Một con hươu đực nhẩn nha bước trên rặng núi với những luồng gió khô hanh vi vu xung quanh.
Sinh vật này cao vượt lên so với đồng loại của mình với chiếc sừng bên phải hết sức dị dạng. Con thú trông vừa kì dị vừa gớm ghiếc.
Đối với người dân làng sống dưới chân đồi, đó là một con quái vật đáng sợ. Giữa ban ngày ban mặt, con thú thản nhiên giẫm đạp lên ruộng đồng của họ, ăn no bụng hoa màu trên đó trước khi chạy biệt tăm lên ngọn núi.
Không ai chặn nó lại được. Những ai dám đuổi theo với cuốc lăm lăm trong tay đều bị nó dùng sừng húc, để lại thương tích nặng nề. Hàng nhóm những thợ săn dày dạn được cử đi săn con thú. Nhưng con hươu này lại có tài đánh hơi kỳ lạ cùng với đôi chân mạnh mẽ phi thường. Nó nhìn thấu được mọi loại bẫy và mỗi khi thợ săn đến gần, nó lại phóng qua đồi, nhảy lên những vách đá lởm chởm, hoặc đơn giản là trượt xuống theo những con dốc nghiêng để tránh né họ. Và thế là, mất ba ngày ba đêm mà không ai hạ được nó.
Vậy thế mà một chàng trai trẻ vác theo một cây cung để đương đầu với con thú đó.
Trông anh tuổi không vượt quá được 20, dáng vóc cũng chỉ vào hạng tầm thước. Nhưng nếu có ai trộm thấy phần cánh tay thò ra từ tay áo là đủ thấy anh không phải là không rèn luyện. Dưới mái đầu đỏ của anh là đôi mắt tràn đầy sinh khí và nhạy bén, như thể chỉ tập trung vào con hươu.
Nấp trên một mỏm đá nằm ngay dưới rặng núi nơi con hươu đứng, từ anh đến mục tiêu rơi vào khoảng 300 arshin. Đây không phải là khoảng cách dành cho một cây cung bình thường. Nếu có hỏi, bất cứ tay thợ săn kỳ cựu nào cũng đều lắc đều và khuyên tốt hơn hết là thu lại còn 60, thậm chí 70 bước chân. Thêm nữa, chàng trai này còn phải đấu lại với trọng lực, do bắn từ vị trí thấp lên mục tiêu cao hơn. Một cơn gió thoảng khẽ thổi từ rặng núi xuống mỏm đá. Nhờ vào đấy, việc tiếp cận và tấn công sẽ được che đậy khỏi con mồi, nhưng nếu trượt, cơ hội tuyệt vời này sẽ thành ra vô ích.
Chàng trai trẻ biết rõ điều đó. Nhưng không vì thế mà anh phân tâm.
Anh giữ bình tĩnh, lắp một mũi tên đầy tự nhiên nhờ vào việc liên tục trui rèn, tiếp tục cho tới khi kéo căng cung ra.
Ngọn gió dừng lại trong nháy mắt. Chàng trai trẻ, tựa như thấy trước được điều đó, thả mũi tên ra. Mũi tên tạo thành một vòng cung trên bầu trời trước khi cắm phập vào cổ con hươu.
Đó là một cú bắn chính xác, tựa như mũi tên bị một thứ gì đó hút vào. Vậy mà con thú không kêu lên. Thay vào đó nó chỉ quay người lại và phóng thẳng theo hướng đối diện với chàng trai.
Nhìn cảnh này, cuối cùng anh cũng để lộ vẻ kinh ngạc. "Xem ra to xác như vậy không phải chỉ để làm cảnh..."
Rời khỏi chỗ nấp, anh lấy thấy một mũi tên nữa trong khi lần theo con dốc. Không phải là để dành cho con hươu - trong tâm trí của anh, cuộc đi săn đã kết thúc ngay từ phát bắn đầu tiên. Mũi tên này là để dành cho bất cứ bất ngờ nào xuất hiện trên đường.
'Phạch Phạch' Tiếng vỗ cạnh vọng vào tai anh, tựa như một loài vật to cỡ một con mèo lớn phóng qua anh.
Nhưng đó không phải là mèo, mà là một con Rồng - với dáng dấp của loài thằn lằn cùng lớp vảy màu xanh phủ từ đầu tới đuôi, cùng sừng, hàm răng thô sắc nhọn, và đôi cánh giống như của loài dơi. Nhởn nhơ bay loanh quanh, con Rồng tựa như không thèm để ý đến chàng trai - người đồng hành - của mình.
Nếu như đang ở trên mặt đất, anh đã có thể sánh vai bước cùng nó. Nhưng với tình thế hiện tại, đứng trên mỏm đá ghồ ghề, anh chỉ có thể cười gượng trước hình bóng ngày càng xa cách của con Rồng.
Thận trọng điều hoà lại nhịp thở, anh lần theo rặng núi - và lặng cả người trước những gì mình đang thấy.
Ở nơi anh ẩn náu, không có gì hết ngoài một vùng đất hoang cằn cỗi đầy những đá, vậy mà đằng sau rặng núi lại trải dài một cánh rừng to lớn, đầy những cây cối, vỏ cây, và thảm cỏ xanh mơn mởn.
"Ừm, không phải là không tìm thấy được... nhưng xem ra là sẽ hơi tốn công đây."
Anh do dự không rõ có nên trèo xuống. Nhưng anh không thể cứ thế mà rời khỏi ngọn núi được. Dân làng vẫn sẽ lo lắng nếu như anh chỉ bảo "đã xử lý được con thú". Anh cần phải có bằng chứng của cuộc săn.
"Và còn cần phải tìm Lunie nữa..."
Lunie, đương nhiên, là con Rồng đã bỏ anh lại phía sau. May là anh biết rằng không cần phải lo. Dù nhỏ, nhưng Rồng thì vẫn là Rồng. Không có bất cứ sinh vật nào trong khu rừng này dám tấn công nó hết. Và cho dù là không thấy tăm hơi đâu, xem ra là nó đang truy đuổi con hươu bị thương.
Bước xuống dốc, chàng trai trẻ hết sức thận trọng trong khi bước vào bụi rậm. Có thể là có rắn trong đó, và anh cũng không muốn để cành cây xé mất quần áo. Vừa bước khỏi bụi rậm, một làn gió lạnh bao phủ lấy anh trong khi bước vào cánh rừng xanh tươi. Mặt trời phần nhiều đã bị những tán cây chặn lại, và một số cây thậm chí còn uốn éo theo bề mặt của con dốc.
Thực vậy, chỉ có vài thứ tệ hơn việc phải đi qua một cánh rừng đầy những cỏ dại và rễ cây mọc tràn lan.
Trong khi thận trọng tiến lại gần, một tiếng vỗ cánh 'phành phạch' nữa vang lên. Anh dừng lại, và, đúng là, từ sâu trong rừng cây thăm thẳm phóng ra Lunie. Nhận ra anh, nhóc Rồng con làm một cú lượn đầy điệu nghệ trên không và quay lại nơi nó vừa bay ra.
Chàng trai trẻ đuổi theo con Rồng và chưa tới 10 bước, anh đã đứng trước nơi con hươu đực quỵ ngã. Con vật đã trút hơi thở cuối cùng từ lâu, vết thương trên cổ chảy đủ máu để nhuộm một màu đỏ thẫm lên lớp lông. Kể cả là vậy anh cũng không thể nghỉ ngơi ngay - có rất nhiều chuyện về những con thú tưởng như đã chết dùng chút sức tàn của mình để đứng dậy và hạ gục kẻ giết chúng trong cơn cuồng nộ. Và xét khoảng cách giữa rặng núi và khu rừng, khả năng là mùi máu có thể sẽ dẫn thêm nhiều thú hoang tới.
Nhưng Lunie xem ra không có hứng ủng hộ sự cẩn trọng của anh, thay vào đó lại không câu nệ gì mà đáp phịch xuống ngay trên xác con thú, phóng ngay sang anh một ánh mặt đầy nóng nảy, tựa như muốn nói "Nhanh lên nào".
Chàng trai trẻ nhăn mặt, nhưng không vội vã. Chậm rãi, anh tiến về con hươu, đảm bảo rằng không có con thú nào khác ở xung quanh. Chỉ đến khi hoàn toàn chắc chắn thì anh mới cất mũi tên lại vào bao, trước khi quỳ gối xuống trước xác con thú.
"Được lắm, Lunie." Anh nói, và cuối cùng cũng nở ra một nụ cười chân thành.
Chàng trai trẻ đó có tên Tigrevurmund Vorn.
Những ai thân thiết vẫn gọi anh là Tigre.
Năm nay, anh đã bước sang 17 tuổi. Nữa năm đã trôi qua kể từ ngày anh rời nơi mình sinh ra tại Alsace đến sống ở Leitmeritz, thuộc đất nước lân cận Zhcted.
.
Đầu tiên Tigre đã nghĩ tới việc mang theo con hươu xuống núi, nhưng anh vui vẻ từ bỏ ý nghĩ đó đi sau khi nhận ra con thú nặng đến chừng nào, nếu không muốn nói là dị thường.
Bởi thế anh treo chân con vật lên cây bằng một sợi dây chuẩn bị từ trước và sẵn sàng bắt tay vào mổ xẻ.
Lunie bình thản cuộn mình xuống dưới chân anh, nhưng Tigre không bị đánh lừa. Nhóc Rồng chỉ nằm đó hòng dễ dàng trực chờ khúc ruột rơi ra từ xác con thú. Xem ra con Rồng có vẻ khá háo hức với điều đó.
"Ừm, chắc là chỉ có thể mang tấm da về được thôi." Anh chắc chắn là còn cần phải lấy chiếc sừng kỳ dị kia theo làm bằng chứng chứng minh anh đã thành công, và chỉ tiếng riêng điều đó thôi đã thấy mang vác đủ mệt rồi. Do đó, dù không may là vậy, anh biết rõ là ngoài những gì mình sẽ ăn ra, anh sẽ phải bỏ lại hết phần còn lại. "Xương - cũng có thể dùng để làm chứng, nhưng không được, quá nặng. Thịt, xem ra là phải bỏ hết đi..."
Chợt anh cảm thấy có gì đó dụi dụi vào quần. Đảo mắt xuống, anh bối rối khi nhận ra Lunie, mặt đầy máu thịt vương vãi, đang vùi mặt vào ống quần - cách đặc biệt của con Rồng để nói 'Thêm nữa đi mà.' Ờ, đành chịu thôi. Thở dài, Tigre nâng dao lên, xẻ thêm vài miếng thịt nữa cho nhóc Rồng háu ăn.
Cùng với lúc anh làm xong, mặt trời đã lên đến đỉnh. Công việc cắt lấy cặp sừng hươu tốn rất nhiều thời gian do kích cỡ của chúng. Anh buộc bộ da, vẫn còn vương lại thịt và mỡ, bằng một sợi dây đay, rồi nhét vào trong ba lô. Sau đó, anh rửa tay bằng nước trong bi đông rồi chuẩn bị nhóm lửa. Xong xuôi, anh đào một cái hố để đổ và chôn đi phần còn lại của cái xác to dị thường.
Trong khi làm những việc đó, Lunie, no căng bụng, đang nằm ngủ bên cạnh đám lửa.
Nửa năm trước, khi hơi thở của mùa xuân vừa mới quay lại với ngôi báu của mình, Tigre đã đến Leitmeritz. Tại đó, trên những thảo nguyên vẫn vi vu những con gió tê tái, như là dấu hiệu của mùa xuân đến muộn của Zhcted so với quê nhà Brune.
Anh đợi cho những ngọn núi của Leitmeritz tan băng trước khi vượt qua, hy vọng được tận mắt chứng kiến vùng đất mà anh sẽ sống tại đó, được dùng bằng chính đôi tay và chân của mình để cảm nhận chiều cao và độ sâu của nó - hoặc chí ít đó là những gì anh tuyên bố; thực chất tất cả những gì anh muốn đơn giản là được tận hưởng cái thú đi săn ở vùng đất xa lạ này.
Thật thú vị là, trong suốt thời gian làm tù binh, hay thậm chí là sau đó với tư cách của một thượng khách, anh chưa bao giờ lấy lòng của Lunie được. Thay vào đó, vinh dự này lại được con Rồng trao cho người hầu gái của anh, Teita. Vậy mà nhóc Rồng lại đòi được bám theo mỗi khi anh đi săn. Nó còn ngồi luôn lên con ngựa mà Tigre dùng để cưỡi cho những cuộc đi săn, như thể nhất quyết phải được mang theo bằng bất cứ giá nào.
Và nữ Vanadis tóc bạch kim, chủ nhân của nhóc Rồng con, đã trả lời ra sao khi được hỏi về sự thay đổi kì lạ như vậy?
"Nhóc này chắc là đã chán ngấy với việc giam mình trong bốn bức tường đá rồi, nên nếu như cậu có thể mang nó theo..."
Cô thậm chí còn đùa thêm một câu vào. "Đừng có mà về với thiên nhiên luôn đấy..."
Dù không muốn, nhưng anh không thể từ chối cô được. Không thể khi mà cô đang nhìn con Rồng mà cô đang cưng nựng đầy yêu mến và hối tiếc do không thể thoả mãn ước muốn được tung bay trên bầu trời. Tigre nhận ra rằng cô cũng không khác gì so với con Rồng. Cô cũng là người không thể sống và làm những gì mình muốn được.
Dù gì thì anh vẫn lấy cớ nghiên cứu địa hình của Leitmeritz. Đương nhiên là anh không chỉ đến đây để săn bắn, Vậy nên cuối cùng anh cũng mang Lunie theo. Và điều này vượt quá cả những gì anh kỳ vọng - ít nhất là kỳ vọng về một người bạn đồng hành trong chiến đấu, giống như trong cuộc săn hươu này. Phần lớn thời gian nhóc không thể hiện thái độ như vậy. Thực tế, Tigre chắc mẩn là nó sẽ bắt đầu coi anh không khác gì một viên sỏi bên đường một khi rời khỏi ngọn núi.
Một tình huống đáng tiếc. Nhưng dù thất vọng, Tigre cũng không làm gì để cải thiện quan hệ giữa hai bên. Xét cho cùng, bên kia cũng không phải là một con người. Lunie có thể còn nhỏ, nhưng vẫn là một con Rồng.
--- Có mất cả đời chắc cũng không hiểu tại sao nó lại theo mình như vậy. Thôi tạm thời cứ giữ khoảng cách đã.
Tigre suy nghĩ trong khi quan sát con Rồng đang ngáy ngon ơ bên đám lửa.
Và trong khi tiếp tục canh chừng, bụng no thịt hươu, suy nghĩ của anh lại quay về những sự việc dẫn dắt nhau cho đến ngày hôm nay.
Anh được sinh ra với tư cách là người thừa kế cho Bá tước Vorn của Alsace thuộc miền Tây Bắc Brune. Anh được nhận lấy tước hiệu này vào độ tuổi 14 đầy non nớt khi cha anh mắc bạo bệnh và cũng với điều đó, sự kỳ thị bởi là tước hiệu quý tộc thấp kém nhất trong vùng.
Nhưng cuộc đời anh bắt đầu thay đổi trên một chiến trường vào cuối một mùa hè.
Tại Dinant, hai Vương quốc Zhcted và Brune đã giao chiến để được kiểm soát con song chạy dọc biên giới, và Brune đã thất trận. Tigre đã dẫn đầu 100 người vào trận chiến, và tại đó anh đã chạm trán chỉ huy của quân Zhcted - Eleanora Viltaria tóc bạch kim, người được biết đến với biệt danh Meltis [Vũ Kiếm Công Chúa] và Silvfrau [ Ngân Thiểm Phong Cơ], một trong 7 Vanadis.
Ý định ám sát cô của anh đã thất bại, nhưng Ellen, ấn tượng với tài bắn cung của anh, đã bắt anh làm tù binh.
Sau khi trận chiến kết thúc, sự ganh đua giữa Công tước Ganelon và Thenardier - hai quý tộc đứng đầu của Brune - đã đi đến đỉnh điểm. và Alasce đã bị cuốn trôi bởi cơn sóng hỗn loạn để rồi rơi vào ngọn lửa chiến tranh. Nghe tin này từ Batran, người hầu cận trung thành của cha mình, Tigre đã xin mượn binh từ Ellen để cứu lấy vùng đất chôn nhau cắt rốn của bản thân, để rồi cuối cùng lao mình vào cuộc báo thù trước Thenardier sau môt loạt nhiều trận đánh lớn.
Và dù sau tất cả những việc như vậy, không có kết thúc vui vẻ nào cả. Anh chỉ có thể có được một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi, và rồi lại phải quay về làm tù binh của Ellen nếu không nhờ vào sự can thiệp từ người cai trị mới của Brune, con gái của Cựu vương Regin. Theo điều khoản thảo thuận, anh sẽ phải về cố quốc sau 3 năm làm khách ở Zhcted. Đó là điều tốt nhất có thể làm được vào lúc đó. Và thế là với lời hứa sẽ quay lại sau 3 năm, Tigre gửi lời tạm biết tới người dân Brune rồi vượt biên sang Zhcted, với người đồng hành duy nhất là cô hầu gái Teita.
.
Từ đó đến nay đã nửa năm trôi qua. Mùa xuân lề mề cũng nhanh chóng qua đi, và lúc này ngay cả mùa hè cũng trực kết thúc. Thật vậy, bản chất ngắn ngủi của mùa hè Zhcted so với Brune đủ để để lại một ấn tượng, kể cả ngay chính trong bản thân nó.
Cuộc sống của anh ở Leitmeritz tính đến lúc này không thực sự đơn giản. Một nửa nằm trong những gì anh đã dự liệu, nửa kia anh đã từng trải qua. Anh phải học cách nói, viết cũng như hoà mình vào văn hoá địa phương.
Không thiếu những nhân vật vai vế của Zhcted muốn được gặp mặt anh. Và dù hầu hết chỉ cử đại diện thay vì thân chinh đến, Tigre biết là tạo một mối quan hệ tốt với họ là điều cần thiết. Trong tất cả trường hợp, thất bại là điều không thể chấp nhận; bất cứ sai phạm nào về phần anh sẽ là vết nhơ đối với danh tiếng của Ellen; người đã cho anh một nơi để ở, và anh không thể nào cho phép điều đó xảy ra.
Thêm vào danh sách những nỗi khổ của anh là những bài tập gần như đạt đến mức thường nhật do phó tướng của Ellen, Limlisha, giao cho anh. Chủ đề thì hết sức rộng lớn, từ việc cai trị cho đến quân sự - tính riêng cai trị, chủ đề lại có thể chạy từ nội bộ cho đến ngoại giao.
Cô còn thường xuyên yêu cầu anh giúp đỡ trong công việc của mình. Điều này đã dấy lên vài câu phàn nàn từ anh. Tuy nhiên cuối cùng thì anh vẫn chấp nhận. Một lý do là bởi những kiến thức mà anh thu được trong khi giúp đỡ cô có thể sẽ hữu ích cho việc phát triển Alsace sau này.
Lý do khác là vì không phải lúc nào cô cũng chỉ biết chúi đầu vào công việc. Bên dưới vỏ bọc "kiểm tra" và "ôn tập", thi thoảng cô vẫn cho anh thời gian để dạo chơi đó đây.
Cuối cùng thì bình minh cũng lên.
Dùng bùn đất dập lửa đi, Tigre vác đồ lên và đi. Tay phải cần sừng, cung ở tay trái, và Lunie sánh vai cùng, tiếng 'Phành Phạch' đặc trưng vang lên theo những nhịp vỗ cánh. Đến trưa thì họ tới được ngôi làng dưới chân đồi. Tại đó, họ đưa chiếc sừng hươu và bộ da ra trước sự vui mừng và nhẹ nhõm của dân làng. Tuy thế, trong số những người trên cùng với các thợ săn, có rất nhiều ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
"Vậy là cậu ta đã hạ gục được nó hử..." Vị trưởng làng, người nắm trách nhiệm chỉ huy hội thợ săn, chỉ có thể nói được thế.
Anh đã, một mình, đi lên núi từ ba hôm trước, từ chối lời đề nghị từ dân làng rằng dùng các thợ săn làm người dẫn đường.
"Đối với một cuộc săn như thế này, một mình tôi là đủ rồi." Anh nói như vậy trong khi mắt vẫn hướng lên ngọn đồi từ dưới ngôi làng. "Và càng nhiều người thì càng dễ bị con hươu phát hiện, cho dù là nhìn thấy hay đánh hơi được."
Tất nhiên đó không phải là kiêu ngạo. Xét cho cùng, sau đó anh cũng gặng hỏi kỹ lưỡng cả trưởng làng lẫn các thợ săn về ngọn núi.
.
Nhìn thấy thế, vị trưởng làng cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn. Một mặt ông cho rằng là hiệp sĩ từ lâu đài gửi tới là phải thế rồi. Nhưng mặt khác, ông nghĩ chỉ mới 17 tuổi như vậy liệu có thể tin cậy được không?
Nhưng Tigre đã vượt qua mọi kỳ vọng của họ, lên đường một mình và quay lại ca khúc khải hoàn, bắn hạ được con thú điệu nghệ đến thế.
Anh đã thành công một việc trong khi 6 thợ săn - bao gồm cả trưởng làng - đã phải chịu thất bại sau suốt 5 ngày ròng rã. Và anh cũng chẳng phí hơi dương dương tự đắc hay khoe khoang tài nghệ của mình.
Thay vì thế, Tigre chỉ hỏi xin một chỗ ngủ nhờ qua đêm và được trưởng làng đồng ý. Anh cũng đi ngủ khá sớm vào ngày hôm đó.
.
Khi Tigre tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trời vẫn còn mờ tối. Lúc này vẫn còn hơi sớm để gọi là "sáng" - ngay cả những người lấy cày cuốc làm kế sinh nhai vẫn còn chưa rời được ra khỏi giường.
"Xin lỗi vì đã đánh thức ông vào giờ này," anh nói trong khi gọi vị trưởng làng từ vùng đất mộng mơ về trước khi trình bày ý định ra về.
Vị trưởng làng có vẻ ngạc nhiên, và thậm chí hơi thất vọng. "Nếu như thấy tiện, thưa ngài Hiệp sĩ, xin ngài hãy nấn ná lại đây thêm một hôm để dùng một bữa tiệc đạm bạc cùng chúng tôi."
Ông ta lại nài nỉ thêm nữa. Tuy nhiên, sau khi bày tỏ lòng biết ơn cũng như đưa ra một lời từ chối mềm mỏng, Tigre lặng lẽ rời khỏi ngôi làng và ra đi. Ngựa phi nước đại dưới bầu trời đang dần bừng sáng, dù cũng không được nhanh với cả Tigre lẫn Lunie đang ngồi trên đó.
"Tiếc thật..." Tigre lầm bầm trong khi nhìn lên trời. ".. Cũng đâu phải là có việc gì cấp thiết cho lắm."
Anh đương nhiên là đang lên tiếng phàn nàn vì đã bỏ lỡ lời mời của vị trưởng làng. Nếu như còn ở Alsace, anh đã có thể chấp nhận món quà này rồi, nhưng lúc này anh còn phải tính đến cả Ellen nữa. Có thể cô sẽ đồng ý, nhưng cô không thể nào thay mặt cho tất cả thuộc hạ của mình được, đặc biệt là những ai vốn đã không thích bản thân Tigre từ đầu.
Anh không quan tâm nếu như họ có chỉ trích gì anh, nhưng anh không thể nào để họ làm như vậy với Ellen được.
.
Mặt trời đã lặn xuống hướng Tây khi họ tới được thủ phủ. Họ cưỡi ngựa theo một con đường phụ dành cho những ai đi làm công chuyện - với Lunie đi cùng như vậy cả hai không khác gì mua vui trên những đường xá đông đúc của thành phố.
“Tigre-sama!” Vừa mới đi qua cổng, một giọn nói quen thuộc đã vang lên, gọi tên của chàng trai. Đó chính là Teita, mái tóc nâu buộc ra đằng sau. Cô mặc bộ trang phục quen thuộc của mình, chiếc váy dài tay màu đen phủ xuống chân cũng với một chiếc tạp dề trắng sạch sẽ phủ lên trên. Đặc biệt là cô đã bỏ kiểu tóc hai bím cũ đi và đổi sang kiểu đuôi ngựa, và Tigre cũng tin là cũng rất hợp với cô.
Giữa hai bên, Lunie có phản ứng mạnh hơn. Con Rồng 'Phành phạch' vọt ra và bay vào trong tay cô. Còn Tigre chỉ mỉm cười với cô.
"Anh về rồi đây, Teita."
Sau khi bắt lấy Lunie, cô ôm chặt lấy nhóc Rồng trong vòng tay. Vừa làm, cô đi tới bên chàng trai.
"Mừng ngài đã quay về, Tigre-sama.”
"Em vẫn ổn chứ? Em không cần phải mang nó như vậy nếu thấy quá nặng đâu, hiểu chứ?"
'Cảm ơn ngài. Nhưng Lunie trông thế mà không nặng đâu. Có chăng thì chỉ là bẩn quần áo thôi." Nói là vậy, nhưng dù có buồn thì cô cũng không để lộ ra mặt. Thay vào đó, như một người mẹ chơi đùa với đứa con, cô trìu mến cưng nựng nhóc Rồng con.
Cô gái 16 tuổi này, giống anh cũng sinh ra tại Alsace, phục vụ anh với danh phận của người hầu gái từ khi 11 tuổi cho đến tận ngày hôm nay, và kể cả khi anh chuyển đến sống ở Leitmeritz, cô vẫn cứ quyết đi theo anh.
Điều này dù sao cũng là mong muốn của anh, và Ellen cũng đã ưng thuận. Tuy nhiên, đầu tiên anh vẫn lo cho cô, người anh vẫn coi không khác gì một đứa em gái, có thể không quen được với môi trường mới. Thế nhưng, cô đã biến mối quan tâm của anh thành thừa thãi khi cô dễ dàng phá băng được với những tì nữ cũng như người hầu của họ. Thật vậy, chỉ cần tới vài ngày thôi mà họ đã yêu mến cô hết mực rồi.
Khi biết được việc này, Ellen nhăn mặt trước khi nói.
"Bản thân cậu đã vậy rồi, mà xem ra Teita cũng không chịu để tụt lại phía sau. Cậu kiếm được cô bé ngoài cả kỳ vọng cơ đấy, đúng không nào?" Những lời này làm cho Tigre cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
"À đúng rồi. Tigre-sama, Tiểu thư Eleanora và Limlisha có chuyện quan trọng cần bàn với ngài."
"Chuyện quan trọng? Với anh ư?"
"Đúng vậy. Tiểu thư Ellen đã bảo em đến báo khi nào ngài quay về."
Nghe đến việc Teita kể lại cuộc nói chuyện trước đó của cô với nữ Vanadis và người phụ tá, Tigre nghiêng đầu suy nghĩ trong khi đi xuống ngựa. Chuyện này rất lạ. Anh vừa mới trở về, chưa kịp chào hỏi ai. Vậy mà anh đã được yêu cầu đến gặp Ellen ngay.
Vì thế, phải có việc gì thật sự quan trọng đến nỗi cô phải ra chỉ thị chi tiết đến thế.
"Liệu hai người sẽ lại nhắc ngài đừng có đi lung tung chứ?" Teita hỏi.
Tất nhiên cô không nói điều này nghiêm túc. Những câu từ tinh nghịch này chỉ là để giúp anh vui hơn, Tigre đoán thế trong khi vỗ về đầu cô gái trẻ hơn mình.
"Hừm. Cũng có thể ..." Đúng là anh cũng hay chuyện trò với Rurick ngoài sảnh quá lâu trong khi trên đường đi tới phòng làm việc. Thói quen này đã khiến anh nhận được đủ lời quở trách đầy nghiêm nghị từ Lim, và có lúc là những lời xì xào từ những người vốn sẵn ghen ghét mỗi khi bắt gặp anh. "Dù gì đi nữa, phải đi ngay thôi. Cảm ơn em nhé, Teita."
Sau khi trao ngựa và con Rồng cho cô gái, anh tiến thẳng về văn phòng làm việc. Dưới ánh sáng đang dần ngụp tắt, cả hành lang tối tăm chỉ được thắp sáng bởi ngọn lửa từ những cây đuốc làm bằng gỗ thông. Nhưng anh biết là Ellen giờ này vẫn đang ở đó. Anh bước đến cánh cửa và gõ nhẹ, đồng thời cất tiếng gọi. Đương nhiên, một lúc sau một tiếng "vào đi" vọng đáp lại.
Mở cửa ra, cặp mắt của Tigre lại nhân thấy một cảnh tượng quen thuộc. Môt căn phòng lớn tầm trung, một chiếc bàn gỗ đàn hương chất đống cả núi sách đủ thể loại, và hai cô gái đang làm việc giấy tờ.
Một trong hai cô có một mái tóc bạch kim dài ngang hông cùng một bộ váy lụa lấy màu xanh làm tông màu chủ đạo. Đôi mắt đỏ của cô sáng lên đầy sinh khí, và, dựa vào tường ngay trong tầm với, cô để một thanh kiếm ở đó. Với một khuôn mặt xinh đẹp như thế, khó có thể tưởng tượng được rằng cô lại là một nữ kiếm sĩ tài giỏi đủ sức chọi lại bất cứ ai. Vậy nhưng đó không phải là tất cả. Cô còn là người đứng đầu thủ phủ, lãnh chúa của Leitmeritz, một trong bảy Vanadis, Eleanora Viltaria năm nay tròn 17 tuổi.
Người còn lại là cô gái tóc vàng Limlisha - hay Lim, như cách mà anh và Ellen thường gọi - , phụ tá và người bạn tri kỷ của Ellen. Cao, đầy đặn và 20 tuổi, vẻ nghiêm nghị xa cách của cô trong khi lặng lẽ rà soát đống tài liệu hầu như trái ngược hoàn toàn với Ellen.
"Xem ra cậu đã quay về an toàn."
Sau khi nhìn anh một lượt từ đầu xuống chân, vẻ mặt Ellen thoải mái lộ rõ ra trên mặt, còn Lim chỉ khẽ nhếch môi lên thay cho lời chào.
"Tôi đã về rồi đây." Tigre đáp, trước khi đóng cửa lại và kéo ghế ra ngồi.
Mắt Ellen sáng lấp lánh lên. "Vậy chuyện con hươu đó sao rồi?"
Anh chỉ giải thích vắn tắt lại những gì xảy ra ở ngôi làng và trên ngọn núi trong khi Lim lấy rượu ra cho ba người. Đương nhiên, toàn bộ yêu cầu này đều từ đó mà ra; Ellen cử anh đi xử lý tình hình sau khi dân làng trình lên cảnh ngộ của họ.
Tạm thời dừng công việc lại, ba người cùng nhau giơ ly lên mừng cho thành công này, và sau khi kể lại xong, Tigre liền đổi chủ đề.
"Tôi được nghe từ Teita rằng cô có việc quan trọng cần bàn bạc với tôi."
Nghe đến đây, hai cô gái cùng nhìn nhau, Ellen quay mắt nhìn xuống ly rượu trong tay, như thể cân nhắc những gì định nói ra. Một lúc sau, cô mới ngước mắt lên.
"Tigre. Cậu có biết gì về Asvarre không?”
Câu hỏi đột ngột này khá bất ngờ, nhưng Tigre trấn tĩnh lại ngay.
"Hình như nơi đó nằm ở Tây Bắc Brune, bên kia biển Tây của Zhcted. Nổi tiếng với nền kinh tế lấy nông nghiệp làm chủ đạo, nhưng một vài thế hệ trước, một nữ hoàng của họ đã dẫn đầu nhiều cuộc trinh phạt mở mang lãnh thổ vào đất liền."
Thực tế, những gì anh biết chắc về Asvarre chỉ đếm được trên đầu ngón tay, và đều do Massas chỉ cho. Vì nằm ở phía Đông Bắc, Alsace không gặp nhiều đe doạ từ Vương quốc đó. Cho nên với tất cả những gì biết được về Asvarre, có khi nơi đó chỉ là một vùng đất trong chuyện cổ tích - chỉ có câu chuyện về nữ hoàng với những cuộc chinh phục kia còn để lại chút dấu ấn trong đầu anh.
Một lần nữa, hai cô gái lại quay sang nhìn nhau. Nhưng lần nay ánh mắt của hai người lại đượm vẻ bất an.
Uống cạn ly rượu của mình, Ellen nói.
"Có một người yêu cầu sự hiện diện của cậu tại Asvarre.”
Lúc này Tigre nhíu mày lại. Anh không quá ngạc nhiên đến mức sững sờ. Dựa vào giọng của cô, yêu cầu này khó có thể chối từ được. Và trên thế giới này cũng chỉ có vài người có thể khiến cho một Vanadis phải lo lắng thế này.
"Và người đó là ?"
"Bệ hạ, Quốc vương," Lim lạnh lùng đáp.
Mắt Tigre mở to tròn ra.
Victor, Quốc vương Zhcted. Anh đã gặp ông ta một lần, khi đến sống tại Zhcted sau khi kết thúc cuộc nội chiến Brune. Đây là một nghi thức không một vị khách chính thức nào có thể tránh được, đặc biệt là đối với một người sắp ở lại đây đến 3 năm liền, và gì thì gì, anh cũng được nghe Ellen bảo là Đức vua muốn được gặp anh.
Nhưng bản thân cuộc diện kiến diễn ra ngắn đến dễ sợ. Nhà vua chỉ lên tiếng ca ngợi tài năng của anh, và đảm bảo đầy đủ quyền tự do cho anh ở Zhcted - xong xuôi, cuộc gặp mặt cũng kết thúc luôn.
Với khoản thời gian ngắn ngủi đó, đúng là anh nhận thấy được vẻ trịnh trọng và uy quyền nặng trĩu toát ra từ người đàn ông đang ngồi trên ngai. Nhưng điều gây ấn tượng sâu sắc nhất đối với anh lại là đôi mắt. Đôi mắt của Vua Victor tuy phẳng lặng, nhưng rất đỗi lạnh lẽo và thờ ơ. Nhìn vào đôi mắt đó làm cho người ta nghĩ ngay tới nơi sâu thẳm nhất của một khu rừng u ám, thiếu ánh nắng mặt trời suốt một trăm năm; như một bãi đầm lầy không có chút hơi thở hay tiếng động của sự sống.
Nhưng những suy nghĩ như vậy về người đứng đầu một quốc gia không thể nào lại mang đi kể cho người khác được, nên Tigre không tiện nói ra, chôn kín xuống đáy con tim mình.
Thành thật mà nói, ông ta không để lại một ấn tượng tốt, Tigre cho là vậy. "Một ông già bí hiểm" là lời tóm tắt thành thật nhất anh có thể đưa khi nói tới ông ta.
Và giờ đây chính con người đó lại ra lệnh cho anh tới Asvarre.
"Vậy Đức vua muốn tôi đến đó làm gì?"
"Về cơ bản, ông ta muốn cậu làm một mật sứ ngoại giao."
Nói đến đây, Ellen đặt cốc xuống và khoanh tay lại, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt.
"Tigre. Cậu thực sự biết được những gì về tình hình hiện tại của Asvarre ?"
"Ờ, ở đó có người, họ nhảy múa, ca hát và săn bắn suốt ngày chăng?" (N/d: Vãi cả trí tưởng tượng)
"Đúng rồi đó, và trong lúc đó họ còn dùng kiếm và rìu đâm chém lẫn nhau nữa."
Anh thật ra cũng tính đến điều đó, nhưng xem ra chủ đề của cuộc nói chuyện này sẽ không thoải mái chút nào.
Lim đặt chiếc ly uống dở xuống bàn, sau đó lấy một cuộc giấy từ ngăn kéo ra.
"...Tigre, tôi chắc là chưa kể cho cậu nghe về Asvarre. Tôi sẽ cố tóm tắt lại."
"Xin sư phụ chỉ giáo." Tigre trêu đùa.
Ellen cũng cười lớn. "Vâng, xin sư phụ chỉ giáo."
Thở dài một tiếng, Lim lật cuộn giấy và bắt đầu vạch ra một bản đồ giản đơn. "Cho đến nửa năm trước, Vua Zechariah vẫn còn trị vì Asvarre. Vào lúc đó, có tin mật báo cho rằng ông ta muốn xâm lược Brune, nhưng vì sức khoẻ yếu kém, cuối cùng ông ta quyết định kìm lại và quan sát tình hình."
Hơi thở của Tigre nghẹn lại trong cổ. Anh không ngờ là Brune lúc đó không khác gì một con cừu nằm giữa bầy sói đến nhường nào trong suốt thời kỳ hỗn chiến nửa năm trước. Đúng vậy, Sachstein đã bị Roland đánh lui, và bản thân anh đã đánh bật được Muozinel. Nhưng giả dụ như quân Asvarre tràn xuống từ phương Tây... chỉ có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
"Một thời gian ngắn sau khi cuộc nội chiến ở Brune kết thúc," Lim lại nói tiếp, "Vua Zechariah trút hơi thở cuối cùng. Tôi không chắc là chính xác tại sao ông ta chết. Người thì cho đó là một tai nạn, người khác lại bảo bị ngộ độc thức ăn."
.
Lúc bấy giờ, Quốc vương Asvarre có 6 người con. Người con cả, Germaine, được kế vị ngôi vua. Và thế là sự điên loạn bắt đầu từ đây
.
"Một vài ngày sau lễ đăng quang, Germaine cho gọi tất cả em mình lại và cho xử tử tất cả với tội danh phản loạn."
"Hừ, hay đúng hơn đó là tin chúng tôi được nghe."
Ellen mỉa mai thêm vào, bổ sung cho bài giảng của Lim bằng chính những bình luận của mình.
"Xem ra Germaine là một tay khá ngông cuồng, và cả hoang tưởng nữa. Tôi cho là gã ta giấu nhẹm đi bản chất thật của mình khi cha hắn còn sống, nhưng một khi ngôi vua rơi tầm mắt một cái, hắn liền quyết định hành động ngay."
Chủ đề này không hợp với Tigre, nhưng anh vẫn gật đầu để Lim tiếp tục.
"Tuy nhiên, hai người con của vị cựu vương đã trốn thoát được khỏi tay Germaine - hoàng tử thứ hai, Elliot, cùng công chúa cả, Guinevere.”
Phần lớn những chi tiết mà Lim nói sau đó có thể tóm gọn lại như sau: Sau khi chạy thoát, Elliot đã bắt đầu nổi dậy chống lại anh trai của mình. Mặc dù việc nối ngôi này là ý chỉ của Quốc vương, có rất nhiều quý tộc phản đối lại hành động sát hại máu mủ của Germaine, và dẫn tới cuộc nổi loạn đã thành công. Germaine buộc phải tháo lui khỏi Hoàng cung."
.
"Vậy là Asvarre bị chia làm hai ---" Lim ngừng lại trong khi kết luận, "không, có lẽ phải nói là làm ba. Germaine đã dùng tới lính đánh thuê từ Sachstein để củng cố lực lượng của mình, trong khi Elliot cũng làm điều tương tự bằng việc nhập hải tặc từ bán đảo vào trong quân mình. Asvarre đang rơi vào trong hỗn loạn."
"Thế còn Công chúa Guinevere?” Thấy lạ là không có ai nhắc đến, nên anh lên tiếng hỏi.
"Nghe đồn là Công chúa không ủng hộ phe nào, và đã lui về ở ẩn. Khả năng là, cô ta sẽ không có hành động gì cho đến khi nào cuộc xung đột giữa hai anh em kia kết thúc," Lim nói.
"Và cho đến giờ phút này Zhcted vẫn ủng hộ Elliot," Ellen thêm vào.
"Ồ đúng rồi. Còn việc đó nữa," Lim nói. "Được rồi, tạm thời bỏ Asvarre sang một bên."
Nói đến đó, cô lại lấy một cuộn giấy nữa ra, và bắt đẩu vẽ bản đồ lục địa. Zchted nằm tại trung tâm, Asvarre ở biển phía Tây, Muozinel thuộc vùng đất phía Nam và Brune thuộc Tây Nam.
“Tigrevurmund.” Giọng của Lim đượm chất uyên bác và nghiêm nghị, hệt như một giáo viên đang hỏi học sinh của mình. Điều này cũng có nghĩa là nếu như có trả lời sai, anh chắc chắn sẽ bị quở trách.
"Ai, theo ý kiến của cậu, là mối đe doạ lớn nhất đối với Zhcted vào lúc này?"
"Tôi cho là Muozinel."
"Chính xác." Lim xác nhận, không hề mỉm cười, tựa như câu trả lời đó quá hiển nhiên.
"Vậy nên cậu thấy đấy, tình hình ở Asvarre đã được chúng tôi trình bày vừa xong. Và còn Brune, vết thương để lại từ cuộc nội chiến vẫn chưa hàn gắn xong. May ra phải mất tới 2 hoặc 3 năm thì nơi đó mới có thể vực dậy lại được."
Không cần phải nói, thế lực chính còn lại chì còn Muozinel. Dù bị đánh bại trong cuộc tấn công Brune 6 tháng trước, thực tế, chỉ có thuỷ quân của họ mới gặp phải thương vong đáng kể. Còn quân trên bộ - tính cả bộ binh lẫn kỵ binh - đã rút lui ngay trước khi một trận đánh quyết định diễn ra, khiến cho tổn thất của họ chỉ còn ở mức tối thiểu.
Muozinel lúc này còn đang có một lưỡi rìu kề tận cổ Zhcted - dù Tigre với sự trợ giúp của quân Zhcted đã đánh tan cánh quân tiên phong của chúng. Thêm nữa, hiện tại Zhcted đang nắm giữ Agnes, vốn là một phần của Brune, làm lãnh thổ của riêng mình, từ đó tạo thành một rải đất thuộc về Zhcted khiến cho Muozinel phải vượt qua đó trước khi tiến đánh Zhcted. Vì thế, Muozinel chỉ còn đường biển, và với thuỷ quân tổn thất như hiện tại thì đó là điều không tưởng: ngay cả việc tự vệ trước sự tấn công của kẻ thù thôi cũng đã khó khăn rồi, chưa nói tới việc thực hiện một cuộc xâm lược mới. Do đó họ chỉ có thể chờ đợi và quan sát Brune hồi phục trở lại.
"Sớm hay muộn, chúng tôi và Muozinel cũng sẽ phải chạm trán. Nhưng khi nào thì không ai biết được. Có thể là 3, thậm chí là 10 năm nữa."
Nói xong, Ellen nhìn về bức tường đằng sau cô và hai lá cờ trang trí trên đó.
Một thanh kiếm bạc trên nền đen, biểu tượng cho Leitmeritz, và cho Zhcted, là con Rồng đen.
"Cán cân quyền lực giờ đây đang dựa vào quyết định của Asvarre - hoặc là bắt tay với Muozinel, hoặc là với chúng ta."
Nghe đến đây, cuối cùng Tigre cũng hiểu ra. Nếu như Asvarre đứng về bên Zhcted, thì họ chỉ cần tập trung mọi nguồn lực vào Muozinel. Nhưng nếu như Asvarre lại chọn Muozinel làm đồng minh của mình, thì Zhcted sẽ bị bao vây ở cả phía Nam lẫn phía Tây. và sẽ phải chia lực lượng ra để chống trọi lại tình thế đầy nguy cấp như vậy.
"Như đã nói từ trước, chúng tôi vốn ưa Eliot hơn, nhưng xem ra bản thân người này lại nghiêng về Muozinel. Do đó chúng tôi sẽ chọn ủng hộ Germaine."
"Vậy là, cái vụ mật sứ mà cô vừa nói tới..." Giọng Tigre lạc hẳn đi.
Ellen lộ rõ vẻ hối tiếc. Thấy cô gắng sức tìm lời đáp lại như vậy, Lim liền thay thế cho nữ Vanadis tóc bạch kim.
"Tigrevurmud. Tôi tin là chúng ta đã nói từ trước rằng đây là mệnh lệnh của Nhà vua, chứ không phải là của Ngài Eleanora."
"Tôi biết. Không bao giờ Ellen lại yêu cầu tôi làm một việc như vậy."
Anh trả lời quả quyết hòng trấn an họ, và thành công. Hầu như ngay lập tức bầu không khí trong căn phòng đã giảm đi vài lần. Cả hai cô gái cùng nở một nụ cười, và Ellen cũng thở một hơi nhẹ nhõm trong khi vẫn cúi đầu xin lỗi.
"Thứ lỗi cho tôi, Tigre."
"Không cần đâu, Ellen," Tigre nói. "Quan trọng hơn là, Vua Victor trông chờ điều gì khi cử tôi đi như vậy?"
Anh không có một chút khái niệm nào về Asvarre. Anh thậm chí còn chưa từng đến đó. Chưa bao giờ. Ý định của Đức vua thật sự khó có thể lần ra được.
"Nhìn từ một góc độ nhất định thì có thể nói là ông ta muốn chiêu mộ cậu," Ellen nhận xét trong khi chuyển chiếc ly đã cạn cho Lim. "Cơ bản đây chỉ là sự trao đổi ơn huệ thôi, trao cho cậu danh dự và vinh quang đổi lấy việc cậu đứng dưới trướng. Chẳng phải việc này khá phổ biến ở Brune sao?"
Tigre nghiêng đầu sang một bên - anh vẫn chưa chịu chấp nhận điều này.
"Nhưng tôi đâu phải là thần dân của Vua Victor, tôi là công dân của Brune, một người khách sẽ quay về Brune sau 3 năm, đúng không nào?"
"Và đó là chính xác những gì ông ta muốn. Thử nghĩ xem - cậu thật sự có tin rằng mình có thể sống dựa vào sự phì nhiêu của vùng đất này để rồi quay về sau 3 năm ư? Nếu là tôi, tôi sẽ cử cậu làm một cố vấn quân sự. Như thế thì cậu khó mà có thể rời khỏi đây được, kể cả là sau đó vài năm nữa."
Nghe Ellen nói trịnh trọng như thế, Tigre chỉ biết ngẫm nghĩ trong im lặng. Đúng là vậy vì không ai có thể bác bỏ được những công trạng của anh.
"Với tước hiệu Silvrash [Xạ Tinh] và Lumiere [Hiệp Sĩ Ánh Trăng] lần lượt từ tướng địch và vua của mình, cậu đã trở thành người chắc chắn sẽ có một vị trí quan trọng một khi quay về nước. Bởi vậy, đối với Quốc vương Zhcted, giao bán ơn huệ cho cậu là điều cần phải làm." Lim lạnh lùng thêm vào sau khi đổ thêm rượu vang cho Ellen.
Về phần cô, nữ Vanadis mở một ngăn kéo dưới bàn mình, lấy ra một bức thư, 2 chiếc nhẫn và một chiếc ống bóng loáng.
Chiếc ống dài khoảng nửa cánh tay, bọc trong một lớp vải đen. Trên nắp là dấu ấn của Vua Zhcted được khắc trên đó và khảm vàng.
"Đây là mật thư từ Hoàng tử Germaine, còn những chiếc nhẫn này là bằng chứng chứng minh thân phận đặc sứ của Nhà vua. Nhưng thứ mà tôi muốn cho cậu xem là đây - thư của Quốc Vương."
Nhận lấy bức thư, Tigre đọc kỹ càng một lượt. Những gì một nhà vua viết không thể phớt lờ đi được, kể cả chỉ là một từ.
Mở đầu là lời chào xã giao, cùng với việc vài lời khen ngợi từ Nhà vua về sự can đảm của anh ở Brune cùng với chúc mừng nền hoà bình vừa mới hình thành giữa Brune và Zhcted trước khi đi thẳng vào vấn đề chính.
- Ngài là bằng chứng cho mối quan hệ bền vững giữa Zhcted và Brune, và vì thế có thể đại diện cho cả hai nước trước mặt Hoàng tử Germaine. Không một ai có thể phù hợp hơn ngài để hoàn thành việc này.
Những gì được viết dưới đây là chỉ thị về việc chúng ta sẽ ủng hộ hoàng tử đến mức độ nào về tài chính cũng như quân sự, cùng với thời hạn chúng ta sẽ thực hiện. Sẽ có phương án dự phòng giả dụ như có chuyện gì buộc ngài phải đi chệch hướng so với kế hoạch ban đầu, tuy nhiên nếu tình hình vượt khỏi tầm tay thì ngài nên quay về ngay lập tức -
Vậy đấy, Tigre ngẫm nghĩ. Ông ta muốn dùng mình làm vật mặc cả.
Cuối bức thư là chỉ dẫn cách đi đến Asvarre. Anh sẽ phải đi từ Leitmeritz đến Regnis, rồi tại đó gặp mặt một số người do Nhà vua cử tới trước khi cùng nhau khởi hành đến Asvarre. Anh lấy làm sửng sốt trước số lượng chi tiết trong bức thư. Ngay cả phải chọn đường phố nào để đi cũng được đề cập trong đó.
Gợi ý là cả Zhcted và Brune đều ủng hộ Hoàng tử Germanine - Nhà vua khá tinh ranh thật, Tigre nghĩ.
Dù vậy. Anh nhìn vào bức thư rồi quay sang Ellen với ánh mắt lo lắng.
"Brune đã được thông báo gì về việc này chưa?"
Ellen lắc đầu. "Tôi nghi ngờ điều đó."
Lim cũng gật đầu tán thành. "Nếu đã là vậy, đích thân Nữ Hoàng Regin sẽ chuyển chỉ thị cho cậu rồi, Ngài Tigrevurmund.”
Cô nói đúng. Cuối cùng thì anh vẫn là một người khách, và không có bổn phẩn nào phải tuân lệnh Vua Victor. Ngay cả bản thân bức thư cũng kết thúc với những từ sau - "Ta, Quốc Vương Zhcted, khẩn khoản thỉnh cầu ngài - "
- nói cách khác, đây không phải là một mệnh lệnh mà là một lời yêu cầu.
Tuy nhiên anh cũng không thể cứ thế mà từ chối được. Dù sao đây cũng là yêu cầu từ một Đức vua.
"... Ngoài tôi ra, bộ không còn ai có thể cáng đáng nhiệm vụ này sao?"
"Zhcted không thiếu những người như vậy. Nhưng đối với Nhà vua, ngài không thể nào tuyên bố là ban ân huệ cho cậu mà lại ít nhất không yêu cầu cậu làm những việc như vậy."
Tigre cố suy nghĩ điều này trong vài giây, và rồi đầu hàng và nhún vai. Ngay lập tức, Lim thấp giọng quở anh, và tiếp tục giải thích.
"Cậu thấy đấy, mấy việc như tiễu trừ thổ phỉ chẳng bao giờ được tính vào công trạng cho cậu. Vai trò của cậu trong nội chiến Brune đã đủ để thể hiện được lòng dũng cảm, và từ đó giá trị của cậu."
"Đúng là có nhiều cách khác để dành lấy danh dự, nhưng những cách đó hầu hết đều liên quan tới việc trở thành một cố vấn cho Quốc vương. Và điều đó sẽ đẩy cậu vào một tình thế bấp bênh - hầu hết các quý tộc sẽ phản đối việc để Brune can thiệp vào việc cai quản, và điều này sẽ làm phương hại tới quyền lực của Nhà vua. Vì thế, nhiệm vụ ngoại giao sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất." Ellen thở dài.
Đúng là như vậy, và Tigre cũng biết là như thế. Lợi thế về việc gửi anh đi đúng như những gì Vua Victor đã nêu ra - và về những điểm này không ai ở Zhcted có thể cạnh tranh với anh được.
"... Và chuyện là như thế đấy, nếu như giả dụ rằng Nhà vua từ đầu không có ác ý gì với cậu." Ellen lầm bầm, dựa lưng vào ghế.
Hành động vô tư lự của cô giúp người cung thủ trẻ nhẹ nhõm hẳn, anh mỉm cười. "Tôi không nhớ là đã làm gì để Nhà vua phải để bụng."
"Nếu như một nước có tướng tài, cậu có nghĩ là chỉ cần sự hiện diện của người đó thôi sẽ khiến các nước xung quanh cảnh giác không?" Lim lạnh lùng nói, khác với hai người vẫn ngồi thẳng lưng và nghiêm nghị. "Ở Vương quốc chúng tôi, có rất nhiều người không thoải mái gì với sự có mặt của cậu,... dù điều đó không có nghĩa rằng Nhà vua là một trong số đó."
"Nhưng những cuộc đàm phán như thế này rất quan trọng với Zhcted. Thất bại sẽ dẫn tới thảm kịch ngay - vậy tại sao đức vua lại giao nhiệm vụ này cho tôi nếu như đang có hiềm khích?"
Ellen nhíu sâu mày xuống trong khi nói, vẻ khó chịu lộ rõ trên mặt.
"Ừm, vì đã có phương án dự phòng như vậy xem ra cậu sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho bất cứ thất bại nào."
"Đương nhiên, làm được vẫn là tốt nhất, nhưng nếu như cậu có thất bại, xử lý cậu đi sẽ loại bớt được mối lo trong tương lai. Dựa vào tình hình mà còn có thể đổ tội lên cả Brune nữa."
Nói đến đây, Ellen ngồi vụt thẳng dậy, đánh "RẦM" một tiếng, mặc kệ Lim, lúc này đang nhướn một bên mày lên. "Thật ra, cậu không thấy lạ sao? Nếu như tôi đang ở vị trí của Nhà vua, tôi sẽ mở một bữa tiệc linh đình trong khi chọn người khác làm chủ, và đưa ra lời thỉnh cầu trong khi người chủ bữa tiệc đánh lạc hướng toàn bộ số khách khứa còn lại."
Đúng là vậy. Tigre cũng cho là thế. Anh và Quốc vương mới chỉ gặp nhau một lần - họ đương nhiên không thể là bạn bè. Ít ra phải tổ chức một vài buổi tiệc tùng để nâng cao mối quan hệ giữa hai bên.
"Chỉ cần làm một phép thử đơn giản thôi là đủ biết cậu chưa từng tới Asvarre. Gửi cậu tới đó cũng chẳng khác gì là bảo một đứa trẻ vẫn chưa phân biệt nổi bên trái bên phải đi sang làng bên cạnh để mua hàng. Và lại còn người do Nhà vua cử tới nữa. Chúng ta vẫn chưa có bất cứ chi tiết gì về bọn họ. Cả đống này rõ ràng sặc mùi mờ ám."
Thật vậy, khó có thể nghĩ là Nhà vua lại giao cho anh việc này dựa vào năng lực của anh.
"Nhưng Vua Victor vẫn chưa nói ra những gì ngài về nghĩ về tôi, đúng không?" Tigre cẩn trọng hỏi.
Cả Lim và Ellen cùng gật đầu.
"Tôi chỉ có thể nghĩ ra được 3 lý do cho việc cử cậu đi. Một là trao cho cậu một ân huệ bằng việc để cậu có được niềm vinh dự được làm một nhà ngoại giao. Lý do khác là để tiêu diệt cậu bằng việc đặt cậu vào một tình thế khiến bản thân bơ vơ không biết nương tựa vào đâu. Và cuối cùng là để đánh giá thực lực của cậu."
"Đánh giá thực lực?"
Ellen giơ một tay lên. "Ngắn gọn là, ông ta muốn biết xem cậu chỉ là một người quen việc trận mạc, hay còn có tài cán gì khác. Tôi vẫn chưa thể biết được ông ta muốn chiêu dụ hay tiêu diệt cậu. Nhưng dù là gì đi nữa, ông ta chắc chắn muốn sử dụng cậu."
Cô gái tóc bạch kim cười khúc khích, làm cho Tigre lặng lẽ càu nhàu. Cả ba lựa chọn trên đều chẳng vui vẻ gì.
"Và nếu như ông ta còn có ý định nào khác." Ellen nói, lần với giọng nghiêm túc hơn, "xem ra ông ta muốn dùng cậu để xem xem các Vanadis - trong đó có tôi - và Nữ Hoàng Brune sẽ hành xử ra sao."
"Ellen, tôi nên ---"
“Tigrevurmund,” Lim nghiêm giọng nói, ngắt lời anh giữa chừng. "Đừng có hỏi chúng tôi điều đó."
Ellen buồn bã gật đầu. "Dù cậu có chọn gì đi nữa, tôi sẽ tôn trọng điều đó và dùng hết sức mình để giúp đỡ cậu. Nhưng cậu vẫn phải là người đưa ra quyết định, Tigre ạ."
"Thứ lỗi cho tôi."
Anh có thể từ chối. Nhưng điều này có thể hạ thấp ý kiến của Nhà vua về anh, gây ảnh hưởng tới Ellen và Brune. Quay sang tấm bản đồ, Tigre suy nghĩ xem mình phải nói gì tiếp. Anh không thích Hoàng tử Germaine, người mà Zhcted đang định ủng hộ. Vậy nhưng nếu để đối thủ, Elliot, lên ngôi, liên minh của người này với Muozinel sẽ đe doạ cả Zhcted và Brune, do Brune và Asvarre cũng chung biên giới.
Và lại còn cả mối quan hệ với Zhcted nữa.
Vì lợi ích của hai nước, mình có bắt buộc phải ủng hộ một tên bạo chúa ngoại quốc không?
Bằng việc đồng ý trợ giúp, anh có thể lợi dụng điều này để yêu cầu y thay đổi bản thân. Nhưng anh không phải là Vua Zhcted, và Tigre biết điều đó. Lời của anh sẽ không để lại bất cứ ảnh hưởng rõ rệt nào.
Nhưng anh phải vượt qua điều này. Thở dài, anh hỏi một câu khác."Vậy Hoàng tử Elliot là người thế nào?"
"Nghe đồn thì cũng chẳng khác gì lắm so với người anh cả, nhưng ít ra thì không giết cả nhà mình."
"Nhưng trước đó cô bỏ là y đã tuyển hải tặc vào trong quân mình để bù lại quân số. Chẳng phải như vậy quân của người này không khác gì một toán cướp là mấy sao?"
Vua Victor thực sự muốn mình biến mất nên mới yêu cầu mình một mình đi tới một nơi như thế.
"Vậy cậu sẽ từ chối chứ?"
"Chắc là tôi sẽ đi. Có khi đây là dịp tốt để thăm Asvarre." Anh nói điều này thật chân thành, nhưng chủ yếu là vì anh không muốn làm cho nữ Vanadis bằng tuổi mình phải khổ tâm hơn. "Nhưng làm thế này chẳng phải hơi quanh co sao? Nhờ tôi làm đặc sứ, vậy mà ngoài mặt cùng một lúc vẫn ủng hộ Hoàng tử Elliot."
"Bắt cá hai tay đâu phải là một chiến lược lạ lẫm gì. Trong trận chiến vừa qua chính Ludmira cùng dùng tới bài đó." Ellen nói.
"Sao cơ?" Tigre hỏi, không rõ ý định của cô. "Tôi tưởng là Mira thẳng thắn hơn vậy chứ."
Mira ở đây đương nhiên là Ludmira Lurie, Michelia [Hộ Tuyết Liên Cơ] trong 7 Vanadis và là lãnh chúa Olmutz, nằm ở phía Nam Leitmeritz.
"Cậu quên rằng cô ta ban đầu là đồng minh của Công tước Thenadier, dẫn tới việc cô ta điều quân cầm chân chúng ta. Thêm nữa, cô ta còn tiếp tục truy đuổi kể cả khi chúng ta lui quân. Để hoàn thành bổn phận với Công tước, thậm chí cô ta còn thách đấu tay đôi với tôi nữa." Lông mày của Ellen nhướng hẳn lên đầy bực bội, dù Tigre không rõ là vì anh thản nhiên nhắc tới biệt danh của Ludmira, hay khó chịu trước lời đáp của anh mà khiến cô tỏ thái độ như thế.
"Nhưng lần đó cũng chính ngài ấy đã bảo vệ Eleanora-sama khỏi lưỡi kiếm của tay sát thủ, thậm chí còn lấy mạng mình ra để làm điều đó nữa." Lim lạnh lùng chỉ ra.
"À ờ, cô chỉ muốn bắt tôi phải trả ơn thôi!" Ellen đỏ bừng mặt, rõ ràng là cô ta đã để mất cảnh giác. "Kể cả là khi cô ta lúc đó chưa tính đến, khi nào cần, cô ta chắc chắn sẽ viện cớ để gợi lại chuyện đó."
"Đó là điều đương nhiên trong đàm phán rồi." Lim nhắc nhở cô."
Ellen phớt lờ Lim đi, thay vào đó quay sang Tigre. "Và còn trận Muozinel nữa. Cô ta đâu có đến giúp cậu ngay, đúng không nào? Cô ta còn đứng đó quan sát nữa, đúng không? Đó đâu phải là giúp, chỉ là cô ta đang chớp thời cơ để có thể bắt cậu phải chịu ơn mình càng nhiều càng tốt mà thôi. Và đừng có quên rằng phải tận sau sự kiện đó cô ta mới cắt bỏ quan hệ với Công tước Thenardier."
Nói đến đó, cô ta tu ừng ực cốc rượu của mình đầy thoả mãn.
Về phần mình, Tigre cũng hiểu. Cái phần ranh ma này trong nhân cách của Ludmira có khi đã ăn sâu đến độ cô ta không tự nghĩ bản thân mình tồi tệ hơn được nữa. Dù vậy, tính đến việc bị ép phải giao chiến chỉ vì tính cách của đối thủ mình, không quá ngạc nhiên rằng Ellen lại tức giận như vậy.
Nếu là Mira, cô ta sẽ phản ứng lại ra sao với yêu cầu trên?
Trong thời gian ở Leitmeritz, Ludmira Lurie đã ba lần đến thăm thủ phủ, với 3 lý do. Đầu tiên là đến xem xét tình trạng của con đường vượt núi ở Vosyes nói riêng và Brune nói chung; Thứ hai, để thể hiện mối quan hệ tốt đẹp với Ellen. Cuối cùng, cô ta đến để thuyết phục Tigre đứng về phe mình.
Mỗi lần Ellen nhận được tin cô ta đến thì đều nói "bảo cô ta đừng có đến nữa." Nhưng ai dám nói như vậy trước mặt một Vanadis ? Và dù sao đi nữa, Ellen cũng chỉ đùa vậy thôi. Họ vẫn cần thông tin mà Ludmira thường xuyên mang tới về Muozinel, và không thể nào chỉ vì một mối ganh đua cỏn con mà lại không trao đổi thông tin được.
Sau cuộc họp với Ellen, cô ta sẽ đi tìm Tigre ngay. Lần đầu tiên, cô định hứa hẹn tiền của để thu phục anh, và kết quả là thất bại. Từ lúc đó, cô chỉ thực hiện những cuộc nói chuyện nho nhỏ mà thôi. Cô ta cũng từng định mời anh cùng đi săn, nhưng Ellen đã từ chối thằng thừng ngay.
Nếu là Ludmira, cô ta sẽ bóng gió đồng ý nhưng không trực tiếp đưa ra câu trả lời, cùng lúc đó bí mật thu thập nhiều thông tin hết mức có thể. Và đến giây phút quan trọng nhất cô ta sẽ dứt khoát từ chối.
Có lẽ đây mới chỉ là một yêu cầu khó khăn trong vô vàn yêu cầu khó khăn hơn nữa theo sau đó.
Anh vẫn không thích thú gì với nhiệm vụ này, nhưng anh có thể xem xem việc này có thể lợi dụng như thế nào. Và dù gì đi nữa, có phàn nàn thì tốt hơn hết cứ giữ trong đầu mà thôi.
.
.
Sau khi nhìn chằm chằm về cánh cửa mà Tigre đóng lại sau khi ra khỏi phòng một lúc, Ellen thở dài một tiếng.
"Liệu như vậy có ổn không?" Lim hỏi.
"Chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác, đúng không nào?" Ellen cộc cằn đáp.
Cô đã đồng ý để anh đi Asvarre sau cuộc gặp. Thật là lạ - thực ra, cô đã chuẩn bị tinh thần cho phép ngay nếu như anh cương quyết từ chối, nhưng thành ra, anh lại đưa ra một câu trả lời quyết định ngoài cả mong đợi. Lẽ ra cô phải vui vì điều này, nhưng trái tim của cô vẫn nặng trĩu. Cô không nỡ.
"Thứ lỗi cho em chuyện ban nãy, Lim ạ," Ellen nói kèm với một nụ cười hối lỗi. "Ban nãy" đương nhiên là chỉ lúc Lim phải chen vào để ngăn Tigre hỏi nhờ Ellen giúp để đưa ra quyết định."Em... có khi đã không thể trả lời cho cậu ta được rồi."
Sâu trong tim mình, cô chỉ muốn nói "đừng đi". Nhưng để có thể từ chối yêu cầu của Nhà vua, họ cần phải có một biện pháp khác khả thi, một biện pháp để thúc đẩy mối quan hệ giữa Zhcted và Asvarre, hoặc là tìm ra một người khác thay cho Tigre. Nhưng những lựa chọn đó không hề tồn tại. Trước những yêu cầu của Nhà vua, không thể tìm đâu ra một ai tốt hơn anh được, và cô sẽ gặp khó khăn để lần ra được một người thay thế.
Trong suốt cuộc nội chiến Brune, cô đã có thể làm cho Nhà vua nguôi giận bằng cách thanh minh rằng cô buộc phải chiến đấu. Và chung quy lại đó cũng là một thoả thuận béo bở. Brune phải gánh đỡ phần lớn chi phí của cuộc chiến, Zhcted có được thêm vùng Agnes về phía Nam, và Ellen có được Tigre dưới trướng thông qua việc cùng cai quản vùng Alsace.
Nhưng lần này, cô không có những quân bài như vậy nữa - không có những thứ đó, đến cả 1 Vanadis cũng phải tuân lệnh Đức vua.
Quay mặt ra cửa sổ, Ellen ghé mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Những làn gió chậm rãi của cuối mùa hè bay vi vu khắp vùng đất trong khi màn đêm đã sắp phủ kín bầu trời, chỉ còn chút ánh nắng le lói từ chân trời hướng Tây. Dù cô chưa thấy đâu, những ngôi sao chắc cũng đã lộ mình ra rồi.
"Khi cậu ta mới đến, hoa tuyết vẫn còn đang nở rộ..."
Hoa tuyết mọc khắp Zhcted, những bông hoa này là sứ giả báo hiệu xuân đang tới. Nhưng mùa xuân lại qua đi trong chóng vánh. Cô dành hết thời gian để cai quản lãnh thổ của mình, còn anh thì dùng lượng thời gian đó để làm quen với vùng đất. Và mọi chuyện cứ thế diễn ra cho đến tận bây giờ, kể cả là khi mùa hè sắp đi đến kết thúc.
Sau một tiếng thở dài, Ellen lắc đầu nguây nguẩy. Cố trấn tĩnh lại, cô quay sang Lim một lần nữa, cùng với một nụ cười nở trên môi. "Ừ, nếu cậu ta đã quyết định đi thì chúng ta cũng nên mở đường cho cậu ta. Em xin nhờ chị đấy, Lim ạ. Đây là yêu cầu của Nhà vua, nên dù sao cũng chẳng có ai dám lời ra tiếng vào được."
"Vâng." Lim thoáng hiện ra một nụ cười hiếm hoi, giọng cô có vẻ trong trẻo hơn so với mọi khi. Nhưng xem ra sự lo âu đang đè nặng lên vai cô, tạo nên một bóng đen dưới đôi mắt màu lam của cô. "Nhưng vẫn còn nhiều điều cần phải lo nghĩ. Làm một mật sứ ở xứ lạ, chỉ có duy nhất một người đi cùng..."
"Hãy tin vào cậu ấy," Ellen vui vẻ nói, ánh mắt lẫn giọng của cô đều tràn ngập tự tin. "Cậu ta đã cho thấy bao nhiêu phép màu rồi. Ừ thì có thể gọi đó là may mắn, nhưng nếu không biết dùng tới thì cái may mắn đã không thể nào trở thành phép màu được rồi, và cậu ta là một người có khả năng làm được điều đó."
Dù có phần nào hơi khoa trương, nhưng đó là vì cô cũng cảm thấy bất an. Cô không thể nào không lo âu được. Thật vậy, có lẽ cô còn ước là anh đã từ chối từ trước rồi.
"Cậu ấy sẽ quay về đây ca khúc khải hoàn. Chúng ta sẽ tiễn câu ta đi với một nụ cười, và đón cậu ta cũng bằng nụ cười đó. Đó là những gì chúng ta có thể làm được, kể cả khi không thể nào mở tiệc mừng chính thức việc cậu ta được chọn làm đặc sứ do đây là việc bí mật, hay khen thưởng cậu ta thoải mái vì thân phận công dân Brune."
"Đúng là vậy." Lim nói, mừng thầm khi nhận thấy nữ chủ nhân của mình đã xoá bỏ được nỗi lo của bản thân.
Và thế là họ quay về với công việc của mình. Nhưng trong khi Ellen xem xét đống giấy tờ, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô.
Chẳng biết khoảng cách giữa cậu ta và mình đã giảm đi được phần nào chưa?
Dù cô hầu như bận suốt cả ngày, còn Tigre thì liên tục bị quan lại trong lâu đài giám sát, họ vẫn thường xuyên dành khoảng thời gian rảnh rỗi với nhau. Vào những ngày đẹp trời, họ thường rủ nhau đánh một giấc ngủ trưa ngon lành trên mái nhà, thi thoàng còn trốn Lim và các viên quan lại để dạo chơi trên đường phố. Vào những giờ nghỉ giải lao, hai người lại dùng trà cùng với Lim và Teita. Dù nhỏ nhặt, nhưng đó là những kỷ niệm rất quan trọng với cô.
Một lần hai người còn cùng nhau khiêu vũ ở trong thành phố nữa.
Theo truyền thống Zhcted, những buổi lễ hội thường bắt đầu với việc tất cả mọi người ca hát nhảy múa với nhau, sau đó mới bắt đầu chia cặp nhảy. Hình như việc này vốn được dùng để một người đàn ông chọn lấy cô dâu tương lai cho bản thân, nhưng tục lệ này đã mai một đi từ lâu, chỉ còn để lại mẩu kiến thức đó cùng với bản thân điệu nhảy.
Khi họ biết được nguồn gốc của cái lệ này, hai người đều đỏ bừng mặt, nhưng không chịu buồn tay nhau ra trong khi bước đi. (Đương nhiên, không ai khác biết việc này, vì cả hai đều quá xấu hổ để nói ra.)
Họ không bao giờ đi vượt quá giới hạn, mỗi người đều hiểu rõ vị trí của người kia. Nhưng cứ mỗi khi nữ Vanadis tóc bạch kim nhớ lại những ký ức về cuộc sống thường nhật bên nhau, trái tim của cô lại thêm phần ấm áp.
.
.
Phòng của Tigre nằm sâu trong lòng lâu đài. Ở đây, không như bên ngoài tấp nập những người làm việc trong lâu đài dù mặt trời đã lặn, tương đối yên tĩnh. Điều này là một trong những sự lưu tâm của Ellen, vì là một vị khách, anh thu hút nhiều sự chú ý hơn so với khi còn là một tù binh.
Nơi này không thực sự sang trọng, nhưng chiếc thảm màu xanh đậm, lò sưởi gạch và bộ bàn ghế làm bằng gỗ sồi tạo cho căn phòng một bầu không khí đầu thư thái. Ở đây cũng không thiếu đồ dùng thiết yếu gì; ở góc phòng được kê một chiếc tủ vương những dây nho cùng với một chiếc bàn dài.
Cạnh lối vào, Tigre thắp đèn cạnh cửa ra vào, rồi rung chiếc chuông đặt trên bàn.
Một hồi lâu sau đó, tiếng bước chân đi về lối vào phòng vang lên, đó là tiếng bước chân của Teita.
"Tigre-sama, cho phép em vào nhé?"
"Em không cần phải trịnh trọng thế đâu, chỉ có mình anh ở đây thôi mà," Tigre nhẹ nhàng đáp lại.
Cánh cửa bật mở, cô hầu gái tóc màu hạt dẻ bước vào, khẽ nhún chân cúi chào trước khi ngẩng đầu lên và le lưỡi. "Em quen với việc đó rồi. Và thêm nữa, em đâu còn ở nhà nữa."
Ở Alsace, họ thậm chí còn suồng sã với nhau hơn. Tigre thích nói vọng ra ngoài hành lang thay vì rung chuông, và Teita, về phần cô, sẽ hỏi rõ xem anh cần cô làm gì trước khi bước vào, đỡ cho họ rất nhiều phiền phức. Nhưng đây không còn là Alsace, và có rất nhiều quan lại không ưa gì việc anh gần gũi với những người như Ellen, Lim và Rurick. Trước mặt những người như thế, họ phải để ý hơn đến lễ nghi.
"Vậy," Teita hỏi sau khi cầm lấy áo khoác của Tigre, " ngài đã bàn chuyện đó xong xuôi với Tiểu thư Eleanora chưa?"
Một vẻ u ám lan ra khắp mặt anh. "Em có thời gian không, Teita? Anh có vài điều cần nói với em về việc đó."
Cô bối rối gật đầu.
Nhìn thấy thế, anh đi ra chiếc tủ và lấy ra một chai rượu vang cùng hai ly rượu. Anh biết việc này sẽ khiến cô lo lắng, nhưng anh muốn cô được biết sự thật.
Anh uống một ngụm đầy,
và nói.
"Anh cần phải đi xa một thời gian. Mọi việc trông nom chỗ này xin được nhờ cậy vào em."
Mặt cô mở to tròn ra, nhìn chăm chăm vào đáy ly trước mặt cô, thứ rượu đỏ thẫm trong đó như thể phản ánh lại tâm trạng buồn rầu của cô.
"Đây không phải là một cuộc đi săn, đúng không ạ?'
Cô nói đúng. Nếu như chỉ là một cuộc đi săn hay thị sát một thành phố nào đó gần đây thì anh đã nói khác. Anh đã cố hết sức để nói thật điềm tĩnh, nhưng anh không thể nào giấu hết được sự căng thẳng khi sắp phải bước vào một vùng lãnh thổ xa lạ, và nhất là che đậy được khỏi Teita, người đã phục vụ anh bao lâu nay.
Bởi thế anh không thèm giả ngơ, mà chỉ ghé mắt xuống ngang với mắt cô.
"Anh biết là em sẽ không nói những gì không cần thiết với người khác. Bởi vậy em cần anh giữ một bí mật."
Sau khi thấy cô đồng tình, anh kể cho cô nghe về chuyến đi sắp tới đến Asvarre.
"Anh không thể kể mọi chi tiết được, nhưng đây sẽ là một việc khá rắc rối. Trong khi anh đi, em cứ nói với bất cứ ai hỏi là anh đi Silesia,” Tigre nói. "Và... à đúng rồi. Chăm sóc Lunie trong khi anh đi vắng nhé."
"Em hiểu về phần của Lunie. Nhưng 'đến Kinh Đô' ư?" Teita lắc đầu, không hiểu nổi.
"Đừng có lo, Lim và Ellen là người nghĩ ra cái chuyện vỏ bọc này. Em chỉ cần ăn khớp chuyện của mình với của họ mà thôi," anh trấn an cô. "Mà anh cũng từng nghĩ đến việc cáo bệnh để tránh mặt."
"Như vậy không giống ngài chút nào, Tigre-sama ạ. Ý em là, đó không phải những gì một người sẵn sàng khoác áo lông đi ra ngoài trời trong khi tuyết rơi dầy đặc sẽ nói. Và em không nghĩ là mình có thể đánh lừa ai với điều đó được," cô nói, biểu lộ quyết tâm của mình dù bằng một cách có phần mỉa mai. làm cho Tigre chỉ biết gãi đầu chịu thua.
Nhìn thấy thế, cô mỉm cười."Tigre-sama. Cái chỗ Asvarre đó cách đây bao xa?"
"Anh không biết. Đây cũng là lần đầu tiên anh tới đó. Tất cả những gì anh biết là từ đây cần phải đi về hướng Tây Bắc, và rồi đi đến đó bằng thuyền."
"Thuyền. Biển,"
Teita lẩm bẩm, mắt cô mở to. Không ai trong số hai người được tận mắt chứng kiến những thứ nào như vậy. Thứ gần nhất mà họ có là qua những hình ảnh nổi lên từ những bài hát của những người hát rong, hay câu chuyện do những người kể truyện lang thang đã đi đến tận Celeste, một thị trấn của Asvarre.
Cô cắn môi lại, tay nắm chặt vào chiếc tạp dề trong khi cố kìm lại nỗi bất an đang nổi cuồn cuộn trong người. Với tay đến ly rượu, cô uống hết sách trong một hơi -
- và thở dài một tiếng, cô đứng dậy, đặt ly lại xuống bàn, đôi mắt nâu của cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em không biết nhiệm vụ này quan trọng đến mức nào. Nhưng ngài phải quay lại an toàn đó, Tigre-sama."
Tigre đặt ly của mình sang bên cạnh, và nhẹ nhàng ôm lấy cô, mùi hương từ tóc cô thoang thoảng cuốn vào mũi anh.
Em đã cao hơn trước rồi đó...
"Anh sẽ trở về," anh nhắc lại một lần nữa. "Anh chắc chắn sẽ trở về bình an vô sự."
.
.
Tigre rời khỏi lâu đài trước khi bình minh ngày hôm sau bắt đầu. Anh không đi với tư cách của Tigrevurmund Vorn, mà chỉ là một người lính bình thường của Leitmeritz. Anh đã nói lời tạm biệt với Lim và Teita, nhưng chưa nói với Ellen.
Anh ước gì mình có thể tạm biệt Rurick và cả những người khác nữa.
Điều này khiến anh cảm thấy hơi nuối tiếc, nhưng thân là mật sứ, càng ít người biết việc anh đi càng tốt. Có lẽ Rurick sớm muộn cũng sẽ tự đoán ra thôi.
Anh cũng đi bằng cổng sau thay vì của trước. Ở bên cổng, một con ngựa thắng cương sẵn đang đợi anh - khả năng đây là tác phẩm của Lim.
Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, Tigre đặt chiếc cung đen của mình lên yên và buộc một bao đựng đầy tên vào sau hành lý - nếu như có thể gọi một chiếc túi nhỏ cùng với một con gấu bông nhỏ buộc vào đó là "hành lý".
Con gấu này là do Lim đưa cho vào đêm hôm trước, khi cô đến kiểm tra hành lý của anh xem còn thiếu gì không.
"Ừm, bỏ mọi thứ ra." Cô nói có phần nghiêm nghị, và anh cũng tuân theo ngay, đặt mọi thứ lên bàn. Thức ăn và nước uống đủ dùng cho vài ngày, một viên đá lửa, một con dao cùng với một chai dầu, và một ví đầy những tiền xu đồng và bạc.
Thêm nữa còn có bức thư của Ellen viết gửi tới bạn cô, Alexandra Arshven hay nữ Vanadis Sasha. Cô đã viết bức thư này vội vàng và bảo anh gặp bạn cô trong khi đi qua Legnica.
"Sasha sẽ thay mặt tôi chỉ dẫn cho cậu, về dù có muộn một hai ngày đi chăng nữa - Cậu phải đến gặp chị ấy. HIểu rồi chứ?" Và như vậy, cô trao bức thư cho anh.
Cuối cùng còn có hai chiếc nhẫn cùng với chiếc ống cuộn trong lụa chứa bức mật thư từ chính Nhà vua. Bề mặt của chiếc ống được bọc bằng một lớp da thuộc màu đen, đảm bảo chống nước hoàn toàn.
Sau khi xem xét từng thứ, Lim bảo anh đợi, rồi rời phòng một lát.
Một hồi sau, cô quay lại, cầm trên tay vài thứ nữa: một túi thảo dược, một chai thuốc mỡ, vài sợi dây thừng đan bằng sợi đay và rơm, kim chỉ, thậm chí cả một chiếc gương tay.
"Mang theo cả những thứ này nữa."
Cô thản nhiên nói như vậy trong khi giúp anh sắp xếp những thứ đó trước sự ngạc nhiên của Tigre.
"Thế này có hơi quá đà không?" Thật ra, tất cả những thứ này đều là những thứ cần thiết trong một chuyến đi, nhưng từ đầu anh đã không nghĩ tới việc mang chúng theo. Khi đến được thành phố cảng của Legnica, anh mới định mua những đồ vặt vãnh đó.
"Thế nhỡ cậu gặp chuyện gì trên đường tới Legnica thì sao?"
Ý kiến của anh bị lạnh lùng gạt phăng đi. Anh biết cô chỉ muốn tốt cho anh nên không tranh cãi thêm gì nữa.
Nhưng tâm trí của anh vô tình nói ra thành tiếng những điều sau. "Cứ nhử thể cô là mẹ tôi ấy."
"M-mẹ?!" Vẻ nghiêm nghị của Lim vỡ vụn ngay, đôi mắt cô mở tròn xoe trong khi nhìn chằm chằm vào Tigre đầy hoảng hốt. Trước phản ứng đầy bất ngờ như vậy, Tigre nhanh chóng nhún xuống.
"Thành thật xin lỗi vì đã khiến cô mất vui. Mẹ của Teita cũng như vậy - bác ấy luôn kiểm tra kỹ lưỡng hành lý của tôi mỗi lần tôi đi ra ngoài thị trấn." Đến đây, anh ngừng lại một chút, suýt chút nữa là gọi bà ấy là lắm chuyện. "Cô làm tôi nhớ về bác ấy."
"Tôi hiểu. Tuy vậy, cậu nên cẩn thận hơn với lời ăn tiếng nói," Lim nói. Xem ra mất một lúc cô cũng lấy lại được bình tĩnh, nhưng Tigre vẫn cảm thấy rất tệ khi gọi một người phụ nữ 20 tuổi là "Mẹ".
"Nếu vậy, cầm theo cả cái này nữa."
Vào lúc đó, Lim đặt một thứ vào tay anh. Trong tay anh, chứ không phải trên bàn - là một con gấu bông.
"Đây là một tấm bùa. Người mẹ thường trao cho con mình mỗi khi chúng đi xa, nên hãy nhận lấy đi. --- Dù tôi không nhớ là có một người con lớn đến chừng này tuổi," cô nói có phần cộc cằn, trong khi ánh mắt đầy kinh ngạc của Tigre hết nhín sang cô lại chuyển sang con gấu. Có lẽ nếu căn phòng sáng thêm tí nữa thì anh đã có thể nhìn thấy cô đang ngượng chín người đến tận chân tóc.
Thành thật mà nói, để hành lý của mình có một con gấu bông như vậy thì thật là xấu hổ. Nhưng khi nghĩ đến cảm xúc của Lim, anh không thể nào bỏ nó đi được.
Nhảy lên yên, Tigre phi nước kiệu về phía trước vài bước. Rồi bất chợt anh quay lại, nhìn lên trên bức tường thành. Trời vẫn còn mù mịt, những đường nét của bức tường hiển hiện lộ rõ trên nền trời đen tối. Nhưng anh cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình.
Cố căng mắt ra, anh nhận ra một cử động nhỏ.
Ai đó?
Đó không phải là lính gác - giờ này nếu có lính gác thì họ đã cầm theo đuốc rồi. Nhưng đó cũng không phải là một kẻ đột nhập. Anh không hề cảm thấy người này cố che giấu hơi thở của mình.
Một làn gió bay qua.
Làn gió đó không phải từ bên trái hay phải bay sang, mà lại lao xuống từ phía trên, thổi tóc anh bay tứ tung và buộc anh phải nhíu mắt lại.
Ở giữa cánh cổng, anh nhận ra một vật bay về phía mình,lấp lánh trong khi loé sáng. Chỉ bằng cỡ một con côn trùng, nhưng không nhanh bằng. Anh giơ tay ra và bắt lấy nó.
Đó là một đồng tiền bạc, khi quan sát kỹ anh thấy có vài từ viết bằng mực ở trên đó.
"Chúc may mắn."
Mặt anh một lần nữa lại quét qua bức tường, nhưng người kia đã đi mất.
Nhìn sang đồng xu một lần nữa, anh cẩn thận đặt nó vào túi áo ngực. Xong xuôi, anh nắm lấy dây cương và phi ngựa theo con đường phố, hình bóng của anh hoà vào bóng đêm.
Anh biết ai là người đứng ở trên bức tường thành. Đó là nữ Vanadis nắm trong tay quyền năng điều khiển cơn gió.
Cô không đã không thể tiễn anh đi công khai được, nên cô mới chọn tới cách này.
Cơn buồn ngủ của anh đã biến mất, cuốn theo chiều gió. Anh cảm thấy ấm áp, và tràn đầy sinh lực.
Anh nhất định sẽ quay về an toàn.
Anh sẽ tự tay mình trao cho cô một kết quả đầy thoả mãn.
Quyết định như vậy, anh thúc ngựa lao về phía trước, qua con đường vào lúc bình minh đang dần nổi lên.