Mặc Nhiễm Kinh Niên

chương 57: tịnh phi vô tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Đều không phải là vô tình )

Là báo thù rồi trở thành Hoàng đế cô đơn địa vị cao sang là trọng yếu, hay dứt bỏ gông xiềng trên người sống cuộc sống tiêu diêu của chính mình là trọng yếu?

……

Đã hiểu rõ sự tình bên này của Thanh Thành, Thư Lâu và Mặc Phong Hoa quyết định trước rời đi nơi này đem An vương gia và Triệu Toàn tiễn bước, sự tình trong cung hắn sẽ không nhúng tay quá nhiều, dù sao thiên hạ này là của Triệu Khang .

Triệu Khang chỉ là ngày thường lười quản lý triều chính cũng không phải hạng người bình thường, trong khoảng thời gian này vừa lúc có thể rèn luyện Triệu Khang một chút , đại thần tiền triều vẫn ở trong triều làm quan không hề ít , Thư Lâu cũng không lo không có người chỉ đạo cho Triệu Khang.

Trước khi rời cô đảo, Phục Đăng cố ý để người lại đây trò chuyện , nói là khó được một cơ hội gặp được Thư Lâu, thế nào cũng phải thỉnh Thư Lâu một mình qua uống trà trò chuyện một chút, Thư Lâu xấu hổ cự tuyệt vài lần cũng liền qua.

Xa xăm tiếng đàn hóa thành từng làn sóng tản ra, Thư Lâu lên cô đảo khi đi vào lương đình nằm giữ một mặt hồ , Phục Đăng đang đưa lưng về phía hắn đánh đàn.

Nhân trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng rất khó nói ra khỏi miệng những gì chính mình mong muốn, lúc này người sẽ gửi gắm tình cảm, gửi gắm tình cảm vào tiếng đàn, vào họa quyển, vào trong tiếng ca phiêu diêu kia…… (tiếng ca mờ mịt theo gió bay nhẹ)

“Tiếng đàn Đô chủ tuy đẹp, nhưng lại thiếu tình cảm động nhân.” Một khúc còn chưa đàn xong , Thư Lâu liền nói.

Này không thể được xem là lời ca ngợi khiến Phục Đăng nở nụ cười, nam nhân kia cũng không có đình chỉ đánh đàn, chỉ là nói:“Phàm nhân có thất tình lục dục mà dễ dàng động tình động dục, nhưng cũng càng dễ dàng di tình biệt luyến, trong cuộc sống không hề thiếu từ khúc ca tụng cố sự tình yêu, mọi người theo đuổi tình yêu, phần lớn là vì trong cuộc sống thường khó có tình yêu bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu.”

Thư Lâu ở bên cạnh tìm một vị trí vén lên vạt áo ngồi xuống ngắn ngay, nhìn bóng dáng Phục Đăng, nói : “Đô chủ tại hồng trần đi được nhiều nơi , như thế nào cũng cảm khái tình cảm phàm nhân đến vậy?“

“Tiên nhân, ngươi cũng biết người thế gian luôn nói tiên ma thiếu thất tình lục dục, cho nên đều là một ít người thực sự lạnh lùng.” Phục Đăng cười cười, hai tay vẫn như cũ vỗ về đàn cổ trước người.

Thư Lâu hơi nhướng mi : “Đô chủ có phải hay không đang oán ta, Phong Hoa đối ta tình thâm ý thiết, ta lại thủy chung đối hắn không có cảm tình quá mức khắc sâu?”

Phục Đăng không đáp lại lời nói Thư Lâu, chỉ tiếp tục hỏi:“Tiên nhân có phải cũng tin tưởng lời nói phàm nhân hay không, cho rằng chính mình là một người vô tình vô dục ?”

“Thoạt nhìn Đô chủ có giải thích bất đồng.”

Tiếng đàn dần dần dừng lại, Phục Đăng chuyển thân qua, ánh mắt xa xăm dừng trên khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt:“ Mấy ngày kia tiên nhân vẫn đều lấy mũ trùm che mặt, tuy rằng biết tiên nhân là sợ An vương gia phát hiện thân phận của ngươi, nhưng là hôm nay vừa thấy, đã khiến ta cảm giác tiên nhân sợ dung tư của mình nhiễu tâm phàm nhân a.”

“Nếu là lời ca ngợi, Thư Lâu đa tạ .” Nhẹ nhàng cúi thắt lưng , Thư Lâu cũng không muốn bị Phục Đăng kéo đi vòng vòng như vậy , hắn nói,“Ta nghe nói người Ma Đô luôn dám yêu dám hận, một khi yêu sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, không biết Đô chủ có phải người như vậy hay không?”

“Ha ha ha, vì cái gì tiên nhân không nghĩ chính mình cũng là người như vậy ?” Phục Đăng ngửa đầu một trận cười to.

“Đô chủ có chuyện nói thẳng, quanh co lòng vòng ngược lại khiến người choáng váng đầu .”

Phục Đăng nhìn Thư Lâu liếc mắt thêm một cái, có thâm ý khác nói:“Kỳ thật ma và tiên giống nhau, bình thường tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng không dễ dàng động tình, chỉ khi nào động tình chính là đời đời kiếp kiếp sẽ không thay đổi…… Tiên tử nói trong tiếng đàn của ta khuyết thiếu tình cảm, chẳng qua là vì ta còn chưa gặp được người trong mệnh có thể khiến ta động tình kia.”

……

……

Sau khi ly khai cô đảo, Mặc Phong Hoa cũng không hỏi Thư Lâu ngày ấy cùng Phục Đăng hàn huyên cái gì, nhưng có đôi khi Thư Lâu lại ngẩn người, tựa hồ nghĩ đến sự tình gì.

Cũng không phải là vô tình, mà là không có gặp được người có thể khiến mình động tình.

Cũng không phải là vô ái, chỉ là không dễ dàng đi nói chuyện yêu đương mà thôi.

Cùng Mặc Phong Hoa im lặng sóng vai kỵ mã trên tiểu đạo , bốn phía chỉ có âm thanh sa sa gió thổi qua lá cây, tịch dương cơ hồ sắp hạ sơn đưa bóng dáng bọn họ kéo thật sự dài rất dài.

Thư Lâu hồi đầu mắt nhìn con đường bọn họ đi qua, bỗng dưng, nam nhân liền nở nụ cười.

“Sư phó, nghĩ đến sự tình gì tốt lại cười như vậy.”

Thư Lâu lắc lắc đầu, hỏi:“Ngươi cũng biết Phục Đăng nhiều năm như vậy thấy nguyên nhân hắn luôn du đãng chung quanh Trung Thổ là gì?”

“Hắn là người nhàm chán.” Mặc Phong Hoa không do dự thốt ra.

Thư Lâu cười, giơ roi giục ngựa mà đi, Phục Đăng chỉ là vị ma tịch mịch, muốn tại biển người mờ mịt gặp được một người trong mệnh có thể khiến hắn động tình .

Hắn nhớ tới lời nói Phục Đăng trước khi chia tay cùng hắn nói qua: Ta hâm mộ ngươi, càng hâm mộ Mặc Phong Hoa.

“Sư phó” Phía sau vang lên thanh âm Mặc Phong Hoa đuổi theo, Thư Lâu không hồi đầu, hắn biết đồ đệ hắn sẽ đuổi theo , mà hắn cũng sẽ không rời đi.

……

……

Trung Thổ, Nguyên Mộc thành

“Không nghĩ tới từng ấy năm tới nay Phong Tông vẫn như cũ tại Nguyên Mộc thành, mười năm trước Mặc Phong Hoa làm phản Vương Triều, Phong Tông và Hỏa Tông cũng theo một đêm đó biến mất, nguyên lai bọn họ cũng không phải biến mất, mà là dọn đến phía sau núi nơi phàm nhân không thể bước vào.”

Ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ , Lục Thanh Phong hiển nhiên còn chưa khôi phục bình tĩnh khi chứng kiến điều không thể tin được , thì thào tự nói một phen, đột nhiên trên mặt liền một trận lạnh lẽo, hắn nghiêng đầu nhìn qua , Cố Tích Trầm uống nước phụ cận hắn đang rưới nước vào hắn.

“Ngươi hắt ta làm cái gì?” Lục Thanh Phong liền phản thủ đánh trả qua , phủng một ít nước hướng đối phương tát qua . (hai anh chơi chơi tát nước nga~ )

Cố Tích Trầm chỉ cười liền nhẹ nhàng né thân qua , ngồi trên tảng đá lớn ở bờ sông hướng Lục Thanh Phong cười nói:“Vẫn là một người tu hành, tâm nhãn thật là nhỏ , ta bất quá là thấy ngươi ngẩn người, hảo tâm cho ngươi thanh thanh tỉnh tỉnh mà thôi.”

“Nói cứ như ngươi không phải một người tu hành .” Nắm vạt áo lên xoa xoa tay, Lục Thanh Phong trừng mắt nhìn Cố Tích Trầm liếc mắt một cái, tự mình ngồi vào một mặt khác trên tảng đá.

“Cùng là tu hành, nhưng cũng không giống nhau , ít nhất sư phó của ta sẽ không dạy cho ta nhiều khuôn sáo gì đó như vậy.” Trong ngôn ngữ nói tới Mặc Phong Hoa, Cố Tích Trầm từ trước đến nay đều không che dấu sùng kính hắn đối sư phó hắn.

Lục Thanh Phong thở dài, hắn cũng không biết vì cái gì một đường này hắn lại cùng một chỗ với Cố Tích Trầm ở trước đó vài ngày hắn và Cố Tích Trầm đang âm thầm hộ tống nữ tử gọi là Niệm Hà kia đến Nguyên Mộc thành, kết quả không lâu sau liền phát hiện Niệm Hà mất tích .

Liền vòng quay lại, hiện tại bọn họ lại đưa Niệm Hà đến Phong Tông bên cạnh Nguyên Mộc thành.

Nếu nói lúc trước Lục Thanh Phong là căn cứ “Làm việc phải có thủy có chung” , thái độ là đem Niệm Hà đưa đến địa phương an toàn, như vậy hiện tại, hắn không phải nên cùng Cố Tích Trầm phân đạo dương phiêu chứ ? (đường ai nấy đi)

Thời điểm đang nghĩ tới đó, bên tai bỗng nhiên nóng lên, Lục Thanh Phong mạnh mẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Tích Trầm không biết khi nào chạy đến bên người hắn, đối phương đang chuyên chú nhìn hắn, ánh mắt kia không phải lần đầu tiên Lục Thanh Phong nhìn thấy , hắn bỗng dưng cảm giác hai má bắt đầu nóng lên, tức giận đem Tích Trầm đẩy ra.

“Ngươi đến gần ta như vậy làm cái gì?”

“Nhìn ngươi lại ngẩn người , còn cau mày, nghĩ rằng ngươi khẳng định lại đang lo sợ không đâu, nói ngươi khô khan ngươi còn không tin.” Lắc lắc đầu, Cố Tích Trầm tỏ ra bộ dáng hảo tâm nhắc nhở nói.

“Ta xem ngươi cũng chỉ nói hưu nói vượn, Mặc Phong Hoa cũng không phải thích người nói chuyện, như thế nào liền có đồ đệ nói nhiều như ngươi.”

Lục Thanh Phong ngày thường cũng là người phong hoa nho nhã, cũng không biết xảy ra chuyện gì , cùng Cố Tích Trầm chung một chỗ liền sẽ luôn bị đối phương làm ảnh hưởng đến tâm tình.

Cố Tích Trầm cười cười, khó được không tiếp tục cùng Lục Thanh Phong đấu võ mồm, như thế khiến Lục Thanh Phong có chút không thích ứng .

Hồi tưởng ý tưởng vừa rồi của mình, Lục Thanh Phong hơi hơi cúi đầu, hắn do dự , lại vẫn mở miệng : “Kế tiếp ta muốn cùng ngươi tách ra, tự mình một người nơi nơi đi, những năm gần đây ta vẫn sinh hoạt tại Mộc Tông, có lẽ đúng như lời ngươi nói, làm người quá mức nghiêm khắc, chiêm tiền cố hậu.” (nhìn trước ngó sau : ý nói người không quyết đoán)

Cố Tích Trầm ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Phong liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Lục Thanh Phong không dám nhìn Cố Tích Trầm, tiếp tục nói : “Cố Tích Trầm, duyên phận chúng ta…… Cũng chỉ đến đó đi.”

“Lục Thanh Phong, ngươi cảm thấy ta là người xấu sao?” Cố Tích Trầm chỉ hỏi.

Không do dự liền nói :“Tự nhiên không phải.”

“Khẳng định như vậy?” Cố Tích Trầm giơ lên khóe miệng.

“Ngươi cùng sư phó của ngươi đều có người chính mình tưởng nhớ và tín nhiệm, nói thật, có đôi khi ta còn hâm mộ các ngươi, ít nhất các ngươi biết chính mình phải làm cái gì, muốn đi con đường nào.”

Lục Thanh Phong nói ra lời trong lòng lại bị Cố Tích Trầm thuyết giáo:“Mà ngươi như thế nào , nhưng vẫn tả hữu bồi hồi, khi tại Mộc Tông do dự, ly khai Mộc Tông lại không biết hẳn là đi nơi nào, Lục Thanh Phong, ngươi dạng này có đôi khi còn khiến người thương hại , liền cùng…… Liền giống như miêu nhi đi lạc trong ngõ nhỏ .”

Này so sánh cái loạn thất bát tao gì chứ?

Lục Thanh Phong trừng mắt nhìn Cố Tích Trầm liếc mắt một cái:“Ngươi mới là miêu.”

“Nhìn xem, miêu này móng vuốt còn khá sắc bén.” Cố Tích Trầm nở nụ cười, nhưng không giống dĩ vãng cười đến thoải mái như vậy,“Ngươi tính toán dễ dàng rời ta đi? Lục Thanh Phong, ta thích ngươi.”

“Ta biết.” Này một đường tới nay, Lục Thanh Phong có thể cảm giác được .

“Vậy ngươi còn muốn rời ta đi?’

“Ta…… Ta chỉ là muốn một mình yên lặng một chút, vừa đi vừa….” Có lẽ sẽ biết chính mình muốn cái gì .

“Hảo.” Cố Tích Trầm đột nhiên nói,“Ngươi muốn đi thì đi đi.”

Lục Thanh Phong vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Tích Trầm đã từ trên tảng đá nhảy xuống hắn quay lưng đi vào rừng cây .

“Lục Thanh Phong, nếu chúng ta hữu duyên sẽ lại gặp, nếu là vô duyên……”

Nếu là vô duyên thế nào? Lại cũng sẽ không muốn gặp ? Ngực bỗng dưng có chút phát lạnh, Lục Thanh Phong đứng tại chỗ sửng sốt, Cố Tích Trầm ly khai, người kia luôn nói được thì làm được, quyết cùng hắn thiên soa địa biệt sao .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Truyện Chữ Hay