- -----
Chương : Sinh một đứa khác.
Anh ta thật sự chịu đựng đủ rồi.
Không muốn ngày nào cũng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn và đấu tranh của Phương Nhu, nếu đâm anh ta một dao mà có thể giúp Phương Nhu bước ra khỏi bóng ma thì anh ta cũng chịu.
Một con dao gấp rơi xuống đệm trước mặt Phương Nhu, Phương Nhu nhìn con dao rồi bỗng cau mày.
Cô im lặng mấy giây, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Thích Ngôn Thương, đột nhiên cảm thấy người đàn ông luôn có khí thế sắc sảo này gần đây trông sa sút rất nhiều.
Gương mặt tuấn mỹ nom thật tiều tụy, ngay cả cằm cũng đã lún phún râu và mắt hiện đầy tơ máu.
Tiều tụy đến cùng cực.
Tim cô run lên, đột nhiên cảm thấy người đàn ông kiên cường đó cũng có một mặt yếu đuối.
Cúi đầu, cô run lẩy bẩy đưa tay nắm chặt con dao gấp, khẽ cắn môi, ngước lên nhìn Thích Ngôn Thương: “Em...!em...”
Môi cô khẽ run rẩy, đôi mắt rưng rưng: “Ngôn Thương, em...!em chỉ quá nhớ con của chúng ta thôi...”
Còn chưa dứt lời, nước mắt cô tuôn rơi như mưa.
Phương Nhu không phải người yếu ớt nhưng bây giờ một khi nhắc đến con giống như mở khóa van tuyến lệ của cô vậy, cô sẽ khóc không dừng được.
Thích Ngôn Thương vừa rồi còn đang chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình nhưng khi thấy cô đau lòng thì tim anh ta cũng chua xót.
Đẩy bàn ăn trên giường ra, sau đó ngồi xuống giường, đưa tay lau nước mắt trên gương mặt cô, bàn tay thô ráp lướt qua mặt cô, không hiểu sao Phương Nhu bỗng cảm nhận an tâm thêm vài phần.
“Anh biết, anh biết mà.”
Một tay anh ta ôm cô vào lòng, bá đạo ôm chặt cô: “Do anh không tốt, khiến em phải chịu đựng quá nhiều, nếu ban đầu anh có thể cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra nhiều việc như vậy.
Nhưng Tiểu Nhu à, chuyện đã rồi, chúng ta nhất định phải nghĩ thật thoáng.
Anh nghĩ, Thang Viên của chúng ta chắc chắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đau khổ của mẹ mình thế này đâu.”
Anh ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt sống lưng cô, động tác vô cùng dịu dàng, giọng nói khàn khàn chất chứa đầy thương cảm và suy sụp.
Dù như thế, Thích Ngôn Thương vẫn cố an ủi Phương Nhu.
Phương Nhu giơ tay lên ôm lấy anh ta, nặng nề gật đầu: “Em hiểu.
Nhưng...!Thật sự khó lắm, khó lắm anh à...”
Sao cô không muốn điều chỉnh lại tâm trạng của mình để bản thân có thể trông thật vui vẻ.
Nhưng chưa đến một năm rưỡi, cô vừa mất đi mẹ vừa mất cả con, nếu là người bình thường cũng sẽ bị đả kích không gượng dậy nổi.
“Anh hiểu.”
Thích Ngôn Thương ôm cô, bàn tay giữ lấy đầu cô, cằm đặt trên trán cô, nhắm mắt lại: “Mọi thứ đều cần có thời gian, chúng ta cũng sẽ ổn thôi em.
Hơn nữa, dù con có như thế nào, đều là số trời đã định, sao ta không thể buông tay chứ? Em có biết không, nhìn thấy em bây giờ anh thật sự vô cùng đau lòng.”
Phương Nhu dựa vào lồng ngực anh ta và không nói gì.
Đôi mắt buồn rười rượi, trống rỗng và vô hồn.
Thích Ngôn Thương tiếp tục an ủi: “Đợi lo xong chuyện của con, anh dẫn em đi du lịch, đi bất cứ nơi nào mà em muốn.
Được không?”
“Không được.”
Cô lắc đầu: “Ngôn Thương, chúng ta sinh đứa khác đi?”
Mấy ngày qua, cuối cùng Phương Nhu cũng không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh này, suy đi tính lại, cô vẫn muốn sinh một đứa con.
Một đứa đủ để thay thế Tiểu Thang Viên, có thể giúp cô vượt qua nỗi đau này.
Truyện Phương Tây
Cô nhìn Thích Ngôn Thương với ánh mắt nóng bỏng và sáng rỡ, dường như đang nhìn thấy hy vọng vậy.
Trước đó Thích Ngôn Thương từng khuyên Phương Nhu sinh thêm một đứa khác nhưng Phương Nhu từ chối.
Có lẽ trong lòng cô không thể chấp nhận chuyện Tiểu Thang Viên đã đi xa nên mới từ chối ý nghĩ ban đầu của Thích Ngôn Thương.
Nhưng bây giờ cô đã rơi vào bi thương, không thể thôi bị ám ảnh dẫn đến cô càng mong ngóng sẽ có một đứa con kề cận mình, nếu vậy cô có thể dời sự chú ý của mình đi.
“Được.”
Thích Ngôn Thương gật đầu: “Bây giờ cơ thể em không tốt, cần điều dưỡng một chút, sau khi chức năng cơ thể bình phục thì chúng ta lại sinh con.”
Từ cuộc nói chuyện hôm nay với Phương Nhu thì không khó nhận ra Phương Nhu đang dần bước ra khỏi sương mù, ít nhất cô đã chấp nhận đối mặt với thực tế.
Chỉ cần có thể thay đổi tí ti thôi thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Rốt cuộc Thích Ngôn Thương có thể an tâm rồi.
Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em không sao đâu.”
Phương Nhu lắc đầu, có chút cố chấp.
“Em đừng bướng.
Em còn chưa qua tháng ở cữ, dù ra tháng rồi nhưng em cũng cần nghỉ ngơi nửa năm thì chúng ta mới có thể sinh con tiếp.”
“Không sao mà, em thật sự không sao đâu.
Ngôn Thương, chờ em ra tháng thì mình sinh nhé, được không anh?”
Cô ngồi thẳng người, ló đầu ra khỏi lồng ngực Thích Ngôn Thương ngẩng lên nhìn anh ta, rồi khẩn trương nắm lấy tay anh ta: “Ngôn Thương, anh hãy nghe em nói.
Cơ thể em nên em hiểu, sinh thêm đứa khác thật sự không thành vấn đề đâu.”
Trước đó chỉ nghĩ con mình mất tích, ngày ngày mong đợi tìm được con.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Bây giờ đã biết được tin dữ, sau vài ngày đau khổ, cô vẫn không thể thoát khỏi cơn ám ảnh này, vì thế mới vội vàng muốn sinh thêm đứa khác để cô không phải suốt ngày nhung nhớ Thang Viên nữa.
Thích Ngôn Thương lo lắng cho sức khỏe của Phương Nhu nhưng lại sợ nếu từ chối sẽ làm cô tổn thương.
“Ừ, được.
Vậy chờ em ra cữ rồi mình bàn tiếp.”
Hiện giờ cứ đồng ý với cô đã rồi nghĩ cách kéo dài thời gian, không thể cho cô mang thai quá nhanh được, nếu không chắc chắc cơ thể cô sẽ chịu không nổi.
Sau khi hiểu lầm giữa hai người được hóa giải, Thích Ngôn Thương luôn đặc biệt yêu thương Phương Nhu.
“Ừm, chờ em ra cữ rồi bàn tiếp.”
Phương Nhu đáp, rốt cuộc trên đôi gò má tái nhợt mới hiện chút tươi cười.
Thích Ngôn Thương nhìn thấy nụ cười đã lâu không gặp của cô thì tảng đá đè nặng trong lòng anh ta bấy lâu bỗng nhiên tan biến.
Có trời mới biết những hôm nhìn thấy bộ dáng đau lòng gần như điên dại của Phương Nhu, anh ta đau lòng thế nào.
Cũng may giờ cô đã có thể điều chỉnh bản thân, cũng làm anh ta yên tâm hơn.
“Ngoan, chúng ta ăn chút gì nhé em.”
Thích Ngôn Thương đứng dậy, đẩy bàn ăn trên giường tới trước mặt cô: “Đều là những món em thích ăn, anh đã dặn phòng bếp chuẩn bị đấy.
Anh đút em nhé.”
Người đàn ông luôn cương nghị trên chiến trường năm xưa giờ phút này trở nên cực kỳ dịu dàng và săn sóc.
“Để em tự ăn.”
Phương Nhu nhận lấy chén sứ trắng từ tay Thích Ngôn Thương, cầm thìa tự xúc một thìa canh ăn.
Cô vừa ăn vừa nói: “Em nhất định sẽ điều dưỡng tốt cơ thể, mau chóng sinh đứa khác.”
Cô ăn với tốc độ rất nhanh, không khó nhìn ra từ biểu cảm đau thương của cô rằng cô không hề thích thú món canh này.
Không quan tâm canh ngon hay không, cũng không cần biết canh mặn hay nhạt.
Cô chỉ húp sạch chén canh để mau bồi bổ cơ thể sinh thêm một đứa khác.
Lúc Thang Viên ra đời cũng vì cô bị hoảng sợ, cộng thêm tình trạng cơ thể dẫn đến khó sinh.
Lòng Thích Ngôn Thương vẫn còn sợ hãi, mà bây giờ cô lại cố chấp muốn có con, không khỏi làm Thích Ngôn Thương lúng túng.
“Khụ...!khụ khụ...”
Cô không ngờ do ăn quá nhanh nên bị sặc, ho khan dữ dội.
“Em ăn chậm thôi nào, không ai giành với em đâu.”
Thích Ngôn Thương cầm lấy chén canh từ tay cô, rút vài tờ khăn giấy lau miệng cho cô: “Đừng ăn nhanh vậy, em sẽ bị nghẹn không thoải mái đâu.”
“Hả? Không sao, em không sao.”
Phương Nhu lấy khăn giấy trong tay Thích Ngôn Thương đi, thô lỗ chùi miệng sau đó ném khăn giấy vào sọt rác.
Tiếp đó cô lại cầm chén sứ trắng đó lên uống một hơi hết sạch canh gà bên trong.
“Còn nữa không?”
Cô bưng chén và hỏi, nhưng không nhìn Thích Ngôn Thương..