Mặc Sinh

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nhưng…” Lý Kính hoàn toàn không ngờ là vì chuyện này, hắn tùy tiện liếc một bức họa, âm thầm chê bai, đám tục vật đó, không xứng xách giày cho Mặc Sinh của hắn, còn không biết xấu hổ tự xưng mình là phẩm mạo vẹn toàn, “Mẫu thân, cần gì sốt ruột…”

“Kính nhi, chẳng lẽ con đã có ý trung nhân rồi?”

—–

Lý Kính thúc ngựa vượt gió, thẳng tắp chạy ào vào nội viên Lý phủ, chân vừa chấm đất, liền vọt tới phòng ngủ.

Hắn đá cửa xông vào, chỉ thấy vài nha hoàn thị tòng thân tín, đưa lưng về phía mình, toàn bộ quỳ rạp dưới đất, dáo dác sục sạo gầm giường. Lý Kính không rõ ngọn nguồn, nhíu mày hỏi: “Các ngươi đang làm gì? Sinh nhi đâu?”

Đám gia nô nghe tiếng, nhất tề xoay người quỳ ngay ngắn, trong đó một nha đầu tên Tiểu Thúy nhích tới chừng một bước, mặt bám đầy bụi lẫn mồ hôi, liên thanh khóc ròng nói, “Thiếu gia! Người trở về rồi!”

Lý Kính lòng chùng xuống, bắt lấy cánh tay nàng, quát: “Sinh nhi đâu?! Sinh nhi xảy ra chuyện đúng không?”

Tiểu Thúy bị vẻ hung tợn của hắn hù dọa, lắp bắp nói không ra một câu hoàn chỉnh. Lý Kính thở dài, tận lực phóng dịu ngữ khí: “Ngươi nói, hồ ly đâu?”

“Nó… nó ở dưới gầm giường. Mười hôm rồi.” Tiểu Thúy lau nước mắt, “Từ lúc thiếu gia bỏ đi, nó liền chui vào trong đó… Gọi thế nào cũng không ra, để đồ ăn cũng không ăn… Chúng tôi không dám cưỡng chế, lại không tìm được thiếu gia, thật không biết làm sao cho phải…”

Lý Kính nghe đến đau lòng, vội tới bên giường, khom người nhìn, nương theo ánh sáng lờ mờ, quả nhiên thấy một bóng đen nho nhỏ cuộn mình trong xó.

“Sinh nhi…” Lý Kính ôn nhu gọi, “Sinh nhi ngoan, là ca ca đây, mau ra ngoài…”

Bóng đen thất kinh, càng rụt lui về phía sau.

Lý Kính vươn tay, “Sinh nhi, là ta… Ngoan nào, mau ra đây đi…”

Như thể từ trong hoang vu giật mình tỉnh giấc, bóng đen chớp nhoáng phốc ra, nhảy vào lòng Lý Kính. Lý Kính mất thăng bằng ngã ngồi dưới đất. Cúi nhìn trước ngực, tiểu hồ đã vùi đầu vào cổ áo mình, tứ chi móng vuốt bấu chặt, thân thể run đến lợi hại.

Lông trắng thành lông xám. Còn dính mạng nhện bẩn thỉu.

Lý Kính ôm thân thể gầy trơ xương của nó, không ngừng tự mắng mình mấy vạn lần. Hắn nhất thời bị lửa giận đốt não, cư nhiên quên rằng tiểu hồ ở đây tứ cố vô thân, duy chỉ có hắn làm chỗ dựa. Thế mà hắn cứ mù quáng nghĩ mình đáng thương, còn bỏ mặc tiểu hồ không lo. Mười ngày chịu đói, không biết mùi vị khổ sở đến mức nào. Lý Kính trong lòng hối hận, nhẹ nhàng vuốt xuôi bộ lông rối bời của tiểu hồ, nỉ non nói, “Ngoan, Sinh nhi ngoan, ca ca về rồi… Đừng sợ, ca ca không bao giờ bỏ rơi ngươi, không bao giờ hung dữ với ngươi nữa…”

Vất vả lắm mới dỗ dành được nó, Lý Kính lập tức sai người dọn đủ các món ngon, vốn tưởng rằng lại phải tốn một phen công phu, nào ngờ tiểu hồ trái lại ngoan ngoãn chén sạch, thậm chí ăn cả hoa quả mà nó ghét nhất. Kế tiếp tắm rửa, hầu như cũng không có bất cứ phản kháng gì.

Chỉ là không chịu rời Lý Kính nửa bước.

Lý Kính dứt khoát ngồi vào thùng tắm.

Hắn ôn nhu dùng xà phòng tẩy sạch ô trọc cho tiểu hồ, cảm giác tứ chi mềm mại của nó đáp trên ngực mình, thập phần vô lực. Đổi lại là bình thường đi tắm, luôn luôn nhe nanh múa vuốt. Lý Kính rất kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, nhất định là hôm đó mình quá hung dữ, còn vô duyên vô cớ bỏ đi mấy ngày, tổn thương lòng tiểu hồ.

Dù sao sớm tối bên nhau, tiểu hồ đã xem mình là phụ mẫu.

Nó cho rằng mình không cần nó nữa.

Cho nên, mới không ăn không uống. Mình quay về, mới bám sát một tấc không rời.

Lý Kính cảm thấy có chút an ủi.

Nỗ lực của mình, cũng không phải toàn bộ vô kết quả.

Xuất phát từ bản năng cũng được, hay ỷ lại cũng được, tiểu hồ của hắn, tốt xấu gì cũng có cảm tình với hắn.

Bao nhiêu thống khổ nhất thời tan thành mây khói.

Tâm trạng tốt hẳn.

Vào đêm đi ngủ, Lý Kính thả tiểu hồ lên giường trước, thắp nến chuẩn bị đọc sách. Tiểu hồ xoạch một tiếng chui vào ổ chăn, nửa ngày ló đầu, lại xoạch một tiếng chui ra, đứng ở mép giường nhìn Lý Kính. Cứ thế tới tới lui lui ba lượt.

Lượt cuối cùng đã loạng choạng lảo đảo. Hai mắt lim dim mở không ra.

Nhưng vẫn cố giữ tinh thần.

Lý Kính mới đầu không chú ý tới, sau phát hiện, bất giác cười thầm.

Hắn thổi tắt đèn, cởi áo lên giường.

Tiểu hồ lúc này mới an tâm.

Tại khuỷu tay Lý Kính tìm một chỗ thư thích, nằm xuống. Hai mắt chớp chớp. Lý Kính hiểu ý, nghiêng người đưa tay cho nó. Tiểu hồ ngậm lấy ngón cái, cắn cắn, mỹ mãn đi vào giấc ngủ.

Chỉ chốc lát sau, liền cất tiếng ngáy khe khẽ.

Lý Kính mấy ngày chưa ngủ, cũng đã đến cực hạn, ôm lấy tiểu hồ, tức khắc vào mộng đẹp.

Vậy mà trong mộng cũng không được yên ổn.

Một hôm Lý Kính từ ngoài trở về nhà, không thấy Mặc Sinh. Hắn sốt ruột, chạy đi tìm. Không biết từ lúc nào, đã lạc vào một cõi sương mù dày đặc.

Dò dẫm một hồi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cây cầu đá.

Bên kia cầu thấp thoáng một người, bóng dáng quen thuộc.

Mây mù che mắt, Lý Kính muốn nhìn rõ hơn, tiến tới phía trước vài bước, chỉ thấy một con tiểu hồ ly từ bên chân chạy ào qua.

Đến giữa cầu, dần dần hiện hình người.

Chính là Mặc Sinh.

Lý Kính mừng rỡ phi thường, liên thanh gọi tên hắn. Nhưng Mặc Sinh cứ như hoàn toàn không nghe không thấy, thẳng tiến bờ bên kia.

Lý Kính vừa gọi vừa hối hả đuổi theo, đi được nửa đường, mắt thấy sắp chạm đến, dưới chân bỗng nhiên nhẹ hẫng, vực sâu vạn trượng, mất điểm tựa, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng không ngừng rơi xuống.

“Mặc Sinh — “

Lý Kính choàng tỉnh ngồi dậy, mồ hôi lạnh như thác. Hắn hoảng hốt nhìn chung quanh, chỉ thấy sa trướng nhẹ phất, mình vẫn đang lành lặn ở trên giường.

Ánh nến đã tàn, một làn khói xanh, lượn lờ bay lên.

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.

Lý Kính chậm rãi bình phục nhịp tim, lau mồ hôi, đang chuẩn bị nằm xuống, lại có gì đó nhẹ nhàng tới gần, liếm liếm cánh tay mình. Hắn quay đầu nhìn, là tiểu hồ vẻ mặt buồn ngủ ngóng sang hắn. Lý Kính không hiểu sao liền cảm thấy an tâm, sờ sờ vành tai nó.

Tiểu hồ một lần nữa ngậm ngón tay Lý Kính, rất nhanh lại ngủ.

Nhưng Lý Kính thật lâu sau vẫn khó chợp mắt.

Giấc mộng ban nãy chân thực như vậy. Mừng rỡ tuyệt vọng, gần trong gang tấc, nháy mắt biến thiên.

Người ở bên kia bờ… Là Thượng Ỷ chăng…

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hồ. Chóp mũi tràn đầy mùi hương ngan ngát trên người nó.

Hầu như đến bình minh, mới mơ mơ màng màng nhắm mắt.

Sáng sớm hôm sau, có người đến gõ cửa, nói là lão phu nhân cho mời. Lý Kính tận lực cử động thật khẽ khàng, đứng dậy thay y phục, lại sợ tiểu hồ tỉnh lại không thấy mình sẽ bất an, bèn gọi Tiểu Thúy đến trông nom, tiểu hồ hễ tỉnh, lập tức bẩm báo.

Phủ vừa mở cửa, Lý Kính ngạc nhiên thấy bên ngoài một miền tuyết rơi, phủ trắng vạn vật.

Hắn rất bất ngờ, tuyết Dương Châu, thực sự chưa từng gặp qua.

Mơ hồ trỗi dậy chút nôn nóng, Lý Kính nghĩ mẫu thân không biết vì chuyện gì, bất quá vẫn nhanh chóng tới chỗ người thì hay hơn.

Hắn tăng tốc cước bộ, vượt qua hành lang khúc khuỷu, đi tới phòng mẫu thân. Vừa tiến vào, liền bị dọa không nhẹ. Chỉ thấy trên tường treo đầy tranh vẽ các cô gái. Mẫu thân bảo thị tỳ lui ra, vẻ mặt từ ái kéo hắn ngồi xuống bên mình, “Kính nhi, con cũng lớn rồi, đã đến lúc thành gia lập thất. Đây đều là cha mẹ xem xét cho con, người nào cũng là khuê tú danh môn, hiền lương thục đức, phẩm mạo vẹn toàn. Con chọn một người mình thích, lựa ngày rước về đi.”

“Nhưng…” Lý Kính hoàn toàn không ngờ là vì chuyện này, hắn tùy tiện liếc một bức họa, âm thầm chê bai, đám tục vật đó, không xứng xách giày cho Mặc Sinh của hắn, còn không biết xấu hổ tự xưng mình là phẩm mạo vẹn toàn, “Mẫu thân, cần gì sốt ruột…”

“Kính nhi, chẳng lẽ con đã có ý trung nhân rồi?”

Lý Kính chữ “có” vọt tới bên mép, phải cố nuốt trở vào. Đừng nói Mặc Sinh hiện tại là một con hồ ly, cho dù hắn mang hình người, mình sao có thể nói với mẫu thân rằng người mình yêu là một nam tử.

Vương phi thấy Lý Kính trầm mặc không đáp, nghĩ hắn có nổi khổ riêng, tiếp tục khuyên nhủ, “Cha mẹ chỉ có một đứa con trai độc nhất, con sớm ngày định thân, cho cha mẹ có cháu bồng,” Bà nhẹ nhàng vén tóc trước trán Lý Kính, “Sau này con gặp được người mình thích, cưới về cũng được.”

“Kính nhi, trải qua biến cố lần trước, mẹ với cha con đã không chịu nổi dày vò nữa… Lẽ nào con nhẫn tâm để cha mẹ cứ chờ đợi mãi sao?”

Lý Kính nhìn từ mẫu tóc mai như sương, thiên ngôn vạn ngữ cuộn trào mãnh liệt, nghẹn đến hắn nhất thời vô pháp hít thở.

Kỳ thực vẫn luôn hiểu rõ, chung quy không thể lưỡng toàn.

Hắn đời này tất phải lấy vợ, Lý gia hương hỏa tất phải kéo dài. Cho dù hắn có lòng yêu Mặc Sinh suốt kiếp, nhưng cao đường thôi thúc, hắn không thể tiếp tục độc thân. Nghĩ đi nghĩ lại, tương lai dù có thê tử nữ nhi, hắn vẫn đủ năng lực che chở tiểu hồ.

“Vậy… nhờ mẫu thân làm chủ.”

Lý Kính tâm tư hỗn độn đi ra, đứng giữa tuyết địa, mặc bông tuyết lả tả phủ khắp người.

Trong đầu trống rỗng.

Tiền đồ mờ mịt, hung dũng ập đến.

… Hắn cuối cùng vẫn phản bội Mặc Sinh…

Chợt nghe phía sau có người cất giọng gọi, thiếu gia, tiểu hồ tỉnh rồi, đang nhốn nháo tìm thiếu gia.

Lý Kính vội vã trở về, vào cửa phòng, tiểu hồ hớn hở nhào vào lòng hắn, thè lưỡi liếm không ngừng.

Lý Kính trong lòng đau xót, gắt gao ôm nó, nhẹ giọng nói: “Sinh nhi, ta phải thành thân…”

Truyện Chữ Hay