Mackenzie's Pleasure

Chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Barrie...” Anh bắt đầu, với kiểu giọng này, cô biết là anh sẽ từ chối.

“Không” Cô kêu lên dữ dội. “Đừng bảo em là em nên suy nghĩ về điều đó, hoặc đó không phải là điều mà em thực sự muốn. Em biết những gì em đã trải qua với lũ con hoang đó. Em biết anh không tin em, nhưng chúng không cưỡng hiếp em. Chúng nhìn em, sờ mó em, và em không thể ngăn chúng lại được.” Cô ngưng lại, hít thở thật sâu, để tự trấn tĩnh “Em không ngu ngốc. Em biết chúng ta vẫn đang trong vòng nguy hiểm, rằng anh và đồng đội của anh có thể bị thương thậm chí bị giết trong khi cố gắng cứu em và bản thân em có thể vẫn bị kết thúc trong tay bọn chúng. Em chưa bao giờ làm tình trước đây, với bất kì ai. Em không muốn lần đầu của em lại là bị cưỡng hiếp, anh hiểu chứ? Em không muốn để chúng được thỏa mãn kiểu đó. Em muốn lần đầu của em là với anh.”

Cô làm anh ngạc nhiên, cô nhận thấy thế, và cô cũng đã biết trước rằng Zane Mackenzie không phải là loại đàn ông bộc lộ rõ ràng ra ngoài những ý nghĩ của anh ta. Anh ngồi thẳng lên, đôi mắt nhạt màu của anh hơi nheo lại khi anh dò xét cô với cái nhìn xuyên thấu.

Anh vẫn sẽ từ chối, và cô không nghĩ rằng cô có thể chịu đựng được điều đó. “Em thề,” cô thốt lên tuyệt vọng “Chúng đã không làm điều đó với em. Em cũng không mắc bất cứ bệnh nào, nếu đó là điều mà anh đang lo lắng.”

“Không” anh nói, giọng anh đột nhiên căng ra. “Đó không phải là điều mà anh lo.”

“Đừng bắt em phải cầu xin” cô rên lên, siết chặt hai bàn tay với nhau, và nhận ra rằng cô đã làm thế rồi.

Và rồi, những biểu hiện trong đôi mắt nhạt màu ấy mềm đi và trở lên ấm áp hơn. “Anh sẽ không làm thế” anh khẽ khàng, và đứng dậy với dáng điệu uyển chuyển mạnh mẽ của mình. Anh cao vượt hơn cô, và trong một khoảng khắc Barrie cảm thấy quá rõ ràng sự khác biệt về kích cỡ cơ thể của họ. Cô tự hỏi một cách rối rắm về những gì cô nghĩ là mình đang làm. Rồi anh đi qua cô đến chỗ cái chăn, quỳ xuống và vuốt phẳng nó, sau đó anh nằm xuống, duỗi lưng ra, và nhìn cô với sự thấu hiểu tuyệt đối trong đôi mắt thoáng xa xôi và từng trải của mình.

Anh biết. Và cô chưa từng biết mình thật sự cần gì cho đến tận khi đọc được sự thấu hiển đó trong mắt anh. Nhìn anh nằm xuống, để bản thân dưới sự điều khiển của cô, một cái gì đó trong cô chợt vỡ òa. Anh biết. Anh hiểu những cảm xúc đang khuấy động ở phía sâu trong con người cô, hiểu những gì đã mang cô đến với anh với một nhu cầu mãnh liệt và đáng kinh ngạc. Đó chính là cô muốn lần đầu tiên của cô là thuộc về cô, với người đàn ông cô chọn; những tên bắt cóc đã cướp một vài thứ ra khỏi cô, và anh mang chúng trở lại. Chúng trói nghiến cô lại, lột cô trần truồng, nhục mạ cô, và cô đã tuyệt vọng vì không thể ngăn chúng lại. Zane mang sự tự chủ quay trở lại cho cô, trấn an cô và cũng lúc đó đã tế nhị cho phép cô đáp trả sự tổn thương mà cô phải chịu đựng lại cho giới đàn ông.

Cô không muốn nằm vô vọng bên dưới anh.Cô muốn kiểm soát cái sẽ đưa vào trong cơ thể của cô, muốn những cái đó chuyển động theo nhịp điệu của cô chứ không phải anh, muốn là người sẽ quyết định nó nhiều như thế nào, bao nhiêu lâu, nhanh chậm ra sao.

Và anh đang cho phép cô làm điều đó.

Anh cho cô kiểm soát cơ thể anh.

Cô chỉ vừa mới thở lại được khi cô lún đầu gối xuống bên cạnh anh. Những thớ thịt ấm áp trần trụi và hoàn toàn rám nắng mời gọi đôi bàn tay cô đến gần hơn, gần hơn, cho tới tận khi sự thôi thúc ấy đã chiến thắng sự hồi hộp và những ngón tay cô rà nhẹ lên phần bụng anh, ngực anh. Trái tim cô đập điên cuồng. Nó cứ như là đang nựng một con hổ, biết rằng con vật ấy nguy hiểm như thế nào nhưng nỗi ham muốn bộ da lông mượt mà đã vượt lên trên cả sự kháng cự. Cẩn thận cô áp bàn tay dọc theo xương sườn anh, ôm khít da thịt anh dưới lòng bàn tay cô, cảm nhận được sức dẻo dai của lớp da bên trên những bắp thịt mạnh mẽ, và bên dưới đó, sự rắn chắc của khung xương. Cô có thể cảm thấy nhịp đập thình thịch của trái tim anh, những cái xương sườn nhô lên khi anh thở

Cả nhịp tim đập và hơi thở dường như rất gấp. Cô liếc nhanh lên khuôn mặt anh và đỏ bừng mặt vì những gì mà cô nhìn thấy, sự kích động trong đôi mắt trĩu nặng của anh, màu sâu thẳm trên đôi môi anh. Cô biết nỗi ham muốn trông như thế nào; cô đã thấy một mặt thô bỉ của nó hiện ra trên gương mặt của những kẻ bắt cóc cô, và giây phút này cô thấy mặt dễ chịu của nó trong Zane. Nó làm cô giật mình, vì cô không làm sao mà có thể thấy được sự ham muốn trong lời đề nghị mà cô đưa ra cho anh, và tay cô rơi khỏi người anh.

Môi anh tách ra tạo lên một đường cong thích thú để lộ một chút hàm răng trắng, cô cảm thấy tim mình hầu như ngưng đập. Nụ cười của anh tuyệt diệu hơn những gì cô có thể tưởng tượng. “Yeah, anh bị kích động,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh phải vậy chứ, nếu không thì sẽ chẳng thể làm được gì.”

Anh nói đúng, tất nhiên, và mặt cô lại càng đỏ. Vấn đề đó là sự thiếu kinh nghiệm. Mặc dù cô cô biết về mặt lý thuyết về việc làm tình, và một hoặc hai lần những người hẹn hò với cô đã hôn cô một cách nóng bỏng bất ngờ và ôm cô đủ chặt để cô có thể nói rằng anh ta cảm thấy bị kích thích, nhưng, cô chưa bao giờ phải trực tiếp đối mặt với sự cương cứng này - cho đến bây giờ.

Tình huống khác biệt này là do yêu cầu của cô. Cô liếc trộm về phía trước quần anh, ở nơi có cái vật căng phồng đang đẩy lên sau lần vải.

“Chúng ta không cần phải làm việc này” anh lại đề nghị, và sự quyết tâm của Barrie bùng lên thoát khỏi cảm giác do dự.

“Không, em phải làm”

Anh đưa tay về phía thắt lưng. “Vậy thì anh nên...”

Ngay lập tức cô ngăn anh lại, đẩy tay anh lên xa phía trên, bắt chúng gối dưới hai bên đầu. “Để em làm nó” cô nói, dữ dội hơn cô chủ định. Đây là buổi trình diễn của cô.

“Được thôi” Anh lầm bầm, và một lần nữa cô biết là anh hiểu. Buổi trình diễn của cô, sự kiểm soát của cô, từng bước tiến hành. Anh thả lỏng ra trên tấm vải, nhắm mắt như thể anh sắp sửa đánh một giấc.

Như thế dễ hơn, khi biết rằng anh không nhìn cô, không nghi ngờ gì, đó là chủ ý của anh. Barrie không muốn quá lóng ngóng, không muốn tô đậm sự thiếu kinh nghiệm của cô hơn thêm một chút nào nữa, sau những cái mà cô đã thể hiện nãy rồi, vì vậy trước khi chạm tay vào thắt lưng của anh, cô nhẩm nhanh một chốc những cách thức đã được đọc để chắc chắn cô hiểu nó. không cho phép bản thân có thời gian để hèn nhát. Cô nhanh chóng với lên, tháo thắt lưng đó, nới quần dài của anh ra. Dưới quần dài là một cái quần bơi. Khó hiểu, cô nhìn chằm chằm vào nó. Quần bơi?

Rồi cô hiểu ra. Anh là một SEAL; từ viết tắt của Sea, Air và Land. Anh thân thuộc với cả ba môi trường này, có thể bơi hàng dặm. Bởi vì Benghazi là một hải cảng nên có thể đội của anh đã chọn cách xâm nhập vào từ biển. Có thể họ đã sử dụng vài loại thuyền nào đó để tiếp cận đất liền, nhưng cũng có thể có chỉ đơn giản được thả xuống cách cảng một khoảng và đã bơi suốt chặng đường còn lại.

Anh đã liều mạng sống của mình để cứu cô, và bây giờ vẫn vậy, anh đang đưa cho cô thân thể anh. Mọi thứ trong cô như xoắn chặt, và cô run rẩy bởi cơn tấn công ồ ạt của cảm xúc. Ôi, Chúa ơi. Cô đã biết về bản thân cô trong 24 giờ qua nhiều hơn trong cả quãng đời 25 năm của cuộc đời cô. Có lẽ sự trải nghiệm đã làm cô thay đổi. Cũng theo cách đó, có cái gì đó đã xảy ra sâu bên trong cô, một cái gì đó rất quan trọng, và cô đang học cách để xử trí với nó

Cô đã để cho cha bao bọc cô trong một cái chăn bảo vệ ngột ngạt trong vòng 15 năm, cô không thể đổ lỗi cho ông, bởi vì cô đã cần tấm chăn đó. Nhưng mọi thứ đã qua. Định mệnh đã hất cô vào đời thực, kéo cô ra khỏi lớp kén bảo vệ của mình, và như một cánh bướm, cô không thể quay lui lại với những sợi kén tơ bao xung quanh. Tất cả những gì cô có thể làm là cứ dấn tới, với những cái mà cô chưa hề biết.

Cô trượt bàn tay xuống đai của cái quần bơi và bắt đầu kéo nó và cái quần dài của anh, xuống qua hông. Anh nâng phía thân dưới lên để giúp cô. “Đừng cởi hết ” anh lầm bầm, vẫn giữ mắt nhắm và bàn tay gối dưới đầu “Anh có thể xoay xở mọi thứ nếu bị bắt gặp với một cái quần bị tụt xuống, nhưng nếu mà cởi hoàn toàn, một số thứ sẽ khiến anh chậm lại”

Dù hồi hộp, Barrie vẫn mỉm cười bởi cái tính tự tin cao ngạo và sự châm biếm hài hước này. Nếu anh không quá kiềm chế, anh có thể được miêu tả như một tên vênh váo. Anh chẳng hề nghi ngờ bất cứ cái gì về khả năg chiến đấu của bản thân.

Bàn tay cô vuốt ve xuống dưới phía mông anh trong khi cô trượt nhẹ tay mình vào phía trong quần anh. Một cảm giác rùng mình dễ chịu không ngờ được gợn lên xuyên suốt dọc cơ thể cô khi cô chạm vào mông anh, mát lạnh và trơn mượt, những cơ bắp rắn chắc, những người sành sỏi có thể ghen tị với cô về giây phút này, và cô ước cô có đủ can đảm để nấn ná, để thưởng thức đầy đủ cái sự nam tính hoàn hảo đó. Thay vì vậy cô giật mạnh quần anh, kéo chúng xuống giữa đùi. Anh thả lỏng, để hông anh một lần nữa tì hẳn lên cái chăn, và Barrie tận mắt nhìn thấy một người đàn ông trần trụi thực sự. Cô đã đọc những cuốn sách miêu tả về tình trạng kích thích tình dục, nhưng trực tiếp nhìn thấy nó, và ở trong một phạm vi rất gần, nó còn ấn tượng và lạ lùng hơn gấp trăm lần.

Cô mò mẫm với ra, bàn tay cô như bị nam châm hút. Cô chạm vào đó, lấy đầu ngón tay vuốt dọc theo chiều dài của cái vật nam tính đang sưng phồng của anh. Nó dường như rung rung và giật mạnh lên theo những cái vuốt ve. Anh hít vào một hơi rất nhanh. Phản ứng của anh tác động lên cô, một cú nghẹn chặt nơi ngực, cơ thể cô, lại xoắn chặt một lần nữa,rồi bắt đầu thả lỏng ra với những đợt sóng ấm áp. Bây giờ dũng cảm hơn, cô gấp những ngón tay xung quanh nó, thở nhẹ nhàng với sự hài lòng khi cô cảm thấy hơi nóng bên dưới cái mát lạnh, sắt thép bên dưới lớp lụa, sự rộn ràng cấp bách.

Và cô cảm thấy được sự khao khát của chính mình, dồn dập chảy trong từng thớ thịt như một con sông nóng rực chảy qua, đặt quyết tâm dữ dội vào chuyện làm tình. Điều đó đúng phải diễn ra như thế này. Cô tin tưởng nghĩ; Cả hai phải cùng cảm thấy sẵn lòng, chứ không phải cùng giận dữ. Và cô không muốn trì hoãn, không muốn cho bản thân có thời gian để cân nhắc lại, hay để cô có thể mất bình bĩnh.

Cô nhanh chóng nhấc chân, và ngồi lên phía trên anh. Không còn giận dữ, không còn tuyệt vọng với những người đàn ông khác. Thỏa mãn, ấm áp và ngọt ngào. Với đầu gối siết chặt lấy hông anh, hành động theo bản năng, cô giữ lấy cái dầy dặn đang kích động của anh, và chầm chậm hạ người xuống, hướng cơ thể họ vào với nhau.

Cú chạm đầu tiên của da thịt anh ấn vào cô rất nóng và choáng váng, cô run người giật mạnh lên, thoát khỏi sự đụng chạm kì lạ. Zane run lên, một phản ứng nguyên thủy nhất gợn lên, rồi lại tiếp tục nằm im lặng giữa đôi chân cô, vẫn nhắm mắt, để cô tiếp tục tự làm những gì cô muốn.

Ngực thít chặt đến không thể thở được; cô há miệng nhanh hổn hển hít lấy từng ngụm không khí. Sự tiếp súc, chỉ xảy ra một thoáng, đã chạm đến cái thôi thúc rộn ràng ở giữa hai chân cô, cứ như là cơ thể cô, sau cái từ chối choáng váng ban đầu đó, đã ngưng lại trong sự thừa nhận bản năng nữ giới trước phái mạnh. Ngực cô căng và như phát sốt dưới lớp vải đen của áo anh. Kì lạ, đúng... nhưng kích thích vô hạn. Khao khát đau đớn trong cơ thể cô, dòng sông ấy lại đang dâng lên.

Cô tự nói với mình rằng cô đã sẵn sàng cho cái đau sẽ nhói đến, cho nỗi hoảng sợ của cơ thể trước sự xâm nhập này, thậm chí cái khao khát đang thôi thúc cô là hãy kết thúc điều đó. Hào hứng hơn, cô lại tì mình lên trên anh, giữ bản thân mình vững vàng khi cô đặt nó tựa lên ngõ vào cơ thể cô và bắt đầu để trọng lượng mình ấn cái đang run lên dựng đứng kia đâm xuyên vào trong cô.

Sự không thoải mái ngay lập tức dồn lên và còn tồi tệ hơn là cô tưởng. Cô dừng lại, nuốt nghẹn trong khi cô cố kiểm soát sự nao núng bản năng muốn dứt ra khỏi nguồn gốc của nỗi đau. Anh cũng đang hít thở sâu, cô nhận thấy, dù đó là hành động duy nhất mà anh tạo ra. Cô dấn vào khó khăn hơn, nghiến chặt răng để chống lại cảm giác bị căng giãn ra đang bùng lên, rồi không thể chịu được thêm nữa cô giật mạnh ra khỏi anh. Lần này sự không thỏa mái giữa hai chân cô không những không biến đi mà còn tiếp tục bừng bừng lên.

Nó sẽ không thể tốt hơn, cô tự bảo mình. Cô có thể cứ tiến về trước và làm điều dó. Thở hổn hển, một lần nữa cô hạ thấp mình tì vào anh. Nước mắt òa khi cô vật lộn cố hoàn tất việc đó. Tại sao nó không đơn thuần chỉ là tiến vào? Cái áp lực giữa hai chân cô rất to lớn, và không thể chịu được, một tiếng thổn thức bật ra khỏi họng cô khi cô cố dấn xuống.

“Giúp em,” cô cầu xin, với một giọng hầu như không thể nghe thấy được.

Anh chầm chậm mở mắt, và cô gần như ngưng lại nơi ánh lửa nhạt màu đang thiêu đốt trong đó. Anh chỉ đưa một tay ra, tay phải. Chạm nhẹ nhàng vào má cô, những đầu ngón tay chai sần thô ráp nhưng dịu dàng bất tận; sau đó anh kéo chúng xuống cổ cô, dịu nhẹ lên chiếc áo rồi tới bầu vú bên trái, nơi chúng nấn ná ở nhũ hoa trong một khoảng khắc tim ngưng đập, cuối cùng xuống tới chỗ gặp nhau giữa đôi chân cô.

Sự ve vuốt ấy nhẹ như một lời thầm thì. Nó nán lại giữa đôi chân cô tròng ghẹo, chà xát, và ve vuốt. Cô trở lên lặng yên, cơ thể cô đã thăng bằng lại khi cô tập trung vào những cảm giác mới mẻ. Cô nhắm mắt tập trung tất cả các giác quan vào bàn tay anh và những gì mà nó đang làm, cái cách anh chạm vào cô. Thật là tuyệt vời, nhưng chưa... thật... đủ. Anh đang trêu nhử cô với sự hứa hẹn về một cái gì đó hơn thế, cái gì đó đầy hơn, mạnh mẽ hơn và rằng những ngón tay ve vuốt nhẹ nhàng kia không bao giờ chạm vào nơi cô muốn. Barrie hít thật sâu, núm vú cô cương lên đáp lại. Cả phần thân thể còn lại của cô lơ lửng chờ đợi. Cô đợi, đợi sự tiếp xúc dịu dàng chà xát cô đến ngây ngất, đợi... hông cô chuyển động, cơ thể cô run lên một cách bản năng, theo những ngón tay anh.

Ah. Đó. Chỉ trong một khoảng khắc, đó. Tiếng rên nho nhỏ thoát ra từ cổ họng cô khi một sự thỏa mãn xuyên thẳng vào người cô. Cô chờ đợi anh vuốt ve cô trở lại, nhưng thay vì vậy những ngón tay anh lại di chuyển gần đến phát điên, tròng ghẹo và tránh né. Một lần nữa, hông cô di chuyển theo, và cô lại được đáp thưởng bằng sự thỏa mãn thuần khiết nhá lên như ánh chớp đó.

Và vũ điệu huyền ảo, xác thịt bắt đầu. Anh dẫn, cô theo. Những cú tiếp xúc vừa đúng đó đến nhiều hơn, và sự thỏa mãn cũng òa vỡ hơn khi cường độ mãnh liệt của chúng lặp lại. Giữa đôi chân cô, cái đàn ông cương cứng của anh vẫn dò dẫm ngoài lối vào, theo một cách nào đó mỗi chuyển động của hông cô dường như hướng nó tới cái đích ấy gần hơn. Cơ thể cô lắc lại, run run theo nhịp điệu khao khát cổ xưa, cồn lên và trêu nhử như những đợt thủy triều. Cô có thể cảm thấy anh làm cô căng ra, cảm thấy sự không thoải mái sắc bén lên theo những chuyển động của cô...và sự ham muốn cứ trêu nhử cô tiến lên phía trước như một Lorelei, và bằng một cách nào đó cô bắt đầu cần anh ở bên trong cô, cần đến nỗi mà sự đau đớn ấy cứ tiếp tục nhức nhối lên. Cô quấn tay mình trên ngực anh, và chuyển động của cô thay đổi, trượt lên và ngả xuống hơn là lắc mình sang hai bên. Tiếp xúc của anh cũng thay đổi, đột nhiên nhấn trực tiếp vào nơi mà cô muốn nhất.

Cô cắn môi để kìm một tiếng thét, ngón cái anh chà sát đòi hỏi, giải thoát một cơn lũ, chuyển con sông ấm áp vào trong sự hoang dại và hoàn toàn vượt quá sự kiểm soát của cô. Cô vẫn quá khát khao đế mức có thể bốc cháy vì ham muốn, đau đớn bởi sự trống vắng. Cơn đau vẫn cứ nhức nhối; cô phải có những gì mà cơ thể anh đã hứa hẹn, những gì cô cần. Với một tiếng rên nhỏ, cô ấn người xuống, bắt phần cơ thể mềm ấm của cô phải chấp nhận kẻ xâm nhập. Cô cảm thấy vật cản, sẵn có trong cơ thể, rồi đột nhiên phần mam tính nóng ấm sưng phồng của anh ấn sâu vào cô.

Nó đau. Rất đau. Cô cứng người lại ở đó, mắt cô vụt mở, mở to đau đớn. Cái nhìn của họ khóa vào nhau, cô tối lại vì đau, anh bùng cháy vì dục vọng bị kiềm chế không thương xót. Đột nhiên cô nhận ra cơ thể mạnh mẽ bên dưới cô căng cứng đến như thế nào, sự kiềm chế đã đòi hỏi anh nhiều đến mức nào. Nhưng anh đã hứa để cho cô tự thực hiện những bước của cô, và anh đã giữ lời hứa đó, chỉ chuyển động khi cô yêu cầu giúp đỡ.

Một phần trong cô muốn ngưng lại, nhưng phần bản năng sâu hơn mạnh mẽ hơn lại giữ cô cứ dấn bên trên anh. Cô có thể cảm thấy anh đang rung lên bên trong cô, cảm thấy sự đáp trả chặt khít của cơ thể chính cô như thể miền da thịt đó biết nhiều hơn tâm trí, và có lẽ nó đúng. Anh thậm chí còn căng thẳng hơn. Da anh bóng rịn mồ hôi và tim anh đập điên cuồng trong lòng bàn tay cô. Cô cảm thấy một nỗi kích động choáng váng khi có được người chiến binh nam tính tuyệt đối và nguy hiểm đến khó tin khi cô muốn, chỉ cho giây phút này, cách ly khỏi thực tế. Họ mới chỉ gặp nhau mấy giờ trước; họ chỉ còn mấy giờ trước khi họ có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng giây phút này anh là của cô, gắn vào bên trong cô, và cô sẽ không quên một khoảnh khắc đã trải qua nào.

“Em làm gì bây giờ?” cô thầm thì.

“Cứ chuyển động” anh nhẹ nhàng đáp lại, và cô làm theo.

Nhấc lên. Hạ xuống. Nhấc cơ thể cô ra khỏi anh, rồi lại ấn chìm xuống. Mãi mãi, đến tận khi cô quên hết cả cảm giác đau đớn và mất mát chìm trong một miền sung sướng nguyên sơ. Bàn tay anh vẫn còn ở giữa đôi chân cô, tiếp tục ve vuốt thôi thúc cô dấn lên, thậm chí cô cũng chẳng cần đến sự thôi thúc ấy. Cô di chuyển trên anh, càng lúc càng nhanh, kéo anh càng lúc càng sâu. Cơ thể mạnh mẽ của anh mềm dẻo giữa hai đùi cô, đau đớn, rồi một tiếng gầm gừ thoát ra từ cổ họng anh. Ngay lập tức anh bắt bản thân nằm thẳng lại, trói buộc bởi lời hứa của anh.

Xuống. Lên. Lặp lại. Và lặp lại. Sự đỉnh điểm đang mạnh dần sâu bên trong cô, cái nóng bỏng tăng lên như một cơn sốt không thể chịu nổi, sự căng thẳng vặn xoắn ngày càng chặt cho tới tận khi cô cảm thấy như sắp vỡ òa nếu cô còn cử động thêm bất cứ một thớ thịt nào khác. Cô đông cứng lại tại đó phía trên anh, rên rỉ, không thể đẩy tự bản thân vượt qua giới hạn cuối cùng.

Tiếng gầm gừ lại một lần nữa phát ra nơi cổ họng anh. Không, còn sâu hơn cả một tiếng gầm gừ; nó là tiếng của một ngọn núi lửa trong con người phun trào ra thứ sức mạnh bị nén lại sâu bên trong. Sự kiềm chế của anh đã vỡ tan, và anh chuyển động, mãnh liệt ôm cả hai tay lên hông cô và kéo cô xuống chặt khít và không chịu nổi nỗi đau đớn hơn nữa, anh tống mạnh hoàn toàn vào trong cô. Anh chưa bao giờ vào sâu đến thế; cô không dấn xuống anh nhiều. Cảm giác như một dòng điện. Cô kìm một tiếng hét khi anh khuấy động bên dưới cô, căng phồng hướng lên giữa hai đùi cô, đẩy cô lên đến mức đầu gối cô quỳ xuống nền nhà. Đầu anh ngửa ra sau, cái cổ ghì xuống trong nỗ lực giải thoát, hàm răng anh lộ ra. Barrie cảm thấy sự phun trào nóng ấm khi anh thoát ra, cảm thấy anh ở rất sâu trong cô đến mức anh đã chạm vào cả trung tâm con người cô, và thể là đủ để đưa cô thoát ra mọi giới hạn.

Ánh chớp thuần khiết lóe lên trong cô. Cô nghe thấy bản thân mình òa vỡ, một tiếng nức nở mỏng manh của sự ngây ngất không gì che phủ được. Tất cả các thớ thịt trong cô thít chặt xung quanh anh, thả lỏng ra, rồi lại thít chặt, mãi mãi, như thể cô đang uống lấy anh.

Cuối cùng cơn bão cũng qua đi, bỏ lại cô với sự yếu ớt và run rẩy. Người cô như không xương, không thể tiếp tục ngồi thẳng lên được. Sụp xuống vô vọng như một ngôi nhà ghép bằng những lá bài trong cơn động đất. Anh giữ lấy cô, đỡ cô nằm xuống để cô tựa vào ngực anh, và vòng tay bao bọc lấy cô khi cô thở hổn hển và thổn thức. Cô không định khóc, không biết sao nước mắt cứ trào ra trên mặt. “Zane” cô thầm thì, và chẳng thể nói thêm được gì nữa.

Cánh tay anh to lớn và cứng cáp ve vuốt xoa dịu lên xuống nơi lưng cô. “Em ổn chứ?” Anh lẩm nhẩm, và có gì đó hoàn toàn nam tính và thân thiết trong giọng nói trầm sâu của anh, một giọng thấp nhỏ thỏa mãn và chiếm hữu.

Cô nuốt nước mắt xuống, bắt bản thân bình tĩnh lại. “Vâng” cô nói với một giọng nhỏ, sũng nước. “Em đã không biết nó quá đau như thế. Hay là quá tuyệt vậy nữa” cô thêm vào, vì cô khóc cho cả hai lý do. Kì lạ là cô đã không chuẩn bị đón nhận sự thoản mãn cũng như là đón nhận nỗi đau. Cô cảm thấy chông chênh và chìm lấp. Cô có thực sự ngu ngốc đến nỗi nghĩ là có thể làm một hành động riêng tư thân thiết đên mức này và vẫn không chạm vào vỏ bọc cảm xúc? Nếu cô có khả năng giữ vững được khoảng cách với tinh thần mình như thế, cô đã không còn là trinh nữ đến giờ. Cô sẽ tìm ra cách luồn khỏi vòng bảo vệ độc đoán của cha, nếu cô muốn, nếu có bất kì một gã đàn ông nào khơi gợi được bằng một phần mười sự hưởng ứng của cô mà người chiến binh này đã khuấy lên chỉ trong vòng 2 phút họ gặp nhau. Nếu cô được cứu bởi một người đàn ông khác, cô sẽ không đòi hỏi một sự giúp đỡ thân thiết đến vậy với anh ta.

Việc làm tình đã làm quên đi ranh giới giữa họ, sự giàng buộc xác thị mạnh hơn nhiều, và sâu sắc hơn tất cả những gì cô có thể tưởng tượng. Bất chấp sự trinh trắng của mình, liệu cô có tin vào quan điểm hiện đại và dễ dãi rằng làm tình chỉ đơn giản để cho vui, như là đi tàu lượn siêu tốc ư? Có thể, đối với một số người, tình dục chỉ đơn thuần là một cuộc vui, nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ được việc làm tình là bất cứ cái gì hời hợt như thế nữa. Tình dục thực sự là thẳm sâu và nguyên thủy, và cô biết cô sẽ không bao giờ lại như thế. Cô đã không kể từ giây phút anh đưa cô chiếc áo và cô đã yêu anh. Không nhìn thấy mặt, cô đã yêu bản chất đàn ông trong anh, sức mạnh và sự quan tâm của anh. Chẳng sao cả, nếu sáng ra, anh trông xấu xí và méo mó vì những vết sẹo. Trong bóng tối của căn phòng hoang đó, và bóng tối của trái tim cô, cô đã nhìn thấy được nhiều thứ ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài, và cô đã yêu anh. Điều đó thật đơn giản, và thật khó khăn.

Chỉ bởi vì cô cảm thấy thế, không có nghĩa là anh cũng vậy. Barrie biết những nhà tâm lý sẽ nói gì. Đó là hội chứng hiệp sĩ giáp bạc, sự tôn sùng bị thổi phồng lên do hoàn cảnh. Bệnh nhân luôn yêu bác sĩ và y tá của họ. Zane chỉ đơn giản là đang thực hiện nhiệm vụ của anh là cứu cô, mang ánh sáng cho cô, đối với cô có nghĩa là cuộc đời cô, bởi vì cô chưa một giây phút nào cho rằng bọn bắt cóc sẽ để cô sống. Cô nợ anh cuộc đời cô, sẽ biết ơn anh suốt phần đời còn lại - nhưng cô không nghĩ rằng cô có thể yêu anh chỉ như một người đàn ông, người đã trườn qua cái cửa sổ đó. Cô yêu Zane.

Cô nằm lặng yên ở trên anh, đầu cô rúc vào cổ họng anh, cơ thể họ vẫn gắn liền với nhau. Cô có thể cảm thấy âm điệu mạnh mẽ của nhịp tim anh đập dội vào bầu vú cô, có thể cảm thấy ngực anh mở ra theo nhịp thở. Mùi xạ hương và nóng ấm của anh kích thích cô hơn bất cứ loại hương liệu đắt tiền nào. Cô cảm thấy nơi đây thân thuộc hơn, nằm với anh trên tấm vải giữa những tòa nhà đổ nát, hơn cả những nơi sang trọng và được bảo vệ cô từng ở.

Cô chẳng biết gì về cuộc đời anh. Chẳng biết anh bao nhiêu tuổi, anh từ đâu đến, anh thích ăn gì đọc gì hay anh ưa xem chương trình tivi nào. Cô không biết là anh đã từng kết hôn chưa nữa.

Kết hôn. Lạy Chúa, cô thậm chí chưa hỏi. Đột nhiên bụng cô thấy như phát ốm. Nếu anh đã lấy vợ, và rồi anh không phải người đàn ông mà cô tưởng, thì cô vừa mới gây ra một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình.

Nhưng đó cũng không hoàn toàn là lỗi của anh. Cô đã cầu xin anh, và anh đã hơn một lần cho cô cơ hội để thay đổi ý kiến. Cô không nghĩ là mình có thể chịu đựng được nếu anh làm tình với cô chỉ vì lòng trắc ẩn.

Cô thở sâu, biết rằng mình phải hỏi. Cứ lờ đi thì có thể đỡ hơn, nhưng cô không cho phép bản thân dễ dãi. Nếu cô đã làm điều gì đó sai trái khủng khiếp, thì cô muốn được biết.

“Anh kết hôn chưa?” cô buột ra.

Anh thậm chí không căng lên mà nằm hoàn toàn thoải mái bên dưới cô. Một tay trượt trên lưng cô và cuộn lại bao lấy cổ cô. “Chưa,” Anh nói với giọng thấp nhỏ. “Bây giờ e có thể thu móng vuốt lại rồi đấy”. Những từ ngữ thích thú một cách lười nhác.

Cô nhận ra là cô đang bấm những móng tay trên ngực anh và vội vàng duỗi chúng ra. Lo lắng, cô nói, “ Em xin lỗi, e không cố ý làm anh đau”

“Đau đấy, và rất đau” anh nói một cách thoải mái. “Đạn và dao đau như quỉ. So ra, chỉ một miêu nữ nhỏ nhắn cào cũng không thể đau nhiều đến thế đâu”

“Miêu nữ?” Barrie không biết là nên cảm thấy xấu hổ hay là thích thú nữa. Sau một giây vật lộn, niềm thích thú chiến thắng. Không một người bạn hay đồng nghiệp của cô từng miêu tả cô bằng những từ như vậy. Cô đã từng nghe thấy bản thân được tả như là nữ tính, điềm đạm, thận trọng, chu đáo và tất nhiên là, chưa bao giờ như một con mèo cái cả.

“Mmm” Một âm thanh như tiếng gầm gừ thoát ra khỏi họng anh. Những ngón tay cứng rắn của anh lười nhác xoa bóp cổ cô, trong khi tay kia trượt xuống phía dưới lưng cô để tìm kiếm dưới lần áo và bao tròn một cách sở hữu trên mông cô. Lòng bàn tay anh thiêu đốt da thịt cô như một miếng sắt nung vây. “Nhỏ xinh. Và em thích được vuốt ve”

Cô không thể phủ nhận nó, không khi mà chính anh đang ve vuốt cô. Cảm giác tay anh trên mông cô thật gợi tình một cách đáng kinh ngạc. Cô không thể không ngọ nguậy một lúc, và rồi thở hổn hển khi cảm thấy cái khối thịt của anh đang phồng lên bên trong cô. Hơi thở anh cũng bắt nhịp, và những ngón tay anh ấn xuống phần khe hở ở giữa đôi mông cô

“Anh cần hỏi em một vài câu” anh nói, và giọng anh căng lên.

Barrie nhắm mắt lại, một lần nữa cảm thấy một sự ấm nóng đang giãn ra tận sâu trong báo hiệu nỗi ham muốn quay trở lại. Đó là một sự cảm giác đáng kinh ngạc, khi cái vật nam tính của anh phồng lên trong cô, không chỉ dài ra mà còn dầy hơn nữa.Ôi, tuyệt. Cô lại muốn làm điều đó, nhưng cô không tin là cô còn đủ sức. “Gì vậy?” cô lầm bầm, bị sao nhãng bởi những điều đang xảy ra ở giữa hai chân cô.

“Em đã tống khứ được những bóng ma đó chưa?”

Bóng ma. Anh hướng cô lùi lại nỗi kinh hoàng trong cái cách mà bọn khốn khiếp đó đã sờ mó cô. Cô nghĩ về nó và nhận ra là cô đã. Cô vẫn còn giận dữ về cái cách chúng đối xử với cô, và cô thực sự muốn có súng của Zane trong tay và bọn đó trong tầm mắt, dù cô trước đó chưa bao giờ bắn súng trong suốt cuộc đời mình. Nhưng vết thương, phần nữ tính trong cô đã tìm thấy chiến thắng trong hành động làm tình đầy hoan lạc với Zane, và với việc đó cô đã hàn gắn được chính bản thân mình. Hoan lạc... theo một cách nào đó từ ấy đã rơi ra khỏi những gì ngắn ngủi mà cô đã trải qua. Thậm chí sự ngây ngất cũng không miêu tả đủ cường độ mạnh mẽ, cái cảm giác nổ tung bên trong, ướt đẫm,cơ thể cô trở lên hoàn toàn tan đi.

“Rồi” cô thầm thì “Những bóng ma đã đi rồi”

“Được rồi” Giọng anh vẫn căng lên. “Câu hỏi thứ hai. Cái áo khốn khiếp đó sẽ phải được chờ cắt bỏ đi à?”

Cô giật mình ngồi thẳng dậy, hành động đó hướng anh vào sâu hơn trong cô và xoắn mạnh một tiếng thở hổn hển của cô, tiếng rên lên của anh. Đau đớn, cô nhìn chằm chằm vào anh. Họ vừa mới làm tình, mà, thật ra, vẫn đang làm tình... cái áo cô mặc là những gì đã giữ cô không tan vỡ thành từng mảnh sau khi anh tìm thấy cô lúc đầu, đã khiến cô đủ can đảm để chạy chân trần trên những ngóc ngách tối tăm, đã trở thành biểu tượng hơn là chỉ sự đức hạnh. Có thể cô vẫn chưa phục hồi lại được như cô nghĩ. Bọn bắt cóc đã lột cô ra, bắt cô nằm trần truồng trước mặt chúng, và khi Zane lần đầu tiên đột nhập vào căn phòng đó, nhìn thấy cô trong tình trạng đó, cô đã cảm thấy nhục nhã. Cô không biết liệu mình có thể trần truồng trước anh bây giờ không, liệu cô có thể để anh nhìn thấy cơ thể đã bị cấu véo đánh đập bởi những người đàn ông khác không.

Cái nhìn trong suốt rõ ràng của anh rất điềm tĩnh và lặng lẽ. Một lần nữa anh hiểu. Anh biết anh đang yêu cầu gì nơi cô. Anh có thể bỏ kệ những thứ đó ở đấy, nhưng anh muốn nhiều hơn. Anh muốn sự tin tưởng của cô, sự cởi mở, không còn bí mật đen tối nào giữa họ hết.

Anh muốn họ trở thành tình nhân.

Mối quan hệ ngắn ngủi, hầu như đau đớn. Họ yêu cơ thể của nhau, nhưng sự ngăn trở như một bức tường ở giữa. Anh đã làm những gì mà cô yêu cầu, đã ấn chặt lưng xuống cho đến tận thời khắc trước, khi mà đỉnh điểm của anh đã phá tan đi sự kiềm chế. Giờ đây anh đang đòi hỏi một thứ gì đó nơi cô, đòi cô đưa cho anh vì anh đã trao nó cho cô rồi.

Gần như tuyệt vọng, cô nắm chặt vạt áo. “Em... chúng đã để lại những vết trên người em”

“Anh đã thấy những vết bầm tím rồi” Anh với lên và dịu dàng chạm vào má cô. “Thành thật mà nói thì em có một cái ngay đây nè.”

Một cách bản năng cô chạm lại vào má, nơi tay anh đã ở đó, cảm thấy sự dịu dàng. Ngay khi cô thả vạt áo ra, anh dịch hai bàn tay lên phía những cái cúc và chầm chậm, bắt đầu mở chúng, cho cô có thời gian phản đối. Cô cắn chặt môi, chiến đấu với nỗi thúc giục chộp lấy những mảnh áo đã bị mở ra và khép chặt chúng lại.

Khi tất cả đã được mở xuống phía dưới, anh trượt bàn tay vào trong và khum bầu vú cô lại, lòng bàn tay anh nóng khi chúng phủ lên phần núi đồi lành lạnh. Nhũ hoa cô ngứa ran khi chúng cứng lại,vươn ra để tiếp xúc. “Những vết bầm này làm chúng phải xấu hổ” anh thì thầm “Không phải em”

Cô nhắm mắt khi vẫn ngồi vắt hai chân bên người anh, cảm thấy anh cứng rắn và nóng bỏng bên trong cô, bàn tay cũng cứng và nóng trên bầu vú cô. Cô không phản ứng lại khi bàn tay anh rời ngực cô, bỏ chúng lại với cảm giác căng lên và đau đớn kì lạ, khi anh đẩy cái áo đen của anh xuống khỏi vai cô. Những thớ vải mắc lại quanh cánh tay cô, và anh lần lượt nhấc chúng lên, kéo ra.

Cô trần truồng. Không khí ấm áp quét lên da thịt trần trụi của cô với một cái vuốt ve nhẹ nhất, và rồi cô cảm thấy những ngón tay anh cũng làm như vậy, vạch thật nhẹ nhàng lên mỗi vết thâm trên vai cô, cánh tay cô, bầu ngực cô, bụng cô, đến nỗi cô hầu như không cảm thấy anh nữa. “Cúi xuống đi” anh nói.

Chầm chậm cô vâng lời, hướng theo tay anh, xuống, xuống... và anh nhấc đầu lên, gắn miệng cô với anh.

Nụ hôn đầu tiên của họ... họ đã làm tình với nhau rồi. Barrie đã bị choáng váng về cái ngu ngốc đến nhường nào của cô khi bỏ qua sự khoái lạc từ những nụ hôn của anh. Môi anh mạnh mẽ, ấm áp và thèm khát. Cô lại chìm vào anh với một thanh âm nhỏ trộn lẫn giữa kinh ngạc và sung sướng rên lên từ họng cô. Bầu vú cô ấn tì lên anh, đám lông quăn tít trên ngực anh sướt lên những núm vú cực kì ngạy cảm của cô, một nỗi vui sướng khác cô đã lại không biết mà bỏ quên.

Ôi. Điều này thật tuyệt. Lưỡi anh thăm dò tìm đường vào, và cô ngay lập tức nhận lấy nó.

Một vài phút sau anh để đầu mình buông xuống tấm vải. Nỗi đau đớn dịu nhẹ anh phải trải qua, mí mắt anh nằng nặng. “Anh có một câu hỏi khác”

“Gì?” cô không muốn từ bỏ niềm sung sướng với khuôn miệng anh. Cô chưa bao giờ được nếm trải nụ hôn nhiều đến thế trước đây, nhưng anh hôn giỏi như quỷ. Cô với theo anh, bám lấy anh thấp hơn, xuống, đặt những cái hôn ngắn nóng bỏng.

Anh khúc khích bên dưới miệng cô. Cái âm thanh trầm sâu khàn khàn đó quyến rũ cô. Cô cảm thấy nụ cười thật sự của anh thậm chí còn hiếm hơn cả cái cười mỉm, vì thế quý giá hơn gấp đôi.

“Lần này cho anh ở bên trên nhé?”

Câu hỏi này làm cô ngạc nhiên bật cười. Cô cố gắng kiềm chế, vùi đầu vào cổ anh, nhưng cơ thể cô vẫn run lên cười rúc rích. Anh trượt ra khỏi cô, làm cô cười dữ hơn. Cô vẫn cười khi anh bao vòng tay mạnh mẽ quanh cô và lăn tròn xuống, kéo cô lên để cô không bị rơi ra ngoài tấm vải, nhét cô xuống một cách dễ dàng bên dưới anh và chỉnh lại giữa hai chân cô. Cơn cười của cô chuyển thành tiếng hổn hển khi anh căng phồng lên nặng nề trong cô.

Các giác quan của cô như bơi ra khi cô dồn dập bởi những cảm giác mới, khi cô đã có quá nhiều trải nghiệm trước đó rồi. Cô biết anh là một người đàn ông to lớn, nhưng nằm bên dưới anh hầu như mang sự thân thuộc cho cái khác nhau về kích cỡ của họ. Mặc dù anh đã chống khuỷu tay đỡ lấy trọng lượng mình để tránh ép dí lấy cô, cô vẫn cảm thấy sức nặng của cơ thể mạnh mẽ cứng thép của anh. Vai anh quá lớn đến nỗi làm cô nhỏ lại, bao bọc xung quanh cô, che chở cô. Khi cô ở trên, cô có thể kiểm soát được độ sâu của sự xâm nhập. Quyền quyết định bây giờ là anh, đùi cô rộng mở ra bởi hông anh. Anh cảm thấy mình chưa bao giờ cứng hơn và sưng phồng hơn đến thế.

Anh đợi một khắc để nhìn xem cho sẽ chấp nhận sự dễ bị tổn thương khi ở vị trí này như thế nào. Nhưng cô không cảm thấy bị tổn thương, cô nhận ra. Cô cảm thấy hoàn toàn an toàn, đệm lên bởi sức mạnh của anh. Run run cô mỉm cười với anh và nhấc tay lên để bám vào cổ anh.

Anh mỉm cười đáp trả. Và rồi Zane Mackenzie làm tình với cô.

Truyện Chữ Hay