Trans: Solomon.
Edit: Shinigami Team.
Ngôi sao của David (Kết thúc).
***
“Những thứ này thật bất ngờ…”
“Tôi nghĩ nó bảo chúng ta chọn một cánh cửa?”
Hai thành viên của nhóm thảo luận trong khi xem xét 4 cánh cửa.
‘Bạn chỉ có thể chọn một.’
Bốn cánh cửa.
Mỗi người chỉ có thể vào một phòng và những loại thử thách sẽ không giống nhau.
Khi một người vào phòng, cánh cửa đó sẽ mất hiệu lực.
Cũng không thể khi một người hoàn thành xong thử thách và xâm phạm cánh cửa của người khác.
Cho đến bây giờ, chưa từng ai xâm nhập lăng mộ nên bốn cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn.
Muyoung xoa cằm.
‘Các thử thách được chọn bởi đặc tính cụ thể tương ứng với mỗi một trong 72 Chúa Quỷ.’
Luôn có kho báu được ở những nơi xuất hiện Star of David.
Tuy nhiên, những cách thức để nhận kho báu đó là khác nhau.
Cách thường được sử dụng nhất thường sẽ là dựa vào đặc tính cụ thể của Chúa Quỷ đó.
Thử thách lấy sách của Amon là một cuộc xung đột giữa sự ác độc và ích kỷ của con người.
Cuối cùng, đã có hơn 500 thương vong khi kết thúc trận chiến.
Mặt khác…
Thế còn Gremory?
‘Gremory sẽ không bao giờ để lộ bản thân, dù cho đến cuối cùng.’
Chỉ có những tin đồn rằng cô là nữ Chúa Quỷ duy nhất, bên cạnh đó thì không có thêm thông tin nào khác.
Ngay cả sau Great Calamity(Đại họa), khi những Chúa Quỷ đang hủy diệt loài người, cô ta cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Có một vài Chúa Quỷ cũng chưa từng xuất hiện, nhưng ngay cả trong số họ, Gremory đặc biệt kín kẽ.
Anh không có sự lựa chọn, nhưng để đưa ra một quyết định còn phải phụ thuộc vào đặc điểm thường được biết đến của Gremory.
‘Trung thành, trung thực, rộng lượng và thống khổ.’
Những điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là 4 thứ đó.
Có một vài đặc điểm được bao hàm đó không tương xứng với hình ảnh tượng trưng của những Chúa Quỷ, nhưng vì anh chưa từng nhìn thấy Gremory, nên không thể chuẩn bị trước được.
Nhưng dù sao, đây là những đặc điểm dùng để mô tả Gremory trong văn chương, anh phải giả định những thử thách có liên quan đến chúng.
‘Sẽ có những phần thưởng tương ứng trong mỗi thử thách hoặc sau khi hoàn thành cả 4 thử thách hoặc nếu không phải là những cánh cửa đó, liệu phần thưởng có được dấu trong một cánh cửa duy nhất?’
Bây giờ không có cách nào để biết.
“Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy nó không hề dễ nên tôi sẽ không vào.”
Cuối cùng, một người đàn ông đã đầu hàng.
Wooooo.
Không còn nghi ngờ gì nữa, âm thanh và hào quang phát ra từ những cánh cửa có thể kích thích sự sợ hãi của con người.
Trừ phi bạn phải khá can đảm, không thì thậm chí bạn sẽ chẳng nghĩ cả việc mở cánh cửa.
Vì Muyoung đã quen những tình huống kiểu này, anh không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng với những người mà mạng sống là điều quý giá nhất với họ, thì đó là một sự lựa chọn hiển nhiên.
“Thưa ngài, liệu em có thể vào đó không?”
Suzy phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
Muyoung đã phải nhìn cô với ánh mắt khác.
‘Thật bất ngờ.’
Suzy là người nhỏ tuổi nhất và thể chất cũng là kém nhất.
Cô có thể sống sót đến giờ là vì sự nhanh nhạy và quyết đoán của mình.
Vì cô ở với cha mình, anh không mong cô nhận rủi ro, nhưng cô là người đầu tiên xác nhận cô sẽ thách thức một trong những cánh cửa.
Cánh cửa cô chọn là
“Không ai biết cái gì sẽ chờ đợi em sau những cánh cửa. Đó là lý do tại sao em chọn cánh cửa đó?”
“Chỉ là…”
“Chỉ?”
“Em không biết. Em chỉ nghĩ em nên chọn cánh cửa đó.”
Suzy cúi đầu thật sâu.
Nhìn giống như cô bé không biết cách nào để diễn giải.
‘Trực giác hoặc một cái bẫy.’
Thật khó để kết luận lý do tại sao chỉ có Suzy cảm thấy như vậy.
Nhưng có vẻ như đó không phải tình cờ.
‘Nó không phải bẫy.’
Nếu nó là bẫy, thì không thể nào chúng sẽ chọn Suzy.
Sẽ là bình thường khi chúng sẽ cố tách người mạnh nhất ở đây ,Muyoung.
Ngay cả khi nếu chúng chọn Suzy, không giống như là cô bé sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác.
Anh nhớ lại những hành động trong quá khứ của Suzy.
Như anh đã nghĩ về điều đó, anh nhận ra dù cô không làm điều tốt nhất để sinh tồn, ít nhất cô bé sẽ có hành động tốt nhất tiếp theo.
Giống như lúc cô đã sống sót sau cuộc tấn công của chuột chù 3 móng.
Những người khác cố gắng đứng gần Muyoung nhất có thể, nhưng chỉ có Suzy giữ khoảng cách của và bì mật tìm một nơi để tránh cuộc chiến.
Cô không hành động một cách có ý thức, thay vào đó là bản năng và trực giác.
“Em nghĩ anh sẽ chọn cánh cửa nào?”
Nên Muyoung hỏi.
Dù anh có chăm chú nghĩ đến đâu cũng sẽ không có câu trả lời chắc chắn.
Mặt khác, Suzy hành động với ‘sự tự tin’.
Đáng ngạc nhiên hơn là phản ứng của cha cô.
Thông thường cha mẹ sẽ cố ngăn con cái họ khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên, như thể đó là điều tự nhiên, ông không cố gắng ngăn cản cô bé.
“Ummm…”
Khi cô nhìn giữa Muyoung và 4 cánh của, cô chỉ vào một cánh cái.
“Cái này.”
Muyoung nhìn về hướng cô chỉ.
‘Khó và dài.’
Muyoung lắc đầu.
Anh đứng trước cánh cửa với những từ .
“Mấy người sẽ vào cánh cửa mà Suzy chọn cho.”
“Gì cơ.”
Taehwan nhìn Muyoung ngạc nhiên như thể hỏi anh có ý gì.
Thật bất thường khi để một đứa trẻ quyết định số phận của họ.
Tuy nhiên, Muyoung nghĩ đó là sự lựa chọn đúng.
Dù Muyoung chỉ có thể giải thích nó như ‘trực giác’, vì từng có kinh nghiệm sống tại Underworld, anh có thể chấp nhận nó một cách dễ dàng.
Không giống như là không có ai có tầm nhìn xa trong Underworld.
“Suzy, những ai sẽ vào hai cánh cửa còn lại?”
“Taehwan oppa và người đó.”
Cô không ngần ngại khi chọn ra 2 người còn lại.
Và vì vậy nên Taehwan quyết định vào trong khi người đàn ông còn lại vào .
“Em bảo anh phải ở lại với người này?”
Người đàn ông đầu tiên nói sẽ không vào thử thách, run rẩy.
Vì nếu anh ở lại với một người tàn tật không tay, chắc chắn họ sẽ chết nếu lũ quái vật tấn công.
“Khi bạn vào lăng mộ, những con chuột không thể tấn công.”
Đây không phải nơi mà những con quái vật như chuột chù có thể vào dù chúng có muốn.
Và thực sự không có dấu vết của chuột chù quanh lăng mộ.
‘Chúng ta phải hoàn thành nhanh nhất có thể.’
Chín giờ nữa sẽ là nửa đêm.
Họ cần ít nhất một giờ để quay lại ngôi đền.
Nếu họ không thể ra khỏi thử thách khi đó, thì địa hình của khu vực sẽ thay đổi.
Nếu điều đó xảy ra, việc trở lại ngôi đền sẽ trở nên khó hơn.
“Được rồi, mong gặp lại mọi người.”
Muyoung là người đầu tiên mở cửa.
Bên trong căn phòng tối đen như hố đen(vũ trụ).
Sập!
Ngay khi Muyoung bước vào, cánh cửa sập xuống ngay sau anh.
*
(Căn phòng của sự đau khổ)
Anh nhìn xung quanh.
Một sa mạc hoang vu vô tận.
Hoàn toàn không có thứ gì ở đây.
‘Túi và vật phẩm ma thuật của mình đã biến mất.’
Trên hết, thức ăn và nước uống đã mất.
Quần áo mỏng và một thanh đao là tất cả những gì anh có.
Có vẻ như những vật phẩm không cần thiết cho thử thách sẽ bị loại bỏ.
‘Nếu mình tiếp tục đi bộ, mình đoán thứ gì đó sẽ thình lình xuất hiện.’
Chẳng phải cái tên đã gợi ý nó sẽ là một ‘con đường dài và khó khăn’ sao?
Không có cách nào mà anh vừa bước vào phòng đã gặp được mục tiêu.
Muyoung đẩy bãi cát gồ ghề và bước về phía trước.
Anh đã đi được bao xa rồi?
Cảm giác như ít nhất cũng phải một ngày.
Nếu là Muyoung trong quá khứ, anh vẫn sẽ ổn sau khi tiếp tục đi cả tuần mà không cần nghỉ ngơi. Tuy nhiên, với tình trạng hiện tại, anh dần đến giới hạn.
Sự thiếu thốn về thức ăn và nước uống là cả vấn đề.
Việc đi bộ mà không nghỉ ngơi đến một điểm không biết là vô cùng đáng sợ.
Nếu là người thường, họ đã kiệt sức cả về tâm trí lẫn cơ thể.
Tuy nhiên, Muyoung không phải người thường.
‘Mình có thể chịu thêm được chút nữa.’
Anh lê chân trên cát.
Sau khi đi một vài giờ, anh bắt gặp một ốc đảo.
‘Độc.’
Nước trong ốc đảo tỏa ra màu tím.
Anh ngửi và nhúng lưỡi xuống nước.
Phụt!
Anh phun nước ra ngay lập tức và quay người đi.
Chất độc được trộn lẫn trong đó.
Nó không có độc tính mạnh, nhưng nếu anh uống nó, nó sẽ chỉ làm giảm cơn khát của anh trong giây lát.
Sẽ là thiếu khôn ngoan khi cố gắng chưng cất nước mà không có dụng cụ thích hợp.
Bốn ngày trôi qua.
Thứ đầu tiên xuất hiện là 1 con thỏ.
Anh cố bắt con nó, nhưng con thỏ luôn nhanh hơn anh một chút.
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Khoảng cách giữa cả hai vẫn không thu hẹp dù anh có cố thể nào.
‘Thứ này.’
Sau khi khi đi bộ được 4 ngày, một người đàn ông đã mất hết lý trí sẽ làm mọi cách để bắt được thỏ.
Nhưng Muyoung nhận ra nó là một cú lừa.
Anh từ bỏ con thỏ và tiếp tục di chuyển.
Muyoung cứ đi thêm vài giờ như vậy.
Thình thịch!
Ngay cả Muyoung vĩ đại cũng sụp đổ trên sàn.
‘Mình không thể gục ngã ở đây.’
Ý chí kiểm soát cơ thể.
Anh cuối cùng cũng lấy lại được cơ thể với sự tập trung cao độ.
So với lúc đầu, tốc độ của anh rất chậm, nhưng anh không bỏ cuộc và tiếp tục đi.
Để bù đắp cho số năng lượng đã mất, cơ thể anh bắt đầu đốt cháy cơ bắp.
Đây là sự lựa chọn tối ưu nhất mà cơ thể anh có thể làm trong tình huống này, nơi thậm chí không có nước để uống.
Không lâu sau, cơ thể anh chỉ còn da bọc xương và tóc anh bắt đầu rụng KHÁ nhanh.
Vì anh là Muyoung nên anh có thể sống trong tình trạng đó và tiếp tục đi.
Trong 40 năm qua, không có một khoảnh khắc mà anh sống cho chính mình.
Anh muốn sống cuộc đời của chính mình.
Một cuộc đời có ý nghĩa.
Tuy nhiên, điều đó là không thể.
Nhưng, Muyoung đã được cho một cơ hội.
Không thể nào anh có thể vứt đi cơ hội này khi có được nó.
Dù hàng chục hay thậm chí hàng trăm lần anh có thể đã bỏ cuộc, nhưng anh đã không làm vậy.
Trên đường đi, thức ăn và nước uống xuất hiện, vì anh biết đó là thử thách đơn giản chỉ để hấp dẫn nên anh thậm chí không buồn nhìn vào chúng.
Khi sức chịu đựng và tinh thần đã đạt đến giới hạn, ai đó đã chặn đường anh.
“Tại sao mi phá hủy Forest of Death? Không phải chúng ta đã có mối quan hệ tốt trong 40 năm qua?”
Đó là một ảo ảnh?
Người đàn ông đứng trước mặt anh là người sở hữu Forest of Death, thủ lĩnh.
Muyoung phẩy tay, tuy nhiên, người thủ lĩnh không biến mất.
“Đó... không phải... cuộc sống của ta.”
“Không phải mi đã giết những người đồng đội đã ở với mi trong nhiều năm? Những người đã cười đã chơi cùng mi!”
“Chúng ta… chưa bao giờ… cười.”
Muyoung lấy thanh đao từ trong bao.
“Đợi đấy. Lần này, ta sẽ xóa sổ mi.”
Khi anh trở lại Underworld, mục tiêu của anh sẽ là Forest of Death.
Sẽ rất khó để làm điều này ngay lập tức, nhưng anh sẽ rèn luyên bản thân và tiêu diệt chúng nhanh nhất có thể.
HASAGI!(Xoẹt)
Khi anh chém với thanh đao của mình, máu của tên thủ lĩnh phun ra.
Gulp!
Muyoung uống máu chảy từ hắn ta.
Anh cắn vào da thịt của hắn.
Và sau đó, khoảng 300 thành viên của Forest of Death xuất hiện.
Đó là những bóng ma, mắt của họ trống rỗng.
Như thể họ hỏi tại sao anh giết họ và phải nhận trách nhiệm về cái chết của họ.
Tuy nhiên, Muyoung nhìn chỉ nhìn và cười lớn.
“Ta không hối hận về quyết định của mình.”
Anh sử dụng những tàn lực cuối cùng và thực hiện vũ điệu tử thần.
(Sự đau khổ của Gremory)