- -----
Chương : Chúng ta đính hôn đi.
Anh ta lắc đầu, tháo kính đặt xuống chiếc bàn con, thấp giọng nói: “Cô cũng thấy rồi đấy, đây chính là khoảng cách giữa tôi và cô.
Ngay cả năng lực bảo vệ người nhà mà tôi cũng chẳng có thì sao bảo vệ nổi cô? Huống hồ, tôi...!cũng chẳng có chút tình cảm nào với cô cả.”
“Em không cần anh bảo vệ, em có thể bảo vệ được anh.
Anh bảo anh không có tình cảm nhưng chẳng phải thứ đó có thể bồi dưỡng mà thành hay sao?”
“Mộ Ngạn Minh tôi mặc dù không giàu có nhưng tôi cũng là người thức thời, tôi thừa biết mình muốn gì và xứng với cái gì.
Còn cô, chắc là cũng hiểu thân phận của mình, hãy nghĩ thử xem cô muốn gì hay thứ gì xứng với cô đi.”
Câu chuyện của bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem vốn không có thật, làm sao Mộ Ngạn Minh anh ta dám có suy nghĩ “trèo cao” chứ?.
ngôn tình hay
Không nên nghĩ đến mà cũng nên sớm đánh gãy những suy nghĩ không nên có.
“Mộ Ngạn Minh!”
Thích Nghĩ Anh giận dữ đứng bật dậy: “Cái gì mà anh thức thời hả? Anh vốn chỉ là thằng hèn mà thôi.
Anh kết hôn với em thì sao, em muốn tìm anh thì đã sao, Thích Ngữ Anh em đây chẳng cần gì hết, em chỉ muốn ở bên anh thôi, có gì ghê gớm lắm sao? Sao anh lại cứ sợ hãi như vậy chứ?”
Cô ấy đã từng không biết bao lần hạ giọng xuống, buông bỏ cái tôi và tôn nghiêm trước mặt Mộ Ngạn Minh nhưng anh ta lại chẳng hề nể mặt cô ấy lấy một lần.
“Phải.
Đúng là tôi sợ đấy, vậy xin hỏi cô Thích đây đã nhắm trúng điểm nào của tôi vậy?”
Mộ Ngạn Minh chẳng hề tức giận mà chỉ mỉm cười.
“Em...”
Thích Ngữ Anh không biết nói gì, sau đó cô ấy mới nhận ra vừa rồi bản thân đã nói hơi quá.
Thấy Mộ Ngạn Minh giận, cô ấy lập tức mềm giọng trở lại: “Xin lỗi, mới nãy em không nên nói năng như vậy với anh.
Em...!em thực sự chỉ muốn ở cạnh anh, kết hôn với anh mà thôi.”
Đàn ông vây quanh Thích Ngữ Anh vốn không ít, ngày nào cũng có rất nhiều người muốn hẹn hò với cô ấy, rất nhiều người cố thể hiện sức hấp dẫn với cô ấy nhưng Thích Ngữ Anh lại chẳng hề để những người đó vào mắt.
Cô ấy cứ vậy mà chạy đi thích một người đàn ông tầm thường, cuối cùng không những bị người nhà phản đối mà còn hết lần này đến lần khác bị Mộ Ngạn Minh cự tuyệt.
“Lời nên nói tôi đã nói rồi.
Tôi không hợp với cô, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô, cô đi đi.”
Nói rồi anh ta đứng lên trở về phòng mình, đóng rầm cửa lại.
“Này, Mộ Ngạn Minh, anh làm gì vậy, mở cửa.
Mở cửa đi, anh tránh em làm gì chứ?”
“Mộ Ngạn Minh?”
“Mộ Ngạn Minh, em bảo anh mở cửa ra, anh có nghe thấy không hả?”
Thích Ngữ Anh dùng hết sức gõ cửa nhưng Mộ Ngạn Minh vẫn không mở cửa.
Mộ Điềm Tư không rõ chuyện xảy ra giữa hai người họ nên cũng không tiện ra mặt nói chuyện.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Đến tận khi Thích Ngữ Anh mệt mỏi mới giận dỗi, bỏ đi.
Lúc này, Mộ Ngạn Minh nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, thấy Thích Ngữ Anh rời đi rồi, tay siết chặt chiếc điện thoại di động.
Reng reng reng.
Điện thoại di động reo lên, có người gọi đến.
Mộ Ngạn Minh cầm điện thoại lên nhìn dãy số hiện ra trên màn hình, chần chờ vài giây mới nghe điện.
“Ông Thích?”
“Con bé Ngữ Anh lại chạy đến tìm cậu sao?”
“Vâng.”
“Tôi không muốn nhắc lại lần nữa với cậu đâu, cậu hãy tự biết thân biết phận đi...”
Trong điện thoại, ông cụ Thích nói rất nhiều với Mộ Ngạn Minh.
Sau khi cúp máy, Mộ Ngạn Minh lại yên lặng một mình thêm nửa tiếng mới lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống một dãy số, nhắn đi một dòng tin nhắn.
Chúng ta đính hôn đi.
Tin nhắn vừa gửi chưa được mười phút đã thấy có người gọi điện thoại đến.
Nhìn số điện thoại nhảy ra trên màn hình, anh ta nhíu mày, do dự mấy giây mới nhận điện.
“Trời ơi, nam thần, anh thực sự muốn đính hôn với em đấy à?”
“Ừ.”
“Sao thế, em theo đuổi anh suốt hai năm anh vẫn luôn từ chối cơ mà.
Sao giờ lại đột ngột đồng ý thế?”
“Nếu không muốn đính hôn thì thôi.”
“Nào có nào có, dĩ nhiên là em muốn rồi, hahaha tốt quá đi.
Nam thần à, anh có biết không, hôm qua em mới đi chùa cầu xin phật đó, đúng là linh thật nha.”
“Ngày tháng giêng, đính hôn ở khách sạn Ngự Cảnh.”
“Ngày á, vậy thì chỉ còn lại một hai ba...!Chỉ còn có bốn ngày.
Thật đấy à? Thực sự không phải em đang mơ đúng không? Hahaha...!Vui quá đi mất.
Nam thần à, anh nói xem em nên chuẩn bị gì nhờ...”
Biệt thự Ngự Cảnh.
Hai người Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm hiếm khi lại nhàn rỗi như vậy.
Cả hai ở trong thư phòng, một làm việc, một ngồi đọc sách bên cạnh.
Sau đó có người gọi điện thoại cho Mộ Thiển.
Sau khi cúp máy, cô gấp sách lại, buồn bã thở dài.
“Sao vậy?”
Thấy cô than ngắn thở dài như vậy, Mặc Cảnh Thâm hiểu ngay là lại có chuyện rồi.
“Còn không phải là vì Mặc Văn Trác với Trầm Thu Lan hay sao, cứ dăm ba bữa lại chạy đến nhà họ Mộ náo loạn đòi con.” Mộ Thiển bất lực lắc đầu: “Chuyện này em kệ đấy, anh tự mình giải quyết đi.
Dù sao thì em cũng không muốn nhìn thấy họ chạy đến nhà họ Mộ gây chuyện nữa đâu đấy.”
Dù sao Mặc Văn Trác cũng là chú năm của Mặc Cảnh Thâm nên tốt hơn hết là Mộ Thiển không nhúng tay vào chuyện này.
Xử nhẹ quá thì không thể khiến Mặc Văn Trác kinh sợ được mà xử nặng quá thì sợ nhà họ Mặc lại nói ra nói vào Mặc Cảnh Thâm, khiến anh phải chịu nhiều áp lực.
Lựa chọn tốt nhất chính là cô đứng ngoài để hết cho Mặc Cảnh Thâm xử lí.
“Được, để anh xử lí cho.”
Mặc Cảnh Thâm dịu dàng cười, bước đến ghế sô pha trước mặt ôm cô vào lòng: “Nữ hoàng của anh nói sao thì là vậy đi, vi thần xin nghe sai bảo.”
“Haha...”
Mộ Thiển mới nãy còn đang phiền não bởi chuyện của Mặc Văn Trác mà giờ đã bị một câu của Mặc Cảnh Thâm chọc cười rồi: “Anh đừng có như thế được không hả? Mấy thuộc hạ của anh mà biết thì chắc sẽ tức chết mất.”
“Bọn nó dám! Anh đã trừng phạt Hàn Triết rồi, không ai dám rảnh rỗi nói xàm nữa đâu.”
“Hôm nay em mới biết đấy, anh đánh Hàn Triết rồi à?”
“Gần đây đối xử với cậu ta tử tế quá nên cậu ta bay hơi cao.”
Mộ Thiển dựa vào ngực Mặc Cảnh Thâm, kéo tay anh lại, nghịch nghịch móng tay anh, bất lực nói: “Anh phạt nặng quá sẽ khiến cậu ta tổn thương đấy.
Em vốn chỉ hơi giận chút thôi, cảm thấy Hàn Triết phân biệt đối xử quá.”
“Đừng nghĩ nhiều quá, là anh quản người không nghiêm thôi.”
“Em...”
Mộ Thiển chưa bao giờ nghĩ Mặc Cảnh Thâm hiện tại lại quan tâm đến suy nghĩ của cô như thế, cô vừa cảm động lại vừa tự ngẫm lại, có phải đáng ra cô không nên nói chuyện của Hàn Triết với anh hay không?
“Em đã kết hôn với anh rồi, chúng ta là người một nhà.
Đáng ra Hàn Triết không nên làm vậy nhưng em cũng biết đấy cậu ta vẫn giữ cái tư tưởng lỗi thời, một thần không thờ hai chủ.”
Nói cách khác cũng vì Hàn Triết quá mức trung thành với Mặc Cảnh Thâm nên mới vậy.
“Em biết mà.”
Mộ Thiển gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, Mộ Điềm Tư gọi đến, Mộ Thiển gối lên đùi Mặc Cảnh Thâm, nhấc máy nghe.
Mộ Điềm Tư thuật lại đơn giản chuyện đã xảy ra với Mộ Thiển qua điện thoại sau đó cô ấy cũng nhắc đến chuyện Mộ Ngạn Minh muốn đính hôn rồi mới cúp điện thoại.
Mộ Thiển đặt điện thoại di động xuống ghế sô pha, cô vòng tay qua eo Mặc Cảnh Thâm nói: “Mới nãy Điềm Tư bảo Mặc Văn Trác lại đến gây rồi rồi, hóa ra là Thích Ngữ Anh đem dao ra dọa bọn họ chạy mất.”
“Xem ra Thích Ngữ Anh thực sự thích anh của em rồi đấy.
“Xét cho cùng là vì khoảng cách thân phận nên anh em mới không thể đồng ý đấy.
Nên là...!sau khi Thích Ngữ Anh bỏ đi, anh ấy đã bàn chuyện đính hôn với cô gái khác luôn rồi.”
“Đính hôn?” Mặc Cảnh Thâm thở dài đáp: “Chuyện này phải xử lí cẩn thận đấy, không thì với tính cách của Thích Ngữ Anh, không chừng lại làm cô gái kia bị thương mất.”
- -----.