- -----
Chương : Không còn cách nào để giải quyết mâu thuẫn.
Sau khi rời khỏi nhà cũ của nhà họ Thích, Thích Ngôn Thương đã nghĩ đến kết quả này, thế nhưng anh ta không muốn đối mặt với nó.
Huống hồ những chuyện này nằm trong dự liệu của anh ta từ lâu, anh ta biết Phương Nhu sẽ phản ứng kịch liệt nhưng không ngờ Phương Nhu sẽ phản ứng dữ dội như thế.
“Em có thể tin anh một lần không?”
Có trời mới biết người đàn ông cao quý và lạnh lùng này sĩ diện đến mức nào, nhưng bây giờ anh ta đang buông bỏ mọi thứ trước mặt Phương Nhu.
Đến trước mặt Phương Nhu, anh ta đặt hai tay lên vai cô và nói một cách thật bình tĩnh: “Tối qua ông cụ bảo anh về nhà cũ gặp mặt.
Anh đã đến, rồi sau đó...”
“Sau đó thế nào?”
Không đợi Thích Ngôn Thương nói hết câu, Phương Nhu thẳng thừng cắt lời anh ta: “Sau đó anh không trở về vì anh đang xảy ra quan hệ với Diêu Nguyệt Như, phải không.”
Phương Nhu mấp máy môi, bất đắc dĩ lắc đầu, xua xua tay: “Thích Ngôn Thương, tôi không muốn nghe anh giải thích nữa.
Tôi mệt mỏi lắm rồi, anh đi ra ngoài đi.”
Cô không muốn nghe Thích Ngôn Thương phân bua.
Từ sau khi Thang Viên mất tích, cô hoàn toàn chưa từng tha thứ cho Thích Ngôn Thương, sau đó bỗng nhiên cô biết Thang Viên đã mất rồi, quả thật cô luôn âm thầm trách Thích Ngôn Thương.
Dù cô đã vô số lần tự nhủ với bản thân phải học cách tha thứ và thấu hiểu.
Nhưng khi đối diện với Thích Ngôn Thương, cô lại không làm được.
“Tại sao ngay cả một sự tín nhiệm cơ bản nhất mà chúng ta cũng không có?”
Sắc mặt Thích Ngôn Thương sa sầm, nhíu mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cô.
“Tại sao? Anh là ai hả? Thích Ngôn Thương! Anh là người đàn ông không gì không làm được, có thể có chuyện gì mà anh không làm nổi đâu cơ chứ? Ban đầu anh bắt cóc tôi, nhắm vào tôi thì anh tỏ rõ sức mạnh cân được tất thảy mọi thứ của mình mà, ấy vậy bây giờ khi có con của mình nhưng N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com" anh lại chẳng bảo vệ được thằng bé ư?”
Muốn trách chỉ có thể trách ban đầu Thích Ngôn Thương thể hiện bản thân quá tài giỏi, ra vẻ mình có năng lực siêu phàm trước mặt Phương Nhu.
Vì thế hiện giờ Thích Ngôn Thương gặp phải đối thủ mạnh nên mới lộ tẩy khả năng yếu kém của mình.
Chỉ cần một lần ngoài ý muốn đã khiến anh ta mất đi đứa con, càng làm Phương Nhu không thể nào tha thứ cho anh ta được nữa.
“Phương Nhu, em...!em...”
Anh giơ tay trỏ về phía cô, bị Phương Nhu làm tức giận cực kỳ.
Đầu lưỡi đảo quanh quai hàm để bình tĩnh lại, anh ta nói với cô: “Anh và Diêu Nguyệt Như thật sự không có gì cả.
Hôm qua anh đã gọi điện cho trợ lý tới, do cậu ấy giúp anh đưa Diêu Nguyệt Như đi.
Nếu không tin, em có thể đi hỏi cậu ấy thử xem!”
“Hỏi thì có ích gì, cậu ta là trợ lý của anh.
Chỉ cần một ánh mắt của anh thì cậu ta sẽ cố gắng phối hợp thôi.”
Phương Nhu đẩy Thích Ngôn Thương ra: “Tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi thật sự không muốn nghe.”
“Tiểu Nhu...”
“Thích Ngôn Thương, tôi mệt rồi, mời anh ra ngoài cho!”
Phương Nhu thẳng tay đuổi khách.
Thích Ngôn Thương nhìn cô, á khẩu không trả lời được, hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải.
Phương Nhu xoay người nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên, cũng chăm sóc chu đáo cho cô bé đang nằm trên giường.
Đó là một đứa con khác của cô, nếu đã nhận về rồi thì cô sẽ đối xử với cô bé như con ruột của mình.
Thích Ngôn Thương đứng trong phòng ngủ, cảm thấy rất chật vật và bất đắc dĩ nhìn Phương Nhu đang đưa lưng về phía anh, ghen tỵ hé miệng ra nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng, anh quay người rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Ngồi trong phòng khách, Thích Ngôn Thương dựa vào ghế sofa, giơ tay lên day day sống mũi, vô cùng phiền muộn.
Hiện giờ giữa anh và Phương Nhu có vấn đề, song phương không hề có cảm giác tin tưởng lẫn nhau, trước mắt đây mới là vấn đề lớn nhất.
Nếu không giải quyết, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như theo suy nghĩ của Phương Nhu thì cô muốn ly hôn với anh.
Nhưng lúc này Thích Ngôn Thương không muốn ly hôn.
Chí ít...
Anh ta không nỡ buông tay Phương Nhu..