Bước chân trầm ổn đạp trên đất , một mảnh lá phiêu linh bị gió cuốn lên lại hạ xuống.
Trong phòng trúc Lục Thanh Phong hơi hơi nhíu mày , cùng Mộc Tông Tông chủ Mộc Quân ngồi đối diện với hắn liếc mắt một cái, lại không hẹn mà cùng bảo trì trầm mặc.
Có chút hương vị khác thường , nhưng cũng không nói rõ được rốt cuộc là vì sao, không bằng yên lặng xem biến, nhìn xem nam tử dưới tịch dương này đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Ngoài phòng, đệ tử Mộc Tông theo qui cũ mà nói:“Tiến lên ba bước dập đầu ba cái bái tế Hoa Thần, nếu là hoa nở thì có thể lưu lại.”
Người tới không trả lời một câu , vẫn bước đi về phía trước , mắt thấy đã sắp vượt qua vị trí bái tế Mộc Tông thiết hạ, lập tức có người đứng dậy lớn tiếng quát:“Vị khách nhân này, còn thỉnh dừng lại !”
Lại vẫn không dừng lại cước bộ, nhưng người này lại mở miệng, tiếng nói trầm thấp mang theo một ít hương vị lạnh lùng:“Hoa khai hoa tạ hoa vô hối, lai duyên khứ duyên như thủy.” ()
() dịch : Hoa nở hoa tàn hoa không hối , duyên đến duyên đi như nước .
Như tự thuật cái gì đó , nhưng nghe sâu trong đó tựa hồ ẩn dấu một quá khứ và tình cảm mà người khác không biết được .
Chỉ là giờ phút này Thư Lâu đang ở trong phòng trong giây lát sống lưng căng thẳng, thanh âm quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, nguyên lai ngày ấy trên đường bắc thành sầm uất ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng đều không phải là là ảo giác, thật là Y.
“Thư Lâu, làm sao?” Ngay lúc đó Tần Yên bên cạnh Thư Lâu lập tức cảm thấy được nam nhân này khác thường.
“Hắn……” Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, mọi người đột nhiên bị quan cảnh xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ.
Khô thụ cả một ngày bị một đám môn khách thăm viếng nhưng không có nở ra một đóa hoa nào , lại vào lúc này trổ ra lá non , bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ sắc lá biến thành màu xanh lục , cành trổ ra , phía sau nối phía trước từ những cành khô ló đầu ra , phảng phất như đã ngủ đông lâu lắm rồi , rốt cục có thể đi ra hít thở không khí .
“Thiên a , đây là chuyện gì?” Niệm Hà bị hoảng sợ, mở to hai mắt,“Mau nhìn, khô thụ nở hoa rồi, người này chính là người hữu duyên với Mộc Tông đi, nhưng là vì cái gì nở ra không phải một đóa, mà là…… Hảo, thật nhiều a !”
Chứng kiến trước mắt, sớm đã khiến người Mộc Tông không nói được lời nào .
Dựa theo lẽ thường khô thụ chỉ một người bái tế mà nở ra một đóa hoa đào, giờ phút này lúc người đó tới còn không cúi đầu liền điên cuồng khai chi tán diệp hoa nở rộ, khô thụ lúc trước giờ đã biến thành một gốc đại thụ nở đầy hoa đào nồng đậm.
“Không, không có đơn giản như vậy.” Thư Lâu hơi hơi nhíu mày.
Cùng lúc đó, Tông chủ Mộc Tông trụ trong phòng cũng truyền ra tiếng quát mang theo nghiêm khắc:“Ngươi là người nào, dám can đảm đến Mộc Tông ta quấy rối? !”
Tông chủ Mộc tông nói xong , thủ vệ môn nhân mộc tông bên ngoài phân phân tiến lên đem nam nhân mặc áo choàng hắc sắc kia vây lại, nhưng nam nhân này cũng tuyệt không cấp cho Tông chủ Mộc Tông mặt mũi, một câu cũng không có nói, căn bản không quan tâm Tông chủ Mộc Tông.
“Làm càn !” Có người hô lên , lập tức mọi người liền hướng hắc y nam tử ngăn lại, nam tử dưới áo choàng khóe miệng ẩn hiện một tia lạnh lùng.
Chỉ thấy người nọ chậm rãi nâng tay tùy ý vung lên, đào hoa thụ nguyên bản cành lá xum xuê ,hoa nở đầy cành giờ ầm ầm phân tán vô số đào hoa trong không gian , giống như vào mùa hoa tàn rơi rụng phi vũ đầy trời.
Ngay lúc đệ tử Mộc Tông có ý đồ tiếp cận hắc y nam tử lại như bị một cỗ lực đạo vô hình đánh văng ra, thi nhau bay ngược trở về, một đám bị tầng tầng cánh hoa lấp lên .
Tại thời điểm những người khác chuẩn bị tiếp tục xông lên, Lục Thanh Phong từ trong phòng trúc nhanh nhẹn ra:“Vị bằng hữu này, không biết Mộc Tông cùng ngươi có oán cừu gì, lại cố ý nháo sự ?”
“Ta không có ý định nháo sự, chỉ là tới nơi này gặp cố nhân.” Hắc y nam tử cuối cùng đã mở miệng.
Tuy rằng đối phương thủy chung che giấu khuôn mặt, nhưng Lục Thanh Phong lại cảm giác được rõ ràng nam nhân này đang nhìn hắn, đó là một cái nhìn đạm mạc, không tôn kính, hoài nghi hoặc là khinh thường, giống như đang nhìn một thân cây, một gốc cỏ, không có cảm tình gì.
Nhưng chỉ tầm mắt không có cảm tình như thế này, lại khiến Lục Thanh Phong cảm giác được một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Người này không đơn giản.
Mộc Tông trong thiên hạ vẫn đều là cực lực tránh đi thế lực phàm trần thế tục, có thể nói là giữ khuôn phép vì dân chúng chữa bệnh, Lục Thanh Phong không nghĩ ra bọn họ nơi nào đắc tội hoặc trêu chọc một nhân vật như vậy.
“Cố nhân? Không biết các hạ muốn gặp cố nhân là người phương nào?” Trong phòng trúc truyền đến thanh âm Tông chủ Mộc Tông, lộ ra ẩn ẩn tức giận.
Tự tiện phá hủy điển lễ bái tế Hoa Thần của Mộc Tông, không cần Tông chủ lên tiếng , chỉ cần là lấy hai lý do phá rối phía trước này cũng đủ Mộc Tông đem hắc y nam nhân này xem là địch nhân tông môn.
“Một gốc đào hoa Hoa Thần lưu lại thế gian gì đó , Hoa Thần các ngươi cung phụng, cũng bất quá là một nữ nhân giỏi về ghen tị mà thôi.” Trong lời nói mang theo chút khinh miệt , lời này vừa nói ra nhất thời khiến môn nhân Mộc Tông ở đây rất tức giận.
“Các hạ cho rằng nói như vậy, còn có thể từ Mộc Tông ta toàn thân trở ra?” Ngay cả Lục Thanh Phong, cũng không chịu được mà chân mày nhíu lại .
“Nga?” Nào ngờ hắc y nam tử thế nhưng ngửa đầu nở nụ cười,“Ha ha, các ngươi sinh khí sao? Đúng vậy, Hoa Thần các ngươi vẫn tín ngưỡng không phải là nữ tử mĩ lệ như trong truyền thuyết thiện lương thương xót phàm nhân, bất quá chỉ vì ghen tị mà sau lưng bí mật dùng chút thủ đoạn tiểu nhân. Chân tướng như vậy quá mức tàn khốc, hủy diệt tín ngưỡng và trụ cột của các ngươi, giống như là gián tiếp phủ định sự tồn tại của các ngươi, các ngươi đương nhiên sẽ sinh khí, nhưng đây là chân tướng.”
“Hoa Thần thương xót thế nhân bị bệnh đau tra tấn, hạ thế sáng lập Mộc Tông, nhiều năm như vậy Mộc Tông chúng ta cứu trị vô số thương sinh , như thế nào bởi vì một câu vọng ngữ của ngươi mà bị gạt bỏ, ngược lại các hạ nói xấu Hoa Thần Mộc Tông ta, đến tột cùng là có mục đích gì?” Lục Thanh Phong cùng hắc y nam nhân trở nên giằng co.
“Có như lời ngươi nói hay không , vì sao không hỏi tâm của chính ngươi ?” Âm trầm cười, hắc y nam nhân không để ý tới Lục Thanh Phong, lập tức đi đến đào hoa thụ Hoa Thần lưu lại kia.
Nhưng môn nhân Mộc Tông như thế nào ngồi yên mà xem, chỉ là lúc này cuối sơn đạo đột nhiên có một đệ tử mộc tông bị trọng thương thất tha thất thểu chạy lên , kiệt lực hô to một tiếng:“Tông chủ, có người xâm nhập !”
Lục Thanh Phong nhíu chặt mày, ngay sau đó dưới chân nhanh như mũi tên bắn ra mà bay về phía hắc y nam nhân, đột nhiên trong nháy mắt, xa xa bay tới một phiến đao () mỏng như cánh ve lại thẳng hướng mặt Lục Thanh Phong, ngay lúc đó bắt buộc phải xuất kiếm cùng đao tương đối, thân kiếm và đao chạm vào nhau tạo một khí tức khiến cổ tay cánh tay tê dại một phen , Lục Thanh Phong tuy rằng đánh văng được đao, nhưng cũng bởi vậy mà không thể ngăn cản hắc y nam nhân.
() Chỗ này thật ra là phiến lợi nhận , lợi nhận – 利刃 là đao sắc bén , nên ta để là đao luôn .
Giống như ảo giác, cuối sơn đạo một khắc trước vẫn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi tóc bạc trắng, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt hơi vừa nhấc, lộ ra cổ tà khí âm lãnh, càng trọng yếu hơn thiếu niên bạch phát (tóc trắng ) giữa hai ngón tay gắp một phiến dao.
Hai tay chấp lại loan hạ eo, cúi đầu nhưng không phải bái Hoa Thần, thanh âm thiếu niên bạch phát âm lãnh vang lên:“Sư phó.”
“Ân.” Hắc y nam nhân tùy ý trả lời .
Trong phòng trúc truyền đến tiếng Mộc Quân quát:“Các ngươi đến tột cùng là ai?” Giờ khắc này, ngay cả Tông chủ Mộc Tông cũng ngồi không yên.
“Mộc Tông chẳng những am hiểu kì hoàng thuật, đồng thời cũng có được năng lực khống chế hoa cỏ, đáng tiếc từ trước đến nay Mộc Tông đều không xuất ra bản lĩnh , vô duyên kiến thức, hôm nay ngược lại là cơ hội tốt, Tích Trầm ngươi liền cùng vài vị bằng hữu Mộc Tông luận bàn đi.” Hắc y nam nhân khi sắp đến cây đào trước mặt đột nhiên lại ngừng lại.
Thiếu niên bạch phát đáp :“ Dạ.”
Trong phòng trúc truyền đến thanh âm kinh ngạc của Mộc Quân:“Bạch phát, Tích Trầm…… Cố Tích Trầm ! ngươi là Mặc Phong Hoa !”
Niệm Hà ở phụ cận luôn nhìn biến hóa bất thình lình bị làm cho bối rối, gắt gao dựa vào Tần Yên nhỏ giọng hỏi:“Thư Lâu đại ca, Tần tỷ tỷ, người nọ thật là Mặc Phong Hoa sao?”
Dân gian vẫn nghe những lời đồn có liên quan đến Mặc Phong Hoa, trải qua kịch biến mười năm trước , không ít người đều đem Mặc Phong Hoa miêu tả thành đại ma đầu đáng sợ, trong ý thức Niệm Hà , Mặc Phong Hoa hẳn là thoạt nhìn thực đáng sợ, nhân vật hung ác có ba đầu sáu tay, nhưng người nọ tuy rằng trong lời nói có chút lạnh lùng, nhưng cử chỉ ưu nhã, thanh âm cũng không lão, thấy thế nào cũng là một đầu hai tay.
Có một câu tục ngữ là “Lo cái gì đến cái đó”, Niệm Hà vừa mới nói xong, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh, hắc y nam nhân một khắc trước còn cách bọn họ có một khoảng cách thế nhưng liền xuất hiện ở trước mặt.
Niệm Hà “A” một tiếng, sợ hãi nắm chặt Tần Yên, chỉ là Tần Yên lúc này ngày thường có vẻ hung hãn đối mặt với cái đáng sợ nhất trên đời này cũng ngây ngẩn cả người, mà Tiểu Thanh bên cạnh sớm đã sợ tới mức run run còn kém ngồi xuống đất mà thôi .
Chỉ có Thư Lâu hơi cau mày, nhìn nam nhân này gần trong gang tấc.
“Không cho thương tổn bọn họ !” Lục Thanh Phong lớn tiếng quát nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu hắc y nhân này thật là Mặc Phong Hoa, như vậy hắn lỗ mãng xông lên cũng không phải là một lựa chọn tốt .
“Nơi đây dùng để xem cuộc chiến cũng thật tốt .” Nhẹ nhàng xa xăm phun ra một câu như vậy, Mặc Phong Hoa cũng không xem người bên cạnh liếc mắt một cái,“Các ngươi rời đi.”
Ngay cả Thư Lâu trong lòng có rất nhiều nghi vấn, hiện tại cũng không phải là thời điểm “Ôn chuyện”, biết Mặc Phong Hoa sẽ không tùy ý động thủ, Thư Lâu lập tức đem Tiểu Thanh đã muốn ngã ngồi trên đất kéo đứng lên, tay kia thì kéo lại Tần Yên đem vài tên ngẩn người này lôi ra ngoài.
Chỉ là khi bọn Thư Lâu đã nhanh đi tới cửa, Mặc Phong Hoa lại mở miệng:“Ngươi lưu lại.”
đao mà tích Trầm sử dụng giống vầy :
đây là lấy hình trong truyện Nhất Đao Xuân Sắc của nhà Lạc Hữu Cung ^^~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương