“Phụ hoàng, ngươi đã sớm biết ta không phải là Ly Thanh chân chính.”
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Tiểu tử kia ở trong phòng này, đúng không!”
Không phải hỏi mà là ngữ khí xác định.
“Ngươi dùng năng lực để ngăn cách tiểu tử kia, đúng không! A! Ngươi cho rằng tiểu xiếc như vậy có thể làm khó trẫm sao?!”
Dư quang khóe mắt cũng không lưu cho Ly Thanh, Ly Nhật Diệu hướng chỗ Tiếu Mạch đi đến.
“Ngu xuẩn!”
“Tiểu tử kia!”
Đứng ở trước ‘vách tường không gian’, Ly Nhật Diệu ôn nhu gọi Tiếu Mạch, cùng vẻ mặt khủng bố dữ tợn đối với Ly Thanh như hai người khác nhau
Lúc nãy là bởi vì quá mức nóng vội mà không có chú ý tới, hiện tại nỗi lòng bình tĩnh, Ly Nhật Diệu liền lập tức phát hiện chỗ ở Tiếu Mạch, nơi đó có dấu vết sử dụng năng lực.
“Tiểu tử kia!”
Gọi nhẹ, đứng ở trước ‘vách tường không gian’, mắt Ly Nhật Diệu chợt lóe hào quang một cái, theo sau, thân ảnh Tiếu Mạch liền phản chiếu trong mắt Ly Nhật Diệu.
Phụ thân!
Không tiếng động gọi, Tiếu Mạch giờ phút này không biết nên dùng tâm tình như thế nào để giải thích, là kích động, kinh ngạc, kinh hỉ, hay là khủng hoảng.
Tiếu Mạch không thể tin được, Ly Nhật Diệu thế nhưng lại lựa chọn y, không phải ‘Ly Thanh’ mà là ‘Tiếu Mạch’.
“Rốt cuộc tìm được ngươi, tiểu tử kia! Ngươi rốt cuộc trở lại bên người trẫm, tiểu tử kia! Tiểu tử kia!
Gắt gao ôm Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu kích động nói.
“…..Phụ…..”
Nhìn thấy Ly Nhật Diệu cùng Tiếu Mạch phụ tử gặp nhau khiến người cảm động, Ly Thanh bỗng nhiên phát giác, chính mình thật đáng buồn, giống như ngốc tử ‘tự biên tự diễn’ mà làm trò khôi hài.
“Phụ hoàng, ta mới là đứa con của người a! Phụ hoàng, phụ hoàng!”
Hắn không cam lòng, hắn rất không cam lòng a! Vì cái gì? Vì cái gì? Rõ ràng chính mình mới là Ly Thanh, mới là con phụ hoàng, vì cái gì hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, vì cái gì a!
Nghe thấy Ly Thanh hò hét, Ly Nhật Diệu ánh mắt không hờn giận mà phiền chán, ôm lấy Tiếu Mạch đi đến trước mặt Ly Thanh, trên cao miệt thị nhìn xuống hắn.
“Trẫm đã nói, con trẫm chỉ có một người, là tiểu tử kia!”
Phụ thân!
Tiếu Mạch kinh ngạc nhìn Ly Nhật Diệu, đột nhiên phát giác tựa hồ đến lúc này y mới hiểu được hàm nghĩa chân chính những lời này.
‘Trẫm chỉ có một đứa con, là tiểu tử kia!’
Chỉ có tiểu tử kia, chỉ có…..Là tiểu tử kia, không phải Ly Thanh, ‘tiểu tử kia’ không phải ‘Ly Thanh’, ‘tiểu tử kia’ là đứa con của phụ thân, là ‘tiểu tử kia’….. Tiếu Mạch, tiểu tử kia….. là chính mình.
Ngơ ngác nhìn chăm chú Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không rõ giờ phút này tâm tình là kinh hay là hỉ, y chỉ biết là, hiện giờ y đối Ly Nhật Diệu tựa hồ không muốn xa rời, dường như lại càng thêm sâu sắc….. Từ sau trải qua đêm đó.
“Về phần ngươi….. Ngươi nói trẫm phải xử trí ngươi như thế nào? Dám giả mạo tiểu tử kia của trẫm, đây là tội không thể tha thứ!”
Ly Nhật Diệu ánh mắt rốt cuộc dừng trên người Ly Thanh, nhưng là vô tình lạnh như băng.
Phụ thân!
Tiếu Mạch khinh xả vạt áo Ly Nhật Diệu, làm cho hắn đem lực chú ý phóng tới trên người chính mình.
“Làm sao vậy, tiểu tử kia?!”
Ly Nhật Diệu hỏi, sắc mặt giống như biến bình thường, hắn quay đầu đối mặt Tiếu Mạch, ánh mắt ôn nhu có thể dìm chết người.
Phụ thân! Tiếu Mạch mở miệng nhưng không có thanh âm, có chút lo lắng.
“Đừng nóng vội, tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu trấn an, một tay đặt ở cổ họng Tiếu Mạch, Tiếu Mạch chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xâm nhập hầu, ấm áp vô cùng.
“Có thể nói, tiểu tử kia!”
“Không, không cần thương tổn hắn, phụ hoàng!”
Tiếu Mạch thỉnh cầu, y thực áy náy, cảm thấy Ly Thanh như vậy là trách nhiệm của y.
“Hảo, tiểu tử kia, ngươi nói như thế nào, trẫm liền làm như thế ấy.”
Chỉ cần không ly khai hắn, tất cả nguyện vọng của Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu đều vui vẻ đạt thành cho y.
“Nhưng trẫm sẽ không cho hắn có cơ hội làm hại ngươi, cho nên trẫm muốn phế năng lực của hắn.”
“Không, không, ngươi không thể làm như thế, phụ hoàng! Không cần, không cần, a ———“
Lời cầu xin tha thứ còn chưa kịp nói ra, thống khổ đã quát to vang vọng Mai viên, Ly Thanh thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
“Ngô…..”
Tiếu Mạch quay đầu đi, có chút không đành lòng nhìn bộ dáng Ly Thanh thống khổ, nhưng không bao lâu bộ dáng không bằng lòng biến thành kinh ngạc.
“Phụ hoàng?”
Khó hiểu nhìn Ly Nhật Diệu, hướng hắn tìm kiếm đáp án.
“Nói vậy, đây là hắn dùng năng lực ‘lượng vi’ để tạo ra thân thể.”
Nhìn Ly Thanh biến mất trên mặt đất chỉ lưu lại một đống cát vàng, Ly Nhật Diệu vì Tiếu Mạch giải thích nghi hoặc.
“Muốn ‘linh thể’ hành động được như con người bình thường, nhất định phải có ‘lọ’ để cất chứa linh hồn hắn, hiện tại năng lực duy trì của hắn biến mất, tự nhiên tất phải quay về hư vô.”
“Kia hắn đâu? ‘Lọ’ bị phá hủy, hắn sẽ như thế nào?”
“Trẫm không biết, chắc là sẽ luân hồi chuyển thế đi!”
Ly Nhật Diệu không để ý nói.
“Luân hồi chuyển thế?”
Sẽ vậy sao? Tiếu Mạch không có quên những lời Ly Thanh nói qua lúc trước, bởi vì y xâm chiếm thân thể hắn, làm hắn không thể nhập luân hồi.
“Tiểu tử kia, không cần tự trách, đây không phải là sai lầm của ngươi.”
Ly Nhật Diệu đau lòng nhìn Tiếu Mạch.
“Tiểu tử kia, nếu lo lắng, trẫm liền cho Âm Vũ vì hắn cầu phúc, làm cho hắn sớm luân hồi.”
“Có thể chứ, phụ hoàng? Âm Vũ có thể làm được?!”
Tiếu Mạch kinh hỉ nói.
“Đương nhiên!”
Ly Nhật Diệu cam đoan, nếu như không phải không muốn nhìn Tiếu Mạch tự trách cùng thống khổ, Ly Nhật Diệu sẽ không vì Ly Thanh mà phí tâm tư như vậy.
“Thật tốt quá, thật sự tốt quá!”
Ôm cổ Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch dựa vào trên vai hắn.
“Tiểu tử kia!”
Hành động này rất được tâm của Ly Nhật Diệu, càng làm cho hắn vui sướng chính là, Tiếu Mạch đối với ôm ấp của hắn tựa hồ đã không còn sợ hãi, kể từ sau đêm đó.
“Phụ hoàng, ngươi…..có phải hay không…..có phải hay không đã sớm biết?”
Trở lại Diệu Hoa điện, Tiếu Mạch hỏi ra nghi vấn áp lực lúc trước.
“Trẫm biết cái gì?”
Thưởng thức tóc dài Tiếu Mạch nằm trên đùi mình, Ly Nhật Diệu biết rõ còn cố hỏi.
“Phụ hoàng, ngươi đã sớm biết ta không phải là Ly Thanh chân chính.”
Đối với chuyện Ly Nhật Diệu làm khó, Tiếu Mạch từ chối cho ý kiến, hỏi rõ ràng, gọn gàng, dứt khoát.
“Này rất trọng yếu sao? Tiểu tử kia, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi là đứa con duy nhất của trẫm, chuyện khác không cần lo lắng!”
Khẽ hôn mái tóc trong tay, ánh mắt Ly Nhật Diệu chỉ có Tiếu Mạch mới được hưởng ôn nhu.
“Chính là…..”
Ngữ điệu Ly Nhật Diệu làm cho Tiếu Mạch rất là uất ức, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn là ẩn ẩn có bất an.
“Tiểu tử kia, có biết vì sao trẫm cho tới bây giờ vẫn gọi ngươi là ‘tiểu tử kia’ không?”
Ly Nhật Diệu đột nhiên hỏi.
“Vì cái gì? Chẳng lẽ không phải bởi vì phụ hoàng thích gọi như vậy sao?”
Tiếu Mạch không rõ vì sao Ly Nhật Diệu hỏi cái này, nhớ rõ y cũng từng hỏi Ly Nhật Diệu vấn đề này, Tiếu Mạch nhớ rõ khi đó hắn trả lời là ‘trẫm thích’.
“Đúng vậy, trẫm thích là một nguyên nhân, bởi vì đó là tên chỉ được phép trẫm gọi, nhưng còn có một nguyên nhân khác, tiểu tử kia, ngươi không biết?”
“Cái gì…..Nguyên nhân gì?”
Không được tự nhiên quay đầu, vì Ly Nhật Diệu ánh mắt nồng đậm tình yêu, làm cho Tiếu Mạch cảm thấy không được tự nhiên.
“A!”
Đối với phản ứng của Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười ra tiếng, bởi vì hắn phát hiện, Tiếu Mạch không phải vì chán ghét hoặc sợ hãi…..mà là ngượng ngùng, nhìn cái tai y đỏ là hiểu.
Này cho biết, Tiếu Mạch không hề bài xích cảm tình của hắn, đối với điểm ấy, Ly Nhật Diệu bỗng nhiên phát hiện, sự xuất hiện của Ly Thanh không phải là hoàn toàn vô ích.
“Một nguyên nhân khác là, trẫm không muốn ngươi dùng chung tên, nên trẫm gọi ngươi ‘tiểu tử kia’!”
Ly Nhật Diệu chính là thật tâm nói, trước khi biết được Tiếu Mạch không phải Ly Thanh chân chính, hắn gọi ‘tiểu tử kia’ là bởi vì thích, lúc sau là không muốn dùng tên người khác để gọi ‘vợ’ của hắn, tuy rằng khi đó hắn chưa phát giác chính mình yêu thương Tiếu Mạch.
“Phụ hoàng!”
Tiếu Mạch kích động gọi, ánh mắt không tự chủ nhìn Ly Nhật Diệu, y không biết vì yêu y mà hắn nghĩ nhiều như thế, nhiều đến nổi làm y không thể thừa nhận hết.
“Tiểu tử kia, nói cho trẫm tên của ngươi? Trẫm luôn muốn gọi tên của ngươi!”
Ly Nhật Diệu khẩn cầu, lúc trước hắn không dám nói cho y biết, hắn đã biết được y không phải Ly Thanh, sợ y sẽ không chấp nhận mà bỏ đi, không ai biết mỗi ngày cùng người yêu âu yếm, sớm chiều ở chung lại không biết tên của ‘vợ’ sẽ có loại tư vị gì.
“Ta họ Tiếu, tên một chữ Mạch!”
Nói ra tên của chính mình, không ngoài dự đoán nhìn thấy Ly Nhật Diệu ánh mắt kinh ngạc.
“Mạch là xa lạ, không phải yên lặng.”
“A! Tiểu tử kia, khó trách ngươi nghe được tên trẫm đặc biệt kinh ngạc như vậy!”
Ly Nhật Diệu cười nói.
“Mạch sao? Tiểu gia hỏa kia, ngươi là ‘Mạch nhi’ của trẫm, Tiểu Mạch nhi!”
Tiểu Mạch nhi?! So với ‘tiểu tử kia’ còn khó chấp nhận hơn, Tiếu Mạch nghĩ muốn kháng nghị, lời còn chưa kịp nói ra đã bị Ly Nhật Diệu dùng môi chặn lại.
Nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ là môi cùng môi đụng chạm. Tiếu Mạch có chút bối rối bất an nhìn Ly Nhật Diệu, tuy nói không có bài xích, nhưng cũng không có nói chấp nhận.
Một đêm này hai người giống như trước kia, thản nhiên vượt qua.