- -----
Chương : Đưa Mặc Cảnh Thâm đi gặp Bạc Dạ.
Đối với Mặc Cảnh Thâm, câu xin lỗi với Bạc Dạ là một lời xin lỗi chân thành.
Hoặc có lẽ anh không biết phải xin lỗi thế nào, hoặc cả đời anh chưa từng xin lỗi bất kỳ ai nên mới khó mở miệng nói ra những lời đó.
Nhưng Mộ Thiển thì khác hoàn toàn.
“Tôi chẳng có hứng thú gì với những thứ kia.”
Bạc Dạ nhìn chén trà nhỏ trên bàn trà, đôi mắt vô cùng sâu xa.
“Theo tôi được biết, Bạch Diệc Chu dã tâm bừng bừng, sợ rằng bước kế tiếp sẽ nhắm vào anh.”
“Ha ha, tôi và anh ta vốn như nước với lửa, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này thôi.
Trước sau gì cũng đến, tóm lại là sẽ đến.”
Dường như anh ta rất lạnh nhạt với những chuyện này.
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Còn một ngày nữa là rồi.
Thiển Thiển, cô ấy...”
Chuyện này mới khiến Bạc Dạ không yên lòng nhất.
Ngoài Mặc Cảnh Thâm, còn có một người khác đang lo lắng cho Mộ Thiển.
Nếu là trước kia, có lẽ Mặc Cảnh Thâm sẽ ghen, sẽ tức giận, nhưng bây giờ anh hoàn toàn buông xuống được rồi.
Lông mày đen như mực nhẹ nhàng nhíu lại, anh nói: “Thượng Quan Uyển Nhi không chịu ra tay, luôn buộc A Thiển trở về Ẩn tộc.
Không hiểu sao Thượng Quan Uyển Nhi giấu kỹ như vậy, tôi còn chưa điều tra ra âm mưu của bà ta.”
Mẹ của Mộ Thiển, Thượng Quan Uyển Nhi luôn thần bí khó lường, bà ta có quá nhiều bí mật không thể nào tìm hiểu rõ.
Thậm chí người có năng lực không tầm thường như Mặc Cảnh Thâm còn chưa với được tới trình độ có thể nhúng tay vào tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất.
Trời đất bao la, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, luôn có những nơi anh không thể nào vươn tay tới được.
“Anh chưa từng nghĩ sẽ đến Ẩn tộc một chuyến sao?”
Bạc Dạ hỏi anh.
“Đương nhiên.”
Đương nhiên Mặc Cảnh Thâm đã từng nghĩ tới nhưng mà...!“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, không thể bỏ A Thiển lại một mình, tôi dự định sẽ nhờ Cố Khinh Nhiễm đến Ẩn tộc một chuyến.”
Cố Khinh Nhiễm đi cùng Dật Phong, chắc sẽ ổn thôi.
“Cố Khinh Nhiễm?”
Bạc Dạ ngẫm nghĩ một lát, kẹp thuốc lá rít một hơi rồi nói: “Để tôi đi cho.”
Anh ta có cùng suy nghĩ với Mặc Cảnh Thâm, không yên tâm về Cố Khinh Nhiễm cho lắm.
Dù sao chuyện này liên quan đến ba mẹ của Cố Khinh Nhiễm, anh ta vẫn còn ôm oán hận.
Vốn là người tính tình nóng nảy, nếu anh ta đến Ẩn tộc e là sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
“Anh ư?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Bạc Dạ một cách phức tạp: “Không cần đâu.”
Đang lúc anh chuẩn bị thu lại ánh nhìn thì Bạc Dạ nhíu mày nhìn vào anh và bật cười: “Đừng cảm thấy nợ nần gì tôi.
Tôi không làm vì anh, mà là vì Thiển Thiển.”
Nói xong, anh ta buồn bã thở dài: “Anh cũng đã biết, từ khoảnh khắc tôi ra đời đã đắm chìm trong lợi ích kim tiền.
Ba tôi nói cho tôi biết, con người không thể có thất tình lục dục, nếu không sẽ có điểm yếu.
Vì vậy, nhiều năm qua, tôi luôn lặng lẽ ít nói, tính tình nhạt nhẽo.
Đến năm tôi gặp được Thiển Thiển ở đảo Vô Danh, chính cô ấy đã mở khóa trái tim tôi, giúp tôi bước vào thế giới hoàn toàn mới, thế giới mà tôi biết ‘yêu’ là gì.”
Bạc Dạ dừng một lát, môi mỏng mỉm cười trào phúng: “Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của tôi có lẽ là không chiếm được Thiển Thiển.”
Trước mặt Mặc Cảnh Thâm, anh ta không ngại bộc bạch tất cả những điều trong lòng mình.
“Nếu vậy, lúc đầu khi tôi không còn nhiều thời gian thì tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
Nếu anh chết vậy Bạc Dạ sẽ có nhiều cơ hội ở bên Mộ Thiển.
Thế nên, Mặc Cảnh Thâm cứ nghĩ mãi không ra.
“Bởi vì...”
Bạc Dạ rít một hơi thuốc, hai ngón tay dụi mẩu thuốc lá vào gạt tàn, miệng phun ra một làn khói mỏng: “Tôi không muốn thấy Thiển Thiển đau lòng.”
Anh ta cười.
Nụ cười bất cần và mỉa mai.
Anh ta quay qua nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Có phải anh cảm thấy không tin nổi đúng không? Đúng, tôi cũng cảm thấy khó tin nữa là.
Cả đời Bạc Dạ tôi luôn vì tư lợi nhưng không thể ngờ rằng mình lại ‘vô tư’ trong chuyện tình cảm như thế.”
Từ rất lâu trước kia, Bạc Dạ cũng muốn ích kỷ chiếm đoạt Mộ Thiển.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Mộ Thiển đau khổ, anh ta lại không nỡ ép buộc cô, thậm chí còn muốn dâng tất cả những gì mình có cho cô.
Tất cả, Bạc Dạ làm được.
Kể cả việc buông tay vì tình yêu của cô.
Cô yêu Mặc Cảnh Thâm nên anh ta cũng sẽ không để Mặc Cảnh Thâm dễ dàng chết như thế được.
Bạc Dạ vốn tưởng rằng mình có thể trải qua cuộc sống không cần khuôn khổ nhưng cuối cùng lại bị đánh bại bởi tình yêu.
Mặc Cảnh Thâm im lặng.
Im lặng hồi lâu, không ai nói với ai câu nào.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Đến khi điếu thuốc trong tay Mặc Cảnh Thâm cháy hết, khói nóng bén vào tay anh, anh mới vừa hoàn hồn.
“Anh thắng rồi.”
Mặc Cảnh Thâm cười.
Nụ cười đó là sự bình thản và xuất phát từ nội tâm: “Tôi luôn nghĩ không có gì mình không làm được, nhưng bây giờ khi so sánh với anh, quả thật tôi không rộng rãi và vô tư như anh.
A Thiển gặp được anh chính là phúc của cô ấy.”
“Bây giờ không phải là lúc đến Ẩn tộc.
Hay trước tiên anh nên giải quyết chuyện giữa anh và Bạch Diệc Chu đi.”
Bạc Dạ đối xử tốt với Mộ Thiển nên đương nhiên Mặc Cảnh Thâm sẽ trả ơn gấp trăm lần: “Trong khoảng thời gian gần đây phía Bạch Diệc Chu gây ra không ít hành động lén lút, thậm chí còn thò tay tới tận nhà họ Đồng.
Anh nên cẩn thận vẫn hơn.”
Nhà họ Đồng có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Bạc nhưng không may nhà họ Đồng chỉ có mối quan hệ cực tốt với Bạc Dạ, bởi vì giữa họ có Đồng Nam.
Bạc Dạ xem Đồng Nam như em gái ruột, đương nhiên sẽ không bỏ mặc cô ấy.
“Cũng được.”
Bạc Dạ gật đầu.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, Mộ Thiển mới trở về, tay còn cầm một gói thuốc lá.
Thấy Mặc Cảnh Thâm và Bạc Dạ trò chuyện vui vẻ thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chơi ở nhà Bạc Dạ khoảng hai tiếng, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đi khỏi.
Bởi vì họ phải đến bệnh viện thăm Phương Nhu.
Kết quả, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển vừa đi chưa đến mười phút, trước cửa biệt thự của Bạc Dạ chợt có hai mươi chiếc Audi thong thả đi tới.
“Ôi, không ổn, không ổn rồi.
Cậu chủ, có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi...”
Người giúp việc thấy khung cảnh thế này nên hấp ta hấp tấp chạy vào đại sảnh la hét.
Bạc Dạ đang ngồi chỉnh dây đàn nghe vậy thì cau mày lại, không vui hỏi: “Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
“Ơ, cậu chủ ơi, cậu mau ra ngoài xem thử đi, bên ngoài đến tận mấy chục chiếc xe đang đỗ, có rất nhiều rất nhiều người bước xuống, tôi nghĩ họ có ý định không tốt lành gì đâu.”
Người giúp việc hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, cả lúc nói chuyện cũng hơi vấp váp.
Bạc Dạ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đặt cây đàn ghi-ta xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trên bậc thang bên ngoài đại sảnh, quả nhiên, có mấy chiếc xe màu đen đậu ngoài biệt thự, có gần trăm người mặc vest, đeo bao tay trắng và đeo kính đen bước xuống.
Những người đó có thân hình vạm vỡ, nhìn là biết họ từng luyện võ.
Bạc Dạ cất bước xuống bậc thang nhưng lại bị người giúp việc kéo lại: “Này này, cậu chủ điên rồi à, bây giờ mà ra ngoài không phải đang tự chui đầu vào chỗ chết sao? Chúng ta nên mau chóng báo cảnh sát đi thôi.”
“Nếu họ muốn ra tay thì đã vọt vào đây từ lâu rồi.”
Bạc Dạ cười cười rồi đi ra ngoài.
Anh ta mở cổng biệt thự, sau đó đứng ở cổng nhìn họ, hỏi: “Các người là ai?”
“Anh Bạc phải không?”
Bấy giờ có một người đi tới, đứng trước mặt Bạc Dạ rồi tháo mắt kính xuống: “Mới đây mà đã quên tôi rồi à?”
Bạc Dạ rất quen thuộc với người đang nói.
Cẩm Nhất.
Cấp dưới của huấn luyện viên Diêm Liệt trên đảo Vô Danh, Cẩm Nhất.
“Cẩm Nhất? Sao cậu lại ở đây?”
Bạc Dạ khẽ cau đôi mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Mặc Cảnh Thâm bảo cậu đến đây?”
“Thông minh.”
Cẩm Nhất vỗ tay ‘bộp’ một tiếng.
Vung tay lên, một đội ngũ hơn trăm người mặc vest được huấn luyện nghiêm chỉnh đứng ngay ngắn thành hàng, tổng cộng có năm hàng, mỗi hàng người, tất cả là người..