- -----
Chương : Trở mặt với nhà họ Thích.
“Trách?”
Thích Ngôn Thương lắc đầu: “Ông là ông của cháu, sao cháu dám đây.”
Tuy miệng nói không dám nhưng lại mang biểu cảm khinh khỉnh, trông giống đang mỉa mai.
“Không dám? Anh mà không dám, thì mới sáng sớm dẫn một đống người đến đây làm gì.”
Ông Thích tức giận đập bàn rầm một cái.
Âm thanh bất ngờ nhưng anh cảm thấy không hề gì.
Anh vẫn bình thản dùng bữa, bình thản nhai nuốt đồ ăn, tư thế dùng nữa ung dung, không biết đang giận dữ hay không.
Ông Thích thấy anh không nói gì cũng không nói nữa, bình tĩnh đơi anh ăn xong.
Một lúc sau, anh đặt bát xuống, rút khăn giấy lau miệng, sau đó rút ra một vật từ sau lưng đặt lên mặt bàn.
Người làm nhìn về phía Thích Ngôn Thương nhưng thấy một khẩu súng thì sắc mặt trắng bệch.
Nhưng dù sao cũng là người từng trải, ông Thích liếc nhìn khẩu súng trên bàn, cười lạnh nói: “Cuối cùng cũng lớn rồi nhỉ, hai cánh cứng cáp rồi.
Ông già này không quản nổi anh nữa, để anh lấy mấy thứ đồ chơi đến dọa tôi?”
“Lời ít nhưng ý nhiều.
Hôm nay cháu đến đây, một, là muốn lấy lại số cổ phần thuộc về cháu; hai, chuyện của Tiểu Thang Viên có phải do ông làm hay không? Ba, cái chết của mẹ cháu rốt cuộc là như thế nào?”
Anh không muốn phí lời với ông già mà đi thẳng vào vấn đề.
“Khốn kiếp, Thích Ngôn Thương, mày đang làm cái gì thế hả, sao lại chĩa súng vào ông nội?”
Đúng lúc này, bố Thích Ngôn Thương nhận được tin vội chạy đến, thấy vậy thì nổi cáu.
Sải bước đến trước mặt Thích Ngôn Thương, giơ tay định tát anh.
Nhưng anh vươn tay túm lấy cánh tay của bố một cách dễ dàng: “Đánh từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa đủ sao?”
Là một người đàn ông, anh chưa bao giờ chấp nhặt Thích Ngữ Anh.
Nhưng nhiều khi trong lòng anh cũng tràn đầy sự bất bình.
Đều là con cháu nhà họ Thích, mà thái độ của ba và ông nội đối với Thích Ngữ Anh rất tốt, còn với anh lại lạnh lùng cùng cực.
Thậm chí, đối xử với Diêu Nguyệt Như còn tốt hơn cả anh.
“Xem xem mày đã gây ra chuyện tày trời gì, Ngữ Anh nó đâu giống mày.” Ba anh gào lên.
“Không giống sao, năm đó lúc Thích Ngữ Anh hủy bỏ hôn ước với Cận Ngôn, chỉ một câu nói là xong chuyện.
Còn con, lúc con hủy hôn ước với Diêu Nguyệt Như, thái độ của mọi người là sao?”
Năm đó, nhà họ Thích và nhà họ Tư sớm đã định hôn ước, hy vọng Thích Ngữ Anh sẽ kết hôn với Tư Cận Ngôn.
Nhưng Tư Cận Ngôn thích Mộ Thiển, Ngữ Anh cũng không làm khó cho nên đã hủy hôn ước.
Dù ông nội và ba phản đối, nhưng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Nhưng trường hợp của anh thì khác, anh hủy hôn với Diêu Nguyệt Như, hai người nổi trận lôi đình, như thể anh đã làm một chuyện không thể dung thứ vậy.
“Ngữ Anh là con gái.
Gả cho người nó không yêu, thì cuộc đời này sao hạnh phúc được chứ?”
Ba anh hừ lạnh.
Nghe thấy câu này, anh bật cười: “Còn con thì sao, cưới Diêu Nguyệt Như thì sẽ hạnh phúc sao?”
“Nguyệt Như là đứa bé tốt.”
“Cận Ngôn thì sao, cậu ấy cũng là con nhà người ta mà mọi người hay kể đó thôi.”
Một hồi tranh luận, đủ loại lí do hoang đường.
Thích Ngôn Thương thấy được sự đối xử bất công ở đây, kể cả một trái tim băng giá cũng sẽ tan vỡ, sẽ bị thương.
“Muốn lấy lại cổ phần cũng không vấn đề gì, lập tức đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn, ông sẽ không đóng băng tài sản của cháu nữa và trả lại cổ phần cho cháu.”
Ông Thích im lặng hồi lâu cũng lên tiếng.
“Cho nên, trừ việc này ra, sẽ không đôi co thêm nữa phải không?”
Thích Ngôn Thương kéo ghế ra ngồi, tiện tay rút một điếu thuốc, châm lửa, ngồi trước mặt ông nội hút thuốc.
“Không đôi co thêm nữa.”
Ông Thích bình tĩnh nói.
Như vậy, đàm phán một hồi lại đi đến ngõ cụt.
“Có những lời, nghĩ kĩ rồi hãy nói.
Nếu như hôm nay cháu không lấy được những thứ thuộc về mình, vậy thì, tính từ thời điểm cháu bước chân ra khỏi nhà họ Thích, cháu sẽ không quay đầu.”
“Cút, coi như tao chưa từng sinh ra mày.”
Ông nội còn chưa nói gì, ba anh đã ra lệnh đuổi khách.
Thích Ngôn Thương miệng ngậm điếu thuốc khẽ run, tàn thuốc ở phần đầu rơi xuống vạt áo khoác gió.
Anh chẳng quan tâm, đôi môi khẽ nhếch, cười nhạt.
Anh, đã cho bọn họ cơ hội.
Nhưng...!họ đã không quý trọng nó.
Thích Ngôn Thương cầm lấy điện thoại, gọi cho Tô Từ: “Truyền lệnh của tôi, báo cho bộ phận tài chính, bộ phận tiêu thụ, bộ phận hậu cần, bộ phận kinh doanh, cho toàn bộ nhân viên nghỉ.”
Tô Từ trả lời rồi ngắt điện thoại.
Ông Thích vừa đi ra khỏi phòng ăn thì nghe thấy lệnh của anh, quay phắt người nhìn anh: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à? Giở trò này trước mặt tôi, Ngôn Thương, anh còn non và xanh lắm.
Dù mấy năm nay anh điều hành công ty, nhưng nhân viên của anh đều là người của tôi.
Để tôi chống mắt lên coi, ai sẽ nghe anh đây.”
Ông Thích rất tự tin.
“Vậy à, thế chúng ta cứ chờ xem.”
Anh thả lỏng tay, nở nụ cười tự tin.
Vốn dĩ anh không muốn trở mặt, vẫn hy vọng người trong nhà sẽ chung sống hòa thuận nhưng không ngờ ông nội và bố lại tuyệt tình đến thế.
Chặt đứt đường lui của anh, anh còn trông chờ điều gì từ bọn họ nữa đây?
“Thích Ngôn Thương, mày vô lí hết sức! Tôi vất vả nuôi mày lớn, vậy mà mày báo đáp bọn tao như vậy sao?”
Ba anh chỉ thẳng mặt anh, tức đến mức huyệt thái dương giật giật, nghiến răng hàm, quay người nhìn xung quanh tìm đồ như thể đang tìm một vật gì đó để đánh anh vậy.
Anh vắt chéo hai chân, ra vẻ lạnh nhạt.
Nhưng cho dù trên mặt anh nở nụ cười lạnh lùng nhưng cõi lòng anh như đang nhỏ máu.
Anh không thể hiểu, lí do vì sao họ lại không cho anh và Phương Nhu ở bên nhau, không hiểu lí do vì sao đều là con cháu nhà họ Thích lại bị đối xử bất công như vậy.
Rõ ràng ở cái nhà này, anh chính là người trả giá nhiều nhất.
Ông nội đứng ở đó, đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn anh, một lúc sau, rảo bước đến chỗ anh.
Kéo ghế ngồi xuống.
Mười phút sau, điện thoại trong nhà reo liên hồi.
“Ông Thích, bộ phận kinh doanh ngừng hoạt động rồi.”
“Các nhân viên phòng tài vụ về nhà cả rồi.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Bộ phận tiêu thụ đóng cửa rồi.”
“Ông Thích, có mấy đối tác của chúng ta đã giục hàng nhưng bây giờ không xuất hàng được.”
Liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại gọi đến.
Ban đầu vốn khinh thường Thích Ngôn Thương nhưng nghe xong sắc mặt ông Thích đã trở nên khó coi.
“Bịch.”
Ông cúp điện thoại đánh rụp một cái, đôi mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn anh, tức giận đập bàn: “Thích Ngôn Thương, anh định lật mặt hả?”
Giận, ông đang rất giận.
Nhà họ Thích do chính tay ông dựng lên.
Dù mấy năm gần đây Thích Ngôn Thương đã cố gắng vì công ty, mang lại lợi nhuận khổng lồ nhưng ông vẫn nghĩ rằng mọi việc vẫn nằm dưới tầm kiểm soát của mình, cho nên ông vẫn yên tâm về anh.
Ít nhất, ông vẫn nghĩ rằng Thích Ngôn Thương không thoát khỏi sự kiểm soát của mình được.
Nhưng hiện thực chứng minh...
Mọi việc không hề như ông tưởng.
Cũng chứng minh, trước đó, việc anh rời khỏi nhà họ Thích là can tâm tình nguyện, không hề có ý định trở mặt.
Nếu không sẽ không tự đẩy bản thân đến bước đường cùng, thà đón tết ở nhà họ Mặc cũng không muốn về nhà.
- -----.