- -----
Chương : Mộ Thiển tức giận thật rồi.
Từ sau khi Mộ Thiển gặp vợ chồng Mặc Vân Kính, cô đã nghe không biết bao nhiêu lần câu “ba mẹ cũng có nỗi khổ riêng” của họ.
Chút mong đợi còn sót lại với bọn họ cũng theo đó mà dần dần biến mất.
“Lời này tôi đã nghe đủ rồi!”
Mộ Thiển siết chặt khẩu súng trong tay, toàn thân run lên.
Tất cả suy nghĩ của Mộ Thiển đều được đã được chứng thực, cô cảm thấy tim mình đau nhói.
Ánh mắt lạnh như băng của cô rọi thẳng vào Mặc Vân Kính: “Ông vừa bảo là Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi ra khỏi Ẩn tộc vì lấy người ngoại tộc có đúng hay không? Vậy còn tôi thì sao, tôi cũng đã kết hôn với Cảnh Thâm rồi, hơn nữa chúng tôi còn có hai đứa con.
Tôi cũng không còn tư cách nữa rồi, vậy các người có nương tay cho tôi không?”
Giọng cô có phần hèn mọn, thậm chí là khúm núm.
Muốn sống một đời bình thường thôi mà khó đến vậy hay sao?
Mộ Thiển vừa dứt lời, Mặc Vân Kính đã nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi theo bản năng, trong mắt đầy ý tứ sâu xa.
“Sao lại không nói gì?”
Cô rất nhanh đã nhìn ra được bọn họ đang che giấu rất nhiều chuyện, nhưng cô lại chẳng hay biết đó là chuyện gì, thậm chí có dùng não cũng nghĩ không ra.
“Muốn biết đáp án thì theo ba mẹ về Ẩn tộc đi.”
Thượng Quan Uyển Nhi đứng đối diện Mộ Thiển, sắc mặt lạnh tanh, không hề kích động trước tiếng gào thét như sấm dậy của Mộ Thiển.
Cũng có thể nói, bà ta là người bình tĩnh nhất ở đây.
“Nếu như tôi từ chối thì có phải chỉ còn một đường chết đúng không?”
“Cũng có thể xem là vậy.”
“Ha ha ha, vậy được, tốt thôi.”
Đôi môi đỏ của Mộ Thiển khẽ cong lên, cô chán nản buông thõng tay, cúi đầu bước ra khỏi phòng khách.
“Thiển Thiển, con yên tâm, có ba và mẹ con ở đây rồi.
Ba mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện đâu.”
Mặc Vân Kính đầy bất an, bước theo sát Mộ Thiển đi ra ngoài.
“Đừng đi theo tôi.”
Thấy Mặc Vân Kính cố chấp đi theo mình, Mộ Thiển bất lực nói.
Tâm trạng cô đang ở mức rất thấp, cả bóng lưng cũng để lộ mấy phần chán chường.
“Ba biết con chắc sẽ cảm thấy ba với mẹ con đối xử với chị con...”
“Tôi đã bảo ông đừng đi theo tôi rồi mà, nghe không hiểu sao?”
Mộ Thiển tâm trạng bất ổn, đột ngột quay lại hét lên: “Cút!”
“Thiển Thiển, ba biết tâm trạng con rất tệ nhưng người làm ba như ba cũng thấy xót xa cho con.
Nhưng con yên tâm, đợi ngày nào đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
“Im đi!”
Mộ Thiển giơ tay vuốt những sợi tóc rối trên trán ra sau gáy, cảnh cáo: “Mặc Vân Kính, ông tưởng rằng tôi không dám nổ súng bắn ông phải không? Tôi dám bắn Thượng Quan Uyển Nhi thì cũng dám bắn cả ông đấy!”
Mặc Vân Kính lắc đầu, giọng nói đầy dịu dàng: “Ta biết con sẽ không làm vậy.”
Đoàng!
Lời vừa dứt, Mộ Thiển đã thẳng tay bóp cò nổ súng.
Khoảng cách giữa hai người họ áng chừng chỉ vẻn vẹn hai mét, tuy rằng Mộ Thiển bắn súng không đến độ bách phát bách trúng nhưng ở khoảng cách gần thì độ lệch của đường đạn cũng không phải quá lớn.
Nhưng trong khoảnh khắc hạ thủ ấy, họng súng vẫn chĩa lệch đi vài xen ti mét, sượt qua bên tai ông ta.
Vùng da bên tai bị rách lập tức trào máu đỏ tươi.
Nghe thấy tiếng súng nổ, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức chạy ra từ phòng khách.
Khi nhìn thấy máu tươi từ bên tai Mặc Vân Kính chảy xuống đã nhuộm đỏ bộ âu phục trắng của ông ta, nhất thời bà ta cũng bị kinh động.
Bà ta vốn tưởng mặc dù Mộ Thiển lòng đầy oán giận cũng sẽ không đến mức xuống tay với cả bọn họ.
Nhưng lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi mới phát hiện bản thân đã quá xem thường dũng khí của Mộ Thiển rồi.
“Đừng bao giờ tự cho là bản thân đúng!”
Mộ Thiển quẳng lại một câu, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đứng sau lưng Mặc Vân Kính, sau đó híp mắt quay người bỏ đi thẳng.
Sau khi quay lưng, cô đi thẳng lên xe bỏ đi mà chẳng ngoái lại một lần.
Trong sân biệt thự, Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến cạnh Mặc Vân Kính đỡ tay ông ta: “Ông chảy máu rồi, đi vào trong để tôi băng bó cho.”
Mặc Vân Kính vẫn đứng im bất động, đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang chạy xa dần, miệng lẩm bẩm mấy từ: “Thiển Thiển rất hận chúng ta.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Phát sóng ấy cũng nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Mặc dù không bắn trúng ông ta nhưng khi đạn sượt qua bên tai đã tạo nên âm thanh cực lớn làm lỗ tai ông ta bị chấn động.
“Một ngày nào đó, nó sẽ lựa chọn tha thứ thôi.”
Thượng Quan Uyển Nhi hướng mắt nhìn ra xa, thả trôi suy nghĩ.
Còn về Mộ Thiển, lúc này cô đang ngồi trên xe, giận đến run người, súng trong tay cũng đã rơi xuống sàn xe ô tô.
Khuỷu tay cô tì xuống gối đỡ trán, cô nhắm mắt nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mà tâm trạng càng thêm rối rắm.
Sau khi rời khỏi đảo Vô Danh, cô chưa từng một lần cầm theo súng nhưng Mộ Thiển biết trên xe Mặc Cảnh Thâm luôn có súng lục, hơn nữa bản thân cô còn biết rõ vị trí cất giữ.
Vừa nãy cũng vì bị Mặc Vân Kính chọc tức nên trong lúc kích động cô đã cầm theo súng lục chạy vào biệt thự.
Có điều cô cũng chẳng hề thấy hối hận.
“Mợ chủ, chúng ta có về biệt thự không?”
Tài xế đã đi theo Mộ Thiển rất lâu nhưng chưa từng thấy Mộ Thiển giận đến mức mất sạch lí trí như thế, bản thân anh ta cũng có chút sợ.
Thậm chí khi nói chuyện với cô cũng không hết sợ.
“Đi...”
Đi đâu?
Mộ Thiển đột nhiên do dự.
Cô không muốn về biệt thự Ngự Cảnh vì cô chẳng còn mặt mũi để đối diện với Mặc Cảnh Thâm.
Thế giới này rộng lớn đến vậy mà lại chẳng có chỗ nào cho cô đến, thậm chí muốn tìm một nơi giải tỏa tâm trạng cũng chẳng tìm thấy.
“Đến bờ sông đi.”
“Mợ chủ, trời lạnh lắm, hay là đừng đi nữa.
Cậu chủ đã căn dặn cẩn thận là phải chăm sóc tốt cho cô rồi.”
Nghe được lời của tài xế, Mộ Thiển không đáp.
Cô ngồi yên trong xe để tài xế lái vòng vòng quanh trung tâm thành phố giúp cô giải khuây.
Một lúc lâu sau, điện thoại di động của Mộ Thiển đổ chuông.
Là điện thoại của Cố Khinh Nhiễm.
Thấy cái tên Cố Khinh Nhiễm hiện lên trên màn hình, Mộ Thiển cũng không thực sự muốn nghe lắm bởi lúc này cô đang thấy cực kì phiền muộn.
Nhưng điện thoại di động lại cứ đổ chuông liên hồi như thể chẳng hề có ý định dừng lại.
Cô gạt màn hình lên nghe điện: “Chuyện gì?”
“Mộ Thiển, em đang ở đâu?”
“Có chuyện gì anh cứ nói đi.”
Mộ Thiển đáp lại Cố Khinh Nhiễm với thái độ không mấy ôn hòa.
Vì tâm trạng cô không tốt nên cô cũng không thừa hơi nói nhảm với Cố Khinh Nhiễm.
“Vừa nãy ông nội gọi điện cho anh bảo là hôm nay em đến nhà Mặc Vân Kính, còn nổ súng với họ nữa, phải không?”
Mặc Vân Kính có số của Cố Khinh Nhiễm nên đã gọi đến cho anh ấy, nhưng bản thân anh ấy thì chẳng có chút hảo cảm nào với bọn họ nên cả điện thoại cũng chẳng muốn tiếp.
Vậy nên Mặc Vân Kính chỉ đành gọi điện thoại đến cho ông cụ Cố.
“Ừ.”
Mộ Thiển đáp lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, có phải lũ người đó lại ép buộc em phải làm gì rồi hay không?”
Cố Khinh Nhiễm đã quá hiểu đôi vợ chồng Mặc Vân Kính, cũng biết rõ hai người họ chẳng phải hạng tốt lành gì để mà làm ra chuyện tốt.
“Không sao.”
Một câu ngắn gọn.
Giọng nói lạnh đến cùng cực.
Cho dù cách nhau một cái điện thoại nhưng Cố Khinh Nhiễm cũng cảm nhận được trạng thái vô cùng tệ hại của Mộ Thiển, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Em đang ở đâu, anh đến tìm em.”
Cố Khinh Nhiễm vội hỏi.
Nhưng lúc này Mộ Thiển lại nhận được một cuộc gọi khác, cô liếc mắt nhìn qua, là Mặc Cảnh Thâm.
Chắc là Mặc Cảnh Thâm cũng đã biết chuyện xảy ra ở nhà Mặc Vân Kính rồi.
“Không cần, em đang trên đường về nhà.”
“Vậy được rồi, anh qua nhà thăm em.”
“Em bảo là không cần...!Tút tút tút...”
Mộ Thiển còn chưa nói xong, Cố Khinh Nhiễm đã cúp máy rồi.
Từ sau khi Mộ Thiển rời Hải Thành vào mấy năm trước, bên cạnh cô đã có không biết bao nhiêu người xuất hiện nhưng có thể làm cô thấy cảm động thì chỉ có mình Cố Khinh Nhiễm mà thôi..