Ludmira chấp nhận đền bù mọi thiệt hại của cuộc chiến.
Cô cũng hứa với Tigre là sẽ tuyên bố trung lập. Điều này đã ảnh hưởng mạnh mẽ tới cả Brune lẫn Zhcted. Công tước Thenardier đã mất đi một đồng minh hùng mạnh.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Ở biên giới Leitmeritz và Olmutz, Tigre và Ellen cùng bắt tay với Ludmira trước khi chia tay.
"Tôi phải xin lỗi về rất nhiều thứ."
"Không sao đâu. Tôi cũng đã nói xấu cô đủ đường rồi."
Tigre cười và đùa trêu một chút.
"Bá tước Vorn. Bao giờ chiến tranh kết thúc, mong cậu qua Olmutz chơi. Tôi sẽ pha cho cậu một ấm trà ngon hơn nữa."
"Thật tiếc là Tigre sẽ không bao giờ tới Olmutz nữa. Đáng tiếc đáng tiếc!"
Không thèm dấu sự khó chịu trong giọng nói, Ellen kéo tay Tigre lại trong khi đưa ngựa tiến lên phía trước. Khi quay lại nhìn Ludmira, anh thấy cô ta đang le lưỡi lại.
Tigre bất ngờ trước hành động đầy con nít của cô. Tuy nhiên, Ludmira lên tiếng, hướng về Ellen hơn là về anh.
"Nếu chán cô ả đó, tôi luôn sẵn sàng đón tiếp cậu."
"Tigre thuộc về tôi."
Tiếng hét trả của Ellen vang vọng và tan vào bầu trời mùa đông xanh biếc.
Và như thế, hai người trở về Leitmeritz.
.
.
Khi Tigrevurmud Vorn trở về Alsace, một tháng đã trôi qua.
Anh mang theo 5.000 lính chiến đấu dưới lá cờ Zirnitra Hắc Long, với Ellen dẫn đầu.
Tại Alsace, anh gặp Tử tước Augre cùng với 1.000 binh sĩ dưới quyền.
"Dù chỉ là binh lính tứ phương, cháu cứ việc sử dụng."
Mùa thu năm trước, anh chỉ là một người đàn ông trẻ với 100 người trong tay, giờ anh đang có hơn 60 lần con số đó và sẽ sớm đối mặt với kẻ thù của mình.
Có nhiều thứ anh còn phải bận tâm. Hiện tại anh chưa nhận được hồi âm gì từ Kinh đô.
Sự an toàn của Massas cũng là một mối quan tâm hàng đầu, nhất là khi ông đang tìm cách yết kiến Đức vua.
Tigre dần hành quân về phía Tây Territoire, thẳng tiến tới Nemetacum, lãnh địa của Công tước Thenardier.
Một bông tuyết nhỏ bé lướt xuống từ bầu trời xám xịt. Mùa đông đã tới.