Hơn một nửa diện tích Agnes là những vùng hoang vu cằn cỗi không có nổi một giọt nước. Không có mấy cấy cối sống được ở nơi đây, cát nóng chỉ càng tăng thêm phần khô hạn cho miền đất này.
Những mỏm đá và sườn núi sa thạch mọc lởm chởm khắp nơi trông giống như những toà tháp đổ nát. Một cơn gió đơn độc thổi qua thung lũng heo hút giữa núi đồi.
Dù là vậy, một pháo đài vẫn được xây dựng tại đây do nơi này có biên giới giáp với Zhcted và Muozinel. Lèo tèo vài ngôi làng và thị trấn nằm rải rác xung quanh toà pháo đài do lo sợ trước một cuộc tấn công không biết bao giờ sẽ tới.
Quân Muozinel đã xuất hiện trong khu vực cách đây 10 ngày.
Như vũ bão, đoàn quân đánh tới toà pháo đài và chiếm ngay lập tức. Dù 3.000 Hiệp sĩ tại đó đã đứng lên chiến đấu, tất cả đều chìm trong vô vọng. Hầu hết đều tử trận và bị bỏ rơi. Số người chạy thoát khỏi chiến trường và rời được pháo đài chỉ chưa đầy 100 người.
Sau đó, quân Muozinel lại đánh tiếp hết ngôi làng này đến ngôi làng khác xung quanh toà pháo đài.
Những đợt tấn công lạnh lùng, có hệ thống của Muozinel gieo rắc nỗi sợ khắp mọi nơi.
Điển hình như, chúng không chỉ đốt phá và phủi tay mà đi.
Sử dụng số lượng áp đảo, quân Muozinel thường sử dụng tới chiến thuật biển người. Chúng phá huỷ mọi tường rào và thành luỹ, cố tràn vào mục tiêu cần chiếm đóng, và bắt giữ tất cả người dân ở đó, cộng với cướp bóc tất cả tiền của và hàng hoá.
Trừ phi là quý tộc hay ai đó có quyền thế, tất cả người dân đều bị lột sạch mọi tài sản và bị giữ lại làm nô lệ. Những ai không còn dùng được làm nô lệ, như người già và trẻ em, đều bị giết sạch không thương tiếc.
Cuối cùng, đoàn quân sẽ vơ vét tất cả nguồn lương thức và phá huỷ hết nhà cửa đi. Nô lệ bị bắt phải vác theo những thứ rút ra từ đống đổ nát để làm chất đốt trước khi bị đem đi khỏi ngôi làng.
Những ngôi nhà bằng đá được tận dụng để làm nơi chất những xác chết của người già, trẻ em và những ai dám đứng lên chống cự.
Số lượng ngôi làng chúng tấn công đã lên tới trên con số hai mươi. Tất cả đều bị đánh chiếm, phá huỷ và rút sạch mọi thứ của cải.
Màu cờ của Muozinel là màu nâu của đất, trên đó là hình một thanh kiếm và một mũ giáp vàng bắt chéo lên nhau. Tương truyền đó là biểu tượng của Vahram, vị thần chiến tranh của Muozinel.
Lá cờ này thường được may lớn hơn so với cờ các Vương quốc khác, và thường được treo trên một cây gậy sắt lớn bọc vàng miếng. Đối phương của chúng có thể nhận ra lá cờ từ rất xa, và một khi ngọn cờ này tiến đến gần đồng nghĩa với họ đang bị đẩy lui.
Đối mặt mùa đông xám xịt, quân Muozinel thường lấy đá sỏi phủ lên lá cờ để tránh nổi bật không cần thiết.
Những binh lính Muozinel da nâu được trang bị áo giáp da phủ trên một lớp ao dày. Bên hông của họ treo một thanh kiếm cong. Binh lính thường mang theo lá chắn và một cây thương dài gấp đôi người mình.
Quân lính ai cũng quấn khăn đen trên đầu, phần đông đều đội mũ sắt. Lực lượng của họ phần lớn là bộ binh. Kỵ binh chỉ chiếm chưa đầy 20% quân số.
Đằng sau 20.000 binh sĩ, trên một nghìn người bị kéo theo, tay ai cũng bị buộc lại bằng dây thừng.
Tất cả số người đó đều là những người đàn ông và phụ nữ còn trẻ, trên thân thể chằng chịt sẹo và trầy xước, quần áo của họ đã rách nát đến xác xơ. Dù là một cảnh đầy thê thảm, việc quần áo của nữ giới bị xé đi là điều không lạ lẫm gì.
Họ đã bị quân Muozinel bắt giữ và đẩy vào kiếp nô lệ. Trên vai họ là những bó đồ nhỏ. Vẻ mặt của ai cũng chứa đầy tuyệt vọng, đến cả dáng đi cũng liêu xiêu không đứng vững nổi.
"Vậy ra đó là quân Muozinel..."
Tigre và một vài người lính Zchted khác hiện đang nấp bên một mỏm đá và quan sát từ xa.
Dù là Chỉ huy, không thể hành động liều lĩnh được, anh đã tranh cãi với Rurick và Gerard để được tham gia vào đội trinh sát. Tigre mặt lên mình bộ giáp da trên bộ đồ vải gai. Trong tay anh vẫn là cây cung đen, cùng với bao tên giắt bên hông.
"Họ đúng là có màu da khác thật."
"Một nhận xét cực kỳ đơn giản. Chẳng ai khác ngoài cậu ra mới phát biểu được câu đó, Tigre-san ạ."
Cũng mặc một bộ đồ tương tự, người đang buông lời trêu ghẹo Tigre chính là Aram. Gương mặt tròn trịa và làn da của anh ta đều ngả sang màu nâu, cộng với thân thể rậm rạp lông lá nữa làm cho người đàn ông này không khác gì một con hải ly. Trong khi Tigre còn là tù binh, anh đã làm quen được với người lính trinh sát này tại Zhcted.
"Phải chịu thôi. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy người từ Muozinel đến mà."
"Cậu chưa thấy ai như vậy ở Alsace sao? Tôi nghe là có rất nhiều thương gia Muozinel lắm mà?"
"... Kể cả họ có đến thì cũng không phải là để buôn bán."
Trong khi cố lờ đi, Tigre vẫn không để mất tập trung. Cặp mắt tối màu của anh vẫn dõi theo quân Muozinel - nhất là về phía đoàn nô lệ.
--- Dù đẩy lui được chúng cũng không có ý nghĩa gì. Nếu có thể, mình muốn giải thoát được cho những con người kia.
"Cậu có định bắn không? Với kĩ năng của cậu, liệu có thể bắn trúng chứ?"
Dù biết là Aram chỉ muốn đùa, Tigre lắc đầu.
"Không thể. Gió ở đây quá mạnh."
Những luồng gió từ sườn núi đổ xuống đều quá mạnh và khó đoán. Kể cà là Tigre đi nữa thì việc đọc được hướng gió từ một vùng đất mới đặt chân lên lần đầu vẫn là điều hết sức khó khăn.
--- Mình có nên dùng sức mạnh đó không?
Anh nhìn xuống cây cung đen đang nằm trong tay mình. Đó là một thứ vũ khí mang trong nó một sức mạnh đầy bí ẩn cho phép anh bắn lên trời cao, xuyên thủng cổng thành, và đẩy lui Roland.
Nếu tấn công trực diện bằng sức mạnh đó, những người xung quanh anh sẽ không tránh khỏi thương tích, và giỏi lắm thì anh cũng chỉ hạ được vài tá lính Muozinel là cùng.
Tigre lắc đầu. Còn quá nhiều điều không biết về cây cung này. Anh cũng không thích thú gì khi biết tới mối quan hệ của nó với Tir na Fa, nữ Thần ngự trị cái chết, bóng tối và màn đêm. Anh không có mấy thiện cảm gì với vị Thần này, nhất là khi Teita đã bị giữ lại làm con tin.
Trên hết, anh thường dùng tới sức mạnh của cây cung khi ở bên Ellen. Trong trận chiến với Roland, anh còn có cả Vanadis Sophia Obertas bên cạnh nữa. Lần duy nhất anh chỉ dùng tới mỗi sức mạnh của cây cung là khi ở trong đền của Nữ thần. Anh không tự tin là mình có thể tự thân dùng được nó một lần nữa.
--- Khi giao đấu với Roland mình đã suýt ngất xỉu rồi.
Nếu như Thiên Thạch Bạc mà chìm trong hỗn loạn, họ khó có thể đánh tan hàng ngũ của đối phương được.
--- Nếu mà bắn hạ được Chỉ huy chúng ở đây, cùng lắm thì cũng chỉ có thể quấy rối hàng ngũ của địch trong chốc lát mà thôi.
Chưa tính đến việc đoàn quân kia sẽ trút giận lên những nô lệ. Anh muốn tránh để cho chuyện đó xảy ra.
"Quay lại thôi. Giờ này Rurick chắc đang chuẩn bị rồi. Dù hôm nay án binh, tôi muốn ngày mai sẽ phải sẳn sàng chiến đấu."
Theo lệnh của Tigre, đội trinh sát Zhcted hiện đang xuống núi, cố sao cho không gây nên tiếng động gì. Người cuối cùng xuống đến chân núi là Tigre. Trước dáng đi thoăn thoắt mà không kém phần uyển chuyển, Aram phải mỉm cười khâm phục.
"Thật là. Bộ cha mẹ cậu là thú rừng à?"
"Nếu là vậy, đích thị cha mẹ anh là hải ly rồi."
Tigre đáp lại ngay lập tức. Một tiếng cười khúc khích vang lên từ nhóm binh lính.
"Cậu phải đến gặp bố mẹ của hắn đi, Tigre-san ạ. Đảm bảo là họ đã biến thành hải ly rồi."
"Đến cả tui cũng không nghĩ là có ai lại giống bố mẹ mình đến như vậy."
Tigre và mọi người cùng quay về chỗ giấu ngựa, sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng xem có bóng dáng quân Muozinel không. Đám người cùng nhau vừa đi vừa thầm thì trò chuyện vui vẻ.
Nắm lấy cương ngựa, Tigre chợt ra hiệu cho mọi người im lặng.
--- Có tiếng gì đó... Tiếng bước chân?
Hiện tại họ đang ở trên một đường mòn do thú vật đi qua tạo nên trong dãy núi. Địa hình nơi này lởm chởm đầy đá, nên mặt đất không được bằng phẳng, cộng thêm những cột đá tự nhiên và rãnh nứt giữa những tảng đá nữa càng làm cho tầm nhìn thêm phần thu hẹp.
Tigre vuốt ve cổ con ngựa của mình để trấn an lại. Anh cố căng tai lên nghe ngóng tình hình.
--- Không sai. Đúng là tiếng bước chân.
Có thể đó là trinh sát của Muozinel đang đi thám thính. Tigre ra hiệu cho Aram và những người còn lại; hai người xuống ngựa đi tiếp, những người kia ở lại.
Lắp sẵn một mũi tên, Tigre áp sát vào một vách núi, gần với nơi tiếng động phát ra. Anh lặng lẽ ẩn mình tại đó.
Có vẻ là một người bộ hành đang bị truy đuổi. Bốn người thuộc quân Muozinel đang đuổi theo sát nút, tay huơ huơ thanh kiếm cong lên trời. Họ thét lên những từ ngữ gì đó bằng tiếng Muozinel. Dù không hiểu ngôn ngữ của bên kia, nhìn nét mặt thôi Tigre cũng hiểu được vài phần chúng đang kêu gào cái gì.
Người bộ hành bị vấp ngã và nhanh chóng bị bao vây lại.
Ngay sau đó, một trong những binh lính Muozinel bị bắn xuyên qua đầu.
Mũi tên đó đương nhiên là tay Tigre bắn ra.
Đám lính Muozinel đều lặng im không nói được câu nào. Tigre nhanh chóng bắn tiếp không để chúng định thần. Nếu anh để im thì đám binh lính sẽ hạ sát người bộ hành kia ngay lập tức. Dù vậy, anh lo là sẽ làm cho người kia bị thương bởi mũi tên của mình, nên Tigre vẫn để ý xung quanh trong khi tiếp tục bắn.
Tất cả số lính Muozinel còn lại đều ngã gục xuống mặt đất không cựa quậy. Sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai, hai người tụt xuống từ vách núi và đi tới gần người bộ hành kia.
"Có sao không?"
Khi đến gần, Tigre mới nhận ra đó là một cô gái. Cô ta mặc một chiếc áo choàng dày bó sát lấy ngực, tuy vậy do ở trên sườn núi nên anh không nhận ra được.
Dù còn ngỡ ngàng trước đống xác chết, con mắt màu nâu lục nhạt của cô gái vẫn đầy cảnh giác. Người cô cứng đờ lại khi nhận thấy Tigre đang tiến gần lại. Tigre đưa tay ra và mỉm cười, cốt để trấn an cô gái.
"Tôi không phải là kẻ thù. Tôi là Tigrevurmud Vorn, người Brune."
Nghe anh nói, cô ta chớp mắt vài lần. Một cơn gió thổi qua, đẩy mũ áo của cô lệch đi một chút. Khuôn mặt của cô dù có phần mệt mỏi, mái tóc vàng bị đất cát bám đầy lên, nhưng trông cô vẫn bội phần xinh đẹp. Theo Tigre, chắc cô gái cũng tầm tuổi anh, hoặc kém hơn một năm là cùng.
Tuy nhiên, Tigre nghiêng đầu. Có lẽ anh đã thấy cô gái ở đâu đó rồi.
--- Mình đã nhìn thấy cô ta rồi thì phải... Ở đâu nhỉ? Hình như cách đây không lâu lắm.
"Cô đi một mình à? Hay còn ai khác..."
Cô gái yếu ớt lắc đầu.
"Cô đứng được chứ?"
Tigre đưa tay ra. Cô ta cố nắm lấy tay anh, nhưng loạng choạng ngã chúi về phía trước. Tigre nhanh chóng cúi xuống đỡ lấy cô gái.
Có vẻ cô ta đã xỉu đi. Tigre áp tai gần miệng cô để nghe hơi thở, tay chạm vào cổ để kiểm tra mạch. Hình như cô đang lên cơn sốt.
--- Chưa nguy tới tính mạng. Có lẽ chỉ là kiệt sức thôi...
Tigre băn khoăn nhìn về cô gái. Dù không muốn bỏ lại, anh lo lắng về vị khách không mời này trước trận chiến với Muozinel.
"Cô bé trông đáng yêu thật. Nếu gột sạch hết đất cát đi thì còn dễ thương hơn nữa."
Những người còn lại cũng đi từ sườn núi xuống và thành thành bàn tán trước khuôn mặt của cô gái. Mọi người đều gật đầu đồng ý.
"Có vẻ là cô ta đã cố chạy trốn. Cậu định làm gì đây?"
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc mang cô ta về."
Tigre nâng cô gái lên trong khi đáp lại. Cô ta nhẹ hơn anh tưởng, dù là với thân hình mảnh mai của cô. Với sự trợ giúp của những binh lính khác, cô được buộc lại sau lưng anh. Xong xuôi, anh nhìn về bốn cái xác đang nằm la liệt trên mặt đất.
"Kiểm tra xem có gì quan trọng trên người họ không. Lột lấy áo giáp của chúng."
Dù do dự, anh không thể phạm bất cứ sai sót nào. Tuy đã ra lệnh cho kiểm tra tư trang, không có gì quan trọng được tìm thấy.
Bốn cái xác được giấu kĩ, tránh không để dễ dàng tìm thấy. Sau đó, Tigre và những người còn lại mới quay về đoàn quân.
"Có vẻ lần này ngài tóm được một mẻ lớn đấy."
Lời nói đầy ngạc nhiên này là những gì được thốt ra đầu tiên từ miệng Rurick khi vừa gặp mặt Tigre.
.
.
20.000 quân, theo sau là 2.000 nô lệ, hiện đang vượt qua vùng Agnes đồng không mông quạnh.
Đoàn binh hành quân hết sức chậm chạp. Do chủ yếu là bộ binh, công với đang ở trên đất của đối phương, chúng vừa tiến quân trong khi chủ động cho trinh sát đến thám thính những ngôi làng gần đó.
Dù vậy, do không gặp bất cứ trở ngại gì, nên cuộc hành quân hiện rất thuận lợi.
"Thật là... chẳng có cái gì ở đây cả."
Kashim, chỉ huy của quân Muozinel, quan sát trên lưng ngựa trong khi ngâm mình trong những cơn gió khô chứa đầy cát bụi.
"Dù mục tiêu của ta là tiến lên và nghiền nát bất cứ thị trấn và làng mạc nào tìm thấy được... Cứ theo đà này, khi đến được nơi thì chắc chẳng còn gì để phá nữa."
Mục đích của quân Muozinel là xâm chiếm lãnh thổ của Brune. Dù thường hay ngắm vào những cảng biển giàu có và các vạt đất rộng lớn phì nhiêu gần biển nam, một cơ hội vàng đã đến với chúng.
Động cơ chính của Muozinel là cướp phá trong khi Brune còn đang chìm trong hỗn loạn.
Kashin năm nay đã 30 tuổi. Y có màu da nâu đặc trưng của người Muozinel. Bề ngoài của hắn cho thấy đây là một người đàn ông sắc bén như lưỡi kiếm, một con người đầy ấn tượng. Điều này không chỉ thể hiện ở chiếc mũ giáp mà còn ở tấm khắn buộc đầu màu trắng của y, được trang hoàng bằng bạc và đá quý.
Kashim cũng từng là một nô lệ. Do có tài nên được hắn được thả tự do. Bằng những chiến công quả cảm trên chiến trường, Kashim đã leo lên đến vị trí Tướng quân.
--- Từng là nô lệ thật, nhưng giờ đây ta đã là một Tướng quân. Ta sẽ mang lại thành công cho cuộc viễn chinh này, nhưng nếu mà để thất bại...
Kashim loại bỏ ý nghĩ đen tối đó khỏi đầu ngay lập tức. Dù ham muốn một vị trí cao hơn nữa, hắn vẫn lo sợ phải quay về kiếp nô lệ. Đó âu cũng là lẽ thường.
Ngoái lại đằng sau, Kashim nhìn về đoàn người Brune bị trói vào nhau, run rẩy trước cơn gió lạnh mùa đông. Dù trước đó cũng có vài người chống cự, nhưng sau khi bị bắt lại thì ai cũng phải ngoan ngoãn phục tùng.
--- Ta không muốn phải quay lại cảnh này.
Với những ý nghĩ đó lởn vởn trong đầu, Kashim ngẩng mặt lên trời. Dù đã sắp đến buổi chiều tà, rất khó có thể ẩn nấp được dưới những vách đá nhuộm màu đỏ nâu trong khi cả đoàn quân đang tiến về chân trời xanh biếc. Những cơn gió lạn dồn dập phả vào mặt binh lính.
--- Đã đến lúc dừng chân chuẩn bị cho buổi đêm rồi.
Trong khi còn chìm trong suy nghĩ, báo cáo từ một nhóm quân đi trước được gửi tới.
"Tướng quân, đã xuất hiện kẻ địch. Tôi tin rằng đó là quân Brune."
Kashim nhăn mặt khi nghe tới "kẻ địch". Dù được hậu thuẫn bởi 20.000 quân, y không hoàn toàn nắm bước được tình hình hiện tại.
"Quân số?"
"Khoảng một đến hai trăm. Hầu hết là kỵ binh. Chúng ta có thể dùng máy bắn đá và cung thủ, nhưng chắc là chúng sẽ dùng khiên đỡ được. Nhưng ít ra là vẫn có thể làm chúng bị thương..."
Tên lính báo cáo không lộ chút quan tâm lo lắng gì, cứ như là đối phương không khác gì một đám ruồi nhặng quấy rối.
"Với quân số như vậy, chúng ta có thể cho cung thủ ra xua đuổi cũng như phá hoại đội hình của chúng."
"Có thể là vậy... nhưng chúng sẽ sớm quay lại ngay, không giải quyết được vấn đề gì."
Kashim thừa hiểu. Dù đúng là dễ dàng xử lý được, y cảm thấy khó chịu trước sự xuất hiện quá sớm của đối phương. Hắn tiếp tục suy nghĩ.
--- Có vẻ không phải là tàn quân từ pháo đài. Thêm nữa, với quân số phe ta như vậy, chẳng có lý do nào chúng chỉ chuẩn bị có một hay hai trăm người. Có khả năng đây chỉ là mồi nhử.
Nếu cho quân đuổi theo, chắc chắn là sẽ còn nhiều lính nữa đang phục kích ở đâu đó.
"Mang 3.000 bộ binh và lùng cho ra đến kẻ cuối cùng."
"3.000 quân liệu có hơi quá không ạ? Chúng ta chỉ cần mang 500 thôi là quả đủ rồi."
"Mục tiêu của chúng ta là nghiền nát bất cứ kẻ nào dám ngáng đường. Đi nhanh lên, ta không nói lại lần thứ hai đâu."
Kashim chặc lưỡi trước mặt thuộc hạ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn.
--- Nếu có một lực lượng lớn đang phục kích, trinh sát của chúng ta lẽ ra phải tìm thấy dấu vết gì rồi. Vì không tìm thấy được gì, công với số quân mồi nhử chỉ vào tầm một đến hai trăm, cùng lắm thì quân chủ lực của chúng chỉ đạt tới 2.000 người.
1.000 cung thủ và 2.000 lính cầm thương, tổng cộng 3.000 quân, bắt đầu hành động.
Đoàn quân nhanh chóng tiến tới một nút thắt tạo bởi núi non. Lính Brune hiện đang nấp trong những khe nứt trên sườn núi, mắt chăm chú theo dõi 3.000 lính Muozinel.
Vừa mới bước ra khỏi thung lũng, điều đầu tiên hiện ra trong mắt họ là một không gian rộng lớn chừa đầy những cát. Tuy mới từ một con đường nhỏ hẹp ra xong, đoàn binh không có thời gian để tản ra.
Trước mặt chúng là một cảnh tượng đầy kinh ngạc. Bao quanh binh lính Muozinel là một bóng đen to lớn, rập rờn những cờ hiệu.
"5.000,... không, phải tới 6.000."
Một binh sĩ hạ giọng nói. Dù có nghĩ gì đi nữa, rõ ràng chúng đang bị áp đảo.
Quân Muozinel tự hiểu chúng đã rơi vào một cái bẫy. Nhưng dù biết là vậy nhưng chúng không thể phản ứng kịp thời.
Dưới bầu trời nhuộm đỏ, tiếng thét xung trận vang lên dữ dội từ ba phía. Tiếng vó ngựa cùng với cơn địa chấn từ một cái bóng khổng lồ đang ập vào phe Muozinel. 200 kỵ binh bị quân Muozinel truy đuổi cũng quay đầu lại tiếp chiến.
Chỉ huy của Muozinel lớn tiếng ra lệnh rút lui, nhưng mệnh lệnh đã không được truyền đạt suôn sẻ. Hầu hết binh lính của y đều đang mắc kẹt trong thung lũng, không thể nhìn thấy những gì quân tiên phong đang phải chứng kiến.
Và thế là đoàn quân đang tiến lên và đoàn quân đang cố rút lui đâm sầm vào nhau. Trong thung lũng tối tăm, cảnh hỗn loạn càng thêm phần rối rắm. Lính Muozinel bị dừng lại và phải hứng chịu những trận mưa tên và đá không khoan nhượng.
Một hòn đá to bằng nắm đấm khi được ném đi có thể đập vỡ cả xương, nếu đập vào tay hoặc mặt còn gây đau đớn không thể kể xiết. Thêm nữa, bất cứ Chỉ huy nào đang khản đặc giọng ra lệnh cho đoàn quân đều bị bắn hạ hết người này đến người khác.
Quân Muozinel mất hết cả ý chí chiến đấu và chìm sâu trong hỗn loạn. Binh lính thi nhau bỏ chạy, chà đạp lên cả lẫn nhau.
Từ khi hành quân qua nút thắt cho đến khi rút lui chỉ xảy ra trong một ít thời gian.
Chưa đầy 1 tiếng, trên một nghìn binh lính đã bỏ mạng trên bãi chiến trường.
.
"May là trận đầu tiên của phe ta diễn ra suôn sẽ..."
Trong khi nhìn về đống xác chết của lính Muozinel chất lên tại điểm thắt, Tigre mệt mỏi lẩm bẩm.
Anh quay sang nhìn về bóng những lá cờ phấp phới trong gió.
Tất cả đều chỉ là nguỵ trang. Anh đã từng dùng chính trò này trong trận đấu với Zaien tại Alsace. Bằng những chiếc xe đẩy chất đủ thứ và lều trại, quân Thiên Thạch Bạc đã tạo nên được một cái bóng khổng lồ. Ngoài ra, họ còn chủ tâm điều chỉnh sao cho đúng lúc quân Muozinel đến nơi sẽ nhìn thấy được.
"Chúng sẽ sớm quay lại thôi. Làm cho chóng để còn rút lui ngay."
Rurick ra lệnh trong khi thu hồi lại tên từ xác lính Muozinel. Tất cả tên và đá đều được nhặt lại.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân lại biến mất vào bên kia sườn núi dưới màn đêm đen tối.
Dù đã nói với Massas là sẽ chiến đấu, Tigre thừa biết là không dại gì phải nghênh chiến trực tiếp với một kẻ địch có quân số lên tới 20.000 người.
Kế hoạch anh vạch ra lần này là tiêu hao sinh lực địch và làm chậm lại bước tiến đối phương.
Khi về được đến đại bản doanh vốn nằm cách xa đường quân Muozinel vừa hành quân xong, Tigre ra lệnh cho mọi người dựng lều nghỉ ngơi. Khi xong xuôi, mặt trời cũng vừa kịp lặn xuống.
Rurick và Tigre bước vào lều Chỉ huy, nơi Gerard đã chờ sẵn. Cả ba người ngồi quanh một chiếc bàn, bản đồ trải ra la liệt khắp nơi.
"Tạm thời, xin chúc mừng chiến thắng của ngài."
"Dù đúng chỉ là tạm thời."
Gerard ngay lập tức chặn lời Rurick. Dù mặt hiện rõ vẻ bực tức, anh trấn tĩnh lại ngay, phần lớn là vì nể Tigre. Sau khi gật đầu một cái, Tigre hỏi Gerard.
"Chúng ta mất bao nhiêu người? Bị thương bao nhiêu người?"
"Lần này không có thương vong, nhưng phe ta có 27 thương binh. Trong số đó, có 3 người không thể chiến đấu tiếp được. Số còn lại chỉ thương nhẹ."
Nghe báo cáo của Gerard, Rurick và Tigre đều thở dài nhẹ nhõm.
"Thế còn về tên và đá?"
"Trung bình một kỵ binh thu về được 56 mũi tên và 11 hòn đá. Hiện tại đang phân phát cho bộ binh 5 cái mỗi loại."
Mắt vẫn giữ nguyên tại chỗ, Gerard trả lời không chút ngập ngừng. Anh ta còn trình bày cả việc phân chia thức ăn, dầu đốt và áo giáp.
"Xấp xỉ 10% có thể tái sử dụng. Giả sử lượng tiêu thụ của quân ta giữ nguyên theo đà này, ít ra ta có thể duy trì được thêm hai chiến dịch nữa. Không chắc là có thể trụ được một trận chiến quy mô lớn. Thêm nữa, dù trong quân Zhcted nhiều người có kinh nghiệm bắn cung, nhưng quân Brune không có nhiều cung thủ."
Trước lời nói và những tính toán hết sức chính xác của người đàn ông trẻ tóc nâu kia, cả Tigre lẫn Rurick đều phải thốt lên một tiếng.
Không phải hai người không biết tính toán, nhưng Gerard lại làm nhanh hơn họ rất nhiều. Dù gì đi nữa, anh ta đã đảm nhận công việc hầu cần. Đây là một bất ngờ đang hoan nghênh, vì nhờ vậy mà Tigre có thể tập trung vào việc lên kế hoạch và chỉ huy quân lính.
--- Chúng ta cần tìm cách bổ sung thêm quân nhu.
Tigre ý thức rõ tình hình hiện tại. Từ hồi còn ở Territoire, vẫn còn Ellen bên cạnh, nên anh không phải lo về ngân quỹ, việc mua thức ăn và dầu từ các thị trấn và làng mạc xung quanh diễn ra hết sức đơn giản. Ngoài ra anh còn có thể thu xếp được nguyên liệu để sửa chữa áo giáp và móng ngựa.
Hiện tại thì khác hẳn. Kể cả một mũi tên thôi cũng không thể để phí được. Anh còn phải phát cả đá cho binh lính để bù lấy tên.
--- Đầu tiên, ta cần thêm nhiều đá nữa. Có vẻ là sẽ kiếm được từ bên đường...
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?"
Rurick khoanh tay hỏi, nhưng không có hồi đáp. Tigre chỉ nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ. Sau khi đến Agnes, họ đã thương lượng với các thị trấn và làng mạc ở đó để kiếm thêm thông tin, sau đó lại được bổ sung thêm qua trinh sát.
Nếu không có trong tay những thông tin này thì Tigre đã không thể đặt bẫy hoặc bị kéo vào một trận đánh lớn rồi.
"Tốc độ hành quân của chúng có chậm đi không?"
Gerard chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của Tigre.
"Theo những gì trinh sát báo lại, tốc độ hành quân của kẻ địch vẫn không có dấu hiệu giảm sút."
Có vẻ anh ta đang rất lo lắng. Dù phải chịu một chút thiệt hại, 200 quân đã đương đầu được với cả một đoàn quân lớn. Tiếp theo, Tigre đề nghị Rurick đánh giá chỉ huy đối phương.
"Một kẻ rất xuất sắc."
Sau câu trả lời hết sức ngắn gọn, Rurick tiếp lời.
"Hắn ta mang tận 3.000 quân để xử lý có 200 quân, từ đó có thể định hình được quy mô của đối phương ra sau. Mục đích của hắn là đè bẹp chúng ta. Việc tốc độ hành quân không thay đổi là minh chứng cho thấy sự phục hồi của chúng, tuy nhiên---"
Rurick tạm dừng lời, đầu nghiêng sang một bên.
"Có vẻ hắn ta hơi quá nghiêm túc, hoặc là đang rất căng thẳng. Theo trinh sát, hắn ta đã tàn phá hết làng này đến làng khác, không bỏ sót nơi nào. Thế mà hôm nay phản ứng của hắn lại có phần nhanh chóng đến lạ thường."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy như thế."
Tigre cảm thấy anh có thể khai thác yếu tố này.
Nếu không dừng được bước tiến của đối phương, đã đến lúc phải thay đối kế hoạch. Tigre đang suy tính đến việc dùng đội quân nhỏ hơn của mình phá vỡ đại quân của đối phương.
"Nếu có thể... tôi muốn thực hiện thêm hai chiến dịch nữa trước khi rời khỏi Agnes."
Trận đánh ngày hôm nay chỉ nhằm tới việc trì hoãn bước tiến của địch. Ngoài ra đây còn là đòn đánh tâm lý. Kể cả phải mang tính mạng của mình ra đánh cược, Tigre vẫn muốn thực hiện những đợt tấn công mới.
"Bá tước Vorn, ngài nghĩ đâu là điểm khác biệt lớn nhất giữa quân ta và đối phương?"
Trước lời nói nghiêm túc của Tigre, Gerard quay sang với một vẻ mặt gay gắt đầy nghi ngờ về hướng anh. Dù tò mò về thái độ đó,
Tigre thành thật đáp lại.
"Dù có nhiều điểm khác nhau... Tôi cho là anh muốn nhắc tới sự khác biệt về lực lượng?"
"Đúng vậy... Điều tôi muốn nói là, trong khi địch có thể thua vài trận, chúng ta không thể để điều đó xảy ra. Thậm chí ta còn không thể để mất vài tá lính được."
Lời hồi đáp lạnh lùng của Gerard làm cho không khí thêm phần căng thẳng.
"Người ta vẫn nói mọi thất bại đều quan trọng nếu kết quả là chiến thắng, nhưng đó chỉ là điều dành cho những ai có điều kiện. Nếu càng đánh thêm nhiều trận, khả năng thất bại của chúng ta sẽ chỉ càng tăng mà thôi."
"Tất cả những gì ta cần cho thắng lợi là chiến thắng."
Rurick nói với giọng lộ rõ vẻ thất vọng. Tigre chen vào, muốn làm dịu đi không khí căng thẳng leo thang.
"Gerard. Anh có biết chuyện cổ tích về gấu và thỏ chứ? Chuyện kể về một con thỏ nhỏ đánh bại con gấu hùng mạnh bằng trí khôn và sự lanh lợi."
Đó là cậu chuyện anh chưa kể cho Lim nghe. Tigre tiếp tục nói, thầm nghĩ điều đó trong đầu.
"Tóm tắt là, Thỏ cố đỡ hết đòn này đến đòn khác của Gấu, làm cho đối thủ phải mệt nhoài. Cuối cùng, Gấu cũng kiệt sức và đành phải đầu hàng."
"Chuyện đó tôi cùng từng nghe rồi."
Gerard cười như thể Tigre là một thằng ngốc.
"Có hai kết thúc của câu chuyện đó. Ở kết thúc kia, Gấu liên tục khiêu khích Thỏ. Đang hăng, Thỏ để lộ sơ hở và cuối cùng lĩnh một đòn chí mạng - nói cách khác, chỉ cần một đòn là quá đủ."
Gerard giang rộng tay ra, mặt lộ vẻ khó chịu.
"Kể cả khi ngài đặt cược để hòng dành chiến thắng, chỉ cần xui xẻo một chút thôi là sẽ thất bại ngay lập tức. Giây phút chọn chiến đấu là ngài đã mở ra khả năng bị đánh bại rồi. Ngay từ đầu, như tôi đã nói cách đây ít lâu, chúng ta không có đủ sức để chiến đấu. Kể cả có rời Agnes thì tất cả những gì còn lại là những ngôi làng và thị trấn bỏ hoang. Chính chúng ta đã ép họ rời quê nhà của mình."
Rurick phản ứng rõ rệt hơn trước lời của Gerard hơn là Tigre. Sau khi đập đập vài cái lên trán, anh ta cau mặt nhìn Gerard.
"Mồm mép gớm đấy. Sao không đưa ra ý kiến nào thay cho mấy câu phàn nàn vậy?"
"Với tình hình như hiện tại, đó là ý kiến của tôi, anh trọc xứ Zhcted ạ."
"... Nói năng vừa vừa phai phải thôi, Gerard, không là thành anh trọc xứ Brune đấy."
Tigre lên tiếng trước lời lẽ xúc phạm của Gerard. Dù đã nói nhiều lần từ khi rời khỏi Territoire, Tigre vẫn không thể tin nổi đây là con trai của một Augre hiền hậu như vậy.
Dù Gerard đã cúi đầu xin lỗi, trông vẻ mặt của anh ta không thành tâm chút nào.
--- Hi vọng đây không phải là một rắc rồi mới nữa...
Gerard là người góp phần giúp cho lính Brune đoàn kết lại. Lính Brune bao gồm cả những binh lính từ Alsace và từ Aude do Massas mang theo nữa. Bản thân quân của Augre cũng xuất xứ từ nhiều nơi khác nhau. Trang bị của họ cũng vì thế mà không có chút đồng bộ gì.
Gerard đã làm rất tốt trong việc giữ cho đoàn quân không lao vào xô xát lẫn nhau.
Có vẻ là mọi sự mỉa mai của anh ta đều được hướng về Tigre và Rurick.
Khi Gerard ngẩng đầu lên, ba người lại tiếp tục bàn bạc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Vấn đề của chúng ta không chỉ nằm ở khả năng chiến đấu. Nếu đối phương lấy nô lệ ra làm lá chắn, phe ta sẽ tan vỡ ngay lập tức."
Lính Brune không bao giờ bỏ rơi đồng hương của mình, và nếu bên Zhcted tấn công không khoan nhượng, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân sẽ lâm vào cảnh chia đàn xẻ nghé ngay.
"... Đã rõ."
Trong khi nhìn chăm chú vào tấm bản đồ, Tigre nặng nề đáp lại.
Dù muốn giúp đỡ càng sớm càng tốt, nếu đánh trực diện, Thiên Thạch Bạc sẽ bị nuốt chửng trong nháy mắt. Cho dù đó là hành động anh hùng đến mấy, họ sẽ không thể làm gì được nữa trong tương lai.
"Tiện thể."
Như muốn thay đổi không khí, Rurick chuyển sang chủ đề khác như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó.
"Ngài Tigrevurmud. Sức khoẻ của cô bé đó ra sao rồi?"
Nhớ tới cô gái được mình giải cứu khỏi tay quân Muozinel, Tigre lắc đầu.
"Cô ấy còn yếu lắm. Dù không có gì nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại cô ta vẫn còn đang ngủ. Chỉ có vài lần cô ấy tỉnh dậy, ăn một chút, rồi lại ngủ tiếp."
Tigre trao cô gái cho người khác chăm sóc. Anh đang rất bận, không có thời gian để dành cho việc khác.
Dù có đôi lần nhìn thấy cô ta vài lần trong khi nghỉ ngơi, cô gái vẫn còn chìm trong giấc ngủ, không thể tiếp truyện được. Anh cũng không có ý định bắt cô ta phải nói.
"Chúng ta đã nghĩ ngợi quá nhiều về Muozinel rồi, Tạm thời bây giờ, mọi người nghỉ ngơi đi đã."
.
.
Ở bên quân Muozinel.
Kashim nổi cơn thịnh nộ trước cảnh binh lính của mình đầm đìa máu đỏ và bụi đất, vai ai cũng nặng trĩu xuống. Dù cho có giận đến mấy nhưng y vẫn không trút giận lên đầu ai. Phải dùng hết sức mình hắn mới trấn tĩnh lại được.
Báo cáo cho biết quân địch lên tới tầm năm, sáu nghìn quân. Dù nghi ngờ, Kashim vẫn không nói gì thêm. Dù chưa biết cái tên của Bạch Ngân Lưu Tinh quân, y hầu như đã đoán được thủ thuật mà họ đã dùng.
"Ra chúng đã làm thế..."
Họ đã tận dụng được ưu thế địa hình và thời tiết. Dù mất đến 1.000 quân, con số đó vẫn chưa đạt tới một phần mười số quân của Muozinel. Đây vẫn là tổn thất chấp nhận được.
Ngay sau đó, Kashim lại nhận được một báo cáo nữa từ trinh sát. Có dấu hiệu của một khu trại được cắm vào đêm hôm trước.
"Kẻ địch có quân số gần 2.000 người. Có vẻ là cứ một, hai ngày là chúng lại thay đổi căn cứ."
"Tốt lắm."
Kashim đưa lời cảm ơn kèm theo một túi tiền vàng làm phần thưởng.
Vào những lúc như thế này, hắn không thể bủn xỉn được. Đó cũng là một trong những lý do y leo lên được chức Tướng quân từ thân nô lệ.
Trong khi đợi mặt trời mọc, Kashim cho chỉnh đốn lại hàng ngũ. Trước đó, số kỵ binh của 3.000 quân được dàn đều ra và cho dẫn đầu đoàn quân. Với địa hình nhấp nhô đầy đá như vậy, kỵ binh khó có thể phát huy được khả năng cơ động của mình.
Kashim cho thay đổi đội hình sao cho bộ binh được đặt tại hai bên phải trái, cũng như căn dặn đề phòng phục kích.
Lực lượng của đối phương còn chưa đạt tới nổi 2.000 quân. Y nhắc binh lính của mình đừng có để bị đánh lừa, nhất là khi kẻ thù của chúng sẽ nguỵ trang hòng đánh lừa về quân số của mình.
--- Chúng ta có quân số đông gấp 10 lần. Không cần tới mánh khoé gì cũng cầm chắc được thắng lợi.
Vào lúc đó, Kashim không ngờ mình đã tự sa chân vào bẫy.
.
Đoàn quân Thiên Thạch Bạc thực hiện một cuộc đột kích vào đêm hôm đó.
Đi hết qua hai bên sườn núi sừng sững, con đường dần mở rộng ra. Nấp sau những tảng đá, một nhóm kỵ binh lợi dụng màn đêm, đi theo đội hình chéo lén lút theo sau quân Muozinel. Số lượng của họ vào tầm 500 người.
"Phục kích."
Kashim bình tĩnh ra lệnh. Bộ binh Muozinel bắt đầu xếp thành hàng, không để chừa một khe hở nào. Cung thủ bắt đầu bắn tên về ngọn núi ở phía sau lưng đoàn quân.
Lính bên Bạch Ngân Lưu Tinh dùng lá chắn đỡ tên và ném đá đáp lại. Những con chiến mã xông lên tứ tung, phá vỡ hàng ngũ đối phương.
Tuy nhiên, cuộc tấn công dữ dội không kéo dài được lâu. Nhóm kỵ binh Muozinel vốn đi trước giờ đang quay lại. Thay vì lao thẳng vào địch thủ, chúng đang ngắm tới việc cắt đứt đường rút lui.
"Có thể là chúng định nhử ta quay lại con đường hẹp kia như hôm trước, nhưng không có chuyện lặp lại lần hai đâu."
Kashim nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng Bạch Ngân Lưu Tinh Quân bằng việc bao vậy và nghiền nát họ. Ngay khi vừa định ra lệnh mới, một thay đối mới đã xuất hiện.
Gần 1.000 bóng đen từ sau ngọn núi đá xông ra. Trước cảnh tượng đó, Kashim không kịp thốt lên lời nào vì quá đỗi ngạc nhiên.
Đạo quân mới này mặc trên mình đồng phục của Muozinel. Họ bận một bộ giáp da dày, trên đầu quấn khăn đen. Vì mặt trời đã lặn, có căng mắt ra cũng khó mà phân biệt nổi màu da, cộng với tầm nhìn hạn chế của bãi chiến trường càng khó phản ứng lại được trước đợt tấn công này. Cục diện chiến trường nhanh chóng lật lại.
Trong trận đánh ngày hôm trước, Tigre đã cho quân lột áo giáp từ xác đối phương, để rồi hôm nay lại cho người mặc vào để đánh lừa kẻ địch.
Và thế là lính Bạch Ngân Lưu Tinh giả trang bắt đầu đâm chém không thương sót. Để tránh đánh nhầm đồng đội, từ đầu họ đã quyết định lập ra một từ khoá.
Nếu một người nói "Gấu", người kia sẽ đáp lại là "Thỏ".
"Ai có thể nghĩ được tới việc dùng truyện cổ tích cho tình huống như thế này..."
"Minh bạch là yếu tố quan trọng. Dễ nói thì cũng dễ hiểu thôi."
Bằng những từ trẻ con như vậy, rất nhiều kỵ binh Muozinel ngã ngựa trong cơn hỗn loạn. Và một khi đã ngã thì đứng lên thôi đã là điều cực kỳ khó khăn.
Thêm vào đó, nhóm kỵ binh lại là lực lượng bị chặn đánh trong khi xung phong. Trước tình cảnh bị bao vậy, quân Muozinel gần như sụp đổ, bị mắc kẹt trong thế tiến thoái lưỡng nan. Quân Thiên Thạch Bạc lại nhanh chóng rút khỏi bãi chiến trường.
Kashim dù muốn cho người đuổi theo, nhưng tự kìm lại.
Bộ binh không có nước nào đuổi kịp, dùng kỵ binh thì bổn cũ soạn lại, không khéo lại giết lẫn nhau. Ngoài ra, vào thời điểm này, việc theo dõi được quân địch đang rút lui là điều không tưởng.
Kashim nắm chặt tay lại đến độ sắp bật máu, mắt long lên sòng sọc. Một phụ tá do dự hạ giọng xuống thông báo tình hình.
"--- Bọn nô lệ."
Viên phụ tá không hiểu ý chủ tướng của mình nói gì. Kashim hít một hơi và nói lớn như thể muốn trút hết cơn giận dữ ra ngoài.
"Gọi binh lính mang 10 nô lệ nam và 10 nô lệ nữ ra đây. Ta sẽ lấy vàng ra trả. Ai đến trước sẽ được nhận trước."
Vào ngày hôm đó, quân Muozinel lại mất gần 1.000 người. Với tổn thất này, gần một phần mười quân số của chúng đã mất đi mà vẫn chưa thu được kết quả gì.
Kashim không còn lựa chọn nào khác, hay đúng hơn là đành phải chọn cách này.
Sáng hôm sau, Kashim mang đám nô lệ ra trước mặt binh lính và ra lệnh cho một thuộc cấp biết tiếng Brune phiên dịch lời mình.
"Gửi tới quân Brune hèn hạ đang trốn chui lủi đằng sau núi đá như sâu bọ! Hãy ra mặt ngay. Nếu lũ khốn các ngươi còn có chút dũng khí thì hãy ra mặt chiến đấu như một người lính đi! Nếu vẫn muốn dùng mấy trò tiểu xảo đó và tiếp tục đánh lén như vậy, đây là câu trả lời của ta!"
Kashim hét lên, chặt hết đầu 10 người nô lệ nam. Những nô lệ nữ la toáng lên trước cảnh đầu rơi máu chảy.
"Các ngươi có 2 tiếng đồng hồ để trình diện. Nếu không thì đám phụ nữ này sẽ là người tiếp theo. Chúng ta sẵn sàng làm hơn thế nữa trừ phi lũ hèn nhát các ngươi ra mặt!"
Kashim sử dụng tới mạng sống của những người nô lệ để khiêu khích đối thủ.
Trước hai thất bại nặng nề liên tục như vậy, việc dùng tới nô lệ là điều khó có thể tránh khỏi. Đối với phe Muozinel, nô lệ không có quyền được hi vọng. Bằng việc xử tử công khai như vậy, Kashim muốn bắt những người nô lệ phải ngoan ngoãn vâng lời. Bỏ lại xác chết của những con người xấu xố ở phía sau, quân Muozinel lại bắt đầu tiến lên.
Ngày hôm đó, phe Muozinel cho điều động quân chủ lực . Dù lên đến 3.000 quân, so với toàn lực lượng thì con số này không thực sự quá lớn.
Vì kẻ địch có quân số rất nhỏ, khó có chuyện tấn công trực diện được. Trận hôm qua là một cuộc đột kích từ bên cánh, hôm nay thì lại là phục kích từ phía sau. Đánh trực diện đồng nghĩa đối mặt với 3.000 binh lính.
Thêm nữa, bên Muozinel còn cần phải bảo vệ nguồn lương thực và dầu đốt nữa.
Chặn đứng đường tiếp tế của đối phương là điều rất đỗi bình thường trong chiến tranh. Dù đó không phải là mục tiêu vào ngày hôm nay không có nghĩa là Bạch Ngân Lưu Tinh Quân sẽ không tính tới điều đó trong tương lai.
Một nhóm kỵ binh lại được cử đi trước. Khi mặt trời đã lên tới đỉnh, Kashim lại nhận được một báo cáo khó có thể tin được.
"Năm đến sáu trăm...?"
Kể cả khi quân Muozinel đã mất đi một phần mười số quân, chúng vẫn có quân số áp đảo lên tới 18.000 binh lính. Đối mặt với con số đó chỉ có không đến 600 người.
"Đáng ra phải có ít nhất 1.000 người, có thể là chúng đang ẩn nấp ở đâu đó thôi..."
Tuy nhiên, đối đầu với một lực lượng hùng mạnh như vậy, dù là 600 hay 1.000 quân đi nữa thì liệu sẽ làm được gì?
--- Có thể là chúng không còn sức để chạy trốn nữa.
Kashim tự nhủ là vậy. Đã có dấu hiệu của lều trại được dựng lên, và trên hết, trong suốt hai ngày, nếu có nhiều binh lực hơn thì đối thủ của hắn đã tấn công quyết liệt hơn rồi.
"Tướng của chúng?"
"Có thể là người đàn ông tóc đỏ đang dẫn đầu đoàn quân."
Đứng đầu gần 600 kỵ binh là một chàng trai trẻ tóc đỏ đang ngồi trên lưng ngựa. Kashim không tin nổi một kẻ mặc giáp da và cầm cung lại là Chỉ huy của đoàn quân được.
--- Từ đầu, chẳng có ai ở Brune lại chiến đấu như vậy.
Vương quốc Brune vốn khinh ghét cung. Kể cả người Muozinel cũng biết đến điều này. Đương nhiên là Kashim cũng vậy.
---- Không nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn là có phục kích ở gần đây.
Kẻ đang đứng trước mặt, kẻ đang ẩn nấp, ai mới là quân chủ lực? Kashim lại suy nghĩ thêm nữa.
--- Nhìn tên tóc đỏ kia là đủ thấy nhóm phục kích là quân chủ lực, nhưng đó cũng có thể là điều chúng đã nghĩ tới. Trong khi ta chú ý tới nhóm đang ẩn nấp, toán quân kia sẽ hành động ngay.
Y đã nhìn thấu kế hoạch của đối phương, hoặc Kashim cho là như vậy. Hắn quyết tâm không để tính trạng này tiếp diễn nữa. Tên chỉ huy cho quân mình tiến về người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hắn chắc chắn đó là quân chủ lực của đối phương.
"Ngừng ngay những hành động man rợ của mình đi, lũ Muozinel hung ác kia."
Người đàn ông trẻ tóc đỏ lên tiếng, Dù hiểu được tiếng Brune, Kashim vẫn cho quân xông lên.
"Các ngươi đã cướp đi mạng sống của những người vô tội. Chỉ riêng điều đó thôi, có đem cả vạn mạng ra cũng không đủ để đền tội. Tuy nhiên, trước khi lấy đầu lũ chúng bay, tại sao đám du thủ du thực các ngươi lại đặt bàn chân thối tha của mình lên lãnh thổ của chúng ta?"
"Ta sẽ trả lời nếu ngươi biết cư xử lại cho đàng hoàng."
Kashim buông lời chế giễu.
"Hãy vứt bỏ hết vũ khí đi. Quỳ xuống dưới đất và làm nô lệ cho ta. Có như vậy ta sẽ rộng lượng nói cho ngươi hay. Có khi ta sẽ tìm một chủ nhân tốt bụng cho nhà ngươi nữa."
Những nụ cười chế nhạo từ binh lính Muozinel hiện lên trước lời của viên Chỉ huy. Cung thủ Muozinel bắt đầu chuẩn bị cung tên. Chỉ còn một chút nữa thôi là đến tầm bắn của tên.
Đúng lúc đó, một tiếng hét xung trận vang lên. Đúng như Kashim đã dự đoán, đó là một cuộc phục kích. Hắn mỉm cười nhìn lên và không thể tin nổi.
Thay vì là ngọn cờ Bayard của Vương quốc Brune, cái đang bay ngạo nghệ trong con mắt của hắn ta là lá cờ Hắc Long của Zhcted.
Kashim đã nghe đồn về một nhóm người đã mời quân Zhcted vào lãnh thổ.
Tuy nhiên, hắn tin là mình không phải đụng độ với họ. Chẳng có lý do gì để họ tới đây. Hắn không tin là những người đó lại có thể xả thân mình để bảo vệ Brune.
Đó là kết luận của Kashim.
Kashim không phải là kẻ duy nhất thảng thốt trước cảnh tượng kia. Tất cả binh lính Muozinel đều đứng im không nói nổi câu gì.
Zhcted nằm tại phía Bắc của Muozinel, nên giữa hai bên vẫn luôn xảy ra những cuộc giao tranh nhỏ. Hắn đã quá quen với lá cờ Zinirtra, và điều đó không đem lại bất cứ ký ức tốt đẹp nào.
"Xung phong!"
Sau một tiếng thét, Rurick dẫn đầu đoàn quân Zhcted trong khi Tigre ra lệnh cho lính Brune.
Sau tiếng thét đó, đoàn quân Thiên Thạch Bạc bắt đầu tấn công quân Muozinel từ cả hai phía. Với binh lính còn chưa hết sửng sốt, phe Muozinel đã để cho đối phương tiếp cận với mình.
Những lưỡi kiếm lấp loáng dưới ánh mặt trời sớm bị nhuộm trong đất và máu. Thay vì cầm thương như mọi khi, họ đều cầm kiếm, nhắm vào đầu và bụng mà chém.
Một cơn mưa tên đâm thủng mắt của đối phương. Những kẻ nào ngã xuống dưới đất đều bị giày xéo tàn nhẫn dưới móng ngựa. Cả một vùng hoang vu đầy cát giờ đây nhanh chóng bị phủ kín bởi máu và xác chết.
Bạch Ngân Lưu Tinh Quân đã chọc sâu vào trong lòng quân Muozinel, nhưng với số quân ít ỏi của mình, họ không thể nào phá vỡ được 3.000 quân chủ lực của kẻ thù.
Kashim ngước mắt lên và quan sát trận địa đổ máu. Dù tiếc nuối là đã để bị bất ngờ, cuối cùng hắn cũng suy xét lại được. Nếu quân của hắn có thể cầm cự được, binh lính ở phía sau sẽ đến được ngay.
Nếu có thể bao vây được đối thủ, quân Muozinel sẽ cầm chắc chiến thắng.
Kashim cảm thấy lạnh sống lưng trong khi suýt nở một nụ cười thoả mãn. Chính cảm giác đó đã cứu y rất nhiều lần. Nói cách khác, đó là linh tính của hắn.
Kashim tưởng là quân địch đang sắp áp sát, nhưng hắn bỏ ngay ý nghĩ đó đi ngay lập tức.
Dù cũng không thể gọi là xa được, giữa hai bên còn cách nhau tới 300 arshin.
Thêm vào đó, lấp đầy khoảng cách 300 arshin này là vô số lính Muozinel. Không ai có đủ sức để vượt qua khoảng cách này dễ dàng, cũng như chẳng có mũi tên nào có thể bay tới được.
--- Sẽ tới được đấy.
Kashim nghe thấy một giọng nói thì thầm trong tai, như thể một bóng ma đang trò chuyện với mình.
Cùng lúc đó, một mũi tên đang bay thẳng về hướng Kashim.
.
Thông thường, cái chết của Tướng quân thường được che đậy càng kĩ càng tốt do lộ ra là coi như cầm chắc thất bại. Một người có ngoại hình khá giống sẽ được chọn ra thay thế để đánh lừa cả địch lẫn ta. Ít nhất việc này sẽ kéo dài thêm thời gian để rút lui khỏi chiến trường.
Tuy nhiên, lần này lại khác.
Bầu trời không một gợn mây, mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu, và còn rất nhiều người nữa đang ở trên chiến trường.
Thêm vào đó, cái đầu bọc khăn của Kashim đã bị trúng tên. Không có chuyện hắn có thể sống sót được.
Như một làn sóng lan rộng ra khắp nơi, một làn sóng sợ hãi đang quét qua toàn quân Muozinel.
Như đáp lại, quân Thiên Thạch Bạc đều đồng thanh thét lên.
Đứng trước 2.000 quân, 20.000 binh lính Muozinel đã mất hết tinh thần chiến đấu.
Chúng sớm bừng tỉnh lại. Trong khi các viên tướng đang hò hét binh lính, hết kẻ này đến kẻ khác bị bắn hạ, càng làm cho sĩ khí tụt giảm.
Những kẻ đầu tiên sụp đổ lại là đám hậu quân chưa tham chiến nhưng đã nghe thấy cái chết của Chỉ huy chúng. Một người, rồi hai người, rồi nhiều người nữa bắt đầu quay lưng lại. Chúng vứt bỏ hết vũ khí và chạy tháo thân về hướng đường chính.
Toàn quân Muozinel rơi rụng như những con rối đứt dây.
Những ai còn đang chiến đấu với Bạch Ngân Lưu Tinh Quân đều bắt đầu lui lại trước cuộc tháo chạy của những kẻ ở hậu quân. Ai còn dám chống cự đều bị giết bỏ, ai chạy trốn đều bị truy đuổi.
Tigre dẫn đầu đoàn quân Alsace tiến lên, đánh giết không thương tiếc. Anh đang nổi cơn thịnh nộ trước cái chết của mười người vào sáng sớm.
"Đuổi theo chúng! Không cho thằng nào thoát!"
Trong khi bắn tên, Tigre vẫn ra lệnh, nhưng không để tình cảm lấn át lý trí.
Dù quân Muozinel đã suy sụp, nên nhớ đó là một đoàn quân 18.000 người. Một khi bình tĩnh lại và chọn ra một chỉ huy mới, Tigre và người của mình sẽ cầm chắc thất bại trong tích tắc.
Dù biết là đối phương đã thua, anh muốn cho chúng thấy thế nào là sợ hãi.
"... Kế hoạch của ngài vượt qua cả mong đợi."
Trong khi chiến đấu, Rurick dẫn ngựa tới gần Tigre, mang theo tên cho anh. Tigre lặng lẽ gật đầu, không thay đổi sắc mặt.
Kashim không phải là một thằng ngốc, nhưng hắn đã để mất cảnh giác. Chính xác hơn, đến tận cuối đời hắn vẫn chưa nhận ra là mình đã mất cảnh giác.
Trong hai trận liền, Tigre đã cố để lộ sự thua kém về lực lượng của mình cho Kashim thấy và đẩy quân của hắn vào hỗn loạn bằng nghi binh.
Đáp lại, Kashim đã dùng tới đội hình vốn dùng để chống lại một đạo quân nhỏ, vốn có phòng thủ ở hai bên cánh và đằng sau rất mỏng, và đó chính là mục tiêu của Tigre.
Dù vậy, nếu Tigre chỉ dùng kiếm, Kashim đã có thể tự bảo vệ mình bằng hàng hàng lớp lớp binh lính và đã có cơ sống sót. Tương tự như vậy nếu mũi tên của Tigre đã không thể đi quá được 300 arshin.
Đối với người Brune vốn không giỏi bắn tên, không ai ngờ là lại có người có thể bắn chính xác trong khoảng cách đó được. Đến cả Kashim cũng không lường trước được điều này.
Khi nhìn thấy Tigre, Kashim không cảm thấy giận dữ mà chỉ thấy đáng thương, và hắn cũng thấy bình thường thì không có chuyện như vậy. Y đã giết nhiều người vô tội, Tigre chắc chắn sẽ không để yên được.
Tigre đã tận dụng hết những cơ hội này để nắm lấy thắng lợi trong một tình huống hết sức hiểm nghèo. Anh đã cố tiếp cận Kashim cho đến khi còn cách 300 arshin và cố gắng bắn hạ y càng sớm càng tốt. Khả năng Tigre thất trận do một cơn gió nhỏ là điều có thể xảy ra.
"Rurick, anh lo nốt việc truy đuổi nhé?"
Tigre hỏi trong khi chiến trường đang dần hướng về phía Muozinel. Qua vẻ mặt và giọng nói của anh, Rurick hiểu Tigre đang muốn nói gì.
"Cứ để đó cho tôi."
Tigre cảm ơn vị Hiệp sĩ Zhcted trọc và cùng với Gerard và một số lính Alsace, đoàn người đi về nơi xử tử nô lệ.
Để bảo vệ mình khỏi lính Muozinel đang tháo chạy như nước lũ và quân Thiên Thạch Bạc đang bám theo, những người nô lệ co ro lại một chỗ. Máu đổ lên người họ, xác chết bị giẫm đạp đổ xuống trên đầu họ, tiếng hét của đám người có thể nghe thấy xuyên suốt cả chiến trường. Đến cả tiếng vó ngựa cũng làm cho họ hãi hùng.
Tigre xuống ngựa và đi thẳng về phía đám nô lệ.
"Ổn cả rồi."
Bằng một giọng khẽ khàng, một người phụ nữ ngồi gần đó lên tiếng cầu cứu. Tigre mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.
Sự nghi ngờ của họ chuyển thành vui sướng. Nhiều người khác cũng bắt đầu lên tiếng, trong khi một số chỉ biết lắc đầu, không tin nỗi cảnh tượng trước mắt. Số khác vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì chỉ biết ngồi im đầy ngỡ ngàng.
"...Tại sao các người lại không đến sớm hơn?"
Bỗng nhiên, một người đàn ông trong số đó hét lên.
Dù vẫn còn bị dây trói không cựa quậy được, ông ta nhìn Tigre với cảm xúc mãnh liệt, hai hàng lệ hiện ra trên mặt.
"Nếu mà các người xuất hiện vào sáng nay! Nếu các người đến vào lúc đó, anh ấy đã không phải chết rồi..."
Tigre đứng chôn chân tại chỗ.
Những người dục dịch bước tới là Gerard và binh lính Alsace.
"Việc đó..."
Những gì Gerard muốn nói tới những người anh định giúp đỡ đều không thể thốt ra được.
Tigre giơ tay ra hiệu cho Gerard dừng lại. Để bảo vệ những người này, rất nhiều lính Alsace đã phải ngã xuống. Tigre buồn bã nhìn vào mặt người đàn ông kia.
"Thứ lỗi cho tôi."
Trước thái độ và lời nói của Tigre, người đàn ông hít một hơi sâu trong ngạc nhiên. Bao nhiêu lời nói đang cuồn cuộn trong lòng, nhưng ông ta không thể nói lên được câu nào. Người đàn ông kia chỉ biết ngồi mà cúi gằm xuống.
Tigre ra lệnh cho binh lính cởi trói và phân phát quần áo, đặc biệt là cho phái nữ. Bản thân anh cũng dùng dao để cắt đứt dây trói của những người nô lệ.
"Ừm..."
Trong khi cởi trói cho người dân, một cô gái nhỏ rụt rè nói với Tigre. Cô có vẻ mặt của một người con gái ngây thơ tầm tuổi anh. Trong khi cố che lấy thân thể mình bằng tay và những mảnh vải còn sót lại trên người, cô cúi đầu trước mặt Tigre.
"Cảm ơn ngài đã giúp đỡ... và trả thù cho cha của em."
Tigre lờ mờ hiểu ra sự việc. Một trong những người bị giế vào sáng hôm nay có thể là cha của cô bé.
"Thứ lỗi cho em. Người đàn ông lúc nãy, em không nghĩ ông ấy nói sai. Em hiểu cảm xúc của ông ta, nhưng... Em muốn được cảm ơn ngài."
Tigre để lộ ra một vẻ mặt đầy phức tạp trước những lời lẽ chân thành của cô gái.
Cô không che giấu điều gì cả. Những câu từ chân thật của cô thể hiện rõ cảm xúc của cô sau khi được giải cứu, nhưng rõ ràng là cô đang cố kìm nén lại những lời trách cứ.
Dù không biết phải xử trí ra sao với cảm xúc đang rối bời của mình, Tigre vẫn cảm ơn cô mà không để lệ rơi.
"Cảm ơn cô."
.
Trên 1.000 người trong Bạch Ngân Lưu Tinh Quân đã tham gia trận chiến. Con số này tương đương với gần như toàn bộ lực lượng của họ.
Toàn bộ binh lính hiện đang hết sức mệt mỏi, trên người họ đầy những thương tích. Ngay khi vừa quay về nơi hàng ngàn xác chết chất đống lên nhau, máu chảy thành sông, nhiều người đã khuỵu xuống và lăn ra ngủ. Nhìn qua thì khó có thể phân biệt được ai còn sống, ai đã chết.
Vì mọi người đều phải cấp tốc hành quân từ Territoire tới Agnes, không ai có thời gian để nghỉ ngơi, chưa kể còn phải đối mặt với những đồi núi phủ đầy cát nữa. Họ đã chiến đấu với quân Muozinel suốt 3 ngày liên tục.
Dù cho phép binh lính dừng chân, anh hiểu đó là những gì nhỏ nhoi nhất anh có thể cho phép.
Họ đã phải trải qua hàng loạt trận đánh. Họ đã phải cầm vũ khí rong ruổi khắp từ đầu này đến đầu kia của chiến trường. Việc mọi người buông rơi vũ khí và nằm dài hết xuống thế này là điều không thể tránh khỏi.
Trong trận đánh này, quân Muozinel đã mất trên 3.000 người, nâng số lượng tử trận vượt quá 5.000 nếu tính cả những trận chiến trong hai ngày hôm qua. Một phần tư quân số của chúng đã ngã quỵ trên mảnh đất Agnes.
Trong khi đó, khoảng 200 người lính Thiên Thạch Bạc cũng đã phải từ giã cõi đời.
Còn lại 1.500 người sống sót. Trong số đó, 462 người bị thương, bao gồm cả trầm trọng và thương nhẹ. Với tình cảnh như hiện tại, đây là một chiến thắng sát nút, một kết thúc kỳ diệu.
Gerard không biết phải ứng phó ra sao với những cảm xúc trong lòng; anh không rõ phải báo cáo ra sao với Tigre. Anh quyết định báo lại rằng đó là những hy sinh nhỏ để họ có thể chặn đứng 20.000 quân.
Tuy nhiên, khi nghe báo cáo, vẻ mặt của Tigre trầm hẳn xuống, trông không giống gì một người chiến thắng. Đó không phải chỉ là do mệt mỏi.
Tigre, Rurick và Gerard không kịp nghỉ ngơi. Điều họ cần phải làm bây giờ là tập trung những ai còn đi lại được và thu về chiến lợi phẩm.
Quân Muozinel khi rút lui đều vứt bỏ lại lương thực và chất đốt. Do cả hàng hoá và tiền bạc cũng bỏ lại, tất cả được chia đồng đều cho binh lính và người dân.
Gerard tuy không trực tiếp tham gia chiến đấu nhưng vẫn bộc lộ được hết tài năng của mình. Trong khi Thiên Thạch Bạc vẫn đang tìm nguồn quân nhu mới, anh ta đã phân chia nhu yếu phẩm hiệu quả đến độ đủ dùng cho đến khi quay về tới Territoire.
"Vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài gửi họ về Territoire?"
Trước báo cáo của người thanh niên tóc nâu, Gerard gật đầu trước câu hỏi của Tigre.
"Tôi tin là ngài cũng nghe người dân nói rồi, Bá tước Vorn ạ. Khi thị trấn và làng mạc của họ bị cướp phá, mọi con đường sinh nhai coi như tan vào mây khói. Bảo họ quay về giữa trời đông giá rét thì không khác gì bảo một người tự thân mình xây nhà."
"Tôi hiểu... Liệu Territoire sẽ ổn chứ?"
Có rất nhiều người dân từ thị trấn và làng mạc kéo tới Territoire để chốn tránh ngọn lửa chiến tranh. Dù nỗi lo của Tigre là điều tự nhiên, con trai của Lãnh chúa Territoire chỉ nhún vai.
"Với 2.000 người thì chúng tôi đâu còn lựa chọn nào khác."
Tigre không dám phản đối. Nếu dẫn họ tới Alsace, lãnh địa của anh sẽ sụp đổ ngay trong chốc lát, còn Aude, lãnh địa của Massas, lại nằm quá xa.
"Hiểu rồi. Nhờ anh sắp xếp vậy."
Vừa nói xong, Rurick bước vào.
"...Ngài Tigrevurmud, có chuyện này tôi muốn được bàn với ngài"
Tuy vẫn cười tươi như mọi khi, có một cái gì đó ngượng nghịu trong nụ cười đó. Dù mệt mỏi nhưng Tigre vẫn nhận thấy được điều đó. Sau khi ra lệnh xong xuôi, anh rời khỏi lều cùng với Rurick và Gerard.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trong khi truy đuổi, chúng tôi đã bắt được một vài tù binh."
Việc này cũng là lệnh của Tigre. Anh cần biết được mục tiêu cũng như tình trạng hiện tại của Vương quốc Muozinel. Sau khi nụ cười xã giao ngụp tắt, vẻ u ám của Rurick khiến cho Tigre và Gerard phải ngạc nhiên.
"Chúng đều nói [ Chúng tôi là quân tiên phong với nhiệm vụ càn quét]."
.
Tigre dừng bước. Anh không thể nhấc nổi chân lên. Vẻ đen tối trên mặt Rurick nhanh chóng lan sang cả Tigre và Gerard.
Họ đã vắt óc suy nghĩ không ngừng nghỉ để tìm ra cách đấu lại với một lực lượng đông đảo. Họ đã hi sinh rất nhiều để rồi nhận ra đó mới chỉ là quân tiên phong.
"Ai ngờ tất cả chỉ là..."
Dù lảo đảo như muốn ngã, Tigre vẫn cố đứng vững lại. Tim anh đập thình thịch trước một không khí căng thẳng chưa từng thấy.
"Quân chủ lực của chúng?"
"Theo tù binh cho biết, quân số của lực lượng chủ lực lên tới 30.000 người. Tôi sẽ gửi trinh sát để xác nhận lại thông tin."
--- 30.000 ...
Anh không thể nói khỏi mồm nổi. Con số đó cứ văng vẳng trong đầu Tigre.
"...Không, tôi không nghĩ chúng chỉ có thế."
Gerard lắc đầu và hít một hơi sâu. Tigre gật đầu đồng tình với một tâm trạng khó tả. Phá vỡ được 20.000 quân của kẻ thù không có nghĩa là tiêu diệt được hoàn toàn con số đó.
"Số lính chạy thoát được phải lên tới 10.000 người."
"... Vừa mới xong 20.000 quân, giờ lại tới 40.000 quân ư? Nếu thêm 10.000 quân kia vào, chúng sẽ mất một số thời gian để sắp xếp lại đội hình. Có thể không phải hôm nay, nhưng có lẽ ngày mai chúng sẽ quay lại đây."
Chỉ trong chưa đầy vài ngày nữa. quân đội Muozinel, một lực lượng khổng lồ lên tới 40.000 người, sẽ xuất hiện ở Agnes.
Thêm nữa, binh lính của Tigre đã kiệt sức. Họ cần được nghỉ ngơi trong cả ngày hôm nay, điều động là việc bất khả thi. Thêm vào nữa, họ còn mang theo gần 2.000 nô lệ vừa được giải phóng. Kể cả định chạy trốn thì có thể họ sẽ bị đuổi kịp trước rời khỏi Agnes.
Một không khí im lìm phủ lên ba người. Gerard là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Ngài sẽ làm gì đây, Bá tước Vorn?"
Tigre đờ đẫn nhìn vào người đàn ông trẻ tóc nâu kia.
"Tương lai ngài định làm gì? Chay trốn, hay yêu cầu giúp đỡ?"
Tigre nhận ra điều Gerard muốn nói. Anh ngay lập tức đáp lại, không che dấu vẻ giận dữ.
"... Anh nói nghiêm túc chứ?'
"...Không, đó chỉ là buột miệng thôi. Thứ lỗi cho tôi."
Gerard cúi thấp người xuống. Trong khí đó, người phản ứng lại không phải Tigre mà là Rurick. Anh ta đẩy Gerard ngay khi vừa mới đứng thẳng dậy, khiến cho Gerard loạng choạng lùi lại vài bước.
Dù Tigre ngạc nhiên nhìn Rurick, anh không lên tiếng quở trách, chỉ đợi Rurick giải thích. Anh quá mệt mỏi và rõ ràng Rurick đã nương tay. Nếu đánh thật thì Gerard đã không chỉ loạng choạng không thôi.
"... Tên kia, ngươi định ép Ngài Tigrevurmud đến nước nào nữa?"
Nắm chặt tay lại, Rurick gườm gườm nhìn Gerard. Gerard chỉ cười méo mó trong khi đứng thẳng người lại.
"Tôi không thể nói trước được. Tạm thời là như vậy đã."
Tigre cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy rõ là Gerard đang muốn thử mình.
"Liệu cái mồm thối của ngươi có ích gì không?'
"Không, đây là con người thật của tôi."
Rurick trông như sắp nổi điên đến nơi, nhưng anh kịp trấn tĩnh lại. Tigre thở dài. Trong tình huống không thể để sai lầm xảy ra, anh cần biết ý định của Gerard là gì.
"Tôi tin là cha của anh đã đặt niềm tin vào tôi."
"Cha tôi là cha tôi. Tôi là tôi."
Gerard thẳng thừng đáp lại trong khi lấy tay xoa mặt.
"Tôi sợ là để bảo vệ Alsace, ngài sẽ bỏ rơi Territoire. Nếu như ngài đặt Alsace lên đầu, điều đó không phải là không thể xảy ra. Đó là tại sao tôi muốn biết ngài là người như thế nào."
"Nếu đã vậy, sao không cố giành lấy niềm tin của chúng tôi?"
Gerard nhún vai trước vẻ nghiêm nghị của Rurick.
"Ngài đã có được niềm tin của cha tôi rồi. Kể cả khi vì điều này mà bị ngài Bá tước Vorn ghét bỏ, cùng lắm cha tôi cắt bỏ hết mọi ràng buộc với tôi. Cha có thể bỏ tôi đi không ngần ngại, nhưng ngài sẽ không bỏ rơi tôi."
Lại thêm một nhân vật phiền phức nữa xuất hiện. Đó là những gì Tigre cảm thấy trong lòng.
"Bá tước Vorn. Dù bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói điều này, nhưng con người của ngài được thể hiện rõ nhất trong mắt người khác."
"Mắt người khác?"
"Dù là một công dân xứ Brune, ngài vẫn khăng khăng dùng cung. Sau khi trở thành tù binh Zhcted, ngài đã đánh đối vị trí của một quý tộc đứng đầu một vùng lãnh địa nhỏ tại biên giới để chống lại một thế lực chính trị to lớn, Công tước Thenardier... Đối với những người không biết tới tính cách của ngài, liệu họ sẽ nghĩ gì khi nghe tới những việc đó?"
"Họ sẽ cho tôi là kẻ kích động chiến tranh."
Đứng trước câu trả lời đầy xúc động như vậy, Gerard chỉ cười trừ. Mặc dù Tigre khá tò mò trước một phản ứng như vậy, anh chỉ có thể gật đầu. Điều này khó có thể tránh được.
"Được rồi, tôi hiểu những gì anh muốn nói. Tôi sẽ cẩn thận hơn."
"Cảm ơn ngài đã lắng nghe. Nếu như được nói thêm, gã đàn ông Zhcted đầu như hoang mạc đó quá ngưỡng mộ ngài. Ngài không nên quá xem trọng ý kiến của hắn ta."
"... Ngài Tigrevurmud. Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?"
Cố nén cơn tức lại, Rurick cố lái câu chuyện về chủ để đầu tiên. Tigre cũng định thần lại và tỏ vẻ đồng tình. Gerard cũng vậy.
"Ngoài binh lính ra, liệu người dân có đi được không? Tôi muốn tạo một khoảng cách an toàn với đối phương."
"Họ đã bị trói và kiệt sức lắm rồi. Hiện tại điều đó là không thể."
"...Vậy thì cho người thống kê số nam nữ. Dù có phần độc ác, nhưng chúng ta có thể sẽ phải yêu cầu đàn ông bảo vệ phụ nữ. Cho đến khi tới được Territoire, phát cho họ vũ khí lấy từ lính Muozinel."
Dù là một điều hết sức đáng tiếc, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân đang ở trong tình thế buộc phải đưa ra những quyết định tàn nhẫn.
Thêm nữa,
2.000 người vẫn là một vũ khí mạnh mẽ. Nếu được phát vũ khí và cho hành quân cùng với binh lính, bất cứ kẻ địch nào cũng sẽ phải chùng bước.
Sau khi lên kế hoạch xong, ba người bắt đầu hành động.
Đêm hôm đó, hai nghìn người dân cùng với đoàn quân Thiên Thạch Bạc bắt đầu hành quân. Đoàn người nặng nề bước đi, liêu xiêu hết bên này sang bên khác. Dù biết là quân Muozinel đang truy đuổi, cơ thể của họ không vì thế mà nghe theo được. Sự mệt mỏi chồng chất trong người họ không thể nào biến mất chỉ trong một thời gian ngắn được.
--- Không ổn...
Tigre và Rurick nhìn nhau. Dù chậm chạp, tốc độ hành quân của họ ít ra vẫn nhanh hơn so với tính toán. Dù vậy họ không thể thúc giục mọi người được.
Vào giữa trưa, một báo cáo từ trinh sát về vị trí và hướng đi của quân Muozinel được gửi tới.
"Tầm ba đến bốn ngàn Kỵ binh Muozinel đang đến gần."
Tigre nhanh chóng đưa ra một quyết định.
"Rurick, cầm đầu binh lính và chuẩn bị hết số tên còn lại."
"Ngài lại định làm gì điên rồ ư?"
Vị hiệp sĩ Zhcted nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên đan xem với lo lắng. Tigre chỉ nhún vai.
"Bằng cách nào đó chúng ta phải ngăn bước tiến của chúng lại. Hiện tại lại đang còn có gió ngược nữa."
Dù có khả năng là sẽ chặn được đối phương, phe anh chắc chắn sẽ bị bắn trả.
"Hãy mang theo những cung thủ giỏi nhé."
Đó là điều kiện Tigre đặt ra để Rurick được trổ tài. Sau khi mang theo 10 người, nhóm kỵ binh cùng lao theo con đường chính, bụi tung mù sau lưng.
Sau tầm nửa tiếng đồng hồ, một lá cờ Vahram - Thần Chiến tranh mà người Muozinel thờ phụng - hiện lên trong tầm mắt. Tigre dừng ngựa, lắp tên và bắn.
Mũi tên vạch ra một đường cung lớn trên bầu trời và xé gió lao xuống, đâm thăng vào mục tiêu, khiến một tay lính ở hàng đầu ngã khỏi mình ngựa. Số lính Zhcted đi theo Tigre cũng lấy cung bắn, hạ được thêm vài đối thủ nữa.
Dù quân Muozinel phải dừng chân do cuộc đột kích, chúng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lao về phía trước, tiếng vó ngựa rung chuyển trời đất. Dù cũng có bắn trả, nhưng vì khoảng cách và hướng gió không thuận, tất cả mũi tên đều rơi rụng trước khi chạm được tới Tigre.
Tigre và đồng đội cũng thúc ngựa lao đi, cố duy trì một khoảng cách nhất định. Cho dù họ bắn bao nhiêu tên đi nữa, kẻ địch vẫn tiếp tục xông lên. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương anh.
--- Với cái đà này, chẳng mấy chốc nữa là sẽ gặp Rurick và quân chủ lực...
Đúng lúc đó, chợt tiếng vó ngựa lại tăng lên gấp bội. Dù đầu tiên tưởng đó là viện binh của kẻ thù, không có đám mây mù nào đằng sau quân Muozinel cả.
Đối phương của anh cũng nhận ra điều đó và cho dừng ngựa lại. Tigre nhận ra tiếng động đó phát ra từ phía trên đầu mình. Anh ngẩng mặt lên.
--- Zirnitra, cờ Hắc Long...?
Tung bay trong gió không lẫn vào đâu được chính là màu cờ của Vương quốc Zhcted. Bên dưới đó là một lá cờ khác có hình cây thương xanh trên nền trắng. Tigre nhận ra ngay lập tức.
Một nhóm kỵ binh phi từ trên đồi xuống hết sức điêu luyện. Họ tiến tới khoảng trống giữa Tigre và quân Muozinel.
Dẫn đầu đoàn kỵ binh là một cô gái tầm 15, 16 tuổi, trên tay cầm một ngọn thương. Con chiến mã của cô dừng lại trước một Tigre còn đang hết sức ngỡ ngàng.
Cô ta có một thân hình nhỏ bé, có một mái tóc xanh dài trời dài ngang vai. Mặt cô trông còn đỏ hồng do vừa cưỡi ngựa xong. Cô có những đường nét đáng yêu với một cặp mắt lạnh lẽo như băng tuyết. Trang phục của cô cũng có một màu xanh ăn khớp với màu tóc. Trong tay cô là một cây thương có cán khá ngắn.
Trước vẻ mặt của Tigre, cô nở một nụ cười đầy tinh nghịch.
"Cũng lâu rồi nhỉ, Tigrevurmud Vorn.”
Cô gái đó chính là Vanadis cai trị vùng Olmutz, Michelia [Hộ Liên Tuyết Cơ], Ludmira Lurie.