----------
“---Ngài Tigrevurmud, cậu đã từng đốt một ngôi làng bao giờ chưa?”
Trước câu hỏi bất chợt đầy bình thản như vậy, chàng trai trẻ giật thót cả người. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng – Limlisha – lúc này đang ngồi đối diện ở bên kia bàn.
Thường được người quen gọi là Lim, năm nay cô vừa tròn 20 tuổi, sinh trước anh 3 năm. Dù đôi mắt xanh của cô đượm vẻ tội lỗi, cô vẫn nói tiếp.
“Thứ lỗi cho tôi vì đã hỏi như vậy. Nếu cậu thấy không thoải mái thì tôi sẽ nói về…”
“À, không. Không sao đâu. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
Chàng trai trẻ xua tay, tỏ ý rằng cô không phải lo về việc đó. Anh rất quý tính chân thành này của Lim.
Tên của chàng trai trẻ này là Tigrevurmud Vorn. Những người thân cận vẫn gọi anh là “Tigre”.
Lúc này Tigre đang được Lim chỉ dạy.
Là người phụ tá, và cũng là người bạn thân thiết nhất của nữ Vanadis tóc bạch kim Elleonora Viltaria, Lim am hiểu rất nhiều về chính trị, chiến thuật,… Gần đây, cô đang bí mật truyền lại cho người học trò của mình, Tigre, về những gì mình biết.
Tigre định trả lời câu hỏi đó như bình thường, tuy nhiên anh lại tránh mặt đi không nhìn vào cô, đến cả giọng nói của anh cũng đầy cay đắng.
“Tôi đã từng phải đốt gần nửa ngôi làng rồi. Đó là vào đợt Đại dịch…”
Chuyện này xảy ra cách đây vài năm trước, khi cha của anh vẫn còn sống. Trước trận Đại dịch, chưa có ai tìm ra được phương thức điều trị căn bệnh này. Biện pháp duy nhất người ta có thể làm là cách ly người nhiễm bệnh ra và đốt sạch nhà cửa đi.
“… Thứ lỗi cho tôi.”
Lim cúi đầu xuống xin lỗi, cô đã nhỡ gợi lại một ký ức đau buồn đối với anh. Mái tóc vàng buộc sang một bên của cô rung lên.
“Chuyện cũng đã lâu rồi. Nhưng tại sao cô lại hỏi vậy?”
Tigre quay sang nhìn lên bàn. Bày ra trên đó là vài tấm bản đồ, và 20 quân cờ, đủ nhỏ để đặt trên đầu ngón tay.
Bài học ngày hôm nay là về điều binh khiển tướng. Như mọi khi, Lim sẽ bày quân cờ lên trên bản đồ, và trình bày tình huống. Tigre sẽ đáp lại hết sức có thể trong một khoảng thời gian giới hạn.
Dù là một người nghiêm khác, mỗi khi Tigre vắt óc nghĩ ra được câu trả lời đúng, Lim cũng bớt vẻ cau có của mình đi tí và khen ngợi anh. Và sau khi liên tục đưa ra những bước đi khác nhau bằng việc thay đổi vị trí các quân cờ, trong khi nghỉ giải lao, cô chợt đưa ra câu hỏi trên.
“Đương nhiên tôi biết là Ngài Tigrevurmud sẽ không bao giờ làm việc đó. Những chính vì lý do vậy mà tôi muốn cậu sẽ nghĩ thế nào khi có thể làm được.”
Vừa rải một tấm bần đồ lên bàn, cô nhặt vài quân cờ và đặt chúng lên.
“Giả sử là cậu đang nghỉ ngơi tại một ngôi làng nhỏ cùng với 100 binh lính. Ừm… Cứ cho là có 50 người dân đi.”
Dù thầm nghĩ làng gì mà nhỏ vậy, anh vẫn gật đầu. Ở Alsace, với địa hình nhiều núi non và rừng cây, số lượng thị trấn và làng mạc ít đến độ chỉ cần đếm trên một bàn tay. Vì thế nên Tigre mới nghĩ như vậy. Lim lại nói tiếp.
“Ở đấy, chỉ cách ngôi làng tầm 1 ngày đường, có 500 quân địch đang đóng tại đó. Tiếp viện sớm nhất cũng phải mất 2 ngày nữa mới tới được.”
Vừa nhìn Tigre, Lim hỏi anh xem cần phải làm gì. Chàng trai trẻ vò mái tóc đỏ của mình, mặt dán chặt vào những quân cờ và tấm bản đồ với vẻ ủ rũ.
Địch đông gấp 5 lần, viện binh cũng không thể tới kịp.
--- Đừng có bị đánh lừa. Thứ mà Lim đang mong chờ từ mình không phải là cách đánh thắng đối phương, mà là chiến thuật tốt nhất để áp dụng vào đó.
Ban đầu Tigre cũng đã nhiều lần mắc sai lầm như vậy, nên bị hay bị Lim quở trách. Do đó, anh không thể nào lại để lịch sử lặp lại được.
“Trong khi di tản người dân, tôi cũng sẽ cho rút quân. Đó là cách duy nhất.”
“Di tàn là đúng, nhưng thế còn ngôi làng thì sao?”
Tigre cau mày, cuối cùng cũng hiểu ra ý cô.
“… Như vậy, ý của cô là đốt hay không đốt ư?”
Trước ánh mắt không hề vui vẻ của chàng trai trẻ, Lim lạnh lùng gật đầu.
“Kẻ địch chỉ còn cách đó 1 ngày đường. Cậu chỉ có thể tầm nửa ngày để rút lui. Thời gian để thu dọn mọi thứ cũng không nhiều. Đương nhiên là quân địch sẽ chiếm hết những gì bị bỏ lại. Trong khi đó, đốt hết đi cũng có thể tính là một cách tấn công đối phương.”
Một ngôi làng có thể lợi dụng để làm rất nhiều thứ. Đối phương có thể tận dụng những ngôi nhà trống làm chỗ ngủ qua đêm. So với việc nằm dưới đất, nghỉ ngơi trong nhà vẫn thoải mái hơn nhiều.
Chúng cũng có thể tiếp thêm lương thực và nước uống, và dùng chiến lợi phẩm để nâng cao nhuệ khí. Đương nhiên là vẫn không được quên đề phòng cạm bẫy.
“Đốt hết nhà cửa, bỏ thuốc độc xuống giếng. Tuỳ vào tình hình, sẽ có lúc cần phải đưa ra những quyết định như vậy trong tình huống xấu nhất.”
Tigre bực bội nhìn xuống tấm bản đồ và những quân cờ. Anh luôn nghĩ đốt làng là hành động của đám côn đồ. Thế nhưng, ngoài trận dịch kia ra, anh chưa hề nghĩ tới việc bắt buộc phải làm việc này. Dù cố sức suy nghĩ một phương kế khác, Tigre không thể tìm ra một câu trả lời hợp lý được.
“Cô kiên quyết khuyên tôi làm việc đó ư…”
Trước một Tigre đang chào thua đầy bực tức, Lim phản đối, “Không”.
“Cậu không cần phải tự tay làm việc đó. Nếu có tôi ở đấy, cứ việc giao việc đó cho tôi.”
Tigre há hốc miêng, và băn khoăn nhìn Lim. Kể cả khi nói một câu như vậy, vẻ mặt của cô không hề có chút lay động. Cô gái ngồi thẳng lưn lên và nhìn thẳng vào mắt Tigre. Cô không hề chỉ nói xuông, mà sẵn sàng làm việc đó.
“Dù là điều cần thiết, chắc chắn là việc này sẽ đánh mất lòng tin của người dân làng. Tuy nhiên, là tướng cầm quân, cậu phải luôn tính tới kết quả. Vì thế---”
“Tôi không thể để cô làm việc đó được.”
Tigre mạnh mẽ phản đối lời của Lim, anh gườm gườm nhìn cô.
“Nếu có phải làm thì tự tay tôi sẽ làm điều đó. Tôi không có ý định để người khác đóng vai kẻ xấu thay mình đâu.”
“Nhưng như vậy sĩ khí toàn quân sẽ bị ảnh hưởng ngay.”
Lim đứng bật dậy khỏi ghế và phản bác lại. Nhưng Tigre không chịu lùi bước.
“Kể cả là thế, tôi vẫn sẽ làm. Đương nhiên là sẽ luôn có lúc tôi phải đưa ra những mệnh lệnh khó khăn cho người khác. Nhưng đó là chuyện khác.”
“Một tướng quân cũng phải biết tránh việc gây oán hận và căm hờn.”
“Kể cả là tay có phải dính chàm, tôi sẽ chiến thắng bằng cách này hay cách khác. Những gì cô nói đều không sai. Nhưng tôi không thể nào chỉ chăm chăm tránh để người khác oán trách được. Dù tránh rơi vào cảnh thất bại là điều quan trọng, nhưng nếu chỉ lo mỗi điều đó thì tôi sẽ không thể nào làm được việc gì hết.”
Trong suốt thời gian Tigre làm lãnh chúa Alsace, có lẽ chỉ được tầm 2 năm rưỡi, không có chuyện gì lớn xảy ra cả. Tuy nhiên, đã có đôi lúc anh thấy Urz, cha anh, trằn trọc lo nghĩ.
Người bạn thân nhất của cha anh, người luôn chăm sóc Tigre, Massas, đã từng nói. “Không có ai cai quản mà không bị phàn nàn hết.”
Tigre và Lim nhìn lẫn nhau một hồi, nhưng Lim lại là người chùn bước trước. Thở nhẹ một tiếng, cô ngồi lại xuống ghế, âu sầu nói rằng cô đã hiểu.
“… Tuy nhiên, đừng có quên những gì tôi vừa nói.”
“Vậy thì, tôi cũng muốn được nói điều này. Giả dụ là tôi bị kẹt vào một tình huống như vậy và phải đốt ngôi làng… Tốt hơn hết là chúng ta hãy cùng động não xem làm cách nào để lấy lại lòng tin của người dân làng.”
Tigre mỉm cười và đáp. Cả Lim cũng nở một nụ cười trên môi, dù chỉ như là thoáng qua.
Ngay trước thềm mùa hè ở Leitmeritz, vài tháng đã trôi qua kể từ khi Tigre đến làm khách ở đây.
.
.
Trong khi nghiêm nghị nhìn vào những tấm bản đồ bày ra trên bàn, Tigre nhớ lại lời dạy của Lim cách đây vài tháng trước.
Nhưng ở đây không phải là Lâu đài Leitmertiz. Phải nói ở đây thậm chí không còn ở trong Vương quốc Zhcted. Anh hiện dang ở phía Tây của lục địa Vương quốc Asvarre, tại căn phòng họp của Pháo đài Lux.
Tigre chợt ngước lên nhìn trần nhà đầy mốc meo. Anh không khỏi nghĩ lại xem mình đang làm gì ở đây.
Tigrevurmud Vorn không phải là người Zhcted. Anh là một quý tộc nhỏ cai quản vùng Alsace, nằm ở biên giới Vương quốc Brune. Anh được phong làm Bá tước. Dù kỹ năng bắn cung của anh xứng đáng được gọi là tài năng hiếm có, Brune không thực sự cao trọng điều này, khi mà cung tên ở đây thường bị người ta khinh bỉ.
Số phận của chàng trai trẻ rẽ sang một hướng khác vào cuộc chiến diễn ra giữa Brune và Zhcted vào năm trước.
Tigre bị một trong 7 Vanadis ở Zhcted, Ellen, bắt làm tù binh. Và sau đó, số phận run rủi ra sao lại dẫn dắt anh lạc vào giữa cuộc nội chiến ở Brune.
Cuối cùng, Tigre đã cứu được Công chúa Regin, vốn tung tích không ai hay, và đưa cuộc nội chiến đi tới hồi kết. Tuy nhiên, sau cuộc đàm phán giữa Brune và Zhcted diễn ra vào cuối cuộc nội chiến, Tigre sẽ phải sống làm khách của Ellen ở Leitmeritz.
Khi mùa hè sắp ra đi, nhường chỗ cho mùa thu ở Leitmeritz, Tigre nhận được một lời thỉnh cầu từ Vua Victor của Zhcted. Anh phải bí mật đi tới Vương quốc Asvarre, và thiết lập một thoả ước hữu nghị với Hoàng tử Germaine.
Tại đó, sau khi Nhà vua qua đời, hai Hoàng tử đã giao đấu nhau hòng giành giật ngôi báu. Trước lời thỉnh cầu của một Quốc vương như thế, Tigre không thể nào từ chối và phải đi Asvarre.
Dù gặp mặt được Hoàng tử Germaine, anh suýt chút nữa là mất mạng; trong khi chạy trốn khỏi cuộc phục kích, Hoàng tử đã bị một thuộc hạ nổi loạn giết chết.
Người thuộc hạ đó, Tallard Graham, đã nói như thế này với Tigre.
“Tôi muốn nhắm tới ngôi Vua. --- Làm ơn hãy giúp tôi.”
Có một vài lý do khiến Tigre hợp tác với Tallard. Trong khi Tallard vẫn muốn đưa ra một giao ước hoà hữu với Zhcted, đối phương của anh ta, Hoàng tủ Elliot, lại bắt tay với Vương quốc Muozinel. Nữ Vanadis, Sophia Obertas, được Zhcted gửi tới làm sứ giả, đã bị Hoàng tử bắt giữ.
Thêm nữa, chính bản thân Tigre cũng thấy thích tính cách vui vẻ của Tallard.
Tigre đã mượn 3.000 binh lính từ anh ta để chiếm giữ Pháo đài Lux. Đó là chuyện xảy ra từ đêm hôm trước cho tới rạng sáng hôm nay.
Và bây giờ.
Pháo đài Lux, hiện tại là căn cứ của Tigre và đồng đội, giờ đây đang chìm trong một bầu không khí nặng nề.
Bên ngoài trời, vầng thái dương rực rỡ đang dần lặn xuống. Phía Tây của Pháo đài lúc này đang phơi mình trong ánh nắng hoàng hôn, trong khi đó, ngược lại, phía bên kia chưa gì đã tối xầm lại.
Trên mặt của những người lính, dù là đang tuần tra trên tường thành hay nghỉ ngơi ở ngoài sân, đều có nét gì đó lo âu khó tả, không hề giống với những người vừa mới chiếm được nơi này sau một trận chiến ác liệt.
Nguyên nhân họ lại sợ hãi như vậy là do một báo cáo được gửi tới trước đó.
“Hoàng tử Elliot với 30.000 hải tặc đã đổ bộ lên đất liền! Có vẻ là chúng chỉ còn cách Pháo đài 2 ngày đường nữa.”
Tin này thực sự là một cơn sốc khổng lồ đối với binh lính. Đương nhiên cả Tigre cũng không phải là ngoại lệ.
Một kẻ địch với quân số đông gấp 10 lần chỉ cách nơi anh đang đứng có 2 ngày đường.
“Tạm thời, chúng ta phải làm những gì cần làm đã.”
Dù nói như vậy để trấn tĩnh mọi người, Tigre, trong khi yêu cầu lấy một tấm bản đồ và xác nhận lại cục diện vấn đề, không khỏi phàn nàn trước sự nghiêm trọng của tình hình.
“Liệu em có thể giúp gì không?”
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc hồng đưa đôi mắt đen to tròn tựa như hai viên ngọc trai đen của mình nhìn sang Tigre. Năm nay cô tầm 13, 14 tuổi. Dù luôn ra vẻ dửng dưng, không hề giống với những đứa trẻ bằng tuổi, ngay cả giọng nói cũng đậm chất người lớn, ngoại hình của cô đủ để thu hút và lôi cuốn người khác.
Tên của cô gái là Olga Tamm, một Vanadis của Zhcted giống như Ellen. Dù bởi một số lý do mà cô đi một mình, cô đã gặp Tigre và, từ đó, trở thành người đồng hành của anh. Với một thân thể mảnh khảnh tưởng chừng chỉ khẽ chạm vào là vỡ, cô thừa sức quật đổ được cả một người trưởng thành.
Cùng với Tigre và Olga ở trong phòng họp còn có một người nữa.
Đó là một người đàn ông to lớn, tầm 35 tuổi, với làn da rám nắng, tên là Matvey. Người thuỷ thủ lực lưỡng được Alexandra Alshavin, biệt danh là Sasha, nữ Vanadis xứ Legnica, tin cậy này đã giúp Tigre rất nhiều trong suốt chuyến đi.
“Xin hai người đừng ngại, cứ việc ra lệnh cho tôi. Tôi sẽ thực hiện ngay.”
Matvey khoanh hai cánh tay to lớn của mình lại và nở một nụ cười sởn gai ốc. Vì vẻ mặt đáng sợ của ông, ngay cả một nụ cười đầy thiện chí của ông cũng khiến cho người khác phải hoảng hồn.
Nếu không có hai người này, Tigre có khi đã không vượt qua được nhiều vấn nạn trên miền đất lạ này. Không nghi ngờ gì nữa, họ là những người đồng hành đáng tin cậy.
Chàng trai trẻ nảy ra một ý tưởng trong đầu. Nhưng anh không nói ra ngay, chỉ mỉm cười lảng tránh. Bản thân Tigre vẫn chưa thể đưa ra quyết định được, do vẫn còn người chưa đến.
Từ bên ngoài vọng lại tiếng bước chân hoà với tiếng áo giáp va vào nhau. Cánh cửa duy nhất trong căn phòng bật ra, mở đường cho 2 người bước vào.
Một người có tầm vóc không quá cao, cũng không quá thấp, khá bảnh bao cùng với một nụ cười dịu dàng đầy ấn tượng. Dù không mặc giáp, bên hông chỉ đeo một thanh kiếm, mọi bước đi, cử động của ông ta đều không để lộ sơ hở gì, đủ thấy đây là một người lính dày dạn kinh nghiệm.
Tên ông ta là Valid Ludra. Đứng dưới trướng của Tallard, Ludra là Chỉ huy của 3.000 quân ở Pháo đài này. Tallard vốn định để Tigre nắm giữ chức vụ này, như anh đã từ chối và tự đặt mình làm phụ tá của Ludra.
Trái lại, người thứ hai lại có phần khá náo nhiệt. Dù vừa đúng 30 tuổi, anh ta lại có một khuôn mặt búng ra sữa, thậm chí người ta nhìn vào có khi còn tưởng nhầm anh ta mới chỉ thiếu niên là cùng, nếu như không có vết sẹo to đùng ở bên má trái.
Tên anh ta là Simon, Đội trưởng của gần 300 lính đánh thuê. Với hệ thống thứ bậc dựa vào tài năng và tính thực tế của lính đánh thuê, anh ta là một tay lính thiện chiến có cả tài lẫn tiếng.
“Tình hình binh lính ra sao rồi?”
Đợi cho hai người mới đến ngồi xuống, Tigre mới hỏi. Trong khi kẽo kẹt đu đưa chiếc ghế mình đang ngồi đầy ngạo nghễ, viên đội trưởng đội lính đánh thuê Simon chán nản đáp.
“Lộn xộn lắm. Trông ai cũng như ai, đều ủ rũ như gà mắc mưa tuốt.”
“Tạm thời thì cũng đã ổn định được binh sĩ, nhưng chúng ta cần phải nhanh chóng ra lệnh ngay càng sớm càng tốt.”
Ludra cũng ôn tồn bày tỏ sự quan ngại của mình. Hai người đã phải trấn tĩnh binh lính lại trước tin quân của Elliot vừa đổ bộ tới. Họ phải lên giọng quở trách mới tạm tránh được cảnh hỗn loạn.
--- Cũng phải thôi. Binh lính như thế cũng vì họ không tin là chúng ta có thể chiến thắng được…
Matvey mang vài chiếc cốc bằng đồng ra đặt lên bàn.
“Ô không phải rượu hử?”
Dù Simon cười lớn khi nhìn vào trong cốc, anh ta chỉ đùa chứ không hề có ý khó chịu gì. Simon thừa biết rằng không thể nào uống rượu trong khi bàn bạc chuyện này được.
Tigre rải một tấm bản đồ lên bàn, trên đó mô tả khu vực xung quanh của Pháo đài Lux.
“Đầu tiên chúng ta cần xác nhận lại tình hình. Trước hết, hiện tại quân của Hoàng tử Elliot đang đóng ở đâu?”
“Ở nơi này.”
Ludra nhoài người ra, chỉ vào một điểm trên bản đồ. Những người còn lại cùng đứng dậy để nhìn cho rõ. Tại đó có một bán đảo nằm cách Pháo đài Lux 2 ngày đường về phía Bắc, lờ mờ trên đó là dòng chữ Luarca.
“Tại nơi này có tầm 2, 3 làng chài, nhưng trong số đó, Luarca là ngôi làng lớn nhất. Tôi cho là đối phương sẽ lợi dụng nơi này để chiếm giữ Mariajo, tuy nhiên…”
Ludra hít một hơi thật sâu. Đúng là ông ta hoàn toàn bị đánh lừa.
“Ai đã nói cho ngài việc này? Tôi tưởng là không có trinh sát nào tới được đó.”
Trước câu hỏi của Tigre, Ludra đưa tay xuống dưới về phía bên trái của bản đồ, đến một nơi nằm về phía Tây Nam Làng Luarca, và phía Tây Bắc Pháo đài Lux.
“Có một thị trấn nhỏ tên Salime nằm ở đây. Người dân chài khi bị tấn công đều đổ dồn về đây và thuật lại mọi chuyện; lính ở đó sau khi nghe tin tức tốc cưỡi ngựa về đây báo lại ngay.”
.
Và rồi Ludra liền trình bày lại đầu đuôi cuộc đột kích của đám cướp biển.
“Tôi được biết là ngôi làng bị tấn công trước bình minh, cùng lúc chúng ta đánh vào Pháo đài. Ở ngôi làng này chỉ có một bến cảng đơn sơ, bọn hải tặc dùng một số lượng lớn thuyền con ập vào đó…”
Dưới bầu trơi vẫn còn lờ mờ tối, thảm kịch xảy ra tiếp đó đủ khiến cho người ta không dám nhìn vào. Quân hải tặc chém giết bừa bãi người dân làng, lúc này còn sững sờ trước cuộc đột kích. Chúng xông vào nhà dân, vơ vét mọi thứ mình thấy, đập phá mọi thứ còn lại, hãm hiếp đàn bà phụ nữ, và rồi phóng hoả thiêu rụi.
.
Số người trốn thoát được bình an vô sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mặt Tigre đầy những tức giận và cay đắng. Quê nhà của anh, nơi chàng trai trẻ sinh ra và lớn lên, vào năm trước cũng bị quân của Công tước Thenardier tấn công.
Nhớ lại, cứ mỗi khi nghĩ về việc bất lực trước cảnh kế sinh nhai của người dân bị vô cớ cướp đi mà không thể làm gì được, con tim của anh lại bị nỗi đau buồn gặm nhấm.
Olga và Matvey, dù không bằng được Tigre, cũng bừng bừng phẫn nộ. Simon thì vẫn dửng dưng như không, tỏ ra khá thực dụng trước vấn đề liên quan tới chiến tranh, nhưng anh ta vẫn mỉa mai nói “được lắm”.
Hít một hơi sâu hòng trấn tĩnh lại, Tigre nhìn sang những người đồng hành của mình.
“Mọi người nghĩ Hoàng tử Elliot sẽ làm gì tiếp theo?”
“Hắn ta sẽ đánh thẳng tới Valverde qua đường chính.”
Đó là ý kiến của Ludra.
“Như mọi người thấy, con đường chính chạy qua ngôi làng Luarca kéo dài về hướng Đông và Tây Nam. Về hướng Tây Nam, con đường này sẽ tới thị trấn Salime. Quay ra hướng Đông, đường lại chia thành 2 nhánh, một dẫn tới Mariajo, một đi sang Valverde. Cả hai ngõ rẽ đều không trực tiếp đi tới Pháo đài Lux.”
Valverde là căn cứ của Tallard. Theo quan điểm của Elliot, chiếm được Valverde sẽ là bước đi đầu tiên dẫn tới thắng lợi cuối cùng.
“Hoàng tử Elliot khả năng là vẫn chưa biết là chúng ta đã chiếm được Pháo đài. Kể cả khi có định hội quân với Tướng Leicester, y sẽ phải chọn một trong hai nhánh đường chính. Nếu là vậy, Hoàng tử có tiến thẳng về Valverde thì cũng không có gì là lạ.”
Khi cái tên Leicester vừa được nhắc tới, vốn đang lặng lẽ nhìn vào tầm bản đồ, Olga chợt quay sang nhìn Tigre. Nhận ra ánh mắt của cô gái, anh chỉ lắc đầu.
Dù Leicester là Tướng quân trấn thủ Pháo đài này, hắn không phải là con người, thay vào đó là một con Quỷ ghê tởm đáng sợ mang tên Torbalan. Chỉ có duy nhất Tigre và Olga, những người giao đầu trực tiếp với hắn, là biết được điều này. Vì biết rằng có kể lại cho người khác hay thì tình hình sẽ chỉ thêm phần rối rắm, Tigre quyết định giữ kín việc này lại.
--- Không rõ Hoàng tử Elliot có biết chuyện Tướng Leicester là một con Quỷ không đây.
Tigrer tạm gạt những nghi ngờ đó sang một bên, vì hiện tại có vài thứ anh cần phải để tâm tới.
“Tuy nhiên, không có chuyện Hoàng tử Elliot sẽ không bao giờ biết việc Pháo đài Lux đã rơi vào tay chúng ta. Một khi biết được điều đó, liệu y có thay đổi kế hoạch không?”
Olga nghiêng đầu trước lời của Ludra. Người Hiệp sĩ tóc đỏ bình tĩnh xác thực lại.
“Đúng là vậy. Nếu là vậy, trong khi để cho hành quân chậm lại, Hoàng tử sẽ cho cử một đội trinh sát tầm 5.000 người đi tiên phong…”
“Nếu không, y cũng có thể cho tách một đạo quân ra để tiến về đây.”
Trước lời của Tigre, Ludra lo lắng gật đầu.
Elliot không thể nào lại phớt lờ Pháo đài Lux được. Nếu mà mặc kệ toà Pháo đàu và tiến về Valverde, y sẽ dễ bị đánh tập hậu bởi đối phương có thể đang ở trong Pháo đài.
Đó có thể là nguyên nhân tại sao Hoàng tử lại dụ Leicester sang phe mình trước khi đổ bộ. Nếu mà Tigre và mọi người mà trì hoãn công thành, không nghi ngờ gì nữa, họ sẽ kẹt vào thế gọng kìm trước quân của Hoàng tử Elliot và Leicester, và bắt buộc phải rút lui.
“Trong trường hợp có gửi quân tới đây, nếu mà chúng có rời khỏi đường chính mà tiến thẳng về đây thì sẽ phiền phức lắm.”
Ludra nhìn xuống tấm bản đồ và cằn nhằn. Olga, vẫn đượm rõ vẻ thắc mắc trong đôi mắt màu đen của cô gái, nhìn sang người Hiệp sĩ của Asvarre, và rồi quay sang hỏi Tigre.
“Nếu mà rời khỏi đường chính, em nghĩ là chúng sẽ phải đi chậm lại, dẫn tới hành quân càng thêm trì hoãn, đúng vậy không ạ?”
Từ ngôi làng Luarca nơi Elliot đổ bộ, nếu mà y có định theo hướng Nam thẳng tiến Pháo đài, đoàn quân sẽ phải đi qua một vùng thảo nguyên, trèo qua một vùng đầy những đồi núi lớn nhỏ khắp nhau, rồi lại phải vượt qua những cánh rừng rộng lớn.
Chưa nói tới vùng thảo nguyên và đồi núi, chắc chắn là chúng sẽ gặp rắc rối lớn để vượt qua khu rừng.
“Đúng vậy. Nếu mà định ngăn cản bước tiến của địch thì thường thì người ta sẽ cho binh lính cố thủ trục đường chính lại.”
Đưa tay lên tấm bản đồ, Tigre khoanh tròn một vùng nằm giữa ngôi làng chài và Pháo đài.
“Chúng ta không thể nào tránh được đạo quân tách khỏi đường chính được. Phớt lờ nhóm trinh sát và đề cao cảnh giác là những gì chúng ta có thể làm. Khả năng là đối phương sẽ xuất hiện ở đây.”
Có vẻ thuyết phục trước lời của anh, Matvey, đang đứng cạnh Olga, vốn im lặng từ đầu tới giờ bỗng lên tiếng.
“Ludra-dono. Ngài có biết gì về tính cách của Hoàng tử Elliot, hay bất cứ thứ gì có thể giúp chúng ta hình dung được xem Hoàng tử sẽ hành động ra sao?”
Tigre bất ngờ nhìn về người thuỷ thủ già. Dù bồn chồn bởi cơn giận dữ trước đối phương hay cục diện hiện tại, anh vẫn chưa hề nghĩ tới điều này.
Ludra quay đầu lại với vẻ băn khoăn.
“Tôi chưa từng gặp mặt Hoàng tử Elliot, nhưng tôi có nghe vài điều từ Ngài Tallard. Theo đó, Hoàng tử là một người cực kỳ kiêu ngạo và đa nghi.”
--- Giống hệt những gì Ellen nói.
Tigre nhớ lại những gì nữ Vanadis tóc bạch kim đã nói ở Lâu đài Leitmeritz. Tự kiêu như Hoàng tử Germaine, đã vậy lại còn hết sức đa nghi. Đó là những gì Ellen kể lại.
“Tuy nhiên, Ngài ấy còn nói thêm, rằng Hoàng tử tuy liều lĩnh nhưng luôn đề phòng, đã vậy lại còn một người không bao giờ lơi lỏng cảnh giác.”
“Liều lĩnh mà lại đề phòng?”
Matvey cau mày thắc mắc. Ludra gật đầu đáp lại.
“Đó là vào lúc Hoàng tử Germaine cho gọi toàn bộ em của mình tới Hoàng Cung và, mượn cớ phản loạn, xử tử tất cả. Hoàng tử Elliot cảm thấy nguy hiểm cận kề khi đi đến Cung điện nên đã sắp xếp trước để có thể trốn thoát khi cần.
Elliot trốn thoát thành công khỏi tay Germaine. Trong khí đó, lợi dụng sự hỗn loạn, Công chúa Geneviere cũng thoát thân được.
“Nói về sự liêu lĩnh, chắc tôi khỏi cần phải giải thích nhỉ? Hiếm khi nào lại có cảnh Hoàng tử một nước lại đi thương thuyết với hải tặc và biến chúng thành thuộc hạ của mình.”
“Thêm nữa, còn phải kể đến cuộc đổ bộ lên ngôi làng chài nằm ngoài dự kiến của chúng ta nữa. Xem ra đây là một Hoàng tử hơi bị độc đáo đó.”
Simon cười mỉa, và quay sang hỏi Ludra trong khi xoay xoay chiếc cốc đồng trong tay.
“Dù sao đi nữa, nếu chỉ có mình chúng ta thì không thể nào có chuyện đối đầu lại được. Sau bao lâu nữa thì Tallard mới tới đây?”
Vào lúc này, khả năng là Tallard đang chạy vạy khắp Asvarre để thu thập thêm quân sĩ. Kế hoạch ban đầu là khi có được 10.00 người, anh ta sẽ hội quân với Tigre và mọi người để tiến về phía Bắc để chống lại Elliot. Tính từ ngày Tigre và mọi người rời khỏi Valverde, gần 10 ngày đã trôi qua rồi.
“Thứ lỗi cho tôi.”
Ludra nhìn xuống đất với vẻ âu sầu. Xem ra là ông ta cũng không rõ.
Trong chiến thuật mà Tallard nói lại với Tigre, Elliot sẽ phải bỏ ra rất nhiều thời gian để chiếm giữ thành phố cảng Mariajo. Có thể nói là khả năng tuỳ cơ ứng biến của Elliot vượt quá cả dự liệu của Tallard.
“Sứ giả của chúng ta sớm nhất sẽ tới Valverde vào trưa mai. Tuy vậy, không chắc là Đức Ngài sẽ ở đó, vì khả năng là lúc này ngài ấy đã rời Valverde để tìm kiếm binh lính rồi…”
“Vậy thì chịu thôi.”
Quay chiếc cốc không trong tay, Simon nhún vai và nói với giọng trêu đùa. Khi mỉm cười, vết sẹo bên má trái anh ta lại càng thêm nhăn nhó. Dù Olga có vẻ khó chịu trước thái độ đùa cợt của anh ta, Tigre và Matvey cùng mỉm cười. Không phải là họ không hiểu cảm xúc của anh ta.
Sau cùng thì, chưa đầy 3.000 quân ở đây sẽ phải đấu lại với 30.000 kẻ địch.
Tuy nhiên, Tigre không cảm thấy là Tallard có lỗi. Sau cùng thì anh cũng đã từng phải trải qua đủ thứ khó khăn để kiếm được binh lính trong cuộc nội chiến ở Brune.
--- Vậy thì phải làm gì tiếp đây?
Bình tĩnh lại và làm những gì cần làm, đó là những gì anh đã nói. Nhưng rốt cuộc thì phải làm gì bây giờ đây?
Vạch ra một kế hoạch tuyệt vời để đánh bại 30.000 binh lính?
Đó là điều không tưởng. Đưa tay lên bàn, Tigre đặt một tấm bản đồ lên trên.
Trên tấm bản đồ, bên cạnh Pháo đài Lux ra còn có một số ngôi làng lân cận khác.
Tính cả những ngôi làng nhỏ hỉ có tầm vài chục người sống, có tầm 10 ngôi làng tất cả.
Trừ phi không biết thảm kịch của làng Luarca, quân của Hoàng tử Elliot rõ ràng trái ngược hoàn toàn với những từ cảm thông và nhân từ. Không nghi ngờ gì nữa, những ngôi làng như thế này sẽ bị biến thành mục tiêu để chúng tàn bạo cướp phá.
“Việc chúng ta cần làm bây giờ là đảm bảo an toàn cho người dân làng. Vì vậy, có 2 việc cần làm. Một là mang 2.000 kỵ binh lợi dụng màn đêm đột kích đối phương.”
“Xét tới quân số của đối phương, tôi cho rằng chỉ 2.000 quân thôi thì chẳng thấm tháp gì …”
“Tôi không hề mong là sẽ thắng lớn. Chỉ cần giữ chân được đối phương, cho dù chỉ là một chút đi nữa, là quá đủ rồi.”
Đáp lại trước một Ludra đầy băn khoăn, Tigre, đang định đi vào việc thứ hai, chợt tránh nhìn vào mắt ông ta. Tuy nhiên, anh sớm rũ bỏ đi sự bối rối của mình và tiếp tục điềm tĩnh nói.
“Thứ hai, chúng ta sẽ di tản hết dân làng đi. Xét tới vị trí của ngôi làng và đối phương, đương nhiên sau khi di tản xong xuôi, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc đột kích. Dù hi vọng là chúng sẽ tiến thẳng về Valverde, trong tình huống tệ nhất, chúng ta vẫn có thể rút lui về Pháo đài theo hướng Nam.”
Tigre nhướn mắt lên từ tấm bản đồ và nhìn về Ludra. Một vẻ nghiêm nghị và buồn rầu đầy u ám thoáng hiện lên trên mặt chàng trai trẻ.
“Liệu họ sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta không?”
“Người dân ở đây đã quen với chiến tranh rồi. Chỉ cần nói ‘Hải tặc đang đến đó, chạy đi!’ là họ sẽ nghe theo ngay. Chúng ta sẽ đợi đến khi bình minh trước khi điều binh…”
Thấy Tigre phản bác lại câu lầm bầm của Ludra, lúc này đang chìm trong suy nghĩ, Olga lên tiếng hỏi với vẻ đầy băn khoăn.
“Chẳng phải nên bắt đầu từ tối nay thì hơn sao? Thời gian gấp gáp lắm rồi mà?”
“Mặt trời đã bắt đầu lặn rồi. Nều giờ này mà rời Pháo đài thì phải tới nửa đêm mới tới được ngôi làng. Dân làng lúc đó có khi đã tắt hết đèn để đi ngủ rồi. Kể cả là có tập trung họ lại và trình bày mọi chuyện thì chỉ càng thêm nhốn nháo mà thôi. Tốt hơn hết là đợi đến bình minh rồi hẵng đi.”
Bóng đêm sẽ càng làm cho cơn hỗn loạn được thể hoành hành. Không chỉ khiến cho cuộc di tản thêm phần trì trệ, chắc chắn là càng đi thì càng có nhiều người bị lạc đường hoặc rơi rớt lại phía sau.
“Vì chúng ta còn phải đưa những người dân chúng ta dùng cho trận công thành về nhà nữa…”
Ludra buồn bã, ông ta thở dài một tiếng đầy ngại ngùng.
“Ừm, bảo họ sơ tán đi được thì tốt, nhưng đó không phải là tất cả, đúng không?”
Lần này là người Đội trưởng lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm lên tiếng.
“Đốt sạch hết làng trước khi rời bỏ, đầu độc toàn bộ giếng nước ăn. Như vậy là ổn chứ?”
Trước một Simon trình bày mọi việc như thể đó là chuyện đương nhiên, Matvey, Olga và Ludra cùng đồng loạt cau mày. Riêng mỗi Tigre là không làm vậy. Anh thở dài một tiếng nặng nề đầy nhẫn nhục, tay vò đi vò lại mái tóc của mình. Từ khi nhìn thấy những ngôi làng đó ở trên bản đồ, anh đã suy tính về việc này rồi.
--- Lim thực sự dạy mình quá đúng…
Vẻ mặt lạnh tanh của cô gái với mái tóc vàng thắt sang một bên hiện lên trong tâm trí anh. Nhớ lại cuộc thảo luận đó với Lim trước cuộc gặp này thật sự là liên quan mật thiết tới cục diện hiện tại. Sau khi sơ tán người dân, nếu mà cứ thể để nguyên nhà cửa và giếng nước như vậy thì chẳng khác gì trao hết cho đám hải tặc sử dụng.
Nếu mà có thể ngăn chặn chúng dùng giếng nước được, đối phương sẽ phải tìm tới một nguồn nước ở nơi khác. Đây là điều cơ bản nhất trong việc rút cạn sức lực cũng như gây rối loạn cho đối phương trong một cuộc chiến.
Tuy vậy, đó cũng có thể là vì Simon nói thẳng ra không chút do dự. Dù Tigre đồng tình với lời của anh ta, anh không thể đồng tình với hành động đó được.
--- Nếu mà đầu độc giếng nước thì kể cả khi chiến tranh kết thúc cũng không thể dùng lại được nữa.
Làm như vậy không khác gì với việc phá huỷ cả một ngôi làng. Nhà có đốt thì vẫn có thể xây lại, nhưng người dân không thể nào sống thiếu nước được.
“… Bên cạnh việc đốt làng ra, liệu có thể không dùng tới việc đầu độc được không? Chúng ta có thể lấp đá đầy giếng chẳng hạn.”
Tigre ôn tồn hỏi. Nếu được, anh không muốn phá huỷ cả một ngôi làng như vậy, nhưng Simon chỉ lạnh lùng lắc đầu.
“Với quân số đối phương như thế, có làm như vậy cũng vô ích. Bọn chúng sẽ nhặt hết đá ra ngay.”
Một bầu không khí im lặng phủ xuống trên đầu những người trong phòng. Không một ai có thể đưa ra một giải pháp khả thi nào khác.
Tigre quay lại nhìn bản đồ, cau mày lại đầy căm phẫn.
--- Vào lúc đó, mình đã nói với Lim, rằng mình sẽ tự tay làm việc đó.
Những gì cô ta nói giờ đây đang trở thành hiện thực. Đương nhiên, anh cũng có thể chọn không đốt làng và đầu độc giếng ăn. Thế nhưng, nếu không gây được thiệt hại cho đối phương, dù chỉ là ít thôi, đừng nói tới sự an nguy của dân làng, bản thân binh lính cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Sớm nhất thì quân của Elliot sẽ ập vào Pháo đài trong vòng 2, 3 ngày nữa. Chỉ tính tới việc đối phó thế nào thôi đã mất nhiều thời gian chuẩn bị và thực thi rồi. Đến cả thời gian để Tigre suy nghĩ cũng không còn là mấy.
“Ngài Tigrevurmud. Người chỉ huy của đội quân này không phải là ngài, mà là tôi.”
Với một ánh mắt cảm thông, Ludra lên tiếng nhắc nhở.
“Chính tôi là mới là người quyết định và ra lệnh. Ngài không việc gì phải lo lắng quá nhiều đến việc đó.”
“Đúng vậy,” Tigre gật đầu. Không phải là anh đồng tình, nhưng anh phải vờ như vậy trước sự quan tâm của Ludra.
Những gì Ludra nói đều không sai. Nhưng Tigre, thay vì chỉ là một người lính chăm chăm tuân theo mệnh lệnh, lúc này vị trí của anh cho phép Tigre đường hoàng đưa ra ý kiến của mình cho Ludra. Ngay từ đầu, Tallard đã chỉ định Tigre làm Chỉ huy, nên có thể nói hai người đều ở ngang hàng nhau.
Thêm vào đó, chàng trai trẻ không thể nào tự dối lòng mình cũng như với Lim, hiện đang ở tận Zchted.
“Ludra. Việc đền bù cho dân làng xin để lại cho ngài.”
“Xin thề trên danh dự của tôi, kể cả là có phải bỏ mạng mình ra cũng sẽ không để thất bại.”
Lời đáp chân thành và nhanh chóng của người Hiệp sĩ tóc đỏ ít nhất cũng giúp họ thấy yên tâm phần nào.
.
.
Mặt trăng ngả hẳn về phía Tây, bầu trời đêm đang dần bị đẩy lui. Bóng tối ngày càng phai mờ, báo trước rằng đêm sắp qua, một ngày mới đang tới gần.
Trong số gần 3.000 binh sĩ, tầm 1.000 người ở lại Pháo đài cùng Ludra, còn Tigre dẫn đầu hơn 2.000 kỵ binh rời khỏi toà thành. Trước rạng đông, dù phải 2 tiếng nữa mặt trời mới mọc, họ đã bắt đầu khởi hành vì vượt rừng trên lưng ngựa sẽ cần kha khá thời gian.
Khi qua được cánh rừng, bầu trời đã trở nên trong xanh, mặt trời đã bắt đầu toả sáng dù mới chỉ ló dạng.
Như kế hoạch, Tigre chia 2.000 binh lính thành 10 đội, mỗi đội đảm nhiệm một làng. Bản thân Tigre cũng dẫn khoảng 300 kỵ binh đi tới một ngôi làng. Ở bên cạnh anh thấp thoáng bóng dáng của Olga và Matvey.
Tất cả binh sĩ đều mặc giáp da, và hầu hết, bên cạnh thương, đều mang theo một cây cung. Tigre và Ludra, sau khi đánh giá quân trang của đối phương thông qua những gì được biết về cuộc tấn công vào làng Luarca, đã quyết định như thế.
Khi Tigre và những người đồng hành tới được ngôi làng, họ cũng lờ mờ nhìn thấy những người dân làng, lúc này mới đang bắt tay vào công việc đồng áng. Tầm 70 con người sống ở đây. Ngày qua ngày, họ chỉ chăm chỉ cày bừa trên những cánh đồng lúa mạch xung quanh ngôi làng, không thì lại vẩn vơ ở bìa rừng cách đó 1 versta.
Tường nhà ở đây đều là tường gỗ trát thạch cao, mái nhà chỉ được lợp rạ đầy đơn sơ.
Sau khi Tigre cho gọi những người chức sắc của ngôi làng lại, bao gồm cả trưởng làng, tất cả đều tập trung lại tại nhà trưởng làng, đứng nghe anh trình bày.
“Hải tặc sắp tới đây rồi. Mọi người mau thu dọn đồ đạc lại, đến trưa là phải dời khỏi đây ngay.”
Đương nhiên là trên mặt của viên trưởng làng cũng như mọi người dân đều lộ vẻ lo âu, tất cả chỉ biết quay sang nhìn nhau.
“Ngài nói là đến trưa ư?”
“Nói kiểu gì đi nữa, như vậy chẳng phải quá là bất chợt ư? Mà từ đầu bảo chạy thì chúng tôi biết chạy đằng nào đây?”
“Valverde.”
Tigre cố tình nói với giọng đầy lạnh lẽo. Vì anh vẫn chưa nói thạo những từ tiếng Asvarre mà Matvey vừa dạy cho, đứng ở phía người nghe, lời của anh nói có phần khá thô cứng.
Tigre đã quyết chí ngay từ khi rời khỏi toà pháo đài. Thế nhưng, cho dù có cố bọc kín trái tim trong bao nhiêu lớp băng đá đi nữa, chính anh cũng cảm thấy ghê tởm trước lời nói của bản thân.
Anh vẫn còn ý thức được mình cần phải làm những gì là bởi vì đây là một ngôi làng ngoại quốc, mãi tới hôm qua anh mới biết đến tên. Điều này khiến cho trái tim của chàng trai trẻ như muốn nứt ra. Nếu như đây là một ngôi làng ở quê hương Alsace của anh, liệu anh có dám đi tới quyết định này không?
“Dù gì thì cũng phải mất 2 ngày, thậm chí còn hơn, nếu đi từ đây.”
Một viên chức sắc của ngôi làng lên giọng như thét. Đó là một người đàn ông chạc tuổi 25, có một bộ ria mép màu trắng đầy nổi bật. Nhìn thấy mặt anh ta, Tigre chợt nhớ tới Massas ở Brune. Dù không được gặp ông hơn nửa năm nay rồi, anh vẫn băn khoăn không biết ông có khoẻ không.
“Đầu tiên, tôi muốn mọi người đi thẳng về phía Nam tới Pháo đài Lux, hoặc là những ngôi làng,
thị trấn lân cận đó. Nếu thấy không được,
mọi người có thể chuyển hướng về phía Đông và đi sang Valverde.”
Đến những câu dài thế này, Tigre lại nói bằng tiếng Zhcted, còn Matvey thì dịch lại sang tiếng Asvarre. Thái độ lạnh lùng của anh cùng vẻ ngoài thô bạo và cơ thể lực lưỡng của Matvey đủ khiến cho những người đứng nhìn phải khiếp sợ.
“Còn có phụ nữ, trẻ con, người già… rồi cả người bệnh nữa.”
Một người khác lại lẩm bẩm như thể phàn nàn. Trước lời than phiền đó, Tigre vẫn cứ lạnh lùng mà đáp.
“Chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người 2 xe ngựa cho trẻ con và người già. Ngoài ra có thể huy động từ trong làng nữa.”
“--- Thế còn lúa mạch?” Một viên chức sắc khác lên tiếng.
“Cuối cùng, ngừng mọi việc đập lúa lại, cho tất cả mọi thứ cất vào kho. Chúng tôi sẽ mang chúng theo tới Valverde sau vài ngày nữa…”
Khuôn mặt của Tigre cứng đanh lại. Anh nhớ tới cảnh tượng ruộng lúa trên đường từ Mariajo cho tới Valverde.
Sau khi gặt hái những bông lúa nặng trĩu, bước tiếp theo là phải mang đi đập lúa. Lấy một chiếc gậy, chẻ đôi ở giữa ra, sau đó kéo bông lúa qua lại để tách hạt lúa ra. Công việc này đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn.
Khi làm xong, họ mới đổ thóc vào trong những bao vải gai và chuyển vào nhà kho. Sau đó, một phần trong số đó được chất lên xe ngựa, chuyển tới thị trấn gần nhất để nộp tô. Người nông dân sẽ sử dụng phần còn lại ăn dần cho tới vụ mùa tiếp theo. Cảnh tượng này cho dù ở đâu cũng không hề thay đổi.
“Mọi người có thể yêu cầu đền bù.”
Dù thực ra chuyện đó không hề có (đương nhiên là những người dân kia không thể biết điều đó), chàng trai trẻ cũng chỉ biết nói như vậy.
Chắc chắn là còn vấn đề thuế má. Thế nhưng, yêu cầu người dân phải vứt bỏ toàn bộ công sức mình kiếm được sau bao tháng dãi dầu nắng mưa sương gió gieo cấy, cày bừa, lo lắng lụt lội và hạn hán, vắt óc tìm cách chống chọi với sâu bệnh và chim chóc như vậy, không một ai lại không cảm thấy buồn bã và phẫn nộ.
“Liệu các ngài không thể làm gì trước khi đám hải tặc đến ư?’
Một viên chức sắc hằm hằm nhìn về Tigre. Trước một người tâm trạng đang căng tựa dây đàn như vậy, Tigre vừa định mở miệng ra đáp thì đã bị cắt ngang.
“Tôi sẽ ở lại đây. Ngay từ đầu, khó mà tin được có chuyện cướp biển lại mò vào tận đây. Tôi sống ở cái làng này 40 năm nay rồi; trộm cướp đều đã gặp, nhưng chưa từng thấy hải tặc bao giờ.”
Tigre cảm thấy như vậy là quá đủ. Anh ra vẻ bực bội và dõng dạc tuyên bố.
“Vậy thì cứ việc tới thị trấn Salime mà nghe. Những ai may mắn trốn thoát được khỏi lũ hải tặc vẫn còn đang ở đó đấy. Đi mà nghe chính họ kể lại, có khi mọi người sẽ quyết tâm cho mà xem. Nhưng đợi đến lúc đó thì quá muộn rồi.”
Tất cả đều lặng thinh. Bầu không khí lạnh lẽo đầy mùi nguy hiểm bao trùm tại đó khiến cho không một ai dám mở miệng. Dù người trưởng làng và các viên chức sắc cảm thấy lòng đầy bất an và quay sang nhìn nhau, họ vẫn không dám nói câu gì.
Tigre quay sang nhìn về người trưởng làng.
“--- Trưởng làng. Nếu ai mà dùng dằng không rời làng, cứ việc trói lại cho lên xe cùng với đồ đạc. Tôi đã nói đi nói lại rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian. Chúng tôi sẽ ở lại đây kìm chân quân địch.”
Tigre đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện. Xem ra lời của anh đã khiến cho những người khác phải nghe theo.
Tuy nhiên, mọi chuyện không hề được như vậy. Một ông lão xem ra là bậc cao niên trong làng lên tiếng. Khuôn mặt nhăn nheo của ông ta rung lên, ông thều thào nói.
“Chúng tôi… Chúng tôi đã sống yên bình ở đây bao lâu nay. Kể cả khi lính của Germaine-dono đến đập phá, chà đạp lên ruộng đồng của chúng tôi, đập phá hàng rào và đồ đạc, vô cớ đánh đập thanh niên trai tráng trong làng, chúng tôi vẫn gắng chịu không chống trả lại.”
Ông già ngầng lên nhìn Tigre với ánh mắt như thể khiển trách.
“Lần này ngài muốn chúng tôi phải bỏ làng mà đi sao?:
.
Vầng thái dương đã mọc lên tận trời cao khi người dân làng thu xếp hành lý xong xuôi và rời làng đi.
Tigre, không thèm che đậy sự khó chịu của mình, nhìn lên trời và thở dài một tiếng đầy khó chịu. Mất thêm một tiếng đồng hồ so với dự định, nhưng họ vẫn sơ tán được toàn bộ ngôi làng.
Quần áo, nồi chảo, dụng cụ làm ruộng, đủ thứ bị vứt bỏ lại vương vãi trên đường. Sau một tiếng nữa, tất cả đều sẽ chìm trong biển lửa, cùng với ruộng đồng và nhà cửa.
Để chắc chắn, binh lính được lệnh kiểm tra xem liệu còn ai chưa kịp rời khỏi làng không. Bản thân Tigre, cùng với Olga và Matvey, cùng đứng ở giữa làng, đợi chờ báo cáo cuối cùng.
“Hãy để tôi làm công việc bẩn thỉu này.”
Trong khi Matvey đang thầm thì điều đó, trước mặt họ là hình bóng của một vài binh lính đang đi vào những ngôi nhà trống không. Cử động của họ đầu chậm chạp, hoặc là phản đối ra mặt, hoặc là nhìn bộ ba với ánh mắt đầy những cảm xúc thầm kín.
Hầu hết binh lính ở đây đều là dân thường, từng sống quãng đời yên bình không bị chiến tranh động tới ở quê nhà. Dù trước đó đã được Ludra ra lệnh rõ ràng từ đầu, việc đốt làng này thực sự khiến cho họ thấy không thể chấp nhận được. Quân lính không khỏi nhìn Tigre, chỉ huy của họ, với ánh mắt đầy thù ghét.
“Không, tốt nhất đây là việc cháu, một người lạ, phải làm. Ngoài ra, đây đúng là môt công việc bẩn thỉu.”
Trong con mắt của Tigre lộ ra một thứ ánh sáng đầy cam chịu và u sầu. Nếu như đứng ở vị trí của họ, anh cũng sẽ cảm thấy căm hờn không kém trước người đưa ra mệnh lệnh này.
Nhưng, là người Chỉ huy, anh phải lạnh lùng đưa ra những mệnh lệnh như vậy, kể cả là có cảm thấy kinh tởm đến mức nào nữa. Nếu không làm điều đó, Tigre và mọi người sẽ còn mắc kẹt vào cục diện thê thảm hơn nữa. Một ngôi nhà trống có thể dùng để nghỉ ngơi, giếng ăn thì trở thành nguồn nước, tất cả sẽ chẳng khác gì nuôi quân đối phương.
“Bác Matvey, thứ lỗi cho cháu. Giá mà cháu nói được tiếng Asvarre…”
“Ngài đã nói những gì cần nói. Đừng quá lo âu về điều đó.”
Trước người thuỷ thủ kỳ cựu đang nở một nụ cười đầy chân thành, Tigre gật đầu thay lời cảm ơn. Anh cũng thầm cảm ơn Sasha, nữ Vanadis của Legnica, vì đã giới thiệu người đàn ông này cho anh.
Ánh mắt nghi ngờ của binh lính còn hướng sang cả Olga và Matvey. Đó là vì họ là người đồng hành của Tigre. Tuy nhiên, Matvey chỉ cười khinh bỉ, còn Olga, giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng của mình, vẫn giữ điềm tĩnh như không.
Chợt Olga dẫn ngựa tới gần Tigre. Dù nữ Vanadis tóc hồng không nói câu gì, nhưng Tigre có thể cảm thấy dưới vẻ nghiêm trang kia là lòng quyết tâm thầm lặng nguyện bảo vệ anh.
“Cảm ơn nhé. Nhưng anh không sao đâu.”
Tigre nói và vỗ nhẹ lên đầu cô gái. Khi nhận được tin rằng không còn ai trong làng nữa, chàng trai trẻ ra lệnh phóng hoả.
Tự tay anh còn bỏ thuốc độc vào 2 giếng nước trong làng. Vì không muốn để binh lính nhìn thấy đôi bản tay run rẩy của anh, Tigre chỉ để mỗi Olga và Matvey ở bên mình.
Không có một chút cảm xúc nào hiện lên trên mặt Tigre khi anh chứng kiến ngọn lửa đang nuốt chửng ngôi làng.
Thay vào đó, anh chỉ nắm chặt tay lại, chặt đến nỗi lòng bàn tay của anh phải bật máu.
.
Một bãi cỏ nằm cách ngôi làng mà Tigre và mọi người vừa mới rời đi về phía Bắc 1 versta được chọn làm nơi tập kết.
Khi tới nơi, gần 1.000 kỵ binh đã có mặt tại đó. Đội trưởng mỗi đội khi nhìn thấy Tigre dẫn đầu đều nhanh chóng bước tới.
Dù một số người báo cáo lại với vẻ không hề vui vẻ, Tigre vẫn lạnh lùng lắng nghe từng người một. Gạt thái độ của họ sang một bên, xem ra là tất cả dân làng đã được sơ tán theo như kế hoạch.
Tigre không hề nói một lời xin lỗi hay khích lệ nào hết. Anh thừa biết làm như vậy không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Chăm chú lắng nghe họ trình bày là cách tỏ ra rằng anh cũng đồng tình với sự giận dữ và cay đắng của họ.
Sau khi báo cáo xong xuôi, Tigre tập trung các Đội trưởng lại.
“Chuẩn bị cử trinh sát. Chọn ra 80 kỵ binh còn khoẻ, lập thành 8 nhóm, mỗi nhóm 10 người, cử một nửa đi về phía Bắc, một nửa đi ra phía Đông.”
Xa xa về phía Bắc là những dãy đồi thoai thoải thấp thoáng. Quay sang hướng Đông lại là bãi cỏ xanh lấm chấm màu lá úa trải dài mênh mông. Nếu mà quân địch mà xuất hiện từ bãi cỏ, xem ra là chúng đã xuất phát từ trục đường chính.
Cảnh tượng ở bên nào cũng có nét đẹp riêng, nhưng tựu chung đều hết sức rộng lớn. Để không bỏ lỡ địch thủ, Tigre mới cho 8 nhóm khởi hành theo những đường khác nhau.
Nói xong, anh ra lệnh cho binh sĩ dựng trại. Anh định để họ nghỉ ngơi thoải mái nhằm chuẩn bị cho trận đột kích vào ban đêm.
Dù là vậy, việc cắm trại cũng không quá là mệt mỏi. Xung quanh trại được đóng một hàng rào bằng gỗ. Một số người được chọn ra để thay phiên nhau đứng gác tại những điểm mấu chốt. Binh lính cũng được ăn uống theo bữa. Đi ngủ thì lấy áo khoác của mình ra rải xuống đất làm nệm.
Cách chỗ ở của binh lính một quãng, Tigre đang bàn bạc với Olga và Matvey. Vì không dựng riêng lều cho chỉ huy, anh không còn cách nào khác ngoài việc chọn chỗ xa quân binh một chút để tránh những gì không cần thiết lọt ra ngoài. Vì Olga hiếm khi lên tiếng, hai người đàn ông trở thành tâm điểm của cuộc nói chuyện.
“Bác có cho là Hoàng tử Elliot đã biết về chuyện Pháo đài Lux thất thủ chưa?”
“Tốt hơn hết là cứ cho là vậy.”
Có rất nhiều cách để kẻ địch của họ biết được điều này, giả sử là từ những người dân quá xa ở vùng duyên hải mà Tigre và mọi người không thể sơ tán đi được, hoặc những người bộ hành và bán rong xui xẻo chạm trán với đám cướp biển, hoặc là những tiểu quý tộc sợ hãi Elliot nên cử sứ giả tới,…
“Cháu không muốn suy nghĩ bi quan, nhưng hãy tính tới trường hợp tệ nhất. Cứ cho là đối phương đã biết Pháo đài đã thất thủ đi. Số lượng binh lính ở đội quân tiên phong sẽ vào tầm 7.000 người. Chúng đã vượt qua bãi cỏ và giờ này đang ở khu vực đồi núi.”
“7.000 thì có phần hơi quá, nhưng với cục diện như hiện tại thì cũng phải giả định là vậy.”
Thế nhưng, thực tế vượt xa những gì hai người nghĩ.
Vào tầm tảng sáng, một người lính trinh sát hớt hải chạy chỗ Tigre, không kịp dừng lại để lau mồ hôi và lấy hơi, và báo cáo.
“Đã phát hiện một toán người nghi là đối phương. Tầm 4 tiếng nữa là chúng sẽ đi tới đây. Quân số phải lên tới 20.000 người.”
Không chỉ Tigre, mà cả Olga và Matvey cùng tròn xoe mắt kinh ngạc.
--- 20.000 người? Và chỉ còn cách đây 4 tiếng nữa?
Điều này đồng nghĩ với việc chúng chỉ cách đây tầm 10 versta. Quân Elliot đang di chuyển với tốc độ vượt xa dự tính của Tigre và mọi người.
“Đã hiểu. Cho tôi biết thêm chi tiết về tình hình của chúng?”
Tigre nhanh chóng xoá bỏ vẻ ngạc nhiên trên mặt mình và hỏi lại với giọng điềm tĩnh hết mức có thể. Có lẽ vì một đội quân lớn vượt bậc đang đến gần, binh lính đang hết sức căng thẳng. Anh phải tránh để họ rúng động hơn nữa.
“Kẻ địch mang cờ Rồng Đỏ, đội ngũ hoàn toàn rối loạn…”
Tất cả binh lính của quân Elliot, không thèm quan tâm tới đội hình đội ngũ, mạnh ai người nấy chạy hộc tốc lên những sườn đồi thoải. Vũ khí thì toàn là gậy gộc và rìu. Dù ăn mặc tử tế, cùng lắm thì chúng chỉ mặc giáp da. Không có bóng dáng của kỵ binh trong số đó.
“Có chắc chắn là đúng 20.000 quân không? Nếu mà hàng ngũ của chúng lung tung như thế thì khó mà đếm được chứ.”
Olga, cũng quay lại vẻ dửng dưng như thường của mình, bình tĩnh hỏi. Với quân số lên tới hàng ngàn hoặc vạn, rất khó có thể nắm bắt được số lượng binh lính. Tuy nhiên, người đưa tin dõng dạc đáp.
“Tôi đã làm trinh sát lâu rồi, phàm có 1000 bộ binh thì dù có đứng nhốn nháo kiểu gì thì tôi cũng có thể nắm được ngay. Như tôi vừa nói, quân địch không có kỵ binh và chúng lại còn dàn hàng dài ra nữa. Vì thế, vẫn có thể đếm được theo từng nhóm một nghìn người.”
“Ra là vậy. Xin lỗi vì đã nghi ngờ lời anh.”
Olga thật thà xin lỗi. Đứng cạnh cô, Tigre bắt đầu ngẫm nghĩ vể những gì người lính kia vừa nói. Khi nhận ra ý định của đối phương, anh thiếu chút nữa là hét lên. Tuy nhiên, cố không để lộ ra ngoài, Tigre mỉm cười ôn hậu và nói lời cảm ơn đối với người lính.
“Tốt lắm. Anh có thể nghỉ ngơi. Dù không có rượu, nhưng anh cứ ăn một chút gọi là lót dạ đi.”
Đợi đến khi người lính đưa tin đi. Olga và Matvey nghi hoặc nhìn về chàng trai trẻ. Mặt của Tigre rõ ràng vừa căng thẳng vừa lo lắng. Anh nóng nảy rút một tấm bản đồ từ túi áo ngực ra.
“Anh phát hiện ra điều gì rồi ư?”
“Đối phương đang cho toàn quân tiến về phương Nam, và phải nói là tiến quân khá thúc ép nữa.
Tigre nhớ lại Elliot được cho là một người liều lĩnh.
Hoàng tử thứ hai của Asvarre, không thèm tách riêng một đạo quân ra, đã thay đổi toàn bộ phương hướng của toàn quân và ưu tiên việc chiếm lại Pháo đài Lux lên đầu.
“… Vậy thì, có 10.000 kẻ đào ngũ trong số đó?”
Matvey sừng sờ thốt lên. Vì quân Elliot có tất cả 30.000 người, điều này đồng nghĩa với việc quân số của đối phương đã giảm đi mất 1/3.
“Kẻ địch có thể đã tính tới điều này. Như vậy. dù là có 10.000 kẻ tút lại thì chúng vẫn còn 20.000 quân.”
Với cục diện như hiện tại, suy nghĩ như vậy không có gì là sai. Đơn cử như, cứ cho là ngày càng có nhiều người bị tụt lại và quân số của Elliot giảm xuống chỉ còn một nửa, như vậy thì vẫn là 15.000 người, gấp 5 lần quân của Tigre. Kể cả 10.000 viện binh của Tallard có đến kịp, phe Elliot vẫn trội hơn về mặt số lượng. Thêm nữa, đám quân bị tụt lại cũng sẽ bắt kịp.
“Thế nhưng, nếu như chúng cố sức như vậy thì thể nào cũng mệt mỏi đến nỗi không thể đánh đấm được, phải vậy không?”
Olga cau mày nói. Matvey chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không đời nào có ai thấy vậy mà dám dàn quân ra đánh đâu. Kể cả là có thì cũng chỉ có số nhỏ phá vỡ được vòng vây thôi. Thành thật mà nói, bản thân tối cũng không dám nghênh chiến với một đoàn quân gấp mười lần mình đâu, kể cả là khi có cơ may chiến thắng vì địch còn mệt mỏi như vậy.”
Nếu như đoán nhầm sức lực còn lại của đối phương, họ sẽ dễ dàng bị đẩy lui ngay. Nếu mà hành động bất cẩn, họ sẽ bị bao vây và tiêu diệt trong chớp nhoáng. Đây là một ván bài quá đỗi nguy hiểm.
Do Elliot đã suy xét và phán đoán rằng trên đường sẽ chỉ phải gặp chưa tới 10.000 quân, không nghi ngờ gì nữa, y sẽ cho hành quân hết sức nhanh chóng. Tigre không khỏi cảm thấy rùng mình. Dù binh khí chưa đụng nhau, đám mây chiến tranh đã bắt đầu nổi lên rồi.
Tigre nhanh chóng rút một chiếc bút và giấy ra và viết thư. Sau đó, anh gọi một người đưa tin tới.
“Nhanh chóng quay về Pháo đài Lux và trao cái này cho Ludra-dono.”
Người lính đưa tin nhận thư, cẩn thận nhét vào túi áo ngực, cúi đầu và bước đi.
Olga và Matvey, vẫn đứng đợi sau lưng Tigre, quay sang nhìn nhau. Vì anh không nhờ người đưa tin chuyển lời của mình trực tiếp, xem ra nội dụng bức thư không phải là để gửi cho binh lính. Băn khoăn không rõ liệu kế hoạch tiếp theo là gì, Olga dè dặt hỏi.
“Thế còn cuộc đột kích vào đêm nay thì sao?”
“Vẫn như kế hoạch.”
Câu nói ngắn gọn của Tigre thể hiện rõ quyết tâm của anh.
“Chúng ta phải kìm chân địch lại bằng mọi giá. Ít nhất là phải trì hoãn được nửa ngày.”
Đương nhiên đụng độ với một đoàn quân gấp mười lần phe mình thì ai cũng sợ. Nhưng Tigre biết rằng nếu cứ để nguyên mọi chuyện như thế này thì người dân khó mà có thể chạy thoát được.
Dân làng đã bắt đầu di tản từ sáng cho đến tận trưa. Trong số đó có cả trẻ con và người già cùng hành lý. Bản thân họ cũng không thể biết rằng liệu mình có đến được Pháo đài không.
Nếu như đám cướp biển, sau khi chứng kiến đám tro tàn đổ nát còn lại của ngôi làng, mà trở nên cẩn trọng và đề cao cảnh giác hơn thì mọi chuyện sẽ đỡ đi rất nhiều. Với tốc độ hành quân như hiện tại, chắc chắn ngày mai chúng sẽ đuổi kịp. Tigre không thể nào để chuyện đó xảy ra được. Nếu không thì anh phóng hoả và đầu độc giếng nước để làm gì chứ?
“Bác Matvey nói đúng đấy. Tuy nhiên, nếu tự đặt chúng ta vào vị trí của chúng thì đối phương sẽ không đề phòng chúng ta đâu. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã cử trinh sát đi dò la tin tức – đây chính là cơ hội để ta nắm bắt.”
“Đó sẽ là cả một canh bạc đó, ngài biết chứ? Một canh bạc lớn là đằng khác.”
Matvey cười khoái chí và nhún vai. Đó là tiếng cười của một người thuỷ thủ đã từng đương đầu với phong ba bão táp. Dù Olga chỉ lặng lẽ nhìn Tigre, cô gái cũng không phản đối.
Một khi toàn bộ trinh sát đã quay lại, Tigre được biết thêm là đối phương đã dừng bước tiến. Sau khi vượt qua vùng đối núi, chúng còn cách quân của Tigre khoảng 1 tiếng đi bộ. Anh cũng xác nhận thêm được việc kẻ địch không cắt cử người đi trinh sát.
Để an toàn, Tigre cho nhổ trại và lui quân xuống phía Nam. Gọi là cả khu trại, nhưng vì họ mới cắm hàng rào xong nên cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Khi khu rừng hiện ra trong tầm mắt, Tigre cho quân dừng lại. Với cánh rừng ở phía sau, họ chọn nơi này làm khu cắm trại mới.
Đến chiều tà thì cắm trại cũng vừa xong. Những đám mây lơ lửng trên trời, dưới ánh nắng của vầng thái dương, đều ngả sang một màu đỏ rực.
Cánh rừng một phần cũng tối xầm, bóng của những cánh lá cây trải dài ra, khoả lấp binh lính và ngựa chiến nằm dưới đó. Matvey khâm phục nói.
“Như thế này thì miễn là không dùng lửa thì đứng từ xa khó mà phát hiện ra chúng ta được.”
“Tí nữa cháu sẽ cấm toàn quân nhóm lửa. Từ bây giờ thì cần phải để mắt quen dần với bóng tối đã.”
Sau khi tập trung các viên đội trưởng lại, anh bắt đầu đưa ra một vài chỉ thị.
“Ra lệnh cho quân lính làm ná ném đá, đá thì ra rừng mà nhặt. Sau đó…”
Ná ném đá là một thứ vũ khí dùng để quăng một viên đá đi một khoảng cách xa bằng lực ly tâm. Vì chỉ cần một chút vải thôi là đủ để làm, Tigre cũng từng dùng một, hai lần trong khi đi săn. Dù khó có thể ném trung mục tiêu, ná có thể ném đá đi được 100 arshin.
Trong số 2.000 binh lính ở đây chỉ có tần một nửa, tức 1.000 người, mang theo cung tên. Dùng đến ná là cách để bù đắp cho số không có.
Sau khi ra lệnh xong, Tigre thở nhẹ một hơi. Hai vai anh nặng trĩu xuống. Dù người không thấy mệt mỏi, nhưng tinh thần anh lại rã rời đến cực độ.
“--- Cháu đi nghỉ ngơi một chút đây, một tiếng nữa sẽ quay lại.”
Vừa nói, Tigre vừa choàng một tấm áo khoác còn dính bụi đường lên người và quay lưng lại trước mặt Olga và Matvey.
“Chắc là ngài đi lo công chuyện gì hử?”
Trước lời trêu đùa của người thuỷ thủ kỳ cựu, Tigre chỉ nói vọng lại mà không quay sang.
“Cháu sẽ tìm chỗ nào xa xa một tí để nằm nghỉ, có gì thì sẽ quay lại ngay.”
Sau khi nhìn lên trời, Matvey tiễn chàng trai đi vừa nói “Đã rõ.”
Vì mây mù che mất cả trăng lẫn sao, bầu trời đêm mùa thu trông có vẻ tối hơn mọi ngày. Do vậy, kể cả là Tigre có rời khỏi khu trại để nghỉ ngơi thì cũng không bị mấy ai để ý.
Sau khi vượt qua được sự do dự ban đầu, họ sẽ phải đối đùa với một kẻ thù đông gấp mình mười lần. Thêm vào đó, Tigre sẽ phải chỉ huy một đoàn quân ngoại quốc ở nơi xứ lạ này. Thế nên Matvey mới khuyên anh nên nghỉ ngơi bất cứ lúc nào có thể.
Tigre, lúc này đã tách ra khỏi đoàn quân, đang ngồi dựa vào một gốc cây. Dù ở khá xa, tuy không thể nghe nói tiếng nói chuyện, nếu là tiếng hét thì anh vẫn có thể nghe ra được. Như dự định, chọn chỗ này là đủ, không cần xa hơn.
Dù mắt đã nhắm, thần kinh của anh vẫn đang căng cứng lên đến độ không ngủ nổi.
--- Phải đánh thế nào đây?
Năm trước, Tigre phải chật vật lắm mới đánh đuổi được 20.000 quân Muozinel xâm lược vào Brune chỉ với 2.000 quân. Vào lúc đó, sĩ khí của quân binh rất cao, và anh còn có những người đồng đội đáng tin cậy như Rurick nữa.
Rồi lại còn phải kể tới lợi thế về địa hình nữa. Vì quân Muozinel chọn đường hẻm núi bao vây bởi vách đá mà đi, chúng không chỉ không phát huy được ưu thế về mặt quân số của mình, đã vậy tốc độ của đoàn quân lại còn chậm chạp do mang theo cả nô lệ. Nhờ vậy anh vẫn có thể lập mưu tính kế được. Ngoài ra quân Tigre còn có thể trông chờ vào viện binh của Massas và Augre.
Làm thế nào để lật ngược tình thế đây?
Dù rằng anh có thể nhờ cậy vào Olga và Matvey, nhưng cả hai người chưa từng có kinh nghiệm chỉ huy binh sĩ, đã vậy quyền hành cũng không. Ngay cả bản thân anh vẫn còn lo là quân lính không nghe theo lệnh mình. Bên cạnh việc chưa quen với địa hình nơi đây, trên hết anh không còn nhiều thời gian nữa.
“…Rồi thì cũng sẽ có cách thôi.”
Tigre cố gạt gánh nặng đang đè lên vai sang một bên mà lẩm bẩm không thành tiếng. Đột ngột, anh mệt mỏi ngẩng đầu lên khi nhận ra có cái gì đó đang tiến tới gần.
Đứng tại đấy là Olga. Dù trời tối đến độ đứng cách nhau vài bước chân cũng khó mà nhận ra mặt nhau, mái tóc hồng cùng thân thể nhỏ bé kia, rồi cả lưỡi rìu đen trong tay cô gái thì không thể nhầm vào đâu được.
Trong khi băn khoăn không rõ tại sao cô gái lại tới đây, nữ Vanadis tóc hồng cúi thân thể mảnh mai của mình xuống, thoăn thoắt chui tọt vào lòng Tigre.
“Em cũng cần nghỉ ngơi.”
Tigre cau mày, thấp giọng “Hey!” lên một tiếng ra vẻ phản đối. Olga chỉ dửng dưng đáp lại.
“Bác Matvey bảo không được nhóm lửa. Làm thế này thì có ngủ không phải sợ lạnh.”
“Nhưng mà…”
Tigre do dự không dám nói tiếp. Thực tế, anh chỉ muốn được ở một mình. Đang tìm kiếm lý do, Olga lên tiếng đầu tiên.
“Không được.”
Dù nhỏ nhẹ, nhưng giọng của cô gái lại hết sức mạnh mẽ. Trước một Tigre đầy ngạc nhiên, Olga bình tĩnh nói tiếp.
“Tigre, em không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng em chỉ biết chắc một điều. Em không thể nào để anh cô độc bây giờ được.”
Nửa sau của lời cô gái có vẻ không giống cô chút nào, và dù lời của cô rất trẻ con như vậy, nhưng không hiểu sao lại có thể đi thẳng được vào trái tim Tigre.
“Em sẽ ở bên cạnh anh.”
Olga không biết Tigre sẽ định làm gì. Tuy nhiên, cô không động viên hay vỗ về, cũng chẳng chấp nhận hay từ chối anh. Cô chỉ làm những gì mình muốn làm thôi. Dù lời nói của cô lộ rõ một ý chí sắt đá, lạ lùng là người ta không hề cảm thấy chút cưỡng ép.
Tigre, không nói lên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình. Dù anh vẫn chưa nguôi ý muốn được ở một mình, nhưng chắc chắn là phần nào suy nghĩ này của anh đã phai nhạt đi phần nào. Anh chỉ nhỏ nhẹ nói “Cảm ơn”.
Chàng trai trẻ lần đầu tiên cảm thấy hơi ấm của cô gái truyền qua lớp quần áo bụi bặm vào người mình. Trong cảm giác ấm áp đấy, có cái gì đó làm cho con tim anh cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Trước cơn buồn ngủ đang dồn dập biểu tình, Tigre tì người lên tấm thân bé nhỏ của cô gái.
Olga không tỏ vẻ khó chịu, trái lại người cô còn dính chặt vào anh. Trong khi một mùi hương ngọt ngào từ mái tóc hồng của cô gái nhột nhạt chui vào cánh mũi, Tigre thiếp dần đi.
Nghe thấy hơi thở đều đều của Tigre, Olga thở một hơi đầy thoải mái.
Nhớ lại quyết định và hành động đốt làng của Tigre, không phải là cô phớt lờ điều đó đi.
Thế nhưng, hơn cả thế, cô không biết phải nói gì với Tigre, khi mà anh phải nén cảm xúc cay đắng của bản thân trước người dân làng và binh lính như vậy. Dù cố tìm lời an ủi, cô cảm thấy là mình không biết nói làm sao để bày tỏ toàn bộ cảm xúc của mình.
Vậy nên, Olga quyết định ít ra mình có thể ở bên cạnh chàng trai trẻ kia, và trở thành sức mạnh của anh.
.
Khi đêm đã muộn, Tigre và mọi người bắt đầu hành động. Họ chặt củi, gọt thành những tấm ván để bịt miệng ngựa lại, và quấn vải xung quanh vó để bớt ồn ào.
“Ra là vậy. Ngài suy tính chu đáo thật.”
Matvey lên tiếng khen ngợi. Đối với người đàn ông dành phần lớn đời mình trên đại dương này, việc này thực sự là quá lạ. Tigre ngại ngùng đáp.
“Đâu không phải là do cháu tự nghĩ ra đâu. Nhờ có một người quen đã chỉ dạy cách đánh đột kích trong đêm bằng kỵ binh nên cháu mới biết.”
Người đó lúc này đang chờ đợi ngày Tigre trở về ở Leitmeritz, thuộc Vương quốc Zchted. Anh cũng vì cô ấy mà quyết giúp đỡ Sophie – Sophia Obertas, và trở về an toàn.
Matvey mỉm cười, đoán rằng tâm trạng của chàng trai đã tốt hơn nhiều thông qua giọng điệu của anh.
“Xem ra là ngài đã nghỉ ngơi thoải mái rồi nhỉ?”
“Nhờ có cô gái này đấy.”
Vẻ mặt dửng dưng của Olga, vừa mới kéo ngựa lại gần Tigre, giờ đây có cả vui sướng và tự hào chen vào đó.
Trăng và sao hầu như đều bị mây trời che khuất. Lúc này thực sự là quá thích hợp cho cuộc đột kích.
Toàn 2.000 người cùng xuống ngựa, vừa lần mò qua bãi cỏ vừa dắt ngựa theo. Vì trời rất tối, họ đều đi thật chậm và đề cao cảnh giác.
Dù mắt đã quen với bóng tối, nhưng họ chỉ nhận biết được xa gần mà thôi. Kể cả là có cảm thấy chân mình đạp lên cỏ đi nữa thì bàn chân của họ vẫn chìm trong bóng đêm, họ không thể thấy được gì hết. Vì không thể phân biệt được phương hướng ra sao, ai cũng cảm thấy mệt mỏi nhanh chóng.
Để binh lính lại sức, đi được một lúc Tigre lại cho dừng lại nghỉ chân.
“Thời gian vẫn còn. Đừng có ai nói chuyện hay gây tiếng động. Nhớ cẩn thận đừng có vấp ngã.”
Sau khi đi được độ một tiếng, họ nhìn thấy ánh sáng từ đằng xa. Đó chính là lửa trại do đám cướp biển thắp lên/
“Có phải là chúng nhóm lửa mà không thèm dựng trại ư?”
Matvey, đang đứng cạnh Tigre, cười khẩy một tiếng. Trong bóng tối, dù chỉ nhìn thấy hình bóng đen ngòm của ông ta, thứ duy nhất mà tâm trí chàng trai trẻ có thể tưởng tượng ra là một nụ cười đầy hung tợn.
--- Xem ra đối phương không hề dựng trại, và chúng cũng không có vẻ là nghỉ ngơi cạnh nhau. Đúng như những gì trinh sát trình lên.
Khi chỉ còn cách ngọn lửa trại tầm 300 arshin, Tigre bắt đầu chỉ dẫn cho đội trưởng từng nhóm kế hoạch tấn công ra sao. Có thể nói mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
--- Tôi sẽ bắn một mũi tên lửa lên trời. Đó sẽ là tín hiệu để mọi người dùng cung và ná hòng khiến cho đối phương rơi vào cảnh hỗn loạn, sau đó tất cả mới xông lên. Một khi đánh hạ được tiền quân của chúng, chúng ta sẽ rút lui ngay.
Đó là vì anh cho rằng sau khi tấn công tiền quân xong mà khinh suất đánh tiếp trong bóng tối là một việc quá nguy hiểm. Nếu mà để quân hải tặc bao vây thì họ khó mà thoát được khỏi cảnh thất bại hoàn toàn.
2.000 binh sĩ dưới quyền Tigre mím môi lại và tản ra hai bên, trông đoàn quân như thể một con chim đang dang rộng đôi cánh.
Họ dần dần áp sát đám hải tặc. Trán Tigre bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hơi thở của anh và binh lính, tiếng lộp cộp của giầy và vó ngựa, tiếng giẫm đạp lên cỏ, tất cả đều như thể ầm ĩ đến khó tả. Tim tất cả mọi người đập thình thịch, họ lo rằng không biết liệu đối phương có phát hiện ra không.
--- Vậy là để 100 arshin là đủ để có thể dùng cung và ná được.
Họ không nhất thiết phải bắn trúng, nhưng ít nhất là phải bay tới được. Nếu là Tigre, đứng từ đây anh cũng có thể bắn tới, nhưng binh lính chắc chắn không thể nào bắt chước như thế được.
Anh lấy người lính kém nhất ra để làm tiêu chuẩn. Đó là những gì Lim và Massas đã dạy anh.
Cuối cùng họ cũng rút gọn khoảng cách xuống còn 100 arshin. Tigre quay sang nhìn Matvey. Người thuỷ thủ dày dạn to lớn rút hai chiếc que ra. Một đầu que đã bị đốt cháy đen.
Binh lính đứng gần đó ngay lập tức đứng vây lại xung quanh ông ta. Matvey xát mạnh hai que củi lại cho đến khi đầu que củi cháy bùng lên. Trong khi đó, Tigre rút một mũi tên tẩm dầu ra.
Anh hơ đầu mũi tên gần ngọn lửa. Tiếng dầu cháy lép bép vang lên.
Tigre nhanh chóng lắp tên vào cây cung đen và bắn thẳng lên trời. Mũi tên bừng cháy xuyên thẳng qua bầu trời đêm, khiến cho đám hải tặc phải hét lên một tiếng.
Thế nhưng, tiếng thét của chúng bị át đi bởi một tiếng động khác.
Gần một nghìn tiếng dây cung và ná rung lên trong không trung, đá và tên xé ngang không khí. Trước ngọn lửa trại giữa bầu trời đêm, vô số bóng đêm chợt xuất hiện. Nhiều tiếng la hét chồng chất lên nhau, lẫn vào đó là tiếng gọi í ới cảnh báo có địch tới vang lên khi Tigre và mọi người xuất hiện.
Tigre lắp một mũi tên nữa vào cây cung đen, nhưng anh không bắn ngay. Đầu tiên, anh muốn nắm bắt cục diện ra sao. Cho đến bây giờ, bên phe kia vẫn chưa hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn.
Sau khi bắn ná đợt thứ hai, binh lính đồng loạt bỏ bịt mồm và miếng vải bọc vó của ngựa ra. Người thì vẫn cầm ná, người thì vứt đi và nắm chặt lấy cán thương.
Tiếp đó là đợt bắn tên thứ 2. Hàng trăm mũi tên tựa như vô số mũi kim đen ngòm, vạch một đường cong trên bầu trời đêm, và bổ xuống đầu lũ hải tặc. Tiếng la hét thất thanh ngày cang vang lên rõ rệt.
Tigre cất mũi tên mình đang cầm và thúc ngựa tiến lên. Lặng lẽ bên cạnh anh là hình bóng của Olga. Quân lính cũng cất cung đi và rút thương ra.
“—Xung phong!”
Một tiếng hét xung trận vang lên, Tiếng vó ngựa rền vang bên tai, tất cả cùng quây tròn lại và lao về phía đối phương. Ngọn lửa trại như thể ngày càng lớn lên trong mắt họ. Trong khi đó ở bên kia, hết kẻ này đến kẻ khác nhốn nháo chạy tứ tung, càng làm bản thân nổi bật hơn trên nền trời đêm.
Dù vũ khí vẫn còn ở trong tay, và trên người vẫn bận áo giáp, phe hải tặc vẫn còn chưa hết bàng hoàng bởi cuộc tấn công bất ngờ kia. Chúng chết sững người trước tầng tầng lớp lớp người ngựa vụt hiện lên trong bóng đêm mà lao ra, để rồi vứt bỏ vũ khí mà chạy tan tác. Những kẻ còn cầm chắc binh khí thì lại bị kỵ binh hạ gục tại chỗ.
Lửa tô hồng bầu trời, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Đoàn kỵ binh không hề tỏ ra chút thương sót nào cho lũ cướp biển. Nguyên nhân cũng là hầu hết tất cả mọi người đều cảm thấy phẩn nộ trước việc đuổi người dân khỏi làng, đốt nhà cửa và đầu độc giếng nước. Họ đổ hết cơn giận dữ lên đầu quân hải tặc, dùng vó ngựa giày xéo lên người đám giặc, thẳng tay lấy thương đâm, chọc và xuyên thủng chúng.
Tigre cũng dùng cùng bắn hạ được hai tên. Một phần vì Olga vẫn chưa rời khỏi Tigre, lưỡi rìu của cô vẫn nằm im trong tay.
Đám hải tặc hoặc là lẩn trốn vào trong bóng đêm, hoặc là lặng lẽ chết rục trên mặt đất. Khi giao chiến ngày càng trở nên lẻ tẻ, Tigre ngẩng mặt lên.
Quay sang nhìn sang, anh không khỏi há hộc miệng.
Trong bóng tối, nhiều ngọn lửa bắt đầu xuất hiện.
Tất cả đều là của đối phương.. Trên 10.000 kẻ địch đang ở bên kia màn đêm. Một nụ cười mỉa mai chợt hiện lên trên mặt anh. Nếu mà tất cả số đó cùng vác vũ khí mà lao lên, Tigre và mọi người sẽ bị nuốt chửng ngay trong nháy mắt, coi như là bầu bạn với mấy cái xác đẫm máu đang nằm dưới đất kia.
Họ đã gây thiệt hại cho đối phương. Liệu đã đến lúc quay về chưa?
--- Chưa được, quân ta vẫn còn có thể cầm cự…!
Tigre quyết định như vậy. Vì quân địch quá chú trọng tới tốc độ mà lờ tịt đi mọi thứ khác. Đến cả nghỉ ngơi cũng lộn xộn hết chỗ nói. Không thể nào Tigre lại bỏ qua cơ hội này được.
“Tập trung toàn bộ binh lính ở gần đây lại, chuẩn bị cho đợt xung phong thứ hai.”
Tigre có kỵ binh trong tay. Kể cả là sau đợt tấn công này có phải rút lui thì họ cũng dễ dàng bỏ xa bộ binh đối phương. Matvey cũng hiểu điều này, ông gọi những người lính đang chiến đấu trong bóng tối lại và truyền lệnh.
Mặt mũi của những binh lính lờ mờ dưới ánh lửa trại đều đầy những phấn khích và căng thẳng đúng chất từ nơi chiến trường. Nhuệ khí của họ lúc này có thể nói là cao ngất trời.
Tigre rút cây cung đen ra và chỉ vào ánh lửa lấp ló đằng xa.
“Chúng ta sẽ tấn công vào kia. Tản ra sau khi đánh hạ được kẻ địch, quay lại rừng hội quân với đồng đội ngay. Lấy ngọn lửa trại làm tín hiệu để rút lui.”
Giao chiến trong bóng đêm rất khó có thể nào mà tập trung quân lại được. Tigre và mọi người cũng không có cách nào để triệu tập toàn bộ binh sĩ ngay được. Anh hiểu rằng khó mà tránh khỏi điều đó được. Trước khi đối phương phản công, họ cần phải kết thúc mọi việc càng sớm càng tốt.
“---Xông lên!”
Tigre lại hết lên lần nữa. Tiếng vó ngựa lộp cộp rung chuyển mặt đất, hoà lẫn với tiếng thét vang vọng lên tận trời cao. Chỉ cần nghe những tiếng động đó từ trong bóng đêm vọng ra thôi là đủ khiến kẻ thù phải tán đởm kinh hồn rồi.
Quân của Tigre dễ dàng hạ gục kẻ thù trước mặt. Tigre xông thẳng vào giữa đám quân thù cùng với Olga, Matvey và khoảng 10 kỵ binh, sau đó lại nhanh chóng lẩn trốn vào trong màn đêm.
Không có cách nào để xác định được phương hướng trong bóng tối được. Nhưng lúc đó, miễn là họ lấy hướng Bắc của ngọn lửa trại làm mốc thì sẽ không có vấn đề gì hết.
“Có vẻ mọi chuyện đều ổn thoả.”
Matvey vui vẻ lên tiếng. Nhìn mũi thương nhỏ máu ròng ròng kia là đủ hiểu ông ta cũng vừa có một trận đánh đấm ra trò xong.
Tigre và mọi người hồi lâu cũng tới được bìa rừng. Một khi vào rừng, họ sẽ cắt đuôi được đối phương. Thêm vào đó, kẻ địch sợ trong rừng có thể có cài bẫy hoặc phục kích nên chúng sẽ dè chừng không dám tiến vào. Xét tới sự hỗn độn ban đầu của chúng, khó có chuyện đám hải tặc sẽ đuổi theo mà lơ là cảnh giác. Dù sao thì đây vẫn là chốn chiến trường.
“Chỉnh đốn lại hàng ngũ. Chăm sóc người bị thương. Vẫn chưa xong đâu.”
Sau khi kiểm tra lại, số lượng kỵ binh đến được khu rừng chỉ còn chưa đến 1.000 người. Trong đó, số người bị thương tới độ khó mà chiến đấu tiếp được đã lên tới gần 50 người. Tigre cắt cử 20 người dẫn họ quay về Pháo đài.
“Dù vậy, khó có thể tin là chúng ta để mất đến tận một nửa số quân…”
Liệu có phải họ đã đi lạc trong bóng đêm? Vậy thì phải tìm cách ứng cứu họ ngay. Trong khi ngẫm nghĩ, chợt từ trong bóng tối, vài tiếng vó ngựa lạc lõng chợt vọng ra.
“Đội của Cliff đây…”
Đó là tên của một viên đội trưởng có tiếng tăm. Thở không ra hơi, giọng nói của người lính hầu như không còn chút sức lực nào.
Chưa được chục kỵ binh bước ra từ trong bóng đêm. Ai cũng thương tích khắp người, đầy mùi máu tanh lan ra khắp nơi. Người lính đi đầu phải dựa vào cổ ngựa, trên lưng anh ta có cái gì đó rất dài và mảnh.
--- Đó có phải là… một mũi tên? Trông hơi quá dài đấy.
Nheo mắt lại trong đêm tối, rõ ràng đó là một mũi tên. Tuy nhiên, mũi tên này lại dài hơn tên mà Tigre và binh lính mang theo tận 1 bàn tay.
“Đội của chúng tôi và đội của Jeremy đã bị địch phản công…”
Cả Cliff và Jeremy là những đội trưởng đứng đầu cánh trái của quân Tigre. Sau khi nắm rõ được tình hình, Tigre quay sang nhìn Matvey và nhờ ông ta một việc. Trong khi ra lệnh chăm sóc vết thương cho họ, anh hỏi một người lính trong đội của Cliff.
“Rốt cục chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Matvey dịch lại lời anh cho người lính kia. Khi nghe được từ “trường cung”, Tigre ngay lập tức lẩm bẩm “Ra đúng là thứ đó.” Anh mới chỉ nhìn thấy thứ binh khí này một lần từ rất lâu rồi. Hồi cha anh còn sống, Massas đã kiếm được một cái và mang đến nhà anh. Ông nói rằng đây là một loại cung hiếm ở nước ngoài.
Thân của cây cung phải dài tới 20 chet. Vì dài như vậy, cần phải có sức lực đáng kể mới có thể kéo dây cung đi được. Tigre thì đã đành, ngay cả cha anh hay Massas cũng chịu không kéo căng hết được.
『Dù phải cực khoẻ mới dùng được, tên có thể bay rất xa. 300 arshin chỉ là chuyện quá bình thường. 』
Tigre nhớ rõ những gì Massas nói.
--- Vậy ra chúng phục hồi được nhanh như vậy là nhờ trường cung hử!
Tigre hoảng hốt. Trước tình trạng của những người quay về được tới đấy,
xem ra không có chuyện chỉ một, hai cung thủ gây ra việc đó được. Ít nhất phải là vài chục cho đến hàng trăm người. Có khả năng là họ đã rơi vào trong tầm bắn của chúng.
“Liệu còn ai bị kẹt lại không?”
Người lính yếu ớt gật đầu.
“Được rồi. Chúng tôi sẽ đi ứng cứu. Chọn ra 3 người bị thương nhẹ nhất đi dẫn đường, còn lại rút vào trong rừng ngay.”
Để ba người lính trong đội của Cliff dẫn đầu, Tigre cùng 900 người lại tiến vào trong bóng đêm. Trong khi tiếng la hét nơi chiến trường ngày càng lớn, chàng trai trẻ rút một mũi tên ra, lắp vào trong cây cung đen.
“Matvey. Mọi việc còn lại xin nhờ vào bác.”
Sau đó, anh bắt đầu xem xét vị trí của địch lẫn ta. Đối phương hàng ngũ chỉnh tề đang đứng ở gần ngọn lửa trải. Trong khi đó, đồng đội của anh đang quằn quại trong đêm đen.
Tiếng gió rít, hoà lẫn vào hàng trăm vó ngựa dồn dập đập xuống mặt đất, khiến cho tai con người ta phải rung lên. Không nhầm vào đâu được, đó chính là tiếng của trường cung đang phóng những mũi tên xé nát không trung, lao vào quân Tigre.
Tigre nghiến chặt răng lại. Nhận ra có mục tiêu mới xuất hiện, kẻ địch bắt đầu chuyển hướng về phía anh. Dù còn cách xa tận 300 arshin, tốt hơn hết nên nghĩ rằng đó không phải là vấn đề gì với chúng.
Tigre ấn chặt chân mình xuống bàn đạp, duỗi thẳng cánh tay trái đang cầm cây cung đen ra và kéo dây cung căng hết cỡ. Một hồi sau, anh mới nhả tay ra.
Mũi tên vạch ra một đường cong tựa như đỉnh núi, lao xuống đầu kẻ địch như thể bị hút xuống, cắm phập vào giữa trán một tên. Khi hắn vừa ngã xuống, hàng ngũ của đối phương bắt đầu nhốn nháo.
Thế mà Tigre không hề tỏ ra chút vui sướng. Như một người thợ lặng lẽ chú tâm vào làm việc, anh lại rút ra một mũi tên nữa. Như thể mục tiêu đã được định sẵn, anh không hề bỏ ra chút thời gian nào để ngắm bắn.
Đến lượt mũi tên thứ hai. Vì khoảng cách ngày càng rút gọn lại, anh càng dễ dàng bắn trúng hơn. Cử động của cung thủ đối phương trở nên chậm chạp hẳn, có thể nói cục diện đã thay đổi hẳn. Dù tên vẫn được bắn ra, quá nửa còn không kịp chạm vào đối thủ của chúng.
Dù hết người này tới người khác trong quân Tigre ngã khỏi lưng ngựa, tuy nhiên cuộc xung kích không hề chùn bước. Hàng trăm kỵ binh cuối cùng cũng dần tiếp cận được vào đám cung thủ.
Dù cung thủ thường có cơ thể khá lực lưỡng, nhưng, đúng như những gì người ta nghĩ về cung thủ, họ không quen với đánh giáp lá cà. Vì thế, đám cung thủ nhanh chóng vứt cung đi hòng chạy tháo thân. Trong khi đặt thêm một mũi tên nữa vào cây cung đen, Tigre thét lên.
“Đừng ham đuổi đối phương! Tập trung giải cứu đồng đội đi!”
Matvey nhắc lại những gì Tigre vừa nói bằng tiếng Asvarre. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Giả sử bên kia còn một toán dùng trường cung nữa thì cho dù bên Tigre có đánh thế nào cũng không bì kịp được tầm bắn của chúng.
Do lớn tiếng ra lệnh như vậy mà vô tình anh đã thu hút sự chú ý của đối phương. Những tên hải tặc, sau khi lấy lại được bình tĩnh, bắt đầu xách chuỳ và rìu ra hòng lấy mạng Tigre.
Tuy nhiên, Olga kịp thời phi ngựa ra ngăn cản. Cùng lúc đó, lưỡi rìu trong tay cô gái tóc hồng cũng dài ra cả nửa.
Long khí của cô, La Oa, có khả năng biến hình đổi dạng theo ý muốn của chủ nhân. Lợi dụng bóng tối, Olga đã biến hình cây rìu của mình.
Bằng đôi tay nhỏ bé của mình, Olga dễ dàng vung cây rìu hai lưỡi, vốn dĩ đến cả nhấc lên cũng khó có ai nghĩ là cô làm được, như thể một que củi. Đầu nát, tay văng khắp nơi, như thể một cơn cuồng phong đang nổi lên trong đêm đen.
Máu tươi, thịt nát, xương vụn trộn lẫn vào nhau mà bay tung toé. Ruột rà nội tạng rơi rụng khắp mặt đất. Không thể tin nỗi đây là do một cô gái nhỏ gây ra được. Cứ mỗi khi những tưởng cây Long khí sẽ bị chặn lại, lưỡi rìu xám xịt lại nhanh chóng thổi bay tất cả mọi thứ.
Dù rằng liên tục múa rìu như vậy, sắc mặt của Olga không hề có chút thay đổi. Đôi mắt đen của cô hừng hực ý chí, quyết không để bất cứ kẻ nào tiến tới gần Tigre. Bardiche, La Oanh Nguyệt Cơ, liên tục chém giết, xác chết dần chất thành đống. Trước hình bóng dáng của cô bé, đám hải tặc không khỏi phải nhăn mặt kinh hoàng.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, Tigre cùng binh lính mới rút lui được khỏi chiến trường và quay lại khu rừng. Sau khi kiểm tra lại quân số, tuy Cliff còn sống, nhưng Jeremy đã không còn ở trên cõi đời này nữa.
“… Thứ lỗi cho tôi.”
Mặt mũi thất thần đầy mỏi mệt, Cliff bất lực cúi đầu xuống, trên người anh ta đầy những vết xước.
Sau khi quay được về khu rừng, Tigre cho phép binh lính được nghỉ ngơi. Thêm nữa, anh cũng dặn dò họ không được nhóm lửa nhiều hơn cần thiết.
“Đừng quên là ngoài kia kẻ thù vẫn còn đông. Chúng có thể phái người tới đây dò la tình hình.”
Tigre ra lệnh đầy lạnh lùng, ngoài mặt như thể một vị Chỉ huy điềm tĩnh, nhưng thực chất là để che giấu nỗi sốt ruột trong tim.
--- Vậy là phải bỏ đi một kế hoạch rồi…
Đó là kế hoạch anh dùng để đẩy lui quân Muozinel khi chúng xâm lược Brune. Tigre đã nhử chúng tấn công, cố gắng tiếp cận Kashim, chỉ huy quân tiên phong của đối phương, ở khoảng cách 300 arshin và dùng cung bắn hạ y.
Xem ra mưu kế đó không còn khả thi được nữa. Miễn là còn đám trường cung bao quanh Elliot thì Tigre khó có thể tránh khỏi trận mưa tên mỗi khi anh định nhắm vào chỉ huy của chúng. Nếu là vậy, ám sát sẽ hầu như là không thể.
--- Dù sao đi nữa, chúng ta không còn khác nào khác, ngoại trừ kéo dài thời gian…
Khi hoàng hôn đang tới gần, Tigre và mọi người cũng quay về được đến Pháo đài Lux.
.
.
Với thương vong lên tới 2.000 quân và còn có thể hơn, Elliot, hoàng tử thứ hai của Vương quốc Asvarre, suýt chút nữa là hét toáng lên chửi bới đám hải tặc dù thực sự phẫn nỗ và sững sờ.
Lúc này, y đang ở trong khu trại của đoàn quân. Dù gọi là trại, đến cả hàng rào lẫn hào cũng không có, số lều trại cũng không đủ cho binh lính ở.
Hải tặc thường thì chỉ nhóm lửa và quây quần quanh đó mà nằm luôn trên đất. Một số có dùng chăn và áo khoác cướp từ làng ra để rải, nhưng đó chỉ là số ít. Tiếng là đoàn quân, nhưng đúng ra phải gọi chúng là một đám đầu trộm đuôi cướp mới phải đạo.
Ở trung tâm khu trại có hai chiếc lều. Một trong số đó là của Elliot, Chỉ huy đoàn quân. Trong lều, bên cạnh một bộ bàn ghế ọp ẹp, trên bàn có thêm một chai rượu vang và một chiếc cốc bạc.
Sau khi cho tay hải tặc báo tin lui đi, Elliot chặc lưỡi, giậm chân tức tối. Gương mặt khôi ngô của hắn trở nên nhăn nhó, quắt lại đầy giận dữ.
“Cứ tưởng là chiếm được cái Pháo đài đó rồi, giờ thì lại cái vụ đột kích giữa đêm này hử. Đúng là chỉ có cái thằng đánh cá đó mới đi làm cái trò đó.”
“Thằng đánh cá” ở đây là ám chỉ Tallard. Trước cảnh thân là Hoàng tử mà lại ăn nói lỗ mãng như vậy, việc một người mang dòng máu Hoàng tộc lại đi học theo lối của hải tặc cũng không là gì là bất ngờ nữa.
Với y, mọi thứ đều diễn biến suôn sẻ, cho đến trưa hôm nay. Bắt đầu với làng Luarca, chúng đã đốt phá vài làng chài, bắt giữ dân làng mang lên thuyền hòng bán làm nô lệ, Elliot đầy phấn khởi dẫn đoàn quân hải tặc dọc theo đường chính.
Dù đúng là đúng là chúng còn tấn công các làng mạc ở bên đường cái, khi dò hỏi các viên chức sắc về động tĩnh của quân Tallard, y nhận được một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Pháo đài Lux đã thất thủ dưới tay Tallard. Dù bị đánh bại, Tướng Leicester đã kịp trốn thoát.
Elliot ngay lập tức rời khỏi đường chính, và tức tốc tiến về Pháo đài Lux. Nếu đó là sự thật, không nghi ngờ gì nữa, chúng sẽ bị giáng một đòn bất ngờ trước khi kịp tới Valverde nếu như còn hành quân theo trục đường chính. Hắn sẵn sàng để một nửa số quân tụt lại để đổi lấy tốc độ. Tiếp theo đó là cuộc đột kích giữa đêm. Hắn thực sự kinh ngạc trước phản ứng của đối phương.
“Trước mặt vẫn còn tầm vài chục ngôi làng nhỏ nữa…”
Khi quyết định đến Pháo đài Lux, Elliot đã định tấn công các làng mạc trên đường hòng tiếp tế lương thực và nhu yếu phẩm. Vào thời điểm đổ bộ, lượng lương thực mà Hoàng tử mang theo chỉ đủ dùng cho 4 ngày. Để có thể nhanh chóng hành động,
hắn đã trao hết cho đám hải tặc mà không hề chuẩn bị phương tiện vận chuyển. Kể cả là có chiếm được tiên cơ đi nữa, điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nếu như chúng không nhanh tay hành động.
Thêm vào đó, cướp phá là cách đơn giản và nhanh chóng nhất để duy trì nhuệ khí của quân cướp biển.
Thế mà, nếu mà kẻ thù của chúng đã tiến tới tận đây thì đó lại là một câu chuyện khác.
--- Gã khốn Tallard đó đang được người dân ủng hộ. Thay vì mặc kệ đám dân làng, hắn lại giúp chúng chạy trốn Không nghi ngờ gì nữa, hoặc là hắn đã lấy hết số lương thực trong làng, hoặc là đốt hết sạch rồi.
“Cho đến khi nào chiếm lại được Pháo đài Lux thì sẽ không có bất cứ nguồn tiếp tế lương thực và nước uống gì hết. Tốt hơn hết là phải nghĩ như vậy.”
Dù đã yêu cầu đồng minh Muozinel của mình tiếp tế thức ăn và đồ dùng đề phòng có chuyện gì xảy ra, quân Elliot lại liên tục di chuyển. Phải mất vài ngày thì chúng mới có thể chạm tay vào số hàng đó được.
Elliot rót một thứ rượu vang còn ấm vào chiếc cốc bạc, và tu ồng ộc. Cùng lúc đó, tay cướp biển đứng canh bước vào báo lại rằng có người muốn gặp y. Không thèm che đẩy vẻ khó chịu, Elliot ra lệnh cho gọi vào.
Một chốc sau, một người đàn ông trẻ tầm trên 20 tuổi bước vào. Dáng cao, thân thể thô kệch hơn là cân đối, và đặc biệt đôi tay của người đàn ông này cực kỳ cơ bắp.
Trên người bận một bộ giáp da, trong tay là một cây cung dài ngang chủ nhân của nó. Elliot đứng dậy mỉm cười, giang tay ra chào đón người mới đến.
“Hamish, chân thành cảm ơn ngươi. Nhờ có ngươi mà chúng ta mới đánh đuổi được đối phương.”
Người đàn ông tên Hamish nghiêm mặt gật đầu.
“Về việc đó, có điều này cúi xin được hỏi Điện hạ.”
“… Có gì làm ngươi băn khoăn sao?”
Vào thời điểm vị Vua Zacharias quá cố còn tại vị, Elliot, với cuộc sống thư thả của vị Hoàng tử thứ hai của Asvarre, đã thu thập những quý tộc thấp bé cùng tuổi và sống một cuộc đời đầy buông thả. Hamish là một trong những kẻ đồng hành phóng đãng như vậy. Giờ đây đó là một trong số ít những thuộc hạ mà Elliot có thể tin cậy.
Vào thời điểm Germaine và Elliot chia đôi Vương quốc mà giao chiến, dù Hamish bên ngoài thì tuyên bố trung lập, ra vẻ đứng ngoài quan sát, thực tế y đã bí mật liên lạc với Elliot cũng như cung cấp vô số thông tin.
Cũng chính người này đã tới thuyết phục Leicester đổi phe.
Với tước hiệu Tử tước nhỏ bé, lãnh thổ của hắn khá nhỏ bé, dưới quyền cũng chỉ có vỏn vẹn vài trăm binh lính.
Thế nhưng, 400 binh lính trong tay Hamish đều có phần khá đặc biệt.
Tất cả số đó đều là những người biết dùng trường cung.
Mũi tên được bắn ra từ loại cung này hết sức mạnh mẽ. Ở khoảng cách ngắn, đến cả áo giáp xích hay giáp sắt cũng có thể bị bắn xuyên qua.
Về tầm bắn thì khỏi chê. Trường cung có thể bắn được một mục tiêu nằm cách đó 300 arsin hoặc hơn. Một cung thủ bậc trung với một cây cung thường không thể nào có thể bắn được tới khoảng cách đó. Dù nỏ có thể đọ được về mặt khoảng cách, nhưng tốc độ bắn thì vẫn còn thua xa.
Dù để kéo căng dây cung của loại binh khí này cần phải có sức khoẻ, nhưng nhờ tập luyện liên tục, đội cung thủ này thực sự là những kẻ đáng gờm.
Hamish, người chỉ huy của đội trường cung dưới quyền Hoàng tử thứ 2, ra vẻ âu sầu và lên tiếng.
“Trong số đối phương có một kẻ có tài bắn tên vượt xa người thường.”
Hamish oang oang thốt lên. Chính xác hơn, khi nhớ lại dáng vẻ của đối thủ không rõ mặt đó, y cảm thấy mọi cung bậc cảm xúc như dấy lên, làm cho giọng nói cũng được dịp mà thả phanh.
“Hắn ta có thể bắn từ khoảng cách trên 300 arsin, trên lưng ngựa mà vẫn đảm bảo chính xác tuyệt đối.”
Elliot khoanh tay lại, và ngẩng lên nhìn lên thân thể to lớn của Hamish. Cau mày lại khi hiểu những gì thuộc hạ của mình vừa nói, y ra vẻ kinh ngạc.
“Ta không nghĩ là dùng cung thường lại có thể bắn xa được 300 arsin đâu. Có chắc đó không phải là nỏ hay trường cung không đấy?”
“Hai bách trưởng dưới quyền thần đã bị bắn hạ, tất cả đều là bởi tên thường.”
Bách trưởng ở đây dùng để chỉ một người đứng đầu một trăm quân. Dù ban đầu Hamish có 4 bách trưởng như vậy, chỉ một đêm mà đã mất đi một nửa. Đó thực sự là một tổn thất to lớn.
“Như những gì đã được báo cáo, trong khi giao chiến với kỵ binh đối phương, chúng thần đã bị một toán quân khác tiến đánh. Trong số chúng có tay cung thủ đó, y đã bắn từ tận 300 arsin mà liên tục giết chết được cả hai bách trưởng.”
Không chỉ có tức giận và buồn thảm, giọng của Hamish còn có cả ngưỡng mộ lẫn trong đó.
Vì mất đi chỉ huy, đội hình của nhóm cung thủ trở nên rối loạn, phải chấp nhận để mất vài người do tiếp viện không kịp tới ứng cứu.
Sự giận dữ và rầu rĩ là để dành cho những ai không may tử nạn. Trong khi đó, Hamish còn cảm thấy kính nể người cung thủ với tài năng xuất chúng kia, dù hai bên là kẻ thù.
“Điện hạ, không phải là thần muốn làm to chuyện. Chỉ là đây sẽ là một đối thủ thực sự nguy hiểm. Bắn tên trên lưng ngựa giữa đêm tối mà vẫn hạ được mục tiêu đang ngắm tới thì quả là quái vật.”
Nhấn mạnh vào nửa sau, Hamish sốt sắng nói. Dù có phần ngạc nhiên trước thái độ của thuộc hạ mình, Elliot chỉ xua tay ra hiệu cho Hamish bình tĩnh lại. Người cung thủ mới ngừng lại, cúi đầu xuống và xin thứ lỗi vì sự bất lịch sự của mình.
“Ta hiểu ý ngươi. Vậy ra người muốn hỏi ta về tay cung thủ đó ư. Tuy nhiên, đáng tiếc là ta chưa từng biết có ai---”
Nói đến đó, mặt Elliot chợt cứng đanh lại.
“Nhắc mới nhớ, hình như tên khốn khiếp Tallard đó cũng giỏi dùng cung…”
Hoàng tử thứ hai của Asvarre lắp bắp, lẫn vào trong đó có phần bất cẩn. Y không chỉ cảm thấy căm ghét và khinh bỉ Tallard, mà còn có cả sợ hãi nữa.
Trước đấy nửa năm, vào hồi bắt đầu cuộc tranh giành Vương quốc với Germaine, Elliot chưa bao giờ thắng nổi Tallard. Trái lại, y có lúc còn phải chịu đầu hàng.
Elliot, với thân phận Hoàng tử của mình, được mọi người kính nể và nhận được những gì một Hoàng tử xứng đáng được có, đương nhiên luôn coi khinh Tallard, vốn xuất thân từ một làng chài. Nhưng thực tế, cho dù có giao chiến bao nhiêu lần, việc y chưa một lần nào giành được chiến thắng cũng đủ khiến bản thân phải cảm thấy nhục nhã, và cả hãi hùng.
“Không, thưa Điện hạ. Đó không phải là Tallard.”
Trước một Hamish ôn tồn đáp như vậy, Elliot lộ ra một ánh mắt đầy đe doạ.
“Ngươi nhìn thấy hắn ta ư?”
“Chỉ trong thoáng chốc thôi ạ. Sau khi hắn bắn xong, mọi thứ trở nên hoàn toàn rối loạn.”
“Mọi thứ trở nên hoàn toàn rối loạn” là khi binh lính trở nên nhốn nháo khi nhận 2 bách trưởng của mình đã bị bắn hạ liên tục. Tuy nhiên, không nhắc lại chuyện đó, Hamish chỉ tập trung miêu tả dáng vẻ của đối phương.
“Đó là một người trẻ tuổi, chưa tới 20 tuổi. Tóc màu đậm. Tay cầm cung thường và mặc giáp da nên thần trộm nghĩ đó không phải là một quý tộc. Ngay cả một số binh lính tận mắt chứng kiến hắn bắn cũng sẽ làm chứng cho lời thần nói.”
“Vậy ra không phải Tallard hử…”
Dù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng hiểu đây vẫn là điều khá lo ngại. Như vậy, bên cạnh Tallard, đối phương của y vẫn còn một cung thủ có tài khác.
“Nếu có người tài giỏi như vậy, thần nghĩ phải có người biết đến mới phải.”
“Chúng ta không biết thì đành chịu thôi. Liệu ngươi có cách nào thắng được hắn không?”
“… Nếu như chúng ta đứng cách hắn 400 arsin chẳng hạn.”
Trường cung của Hamish có thể bắn được một mục tiêu trên 400 arsin nếu như kéo căng hết cỡ dây cung. Dù tài năng của bản thân chiếm một phần, để có thể bắn được khoảng cách thì cũng phải nhờ vào loại binh khí kia nữa.
“Được rồi. Đội của ngươi sẽ ở lại căn cứ làm nhiệm vụ hộ giá. Coi như là chúng ta sẽ có vài trăm người ở lại. Nếu như đối phương chỉ có một thì không cần phải lo lắng gì nhiều nữa.”
“Thưa vâng. Thế nhưng, Điện hạ vẫn cần phải bảo trọng. Một khi đối phương lọt vào tầm bắn, chúng thần xin thề sẽ hạ gục tướng địch bằng mọi giá, và dành lấy thắng lợi. Nhất là khi đối phương lại chiến đấu như thế này.”
Trong khi Elliot gật gù trước lời của Hamish, y bắt đầu trình bày kế hoạch tiếp theo ra, từ việc chiếm đóng Pháo đài Lux cho đến tiến về Valverde.
“Liệu lương thực còn đủ không ạ?”
Đó là điều đầu tiên Hamish thắc mắc. Elliot chán chường đáp.
“Không thể phung phí được. Do đó, chúng ta không được phép hành động liều lĩnh nữa.”
“Thế sao chúng ta không đi trưng dụng từ những thị trấn như Salime?”
“Nếu mà còn nấn ná, ta sợ rằng Tallard sẽ lại có thêm thời gian.”
Cuộc tấn công này nhằm mục đích là để tiêu diệt Tallard bằng một đòn duy nhất, không cho thời gian để lên kế hoạch phản kháng. Dù để mất Pháo đài quả là đáng tiếc, chúng không thể nào dừng chân lâu hơn được nữa cho đến khi nào chiếm lại được Valverde.
“À đúng rồi, Hamish này. Có cái này ta muốn cho người được chiêm ngưỡng.”
Chuyển sang chủ đề khác, Elliot mỉm cười đứng dậy và rời khỏi lều, Hamish theo sau. Cả hai người đi đến chiếc lều nằm ngay cạnh đó. Khi thấy người lính gác đứng trước đó, hai người hỏi ngay xem có ai đến gần ngôi lều không. Tay lính ngập ngừng đáp.
“Thưa, có vài người nhưng không ai dám vào ạ.”
Sau khi thoả mãn gật đầu, Elliot liền bước vào trong.
“Nàng cảm thấy thế nào rồi, Sophia-dono?”
Trong lều có một người phụ nữ. Làn da trắng trẻo của cô trở nên lấm lem bởi cuộc hành quân cưỡng ép. Mái tóc vàng trải dài tới hông cô đã mất đi vẻ óng ả, trông hết sức tàn tạ. Dù là vậy, khuôn mặt xinh đẹp, vừa đáng yêu vừa thông thái, của cô thì không hề có chút tổn thương. Tuy vẻ mệt mỏi như hằn sâu lên mặt, đôi mắt màu lục bảo của cô vẫn hừng hực ý chí.
Tuy bờ vai mảnh mai đang lộ ra, bộ ngực nở nang, đôi bờ hông thon gọn và cặp chân thuôn mượt của cô gái đều được một chiếc váy màu xanh lá che đi. Mép váy đã trở nên sờn rách và đầy những bụi đất.
Trên hết tất cả, thứ làm cho người ta phải cảm thấy thương sót khi nhìn cô là sợi xích sắt to tướng đang còng lấy đôi tay mành khảnh của cô gái. Một thanh sắt nặng nề được buộc ở đầu sợi xích, khiến cho cô đến cả đứng lên cũng khó.
Cô ta chính là Sophia Obertas, một Vanadis của Zhcted. Thay vì sợ sệt Elliot, lúc này đang nhìn thèm thuồng như thể muốn lột sạch quần áo của cô ra, cô chỉ nở một nụ cười dũng mãnh và đáp.
“Cảm ơn ngài, tôi cảm thấy rất dễ chịu, thưa Điện hạ Hoàng tử.”
Không thèm đáp lại, Elliot quay sang Hamish.
“Hamish này. Đây là một Vanadis của Zhcted, Sophia Obertas-dono. Ngươi có nghĩ giao nàng ta cho Muozinel là quá phí hoài tấm thân kiều diễn này không?”
Hamish không đáp lại ngay. Hắn còn đang đắm đuối trước sắc đẹp của Sophie, đến nỗi chỉ biết sững sờ đứng chôn chân tại chỗ. Phải mất một hồi tay cung thủ mới nhận ra ánh mắt của Elliot mà hoàn hồn lại.
Trước một Hamish mặt mày đỏ gay, đang tạ lỗi bởi hành động khiếm nhã của mình, Elliot chỉ hào phóng gật đầu. Tuy nhiên, y không quên để lại một lời cảnh báo.
“Này Hamish. Ta đã xử tử gần chục tên hải tặc chỉ để bảo vệ cô gái này. Chừng đó đủ để ngươi hiểu cô ta quý giá thế nào. Kể cả là ngươi cũng không phải là ngoại lệ đâu.”
“Thần hiểu.”
Tra lời xong, Hamish quay sang nhìn vào hai cổ tay của cô gái.
“Tuy nhiên, thưa Điện hạ. Một phụ nữ yếu đuối như thế này có nhất thiết phải dùng xích mà trói không?”
Hamish tỏ vẻ đầy cảm thông. Thế nhưng, Elliot lại cười nạt.
“Ta từng nghe là một Vanadis của Zhctec có thể khiến cho đàn ông phải hổ thẹn, một địch được cả nghìn người. Thêm vào đó, quân của ta đâu có được như vậy. Chẳng nhẽ ngươi nghĩ cẩn thận thế này là thừa sao?”
Trước lời của Elliot, Hamish chỉ gật đầu. Dù đã cho lính gác ở những điểm mấu chốt, y cũng chẳng mong đợi gì. Sau cùng thì đêm qua số lượng binh lính tử nạn đã lên đến 2.000 người.
“Sophia-dono. Xin nàng hãy chịu đựng một chút nữa. Vài ngày tới sứ giả của Muozinel sẽ mang nàng đi. Ta chỉ xin nhắn lại điều này, nàng có bỏ trốn thì ta cũng không phiền lòng đâu, nhưng đám con tin ở Kinh thành thì lại là chuyện khác đó.”
Con tin ở trong Kinh thành chính là những người đi theo hộ tống Sophie khi cô tới Asvarre làm sứ giả. Sau khi tuyên bố đã bắt được Sophie và yêu cầu họ đầu hàng, số người này hiện đang bị Elliot giam giữ ở Kinh thành của Asvarre.
Thực tế, Elliot không nghĩ là y sẽ được an toàn kể cả khi có con tin trong tay. Hắn cũng tính tới khả năng là Sophie sẽ mặc kệ số phận của đám con tin. Dù sao thì nếu ở vị trí của cô, đương nhiên là hắn sẽ chọn con đường đó ngay.
“À đúng rồi, Hamish này. Về chuyện tay cung thủ 300 arsin đó. Nếu mà ngươi hạ được hắn, có khi ta sẽ phải chuẩn bị vài thứ, đảm bảo sao cho Muozinel không biết được gì về điều này.”
Nói với giọng bâng quơ khó đoán được nghiêm túc hay không, Elliot quay lưng lại và rời khỏi ngôi lều cùng với Hamish. Xem ra tâm trạng của y đã có chút thay đổi. Dù vẫn chưa hết bực bội, ít nhất thì hắn vẫn còn Muozinel làm đồng minh.
--- Đúng vậy, cho dù hạng người như Tallard có vùng vẫy đến mấy đi nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu.
Chia tay với Hamish, Elliot nở một nụ cười và quay lại lều của mình.
.
Sau khi chắc chắn là Elliot và Hamish đã rời đi, Sophie nắm chặt lấy vạt váy của mình, mạnh tới độ bàn tay cô chuyển sang một màu trắng bệch. Cô cảm thấy hết sức bức bối.
--- Giờ vẫn chưa phải lúc. Phải cố chịu đựng.
Cô cố gắng tự thuyết phục mình. Nếu có thể, cô chỉ muốn cắt phăng sợi dây xích vương víu này ra mà chạy trốn. Dù không có Long khí của mình, Quang Hoa, trong tay,
miễn là cô thực sự yêu cầu thì cây binh khí sẽ xuất hiện trong tay cô ngay.
Cô thừa biết quân Elliot hành quân và dựng trại thảm hại thế nào. Sau khi rời khỏi thuyền, Sophie bị đặt lên một tấm gỗ xập xệ, hai tay bị trói lại bằng dây xích, và cứ thế mà mang tới tận đây.
Nếu muốn, cô có thể dễ dàng bỏ trốn ngay, nhưng có hai lý do khiến cô chưa làm. Một là, như Elliot đã nói, số con tin hiện đang bị giam ở Kinh thành của Asvarre.
Nếu mà tự ý trốn thoát, gã Hoàng tử – Cướp biển đó sẽ không chần chừ mà giết họ ngay. Kể cả khi hành động này về sau sẽ gây nên nhiều rắc rối, y chỉ việc đổ thừa cho đám hải tặc lâu la là xong.
Lý do còn lại là vì Sophie vẫn chưa quen với địa hình nơi này. Dù đã điều tra kỹ càng thông tin về Đảo Asvarre trước khi rời khỏi Zhcted, do thời gian gấp gáp, cô không kịp xem xét phần lục địa của Vương quốc này.
Nếu mà chọn đường cái, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị phát hiện ngay. Mặt khác, nếu cô leo nên núi hay vượt rừng, tai nạn sẽ luôn rình rập cô. Đối với một người phụ nữ một thân một mình, điều đáng sợ nhất không chỉ là thú dữ hay trộm cướp. Bên cạnh đó, cô cũng quá kiệt sức do bị giam giữ. Cô không tự tin là mình có thể tìm được đến một nơi an toàn.
“Tốt hơn hết là phải nghĩ tích cực vào…”
Từ cuộc nói chuyện giữa những tay hải tặc canh gác cô, cùng với những mẩu chuyện đứt quãng bên ngoài nơi giam giữ, Sophie phần nào cũng nắm được tình hình hiện tại. Xem ra quân Elliot và quân Tallard sẽ đụng độ sau vài ngày tới.
Elliot thất trận vẫn là kết quả mong đợi nhất, nhưng kể cả khi y thắng, khả năng là sẽ có một thay đổi nhất định xuất hiện theo. Thêm vào đó, kể cả là sứ giả Muozinel có đến đưa cô đi thì cô vẫn có thể tìm ra một cơ hội để tháo gỡ tình hình.
Sophie nằm xuống đất, cô xoay lưng lại để che lấy thân mình. Dù chỉ là một chút, cô cũng muốn lấy lại sức lực và xoa dịu cơn mệt mỏi của mình.
--- Nhắc mới nhớ.
Sophie chợt nhớ lại những gì Elliot nói khi rời khỏi lều, về người cung thủ 300 arsin. Cô băn khoăn không hiểu ý hắn là sao. Nếu đúng là vậy, cô biết đến một người có thể làm được kỳ tích như vậy.
Gương mặt của chàng trai trẻ tóc đỏ thẫm gốc gác ở Brune thoáng hiện lên trong tâm trí cô.
--- Liệu có đúng là vậy không…? Đây là Asvarre, chẳng có lý do gì để cậu ta đến đây cả.
Trong khi ngày đang dần trôi đi, Sophie lặng lẽ chìm vào trong giấc ngủ.