Vào một ngày mùa đông buồn bã đầy mây xám, trong khi đợi Roland quay lại, một người lính đến gặp Tigre và mọi người.
"Tôi đến đây nhân danh Vanadis, Alexandra-sama.”
Dứt lời, anh ta trao một phong thư cho Ellen. Cô lặng lẽ đọc.
Ellen chìm trong im lặng, trông cô khó chịu suốt cả ngày. Dù Tigre cố bắt chuyện vài lần, cô chỉ đáp lại đầy mơ hồ.
Ngày hôm sau, Ellen gọi Tigre.
"Chúng ta cưỡi ngựa một chút nhé?"
"Ở quanh đây thôi à?"
Tigre cho cô ta lại nổi hứng nhất thời, nhưng anh ngạc nhiên trước vẻ mặt của Ellen. Dù nữ Vanadis đang cười, ánh mắt cô lại hêt sức nghiêm túc.
Lúc đó, Roland vẫn chưa quay lại, và không ai biết điều gì đã xảy tới với anh. Bằng hết sức mình, Tigre và Ellen đã ở lại cảnh giới xung quanh cũng như nắm bắt hoạt động của những người gần mình.
"Không... tôi hiểu. Dù sao tôi cũng cần một cái gì đó giải khuây."
Tiger và Ellne lấy ngựa và rời khỏi doanh trại.
Không rõ hai người đã đi được bao xa. Tại Territoire, nơi đây có rất nhiều đồng cỏ lớn, cảnh vật cũng ít thay đổi. Hai người chỉ thấy rừng núi chạy dài đến khuất tầm mắt mà thôi.
Trong khi nhìn theo những đám mây xám, Tigre vẩn vơ nghĩ không biết họ đang đi dâu. Ngạc nhiên là Ellen nhìn sang anh đúng lúc đang chìm trong suy nghĩ. Dù bất ngờ, Tigre cũng không nói gì trước vẻ mặt của cô.
Trông cô u ám như thể đang lo nghĩ điều gì.
"...Tigre."
Ellen gọi tên anh trong khi đánh mắt ra chỗ khác. Lại một lần nữa cô gọi tên anh. Tigre chỉ âm thầm chờ đợi.
Anh biết rõ Ellen. Là một Vanadis, Eleanora Viltaria; cô luôn nói những gì trong đầu mình. Dù mới quen nhau có nửa năm, anh hiểu điều đó.
Đến lần thứ ba, Ellen không nhìn sang hướng khác nữa. Cô mở miệng ra trong khi nhìn Tigre, như thể đang cố nén chịu điều gì đó. Cuối cùng, cô mới thốt lên lời.
"...Chỉ lần này thôi, tôi có thể về Zhcted chứ?"
Vì đã đi một quãng xa cô mới nói với Tigre, anh đã có nhiều thời gian chuẩn bị tinh thần. Không phài là anh quá ngạc nhiện không nói nên lời. Anh chỉ không kịp phản ứng lại trước những gì cô nói.
Lo lắng, bất an và hoảng hốt quay cuồng trong người Tigre. Những lời nói cuồn cuộn cảm xúc mấp mé trong miệng anh; suýt chút nữa là anh mất hết kiểm soát.
Arifal vẫn ở bên hông Ellen. Thanh kiếm thổi một làn gió về phía mặt anh, như thể đang đợi anh trả lời. Thay vì nói, anh hắt hơi một cái.
Anh không hiểu nổi dụng ý của Ngân Thiểm. Hoặc đó lại là một trò đùa nghịch quen thuộc, hoặc thanh kiếm đang muốn ủng hộ Ellen. Dù vậy, nhờ thế Tigre cũng lấy được sự bình tĩnh.
Anh vò mái tóc đỏ của mình và cau mày. Zchted cách đây khá xa, giờ đây đến biên giới cũng không đơn giản gì. Khoảng cách đó nằm ngoài trí tưởng tượng của Tigre. Sẽ mất rất nhiều thời gian mới tới được.
Ellen hiểu điều đó hơn ai hết.
Dù lo lắng, cô vẫn gọi tới anh. Tuy vậy, Tigre vẫn do dự chưa trả lời.
--- Nói cách khác, đây là một vấn đề khó khăn.
Khi điềm tĩnh nghĩ lại, rất nhiều thứ hiện lên trong đầu anh. Phải mất hơn một tháng mới đến nơi, và đây cũng không phải là chuyện giải quyết trong hai, ba ngày là xong được.
Kể cả khi có thể xử lý nhanh, ít nhất cô phải mất hai tuần trăng mới xong được. Thêm nữa, không có sự chỉ đạo của cô, lực lượng chủ lực trong đoàn quân của Tigre, quân Zhcted, sẽ sụp đổ ngay.
Anh tiếp tục vò tai bứt tóc.
--- Nhưng...
Anh đến được bây giờ là nhờ hợp tác với Ellen. Không có cô, anh đã không thể rời khỏi LeitMeritz, đã không thể ngăn quân Thenardier đốt cháy Alsace. Không có cô, chắc anh chỉ có thể nghe tin đồn quê hương anh bị đốt phá ra sao thôi.
Anh hít một hơi sâu và thẳng lưng lên. Ellen chỉ nhìn thôi cũng biết anh đang sẵn sàng lắng nghe.
"...Tôi mong là cô có một lý do chính đáng."
Ellen cười buồn bã, có thể nhìn thấy nước mắt đọng trong khoé mắt cô.
"Có hai lãnh thổ nằm gần với LeitMeritz. Một do Ludmira cầm đầu, điều này cậu đã biết. Mảnh đất kia đứng đầu bởi Sasha... Alexandra, là ân nhân và người bạn tốt nhất của tôi."
Họ gặp nhau cách đây hai năm khi Ellen mới trở thành Vanadis.
Họ hợp tính và đã nói nhau rất nhiều trong cuộc gặp mặt. Ellen đã học được nhiều thứ từ Sasha.
"Có một Vanadis đang xâm lược Legnica, lãnh thổ do Alexandra trị vì. Tôi muốn đến giúp chị ấy."
Tigre cau mày. Anh không biết phải nói gì với Ellen. Anh chỉ hiểu là cô muốn chiến đấu vì một Vanadis tên Sasha.
Trước vẻ mặt của Tigre, Ellen cay đắng cúi đầu xuống.
"Sau cuộc gặp mặt với tôi, bệnh tình của Sasha ngày càng thêm trầm trọng. Trong lần gặp gỡ vào mùa hè nằm trước, chị ta đã hầu như không đi lại được rồi. Dù có thể tôi đã nói khác, Long khí của Sasha không quyết định chủ nhân của nó bằng sức mạnh. Dù chị ấy không còn sức để tự vệ nữa..."
Tigre nhớ lại cuộc nói chuyện trong trận Tatra.
--- Ra vậy, nếu không còn Long khí, cô ta sẽ không còn là Vanadis.
Kể cả khi có bệnh, cô ấy vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một Vanadis nếu Long khí không rời khỏi cô.
"Chúng tôi đã thề với nhau. Mỗi khi ai có biến, người kia sẽ từ bỏ tất cả để đến giúp đỡ."
Đó là một lời thề thiêng liêng giữa hai người, một lời thề không thể quên được.
"--- Tôi hiểu."
Tigre chậm rãi, nhưng quả quyết, gật đầu.
"Tôi sẽ tìm cách xoay xở trong khi cô đi vắng."
Nếu không phải đang cưỡi ngựa, chắc Ellen đã ôm lấy Tigre rồi. Cô không thể che nổi gương mặt đang trực trào nước mắt kia. Phải dùng tới toàn bộ ý chí Ellen mới kìm được cảm xúc của mình.
"Cảm ơn, Tigre. Thật đấy... Cảm ơn cậu."
.
Một ngàn quân, trong đó có Rurick, được để lại cho Tigre. Ellen và Lim mang theo số quân còn lại về nước cùng với Sophie.
"Ngài Tigrevurmud. Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Trong khi cầm lấy nhóc Rồng Lunie, Presuvet [Quang Hoa Diệu Cơ] mỉm cười dịu dàng, dù hiểu hoàn cảnh của Tigre. Cô lúc nào cũng lạc quan.
"Trong khi quân Zhcted đi vắng, Hiệp sĩ Brune sẽ tạm thời là đồng mình của cậu. Hãy cố chịu đứng nhé. Tôi cũng muốn nói với cậu nhiều điều hơn."
"Cảm ơn. Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Tigre mỉm cười nắm lấy tay Sophie. Dù anh nhỡ va phải đầu Lunie, nhóc Rồng chỉ cảm thấy hơi nhột nhột.
Lim, như mọi khi, vẫn lạnh tanh như thường.
"Eleanora-sama và tôi sẽ quay trở về ngay thôi. Cho đến lúc đó, xin cậu đừng có làm gì liều lĩnh."
Dù giọng nói và vẻ mặt của cô không có gì thay đổi, cô nắm chặt tay anh đến độ thấy đau. Tigre cắn răng chịu đứng, vờ như không có gì xảy ra. Phải đến khi Ellen, nhìn hai người từ đầu đến giờ, nói thì cô mới thả tay anh ra.
Sau khi tiễn họ đi, Tigre quay sang Rurick.
"Sao anh chọn ở lại đây?"
Chàng Hiệp sĩ trọc cười như thể đó là chuyện đương nhiên.
"Mùa đông ở Brune ấm hơn ở quê tôi. Không có tóc nên da đầu tôi nhạy cảm lắm."
Ellen đã thông báo với binh lính là họ sẽ quay lại Zhcted và 1.000 người sẽ được chọn ở lại.
Số lính người Brune cũng vào tầm 1.000 người, do Massas đứng đầu.
Vài ngày sau khi chỉnh đốn lại quân ngũ, tin Roland tử nạn mới đến tai Tigre.
"Roland..."
Đó là điều không thể tin nổi. Một Hiệp sĩ mạnh mẽ như vậy lại chết ngoài chốn trận mạc.
Sự kinh ngạc của Tigre sớm kết thúc, khi lại có tin xấu nữa chuyển tới.
.
.
[Quân Muozinel, xấp xỉ 2 vạn người, đã vượt biên giới Đông Nam. Chúng tôi yêu cầu viện binh ngay lập tức.]
Khác hoàn toàn với quân Zhcted, một kẻ xâm lược đúng nghĩa đã xuất đầu lộ diện.
Mùa đông của Vương quốc Brune lại chìm trong một trận chiến mới.