Đông Hoàng chuông theo nước sông Nhược Thủy mà lắc qua lắc lại, đột nhiên phát ra một vầng hồng quang chói mắt, toàn thân Đông Hoàng chuông chấn động.
Thổ địa trông coi Đông Hoàng chuông mới vừa từ dưới đất nhô đầu lên, liền sợ tới mức vội vàng rụt về, sợ hãi hồng quang của Đông Hoàng chuông bắn ra gây thương tích.
Chờ tất cả quay về bình thường, thổ địa thật cẩn thận từ dưới đất ló đầu ra, xác nhận không có việc gì, mới ra sức nhảy lên trên mặt đất.
Thổ địa sờ sờ trái tim nhỏ mình, lẩm bẩm: "Tình huống vừa rồi là thế nào vậy? Không được, không được, ta phải mau mau bẩm báo với Thiên cung!"
Thổ địa giây lát lại nhảy vào trong đất, chạy đến thư phòng nhỏ của mình, bắt đầu đề bút viết tấu chương.
Mà Kình Thương ở trong hồng hoang Đông Hoàng chuông, mở to mắt, cười dữ tợn, nói: "Mặc Uyên, ta rất chờ mong lần gặp mặt lại.
Ha ha ha ha!"
Ly Cảnh vốn đang say trong ôn hương nhuyễn ngọc, đột nhiên tỉnh lại, cảnh giác nhìn chung quanh.
Là khí tức của Kình Thương… Làm sao lại có khí tức của Kình Thương được?
"Quân thượng? Quân thượng làm sao vậy?" Một đôi tay mảnh khảnh chậm rãi vuốt ve y phục hơi mở trước ngực Ly Cảnh, âm thanh mềm mại.
Ly Cảnh đẩy nữ tử ra, đánh nàng bất tỉnh, triệu thủ hạ vào điện.
"Quân thượng." Thị vệ của Ly Cảnh nhanh chóng chạy vào điện, ôm quyền nghe chỉ thị.
Ly Cảnh uể oải xoa xoa trán, lười biếng mở miệng: "Gần đây Tứ Hải Bát Hoang có phát sinh chuyện lớn gì không?"
"Hồi bẩm Quân thượng, là chiến thần Mặc Uyên sắp trở về." Thị vệ không nhanh không chậm bẩm báo.
Tay Ly Cảnh đang xoa đầu khựng lại, không thể tin được: "Ngươi nói cái gì? Mặc Uyên không phải dùng nguyên thần tế Đông Hoàng chuông rồi sao? Làm thế nào có thể trở về?"
Thị vệ quỳ xuống, có chút khẩn trương: "Thuộc hạ không biết, chỉ là bên ngoài đều đồn Mặc Uyên sắp trở về."
Ly Cảnh nhớ tới cách đây không lâu Điệp Phong tới mượn Ngọc Hồn, mà Ngọc Hồn là thứ để ôn dưỡng hồn phách… Ly Cảnh nhịn không được lui về phía sau một bước, suýt chút nữa té ngã.
Nếu Mặc Uyên trở về, vậy không có nguyên thần phong ấn Đông Hoàng chuông… Kình Thương! Vừa nãy, quả nhiên là khí tức của Kình Thương!
Ly Cảnh quét hết đống bầu rượu trên giường xuống, mảnh vỡ và rượu văng khắp mặt đất: "Chuyện lớn như vậy, tại sao không kịp thời bẩm báo!"
Thị vệ càng cúi thấp xuống: "Là, là Quân thượng nói không được ngài gọi, không được vào."
Đúng vậy, ngày đó khi Điệp Phong rời đi, y đã hạ mệnh lệnh…
Ly Cảnh tập tễnh bước ra ngoài.
Không được, y phải nhanh đi bẩm báo với Thiên cung!
Chúng tiên Thiên cung đã đứng đợi ngày ở Vô Vọng Hải nhưng vẫn không thấy bên trong có bất kỳ động tĩnh gì, chúng tiên nhao nhao suy đoán, không phải là có vấn đề gì đấy chứ? Ngay khi chúng tiên đang nghị luận sôi nổi, ánh sáng trong Vô Vọng Hải đột nhiên phát ra, long khí tận trời.
Chúng tiên hoảng sợ, đến khi hoàn hồn thì sắc mặt đồng loạt trở nên nghiêm túc, cung cung kính kính cúi người trước Vô Vọng Hải, hành lễ: "Cung nghênh Mặc Uyên thượng thần trở lại!"
Bên trong Vô Vọng Hải, Huyền Băng quan chứa tiên thể của Mặc Uyên phát ra ánh sáng mạnh mẽ, Dạ Hoa và mấy người khác vội vã lấy ống tay áo che mắt lại, nhắm chặt mắt, không dám tùy ý mở ra.
Rốt cuộc ánh sáng biến mất, đồng thời, long khí bay tận trời.
Mà Mặc Uyên nằm trong Huyền Băng quan bảy vạn năm, từ từ mở mắt.
"Mặc Uyên?" Chiết Nhan cách gần đó bước lên, cúi người kích động nói: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Mặc Uyên vừa mới tỉnh lại, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Chiết Nhan."
Một tiếng của Mặc Uyên, tuy rằng gọi Chiết Nhan, nhưng lại chạm vào lòng Dạ Hoa.
Dạ Hoa đứng phía sau Thiên Quân và Đế Quân, mũi hơi cay, hai mắt ửng đỏ.
"Tốt quá rồi, Mặc Uyên ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại." Thiên Quân ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn có phần vui mừng nhiều hơn.
Mà Đế Quân bên cạnh lại chỉ lộ ra ý cười nhạt, cái gì cũng chưa nói.
Bạch Chân bởi vì Chiết Nhan mới quen biết Mặc Uyên, cho nên cũng gật đầu, từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh Dạ Hoa.
Bạch Chân lúc này khẽ nheo mắt, cẩn thận nhìn Dạ Hoa như đang muốn khóc, trong lòng âm thầm suy nghĩ rất nhiều.
Mặc Uyên từ trong quan ngồi dậy, gật đầu thi lễ với Thiên Quân và Đế Quân: "Thiên Quân, Đông Hoa."
Ánh mắt Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dạ Hoa, tâm tình nổi lên dao động: "Ngươi là…?"
Đông Hoa Đế Quân nhìn lướt qua Mặc Uyên và Dạ Hoa, khẽ cười đầy thâm ý.
Mà Thiên Quân thì lại vẻ mặt tự hào, giới thiệu Tôn nhi của mình với Mặc Uyên: "Mặc Uyên, đây là Tôn nhi của Bổn quân, Thái tử Thiên cung, Dạ Hoa."
"Dạ Hoa..." Mặc Uyên lẩm nhẩm lại hai chữ này, nghĩ đến trước khi Phụ Thần lâm chung đã đặt tên cho y, nhất thời thất thần.
Dạ Hoa vừa mới lặng lẽ bình phục nỗi lòng, bước về phía trước một bước, cung kính vươn tay khom lưng hành một lễ: "Dạ Hoa bái kiến Mặc Uyên thượng thần."
Hành động này của Dạ Hoa làm Thiên Quân hài lòng, ông ta cảm thấy phong thái Dạ Hoa như vậy đã để lại rất nhiều thể diện cho ông ta ở trước mặt Mặc Uyên.
Nhưng hành động này lại làm Chiết Nhan và Bạch Chân không hiểu.
Chiết Nhan thấy Mặc Uyên nhìn chằm chằm Dạ Hoa, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười, liền hoàn toàn nhịn không được lòng hiếu kỳ của mình: "Mặc Uyên, tại sao dung mạo của Dạ Hoa và ngươi lại giống nhau như vậy, nguyên thần khí tức cũng giống ngươi luôn?" Lại còn vì cứu ngươi mà không tiếc hao hết toàn bộ tu vi của mình.
Thiên Quân biết Tôn nhi mình và Mặc Uyên lớn lên giống hệt nhau, nhưng không biết ngay đến cả nguyên thần cũng giống Mặc Uyên, nhất thời không khỏi cau mày nhìn Mặc Uyên, chờ câu trả lời của ngài.
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa, ánh mắt dịu dàng, chậm rãi nói ra chuyện năm đó: " Trong Tứ Hải Bát Hoang đều biết ta là con trai duy nhất của Phụ Thần, nhưng thật ra, năm đó Mẫu Thần mang song thai.
Mẫu Thần vì sửa lại trụ trời mà động thai khí, chỉ hạ sinh ra ta.
Phụ Thần không đành lòng… không đành lòng để Dạ Hoa biến mất như vậy, liền dùng pháp lực nửa đời, tạo ra tiên thai cho dạ Hoa, đặt vào trong hoa sen vàng.
Mà hoa sen vàng đó, ta đã chăm sóc nuôi dưỡng mười mấy vạn năm."
"Thảo nào…" Chiết Nhan trong lòng hiểu ra: "Năm đó ngày ngươi nhập táng Vô Vọng Hải, Nhạc Tư nương nương cũng đến Côn Luân Hư, nhận được hoa sen vàng của ngươi, mấy ngày sau liền sinh hạ Dạ Hoa.
Lúc ấy long khí bốn phía, hào quang ngũ sắc đầy trời, bách điểu tề hạ.
Cảnh tượng kia, giống với lúc ngươi xuất thế y như đúc."
"Đây cũng là duyên phận của Dạ Hoa và Nhạc Tư nương nương." Đông Hoa Đế Quân đứng đằng sau nhướng mày cười nói.
Lão đương nhiên biết lai lịch của hoa sen vàng kia, Mặc Uyên cũng không biết chuyện này.
Khi đó lão đang muốn về Thái Thần cung, đúng lúc nghe được chuyện Nhạc Tư nhiều năm chưa có thai, liền nghĩ thử xem hoa sen vàng và Nhạc Tư có duyên hay không, cho nên thuận miệng nói, dụ Nhạc Tư đi vào Côn Luân Hư.
Dù sao lỡ Nhạc Tư không giải quyết được vấn đề buồn rầu nhiều năm, thì lão cũng cớ đó để thoái thác.
Thiên Quân nghe bọn họ nói xong, trong lòng cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ có thể nói: "Đa tạ Phụ Thần, vì Thiên tộc ta, để lại một vị Trữ quân." Haizz, quân vị hôm nay của ông ta là do Đông Hoa Đế Quân không muốn làm nên mới có được, lại không ngờ… Trữ quân mong mỏi mười mấy vạn năm, vậy mà lại là huyết mạch của Phụ Thần… Thôi thôi, dù sao hiện tại Dạ Hoa cũng có một phần huyết mạch của ông ta, là Tôn nhi ông.
Mặc Uyên nghe Thiên Quân nói vậy, bất đắc dĩ cười.
Nếu mà sớm biết cơ duyên của Dạ Hoa chính là Nhạc Tư nương nương, thì ngài cũng không cần chờ y mười mấy vạn năm.
Thiên Quân nói muốn cảm tạ Phụ Thần, ngài lại cảm thấy, chính họ mới nên cảm tạ Nhạc Tư nương nương đã giúp Dạ Hoa sinh ra trên đời.
Mặc Uyên dịu dàng nói với Dạ Hoa: "Dạ Hoa, lại đây."
Dạ Hoa trầm ổn bước đến một bước, cúi người xuống nhìn thẳng vào Mặc Uyên.
Trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm.
Mặc Uyên đưa tay ra, chạm vào đầu Dạ Hoa, nhìn thấy trâm Linh Tố cài trên phát quan, liền nhớ tới hình ảnh trâm Linh Tố quay quanh hoa sen vàng trong oa sen.
Mặc Uyên cười nói: "Trâm Linh Tố này, quả nhiên là nhận đệ làm chủ."
"Ừm." Đúng vậy, nhờ có trâm Linh Tố nhận ta làm chủ, ta mới có thể biết huynh, chờ đợi huynh.
Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên thật sâu, cảm xúc trong ánh mắt phức tạp không thành lời.
Mặc Uyên tuy rằng sống hơn mười mấy vạn năm, lại chưa trả qua chuyện tình, tất nhiên là nhìn không hiểu, chỉ nghĩ không uổng phí ngài đã nuôi dưỡng Dạ Hoa mười mấy vạn năm, đứa nhỏ này, không có bất cứ xa lạ nào với mình.
"Đệ nên gọi ta một tiếng đại ca." Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa, tràn ngập mong chờ.
Trong phút chốc, Dạ Hoa suýt chút nữa trào ra nước mắt, trầm tĩnh mà dịu dàng nhìn Mặc Uyên, dưới ánh mắt mong chờ của Mặc Uyên, cuối cùng nói: "… Đại ca."
Một tiếng đại ca này, tàn nhẫn bóp nát tất cả suy nghĩ của Dạ Hoa! Nhưng dù trong lòng có đau đến thế nào, ở trước mặt Mặc Uyên, ở trước mặt Thiên Quân và chúng tiên, Dạ Hoa cũng chỉ là ruột thịt với Mặc Uyên… Là thân đệ đệ.
______
Lời tác giả muốn nói:
Đọc xong comment của các bạn vui quá ~~ có động lực hơn ~~~ muốn viết - thịt - văn ah, ngày nào cũng đẩy Dạ Hoa và Mặc Uyên trong óc rồi thế này, lại thế kia (che mặt), nhưng tôi sợ bị hài hòa.
(Là bị kiểm duyệt á) Ó╭╮Ò.