Đây chính là cảm giác sợ hãi cái chết, hai người rất rõ, môn chủ Kim Ô Môn đang muốn giết bọn họ.
Dù sau cũng chết, huống hồ bọn họ là người như thế nào chứ, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
“Nếu môn chủ không muốn buông tha cho chúng ta, hai huynh đệ chúng ta cũng chỉ còn cách mạnh tay đáp lại.”
Phía chân trời vọng lại tiếng quát của thân ảnh thấp lùn, một chưởng quang màu hồng nhạt tung ra, đi được khoảng mười thươc lại càng trở lên mạnh mẽ, cuối cùng xẹt ngang qua không gian, tung thẳng đến chỗ Thanh Thanh.
“Bách Liệt Thiên Bá Khí.”
“Thần Long phá Phong Thủ.”
Một chưởng hồng nhạt như tên bắn, con ngươi của Thanh Thanh hơi nheo lại, chợt vang lên một tiếng ầm.
Tiếp đó Thanh Thanh thấp giọng gọi một tiếng, kim long kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một chùm ánh sáng vàng trên bàn tay của Thanh Thanh, chợt trên bàn tay ấy xuất hiện một con rắn vàng khổng lồ, quỷ dị xuất hiện, sau mang theo gió lớn, hung hãn chắn mũi nhọn kia.
“Oanh.”
Ở trong rừng, hai lực công kích ẩn chứa sức mạnh phi thường, rốt cuộc ầm ầm va vào nhau.
Giờ khắc này, có tiếng vang chói tay, nhất thời giống như sấm sét nổ tung trời, khiến màng nhĩ của Hồn Sát cùng Ô Nhã không nghe được trong một lúc.
Sức mạnh phô thiên cái địa ấy va vào nhau rồi cũng chầm chậm tan đi…
Thanh Thanh híp mắt, hai khối sức mạnh va chạm nhau khiến cho không khí trở nên ngột ngạt, dần dần lại bị khí lạnh bao phủ.
“Chủ …”
Sau dư chấn, Ô Nhã thật vất vả mới hoàn hồn được, nhìn thấy được một đống hỗn độn, hai cái người chiều cao không đồng đều kia đã chết trong “Thần Long Phá Phong Thủ” của Thanh Thanh.
Nhưng, vì sao chủ nhân lại tức giận như vậy?
Còn hai người kia là ai, mật hàm bọn họ đưa tới có ý gì?
Hai mắt Thanh Thanh hiện lên vẻ chán nản, tàn bạo bất cần, nhìn về phía bụi đất tràn ngập máu tươi…
Biết được chuyện Kim Long Vị Toàn của nàng, ngoại trừ mẫu thân Bạch Lan đã chết, sẽ không có người thứ hai.
…………….
Kim Long Vị Toàn với Long Thành Bí Quyết xuất hiện, cùng nhau mở ra đoạn kí ức đã bị niêm phong của Thanh Thanh.
Trong trí nhớ, nàng một đầu bạc trắng tung bay, luôn thích mặc một thân hồng y chói mắt, đứng ở dưới gốc hoa mai, giống như nhớ đến cái gì đó, trên khuôn mặt khuynh thành tuyệt lệ, xuất hiện vẻ u sầu.
Mỗi lần nhìn về phía xa, tại chốn thành thị xuất hiện một thân ảnh nhu nhược làm Thanh Thanh hoảng hốt, khuôn mặt ấy ở nơi đó rốt cuộc ẩn chứa kiên trì như thế nào, tài năng của năng không có mất đi.
Mẫu thân Bạch Lan, là tiểu thiếp thứ tư của Long Dật Tĩnh, còn nàng, ở trong Long Đường là một điều cấm kị.
Chỉ vì mẫu thân Bạch Lan là hậu nhân của Bạch Tộc bị nguyền rủa.
Bạch tộc là một gia tộc nhỏ bị quên lãng ở Lam Nguyệt, mấy trăm năm nay tất cả đều ẩn cư, không cùng bên ngoài liên hệ.
Nhưng một gia tộc như vậy, vẫn như cũ, cũng không được lục quốc buông tha.
Ba mươi năm trước, lục quốc phát động tấn công bất ngờ một lần, hai trăm bốn mươi sáu người Bạch tộc, một đêm bị giết hại.
Mẫu thân Bạch Lan là may mắn, bởi vì đêm đó, nàng gặp được Long Dật Tĩnh, nam nhân đã thay đổi cả đời nàng.