí của quân Legnica sau khi chỉ huy của họ tử trận sẽ tụt xuống, mọi chuyện lại không hề diễn ra như vậy.

Những ai chứng kiến cái chết anh dũng của Zaul đều biến mọi đau buồn và căm hờn của mình thành nhuệ khí, dũng cảm tiếp tục chiến đấu. Những ai kịp thoát khỏi con thuyền, sau khi được đồng đội cứu lên, lại tiếp tục giao chiến với quân cướp biển mà không thèm nghỉ ngơi.

Vừa mới chém gục được đối phương trước mặt, một người lính Legnica phải bỏ mạng trước lưỡi rìu của một tên cướp biển. Cũng chính tên hải tặc đó về sau lại bị một cây chuỳ quật phải mà rơi ùm xuống biển, mặt áp xuống nước, người không động đậy. Cứ thế, cho dù có đôi chỗ chi tiết khác nhau, cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại.

Cuối cùng thì toàn bộ cánh trái của Legnica bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù là thế, họ vẫn kịp đánh cho bên cướp biển chỉ còn lại 2 thuyền.

Albert, chỉ huy của đối phương, sau bao lần dẫn đầu đoàn quân lao sang thuyền của địch thủ, ngọn thương của hắn đẫm máu binh lính Legnica, để rồi mất mạng bởi một mũi tên cắm thẳng vào đầu.

Một cái chết quá thất vọng cho một kẻ chiến đấu hăng máu như y.

Dù vẫn còn 2 thuyền, thế nhưng cả 2 đều đã bị thiệt hại nặng nề, không thể nào tiếp tục chiến đấu được.

Trên hết, với chỉ huy của chúng tử trận, đám hải tặc cũng không biết phải đi đâu tiếp nữa.

Trong khi kéo những đồng đảng đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển lên, sau khi đám phó tướng bàn bạc với nhau, chúng cũng quyết định là sẽ tạm thời đứng ngoài quan sát rồi hội quân lại với hạm đội của mình. Tiếp đó, 2 con thuyền chậm chạp di chuyển.

Thế nhưng, sau chưa đầy 1 tiếng, chúng đã bị quân Lebus dưới trướng của Elizavetta bắt gặp và tóm lấy.

Truyện Chữ Hay