- -----
Chương : Mặc Cảnh Thâm hồi phục sức khỏe.
Mưu mẹo thâm sâu!
Đây là cảm nhận duy nhất của Mộ Thiển.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ tham dự vào nhiều chuyện như thế này, khiến bản thân cô cũng có chút chóng mặt, thậm chí cảm thấy áp lực vô cùng.
Nhưng dù nói như thế nào, nếu sự việc đã xảy ra rồi, thì điều cô chỉ có thể làm là tiếp tục đi tiếp mới là lựa chọn đúng đắn.
“Cái cô ngốc này, đừng nghĩ nhiều nữa, sau này có anh ở bên cạnh em.”
Thấy cô rơi vào trầm tư, Mặc Cảnh Thâm một tay kéo cô ôm vào lòng mình.
Mộ Thiển dựa người vào ngực người đàn ông, hiểu ý cười, mặt đầy vẻ hài lòng: “Ừm, có anh ở bên là tốt nhất.”
Trong một đời người, cô cảm thấy việc hạnh phúc nhất chính là gặp được Mặc Cảnh Thâm, đây có lẽ là may mắn lớn nhất.
Đến đêm, Mặc Cảnh Thâm ôm Mộ Thiển vào lòng, một đêm không ngủ.
Không chỉ có cô ấy khó ngủ mà còn có Mặc Cảnh Thâm!
Ngày phát bệnh đang đến gần, hai người đều có tâm sự, nên không ngủ được.
Người phụ nữ trong lòng nằm rất yên tĩnh, nhưng cô cũng yên tĩnh quá rồi.
Phải biết là ngày thường cô ngủ, không phải là người ngoan ngoãn, làm gì mà không nhúc nhích thế này?
“Ngủ chưa?”
Mặc Cảnh Thâm hỏi.
“Chưa.”
“Đang nghĩ gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là gần đây có nhiều chuyện xảy ra, có chút nhọc lòng thôi.”
Cô thật sự cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là đứa con của Phương Nhu mất rồi, và trong bụng cô thì có đứa con.
Mặc dù bây giờ đứa bé khỏe mạnh, nhưng chỉ sợ sức khỏe của cô không chịu đựng nổi.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, thuận theo tự nhiên.”
Tay anh đặt lên tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, an ủi cô: “Có những chuyện nếu đã không xoay chuyển được thì nên học cách chấp nhận.
Như thế thì cũng sẽ làm cho cho bản thân mình nhẹ nhõm hơn chút.”
Mặc Cảnh Thâm không muốn Mộ Thiển ngày nào cũng lòng đầy nặng trĩu, cũng không muốn cô sống mệt mỏi như thế.
Cho nên điều mà Mộ Thiển cần làm là cố gắng hết sức, làm rõ mọi trở ngại, để cho cô sống được thoải mái hơn chút, mới là điều tốt nhất.
“Ừm, em biết rồi.”
Mộ Thiển nhắm mắt lại, dựa vào lòng anh, hít sâu một hơi, cảm thận hơi thở quen thuộc, hiếm khi cô cảm thấy an tâm như vậy.
Dường như chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm bên cạnh, thì Mộ Thiển sẽ không cảm thấy quá mệt.
Bởi vì, dù trời cho sụp xuống thì Mặc Cảnh Thâm sẽ chống đỡ cho cô.
“Ngủ đi.”
Mặc Cảnh Thâm xoa xoa đầu cô, rất dịu dàng.
“Cảnh Thâm, em muốn...!nghe hát.”
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm không khéo nói chuyện, cũng sẽ không thể hiện bản thân trước mặt người ngoài, nhưng Mộ Thiển vẫn phát hiện được anh hát rất hay.
Đặc biệt là ca khúc lần trước anh hát cho cô nghe, cái giọng hát tràn đầy thu hút đó, như âm thanh thiên nhiên.
Mộ Thiển không kìm được mà tính trong lòng, nhỡ như có một ngày cô với Mặc Cảnh Thâm rơi vào con đường khốn cùng thì nói không chừng cô có thể dẫn anh đi hát kiếm tiền, cũng không đến nỗi sẽ đói.
“Muốn nghe bài gì?”
“Anh hát bài gì thì em nghe bài đó.”
“Ưm...!Hương thầm?
“Được.”
Mộ Thiển vui vẻ đồng ý.
“Khi cánh hoa rời khỏi đóa hoa, hương thầm vẫn còn vương vấn đâu đây
Hương thanh khiết sau hồi mưa gió, chẳng ai đến thưởng thức.
Được tại ++ T rùmTruyện.
N ET ++
Nếu tình yêu đã mách bảo anh bước tiếp
Anh sẽ bỏ mặc tất cả để yêu đến tận cùng
Trái tim này dẫu có chết lặng trong ánh nắng huy hoàng
Tình yêu vẫn sẽ hồi sinh trong đống tro tàn...”
Một bài hát rất lâu rồi, vừa hay chính là bài hát mà Mộ Thiển thích.
Chỉ có điều bài hát này khiến người nghe không khỏi có chút...!thương cảm, không kiềm được mà nhớ đến hồi ức đã qua.
Từng cảnh một giống như mây khói qua lại, pha lẫn vui buồn giận hờn, cay đắng ngọt bùi.
Có lẽ đây mới là cuộc sống.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Bởi vì thời gian rất trễ, giọng hát của Mặc Cảnh Thâm cũng nhẹ nhàng, nhưng hát mãi hát mãi thì anh nhận ra người phụ nữ trong lòng không những không ngủ mà ngược lại còn tỉnh hơn.
Giọng hát của Mặc Cảnh Thâm đột nhiên dừng lại: “Buồn ngủ rồi, ngủ thôi.”
Lúc nãy Mộ Thiển bảo anh hát, anh vô thức nghĩ đến bài Hương thầm, nhưng lại quên mất lời hát đồng cảm với lòng người, nhớ đến những hồi ức đã qua.
“Ừm, em cũng buồn ngủ rồi.”
Mộ Thiển ôm Mặc Cảnh Thâm, đầu cà cà vào ngực của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, mọi thứ đều hạnh phúc như thế.
Chỉ tiếc là hạnh phúc không dễ dàng có được sẽ làm cho Mộ Thiển đặc biệt trân trọng, thậm chí thỉnh thoảng sẽ lo lắng hạnh phúc đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Ngày hôm sau.
Mặc Cảnh Thâm với Mộ Thiển ăn sáng với nhau, về việc bảo Mặc Cảnh Thâm uống thuốc thì mặc dù anh từ chối nhưng cũng đã uống rồi.
Bàn ăn ngoài hai người họ ra thì còn có Cẩm Dung và Hạ Mạt.
Nhưng mà Hạ Mạt rất yên tĩnh, chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Cẩm Dung thì ngược lại, tính anh ta khá ồn ào, rất thích nói dông dài.
Đợi sau khi Mặc Cảnh Thâm uống thuốc xong thì anh ta đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm: “Để em bắt mạch cho anh, đưa tay ra đây.”
Ngồi bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, tay anh ta đặt lên cổ tay Mặc Cảnh Thâm, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu bắt mạch.
Bỗng chốc, mắt anh ta đang nhắm thì đột nhiên mở ra: “Ôi trời!”
Tiếng hô to đột ngột, dọa Mộ Thiển đến căng thẳng, cô nhìn anh ta với chút lo lắng: “Sao thế? Có phải bệnh tình nghiêm trọng rồi?”
“Khỏi rồi! Khỏi rồi! Khỏi rồi!”
Cẩm Dung vui mừng như điên, kích động đứng dậy: “Mặc Cảnh Thâm, ôi mẹ ơi, ông đây ở bên cạnh anh lâu như vậy, cuối cùng cũng chứng kiến bệnh tình của anh hồi phục!”
“Thật sao?”
Mộ Thiển buông cái muỗng đang cầm trong tay ra, không kiềm được mà đứng dậy, nhìn Cẩm Dung, sau đó lại nhìn Mặc Cảnh Thâm.
“Thật đấy, đương nhiên là thật rồi.
Mạch đập của anh ấy bây giờ bình thường, ngoài lục phủ ngũ tạng lần trước bị tổn thưởng cần phục hồi dần dần ra thì còn lại cơ bản đã hồi phục rồi.”
Cẩm Dung nói một cách chắc chắn.
“Cảnh Thâm, anh có nghe thấy không? Cẩm Dung nói anh khỏi rồi.”
Mộ Thiển kích động không thôi, giọng nói có chút nghẹn ngào.
So với sự kích động của Mộ Thiển, thì cảm xúc của Mặc Cảnh Thâm lại cho thấy anh vô cùng bình tĩnh.
Anh chỉ khẽ gật đầu: “Khỏi rồi thì tốt.
Thế nghĩa là sau này không cần Mộ Thiển...”
“Đương nhiên không cần rồi.
Mặc dù sức khỏe của anh không bằng trước kia, nhưng cơ bản đã bình phục rồi, giai đoạn sau chỉ cần điều dưỡng dần dần, mọi thứ sẽ quay lại như trước kia.”
Cẩm Dung nói lại tình trạng một cách đơn giản.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Cuối cùng cũng khỏi rồi.”
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đựng những giọt nước mắt long lanh.
Cô dứt khoát quay người lại, đi ra khỏi phòng ăn, chạy lên lầu.
“Ủa? Anh ấy đã khỏi rồi mà, cô sao vậy?”
Cẩm Dung ngơ ngác, anh ta không hiểu Mộ Thiển như vậy là có ý gì.
Mặc Cảnh Thâm bỏ đũa xuống, đứng dậy rồi đi lên lầu.
“Này, anh à, em chỉ là bước đầu xác định, lát nữa anh phải đến bệnh viện với em để làm kiểm tra toàn thân, mới có thể xác định chính xác tình hình.”
Anh ta rướn cổ lên nói với Mặc Cảnh Thâm.
“Ngồi xuống!”
Lời Cẩm Dung vừa dứt, thì Hạ Mạt kéo tay áo của anh ta: “Ngồi xuống cho tôi.”
“Làm cái gì thế?”
“Không nhìn ra đó là kích động sao? Anh nghĩ thử mà xem, Mặc Cảnh Thâm bệnh nhiều năm như vậy, ngày đêm mong ngóng, cuối cùng bây giờ cũng khỏi bệnh rồi.
Mộ Thiển có thể không kích động sao?”
Hạ Mạt lạnh lùng lườm một cái, ánh mắt nhìn anh ta dần dần trở nên ruồng bỏ: “Chỉ dựa vào IQ của anh, tôi thật sự không biết sao anh có thể sống đến bây giờ.
Đã thế lại còn được tâng bốc lên trời trong ngành.”
“Cô hiểu cái gì, mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.”
Cẩm Dung ngoài miệng nói như vậy nhưng trong tận đáy lòng thì lại cảm thấy vui.
Làm anh em với Mặc Cảnh Thâm nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ta cũng có thể chứng kiến Mặc Cảnh Thâm quay về từ ranh giới nguy hiểm, đó mới là thu hoạch lớn nhất..