- -----
Chương : Thân phận ngạc nhiên của ba người ().
Suy nghĩ ngây thơ của Mộ Thiển khiến người đàn ông không thể nhịn được, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng yêu chiều, giơ tay bóp má cô: “Em nghĩ bọn họ quá tốt bụng rồi.”
Nói cách khác, chính là nói Mộ Thiển đã đánh giá thấp thủ đoạn độc ác của bọn họ rồi.
“Đúng vậy, bọn họ làm sao có tốt bụng như vậy chứ.”
Cô thở dài, cúi người, dùng khuỷu tay chống lên lan can, nhìn về phía trung tâm thành phố trông như một cung điện mờ ảo phía xa, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng trong lòng cô lại có ý lạnh.
“Thâm...”
Mộ Thiển đột nhiên gọi một tiếng, vẻ mặt của cô nghiêm túc, dường như có một quyết định quan trọng nào đó muốn nói với Mặc Cảnh Thâm.
“Hửm? Sao vậy?”
Người đàn ông dựa khuỷu tay vào lan can, ánh mắt đen như ngọc rơi trên người Mộ Thiển, đợi câu trả lời của cô.
“Em...!em suy nghĩ rất lâu rồi.
Bọn họ mặc dù là ba mẹ ruột của em, nhưng chỉ sinh ra em, chưa từng quan tâm đến em.
Bây giờ bởi vì Ẩn tộc, vậy mà bọn họ lại không ngừng sử dụng thủ đoạn đối phó chúng ta.
Cho nên...”
Cô dừng lại một chút, đứng thẳng người, quay người đối mặt với Mặc Cảnh Thâm, nói: “Chống lại.”
Hai từ, rất rõ ràng, rất có khí phách.
Đặc biệt là sự dứt khoát trên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc kia, dường như không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
Người đàn ông không hề cảm thấy ngạc nhiên, anh chỉ đưa tay vén tóc trên trán cô bị gió thổi bay lại: “Chỉ cần em muốn làm, anh sẽ luôn hỗ trợ em.”
Nhận được sự hỗ trợ của Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên là việc tốt nhất đối với Mộ Thiển.
Nhưng...
“Bây giờ em vẫn chưa có kế hoạch.
Không biết nên làm thế nào mới được.”
Sau khi đến Ẩn tộc, cô cũng đã hiểu biết hơn một chút về bọn họ, nhưng các phương diện về thế lực vẫn chưa điều tra rõ ràng.
“Nào, em vào đây.
Anh cho em xem thứ này.”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay Mộ Thiển, dắt cô vào phòng ngủ, để Mộ Thiển ngồi trên sô pha, mà Mặc Cảnh Thâm lại quay người đi đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một tập tài liệu, quay người đi đến ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiển.
“Em xem cái này đi.”
Mộ Thiển có chút khó hiểu, không hiểu thứ Mặc Cảnh Thâm cầm là gì.
“Về Thượng Quan Phượng Mẫn và Thượng Quan Uyển Nhi, còn có...!Mặc Vân Kính, em cần phải tìm hiểu một chút.”
Từ trước đến nay, Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn âm thầm điều tra vợ chồng Mặc Vân Kính, cuối cùng cũng thu được rất nhiều, nhưng về phần thân phận của hai người bọn họ Mộ Thiển vẫn chưa biết.
“Bọn họ...!còn có thân phận gì nữa? Thượng Quan Uyển Nhi không phải là một nhà kinh doanh giàu có sao.
Nhiều nhất là có quyền có thế mà thôi.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Khi ở trong nhà họ Cố, Mặc Vân Kính đã đến nhà họ Cố, đưa cho cô một thẻ ngân hàng trị giá hàng hàng nghìn tỷ đồng.
Lúc đó, Mộ Thiển chỉ cảm thấy ngạc nhiên về thế lực của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng sau đó cô suy nghĩ lại, bên cạnh bà ta có nhiều người giống như ông cụ Cố vậy, bà ta có thể nắm trong tay hàng nghìn tỷ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ Mặc Cảnh Thâm lại nói thân phận và lai lịch thật sự của ba người bọn họ, ngược lại khiến Mộ Thiển tự hoài nghi chính mình, gần đây thân phận và bọn họ lấy ra để gặp cô, lẽ nào không phải thân phận thật sự của bọn họ sao?
“Em xem đi.”
Mặc Cảnh Thâm đẩy tài liệu đến trước mặt Mộ Thiển.
Cô gái nhỏ nhìn tập hồ sơ giấy màu nâu, có chút căng thẳng không thể giải thích được.
“Làm gì mà nghiêm túc như vậy chứ?”
Cô trêu đùa một câu, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười khổ, nhưng tim lại đập thình thịch, căng thẳng đến nỗi khiến hơi thở đình trệ.
Người nhà Thượng Quan hết lần này đến lần khác đem lại cho cô biết bao nhiêu kinh sợ và ngạc nhiên, Mộ Thiển cũng không biết mình đã xoay sở thế nào nữa.
Cô cầm tập hồ sơ, mở ra, lấy tư liệu từ bên trong ra.
Chỉ có ba tờ giấy.
Mỗi một tờ là giới thiệu ngắn gọn về từng người một, lần lượt là Thượng Quan Phượng Mẫn, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Vân Kính.
“Thượng Quan Phượng Mẫn, nữ, bảy mươi ba tuổi, tộc trưởng Ẩn tộc.
Năm , bà ta một mình đột nhập vào cung điện nước C, chính tay đâm chết Quân Chủ nước C, cùng năm đó, bà ta được liệt vào danh sách mười người nguy hiểm nhất thế giới, được biết đến với biệt danh là “Góa phụ đen”.
Năm đó, bà ta lại đạt thành hợp tác với Quốc Vương nước R, cùng năm đó được ba vị Quân Chủ trên thế giới cầu hôn.”
Một trang giấy chứa đầy hồ sơ chi tiết về thông tin cá nhân của Thượng Quan Phượng Mẫn.
Vốn dĩ Mộ Thiển không cảm thấy Thượng Quan Phượng Mẫn có cái gì khác với mọi người, ngoại trừ thân phận tộc trưởng Ẩn tộc, nhiều nhất thì bà ta là người biết về trùng độc mà thôi.
Nhưng sau khi xem hết thông tin các nhân của bà ta, cô nhất thời ngẩn ra.
Khi xem đến cuối, Mộ Thiển không khỏi thổn thức: “Lợi hại như vậy sao? Tại sao anh lại không nói với em sớm hơn chưa?”
“Sau khi anh vào Ẩn tộc mới điều tra về thông tin chi tiết của Thượng Quan Phượng Mẫn.
Về phần Thượng Quan Uyển Nhi, anh muốn nói với em, nhưng chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.”
Mặc Cảnh Thâm giải thích.
Mộ Thiển cầm chặt hồ sơ của Thượng Quan Phượng Mẫn trong tay, bên trên còn đính kèm một bức ảnh khi Thượng Quan Phượng Mẫn còn trẻ, điều này khiến trong lòng cô trào dâng, lần đầu tiên sinh ra cảm giác kính trọng Thượng Quan Phượng Mẫn.
“Mặc dù Thượng Quan Phượng Mẫn thật sự rất độc ác, nhưng bây giờ em rất khâm phục bà ta.
Ba tám tuổi, đến thăm nước B, kết nghĩa kim lan với tù trưởng Quốc Nữ; năm bốn hai tuổi thì một mình đột nhập vào vương cung nước C, giết chết lão Quân Chủ, giúp Tân Quốc Quân của nước R bình định nội chiến, ổn định địa vị...”
Cô thổn thức, vẻ mặt không thể tin được: “Khi bà ta còn trẻ quá đẹp, quyến rũ rồi, có thể nói là tài mạo song toàn.
Mặc dù đã qua ba mươi năm, những Quân Vương có quan hệ tốt với bà ta đều đã mất đi chính quyền, cũng không thể giúp đỡ bà ta, nhưng không thể chôn vùi khả năng của bà ta.
Một người phụ nữ dã tâm như vậy, chả trách có thể khiến cho Ẩn tộc ngay ngắn có trật tự như vậy.”
Nghĩ đến đây, cô lại cười nhạo một tiếng: “Bà ta tài giỏi hơn người, trí dũng vô song, em lấy cái gì để so với bà ta chứ? Làm sao có thể đủ tư cách để làm tộc trưởng Ẩn tộc chứ?”
Thật sự là trò cười cho cả thế giới mà.
Người phụ nữ như vậy, chắc chắn là một sự tồn tại như thần thánh vậy.
Mộ Thiển cảm thấy mình không thể so sánh được.
Mặc dù những Quân Chủ của mấy nước khác mà Thượng Quan Phượng Mẫn có quan hệ tốt đều đã lui rồi, nhưng nếu như Thượng Quan Phượng Mẫn thật sự xảy ra chuyện, những người đó cũng sẽ nhất định giúp đỡ bà ta.
Chỉ có điều sự hỗ trợ trong thời gian ngắn cũng không thể khiến Ẩn tộc hùng mạnh giống như nước C, và Ẩn tộc hơn ba mươi năm sau cũng không thể là đối thủ của nước C.
Đầu tiên là vị trí địa lý, nhân số, địa mạo, công nghệ, các phương diện khác, đều lạc hậu hơn nước C hàng trăm năm, lại bị nước C nắm giữ mạch máu, không thể chuyển mình.
Mặc dù nước C không giết chết Ẩn tộc, nhưng cũng sẽ trấn áp Ẩn tộc đến mức không ngóc đầu lên được.
Cho nên, việc mà Ẩn tộc phải làm là để người gả vào hoàng thất nước C, liên hôn với Tân Vương nước C, ổn định địa vị của Ẩn tộc.
Mộ Thiển tự chế giễu mình.
Sau đó là xem hồ sơ của Thượng Quan Uyển Nhi.
“Thượng Quan Uyển Nhi, nữ, năm mươi ba tuổi, sau khi bị trục xuất khỏi Ẩn tộc, bà ta giấu tên họ, ngoài mặt thì làm kinh doanh, nhưng lại âm thầm nuôi dưỡng thế lực.
Các nghành công nghiệp của bà ta trải khắp Việt Nam, nước C, nước R, nước B, khu vực Đông Nam Á và các khu vực khác, các xí nghiệp từ mười hai trở lên, không có số liệu thống kê chi tiết.
Thế lực âm thầm nuôi dương rất kinh người, có thể so với Hoằng Uyên thần bí nhất thế giới.
Dựa vào năng lực kinh doanh và năng lực giao tiếp của mình, bà ta có quan hệ tốt với nhiều hoàng thất của các nước khác.
Người xuất chúng như bà ta có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cuối cùng lại chọn Mặc Vân Kính.”
Nếu như Thượng Quan Phượng Mẫn khiến Mộ Thiển cảm thấy xa cách, thì Thượng Quan Uyển Nhi lại tiếp xúc với cô nhiều hơn.
Vốn dĩ cô nghĩ mình không thể so được với năng lực của Thượng Quan Phượng Mẫn, nhưng ít ra có thể so với Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng bây giờ nhìn lý lịch cá nhân của bà ta, cả người nhất thời ngẩn ra..