Khi Gerard Augre đến thăm Leitmeritz, Tigre vẫn còn đang lênh đênh trên biển.
Chàng trai trẻ tầm 25 tuổi này có một mái tóc xoăn màu nầu cùng với cặp mắt màu đồng, anh ta đang mặc một bộ lễ phục màu đỏ và đen. Bộ lễ phục này thể hiện vị trí là hộ tịch viên (người ghi chép) của Vương quốc Brune, và huy hiệu được may trên ngực áo của anh có hình của Thần Mã - biểu tượng của Brune.
"Chắc là mình đã quen với việc tới đây rồi, dù gì thì đây cũng là lần thứ ba..."
Bước qua cánh cổng chính để gặp Ellen, Gerard thở nhẹ một tiếng trước khi ngước lên nhìn toà lâu đài sừng sững.
Một năm trước anh còn không hề nghĩ đến việc trở thành hộ tịch viên của Brune và được đến Zhcted liên tục như thế này. Ban đầu anh chỉ định thừa kế từ cha anh vườn nho xung quanh Territoire, và tận hưởng một cuộc sống bình yên và lặng lẽ không một biến cố, nhưng thật không may là anh ta không có được một số phận như vậy.
Tất cả đều thay đổi khi anh gặp Tigrevurmud Vorn.
Trong cuộc nội chiến Brune, dười quyền chỉ huy của Tigre, Gerara là người nắm giữ công việc hậu cần. Anh đã thể hiện tài năng xuất sắc trong việc phân bổ lương thực, chất đốt và vũ khí. Kỹ năng này được người ta đánh giá rất cao, và sau khi chiến tranh kết thúc, anh đã bắt đầu làm việc ở trong triều đình của Vương quốc Brune.
Hai tháng một, anh lại tới Leitmeritz. Và một trong những nhiệm vụ của anh là đến báo cáo cho Ellen về tiến độ xây dựng trên dãy Vosyes. Đây đã là lần thứ ba anh đến, và vì người gác cổng cũng nhớ mặt và tên nên anh được phép vào lâu đài mà không phải đợi lâu.
Anh được đưa đến văn phòng làm việc sau khi kiểm tra hành lý và quần áo. Những gì anh mang theo chỉ là một chiếc túi may bằng vải lanh cùng với sổ sách, bút viết và một bó thư từ.
Dù qua cổng chính là đã được kiểm tra rồi, nhưng vì hôm nay mang theo cả hành lý nên anh lại phải bị kiểm tra lại thêm một lần nữa. Sau khi khám xét xong xuôi, Gerard gõ cửa.
"Lâu rồi không gặp, Ngài Thư ký."
Ellen, mặc bộ lễ phục màu xanh, đang ngồi ở bên bàn làm việc. Lim ngồi ở ngay cạnh cô.
“Tôi rất vui khi được biết cả Vanadis-sama lẫn Limlisha-dono vẫn mạnh khoẻ.”
Gerard nở một nụ cười xã giao và cúi xuống với dáng vẻ có phần hơi cường điệu. Ellen thoải mái gật gù, nhưng Lim thì chỉ yên lặng đáp lễ.
Dù nụ cười của Gerard cơ bản là từ sự lịch thiệp trong đối nhân xử thế, nhưng phần nào trong đó còn có cả sự chân thành của anh nữa. Trước mặt Ellen, người ta không cần phải tỏ thái độ quá cứng nhắc. Dù vậy, nếu như phải gặp mặt một nhà quý tộc lớn hay một quan chức có vị thế cao trong triều đình Brune thì anh phải chú trọng rất nhiều vào lời ăn tiếng nói cũng như thái độ của mình.
“Không vòng vo gì nữa, đầu tiên cho tôi được phép báo cáo về con đường xuyên dãy Vosyes.”
Đây là giao ước được lập ra dựa trên hoà ước không xâm phạm lẫn nhau giữa Brune và Zchted được kí kết cách đây nửa năm trước. Một khi con đường xuyên núi được xây xong, đây sẽ là con đường đại lộ ngắn nhất nối liền giữa Kinh đô hai nước. Thương nhân và những người bộ hành chắc chắn sẽ dùng tới con đường này, và Leitmeritz, nằm ngay trên con đường, nhờ thế sẽ được hưởng lợi.
Lý do mà vấn đề này được vẫn chưa được giải quyết sớm là do dãy núi trên nằm ở ngay biên giới giữa Zhcted và Brune. Nếu như tiến hành xây dựng trên diện rộng gần biên giới như vậy thì sẽ do một trong hai bên quản thúc, và con đường này một khi được xây xong thì đồng nghĩa với việc dễ dàng thực hiện những hành vi xâm lấn hơn cả trước.
Ban đầu đây là một vấn đề không đời nào được chấp nhận, kể cả khi có cả một hiệp ước không xâm phạm đi nữa. Nhưng Brune hiện tại vẫn đang chịu ơn Zhcted, thêm nữa bản giao ước này được chấp thuận một phần là từ một số lý do và tính toán nhất định, do đó một dự án như thế này mới trở thành khả thi được.
Gerard quá quen với điều này. Trong khi đọc bản báo cáo đã được chuẩn bị từ trước, anh lưu loát trả lời mọi câu hỏi do Ellen đưa ra. Gerard quá quen thuộc cục diện hiện tại của con đường này, và hiểu rất rõ về điều đó vì đã đi qua nơi đó do trên đường sang Brune. Anh trả lời không hề do dự.
Sau khi nghe xong bản báo cáo của Gerard, Ellen mỉm cười đầy hài lòng.
“Được rồi. Xem ra là mọi chuyện diễn ra rất trôi chảy. Làm tốt lắm, Ngài Thư Ký.”
“Được Vanadis-sama nói vật làm tôi thật yên lòng. Tôi cũng xin được chuyển lời ngày tới chủ nhân của chúng tôi.”
Gerard lại cúi người xuống đầy khoa trương hệt như khi bước vào văn phòng. Sau đó, chủ đề câu chuyện chuyển sang những vấn đề nhẹ nhàng hơn.
Nói là chuyện phiếm, nhưng chủ đề chính vẫn là về tình hình trong nước mỗi bên. Hầu hết nội dung đều về những chuyện như một quý tộc trong nước đã nói gì, nơi nào đang xảy ra tranh chấp trong lãnh thổ, động tĩnh từ Muozinel và Asvarre,…
“Vị trí của Brune ở đâu trong cuộc nội chiến ở Asvarre vậy?”
‘”Về phần chúng tôi, do ngọn lửa chiến tranh chưa lan sang, chúng tôi dự định là sẽ bình tĩnh quan sát. May mắn là Sachstein cũng đang tập trung chú ý sang Asvarre, nên tạ ơn là tạm thời chưa có mối đe doạ nào từ phía Tây của Brune hết.”
“Hiện tại, có ba thế lực chính ở Asvarre. Hoàng tử Germaine, Hoàng tử Eliot và Công chúa Guinevere… Nếu như một người trong số họ đến cầu xin sự trợ giúp từ Brune, không rõ Điện hạ Regin dự định sẽ làm gì?”
“Kiếm được một kết quả mong đợi bằng việc thò đầu vào chuyện người khác có khi chỉ đúng trong thế giới của những anh hùng trong truyện hoặc kịch thôi. Chưa kể Vương quốc của chúng tôi vẫn còn chưa vực dậy khỏi những bất ổn từ nửa năm trước.”
Gerard nhếch một bên mép lên đầy mỉa mai và nhún vai. Dù Lim cau mày trước thái độ có phần thiếu lịch sự đó, cô dịu lại trước ánh mắt của Ellen và giữ im lặng.
“Đúng là thế, phải không? Anh có thể quay về báo lại với Điện hạ Regin rằng mong Người giữ gìn sức khoẻ.”
“Cảm ơn vì sự quan tâm của quý cô. Tôi sẽ truyền đạt lại những lời đó.”
Và thế là, ngay khi cuộc nói chuyện kết thúc và đang chuẩn bị ra về, Gerard đưa ra một lời đề nghị.
“Sau việc này, tôi có thể đến chào Ngài Tigrevurmud một câu không?"
Anh luôn đề nghị điều này mỗi khi tới thăm Leitmeritz. Tigre hiện đang là khách ở đây. Dù chỉ là một việc nhỏ nhặt, sẽ bớt phiền hà hơn nếu như anh xin phép Ellen trước.
Gerard cho là anh có thể có được sự đồng thuận từ Ellen dễ dàng như trước, nhưng lần này lại khá. Trong khi Ellen trông buồn hẳn, cô lắc đầu với vẻ xin lỗi.
“Thứ lỗi cho tôi. Ngài Tigrevurmud hiện không có ở đây. Cậu ta đã được Bệ hạ yêu cầu tới diện kiến khoảng mười ngày trước, và đang trên đường tới Kinh đô Silesia.”
“Được Quốc Vương Victor yêu cầu sao? Chính xác thì đó là việc gì vậy?”
Hỏi bằng một giọng rất băn khoăn, Gererd nheo mày lại. Tuy nhiên, Ellen lại lắc đầu.
“Tôi cũng không rõ nữa. Tuy nhiên Ngài Tigrevurmud là một vị khách quan trọng, kể cả là với Bệ hạ. Vì vậy Ngài Gerard không cần phải quá lo lắng đâu.”
“… Vậy ư. Thật tiếc là tôi không gặp mặt Ngài Tigrevurmud được.”
Dù Gerard có vẻ thất vọng, anh lặng lẽ chùn lại ngay mà không thắc mắc gì thêm. Anh cảm thấy là không thể dò hỏi thêm được gì từ Ellen nữa.
“Tiện thể, có thứ này tôi muốn giao cho Ngài Tigrevurmud một khi Bá tước về, tôi có thể đề nghị Vanadis-sama thay tôi làm được không?”
“Không vấn đề gì. Cái gì vậy?”
Trước câu hỏi của Ellen, Gerard lấy ra một bó thư từ túi xách của mình, cầm đầy hai tay, và đặt chúng lên bàn. Ellen và Lim không khỏi thắc mắc nhìn. Phải có tới gần hai mươi lá thư.
“… Cái… gì thế này?”
“Đó là 17 lá thư. 3 trong số đó là lời thình cầu được gặp mặt để bàn chuyện hôn sự. 14 bức thư còn lại là lời đề nghị từ một số Lãnh chúa muốn gửi con gái hoặc cháu gái mình lại bên ngài Bá tước để thực tập làm hầu gái.”
“Hôn sự? Hầu gái?”
Với bộ dạng như thể vừa nuốt phải một viên thuốc đắng, Ellen nhìn chằm chằm vào đống thư từ. Khuôn mặt lạnh lùng của Lim cũng tan vỡ ngay, cô quay sang hỏi Gerarad với vẻ lúng lúng.
“Xin lỗi, nhưng… Điện hạ Regin và Ngài Massas có biết về điều này không?”
Massas là người bạn thân thiết của cha Tigre, Urz. Ông đã chăm sóc Tigre kể từ khi Urz qua đời. Ông cũng giúp đỡ anh rất nhiều trong cuộc nội chiến Brune, và Lim, đóng vai trò làm cố vấn của ông, rất tin tưởng tính cách của ông ta.
Sau khi nội chiến kết thúc, ông để con trai mình thừa hưởng tước hiệu và lãnh thổ của mình, và chấp nhận đề nghị của Regin và Tể tướng Bodwin về triều làm việc. Lim không tin là ông ta lại có thể làm ngơ trước chuyện này.
“Đương nhiên. Lý do duy nhất mà tôi mang chúng tới đây đơn giản là vì tôi đã có được sự chấp thuận từ hai người đó rồi.”
Gerard nói như thể đó là điều đương nhiên. Sau khi nghe xong, cả Ellen lẫn Lim đều quay sang nhìn nhau.
Ellen biết là Regin cũng ấp ủ lòng yêu thương với Tigre, vượt qua cả danh phận lẫn vị trí hai bên. Cả Lim cũng lờ mờ nhận ra điều đó.
Kể cả là thế, cô vẫn để những Lãnh chúa gửi những bức thư như vậy. Rốt cuộc tại sao lại thế? Họ không nhận thấy tình cảm của Regin ư, hay là dù biết nhưng vẫn cố tình phớt lờ?
“… Ngài Thư ký.”
Ho khẽ một tiếng, Ellen lấy lại được bình tĩnh, cô hỏi với giọng cẩn trọng trong khi lấy tay chạm vào đống thư.
“Những người nghĩ gì về Công chúa Regin và Ngài Tigrevurmud?”
“Đương nhiên là họ đã thề trung thành dưới trướng của Điện hạ. Ngay cả những đánh giá về Ngài Tigrevurmud cũng không hề thấp kém. Sau cùng thì, ngài ấy vẫn là anh hùng của cuộc chiến vừa xong, và Điện hạ Công chúa, Ngài Massas, ngay cả các Hiệp sĩ cũng hết mực tin cậy ngài ấy. Thêm cả việc ngài Bá tước còn giao hảo với Zhcted nữa, nên chắc chắn là họ cũng muốn giao kết với ngài ấy rồi.”
Bằng một nụ cười giả mạo, người ghi chép tóc nâu đưa ra một câu trả lời chuẩn mực đúng như từ một viên quan lại của Brune. Ellen nhận ra là có gì đó không ổn trong cách hỏi của cô. Xem ra là cô cần phải nói rõ hẳn ra.
“Liệu Công chúa Regin không thấy buồn khi chứng kiến chuyện này sao? Ngài Thư ký, xem ra suy nghĩ của các Lãnh chúa ở nước anh có phần hơi khác biệt đó.”
“… Thật vậy, nhờ vào nỗ lực của Ngài Tigrevurmud mà Điện hạ công chúa mới có thể sống sót và trở thành người kế nhiệm Tiên Vương Faron và trị vì Vương quốc của chúng tôi. Cứ cho là lòng biết ơn biến thành tình yêu, và Điện hạ trở thành một thiếu nữ đang yêu, tiếp tục chung thuỷ đợi chờ Ngài Tigrevurmud của chúng ta.”
Đến đây, mặt Gerard nghiêm lại hẳn.
“Điều đó không thể xảy ra. Những người kia cũng nghĩ vậy. Ngài Tigrevurmud là một người sinh ra trong một Gia tộc Bá tước ở nơi biên thuỳ, không có gì đáng tự hào ngoài tài bắn cung ra. Một người như vậy không thể nào làm Vua đối với thế hệ tiếp theo được. Điện hạ chắc cũng cảm thấy như thế.”
Ellen không đáp lại, cô ủ rũ nhìn sang chồng thư từ.
Đó không phải là nói dối, đúng là đánh giá của người khác về Tigre không hề thấp kém gì. Nếu chỉ là có quan hệ tốt thì vẫn có thể du di cho qua được, nhưng đưa anh lên ngôi là điều không tưởng. Và họ tin là Regin cũng cho là thế.
--- Cũng phải thôi.
Vì Ellen, Lim và cả Gerard đều từng ở trong Đoàn quân Thiên Thạch Bạc nên họ biết rằng Regin hoàn toàn tin cậy Tigre và mở lòng với anh. Tuy nhiên, hầu như không có bất cứ Lãnh chúa nào biết gì về điều này. Kể ca sau khi nghe về những đồn đại sau buổi lễ khải hoàn tại Kinh thành Nice, thật sự khó có ai tưởng tượng được nổi mối quan hệ giữa hai người đã đi tới mức đó.
Lim trông như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Cô hỏi Gerard.
“Công chúa Regin có nói gì về Ngài Tigrevurmud không?”
“Điện hạ rất quan tâm tới tình hình của Ngài Tigrevurmud. Trước mặt của Tể tướng, người đã từng nói rằng không thể dùng tiền bạc, đất đai, hay vị trí để bày tỏ lòng biết ơn của người được, và khi nào ngài Bá tước quay về Brune, người sẽ hậu thưởng xứng đáng.”
“Ừ ờ, đó là điều đương nhiên. Nhờ có Tigre… Ngài Tigrevurmud mà công chúa mới được như bây giờ.”
Mặt Ellen cứng đờ ra, dù giọng cô đã quay lại bình thường. Nữ Vanadis tóc bạch kim cuối cùng cũng trấn tĩnh lại và gật đầu.
Không thể nào bày tỏ được lòng biết ơn bằng tiền bạc, vị trí hay đất đai.
Vậy cô ta định bày tỏ bằng cái gì vậy?
“Thêm nữa, tình hình là Ngài Tigrevurmud chỉ được phong danh hiệu Lumiere [Hiệp sĩ Ánh trăng] bởi Đức vua Faron, vùng đất Alsace được thừa hưởng từ cha anh giờ đây đã bị trưng dụng lại và hiện tại nằm dưới quyền cai quản chung giữa Điện hạ Công chúa và Vanadis-sama. Thêm vào đó, bản thân Ngài Tigrevurmud cũng bị bắt buộc phải rời bỏ nơi mình sinh ra và lớn lên để đi đến Zhcted…”
Nói đến đấy, Gerard chủ động dừng lại. Anh cúi người xuống một cách đầy khoa trương trước khi xin lỗi vì đã phàn nàn về điều đó. Dám ngang nhiên nói những lời chỉ trích như vậy trước mặt Ellen, thật là cái thói châm biếm không hề biết sợ ai của anh ta vẫn không hề thay đổi.
Gerard có thể nói được như vậy có thể là vì anh được nghe chuyện từ Tigre. Ellen ngay lập hiểu là anh ta cố tình nói như thế. Khả năng cao là, những lời của Gerard là lý do để giải thích tại sao các Lãnh chúa một mực tin rằng không đời nào Regin lại yêu Tigre.
--- Đây là quyết định mà chúng tôi đã chọn, và Tigre cũng đồng tình…
Ellen lại khoanh tay lại và nhìn sang đống thư mà thở dài.
Bị trói buộc với danh phận, Ellen cũng không thể nào bộc lộ cảm xúc chân thành của mình ra được, và kể cả khi có biết trước được ý định của các Lãnh chúa thì cô cũng không có lý do nào để ngăn cản điều đó được. Cô cảm thấy thương xót cho Regin, nữ Công chúa chỉ có thể nhìn những bức thư đó mà buồn sầu. Lim cũng chỉ cười gượng, tưởng tượng cảnh Massas rầu rĩ sắp xếp đống thư từ.
“… Tôi hiểu. Bao giờ Ngài Tigrevurmud quay về, tôi sẽ đưa chúng cho ngài ấy. Tôi hữa là sẽ giữ gìn những bức thư này cẩn thận cho đến ngày Bá tước trở về.”
“Cảm ơn quý cô rất nhiều.”
Mặt Gerard nhẹ nhõm hẳn, lần này anh thật sự rời khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, ngược lại với vẻ thoải mái của anh, Ellen và Lim đều nhìn vào chồng thư đầy bối rối.
Gerard, vừa ra khỏi phòng, quay sang bảo với người lính được lệnh dẫn anh ra cổng.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh bạn, nhưng cho phép tôi ở lại một lát được không? Có một người tôi muốn ghé qua để chào một tiếng. Đương nhiên là tôi đã được Vanadis-sama cho phép rồi.”
Nửa sau đương nhiên không phải là sự thật. Anh thừa biết là người lính này không thể nào phát hiện ra được lời nói dối ngay. Đúng là anh ta bình thản chấp thuận. Khi nói tên của người Gerard muốn gặp ra, người lính kia liền đồng ý ngay không chút nghi ngờ.
--- Dù không thể hỏi gì được từ Vanadis-sama và Limlisha-dono...
Gerard bằng mọi giá muốn tìm hiểu xem hiện tại Tigre đang sống ra sao. Cũng chẳng phải là anh ta có hứng thú gì với điều này, ẩn sau đó đều có lý do cả.
Regin và Massas sẽ rất phấn khởi nếu như anh ta kể cho họ về Tigre. Đặc biệt là đôi mắt xanh của Regin sẽ sáng bừng lên như một đứa trẻ, đến cả những thay đổi trên nét mặt của cô thôi cũng làm cho anh ta thấy thú vị rồi.
Vì Gerard như bao ai cũng ham hố thành công trong cuộc sống, nên để làm hài lòng cấp trên của mình, anh ta phải mang về bằng được tin tức về Tigre.
Đi dọc theo hàng lang của toà lâu đài với người lính dẫn đầu, Gerard nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu của mình. Trong bộ đồ hầu gái gồm một chiếc tạp dề trắng khoác trên chiếc váy áo dài màu đen có tay áo, đó là một cô gái để tóc hai bím màu hạt dẻ. Gerard gọi cô gái với nụ cười rạng rỡ.
“Lâu không gặp, Teita-san."
Cô gái, Teita, cũng nhận ra Gerard, mỉm cười và lịch sự đáp lại.
“A! Gerard-san, mừng ngài đã ghé qua.”
“Ừ. Tôi vừa mới nói chuyện với Vanadis-sama xong.”
Sau đó, hai ngời trò chuyện với nhau một lúc. Có rất nhiều thứ làm cô quan tâm, từ tình hình hiện tại của Alsace cho đến việc Massas phát ngấy lên với công việc trong triều đình. Teita cũng vui vẻ kể lại những chuyện gần đây về cuộc sống của Tigre trong lâu đài.
"Massas-sama vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Ông ấy vẫn thường xuyên cãi cọ với Đức Ngài Tể tướng Bodwin-sama.”
“Giống như Gerard-san và Rurick-san ư?”
Trước lời lẽ ngây thơ của Teita, viên thư ký của Brune không biết phải nói gì. Là người khác thì anh ta đã cho rằng đó là mỉa mai hoặc khích tướng rồi, nhưng vì biết cô gái kia không có ý gì như vậy, anh băn khoăn không biết đáp lại thế nào.
Chợt quay lại, Gerard nhìn thấy người lính kia vẫn lặng lẽ đứng gác ở bên cạnh. Vì được giao nhiệm vụ dẫn Gerard ra cổng chính, anh ta vẫn cố gắng mỉm cười trong khi trung thành đứng đợi hai người nói chuyện xong.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng có thể là chúng tôi sẽ còn nói chuyện dài. Để anh đứng đợi lâu thế này thì ngại quá, hai là anh cứ để cô gái này dẫn đường cho tôi ra cổng chính cho.”
Người lính lộ vẻ băn khoăn. Teita là khách mời và cũng là người hầu gái riêng của Tigre, thêm nữa lại còn được Ellen và Lim tin cẩn. Khoảng thời gian nửa năm sống ở đây không hề ngắn ngủi chút nào. Người lính trình bày ngắn gọn tình hình với Teita và hỏi xem liệu như vậy có ổn không.
“Được rồi. Nếu là vậy thì để em nhận trách nhiện dẫn Gerard-san đây ra cổng chính cho.”
Và thế là, người lính gác cũng bỏ đi. Gerard như mở cờ trong bụng. Mọi chuyện cho đến tận bây giờ vẫn theo như kế hoạch.
“Mà này, Teita-san. Về chuyện Ngài Tigrevurmud.”
Với nụ cười rạng rỡ vẫn còn ở trên môi, Gerard chuyển sang chủ đề khác. Teita ngạc nhiên nhìn sang Gerard.
“… Tigre-sama có chuyện gì ư?”
“Vanadis-sama có bảo là ngài ấy đã đi sang Kinh thành Silesia, nhưng… Teita-san có nghe được tin gì từ Ngài Tigrevurmud không?”
“… Không, ngài ấy không nói gì đặc biệt cả.”
Teita lắc đầu chối từ, nhưng đôi mắt cô lại đảo quanh trong nháy mắt, giọng nói run rẩy của cô bé hẳn đi. Gerard không hề bỏ qua những thay đổi đó. Theo bản năng, anh ta tin là có chuyện gì đó đã xảy ra. Gerard hùng hổ bước lên phía trước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người, và nhìn chăm chú vào mặt Teita.
“… Thật vậy sao?”
Teita giật bắn người lên trước hành động đầy đột ngột của Gerard, vai cô run cầm cập trong khi chân cô bước lui lại một bước. Gerard nhanh chóng tiến thêm bước nữa và lại rút ngắn khoảng cách lại.
“C-cái đó…”
Tetia trông vô vọng như bị dồn vào chân tường, tiếp túc lắc đầu từ chối, đến cả trong thân tâm của Gerard cũng không chịu nổi được. Tuy nhiên, để có được thứ cô gái đang che giấu, anh buộc phải làm vậy.
“Ngừng lại ngay.”
Một giọng nói chợt vang lên từ phía sau. Ngay tiếp đó, Gerard cảm thấy có cái gì đó đập vào đầu đầy đau điếng, khiến cho anh ta phải choáng váng. Khi ôm đầu quay lại, đứng ở đó là một chàng trai trẻ mặc giáp sắt.
Với khuôn mặt thanh tú cùng một quả đầu nhẵn thín không một sợi tóc, trong tay anh ta là một thanh kiếm còn cất trong bao, xem ra đó là thứ đã đập vào đầu Gerard.
“Mới có thời gian ngắn không gặp thôi mà ngươi đã có ý định đe doạ của hầu gái của người mình từng phục vụ sao, tên gian ác của Brune kia? Tuỳ vào câu trả lời của ngươi, ta có thể sẽ tặng cho thêm một đòn nữa.”
“Đang tự hỏi là kẻ nào, hoá ra là nhà ngươi…”
Gerard lầm bầm đầy tức tối. Tên của người mới đến là Rurick. Dù chỉ chiến đầu một thời gian ngắn với Gerard, có thể nói (và chỉ là có thể) rằng giữa hai người này có một mối quan hệ khá khăng khít.
“Ông bạn nói như vậy thì tổn hại đến danh tiếng của tôi quá. Tôi không đời nào lại làm như vậy với một cô gái như thế này được.”
“Đến cả một đứa trẻ mới lên 5 cũng đủ thấy là nhà ngươi đang doạ cô bé. Tên khốn kia, ngươi định giở trò gì vậy?”
Như thể bảo vệ Teita, Rurick đứng giữa hai bên và nhìn chòng chọc vào Gerard với ánh mắt đầy sắc bén. Viên Thư ký của Brune thở dài.
“Có giải thích đến mấy cho cái bộ óc mù mịt và đôi mắt què quặt của ông bạn đến mấy nữa thì cũng chẳng hiểu được đâu, nhưng tôi đây chỉ đang nói chuyện với Teita-san về Ngài Tigrevurmud thôi. Chỉ vì có một vấn đề mà tôi đang quan tâm nên đúng là tôi có lỡ tiến lên hơi quá trớn mà thôi.”
“… Cái gã đen tối xảo quyệt này nói như vậy đó. Thế còn Teita-dono thì sao?”
Nhìn sang Teita, Rurick hỏi lại với vẻ mặt và giọng nói đầy nghiêm nghị. Teita, bối rối, hết nhìn Rurick lại sang Gerard.
“E-Err… Gerard-san nói đúng đấy. Khi nói về Tigre-sama thì hai người bọn em có phần hơi quá khích thôi.”
Gerard, bề ngoài trông cứng rắn như vậy, nhưng trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm trước lời nói quả quyết của người hầu gái có mái tóc màu cỏ đuôi cáo kia, nhưng lời của cô không hề lay chuyển được Rurick.
"Teita-dono. Quý cô không cần phải ép mình bảo vệ gã ta đâu. Kể cả là có sợ hắn trả đũa, thay mặt cho Ngài Tigrevurmud, tôi sẽ không để y chạm nổi một ngón tay vào cô đâu.”
“Bộ ông bạn định làm hiệp sĩ cứu người đẹp sao?”
“Tôi vốn là Hiệp sĩ mà. Đương nhiên là thế rồi.”
Đáp lại ngay lời của Gerard, Ruric quay sang nhìn Teita. Vô tình bật cười, cô khẽ cúi đầu tỏ lòng biết ơn của mình.
“Cảm ơn Rurick-san. Nhưng đúng là ngài ấy không đe doạ em gì đâu.”
“… Được rồi, nếu như Teita-dono nói như thế.”
Dù vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, nếu cô đã nói như thế, đến cả Rurick cũng không thể tiếp tục thêm được. Tuy nhiên, cảm thấy ít nhất cũng phải cảnh cáo Gerard, anh chàng hiệp sĩ trọc đầu quay sang viên thứ ký tóc lâu.
“Tôi sẽ phải báo cáo lại những gì tôi vừa chứng kiến lên Limlisha-dono đề phòng có chuyện gì xảy ra.”
“Chờ một chút. Cần gì phải làm như vậy?”
Lo lắng lẫn vào trong giọng của Gerard. Điều đó không hề hay ho gì, do Lim rất thân thiết với Massas. Trong tình huống tệ nhất, cô có thể viết thư về việc này để gửi cho Massas.
“Đương nhiên là tôi phải báo cáo lên thượng cấp nếu như có gì bất thường xảy ra ở lâu đài rồi.”
Khoanh tay lại, Rurick dõng dạc đáp. Gerard không thể nào cãi lại được lập luận vững chắc như vậy. Dù quay sang Teita với ánh mắt cầu cứu, nhưng đáp lại anh ta chỉ nhận được một nụ cười xin lỗi.
--- Xem ra là không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lui rồi…
Chắc chắn là Rurick sẽ trở thành chướng ngại vật nếu như anh còn tiếp tục kéo dài thêm nữa. Bên cạnh đó, anh cũng đã kiếm được một chút thông tin thông qua cuộc trò chuyện ban nãy về cuộc sống của Tigre tại đây. Khi mang về cho Regin và Massas nghe, câu chuyện có thể là còn chưa trọn vẹn về cả chất lẫn lượng, nhưng chắc chắn vẫn khiến hai người thấy hài lòng.
--- Và mình có nên tự tìm hiểu phần còn lại không nhỉ? Đầu tiên, phái ai đó tới Kinh thành Silesia, dò la xem Ngài Tigrevurmud được Quốc vương Zchted gọi lên diện kiến là vì chuyện gì.
“Được thôi, tôi sẽ rời đi ngay vì nếu nán lại đây là kiểu gì cũng bị một ánh mắt đầy khó chịu lảng vảng dõi theo ngay.”
“”A, vậy thì để em tiễn ngài ra cổng chính.”
Teita nhớ ra và nói như vậy. Và thế là Gerard được đưa ra cổng chính cùng với cả cô lẫn Rurick. Dù Rurick liên tục nói xấu anh ta trong khi ba người đi dọc theo hàng lang, vì có Teita ở cạnh, nên cuộc cãi cọ giữa vẫn chưa lên tới đỉnh điểm, và cuối cùng cũng dần lắng xuống.
“Cầu cho chư vị thánh thần phù hộ cho ngài, Gerard-san."
Teita vẫy tay chào. Gerard cũng vẫy tay đáp lại lời tạm biệt của cô trong khi cố tình lờ tịt Rurick đi. Sau đó, anh ta rời khỏi lâu đài.
.
.
Bảy ngày trôi qua, Tigre đã vượt qua Bán đảo Breton nằm ở rìa Tây Bắc của Vương quốc Brune và tới được Asvarre trên con thuyền [Proud Beluga].
Trong khi nhìn về điểm đến – một thành phố cảng xa xăm, Matvey thả lỏng người ra, sự nhẹ nhõm cũng bắt đầu lan ra trên khuôn mặt của những hành khách trên thuyền. Không khí căng thẳng bao trùm cả con thuyền suốt hai ngày sau đó mới được thổi tan.
“Xem ra là cuối cùng chúng ta cũng tới được nơi bình yên an vô sự.”
Trên boong, Matvey nhìn sang Tigre và Olga và cười rạng rỡ. Dù đó chỉ là một nụ cười, nhưng trông ông ta cứ như là đang tính làm điều gì đó mờ ám, và có phần hơi đáng sợ nữa. Tuy nhiên, Tigre, đã quen với điều đó trên chuyến đi, chỉ gật đầu và cười đáp lại.
Sau khi vượt qua được bán đảo hai ngày trước, thuỷ thủ trên thuyền trở nên lầm lì hẳn, xung quanh họ có một bầu không khí cứ như thể là sắp lao vào chiến trường đến nơi. Đến cả hành khách cũng cùng chung tâm trạng, người nào cũng thủ sẳn vũ khí trong tay bất cứ lúc nào.
Tigre, Olga, và Matvey là những người duy nhất vẫn giữ được điềm tĩnh.
“Đó là vì hải tặc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”
Khi Tigre thắc mắc trước thái độ kỳ lạ như vậy, Matvey đáp với vẻ không vui.
“Dù tôi cho là Ngài Tigrevurmud cũng biết đến điều này, trong số hai Hoàng tử đang giao chiến tại Asvarre, Hoàng tử Eliot đã tuyển mộ đám hải tặc làm lâu la. Căn cứ của Hoàng tử Eliot nằm tại đảo Asvarre, vậy nên khu vực xung quanh hòn đảo trở thành sân sau của chúng.”
Matvey cau mày và giải thích trong khi dùng ngón tay vạch ra một tấn bản đồ lên không.
“Chẳng phải chúng bị cấm động vào thuyền buôn từ Zchted sao”
Olga lên tiếng. Cô luôn mặc một chiếc áo choàng mỗi khi lên trên boong thuyền, và đội mũ trùm kín lên đôi mắt.
“Đáng buồn là trên thế giới này có một số từ rất hữu dụng, ví dụ như là ‘nhầm’.”
Matvey nhún vai, ông nói trong khi quan sát tình hình xung quanh và rời đi. Tigre nhìn về quang cảnh của thành phố cảng nhỏ bé đang dần tiến gần lại trong khi Olga kéo kéo tay áo của anh.
“Tigre. Anh có thể bắn hạ nó được không?”
Tay cô bé duỗi thẳng ra,
Olga đang chỉ về một con chim đang lướt đi đầy duyên dáng dưới bầu trời u ám. Sau khi quan sát con chim biển một lúc, Tigre lắc đầu.
“Có bắn hạ nó cũng vô nghĩa thôi.”
Không hiểu Tigre muốn nói gì, Olga nghiêng đầu sang một bên.
“Nếu như có bắn thì con chim cũng rơi xuống biển thôi. Dù thuyền này kiểu gì cũng có một thuyền con trên đó, anh không thể nào lại đi làm phiền nhiều người đến vậy chỉ để đi nhặt một con chim được.”
Anh giải thích trong khi nhìn về đàn chim biển, nhưng Olga lại cho đó chỉ là viện cớ. Cô nheo đôi mắt lại đằng sau chiếc mũ và nói với giọng buồn chán.
“Anh chỉ mang theo mỗi một cây cung và chăm sóc rất cẩn thận, đó là tại sao em cho là anh phải là một người rất tự tin … hay là anh nghĩ rằng em đang cố gây khó dễ với anh?”
“Anh không cho là em đang cố tình gây khó dễ đâu, nhưng bắn trúng một mục tiêu như vậy thì cũng chẳng khó khăn là bao nhiêu.”
Tigre, với vẻ bình thản, nhẹ nhàng đáp lại Olga. Đó là vì anh biết rằng cô không ngẫu hứng nói như vậy.
Khi ở trên thuyền, ngoại trừ lúc ngủ ra, họ không có mấy việc để làm, và thế là Tigre đã cùng cô bé trò chuyện rất nhiều. Cô hoàn toàn ngạc nhiên khi biết Tigre chỉ mang thêm có một con dao găm bên cạnh cây cung làm vũ khí phòng thân.
“Bộ chuyện đó hiếm vậy sao?”
Đáp lại, điều này càng làm cho Tigre cảm thấy khó tin hơn. Olga lúc này càng kinh ngạc, đến độ sững sờ.
“Hầu hết mọi người đều dùng một thanh kiếm cùng một cây rìu tay làm vũ khí. Và nhiều người còn có thương và rìu chiến. Kể cả khi những người đó có dùng kèm cả cung đi nữa thì em vẫn chưa từng thấy ai lại chỉ dùng độc có mỗi cung thôi.”
“Một cây rìu tay cũng hay đó. Từ lần sau anh sẽ chuẩn bị một cái như vậy.”
Tigre khi đi săn cũng hay mang theo một cây rìu tay. Đó là vì rìu rất tiện khi cần cắt bỏ cỏ, cành lá vướng víu trên đường đi. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc mang theo trong một chuyến đi. Trước một Tigre đang ấn tượng trước điều đó như vậy, Olga mới hỏi.
“Anh tự tin với cây cung đó như vậy sao?”
“Hơn là với một thanh kiếm hay một ngọn thương.”
Dù những gì anh nói đều là sự thật, nhưng ánh mắt của Olga cho thấy cô không biết phải nói gì thêm.
Trong khi nhớ lại cuộc nói chuyện diễn ra cách đó vài ngày, Tigre lại quan sát lũ chim biển.
Dù không nhanh, nhưng những con chim này lại bay khá cao. Trời đang lộng gió, và vì đang ở trên thuyền nên chỗ đứng cũng không hề vững chãi. Quả thật là cực kỳ khó khăn cho một cung thủ bình thường bắn trúng được nổi một con chim như vậy.
--- Mà liệu có ăn được chúng không nhỉ? Đây là lần đầu tiên mình thấy loại chim như vậy…
Tigre quay sang nhìn về cảng biển ở xa xa trong khi định hỏi Matvey sau. Gần bờ biển có một ngọn đồi, cộng với địa hình dốc thoai thoải cùng với những con phố rộng lớn, tất cả hợp lại tạo thành toàn cảnh của thành phố này. Anh nhìn thấy một căn nhà trông tựa như một toà lâu đài nằm ở trên ngọn đồi
Viên thuyền trưởng dõng dạc ra lạnh. Con thuyền [Proud Beluga] hạ buồn xuống và bắt đầu đi chậm lại, tiến về phía cảng biển dưới sự dẫn dắt của người lái thuyền.
Maria là một trong những thành phố cảng nổi tiếng của Vương quốc Asvarre.
Bến cảng lúc này chật ních đầy những người đang bưng vác hàng hoá. Hai bên đường đều đầy rẫy những quầy hàng, cũng với đó là lái buôn, người bộ hành và những bà nội trợ đi mua sắm, đủ thứ hàng người đi đi lại lại, làm cho bầu không khí nơi này như thể bị bọc trong một mớ hỗn độn náo nhiệt.
Một con cá khổng lồ, chắc phải dài bằng một người bình thường, đang được chặt ra làm từng khúc để đem ra bày bán. Chiếc giỏ bên cạnh đựng đầy những con cá nhỏ hơn vừa mới bắt được, vẫn còn tươi roi rói. Đằng kia, nước biển vẫn còn đang rỉ ra từ những con sò chất đống trong thùng phi. Bên cạnh đó còn có cả nấm, bắp cải và cỏ được bày bán ở trên tấm thảm.
“Khá náo nhiệt, nhưng không bằng Lippner. Chắc là vì cuộc nội chiến.”
Trong khi Tigre đưa ra ấn tượng chân thành của mình, Olga ở bên cạnh anh cũng gật đầu.
“Số lượng thuyền bè cũng khác xa, dù cảng của hai bên cũng lớn tương đương nhau.”
Cô bé vừa dứt lời, Tigre đã quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên. Kể cả khi nói chuyện về cây cung, vẻ điềm tĩnh của cô gái này không hề giống với những người cùng trang lứa, cứ như là cô bé đã quá quen với việc đi xa như thế này. Tigre đã bất ngờ hết lần này đến lần khác từ khi rời Lippner, nên anh không kịp quan sát bến càng và thuyền bè kỹ càng lắm.
Con thuyền [Proud Beluga] neo lại bên cầu cảng, hành khách cũng lục tục bước xuống.
Tigre và Olga cùng đợi Matvey lên hai người đi xuống cuối cùng.
Dù cuối cùng Tigre cũng được đặt chân lên mặt đất, chợt anh cảm thấy người mình nao nao, chân giậm tại chỗ vài bước. Olga hỏi anh với vẻ ngạc nhiên.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Anh chỉ thấy hơi mệt thôi, nhưng cứ như là cả người cứ rung lên ấy.”
“… Em cũng thấy như vậy. Không biết là sao đây nhỉ?” Hai người nghiêng đầu nhìn nhau. Matvey phải chen vào để giải thích.
“Chúng tôi vẫn gọi cái này là say sóng, vì cơ thể vẫn còn chưa dứt ra khỏi trạng thái bị rung lắc. Thường thì cứ để kệ một lúc là đỡ ngay thôi.”
“Cần bao lâu thì khỏi ạ?”
Olga hỏi với vẻ không hề thoải mái. Matvey cau mày và đáp.
“Nếu như đi lại một lúc thì cơ thể sẽ quen với đất liền ngay. Thi thoảng cũng có trường hợp bệnh tình trở nên xấu đi, nhưng nhóc sẽ ổn thôi do không thấy ốm yếu gì. Hay là tạm thời chúng ta đi tìm chỗ nào để ăn uống nhé?”
Matvey dẫn dường cho hai người ra khỏi bến cảng và bước ra đường phố.
--- Đúng như mình nghĩ, đúng là nơi này khác hẳn với Brune hoặc Zchted.
Ngay từ hàng rào bao quanh nhà cửa, chất liệu của gỗ cũng như cách xây lắp, những đường viền trang trí trên tường nhà hay cấu trúc của mái nhà, tất cả những chi tiết đó cũng như âm thanh từ những cuộc nói chuyện giữa người dân len lỏi vào tai anh càng làm cho cái cảm giác đang ở xứ lạ thêm phần mãnh liệt. Tigre không hiểu hay nhận ra được bất cứ từ ngữ mà mình thường thấy ở đâu hết.
Một hồi lâu sao, Matvey cũng chọn được một quán ăn và bước vào.
Tigre và Olga cũng lẽo đẽo theo. Một mùi hương thơm ngào ngạt cuốn vào trong mũi ngay khi vừa bước qua cánh cửa, kèm theo đó là tiếng ồn ào đập vào lỗ tai họ.
Trong quán ăn có phần chật chội này, quá nửa số ghế ngồi đã có người dùng. Khách hàng ở đây không chỉ là người dân trong thị trấn mà còn có những hành khách và các thuỷ thủ nữa. Ba người đi sâu vào trong và chọn ra một chiếc bàn tròn. Một cô gái hầu bàn trẻ măng cố chen đám đông để đưa cho Matvey tờ thực đơn.
Tigre nhìn xung quanh cửa hàng. Những nơi như thế này dù ở đâu vẫn không hề thay đổi.
“Sau đó anh sẽ đi gặp một người.”
Tiger nhìn vào Olga, lúc này vẫn choàng mũ kín mặt trong khi đang ngồi. Dù điều này làm cô bé càng thêm phần khả nghi, những người ở xung quanh họ cũng chẳng phải là hạng đứng đắn gì. Vì vậy anh quyết định không nói gì về điều đó.
“Sáng sớm ngày mai anh sẽ rời khỏi thị trấn này. Em định làm gì tiếp đây?”
Sau khi được hỏi như vậy, Olga hướng mắt xuống, như thể đang nghĩ ngợi. Cô bé khựng lại một chút rồi mới nói.
“Cho phép em được đi theo mọi người cho đến trưa được không? Về tiền ăn uống và thuê phòng thì em sẽ tự trả phần của mình. Em sẽ không gây rắc rối gì cho mọi người thôi.”
“Nếu như em nói cho anh biết là em đến đây vì lý do gì.”
Khi nghe Tigre nói vậy, Olga lại im lặng một lần nữa. Có lẽ muốn xoa dịu tình hình, Matvey định chen vào nói gì đó, nhưng Tigre đã ngăn ông lại và nói tiếp.
“Anh không yêu cầu em phải giải thích cặn kẽ. Như anh vừa nói, anh sẽ đi gặp một người, em chỉ cần phải nói đến mức đó thôi. Anh cũng sẽ không hỏi gì về danh tính của em. Tuy nhiên,
ít ra thì em nên nói cho anh biết chừng đó thôi là được rồi.”
Trong suốt thời gian lênh đênh trên biển, khi nào rảnh rỗi, Tigre vẫn luôn suy ngẫm về hoàn cảnh của Olga, nhưng vẫn chưa đi đến một kết luận nào.
Cho dù có thế nào đi nữa thì cô bé cũng không hề phụ hợp với độ tuổi của mình. Cô còn có vẻ khá quan với việc đi xa, ngoài ra còn có một cây rìu tuyệt với như vậy giắt bên hông nữa. Kể cả là đứng trước anh hay Matvey thì cô gái không hề nao núng hay sợ hãi, trái lại lại còn tỏ ra rất bình tĩnh và dũng cảm.
Nếu như cô bé là người hát rong hay mua vui, thì lạ lùng là cô không hề mang theo bất cứ dụng cụ hành nghề nào. Nếu như cô là một kẻ đang trên đường chạy trốn vì một tội danh nào đó, thái độ của cô cũng khá là cẩu thả (từ lời nói tới hành động của cô gái đều dễ gây chú ý từ người khác). Dù anh không hỏi gì nhiều về cô bé nhưng cô cũng không nói nhiều về bản thân. Cứ như thể là cô gái đang nghi ngờ anh.
Một ý nghĩ có phần quá đà là cô là một gián điệp, nhưng đúng như mong đợi, cô quá trẻ và khá là lộ liễu.
Sự im lặng kéo dài trong một lúc lâu. Cho đến khi cô gái hầu bàn mang đến những cốc bia bằng gốm đặt lên bàn thì Olga mới mở miệng ra.
“… Nếu như em nói là em muốn đến xem một thứ thì có ổn không?”
Cô nhìn sang Matvey và Tigre. Cả hai đều không tỏ vẻ tán thành hay phản đối.
“Ý em là em muốn tới một nơi sao?”
Trước câu hỏi của Tigre, Olga lắc đầu.
“Em muốn được đi vòng quanh Vương quốc này, được nghe những câu truyện của những thị trấn và làng mạc trên đường đi. Em chỉ muốn tới các thị trấn và làng mạc đó thôi, hay nói cách khác, em không đi đến đâu xác định cả.”
Mọi chuyện ngày càng trở nên khó hiểu. Thay vì Brune hay Zchted lúc này không có dấu hiệu chiến tranh nào, cô bé lại chọn Asvarre.
Tigre vò mạnh mái tóc đỏ của mình mà thở dài, anh nhìn sang Matvey.
“Mệnh lệnh của tôi là trợ giúp ngài thôi.”
Xem ra là ông để anh tự đưa ra quyết định. Vì vậy khi Tigre đánh mắt ra hiệu cho ông rằng liệu như vậy có ổn không, người thuỷ thủ với vẻ ngoài đáng sợ kia chỉ cười vui vẻ mà nói.
“Những người đi biển luôn phải đối mặt với vô số những rủi ro trên biển cả. Nếu như tôi đang tâm để một cô bé như thế này lang thang một mình thì con cá voi trắng ở sau tấm lưng này sẽ khinh thường tôi.”
Tigre lại cảm ơn ông một lần nữa và nói lời xin lỗi. Matvey không phải là thuộc hạ của Tigre, ông chỉ hợp tác với anh theo lời đề nghị của Sasha. Nhưng ông vẫn sẵn sàng tôn trọng ý kiến của một chàng trai trẻ chỉ bằng nửa tuổi của mình.
“Tôi muốn được nghe người đàn ông rất bảnh trai với con cá voi trắng về kế hoạch tiếp tới của chúng ta.”
“Chúng ta sẽ rời khỏi thị trấn này ngay khi kiếm được ngựa. Tầm 2, 3 ngày là sẽ tới được điểm đến. Dù tối nay sẽ phải cắm trại, chúng ta sẽ ở lại một ngôi làng nhỏ ven đường vào ngày mai.”
Matvey, khả năng là đã chờ sẵn câu hỏi này, trả lời lưu loát không hề ngắt quãng. Tigre cố tình làm mặt nghiêm trọng và lại nhìn sang Olga.
“Bọn anh không có ý định ở lại Asvarre lâu đâu. Ngay khi xong việc thì anh sẽ quay về Zhcted. Vì vậy nếu em không phiền, chúng ta sẽ chỉ đi chung với nhau cho tới khi đến thị trấn kia thôi.”
Có Olga đi theo hai người cũng không phải là không có lợi, vì khó có ai lại có thể tin rằng họ là mật sứ khi mang trẻ con theo cùng.
“… Em hiểu. Cho tới khi đến thị trấn đó.”
Olga lay động thân thể nhỏ bé của mình và kính cẩn cúi đầu trước Tigre và Matvey.
“Vậy thì, chúc mọi người một chuyến đi vui vẻ trên vùng đất này, cạn ly nào!”
Ba người cũng nâng cốc lên, và cụng nhẹ vào nhau một cái. Tigre làm một ngụm bia lớn. Uống được nửa cốc thì anh nhăn mặt lại.
“Loại bia này hơi bị đắng đó.”
Dù đã từng dùng thứ đồ uống này ở cả Brune lẫn Zchted, anh chưa từng uống thử loại bia nào để lại một dư vị đắng ngắt trong miệng như thế này. Nhăn nhó mặt dưới chiếc mũ choàng, Olga cũng nghĩ như vậy. Chỉ có mỗi Matvey vẫn mỉm cười như không.
“Còn có cách uống khác nữa là hoà với nước, rượu vang hoặc thảo dược. Hay là để tôi gọi đồ uống khác?”
Trong khi vẫn còn chưa biết phải làm gì, thức ăn đã được bưng ra. Trong số đó có món thịt bò và bột yến mạch hầm với rượu. Thêm vào đó, vì ở bên bờ biển, còn có cả súp cá hồi nấu với bắp cải, cá thu nướng nhồi thảo dược và nấm, cùng nhiều loại cá và sò khác.
Ngoài ra trên bàn còn thêm bánh mỳ phủ đậu phộng giã nhỏ và thịt cừu nướng rưới nước tương. Tất cả các đĩa đều sực nức mùi thơm, chỉ cần nhìn thôi là miệng đã ứa nước miếng rồi. Cả ba không biết nên chọn món gì trước.
Bột yến mạch có một hương vị và cảm giác rất đặc trưng, và vì thịt bò được hầm với rượu nên có vị rất mạnh, món này ăn với bánh mỳ là vừa. Cá hồi dùng trong món súp được ướp muối trước nên vị mặn ở trong món súp đạt được mức độ vừa đủ để ăn.
Trong khi Tigre và mọi người nhấm nháp những món ăn ở trước mặt, bên cạnh trò chuyện với nhau về chuyến đi cho đến ngày hôm nay cũng như ấn tượng của bản thân của thị trấn, họ còn theo dõi cả những cuộc nói chuyện ở các bàn khác.
“… Xem ra là trước khi rời khỏi Zhcted thì tình hình vẫn không hề thay đổi.”
Đó là về cuộc chiến giữa Hoàng tử Germaine và Hoàng tử Eliot. Dù những cuộc xung đột vẫn diễn ra liên miên, xem ra là chưa có phe nào dành được ưu thế hơn hết.
“Khả năng là tình thế sẽ sớm xoay chuyển. Hình như là Hoàng tử Eliot đã rời khỏi căn cứ của mình trên hòn đảo và quay ra đất liền.”
Vừa nghe những cuộc nói chuyện gần đó, Matvey nói.
“Khả năng đó là củng cố sĩ khí của quân mình.”
“Còn có thể là định thân chinh cầm đầu đoàn quân nữa. Với quân số như vậy, phe của Hoàng tử Eliot vẫn có ưu thế hơn.”
Dứt lời, Matvey bỏ một miếng cá mềm vào miệng. Olga đặt cốc xuống và hỏi.
“Cháu có nghe là trong đoàn quân của Hoàng tử Eliot, đa phần là hải tặc nhưng liệu có đúng là nhiều đến như vậy không?”
“Nhóc nên nhớ là nửa năm trước, ở Brune đã xảy ra một cuộc nội chiến. Ta nghe rằng hàng ngàn hải tặc đó từng là đám tàn quân chạy trốn về phía Bắc.”
Nghe Matvey nói vậy, Tigre suýt chút nữa là bị sặc.
“Số khác là lính đánh thuê người Sachstein, cùng với một nhóm được biến đến là người sống ở biển. Một đám khá lộn xộn. Nếu như tình hình cứ kéo dài như bây giờ thì sẽ ngày càng nhiều người mất đi kế sinh nhai, và Zchted chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Đơn cử như…”
Tạm ngừng ăn lại, Matvey đột ngột tỏ vẻ nghiêm nghị.
“Vì có những người kiếm sống bằng việc trao đổi với thương nhân Asvarre, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ phải ngừng làm ăn vì những thương nhân bên kia mất mạng trong cuộc nội chiến? Có người sẽ nói là họ chỉ cần đi tìm mối làm ăn mới, nhưng nếu dễ như vậy thì họ đã chẳng phải chật vật kiếm ăn rồi.”
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Tigre xé một miếng bánh mỳ và bỏ vào miệng.
Kể cả là chỉ để thoát khỏi cảnh chết đói, trở thành hải tặc là điều không thể nào chấp nhận được. Bất hạnh không thể nào là nguyên nhân tước đoạt đi một con người lương thiện được. Nhưng, thay vì làm cướp biển, chẳng lẽ tốt hơn là nên chịu cảnh chết đói ư? Không, như vậy vẫn chưa đúng. Điều cần làm là…
“Ngài Tigrevurmud.”
Vô tình, Tigre chìm trong yên lặng với vẻ đầy nghiêm trang. Matvey, với vẻ mặt đáng sợ như thường lệ, dịu dàng nói.
“Ngài vẫn cảm thấy mệt vì chuyến đi sao? Thức ăn nguội rồi đó.”
“À, không, tôi chỉ đang nghĩ về chuyến đi sắp tới thôi.”
“Đối với chúng ta, đây là một miền đất lạ. Dù có thể là có thứ làm ta thấy không vui, nhưng tôi hy vọng là ngài sẽ không phiền muộn.”
“… Đúng vậy. Cảm ơn ông.”
Tigre bày tỏ lòng biết ơn là vì sự quan tâm của Matvey tới anh. Matvey hiểu chàng trai trẻ này đang cảm thấy lo lắng và giận dữ, nên ông mới nhẹ nhàng thuyết phục anh như vậy.
Tigre hùng hổ vươn tay ra về phía số thức ăn còn lại trên bàn. Để đối mặt Germaine với thể lực và tinh thần tương xứng, anh tự nhủ bản thân là từ bây giờ phải ăn uống cho thật đầy đủ.
.
.
Dọc theo con đường nhấp nhô hai bên đầy những đồi núi, một ngôi làng nhỏ hiện ra trong tầm mặt ba người khi bước ra khỏi khu rừng. Tính từ khi rời khỏi thị trấn Maria bên biển cả thì hai ngày đã trôi qua.
Cả nhóm người đều đang cưỡi ngựa với hành lý buộc trên yên. Matvey dẫn đầu, theo sau là Tigre rồi đến Olga.
Dù Tigre nghĩ rằng Olga quen với việc đi xa như thế này, cô bé còn chứng minh bằng hành động của mình nữa. Khi cắm trại ngày hôm qua, cô đã săn được 2 con thỏ rừng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ.
Thêm vào đó, Tigre cũng bắn được thêm 2 con chim, và thế là bữa tối ngày hôm đó trở nên khá thịnh soạn.
Olga cũng biết cách làm thịt chim và thỏ rất thành thạo. Cô tỏ ra thật sự lành nghề từ việc cắt tiết, lột da và nhổ lông chim đầy dễ dàng, khiến cho Tigre phải ấn tượng.
“Dù trời vẫn còn sáng, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại ở ngôi làng này.”
Trong khi nhìn về bầu trời rực rỡ ánh nắng không một gợn mây, Matvey nói.
“Nếu như đi từ sáng sớm ngày hôm sau thì ta có thể tới được Valverde, điểm đến của chúng ta, vào tầm buổi trưa.”
Trên đồng ruộng, sau khi thu hoạch xong xuôi, chỉ còn lại vài ngọn cỏ lún phún mọc khắp nơi, những người nông dân đang ngồi chơi hoặc nằm dài ra. Đối diện với cánh đồng, những ngôi nhà đơn sơn nằm san sát nhau, đan xen là những mái nhà làm bằng hắc ín cùng với những tảng đá nhỏ.
Nghĩ tới những ngôi làng ở quê hương mình, ánh mắt của Tigre thoáng hiện lên nỗi nhớ nhung.
Chợt một người nông dân quay mặt ra đường, nhận ra Tigre và mọi người. Từ điểm tĩnh, vẻ mặt ông ta thay đổi rõ mổm một thành sợ hãi pha lẫn nghi hoặc, và ông ta gọi với ra những người nông dân khác và hối hả bỏ chạy.
“… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Việc người dân làng cảnh giác trước người lạ mặt không hề là lạ. Tuy nhiên, Tigre cảm thấy có gì đó hơi khác.
“Chẳng phải đó là bởi mặt của Matvey-san đáng sợ quá sao?”
Olga lẩm bẩm như vậy, và Matvey để lộ ra một vẻ sầu thảm đến cùng cực. Ngay cả Tigre cũng không nhịn cười được. Hiếm hoi lắm mới thấy cô gái đùa như vậy, và nhờ thế mà họ cũng bớt căng thẳng đi.
“Dù gì đi nữa thì cũng không nên làm họ quá sợ hãi. Chúng ta nên xuống ngựa thôi.”
Vì nói chuyện trên lưng ngựa có thể sẽ càng làm người nghe càng thêm hãi hùng. Bước xuống đất, cả ba đi về ngôi làng, nắm lấy dây cương dắt theo ngựa. Vào lúc đó, một người đàn ông đi về phía họ. Bộ đồ bằng vải lanh của ông ta bám đầy bùn đất, trên mặt vẫn còn những vệt mồ hôi. Nhìn sơ qua thôi là đủ biết ông ta vừa mới làm việc trên cánh đồng ban nãy.
“Hỡi những người bộ hành thân mến, các ngài có việc gì với ngôi làng này vậy?”
“Chúng tôi muốn xin chút thức ăn và chỗ ngủ qua đêm. Và chúng tôi cũng muốn tìm ngựa mới nữa.”
Đó là lời của Matvey bằng thứ tiếng Asaverre đầy lưu loát, ông lấy ra vài đồng bạc từ trong túi áo ra và đưa cho người đàn ông. Sau khi nhìn những đồng xu trên tay, ông ta nhìn sang Tigre và Olga. Tigre mỉm cười trấn an.
“Ở quê tôi cũng có những ngôi làng như thế này. Chúng tôi chỉ ghé qua và không hề có ý định cản trở công việc của mọi người đâu.”
Matvey nhắc lại lời anh bằng tiếng Asaverre. Người đàn ông kia mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là đỡ cảnh giác hơn đi một chút.
Tigre và hai người được dẫn tới nhà của người đàn ông. Có vẻ ông ta là thị trưởng của ngôi làng, ông sống ở một ngôi nhà 2 tầng duy nhất ở đây. Gần ngôi nhà còn có cả một kho thóc và một chuồng ngựa. Ông ta còn gọi cả gia đình ra để dẫn ngựa vào trong đó. Tigre và mọi người được dành cho một căn phòng trống ở trên tầng 2 của ngôi nhà.
Dù không có gì ở trong đó, nếu cần, người đàn ông kia nói rằng họ sẽ chuẩn bị ngay khi có thể. Tiger để Matvey lo việc nói chuyện và đi về hướng cửa sổ.
Anh có thể quan sát toàn bộ ngôi làng từ bên cánh cửa sổ, thậm chí còn thấy được cả lối vào ngôi làng mà họ vừa đi. Có vài đứa trẻ con đang tò mò ngắm nghía Tigre, nhưng khi anh vẫy tay thì chúng nhanh chóng chốn đi hoặc chạy tứ tán. Cũng có một số vẫy lại đầy ngượng nghịu.
“Ngài Tigrevurmud. Tôi đã bàn bạc xong rồi.”
Nghe thấy giọng của Matvey, Tigre quay sang ông ta.
“Không thể ngủ trên giường được, nhưng xem ra là họ đã chuẩn bị ba tấm chăn dày, nên coi như mỗi người một chiếc. Một chút nữa thì bữa ăn sẽ được mang lên. Ông ta nói rằng chúng ta sẽ có một con gà cùng súp và bánh mỳ. Ngoài ra họ còn chuẩn bị thêm ba xô nước nóng nữa.”
Nói đến đó, Matvey chợt hạ giọng xuống và vui vẻ hỏi có nên xin thêm một con gà nữa không. Tigre gượng cười và lắc đầu.
Nói là anh lịch sự thì cũng không phải, vì người dân đã đỡ cảnh giác họ hơn, anh muốn tránh làm gì khiến họ phải để bụng. Nói như thế thì đúng hơn.
Trên tấm chăn mới được mang lên, Tige nằm dài ra. Trong khi duỗi hết chân cẳng, anh cảm thấy thật sự thoải mái và dễ chịu. Olga cũng để lộ một vẻ đầy ngạc nhiên. Khi người làng rời khỏi phòng rồi, cô mới bỏ chiếc mũ trùm trên đầu ra.
“Uể oải làm sao…”
“Vì mấy ngày qua chúng ta
đâu có nhiều cơ hội được nghỉ ngơi như thế này, nên thành ra là vậy đó.”
“Thật vậy. Không biết có nên tự thưởng bản thân bằng một vài giây phút thả lỏng toàn thân không nhỉ.”
Matvey đồng tình vì ông ta cũng đang nằm ườn lên tấm chăn như vậy. Trong khi một Olga vởi vẻ vô cảm nhìn về hai người đàn ông, cô bé cùng bắt chước theo.
Suốt một quãng thời gian liền, cả ba người không hề làm gì ngoại trừ nằm im thin thít.
Và thế là, một tiếng đồng hồ trôi qua. Chợt Tigre cau mày. Hình như có một tiếng thét từ xa.
Cả Tigre lẫn Olga đều đồng loạt thức dậy. Một lúc sau, Matvey cũng tỉnh ngủ. Tigre cầm lấy cây cung đen và bao tên rồi đi ra cửa sổ. Anh quan sát tình hình bên ngoài thật cẩn thận.
--- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người này là…
Có 30, không 40 người đang ở trong làng. Có thể thấy rõ một cảm giác đầy cộc cằn bao quanh nhóm người, và, dù có vũ khí, nhưng không hề có chút đồng bộ nào trong chúng hết. Kẻ thì mặc áo giáp da đóng đinh tán, người thì mặc cả giáp xích. Vũ khì thì đủ thứ, có kiếm, thương, rìu, chĩa, thậm chí là búa nữa.
Và tất cả mọi nhà ở trong ngôi làng đều đóng chặt cửa lại, nín thở như thể đợi chờ một cơn bão qua đi. Chỉ có vài người đang ở trên đồng, đứng túm tụm với ngựa hoặc bò của họ, nhìn với ánh mắt trống rỗng trước cảnh tượng đó.
Đám người nhìn về một ngôi nhà, rồi dùng thương, búa đập phá cánh cửa ra vào trong khi lớn tiếng hò hét. Bước qua cánh cửa vụn nát, một số tiến vào ngôi nhà, để rồi tiếp theo đó vang lên những tiếng hét thất thanh.
“Chúng có phải là… sơn tặc?”
“Khả năng là lũ cướp này có đại bản doanh ở gần đây.”
Matvey, quan ở cửa sổ đối diện với Tigre, bình tĩnh đáp.
--- Có gì đó không ổn. Đó là cướp thì mới lạ.
Tigre cau mày. Nếu đấy đúng là cướp thật thì thái độ của đám người này quá thoải mái. Cả dân làng nữa, thay vì bỏ chạy thì chỉ biết đóng chặt cửa lại mà thôi.
Trong khi đang suy nghĩ, đám người dưới kia hoặc bắt đấu tấn công những nhà khác, hoặc đi ra đồng bao vây và đánh đập những người nông dân ở đó. Thậm chí còn có kẻ đập chết gia súc trong khi khoái chí cười lớn.
Chắc chắn là ai bản tính nhút nhát lúc này chắc đang run lên như cầy sấy. Cảnh tượng trước mặt Tigre làm anh chỉ nhìn thôi cũng thấy kinh tởm. Một Tigre đầy phẫn nộ định đưa cánh tay phải ra bao tên thì đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Matvey nhanh chân đi ra mở cửa.
Một người phụ nữ tầm 45 tuổi đang đứng đó. Bà ta là người nhà trưởng làng. Dù mặt tái mét đi, bà ta nài nỉ rằng mọi người sẽ được an toàn ở đây, và khuyên họ nên đóng cửa sổ lại và ở yên tại chỗ.
“Chúng là ai vậy? Sơn tặc ư?”
Trước câu hỏi của Tigre, người phụ nữ mệt mỏi lắc đầu.
“Đó là binh lính của Điện hạ Germaine.”
Không chỉ Tigre, ngay cả Matvey và Olga đều mở tròn mắt ra nhìn.
“Lính của Hoàng tử Germaine…? Chúng ư?”
Đó là một chuyện khó tin, nhưng chẳng có lý do gì để người đàn bà này nói dối cả. Trên hết tất cả, với lời nói này, thái độ của đám người kia cũng như phản ứng của dân làng cuối cũng được giải thích.
Cùng lúc đó, bà ta nhìn về cánh tay của Tigre. Cánh tay trái của anh đang nắm chặt cây cung đen, cánh tay phải đang rút sẵn ra một một mũi tên.
“Ng-ngài định làm gì vậy?”
Giọng của người đàn bà run lên trong sợ hãi. Tigre không trả lời. Bà ta lao ra và bám lấy cánh tay của chàng trai trẻ. Bà cầu xin với vẻ mặt và giọng nói như thể sắp bật khóc tới nơi.
“Xin ngài, hãy làm ơn. Đừng có làm gì dại dột. Làm ơn…”
“Nhưng… Nhưng làm sao mà mọi người lại có thể để chúng thích làm gì thì làm như vậy chứ!”
Trong khi Tigre đau khổ thốt lên như vậy, nước mắt đã bắt đầu trào dâng từ khoé mắt của người đàn bà. Mặt bà ta nhăn nhó lại.
“Ngài sẽ rời đi vào ngày mai, đúng không? Chúng tôi đâu chỉ sống ở đây mỗi ngày mai, mà còn cả ngày kia ngày kìa nữa chứ.”
Cảm thấy miệng anh đầy cay đắng, Tigre không thể nào đáp lại được giọng nói đầy rầu rĩ của bà ta.
Kể cả khi Tigre đuổi đám lính kia đi thì cũng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ ổn. Chúng sẽ tìm cách báo thù ngôi làng ngay sau đó. Trong tính huống tồi tệ nhất, chúng sẽ đốt phá ngôi làng, lấy cớ là họ đã sỉ nhục Hoàng tử Germaine.
Họ sẽ phải cố chịu đựng cho đến khi cơn tàn bạo của đám binh lính nguôi đi. Kể cả có phải hi sinh gì đi nữa thì họ vẫn phải nén chịu.
Đó là cách mà ngôi làng này đã chọn.
Dù cho người đàn bà kia tiếp tục nói, một tiếng hét từ bên ngoài cắt ngang lời bà ta.
Trong khi quay đầu ra ngoài cửa sổ, Tigre nhìn thấy một vài cô gái đang bị mấy tên lính kéo lê ra giữa ngôi làng, Những người dân có vẻ là chống trả lại đều bị đánh tới tấp và bắt phải quý gối tại đó.
"Matvey."
Tigre chợt gọi tên người thuỷ thủ của thuyền cá voi trắng. Trước giọng nói nhuốm mùi nguy hiểm đó, Matvey chợt cảm thấy rùng mình.
“Trói người này lại. Không, trói hết tất cả những người trong nhà và đưa họ ra tầng 1. Tiếp đó, chặn tất cả lối đi ở tầng 1 bằng tất cả những gì ông có thể làm được. Từ cửa ra vào đến cửa sổ, tất cả mọi lối ra vào.”
Người phụ nữ và Olga đều lộ vẻ kinh ngạc. Matvey ngay lập tức hành động theo lời của Tigre. Ông ta trói quặp tay người phụ nữ lại ra phía sau.
“Ngài định làm gì vậy?”
Tigre không đáp lại lời Matvey. Chuyển bao tên ra đằng hông, anh đặt chân lên khung cửa sổ. Giây phút tiếp theoe, anh bám vào tường và nhanh nhẹn nhảy lên mái nhà. Không có bất cứ tay lính nào ở dưới mặt đất nhận ra cả.
Tigre cầm cung trong khi phủ phục ở trên mái nhà và lắp một mũi tên vào. Anh ngắm vào một tên lính đang định nằm đè lên một cô gái. Khoảng cách là tầm 100 arshin. Trò trẻ con.
Mũi tên xé nát cả làn gió, bay thẳng và cắm phập vào đầu mục tiêu như thể bị hút vào. Hắn ngưng thở ngay và ngã xuống bên cạnh cô gái. Vài kẻ nghi hoặc hướng mắt về tên đồng đảng, và khi nhận ra mũi tên đang cắm trên đầu hắn, mũi tên thứ hai đã được Tiger nhả tiếp rồi. Tên bay thẳng vào cổ họng kẻ tiếp theo, đầu mũi tên ướt đẫm máu đỏ. Hắn ngã xuống tại chỗ và quằn quại trong đau đớn mà không thốt nổi một tiếng.
Đám người cuối cùng cũng nhận ra là có địch. Mặc khác, Tiger, vẻ lạnh lùng không hể lay động, tiếp tục bắn mũi thứ 3, giết chết thêm một kẻ nữa. Những gì đang hiện lên trong mắt anh là ký ức của một năm về trước.
Đó chính là tại Alsace, ở thủ phủ Celesta, quê hương anh. Zaien, con trai của Công tước Thenardier, dẫn quân tới nơi đó, khiến cho bao nhiêu ngôi nhà tan nát và cháy rụi,
bao nhiêu người dân phải bỏ mạng.
Tình cảnh của những cô gái bị đám lính bắt giữ kia khiến cho người đàn ông trẻ nhớ lại ký ức khi Teita bi Zaien tấn công.
Khi nghĩ lại cảnh đó, Tigre không thể nào bỏ qua được nữa.
Trong khi anh bắn và hạ được kẻ thứ 3, Matvey cũng trói xong người phụ nữ lại ở dưới mái nhà, Ông ta còn cẩn thận bít mồm bà ta lại, và kề dao vào cổ. Dù không có ý định làm bà bị thương, chỉ cần gương mặt dữ dằn của ông ta là quá đủ để gây ấn tượng rồi.
“Ngay cả Ngài Tigrevurmud cũng có thể đưa ra một mệnh lệnh tàn ác như thế này. Sẽ hơi đau đấy, nhưng thứ lỗi cho tôi.”
“… Đề nghị ngài giải thích cho.”
Lần này là Olga hỏi Matvey, vốn đứng nhìn mọi chuyện trong im lặng từ nãy tới giờ. Đôi mắt đen của cô bé đầy sự nghi hoặc và ngờ vực.
“Không hiểu sao? Không, thứ lỗi cho ta. Tí nữa ta sẽ giải thích, giờ thì ta hơi bận. Nếu giúp ta một tay thì ta sẽ giải thích sớm hơn đó.”
Trước câu trả lời đầy hào hứng của Matvey, Olga, từ chỗ vô cảm, đã xuất hiện chút biến chuyển trên nét mặt. Cô gái cau mày, chìm trong suy nghĩ, đôi mắt cô hết nhìn vào trong phòng lại quay ra ngoài cửa sổ.
“Nếu như tôi ra ngoài xử lý đám kia thì có được tính là giúp không?”
Matvey, định vác người đàn bà vừa trói xong ra khỏi phòng, chợt dừng lại.
Dù ngạc nhiên là Olga đã mất đi sự lịch sự thường thấy, cái quan trọng hơn là giọng của cô còn trở nên lạnh lẽo hơn, khiến cho người thuỷ thủ với gương mặt dữ tợn kia cũng phải ngoái lại. Ông định mở miệng ra hỏi thì đã bị chặn lại.
“Có hay không? Chỉ cần trả lời như vậy thôi. Ông đang bận mà, đúng không?”
“… Sẽ tiện hơn nếu như nhóc có thể để lại người còn sống, còn lại thì thích làm gì thì làm.”
Phải cố lắm Matvey mới trả lời được như vậy. Sau khi Matvey dứt lời, Olga bắt đầu hành động. Cô đạp cửa, lách qua Matvey và chạy ra hành lang.
Matvey tiếp túc đứng chết lặng tại chỗ sau khi dõi theo cô bé, phải mãi tới khi cảm thấy ánh mắt của người đàn bà kia thì ông ta mới sực tỉnh.
Vào lúc đó, ở ngoài ngôi nhà, Tigre đã bắn hạ được kẻ thứ 6.
--- Tính toán quá sai lầm…
Về bên đám binh lính, dù một nữa đang bỏ chạy trong hỗn loạn và vẫn còn quay cuồng trước đòn phục kích, nửa còn lại đang chuẩn bị phản công dưới quyền chỉ huy của một kẻ xem ra là đội phó.
Tigre đã bắn chết chỉ huy của chúng từ trước.
Đầu tiên anh bắn hạ tay chỉ huy để gây rối cho đối phương, và rồi bắt đầu tỉa bớt quân số của chúng, khiến chúng phải rút lui.
Dù Tigre đã lên kế hoạch như vậy và mọi chuyện ban đầu đã diễn ra trôi chảy, tay đội phó đã nhanh chân nấp sau một ngôi nhà và quát tháo đám lính, dần phục hồi lại tinh thần cho chúng.
Khi chỉ huy ngã xuống, việc đội phó lên thay là điều đương nhiên, nhưng thực tế việc tay đội phó này có thể nhanh chóng điều khiển được binh lính của mình thế này thì phải gọi là kỳ diệu. Ngay cả một đạo quân chính quy cũng hiếm khi nào bật lại dễ dàng như vậy.
--- Giờ thì đánh bại chúng kiểu gì đây?
Trong khi lại lấy thêm một mũi tên nữa để lắp vào cây cung đen, Tigre điềm tĩnh tính toán những bước đi tiếp theo. Dù trông thì anh có lợi thế hơn nhiều, Tigre thừa biết đó không phải là sự thật.
Tigre sẽ phải chịu đầu hàng nếu như để lính Germaine bắt người dân làm con tin trong khi ẩn nấp sau nhà. Kể cả khi Tigre mặc kệ con tin, thì chúng vẫn có thể dùng người dân làm lá chắn để đỡ lấy tên của anh. Nếu là vậy, chúng sẽ bao vây ngôi nhà anh đang đứng, khiến cho cuộc chiến bộ phần khó khăn hơn.
“Kẻ địch chỉ có một người thôi, biết chưa? Lũ ngu đần bất tài này, sợ cái gì chứ?”
“Ngươi nghĩ là ta đây lại làm được như vậy một mình sao? Thôi đừng có chui rúc như chuột nữa, sao không tự mình ra đây mà lại cử đám lâu la ra thế mạng vậy.”
Trước lời của tay đội phó, Tigre cũng hét lại, vang vọng khắp ngôi làng. Anh đã bắn hạ được 8 tên rồi. Vì bị phục kích từ trên cao như vậy, lính Germaine không khỏi hành động đầy hèn nhát như vậy. Tigre dự định muốn dùng cách này để kìm chân chúng lại.
Tuy nhiên, đến lúc này, một tay lính chợt ném một cây rìu về phía anh. Dù Tigre vặn toàn thân sang một bên để tránh né, anh mất thăng bằng và trượt chân. Suýt chút nữa là rơi xuống mái nhà, nhưng tên đội phó không hề bỏ qua cơ hội này và thét lên.
“XÔNG LÊN!”
Nhận được lệnh, 4 binh lính chạy về ngôi nhà mà Tigre đang đứng ở trên.
“Thôi rồi-!”
Dù Tigre nhanh chóng bắn và hạ gục được một tên nữa, 3 tên lính còn lại vẫn không hề chùn chân, tiếp tục lao về cánh cửa.
Và cũng đúng lúc đó, cánh cửa chợt xịch mở. Một cô gái với thân hình bé nhỏ, khoác trên một tấm áo choàng, lao ra. Đó chính là Olga.
Khi binh lính Germaine vừa nhìn thấy bóng người chạy ra khỏi ngôi nhà, chúng ngay lập tức thủ thế. Tuy nhiên, khi nhận ra đối thủ chỉ là một đứa trẻ, chúng bèn hung hăng vung vẩy vũ khí trên tay.
Đột nhiên, vài tiếng trầm đục vang lên liên tiếp, máu bắn ra tung toé. Hoảng hồn, Tigre thét gọi tên cô bé. Tuy nhiên, ngay sau đó, kẻ đang gào thét và gục xuống mặt đất lại là binh lính Germaine.
Olga, như mọi khi với chiếc mũ khoác lên đầu, đang lặng lẽ đứng trong một vũng máu dần dần lan rộng ra. Trong tay cô lúc này là lưỡi rìu nhuộm thẫm màu máu.
--- Bằng một đòn ư? Không phải hai đòn…
Không chỉ Tigre, cả những cô gái không kịp bỏ chạy cũng như đám binh lính Germaine đang nấp đều tròn xoe nhìn cô bé với vẻ choáng váng.
Đó thực sự là một kỹ năng đáng sợ. Trong số 3 kẻ lao vào tấn công cô gái, hai kẻ mặc giáp xích và một kẻ mặc giáp da được gia cố lại bằng sắt. Vậy mà, lưỡi rìu của cô gái lại cắt đứt và xé toạt cả áo giáp lẫn da thịt chúng. Người cầm chiếc rìu đó chỉ là một cô bé tầm 13, 14 tuổi.
Olga, tựa như không hề quan tâm đến việc người xung quanh vẫn còn chìm trong kinh ngạc, quan sát cục diện của đám binh lính. Quân Germaine run rẩy khi nhận ra đối thủ mới xuất hiện này không phải là hạng tầm thường. Một số quay mắt sang nhìn tay đội phó, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Olga cũng đợi phản ứng của chúng. Dù trông như là chỉ muốn bước qua mấy cái xác, cô gái chợt lao vọt về phía tên đội phó. Hắn ta trở nên hồi hộp và hét lên.
“H-hạ nó đi.”
Nhận được lệnh, hai người lao ra đón đầu Olga. Tuy nhiên, một trong số chúng bị dính ngay một mũi tên xuyên qua cổ từ Tigre và ngã nhào xuống đất. Tên còn lại cũng bị cắt đứt từ dưới khuỷu tay trở xuống bằng một đường rìu của Olga, quỵ xuống tại chỗ mà gào rú.
Nhận ra là không con đường thoát, tay đội phó thủ thế, sẵn sàng nghênh chiến. Có thể đó là vì trong tay hắn là một ngọn thương. Về tầm đánh thì thương có lợi thế hơn là rìu.
Tay đội phó đâm thương về phía trước. Chỉ bằng một nhát, Olga đã thổi bay mũi thương xám xịt đang lao về phía trước.
Cô gái tóc hồng không dừng lại ở đây. Cô chạy một hơi dọc theo ngọn thương, lúc này không hơn gì một cây gậy, và rút ngắn khoảng cách lại. Đầu của gã đội phó bay lên trời, máu phun thành dòng.
Olga, không thèm đếm xỉa tới cái xác, chĩa lưỡi rìu về hướng kẻ đang định chạy tới giúp đỡ tên đội phó.
“Vứt hết vũ khí đi ngay.”
Hắn ta nhận ra là mất mạng như chơi ngay nếu như không nghe theo lời cô. Sợ hãi trước một cô bé chỉ bằng nửa tuổi mình đến tận đáy lòng, y vứt bỏ vũ khí, đặt hai tay sau gáy và đầu hàng.
Số còn lại cũng bỏ lại vũ khí của mình, hét lên đầy sợ hãi, rồi quay lưng lại bỏ chạy. Vì tên đội phó đã chết, không còn ai trong số chúng còn có thể chỉ huy được nữa.
.
.
Tigre ngay lập tức thả gã lính Olga bắt được ra, và rồi đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn.
“Quay về và chuyển tin này lại, có người ở nước ngoài muốn gặp Hoàng tử Germaine.”
Sau đó, Tigre ngồi sụp xuống ngõ vào của ngôi làng, đối diện với con đường chính. Đó là hường mà đám binh lính Germaine bỏ trốn. Nếu như họ đợi ở đây, đồng đảng của chúng sớm muộn cũng sẽ xuất hiện.
Ngay sau đó, Olga và Matvey, tay dắt theo ngựa, đi đến gần anh.
Khi quay sang hai người, dù có phần rầu rĩ, anh hỏi với vẻ ôn hoà.
“Tình hình ngôi làng ra sao rồi?”
“Vì một trong những trưởng lão của ngôi làng đang đến ngôi nhà đó, chúng ta sẽ phải giải thích tường tận mọi chuyện.”
Dù người dân ở đây không phải là hạng nhiều tiền của, để ngăn chặn cáo và lợn lòi xông vào, một hàng rào cao bằng gỗ được dựng lên ở xung quanh ngôi làng. Trong khi buộc ngựa vào đó, Matvey thành thật nói.
“Ông có trói được hết tất cả mọi người trong căn nhà đó ư?”
“Đúng vậy. Chỉ một chút nữa thôi là trưởng làng sẽ qua đây, và họ sẽ mong Ngài Tigrevurmud giải thích một lần nữa. Thêm vào đó, xem ra là họ sẽ giúp tay một tay vào việc chôn cất bọn du côn kia.”
“Ông thực sự đã cứu chúng tôi rồi, cảm ơn ông rất nhiều.”
Khi Tigre cúi đầu xuống, Matvey chỉ gượng cười và xua tay.
“Không vấn đề gì. Nếu như tôi mà vô tâm phớt lờ những gì xảy ra sau khi chứng kiến điều đó thì làm sao tôi còn dám vác mặt về nhìn chủ nhân của mình nữa. Một điều này nữa, thưa Ngài Tigrevurmud. Ngài không cần phải nói năng lịch sự với tôi làm gì đâu. Như vậy cũng đơn giản hơn cho ngài, đúng không nào?”
“… Được thôi, nếu bác muốn vậy.”
Đang gãi đầu chịu thua, Tigre thay đổi sắc mặt và quay sang Olga.
“Anh cũng cần cảm ơn em nữa. Cảm ơn em rất nhiều. Thành thật mà nói, em đã cứu mạng anh đó.”
Không có cô gái can thiệp vào, dù không phải là anh sẽ cầm chắc thất bại, nhưng đó sẽ là một chiến đầy khó khăn. Tuy nhiên, Olga lắc đầu, coi rằng đó chỉ là một việc cỏn con.
“Tạm thời dẹp chuyện đó sang một bên, em muốn anh giải thích một việc. Tại sao anh lại trói những người trong nhà đó lại?”
Tigre vô hình chung nhìn chằm chằm vào cô bé. Dù trông cô vẫn lạnh lùng như mọi khi, anh cảm thấy một ý chí đầy mãnh liệt bên trong giọng nói nhỏ nhẹ của cô. Có thể đây mới là con người thật của Olga.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, Tigre quyết định nói chuyện với cô như những người vai vế như nhau thay vì như khi trò chuyện với một đứa trẻ.
“Khi bị hành hạ như thế, những người ở làng này không hề chống cự. Từ hành động của đám binh lính cũng như phản ứng của dân làng, ta có thể thấy việc này không thể nào chỉ xảy ra có 1, 2 lần. Có lẽ là chúng đã phá huỷ một ngôi làng khác làm gương cho những nơi khác.”
Trên gượng mặt lãnh đạm của Olga xuất hiện một vùng u ám. Tigre tiếp tục với giọng nghiêm nghị.
“Ngôi làng này đã chọn con đường không chống lại binh lính. Nếu có ai dám chống trả là bọn chúng sẽ nổi giận và trả đũa ngay. Không chỉ thế, việc này còn làm liên luỵ đến những người dân khác. Mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa nếu như là do thị trưởng và trưởng lão trong làng gây ra. Tuy nhiên… nếu như tôi trói hết đi để bọn họ không làm phiền chúng ta được thì khả năng là ngôi làng có thể vịn vào cái cớ đó để biện bạch được.”
Tigre nhớ lại lời của người phụ nữ bám víu vào tay anh. Họ còn phải sống ở ngôi làng này cả ngày mai, rồi còn cả ngày hôm kia nữa.
Olga hướng mắt xuống đất và lẩm bẩm, tựa như chưa thoả mãn.
“Vậy sao họ không trốn đi và bỏ ngôi làng lại? Đến một nơi không có cướp bóc và tàn bạo nữa…”
“Em đã cày ruộng bao giờ chưa?”
Nở một nụ cười mềm mỏng, Tigre ân cần hỏi. Sau khi nháy mắt vài cái, Olga lắc đầu. Ngoảnh mặt ra chỗ khác, Tigre nhìn về cánh đồng ở phía xa.
“Em biết không, việc đó vất vả lắm. Dù anh mới chỉ cầm cuốc một lần thôi. Đầu tiên, ta phải nhặt sạch sỏi đá, cỏ dại và gỗ vụn hết mức có thể. Đó đúng là một công việc thập phần khó nhọc. Tiếp theo, ta cần phải cuốc đất, cuốc thật sâu vào, vì thế nó mới vất vả.”
Những cánh đống ở quê hương anh hiện về trong tâm trí Tigre. Lúc đó, anh vẫn còn đang ngắm nhìn cảnh tượng đó cùng với người cha quá cố của mình.
“Trong khi dùng cuốc, nếu như nhỡ đập phải đá còn lẫn trong đất, nếu như để lưỡi cuốc bị vênh đi hoặc mẻ là lại phải đem đi sửa. Nếu như không có thợ rèn và chỉ có mỗi cuốc gỗ là tốn rất nhiều công sức và thời gian lắm.”
“… Chẳng lẽ không có cách nào bắt bò hoặc ngựa cày hộ sao?”
“Đâu phải nhà nào cũng sắm được ngựa và gia súc chứ. Đắt lắm.”
Trước câu trả lời của Tigre, Olga chìm trong yên lặng. Matvey phải chen vào, cố xoá tan đi bầu không khí đầy nặng nề.
“Vậy thì, Ngài Tigrevurmud, chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?”
“Tôi sẽ đợi thuộc hạ của Hoàng tử Germaine ở đây. Nếu nhanh thì chỉ mai là đến được đây. Dù có phần hơi chệch hướng, nhưng mọi chuyện vẫn có thể đi theo kế hoạch được.”
“Anh tới Vương quốc này để gặp mặt Hoàng tử Germaine sao?”
Đôi mắt đen của Olga lộ ra một ánh nhìn đầy bất ngờ.
“Đúng vậy, và thế là chuyến đi của chúng ta sẽ kết thúc tại đây.”
Anh không nghĩ là họ sẽ chia tay như thế này. Nhưng Tigre tin chắc rằng cô bé sẽ không gặp rắc rối gì hết. Cho dù đó là tài cưỡi ngựa, hay khả năng săn bắn, cũng như kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của cô, không thể nào đánh giá thấp Olga được.
Tuy nhiên, cô gái tóc hồng nhạt nói những thứ mà Tigre không hề nghĩ tới.
“Tigre. Nếu anh thấy được, hãy để em đi cùng làm trợ lý, được không?”
“… Lý do?”
Phải mất một lúc thì Tigre mới hỏi được.
“Em muốn được tận mắt gặp mặt người đàn ông tên Germaine này – như vậy có được không?”
Anh cho rằng cô sẽ đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nhưng anh không hề nghĩ tới việc cô bé lại chuyển sang nét mặt yếu ớt của một đứa trẻ như thế này. Tigre khoanh tay lại và lẩm bẩm. Anh khong cho là Olga không biết gì về việc gặp Germaine nguy hiểm đến độ nào. Anh thực sự không thể hiểu nỗi cô bé đang nghĩ gì.
“Thực sự em là ai?”
Sau một hồi phân vân, Tigre quyết định hỏi thẳng.
“Cho đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa nói danh tính của nhau ra. Vì dự định là sẽ nói lời chia tay ở đây, chúng ta đã quyết định không nói gì về điều đó. Tuy nhiên, vì em muốn đi cùng bọn anh, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Làm ơn hãy nói cho anh biết em là ai.”
Olga hướng mắt ra chỗ khác trong chốc lát, và lắc đầu, tựa như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt trong tâm trí. Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt Tigre.
“Anh sẽ không tin được điều này đâu…”
Với vẻ mặt nghiêm trang, và giọng nói điềm tĩnh chứa đầy ý chí và niềm tin vững chãi, cô gái trẻ quen thuộc đi cùng hai người giờ đây dường như trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
“Em là một trong 7 Vanadis xứ Zchted. Cầm trong tay Long khí mang tên Muma, được ban cho vùng đất Brest và tước hiệu Băng Chú Huyền Vũ --- Đó chính là em, Bardiche [La Oanh Nguyệt Cơ], Olga Tamm.”
(N/d: Băng ở đây có nghĩa là huỷ hoại, Chú là thần chú, Huyền Vũ là 1 trong tứ tượng. La trong bao la, Oanh là tiếng hét, La Oanh Nguyệt Cơ có thể hiểu là công chúa – mặt trăng – tiếng thét vang trời).
Tiger và Matvey đều trừng mắt nhìn mà không nói nổi lên lời.
Đứng trước mặt hai người không còn là cô gái khó gần thi thoảng lại lơ đãng đi đâu. Cô chính là một người với sức sánh ngang vạn quân và được một Long khí chọn làm chủ nhân. Cô chính là một nữ Vanadis khiến cho người ta một khi nhìn kỹ một chút thôi là đủ để rợn tóc gáy.