Mạch – Thanh

chương 99: người cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Như vậy mà ngươi còn dám nói không thể nào sao?”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Tiểu tử kia mất tích? Đây là xảy ra chuyện gì? Tuyệt Ảnh, ngươi nói rõ ràng cho trẫm!”

Ngự thư phòng yên tĩnh nhưng áp lực, Ly Nhật Diệu trong giọng nói bình thản nhưng lộ ra lo lắng cùng phẫn nộ, làm cho Tuyệt Ảnh quỳ gối ở phía dưới cảm thấy áp bách.

“Hồi bẩm chủ nhân, sự tình như thế nào thuộc hạ không thể trình bày được, chỉ biết ngũ hoàng tử tiêu thất ở trước mắt thuộc hạ, không có một chút dự liệu, đột nhiên liền vô tung vô ảnh.”

Tuyệt Ảnh trả lời chi tiết, hắn không biết sự tình phát sinh như thế nào, chỉ là trong nháy mắt, Tiếu Mạch trong tầm mắt hắn liền biến mất.

Thời khắc Tiếu Mạch biến mất, Tuyệt Ảnh đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là vô cùng khủng hoảng, hắn không thể tưởng tượng được sau khi Ly Nhật Diệu biết, chính mình trở về sẽ bị loại trừng phạt nào.

“Đột nhiên biến mất! Tuyệt Ảnh, ngươi cho rằng tiểu tử kia là yêu hay là tiên? A!”

Ly Nhật Diệu cực kì phẫn nộ. Hắn, hắn không thấy tiểu tử kia! Điều này sao có thể, như thế nào có thể…..

Ly Nhật Diệu không phải là không nghĩ tới Tiếu Mạch có lẽ là tự thoát đi, dù sao y cũng có năng lực ngôn linh, chỉ cần y muốn là có thể làm được.

Chính là Ly Nhật Diệu theo bản năng không muốn nghĩ đến, hắn không muốn tin Tiếu Mạch sẽ rời đi hắn.

“Thuộc hạ không phải ý tứ này, chủ nhân!”

Tuyệt Ảnh vội nói, hắn không dám vì chính mình biện giải, cũng không trông cậy vào Ly Nhật Diệu tha tội, hắn chỉ hy vọng chính mình có thể thừa nhận được lửa giận của Ly Nhật Diệu, cùng với trừng phạt sắp đối mặt.

“Truyền lệnh xuống, đóng cửa thành, điều tra từng nhà, phải tìm được ngũ hoàng tử, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành. Trong hoàng cung cũng lục xét toàn bộ, phát hiện nhân vật khả nghi liền bắt giữ.”

Ly Nhật Diệu hạ lệnh.

“Về phần ngươi, Tuyệt Ảnh….. Chấp Ảnh đưa hắn đến hắc thất, ngũ hoàng tử chưa trở về, ai cũng không được thả hắn ra!”

“Dạ, Chấp Ảnh nhận lệnh!”

Chấp Ảnh ngữ khí run nhè nhẹ.

“Đi thôi, Tuyệt Ảnh!”

Đứng trước người Tuyệt Ảnh, Chấp Ảnh không đành lòng nhìn hắn.

“Dạ!”

Tuyệt Ảnh nhìn như bình tĩnh đi theo phía sau Chấp Ảnh, nhưng ánh mắt hắn đã chết lặng cùng tuyệt vọng.

Hắc thất không phải hình phòng, bên trong cũng không có hình cụ gì, nó bất quá là cái phòng bình thường, có thể gọi nó là mật thất.

Chính là người nào từng ở trong mật thất, trừ bỏ đại não còn hoạt động, các giác quan khác sẽ không còn cảm giác.

Nghe không được, nhìn không thấy, không động đậy, không thể ra tiếng, ngay cả thời gian trôi qua cũng không cảm giác được, làm bạn cùng ngươi chỉ có hắc ám cùng yên tĩnh.

“A! Phụ….. Hoàng thượng thật đúng là sủng ái ngươi nga, hiện tại cấm quân toàn thành đang tìm kiếm hành tung ngươi, người không biết còn tưởng rằng khâm phạm triều đình vượt ngục vì thanh thế lớn như vậy, không khí thật khẩn trương!”

Nam tử thần bí cười châm chọc nói, nhưng không biết vì sao, ngữ khí hắn lại lộ ra ghen tị cùng không cam lòng.

Ngươi sinh khí! Vì cái gì? Kết quả như vậy chẳng lẽ không giống như ngươi đã đoán trước sao?

Tiếu Mạch khó hiểu, viết xuống bản tự, nghi hoặc hỏi.

“Sinh khí?! Cáp….. Như thế nào có thể! Bằng ngươi, ngươi có tư cách gì làm cho ta sinh khí!”

Có lẽ bị Tiếu Mạch đoán trúng, nam tử thần bí xấu hổ có chút tức giận.

“Hừ! Ngươi cũng không cần quá mức hưng phấn, cho dù bọn họ có lục tung cả toàn thành cũng không tìm được ngươi, ngươi sinh hay tử còn phải xem tâm tình của ta.”

Tiếu Mạch tỏ vẻ không sao cả tựa vào trên tường, y không phải không vội, mà là biết sốt ruột cũng vô ích, nam tử thần bí không những làm y mất tiếng nói, còn thiết hạ vách tường không gian chung quanh y, trừ bỏ nam tử thần bí, ai cũng nhìn không thấy thân ảnh Tiếu Mạch.

“Ngươi cũng thật tự tại! Ngươi không biết tình cảnh hiện tại của bản thân sao?”

Tiếu Mạch bộ dáng thoải mái làm nam tử thần bí chướng mắt.

Bằng không còn có thể như thế nào? Nếu sợ hãi, khủng hoảng có thể làm cho ta thoát khỏi hiểm cảnh, ta nhất định sẽ không keo kiệt!

Tiếu Mạch một bút một bức tranh viết đến, nguyên bản đúng như lời nam tử thần bí nói, lúc này lại càng như cảnh cáo bản thân.

Nếu sợ hãi, thương tâm hữu dụng, phụ thân sẽ không đối với ta như vậy, hắn tối không muốn chính là làm cho ta bị thương, nhưng hôm nay hắn không những tổn thương ta mà còn không chịu buông tha cho ta, một khi đã như vậy, ta tự oán cùng hối tiếc có lợi ích gì.

“Ngươi thực thông hiểu!”

Nam tử thần bí ngữ khí càng thêm ác liệt.

Nghe khẩu khí ngươi thựa hồ thực chán ghét, không, nói xác thực chút là oán hận ta, vì cái gì? Ta nghĩ chúng ta là lần đầu gặp mặt mới đúng.

Tiếu Mạch hỏi.

Mới gặp nam tử thần bí, Tiếu Mạch đã phát giác hắn đối với chính mình có hận ý, tuy rằng che giấu tốt lắm, nhưng hiện tại hắn có chút không khống chế được tình tự bản thân.

Tiếu Mạch nghĩ nghĩ, y không biết chính mình đến tột cùng đắc tội người này khi nào.

“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận đến nỗi hy vọng ngươi biến mất trên đời này, không, không đúng, tốt nhất ngươi cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện!”

Nam tử thần bí dĩ nhiên không khống chế được, lời nói oán độc từ trong miệng hắn rống ra.

Vì cái gì?

Tiếu Mạch càng thêm nghi hoặc.

Không có lí do không phải sao? Lúc trước chúng ta chưa từng gặp qua mặt nhau.

Tiếu Mạch xác định đây là lần đầu bọn họ gặp mặt.

“Không lí do?! Cáp…..Điều này sao có thể, ngươi cướp đi hết thảy của ta, hết thảy tất cả!”

Nam tử thần bí gầm rú, đáy mắt phẫn nộ cùng oán hận làm Tiếu Mạch kinh hãi.

Ta…..cướp đi…..hết thảy…..của ngươi…..

Tiếu Mạch không tiếng động nói xong.

Điều này sao có thể?!

Không tin lời nam tử thần bí nói, Tiếu Mạch có chút viết ngoáy, y bắt đầu bối rối, tim đập mạnh, Tiếu Mạch ẩn ẩn tựa hồ đoán được cái gì.

“Không thể nào sao? Ha ha ha…..”

Nam tử thần bí cười loan thắt lưng, tiếng cười bén nhọn lạnh như băng.

“Như vậy mà ngươi còn dám nói không thể nào sao?”

Một phen tháo xuống mặt nạ trên mặt, sau đó trên mặt Tiếu Mạch là kinh ngạc.

Cho dù là khi phát hiện cảm tình của Ly Nhật Diệu đối với chính mình, Tiếu Mạch cũng không khiếp sợ giống như vậy, y không thể tin mình nhìn thấy gì!

Đó là gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nó thuộc về một người khác – Ly Thanh.

Truyện Chữ Hay