Phía bắc Thảo nguyên Orange, đi qua cả dòng sông, có một cánh đồng nho trải dài ra bốn phương, tô điểm bởi một vài làng mạc xung quanh. Vụ mùa thu hoạch đã qua từ lâu, chỉ còn lại một màu đất ảm đạm, điểm xuyết bởi những cành lá khô đủ loại.
Có lẽ là dó thời tiết mà đã quá trưa nhưng những đám mây xám xịt lại đang phủ kín bầu trời.
--- Trời chưa mưa. Có thể hôm nay chưa có, nhưng mai chắc chắn sẽ mưa. Phiền phức thật.
Trong khi cưỡi ngựa dọc theo cánh đồng nho, Tigre nhìn lên bầu trời mù mịt.
Anh đang đi thăm Saunier, ngôi làng lớn nhất trong khu vực. Anh đi trong một nhóm mười người không giáp trụ. Hầu hết đều mặc áo thường, một số có đeo kiếm bên mình. Vì đều là những người dày dạn trận mạc, sức chiến đấu của họ không tồi chút nào.
"Gọi là làng thật, nhưng trông giống một thị trấn nhỏ hơn."
Rurick dẫn ngựa tới gần Tigre và nói trong khi đưa mắt nhìn quang cảnh Saunier. Tigre cũng gật gù đồng tình.
Từ trên nhìn xuống, ngôi làng trông như một vòng tròn lớn. Bao quanh làng là một bức tường đá cao ngang bằng một người lớn, có bốn cổng làm từ ba tấm ván gỗ sồi dày, được trát thạch cao để chống hoả hoạn đặt ở bốn góc làng.
"Saunier là trung tâm của tất cả khu làng mạc lân cận."
Augre nhìn xung quanh trong khi tiếp tục giải thích. Nhìn bộ dạng thoải mái của ông cũng đủ hiểu đây là một vùng quên thanh bình.
"Hầu hết các cuộc họp giữa các làng đều được thực hiện ở đây. Ngoài ra ngôi làng này còn có một khu chợ trời nữa, dù có nhiều làng gần với đường cái hơn Saunier."
Tigre đến Saunier là có rất nhiều mục đích. Thứ nhất, anh muốn người dân được an tâm hơn bằng việc mang Augre, Lãnh chúa của họ, tới thăm. Hai, là để xác nhận tình hình của ngôi làng. Và cuối cùng, định hướng cho những hành động trong tương lai.
"Ồ, trông chú có vẻ vui đấy. Tigre-san, chú định trú lại đây một thời gian à?"
Trong khi ngắm nhìn mấy tiệm bán cá nướng, một người đàn ông đứng bên cạnh Rurick nói. Anh ta hất mái tóc nâu bù xù của mình sang một bên, để lộ một khuôn mặt tinh nghịch ẩn bên dưới.
Tên của anh ta là Aram, một binh lính Zhcted. Hồi Tigre còn là tù binh, hai người vẫn thường đánh cờ vua, bài bạc,... với nhau.
"Ờ thì sẽ ở lại đây một thời gian. Tử tước Augre và tôi sẽ đi họp với người làng trước."
Tigre trả lời Aram với giọng trêu đùa; đằng sau lưng anh văng vẳng tiếng cười.
Nếu như đến đây chỉ để kiểm tra tình hình người dân, tính cả người hầu thì Tigre cũng chỉ cần mang theo nhiều nhất là năm người.
Nguyên nhân của con số mười người là vì sự có mặt của đội trinh sát của Aram.
Dù Ellen cho 10 người đi thám thính vùng Orange, chính nhóm 5 người của Aram đã phát hiện ra sự xuất hiện của đoàn quân Ganelon.
Sáng hôm nay, Tigre cho gọi họ tới để khen thưởng chiến công của họ.
"Dù các anh có công rất lớn trong trận đánh này, bản thân tôi không có gì nhiều để đền đáp. Dù vậy, tôi sẽ làm tất cả những gì các anh muốn, miễn là trong tầm tay của mình."
Aram đáp lại như sau, "Cách đây hai tiếng đường đi có một ngôi làng. Nếu được thì chúng tôi muốn được nghỉ ngơi tại đó."
Trong khi khả năng cơ động của Tigre trên thảo nguyên Orange còn nhiều hạn chế, kèm theo việc Massas vẫn bặt âm vô tín, đây là một yêu cầu khá vô lý. Dù Aram vô tư nói như vậy, Tigre lại nghiêm túc đắn đo suy nghĩ lời đề nghị này.
Tuy nhiên, anh nhớ ra là Tử tước Augre sẽ tham dự một buổi họp tại làng Saunier vào buổi sáng.
"Dù vẫn cần phải xin phép Tử tước, tôi nghĩ là ta có thể qua đó miễn là không mặc giáp trụ."
Khi báo lại là Augre đồng ý, cả nhóm vui mừng tíu tít như trẻ con, dù ai cũng gần 30 tuổi tới nơi. Và thế là bây giờ cả đoàn năm người đang đi theo Tigre, thích thú ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Đường xá ở ngôi làng khá bằng phẳng và rộng tầm tầm. Ở mỗi ngã tư lại có những hàng rào và cột trụ. San sát ở hai bên đường là những ngôi nhà xây bằng gạch, đá cùng với những ống khói hình trụ hướng lên bầu trời.
Trẻ con hoặc đang lúi húi nguệch ngoạc vẽ lên mặt đất, hoặc đuổi bắt nhau trong vườn.
Mọi thứ xung quanh đây đều toát lên một vẻ quê mùa, mộc mạc, nhưng với cách xây dựng cổng làng, quán rượu và tiệm tạp hoá, rõ ràng là ngôi làng này có rất nhiều người qua lại.
"Dù nhìn Alsace của Tigre-san là đủ biết rồi, nơi này làm cho tôi thấy Brune không khác quê chúng tôi là bao."
"Chuẩn luôn. Anh đây vẫn nghĩ Brune giống Muozinel hơn nhiều.”
"Thôi đi ăn cái đã. Rồi còn đi kiếm em nào xinh xắn nữa. Lâu nắm rồi chưa được ngửi mùi đàn bà rồi."
"Ý hay đó. Thêm cả một chiếc giường thoải mái nữa."
Trong khi nghe binh lính trò chuyện vui vẻ, Tigre đã đi đến nơi cuộc họp diễn ra.
Đó là một ngôi nhà riêng to gấp ba lần một ngôi nhà bình thường ở đây, xây bằng gạch và đá với mái nhà làm từ đất sét.
Trong khi đỡ Tử tước Augre xuống ngựa, Tigre quay sang nói với Aram và những người khác.
"Các anh có 3 tiếng đồng hồ làm tự do làm gì tuỳ thích. Nhớ là tránh xa rắc rồi ra đấy."
Vừa nghe cái là mặt ai cũng thay đổi hẳn. Cả nhóm người quay lưng chạy đi ngay không thèm ngoái lại.
Rurick trông khá bắt ngờ. Anh chỉ biết nhún vai trước cảnh tượng đó.
"Rurick, anh cũng đi cùng họ đi. Sẽ không có việc gì đâu, nên anh có thể đi theo nhóm của Aram cũng được."
"Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng nếu Vanadis-sama và Ngài Limlisha mà biết thì mạng tôi khó mà giữ được."
Dù giọng bông đùa như vậy, nhưng ánh mắt của anh ta lại vô cùng nghiêm túc.
"Vậy thì Batran, bác đi nghỉ đi."
Kể cả khi ba người giờ chỉ còn hai, đó cũng không phải là điều gì quan trọng lắm, và Batran cũng không có gì để làm nếu có ở lại.
Nhóm tuỳ tùng của Tử tước vẫn đi theo ông. Tigre và Rurick đi qua lối vào, bước tới ngôi nhà bằng đá lớn kia.
Một tấm thảm len được trải ở giữa phòng, trên đó đặt một chiếc bàn dài và ghế ngồi. Trên bức tường đá là tượng của mười vị Thánh thần.
Sau khi chào hỏi các vị trưởng làng có mặt, Tigre ngồi xuống chỗ của mình. Augre là người nói chính, nên anh chỉ im lặng lắng nghe.
Dù cuộc nói chuyện không có gì đặc biệt, anh cũng biết được tin tốt là không có thiệt hại gì. Cuộc họp kết thúc và giải tán sau đó một tiếng đồng hồ.
--- Vẫn chưa có tìn gì từ Kinh đô...
Dù không để lộ trên mặt, Tigre cảm thấy rất thất vọng.
Đối với những người không bao giờ bước chân khỏi cổng làng, những người du hành và thường nhân là nguồn thông tin và giải trí quý báu từ thế giới bên ngoài. Những người này vẫn thường được dành phòng trọ và bữa ăn, đổi lại số lượng người làng muốn bắt chuyện với họ không bao giờ thiếu.
Dù Tigre hy vọng có thể kiếm được một chút tin tức từ Kinh thành, anh không kiếm được một mẩu nhỏ nào.
"Cuộc họp kết thúc nhanh thật."
Sau khi dời điểm gặp mặt, Rurick gãi gãi quả đầu trọc lóc của mình, mắt vu vơ nhìn xung quanh. Nhóm Aram mới đi được có một tiếng. Còn lâu họ mới quay về.
"Không biết có nên thuê phòng để nghỉ ngơi không đây."
Augre vừa vuốt cằm vừa mỉm cười. Dù trưởng làng có mời dùng bữa cũng như chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, cả nhóm vẫn muốn quay về càng sớm càng tốt. Dù cho có thể quay lại và yêu cầu chuẩn bị lại, Augre không phải là loại Lãnh chúa thích hà hiếp người dân.
"Cháu sẽ tự tìm chỗ nghỉ chân. Tử tước Augre, Ngài cứ về doanh trại trước nghỉ ngơi đi."
"Bá tước Vorn, nếu đã nói vậy thì cháu cứ đi nghỉ đi. Dù chỉ hai tiếng thôi, như thế là đủ để thư giãn rồi."
"Không, cháu..."
Tigre do dự, anh nhẹ nhàng lắc đầu trước mặt vị Tử tước già. Augre chỉ đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu của một con người rất mực hoà nhã. Và điều đó giúp Tigre thấy thoải mái.
"Thế cũng được ạ. Cảm ơn ngài."
Sau khi thưa gửi xong xuôi, Tigre và Rurick để người Tử tước già lại.
"Rurick, anh muốn làm gì bây giờ?"
"Nếu ngài cho phép, tôi muốn đi làm vài chén. Vang hay rượu mật ong đều ổn cả."
"Được thôi. Để xem xem có quầy bán rượu nào ở gần đây không đã."
"Hình như hầu hết nhà trọ, cửa hàng và quán rượu đều nằm gần cổng làng. Tôi nhìn thấy một nhà có nhiều người ra vào, ngoài ra trên biển có hình chai rượu nữa cùng với tiếng cười đùa từ trong đó."
Phía trong quán rượu không được rộng rãi cho lắm, bếp lò hiện chưa được nhóm lên vì còn có đèn và cửa sổ đang mở. Trên kệ là rất nhiều chai rượu đủ thể loại và kích cỡ.
Một nửa số ghế trong quán đã có người ngồi. Tigre và Rurick đi sau vào trong nhà và chọn một bàn gần cửa sổ. Một người phụ nữ trung niên béo tốt đến nhận yêu cầu của hai người.
"Hai vị muốn dùng bia chứ? Nếu cần chúng tôi có cả đồ nhắm đi kèm."
Họ gọi thêm bánh mỳ và pho mát cùng với bắp cải muối để ăn kèm.
Chỉ đợi một lát là những vại bia sóng sánh cùng với những đĩa thức ăn đầy tận ngọn được đem ra trước mặt hai người.
Sau khi cụng ly, Rurick nhanh chóng uống cạn hết phần bia của mình.
Bia được đấy. Anh thích chứ?"
"Không tồi. Không quá nặng mà vẫn có hương vị rất ngon."
Trong khi vui vẻ gọi thêm vại nữa, Rurick đưa tay nhón một miếng bắp cải muối. Vừa cắn một miếng, anh đã kêu một tiếng đầy thích thú. Dù Tigre cũng thử, nhưng anh không cảm thấy thú vị như Rurick.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có chi. Dù trông không khác nhau là mấy, món này ở quê tôi có vị khác hẳn."
"Tôi cũng nghĩ như vậy. Hồi ăn món này ở Leitmeritz đúng là có vị khác thật."
Không chỉ dừng lại ở món bắp cải muối. Kể cả là bánh mỳ hay súp, dù trông giống hệt nhau nhưng hương vị lại khác xa. Tigre nghĩ rằng điều đó khá mới lạ, cả Rurick cũng vậy.
"Dù gì đi nữa, mỗi thứ đều có cái ngon riêng."
Rurick đang bắt đầu khao chân múa mép thì nhận thấy Tigre cau mày.
"Trông ngài có vẻ khó chịu nhỉ?"
"Thế à? Tôi không nghĩ là dễ bị nhìn ra như thế đâu."
Tigre trả lời bâng quơ trong khi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, dù anh chàng đầu trọc đồng hành không quá để ý tới việc đó.
"Tốt nhất là ngài nên bỏ cái mặt đưa đám đó đi và uống cho thoả thích... là những gì tôi định nói. Nhưng đặt trong vị trí của ngài, tôi nghĩ khó có thể nghĩ tới ăn uống được. Nếu ngài muốn, xin cứ việc thoải mái chút bầu tâm sự."
Tigre nhìn chăm chăm vào Rurick trước những lời bất ngờ đó và mỉm cười.
"Tôi đã nghi từ đầu rồi, nhưng tại sao anh lại đi theo tôi?"
Rurick cười gượng.
"Ngài thấy không yên tâm sao?"
Tigre gật đầu, một cái gật đầu như thể phải dùng tất cả mọi cơ bắp trong người mình. Rurick trở lại sau khi làm một hớp bia lớn.
"Chuyện này nói ra hơi xấu hổ, nên tôi phải uống một chút đã. Nói đúng hơn, phải thoải mái một tí mới nói được."
Rurick vui vẻ nói trong khi nhấm nháp vài miếng pho mát.
"Trước khi gặp ngài, tôi là cung thủ số một của Leitmeritz với thành tích 270 arshin. Tôi chưa gặp được ai ở Zhcted có thể bắn xa hơn được nữa. Kể cả ở Silesia, Kinh đô Zhcted, cùng lắm thì cung thủ chỉ có thể đạt được mốc 150 arshin."
Rurick nói với giọng đầy tự hào.
Trên lục địa này, tầm bắn tối đa của một cây cung được cho là 250 arshin. Một cung thủ bình thường chưa chắc có thể chạm đến vạch 150 arshin.
"Thế mà ngài... trong hoàn cảnh như vậy, đúng ra bình thường ngài có thể thể hiện nổi một nửa tài năng của mình. Vậy mà, bằng cây cung hỏng đó, ngài, một người trẻn hơn tôi tới năm tuổi, lại có thể bắn chính xác vào chân một kẻ đang chạy trên tường thành... Trong thân tâm tôi lúc đó như thể có gì đó tan vỡ. Và cuối cùng, ngài lại còn tha mạng tôi nữa."
Đó là câu chuyện từ khi Tigre còn là tù binh của Ellen. Ai nghe được chắc cũng sẽ nghĩ câu chuyện này phải cũ lắm rồi đến độ Tigre và Rurick đang vừa uống vừa hồi tưởng lại.
"Tôi cảm thấy thích thú khi được nói chuyện với ngài."
"Cảm ơn anh."
Trước lời khen có phần trêu đùa, Tigre chỉ ngoan ngoãn cảm ơn lại. Dù hai người vẫn đang chén chú chén anh, tình huống này vẫn không kém phần xấu hổ.
"Tiện thể, điều gì làm ngài lo lắng như vậy?"
Rurick quay lại chủ đề chính sau khi gọi tới vại thứ ba. Dù hơi thở đã bắt đầu nồng nặc mùi bia, ánh mắt của anh vẫn đầy nghiêm chỉnh.
"Chắc tôi phải nghiêm túc hỏi anh câu này - Những người lính Zhcted đang chiến đấu dưới quyền của tôi thật, nhưng như thế liệu có ổn không?"
"Thành thực mà nói, đó là một câu hỏi khó."
Dù giọng điệu rất nghiêm trang, Tigre không biết phải tiếp lời như thế nào. Điều này quá rõ khi anh chỉ biết vò đầu bứt tai.
"--- Vào mỗi đêm, tôi lại nhìn nên trời. Bầu trời trống trải ở nơi đây không giống với bầu trời trống trải của Alsace. Cứ nhớ tới cảnh trời đêm ở Leitmeritz là tôi lại cảm thấy xa vắng."
Anh đang xa quê hương chỉ để tham gia một trận chiến trên một cánh đồng lạnh lẽo trong mùa đông giá rét.
Cũng như anh ta, binh lính Zhcted chắc chắn đều cảm thấy mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần. Dù là lệnh của Ellen thật, nếu không vì cuộc chiến này, họ đã bỏ hết tất cả và quay về nhà rồi. Tigre vẫn tự hỏi mình liên tục khi Aram đề đạt ước muốn được nghỉ ngơi tại đây.
Những lo âu này không thể nào được giải toả đi bởi Lim hay Ellen, đó là tại sao anh lại giãi bày với Rurick.
Đó là vì anh ta cũng là một người lính. Dù hôm nay anh ta đóng vai trò hộ tống Tigre, Rurick vẫn là một trong số hàng ngàn binh lính dưới quyền của Tigre. Về cơ bản, anh ta vẫn phải làm việc vất vả thường xuyên và không khác những người lính kia là bao.
Tigre muốn hiểu được binh lính của mình. Anh muốn được nghe quan điểm của họ và muốn được nghe ho nói thoải cấm không cấm đoán.
"Ngài lo xa quá đấy."
Rurick đã bắt đầu dẹp đi mỗi lo nghĩ của Tigre.
"Người tiền nhiệm của Vanadis-sama hiện nay chỉ tại vị được có hai năm. Những ai trụ được trên năm năm đều được coi là dài rồi. Tại Leitmeritz, những người lính chúng tôi luôn đi theo mọi cuộc viễn chinh cầm đầu bởi Vanadis. Miễn là có tiền lương và thức ăn là sĩ khí của binh lính sẽ không tụt xuống."
"Thế còn khi chiến đấu?"
"Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Vanadis-sama. Batran-san từng nói là người Alsace rất sợ đánh nhau; họ thiếu lòng dũng cảm và ý chí chiến đấu. Tuy nhiên, họ vẫn đứng lên chiến đấu vì thủ lĩnh của họ. Nói cách khác, họ chiến đấu vì họ tin vào ngài."
"Hiểu rồi... Vậy ra là như vậy."
Tigre làm một hơi hết phần bia của mình và thở một hơi dài.
"Ngài cảm thấy thoải mái hơn sau khi nói chuyện với tôi chứ?"
"Đúng vậy, cảm ơn nhé."
Nếu số lượng binh lính hai bên tráo đổi cho nhau, trận chiến ở Alsace đã khác xa rồi.
Về cơ bản, Ellen và Lim là người chỉ huy quân Zhcted trong khi Augre đảm nhiệm quân Brune.
Rất nhiều người đã tụ nghĩa dưới lá cờ của họ.
Kể cả là như vậy, Tigre đường đường vẫn là một Tướng quân. Còn nhiều thứ anh cần phải tìm hiểu, cần phải học hỏi. Ngoài Brune và Zhcted, anh cần phải biết cả cách hành xử ở những Vương quốc khác nữa mới hòng kiếm được niềm tin vào mình.
"Ngài đừng lo. Cứ tà tà thế này là ổn rồi. Tiện thể---"
Rurick chợt hạ thấp giọng xuống.
"Bá tước Tigrevurmud. Tôi có chuyện này muốn hỏi ngài."
"Chuyện gì vậy?"
Tigre bắt đầu lơi là cảnh giác sau khi được giải toả mỗi bức bối. Anh vừa uống vừa ra hiệu cho Rurick nói tiếp.
"Giữa Ngài Limlisha và Cô Teita, ngài chọn ai?"
Tigre suýt chút nữa là phụt hết bia ra khỏi mồm.
"Này, này. Anh moi chuyện đó từ đầu ra vậy?"
"Đó là một chủ đề khá nóng bỏng. Có vẻ cuối cùng mùa xuân đã tới với bà cô cứng đanh đó...Thứ lỗi cho tôi, nói thế vô duyên quá. Chắc là tại bia."
"...Mọi người nhìn chúng tôi như thế ư?"
Dù anh không nhận ra mình đang hướng mắt xuống đất với vẻ băn khoăn, Tigre thận trọng hỏi lại.
"Tôi thật sự không biết được. Tuy nhiên Limlisha, với tư cách là phụ tá của Vanadis-sama, chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông nào. Đó là tại sao có tin đồn là ngài ấy bây giờ lại nói chuyện khá dễ chịu với ngài, Bá tước Tigrevurmud. Còn Teita thì khỏi phải nói rồi."
Dù Rurick nói như thể đó là chuyện của người khác, nhưng mắt anh ta vẫn ánh lên vẻ thích thú.
"Có vẻ mọi người còn đang cá cược nữa. Liệu ngài sẽ chọn Limlisha hay ngài sẽ chọn Teita? Thêm nữa, là một quý tộc, nên có cả lựa chọn là ngài cưới cả hai người nữa."
Tigre cảm thấy đau đầu. Anh đưa tay lên đầu gãi gãi. Anh không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó khi còn phải đối mặt với cả Thenardier và Ganelon.
Thêm nữa, theo như giao ước, anh và Alsace đều thuộc về Ellen, dù đó chỉ là một giao ước bằng miệng.
Hiện tại, Ellen vẫn chưa tuyên bố gì. Dù còn mơ hồ, mối quan hệ giữa hai người không thể cứ giữ nguyên như thế này mãi được. Tuy nhiên, thứ tình cảm giữa hai bên khác xa với thứ tình yêu mà anh biết.
"Bên cạnh đó, nếu mang hoà bình về cho Alsace, anh định làm gì tiếp?"
Trong khi vắt óc suy nghĩ lời đáp cho câu trả lời thẳng thắn đang chặn hết mọi đường thoát của anh,Tigre đành hỏi lái đi.
"Tôi ư? Tôi sẽ quay về Leitmeritz, nhưng không thể nói trước được tôi sẽ làm gì sau đó."
Anh đáp lời không chút chần chừ. Dù Tigre biết rõ là Rurick rất nổi tiếng với tài ăn nói với phụ nữ, anh cũng phải ấn tượng trước câu trả lời lưu loát này.
"Ồ, đúng như tôi nghĩ. Tigre-san, Rurick."
Một giọng nói chen ngang vào giữa câu chuyện từ ngoài cửa quán vọng vào. Aram cũng với những người khác đang tiến về phía họ, mặt tươi cười hớn hở, trong tay ai không một xiên thịt nướng mật ong cũng môt miếng bánh mỳ kẹp mứt.
"Có vẻ mọi người vui vẻ nhỉ."
Tigre gật đầu và cười. Aram chìa mặt ra trước cửa sổ.
"Ồ bắp cải à. Cho tôi một miếng nhé?"
"Thay bằng mấy miếng thịt xiên kia nhé?"
"Thịt bồ câu đó. Dai lắm."
Aram đưa xiên thịt ra trong khi thò tay vào đĩa bắp cải.
Rurick chán nản nhìn Aram.
"Đừng có lợi dụng Bá tước Tigrevurmud như thế chứ... Ngài ấy đâu còn là tù binh nữa."
Đúng ra Tigre không còn là tù binh nữa, nhưng đã cầm xiên thịt rồi nên anh không nói năng gì. Thịt tuy dai nhưng hương vị lại rất đậm đà.
"Ngon lắm. Bán ở đâu vậy?"
"Tôi sẽ chỉ đường sau. Mà này, chú có định qua Dinh thự không, Tigre-san?"
"Di..Dinh thự?"
Tigre căng thẳng trông thấy. Trong khi đó, Rurick lại lộ rõ vẻ thích thú.
"Trong làng này có cơ à?"
"Có dấu hiệu thờ cúng Iarilo ở đây. Dù không có mấy người, gái gú ở đây cũng không xinh lắm, nhưng được cái là rẻ thôi rồi."
Iarilo là một nữ thần được thờ phụng ở cả Brune với Zhcted, tượng trưng cho mùa màng và phồn thực. Có dấu hiệu của nữ thần này trong làng đồng nghĩa với việc ở đây có một "Dinh thự".
(N/d: muốn biết "Dinh thự" là gì thì vài dòng nữa sẽ giải thích ngay)
"...Liệu hai tiếng có đủ không?"
Mất một hồi lâu Tigre mới nói tiếp được.
"Nếu là hai tiếng thì chúng tôi có thể kịp được."
Rurick trả lời ngay. Có vẻ anh chàng muốn đi lắm rồi.
--- Hừm, biết làm sao đây...
Tigre thừa hiểu "Dinh thự" là gì. Ngay trong thị trấn Celesta cũng có ngay trong khu dân cư. Có thể nói đó là nơi để thoả mãn những "nhu cầu" nhất định của một người - nhu cầu sinh lý. Anh đã thấy sự có mặt của những người từ chốn này tại trong doanh trại tại Dinant, "mua vui" cho binh lính.
Tuy nhiên, Tigre và Ellen đã nghiêm khắc ra lệnh tuyệt đối không cho những người hành nghề trong "Dinh thự" - nói cách khác, gái bán hoa - được xuất hiện trong Bạch Ngân Lưu Tinh Quân. Không phải là họ quákhắc khe, nguyên nhân chính lại nằm trong việc lây truyền bệnh dịch, suy sụp tinh thần và thậm chí có khả năng gián điệp trà trộn vào nữa.
"Vậy chú định làm gì đây, Tigre-san?"
Aram hỏi, vô tình đẩy Tigre vào cơn hoảng loạn.
"Không, tôi không cần đâu."
Những người đứng sau Aram bắt đầu xì xầm.
"Thấy chưa, bảo có sai đâu. Tigre-san sắp có gia đình rồi mà."
"Đúng rồi đó. Lúc nào cậu ta chả gặp Teita được."
"Thêm nữa, phó chỉ huy của chúng ta gần đây chả thấy bực bội gì cả. Ngày kia ngày kìa gì đó, chả phải ngài ấy còn giật tóc cậu ta mà."
Đúng là tóc anh bị giật thật, nhưng gương mặt giận dữ của Teita và Lim lại nhảy vào trong tâm trí của anh. Cả khuôn mặt của Ellen cũng tham gia vào nữa.
Anh không thể tưởng tượng gương mặt của cô ta rõ ràng được.Thay vì là một nét mặt của một người đang buông lời quở trách, anh lại nghĩ tới một ánh mắt xoi mói tinh nghịch màu đỏ rực, vượt qua cả những viên ru-bi quý giá nhất.
Anh nghĩ tới cảnh con mắt nâu dưng dưng đầy nước mắt của Teita mỗi khi trách mắng anh. Còn Lim, dù luôn cố giữ bình tĩnh, trong con mắt của cô là một biển của những cảm xúc, từ ngạc nhiên, khinh bỉ, bối rối và bất mãn.
"...Đừng bảo là tất cả mọi người đều muốn dành toàn bộ thời gian để làm điều đó đi?"
Xoa xoa mái tóc đỏ của mình, Tigre nhìn những người lính Zhcted kia mà thở dài.
"Dù tôi không muốn phải nói nhiều như Lim, tôi phải thừa nhận là điều này chẳng khác gì phá vỡ kỷ cương quân đội."
Aram và những người khác chỉ biết trố mắt nhìn nhau. Phớt lờ phản ứng của họ, Tiger lại nói tiếp.
"Bây giờ, tôi đang muốn ở một mình, nên tôi sẽ quay về điểm tập kết trước. Rurick, tôi để anh quản lý. Xin nhắc lại một lần nữa, đừng có ai gây rắc rối. Thêm nữa, đừng có tiếc số tiền mồ hôi nước mắt mà mình kiếm được. Cuối cùng, mọi người quay về đúng giờ và tôi sẽ không nhắc gì tới chuyện này nữa - như thế đã được chưa?"
Aram và những người kia thoải mái giơ tay chào.lại.
Những gì Tigre nói đều được ngầm hiểu là sự cho phép của anh.
Khi bảo mọi người đừng có tiếc số tiền mình kiếm được, anh muốn mọi người phải chọn ai khoẻ mạnh một tí, đừng có hám tiền mà mang bệnh vào thân.
Vì Tigre không có hứng tham gia, anh mới để Rurick xử lý những việc còn lại. Tuy nhiên, đúng là anh cũng muốn ở một mình để tiêu hoá những khó khăn, tâm tình Rurick thổ lộ.
.
.
Tigre cưỡi nước kiệu dọc cánh đồng cỏ dưới buổi chiều tà. Mây xám phủ kín bầu trời, nhuộm cả một vùng trong bóng tối.
Anh thở dài khi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Rurick và những người lính kia.
Tigre đã 16 tuổi rồi. Đâu phải là anh không có hứng thú với người khác giới chứ.
Tuy nhiên, là Lãnh chúa Alsace, anh thích được dùng cung đi săn hơn, với lại bây giờ anh không có thời gian để nghĩ tới chuyện đó.
--- Đúng vậy, mình đâu có sức dành cho cái thứ xa xỉ đó.
Từ khi giáp mặt với Hầu tước Greast, Tigre đã suy nghĩ về rất nhiều thứ, dù chưa nói với ai cả. Đó là những suy nghĩ gần với ước mơ hơn là thực tế.
--- Công tước Thenardier và Ganelon, mình có thể làm được gì trước sự chuyên quyền của họ đây?
Đó không phải là điều một quý tộc thấp cổ nhẹ họng như Tigre cần phải quan tâm, nhưng anh cho rằng không thể nào tránh được chuyện phải giao tranh với họ. Những ý nghĩ này đã len lỏi vào trái tim anh từ những lời đồn đại tại Dinant.
--- Nếu Nhà vua khỏi bệnh, có khi mọi chuyện mới tạm yên được.
Tuy nhiên, mối thù của Công tước Thenardier không vì thế mà tiêu tan đi được. Chỉ ngắm tới Tigre thôi là một chuyện, những vấn đề lại nằm ở chỗ mục tiêu lại hướng tới cả những người dân Alsace nữa.
Dù vậy, suy nghĩ của anh chỉ dừng lại ở đây.
Sau khi gặp Ellen, con mắt của anh như được mở rộng, vượt ra khỏi lãnh thổ của Alsace. Dù có trong tay những kiến thức do Lim chỉ dạy, anh không thể cứ thế mà tiếp thu hết ngay được.Dù đã mơ hồ mường tượng ra được cái gì sẽ đến trong tương lai, hiện đó là giới hạn cao nhất của anh.
Một làn gió lạnh thổi qua Tigre, đưa anh về hiện tại.
--- Tí nữa là tới sông rồi.
Dù đang cưỡi ngựa qua một đám cỏ rậm rạp, Tigre vẫn nhìn rõ đường đi trước mặt. Tuy nhiên, do trời đang tối dần, anh vẫn phải cẩn thận hơn nữa.
Chỉ còn cách bờ sông vài chục bước, Tigre dừng lại và cảnh giác nghe ngóng xung quanh.
--- Có tiếng quẫy nước...
Dù không thể nhìn rõ được gì qua bui rậm, anh biết chắc là có ai hay cái gì đó ở trên sông.
--- Nếu chỉ là một con thú nhỏ đi uống nước thì đỡ bao nhiêu.
Đang nghĩ như vậy, anh lại nghe thấy tiếng nước chảy hoà với tiếng gió thổi. Chính xác hơn là tiếng của một cái gì đó đang quạt phần phật như thể vuốt ve tai anh. Có một thứ gì đó đang bay.
Ngay khi vừa mới với lấy cây cung trên yên ngựa, một vật thể màu đen, to cỡ một con cún, lao ra trước mắt anh. Tigre dùng cả hai tay đỡ lấy trong khi "nó" nhìn anh chằm chằm.
Dù trông có vẻ là màu đen do bóng tối, "nó" có một lớp vẩy xanh lơ rất đỗi quen thuộc với anh. "Nó" có sừng mọc sau gáy cùng với một đôi cánh tựa như cánh dơi.
Đó là một con Rồng, một con Rồng con còn non, và cũng là thủ phạm gây nên những tiếng động lúc nãy - tiếng đập cánh của một con Rồng.
"...Nè, sao nhóc lại ở đây vậy?"
Tigre che con Rồng lại để trấn an con ngựa của mình. Trông rất giống con Rồng của Ellen, nhưng nếu đúng là vậy thì anh không hiểu làm sao nói lại ở đây được.
"Nhóc đúng là đặc biệt... Nhóc hiền lắm đó. Không biết có phải Rồng con nào cũng như thế này không?"
Tigre cầm sinh vật kia trong tay. Dù con mắt sắt bén kia như thể đang muốn đánh giá anh, đó không phải là một ánh nhìn thù địch.
"---Lunie-chan?"
Một giọn nữ từ đâu đó vọng tới. Ngay lúc đó, nhóc Rồng con bắt đầu đập cánh loạn xạ, mắt mở to tròn đầy sợ hãi. Tigre vừa mới nới tay một tí là nhóc đã lao ra sau lưng anh và đặt chân lên đầu Tigre như thể muốn giấu cả thân mình đi.
Vừa nghe thấy tiếng động, một bóng đen xuất hiện, làm lay động lùm cây xung quanh.
“Lunie-cha---”
Đó là một cô gái cao hơn Tigre, với cặp mắt lục bảo và mái tóc dài màu vàng.
Khi vừa chạm mặt Tigre, cô ta mở mắt thao láo nhìn anh, miệng há hốc không nói được gì. Tigre cũng ngạc nhiên đứng im mà nhìn chằm chằm lại.
Cô gái đứng trước mặt anh hiện tại đang đứng tồng ngồng không một mảnh vải che thân, người vẫn còn ướt đẫm nước.
Cô ta có một bờ vai tinh tế, một bộ ngực nở nang, eo thắt đáy lưng ong, cùng với một đôi chân dài thon thả.
Sau một hồi im lặng nhìn nhau có khi kéo dài tới mười giây, đầu óc Tigre mới nặn ra nổi vài từ.
"Quầ, quần áo...?"
Tuy nhiên, suy nghĩ của anh hiện đang rối tung hết cả lên.
Như là đáp lại lời của Tigre, nhóc Rồng con bắt đầu rung lên bần bật. Và cô gái kia cũng đáp lại anh bằng việc bước chân tiến lên.
"Lunie-chan!"
Cô ta bắt đầu lao lên, cố bắt con Rồng trước khi lại để xổng mất. Cô gái chạy như thể Tigre không có mặt ở đó, và rồi vấp ngã ở bước thứ tư. Khi thấy tấm thân ngồn ngộn sắp đổ xuống, Tigre theo phản xạ giơ tay ra và ôm lấy cô gái.
Có lẽ là vì cái lạnh của nước sông mùa đông, cơ thể mát lạnh của cô gái làm Tigre nóng bừng lên. Anh cảm thấy rõ ràng làn da min màng cũng với cặp đào tiên đồ sộ đang phơi bày trước mặt mình.
Dù cả hai người về cơ bản đều cứng đờ người lại, Tigre cũn xoay xở cử động được cánh tay mình một chút. Ngón tay của anh chạm phớt qua phần da thịt lấp lánh ở eo ếch cô ta, đáp lại là một tiếng rên gợi cảm văng vẳng vào tai Tigre.
Tuy nhiên, điều đó phần nào làm giản đi sự căng thẳng giữa hai bên. Cô gái cuối cùng cũng ngồi dậy được, những giọt nước trên mái tóc vàng óng ả của cô chạy xuôi xuống dưới cổ, để rồi đọng lại trong cái thung lũng giữa hai ngọn núi đôi kia.
Với bầu trời đêm là cảnh nền, cả cái thân thể xinh đẹp, trần truồng kia lại một lần nữa cướp đi ánh mắt của Tigre. Dù anh muốn đưa quần áo của mình cho cô để che thân, điều đó là không thể nhất là khi trong tư thế như hiện tại. Không biết làm gì hơn, anh chỉ biết nhắm tịt mắt lại và lấy hai tay che kín mặt.
"Ôi, thứ lỗi cho tôi."
Một giọng nói trong vắt vang lên, khó có thể bỏ lỡ được. Đúng lúc anh muốn tìm cách rút lui, chợt Tigre nghe thấy có tiếng nói từ xa vọng lại.
"Sophie? Trời tối thế này tìm Lunie khó lắm..."
Tiếng gọi bị át đi bởi âm thanh của những tiếng bước chân. Trực giác của Tigre mách bảo anh một mối nguy hiểm tiềm tàng đang ập tới. Trong khi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, cô gái kia vẫn đang ngồi đè lên anh.
Dù nếu đẩy cô ta ra là có đường thoát, người anh hiện giờ như thể không còn chút sức lực.
"...Ơ?"
Trước giọng nói ẩn chứa đầy nguy hiểm, Tigre chỉ còn cảm thấy tuyệt vọng trong tâm trí của mình.
.
Lần này anh không bị trách mắng hay đánh đập gì.
Tuy nhiên, trước những ánh mắt và giọng nói khinh bỉ kia, Tigre cảm thấy thà bị đánh còn hơn. Anh chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như bây giờ.
Hiện trong lều Chỉ huy có năm cô gái và một chàng trai:Tigre, Ellen, Lim, Teita, và Sophie. Tigre ngồi ở giữa, những người còn lại ngồi xung quanh theo hình bán nguyệt. Anh cảm thấy đáng lẽ phải gọi cả Augre mới phải.
Tuy nhiên, vị Tử tước già hiện tại cảm thấy hơi mệt nên đã đi nghỉ sớm. Dù không muốn ông phải vất vả, thật lòng Tigre cảm thấy việc để ông ta đi nghỉ sớm là một thất bại thuộc về phần anh.
"Cậu vẫn còn quá non nớt."
Lim nhìn Tiger với ánh mắt tràn đầy khi dễ. Ellen, dù không nặng nề như Lim, cũng lộ rõ vẻ giận giữ và bàng hoàng.
"Trên chốn trận mạc, nếu không phản ứng nhanh thì chỉ có cái chết đón chờ cậu thôi. Nếu đó là một nữ sát thủ xinh đẹp thì sao chứ? Chẳng phải cậu đã bỏ mạng rồi sao?"
"Tigre-sama..."
Teita mang đồ ăn lên cho mọi người. Teita nhìn Tigre đầy thương hại. Đến cả giọng của cô cũng đầy cảm xúc. Đó là một đòn đau đối với Tigre.
"Rất hân hanh được gặp mặt, Bá tước Tigrevurmud. Tôi là một trong bảy Vanadis, Sophia Obertas, chủ nhân của Taima no Fukkou [Kháng tà kết giới trượng], nhưng gọi tôi là Sophie cũng được."
Phớt lờ bầu không khí sặc mùi nguy hiểm xung quanh, Sophie tự giới thiệu bản thân, đi kèm với một nụ cười hiền hậu như thể một nữ thần trong truyền thuyết.
Cô mặc một bộ váy xanh nhạt. Mái tóc vàng mượt mà gợn sóng trải dài ra sau lưng. Những viên đá quý trên người càng tôn thêm vẻ đẹp tựa như một bông hoa của cô.
Trong bốn người thuộc phái nữ đang ngồi ở đây, chỉ có cô, về cơ bản chính là nạn nhân, lại là người nhẹ nhàng và hiền dịu khi nói chuyện với anh nhất. Thật là kì lạ.
Trong cánh tay mảnh mai của cô là Lunie. Nhóc Rồng con màu xanh lơ bây giờ đã thu chân lại, không đập cánh nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi im như tượng, có vẻ không còn ý định chạy trốn nữa.
--- Người này chắc chắn là một Vanadis.
Dù không giống với Ellen hay Ludmira, cô ta vẫn là một người hết sức xinh đẹp. Dù phơi trần thân mình trước mặt Tigre như vậy mà bây giờ trông cô vẫn nghiêm nghị và điềm tĩnh như thường. Tigre cúi đầu, nở một nụ cười vô tư lự hòng cố tự trấn an mình.
"Tôi là Tigrevurmud Vorn. Xin thứ lỗi cho tôi vì đã hành xử lỗ mãng như vậy."
"Ôi, đáng ra tôi mới phải là người cần xin lỗi. Chính cậu đã đưa tay ra đỡ khi tôi ngã đấy thôi."
"Cảm ơn cô, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn."
"Đây là lần đầu tiên tôi được một người đàn ông ôm chặt như vậy. Đến cả tôi cũng phải ngạc nhiên. Cậu để lại một ấn tượng thật khó phai đó."
Vị Vanadis cười, những sợi tóc vàng rung lên. Trước ánh mắt đang nhìn chăm chằm vào dưới hạ bộ mình, Tigre cảm thấy mình đang bị nghi ngờ đầy bất công.
"Vậy, tại sao cậu lại có mặt ở đó vậy?"
Trong khi đùa nghịch với mái tóc ánh bạc của mình, Ellen thẳng thừng hỏi.
"Cô không biết sao?'
Tigre ngạc nhiên hỏi lại. Lúc đó Sophie đang tắm ở sông. Dù câu chuyện không có gì đáng để kể nữa, có vẻ là anh đã lầm.
"HÌnh như Tigre về sớm cả tiếng thì phải?"
Dù Ellen vẫn tò mò về sự xuất hiện đột ngột của Sophie vào lúc đó, cô vẫn mừng khi được gặp lại chị ta.
"Em ngạc nhiên là chị mang cả Lunie theo đấy. Thật là, em không nghĩ Tiger quay lại sớm như vậy, nên em mới bảo chị tắm rửa một tí trong khi chờ đợi cậu ta về. Em không nghĩ chuyện này lại xảy ra chứ."
Lời Ellen ngăn Tigre nói gì, dù đã bớt bực bội hơn so với trước.
"Ôi, chị yêu Lunie-chan lắm chứ."
Nhận ra Ellen đã dịu đi, Sophie nghiêng đầu nhìn cô.
Lần gần đây nhất hai người gặp nhau là ở Kinh đô Zhcted, Silesia. Ellen đã nhờ Sophie một việc và bù lại hứa cho cô ta chơi với Lunie. Sophie rất thích Rồng, nhất là bé Rồng gai góc này.
"Được thôi, Chị cứ chơi với Lunie đi."
Dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, Tigre cảm thấy thương hại cho bé Rồng con đang bị ôm chặt lấy kia. Hiện tại nhóc đang ngắm nhìn Teita tò mò đến kì lạ.
"Chị đến đây theo lệnh của Quốc Vương. Bệ hạ hiện rất nôn nóng trước sự vắng mặt của em, thêm nữa lại nghe được một chuyện rất thú vị tại Brune. Ngài đã ra lệnh cho chị đến đây với tư cách của một sứ giả."
"Sứ giả?"
"Chuyện này đã xảy ra sau cuộc gặp của chúng ta một thời gian, chắc vào khoảng mười ngày."
Ellen thở dài trước lời của Sophie.
"Nôn nóng ư...Nhưng đây có đáng là lệnh để đích thân chị phải đi không?"
"Ờ, đó là điều không thể tránh khỏi."
Sophie liếc sang cây quyền trượng, Viralt của mình. Cây gậy huyền bí đó với những vòng nhỏ màu vàng nhô ra trên đỉnh tạo thành một cây cột bằng vàng đầy lộng lẫy .
"Dù gì Zaht [Quang hoa ] của chị vẫn hợp với việc này hơn nhỉ?"
Tigre hiểu là cô đang nhắc tới cây quyền trượng, Long khí của cô.
--- Đương nhiên, nếu cử một kiếm sĩ như Ellen hay thương sĩ như Ludmira làm sứ giả thì lại khác hẳn.
Long khí của Sophie có vẻ yếu thế hơn so với đồng loại của nó. Trông cây quyền trượng này giống như một thứ của báu hơn là một vũ khí.
"Tigre. Tôi xin nói với cậu điều này. Nếu cậu dám động tới Sophie, chị ấy có thể nguy hiểm hơn cậu nghĩ. Dù bị kiếm cắt cũng đau thật, nhưng bị đập gãy xương còn đau hơn nữa."
Tigre ngưng cái gì mình đang nghĩ ngay khi nghe thấy giọng nói cau có của Ellen. Trước ánh mắt của cô, anh cảm thấy khó mà phản đối được.
"Ồ, Ellen ghen tị kìa. Đây là lần đầu tiên chị thấy em như vậy."
Ellen làm mặt hờn rỗi trước lời trêu đùa của Sohphie.
"Ghen ư? Làm gì có ạ. Cậu ta nhìn chị thô lỗ thế kia, làm sao chị cảm thấy thoải mái được chứ."
Đặt ngón trỏ lên môi, Sophie lại nhẹ nhàng nói tiếp.
"Đúng là cậu ta đã thấy hết tất cả."
Lim, vốn yên lặng đến tận bây giờ, vội vã cầm cốc rượu nên uống, vội vã tới nỗi rớt cả ra ngoài, làm cho Teita hốt hoảng lau theo. Trong khi đó, Ellen có vẻ mặt khó diễn tả nhất. Tigre chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
"Đừng có lo lắng như vậy chứ. Dù gì chính tôi là người đã vấp ngã mà. Chỉ đây là lần đầu tiên tôi chạm vào một người đàn ông---"
"...Sohpie-sama, Nếu có thể, xin ngài quay về vấn để quan trọng hơn đi ạ."
Lim ngắt lời Sophie, trông cô như thể đang cố chịu đựng một cơn đau đầu. Cuối cùng, Tigre và Ellen mới bình tĩnh lại được.
"Sophie, có vẻ là cô mang tin từ Kinh đô tới. Tôi cho là cô tới đây để báo Ellen không được can thiệp vào Brune nữa."
Nghe Tigre nói, Sophie cụp mắt xuống.
"...Đúng là như vậy. Dù không muốn nói ra, nhưng cuộc gặp mặt với Bệ hạ đã diễn ra không được suôn sẻ."
"Ý cô là sao?"
"Quốc Vương Brune hiện đang ốm nặng, không thể ra tiếp kiến được. Tuy đã bàn với Tể tướng Bodwin, vấn đề lớn nhất hiện tại lại nằm ở cậu."
"Tôi ư
?"
Tigre nghiêng đầu, nhưng Ellen mới là người phản ứng lại.
"Em là người được Tigre thuê. Việc này không liên quan gì tới Zhcted."
"Chính thức thì là như vậy, nhưng họ cho rằng [Vanadis đang ngắm tới lãnh thổ của họ]."
Sophie cười trong khi Ellen chỉ cay đắng nhún vai. Chắc họ đã được nghe về việc cô đòi lãnh thổ của Tigre để đổi lại sự tự do cho anh.
"Sau đó, có một tin họ muốn gửi lại cho Lãnh chúa Tigrevurmud nữa."
Không để lỡ một giây nào, Sophie bắt đầu lặp lại chính xác từng từ một.
[Đối mặt với tội danh phản loạn, Vorn đã bị tước bỏ quyền công dân Vương quốc Brune, tước hiệu và tên gia đình. Alsace sẽ được Quốc Vương cai trị trực tiếp. Một khi dẹp được quân nổi loạn, sẽ có người từ Kinh đô phái xuống tiếp quản.]
"...Phản loạn."
Đưa tay lên trán, Tigre nhắc lại những từ đó một lần nữa.
Dù đã nghĩ rằng chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra, trái tim anh vẫn nặng trĩu. Dù vậy anh vẫn mừng là người dân Alsace không bị liên luỵ.
"Bá tước Tigrevurmud. Sẽ có một sứ giả do Kinh đô gửi tới. Ngoài tôi ra, cậu chưa được nghe Ngài Massas nói lại sao?"
"Hử?"
Tigre nhỡ thốt ra một tiếng. Lim và Teita cùng nhìn Sophie đầy băn khoăn.
"Cô biết cả tên Ngài Massas. Không, cho phép tôi được hỏi làm sao cô biết được ngài ấy vậy?"
"Ồ, ngài ấy chứ nói cho cậu biết à."
Sophie mỉm cười.
"Tôi làm quen với ông ta tại Kinh đô Nice. Ngài Bá tước bảo với tôi là sẽ hội quân với Bá tước Tigrevurmud sau khi về tới lãnh thổ của mình. Dù định đến gặp Ellen cùng ông ta, tôi quyết định đến trước vì hai người chúng tôi vốn rất gần gũi với nhau. Ngài Massas sẽ tới đây vào trưa mai."
.
.
Sau khi chuyện trò và dùng bữa xong, Tigre ngồi lau chùi cây cung của mình.
Sophie đã dời đi sau khi bảo với Batran, hiện đang ngồi cạnh anh, rằng Massas bình an vô sự.
Hai con người này, mặc kệ địa vị xã hội giữa một quý tộc và một người dân thường cách nhau một trời một vực, đã quen biết nhau từ trước khi Tigre chào đời. Khi nhận được tin người kia vẫn an toàn, người hầu già nhỏ bé kia vui mừng khôn xiết, có khi vui hơn cả Tigre.
Sau khi kiểm tra vũ khí xong xuôi, Tigre nhận ra một ánh mắt đang hướng về mình ngay khi anh đứng dậy.
"Cậu chủ, ngài cần gì không?"
"Không, không có gì đâu. Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Trời lạnh thế này chắc ông không muốn đi đâu nhỉ?"
Tigre ngăn ông bác già đứng dậy bằng một câu nói đùa.
"Ngài lên quay lại nhanh đấy. Làm Tướng mà để bị ốm là không hay đâu."
"..Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."
Tigre rời khỏi lều sau khi vẫy tay chào Batran. Anh cũng vẫy chào lính gác và bắt đầu lang thang đó đây.
Bàn chân anh dẫn chủ nhân của mình tới một khu hẻo lánh. Tiết trời lạnh giá và ánh sao đêm bao phủ lấy Tigre.
Massas vẫn bình yên.
Đó là một tin tốt, nhưng sau những bước chân vô định như thế này, Tigre không còn cảm thấy vui vẻ gì nữa.
"Mình, một kẻ phản quốc..."
Tigre lẩm bẩm. Giọng của anh thốt ra rung bần bật từ trong xương tuỷ của mình.
Anh đã bị buộc tội dùng vũ lực chống lại Vương quốc. Không, không chỉ anh mà cả những người đi theo anh nữa.
--- Mình không thể thất bại được...!
Tigre nghiến răng, tay nắm chặt lại. Quân Thenardier đã đốt phá và đập phá nơi chôn nhau cắt rốn của anh, tấn công người dân yêu quý của anh. Dù anh đang bắt họ làm một nhiệm vụ vô lý như vậy, mọi người vẫn đi theo anh và giúp đỡ lẫn nhau.
Tất cả những gì anh làm là để bảo vệ họ. Anh không thể bi quan được.
Tigre nhìn vào khoảng không đen tối, anh lại giữ vững quyết tâm hơn nữa.
"---Đoán xem ai đây nào~?"
Bất chợt, có cái gì đó che kín mắt anh, đi kèm với một giọng nói ấm áp và điềm tĩnh. Có gì đó mềm mềm khẽ chạm vào lưng anh, làm cho Tigre rụt người lại theo phản xạ.
Một mùi hương ngọt ngào đặc trưng của phái yếu kích thích mũi của Tigre, giọng nói nhẹ nhàng kia cũng không tha cho tai anh.
"Sophie à...?"
Dù mới gặp nhau lần đầu và chỉ nói với nhau vài câu, cái giọng dễ chịu và thư thả đang văng vẳng trong tai anh đó không lẫn vào đâu được.
Sau khi bỏ tay ra và tách khỏi người anh, Tigre quay lưng lại và nhìn thấy một nụ cười tươi tắn. Sophia Obertas đang đứng đó, tay vẫn cầm cây quyền trượng vàng.
"Chả nhẽ tôi lại dễ đoán thế sao?"
"Có thể nói là vậy, nhưng trong doanh trại này chỉ có 4 người là nữ, và chưa tính đến những thứ khác, cô có một giọng nói rất đẹp..."
Trong khi đáp lời, Tigre không khỏi thầm đề phòng trước nữ Vanadis kia.
Anh không cảm thấy một động tĩnh gì. Dù đang mặc váy, nhưng không có nổi một tiếng sột soạt từ cô phát ra.
Dù gì đi nữa, cô ta vẫn là một Vanadis.
"Ồ, cậu quá khen rồi."
Sophie mĩm cười, khẽ vỗ về đầu Tigre. Dù vẫn thường làm như vậy với Teita, anh vẫn cảm thấy ngại ngùng khi làm người đón nhận điều này.
Dù vậy, cảm giác ấm áp dịu hiền đó không tồi chút nào. Thêm nữa, Sophie không chỉ làm có một, hai mà phải tới trên 30 lần vẫn chưa thôi. Việc này không quá bất ngờ đối với một người như Sophie.
"Tại sao cô lại đến đây?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."
Sophie đáp lại. Cô chính là người nhìn thấy Tigre rời doanh trại và bí mật bám theo anh.
"Tướng quân mà đi lại một mình thế này là không được đâu."
Thay vì quở trách, giọng cô không khác gì như đang dặn dò một đứa trẻ. Tiger muốn lui lại lắm rồi nhưng có vẻ là Sophie không để ý. Cô vẫn xoa xoa mái đầu của một Tigre đang xấu hổ hết cỡ.
"Vậy... Cô muốn nói về việc gì?"
Tiếng loẻn xoẻn vang lên từ cây quyền trượng của Sophie trong khi cô nhìn lên bầu trời đầy sao.
"...Ellen là gì đối với cậu?"
Sao hỏi đột ngột vậy? Tigre định thốt lên như vậy nhưng khựng lại ngay. Sophie rời mắt khỏi bầu trời và nhìn thẳng vào mắt Tigre với một ánh mắt đầy chân thành, nụ cười của cô đã biến mất tự thuở nào. Con mắt màu lục bảo của cô tràn đầy ý chí mạnh mẽ, toát lên một vẻ khiến cho bất cứ ai nhìn vào đó cũng không dám dối lừa.
Không. Tigre nhanh chóng thả lỏng người ra. Không cần phải nghỉ ngợi gì nhiều. Mình chỉ cần phải trả lời thành thực thôi.
"Đối với tôi, Ellen là ân nhân của tôi...và, nói nghe có hơi lỗ mãng, là đồng đội của tôi."
"Đồng đội?"
Cặp mắt sáng lấp lánh của Sophie nhìn thẳng vào anh. Cây quyền trượng trong tay cô rung lên, toả ánh vàng lấp lánh như thể xua tan đi màn đêm. Tigre gật gù, cho rằng những gì mình nói là lẽ thường tình.
Nếu hỏi người Zhcted, ai cũng sẽ cho Tigre là tù binh của Ellen. Gọi Ellen là đồng đội không khỏi quá trơ trẽn.
Tuy vậy, anh đã chiến đấu bên Ellen.
Anh cũng có trong tay một sức mạnh kỳ lạ nữa.
"Cậu có ghét Ellen không?"
"Ghét?"
Tigre ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ đó. Sophie tiếp lời.
"Cậu là tù bình của Ellen."
"Ellen đã cho tôi mượn binh."
Sau câu trả lời ngắn gọn đó, Tigre nhún vai, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
"Ellen gọi tôi là Tigre, tôi gọi cô ấy là Ellen. Tôi hiếm khi ghét ai lại gọi kẻ đó bằng biệt danh lắm."
Khi nghe Tigre nói xong, Sophie mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười được thắp sáng lên bởi ánh sáng phản chiếu từ cây Viralt trong tay cô. Đó là một nụ cười quyến rũ, đủ làm cho con người ta phải xiêu lòng.
"Có vẻ là vậy. Tôi cảm thấy yên lòng hẳn."
"Làm sao cô biết là tôi nói thật?"
"Tôi không thể nói là mình biết được. Tôi chỉ tin là thế thôi, bằng lời nói và nét mặt của cậu."
Tigre nghĩ rằng lời cô gái đứng trước mặt mình kia không khác gì một thầy tu hay một nữ tu. Sophie nhìn thấy ngay những gì anh đang nghĩ và bắt đầu cười lớn.
"Tôi biết Ellen và Lim đánh giá cậu ra sao. Tôi đã nghe người hầu và binh lính nói gì về cậu. Ngài Massas Rodant cũng nhắc tới cậu... Còn nhiều thứ nữa, nhưng cuối cùng, chính nét mặt của cậu, giọng nói của cậu, thái độ của cậu, chính những cái đó đã khiến tôi đặt niềm tin vào cậu. Cậu thực sự trân trọng Ellen."
Không một tiếng động, mái tóc vàng và váy của Sophie bay phất phới. Cô tiến gần tới Tigre.
"Kể cả ở Zhcted, cậu đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tại sao Ellen lại giúp cậu như vậy, ai là Tigrevurmud Vorn cơ chứ, vân vân và vân vân."
Nụ cười của cô vụt tắt. Còn cách vài ba bước chân nữa, Sophie dừng lại. Quá đủ cho cây trượng của cô.
"Tin đồn phổ biến nhất là Ellen đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Điều đó cũng không quá vô lý. Có ai hơi đâu lại chịu điều binh cho một Bá tước của Vương quốc lân cận và liều mạng mình lao vào một cuộc nội chiến ở đó. Chưa hết, cậu còn có giao chiến với Mira nữa. Làm sao việc đó là chuyện nhỏ được? Thông thường đó là điều không tưởng."
Tigre vô tình đưa mắt về cây cung màu đen đang nằm trong tay anh. Anh vẫn chưa thực sự hiểu rõ sức mạnh kinh hồn nằm trong cây cung đó. Dù vậy, những gì thốt ra khỏi miệng anh lại là một chuyện khác hẳn.
"Lúc cô đang tắm, có phải cô đang thử tôi không?"
"Tôi vấp ngã thật mà."
Tigre thành thật nghĩ là cô gái đang nghiêng đầu mỉm cười kia đang trêu đùa mình, nhưng có vẻ là anh đã sai.
"Dù vậy, vẫn có gì đó không ổn. Cậu vừa nói Ellen là đồng đội của cậu, nhưng những ai quen cậu lại nghĩ khác. Nữa cho hai người là bằng hữu, nửa cho cậu giống với thú cưng hơn."
Làm từ binh hay thú cưng, cái gì sướng hơn đây? Vào lúc đó, Tigre lại lo về một vấn đề khác.
"Nếu chúng tôi yêu nhau...Liệu cô sẽ cản Ellen chứ?"
Sophi chầm chậm lắc đầu.
"Đúng vậy. Dù là Vanadis hay không, tôi vẫn coi Ellen là một người bạn quan trọng của mình. Dù vậy, đó là một vấn đề không nhỏ. Là một quý tộc, cho dù có là bạn hay không, bản thân cậu vẫn tách việc cá nhân và riêng tư ra chứ?"
Nữ Vanadis Ludmira hiện ra ngay trong tâm trí Tigre trước lời nói của Sophie. Biên giới của cô ta và Ellen vốn gần nhau và hai người này nổi tiếng có quan hệ rất tồi tệ.
Dù Tigre cũng không thực sự giao du với một số quý tộc ở những vùng lân cận của Alsace, anh chưa bao giờ gặp phải xung đột vì lợi ích chung cả
"Tôi không thể để Ellen vội vã đưa ra bất cứ quyết định nào theo cảm tính được. Nếu cần, tôi sẽ dùng tới cả vũ lực để ngăn em ấy lại. Tôi cũng sẽ làm như vậy nếu tôi thấy hai bên quá gần gũi nhau vì Điều đó trong tương lai sẽ chỉ để lại rắc rối thôi."
Những chiếc vòng trên chiếc quyền trượng va leng keng vào nhau khi Sophie đâm thẳng cây Viralt về phía Tigre và thu lại ngay. Cô cúi đầu trước Tigre, hai tay chắp sau lưng.
"Nhưng tạm thời, tôi sẽ đặt niềm tin vào cậu, Mong cậu giúp đỡ em ấy."
"Tôi hiểu."
Tigre gật đầu xác nhận.
"Dù tôi đã nói từ trước rồi, nhưng Ellen là ân nhân, là đồng đội của tôi. Tôi sẽ luôn luôn bảo vệ cô ta."
Tài đánh kiếm và cưỡi ngựa của Ellen hơn hẳn anh thật, chưa kể cô còn có thanh Arifal bên mình. Nói là sẽ bảo vệ cô e có phần quá đáng.
Kể cả là như vậy, đó là những suy nghĩ chân thành của Tigre. Anh đã được giúp đỡ bởi lòng tốt của Ellen cũng như của những người thuộc lãnh địa của cô. Kể cả khi từng là kẻ thù của nhau, những ngày ở bên cô từ sau trận Dinant chỉ càng vun đắp thêm cho lòng quyết tâm của anh.
"Cảm ơn."
Dù đơn giản thôi nhưng lời nói đó của Sophie lại chứa chan biết bao cảm xúc.
Sau khi hai người quay về trại, Tigre ngay lập tức đi ngủ sau khi trút được sự do dự khỏi người mình. Còn Sophie thì không.
Cô chỉ lấy chăn quấn chặt lấy thân mình và điềm tĩnh ngồi ở ngoài, đợi chờ thời gian trôi đi.
.
.
Buổi đêm mỗi lúc một lạnh hơn, nhiều binh lính đã ngủ say từ lâu. Sophie và Ellen lén rời khỏi lều. Tránh xa khỏi mắt lính gác, hai người nhanh chóng bước đi, ý thức rõ nếu bị nghe lén thì hậu quả khôn lường.
"Em không nghĩ là được gặp chị ở đây."
Dù lúc này trời không trăng cũng không sao, cây Quang hoa của Sophie vẫn toả một luồng sáng vàng lấp lánh. Không khí lạnh xung quanh cũng bị kìm hãm lại bởi thanh Arfal bên hông Ellen.
"Cả chị cũng vậy. Nếu không gặp mặt Ngài Massas, chị đã quay về Zhcted vào đêm nay rồi."
"Tại sao chị lại đến đây? Dù là đến gặp em thật, làm sao mà chị tránh khỏi bị nghi ngờ chứ?"
Ellen nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Với tư cách là sứ giả của Zhcted, gặp Ellen vào lúc này là một điều hết sức nguy hiểm.
"Có một vài lý do. Chị muốn được nói chuyện với Bá tước Tigrevurmud mà em vẫn luôn hằng yêu mến. Chi cũng lo cho em và tự hỏi liệu em đã chuẩn bị đường thoát chưa."
"Em không nhớ là đã nói yêu mến gì với Tigre."
Ellen thẳng thừng đáp lại. Sophie chỉ khúc khích cười đáp lại. Cô kéo Ellen lại và vuốt ve mái tóc bạch kim của cô.
"Cậu ta rất đáng yêu. Trông cậu ấy có nét giống Lunie-chan lắm."
"...Chị chưa bao giờ khen ngợi người nào cả."
Ellen bỏ tay Sophie ra và nhìn lại. Vai cô đang rung lên vì cười.
Khi Sophie ngước mắt lên, trông cô nghiêm túc hẳn. Bây giờ mới là nguyên nhân thật sự của chuyến thăm này.
"Xem ra Elizavetta có quan hệ rất chặt với cả Công tước Thenardier và Công tước Ganelon."
Cặp mắt đỏ của Ellen như sáng bừng lên. Elizavetta cũng là một Vanadis. Ellen rất ghét người này, thậm chí còn đánh giá rất tệ nữa.
"Chị không thể nói nhiều về Valentina, nhưng lãnh thổ của cô ta nằm xa Brune nhất nên chị nghĩ cô ta khó có thể là đồng mình thân thuộc gì của họ. Ngoài ra, Olga hiện đang mất tích."
"Mất tích?"
"Cô ta bỏ đi cùng với Viralt của mình, chỉ để lại một bức thư."
Ellen đứng há hốc mồm ra, không thốt nỗi nên lời.
Valentina và Olga đều là Vanadis; tuy nhiên Ellen chỉ mới gặp họ một, hai lần nên chưa hiểu rõ được tính cách của hai người này.
"...Có lẽ nào Long khí đã bỏ rơi cô ta?"
Sophie chỉ nhún vai, như thể điều đó cũng có thể xảy ra.
"Không có cách gì để hiểu một Long khí đang nghĩ gì. Chưa kể tới trường hợp của Sasha nữa..."
Sophie lắc đầu, kéo theo mái tóc vàng, trong khi Ellen cau mày.
"Có tin gì về Sasha không?"
"Vẫn chưa có biến chuyển gì.... dù đó là những gì chị biết trước khi rời Zhcted."
Mắt Ellen sụp xuống. Sasha – Alexandra – là một Vanadis, và là người mà Ellen coi là bằng hữu và bạn thân. Cô ta có một căn bệnh ảnh hưởng đến cả cơ thể, từ trước cả khi hai người gặp nhau. Dù là thế, Ellen chưa lần nào đánh thắng được Sasha.
"Sasha không muốn em phải lo cho cô ta. Đúng là căn bệnh của cô ấy không thể chữa lành được, chị không tin là cô ấy vì điều đó mà khiến em phải dừng lại."
Sophie nói với Ellen với giọng đầy quan tâm. Ellen hiểu nên cô cúi đầu xuống, tỏ vẻ đồng tình.
"Tạm thời, em nên hướng sự tập trung của mình tới Elizavetta.”
Lãnh thổ của Elizavetta nằm cách xa LeitMeritz. Dù khó có thể xảy ra truyện như với Ludmira, nhưng dù gì thì quân tử phòng thân vẫn là hơn.
"Thêm nữa, thứ lỗi cho chị. Chị không lần ra đầu mối nào về cong Rồng của Công tước Thenardier."
"Việc đó chưa thực sự quá cần kíp. Chị cứ hành động tuỳ ý mình."
"Cảm ơn em. Đến đây đúng không phải là một bước đi tồi. Đã thế chị còn được gặp mặt người đàn ông mà em đang chú ý tới nữa."
Sophie cười đến nỗi hơi gập cả người xuống. Cây quyền trượng trong tay cô cũng nghiêng theo, để lại những tia sáng vàng lấp lánh.
"Em đã bảo chị rồi, với hoàn cảnh như cậu ta, như thế quá xấu hổ nếu---"
"Vậy mà hai người lại dành nhiều thời gian ở bên nhau như vậy sao?"
Nói là bị vấp là không đúng, Ellen chỉ đang định lấy hơi để nói tiếp nhưng bị Sophie chặn lại ngay. Cô định mở miệng ra phản bác lại nhưng không tìm được từ nào để nói, bản thân cô cũng do dự trong việc từ chối điều này. Và thế là Ellen quyết định lái sang chuyện khác.
"...Vậy chị nghĩ thế nào về Tigre sau khi gặp mặt cậu ta?"
"Đó là một chàng trai dễ thương. Nghiêm túc nhưng rất chân thành."
Biết ngay mà. Ellen nghĩ thầm trong đầu.
--- Cũng không trách ai được. Họ mới gặp nhau cách đây nửa ngày... Không, có lẽ chị ấy đã nghe chuyện về cậu ta trước khi tới đây.
Trùng hợp là cách đây 1 tiếng đồng hồ, đúng là Sophie và Tigre đã chuyện trò với nhau.
"À, nhưng..."
Sophie tiếp tục.
"Dù ngoại hình cậu ta khá chuẩn đấy, chị không thấy có điểm gì thực sự nổi bật cả. Chị không hiểu tại sao em lại chọn cậu ta nên có hơi tò mò một chút."
"Lâu lắm rồi chị mới nói những từ đó đấy."
Dù vị Vanadis tóc vàng kia luôn tỏ vẻ tò mò trước mọi thứ, cô rất hiếm khi nói ra. Nếu có nói đồng nghĩa với việc cô phải rất thích thú đến cao độ về thứ đó. Lấn cuối cô ta nói ra là vào lần đầu gặp Lunie.
"Em chỉ muốn nói chuyện này thôi, cậu ta là của em."
"Vậy đó đúng là tình yêu rồi còn gì."
"...Đó chỉ là một giao ước thôi."
"Nếu chỉ là một giao ước, thì chắc em không phiền nếu chị mượn cậu ta một chút chứ. Đảm bảo là sẽ trả lại em ngay, và đương nhiên, nếu bị bẩn thì chị sẽ rửa ráy cậu ta sạch bong luôn."
Nghĩ lại về tính tình Sophie, Ellen kinh ngac nhìn cô ta.
"Đề nghị chị tránh xa Tigre trong thời gian còn ở đây. Thế này là quá nguy hiểm."
Ellen thốt lên câu nói đùa này đầy nghiêm túc. Hai người nói về Tigre như thể anh chỉ là một món đồ.
.
.
Tigre cuối cùng cũng được đòn chào buổi sáng trong bình yên, lần đầu tiến sau một khoảng thời gian khá dài.
Bởi chiến thắng trước Hầu tước Greast cũng như lời của Sophie, Massas sẽ đến đây nội trong ngày hôm nay.
--- Việc chỉ huy quân lính e sẽ khó khăn đây. Xem r chuyến đi tiếp kiến Bệ hạ đã diễn ra không suôn sẻ. Nếu đã vậy, mình nên làm gì tiếp đây...
Quốc vương đã biết chuyện, nhưng hiện tại, mọi con đường đều đã bị khép lại, ngoại trừ chiến tranh. Dù vậy, Massas an toàn là" tốt lắm rồi.
Ông là bạn thân của người cha đã quá cố của anh và là một cố vấn đáng tin cậy, một người luôn giúp đỡ anh hết lần này tới lần khác. Không thể thay thế ông bằng Teita, Batran, Ellen, hay Lim được.
Tigre thay quần áo và rời lều hòng vệ sinh cá nhân.
"...Chuyện gì thế này?"
Dù doanh trại buổi sáng sớm vẫn còn chìm trong im lặng, không khí ở đây nhốn nháo đến kì lạ. Vừa mới đi đến lều của Ellen, Tigre nhìn thấy Batran đang hớt hải chạy. Vừa tìm thấy anh, Batran mới thả lỏng khuôn mặt nhăn nheo, đầy căng thẳng của ông. Ông lao tới Tigre, miệng thở hổn hển đến độ phải hít một hơi sâu mới nói được.
"Cậu chủ, quân địch hiện đang đóng ở phía Tây, cách đây khoảng 15 đến 16 belsta."
"Địch?"
Và thế là buổi sáng bình yên của anh đã bị phá vỡ.
.
Binh sĩ, sau khi nhanh chóng dùng bữa sáng, vội vã rời trại. Hiện trong lều của Tigre có bốn người - Tigre, Ellen, Lim, và Augre. Ellen định gọi cả Sophie nhưng cô cảm thấy lưỡng lự. Dù gì thì Sophie vẫn là người ngoài.
"Đối thủ lần này là người khác. Đó là quân Navarre..."
Tử tước Augre trình bày lại báo cáo từ trinh sát, mặt ông như tối sầm lại.
"Tôi muốn xác nhận lại điều này. Hiệp sĩ Brune khác gì với quân sĩ bình thường?"
Trước vẻ căng thẳng của Augre, Ellen nghiên đầu đầy nghi hoặc.
"Hiệp sĩ Brune phải trải qua một kỳ tuyển chọn."
Sau khi nhấp một chút rượu, Augre tiếp tục giải thích.
"Mỗi Hiệp sĩ đều phải thông thạo cả văn lẫn võ. Võ bao gồm thuật đánh kiếm, múa thương, cưỡi ngựa; Văn bao gồm Hiệp sĩ đạo, đọc viết, binh pháp và thuật phù hiệu. Mỗi năm một lần, một đợt khảo sát được diễn ra tại Kinh đô để kiểm tra năng lực của những người tham gia, ai vượt qua được sẽ được phòng làm Hiệp sĩ."
Sau khi hít sâu một hơi, nét mặt của Augre lại thêm phần đăm chiêu.
"Hội Hiệp sĩ Navarre, người đang tiến gần tới đây, được dẫn dắt bởi Roland, [Hắc Hiệp sĩ] nổi danh là Hiệp sĩ mạnh nhất xứ Brune."
Tigre phản ứng lại lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện. Anh hiểu thái độ của Augre.
"Tôi cũng từng nghe về Roland."
Một tiếng xuýt xoa đầy ngưỡng mộ thoát ra từ miệng Ellen. Con mắt đỏ của cô ánh lên đầy thích thú.
"Đến cả Tigre ở vùng xa xôi như vậy mà còn biết tới. Sức mạnh của người này sẽ thú vị lắm đây."
"Roland vượt qua bài kiểm tra và trở thành Hiệp sĩ từ năm 13 tuổi. Dù mặt Văn chỉ tương đương với những người cùng lứa tuổi, mặt Võ lại vượt xa tất cả kỳ vọng của mọi người. Dù rất nhiều ứng cử viên, mỗi người đều có ảnh hưởng nhất định, Roland đều đánh bại tất cả và dành lấy ngôi đầu."
Một cậu bé 13 tuổi đánh bại được cả những Hiệp sĩ kỳ cựu nhất. Trên mặt Ellen và Lim lộ rõ vẻ cay đắng.
"Như vậy e có phần khó tin được..."
"Sự thực là như vậy."
Giọng của Augre đủ làm cho những người không tin cũng phải tin.
"Sau khi chạm tới đỉnh cao của sự nghiệp, Roland vẫn chưa từng thua lần nào. Đó là người đạt ngôi quán quân giải đấu do Vương quốc tổ chức 3 năm liên tiếp. Khi ra chiến trường, Roland luôn tiêu diệt được đối phương. Quốc vương rất vừa lòng với những thành tích đó nên đã phong Roland làm thủ lĩnh hội Hiệp sĩ Navarre. Đó cũng là lúc anh ta được trao thanh bảo kiếm của Vương quốc,Durandal.”
Đến đoạn này, mặt mày Augre nhăn nhó trông thấy, người ông run bần bật lên.
"Hội Hiệp sĩ Navarre có một pháo đài toạ lạc ở khu vực quan trọng nhất trên biên giới phía Tây, nơi tiếp giáp với Sachstein và Asvarre.”
"Nơi tranh chấp lãnh thổ chưa bao giờ kết thúc đó ư?"
Augre nặng nề gật đầu trước câu hỏi của Lim.
"Roland không còn lạ lẫm gì với những cuộc giao tranh với quân số trên vạn người, vì vậy quân sĩ dưới quyền vị Hiệp sĩ này quá quen với chiến tranh. Anh ta đã chỉ huy Hội Navarre qua hàng loạt trận chiến trong suốt nhiều năm qua."
"...Ra vậy."
Đến đây, Ellen mới trông nghiêm túc hẳn. Đặt vào vị thế chiến đấu là chuyện thường ngày, chỉ huy như thế khó có thể là một người nửa vời được.
"Nhưng vậy tại sao họ lại ở đây?"
Tigre đưa ra một câu hỏi.
"Hiệp sĩ của Vương quốc thề trung thành với Quốc Vương. Họ thề trên danh dự của mình trước Thần thánh và chỉ chấp nhận mệnh lệnh của Quốc Vương..."
"Khó tin là Bệ hạ lại ra lệnh như vậy. Khả năng là Công tước Thenardier hoặc Ganelon bằng cách nào đó đã điều động được người này."
"Đó không phải là vấn đề cần lưu tâm. Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu ngay. Cảnh giác không thôi chẳng giải quyết được việc gì cả.
Ellen nói. Augre cúi thấp xuốn, tỏ sự biết ơn.
Một sứ giả đã được cử đi đàm phán nhưng quay về đầy chán nản sau chưa đầy một tiếng đồng hồ.
"Câu trả lời là [ Ta không có gì để nói với kẻ thù. Thứ duy nhất được chấp nhận là sự đầu hàng], và [Nếu muốn đầu hàng, hãy vứt bỏ hết vũ khí đi]."
"Xem ra muốn nói chuyện là phải đầu hàng."
"Cái này mới đấy."
Ellen ấn tượng trước lời đáp thẳng thừng của Chỉ huy đối phương. Đôi mắt đỏ bừng của cô hừng hực chiến khí. Một nụ cười hiện lên trên môi cô. Không khí xung quanh bắt đầu rúng động, như thể Arifal đang đáp lại ý chí của cô gái.
Trong khi đó, Tigre, Augre, và Lim đều trông như đang bị tra tấn bởi một cơn đau đầu. Họ nhìn nhau không nói năng gì.
"Gửi thêm sứ giả."
Tigre chọn ra hai người Alsace trong số binh lính của mình và ra lệnh cho họ tới chỗ quân của Hội Hiệp sĩ. Nếu không thể đàm phán được, ít ra họ có thể đưa ra một số điểm nhất trí chung giữa hai bên. Tất cả là để kéo dài thời gian cho quân Massas tới..
Tuy nhiên, kết quả vẫn không thay đổi. Cả hai người đều bị xua đi trước khi kịp nói câu gì.
"Họ không thèm đếm xỉa đến chúng tôi nữa."
Đó là báo cáo của hai sứ giả tới Tigre. Bốn người chỉ huy nhanh chóng quyết định và kết thúc cuộc họp.
Ellen và Lim bắt đầu đi tập trung quân Zhcted. Trong lúc đó, Gerald, con trai của Augre, bước vào.
"Thưa cha, Bá tước Vorn, hai người vẫn khoẻ chứ?"
Sau khi Tử tước gật đầu, vài người nữa xuất hiện đằng sau lưng Gerald. Đó là những quý tộc Brune hiện đang cộng tác với Tử tước Augre.
"Bá tước Vorn, xin ngài giải thích chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy."
Người trông có vẻ già nhất trong nhóm quý tộc lên tiếng. Đó là một người trên 40 tuổi, mặt trên thân hình to lớn của mình một bộ quần áo vải gai và một tấm áo choàng bằng lông thú. Đây cũng là một Tử tước như Augre.
"Kẻ thù của chúng ta là Công tước Thenardier và Ganelon. Làm sao mà Hiệp - Kiếm sĩ lại đến đây chứ?"
Tigre do dự chưa muốn tiết lộ việc anh bị coi là phản loạn, tuy nhiên, trước khi kịp đáp lại, Tử tước Augre cười và nói ngay.
"Chắc là họ nhìn thấy quân Zhcted trong hàng ngũ của ta và cho rằng đây là một cuộc nổi loạn. Có vẻ ngoài đầu hàng ra thì không có cách nào để họ nghe chúng ta nói được."
Nhóm quý tộc lộ rõ vẻ bàng hoàng.
"Đã vậy thì phải vứt bỏ hết vũ khí ngay. Hội Hiệp sĩ Navarre được chỉ huy bởi Roland. Chúng ta không có cửa thắng đâu."
"Họ là Hiệp sĩ, khác xa với quân lính của Công tước Thenardier; chắc hẳn họ sẽ hiểu cho nếu như chúng ta giải thích đây chỉ là hành động tự vệ. Nếu từ bỏ vũ khí, họ sẽ nghe chúng ta nói. Một khi chúng ta giải thích sự tàn bạo của Công tước Thenardier, họ sẽ hiểu cho thôi."
Một người nói, như thể tiếp lời cho người nói trước đó.
"Thế các ngài muốn chúng tôi làm gì? Ngài nghĩ là quân Zhcted sẽ dễ dàng vứt bỏ vũ khí của họ thế ư?"
Tigre hỏi lại bằng một giọng đều đều.
"Dù cho chúng ta có liên minh với ai nữa, cuối cùng thì máu người Brune vẫn chảy đấy thôi."
Tigre cố đoán nhóm người kia đang nghĩ gì.
--- Đầu tiên là quân Zhcted... Bây giờ họ lại muốn nhờ cậy vào Hội Hiệp sĩ Navarre.
Anh không biết họ đang nghĩ gì. Dù quân Zhcted đang giúp đỡ Tigre và Augre bảo vệ lãnh thổ, điều đó không đồng nghĩa với việc bảo vệ cho cả những quý tộc kia. Họ phải tự bảo vệ mình trước Công tước Thenardier nên luôn phải tìm kiếm ai đủ tin tưởng để nhờ cậy.
"Nếu muốn, các ngài có thể rời khỏi đây. Các ngài có thể vượt con sông phía Bắc hoặc cánh rừng phía Nam. Việc đó tôi không quan tâm. Thậm chí các ngài có thể vứt bỏ vũ khí và đàm phán với Hiệp sĩ Navarre. Tuy nhiên..."
Tigre tiếp tục nói với giọng mạnh mẽ hơn nữa.
"Tôi không tin là Hội Navarre sẽ bảo vệ các ngài khỏi Công tước Thenardier. Nếu như có đầu hàng, quân Zhcted sẽ quay về Vương quốc của họ và Hội Navarre sẽ trở lại miền Tây để bảo vệ biên giới thôi."
"Không, nói như vậy..."
Tigre bước tới trước mặt người đang định lên tiếng.
"Sự tàn bạo của Công tước Thenardier và Ganelon đâu chỉ mới bắt đầu từ ngày hôm qua đâu. Hôm nay Hội Hiệp sĩ lại đang có mặt ở đây. Đã có ai ở Brune lên án hai kẻ kia đâu?"
"Việc đó... nhưng Hiệp sĩ chỉ có thể điều động bởi Đức vua thôi..."
"Thành thực mà nói, đây là tại sao chúng ta lại đặt niềm tin vào quân Zhcted."
Sau một hồi lắng nghe, Augre chen vào nhằm xoa dịu tình hình. Tigre nhận ra mình đang mất bình tĩnh nên bước lui lại, nhường chỗ cho Augre.
"Các ngài lo sợ trước Hội Navarre, điều đó không có gì là sai; tuy nhiên, tôi cho rằng đây là một phần trong kế hoạch của Công tước Thenardier. Bằng việc sử dụng Hội Hiệp sĩ, hắn ta có thể chi phối quân Zhcted. Công tước Thenardier đúng là một đối thủ khó nhằn."
Tigre và Augre không để lộ vẻ gì ghê tởm hay khó chịu, họ chỉ đưa ra sự thật mà thôi. Nhóm quý tộc kia đều tái mét lại, không thể phản bác được.
Sau một tiếng đồng hồ, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân đã hàng ngũ chỉnh tề giữa trung tâm Thảo nguyên Orange.
Tạm thời, chưa có tỏ vẻ rút lui cả.