Madan no Ou to Vanadis

chương 4: cortisa [đao vũ công].

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào một đêm, Alexandra Alshavin, hay Sasha, lại mơ về người mẹ của mình.

Khi tỉnh giấc, cô nở một nụ cười khó hiểu. Cô không biết là lần cuối cô mơ về mẹ cách đây bao nhiêu năm rồi.

Khi kể lại cho viên thị thần, khi ông đến đánh thức cô dậy, người đầy tớ già tận tuỵ không biết phải đáp ra sao. Nhăn mặt lại, ông chỉ biết thốt lên “Vậy sao, thưa ngài?” Ông không dám hỏi liệu đó là một giấc mơ tốt hay xấu.

“Nhắc mới nhớ, tôi vừa mới nhận được tin rằng cuộc nội chiến ở Vương quốc Asvarre cuối cùng đã kết thúc.”

“Thật ư?”

Sasha trông tươi tỉnh hẳn. Tuy biết là lái sang chủ đề khác như vậy có phần hơi cưỡng ép, thế nhưng đã lâu rồi chủ nhân của ông mới được nghe một tin tốt.

Đối với Legnica, nơi cô cai quản, nguồn thu nhập từ việc giao thương đóng một vai trò thực sự quan trọng. Do đó, cuộc nội chiến ở Asvarre không chỉ gói gọn ở tại nơi đó.

--- Không biết giờ này Sophie và Tigre ra sao rồi.

Dù biết là mình đã can thiệp vào việc này khi cô gửi Tigre tới Matvey, cô băn khoăn không rõ liệu người thuỷ thủ đáng sợ kia có giúp ích được gì cho anh không. Vì mọi chuyện cuối cùng yên ổn, Sophie và mọi người rồi cũng sẽ quay về. Và họ sẽ dừng chân ở Cung điện của cô, trò chuyện với cô những gì đã xảy ra. Nghĩ tới đó, Sasha cảm thấy thập phần hạnh phúc.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy lưng mình đau nhói lên. Thở dồn dập, nữ Vanadis tóc đen ho lên sù sụ. Phải một lúc sau cô mới cắt được cơn ho mà thở nhẹ một hồi rồi nằm xuống. Người hầu già vội rung chuông gọi thầy thuốc tới.

--- Có xem bệnh thì cũng thế mà thôi.

Cô gái cảm thấy tiếng chuông ngân vang kia mới khó chịu làm sao.

Quay mắt lại, trên giường cô có đặt hai thanh đao, thứ chứng minh thân phận Vanadis của cô. Dài hơn lưỡi dao thường một nửa nắm đấm, chính xác hơn thì phải gọi đây là một cặp đoản đao. Lưỡi đao được chạm trổ bằng những họa tiết kỳ lạ, một thanh có màu vàng trong khi thanh kia lại đỏ rực. Nếu chạm vào, người ta còn có thể một hơi ấm dịu dàng phả ra từ đó.

--- Rốt cuộc thì ngươi còn định ở bên ta bao lâu nữa?

Không hề nói ra khỏi miệng, Sasha trò chuyện với cặp đoản đao. Đôi Long khí với cái tên Bargren [Hoàng Viêm] này không chịu rời xa chủ nhân của mình, kể cả với căn bệnh quái ác của cô gái, thay vào đó vẫn ở lại bên cô.

“Có lẽ mẹ không còn sống được lâu nữa đâu.”

Vào một đêm khi Sasha mới được 10 tuổi, đột nhiên mẹ của cô đã thản nhiên thốt lên như thế, tựa như là bâng quơ nói chuyện thời tiết.

“Từ suốt bao đời nay, đàn bà con gái trong gia đình chúng ta vốn dĩ không có ai sống thọ. Chúng ta vẫn gọi đó là bởi thứ ‘huyết bệnh’. Từ cụ cho tới em gái bà con, không có ai sống được quá 30 tuổi cả.”

Tại một căn nhà nhỏ, vững chãi và một chiếc giường lớn là thứ duy nhất có giá trị trong đó, nằm ngoài rìa một ngôi làng, trong khi nằm ngủ cạnh mẹ mình, Sasha cảm thấy ngạc nhiên trước lời nói đầy bất chợt của bà.

Thốt lên một tiếng “Eh?”, đầu óc cô bé trở nên trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì hết.

Mỉm cười, người mẹ lặng lẽ đợi cô con gái mình trấn tĩnh lại.

Một hồi lâu sau đó, Sasha mới dịu xuống, mắt nhìn nhìn chằm chằm vào mặt mẹ mình.

Mẹ cô lúc đó vẫn chưa tới 30 tuổi. Bà vẫn còn trẻ trung và khoẻ mạnh, lúc nào cũng vui cười. Nhìn qua chắc chắn không có ai ngờ là bà đang mang trong mình một căn bệnh hết.

Thế nhưng, ánh mắt của bà lại nghiêm nghị như những khi đang dạy dỗ cho con gái mình.

Từ rất lâu rồi, Sasha đã được mẹ mình chỉ bảo rất nhiều thứ khác nhau, yừ may vá, giặt giũ, lau dọn, nhóm lửa bằng cách cọ xát hai thanh củi vào nhau, rồi cho tới cả nhận biết cỏ hoặc nấm độc trong rừng, đặt bẫy, và thậm chí cả cách đánh dao nữa.

Người mẹ hiền hậu của cô vào những lúc đó trở nên nghiêm khắc khác thường. Sasha đôi lúc cảm thấy hờn dỗi mỗi khi mẹ cô bắt phải làm đi làm lại nhiều lần cho tới khi nào làm được mới thôi. Dù vậy, mỗi khi có thể thuần thục thực hiện mà không cần chỉ dẫn, mẹ cô bé lại khen ngợi nức nở, và cơn giận của cô lại tan biến đi nhanh chóng.

Khi nhận ra những gì mẹ cô vừa nói ra không hề có chút gì giả dối hay đùa cợt, Sasha chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát vì sợ hãi. Nắm chặt lấy ngực trong lo lắng và căng thẳng, cô con gái rụt rè hỏi.

“… Căn bệnh đó không thể chữa được sao hả mẹ?”

Mẹ cô gái nở một nụ cười vui vẻ mà gật đầu. Vẻ mặt của bà, không hề có chút gì sợ hãi hay buồn rầu, khiến cho Sasha hết sức ngạc nhiên. Người mẹ âu yếm vuốt ve mái tóc đen của Sasha.

“Sasha. Một ngày nào đó, con sẽ tìm thấy tình yêu của đời mình, và sẽ có một đứa con. Khi đó, hãy dạy bảo con mình cho thật tốt vào. Hãy dạy tất cả những gì con biết, để một ngày nào đó, con của con có thể tự chọn được con đường riêng cho bản thân.”

Mẹ cô qua đời vào năm sau.

Bà bị ốm để rồi nằm liệt giường, và cứ thế mà ra đi. Trông mặt mẹ cô lúc đó yên bình, như thể là đang say giấc nồng.

Dù Sasha kinh ngạc và buồn sầu bao nhiêu đi nữa, những người cùng làng lại trấn tĩnh nhanh tới đáng sợ. Họ biết trước rằng ngày này rồi thì cũng sẽ phải đến.

Sasha chỉ còn mẹ mình là người thân duy nhất. Mẹ cô kể lại rằng cha cô đã không còn ở bên cạnh bà từ khi cô ra đời. Cô không hề biết ông ta bỏ làng hay là đã từ trần. Miễn là có mẹ cô bên cạnh, đối với cô như thế đã là đủ rồi.

Sau khi được người cùng làng giúp đỡ mai táng mẹ mình, Sasha được trưởng làng gọi tới.

“Vậy bây giờ cháu sẽ làm gì tiếp đây?”

Năm nay đã được 53 tuổi, người trưởng làng hỏi thẳng cô bé. Tục lệ trong làng là trưởng làng hoặc chức sắc sẽ nhận nuôi những đứa trẻ nào không còn họ hàng thân thích. Viên trưởng làng hỏi, nghĩ cô gái sẽ đáp rằng sẽ để ông nhận nuôi.

“Cháu sẽ đi thật xa.”

Cô bé thốt lên, bản thân cô củng phải ngạc nhiên sao mình lại có thể nói năng trôi chảy như vậy.

Trong khi chôn cất mẹ mình, Sasha đã thầm suy nghĩ, và hiểu ra.

Cô luôn băn khoăn, ngoài may vá và giặt giũ, những việc mà trẻ con ai cũng được cha mẹ chỉ dạy, tại sao cô, thân là con gái, mà lại phải học thêm cả cách đặt bẫy và chiến đấu. Đáng lẽ ra đó là việc của đàn ông, vốn phải ra ngoài làng để săn bắn, mới cần tới.

Để chuẩn bị cho cái chết có thể ập tới bất cứ lúc nào, mẹ cô đã tự mình dạy cô tất cả những điều đó.

Để sau này cô có thể sống một mình.

“Đi thật xa…?”

Giọng của viên trưởng làng lộ rõ sự nuối tiếc pha chút nhẹ nhõm. Như thể muốn xua đi bầu không khí e ngại đang dần hình thành, Sasha đáp lại với vẻ mặt đầy tươi tắn.

“Vâng ạ. Cháu sẽ đi để tìm kiếm một người chồng thật tuyệt vời.”

Những gì cô vừa nói đối với người trưởng làng không khác gì một lời nói mỉa mai. Đối với những người sống trong làng, ai cũng biết đến thứ “huyết bệnh” đó, và có lẽ không có ai đủ tò mò để rước một cô gái như vậy về nhà.

Với một chút quà chia tay nho nhỏ, Sasha bỏ lại ngôi làng về phía sau.

Cuộc hành trình đơn độc của cô gái 11 tuổi khó khăn hơn là cô tưởng. Cô phải giả trang làm đàn ông để dễ bề xoay xở, ngay cả cách nói chuyện cũng phải ra vẻ nam tính (Nguyên bản: ‘ngay cả cách xưng hô của cô gái cũng phải thay đổi từ Watashi thành Boku.’ Ý của câu này là do Watashi vốn là cách xưng hô lịch sự dùng cho cả nam lẫn nữ, còn Boku thì suồng sã hơn và chỉ có nam giới dùng). Nếu như không có trong tay những kiến thức từ mẹ mình, chắc cô đã khó bề sống nổi trong vòng 1 tháng. Có những lúc cô gái còn phải bị dồn tới đường ăn xin.

Thế nhưng, cô không bao giờ bán thân mình đi. Dù một phần là do cô sợ sẽ truyền nhiễm căn bệnh của mình, trên hết tất cả, những gì cô đã nói với trưởng làng mới là ý định thực sự của cô gái. Thêm nữa, Sasha muốn tìm được một ai đó sẵn sàng nói “Mặc kệ thứ bệnh đó, chúng ta hãy sinh con đi.”

Nếu mà con của cô là gái, cô sẽ lại dạy bảo và huấn luyện bằng tất cả những gì mình biết, giống như mẹ cô đã từng làm. Thế nhưng, kể cả đó là con trai đi nữa, cô cũng sẽ làm điều tương tự. Đó là bởi, kể cả khi con trai của cô không có triệu chứng như vậy, nếu mà con trai của cô lại có con với ai, và đứa bé là con gái, căn bệnh quái ác đó có thể sẽ quay lại.

Trong chuyến đi dài đằng đẵng đó, cô đã tự rèn luyện thế kiếm đôi nổi tiếng của mình. Ngoài ra, để đề phòng tay thuận của mình bị thương không cử động được, cô thậm chí còn tập dùng kiếm bằng cánh tay còn lại. Thay vì dùng kiếm thường, cô luôn chọn những loại đoản kiếm với lưỡi ngắn hơn rất nhiều.

Phải sang đến năm thứ tư của cuộc hành trình tha hương thì cặp Long khí mới chọn cô làm chủ nhân. Lúc đó Sasha đã 15 tuổi.

Cô không thể nào hiểu nổi tại sao cô, một người mang trong mình một căn bệnh như vậy, lại là người được chọn. Thế nhưng, Sasha tự nhủ rằng một ngày nào đó cô sẽ hiểu ra lý do tại sao. Nắm chặt lấy cặp đoản đao màu vàng và đỏ trong tay, Sasha đón nhận lấy tước hiệu “Falpram, Hoàng Viêm Ẩn Cơ”.

Sasha được Đức Vua Victor chính thức công nhận là một Vanadis tại Kinh Đô Silesia, cũng như nhận lấy họ Alshavin. Sau đó, cô được đưa tới Legnica, lãnh địa của cô.

Điều đầu tiên cô nói với những viên quan chức đang phủ phục trước mặt mình là về thứ “huyết bệnh” của mình.

Cô hỏi họ xem liệu có ai cảm thấy phiền không khi cô có lẽ sẽ không sống được lâu. Nếu mà có ai tỏ vẻ bất mãn, cô sẽ để Long khí lại mà bỏ đi ngay.

Cô đã đem chuyện này bàn với Vua Victor trong buổi diện kiến. Thế nhưng, vị Vua già chỉ xua tay, cho rằng nếu mà Long khí đã chọn cô thì sẽ không có vấn đề gì hết.

“Những người này sẽ đáp lại ra sao đây?” Sasha phần nào đó đợi chờ một phản ứng lạnh lùng từ họ.

Một viên quan ngẩng đầu lên. Đó là một người đàn ông già với nét mặt đầy nghiêm nghị. Trông ông ta có lẽ phải gấp 3 lần tuổi của Sasha, thậm chí là 4 lần.

“Chúng thần xin vâng. Ngài còn gì muốn nhắn nhủ không ạ?”

“…Mọi người không cảm thấy phiền sao?”

Nữ Vanadis tóc đen ngạc nhiên, hỏi lại với vẻ đầy bối rối.

“Tôi bị thương ở hông từ cách đây 3 năm trước, đến giờ vẫn không thể nào mà đi nhanh được. Đã vậy tới

đông tôi lại còn hay bị cảm lạnh nữa. Thế nhưng tôi vẫn làm việc trong cung đây. Tất nhiên, chừng đó chẳng là gì so với căn bệnh mà Vanadis-sama mắc phải rồi.”

Ngay khi viên quan già vừa dứt lời, lần này tới lượt một tướng quân lên tiếng. Mặc một bộ áo giáp trên thân thể đầy cường tráng, trông anh ta còn khá trẻ, nhưng trên mặt lại chằng chịt đấy những vết sẹo nhỏ.

“Nếu như Long khí đã chọn Vanadis thì cũng chính Long khí cũng sẽ phế truất Vanadis. Chúng tôi chỉ là người ủng hộ Vanadis-sama khi ngài trở thành Vanisdis, chứ không thể nào lại đi từ chối ngài được.”

Có lẽ là vì tuổi đời còn trẻ, nhưng xem ra viên tướng này thẳng thắn hơn nhiều so với viên quan già. Đó là một lời tuyên bố, xét cho cùng thì khá là mỉa mai, về Long khí và Vanadis. Có lẽ một số người sẽ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không một ai buông lời trách móc gì hết.

Sasha chỉ mỉm cười, không hề phản bác lại. Đó là bởi cô, Vanadsi của thế hệ tiếp theo, cảm thấy an tâm phần nào khi nghe tới đoạn “được Long khí chọn”.

Trước những người lớn tuổi hơn mình như vậy, Sasha cúi đầu xuống.

“… Xin mọi người hãy giúp đỡ.”

Và thế là 5 năm yên ả trôi qua. Dù là lần đầu tiên lao vào chốn chính trường, Sasha may mắn được có nhiều người giúp đỡ; cô luôn lắng nghe lời khuyên của họ trong công việc cai quản Legnica.

Cô còn gặp những Vanadis khác như Ellen, Mira, Sophie, Lisa; và đặc biệt là, Ellen. Hai người hợp nhau tới độ đã trao nhau một lời thề. Có lẽ cùng có gốc gác từ người thường cộng với từng có thời gian đi đây đi đó từ khi còn nhỏ, hai cô gái mới gần gũi nhau tới vậy.

Và rồi, tới năm Sasha tròn 19 tuổi.

Cô chỉ còn 10 năm nữa để sống. Trong khi nhớ về mẹ mình cũng như điều đó, cô đã ngất đi ngay tại phòng làm việc trong Cung điện.

Khi hồi tỉnh, cô thấy mình đã nằm ở trên giường từ bao giờ. Xem ra người hầu gái trưởng làm việc trong Cung đã thay quần áo trên người cô sang một bộ đồ rộng rãi hơn.

Sasha cảm thấy sống lưng đau nhói. Cả người cô rã rời, chân tay nặng trĩu như chì.

Cô nhận ra mình đã có những dấu hiệu đầu tiên của thứ “huyết bệnh” đó.

Sasha cho gọi một người cận thần đi tìm tất cả các viên quan lại và bình tĩnh nói.

“Xem ra cũng đã đến lúc rồi.”

Mặt ai cũng trở nên tái nhợt. Một số thậm chí còn thốt lên một tiếng. Nữ Vanadis tóc đen nhìn một lượt tất cả những khuôn mặt đó, và nói: “Cảm ơn mọi người.”.

Và rồi, Sasha để lộ cặp đoản đao màu vàng và đỏ ở trong lòng mình ra. Không có ai mang chúng tới, thay vào đó, Bargen [Hoàng Viêm] đã tự động vượt qua không gian mà xuất hiện ở bên cạnh Sasha, giống hệt như khi cặp Long khí chọn cô làm Vanadis.

“Mọi người thấy đấy, những đứa trẻ này vẫn ở trong tay tôi. Xem ra tôi sẽ chưa chết ngay đâu. Về công việc thì mọi chuyện vẫn sẽ tiến hành suôn sẻ như mọi khi thôi.”

Hai năm trôi qua, và rồi cũng đến hiện tại.

Bất ngờ thay, Sasha vẫn còn sống. Dù phải nằm liệt trên giường, cô vẫn tiếp tục hoàn thành trọng trách một Vanadis của mình.

Dù muốn rời khỏi Cung điện cùng với lúc Bargen biến mất, cặp Long khí vẫn không hề rời xa cô. Kể cả có la mắng bao nhiêu đi nữa, nhưng đôi đoản đao vẫn cứ thế im lìm ở yên tại chỗ.

.

Ngày cũng sắp qua đi, bóng tối đang dần trùm xuống.

Nhìn đờ đẫn lên trần nhà tối tăm, Sasha thở dài một tiếng. Cuối cùng, ngày vẫn cứ thế mà trôi, cô vẫn cứ thế mà nằm liệt giường.

--- Mình muốn hỏi ai đó tình hình nội chiến ở Asvarre quá.

Người thị thần già tránh không nhắc tới việc này cho tới khi nào tình trạng của Sasha ổn định hơn.

“… Bao giờ mình mới được giải thoát?”

“Rồi cũng sẽ lúc mình phải chết. Đó là điều chắc chắn. Vậy thì bao giờ mình sẽ ra đi?”

--- Cụ mình, bà mình, rồi cả em gái bà mình, tất cả đều chỉ qua đời vào tầm 30… Thậm chí mẹ còn mất trước khi kịp tròn 30.

Trường hợp tồi tệ nhất, cô sẽ phải gánh chịu cảnh này thêm 9 năm nữa. Chỉ nghĩ tới thôi là đã đủ thấy rùng mình rồi.

Cái chết luôn luôn đáng sợ. Thế nhưng, Sasha đã quá ngán ngẩm một cuộc đời chỉ có nằm dài trên giường. Cả thân thể lẫn tâm trí của cô gái ngày một lụi tàn, đau đớn và yếu đuối.

--- Không ổn rồi. Tối mất rồi.

Cô không nói tới cảnh vật bên ngoài, mà là chính trái tim cô. Có lẽ là vì giấc mơ về mẹ cô. Dù nữ Vanadis tóc đen rất mực tự hào về mẹ mình, một con người hiền hậu nhưng không kém phần mạnh mẽ, thế nhưng thấp thoáng trong đó dường như có mùi của chết chóc và bệnh tật.

Đột nhiên, khuôn mặt của Tigre hiện lên trong tâm trí cô. Cô đã gặp và nói chuyện với anh cách đầy tầm tháng trước.

--- Cậu ta khác mình hoàn toàn.

Mặt Shasa đột nhiên bừng sáng lên. Dù cô cũng thích bản tính thực thà của Tigre, chính ý chí mạnh mẽ đầy bất khuất, cùng với quyết tâm rằng mình sẽ sống sót đã để lại một ấn tượng khó phai trong cô.

--- Dù cả Ellen, Mira và Sophie cũng có, về mặt này cậu ta còn mạnh mẽ hơn cả họ. Không biết liệu đó có phải vì cậu ta là đàn ông không.

Cô ngẫm nghĩ rằng có khi mình nên học tập họ. Dù rằng khó mà có thể nói ra thành lời rằng “Mình sẽ sống”, thế nhưng luôn nghĩ tới bản thân mình tới cùng là đặc trưng của một Vanadis.

Cơn buồn ngủ dần lấn át cô gái. Những ý nghĩ về mẹ, về Asvarre, về Tigre, về Ellen và về những người khác bắt đầu hoà lẫn vào nhau.

“Mình muốn có một đứa con… Này, Ellen. Liệu em---”

Vừa lẩm bẩm những lời nói ngắt quãng không ra đầu ra đuôi, cô gái thở lặng lẽ thở đều đều, chìm vào cõi mộng mị.

.

Ngày hôm sau, tình trạng sức khoẻ của Sasha xem ra cũng có phần ổn định hơn.

Trong khi điềm tĩnh đáp lại viên thị thần tới đánh thức mình dậy như mọi khi, cô lại hỏi xem liệu đã có tin tức gì về cuộc nội chiến ở Asvarre không.

“Không. Không có gì đáng chú ý ạ ---”

Dù người hầu già chỉ cung kính cúi đầu xuống, Sasha nhíu mắt lại thay cho lời trách móc. Cô không để lọt mất việc ông ta đang cố tránh ánh mắt của cô. Nếu là người khác, có khi ông ta đã không nhận ra.

Nhổm dậy, Sasha lên giọng nói với viên thị thần.

“Tôi cũng không thích nói như thế này đâu, thế nhưng giữ bí mật như thế này thì không hề tốt cho sức khoẻ tôi đâu.’

“Alexandra-sama…”

Từ miện người hầu già, phải gấp gần 3 lần tuổi chủ nhân của mình, thốt lên một giọng van nài. Ánh mắt của ông ta như thể muốn phản đối “Xin ngài đừng có hỏi nữa, xin ngài hãy dừng lại đi.” Không phải là vì e sợ sẽ bị trừng phạt, mà là vì ông thực sự lo lắng cho sức khoẻ của Sasha.

“Hãy nói đi.”

Dù rằng Sasha rất cảm kích trước sự quan tâm của ông ta, thế nhưng, bằng một giọng nhẹ nhàng, cô lên tiếng thúc giục ông. Viên thị thần đành phải trả lời với vẻ âu sầu.

“Ngày hôm quan, một con thuyền cập cảng Lippner đã mang tin từ Sophia-sama tới đây.”

Trước việc người hầu già không muốn báo cáo lại như vậy, cô cũng phần nào đoán được đó không thể nào là tin tốt được. Dù rằng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô vẫn không thể nào giấu nổi vẻ ngạc nhiên trước những gì viên thị thần thốt lên.

“Badva [Hải Long] ư…?”

Dù chưa từng gặp một con Hải Long, thế nhưng Sasha không hề nghi ngờ gì trước sự tồn tại của con Rồng, nguyên do là vì cô đã từng gặp một con Suro [Địa Long]. Thế nhưng, điều này vẫn thực sự là một cú sốc không hề nhỏ.

“Tôi được biết Sophia-sama đã rời khỏi Asvarre với 3 thuyền hộ tống cùng 1 thuyền lớn, thế nhưng 2 thuyền đã bị đánh chìm, 2 con thuyền hộ tống còn lại, sau khi thu nhặt những ai còn sống sót, đã quay về đây.”

Tin chắc rằng việc gửi tin về là điều tối quan trọng, Sophie đã cho đưa tất cả số người bị thương sang một thuyền, trong khi con thuyền còn lại, sau khi nhẹ bớt đi, nhanh chóng hướng về Zhcted. Vào tầm sáng sớm ngày hôm qua, thuyền đã cập bến Lippner.

Khi nhận được tin, thị trưởng Lippner ngay lập tức cho người đến Cung điện báo cáo tình hình, đồng thời tập trung thầy thuốc và thuốc thang lại và chuẩn bị một thuyền cho việc cứu hộ. Và viên thị thần cũng biết được chuyện vào tối hôm qua.

Khẽ xua những sợi tóc đang xoã trên vai ra, Sasha gật đầu đầy mãn nguyện.

“Quyết định của Sophie là đúng. Cả Thị trưởng Lippner cũng đã làm rất tốt.”

Với hai con thuyền đã bị đánh chìm, số người bị thương chắc chắc sẽ không hề nhỏ. Sophie cho rằng để con thuyền chở họ đi trước sẽ tốn quá nhiều thời gian. Vì thế, cô đã đưa con thuyền chở ít hơn đi trước để tìm thuốc thang và thầy thuốc càng sớm càng tốt.

Người hầu già thở một hơi nhẹ nhõm khi nhận thấy tình hình sức khoẻ của Sasha. Cô tiếp tục lắng nghe ông báo cáo.

Khi nghe tới đoạn Tigre ngã xuống biển và mất tích, nữ Vanadis tóc đen nghiêm mặt lại ngay. Đương nhiên, đúng là cố lo lắng cho tình mạng của chàng trai trẻ, thế nhưng, bên cạnh đó, việc này sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới Zhcted.

Nếu mà việc Zhcted gửi Tigre đi sứ bị đưa ra ánh sáng, đương nhiên Brune sẽ phản đối dữ dội ngay. Ngay cả ở trong nước, những Vanadis như Ellen và Mira, cũng như những nhà quý tộc vốn bất bình với Quốc Vương Victor của Zhcted sẽ không đời nào giữ im lặng được.

Kể cả là chưa đạt tới mức chiến tranh hay nội chiến, chắc chắn là nước làng giếng Muozinel sẽ lợi dụng những kẻ hở ở trong lẫn ngoài nước này.

“Dù sao đi nữa, chúng ta cần phải gửi một sứ giả tới Kinh thành ngay. Sau đó, tập trung thuyền chiến ở Lippner lại. Kể cả là Bá tước Tigrevurmud đã đánh bại được con Hải Long, không thể nào vì thế mà chúng ta lại lơ là được. Tôi cũng muốn nghe tin về Asvarre, nhưng… Chắc là tôi cần phải được Bệ hạ cho phép đã.”

Dứt lời, Sasha chần chừ một lúc rồi điềm tĩnh thêm vào.

“Thêm nữa, cho gửi ngay một sứ giả tới Elizavetta xứ Lebus. Chúng ta cũng cần phải báo cho cô ta biết.”

Người hầu già cúi thấp đầu xuống. Quan hệ giữa hai Vanadis Elizavetta Fomina và Sasha khó có thể nói là thân thiện được. Thậm chí hai bên còn từng đối đầu nhau vào năm trước sau một cuộc truy quét hải tặc. Không thể nào ra trận được vì căn bệnh của mình, Sasha đã phải nhờ tới Ellen.

Cuộc xung đột này vẫn còn mới nguyên trong tâm trí mọi người. Số người dân Legnica sinh lòng thù ghết với Lebus và Elizavetta – người cai quản vùng lãnh thổ đó – không hề ít ỏi. Dù biết là vậy, Sasha vẫn sắp xếp để báo cho Lebus được biết.

“Vậy thì, còn Ellen thì sao đây nhỉ…?”

Cô nhớ lại vẻ mặt tươi cười của nữ Vanadis tóc bạc trong khi vui vẻ trò chuyện với cô về Tigre vào năm trước. Tigre giờ đã là thượng khách, và Ellen cũng đóng vai trò nhất định trong việc tiếp đãi anh. Thế nhưng, rõ ràng là quan hệ giữa hai người không chỉ dừng lại ở đó.

--- Sẽ khó đây…

Chỉ nghĩ tới cơn sốc Ellen sẽ hứng phải khi nhận được tin này thôi mà cô đã con tim mình thổn thức rồi. Thế nhưng, là một Vanadis, Sasha có nghĩa vụ phải làm điều này. Ngước lên trần nhà, cô suy nghĩ rồi nói với viên thị thần.

“Chuẩn bị cho tôi giấy và bút. Tôi muốn viết một lá thư.”

“Nếu ngài cần, thư ký sẽ---”

“Không, nếu không phải tôi tự viết thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Hơi cao giọng lên ngắt lời người hầu già, Sasha lắc đầu. Có thể Ellen sẽ hiểu cho cô, nhưng cô không quá tin tưởng vào điều đó. Thêm nữa, vì việc này còn có liên quan tới cả Tigre, ngay cả Sasha cũng không tài nào dự đoán được chuyện này rồi sẽ đi tới đâu.

Là một Vanadis và là người cai quản Legnica, cô chỉ có thể cố hết sức mình mà làm việc thôi.

.

.

Hai ngày trôi qua kể từ khi con thuyền hộ tống cập bến, con thuyền chở Sophie và những người còn lại cuối cùng cũng tới được cảng Lippner.

“Sophia-sama, Olga-sama, ơn trời là hai ngài trở về bình an vô sự.”

Presuver [Quang Hoa Diệu Cơ] lịch thiệp tỏ vẻ biết ơn trước Thị trưởng Lippner, lúc này đang đứng ở ngay bến cảng để chào đón hai người.

“Chúng tôi thật sự cảm kích ngài từ tận đáy lòng. Nhờ có ngài nhanh chóng ra tay mà nhiều người đã không phải bỏ mạng ở giữa biển khơi.”

Bên cạnh Sophie, Olga cũng lên tiếng cảm ơn.

Sau đó, viên thị trưởng và Matvey đứng đối mặt nhau. Hai người mỉm cười và vỗ lên vai nhau. Họ vốn là bạn cũ lâu năm, riêng điều đó thôi là đủ thấy hai bên vui mừng ra sao khi gặp được nhau.

Trong khi đi, người thị trưởng Lippner và Sophie cùng bàn bạc vài chuyện với nhau.

“Tôi biết là ngài rất bận rộn, thế nhưng chí ít xin ngài hãy nghỉ chân lại đây một ngày. Dù không dám nói là chúng tôi có thể tiếp đãi một Vanadis long trọng được, nhưng hiện tại chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng khách sạn cho ngài rồi.”

Cô vừa mới bước xuống một con thuyền đầy những người bị thương sau một chuyến đi biển dài ngày. Đương nhiên là lúc này cô cảm thấy thật sự mệt mỏi. Tuy nhiên, Sophie vẫn từ chối lời mời của viên thị trưởng và mỉm cười hiền hậu.

“Cảm ơn ngài. Thế nhưng, như ngài đã nói, chúng tôi có chút việc phải làm càng sớm càng tốt. Chúng tôi thật sự trân trọng lòng thành của ngài…. Ồ, nói thế này thì hơi khách sáo quá nhỉ.”

Nữ Vanadis tóc vàng thốt lên với giọng trêu đùa. Cô lại nói tiếp.

“Ngài có thể chuẩn bị cho chúng tôi khoảng 7, 8 con ngựa được không? Và đủ thức ăn nước uống để đi từ đây tới Kinh thành nữa.”

Sophie, Olga và Matvey, mỗi người sẽ lấy hai con ngựa. Số ngựa còn lại sẽ dùng để chở đồ. Viên thị trưởng Lippner hiểu ngay và đáp “Có ngay”.

Đứng sau hai người, Olga nghiêm nghị lắng nghe cuộc nói chuyện. Là một Vanadis, cô còn phải học hỏi thêm nhiều thứ nữa. Trong khi đó, Matvey chỉ đứng nhìn cô gái với ánh mắt đầy chân thành.

Tầm một tiếng sau, Sophie, Olga và Matvey rời khỏi Lippner. Họ để viên thị trưởng lo liệu nốt 2 con thuyền hộ tống cùng số người bị thương.

Trong khi phi nước đại trên con đường cái, Sophie khẽ cúi đầu về phía Matvey.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã khiến cho ông phải dính dáng tới việc này, Matvey-dono ạ.”

“Xin ngài đừng lo. Dù sao thì tôi cũng phải báo cáo lại cho Alexandra-sama nữa.”

Dù người thuỷ thủ với khuôn mặt đáng sợ cố gắng nói với giọng thật chân thành, ông vẫn cảm thấy áy náy khi không tìm được lời lẽ chu đáo dành cho một cô gái xinh đẹp như Sophie được. Thế nhưng, ông nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc của mình.

“Tiện thể, không chắc là chúng ta có thể gặp được Alexandra-sama, nhưng…”

Sophie biết là Sasha vẫn còn nằm liệt giường. Nữ Vanadis tóc vàng lộ rõ vẻ u ám.

“Nếu không gặp được cô ta thì phải chịu thôi. Tôi sẽ để lại một bức thư cho Sasha, sau đó Olga và tôi sẽ quay về Kinh thành. Chúng tôi cần phải báo cáo lại cho Bệ hạ ngay.”

Nói tới đây, Sophie quay đầu lại đầy bối rối. Cô không nhìn về Olga, mà là vào con ngựa, mà mình đang nắm cương, vốn đang chở theo đủ thứ hành lý. Trong đủ thứ lỉnh kỉnh đó là những món quà mà Tigre định đem từ Asvarre về. May mắn là tất cả đều không bị biển cả nuốt chửng.

Khuôn mặt của Tigre thoáng hiện ra trong tâm trí cô. Chỉ thế thôi mà đôi mắt màu lục bảo của cô đã chực muốn đẫm lệ. Thế nhưng, Sophie phải cố nén lòng mình lại. Trước khi khóc than cho số phận chàng trai trẻ, cô có việc cần phải làm. Tính cô làm vậy, cô không thể nào để cảm xúc lấn át khi mà công việc vẫn còn đó.

“Tôi sẽ lo việc này. Thay mặt cho cậu ấy, tôi sẽ gửi tin tới những ai cần được nhận---”

“--- Đợi đã.”

Cõ lẽ nhận ra ánh mắt của Sophie, Olga thúc ngựa lao lên cạnh cô gái.

“Em sẽ làm việc đó. Không, hãy để em làm việc đó.”

Vẻ mặt của cô gái tóc hồng cũng không hề kém phần chân thành. Cô cũng khao khát muốn được làm điều gì đó cho Tigre. Thế nhưng, Sophie chỉ lắc đầu.

“Từ bây giờ em sẽ có nhiều việc cần phải làm. Dù rằng nói thế này thì quá hèn nhát, nhưng em nghĩ liệu Tigre có mong em làm vậy không?”

Olga buồn bã cúi gằm mặt xuống. Hằn sâu trên mặt cô gái là cảm giác thất vọng và bất lực không thể nào làm gì cho Tigre. Sophie cảm thấy tội nghiệp cho cô gái, nhưng cô không định để cho Olga lo hết mọi việc được.

--- Đầu tiên là Sasha. Rồi tiếp đến là Ellen, Lim, Mira và Teita. Sau đó, chắc là còn Rurick ở chỗ Ellen nữa… Ừm, hỏi Lim là biết ngay.

Trong khi ngẫm nghĩ tới phản ứng từ những người kia, đến cả Sophie, vốn là bạn của họ, cũng không khỏi cảm thấy nhụt chí. Nếu mà Olga từ bây giờ sẽ sống như một Vanadis, Sophie sẽ phải cố gắng tránh để cô gái 14 tuổi này có ấn tượng xấu về Ellen và Mira.

Tuy Olga vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình, Matvey lên tiếng trấn an cô.

“Olga-dono. Xin ngài hãy để Sophia-dono lo việc này.”

Đằng sau những câu từ mộc mạc đó ẩn chứa không biết bao cảm xúc. Ngay cả người thuỷ thủ kỳ cựu kia cũng muốn làm điều gì đó cho Tigre. Tuy nhiên, ông vẫn để mọi chuyện cho Sophie lo liệu. Nhận ra điều đó, Olga cuối cùng cũng phải chấp nhận.

.

Ba người nhanh chóng gặp được Sasha mà không gặp phải khó khăn gì.

Cung điện của Sasha được xây bằng những khối đá cẩm thạch trắng vững chắc, với nền được lát bằng đá sa thạch. Sophie, Olga và Matvey được dẫn tới phòng ngủ của Sasha, nằm sâu ở trong lâu đài. Dù Matvey phải để lại vũ khí của mình, cả Sophie và Olga đều cầm Zaht [Quang Hoa] và Muma [La Oa] trong tay.

Như thường lệ, Sasha đang dựa lưng bên giường. Khi nhìn thấy Sophie, mắt cô sáng bừng lên, miệng nở một nụ cười ngượng ngùng. Sophie cũng cười đáp lại, cô bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Em gầy đi trông thấy đó. Em ăn uống có điều độ không đó?”

“Không sao đâu ạ. Cả chị nữa, xem ra chị cũng ăn tốt nhỉ, thấy béo hẳn ra đây này?”

“Hay nhỉ. Còn đùa được thế này thì xem ra không có vấn đề gì đâu.”

Sophie 21 tuổi, còn Sasha thì 22, hơn cô một tuổi. Vanadis duy nhất cũng rơi vào độ tuổi đôi mươi là Valentina. Có lẽ vì thế mà giữa Sophie và Sasha có một thứ tình bạn có phần khác biệt so với Ellen và những người khác.

Sau đó, Sophie giới thiệu Olga cho cô. Đây là lần đầu tiên Olga gặp mặt Sasha. Dù rằng đôi mắt màu đá đen nhánh kia tràn đầy căng thẳng, cô vẫn tự giới thiệu bản thân mình đầy đĩnh đạc.

“Em là Olga Tamm, Vanadis được Muma [La Oanh] chọn làm chủ nhân, và được Quốc Vương phong cho làm người cai quản xứ Brest.”

Sasha chìa tay ra và đáp lại “Rất vui được gặp em.” Olga gật đầu và nắm lấy tay cô gái.

Tiếp đó, Matvey quỳ gối xuống trước mặt Sasha. Nữ Vanadis tóc đen chỉ mìm cười mà thốt lên một lời “Làm tốt lắm” đầy ngắn gọn. Con cá voi trắng ở sau lưng người đàn ông lớn trông như thể đang tràn đầy vui sướng.

Sau khi chào hỏi xong xuôi, Sophie trao quà của Tigre cho Sasha. Dù không nghĩ gì tới việc lúc này liệu có phải là thời điểm thích hợp, cô không thể nào cứ đứng đó mà quan sát tình hình được.

Nhận lấy chiếc gối với hoa văn đặc trưng của Asvarre, Sasha thay gối mình mà dùng thử ngay.

“Cảm ơn nhé. Chị sẽ giữ gìn chiếc gối này thật cẩn thận.”

Sasha không hề đả động gì tới Tigre, nụ cười trên đôi môi cô vẫn tươi tắn như thường. Rõ ràng là tất cả chỉ là vì những người khách của cô gái. Olga và Matvey chỉ biết lặng lẽ mà cúi đầu xuống.

Dù Sophie nhắm mắt lại một lúc, thầm cầu nguyện tới thánh thần, cô cũng đáp lại bằng nụ cười quen thuộc của mình. Bằng một giọng ôn tồn, cô bắt đầu thuật lại những sự kiện đã xảy ra ở Asvarre cũng như hành trình về nước của cô.

Dù chỉ gật gù trong suốt câu chuyện nội chiến Asvarre, khi đến đoạn về Torbalan và con Badva [Hải Long], Sasha đột nhiên chăm chú lắng nghe đầy tò mò. Cô cau mày lại và hỏi.

“Vậy thì con Hải Long đó đã nghe lệnh con Quỷ kia và tấn công mọi người ư?”

“Hắn ta đã gọi em là [Rìu] và Tigre là [Cung].”

Olga đang nói về trận giao đấu với Torbalan ở Pháo đài Lux, đôi mắt của cô bé hừng hực khí thế.

“Em nghĩ rằng việc này có dính dáng tới Viralt [Long khí].”

“Ai có thể ngờ là chuyện này lại xảy ra ở Asvarre chứ!”

“Điều này nghe thì có vẻ khó tin, nhưng em cho rằng việc con Quỷ đó trú chân tại Asvarre chỉ là trùng hợp.”

Lần này tới lượt Sophie đáp lại trước một Sasha đầy nghi hoặc.

“Có rất nhiều điểm không hợp lý ở đây. Dù ban đầu đứng về phe Elliot, thế nhưng một khi Hoàng tử bị đánh bại, hắn lại mặc kệ đó mà không thèm nghĩ gì tới việc cứu nguy. Kể cả là với con Rồng Biển, dưới sự điều khiển của hắn mà đã tấn công chúng em nữa, em cũng không cảm thấy hắn làm vậy là để báo thù.”

“Thế còn khả năng hắn làm việc cho Công chúa Guinevere hoặc Tallard thì sao?”

“Nếu là vậy thì việc Ngài Tallard ra lệnh tấn công Pháo đài Lux lại không hề ăn khớp. Nếu mà chỉ là giả vờ công thành thì đã tốt. Đằng này, hắn đã cất công đội lốt người như vậy, rồi lại còn hoà nhập vào Asvarre, em không thể hiểu nổi vì lý do gì mà hắn lại tự vạch mặt mình ra như vậy.”

Sasha nhăn mặt. Cô khoanh tay lại mà chìm vào trong dòng suy nghĩ. Sophie phải lên tiếng hòng cố trấn an cô.

“Lúc này chúng ta không có nhiều bằng chứng trong tay. Em nghĩ là lần sau phải đem chuyện này hỏi Ellen và Mira nữa.”

“… Ừm, đúng vậy. Chắc là Mira sẽ biết được điều gì đó.”

Từ bà, mẹ, cho tới Ludmira Lurie, biệt danh là Mira, ai cũng là chủ nhân của ngọn thương Lavias [Hộ Liên]. Hầu như trong toàn bộ lịch sử của Zhcted đều không có ghi lại bất cứ trường hợp nào có ba đời làm Vanadis như thế này. Do đó, khả năng cô ta đã biết được điều gì đó mà các Vanadis khác không biết là rất cao.

Trong khi cuộc trò chuyện cuối cùng cũng sắp xong xuôi, một tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng lại vào trong phòng. Đó là dấu hiệu thông báo hiệu rằng thời gian nói chuyện của nhóm Sophie với nữ Vanadis tóc đen sắp hết. Sophie chỉ biết lẩm nhẩm trong tiếc nuối.

“Thời gian thoắt cái mà đã trôi mất đi.”

“Thế nhưng chị nghĩ là chúng ta đã có thể trao đổi được nhiều điều quan trọng rồi. Cảm ơn em nhé.”

Cảm ơn nữ Vanadis tóc vàng xong, Sasha quay sang nhìn Olga.

“Chỉ là chị thấy hơi tò mò thôi, nhưng cho chị hỏi điều này nhé?”

Olga gật đầu. Nữ Vanadis tóc đen hơn cô 8 tuổi dịu dàng lên tiếng hỏi, trông như thể một người chị gái đang hỏi han em mình.

“Chị được biết là em đã đi đâu đi đó lâu nay rồi. Điều gì đã mang em quay về đây?”

Một bầu không khí yên lặng phủ xuống căn phòng. Sophie lấy tay che miệng, mặt cô mở to tròn ra. Matvey không biết phải nói gì, chỉ biết đứng đó mà nhìn.

Về phần Olga, sau khi được hỏi như vậy, cô nhăn nhó mặt mày một hồi như thể sắp bật khóc bất cứ lúc nào. Đột nhiên, cô gái lấy lại vẻ dửng dưng quen thuộc của mình trong nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào Sasha. Nữ Vanadis tóc đen chỉ mỉm cười mà lặng lẽ chờ đợi.

---Dù mình đã nói chỉ là tò mò.

Cho rằng sự tò mò của bên kia không phải là có ý thù địch gì, Olga mới mở miệng ra.

“… Trong cuộc chiến ở Asvarre, em đã quan sát từ đầu tới cuối.”

Ban nãy, Olga trông như thể phát khóc là bởi cô đang nhớ tới Tigre.

“‘Hãy làm những gì chúng ta có thể làm.’ Chính anh Tigre đã nói như vậy, và em cũng đồng tình với anh ấy. Em muốn được sát cánh cùng anh ấy.”

Ngồi thẳng lưng lại, Olga thốt lên bằng một giọng đầy người lớn. Vậy nhưng, Sophie và Matvey, lúc này đang lắng nghe ở bên cạnh cô gái, lại lộ rõ một vẻ mặt đầy bứt rứt.

Chỉ dùng từ ngữ không thôi thì không tài nào có thể tả được những gì đang diễn ra trong căn phòng đó. Ít ra Matvey, vốn đã đi cùng cô từ cảng Lippner, mới có thể phần nào hiểu được cảm xúc của cô gái qua những lời nói đó.

Không biết là cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hai con người kia, hay là cô nhận ra lời nói của mình vẫn chưa đủ, tầm vài giây sau, cô gái tóc hồng lại lên tiếng.

“Kể cả là em có nói là muốn được ở bên anh Tigre, điều đó cũng không có nghĩa là em muốn được anh ấy thừa nhận. Cho dù có phải đối mặt với bao nhiêu là khó khăn, là đau đớn bao nhiêu cản đường chặn bước đi nữa, em sẽ làm những gì mình cần làm mà không phải sợ hãi, không phải chạy trốn. Đó là những gì em muốn nói. --- Và rồi.”

Olga nhẹ nhàng nâng cây rìu Muma [La Oa] lên bằng hai tay, lưỡi rìu hướng xuống mặt đất.

“Muma đã kiên trì chờ đợi một người như em suốt bấy lâu nay. Cho dù có thể đã là quá muộn với người dân của em…”

Nữ Vanadis tóc hồng nhắc lại những gì mình đã từng nói với Sophie bằng một giọng đầy chắc nịch.

Sasha cảm ơn cô gái bằng một nụ cười.

“Cảm ơn em. Dù là có phần hơi bất chợt, nhưng chị mừng là đã có thể hỏi em.”

Sau khi hai bên hứa hẹn là sẽ còn gặp lại nhau trong tương lai, ba người liền rời khỏi phòng của Sasha.

.

.

Mãi tới ngày hôm sau thì tin xấu bắt đầu ập xuống Cung điện Legnica.

“Chúng ta vẫn nhận được tin đã phát hiện một hạm đội thuyền Vesuro khổng lồ ngoài khơi chỉ còn cách Lippner tầm 5, 6 ngày đường từ phía Tây. Số lượng thuyền phải lên tới tầm 70, 80 con thuyền.”

Xem ra việc này đã gây không ít lo lắng. Viên quan, sau khi nhận được tin đó, lúc này đang thuật lại không ra hơi cho người hầu già nghe với một bộ mặt trắng bệch. Cả ông ta khi nghe xong cũng câm lặng, chỉ biết nuốt trôi lời mình xuống họng.

Thuyền Vesuro là một loại thuyền Galley (thuyền có mái chèo) mà hải tặc thường hay dùng. Tuy cần có một nguồn nhân lực kha khá, khác với thuyền buồm, vốn phải nương theo hướng gió, loại thuyền này có khả năng di chuyển tự do hơn nhiều.

Với phần lớn lãnh thổ giáp với biển, từ xưa tới nay Legnica vốn luôn bị cướp biển thường xuyên ghé thăm.

Thế nhưng, con số 80 thuyền này là điều chưa từng có ai nghe tới. Số lượng thuyền như thế này phải tương đương bằng lực lượng hải quân của một nước nhỏ, thậm chí là còn có thể hơn.

“Có lẽ nào đó là một hạm đội của Vương quốc chúng ta, của Brune, hoặc của Asvarre?”

Dù người hầu già vẫn có bám vào tia hy vọng mỏng manh đó, viên quan kia chỉ lắc đầu, mạnh tới độ mồ hôi bắn ra tung toé.

“Hạm đội kia không hề trưng cờ của bất cứ quốc gia nào. Tất cả những thuyền buôn nào đi qua đều bị chúng tấn công. Đến tận lúc này, theo như những gì chúng ta được biết, xem ra số lượng thuyền của chúng đang tăng lên đáng kể…”

Hiện tại, đối phương của chúng ta đã không thể nào tấn công Brune hoặc Asvarre. Với rặt một đám người đủ thứ màu da, sắc tộc đang ở trên thuyền, chúng cũng không phải là người Muozinel. Chúng chính là hải tặc.

Chỉ sau đúng 2 tiếng khi Sophie và Olga vừa mới rời đi Kinh đô và Matvey trở về Lippner mà viên thị thần mới bừng tỉnh. Ông dậm chân xuống nhà, một hành động xem ra không hề giống với tuổi của ông.

Ông phải thông báo tin này ngay cho Sasha. Cố gắng khẩn trương hết sức có thể, ông không khỏi cảm thấy do dự và lo lắng.

Ông chỉ muốn thét lên thật lớn “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”. Hết việc con Badva [Hải Long], ông ta không thể hiểu nổi tại sao một đống thứ tai quái lại kéo tới đây thế này?

--- Tại sao chúng không để Alexandra-sama được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ?

Ông già khẽ chạm vào đôi đầu gối run run của mình, lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trán bằng vạt áo, cố gắng sao cho ít ra có thể giả bộ bình tĩnh. Nếu mà để lộ ra là mình đang bồn chồn, ông sợ rằng như vậy chỉ càng làm cho chủ nhân của mình thêm lo lắng không cần thiết.

Dù vẫn tới căn phòng quen thuộc để đánh thức Sasha, viên thị thần đã tới sớm hơn so với thường lệ tới cả tiếng. Gõ cửa phòng, ông thốt lên “Thứ lỗi cho tôi” và nói tên mình ra.

“… Có chuyện gì vậy?”

Viên thị thần bất ngờ trước lời đáp nhanh chóng tới vậy. Ông băn khoăn không rõ từ bao giờ cô gái đã tỉnh giấc rồi. Cảm thấy nhẹ nhõm một phần khi biết mình đã không làm phiền giấc ngủ của chủ nhân mình, người hầu già mở cửa ra.

Vẫn chiếc giường nằm ở góc phòng mà ngày nào ông vẫn thấy. Vẫn Sasha đang nằm trên đó như mọi khi. Trông cô gái không hề chút vẻ gì là vừa mới ngủ dậy xong. Ông hầu kính cẩn nghiêng mình và khẽ khàng bước vào trong.

Sau khi báo lại về sự xuất hiện của hạm đội hải tặc, căn phòng ngủ, vốn luôn hơi tối một chút vì người chủ của nó, chợt im lặng một cách đến dị thường.

“… Cho gọi nữ hầu trưởng tới đây. Tôi cần phải thay quần áo ngay lập tức.”

Bằng một vẻ điềm tĩnh xua đi, thay vì phá vỡ, bầu không khí câm lặng đó, nữ Vanadis tóc đen lên tiếng.

“Tôi không cần biết phải cần bao nhiêu người, nhưng phải báo lại cho toàn bộ cảng biển biết tin này. Thêm nữa, cử một ai đó tới Kinh thành ngay. Sau đó, tập trung toàn bộ thuyền chiến ở cảng Lippner lại cùng với binh lính và thợ chèo thuyền nữa. Có lẽ là họ cũng đã tập trung lại trước vụ con Hải Long rồi.”

Giọng nói của cô chứa đầy căng thẳng. Người hầu già vô tình mở tròn xoe mắt ra. Ông không biết đã bao lâu rồi ông mới được nghe Sasha nói như vậy.

“Chúng ta có thể chuẩn bị được bao nhiêu thuyền trong 2 ngày?”

Có lẽ là bởi khoảng cách giữa Cung điện của cô tới Lippner là tầm hai ngày đường mà Sasha mới hỏi vậy. Viên thị thần đáp lại đầy thận trọng.

“Theo tôi ước đoán thì có lẽ là tầm 30, 40 chiếc là cùng.”

“Được thế thôi hử. Cho gửi ngay một sứ giả tới Lebus. Nói với họ là tập trung toàn bộ thuyền chiến còn có thể di chuyển được lại. Việc này còn liên quan tới cả vấn đề của con Badva [Hải Long] nữa, xem ra cô ta sẽ không dám coi đây là việc của người khác đâu.”

“Nếu mà liên tiếp gửi sứ giả tới như vậy, có khi bọn chúng sẽ khinh bỉ chúng ta mất.”

Người hầu già thở dài một tiếng. Thế nhưng Sasha vẫn mỉm cười an ủi ông ta.

“Kể cả là cháy nhà hay bão tố, những ai cho dù ghét nhau đến mấy cũng phải biết bắt tay nhau. Hãy tạm nghĩ là như vậy đi.”

Sau khi mỉm cười và đáp “Vâng” một tiếng, chợt viên thị thần cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu mà là Sasha như thường lệ, sau khi quyết định như thế, đáng lẽ ra cô đã cho gọi người nào mình muốn trao quyền chỉ huy từ đầu mới phải.

Thế nhưng, cô không hề nhắc gì tới chuyện đó. Ông già rụt rè thắc mờ.

“Ai… sẽ chỉ huy ạ?”

“Tôi.”

Sasha trả lời như thể lẽ đương nhiên. Người hầu già nheo mặt lại, như thể nước mắt sang tuôn trào bất cứ lúc nào, hai tay của ông giữ chặt lấy đầu.

“--- Alexandra-sama!”

Nhìn thẳng vào người hầu gài vừa mới thốt lên như vậy, nữ Vanadis tóc đen nói.

“Đúng vậy, tôi là một Vanadis. Nhiệm vụ của tôi bảo vệ Legnica và Zhcted này. Vì thế, hãy để tôi đi.”

Cặp đoản đao ở trong lòng cô gái cùng sáng lên le lói tựa như đón chào tinh thần của cô gái.

Dù giọng nói của Sasha, thay vì tràn đầy cảm xúc, vẫn điềm tĩnh như không, thế nhưng đôi mắt của cô gái lại loé lên một thứ ý chí mạnh mẽ khó có thể nào phớt lờ được.

Thế nhưng, cả viên thị thần cũng không chịu lui bước. Kể cả là có phải hứng chịu cơn giận dữ từ chủ nhân mình, ông vẫn một mực tin là ông không thể nào để cô đi được.

“Với cái thân thể bệnh tật này, liệu ngài có thể làm gì được chứ?”

“Ít nhất tôi vẫn có thể có mặt ở nơi chiến trường.”

“Căn bệnh đó sẽ---”

“Thân thể này rồi thì cũng sẽ phải chết thôi.”

Ngắt lời của viên thị thần, Sasha mỉm cười. Nếu như có ai đó đang tìm một nụ cười hồn nhiên không chút vấn đục, có lẽ là họ chẳng còn cần phải tìm đâu xa nữa. Dù phải chịu thua, ông hầu già khẽ vỗ lên cặp đầu gối run run của mình sau lớp quần áo mà nhìn về phía chủ nhân của mình.

“Ông nghĩ một Vanadis có nhiệm vụ là gì?”

Đột nhiên Sasha lên tiếng hỏi. Bị bất ngờ, viên thị thần không kịp đáp lại ngay. Vừa âu yếm nhìn về cặp đoản đao trong tay, nữ Vanadis tóc đen lại nói tiếp.

“Một Vanadis được chọn bởi một Viralt [Long khí] chứ không phải là qua thừa kế như là Hoàng gia hay quý tộc.

Người dân ở xứ Legnica này được Quốc vương trao cho tôi khi tôi trở thành một Vanadis.

Vậy thì, chẳng phải như vậy tôi không hề thừa hưởng bất cứ điều gì từ người Vanadis đời trước sao?

Lẽ nào tôi không thể nào gửi gắm lại điều gì cho Vanadis thế hệ sau ư?

Đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi. Dù sao đi nữa, tôi không muốn cả đời mình chỉ bỏ ra để trốn tránh cái chết trên chiếc giường này được, mà là để cho bất cứ ai sau này sẽ cầm lấy Bargren [Hoàng Viêm] này. Cho họ thấy thế nào mới là một Vanadis. Cho họ thấy người Vanadis đi trước họ đã làm được điều? Cho họ thấy liệu người đó có làm được những gì mình tin tưởng hay không?”

Như thể đáp lại ý chí của chủ nhân mình, cặp đoản đao cũng sáng loé lên. Dù nụ cười của Sasha vẫn giữ nguyên, thế mà người hầu già phải chịu lui bước, không thể nào chống trả lại được nữa.

“Đó là tại sao --- Tôi sẽ chiến đấu.”

Viên thị thần nghiến chặt răng lại đến đau nhói, ông cố lục tìm trong đầu mình xem có điều gì có thể thuyết phục được cô gái không. Thế nhưng, cho dù có nói gì đi nữa, ông cũng không thể nào đưa Sasha lúc này về với chiếc giường được.

Ông còn định tính tới việc đặt lính gác ở trước cửa phòng ngủ cô để ngăn cô đi. Thế nhưng, cuối cùng ông cũng kết luận rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Đó là bởi chủ nhân của những binh lính đó không phải là ông, mà là Sasha.

Thay vào đó, họ thậm chí sẽ vui vẻ mà chiến đấu dưới quyền chỉ huy của cô. Bản thân ông cũng biết cả hàng núi người như vậy, khiến cho người hầu già phải tự đặt câu hỏi về họ.

Cuối cùng viên thị thần cũng phải chịu đầu hàng. Thế nhưng, ông cũng đưa ra 1 điều kiện.

“Nếu mà ngài có thể yêu cầu được Vanadis-sama ở Lebus thì…”

Để cho nhuệ khí của đoàn quân không tụt xuống, điều này âu cũng là một biện pháp đề phòng.

Nếu mà đối phương có tận 80 thuyền, đây sẽ không còn là một cuộc tiễu trừ hải tặc như thường lệ nữa. Nếu mà Sasha có mệnh hệ gì trong khi chiến đấu, lòng quân sẽ rối loạn ngay, chưa kể họ sẽ bỏ chạy nữa.

Tuy nhiên, nếu mà có thêm Elizavetta, những việc tai hại như thế sẽ có thể phòng tránh được từ đầu. Dù gì thì gì, kể cả là với xung đột giữa Sasha và cô ta, Elizavetta vẫn là một Vanadis.

Sasha mỉm cười, như thể thay cho câu hỏi “Chỉ thế thôi ư?” mà gật đầu.

“Được rồi. Dù không hỏi thì với bản thân nghiêm túc của cô ta, kiểu gì cô ta cũng sẽ tới đây, thế nhưng tôi vẫn sẽ gửi lời tới Lebus.”

Trước những lời này, người hầu già chỉ biết đứng sững lại mà nhìn Chủ nhân của mình. Sau khi nhận được lệnh, với chút khấp khởi, ông ta chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đó, ông vẫn kịp hỏi một câu đầy thẳng thắn.

“Ngài nghĩ thế nào về Vanadis-sama của Lebus?”

“Cô ta cũng có ưu điểm và nhược điểm của riêng mình, thế nhưng chỉ là cô ta không dám thừa nhận thôi.”

Sasha lại còn thêm vào một câu “Còn đó là gì thì tôi không nói đâu” bằng một giọng đầy tinh nghịch.

Một lúc sau, nữ hầu trưởng cũng bước vào để thay quần áo cho cô. Viên hầu già cúi đầu xuống và lui ra.

“Làm những gì mình cần là… hử.”

Vừa mặc bộ chiến phục màu đen của mình, Sasha hạ giọng xuống thầm thì. Mỉm cười trước người hầu gái đang băn khoăn không hiểu cô vừa nói gì, Sasha chỉ lắc đầu và nói “Không có chi”.

Trong tâm trí cô lúc này là hình ảnh của Tigre. Cô thầm mong được nói chuyện với anh nhiều hơn nữa.

.

Khi bước ra ngoài sân của lâu đài, 50 người lính đã xếp hàng đợi sẵn cô ngoài đó. Tất cả đều mặc giáp da, đội mũ gia cố bằng sắt, tay cầm thương, bên hông giắt một thanh kiếm ngắn. Đây là trang phục sử dụng cho một trận chiến trên biển. Trong thuỷ chiến, giáp nặng và trường kiếm chỉ càng làm cho di chuyển của họ thêm phần vướng víu.

Đứng đầu nhóm người chính là viên thị thần. Cúi mình trước một Sasha đầy ngạc nhiên, ông ta bắt đầu trình bày.

“Vanadis-sama, những người này, bằng bất cứ giá nào, muốn được đi theo ngài.”

“Nhanh nhẹn đấy.”

Sasha cười khúc khích. Mới có 2 tiếng trôi qua kể từ khi cô nói sẽ thân chinh ra trận. Xét tới cả việc chọn người, trừ phi được tuyển chọn từ trước, đáng lẽ ra họ không thể nào kịp chuẩn bị mà có mặt ở đây được.

“Vì Vanadis-sama vẫn còn trẻ mà.”

Người hầu già buộc phải lên tiếng.

“Chúng tôi vẫn mơ tới một ngày được ngài chỉ huy. Sau kh bàn bạc với các Hiệp sĩ và nhiều người khác, hàng năm chúng tôi lại cho tuyển chọn lại một lần.”

Lần này thì Sasha thực sự kinh ngạc. Cô không hề biết gì tới điều này. Cô gái ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn về 50 con người kia. Trông ai cũng đầy vẻ can trường, không lộ chút sợ hãi.

“Liệu mọi người thấy như vậy có ổn không?”

Cuối cùng, cô lại quay về với con người của mình. Đôi mắt của một trong 50 Hiệp sĩ chợt loé đầy vui sướng.

“Đúng là Long khí chọn Vanadis thật. Sự thực là như vậy. Thế nhưng, chúng tôi nguyện phục vụ một con người chứ không phải là một thứ binh khí.”

Tất cả những Hiệp sĩ đang có mặt ở đây, về một khía cạnh nào đó, chính là những con người đại diện cho Vanadis Alexandra Alshavin.

Đây chính là thành quả từ những gì cô đã phải vắt óc suy nghĩ hòng củng cố cho chính quyền Legnica dù thân đang mang bệnh như vậy.

Một làn gió thổi tới, khẽ thổi tung mái tóc của cô, làm cho quần áo của cô vang lên những tiếng lạo xạo. Nữ Vanadis tóc đen hướng mắt xuống đất, nhanh chóng lấy tay lau mắt, vờ như đang chỉnh lại mái tóc của mình.

Thế nhưng khi ngẩng mặt lên, nụ cười ban nãy đã biến mất khỏi mặt cô. Đôi mắt của cô gái tràn đầy quyết tâm, không hề kém cạnh so với các Hiệp sĩ. Cô tuyên bố bằng một giọng thật lớn, lớn đến độ khó có ai có thể tin là giọng nói đó đang được thốt ra từ tấm thân mỏng manh kia.

“Từ bây giờ, chúng ta sẽ lên đường tiễu trừ đám hải tặc kia! Vì mảnh đất và người dân của chúng ta, tôi mong là mọi người sẽ chiến đấu hết mình!”

50 con người cũng đáp lại nữ Vanadis bằng một tiếng hò reo mãnh liệt.

Sasha rời khỏi toà lâu đài, theo sau bởi nhóm Hiệp sĩ. Cô cưỡi ngựa tiến về Cảng Lippner.

.

.

Cùng lúc đó, khi biết được sự thật trần trụi, Ellen bắt đầu rơi vào một cảnh tượng đầy thê lương.

Mái tóc bạch kim óng ả của cô gái dưới ánh nắng mặt trời giờ đây không còn lấp lánh nữa, thậm chí đã ngả dần sang một màu xám xịt, trông như thể một chiếc chổi xuể. Tâm trạng cô gái lúc này u ám như thể là màn đêm đen.

Dù từ 5 ngày trước cô đã có thay đổi, mọi chuyện vẫn chưa đến mức độ thảm hại như thế này.

Cho tới ngày thứ 3, cô mới bắt đất xuống dốc không phanh. Và ngày qua ngày, nữ Vanadis tóc bạch kim thay đổi tới độ

khiến cho những hiệp sĩ và người hầu, vốn phục vụ cô bao lâu nay, phải hốt hoảng. Đôi mắt đỏ của cô, tựa như hai viên hồng ngọc tuyệt đẹp nhất, giờ đây đã mất đi vẻ lóng lánh, biến thành một thứ màu máu khô tối sẫm. Thậm chí dưới mí mắt của cô gái đã xuất hiện những quầng thâm đen thẫm.

Chính vì như vậy mà những người lính hay nữ hầu gái cũng không dám vô tư cất tiếng gọi cô nữa.

Mỗi khi có sứ giả từ kinh thành hay người đến kiến nghị, Ellen lại thẳng lưng lên, sửa sang vẻ ngoài, nghiêm mặt lại và ra tay xử lý tươm tất, xứng đáng với một Vanadis. Thế nhưng, khi mà chỉ còn những người quen biết bên cạnh, cô lại nhanh lập tức ảm đạm, không khác gì một con mèo già kiệt sức.

Dù những người sống ở trong lâu đài hỏi han, Limlisha, phụ tá của Ellen, cũng không thể nào đưa ra một lời giải thích thoả đáng được.

“Về việc này, có một chuyện đã khiến cho Eleanora-sama cảm thấy buồn lòng. Thế nhưng, chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu. Tôi mong là mọi người vẫn sẽ làm việc chăm chỉ như thường lệ. Bản thân Eleanora-sama cũng mong muốn như thế.”

Dù rằng Lim cảm thấy hổ thẹn trước sự vô dụng bản thân khi mà chỉ có thể thốt lên những lời tầm thường như thế, cô cũng không biết phải nói gì.

Ngay cả Teita, người hầu gái phục vụ Tigre, cũng lo lắng cho Ellen. Thế nhưng cô cũng chỉ biết làm những chiếc bánh nhỏ và trao cho Lim, nhờ cô trao cho Ellen. Dù trong lòng tràn đầy những cảm xúc hỗn độn, Lim vẫn nói lời cảm ơn mà nhận lấy.

Mọi chuyện bắt đầu từ năm ngày trước. Sứ giả được phái từ Kinh đô Silesia lần lượt tới nơi này và Nội dung của hai bên mang tới nhìn chung là giống nhau, đó là về việc canh chừng phía Nam và sẵn sàng điều binh bất cứ lúc nào.

Về phía Nam Zhcted chính là Vương quốc Muozinel. Người nơi này có nước da nâu. Đây là một đất nước duy nhất vẫn còn duy trì chế độ nô lệ trong số các nước trong khu vực. Vì Quốc vương của nơi này đặc biệt hiếu chiến, giữa Zchted và Muozinel đã xảy ra không ít xung đột.

Có vẻ là một vạn quân Muozinel đã bắt đầu di chuyển tới biên giới hai nước. Dù Zhcted đã cho gửi sứ giả tới xem mục đích của chúng là gì, đoàn quân vẫn không hề dừng bước. Vì thế, bên Zhcted cần phải có người canh gác ở phía Nam để đề phòng một cuộc đột kích có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Nhắc tới các Vanadis ở phía Nam Vương quốc Zhcted là phải nói tới hai người, Ludmira Lurie, người đứng đầu Olmutz, và Sophia Obertas, cai quản vùng Polesia. Thế nhưng, lúc này Sophie lại đang đi tới Kinh thành từ Legnica.

Do đó, Ellen của thành Leit Meritz phải nhận lệnh thay cho cô ta. Nếu mà một vạn quân kia vượt qua được biên giới, Mira và Ellen sẽ chuẩn bị phục kích ngay.

Dù cảm thấy không vui, Ellen vẫn cho Lim và các Hiệp sĩ chuẩn bị để có thể điều động bất cứ lúc nào. Thông thường cô sẽ nói “Bảo tôi chiến đấu cùng với Mira ư, đừng có đùa chứ.”

Thế nhưng, một vạn quân là một đối thủ không cho phép sự nhỏ nhen như vậy. Bản thân Ellen cũng hiểu được điều đó.

Và rồi, 3 ngày trước. Một lá thư từ Sasha gửi tới Legnica.

Vừa nhận được bức thư được niêm phong bằng xáp ong, Ellen nghĩ ngay rằng “có gì mà cẩn thận vậy”. Trong văn phòng, với Lim ở gần đó, cô phá dấu niêm phong ra và xem bức thư ở bên trong.

Vẻ mặt của nữ Vanadis tóc bạch kim chợt biến sắc.

“Eleonora-sama……?”

Nhận ra có gì đó thay đổi trên nét mặt Ellen, Lim lo âu gọi tên cô. Chẳng nói chẳng rằng, Ellen đưa bức thư cô vừa đọc xong ra. Lim nhận lấy với vẻ đầy khó hiểu.

Lần này tới lượt cô ngạc nhiên.

Tigrevurmud Vorn đã rơi xuống biển trong khi trở về từ Asvarre, hiện tại anh đang mất tích.

Dù hầu hết bức thư là những lời an ủi và trấn an Ellen của Sasha, cũng như khuyên nhủ rằng vẫn còn chưa hết hy vọng, nữ Vanadsi tóc bạc thiếu chút nữa là chỉ muốn thét lên thật to bởi cảm xúc cuồn cuộn trong người mình.

“Chuyện này là sao…?”

Nắm chặt tay lại đến độ bật máu, Ellen điên cuồng tự nguyền rủa bản thân mình khi mà đã để Tigre tới Asvarre vào một tháng trước.

Phải nhờ có giọng nói của Lim mà cô mới có thể bình tĩnh lại được.

“Eleonora-sama. Tôi không có ý gì với bức thư của Alexandra-sama, thế nhưng đó chỉ là một lá thư mà thôi. Chúng ta chưa thể nào chắc chắn điều gì được. Thêm vào đó, mọi chuyện vẫn có thể thay đổi được mà.”

Đối với Lim, Tigre như thể một người học trò mà cô luôn chăm chút. Đối với cô, đó vẫn là một cơn sốc thật sự to lớn. Phải cố lắm cô mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh cũng như trấn tĩnh Ellen, hòng không để cảm xúc của cô gái hỗn loạn như vậy thêm nữa.

Ngay khi cô bình tĩnh lại đủ để suy nghĩ, Ellen đã nhờ Lim kiếm thứ gì để uống ngay.

“Một chút rượu mạnh xem ra là ổn.”

“Bây giờ vẫn là buổi sáng mà.”

Lời đáp ngắn ngủi của Lim lạnh lẽo vô kể. Có lẽ là bởi thân tâm cô cũng nghĩ như thế. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chủ nhân của lâu đài cũng như phụ tá không thể nào lại say khướt khi mà trời vẫn còn sáng được.

Cô lấy một vài thứ ra hoà với mật ong, vắt chút nho vào trong nước lạnh. Ellen uống lấy một ngụm mà thở dài. Cô nhìn Lim với một ánh mắt đầy méo mó, một cái nhìn chưa bao giờ cô để lộ ra.

“Chúng ta phải nói sao… với Teita đây?”

Vừa định uống một chút, Lim đứng lặng người lại mà há hốc miệng. Dù không để chai mật ong trong tay rớt xuống, cô vô tình nghiêng chai, khiến cho thứ chất lỏng ngọt lịm kia được thể đổ liên tục vào trong cốc của cô gái.

Teita không đơn thuần chỉ là một nữ hầu gái. Cô ta đã sống cùng với Tigre từ khi còn nhỏ tuổi, làm hầu gái từ khi anh trở thành Lãnh chúa, và dũng cảm đi theo và làm người chăm sóc cho anh khi mà Tigre phải sang sống ở Leit Meritz.

Cả Ellne và Lim đều biết là cô gái luôn ôm ấp một thứ tình cảm đối với Tigre vượt qua một mối quan hệ chủ - tớ thông thường. Sau khi Tigre rời đi Asvarre, mỗi khi Teita tỏ ra lo âu cho chủ nhân của mình, Ellen và Lim lại tới an ủi và động viên cô gái.

Vì thế, họ không thể nào đi tới kết luận được. Không phải là

Ellen và Lim thiếu quyết đoán, hay là suy nghĩ hạn hẹp, chỉ là họ không thể nào đưa ra một phương án khả thi nào hết.

“… Hay là chúng ta hãy tạm thời quan sát tình hình xem thế nào đã?”

Một hồi lâu sau, Lim đưa ra đề nghị tạm thời để việc này sang một bên, một điều không hề giống cô chút nào. Cả Ellen cũng buồn bã đồng tình. Họ là hai con người duy nhất đã đọc bức thư của Sasha. Họ không thể nào nói cho người khác biết được, nhất là khi họ không thể biết chuyện này có thể bị lộ ra như thế nào.

“Đúng vậy. Thế nhưng sớm hay muộn, tin cuộc nội chiến ở Asvarre đã kết thúc rồi thì cũng sẽ lan truyền rộng rãi thôi…”

“Vâng. Dù sao đi nữa, cho đến khi đó, chúng ta chỉ có thể tuyên bố là Tigre vẫn chưa trở về mà thôi…”

Sau khi quyết định như thế, hai người vẫn không thể nào quay lại làm việc được. Kể cả là khi đang cầm giấy tờ trong tay, cô không thể theo dõi những hàng chữ viết trên đó, thậm chí còn đọc sai đoạn mình đang đọc. Kể cả là đến giờ ăn, Ellen vẫn không hề đụng đến thứ gì. Mãi sau đó, cô mới nhận ra rằng mọi thứ, kể cả súp, đều đã nguội lạnh từ lâu.

Và tới ngày hôm nay. Lần này, tới lượt người hầu phục vụ Sasha gửi thư tới.

--- Liệu có phải là báo cáo tiếp theo về tình hình của Tigre.

Nghĩ là thế, nhưng nếu là vậy, cô không thể hiểu nổi tại sao không phải Sasha, mà là người hầu già viết. Dù bối rồi, cô vẫn mở thư ra xem.

Vào lúc đó, Ellen mới biết việc cướp biển đang tiến về Zhcted với một hạm đội lên tới 80 thuyền. Cũng như là Sasha sẽ thân chinh ra trận.

--- Như vậy là sao? Mình chưa hết biết gì tới chuyện chị ấy khoẻ lại.

Người hầu già còn viết là ông không nói gì với Sasha về lá thư này. Thêm nữa, ông ta còn thêm rằng, dù chỉ là một mong ước ích kỷ của bản thân, ông cầu xin Ellen đến xem xét trận chiến.

『Xem ra là Alexandra-sama đã muốn chọn chiến trường làm nơi ngài ấy ra đi. Dù là hầu cận của ngài, chúng tôi không phải là bạn bè. Tôi cầu xin Eleonora-sama, người bạn thân thiết của ngài ấy, tới thị trấn Lippner. 』

Người hầu già có vẻ như đã viết những dòng này bằng những suy nghĩ mãnh liệt như dòng máu tươi. Những chữ cuối cùng thậm chí còn có vẻ nghiêng ngả, xiên xẹo hẳn đi.

Điều ông muốn Ellen làm không phải là giúp đỡ Sasha, mà chỉ là quan sát.

“Eleonora-sama.”

Sau khi đọc lá thư xong, Lim bình thản nói tựa như lẽ đương nhiên.

“Xin ngài hãy đi Lippner đi.”

“Lim. Sao chị lại nói vậy…?”

Vừa định phản bác lại, tuy nhiên cô đành nuốt lời mình trước cặp mắt xanh của Lim.

“Nói thế này thì có vẻ là kiêu căng, nhưng tôi sẽ lo việc miền Nam cho. Không một ai ngoài có thể thay thế Eleonora-sama tới bên cạnh Alexandra-sama được.”

Ellen bối rối trước giọng nói nghiêm nghị đến lạ thường của Lim. Thế nhưng, nếu mà Muozinel hành động trong khi Ellen không có mặt, điều đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới số phận của Zhcted.

Đôi mắt đỏ của cô gái sáng bừng lên trong do dự và bồn chồn. Dù là thế, Lim vẫn sôi nổi nói tiếp.

“Cứ cho là Eleonora-sama sẽ không đến đi. Và rồi chúng ta nhận được tin Alexandra-sama qua đời. Liệu ngài có thể đưa ra được quyết định đúng đắn nào nữa không? Chỉ mới nghe tin Bá tước Tigrevurmud mất tích thôi mà ngài đã ra nông nỗi này rồi.”

“… Tôi không muốn nghe điều đó từ chị.”

Dù đúng là đang nổi giận đến độ nhìn chằm chằm vào người phụ tá lớn tuổi cũng như người bạn thân nhất của mình, Ellen nhanh chóng dịu lại và nở một nụ cười ngượng nghịu.

“… Em đi đây.”

Sau khi xua tan đi nỗi do dự trong lòng, cô quyết định đầy nhanh chóng. Trước câu trả lời đó, Lim liền gật đầu đầy thoả mãn.

“Xin ngài bảo trọng.”

Vào hôm đó, Ellen cưỡi ngựa rời khỏi cung điện, hướng về miền bắc. Một thân một ngựa phi trên con đường cái. Một mong ước bùng cháy là có thể kịp tới bên Sasha.

.

.

Dọc theo con đường cái từ Legnica, vượt qua con sông Valta to lớn, điểm đến tiếp theo sẽ là Lebus. Đây là mảnh đất do Vanadis Elizavetta Fomina cai quản. Dù Legnica vẫn còn tràn ngập không khí mùa thu, mùa đông đã dần mon men tới gần Lebus.

Vài ngày sau khi Sasha đi tới cảng Lippner, Elizavetta cho tập hợp quần thần của mình lại trong căn phòng họp của Cung điện, bàn bạc về chuyện đi ra tiền tuyến.

Một ngọn lửa nóng bỏng được thắp nên ở trong một chiếc lò sưởi bằng gạch. Cửa sổ đã được đóng lại để cho thêm phần ấm cúng. Vì thế, khó có thể nói là căn phòng lúc này sáng sủa được. Elizavetta cùng 10 thuộc hạ đang ngôi xung quanh một chiếc bàn lớn làm bằng gỗ óc chó.

“Liệu ngài sẽ nghe theo lời thỉnh cầu của Legnica chứ?”

Trước đám thuộc hạ đầy kinh ngạc, Elizavetta gật đầu một cái với vẻ mặt như muốn nói “đương nhiên.”

“Chúng ta đã nhận được tin từ một cảng biển trong khu vực rằng đã phát hiện thấy một toán hải tặc với số lượng đông đảo, đúng không nào? Vì vậy, chẳng phải đánh hạ chúng trước khi kịp tới lãnh thổ của chúng ta là lẽ đương nhiên sao?”

Hất mái tóc đỏ dài tới tận hông sang một bên, Lãnh chúa của Lebus mỉm cười. Năm nay cô ta vừa tròn 18 tuổi. Dù cũng giống như các Vanadis khác, cô ta cũng có những biệt danh như Isgrifa [Lôi Oa Thiểm Cơ] và Kuntos [Tiên Vũ Công], thế nhưng Elizevetta còn một biệt danh khác nữa.

“Laziris [Mắt Cầu Vồng].” Đó là cách Zhcted gọi đôi mắt hai màu khác nhau của cô.

Con mắt màu vàng ở bên phải và màu xanh ở bên trái cùng loé lên lấp lánh. Dưới đó, cơ thể nở nang của cô ta được bọc trong một bộ váy may tận mấy lớp vải, kèm theo đó là những dải đăng ten với gam màu tối làm chủ đạo.

Về chuyện Badva [Hải Long] xuất hiện vài ngày trước, cô chỉ cần phải yêu cầu các cảng biển ở Lebus đề cao cảnh giác. Thế nhưng, nếu đối phương là hải tặc thì đó lại thành chuyện khác hẳn.

Cô chưa thấy ai nói gì về việc một con Badva [Hải Long] xuất hiện gần cảng nào hết mà chỉ có tin về việc cướp biển sắp tấn công. Là Lãnh chúa của Lebus và một Vanadis, cô phải đẩy lui chúng.

--- Thêm nữa, còn điều này khá khó tin nữa.

Elizavetta lại nhìn về bức thư của Sasha. Rõ ràng là Sasha sẽ tự mình dẫn quân trong trận thuỷ chiến.

Riêng câu này thôi đã là một cú sốc không hề nhỏ đối với Elizavetta. Nói cách khác, Alexandra Alshavin, vốn mang bệnh nặng trong người tới độ nằm liệt giường, giờ đây lại ra trận nghênh chiến.

--- Cô ta khỏi bệnh từ khi nào vậy? Nếu mà đã đủ khoẻ để ra trận chỉ huy như thế thì nhẽ ra mình đã phải biết rồi chứ.

Elizavetta muốn được tận mắt chứng thực câu chuyện này.

“Thế nhưng, chẳng nhẽ chúng ta cứ tới mà không cần đưa ra bất cứ điều kiện gì ư?”

Tiếng phàn nàn của một thuộc hạ, có vẻ khá bất mãn, kéo Elizavetta, vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, về với thực tại. Cũng giống như người Legnica, người Lebus cũng chẳng ưa gì phía bên kia. Nhiều người thậm chí còn xì xào bàn tán về việc Sasha, một người đau ốm như vậy, mà lại được chọn làm Vanadis.

“Nếu mà Vanadis-sama đã thân chinh ra trận như vậy thì sao không đợi 1, 2 ngày cho chúng chịu khổ một chút?”

“Tôi cũng cho là vậy. Kể cả là có ra trận trên danh dự của một Hiệp sĩ, chúng ta đâu nhất thiết phải chia sẽ gánh nặng với bọn họ làm gì.”

Và cũng đúng lúc những thuộc cấp kia đang nhiệt tình cố thuyết phục chủ nhân của mình, một âm thanh xé nát không khí xuất hiện, kèm theo một thứ tiếng động đanh gọn tựa như thể có cái gì đó cứng rắn đập mạnh xuống cái nền nhà lát đá. Ngọn lửa trong chiếc lò sưởi cũng rung rinh theo.

Khi mà Elizavetta quất roi xuống đất như thế, thuộc hạ của cô hiểu ngay lập tức.

Nữ Vanadis tóc đỏ đứng bật dậy khỏi ghế, nhanh đến độ không ai kịp để ý, mắt gườm gườm nhìn về đám thuộc hạ của mình. Cây roi đen nhánh trong tay cô ta lặng lẽ sáng bừng lên một màu vàng chói lọi, tựa như chỉ khẽ chạm phải là đã bị bắn tung đi.

Đó chính là Viralt [Long khí] đã chọn Elizavetta làm một Vanadis. Dù chỉ dùng ngọn roi mang tên Valitsaif [Hỗn Hung Thiểm Đình] để chiến đấu với kẻ thù, không có một ai trong số đám thuộc cấp kia lại không biết tới thứ binh khí này đáng sợ đến nhường nào.

Căn phòng họp im phăng phắc, như thể mọi sự sôi nổi ban nãy chưa hề xảy ra. Nhìn một lượt xung quanh đám cấp dưới bằng đôi mắt hai màu, lúc này đều đang cùng nhau ngậm miệng lại, Elizavetta mỉm cười đầy thoả mãn.

“Ta rất thích đẩy việc khó chịu cho kẻ nào ta ghét. Thế nhưng – Ta cũng ghét phải để người ốm làm tất cả mọi việc.”

Những ai có thể hiểu được những gì cô với nó, nhất là nữa sau, chỉ là một tấm màn che đậy cảm xúc thật sự của cô gái, không hề có mặt tại nơi này. Thế nhưng, trước vẻ uy nghiêm như sấm sét trong giọng nói của cô ta, tất cả các thuộc hạ đều rời khỏi ghế mà quỳ xuống đất. Elizavetta tỏ vẻ hào phóng gật đầu, tha thứ cho tất cả.

“Nếu mà Alexandra mà ra trận, ta cho là sĩ khí của quân Legnica sẽ cao ngút trời. Chẳng phải đây là lúc chúng ta phải cho chúng thấy binh lực hùng hậu của Lebus ra sao ư? Đó chính là ý định của ta.”

Thổi bùng lên bởi sự kình địch, một ngọn lửa cháy bừng lên trong tinh thần của toàn bộ đám thuộc cấp. Nhận thấy được điều đó qua nét mặt của họ, Elizavetta ra lệnh khởi hành sau 2 tiếng nữa.

Sau khi đám thuộc cấp lục đục rời khỏi phòng, chỉ còn một mình trong phòng, Elizavetta thẫn thờ nhìn về ngọn lửa trong chiếc lò sưởi. Đột nhiên, từ miệng cô gái thốt lên một câu hỏi.

“… Không biết Eleonora sẽ làm gì khi mà Alexandra quyết định ra trận đây?”

Vô số cảm xúc lẫn lộn quay cuồng trong đôi mắt hai màu của Elizavetta. Mỗi khi nghĩ tới Ellen, cô lại nhớ về những ký ức ngày xưa. Cái ngày đầu tiên hai người gặp nhau, tại một ngôi làng nghèo khó ở vùng ngoại ô cách đây 8 năm về trước. Một quá khứ xa xăm, trước cả khi hai người trở thành Vanadis. Và cả những sự việc xảy ra cách đây 2 năm nữa.

Khi định thần lại, dù biết là đang ở trong phòng một mình, Elizavetta vẫn liếc mắt ra xung quanh, trước khi nghiêm mặt lại. Cô lắc đầu, cố xua đi những thắc mắc cũng như hoài niệm đó.

Bản thân cô biết rõ rằng, mỗi khi chìm đắm trong những ký ức đó, trông cô không khác gì một đứa trẻ để lạc mất mẹ mình.

.

.

Legnica có hai loại thuyền chiến chính. Cho dù cả hai đều là loại thuyền Galley, thế nhưng kích cỡ của hai bên lại không hề giống nhau.

Một loại thuyền nhỏ hơn được gọi là “Thương”. Thuyền chỉ có một cột buồm và chở được 120 tay chèo và 80 binh lính. Nói gì thì nói, có thể coi ưu điểm rõ rệt của loại thuyền này chính là khả năng cơ động.

Loại thuyền kia với kích cỡ lớn hơn được gọi là “Nỏ”. Bản thân con thuyền là một khối kiến trúc ba tầng, với 2 tới 3 cột buồm. Thuyền có thể mang theo 280 tay chèo cùng 150 binh lính. Dù rằng khá cồng kềnh với thân thuyền đồ sộ như thế, trên thuyền còn có thể mang theo cả máy bắn đá.

Trên thực tế, ngoại trừ là Hiệp sĩ hay dân thuỷ thủ, có gọi là “Thương” hay là “Nỏ” thì cũng khó có ai hiểu ra ngay được. Vì thế, người ta vẫn thường gọi luôn là “thuyền to” và “thuyền nhỏ” cho tiện.

Bên cạnh đó, không hề có bóng dáng của một chiếc thuyền buồm nào ở đây. Nguyên nhân là bởi thuyền buồm, do phải nương theo chiều gió, nên không hề phù hợp cho thuỷ chiến.

Không chỉ có Legnica, mà cả Lebus, hay những Vương quốc khác như Brune hay Asvarre, đều phân loại thuyền chiến tương tự như vậy. Dù rằng còn có một số loại thuyền và vũ khí khác nữa, nhìn chung thì chúng không bao giờ trở thành trang bị chính trên chiến trường.

Khi mà Sasha tới được Lippner, ngoài cảng đã có 30 thuyền chiến đợi sẵn. Dù không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra Sasha đã mặc chiến phục thân chinh ra tận nơi, viên thị trưởng Lippner nhanh chóng trấn tĩnh lại và kính cẩn cúi đầu.

Nữ Vanadis tóc đen cười đáp lại. Cô nhận ra một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh người thị trưởng. Tóc ngắn, da rám nắng, trên đầu đội mũ chiếc lụa đen, khoác trên thân hình to lớn một chiếc áo khoác đỏ thẫm. Và trên hết, một ánh mắt đủ khiến cho trẻ con phải khóc thét lên.

“Vanadis-sama. Dù chỉ là một tay thuỷ thủ hèn mọn, nếu như ngài cho phép, tôi có thể tham gia chiến đấu được không?”

Người đàn ông đang cúi đầu đó chính là Matvey. Sasha tiến gần ông ta, nhún vai và hỏi.

“Ông vừa mới đi xa về cơ mà? Ông không thấy mệt sao?”

“Ngài nói không sai, nhưng xem ra là tôi chưa quậy phá đủ rồi.”

“… Còn gì nữa không?”

Nhận ra xen lẫn trong câu nói đùa của Matvey là những tình cảm hết sức chân thành, Sasha hỏi một câu ngắn gọn. Nụ cười trên môi tắt ngóm, Matvey bình tĩnh đáp.

“Khi mà dẹp xong đám hải tặc, xin ngài cho tôi được mượn một con thuyền với đầy đủ thức ăn và nước uống.”

Có lẽ là ông muốn tìm kiếm Tigre. Dù có khi là ông đã muốn ra biển ngay rồi, thế nhưng với 80 con thuyền hải tặc đang lởn vởn ngoài khơi, đó là điều không tưởng. Xem ra chiến đấu dưới trướng Sasha là con đường ngắn nhất.

“Đã rõ. Vậy thì ông sẽ phụ tá của tôi trong suốt trận chiến này.”

Trước lời đáp nhanh chóng của Sasha, không chỉ Matvey, mà cả viên thị trưởng Lippner, cũng không khỏi bất ngờ. Mỉm cười trước hai người đàn ông, nữ Vanadis tóc đen nghiêm mặt lại, và xác nhận những gì cần thiết, từ số thuyền, số tay chèo, binh lính, thức ăn và nước uống, dự báo thời tiết và hướng gió, và khu vực đối phương xuất hiện gần đây nhất. Có rất nhiều thứ mà cô cần phải để mắt tới.

Và rồi 1 tiếng sau, hạm đội Legnica cũng bắt đầu ra khơi. Đội hình bao gồm 30 “Thương” và 3 “Nỏ”, trong đó con thuyền “Nỏ” tốt nhất được chọn làm kỳ hạm cho Sasha.

Dù không bằng được nổi một nửa số thuyền hải tặc như đã được biết, Sasha cũng không hề thấy bận tâm.

“Đầu tiên chúng ta sẽ đi về phương Bắc, hội quân với Elizavetta trước. Kể cả là quân số trong thuỷ chiến quan trọng hơn là đánh trên bộ, nếu mà ngồi đợi ở Legnica cho đủ 80 chiến thuyền thì thiệt hại sẽ càng ngày càng gia tăng ngay.”

Trong khi hứng những làn gió biển trên boong thuyền, Sasha bắt đầu trình bày kế hoạch với thuộc hạ của mình. Thêm nữa, nếu mà ở gần bờ biển, bên Legnica có thể tự hào là biết rõ tường tận mọi rặng đá ngầm cũng như dòng hải lưu trong khu vực.

Hạm đội 34 con thuyền băng băng vượt qua mặt biển xanh biếc, thẳng hướng về phía Bắc.

Sasha ngồi trên ghế, ra lệnh cho toàn bộ hạm đội. Thế nhưng, nếu mà không có biến động gì đáng kể, cô cũng không can thiệp gì nhiều. Im lặng là tố chất cần thiết mà người Chỉ huy phải thể hiện cho lính mình thấy.

Dù rằng bầu trời không một gợn mây, nắng chiếu chói chang, Sasha vẫn không hề bỏ đi, thay vào đó cô vẫn ở lại trên boong.

Dù lý do lớn nhất là bởi danh dự của một Vanadis, cũng như căn phòng trên thuyền của cô u ám hệt như căn phòng ngủ của cô ở lâu đài, cô còn muốn được ngắm biển trong khi để những ngọn gió mơn trớn khắp người. Thêm nữa, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi hơn là mấy từ khi rời khỏi Cung điện.

Tinh thần của binh lính và đội chèo thuyền cũng khá cao, nhất là với Chỉ huy của họ chính là một Vanadis. Và thế là, hạm đội Legnica cứ thể vượt biển mà không có trở ngại gì hết.

.

Sau khi ra khơi, 3 ngày đã trôi qua kể từ khi con thuyền trinh sát báo cáo rằng đã phát hiện một nhóm có khả năng là hải tặc. Với khoảng chục chiến thuyền, xem ra là chúng đã rời đi ngay khi nhận ra bị phát hiện.

Nghe xong, Sasah nghiêm mặt lại dù vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

“Vài ngày nữa, hai bên sẽ

tìm đến nhau.”

Theo lịch trình, họ sẽ hội quân với phe Lebus do Elizavetta cầm đầu vào ngày mai. Dù không để ra ngoài mặt, cô thật sự mừng rỡ khi mà cô ta đã đáp lại lời đề nghị của cô.

--- Lebus mang theo khoảng 30 thuyền. Cộng thêm với bên mình thì cũng nhỉnh hơn 60 thuyền một chút. Không biết cả mình lẫn Elizavetta liệu có đủ đề bù cho 20 con thuyền hải tặc kia không…

Mặt trời đang dần lặn xuống. Đoàn thuyền cũng bắt đầu cho neo thuyền lại. Dù được khuyên về phòng mình, Sasha chỉ nói “một chút nữa thôi”, cô khoác trên mình một tấm áo khoác dày và ở lại trên boong thuyền.

Hiện tại, ở bên cạnh cô chỉ có một vài người lính gác. Ánh trăng vàng rượi cùng vô vàn những ngôi sao sáng từ trên bầu trời dịu dàng chiếu xuống mặt biển bao la. Dù rằng trời dần trở nên lạnh lẽo, nhờ có cặp đoản đao tự động sưởi ấm mà Sasha cũng không cảm thấy lạnh cho lắm.

“Giờ này thì cũng muộn rồi, thế nhưng có nói thì hai ngươi cũng đâu thèm nghe ta nhỉ?”

Sasha mỉm cười, mắt hướng về hai lưỡi đao màu vàng và đỏ.

Dù rằng đôi Long khí tựa như hai ánh lửa kia vẫn nghe được như thường, thế nhưng không biết có phải ý tốt không, nhưng chúng vẫn bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của chủ nhân mình. Vì thế, hai thanh đoản đao trong tay Sasha có thể nói là minh chứng cho điều đó.

“Đến cả Arifal của Ellen hay Lavias của Mira còn vâng lời hơn nhiều… Khi nào mà chuyển sang tay người khác, ta mong là hai ngươi phải biết nghe lời hơn nhé ---”

Sasha chợt khựng lại. Cô bỏ tấm áo choàng lại và nhổm dậy khỏi ghế, hai tay nắm chặt lấy cặp đoản đao. Hình như có cái gì mờ ám ở đâu đây.

Kể cả hai lưỡi đao của cô gái cũng rung lên thay lời cảnh báo. Một thứ gì đó nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng đang tiến gần tới đây.

--- Ở đằng mũi thuyền hử…

Đảm bảo rằng tay chân mình không bị tê cứng, Sasha tiến tới gần mũi con thuyền. Dù là đang đi trên một con thuyền chòng chành, cô vẫn vững vàng bước đi không khác gì như đang bước trên đất liền.

Đúng như dự liệu , có một thứ gì đó đang đứng chờ tại đó. Hình bóng mù mờ dưới ánh trăng kia đúng là của một con người. Dù không rõ tuổi, cô có thể nhìn rõ cái đầu trọc lóc và một thân hình tầm tầm bậc trung.

Điều kỳ quái nhất chính là một luồng sát khí đùng đùng thoát ra từ bóng hình kia. Một thứ sát khí không phải của người, cũng chẳng phải của thú vật. Trong nháy mắt, Sasha cảm thấy như thể mình vừa bị lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.

Tiếng nước rơi lõm bõm loạn nhịp chui vào tai Sasha. Nhìn kĩ hơn, kẻ đang đứng trước mặt đang ướt sũng nước. Âm thanh kia là bởi những giọt nước nhỏ ra từ vạt áo và đầu ngón tay y.

--- Hắn ta bơi tới đây, giữa biển khơi, trong đêm tối ư.

“… Ngươi là ai?”

Sasha dõng dạc lên tiếng hỏi. Thấy bên kia không trả lời, cô lại hỏi tiếp.

“Người đứng gác ở đấy đâu rồi?”

Luôn có một người đứng canh ở mũi thuyền. Không có chuyện người đó lại không nói năng gì khi thấy một kẻ khả nghi như thế này. Kẻ đứng đối diện cô chỉ cười phá lên.

“Thay vì lo cho người đã chết, sao ngươi không lo cho bản thân mình đi,--- [Song đao]?”

Cau mày trước cách gọi kỳ lạ của hắn ta, chợt Sasha nhớ ra một điều gì đó. Cô nhanh chóng thủ thế, mắt nhìn thẳng vào kẻ đối điện mà hỏi.

“… Ngươi là Torbalan ư?”

Olga đã nói rằng hắn ta đã gọi cô là [Rìu] và Tigre là [Cung].

Đột nhiên, một luồng không khí nóng rẫy, trộn lẫn trong ngọn gió biển mát mẻ, từ đâu chợt xuất hiện. Tuy đứng cách đối phương tận chục bước, Sasha vẫn cảm thấy như có gì thứ gì đó nặng nề đè nén lên người cô, một cảm giác như thể cô đang đối mặt với một con dã thú.

“Ngươi đã nghe [Rìu] và [Trượng] kể lại rồi ư? Vậy thì coi như đỡ tốn thời gian cho ta.”

Gã đàn ông, dù không cầm vũ khí hay mặc giáp gì hết, vẫn bình thản bước tới trong khi mỉm cười khoái trá. Mỗi bước chân của hắn lại khiến cho sàn thuyền kêu lên kẽo kẹt. Cùng lúc đó, Sasha cũng cúi người xuống và lao lên phía trước.

“Hừm không hợp lắm với khẩu vị của ta… thế nhưng dù sao vẫn là một Vanadis! Coi như người sẽ trở thành món lót dạ cho ta!”

Cùng lúc đó, một luồng khí độc hôi hám phả ra. Con mắt của gã đàn ông loé lên một thứ ánh sáng đỏ rực đượm mùi khát máu, bộ quần áo mà y đang mặc, không chịu được cái cơ thể đang ngày một trương phình, rách tan ra thành vô số mảnh.

Trong nháy mắt, cơ thể của y nở ra, phải to gấp hai lần so với Sasha. Dưới ánh trăng, làn da trắng nhởn của hắn lại càng thêm phần ghê rợn. Tất cả lông tóc trên người hắn ta đều rụng hết, trên trán mọc ra ba chiếc sừng xoắn ốc. Một nửa mặt bên phải của y bị bỏng nặng nề, từ vai trái chạy xuống ngực là một vết sẹo, như thể có cái gì đó cắt xuyên qua.

--- Vậy ra đây là một con Quỷ…!

Dù tròn xoe mắt đầy ngạc nhiên, kể cả là đứng chôn chân tại chỗ, Sasha nhanh chóng bừng tỉnh trong tích tắc. Một cánh tay to lớn trắng bệch từ trên cao vung xuống Sasha, nhưng chỉ đập trúng sàn thuyền, để lại một cái hố to lớn. Giữa những mảnh gỗ vụn rơi lả tả xung quanh, duy nhất chỉ có những tia lửa bay vẩn vơ như thể đang nhảy múa giữa một bản nhạc đổ vỡ.

Cách Torbalan vài bước, Sasha đang đứng đó, hai thanh đao đặt chéo lên nhau. Dù phía dưới sàn thuyền, đám thuỷ thủ đang hò hét, nhưng nữ Vanadis vẫn quyết bỏ ngoài tai. Vào những lúc thế này, cô có nói gì thì cũng chỉ làm cho cơn hỗn loạn thêm phần nhốn nháo mà thôi.

Lướt đi trên boong thuyền, hai bên lao thẳng vào nhau. Sasha đạp mạnh chân xuống sàn. Một khoảnh khắc sau, cả người con Quỷ phóng ra một đợt sóng vô hình.

Đòn tấn công của hắn, cố tình không phá huỷ khu vực dưới chân y, đập phá mũi và mạn thuyền, thổi bay thùng gỗ và đồ đạc thành từng mảnh vụn nhỏ. Ánh lửa lấp lánh trên cặp đoản đao của Sophie ngụp tắt, chìm vào trong bóng tối.

Chợt mặt của Torbalan lộ rõ vẻ nghi hoặc. Y không hề cảm thấy là đã đánh trúng đích.

“--- Phía trên!”

Con Quỷ vung mạnh tay lên trên. Một bóng đen, sau khi né được đòn của hắn, đáp xuống sàn thuyền. Đó không ai khác ngoài chính Sasha ra. Đối mặt với nữ Vanadis đang thuận đà nhảy lùi lại giữ khoảng cách, Tornalna lại nhanh chóng bắn ra một đợt sóng nữa.

Thế nhưng, tốc độ của Sasha còn nhanh hơn nữa.

Cô né tránh đòn đánh uyển chuyển tựa như đang khiêu vũ, tay cô cầm hai cây đao, sẵn sàng nghênh chiến ở cách hắn mười bước chân. Ngọn lửa bao xung quanh cặp Long khí để lại một vệt sáng bừng cháy trong đêm tối.

“Ồ!” Torbalan thốt lên một tiếng đầy thán phục. Nơi mà Sasha đang đứng chỉ cách tầm đánh của hắn đúng một bước chân. Nói cách khác, chỉ nhìn một lần mà cô đã đoán được đòn đánh của y tới đâu.

Kể cả là có được Olga kể lại, riêng việc tính toán tầm đánh cũng như né tránh chính xác như thế giữa đêm tối đã không hề đơn giản chút nào.

“Có vẻ tới đây là một lựa chọn không tồi chút nào. Xem ra sẽ vui đây…”

Đúng lúc đó, có điều gì đó bất thường xảy ra với tay phải của Torbalan.

Tay của con Quỷ bị cắt gọn ghẽ từ cùi chỏ đổ xuống, rơi bộp xuống sàn thuyền. Vết thương của hắn bị đốt cháy đen thui, không có một chút máu nào kịp trào ra. (N/d: Ừm, BBQ quá lửa).

Cặp đoản đao của Sasha, với hai ngọn lửa vàng và đỏ, cùng cháy bừng lên dữ dội, như thể muốn khoe mẽ ý chí của chủ nhân chúng.

“--- Tiếp theo sẽ tới cái đầu dị hợm của nhà ngươi.”

Nâng cặp binh khí bừng lửa lên, Cortisa [Đao Vũ Công] bình thản nói

Truyện Chữ Hay