Quả nhiên đúng như anh ta đã dự đoán.
Mới nãy ở trong phòng bệnh, Thích Ngôn Thương cũng không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là hiểu lầm.
Bây giờ được bác sĩ cho một câu trả lời chính xác, anh ta cũng chẳng thấy có gì bất ngờ.
“Cậu cũng đừng lo quá, phát hiện sớm chữa trị sớm.
Chốc nữa, cậu có thể đưa cô ấy đi kiểm tra thần kinh một chút.
Bác sĩ nói.
Thích Ngôn Thương lắc đầu: “Với trạng thái hiện giờ của cô ấy, chỉ sợ là không thể.”
Hiện giờ đã thế này rồi mà còn đưa Phương Nhu đến khoa tâm thần thì chẳng phải là sẽ kích động cô ấy hay sao?
“Vậy để tôi kê cho cậu chút thuốc, nghĩ cách để cô ấy uống vào sau đó xem thử xem hiệu quả ra sao.
Nếu còn không ổn thì phải mời bác sĩ tâm lí đến khám rồi.”
Bác sĩ nghe Thích Ngôn Thương nếu cũng hiểu hiện giờ bệnh nhân vẫn chưa biết tình trạng bệnh của mình, nếu như gọi bác sĩ tâm lí đến sớm quá thì ngược lại còn gây kích động bệnh nhân nữa.
“Được rồi, cứ đợi xem sao.”
Sau khi nhận được câu trả lời thì Thích Ngôn Thương cũng không còn quá lo lắng nữa.
Anh ta chỉ muốn đợi đến ngày mai cùng Phương Nhu đến trại trẻ mồ côi, sau đó đưa cô đi nhận nuôi một đứa nhỏ, theo dõi trạng thái của cô ấy rồi tính sau.
Có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.
Hoặc có lẽ là không.
Nhưng bất luận có thế nào cũng không thể vội vàng được, càng không thể để Phương Nhu biết những chuyện này, tránh cho cô ấy phải chịu đả kích lớn hơn.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Thích Ngôn Thương quay lại phòng bệnh.
Vừa mở cửa phòng bệnh, còn chưa vào trong mà đã nghe thấy có tiếng nói vọng ra: “Thang Viên, mẹ sắp đến gặp con rồi.
Nhưng mà...!trẻ con ở trại trẻ mồ côi nhiều như thế thì làm sao mẹ biết được đâu mới là con nhỉ?”
Lạch cạch...
Thuốc trên tay Thích Ngôn Thương rơi xuống đất.
Tiếng động đó khiến Phương Nhu nằm trong phòng bệnh giật mình, quay ra nhìn: “Ngôn Thương, anh về rồi à?”
Thích Ngôn Thương vẫn luôn bình tĩnh, giải quyết mọi chuyện êm thấm vậy mà lại bị giật mình.
Anh ta vĩnh viễn chẳng ngờ đến những lời thủ thỉ của Phương Nhu lại có thể làm bản thân đau lòng đến mức như vậy.
Trong lòng anh ta chất đầy những cảm xúc hỗn độn.
Anh ta nhặt thuốc lên, bước vào, giả như bình tĩnh nói với Phương Nhu: “Ừ, về rồi.
Em có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
Anh ta bỗng nhiên nghĩ mình nên đưa Phương Nhu ra ngoài một lát cho khuây khỏa.
Trong lòng cô ấy bây giờ đang nặng trĩu những nỗi buồn.
“Thôi.”
Phương Nhu lắc đầu nói: “Ngày mai chúng ta còn phải đến trại trẻ mồ côi nữa, em muốn nghỉ ngơi cho khỏe...”
Thích Ngôn Thương cau mày, đáy lòng chùng xuống.
“Giờ vẫn còn sớm mà, không cần gấp.”
“Dĩ nhiên là không được rồi.
Em muốn nghỉ ngơi chút, còn muốn nghĩ thử xem mai phải đem gì đến cho mấy đứa bé ở trại mồ côi nữa.
Phải rồi Thang Viên nhà chúng ta rất thích ăn ngọt, hay là em mang ít đồ ăn vặt đến cho mấy đứa bé ở trại trẻ mồ côi nhỉ?”
Rõ ràng cô ấy đang trò chuyện với Thích Ngôn Thương nhưng cũng thật giống như đang tự lầm bầm với chính mình.
Thích Ngôn Thương vẫn nhíu chặt mi, nét mặt lo lắng nói: “Tiểu Nhu, chúng ta...” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Phải rồi, anh bảo đứa nhỏ nào ở trại mồ côi kia giống Thang Viên nhất nhỉ?”
Thích Ngôn Thương còn chưa nói hết câu, Phương Nhu đã lại nói thêm một câu khiến người nghe chợt thấy đau lòng.
“Phải rồi, Mộ Thiển đột nhiên tìm anh đó, bảo rằng có vài chuyện muốn nói với anh.
Mới nãy chị ấy gọi điện thoại đến bảo chúng ta có thể qua đó một chuyến hay không? Để Mộ Thiển sốt ruột đợi thì không hay đâu.”
Anh ta biết mối quan hệ giữa Phương Nhu và Mộ Thiển rất tốt.
Vậy nên, anh ta nghĩ đưa Phương Nhu rời viện đến biệt thự Ngự Cảnh, để Mộ Thiển xem qua tình trạng hiện tại của Phương Nhu sau đó nghĩ cách khuyên bảo cô ấy cũng tốt.
Dù gì hai người họ cũng là bạn thân với nhau, quan hệ không tồi.
“Chị Mộ?”
Phương Nhu nghĩ một chút sau đó bĩu môi, thở dài: “Em hâm mộ chị Mộ lắm luôn, chị ấy có hai nhóc rồi đó.
Ngôn Thương, nếu như đứa con đầu của chúng ta vẫn còn ở đây thì chắc cũng lớn lắm rồi nhỉ.”
Nghĩ đến đứa con đầu lòng của mình, Phương Nhu lại thấy đau lòng.
“Vậy em có muốn qua biệt thự Ngự Cảnh không? Chắc Mộ Thiển đang chờ em đấy.”
Thích Ngôn Thương không trả lời mà trực tiếp đặt vấn đề.
“Không muốn đi.”
Phương Nhu lắc đầu: “Em muốn nghĩ ngơi.”
Thích Ngôn Thương: “...”
Im lặng hồi lâu, anh ta cũng chỉ đành bất lực nói: “Vậy để anh bảo bọn họ đến thăm em nhé.”
“Thôi, không cần vậy đâu.”
Cô ấy xua tay đáp: “Ngôn Thương, em muốn nghỉ ngơi cho khỏe mà...”
Phương Nhu nắm lấy tay Thích Ngôn Thương đứng cạnh giường, bĩu môi, nghiêng đầu nói: “Mai phải đến trại trẻ mồ côi rồi, em nhất định phải nghỉ sớm cho khỏe chứ.”
“Nhưng mà em...”
“Đợi ngày mai chúng ta dẫn đứa bé nhận nuôi từ trại mồ côi về rồi em sẽ đến gặp chị Mộ, cho chị ấy thăm con của chúng ta luôn.
Vậy được chứ? Đến lúc đó chắc là chị ấy vui vẻ, hạnh phúc lắm luôn.”
Gương mặt Phương Nhu vừa đơn thuần vừa chân thành.
Chỉ nhìn mặt cô ấy chắc cũng chẳng thể nhận ra cô ấy có điểm nào khác lạ.
Tuy nhiên phản ứng và trạng thái của cô ấy đã nói lên tất cả.
Thích Ngôn Thương biết chuyện của Thang Viên đã gây đả kích lớn đến Phương Nhu nhưng anh ta chẳng ngờ lại là đả kích lớn đến như vậy.
Cô ấy vốn sinh trưởng trong gia đình đơn thân, mẹ cô ấy đã mất rồi, mà chỉ hơn một năm sau cả Thang Viên cũng không còn nữa.
Trong lòng cô ấy khó chấp nhận nổi cũng là điều dễ hiểu, nhưng chẳng ngờ cô ấy lại bị đả kích lớn đến như thế.
Hai hôm trước vừa nháo nhào muốn ly hôn, muốn sinh con, giờ lại vội vàng chạy đi nhận con nuôi.
Mỗi lần Phương Nhu thay đổi tâm trạng đều là một cú đánh mạnh mẽ với Thích Ngôn Thương, làm trái tim anh ta đau nhói.
Nhưng điều khiến anh ta lo lắng hơn cả là tình trạng sức khỏe của Phương Nhu.
Thích Ngôn Thương có chút do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, anh có việc phải đi đây chút đã.”
Sau khi trấn an Phương Nhu, Thích Ngôn Thương rời khỏi bệnh viện.
Cụ ông gọi điện bảo anh ta quay về nhà họ Thích.
Mặc dù Thích Ngôn Thương không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe nói là có liên quan đến cái chết của mẹ mình nên anh ta vẫn cứ đi xem.
Từ sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Thích, trong tay anh ta gần như chẳng còn chút vốn liếng nào, lần trước anh ta còn phải bán đi cả chiếc nhẫn vô cùng quan trọng mới đủ mua một chiếc ô tô con giá rẻ.
Lúc anh ta lái xe về đến nhà họ Thích.
Cũng vẫn chưa muộn lắm nhưng căn nhà cũ thắp đèn sáng choang.
Lúc anh ta bước vào, quản gia vừa thấy anh ta về đã chạy lên nói: “Cậu chủ, cậu đã về rồi, ông chủ đang đợi cậu ở phòng khách.”
“Gọi tôi về làm gì?”
Lúc anh ta dừng xe trước cửa nhà đã thấy được rất nhiều xe đang đỗ ngoài đó.
Dĩ nhiên trong nhà còn có cả những vị khách khác nữa.
Quản gia né tránh ánh mắt của Thích Ngôn Thương, cúi đầu đáp: “Cậu chủ cứ vào trước đi rồi nói sau.”
Thích Ngôn Thương nhăn mày, phát hiện có chuyện lạ.
Anh ta sải bước về phía phòng khách.
Chân vừa bước đến trước cửa phòng khách, tai đã nghe thấy những tiếng người nói chuyện ầm ĩ truyền đến từ nơi đại sảnh.
“Ông chủ, cậu chủ về rồi.”
Quản gia dẫn anh ta vào phòng khách sau đó thưa lại với ông cụ Thích ngồi ở ghế sô pha đối diện.
Lời của ông ta vừa dứt, hàng loạt ánh nhìn đã chuyển sang chỗ anh ta.
Thích Ngôn Thương bước vào, đột nhiên nhận ra người ở trong phòng khách không chỉ có ông cụ Thích mà còn có cả ba anh ta và người nhà họ Diêu.
“Lão...!Anh Ngôn Thương?”
Diêu Nguyệt Như thấy Thích Ngôn Thương bước đến thì suýt chút thốt lên từ “Lão thịt khô” nhưng lại ngại có người lớn ở đây nên cô ta vẫn khách sáo gọi một tiếng “anh Ngôn Thương.”
“Ồ, Ngôn Thương về rồi đấy à?”
Ba Diêu đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.
“Ngôn Thương, đứng đấy làm gì, còn không bước qua đây chào hỏi chú Diêu với cô Diêu đi.”
Ông cụ Thích trầm giọng ra lệnh cho Thích Ngôn Thương..